Ngôi Sao và Minh Tinh
|
|
Sau một hồi nói chuyện nghiêm túc, chủ tịch Hoàng và Trúc lâm đi ra ngoài, để hai người kia ngồi lại trao đổi một số vấn đề.
- chị. Sao chị lại ở đây?
"Chát"
- Còn hỏi nữa sao?
Tú phương sững sờ. Đây là cái tát đầu tiên Ngọc an tặng cho cô.
- chị giúp em quản lý công ty, không phải để em chạy ra ngoài gây chuyện như thế này.
Tú phương im bặt. Cũng phải thôi, Ngọc an đã vất vả thế nào vì cô em gái này. Ngày trước mẹ Ngọc an góa chồng sớm, một người đàn ông giàu có đã đưa cả hai mẹ con về nuôi. Ngọc an rất biết ơn dượng vì đã cưu mang hai mẹ con cô. Sau này, ông đưa cả nhà sang Mỹ. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, nhà có thêm Tú phương. Từ nhỏ Ngọc an đã nuông chiều, thương yêu em nhất nhà. Tú phương vì thế mà quý chị vô cùng. Hai chị em được lớn lên trong cùng một môi trường. Lại nói về ông Lâm. Ông là người thương vợ con nhưng yêu công việc. Cả hai chị em Ngọc an đều có một ước mơ là trở thành ca sĩ. Nhưng ông lâm không cho vì ông còn một tập đoàn muốn một trong hai con tiếp quản. Lẽ tất nhiên là ông muốn con gái ruột Tú phương của mình hơn rồi. Ngọc an ngày đó đã từ bỏ ước mơ, chấp nhận ở lại công ty, giữ chức Giám đốc, quản lý công ty cho Tú phương và để con bé về Việt nam thực hiện ước mơ của mình. Ngọc an nói với dượng để cho mình tạm thời quản lý tập đoàn, đợi khi nào Tú phương về sẽ giao lại tập đoàn cho con bé. Tú phương ngày ấy là nhờ sự hi sinh của chị mà mới có được ngày hôm nay. Nhưng không yên tâm để cho em gái đi như vậy, Ngọc an đã bảo em gái ra điều kiện với công ty để Tú phương có thể chọn cô làm quản lý riêng. Bao lâu nay, Ngọc an chưa gặp em lấy một lần, hoàn toàn là quản lý từ xa. Vừa quản lý tập đoàn, vừa quản lý cô em ngỗ nghịch, Ngọc an hoàn toàn không ngờ có ngày mình phải về nước để giải quyết chuyện như thế này - Em không sợ ba biết được sẽ lôi em về Mỹ sao?
- Em không.
- Thế em không sợ chị sẽ buồn sao?
- Em...
Quả thực, từ bé đến lớn, ông Lâm chỉ là người mà Tú phương nể sợ. Còn người mà Tú phương thực sự kính trọng là Ngọc an kia. Tú phương nghe chị nói mà cúi gằm mặt. Ngọc an là một người chị vĩ đại, không lý gì Tú phương lại muốn làm buồn chị gái mình cả. Thời gian gần đây bị chị gái buông lỏng quản lý nên mới thành ra như vậy. Tú phương thực chất vẫn là một đứa trẻ.
Sau một hồi lâu, chủ tịch Hoàng cùng Trúc lâm quay trở lại phòng. Tại đây, trước mặt ba người, Tú phương đã thành thật thú nhận tội lỗi của mình. Từ việc cô thuê người đem vào công ty chụp ảnh cô với Tuệ nghi, rồi chủ định nói yêu Tuệ nghi ngay trong buổi họp báo để ép Tuệ nghi nhận lời. Khi thấy Tuệ nghi say xỉn, cô đã có ý định bắt Tuệ nghi phải chịu trách nhiệm với chính mình khi đưa Tuệ nghi về nhà và gọi điện nặc danh thông báo cho khá nhiều báo đài.
- Vậy còn vụ đột nhập vào nhà Tuệ nghi. Sao cô không kể tới?
Trúc lâm vẫn còn tức giận sau những gì mà Tú phương thú nhận.
- Vụ đột nhập nào?
- Còn chối nữa. Chính cô đã cho người vào nhà Tuệ nghi chụp hình, moi móc thông tin và đưa tin lên báo. - Không. Vụ đột nhập nhà Tuệ nghi gì gì đó, tôi thực sự không biết. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Ai đó đã lợi dụng chuyện của tôi để tung thêm tin đồn về Tuệ nghi.
Trúc lâm định đốp chát lại thì Ngọc an ngăn cô.
- Quản lý Lâm, xin hãy nghe nó. Giờ nó nói không phải nó thì tức là không phải. Còn sau này mà điều tra ra là nó thì hãy để tôi chịu hết mọi trách nhiệm. Tú phương, em dám lấy mạng chị ra đảm bảo chứ.
- Em đảm bảo.
Trúc lâm nghe nói vậy thì tạm thời cho qua. Dù gì Tú phương cũng yêu quý chị gái như vậy. Không dễ gì mà cô ta đem tính mạng chị cô ta ra đảm bảo như thế.
- Thế còn... Thực ra...- Tú phương ngập ngừng - Tôi thực sự tò mò, những đồ con gái trong nhà Tuệ nghi...
- Là của tôi. - Trúc lâm nhanh chóng đáp lời - Tôi là quản lý của Tuệ nghi, nên nhiều khi có quá nhiều việc, tôi phải đến nhà Tuệ nghi thường xuyên để bàn bạc. Nhà cậu ấy cũng sắp trở thành nhà tôi rồi...
Chủ tịch Hoàng nhìn Trúc lâm với ánh mắt khen ngợi. Phút chốc đã nghĩ ra được lý do hoàn toàn chính đáng.
- Bây giờ, thưa chủ tịch. Chúng ta hãy mở họp báo đi. Em tôi sẽ thành thật thú nhận trước báo giới để minh oan cho Tuệ nghi. Biết đâu khi uất ức được giải tỏa, Tuệ nghi sẽ trở về. Chủ tịch gật đầu đồng ý, bắt tay Ngọc an và để hai người họ ra về.
- Trúc lâm. Cô giỏi lắm. - Chủ tịch không tiếc lời khen ngợi đối với cô quản lý trẻ tài năng này.
- Không có gì thưa chủ tịch.
- Về việc quản lý thêm cả Thanh my, nếu vất vả quá...
- Không. Tôi làm được. Hãy để tôi làm quản lý của cả hai người bọn họ.
- Hai người. Ừ. Phải sớm tìm Tuệ nghi về thôi.
Ngay hôm sau, buổi họp báo đã được tiến hành. Tú phương thành thật thú nhận tội lỗi trước báo giới. Sau lời xin lỗi, cô quyết định vĩnh viễn rời khỏi showbiz, trở về Mỹ cùng Ngọc an lo cho tập đoàn. Trúc lâm cũng tham gia lên tiếng bảo vệ Tuệ nghi. Tiếng oan của Tuệ nghi hoàn toàn được rửa sạch.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Thanh my trở về nhà sau show diễn tối. Cô đứng tần ngần nhìn sang nhà Tuệ nghi mãi không thôi. Đã hai hôm cố gắng mà không có tin tức gì. Đêm nào cô cũng cầu nguyện mong cho Tuệ nghi sớm quay về. Cô không biết lúc đối diện với Tuệ nghi sẽ khó xử thế nào. Cô không quan tâm đến điều đó nữa. Cái cô cần bây giờ Tuệ nghi bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô. Thanh my vào nhà, ôm bình tưới ra tưới hoa. Những bông hoa mà Tuệ nghi đã trồng cho cô, nay vẫn còn sống rất tốt. Vừa tưới vừa ngẩn ngơ suy nghĩ. *Cậu thấy đẹp không My?*
*Sau này có gia đình, mình cũng sẽ trồng hoa như thế này... Khi nào cậu lấy chồng, mình cũng sẽ trồng cho cậu một vườn hoa khác...*
*Mình muốn có một gia đình hanh phúc. Nhà luôn là nơi yên bình nhất*
- Nhà luôn là nơi yên bình nhất? Đúng rồi.
Bất chợt Thanh my reo lên vui mừng. Một chi tiết nhỏ đã khiến cô nghĩ ra nơi có thể tìm Tuệ nghi. Thanh my vứt ngay bình tưới ở đó, chạy vào nhà lấy đồ rồi xuống tìm taxi. Trước khi đi, cô cẩn thận gọi điện cho Trúc lâm.
- Trúc lâm à. Giúp mình xếp lịch trống mấy hôm nhé.
"Sao thế? Cậu ốm à?"
- Không. Mình phải đến một nơi.
"Cậu đi đâu?"
- Tìm Tuệ nghi. Mình biết cậu ấy ở đâu rồi.
"Cái gì? Ở đâu...? Yahh...My...My..."
Thanh my ngắt máy và sập luôn nThưồn điện thoại. Cô kêu taxi đi trong một kì vọng lớn.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chiếc taxi đỗ lại, thả Thanh my đến trước một ngôi nhà kiểu cổ. Cô trả tiền rồi nhanh chóng bước vào. - Chào thầy ạ?
Thanh my nhanh chóng gập người khi nhận ra thầy Thư đang ngồi trên phản.
- Ai đó...?
Thầy nheo mắt nhìn ra, hỏi bằng giọng trầm khàn đùng đục.
- Dạ, con là Thanh my, ở công ty HK...
- Cái gì? HK hả? Đã tìm được Tuệ nghi rồi sao?
- Vâng. Con tìm được Tuệ nghi rồi thầy ạ.
- Nó ở đâu? Sao không dẫn nó đến đây?
- Cậu ấy đã ở đây rồi ạ.
- Hử? Cái gì? Nó đâu? Sao ta không thấy?
- Thầy đang che giấu cậu ấy còn gì nữa ạ.
- Hừ. Cô nói gì ta không hiểu. Nếu chưa tìm được Tuệ nghi thì ra khỏi đây đi. Chừng nào chưa tìm được Tuệ nghi thì đừng có đến...
- Con nói là đã tìm được rồi mà. Cậu ấy đang ở đây.
- Nói năng lảm nhảm. Về đi, đi nhanh...
Thầy bước xuống phản và xua đuổi Thanh my. Nhưng Thanh my cũng cứng đầu không kém. Linh cảm mách bảo cô rằng Tuệ nghi đang ở đây. Cực chẳng đã, Thanh my ngồi xuống phản ăn vạ ở đó, mặc cho thầy có xua đuổi mức nào.
- Con ngồi đây chờ Tuệ nghi.
- Ta đã nói là không có Tuệ nghi ở đây.
- Thì con ngồi uống nước với thầy.
- Không có nước cho cô uống.
Thanh my tự động rót cho mình một ít trà ra chén. Thầy Thư bặm môi, chạy đi tìm cây chổi rồi giơ ra - Nào, giờ thì có đi không thì bảo.
- Thầy đánh chết con, con cũng không đi.
- Aish...cái con bé này...
- Có chuyện gì mà ồn vậy thầy. Er...
Thanh my nghe tiếng liền quay lại. Tuệ nghi đang đứng đó trên bậc cửa, trân trối nhìn ra. Giây lát ngỡ ngàng, Thanh my bay thẳng đến ôm chầm lấy Tuệ nghi, mặc kệ sự có mặt của thầy.
- Aish... cái đứa nhóc này, sao mà ra đúng lúc thế...
- Er...My... Sao cậu lại đến đây?
- Đồ đáng chết. Đáng chết. Đáng chết...
Thanh my dùng tay đấm thùm thụp vào người Tuệ nghi. Tuệ nghi vẫn còn ngơ ngác.
- Er... Đau mình...
- Cũng biết đau nữa hả. Vậy cậu bỏ đi có biết người khác cũng đau không?
Tuệ nghi đứng tần ngần để cho Thanh my chì chiết. Trên đường đến đây, Thanh my đã chuẩn bị bao nhiêu lời ngọt ngào để xin lỗi Tuệ nghi, nhưng cuối cùng khi gặp được thì lại thành ra thế này. Thầy Thư đứng đó một lúc rồi bỏ vào nhà. Thầy không quen chứng kiến mấy chuyện này. Tuệ nghi biết ý, đưa Thanh my lên đường mòn.
Thanh my vừa đi vừa nhìn Tuệ nghi. Cô không thể kìm được nỗi nhớ với Tuệ nghi. Trông Tuệ nghi vẫn thế, có phần khá hơn. Những vết thương trên người Tuệ nghi chưa lành hẳn làm Thanh my xót xa. Hai người im lặng suốt một chặng đường dài. - Sao cậu lại đến đây tìm mình?
Tuệ nghi là người lên tiếng trước.
- Sao chứ? Mình không có quyền đi tìm sao?
Tuệ nghi bất ngờ với sự thay đổi của Thanh my. Mới mấy hôm trước, cô ấy còn gọi cậu là đồ lừa đảo. Đôi mắt Tuệ nghi đượm buồn.
- Tuệ nghi ah, mình xin lỗi...vì đã làm tổn thương cậu.
- Cậu đâu có làm gì chứ.
- Không. Mình không biết là cậu đã chịu nhiều tổn thương vì mình đến vậy. Mình thật sự xin lỗi Tuệ nghi à.
Tuệ nghi im lặng nhìn về phía xa. Cảm xúc lúc này là lẫn lộn.
- Tuệ nghi. Tại sao lại là mình?
- Gì cơ?
- Tại sao Tuệ nghi lại bất chấp tất cả để cho mình biết bí mật?
- Vì...mình yêu cậu.
Tuệ nghi thành thật nói. Cậu quá mệt mỏi để giữ nó trong lòng thêm nữa. Dù gì bây giờ cậu cũng chẳng còn gì để mất nữa. Có nói ra cho nhẹ lòng thế thôi. Thanh my đứng ngây dại nhìn Tuệ nghi. Rốt cuộc thì cuối cùng Tuệ nghi đã nói ra điều mà cô mong muốn. Cảm giác vẫn y như lúc cô tưởng tượng. Thanh my ngỡ mình nghe nhầm, hoặc đây là một giấc mơ. Nếu như nó là giấc mơ thì cô không muốn tỉnh dậy nữa. Tìm được Tuệ nghi, được nghe Tuệ nghi thú nhận đã yêu mình, Thanh my hạnh phúc đến kinh khủng. Chẳng cần biết Tuệ nghi là ai nữa, chẳng quan tâm cậu ấy đã làm gì, chỉ cần biết cậu ấy cũng yêu cô, thế là quá đủ rồi. Sau câu thú nhận, Tuệ nghi lại rơi vào im lặng. Thanh my liền chủ động đan tay mình vào tay Tuệ nghi. Tuệ nghi giật mình nhìn xuống rồi ngước lên nhìn Thanh my. - Đừng nói hay nghĩ gì hết. Em cũng yêu Tuệ nghi.
Thanh my mỉm cười. Tuệ nghi sau hồi ngẩn ngơ bỗng cười toe toét. Hai người nắm tay đứng đó một lúc lâu rồi quay trở về nhà thầy.
- Thầy...cho con ở đây đi mà.
Thanh my đang dùng mọi cách để nịnh nọt thầy.
- Thầy ơi, con năn nỉ đó.
Tuệ nghi cũng không kém. Thầy Thư méo mặt. Hôm đó HK được báo một nữ nghệ sĩ nữa cũng đã mất tích.
|
Thầy Thư đi vào nhà sau khi bị hai đứa nhỏ quần một trận tơi bời bằng mọi cách. Thầy đành chịu thêm tội giấu nốt Thanh my. Thanh my đứng đó tủm tỉm cười.
- Cậu chưa ăn gì đúng không my?
*xụ mặt*
- Sao thế?
*bĩu môi* *lè lưỡi*
- Er...mình có làm gì cậu đâu.
*dỗi luôn*
Tuệ nghi đần mặt nhìn Thanh my phụng phịu giậm chân. Tuệ nghi gãi gãi đầu, cố định hình xem nãy giờ mình đã làm gì sai.
- Aigoo, my xinh đẹp, my đáng yêu...nói gì đi mà.
Tuệ nghi lại giở mọi cách dụ dỗ Thanh my, và dường như nó có tác dụng.
- Người ta đã nói là "em yêu Tuệ nghi" rồi còn gì nữa.
Thanh my cúi mặt nói lí nhí. Tuệ nghi ngẩn người, giây lát sau cười ngố.
- À à, Tuệ nghi xin lỗi. E...em chưa ăn gì phải không?
Thanh my không thèm trả lời, mặt vẫn cúi gằm nhưng không thể ngăn môi mình vẽ thành một nụ cười. Tuệ nghi ngốc nghếch của cô ngố đến mức không nhận ra sự thay đổi cách xưng hô của người yêu. Thanh my lắc đầu.
- Vậy em đi tắm đi. Tuệ nghi sẽ nấu cơm. Hai thầy trò cũng chưa ăn.
Tuệ nghi cười toe. Thanh my gật nhẹ rồi lấy đồ đi tắm. Tuệ nghi nhìn theo đến khi Thanh my khuất hẳn thì bắt đầu nhảy tưng tưng lên và chắp tay hướng lên trời. - Con...tạ ơn...trời phật...Tạ...ơn...Người...
Cái dáng lùn lùn cứ thế mà lạch bạch nhảy.
- Tuệ nghi làm gì đó?
Thanh my thò đầu ra nãy giờ đã kịp chứng kiến hết, giờ đột nhiên lên tiếng hỏi làm Tuệ nghi giật mình dừng hình, ấp úng chỉ trỏ lung tung. Thanh my phì cười trước điệu bộ ấy.
- Đi nấu cơm đi. Em đói lắm. Em tắm xong bây giờ đấy.
- Er...ờ, có ngay.
Tuệ nghi đỏ mặt chạy thẳng vào bếp nấp. Lần này thì Thanh my không nhịn cười được nữa mà phá lên cười. Thanh my không ngờ là Tuệ nghi lại vui đến thế. Tuệ nghi cứ như một đứa trẻ vừa được cho thứ mà nó thích nhất vậy. Thanh my dựa người vào tường, ấp bộ đồ lên người mà cười. Tuệ nghi đáng yêu ngoài sức tưởng tượng. Sẽ thế nào nếu như cô để mất Tuệ nghi. Chuyện ấy đã suýt xảy ra. Thật may là nó mới chỉ là suýt.
Thanh my xả nước vào bồn và bắt đầu lột đồ. Cô định sẽ thử tắm kiểu cổ, nghĩa là sẽ chỉ dùng dầu thơm. Nhưng nó có vẻ không hợp lắm với một city girl như cô. Thật tệ là cô lại chủ quan để sữa tắm lại ba lô.
- Tuệ nghi...
Thanh my gọi nhỏ xíu vì sợ thầy nghe thấy. Đáp lại Thanh my là tiếng côn trùng. - Ôi Chúa ơi, côn trùng sao...?
Thanh my chùn chân. Cứ đứng đây một lúc nữa không biết có con bọ nào đến thăm cô không nữa. Thanh my đánh liều gọi to.
- TUệ NGHINNNNN...
- Gì thế?
Công suất của Thanh my đã được phản hồi. Tuệ nghi miệng nói, chân đã chạy lại phía nhà tắm. Nghe tiếng bước chân đến gần, Thanh my vội quơ lấy khăn tắm úp vào người và hét toáng lên.
- STOP RIGHT THERE!
Két...
Tuệ nghi phanh lại như một cái máy. Tuệ nghi nhận ra mình chỉ còn cách nhà tắm vài bước chân. Tai nạn lần trước mơ hồ hiện ra.
- Xin...xin lỗi. Em cần gì thế my?
- Lấy sữa tắm cho em đi. Em để ngoài ba lô rồi.
Tuệ nghi nghe kỹ rồi quay ra lấy đồ cho Thanh my, đầu cô còn đang lùng bùng hình ảnh lần trước Thanh my không mặc đồ. Lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ đó, Tuệ nghi tiến lại gần cửa đưa đồ cho Thanh my.
- Của em nè.
- Cảm ơn Tuệ nghi. - Thanh my thò tay ra đón lấy. - Tuệ nghi đi nấu cơm đi.
Tuệ nghi quay người trở lại bếp. Khi đã chắc chắn Tuệ nghi đã yên vị trong bếp, Thanh my mới bắt đầu xối nước trên người. Nước ấm làm Thanh my thấy dễ chịu và quên đi những tiếng côn trùng đáng sợ kia. Tắm sạch sẽ rồi Thanh my mới vào bồn nằm ngâm người. ( ngược đời, sợ bẩn bồn nhà thầy). Những mệt mỏi suốt thời gian qua tan biến hết, Thanh my nhắm mắt thư giãn. Cô nghĩ tới khoảng thời gian sau này của hai người. Sẽ khó khăn lắm đây nhưng chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc. Chỉ cần ở bên nhau thì khó khăn cỡ mấy cũng được. - my. Em tắm xong chưa thế? Cẩn thận kẻo cảm đấy.
Tiếng Tuệ nghi vọng vào làm Thanh my sực tỉnh. Mải miên man theo những suy nghĩ của mình mà Thanh my không nhận ra nước trong bồn đã bắt đầu lạnh.
- Em ra ngay đây.
Thanh my bước ra khỏi bồn ngay sau khi trả lời. Người cô bắt đầu nổi da gà, và thật cô chẳng muốn để Tuệ nghi phải lo lắng. Cô lau khô nước trên người, bất giác nhớ đến ánh mắt Tuệ nghi trong tai nạn lần trước. Không phải là quá khao khát sao? Thanh my tự cười một mình và mặc quần áo vào. Cô bước ra ngoài, thấy Tuệ nghi vẫn đang loay hoay trong bếp nên te tởn chạy vào giúp.
- Oh NO NO NO... Đừng vào đây...
Tuệ nghi nói dứt câu thì Thanh my cũng đã đứng bên cạnh cô.
- Tại sao chứ? Em muốn giúp Tae..
- AI CHO CÔ VÀO ĐÂY HẢ...?
Cả Tuệ nghi lẫn Thanh my đều xanh mặt nhìn ra.
- Đó là lí do tại sao? Chạy đi. Tuệ nghi đẩy Thanh my ra ngoài khi thầy đang xông vào và giật lấy đôi đũa trên tay Tuệ nghi. Thanh my đã nhớ ra điều cấm, co giò chạy. Thầy Thư lập tức đuổi theo phía sau. Sau cùng là Tuệ nghi cũng đuổi theo để ngăn thầy lại.
- Tuệ nghi, cứu emmmmmmmmmm...
- Đứng lại... Ai cho cô chạy...?
- Chạy nhanh đi my...
Ba người rượt nhau quanh phản. Thanh my đầu tiên, thầy nối tiếp và Tuệ nghi là người cuối cùng. Thanh my lợi thế chân dài (vừa vừa), sức trẻ nên chạy nhanh, Tuệ nghi thì chân ngắn đuổi mãi không theo nổi thầy. Sau một hồi, ba người ngồi xuống ba góc phản mà thở.
- Thầy ơi, đừng đánh cô ấy mà.
- À, là cậu đúng không? Chết đi này...
Thầy chợt đứng lên đuổi đánh Tuệ nghi, Thanh my ngơ ngác vội chạy theo thầy.
- Thầy...thầy...sao đánh con...?
- Cậu cho con nhỏ đó vào bếp của ta đúng không?
- Thầy ơi là con tự vào, đừng đánh Tuệ nghi của con...huhu.
Ba người tiếp tục đuổi nhau cho đến khi Tuệ nghi bị thầy tóm được. Tuệ nghi la oai oái khi bị thầy đánh. Thanh my vội vã xông vào ứng cứu. Hậu quả là cả hai đứa đều bị xoắn đỏ cả tai.
Bữa cơm cuối cùng cũng sẵn sàng. Thanh my xuýt xoa cái tai bị véo của Tuệ nghi. Tuệ nghi bị trừng trị nặng hơn cô, đến giờ tai vẫn còn đỏ. - Sao thầy nặng tay thế?
- Mau ăn đi.
Thầy gằn giọng làm Thanh my ngồi ngay ngắn lại ngay lập tức. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.
- Thầy ơi thầy...
Thầy Thư trợn mắt nhìn làm Thanh my nổi da gà, nhưng cô chưa có ý định thôi.
- Cho con hỏi một câu...
- Ta ghét ai vừa ăn vừa nói. (ý nói ghét nói chuyện trong bữa cơm)
- Nhưng con nuốt rồi. *há miệng*
Bó tay trước sự cứng đầu của cô gái này, thầy bèn gật đầu cho Thanh my nói trước khi cô phá tan bữa ăn.
- Tại sao ngoài thầy ra, chỉ có Tuệ nghi được vào bếp vậy ạ?
- Vì nó nấu ăn ngon.
- Con này, con cũng nấu ăn rất ngon...
Tuệ nghi vội đặt bát cơm xuống lấy tay bịt miệng Thanh my lại.
- Tuệ nghi làm gì thế?
- Thầy ơi, cô ấy nói giỡn thôi đó...
- Ai nói em đùa... Con nói thật đó. Con biết nhiều món ngon lắm mà.
- Món gì? - Thầy tò mò trước sự tự tin quá mức của Thanh my.
- Dạ, bánh mì kẹp và đồ hộp quay trong lò vi sóng ạ.
- Chồng cô là người đáng thương nhất thế gian.
Thầy phán rồi quay lại với bát cơm của mình. Tuệ nghi phì cười. Thanh my thì ngẩn người rồi tức giận. - Thầy! Sao thầy lại nói con thế? Đồ hộp và bánh mì tốt mà. Con đã sống bằng chúng đấy.
- Mấy cái thứ khô khốc ấy thì ngon cái nỗi gì chứ?
- Vào tay con thì chúng rất là ngon.
- Vậy mai đi mua về mà làm thử đi, đừng có ngồi đấy mà nói xuông nữa.
- Vâng, mai con sẽ làm.
- Không ngon thì đừng trách ta ác.
- Ngon thì thầy đừng mong con làm nữa cho mà ăn.
Tuệ nghi tròn mắt nhìn hai thầy trò nhà ấy đốp chát nhau. Thật chứ Thanh my đúng là chẳng biết sợ trời sợ đất gì hết. Đến thầy Thư mà cũng dám ngồi cãi. Tuệ nghi ở với thầy lâu như vậy rồi mà còn chưa dám đốp lại thầy câu nào.
- Mai con sẽ khuyến mại thầy thêm mấy món nữa. Ăn rồi thầy đừng có hối hận đấy.
Thanh my quay trở về với bát cơm. Thầy cũng không thèm đôi co nữa, tập trung ăn cho xong. Nhưng chỉ được vài miếng là cô nàng lại ngẩng lên, mặc cho Tuệ nghi can ngăn, Thanh my vẫn liến thoắng hỏi những câu đại loại như "Tại sao Tuệ nghi phải thế này?", "Tại sao Tuệ nghi phải thế kia?". Thanh my tò mò muốn biết sao thầy Thư lại "hành hạ" Tuệ nghi của cô như vây. Thầy Thư bực đến đỏ mặt, cơm nuốt không trôi mỗi lần Thanh my nói lý bảo vệ người yêu, rằng "những việc đó rất vất vả, hại sức khỏe và làm hỏng nhan sắc..." mặc dù những chuyện đó đã qua rất lâu rồi. - Ta nhắc lại ta chỉ đủ bát để ăn thôi đấy.
Thầy nhắc lại lần thứ n khi thấy Thanh my te te phụ Tuệ nghi bê bát đi rửa.
- Nếu vỡ con mua đền thầy một bộ mới loại cao cấp. - Thanh my nói vọng vào từ giếng.
- Vậy sao? Thế thì đập hết đi, khỏi phải rửa, mất công. Ngoài đó nhiều muỗi lắm.
- Gì cơ?
Mặt Thanh my nghệt ra, còn Tuệ nghi thì bò lăn ra mà cười. Không ngờ thầy cũng hám đồ mới đến thế.
- Tuệ nghi cười gì chứ?
- Không...có gì... Thầy thật là...
"Choang"
Chiếc bát trên tay Thanh my rơi xuống vỡ tan tành. Tại dầu trơn quá mà cô lại không quen rửa bát. (nhà có máy rửa bát để làm gì, city girl mà).
- Em cũng khéo chiều thầy quá. *Cười lăn lộn*
- Đâu có chứ. Tại em lỡ tay...
"Vỡ rồi đúng không. Mai nhớ mua đền đấy. Loại nào đắt nhất ấy..."
Thầy ngồi trong nhà, nãy giờ vẫn nghe ngóng tình hình, chỉ chờ một tiếng "Choang" đó thôi. Thanh my méo mặt.
- Em tự chi đi nhé.
- Đồ không biết ga lăng là gì. Em thèm vào nhờ.
- Em có nhờ Tuệ nghi cũng chịu. Tuệ nghi không đem theo tiền. - Tuệ nghi không mang theo đồng nào sao?
- Không. Bữa đó, cứ vậy mà đi thôi.
Tuệ nghi ngẩn ngơ nhớ lại. Hôm đó, sau khi dầm mưa một lúc lâu, Tuệ nghi đứng dậy, tháo vòng tay định ném xuống sông. Không may nó chỉ rơi ở sát mé sông. Tuệ nghi cũng chẳng buồn nhặt lại, cứ thế đi thẳng về một hướng vô định. Cô đã đi xe buýt bằng số tiền lẻ còn lại trong túi. Điểm dừng cuối cùng mà chính cô cũng không ngờ tới lại là nhà thầy.
- Nhắc tới mới nhớ. Tuệ nghi cũng gan thật. Dám bỏ đi như thế, không sợ em lo chết sao?
- Tại em mắng Tuệ nghi mới đi chứ.
- Là vì em sao? - Khuôn mặt Thanh my thoáng một chút tội lỗi. Giọng cô chùng xuống.
- Babo, Tuệ nghi nói đùa thôi. Không phải tại em đâu. Vì Tuệ nghi mệt mỏi quá nên muốn trốn thôi.
- Không có một chút gì tại em sao? Thất vọng thật. Em cứ tưởng...
- Er... Không phải... Ý Tuệ nghi là...
- Haha... Em đùa đấy. Babo Tuệ nghi...
Thanh my đưa tay lên nhéo mũi Tuệ nghi, không quên show luôn mắt cười quen thuộc. Tuệ nghi ngây người ngắm Thanh my, lâu rồi mới thấy Thanh my khoe mắt cười như thế. Đây không phải là thứ mà Tuệ nghi luôn cố gắng làm mọi việc để được nhìn thấy hay sao? - Tuệ nghi nhìn gì thế?
- Em cười đẹp quá.
Thanh my cười mỉm, càng lộ rõ mắt cười hơn. Lời Tuệ nghi không hoa mĩ, không bay bổng, nhưng chân tình.
- Ngốc này. Mặt Tuệ nghi tèm lem hết rồi.
Thanh my bật cười làm Tuệ nghi sực tỉnh.
- Ah... Bọt xà phòng. Em dám...
Tuệ nghi đưa tay lên dứ dứ đe dọa trừng phạt Thanh my, Thanh my vội né.
- Đừng mà Tuệ nghi, em tắm rồi đó.
Lời van xin của Thanh my không giúp cô tránh được một vết bọt xà phòng ngang trán. Hai người đùa giỡn một lúc lâu thì mâm bát cũng được rửa xong. Cũng chẳng còn sớm nữa, và Thanh my thì khá là mệt sau cả một chặng đường dài nên Tuệ nghi đưa Thanh my về phòng mình.
- Tuệ nghi. Qua phòng ta ngủ.
Thầy bất ngờ xuất hiện khi hai người đang dọn ổ ngủ.
- Tại sao ạ? - Tuệ nghi ngơ ngác.
- Ta muốn thế. Qua đây. Nhanh lên.
- Không. Tuệ nghi ngủ đây với con.
Thanh my vội níu tay Tuệ nghi lại khi thấy thầy nắm tay Tuệ nghi chuẩn bị lôi đi.
- Ta có làm gì nó đâu. Ta chỉ kêu nó qua đó ngủ thôi.
- Không. Tuệ nghi ngủ đây cũng được.
- Yahh... Ngủ với ta chứ có có ngủ ngoài đường đâu.
- Không, Tuệ nghi của con chứ. - Mai ta trả...
- Không, Tuệ nghi phải ngủ ở đây với con...huhu.
- Thế cô định một nam một nữ ngủ chung làm gì hả?
- Hức...Tuệ nghi là con gái mà, làm gì là làm gì chứ?
Thầy ngẩn người. Thầy thực vẫn chưa biết chuyện Tuệ nghi đã kể về bí mật của mình với Thanh my. Thầy quay qua Tuệ nghi, Tuệ nghi chỉ biết gật đầu. Rồi thầy tặc lưỡi đi về phòng vì biết mình chẳng thể giành giật Tuệ nghi với Thanh my. Thầy đi rồi, Tuệ nghi đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh Thanh my, lấy tay lau nước mắt cho cô nàng.
- Đã ai làm gì đâu mà em khóc dữ thế.
- Ứ...Tuệ nghi là của em, em không cho đi đâu hết.
Thanh my nhớ lại quãng thời gian không có Tuệ nghi bên cạnh. Thật khủng khiếp. Giờ cô cảm giác không thể xa Tuệ nghi dù chỉ là một giây.
- Được rồi. Tuệ nghi có đi đâu đâu.
- Tuệ nghi có biết bao lâu em không được Tuệ nghi ôm rồi không.
Thanh my vừa nói vừa nhào vào lòng Tuệ nghi. Cô nhớ cái vòng tay của Tuệ nghi đến phát điên lên được. Tuệ nghi cũng chẳng ngại ngần siết chặt Thanh my vào người mình. Mùi hương trên tóc Thanh my làm Tuệ nghi thấy dễ chịu. Tuệ nghi đỡ cho Thanh my nằm xuống rồi mình cũng nằm sát ngay bên cạnh, dùng tay gối đầu cho cô nàng. Thanh my rút sâu vào lòng Tuệ nghi.
|
- Nhà thầy không có gối nên hơi bất tiện.
- Không sao. Em gối tay Tuệ nghi được rồi nè. Nhưng nếu tê thì rút ra nha.
Tuệ nghi gật đầu cười, nhưng chắc chắn sẽ chẳng rút tay ra đâu, kể cả tay có tê dại đi chăng nữa.
- Thế trước đây ngày nào Tuệ nghi cũng phải gấp đồ làm gối vậy à?
- Không hẳn. Tại người Tuệ nghi ngắn nên chỉ cần cuộn một ít đầu chăn lên là được.
- Haha...đồ lùn...
- Yah... Không được gọi Tuệ nghi thế. Em cũng đâu cao hơn Tuệ nghi là mấy.
- Cũng là hơn. - Thanh my bỉu môi - Sao Tuệ nghi cái gì cũng bé hết vậy. Nhìn yêu quá đi.
Thanh my tít mắt cười, không quên nựng má Tuệ nghi. Tuệ nghi toét miệng cười.
- Vậy giờ em gọi là Nghi thôi, cho hợp với người. Người lùn, tên ngắn.
- Không được. Tên Tuệ nghi của người ta đang hay thế kia.
- Nhưng gọi Nghi dễ thương mà.
- Nghi không muốn. - Tuệ nghi nhăn mặt.
- Không muốn mà tự xưng kìa.
Tuệ nghi nhận ra mình nói hớ liền im re, khuôn mặt xụ xuống. Thanh my mỉm cười. Đứa trẻ của cô đang hờn đấy. Giờ thì đã biết làm nũng với cô rồi.
"Chụt"
Thanh my rướn người hôn lên đôi môi con người đang bí xị kia rồi lại nhanh chóng rút vào lòng Tuệ nghi. Tuệ nghi bất ngờ, rồi mỉm cười. - My...
- Gì vậy Nghi?
- Em còn nhớ lần hai đứa tập hôn ở Nha trang chứ?
- Tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó. - Thanh my đỏ mặt. Vụ lần đó không phải người chủ động là cô đó sao.
- Er...thì...Nghi quên cách hôn rồi. - Mặt Tuệ nghi còn đỏ hơn.
- Thì sao? *ngu ngơ*
- Thì dạy lại cho Nghi...
- Gì?
Thanh my giật mình trước đề nghị của Tuệ nghi. Tuệ nghi giờ táo bạo thế đó, dám đề nghị cả chuyện "động trời" như vậy. Thanh my đã nhận ra ý đồ của Tuệ nghi. Thật ra là Tuệ nghi cũng chỉ vì nhớ quá mà thôi. Lại thêm nụ hôn đền lúc nãy làm Tuệ nghi càng dạn dĩ hơn.
- Nghi...
Chưa nói dứt câu, Tuệ nghi đã kéo Thanh my vào một nụ hôn. Tuệ nghi không còn chờ được nữa. Tình yêu làm Tuệ nghi trở nên chủ động hơn. Thanh my tròn mắt ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đáp trả. Vị ngọt làm Thanh my mụ mị, vô thức ghì chặt lấy cơ thể Tuệ nghi. Nụ hôn đam mê, nóng bỏng. Hai chiếc lưỡi xa nhau lâu ngày giờ lại quấn quýt lấy nhau. Bao nhiêu nhớ mong hai người đều dồn cả nụ hôn ấy. Đến khi cảm thấy môi sắp bật máu ra đến nơi, Tuệ nghi mới dứt ra. Thanh my nhăn mũi, tỏ vẻ hơi hụt hẫng. Cô đã chuẩn bị đủ oxi cho một nụ hôn dài hơn thế. Nhưng Thanh my cũng thấy vui vui vì biết Tuệ nghi không nỡ làm đau mình. Tuệ nghi thì đang nhìn Thanh my và nhăn nhở cười. Sau vài giây nhìn Tuệ nghi khó hiểu, Thanh my mới nhận ra tay của Tuệ nghi đã yên vị trên butt của mình. Tưởng con người này chết nhát, ai dè lại to gan đến vậy. Ánh mắt Tuệ nghi nhìn Thanh my gian tà. - Không được...
- Không được làm cái gì chứ?
- Tay...
- *bỉu môi* Lần trước ngoài biển sờ có nói gì đâu. (thắc mắc xem lại chap ở Nha trang)
- Hư hỏng.
Thanh my đánh nhẹ vào vai Tuệ nghi trách móc.
- Nghi hư hỏng, còn em thì đen tối. Nãy giờ đầu óc toàn nghĩ đi đâu không.
*Chát*
- Ouch...Má ơi. Đau quá.
Tuệ nghi ôm chặt chỗ bị đau mà lăn lộn, không dám kêu to vì sợ thầy dậy mắng. Thanh my vội lăn qua chỗ Tuệ nghi.
- Đau lắm à. Em xin lỗi. Em không cố ý.
- Ôi đau quá đi mất.
- Qua đây em xem nào.
Tuệ nghi được đà ăn vạ nhiều hơn, cứ ôm cánh tay mà xoay đi chỗ khác.
- Ngoan nào, đưa em xem.
- Không thèm.
- Em xin lỗi rồi mà.
- Không biết.
Tuệ nghi ôm cánh tay lăn thêm vòng nữa. Và lần này đã để lại hậu quả - từ đau giả thành đau thật. Băng tay bắt đầu thấm máu. Thanh my hoảng hồn tóm lấy tay Tuệ nghi. - Ôi, chảy máu rồi.
Tuệ nghi giật mình nhìn xuống. Cô cũng không biết là tay mình đã chảy máu.
- Hộp y tế ở đâu vậy Nghi? - Thanh my luống cuống.
- Ở góc nhà kìa.
Thanh my lồm cồm bò ra lấy hộp y tế rồi trở lại ngồi cạnh Tuệ nghi.
- Em băng lại cho nào.
Tuệ nghi ngồi dậy, mặt xuýt xoa làm nũng. Thanh my nhẹ nhàng tháo băng ra.
- Sao băng lỏng thế?
- Nghi tự băng mà.
- Sao không nhờ thầy?
- Thầy băng đau lắm.
Tuệ nghi rùng mình nhớ lại. Thanh my nghe Tuệ nghi nói mà xót trong lòng. Cô cẩn thận lau sạch vết thương cho Tuệ nghi. Lâu lâu Tuệ nghi rên khẽ vì thuốc sát trùng là Thanh my lại vội vã phồng mồm thổi.
- Em dơ quá. Nước miếng ra đầy tay Nghi rồi.
- Đáng ghét, không thèm giúp nữa.
- Er...Nhưng cái tay này là tại em mà.
- Ứ...
- Không làm Nghi tự làm.
Và Tuệ nghi tự loay hoay băng thật. Nhưng những vòng băng cứ lỏng tèo tèo ra làm Tuệ nghi khó khăn trong việc thắt nút. Cô dùng cái tay còn lại và miệng để quấn băng nhưng vô ích. Thanh my nhìn đứa trẻ kia phùng má ngậm một đầu băng mà không ngăn nổi một tiếng cười. Thanh my xáp lại gần Tuệ nghi. - Qua đây em làm cho nào.
Lần này Thanh my cẩn thận hơn nữa, cố gắng không để Tuệ nghi bị đau. Cô bặm môi chăm chú vào vết thương. Tuệ nghi nghe hạnh phúc dâng trào trong lòng. Xong đâu đấy, Thanh my thu dọn chiến trường rồi lại chui vào lòng Tuệ nghi.
- Nghi...sau này đừng để bị đau nữa nhé. Nghi đau em cũng đau lắm.
- Ừm. Nghi biết rồi. My ngoan ngủ đi nào.
Tuệ nghi hôn lên đôi mắt sắp sửa sụp xuống vì buồn ngủ kia. Sau nụ hôn, Thanh my nhanh chóng chìm vào những giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, Thanh my giật mình dậy sớm vì cảm giác lạnh bủa vây. Cô dụi mắt ngồi dậy và nhận ra Tuệ nghi không có ở bên cạnh. Thanh my vội vàng tung chăn chạy ra bên ngoài, dáo dác nhìn. Thật may là trước khi cô kịp gọi ầm lên thì Tuệ nghi đã xuất hiện và ôm gọn cô vào lòng.
- Chào buổi sáng. Sao em dậy sớm thế?
- Tại Nghi đó. Mới sáng sớm mà Nghi dậy làm gì?
- Nghi nấu đồ ăn sáng mà.
- Ứ chịu. Tại Nghi nên em mới thức giấc đấy.
- Nghi vừa mới dậy được một lát thôi mà. Em vào ngủ tiếp đi.
- Không. Em phụ Nghi làm đồ.
Thanh my còn chưa tỉnh ngủ, dụi mặt vào cổ Tuệ nghi. Tuệ nghi nhẹ vuốt tóc Thanh my. - Vậy thôi, Nghi đưa em đi ngắm bình mình nhé.
- Vâng.
Thanh my lơ mơ nói. Tuệ nghi phì cười vì bỗng nhiên Thanh my lại "Vâng" ngoan ngoãn như vậy. Cô tặng cho Thanh my một nụ hôn chào ngày mới trước khi đẩy Thanh my vào nhà tắm.
20 phút sau, Thanh my bước ra, mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều. Tuệ nghi cũng đã nấu xong bữa sáng. Cô cho hai phần thức ăn vào trong giỏ, còn một phần để lại cho thầy rồi dắt Thanh my lên núi.
Trời hôm nay đẹp, không còn âm u nữa. Mây đã tan ít nhiều và trời có vẻ cao hơn. Thời tiết đã ấm áp lên hẳn. Tuệ nghi đưa Thanh my lên đồi chè. Đó là nơi lý tưởng nhất để ngắm bình minh. Trời còn sớm, sương đêm còn đọng nhiều trên lá cây, lâu lâu lại rơi vào người lạnh buốt làm hai người ré lên rồi rúc rích cười. Chọn một chỗ cao ráo, thoáng mát, Tuệ nghi trải khăn ra rồi để giỏ đồ lên. Không khác gì một buổi dã ngoại. Một hộp đầy kim-bap và hai hộp sữa được bỏ ra. Thanh my vui vẻ ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên cô được đi dã ngoại kiểu này - cùng người cô yêu.
- Há miệng ra nào.
Tuệ nghi đưa một miếng kim-bap lên ngang miệng Thanh my chờ đợi. Thanh my đón nhận không chần chừ.
- Ngon không?
Thanh my gật đầu lia lịa, tay liền lấy một miếng khác đút cho Tuệ nghi. Hộp kim-bap cứ thế vơi đi dần. - Em uống thêm sữa nè.
Tuệ nghi đưa cho Thanh my hộp sữa của mình khi thấy cô nàng nhăn nhó vì đã uống hết sữa. Thanh my vui vẻ đón lấy hộp sữa và chui vào lòng Tuệ nghi. Phía xa, mặt trời đã làm nứt các đám mây và ló dạng. Thanh my tựa đầu vào vai Tuệ nghi ngắm bình minh. Thanh my đã từng quay những cảnh có bình minh, nhưng nó không tự nhiên và đẹp thế này. Hầu hết là chọn đại cảnh và chỉnh sửa lại trên máy. Thanh my tròn mắt mà hưởng thụ nó. Bình minh đẹp ngoài sức tưởng tượng. Tuệ nghi vòng tay kéo sát Thanh my vào lòng mình hơn. Cảm giác bình yên và ấm áp.
Hai người trở về nhà khi mặt trời đã lên cao. Thầy đã ăn xong và đang ngồi trên phản.
- Sao về lâu thế? Hai đứa không định đi chợ à?
- Đi chợ ạ?
- Thế không định đi mua bát đền cho ta à?
Thanh my chợt nhớ ra lời hứa của mình. Tuệ nghi thì khúc khích cười.
- Con có quên đâu. Bọn con đi bây giờ đây.
Thanh my đi thẳng vào phòng để thay đồ. Tuệ nghi đứng đấy đợi. Lát sau Thanh my bước ra với quần jean và áo phông giản dị. Trời không lạnh lắm nên Thanh my khoác thêm một chiếc áo gió hồng. Tuệ nghi mỉm cười nhìn theo từng chuyển động của Thanh my. Từ khi nào, ngắm Thanh my đã trở thành thú vui của Tuệ nghi. ( Chợ )
Thanh my khoác tay Tuệ nghi đi lòng vòng. Hôm nay là cuối tuần nên có phiên chợ. Chợ họp đông và ồn ào. Tuệ nghi còn sợ Thanh my không thích ứng nổi với nơi như thế này, nhưng ngược lại, Thanh my tỏ vẻ rất tò mò và thích thú. Cô chạy quanh chợ để xem xét. Chợ có nhiều thứ bắt mắt và đáng yêu làm Thanh my chỉ muốn gom hết về.
- Ôi Tuệ nghi phải không? Về bao giờ thế?
- Chào cô ạ. Con về được ba hôm rồi.
- Chà. Lại đưa bạn gái về đấy à?
Cô bán hàng cười. Cô bán hàng vẫn nhớ lần trước hai người đã về đây quay FO.
- Vâng.
- Dân làng nhắc con suốt. Hỏi sao không thấy con đưa bạn gái về nữa. Lần trước hai đứa đi với đông người nên mọi người không tiện hỏi thăm hai đứa.
Tuệ nghi gãi đầu cười trừ. Thì ra từ lần quay FO, dân ở đây đã đinh ninh rằng Thanh my là bạn gái của Tuệ nghi. Thanh my thích thú nắm chặt lấy tay Tuệ nghi.
- Trông tụi con dễ thương đúng không cô? - Thanh my nhí nhảnh.
- Ừ. Hai đứa đẹp đôi lắm.
Cô bán hàng khen. Thanh my thích chí show mắt cười ra cảm ơn. Hai đứa chào cô bán hàng rồi đi. Rất nhiều thứ màu hồng đã được Thanh my gom về. Tất nhiên Thanh my không quên nhiệm vụ mua đồ về nấu ăn và mua bát cho thầy. Nguyên liệu hai người đã mua đủ cả. Giờ chỉ còn bát nữa thôi. - Bộ này thế nào?
Tuệ nghi đưa bộ thứ năm lên và lại nhận được cái lắc đầu từ Thanh my. Thanh my lại đi vòng quanh quán ngắm tiếp.
- Nghi. Bộ này...
Thanh my ôm ngay một bộ bát đĩa đưa lên khoe với Tuệ nghi và tít mắt cười. Tuệ nghi tiến lại gần, cầm lên xem và hiểu ngay lý do Thanh my thích chúng. Chỉ là vì chúng có đường viền và hoa văn màu hồng. Thanh my đã quyết định lấy chúng.
Hai người đi lòng vòng phiên chợ vài vòng nữa rồi mới về. Vừa đến tầm nấu cơm. Thầy đã đợi sẵn để nghiệm thu sản phẩm.
- Bát của thầy đây.
Thanh my hớn hở đưa bộ bát đĩa cho thầy trong khi Tuệ nghi có đôi chút bất an. Thầy ghét những màu sến súa như vậy. Lúc nãy Tuệ nghi đã có khuyên Thanh my lấy bộ có họa tiết tương tự màu xanh mà Thanh my không chịu.
- Aigoo...đẹp lắm.
Ngoài suy nghĩ. Tuệ nghi suýt rớt hàm.
- Nhìn xem. Hoa anh đào rất đẹp.
Thanh my gật đầu cười. Tuệ nghi phải công nhận dù hay cãi thầy nhưng Thanh my vẫn hợp thầy hơn cả cô. - Từ giờ rửa bát nhớ cẩn thận đấy. Vỡ một ta bắt đền mười. Giờ thì nấu cơm đi.
Nỗi lo lại quay về trên gương mặt Tuệ nghi. Không chừng chỉ lát nữa thôi thầy sẽ tống cổ hai đứa ra khỏi đây. Thanh my hăm hở xách đồ vào bếp. Lần này là đường đường chính chính. Tuệ nghi không được giúp vì thầy chỉ muốn kiểm tra Thanh my thôi. Không mất nhiều thời gian để Thanh my làm xong món tủ của mình - sandwich. Nhưng đến đoạn "khuyến mại thầy thêm mấy món nữa" thì thực sự là cả một vấn đề. Căn bếp bốc khói mù mịt, khét lẹt. Tuệ nghi ngồi ngoài lo lắng, bất chấp tất cả để vào giúp Thanh my. Nếu Thanh my bị đứt tay hay sặc khói trong đó thì Tuệ nghi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
- Thầy ra ăn cơm ạ.
Thanh my lễ phép mời thầy ra ăn cơm trong khi Tuệ nghi ngồi ôm đầu bên bàn ăn, nhìn mấy cái đĩa đen thui - thành quả sau khi cố công cứu chữa của hai đứa. Thầy bước ra, đi đến bên bàn ăn dò xét. Thanh my hồi hộp, còn Tuệ nghi thì nín thở luôn. Sau một hồi nhìn, thầy gật gù rồi cầm đũa.
- Ăn thôi.
Thầy dùng đũa gắp sandwich lên ăn. Hai đứa nhỏ cố nín cười và làm theo. Chẳng ai dùng đũa để ăn sancdwich cả nhưng hai đứa không muốn thầy mất mặt. Món đầu tiên được duyệt. Còn lại mì ống xào và bò bít tết. Tuệ nghi cắn đũa nhìn thầy ăn hai món đó. Sau hai miếng, thầy ngồi im một lúc. - Cũng ngon đấy.
Cả Tuệ nghi và Thanh my đều tròn mắt. Mỗi người liền gắp thử một món để ăn. Tuệ nghi đưa miếng bít tết vào miệng. Nó dai ngoách và có vị đắng. Còn khi Thanh my ăn thử món mì ống xào, cô suýt không nuốt nổi vì nó nát bét, nhạt và quá chua. Vậy mà thầy vẫn ăn một cách ngon lành. Hai đứa sau một nhìn nhau mới hiểu ra, rằng đây là lần đầu tiên thầy ăn những món này, và thầy nghĩ rằng đây là mùi vị vốn có của chúng. Thầy không muốn bị chê là quê nên vẫn vui vẻ ăn mặc dù nó rất là "lạ miệng". Tuệ nghi và Thanh my không dám động thêm một miếng nào vào hai món ấy nữa mà chỉ chăm chăm ăn cho hết phần sandwich của mình. Thầy còn nghĩ là hai đứa nhỏ có ý tốt nhường cả cho mình.
- Em nấu tệ lắm phải không Nghi?
- À...thì...ít nhất vẫn có người đã ăn hết chúng.
Hai đứa thì thầm trong lúc rửa bát rồi khúc khích cười với nhau. Lần này Thanh my rất là cẩn thận với những chiếc bát màu hồng. Cô tỉ mỉ rửa từng cái một và cố gắng để chúng không tuột khỏi tay. Rửa bát thành công.
|
Cả buổi chiều, do dư âm của cuộc đi chơi lúc sáng nên hai người ôm nhau ngủ vùi. Thầy cũng không nỡ đánh thức hai đứa dậy. Thầy chỉ ngồi một mình và trầm ngâm suy nghĩ. Không khó để thầy nhận ra tình cảm của hai đứa. Nhưng thầy không có ý định ngăn cản chúng. Dù là người cổ hủ nhưng thầy vẫn cho rằng tình yêu là không giới hạn. Thầy thương cho số phận vốn không may mắn của Tuệ nghi. Giờ Tuệ nghi đã tìm được một nửa của mình, thầy vừa mừng mà cũng vừa lo. Không biết rồi hai đứa sẽ phải trải qua những chuyện gì nữa.
Những hôm sau đó, vết thương của Tuệ nghi đã khá hơn nhiều, hai đứa có thể giúp thầy làm nhiều việc nhưng thầy cũng tâm lý, không bắt hai đứa làm nhiều việc mà luôn đùn hai đứa đi chơi. Thầy hiểu cuộc sống của một idol là thế nào, thầy biết đây là khoảng thời gian thoải mái của cả hai nên lúc cũng không thúc ép hay khuyên bảo hai đứa phải trở về ngay. Tuệ nghi sáng đưa Thanh my lên núi ngắm bình minh, chiều tà lại đưa Thanh my ra biển ngắm hoàng hôn. Hai người cùng nhau đi khắp nơi, cùng nhau làm mọi thứ. Chưa bao giờ cả hai lại thấy hạnh phúc đến như thế. Thanh my luôn để mắt đến Tuệ nghi mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần Tuệ nghi biến đi đâu đó vài phút là Thanh my lại tá hỏa lên ngay. Nỗi ám ảnh Thanh my về việc Tuệ nghi đã bỏ đi luôn đè nặng cô. Thanh my sợ một ngày đó Tuệ nghi sẽ lại bỏ mình mà đi mất như vậy. Thanh my không thể chịu được cuộc sống thiếu vắng Tuệ nghi. Cô đã từng trải qua nó, và biết nó còn tệ hơn là sống ở địa ngục. Tuệ nghi là cuộc sống của cô, hơi thở của cô, cô sẽ không để Tuệ nghi đi mất trừ phi cô không còn muốn sống nữa. Cuộc sống dù có khó khăn cách mấy mà có Tuệ nghi bên cạnh thì Thanh my vẫn thấy dễ thở. Nhưng nếu thiếu đi Tuệ nghi thì dù cuộc sống có dễ dãi với Thanh my bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn thấy khó chịu. Thanh my tự ví Tuệ nghi như oxi của riêng mình vậy. Thiếu oxi, con người không thể sống. Không thể phủ nhận Thanh my đã từng nghĩ tới cái chết khi nghe tin Tuệ nghi tự tử. Thanh my biết Tuệ nghi quan trọng với mình đến nhường nào. Cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để có được Tuệ nghi, kể cả sự nghiệp hiện có như Tuệ nghi đã làm. Về phần Tuệ nghi, cô cũng yêu Thanh my hơn tất thảy. Tình yêu của Tuệ nghi với Thanh my cũng chẳng kém tình yêu của Thanh my với cô. Không thể so sánh được. Chỉ có một điều Tuệ nghi luôn canh cánh trong lòng, là làm sao để Thanh my không thiệt thòi khi yêu cô. Buổi tối trước ngày hai người định quay về Hà nội, làng mở hội đón mừng năm mới. Đã nhiều năm Tuệ nghi mới lại đón giao thừa cùng thầy. Đây cũng là giao thừa đầu tiên Thanh my xa gia đình. Mọi năm Thanh my đều tranh thủ về Mỹ cả. Năm nay, vì một lý do đặc biệt, vì một người đặc biệt nên cô đã quyết định ở lại Việt nam. Cả Tuệ nghi và Thanh my đều được mặc đồ truyền thống. Hai người đã có một đêm vui vẻ bên nhau. Và tất nhiên, một nụ hôn nồng nàn là không thể thiếu trong đêm lãng mạn này.
- Nghi. Đừng bao giờ xa em nhé.
- Ừm. Đến khi nào em không cần Nghi nữa.
- Ngốc này. Em yêu Nghi.
Thanh my lại kéo Tuệ nghi vào một nụ hôn khác, nồng nàn hơn trước.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
( Hà nội. Tuệ nghi's house )
- Nghi. Em mệt quá.
Thanh my buông thõng người lên ghế sofa. Tuệ nghi đi vào tủ lạnh lấy ra hai hộp sữa dâu. Căn nhà đã được tân trang lại sau vụ hỗn loạn. Ngay cả tủ lạnh cũng vẫn được xếp đầy ắp đồ chứng tỏ Trúc lâm đã luôn lui tới đây. Thanh my làm một hơi hết luôn hộp sữa rồi lại vùi vào lòng Tuệ nghi. - Nghi ah. Mật khẩu nhà Nghi là gì thế?
- Em đoán xem.
- Em không biết. Cho em biết đi mà.
- Là "Nghi yêu My".
- Her, nói điêu. Mật khẩu phải là số chứ. Làm sao là chữ được.
Tuệ nghi cười rồi vuốt tóc Thanh my.
- 935218
- Thế mà dám nói là "Nghi yêu My".
- Er... Em nghiệm xem có đúng không này. 9-3 là ngày sinh của Nghi, 1-8 là ngày sinh của em. 52 tượng trưng cho trái tim. Ghép lại là "Nghi yêu My" còn gì.
- Thật vậy sao?
- Tất nhiên rồi.
- Nghi để mật khẩu này bao lâu rồi.
- Từ lâu rồi. Nghi không nhớ nữa.
- Vậy mà không thèm nói sớm. - Thanh my lý nhí.
- Hả? Em nói gì cơ?
- Không có gì. Lát về em sẽ đổi mật khẩu thành 185293. *mắt cười* (ý nghĩa mọi ng tự hiểu nhá)
Thanh my lại dụi mặt vào lòng Tuệ nghi. Cả chặng đường dài ngồi trên xe chỉ được nắm tay Tuệ nghi là chưa đủ. Lúc nào Thanh my cũng chỉ muốn làm nũng Tuệ nghi như thế này.
- À, theo Nghi lên phòng nào. Nghi có cái này cho em.
Tuệ nghi đứng dậy, kéo Thanh my lên. Nhưng cô nàng lười biếng lại đòi Tuệ nghi phải cõng đi. Tuệ nghi cũng chiều người yêu, ghé lưng vào đón lấy Thanh my. Thanh my vòng tay ôm cứng lấy Tuệ nghi, để Tuệ nghi đưa lên phòng ngủ. Đặt Thanh my ngồi xuống giường, Tuệ nghi mở hộc tủ lấy ra một chiếc hộp. Thanh my đã nhận ra sự quen thuộc của nó. Tuệ nghi lấy trong hộp ra hai chiếc nhẫn. Trông mới hơn nhiều. Tuệ nghi đã đem chúng đi bảo dưỡng lại toàn bộ, chúng lại trở thành cặp nhẫn đôi hoàn hảo. - Nghi vẫn còn giữ sao?
Thanh my nói mà giọng hơi chùng xuống. Cô nhớ lại lúc mình trả nhẫn cho Tuệ nghi. Giờ nghĩ lại mới thấy cô thật tàn nhẫn. Lúc đó hẳn Tuệ nghi đã rất đau khổ mà không thể nói ra.
- Tại sao lại không chứ?
Tuệ nghi cầm một chiếc nhẫn lên, quỳ xuống trước mặt Thanh my.
- My! Nghi biết Nghi không thể trở thành một người yêu hoàn hảo của em, không thể cho em một tình yêu bình thường như bao người khác, nhưng Nghi chắc chắn sẽ là người yêu em nhất thế gian này. Hãy cho Nghi cơ hội để trở thành một người yêu tốt của riêng mình em được không My?
Thanh my nghe Tuệ nghi nói mà xúc động trong lòng, giây lát chưa biết phản ứng ra sao. Rồi cô ôm chầm lấy Tuệ nghi trong cảm xúc vỡ òa.
- Yes! Em đồng ý.
Tuệ nghi đẩy nhẹ Thanh my ra, nhìn Thanh my đầy âu yếm rồi khẽ nâng tay Thanh my lên. Đặt một nụ hôn lên bàn tay ấy, Tuệ nghi khẽ lồng chiếc nhẫn vào tay Thanh my. - Er... Sao thế nhỉ?
Tuệ nghi bối rối khi chiếc nhẫn không vừa với tay Thanh my. Thanh my cúi xuống nhìn.
- Ôi, Nghi ngốc. Nghi lấy nhầm nhẫn rồi.
Tuệ nghi ngẩn người ra nhìn rồi hai đứa cùng phá lên cười. Khung cảnh lãng mạn phút chốc vỡ tan tành. Thanh my đeo lại nhẫn đó cho Tuệ nghi còn Tuệ nghi lấy chiếc còn lại đeo cho Thanh my. Hai người vẫn chưa thể ngưng cười.
- HAI NGƯỜI...
Một giọng nói vang lên làm cả hai quay ra nhìn cửa phòng. Không có ai cả. Dường như tiếng nói phát ra phía phòng khách. Tuệ nghi đã nhận ra người quen nên vội kéo Thanh my chạy xuống.
- Trúc lâm!
Tuệ nghi lao đến ôm chầm lấy cô quản lý của mình, mặc cho cô ấy đang chống nạnh mà thở hồng hộc. Trúc lâm tức tối xô Tuệ nghi ra.
- Đồ chết dẫm, hai cậu còn về đây làm gì hả? Sao không đi luôn đi?
Trúc lâm lên giọng trách móc nhưng chỉ vài giây sau là vỡ òa. Cô khóc làm cả Tuệ nghi lẫn Thanh my đều bối rối. Trúc lâm lao đến ôm chầm lấy Tuệ nghi và Thanh my dù rằng cô vừa mới đuổi họ xong.
- Có biết mình lo cho hai cậu thế nào không hả? *thút thít*
- Được rồi mà Trúc lâm. Tụi mình xin lỗi.
- Không thể xin lỗi suông như vậy được. Mình đã lo lắng cho hai cậu đến mòn cả người đi đấy. - Ok ok, mình sẽ bao chầu cậu một bữa, được chưa? Nín đi nào.
Tuệ nghi vỗ lưng Trúc lâm an ủi. Nghe đến ăn, mắt Trúc lâm sáng rỡ, hớn hở vui tươi trở lại ngay. Trúc lâm buông hai người ra, quệt nước mắt nước mũi tèm lem làm hai người còn lại phì cười. Cả ba quyết định làm một bữa mừng sự trở về này.
- Đừng để Thanh my ở gần bếp nhé.
Tuệ nghi nhắc khéo Trúc lâm và nhận ngay cái liếc xéo của Thanh my. Trúc lâm nhăn nhở cười. Trúc lâm luôn tận dụng cơ hội xáp lại gần Tuệ nghi. Lâu ngày xa nghệ sĩ của mình, Trúc lâm đâm nhớ. Thanh my thấy Trúc lâm như vậy thì đâm ra khó chịu, lâu lâu lại chun mũi nhìn hai người đó đùa nghịch với nhau.
- Trúc lâm, cậu tránh ra chỗ khác dùm coi. - Thanh my dùng ánh mắt viên đạn cảnh cáo.
- Tại sao chứ?
- Chỗ bên này là của mình.
- Tuệ nghi có hai bên mà.
- Nghi. Chỗ nào là của em?
- Ờ ờ, chỗ nào cũng của em hết.
- Đấy, thấy chưa? *vênh mặt*
- Er. Nghi? Em? - Trúc lâm đơ mặt - Hai cậu đổi cách xưng hô khi nào thế?
- À - Tuệ nghi gãi đầu - Mình chưa nói với cậu chuyện này. Mình với My đang...đang...
- Đang hẹn hò. - Thanh my chen ngang. - Ờ. Hai người yêu nhau mình biết. Nhưng thật là đã chính thức rồi đấy à?
Đến lượt Nghi my trợn tròn mắt. Trúc lâm biết hai người yêu nhau? Làm thế nào khi mà hai người chỉ mới chính thức được có vài ngày.
- Đừng nhìn mình bằng con mắt ấy. Mình nhận ra hai cậu có tình cảm với nhau lâu rồi.
- Cậu...cậu không có ý kiến gì sao? - Tuệ nghi hơi lo lắng.
- Ý kiến gì là gì? Mình còn mong hai cậu đến với nhau kia. Suốt ngày tương tư đến mình còn thấy khó chịu thay.
- Cậu không phản đối sao? - Thanh my bấu chặt tay Tuệ nghi.
- Làm gì mà giữ chắc thế? Mình có cướp Tuệ nghi của cậu đâu. Sao mình phải phản đối kia chứ? Mình ủng hộ hai tay hai chân luôn.
Trúc lâm giơ hai tay ra và nhảy tưng tưng như chứng minh lời mình vừa nói. Trúc lâm sớm đã nhận ra tình cảm kia, lúc nào cũng thầm cầu nguyện cho hai người đến với nhau. Giờ thì toại nguyện rồi, có thể ăn ngon ngủ yên rồi, không phải thường xuyên lo lắng cho hai người kia nữa rồi. Trúc lâm nhăn nhở cười.
- Nhưng chuyện này hãy cứ giữ kín đã nhé. Mình không muốn hai cậu gặp rắc rối với cánh báo chí đâu. Đợt vừa rồi hai người trốn cùng nhau mình đã rất vất vả để giải quyết đám phóng viên đấy. - Trúc lâm, cực cho cậu quá.
- Không sao. Hai cậu là nghệ sĩ của mình thì mình phải có trách nhiệm mà.
- Hai cậu? - Tuệ nghi thắc mắc.
- À, em quên không nói với Nghi. Quản lý của em bị Trúc lâm sa thải rồi. Giờ Trúc lâm cũng là quản lý của em.
- Cậu cũng lớn gan nhỉ. Một mình phụ trách hai đứa bọn mình. Chịu nổi không đó.
- Đơn giản. Mình biết tự lượng sức.
- Hehe. Tốt quá. Sau này có nhiều việc cần nhờ cậu đấy - Tuệ nghi cười gian tà.
- Sao...sao chứ? - Trúc lâm thấy lạnh gáy.
- Thời gian của hai đứa mình, nhờ cả vào cậu đấy. *wink*
Cả ba cùng phá lên cười.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Hai nghệ sĩ hàng đầu Việt Nam đã quay trở về làm cả nước như được sống lại. Bao nhiêu hi vọng mỏi mòn đã được đền đáp. Các fan ger và mọi ng cùng ăn mừng cho sự trở lại. Báo chí đưa tin rầm rồ, một phần vẫn xoay quanh chủ đề Tuệ nghi và Thanh my đã đi đâu, là gì, nhưng phần lớn là ca ngợi sự trở lại mạnh mẽ của hai nghệ sĩ này. Chính HK cũng không ngờ cuộc "đào ngũ" này lại mang về nhiều tiếng tăm cho công ty đến thế. Các thần tượng không thể không ăn mừng sự kiện này. Một bữa tiệc nhỏ được mở tại nhà Tuệ nghi. DM, DBDK,...cũng đến góp vui. Tất nhiên không thể nào thiếu nhóm GG và Đức anh được. - Tuệ nghinnnn...
Gia như bay thẳng tới ôm chầm lấy Tuệ nghi. Không thể bỏ qua việc Gia như đã lo cho Tuệ nghi đến phát bệnh. Tin Tuệ nghi trở về đến tai Gia như khi cô đang nằm trên giường dưỡng bệnh.
- Mình lo cho cậu quá. Cuối cùng cậu cũng trở về rồi.
Gia như sờ lần trên khuôn mặt Tuệ nghi như để kiểm tra xem có khuyết mất chỗ nào không. Đôi mắt Gia như rưng rưng, ngấn lệ. Sau một hồi an ủi, Tuệ nghi mới dỗ dành được cô nàng ấy. Thật may là Thanh my đã ứng cứu kịp. Thật ra là vì nãy giờ nhìn Gia như độc chiếm người yêu của mình nhiều quá nên nàng này khó chịu, phải nhanh chân tiến lại giữ lấy người yêu. Giờ thì Thanh my đã dụ được Gia như quay sang nói chuyện với mình.
"Uỵch"
- Ouch... - Tuệ nghi nhăn mặt ôm vai.
- Vẫn còn biết đau nữa hả.
- Đức anh...
- Yahhh, đừng có gọi tên anh nữa. Tên anh để cậu gọi tùy tiện như vậy à? Đi lâu như vậy mà vẫn còn gọi tên anh như thế à? - Đức anh trách hờn.
- Em xin lỗi mà.
- Aish... Cái tên nhóc này. Thật biết cách làm người ta lo mà. Chí ít ra thì cũng phải trả lời anh lấy một cái tin nhắn chứ. Có biết anh đã gửi đi bao nhiêu tin nhắn rồi không hả? Không đợi cho Tuệ nghi trả lời, Đức anh kí đầu Tuệ nghi một cái rõ đau.
- Cho chừa. Sau này thử đi như thế nữa xem. Đừng có mong nhìn lại mặt anh nữa đấy.
- Em biết rồi mà.
Tuệ nghi nhăn nhở cười rồi cùng mọi người tiếp tục bữa tiệc. Ai cũng vui vẻ cho đến khi tiệc tàn.
( Căn nhà không số )
"Rầm..."
Nguyên một chiếc máy ảnh bay vào chiếc tủ gỗ ọp ẹp và vỡ tan tành.
- Làm ăn thế này là thế nào?
- Chúng tôi...
- Tôi tưởng mấy người cho nó biến mất khỏi thế giới này rồi chứ. Sao giờ nó lại trở về và được ca tụng thế này? HẢ?
Tên áo đen tức giận đạp vào chiếc máy ảnh đã vỡ nát. Những tên phóng viên đứng đó xanh mặt. Tiền tên áo đen bỏ ra không hề ít, nhưng cái hắn cần thì không nhận được.
- Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi đã nói thế nào nhỉ?
Tên áo đen quắc mắt nhìn đám phóng viên, tay cho vào túi áo và rút ra một khẩu súng chĩa về phía chúng.
- Tôi...đã nói là đừng làm tôi thất vọng kia mà.
Đám phóng viên vội vã quỳ xuống, mặt mũi xám ngoét. Chúng biết chúng đã làm việc với quỷ nhưng giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. - Xin khoan...
Một giọng nói khác vang lên, cùng lúc đó có một bóng người lách vào.
- Tôi đã điều tra được một số thông tin từ Nha trang...
Tên mới vào đưa cho tên áo đen một tập hồ sơ, tay run run khi nhìn thấy khẩu súng. Tên áo đen giở tập hồ sơ ra xem.
- Hồ sơ này là về thân phận của Tuệ nghi.
Mắt tên áo đen sáng lên khi đọc những dòng thông tin ấy. Đây thực sự là điều mà hắn muốn.
- Tôi chưa thể chắc chắn về tính xác thực của những thông tin này. Nhưng hãy cho tôi thời gian.
- Làm khá lắm. Cứ tiếp tục như thế đi.
Tên áo đen cất súng đi và rút ra một nắm tiền tung lên. Chỉ cần hạ bệ được Tuệ nghi thì bấy nhiêu tiền chẳng là gì với hắn. Tiếng cười man rợ tràn ngập căn phòng.
- Vương Tuệ nghi. Cô khá lắm.
|
Tuệ nghi ngồi trên sofa gặm nhấm miếng sandwich và đọc nhẩm lời nhạc. Một bóng người lướt qua, để hộp sữa lên bàn và ngồi vào lòng Tuệ nghi. Tuệ nghi mỉm cười, đặt bản nhạc xuống và ôm lấy eo người con gái đó.
- Mệt không em?
- Mệt lắm. Hôm nay Trúc lâm xếp cho em kín lịch. - Thanh my bắt đầu làm nũng.
- Trúc lâm được lắm. Mai Nghi sẽ trị cậu ấy cho em.
- Thật nhé? *mắt cười* Nghi uống sữa đi này.
Thanh my đưa hộp sữa cho Tuệ nghi đồng thời cũng leo xuống sofa để Tuệ nghi thoải mái.
- Gì đây Nghi? - Thanh my cầm bản nhạc lên săm soi.
- Là bài Nghi mới sáng tác.
- Song ca sao?
- Đoán xem cho ai nào.
Tuệ nghi buông hộp sữa xuống, vòng tay ôm lấy Thanh my.
- Cho em và Nghi?
Tuệ nghi gật gật rồi dụi vào cổ Thanh my mà hít hà.
- Nghi này. Nhột em.
Thanh my khúc khích cười, đánh nhẹ vào khủy tay Tuệ nghi, nhưng lòng thực chẳng muốn Tuệ nghi dừng hành động đó lại chút nào. Thanh my đan tay mình vào tay Tuệ nghi, tay còn lại mân mê nghịch mấy lọn tóc của Tuệ nghi, mắt vẫn dán chặt vào bản nhạc và bắt đầu lẩm nhẩm.
- Mai cùng Nghi đến phòng tập nhé.
- Làm gì vậy?
- Tập vũ đạo. Nghi đã biên đạo xong cả rồi. Là nhảy đôi. - Song ca lại còn nhảy đôi. Nghi thật lắm trò.
Thanh my nhéo mũi Tuệ nghi. Đứa trẻ ấy lại chun mũi dỗi. Thanh my yêu những khoảnh khắc bình yên này lắm. Tuệ nghi hướng dẫn cho Thanh my hoàn thành bản nhạc. Hai cái đầu chụm lại cùng ngân nga nho nhỏ. Lát sau, Thanh my dụi mắt.
- Nghi...
- Coi nào. Công chúa lại buồn ngủ rồi. Nghi đưa em về ngủ nhé.
- Ứ... Em muốn ngủ với Nghi.
- Ngoan nào. Em không muốn mai chúng ta lên báo vì qua đêm với nhau đấy chứ?
- Nhưng em muốn Nghi. Ở đây là gì có phóng viên. - Thanh my đã níu lấy cổ Tuệ nghi, giọng nói đã có phần lạc đi vì buồn ngủ.
- Nghi cõng em ra đến cửa nhé.
Biết không thể thay đổi được ý kiến của Tuệ nghi, Thanh my đành ngoan ngoãn leo lên lưng Tuệ nghi. Cô câu chặt lấy người Tuệ nghi như sợ tuột mất vậy. Ra đến cửa, Tuệ nghi đặt Thanh my xuống và mở cửa. Tuệ nghi luôn cảnh giác cao độ. Cô không muốn có chuyện gì đó xảy ra với Thanh my, không muốn Thanh my phải chịu thêm bất cứ scandal mệt mỏi nào. Giờ hai người đã chính thức yêu nhau, mọi việc Tuệ nghi làm đều là nghĩ cho Thanh my.
Đưa Thanh my vào tận phòng ngủ, Tuệ nghi kéo chăn lên đắp cho Thanh my rồi đặt lên đôi mắt cười một nụ hôn cuối ngày. - Ngủ ngoan nhé, My của Nghi.
- Nghi ngủ ngon.
Thanh my lơ mơ nói trong cơn buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc mộng, Thanh my cảm nhận được một bờ môi mềm mại, ấm áp đặt lên môi mình. Tuệ nghi cẩn thận kiểm tra đèn ngủ rồi mới ra về. Từ phòng ngủ của mình nhìn sang, Tuệ nghi có thể thấy Thanh my hơi trở mình qua cái bóng của ấy hắt lên rèm. Tuệ nghi cười rồi tắt đèn, chỉ để lại duy nhất một bóng đèn ngủ trong phòng. Lúc này, cô mới lấy trong hộc tủ ra một bức thư mà cô đã nhận được lúc sáng.
"Dear Tuệ nghi.
Xem ra cuộc rượt đuổi giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc.
Cậu cứ truy tìm tôi và tôi vẫn đang săn lùng cậu.
Tôi mờ ám và cậu cũng chẳng có gì hơn tôi.
Cậu Vương Tuệ nghi, hay tôi phải gọi là cô Vương Tuệ nghi. Cô đã trốn quá lâu rồi.
Hãy cứ bình tĩnh nào. Tôi vẫn chưa làm gì đâu.
Đùa giỡn một chút nhé. 2 tháng.
Tôi muốn xem cô sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Chuẩn bị chào thế giới đi.
Thân".
Mặt Tuệ nghi tái đi sau khi đọc những dòng chữ ấy. Vậy là thêm một kẻ nữa đã biết được bí mật của Tuệ nghi. Thật không may, đó lại là kẻ muốn cô chết. Tuệ nghi vò nát bức thư ném vào góc nhà. Mồ hôi rịn ra trên trán Tuệ nghi. Chuyện này hoàn toàn không thể lường trước được. Đây không phải là bức thư đầu tiên Tuệ nghi nhận được. Những bức thư được gửi một cách không tuần tự, nhưng mỗi lần nó đến là sẽ lại có chuyện gì đó xảy ra ngay sau đó. Bức thư này cho thấy kẻ muốn hãm hại Tuệ nghi đã nắm được bí mật lớn nhất của cô, nhưng lại muốn vui vẻ một chút chứng tỏ hắn khá nguy hiểm. Dù hắn sẽ làm gì đi nữa thì nó cũng đe dọa tới sự nghiệp của Tuệ nghi. Run run, Tuệ nghi cầm điện thoại ấn danh bạ. "A lô..."
- Trúc lâm, mình cần cậu. Ngay bây giờ.
Giọng Tuệ nghi gấp gáp. Chỉ nửa tiếng sau, cả chủ tịch Hoàng lẫn Trúc lâm đều có mặt. Tuệ nghi mang bức thư ra cho hai người đọc. Bức thư lại một lần nữa bị vo tròn. Mặt chủ tịch biến sắc.
- Rốt cuộc thì kẻ này là ai chứ?
- Hắn có hiềm khích gì với Tuệ nghi? - Trúc lâm ôm đầu.
- Không chắc. Nhưng chắc chắn là rất sâu nặng vì hắn muốn Tuệ nghi thân bại danh liệt.
- Tuệ nghi đâu có gây thù chuốc oán với ai chứ.
- Thực ra là có một người đấy - Tuệ nghi đột nhiên lên tiếng.
- Ai? - Cả hai người kia đồng thanh hỏi. - Hai người còn nhớ vụ scandal đầu tiên của tôi chứ? Tôi và My đã khiến một nam ca sĩ thân bại danh liệt.
- Ý cậu muốn nói tới Vaness sao? (là cái thằng lúc đầu bị nghi đấm đó)
- Mình chỉ nghĩ vậy thôi. - Tuệ nghi nhún vai.
- Cũng có thể lắm chứ. Hiện nay Vaness đã không còn xuất hiện trên K-pop nữa.
Ba người lại chìm vào trong những suy nghĩ của riêng mình, cố gắng chắp nối các sự kiện. Từ khi Vaness bị hạ bệ, một loạt scandal khác của Tuệ nghi liên tiếp xuất hiện, không nhỏ cũng to. Tuệ nghi đã bị theo dõi một cách gắt gao hơn hẳn. Rồi đến cả các thần tượng của HK cũng liên tục bị hãm hại, bị soi ra không biết bao nhiêu chuyện. Kẻ này mặc dù chủ ý nhằm vào Tuệ nghi, nhưng xem ra HK cũng không nằm ngoài tầm ngắm của hắn.
- Tôi sẽ cho người truy tìm Vaness. Trong khi đó, cô hãy luôn để mắt tới Tuệ nghi.
Trúc lâm gật đầu rồi tiễn chủ tịch ra về. Chỉ còn lại Trúc lâm và Tuệ nghi trong nhà. Trúc lâm đi làm ấm một hộp sữa cho Tuệ nghi.
- Sẽ ổn thôi. Mình sẽ làm hết sức mà.
Trúc lâm đặt tay lên vai Tuệ nghi trấn an, đồng thời đưa hộp sữa còn ấm cho Tuệ nghi. Tuệ nghi đón lấy.
- Ừ. Mình ổn. Mà chuyện này...cậu đừng nói với My.
- Mình nghĩ cô ấy có quyền được biết. - Mình không muốn cô ấy lo lắng.
- Nhưng thế đâu phải cách. Đừng như phim tình cảm, khi có chuyện là vờ bỏ rơi người mình yêu.
- Mình sẽ suy nghĩ.
- Cậu quyết đinh thế nào mình cũng đồng tình. Mình chỉ khuyên vậy thôi.
- Mình đâu có nói là không nói. Chỉ là chưa thôi. Tạm thời thời gian này, mình muốn thoải mái với cô ấy. Mình vừa xong một bản nhạc cho hai đứa. Mình muốn nó được phát hành sớm nhất.
- Được rồi. Mình sẽ giúp cậu. Mình sẽ sắp xếp cho hai cậu tập luyện.
- Cảm ơn.
- Có gì đâu chứ. Vậy nhé. Mình về đây. Uống nốt rồi cố ngủ đi.
Tiễn Trúc lâm ra về, Tuệ nghi quay lại phòng ngủ. Cô thao thức, trằn trọc suốt đêm với bao suy nghĩ. Sự nghiệp tiêu tan không phải là nỗi lo quá lớn của Tuệ nghi nữa. Cái mà Tuệ nghi lo sợ thực sự là Thanh my. Nếu như thân phận cô bị lộ thì chuyện tình giữa cô với Thanh my sẽ ra sao đây. Cứ cho là Thanh my sẽ từ bỏ sự nghiệp chạy theo cô, nhưng rồi hai đứa sẽ dựa vào cái gì mà sống. Tuệ nghi cũng không muốn Thanh my phải đánh đổi sự nghiệp cả đời của cô ấy cho chuyện này. Tuệ nghi sẽ phải làm gì đó, để ổn thỏa tất cả. Và hơn hết là không để không phải rời xa Thanh my. Dù cho chuyện này có đi đến đâu, Tuệ nghi cũng nhất quyết không buông tay Thanh my ra, trừ khi là Thanh my muốn thế. (Sáng hôm sau)
Tuệ nghi dậy sớm. Nói là dậy sớm nhưng thực ra Tuệ nghi mới chỉ có chợp mắt được mươi phút. Tuệ nghi cố gắng che đi đôi mắt thăm quầng của mình nhưng vô ích. Thanh my cũng đã dậy vì mới mở mắt ra Trúc lâm đã gọi điện ầm ỹ giục Thanh my đến trường quay. Tuệ nghi hâm nóng lại một ít đồ ăn sáng rồi đem qua nhà Thanh my. Không cần bấm chuông, Tuệ nghi tự động nhấn mã số rồi đi vào bếp. Thanh my từ trong nhà tắm chui ra, vui mừng khi nhìn thấy bóng người trong bếp nhà mình. Thanh my đã quen với việc sáng nào Tuệ nghi cũng đem bữa sáng qua để hai đứa cùng ăn. Dù Tuệ nghi có đi làm đến gần sáng mới về ngủ, thì kiểu gì đến giờ Thanh my dậy, Tuệ nghi cũng đem đồ ăn sáng qua đó kể cả là cô đang mệt đến mấy. Trừ giả hôm nào phải đi sớm hơn Thanh my thì Tuệ nghi mới đem đồ sang để đó và đi trước. Tuệ nghi không muốn cô công chúa của mình bỏ bữa quan trọng nhất trong ngày, mà cô biết, chỉ cần hở ra thôi là Thanh my sẽ nhịn đói đi làm. Thanh my rất kém trong việc chăm sóc bản thân. Bữa trưa và bữa tối ít khi hai người ăn cùng nhau, nhưng chỉ cần có cơ hội là Tuệ nghi lại tranh thủ quản Thanh my cả hai bữa đó. Tuệ nghi đã nắm chắc lịch của Thanh my (cái này phải hỏi Trúc lâm) nên cô biết nên đem đồ ăn qua cho Thanh my vào lúc nào. Thanh my nhẹ nhàng tiến tới, ôm chầm lấy Tuệ nghi từ phía sau. - Chào buổi sáng, tình yêu.
- Sáng sớm ra Trúc lâm đã quậy em. Mệt quá.
- Thôi nào. Cậu ấy chỉ làm nhiệm vụ thôi.
- Em thật chẳng muốn đi làm chút nào.
Thanh my dụi mặt vào lưng Tuệ nghi mè nheo. Tuệ nghi xoay người ôm lấy Thanh my.
- Ngoan nào. Quay xong em có thể về phòng tập với Nghi rồi.
- Vậy sao?
- Ừm. Trúc lâm đã gửi lịch của hai đứa. Cả chiều nay hai đứa sẽ được tập với nhau. Trưa Trúc lâm đưa em về, Nghi sẽ đi ăn trưa với em.
- Thật nhé. *mắt cười*
Tuệ nghi xoa đầu Thanh my rồi ấn cô ấy ngồi xuống ghế. Bữa sáng ngon lành đầy đủ chất dinh dưỡng đã được bày sẵn, Thanh my ăn chúng một cách vui vẻ. Tuệ nghi ăn ít hơn vì trong người thấy đôi chút không khỏe. Cô tập trung chủ yếu vào việc ngắm nhìn Thanh my.
- Sao Nghi ăn ít thế?
- Tại Nghi ăn đêm nên không đói.
- Nghi mất ngủ à? Mắt Nghi này...
Giờ Thanh my mới để ý đến hai quầng thâm trên mắt Tuệ nghi. Cô nhẹ vuốt đôi mắt ấy. - Thâm quầng hết rồi. Sao lại không ngủ được thế?
- Thiếu hơi ai đó.
- Mọi hôm thiếu có thấy sao đâu. Hôm qua ai đẩy ai về? - Thanh my bĩu môi.
Tuệ nghi bật cười rồi ôm lấy Thanh my. Đầu ngày đã tràn ngập tình yêu thế này rồi, chắc chắn cả ngày sẽ làm việc rất tốt. Thanh my tung tăng đi thay đồ và đi đến trường quay trước. Tuệ nghi ở nhà dọn dẹp một chút rồi đến phòng thu. Tuệ nghi cần chỉnh sửa beat cho bản song ca mới này. Tuệ nghi muốn nó phải thật hoàn hảo. Một buổi làm việc cật lực ở phòng thu đã cho kết quả đáng tự hào. Tuệ nghi hài lòng với thành quả của mình. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã 11h trưa. Tuệ nghi nhanh chóng thu xếp lại giấy tờ và xuống sảnh chính của công ty. Vừa lúc đó Trúc lâm cũng đã đưa Thanh my về đến nơi.
- Đi ăn cùng nhé. - Tuệ nghi quay qua Trúc lâm.
- Ừ. Ăn công sở thôi. Mình bận lắm.
Trúc lâm hôm nay lại từ chối một bữa ăn thịnh soạn do người khác mời. Thực ra Trúc lâm không muốn phá hỏng giây phút riêng tư của hai người nhưng nơi công cộng luôn có những ống máy bí mật chĩa về hai thần tượng của cô. Trúc lâm cần đi cùng để chắc chắn không có scandal nào xảy ra. Chả ai có thể nói hai người này đang hẹn họ khi mà quản lý của họ cứ kè kè bên cạnh như vậy. Trúc lâm nuốt vội bữa trưa và chia tay hai người kia. Việc quản lý cùng một lúc hai thần tượng quả thật rất khó khăn, nếu không phải là Trúc lâm thì không ai kham nổi. Tuệ nghi và Thanh my nhìn theo dáng đi gấp gáp của Trúc lâm mà thấy thương thương.
|