Chương 19: Mèo Khen Mèo Dài Đuôi
Sau một buổi sáng đầy bất ngờ thì bây giờ đã là giữa giờ trưa, Lệ Băng gấp lại xấp tài liệu trên bàn. Cô nhanh chóng chạm vào ô gạch màu xám bên trái rồi bước vào trong, lúc cô bước vào thì trước mắt cô hiện lên một khung cảnh là có một công chúa ngủ trên giường (t/g: hihi thay vì trong rừng thì đổi thành trên giường vậy.) Cô bắt lấy chiếc máy chụp ảnh trên kệ sách bên cạnh, chụp lại khoảng khắc đẹp này rồi bỏ chiếc máy chụp ảnh lại chỗ cũ, cô bước lại chiếc giường trắng bên cạnh, Tú Anh đang yên giấc liền cảm thấy nệm dường như bị lún xuống, vì cô là cảnh sát nên có độ cảnh giác rất cao cô liền mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn người ngồi bên cạnh.
"Em làm xong rồi à." Tú Anh dụi dụi mắt, cười với Lệ Băng bây giờ nhìn cô không khác nào trẻ con (t/g: Mọi người tưởng tượng thử xem, ôi đáng yêu chết mất.)
Lệ Băng không kìm chế được, liền cười hướng Tú Anh béo cái má "Chị có biết hiện tại chị rất đáng yêu không."
Tú Anh cảm nhận được bàn tay ấm áp của Lệ Băng đang nhéo má mình, nụ cười lại càng tươi, cả hai khuôn mặt ẩn ẩn chút hồng nhưng không ai nói gì nữa.
Lệ Băng cảm nhận không khí bắt đầu trở nên ái mụi, nên cô phải lên tiếng trước. "Được rồi, chị mau chảy lại đầu tóc, chúng ta đi ăn trưa rồi em sẽ đưa chị đến bệnh viện."
"Ừm." Tú Anh đứng dậy chạy ào vào tollet.
5 phút sau liền gọn gàng tươm tất đứng trước mặt Lệ Băng. Lệ Băng nắm lấy tay Tú Anh cùng nhau đi xuống gara, mai là giờ nghỉ trưa nên có rất ít người, vậy là cả hai thản nhiên đi xuống gara mà không hề tạo sự chú ý.
Vừa bước vào gara Lệ Băng và Tú Anh liền nhìn thấy Nhã Kỳ đang tựa lưng vào chiếc siêu xe của Lệ Băng, còn chân của Nhã Kỳ thì một chân trụ một chân cong tạo nên một dáng đứng bất cần.
Nhã Kỳ nhìn thấy Lệ Băng và Tú Anh thì không có chút bất ngờ nào thản nhiên đợi hai người kia bước tới.
"Cậu đợi lâu chưa." Lệ Băng hỏi khi bước gần tới chỗ Nhã Kỳ.
"Không lâu, chỉ có 30 phút thôi." Nhã Kỳ trả lời Lệ Băng bằng giọng khó chịu, thật là chỉ là lâu lâu được Đại Tổng Tài mời một bữa mà phải chờ cả nữa tiếng.
"Lệ Băng chính là đợi chị nên mới lâu như vậy." Tú Anh đứng bên cạnh liền lên tiếng bênh vực.
"Đã trễ rồi lên xe đi." Lệ Băng hối thúc.
Cả ba người bước lên xe, Tú Anh và Nhã Kỳ ngồi phía sau còn Lệ Băng thì ngồi vào ghế tài, ổn định chỗ ngồi Lệ Băng khởi động xe rồi chạy ra ngoài.
"Không ngờ người mọi người nói đến lại là chị." Nhã Kỳ nói với Tú Anh.
"Mọi người nào." Tú Anh và Lệ Băng cùng đồng thanh.
"Hai người không cần giả vờ như không biết gì, đặc biệt là cậu đó Đại Tổng Tài của tôi ạ." Nhã Kỳ giọng điệu trỉ trách nói với Lệ Băng.
"Mình không có giả vờ á." Lệ Băng khuôn mặt vô cùng ngây thơ nhìn Nhã Kỳ qua gương mà trả lời.
"Không phải cái tin tức Băng Sơn Đại Tổng Tài dẫn theo Đại Mỹ Nhân vào công ty, gây náo loạn cả một buổi sáng sao." Nhã Kỳ mặt mày lại nhăn nhó giả bộ ủy khuất nói tiếp "Đáng ghét một điều là họ còn lấy mình và Lệ Tuyết so sánh với cậu và chị."
"So sánh thế nào." Tú Anh tò mò hỏi Nhã Kỳ.
"Nói thế nào nhỉ." Nhã Kỳ lại giả vờ suy nghĩ giống như là đang nhớ lại cái gì đó rất quan trọng.
Lệ Băng nhìn hai chị em nhà họ Tần phía sau khóe miệng không khỏi giương lên một nụ cười.
Sau một lúc suy nghĩ thì Nhã Kỳ cũng nói tiếp "Họ nói em và Lệ Tuyết không đẹp bằng hai người, nói hai người một là băng sơn nữ vương đẹp tựa thiên thần, một là tiểu tiên nữ chuyển kiếp thành đại mỹ nhân. Thật là không công bằng mà... Rõ ràng em với chị là chị em ít nhất em cũng là tiểu mỹ nhân chứ, còn cả Lệ Tuyết nữa." Con mắt rưng rưng nước mắt hướng Tú Anh làm nũng trong lòng âm thầm nói "Các người đợi đấy tiểu mỹ nhân ta nhất định cho các người biết tay."
Tú Anh bật cười, ký yêu lên trán Nhã Kỳ một cái "Chỉ là họ nói thôi mà, trong mắt chị Tiểu Kỳ chính là Đại mỹ nhân không bao giờ chịu lớn chịu không."
"Khen như không khen, ghét chị." Nhã Kỳ bĩu môi, xê người ra một bênh làm dáng vẻ giận đỗi.
Tú Anh cười nhìn vẻ trẻ con có một không hai của Nhã Kỳ, cô thừa biết là cô em nhỏ của cô đang giả vờ, nên cũng không thèm dỗ dành.
Lệ Băng ngừng xe lại tại một nhà hàng năm sao, cô bước xuống xe đi ra sau mở cửa cho Tú Anh.
"Cậu thật là thiên vị nha." Nhã Kỳ đã sớm nhìn được chị cô và Lệ Băng đã có tình cảm với nhau, nhưng mà thật sự là thiên vị á.
"Mình không có, chỉ là vì chị Tú Anh ngồi hướng bên này nên sẵn tiện mở cửa luôn." Lệ Băng giải thích.
Nhã Kỳ không có trả lời mà bĩu môi rồi bước thẳng vào nhà hàng, Lệ Băng và Tú Anh cũng bước theo sau.
"Chào Lục Tổng chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cô mời cô theo tôi." Phục vụ của nhà hàng đã chờ Lệ Băng.
Ba người cùng nhau đi theo người phục vụ đó, Lệ Băng đã đặt trước phòng và gọi thức ăn chỉ cần cô đến là có thể dùng. Lệ Băng đặt một phòng riêng có cửa sổ thoáng mát và là tầng cao nhất nên chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể ngắm nhìn cả thành phố tấp nập bên dưới.
"Woa.... Thật là đi ăn với Đại Tổng Tài có khác nha, mọi thứ điều được chuẩn bị sẵn, còn có thể vừa thưởng thức thức ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh phía dưới." Nhã Kỳ trợn tròn mắt nhìn mọi thứ, đúng là Đại Tổng Tài có khác.
"Không phải Đại Tổng Tài mới được như thế, tại cậu không nói đấy chứ, nếu Nhị tiểu thư Tần Gia đây mà lên tiếng thì Đại Tổng Tài như mình đây cũng không bằng." Lệ Băng hướng Nhã Kỳ nói trong lời nói còn kèm theo một chút châm chọc.
"Cậu quá khen, mình làm sao bằng Đại tiểu thư cao quý người người ngưỡng mộ như cậu. Cái thân phận nhỏ nhoi đó làm sao bằng một góc của cậu." Nhã Kỳ lại trả lời Lệ Băng.
"Chị đói." Tú Anh nhìn thấy một màn mèo khen mèo dài đuôi của Lệ Băng và Nhã Kỳ cô thấy sắp không ổn liền lên tiếng ngăn cản.
Vậy mà chỉ cần hai từ của Tú Anh thì hai kẻ ồn ào kia lại răm rắp nghe theo bắt tay vào việc ăn uống. Lệ Băng kéo đĩa bít-tết của Tú Anh qua bên cô rồi cắt nhỏ từng miếng một rồi đưa lại cho Tú Anh.
Nhã Kỳ đẩy đĩa bít-tết của cô qua chỗ Lệ Băng rồi nhìn Lệ Băng cười "Mình cũng muốn."
"Để chị cắt cho." Tú Anh thấy vậy liền cầm lấy đĩa bít-tết của Nhã Kỳ, nhưng chưa kịp kèo về phía cô thì Lệ Băng đã kéo lại.
"Cứ để em cắt cho cậu ấy." Lệ Băng nói với Tú Anh rồi cầm dao lên bắt đầu cắt, những đường cắt của cô vô cùng hấp dẫn người nhìn đặt biệt là Nhã Kỳ.
"Cậu làm gì thế." Nhã Kỳ ánh mắt nổi lửa nhìn tay Lệ Băng liên tục cắt vào miếng bít-tết thượng hạng của cô.
"Mình đang cắt bít-tết, cậu không thấy à." Lệ Băng hướng Nhã Kỳ cười một nụ cười đầy vẻ xấu xa.
"Cắt như cậu gọi là cắt à." Nhã Kỳ kéo đĩa bít-tết của cô về "Ôi bít-tết thượng hạng của ta." Ánh mắt ngấn lệ nhìn đĩa bít-tết.
"Chứ thế nào mới gọi là cắt." Lệ Băng nhìn Nhã Kỳ không khỏi cười lớn rồi hỏi.
"Để mình cắt cho cậu xem." Nhã Kỳ giựt lấy đĩa bít-tết của Lệ Băng.
Lệ Băng nhánh chóng giựt lại "Không cần mình có thể tự cắt, cảm ơn." Lệ Băng sau khi giựt lại liền dùng dao cắt một miếng nhỏ bít-tết cho vào miệng.
Nhã Kỳ ánh mắt hừng hực lửa nhìn Lệ Băng "Cậu hãy đợi đấy cái đồ Mặt Than." Nói xong cô cũng bắt tay vào việc ăn miếng bít-tết được cắt một cách bà đạo của mình. (T/g: thật ra miếng bít-tết của chế Kỳ được chế Băng của chúng ta cắt nhỏ và không có thể nào nhỏ hơn nữa."
Tú Anh nãy giờ liền tục lắc đầu và bó tay với Lệ Băng và Nhã Kỳ, cô không hiểu sao hai người họ có thể làm bạn thân của nhau.
Nhã Kỳ và Lệ Băng sau đó không hề nháo nữa mà ngoan ngoãn ăn hết đĩa bít-tết của mình, mất khoản 30 phút để họ ăn bữa trưa. Sau đó Lệ Băng và Nhã Kỳ đưa Tú Anh vào bệnh viện.
Bên trong xe lại liên tục xảy ra những trận đấu khẩu của Lệ Băng và Nhã Kỳ, Tú Anh thì không hề để tâm đến họ nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những người ngoài kia. Trận chiến rốt cuộc cũng kết thúc khi họ vào đến bệnh viện.
Lệ Băng từ xa đi vào đã thấy Sở Hạo chờ sẵn. Sở Hạo từ hôm qua đã biết là Lệ Băng sẽ ghé qua nên ra đây chờ sẵn.
"Lâu rồi không gặp Lệ Băng." Sở Hạo với bộ blouse trắng, hai tay cho vào túi áo trông rất đẹp. Cô có một khuôn mặt hình trái son, vẻ mặt thì ngây thơ *vô số tội* , thân hình cân đối, tóc dài được cột lên gọn gàng.
"Lâu rồi không gặp Tiểu Hạo." Lệ Băng cười với Sở Hạo. (T/g: Tình địch đáng gờm của chế Anh đấy.)
"Được rồi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, mời mọi người vào trong." Sở Hạo mời ba người họ vào bên trong.
"Tần tiểu thư tôi đã nghe nói về vết thương của cô và tôi còn biết vết thương của cô còn có vẻ lành rất nhanh nhưng lần trước người băng bó vết thương của cô còn nói cho tôi biết vết thương của cô còn bị nhiễm độc, trên viện đạn đã được tẩm thuốc." Đợi ba người ngồi vào ghế Sở Hạo nói với Tú Anh.
Lệ Băng ngạt nhiên, ánh mắt lo lắng nhìn Tú Anh rồi nhánh chóng nhìn sang Sở Hạo ánh mắt trở về vẻ lạnh lùng ban đầu "Vậy có gây ra tác hại gì không."
"Để mình kiểm tra lại vết thương, chất độc cũng không mạnh mình đã tiềm được thuốc." Sở Hạo nhìn Lệ Băng, ánh mắt lo lắng lúc nãy mà Lệ Băng dành cho Tú Anh không thoát khỏi cái nhìn của Sở Hạo, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt đó của Lệ Băng, kể cả việc cô ấy bị thương dù nặng ra sao cũng không hề có sự lo lắng đó.
"Được vậy mọi chuyện nhờ cậu." Lệ Băng nói với Sở Hạo.
"Chị khi nào xong gọi em." Lệ Băng nói với Tú Anh.
"Không cần như vậy rất phiền." Tú Anh nhìn Lệ Băng cô cảm thấy nếu làm như vậy sẽ rất phiền.
"Không phiền gì cả, em đi đây, xong gọi ngai cho em, em sẽ tới đón." Lệ Băng nói xong không đợi Tú Anh trả lời mà lôi Nhã Kỳ ra ngoài.
Sở Hạo nhìn Lệ Băng kéo cô gái lạ mặt ra ngoài để lại cô và Tần tiểu thư, cả hai nhìn nhau cười. Sở Hạo tranh thủ đánh giá cô gái trước mặt, cô gái trước mặt cô đích thị chính là mỹ nhân không thua kém gì Lệ Băng, trên người Lệ Băng thì luôn tỏa ra một loại khí thế bức người thì ngược lại trên người của người này thì tỏa ra một loại khí thế không quá bức người như Lệ Băng, một loại ôn nhu như nước khiến người khác muốn tới gần.
"Bác sĩ Sở, bao giờ chúng ta mới bắt đầu kiểm tra." Tú Anh hỏi Sở Hạo khi nhìn thấy cô ấy cứ nhìn chầm chầm cô.
"Tần tiểu thư chị cứ gọi tôi là Tiểu Hạo được rồi, ngay bây giờ nếu chị đã sẵn sàng." Sở Hạo nói với Tú Anh.
"Em có thể gọi tôi là Tú Anh, tôi đã sẵn sàng em có thể kiểm tra." Tú Anh nói với Sở Hạo.
"Vậy chị nằm lên giường đi, tôi sẽ đi chuẩn bị một xíu phụ kiện." Nói rồi cô đỡ Tú Anh nằm lên giường, rồi bước ra ngoài chuẩn bị một số thứ.
Sau khoản 30 phút thì đã kiểm tra xong.
"Vết thương đã hồi phục rất nhanh, chất độc cũng không đáng ngại, chỉ cần chị dùng thuốc này thường xuyên thì chất độc sẽ không còn nữa." Sở Hạo đưa cho Tú Anh một túi thuốc nhỏ và dặn dò Tú Anh.
"Cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn, đó là trách nhiệm của tôi. Nếu chị cảm thấy vết thương có gì không ổn thì tới tìm tôi nhé" Sở Hạo hướng Tú Anh cười một nụ cười nhẹ nhàng.
"Được, tạm biệt." Tú Anh cầm lấy túi thuốc chào tạm biệt Sở Hạo.
"Tạm biệt, chị đi đường cẩn thận." Sở Hạo cũng chào tạm biệt Tú Anh khi đưa cô ấy ra ngoài hành lang.
Sở Hạo đứng nhìn theo bóng lưng của Tú Anh "chị ấy thật mai mắn." Cô nói khẽ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lệ Băng dành cho một ai đó́, quen Lệ Băng đã được 5 năm, lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Băng chính là lúc hai người mười bảy tuổi, lúc đó cô đã có thể phẫu thuật và khám bệnh cho bệnh nhân, lần đầu cô nhìn thấy một bệnh nhân mạnh mẽ như Lệ Băng, lúc đó Lệ Băng bị một viên đạn bắn vào bên ngực trái chỉ cách trái tim vài cm nhưng khuôn mặt của Lệ Băng lúc đó vô cùng bình tĩnh, giống như không có chút đau đớn nào còn pha lẫn một chút bất cần, nếu đối với một bệnh nhân khác thì đã kêu la rồi, nhưng ở Lệ Băng thì không hề có, 5 năm qua liền tục chứng kiến Lệ Băng bị thương từ vết thương nhỏ đến vết thương lớn điều do cô băng bó và điều trị, và không hiểu từ bao giờ cô đã nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt với bệnh nhân của mình. Sau một lúc hồi tưởng thì cô cũng bước vào trong và âm thầm nói với Tú Anh "Nhất định tôi sẽ không thua chị đâu Tần Tú Anh, tôi và chị sẽ có một cuộc chiến để xem ai sẽ là chiếm được tình cảm của Lệ Băng."
Tú Anh đang đi quanh sân bệnh viện, không khí trong này rất yên tĩnh và thoáng mát, cô cứ thế mà đi xem một vòng quanh bệnh viện sau khi thỏa mãn thì chuẩn bị ra về, nhưng bước được vài bước thì cô nghe thấy đằng sau có người gọi cô.
"Tú Anh.... Tú Anh...."
Tiếng của người gọi nghe rất quen, chính là tiếng của anh ta, cô xoay người lại thì thật đúng như dự đoán chính là.......... Trương Nghiêm.
T/g: Hihi chào cả nhà, hơi.... một tuần thật là nhanh mình nhớ mình mới đăng truyện đây mà, bây giờ lại đăng nữa rồi, nhưng mà không phải t/g làm biến âu nha mà là wá làm biến *gạch bay thẳng vào mặt*... hihi... Lại một tình địch của chế Anh xuất hiện rồi, thật là người như chế Băng mà cũng có nhiều người thích quá nha... Hơi... thích chi cho lắm thế không biết, một người đã mệt rồi bây giờ lại còn xuất hiện một người nữa... Hơi... khổ thân t/g, mà mọi người nè có ai tò mò về chế Sở Hạo không ta, chế ấy cũng rất cool đó nha, thấy vậy thôi chứ gia thế rất đáng ngưỡng mộ, mới xuất hiện mà đã âm thầm khiêu chiến rồi, thật là bá đạo mà. Chương sau là cái chương vô vô cùng *lỡn mỡn* của chế Băng và chế Anh nên những người sợ bị tiểu đường thì nên bỏ qua nha.
À mà t/g có chút thắc mắc, t/g thấy hình như có một sự phân biệt đối xử nhẹ với cặp Tuyết-Kỳ á, mấy chạp của hai chị ấy thì rất ít vote á, thật là thương hai chế mà ăn ở sao để người ta ghét không biết hơi......
Thui tới đây thôi, dạo này t/g mắc chứng nói nhiều rồi, mà toàn nói nhảm kiểu này dễ ăn gạch lắm nên phải hạn chế. Nhưng mà t/g đang cần góp ý cũng gần nữa chặng đường rồi nên t/g rất cần sự góp ý của mọi người, để có một cái kết đẹp. Chân thành cảm ơn mọi người và không hậu tạ nha hihi.
Chúc cả nhà từ bé đến lớn điều ngủ ngon (^»^//)
|
Chương 20: Lệ Băng Tỏ TìnhTú Anh đang đi quanh sân bệnh viện, không khí trong này rất yên tĩnh và thoáng mát, cô cứ thế mà đi xem một vòng quanh bệnh viện sau khi thỏa mãn thì chuẩn bị ra về, nhưng bước được vài bước thì cô nghe thấy đằng sau có người gọi cô.
"Tú Anh.... Tú Anh...."
Tiếng của người gọi nghe rất quen, chính là tiếng của anh ta, cô xoay người lại thì thật đúng như dự đoán chính là.......... Trương Nghiêm.
Trương Nghiêm chạy lại chỗ Tú Anh "Chẳng phải em đang đi công tác sao."
Tú Anh có hơi bất đắc dĩ trả lời "Em mới trở về hôm nay."
"Anh có thể mời em một ly cà phê chứ." Trương Nghiêm hỏi Tú Anh.
"Được." Tú Anh đồng ý cùng Trương Nghiêm dùng cà phê, nếu cứ đứng trong bênh viện mà nói chuyện thì có chút bất lịch sự.
Trương Nghiêm cùng Tú Anh bước ra một quán cà phê gần đó. Cả hai vào quán, Trương Nghiêm chọn một bàn gần cửa sổ và nhanh tay kéo ghế cho Tú Anh.
"Cảm ơn." Tú Anh ngồi xuống và nói cảm ơn Trương Nghiêm.
"Không có gì." Trương Nghiêm ngồi vào ghế.
"Cho hỏi hai vị đây dùng gì ạ." Anh phục vụ bước lại và hỏi hai người.
"Cho tôi một ly cà phê." Tú Anh nói với anh phục vụ.
"Tôi cũng như cô ấy." Trương Nghiêm cũng nói với anh phục vụ.
Không mất bao nhiêu thời gian thì hai ly cà phê đã được bưng lên bàn.
"Công tác lần này có ổn không." Trương Nghiêm hỏi Tú Anh, hai người rất ít nói chuyện với nhau, thường chỉ là chuyện công việc, còn cuộc sống thì hầu như không có.
"Dạ ổn." Tú Anh cười đáp.
Trương Nghiêm nhìn thấy nụ cười của Tú Anh liền có chút ngây người tuy là một cái nhếch môi nhưng vẫn rất đẹp.
"Công việc của anh dạo này vẫn ổn." Tú Anh thấy Trương Nghiêm cứ nhìn cô liền cảm thấy mất tự nhiên đành kiếm một câu hỏi để hỏi anh ta.
"Vẫn ổn, chúng ta có thể nói chuyện nào đó ngoài công việc không nhỉ." Trương Nghiêm hỏi Tú Anh, trong câu nói có một chút đùa và một chút đề nghị.
Tú Anh không trả lời Trương Nghiêm vì cô và anh ta không hề có gì để nói với nhau ngoài công việc.
Trương Nghiêm thấy Tú Anh không trả lời, anh liền nở một nụ cười, thật thì anh cũng không biết phải nói gì ngoài công, từ trước đến giờ anh không hề theo đuổi một cô gái nào cả nên có chút không biết làm sao (t/g: Trương Nghiêm không phải một tên hiền đâu nhá, chỉ có gái theo anh ta thôi nên không biết theo đuổi con gái là đúng rồi.")
"Em vào bệnh viện làm gì vậy, không bị thương đấy chứ." Trương Nghiêm hỏi Tú Anh, giờ anh mới nghĩ ra một câu hỏi mà từ nãy anh đã bỏ quên.
"Dạ không, em chỉ đi lấy một số bản xét nghiệm thôi, còn anh sao lại ở bệnh viện." Tú Anh nhanh chóng trả lời và hỏi lại Trương Nghiêm.
"Đội anh nhận một nhiệm vụ là bảo vệ một số người ở bệnh viện." Trương Nghiêm trả lời Tú Anh.
"Dạ." Tú Anh không biết nói gì nữa đành châm chú vào ly cà phê của mình.
"Em có thường chơi thể thao không." Trương Nghiêm không muốn cứ như vậy mà im lặng liền tìm đến một đề tài khác có vẻ khách quan hơn để nói.
"Dạ có." Tú Anh trả lời Trương Nghiêm nhưng mắt thì vẫn châm chú vào ly cà phê của mình.
"Đại loại như môm gì nhỉ." Trương Nghiêm lại hỏi Tú Anh.
"Dạ bóng chuyền hoặc là cầu lông." Tú Anh không còn châm chú vào ly cà phê nữa, ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn dòng người bênh ngoài.
"Nếu có dịp chúng ta có thể đấu bóng chuyền không nhỉ." Trương Nghiêm đề nghị, anh nghĩ đề nghị này có vẻ không tồi.
"Được, nếu có dịp." Tú Anh trong câu nói tỏ ra một chút hứng thú nếu không thì thật sự rất bất lịch sự, tuy Trương Nghiêm là một nam nhân mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn có được nhưng đối với cô thì không hề, anh ta quá nhạt nhẽo và không hề có chút hài hước nào cả. Anh ta có vẻ bề ngoài khá là lôi cuốn nhưng lại không hề vừa mắt cô có lẽ do trong lòng cô đã có một bóng hình nào đó rồi nên cũng không hề bị lôi cuốn từ bất cứ người nào nữa.
"Mẫu người mà em muốn chọn làm người yêu là mẫu người như thế nào." Trương Nghiêm không ngần ngại mà hỏi Tú Anh.
"Dạ em chỉ cần một người hiểu em, không cần quá đẹp như vậy sẽ rất khó giữ, biết quan tâm và có một chút hài hước." Tú Anh không ngần ngại chia sẻ với Trương Nghiêm (t/g: Chị à! Chị đang dối lòng hả, cái gì mà không cần quá đẹp, không phải chi đã chọn một mỹ nhân sao.)
Trương Nghiêm có vẻ thất vọng, vì anh không phải là người có tính hài hước, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Cả hai lại rơi vào tình trạng im lặng một người thì nhìn ra ngoài cửa sổ còn một người thì đang nghiêm túc suy nghĩ một thứ gì đó.
Tú Anh nhìn lên đồng hồ trêm quán cà phê, mới đó đã là 15:30am rồi cô phải trở về. "Bây giờ em có việc rồi, em về trước hẹn gặp lại anh."
Trương Nghiêm cũng đứng dậy, đề nghị "Nhà em ở đâu để anh đưa em về."
"Không cần em có thể tự về." Tú Anh từ chối.
"Không được, để anh đưa em về." Trương Nghiêm nói xong cầm lấy túi xách của Tú Anh bước ra ngoài như sợ cô lại từ chối.
Tú Anh bất đắc dĩ đi theo Trương Nghiêm, anh mở cửa cho cô vào xe rồi vòng qua ngồi vào ghế lái, rồi phóng xe chạy đi, anh theo hướng dẫn của cô chạy đi, trên xe hai người không hề nói bất cứ câu nói nào, không quá 10 phút đã tới nhà Lệ Băng. Anh xuống xe và mở cửa cho Tú Anh.
"Cảm ơn anh." Tú Anh cảm ơn Trương Nghiêm.
"Em không cần lúc nào cũng cảm ơn anh đâu." Trương Nghiêm trả lời Tú Anh, anh không muốn lúc nào hai người cũng như những người xa lạ.
Tú Anh cầm lấy túi xách xoay người bước vào trong nhưng cô vừa chuẩn bị xoay người thì tay liền bị một bàn tay lạnh lẽo và thô ráp cầm lấy kéo cô áp cả người cô dựa vào xe.
Cô mở to mắt nhìn Trương Nghiêm, cô rất bất ngờ về hành động của anh.
"Làm bạn gái anh được không." Trương Nghiêm hỏi Tú Anh, khuôn mặt của hai người hiện tại chỉ cách vài cm.
Tú Anh cảm nhận được hơi nóng của Trương Nghiêm phả ngay vào mặt mình, cô liền cảm thấy khó chịu và có một chút ghê tởm, cô không thích hơi thở của anh. "Anh có thể buông tôi ra được chứ." Tú Anh phát cáu liền thay đổi cách xưng hô.
Trương Nghiêm không để ý vẫn áp Tú Anh, anh không thể kiểm soát bản thân nữa. "Làm bạn gái anh được không." Anh lại lập lại câu nói lúc nãy.
"Không, anh mau buông tôi ra." Tú Anh trả lời Trương Nghiêm, cô đang rất cáu gắt, cô ghét hơi thở của Trương Nghiêm, nếu cứ thế này thì cô sẽ chết mất.
"Không, tại sao, tại sao lại không thể làm bạn gái anh, tại sao." Trương Nghiêm cũng bắt đầu mất kiểm soát.
"Không tại sao cả, tôi chỉ là không thích anh." Tú Anh quát lớn.
"Tại sao lại không thích, anh đối xử với em không tốt sao." Trương Nghiêm lại hỏi Tú Anh.
"Không thích là không thích không có tại sao cả." Tú Anh lại quát cô đang rất muốn khóc á, sức của cô không đủ mạnh để có thể đẩy một thân hình to lớn như thế này ra khỏi người cô.
"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ khiến cho em phải thích tôi và thuộc về tôi." Trương Nghiêm cũng thay đổi cách xưng hô.
Đôi môi của anh ngày một tiến gần môi của Tú Anh. Tú Anh hoảng sợ hét lớn "Anh đang làm gì vậy, mau buông tôi ra." Đội tay cô đang đánh vào lưng anh ta, nhưng không thể nào ngăn cảng được hành động của anh ta.
Trương Nghiêm cảm thấy đôi tay nhỏ bé của Tú Anh thật sự rất vướng víu, anh dùng một tay nắm chặt hai tay cô lại, còn một tay thì cố định đầu của cô.
"Băng à...Tiểu Băng." Tú Anh vô lực thầm gọi Lệ Băng, nếu bây giờ Lệ Băng xuất hiện thì thật tốt, nếu cô nghe lời Lệ Băng thì sẽ không có chuyện này rồi, cô không còn sức chống cự đành nhắm chặt mắt lại, cô không muốn nhìn thấy anh ta, khóe mắt liền xuất hiện một giọt rồi hai giọt nước mắt, Trương Nghiêm không hề để tâm anh càng lúc càng tiến gần môi cô, anh không thể phóng chế dục vọng của bản thân.
Môi Trương Nghiêm sắp chạm vào môi của Tú Anh thì anh liền cảm thấy một chận đau nhức từ đằng sau chuyền tới. Trương Nghiêm liền xoay ra sau xem cái tên nào dám phá hoại chuyện tốt của anh. Tú Anh cảm nhận được Trương Nghiêm đã không còn áp cô nữa cô cũng mở mắt ra, trước mắt cô hiện tại chính là Lệ Băng ánh mắt hừng hực lửa đang nhìn cô và Trương Nghiêm.
(Lệ Băng ngồi trong phòng liên tục nhìn đồng hồ, đã là 15:15am rồi mà Tú Anh không hề gọi cho cô, không biết sau cô lại cảm thấy lo lắng, cầm lấy điện thoại gọi cho Tú Anh nhưng Tú Anh không có nghe máy, cô liền gọi cho Sở Hạo.
"Tiểu Hạo, chị Tú Anh đã về chưa." Giọng Lệ Băng có chút gấp gáp và lo lắng.
"Cô đã ấy đã ra về khoản nửa tiếng trước rồi, có chuyện gì sao." Sở Hạo hỏi lại Lệ Băng.
"Không có gì cảm ơn cậu." Lệ Băng nói xong liền tắt máy.
Cô cầm lấy túi xách, chạy thẳng xuống gara và lấy xe chạy thẳng về nhà, linh cảm cho cô biết Tú Anh có lẽ đang gặp rắc rối.
Vậy là vừa dừng xe cô liền thấy được một người nam nhân đang áp Tú Anh, môi của hai người chỉ cách vài cm, đôi mắt Tú Anh nhắm lại, nếu như nhìn từ hướng của cô có thể thấy được Tú Anh đang nhắm mắt và chờ đợi người kia, Lệ Băng liền cảm thấy linh cảm của cô thật tệ hại rõ ràng là đang hạnh phúc tại sao lại cảm nhận được Tú Anh đang gặp rắc rối chứ, nhưng khoang đã, sao trên gò má cửa Tú Anh lại có vài giọt nước, còn hai tay cô ấy lại bị tên nam nhân kia cầm lấy, không lẽ cô ấy đang bị tên đó cưỡng hôn chứ, cô cầm lấy một ống sắt trên xe và bước xuống xe chạy lại chỗ Tú Anh và cho cái tên cưỡng hôn kia một gậy ngang lưng.)
"Băng...." Tú Anh yếu ớt kêu Lệ Băng, lúc nãy cô đã dùng hết sức để chống cự nên bây giờ cũng không còn bao nhiêu sức nữa.
"Mau buông chị ấy ra." Lệ Băng hét lớn với Trương Nghiêm.
"Cmn, cô là ai và lấy quyền gì mà kêu tôi buôn cô ấy ra." Trương Nghiêm hỏi Lệ Băng.
"Tôi là ai thì anh không cần biết, tôi chính là người yêu của chị ấy, vậy có đủ quyền chưa." Lệ Băng nói với Trương Nghiêm, anh mắt cô vẫn châm chú nhìn cái người đằng sau.
"Cái gì, người yêu nực cười, cô và cô ấy có thể sao." Trương Nghiêm tròn mắt khi nghe Lệ Băng nói.
"Tại sao không." Lệ Băng nhướng mi nhìn Trương Nghiêm.
Trương Nghiêm buôn Tú Anh và nhìn chầm chầm Lệ Băng như mượn ăn tươi nuốt sống cô ấy "Thì ra..... vì một đứa con gái như cô ta, mà cô không thể yêu tôi." Trương Nghiêm nhìn Tú Anh rối quay sang nói với Lệ Băng "Cô chờ đấy, một gậy này của cô tôi sẽ nhớ kỹ và hãy cẩn thận nhé, hẹn gặp lại." Trương Nghiêm cười một nụ cười đầy ẩn ý, anh nhất định sẽ cho Lệ Băng biết tay.
Lệ Băng bước lại đỡ Tú Anh, Trương Nghiêm cũng bước lên xe rồi chạy đi.
Tú Anh nãy giờ vẫn còn ngây ngốc nhớ tới câu nói lúc nãy của Lệ Băng, Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh vẫn còn hoảng sợ liền ôm lấy Tú Anh như trấn an. Cô ôm lấy Tú Anh bước vào nhà, để cô ấy lên sô-pha rồi đứng dậy chuẩn bị đi lấy nước.
Tú Anh thấy Lệ Băng sắp bước đi liền cầm lấy tay Lệ Băng "Băng đừng đi."
Lệ cầm lấy tay Tú Anh "Em đi lấy nước sẽ quay lại ngay."
Tú Anh nhìn theo bóng lưng của Lệ Băng lúc nãy Lệ Băng nói là người yêu của mình có thật không hay chỉ là muốn Trương Nghiêm thả mình ra, cô đang suy nghĩ thì Lệ Băng đã lấy nước xong ngồi vào bên cạnh cô.
"Chị uống nước đi." Lệ Băng đưa lý nước cho Tú Anh.
Tú Anh cầm lấy lý nước uống một ngụm rồi bỏ xuống bàn.
"Chị, người lúc nãy là ai." Lệ Băng không khỏi thắc mắc hỏi Tú Anh.
"Trương Nghiêm, là đồng nghiệp của chị." Tú Anh trả lời Lệ Băng.
"Anh ta thích chị." Lệ Băng lại hỏi, cô thừa biết Trương Nghiêm thích Tú Anh nhưng vẫn hỏi.
"Lúc nãy em tại sao em lại nói vậy." Tú Anh không có trả lời Lệ Băng mà hỏi ngược lại cô ấy.
Lệ Băng biết Tú Anh muốn hỏi gì "Không trả lời như vậy thì trả lời thế nào."
"À..thì... Em có thể trả lời cách khác mà, em trả lời như vậy sẽ khiến anh ta nghĩ chúng ta thật sự...." Tú Anh tuy là nói vậy nhưng trong lòng lại rất muốn cô và Lệ Băng thật sự là người yêu của nhau.
"Nếu anh ta nghĩ vậy càng tốt." Lệ Băng trả lời Tú Anh cô đang không biết Tú Anh muốn gì.
"Nhưng mà....." Tú Anh lại ấp úng.
"Chị sợ anh ta nghĩ chúng ta thật sự yêu nhau sao." Lệ Băng nhìn thấy vẻ ấp úng của Tú Anh liền cảm thấy mất mát.
"Chị không sợ, chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến em." Tú Anh không sợ chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến Lệ Băng á.
"Chị là đồ ngốc, nếu sợ thì em sẽ không nói thế." Lệ Băng trả lời Tú Anh, cô ấy thật sự rất ngốc á.
Tú Anh không có trả lời mà im lặng đối diện với Lệ Băng, Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh cứ im lặng liền muốn cười cô ấy, nhưng cô phải đè nén lại. Tú Anh cứ như vậy mà cúi đầu không nói gì cả nhưng cô chợt giật mình khi cảm nhận được một loại mềm mại ấm áp đang bao phủ môi cô, hương thơm đặc trưng của Lệ Băng lan tỏa trên môi cô, một loại hương vị ngọt ngào đang vướng trên môi cô, chỉ là chạm nhẹ rồi dứt ra nhưng thật khiên người ta không thể nào quên được.
"Chị thật sự rất ngốc, lời nói lúc nãy có thể xem như một lời tỏ tình được không." Lệ Băng tuy là đang rất ngượng nhưng vẫn nói Tú Anh ngốc, cô đã nói như vậy rồi, không biết cái đầu gỗ này có biết không nữa.
Tú Anh đỏ mặt nhìn Lệ Băng rồi gật gật cái đầu. Thế là cả hai vui vẻ ôm nhau, Tú Anh thầm nghĩ "Lệ Băng à em thật là bá đạo đó biết không."
T/g: hihi lần đầu t/g viết ấy, nếu có gì sai sót xin mọi người bỏ qua, nếu có dỡ quá thì mọi người cũng đừng ném đá nha, t/g trước giờ chưa có tỏ tềnh á, nên cũng không có kinh nghiệm, mà đọc giả nào có lòng tốt thì thử để t/g tỏ tềnh he, để có kinh nghiệm hihi. Dạo này tâm trạng t/g rất ko ổn định nên ko pt 8 gì nữa thôi thì chúc cả nhà ngủ ngon và nhớ ủng hộ t/g nha. (Báy bay)
|