Phi Vũ Hàm Tâm
|
|
|
Triệu Vũ nhìn sắc mặt Lăng Nhược Hàm lúc hồng lúc trắng,không biết nàng đang nghĩ đến cái gì,nghĩ đến nàng mất hứng,liền nói: “Thật sự là lỗi của ta,ta cam đoan không tái phạm nữa”.
Ai ngờ hắn vừa nói xong,Lăng Nhược Hàm sắc mặt càng trở nên khó coi.Nàng trong lòng thế nhưng sinh khí, Triệu Vũ như thế nào lại không thấy được,nàng nghĩ đến thời điểm hai người ở chung mấy tháng,đặc biệt trải qua chuyện gần đây,hai người đã gần như bước thêm được một biết hiểu lẫn nhau,tình cảm cũng tựa hồ tăng tiến nhưng là bị hắn nói một câu hai người lại giống như trở về điểm xuất phát.
Vì thế,Lăng Nhược Hạm có chút tức giận liền xuống giường,thẳng đến rửa mặt chải đầu thay quần áo đi ra ngoài.Lưu lại vẻ mặt buồn bực của Triệu Vũ ngồi trên giường,khó hiểu vì sao Lăng Nhược Hàm lại sinh khí.
Sau đó,hai người liền hướng Lăng Thái cùng mọi người nói lời từ biệt,chuẩn bị lên xe ngựa trở về Trấn Nam Vương phủ.
Liền trở về Trấn Nam Vương phủ,Triệu Vũ thấy Lăng Nhược Hàm đã sắp xếp hảo liền lập tức đi nam vệ doanh.Trên thực tế,Triệu Vũ đi tới phủ đệ của Hạ Long.Từ sau khi Hạ Long quy thuận triều đình,Triệu Vũ liền an bài Hạ Long ở nơi này,cũng mua phủ đệ cho Bích Vân ở cùng một ít tỳ nữ.Mấy ngày,Triệu Vũ có việc muốn tìm Hạ long bàn việc,sẵn tiện thăm mẹ con Bích Vân.
Ở trong phủ,Triệu Vũ cùng Hạ Long ở trong thư phòng thảo luận gần một canh giờ,mới song song đi ra khỏi thư phòng.
“Thế tử,ngươi yên tâm,ta nhất định sẽ mau chóng làm xong việc giao phó” Hạ Long cam đoan nói. “Thế tử,thời điểm cũng không còn sớm,ngươi còn muốn đi quân doanh sao?” Hạ Long thấy thời gian cũng đã hoàng hôn,liền hỏi.
“Ta nghĩ trước đi thăm mẹ con Bích Vân,mới hồi vương phủ”Triệu Vũ vừa đi vừa nói chuyện.
“Cũng tốt,khó được thế tử như thế yêu thương mẹ con Bích Vân,thế tử có thể yên tâm ta sẽ hảo hảo chiếu cố các nàng” Hạ Long theo Triệu Vũ hướng về phòng của Bích Vân.
Hai người vừa bước vào phòng,liền thấy Bích Vân đang ôm đứa nhỏ đang khóc nháo.
Triệu Vũ tiến nhanh tới,khẩn trương hỏi: “Đứa nhỏ làm sao vậy? như thế nào lại khóc lớn tiếng như vậy?”
Bích Vân vừa thấy Triệu Vũ,đầu tiên là vui vẻ,sau đó liền nói: “Ta cũng không hiểu được,sáng sớm còn hảo,ta vừa muốn thay đổi xiêm y,nàng bắt đầu khóc nháo,làm như thế nào cũng không nính”.
Hạ Long mở miệng hỏi : “không phải là đói bụng chứ hoặc là đã tiểu tiện?”
“Cũng không,nhưng là chính là ta đoán nàng nơi nào đó không thoải mái,vì cái gì khóc?thật sự lo lắng muốn chết” Bích Vân gấp đến độ không ngừng ôm đứa nhỏ vào lòng an ủi.
“Như vậy không phải biện pháp,nhanh đi thỉnh đại phu lại xem” Triệu Vũ ra lệnh cho Hạ Long,Hạ Long liền chạy đi thỉnh đại phụ.
May mắn đại phu đã đến,thay đứa nhỏ chẩn đoán,mới phát hiện là hoạn thượng cấp tính lưu cảm( bệnh này thật khó hiểu nên đành để như cũ),đại phu liền khai phương thuốc,đứa nhỏ liền yên ổn lại.
Đại phu trước khi đi nói: “Do còn nhỏ nên không biết nói chuyện,sinh bệnh cũng chỉ biết khóc nháo,hoàn hảo lần này phát hiện sớm,bằng không hậu quá liền nghiêm trọng,qua đêm nay,thiêu lui sẽ không sự,các ngươi hảo hảo chiếu cố nàng” Vì thế,Hạ Long liền hộ tống đại phu đi ra ngoài.
Triệu Vũ nhìn đứa nhỏ ngủ yên lành,cũng yên lòng,thấy Bích Vân vẫn thương tâm nhìn đứa nhỏ,vỗ vỗ của nàng bã vai,an ủi nói: “Đứa nhỏ đã không có việc gì,không cần lo lắng”.
Bích Vân nhìn Triệu Vũ nói : “Thế tử,thực xin lỗi,ta không chiếu cố hảo hào hài tử”
“Điều này không thể nào trách nàng đâu? Đứa nhỏ đột nhiên sinh bệnh,đều là chuyện ngoài ý muốn,ngươi cũng không biết.Hiện tại đứa nhỏ đã không có việc gì nữa,ngươi cũng mệt mỏi,sớm một chút nghỉ ngơi đi” Triệu vũ an ủi nói.
Bích Vân lúc này mới ý thức được mọi người vì lo lắng đứa nhỏ mà xoay quanh nhưng lại không để ý thời gian,lúc này trời đã tối liền nói: “nguyên lai trời đã khuya,thế tử,ta kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa người hồi vương phủ”.
Triệu Vũ ngăn cản nói: “Không vội, ta đã thông báo với người trong phủ đêm nay không về,ta lưu lại,chờ đứa nhỏ khỏe lại,sáng mai ta lại đi”.
Bích Vân nhìn Triệu Vũ,trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một tia ấm áp,tuy rằng chính mình đã hạ quyết tâm sẽ tự mình chiếu cố tốt nữ nhi nhưng là hôm nay chuyện này làm cho nàng nhận ra mình thật sự yếu ớt,nàng đột nhiên may mắn thay có Triệu Vũ ở bên cạnh,kìm lòng không đậu mà ôm lấy Triệu Vũ.
Triệu Vũ thật không ngờ Bích Vân đột nhiên ôm lấy chính mình,đầu tiên là sững sốt,liền nghĩ rằng Bích Vân vì lo lắng tiểu hài tử,vì thế liền ôn nhu vỗ về lưng của nàng,nhẹ nhàng an ủi nói: “Ta đều nói,đứa nhỏ không có việc gì,không cần tự trách”.
“Ngươi không cần đi,được không?”Bích Vân ở trong lòng Triệu Vũ nói.
Triệu Vũ liền đáp : “Ta không phải nói đêm nay ta sẽ ở chỗ này sao?”
Bích Vân chậm rãi trong lòng Triệu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta nghĩ đến biết ngươi đã cưới phi tử ta sẽ hết hy vọng,ta nghĩ đến ta có đứa nhỏ sẽ đem tình cảm chuyện lên người đứa nhỏ nhưng thực tế ta làm không được,ta không cần danh phận,chỉ hy vọng trong lòng ngươi còn có một vị trí nho nhỏ cho mẹ con ta,chỉ hy vọng ngươi có thể giống như trước kia giống nhau có thể làm chỗ dựa cho ta,chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta thấy ngươi” Nói xong,chỉ thấy Bích Vân lệ nóng đã doanh tròng,vẻ mặt sầu bi nhìn Triệu Vũ.
Triệu Vũ thầm nghĩ: “Không nghĩ tới Bích Vân đối với đệ đệ tình thâm,đổi lấy là hắn phụ tình bạc nghĩa.Ta từng thay đệ đệ hứa hẹn chiếu cố mẹ con họ nhưng là hiện tại sự tình sao khi làm xong thì nên làm như thế nào đây?”
Ngay tại thời điểm Triệu Vũ còn đang phiền não nên như thế nào mở miệng,một đạo ấm áp đã in lên miệng của hắn,hắn một trận kinh ngạc,kéo ra khoảng cách giữa hai người,liền nói: “Bích Vân,ta tạm thời còn chưa có khôi phục trí nhớ,chỉ sợ nhất thời không thể chuyện vợ chồng,mời ngươi cho ta một chút thời gian”.
Bích Vân có chút mất mát nhìn Triệu Vũ,sau đo chậm rãi nói: “Ta hiểu được,ta sẽ kiên nhẫn chờ”.
|
Triệu Vũ có chút đau lòng,an ủi nói: “Vô luận như thế nào,ta cũng ở bện cạnh mẹ con hai người,chiếu cố các ngươi,ngươi không cần lo lắng”.
“Thế tử,thời điểm không còn sớm,ngươi vẫn là nên ngủ chút đi,ta sẽ coi chừng đứa nhỏ” Bích Vân nói xong,liền lại nhìn đứa nhỏ,thân thủ kéo chăn lên,thân thiết nhìn đứa nhỏ.
Triệu Vũ một bên đi đến,cầm lấy áo choàng,đi bên cạnh Bích Vân đem áo choàng vào thân thể nàng nói: “Trời lạnh,chú ý thân thể” lại ngồi xuống bên cạnh nàng,ôn nhu nói: “Ta cùng ngươi”.
Bích Vân trong lòng nóng lên,sau đó thủ liền vây quanh thắt lưng của Triệu Vũ,tựa đầu vào vai hắn.Triệu Vũ chỉ có thể nâng lên thủ ôm nàng,nhẹ giọng nói với người trong lòng nói: “Ngươi trước ngủ chút đi” Bích Vân vẻ mặt lộ vẻ thỏa mãn cười,khép lại hai mắt.
Sáng sơm hôm sau,Ánh mặt trời chíu vào trong phòng,chíu vào trên gương mặt Triệu Vũ,đang ngủ say Triệu Vũ.Do nguyên đêm ngồi ngủ,khiến cho Triệu Vũ không khỏi cảm thấy toàn thân cứng ngắc,liền hơi di động,liền thấy toàn thân đau nhức,lại kinh động người tựa vào vai mình.
Triệu Vũ hướng Bích Vân nói: “Thực xin lỗi,ta thế nhưng cũng ngủ”.
Bích Vân tiến nhanh đến nhìn nôi đứa nhỏ,dò xét trán nàng sau đó thả lỏng nói: “Thiêu lụi”.
|
13. Chương thứ mười ba: Thích
Bích Liên sáng sớm liền lại hầu hạ Lăng Nhược Hàm,thấy vẻ mặt nàng tiều tụy liền hỏi: “Thế tử phi sao sắc mặt người tiều tụy như vậy,có phải bị bệnh hay không?”
Lăng Nhược Hàm chính là lắc đầu.Biệt Yến một bên liền mở miệng nói: “Đêm qua,tiểu thư chờ thế tử,Tiểu Trung mới trở về báo nói thể tử ở lại doanh trại qua đêm không có quay về,làm hại tiểu thư ngủ không được”.
Bích Liên thấy Lăng Nhược Hàm rầu rĩ không vui,vì thế liền đề nghị nói: “Thế tử phi,không bằng nô tỳ bồi người đi dâng hương,vì thế tử,thế tử phi cầu phúc”.
Biệt Yến cũng phụ họa nói: “Phải đó tiểu thư,đi ra ngoài một chút giải sầu cũng tốt lắm” .
Lăng Nhược Hàm nghĩ chủ ý của hai người cũng không sai,vì thế liền đáp ứng cũng hai tỳ nữ đi Bạch Mã tự.
Ba người ngồi trong xe ngựa,mang theo đồ dâng lễ vật,liền xuất phát.Xe ngựa đi vào Bạch Mã tự thời điểm,Bích Liên cùng Biệt Yến liền xuống xe,sau đó,Biệt Yến cẩn thận đỡ Lăng Nhược Hàm xuống xe,bỗng nhiên Bích Liên kinh hô: “Kia không phải thế tử sao?”
Lăng Nhược Hàm lập tức nhìn về phía Bích Liên chỉ,đang đứng ở ngoài cửa lớn của hộ nhà không phải là Triệu vũ sao.Ba người đều ngạc nhiên thế tử không phải ở quân doanh sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Kia cửa lớn đại môn là phủ của Hạ Long,Triệu Vũ vừa lúc phải rời khỏi Hạ phủ,hướng quân doanh đi.Triệu Vũ thấy đứa nhỏ không có việc gì nữa,đang muốn rời đi,hắn ôm đứa nhỏ đi đến đại môn,mới lưu luyến không rời mà trả lại cho Bích Vân,ngạy tai Triệu Vũ rời đi thời điểm,Bích Vân đột nhiên giữ hắn lại.Nguyên lai,nàng thấy cổ áo Triệu Vũ có chút loạn,thân thủ liền thay hắn sửa sang lại chút,Triệu Vũ mới mỉm cười đối nàng nói lời từ biệt,trước cửa đã có ngựa chuẩn bị sẵn,sau đó quất ngựa chạy đến quân doanh.
Ba người nhìn thấy cảnh này,trong lòng không khỏi có nhiều dấu chẩm hỏi,đặc biệt là Lăng Nhược Hàm,trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
“Thế tử như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?Nàng kia lại là ai nha?Như thế nào thế tử giống như có quen biết nàng”Biệt Yến có chút bất bình vì chủ tử,liền thay Lăng Nhược Hàm hỏi.
Nhìn Triệu Vũ đã đi xa,Bích Vân liền xoay người vào phủ,mới đi được chút bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nữ tử kêu tên nàng,nàng tò mò quay đầu lại nhìn,nhìn thấy Bích Liên đang đứng ở đằng kia kêu nàng.
Bích Vân cùng Bích Liên đều ở trong vương phủ làm việc,tự nhiên cũng biết đối phương,tình cảm như tỷ muội,thật không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp lại,hai người phi thường cao hứng chạy về phía đối phương.
“Bích Vân tỷ,thật là ngươi sao? Lúc trước ngươi bỗng nhiên bỏ đi không nói lời từ biệt,rốt cuộc là vì cái gì? Vừa rồi ta thấy thế tử cùng ngươi đi ra ngoài,thế tử như thế nào lại ở chỗ này?còn có,đứa nhỏ này là sao?” Bích Liên liên tục đặt câu hỏi các vấn đề,cuối cùng thấy Bích Vân trong lòng ôm trẻ con cũng hỏi.
Bích Vân bị Bích Liên hỏi tới nhất thời không biết như thế nào trả lời,ngược lại buồn cười nói: “Ngươi không ở vương phủ,như thế nào lại đến đây?”
“Nga,ta bồi thế tử phi đi đến Bạch Mã tự dâng hương,lại vừa vặn thấy ngươi cùng thế tử”Bích Liên nói,sau đó Lăng Nhược Hàm liền đi tới sau lưng nàng.
Bích Vân nguyên bản không lưu ý đến người phía sau Bích Liên,vừa nghe “Thế tử phi” ba chữ,trong lòng chấn động,liền ngay lặp tức Lăng Nhược Hàm xuất hiện trước mặt nàng,không khỏi kinh ngạc với diện mạo tựa thiên tiên của Lăng Nhược Hàm.
Bích Vân liền thỉnh Lăng Nhược Hàm cùng đám người vô nội đình tọa.Vì để Bích Vân cùng Lăng Nhược Hàm nói chuyện,Bích Liên cùng Biệt Yến ôm đứa nhỏ đi qua một bên chờ đợi.
Bích Vân đợi Lăng Nhược Hàm đến nội đình tọa hạ trên ghế đá xong.Hai người lẫn nhau đều trầm mặc trong chốc lát.Sau đó, Bích Vân mở miệng nói: “Thế tử phi lần này đến đây có mục đích là gì?”
Lăng Nhược Hàm kỳ thực cũng không biết nên mở miệng như thế nào,chính là trong lòng có nhiều nghi vấn,nàng không biết Bích Vân có phải địch nhân hay không cho nên trong lòng suy nghĩ như thế nào nói chuyện không là tổn thương hòa khí.
“Bích Vân cô nương,ta lần này đột ngột đến thăm,không phải cố ý chỉ là cơ duyên xảo hợp,vô tình tái kiến,mà nghe Bích Liên lần trước có đề cập đến có một vị tỷ muội trước đó ở trong vương phủ hầu hạ thế tử,lại vô cớ rời đi vương phủ.Hôm nay lại gặp thế tử ở quý phủ xuất hiện,xem ra thế tử hẳn là đã ở đây?còn có,thứ ta mạo muội,ngươi cùng đứa nhỏ này cùng thế tử có quan hệ gì?”
Bích Vân thấy Lăng Nhược Hàm mở miệng liền nói đến vấn đề chính,hơn nữa không hề mượn cớ che đậy liền hỏi quan hệ của hai người,tuy rằng nàng không biết Lăng Nhược Hàm cùng Triệu Vũ tình cảm đã phát triển đến mức độ nào,nhưng là lần đầu gặp mặt liền thích vị thế tử phi này,cảm thấy nàng cùng Triệu Vũ thật xứng đôi,có lẽ Triệu Vũ cũng đã thích nàng.Nàng không muốn thương tổn Lăng Nhược Hàm,lại không thể giấu diếm chân tướng.Vì thế,nàng liền tường tận nói hết cho Lăng Nhược Hàm.
Lăng Nhược Hàm tuy rằng lúc trước có nghe Triệu Dục phong lưu nhưng là chưa từng chứng kiến qua,nay lại chứng kiến hết thảy,nàng lại không thể thuyết phục bản thân mình tin tưởng bởi vì theo như nàng nhận thức Triệu dục thì họ hoàn toàn là hai người khác nhau.Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng Triệu Dục đã từng phụ bạc Bích Vân,nhưng là thấy Bích Vân vì Triệu dục sinh ra đứa nhỏ còn tận mắt thấy Triệu Dục cùng Bích Vân vô cùng thân thiết,có thể thấy Bích Vân nói hết thảy là sự thật.Mà làm cho nàng nhận ra là nàng chưa nhận thức được hết con người Triệu Dục là vì sau khi mất trí nhớ hắn liền dũng cảm phụ trách,nàng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.
Thấy Bích Liên cùng Biệt Yến đang vui đùa với đứa nhỏ thật vui vẻ,Lăng Nhược Hàm nhìn Bích Vân nói: “Ngươi cùng đứa nhỏ không nên chịu ủy khuất,ta nay trở về hướng Trấn Nam Vương phi bẩm báo,bất họ cho ngươi một danh phận”.
“Thế tử phi, ngươi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm,ta một chút cũng không cảm thấy bị ủy khuất,là ta chỉ muốn ở bên cạnh thế tử mà không cần danh phận,ta tuyệt đối sẽ không tham gia hoặc chia rẻ các người.Thế tử đã an trí cho ta một ngôi nhà,chúng ta cảm thấy đã mỹ mãn lắm rồi” Bích Vân cam đoan nói.
“Nếu ngươi lo lắng ta sẽ mất hứng,vậy ngươi yên tâm đi,ta cùng thế tử chẳng qua là do lệnh của trưởng bối mới thành thân,một chút tình cảm cũng không có,ta đối với hắn nói qua nếu hắn muốn có tam thê tứ thiếp ta tuyệt không phản đối” Lăng Nhược Hàm nói (Thiệt không ak nha…)
Bích Vân vừa nghe cảm thấy có chút không tin,thật lâu đánh giá Lăng Nhược Hàm,sau đó nói: “Thế tử phi,thế tử lúc xuất chinh có phải là người giúp hắn hệ thượng khăn quàng đỏ?”
Lăng Nhược Hàm nhất thời cảm thấy có chút kì quái,như thế nào Bích Vân lại nói đến khăn quàng đỏ,gật đầu nói: “Đúng vậy,như thế nào?”
|
Bích Vân mỉm cười nói: “Nếu là thế tử lúc trước,hắn sẽ không một chút do dự mà có tam thê tứ thiếp.Nhưng là thế tử hiện tại,ta có thể nói cho người biết trong lòng hắn chỉ có người.Nếu hắn không phải đứng trước mặt ta nói rỏ ràng,ta cũng sẽ không tin tưởng hắn lại thay đổi,quả thực hắn biến thành một người khác” Bích Vân thấy Lăng Nhược Hàm có chút không tin,liền tiếp tục nói: “Từ lúc còn ở Hoa Cúc lĩnh thế tử hắn tuy tằng hứa hẹn sẽ bồi thường do chính sai lầm của hắn,chiếu cố chúng ta nhưng ta đó điều xuất phát từ trách nhiệm,ta có cảm giác trong lòng hắn không có ta.Tuy rằng nói cho hắn biết ta không ngại nhưng hắn vẫn đối với ta tương kính như tân.Ta biết trong lòng hắn có một người nhưng là ta không biết là ai,bởi vì hắn luôn ở thời điểm mọi người không chú ý đều lặng lẻ lấy khăn quàng đỏ trong lòng ra xem,cái kia khăn quàng đỏ với hắn mà nói,so với bất kì cái gì đều tối trọng yếu hơn,hiện tại ta biết người trong lòng hắn là ai”Nói xong,Bích Vân nhìn Lăng Nhược Hàm,chỉ thấy sắc mặt nàng ửng đỏ.
Hai người lại tán gẫu trong chốc lát,Lăng Nhược Hàm mới cáo từ hồi phủ.Trước khi đi,Bích Vân lặng lẽ nói cho Bích Liên thông báo với thế tử một tiếng hôm nay Lặng Nhược Hàm đến đây bái phỏng,cho hắn biết mà chuẩn bị.
Gần chạng vạng,Triệu Vũ được Tiểu Trung báo lại là Bích Liên có tin tức,trong lòng có chút bất an liền quyết định sớm một chút hồi vương phủ.
Ở hành lang Bích Liên thấy hắn liền tiến lên nói: “Thế tử,người rốt cuộc đã trở về!”
Triệu Vũ hỏi: “Bích Liên,Tiểu Trung nói ngươi báo tin nói thể tử phi gặp Bích Vân,này rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Bích Liền liền đem chuyện buổi sáng phát sinh,trần thuật lại cho Triệu Vũ nghe.
“Kia thế tử phi sau khi trở về,liền như thế nào?” Triệu Vũ khẩn trương hỏi. “Thế tử phi không có làm gì,chính là trầm mặc không có nói gì,sau đó giờ ngọ liền đến thư phòng xem sách,viết tự,hiện tại đang ở trong hoa viên ngắm hoa tản bộ” Bích Liên đáp.
Triệu Vũ cau mày, trong nhất thời không biết làm sao cho phải,trong lòng một mảnh hỗn loạn,vạn nhất gặp Lăng Nhược Hàm,nàng sẽ đối với hắn như thế nào?sẽ hướng hắn chất vấn? vẫn là một lời cũng không đề cập tới?nàng trong lòng sẽ như thế nào tin tưởng? là sinh khí?hay căn bản thờ ơ?
“Thế tử,nô tỳ cả gan hỏi ngày,ngày không thích thế tử phi sao?” Bích Liên nơm nớp lo sợ hỏi.
Triệu Vũ nhất thời ngạc nhiên nhìn Bích Liên,chậm rãi hỏi: “Ngươi như thế nào bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?”
Bích Liên nhìn xung quanh một lần,khẳng đinh phụ cận không có người.Sau đó,nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không nên hỏi chuyện của thế tử,bất quá nô tỳ chính là quan tâm thế tử cùng thế tử phi,hy vọng hai người hạnh phúc mỹ mãn nhưng là nô tỳ biết từ khi thế tử đại hôn đến nay cũng không có cùng thế tử phi đồng giường cộng chẩm,bình thường cũng đối thế tử phi bảo trì khoảng cách,hôm nay lại gặp được Bích Vân tỷ,biết nàng cùng thế tử có một vị tiểu thư,cho nên mới nghĩ thế tử có phải hay không,không thích thế tử phi?”
Bích Liên thấy Triệu vũ không có lên tiếng,liền tiếp tục nói: “Thế tử, nô tỳ cùng mọi người trong vương phủ từ trên xuống dưới đều cảm thấy thế tử phi là người tốt lắm,cùng thế tử thực xứng đôi nhưng là thế tử cưới nàng lại đối với nàng thờ ơ,chúng ta nhìn thấy đều vì thế tử phi mà khổ sở,lại nghĩ vì cái gì người lại đối với nàng như thế?”
Triệu Vũ cười khổi nói: “Ngươi như thế nào biết thế tử phi thích ta?Sự thật là nàng không thích ta”.
“Thích!thế tử phi thích thế tử!” Bích Liên muốn vì chủ tử mà cãi lại nói: “Có lẽ trước kia thế tử phi không thích người,cho nên đối với người có cảnh giác.Nhưng sau này,nô tỳ thấy thế tử phi đối với món quà ngài tặng rất thích,khi người ở Hoa Cúc lĩnh bị mất tích thế tử phi lo lắng đến ngắt xĩu còn sinh bệnh,này đều là chứng minh thế tử phi đối với ngài có để ý.Chính là nô tỳ thấy hai người cái gì cũng không nói,cái gì cũng không đề cập tới,làm nô tỳ vội muốn chết.Thế tử,thế tử phi chính là nữ nhi,ngài không thể đợi nàng mở miệng trước?”
Bích Liên thấy Triệu Vũ vẫn là vẻ mặt không tin bộ dạng,đành phải đẩy hắn nói: “Của ta thế tử gia,người sau khi mất trí nhớ,não lại như thế chậm hiểu,trách không được Bích Vân nói người biến thành đầu gỗ” Nói xong,liền đưa hắn đến hoa viên.
14. Chương thứ mười bốn: Thông báo
Đi vào trong hoa viên,Triệu Vũ xa xa liền nhìn thấy Lăng Nhược Hàm đang ngồi trong hoa viên.Bích Liên lẳng lặng vẫy thủ với Biệt Yến đang đứng cạnh Lăng Nhược Hàm,Biệt Yến liền nhìn thấy Triệu Vũ cùng Bích Liên,liền thức thời viện lý do tạm thời rời đi Lăng Nhược Hàm,hai người liền hướng ánh mắt ra hiệu với Triệu Vũ,liền lén lúc rời đi hoa viên.
Triệu Vũ chậm rãi đi lại bên cạnh Lăng Nhược Hàm,đi đến gần nàng hắn mới phát hiện Lăng Nhược Hàm đang ôm trong lòng chính là tiểu bạch thố mình tặng ở Thanh Phong Lĩnh.
Bỗng nhiên nghe thấy Lăng Nhược Hàm nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, ngươi biết không,tâm của ta hiện tại một mảnh hỗn loạn vì cái gì trước kia ta nghĩ chính mình tâm như nước hồ trong,coi thường hết thảy,hắn lại làm trong lòng ta gợn sóng.Mà khi ta buông ra bức tường ngăn cách, cùng với hắn nghĩ đến chuyện tốt đẹp trong tương lai,hắn lại đem tầng mây bao phủ lòng ta,Tiểu Bạch,ngươi nói cho ta biết,ta nên làm gì bây giờ?”
Triệu Vũ nghe Lăng Nhược Hàm nói ra tiếng lòng của mình,hắn hiểu được Lăng Nhược Hàm nói đến chính là hắn,trong lòng nhất thời cảm thấy dị thường phức tạp.
Bỗng nhiên,tiểu bach thố trong lòng Lăng Nhược Hàm nhảy ra khỏi sự ôm áp của nàng,Lăng Nhược Hàm cuống quít đứng lên,muốn đuổi theo con thỏ,lo lắng nó sẽ lạc đường trong hoa viên.Mới vừa chạy được vài bước,thấy con thỏ đột nhiên ngừng lại,Lăng Nhược Hàm trong mắt chỉ chú ý đến con thỏ,thân thủ liền chạy nhanh lại ôm lấy nó,hai tay liền đông thời bắt lấy nó,lại xuất hiện một đôi tay khác đang phủ lên trên,Lăng Nhược Hàm giật mình ngẩng đầu lên vừa thấy,đồng thời theo bản năng rút lại hai tay,nhìn thấy Triệu Vũ lại xuất hiện trước mặt nàng.
Triệu vũ ôm lấy con thỏ,cùng Lăng Nhược Hàm mặt đối mặt sau đó chuẩn bị đem con thỏ trả lại cho nàng.Lăng Nhược Hàm nhìn Triệu Vũ cùng con thỏ.Bỗng nhiên nghĩ đến Triệu vũ có khả năng nghe thấy chính mình vừa rồi tâm sự với Tiểu Bạch,nhất thời xấu hổ không biết vì sao trong lòng liền tức giận,trên tay Triệu Vũ tiếp nhận Tiểu Bạch liền xoay người rời đi.Triệu Vũ thấy thế,khẩn trương liền đi lên ngăn cản đường đi của Lăng Nhược Hàm.
Lăng Nhược Hàm thấy Triệu Vũ không cho nàng đi,liền tức giận nói: “Ngươi vì sao không cho ta đi?”
|