Ngôi Sao và Minh Tinh
|
|
"Cậu sẽ không bao giờ đến tìm mình nữa phải không Tuệ nghi?"
(Phòng tập. Giờ giải lao)
Gia như đưa cho Tuệ nghi một lon cam ép lạnh. Tuệ nghi nhận lấy rồi đặt nó xuống bên cạnh.
- Tuệ nghi không uống sao?
- Mình không khát. Để lát nữa cũng được.
Gia như mỉm cười, rồi ngửa cổ lên tu lon nước cam của mình. Tuệ nghi nhìn mà nhăn mặt. Không phải là không khát, mà là quá khát. Myng chẳng lẽ lại nói với Gia như là mình không thích uống nước cam. Tuệ nghi ghét cái vị chua chua lại nhiều tép của nước cam.
- Ưm...Tuệ nghi...
- Sao thế?
Tuệ nghi quay sang nhìn, Gia như đang nhăn mặt vì không hài lòng với điều gì đó.
- Tay cậu... Chiếc nhẫn đó...
Tuệ nghi giật mình nhìn xuống tay mình. Ừ nhỉ, cậu đã đeo chiếc nhẫn này bao lâu rồi nhỉ. Đủ lâu để Tuệ nghi quen với nó, quen đến nỗi không còn thấy vướng víu, không còn nhận ra sự hiện diện của nó trên tay mình.
- Sao...cậu vẫn đeo nó?
Scandal Tuệmy đeo nhẫn đôi từ năm nào đến giờ còn chưa phai.
- À...ừm. my muốn mình...ưm...đeo nó đến khi nào cô ấy còn yêu cầu.
- Gì chứ? - Gia như đột nhiên nổi cáu - Ai quan trọng hơn hả? Bạn thân hay bạn gái?
- Er...mình...
"Tập trung, tập trung"
Tiếng giáo viên cắt ngang câu nói của Tuệ nghi. Gia như để lon nước xuống bên cạnh rồi chạy ra chỗ nhóm mình. Tuệ nghi cũng nhăn nhó đứng lên. Buổi tập trở nên nặng nề khi Tuệ nghi cảm thấy khó xử. Buổi tập kết thúc cũng là lúc nhóm GG phải nhanh chóng ra về chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo. Gia như hờn dỗi bỏ về cùng cả nhóm mà không thèm chào Tuệ nghi. Còn lại một mình, Tuệ nghi thu dọn đồ.
- Tuệ nghi!
Một thanh âm nhẹ nhàng làm Tuệ nghi giật mình quay lại. Tim Tuệ nghi hẫng một nhịp khi thấy Thanh my đứng đó, cách mình chỉ một bước chân. - My...
Tuệ nghi lí nhí, đôi mắt không dời Thanh my. Trái tim Tuệ nghi đập loạn xạ, Ngay lúc này, Tuệ nghi chỉ muốn chạy đến ôm lấy Thanh my thật chặt mà thôi, myng rốt cuộc, Tuệ nghi cũng chỉ đứng chôn chân tại chỗ.
- Cậu khỏe chứ My?
Tuệ nghi không nghĩ ra điều gì nữa, chỉ đơn giản là hỏi điều mình quan tâm nhất. Nhìn Thanh my gầy đi nhiều mà Tuệ nghi thêm phần xót xa. Tiềm thức lại nhớ đến chuyện Thanh my bị mắng.
- Mình ổn. Chắc cậu cũng vậy nhỉ?
Trái tim Thanh my nhói lên khi nghĩ đến lúc Tuệ nghi và Gia như ở bên nhau.
- Ừ... Cũng tạm. Hôm nay cậu không có lịch gì sao?
- À... Có chứ. mình tranh thủ ghé qua gặp cậu...
Tuệ nghi tròn mắt, lòng khấp khởi mừng thầm. Ấy là Thanh my còn nhớ đến cậu, quan tâm cậu và muốn gặp cậu.
- Mình cũng...
- ...để trả lại cậu cái này.
Tuệ nghi ngơ ngác, rồi nhìn xuống tay Thanh my đang đưa ra. Chiếc nhẫn đã nằm gọn trong lòng bàn tay Thanh my rồi.
- Cậu giữ lấy đi. Giờ...mình không cần nó nữa.
Thanh my ấn chiếc nhẫn vào tay Tuệ nghi rồi quay lưng bước đi. Cô nắm chặt tay, mím chặt môi để ngăn cho mình khỏi bật khóc. Còn lại mình Tuệ nghi trơ trọi đứng đó, tay cầm nhẫn vẫn run run.
"Cậu không cần chiếc nhẫn này nữa thật ư? Hay là cậu không còn cần mình nữa?"
Bóng Thanh my đã khuất dần, Tuệ nghi bỏ vào toilet. Vỗ những dòng nước lạnh lên mặt, Tuệ nghi cố làm cho mình tỉnh táo lại. Ngước nhìn vào gương, Tuệ nghi không thấy gì khác ngoài một kẻ thất bại tiều tụy. Thế thì sao chứ, vẫn phải sống tiếp thôi.
Bước về phía túi đồ của mình, Tuệ nghi ngạc nhiên nhận ra cạnh chai nước cam giờ đã có một hộp sữa dâu mát.
"Là ai?"
Chỉ có duy nhất hai người biết Tuệ nghi thích uống thứ đồ uống trẻ con này. Chắc chắn không thể là Trúc lâm được, vì giờ này cô ấy còn đang tung tăng phương trời nao để giải quyết mấy cái hợp đồng bị hủy bỏ. Vậy thì chỉ còn có thể là một người.
"Cậu làm thế này là ý gì đây My?"
- Tuệ nghinnnnnnnnnnnn!
Tú phương từ đâu chạy lại, réo tên Tuệ nghi rồi ngay lập tức ôm cứng lấy tay cậu, không cho cậu có cơ hội suy nghĩ thêm. Từ khi nào mà Tú phương không dùng kính ngữ với Tuệ nghi? À, chưa bao giờ.
- Er... Tú phương. Có chuyện gì vậy?
Tuệ nghi khó nhọc nói khi mà Tú phương cứ lay người cậu mãi không thôi.
- Mau đi duyệt MV thôi. MV của chúng ta chỉnh sửa xong rồi. MV thôi mà Tú phương làm my là album ảnh cưới không bằng. Không đợi cho Tuệ nghi kịp đồng ý, Tú phương kéo tay Tuệ nghi lôi đi xềnh xệch. Tuệ nghi chỉ còn biết với lấy túi đồ của mình rồi mặc cho Tú phương kéo đi đâu thì kéo.
MV của hai người được chỉnh sửa vô cùng công phu, tỉ mỉ, chính xác nên nó có thể nói là một MV khá hoàn hảo. Myng Tuệ nghi chẳng để tâm vào đó được nhiều khi mà tâm trí Tuệ nghi còn mải vất vưởng ở nơi khác, hoặc là về chiếc nhẫn, hoặc là về người đó.
- MV tuyệt đúng không?
Tú phương quay qua cười nói, kéo Tuệ nghi về với thực tại.
- À...ừ. Tuyệt.
Thực ra có biết gì đâu mà tuyệt với chẳng không. Tú phương lại bắt đầu nhõng nhẽo với Tuệ nghi. Hình my Tuệ nghi dễ tính quá hay sao ấy mà ai cũng vòi vĩnh, bắt nạt cậu được.
- Hôm nay Tuệ nghi đưa em về nhé. *chớp chớp*
Tuệ nghi ngẫm nghĩ xem mình còn lịch gì không.
- Đi mà.
- Er...được rồi.
Đấy. Rõ là quá dễ chiều người mà. Xưa đến nay không chịu thay đổi. Tuệ nghi nhanh chóng đưa Tú phương về nhà rồi sau đó cũng nhanh chóng đi về mặc cho Tú phương có chèo kéo ở lại chơi đến mức nào đi nữa.
(Tuệ nghi's house)
Từ nhà tắm bước ra, Tuệ nghi lau khô cái đầu bù xù của mình. Tắm xong thật thoải mái, Bộ quần áo rộng thùng thình càng làm cho Tuệ nghi trông nhỏ con hơn. Ném chiếc khăn vào máy giặt, Tuệ nghi xuống bếp kiếm đồ ăn tối. Tủ lạnh đầy ắp đồ ăn và sữa dâu. Bất chợt Tuệ nghi nghĩ tới Thanh my, lo lắng không biết dạo gần đây cô ấy ăn uống thế nào. Nhớ lại bộ dạng gầy rộc của Thanh my lúc chiều, chắc chắn là cô nàng đã không ăn uống cẩn thận. Thanh my không may mắn có được một quản lý tâm lý my Trúc lâm. Tủ lạnh nhà Thanh my sẽ trống trơn nếu cô ấy quên hoặc bận, không đi mua đồ được. Một thời gian cuộc sống của Thanh my gắn liền với sanwich và rượu. Chỉ cho đến khi có Tuệ nghi ở bên thì Thanh my mới ăn uống tử tế. Thanh my đã nghiện những món mà Tuệ nghi làm, đặc biệt là các loại bánh dâu.
- Ouch...
Một vệt xước nhỏ trên cằm khi Tuệ nghi vô tình quệt tay ngang cằm dưới. Tuệ nghi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn - thủ phạm gây ra vết xước kia. Xoay tay nhìn, Tuệ nghi mới nhận thấy có một vết xước nhỏ trên chiếc nhẫn. Chính vết xước đó đã khiến một chiếc nhẫn trơn tru vô hại có thể tạo ra một vết xước trên cằm Tuệ nghi my vậy. Phải chăng tình bạn giữa Tuệ nghi với Thanh my cũng đã có một vết xước, nên nó mới làm xước trái tim Tuệ nghi? Và cả Thanh my nữa? Nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ra, Tuệ nghi đem nó lên phòng, để vào một cái hộp mà trong đó đã có sự hiện diện của một chiếc nhẫn khác. Tuệ nghi ngồi xuống, trầm ngâm ngắm nhìn đôi nhẫn đó. Chúng đẹp. Chúng tinh xảo. Và chúng là một đôi. Chúng đã thật sự hoàn hảo nếu không có một vết xước nhỏ trên một trong hai chiếc nhẫn này. Đưa bàn tay mình lên không trung, Tuệ nghi phát hiện ra ngón áp út tay trái đã có một vành trắng, minh chứng cho một thời gian dài đeo nhẫn. Chiếc nhẫn đã đánh dấu chủ nhân của nó, hay phải nói đúng là của chúng. Không phải một, mà là hai. Hai bàn tay với hai vết trắng y đúc. Và hai tâm trạng cũng khá là tương đồng khi mà một người thì hụt hẫng, còn người kia lại trống trải.
- Chết tiệt thật. Lại cái quái gì nữa đây?
Trúc lâm tức giận ném mấy quyển tạp chí xuống đất. Hết chuyện này đến chuyện khác, Trúc lâm bực mình kinh khủng. Myng có thế nào cũng không áp lực bằng Tuệ nghi, người đang đau đầu ngồi bóp trán nãy giờ.
- Mình đã luôn theo sát cậu. Tại sao vẫn có những chuyện này xảy ra chứ? Chủ tịch Hoàng sẽ giết cậu mất. Mình Trúc lâm độc thoại. Tuệ nghi có nghe đấy, myng cũng chẳng biết phải nói gì. Cậu còn đang lo lắng chưa biết phải đối diện với chuyện này ra sao.
- Mình xuống phòng tập.
Nói rồi Tuệ nghi bỏ đi. Dù là gì thì trước mắt vẫn phải hoàn thành lịch đã. Phòng tập im ắng, Tuệ nghi bước vào myng giật mình khi nhận ra sự có mặt của Gia như. Nét mặt cô đanh lại.
- Như...
Nhìn thoáng qua thôi myng Tuệ nghi cũng biết là Gia như đã biết về scandal mới của mình.
- Hãy giải thích đi Tuệ nghi. Dù là gì thì mình cũng sẽ chỉ tin một mình Tuệ nghi thôi.
- Er...
- Đừng chần chừ gì hết. Hãy nói về việc của Tuệ nghi với Tú phương đi.
Gia như mắt đã ngân ngấn nước. Phải, mới sáng sớm ra đã đọc được cái tin động trời, bảo sao mà không bùng nổ cho được. Scandal mới của Tuệ nghi, không gì khác ngoài chuyện tình ái. Không hiểu làm thế nào mà đám phóng viên moi móc ra thông tin Tuệ nghi và Tú phương đang hẹn hò. Những bức ảnh Tú phương thân mật khoác tay Tuệ nghi hay Tuệ nghi đưa Tú phương về bằng xe riêng là những chứng cứ không thể chối cãi.
- Mình với Tú phương thật là không có gì hết. Chỉ đơn thuần my những người bạn bình thường thôi. Tuệ nghi không gay gắt, không hấp tấp, chỉ nói bằng một giọng đều đều. Lạ một điều là Gia như có vẻ hài lòng với lời giải thích này. Nét mặt Gia như giãn ra và thay thế bằng một nụ cười. Cô lại chạy đến và sà vào lòng Tuệ nghi my mọi lần. Tuệ nghi không né tránh, cũng không đáp lại. Nét mặt con người này giờ đang đờ đẫn đến khó tả.
"Không biết My sẽ nghĩ gì về mình đây?"
Lẽ tất nhiên, Tuệ nghi lại bị triệu tập lên phòng chủ tịch Hoàng là điều không thể tránh khỏi. Ngồi đối diện với chủ tịch, Tuệ nghi hoàn toàn bình thản trong khi Trúc lâm thì đang vô cùng lo lắng. Mấy tờ tạp chí với hình ảnh Tú phương khoác tay Tuệ nghi ở trang bìa đang nằm ngay ngắn trên bàn. Tuệ nghi đã sẵn sàng chờ cơn thịnh nộ của chủ tịch Hoàng.
- Cái này...rõ ràng là có người muốn hại Tuệ nghi.
Chủ tịch lên tiếng bằng một giọng trầm, gằn, rõ là có phần bực dọc. Ông đang bực vì đứa con cưng của mình năm lần bảy lượt bị ám hại. Hơn ai hết, ông với Trúc lâm là người hiểu rõ Tuệ nghi không thể có chuyện tình ái gì gì đó với Tú phương cũng my bất kì nữ thần tượng nào được.
- Chuyện này có thể là do người trong công ty làm... Trúc lâm đã cảm thấy thoải mái hơn và bắt đầu nêu suy nghĩ của mình.
- ...vì khá nhiều bức ảnh được chụp ngay tại nội bộ công ty.
Chủ tịch Hoàng gật đầu xác nhận. Tuệ nghi ít tiếp xúc với Tú phương. Có chăng là dạo gần đây hai người quay MV chung nên mới gặp nhau nhiều my vậy. Thời gian gặp nhau ngoài hai lần Tuệ nghi đưa Tú phương về thì chỉ còn lại thời gian ở công ty mà thôi. Những bức ảnh với bối cảnh trụ sở HK khá rõ ràng mặc dù một số chi tiết đã bị làm mờ. Không một phóng viên nào có thể lọt được vào HK với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt. Không một phóng viên nhà báo nào có thể qua cửa HK nếu không có họp báo. Tất cả nhân viên hay nghệ sĩ qua cửa đều phải có thẻ, riêng phóng viên còn cần giấy mời nữa. Chuyện có phóng viên lọt qua mắt bảo vệ cùng với hàng camera dày đặc để đi theo chụp lén thần tượng là điều rất khó xảy ra.
- Chủ tịch. Giờ phải làm gì đây?
Trúc lâm lên tiếng hỏi, tay vẫn không ngừng check lịch. Cô đã có dự đoán về một buổi họp báo.
- Phải tổ chức họp báo thôi (dự đoán quá chuẩn). Chuyện này tôi sẽ cho điều tra. Cậu có thể họp báo được chứ Tuệ nghi? Tuệ nghi giật mình khi chủ tịch Hoàng gọi. Nãy giờ cậu chỉ ngồi im và miên man theo những suy nghĩ của riêng mình.
- Tôi thế nào cũng được.
- Quyết định vậy đi. Trúc lâm, cô sắp xếp tổ chức họp báo cho cả hai luôn nhé.
- Tôi đã xếp xong rồi. Trong ngày mai là có thể tiến hành. Ngay bây giờ tôi sẽ đi gửi giấy mời.
Chủ tịch Hoàng cho hai người ra về để chuẩn bị. Vì chuyện lục đục này mà lịch của Tuệ nghi lại lộn xộn cả lên.
Một con người cũng đã đọc được scandal này. Thật không khó để biết đến nó khi mà nó tràn ngập các tờ báo, tạp chí cũng my trang mạng. Ship Tuệ phương được dịp tung hoành trên mọi page. Thanh my trầm ngâm dán mắt vào màn hình laptop. Cô không tin Tuệ nghi là người bắt cá hai tay my vậy. Có gì đó uẩn khúc ở đây. Có lẽ Tuệ nghi chỉ là người bị hại. Thanh my bỗng lo lắng cho Tuệ nghi khi nghĩ đến cảnh Gia như sẽ bắt bẻ Tuệ nghi giống my lúc bắt bẻ cậu ấy vụ chiếc nhẫn. À phải rồi, không phải cô cố tình nghe lén đâu, chỉ là trong một phút, cô đã không kìm được nỗi nhớ của mình, chạy xuống phòng tập để được nhìn thấy cậu ấy, và vô tình bắt gặp Gia như đang hỏi Tuệ nghi về chiếc nhẫn. Thanh my không muốn Tuệ nghi phải khó xử nên đã lấy cớ để trả lại nhẫn cho Tuệ nghi. Nói Thanh my không còn cần chiếc nhẫn đó nữa là nói dối, chứ thực ra cô vẫn còn cần nó lắm. Thanh my đưa tay xoa nhẹ ngón tay áp út. Cô vẫn chưa quen với việc không đeo nhẫn. Thiếu chiếc nhẫn đó Thanh my thấy trống vắng quá. Gập laptop lại, Thanh my đứng lên đi làm việc của mình. Ngồi đây một lúc nữa cô sẽ thành tự kỉ vì nhớ cậu ấy mất. " Chắc chắn là sẽ có họp báo thôi. Không biết Tuệ nghi và Tú phương sẽ nói sao để giải quyết nữa?"
Tâm trí Thanh my vẫn không thôi lo lắng. Cô đem cả tâm trạng lo lắng đó vào bài hát của mình. Điều đó làm cô thu âm nhanh hơn và cô lại có thêm thì giờ rảnh rỗi để mà ngồi suy nghĩ. Thanh my thấy hối hận vì mình đã thu âm nhanh đến thế. Cô không muốn có thời gian rảnh. Ngồi trong phòng chờ một mình, Thanh my ngắm mãi bức hình Tuệ nghi trên điện thoại. Hai người đã chụp với nhau khá nhiều hình. Và Thanh my vẫn chưa xóa đi bất kì bức hình nào. Cô sẵn sàng làm trống bộ nhớ bằng cách xóa mail, tin nhắn hay bất cứ thứ gì không cần thiết để có thể lưu hình hai người. Lịch sử internet của Thanh my đầy ắp những thông tin về Tuệ nghi. Giờ thì không biết là ai cuồng ai nữa rồi "Bác sĩ đã nhận thấy vài dấu hiệu trầm cảm ở Tuệ nghi..."
Giọng nói của Trúc lâm bất chợt ùa về trong tâm thức của Thanh my. Cô luống cuống khi nghĩ đến đây. Tuệ nghi đã có dấu hiệu trầm cảm rồi. Một người my Tuệ nghi mà bị trầm cảm thì cũng đủ để hiểu cậu ấy đã chịu nhiều áp lực đến mức nào. Thanh my không rõ Tuệ nghi bị trầm cảm từ bao giờ myng cô đã lặng lẽ quan sát biểu hiện của Tuệ nghi trong thời gian này. Tuệ nghi thực sự không còn được hoạt bát my trước nữa. Nhiều lần cô đã bắt gặp cậu ấy ngồi trầm ngâm.
"Có bạn gái rồi mà sao chỉ thấy cậu ấy mệt mỏi thêm?"
"Cậu ấy với Gia như lại cãi nhau à?"
"Hay Gia như lại bắt nạt cậu ấy?"
Những câu nghi vấn liên tiếp hiện ra trong đầu Thanh my. Càng nhiều câu hỏi, Thanh my càng lo lắng hơn. Qua quan sát, Thanh my có thể thấy Gia như là một người luôn quan tâm tới Tuệ nghi, myng Gia như lại không hiểu Tuệ nghi cho lắm. Điển hình là hôm ở phòng tập, Gia như đã đưa cho Tuệ nghi một lon nước cam lạnh mà không biết rằng Tuệ nghi rất ghét nước cam và họng của Tuệ nghi không cho phép cậu ấy tu nước lạnh. Thanh my đã phải đi mua một hộp sữa dâu mát đem về, lặng lẽ để cạnh đống đồ của Tuệ nghi vì cô biết lúc tập xong, Tuệ nghi luôn rất khát và bị đuối sức nhiều. Một hộp sữa dâu mát luôn làm cậu ấy tỉnh táo hơn.. Nhắm mắt lại để ngăn dòng suy nghĩ cũng my dòng nước mắt sắp sửa trào ra, Thanh my ngửa đầu ra sau ghế, bất lực. Cô còn phải dõi theo cậu ấy đến bao giờ nữa đây?
= = = = = = = = = = = = = = =
(Buổi họp báo)
- Cậu sẵn sàng rồi chứ?
Trúc lâm hỏi khi thấy Tuệ nghi lơ đễnh.
- Ừ.
Ngắn gọn và súc tích. Đó là những gì mà từ tối qua đến giờ Trúc lâm nhận được. Không còn thì giờ đôi co với con người này nữa, Trúc lâm kiểm tra lại thiết bị kết nối rồi đưa Tuệ nghi vào phòng họp. Phóng viên đã có mặt đông đủ. Bất cứ chuyện gì về Nhóc Tuệ nghi đều là một đề tài nóng hổi và thu hút khá nhiều sự quan tâm. Tuệ nghi hờ hững ngồi xuống cạnh Tú phương. Tú phương liền quay ra cười rất tươi. Đám phóng viên nhanh tay chộp lấy khoảnh khắc này. Thật là họa vô đơn chí. Không biết cái cô Tú phương này ngu ngơ thật hay giả vờ ngu ngơ nữa.
"Xin cho hỏi chuyện giữa cậu và cô Tú phương thực hư thế nào?"
"Hai người đã qua lại bao lâu rồi?" "Tuệ nghi, cậu có biết hiện nay mình đang là nam nghệ sĩ đào hoa số một nước Hàn không?"
"Có một số tin đồn rằng Tuệ nghi đã có người yêu. Người đó có phải là Tú phương không?"
"Hãy cho chúng tôi biết chính xác về mối tình hiện nay của cậu?"
...
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra. Tuệ nghi vẫn cứ ngồi im, khuôn mặt phớt lơ tất cả, mặc cho Trúc lâm ở trong nhắc nhở qua thiết bị kết nối.
- Xin phép mọi người cho tôi nói đôi lời...
Tiếng Tú phương cắt ngang tất cả, gian phòng im ắng buộc Tuệ nghi phải quay sang nhìn Tú phương, nhíu mày suy nghĩ xem cô nàng này định nói cái gì.
- Chuyện tình giữa tôi và Tuệ nghi... Tôi xin phủ nhận...
Cả gian phòng ồn ào, chuẩn bị cho một loạt câu hỏi mới.
-..Myng...tôi xin thừa nhận tình cảm của tôi với Tuệ nghi. Giữa chúng tôi chưa có tình cảm gì hết, tôi chỉ đơn phương yêu Tuệ nghi. Đấy là tất cả những gì tôi muốn nói.
Tú phương xô ghế đứng lên. Trước khi rời khỏi buổi họp báo, Tú phương còn quay lại nhìn Tuệ nghi và cười đầy ngụ ý. Tuệ nghi chết trân trên ghế, đôi mắt mở to. Gì nữa đây?
|
- ...Tôi xin thừa nhận tình cảm của tôi với Tuệ nghi... Tôi chỉ đơn phương yêu Tuệ nghi...
"Ồ" - đó là phản ứng của đám phóng viên. Đèn flash lóe sáng liên tục. Tuệ nghi đơ người nhìn Tú phương bỏ đi. Buổi họp báo trở nên nhốn nháo. Trúc lâm lập tức cho ngưng buổi họp báo lại và kéo Tuệ nghi ra khỏi đám đông hỗn loạn đó. Tuệ nghi vẫn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra.
- Kế hoạch thay đổi sao không nói cho mình biết?
Tuệ nghi hỏi Trúc lâm trong khi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
- Kế hoạch nào thay đổi chứ? gfy@ugvg#yghjvggv$%$^%hf ytf%%$ 54e356e...
Trúc lâm tức giận lầm bầm chửi rủa. Đã mất nguyên cả chiều hôm qua chạy khắp nơi, rồi nguyên một buổi tối họp riêng để thống nhất các câu trả lời của Tuệ nghi và Tú phương, giờ lại trở thành thế này, bảo sao mà không bực cho được. Mọi chuyện lại rối tung lên. Tuệ nghi đi theo Trúc lâm như một con robot.
- Mình muốn về nhà.
- Chưa được đâu. Chủ tịch Hoàng sẽ cho triệu tập hai người ngay bây giờ đấy.
*Girl Bring the boys out..."
- Alo chủ tịch? - Trúc lâm hấp tấp (Ông chủ tịch sống khôn chết thiêng =.=").
"Tôi sẽ ở công ty trong vòng 15 phút nữa. Đưa cả hai người đó lên phòng tôi..." - Vâng. Tôi biết rồi.
"Cụp"
Trúc lâm ngồi xuống bên Tuệ nghi trên chiếc ghế sofa trong phòng chờ.
- Mình nói có sai đâu. Cậu có 15 phút chuẩn bị tâm lý.
Buổi họp báo được truyền hình trực tiếp. Chủ tịch Hoàng đã theo dõi nó một cách chăm chú dù ông đang trên đường đi khảo sát địa điểm tổ chức show. Những hỗn loạn của buổi họp báo khiến ông phải tức tốc quay trở lại công ty.
Nãy giờ Tuệ nghi vẫn im lặng, làm Trúc lâm càng thêm lo lắng.
- Ức chế thật. Còn tắt điện thoại nữa chứ.
- Sao thế?
Nhận thấy cái điện thoại đang bị Trúc lâm chọc chọc một cách tàn nhẫn đến nỗi muỗn vỡ màn hình ra, Tuệ nghi mới lên tiếng hỏi.
- Tú phương. Con nhỏ này tắt điện thoại rồi. Ôi điên mất.
- Tắt rồi thì cậu có gọi nữa cũng đâu được.
- Ai nói mình gọi nữa. Mình chuyển lịch.
- Khỏi phải chuyển.
- Gì cơ?
- Mình nói là cứ giữ nguyên lịch như thế đi. Mình vẫn làm được.
Trúc lâm nhìn Tuệ nghi bằng đôi mắt dò xét. Khuôn mặt Tuệ nghi bây giờ chỉ còn lại duy nhất sự mệt mỏi.
- Nhưng chuyện này...
- Mình ổn. Mình muốn làm việc.
Nén một tiếng thở dài, Trúc lâm chuyển lại toàn bộ lịch như cũ. Biết đâu như thế lại tốt cho Tuệ nghi, cậu ấy sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa. Chủ tịch Hoàng về công ty. Hai người đi theo lên phòng họp. Trúc lâm cố gọi Tú phương lần cuối. Không có tín hiệu. Chủ tịch Hoàng phát bực vì thái độ của cô ca sĩ này. Gây chuyện rồi bỏ đi mất. Ai sẽ người gánh chịu, ai sẽ là người giải quyết đây?
- Hai người ngồi đi.
Tuệ nghi từ tốn ngồi xuống, nhưng Trúc lâm thì không giữ được bình tĩnh như thế, cô buông người xuống ghế đánh phịch.
- Vẫn không thể liên lạc với Tú phương sao?
- Không thưa chủ tịch.
Trúc lâm trả lời một cách chán nản. Tuệ nghi thì ngồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn Tuệ nghi thế này, chủ tịch Hoàng chẳng còn biết nói gì nữa. Trên đường về, ông đã chuẩn bị bao nhiêu điều để về nói hai người này, nhưng giờ Tú phương thì biến mất, Tuệ nghi thì như thế, bao nhiêu điều chủ tịch muốn nói đều bay sạch. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để giải quyết chuyện này một cách êm thấm.
- Trúc lâm, cô có ý kiến gì không?
Chủ tịch Hoàng đành quay qua Trúc lâm. Chí ít thì cô quản lý trẻ tài năng này cũng đang chăm chú suy nghĩ, biết đâu cô ấy nghĩ ra được cách gì đó. - Việc một nghệ sĩ trong công ty công khai tình cảm của mình với một nghệ sĩ khác, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bộ mặt công ty. Và càng tệ hơn nữa nếu...
Trúc lâm ngập ngừng, đưa mắt lén nhìn Tuệ nghi.
- Cô nói tiếp đi.
Trúc lâm vẫn nhìn Tuệ nghi xem xét thái độ.
- Cậu cứ nói đi. Mình vẫn nghe.
- Sẽ tệ hơn nếu...cô ấy bị từ chối.
- Đúng vậy. - Chủ tịch Hoàng ngay lập tức đồng ý như thể Trúc lâm đã nói trúng ý ông. - Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này trên đường về. Cậu và Tú phương chung công ty. Nếu cậu từ chối Tú phương, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty. Cậu thấy sao Tuệ nghi?
Tuệ nghi lúc này mới chịu chú mục vào chủ tịch, cậu đã lờ mờ hiểu ra chủ tịch Hoàng muốn gì. Nhưng phải như thế thật sao?
- Hai người biết rõ là tôi không thể... - Tuệ nghi bật lại theo phản xạ.
- Chỉ là trên danh nghĩa thôi Tuệ nghi.
Chủ tịch Hoàng lên tiếng xoa dịu khi nhìn thấy nét gay gắt bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Tuệ nghi. Vậy là quyết định của chủ tịch đã quá rõ ràng.
- Thế chủ tịch có nghĩ đến hậu quả sau này không? Nếu như Tú phương có ý định gắn bó lâu dài ấy. - Showbiz không có khái niệm gắn bó lâu dài đâu. Và tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết.
- Nói vậy là chủ tịch quyết định rồi, còn vòng vo hỏi tôi làm gì nữa?
Tuệ nghi thấy ấm ức lắm, nhưng cậu vẫn nhớ vị trí của mình trong công ty này. Sau vài năm hoạt động nghệ thuật, Tuệ nghi đã đúc kết ra một số kinh nghiệm để đời, rằng mình là ai, và mình phải sống như thế nào. Tuệ nghi ý thức được rằng tương lai, số phận của mình phụ thuộc vào công ty này. Một phần cũng vì ơn nghĩa mà sống.
- Chủ tịch cứ tự quyết định đi.
Tuệ nghi đứng lên bỏ ra khỏi phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của Trúc lâm và cái nhìn khó hiểu của chủ tịch Hoàng. Từ trước tới nay có bao giờ Tuệ nghi phản ứng như thế này đâu nhỉ. Lần nào có chuyện Tuệ nghi cũng bồn chồn, lo lắng, thậm chí là phản ứng gay gắt. Nhưng lần này, dường như cậu ấy còn không thèm quan tâm nữa.
- Cô đi chuẩn bị đi. Hãy để cho Tuệ nghi công bố vào hôm ra mắt MV của Tuệ nghi và Tú phương.
- Vâng, chủ tịch.
Trúc lâm thở dài, đứng lên đuổi theo Tuệ nghi. Dù đã hết lời khuyên giải Tuệ nghi nên về nhà, nhưng Tuệ nghi đã bỏ ngoài tai và tự lái xe đến trường quay một mình. Trúc lâm vì không yên tâm nên cũng đành lái xe khác theo Tuệ nghi đến trường quay. Bây giờ tốt hơn hết là cô nên theo sát Tuệ nghi, đề phòng bất cứ chuyện gì có thể xảy ra. Bước vào trường quay, Tuệ nghi cúi nhẹ người rồi đi vào vị trí chuẩn bị quay. Tuệ nghi không cười nói như mọi hôm nữa, chỉ im lặng làm theo lời đạo diễn và diễn đúng như kịch bản. Cảnh quay được hoàn thành sớm hơn dự định.
- Đưa mình điện thoại của cậu.
Tuệ nghi đưa tay về phía Trúc lâm chờ đợi. Nhìn sắc mặt Tuệ nghi lúc này, Trúc lâm ngần ngại khi đưa điện thoại cho Tuệ nghi. Cô sợ chỉ vài giây nữa thôi là điện thoại của cô sẽ long xòng xọc ở góc nào đó.
- Đây là điện thoại của mình đó - Trúc lâm nhắc khéo.
- Ừm.
Khác với những gì Trúc lâm dự đoán, Tuệ nghi chỉ từ tốn mở lịch làm việc ra check một lượt rồi tự ý gửi toàn bộ lịch sang máy mình.
- Từ nay hãy luôn cập nhật lịch cho mình. Một tuần một lần. Có bất cứ thay đổi nào cũng hãy báo cho mình.
- Er...được rồi.
Trúc lâm shock trước sự thay đổi 180 độ của Tuệ nghi. Tuệ nghi dợm bước đi.
- Cậu đến phòng thu âm à?
- Ừm. Không cần đi theo mình đâu. Cậu đi làm việc của mình đi. - Gì chứ? - Trúc lâm chống nạnh - Việc của mình là luôn theo sát cậu. Mình là quản lý của cậu kia mà.
- Tùy cậu.
Tuệ nghi bỏ đi trước. Trúc lâm tròn mắt.
- Ô mô...
Trúc lâm nhún vai. Cô hoàn toàn bất ngờ trước khía cạnh mới này của Tuệ nghi. Có bao giờ Tuệ nghi lạnh lùng như vậy đâu. Trúc lâm chỉ còn nước lái xe theo đuôi Tuệ nghi đến phòng thu.
Tại phòng thu, Tuệ nghi cầm bản nhạc chăm chú nhìn.
- Ok, bắt đầu nhé.
Tuệ nghi gật đầu nhẹ ra hiệu. Ốp tai nghe vào, Tuệ nghi chú mục vào tờ giấy trên tay.
- Stop. Sao không có cảm xúc gì vậy?
- Làm lại đi.
Giọng Tuệ nghi trầm và đều. Công việc lại quay về điểm xuất phát. Trúc lâm đứng ở góc phòng, khoanh tay quan sát biểu hiện của Tuệ nghi. Nét mặt Trúc lâm căng thẳng khi nhận ra sự thay đổi đột ngột ở Tuệ nghi. Nếu là trước đây, Tuệ nghi sẽ liên tục gập người và xin lỗi bằng một nụ cười.
- Lần nữa.
Bảy lần rồi mà Tuệ nghi vẫn chưa nắm bắt được cảm xúc của bài hát. Giọng hát thì vẫn hay tuyệt, nhưng nó lạc lõng và vô hồn. Một bản tình ca mà Tuệ nghi hát như thể nó là một bản nhạc cô đơn và lạnh lẽo vậy. Tuệ nghi kiên nhẫn hát lại từ đầu, nhưng được vài câu là lại phải dừng. - Nghỉ chút đi.
Tuệ nghi bỏ ốp tai xuống, ném bản nhạc lên giá đỡ, khuôn mặt không chút sắc thái. Bỏ điện thoại ra check lịch, Tuệ nghi nhướn mày. Với tốc độ thu âm này thì sẽ chậm lịch sau mất.
- Thôi khỏi. Làm lại luôn đi.
Tuệ nghi quay trở lại buồng thu, đeo tai nghe và ra hiệu bắt đầu. Lần này có khá hơn một chút. Nhạc sĩ cho giữ lại bản này để đề phòng, rồi yêu cầu Tuệ nghi hát lại lần nữa.
- Hãy tạo ra nỗi buồn trong lòng...
Nhạc sĩ gợi ý. Tuệ nghi gật nhẹ đầu. Buồn à? Đó chẳng phải là cảm xúc bây giờ của cậu sao? Thế tại sao nãy giờ lại không nắm bắt được cái hồn của bài hát? Phải buồn như thế nào mới đúng đây? Tuệ nghi cúi xuống, sàng lọc tâm trí mình. Mọi lần Tuệ nghi bắt tâm trạng rất tốt, rất nhanh. Nhưng quá nhiều thứ ập đến khiến lòng Tuệ nghi bây giờ ngổn ngang, lẫn lộn đủ thứ. Tuệ nghi còn không định vị nổi cảm xúc của mình bây giờ là gì nữa. Chọn một thứ gì đó có thể làm mình buồn vô hạn sao? Phải chọn gì đây? Một chút scandal lướt qua, nhưng nó chỉ làm Tuệ nghi thêm áp lực. Một chút tình bạn với Gia như bị mất đi, nhưng nó chỉ làm Tuệ nghi tiếc nuối. Một chút quá khứ ngày nhỏ hiện về, nhưng nó chỉ khiến Tuệ nghi thấy tẻ nhạt hơn. Phải là cái gì đây? Tuệ nghi vò đầu, bỏ điện thoại lên giá đỡ. Bất chợt màn hình sáng, và hình ảnh Tuệ nghi với Thanh my hiện ra. Đúng, Tuệ nghi cũng chưa bao giờ xóa đi những bức ảnh của hai người cả. Nét mặt Tuệ nghi thay đổi hẳn. Không còn là sự lạnh lùng như cách đây vài phút nữa, mà rõ ràng là nó có một chút gì đó tiếc nuối, thêm vào đó là một nỗi buồn vô hạn, sâu thẳm. Tuệ nghi nhớ đến những khoảnh khắc hai người đã từng vui vẻ bên nhau. Tuệ nghi thấy nhớ những khoảnh khắc ấy, muốn níu kéo chúng nhưng lại luôn bất lực. Nhìn xuống ngón tay giờ đây đã không còn đeo nhẫn, Tuệ nghi thấy trống rỗng vô cùng. Phải chi mọi việc không quá rắc rối thế này Nhận ra sự thay đổi nét mặt của Tuệ nghi, nhạc sĩ lặng lẽ ra hiệu cho bật nhạc. Những giai điệu nhẹ nhàng, buồn man mắc len lỏi vào tâm trí Tuệ nghi. Nó như ăn khớp với tâm trạng Tuệ nghi bây giờ. Tuệ nghi đã thể hiện lại bài hát một lần nữa. Và lần này, nó thành công ngoài sức tưởng tượng.
- Bravo...
Nhạc sĩ vỗ tay khen ngợi Tuệ nghi, nhưng ngay khi nhạc vừa chấm dứt, nét mặt Tuệ nghi đã trở lại với vẻ lạnh lùng. Cậu bước nhanh ra khỏi buồng thu và chào mọi người ra về. Trúc lâm vội vã đuổi theo. - Cậu đã nghĩ đến cái gì trong đó vậy?
Trúc lâm tỏ ra khá là tò mò. Đáp lại Trúc lâm chỉ là sự im lặng từ phía Tuệ nghi. Biết mình có cậy miệng cũng không bắt Tuệ nghi trả lời được, nên Trúc lâm đành im.
- Tới đây sẽ ra mắt MV của cậu và Tú phương. Chủ tịch nói cậu hãy đưa ra câu trả lời vào hôm đó. Chắc cậu cũng biết nên nói gì rồi chứ?
- Mình biết.
Tuệ nghi hờ hững đáp rồi leo lên xa ra về. Lịch hôm nay của Tuệ nghi đã hết, và Trúc lâm vẫn còn khá nhiều việc để làm. Chắc nên để Tuệ nghi yên tĩnh một chút.
Thanh my vừa về tới nhà, đang thay đồ trên phòng thì hình ảnh xe của Tuệ nghi trước cửa đập vào mắt cô. Thanh my chăm chú nhìn theo mọi hành động. Tuệ nghi đẩy mạnh cửa xe, bước xuống và sập cửa lại. Từ một khoảng cách không xa, Thanh my có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt ấy. Tuệ nghi tiến đến trước cửa nhà và làm điều tương tự như cậu đã làm với chiếc cửa xe. Thanh my lo lắng. Cô đã theo dõi buổi họp báo. Điều cô quan tâm nhất chính là biểu hiện của Tuệ nghi trong suốt buổi họp. Tuệ nghi chỉ im lặng. Trong cả buổi họp báo đó, chỉ có phát ngôn viên lên tiếng, và lúc cuối là Tú phương, còn Tuệ nghi thì tuyệt nhiên không nói lấy một chữ. Nét mặt của Tuệ nghi còn tỏ ra khá là hờ hững, chán nản cho đến tận khi Tú phương tuyên bố tình cảm của mình. Thanh my không hiểu lúc đó Tú phương đã nghĩ gì mà làm thế. Cô chỉ thấy bất an khi nhìn thấy nét mặt của Tuệ nghi nhìn Tú phương. Sửng sốt nhưng giận dữ. Chưa bao giờ cô thấy điều đó ở Tuệ nghi cả. Thanh my lưỡng lự, muốn sang nhà Tuệ nghi, ít nhất là để động viên cậu ấy. Nhưng cô lại không biết phải nói gì với Tuệ nghi cả. Khoảng cách của hai người bây giờ là rất xa. Thậm chí là tình bạn thôi cũng không còn. Mà dù sao thì giờ cũng đã có một người khác thay cô ở bên Tuệ nghi rồi. Cô nên chấp nhận điều đó...
|
(Buổi ra mắt MV)
- Tú Phương. Cô biến đi đâu mất ngày hôm nay vậy hả?
Trúc lâm gắt gỏng khi vừa nhìn thấy mặt Tú Phương. Giờ chả có gì Trúc lâm phải nể nang cô ta nữa. Cô ta đã gây rắc rối cho thần tượng của Trúc lâm, thì việc gì Trúc lâm phải tử tế nữa. Khi không Trúc lâm đã phải kiêm luôn chức quản lý cho cô ta rồi.
- Việc đó không đến lượt quản lý Lâm lo. Tôi có quản lý của riêng mình. Tú Phương cười mỉa. Điều đó làm Trúc lâm tức phát điên lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại. Chẳng việc gì phải đôi co với người như thế.
- Tuệ nghi, cậu xong chưa vậy? Sắp... OMG...
Tuệ nghi từ trong phòng thay đồ bước ra, với quần jean đen, áo thun đen sọc trắng ở cổ tay, jacket đen và một đôi giầy đinh cũng đen nốt.
- Cậu đổi tông hả Tuệ nghi?
Trúc lâm vẫn chưa khép được miệng lại. Cô nhìn Tuệ nghi từ đầu đến chân. Cả khuôn mặt cũng đã được make up với phong cách khác trước. Cả cơ thể Tuệ nghi phát ra một khí thái lạnh lùng.
- Có lẽ. - Tuệ nghi đều giọng trả lời.
- Cậu có va đầu vào đâu không?
- Không.
- Cậu yêu thích màu sáng, đặc biệt là xanh và xanh tím, nhớ chứ? Chứ không phải tông đen tuyền thế này.
- Vậy sao? - Tuệ nghi nhướn mày - Lâu lâu đổi mới chút cũng được mà.
Sau câu nói, Tuệ nghi xốc lại áo và đi ra ngoài trước. Tú Phương nãy giờ còn ngỡ ngàng, giờ vội vã đuổi theo. Tú Phương khoác tay Tuệ nghi, Tuệ nghi không từ chối. Hai người vừa bước ra, ánh đèn flash chớp nháy liên tục. Không khác những buổi ra họp báo là mấy, duy chỉ có một điều...
- Nhân đây, tôi cũng xin thừa nhận tình cảm của mình với Tú Phương. Chúng tôi công khai chuyện tình. Tuệ nghi rút nhanh vào bên trong, từ chối trả lời tất cả các câu hỏi sau đó. Tuệ nghi đã làm xong nhiệm vụ của mình trong ngày hôm nay. Tuệ nghi kêu Trúc lâm trở về công ty ngay sau đó, bỏ lại "cô bạn gái" của mình ngay sau khi vừa "tỏ tình".
( GG's dorm )
"Phịch"
- Như, không sao chứ?
Cả nhóm lo lắng khi Gia như mất thăng bằng và ngã lên ghế sofa. Khuôn mặt Gia như đờ đẫn, ngây dại cả đi. Gia như có nghe nói về việc Tuệ nghi sẽ giải quyết luôn scandal tình ái của mình vào hôm ra mắt MV, nên cô đã quyết định hi sinh một buổi ngủ nướng trong ngày nghỉ hiếm hoi này để theo dõi tất cả. Nhưng những gì Gia như vừa nhìn và nghe thấy đã đánh gục mọi hi vọng của cô. Gia như đã luôn hi vọng nhân dịp này, Tuệ nghi sẽ tuyên bố chuyện tình của cô với cậu ấy để chấm dứt mọi scandal tình ái. Nhưng trái lại, Tuệ nghi còn thừa nhận tình cảm với Tú Phương. Điều đó Gia như chưa bao giờ dám nghĩ đến.
- Chiều nay chúng ta có lịch tập đúng không?
Gia như hỏi cả nhóm bằng khuôn mặt vô hồn.
- Ừ. Nhưng nếu cậu thấy không ổn thì có thể nghỉ?
Cả cái nhóm GG này, ai mà không biết Gia như yêu Tuệ nghi cơ chứ. Chính mọi người cũng vun vén cho hai người đó nhiều cơ mà. - Không. Mình phải đến đó. Mình cần phải gặp Tuệ nghi.
Gia như luống cuống đứng dậy tìm đồ để thay. Nhìn dáng người xiêu vẹo của cô bạn mà cả nhóm xót xa.
(Phòng tập)
Gia như đã tức tốc chạy ngay đến đây khi vừa đỗ xe. Phòng tập vắng ngắt khiến Gia như suýt bật khóc. Cô đi ra một góc phòng, kiên nhẫn chờ đợi. Nhóm GG cũng không ngần ngại ngồi đợi cùng cô bạn họ. Lát sau, Tuệ nghi bước đến, dù đã giản dị hơn nhưng vẫn cứ là một tông đen tuyền hoàn hảo. Nhóm GG há hốc miệng nhìn cứ như người vừa bước vào là ai khác ấy chứ không phải là Tuệ nghi mà họ vẫn biết.
- Chào mọi người.
Tuệ nghi cất giọng chào, không còn hào hứng như mọi lần. Giọng nói đều đều và có phần hơi lạnh. Nhóm GG khẽ bảo nhau rút êm ra ngoài tạo không gian riêng cho hai người. Tuệ nghi bước đến, bỏ mũ lên bàn và giũ lại mái tóc.
- Tuệ nghi nói đi, tại sao lại như vậy?
Gia như lên tiếng trước. Tuệ nghi ngưng hành động vài giây rồi lại tiếp tục những gì mình đang làm. Tuệ nghi giũ áo và treo lên móc.
- Tuệ nghi à. Làm ơn hãy nói là không phải đi. Nói rằng Tuệ nghi chỉ làm vậy cho êm xuôi thôi đi. - Những gì cần nói mình đã nói hết rồi.
Lạnh lùng buông một câu trả lời, Tuệ nghi cúi xuống chỉnh lại dây giày. Từ lúc bước vào phòng tập đến giờ, Tuệ nghi chưa một lần nhìn Gia như. Gia như bắt đầu khóc. Tuệ nghi thấy hơi ân hận về những gì mình đã nói. Nhưng cậu cũng chẳng biết phải làm gì. Nếu như trước đây, Tuệ nghi đã có thể thoải mái ngồi bên Gia như mà trút hết nỗi lòng mình. Nhưng quan hệ bây giờ của hai người đã khiến cả hai không còn thể thoải mái như trước nữa.
- Tại sao chứ Tuệ nghi? Không phải chúng ta đang rất vui vẻ sao?
- Chỉ mình cậu vui vẻ thôi.
- Cái gì?
Gia như chết đứng trước câu nói của Tuệ nghi.
- Mình nói là chỉ mình cậu vui thôi. Cậu nghĩ mình vui sao? Xin thưa là mình không. Mình mệt mỏi lắm. Từ trước đến giờ mình chỉ coi cậu là bạn, nhưng sao cậu lại cứ làm mọi thứ rối tung lên như thế chứ?
Tuệ nghi tuôn một tràng không cần suy nghĩ. Cậu gần như không còn kiểm soát được bản thân nữa. Câu nói chứa đựng cả sự bực dọc khiến Gia như sợ hãi. Chưa bao giờ Tuệ nghi bực bội với cô cả.
- Mình không yêu cậu, cậu phải biết điều đó chứ Như. Chưa bao giờ yêu cậu. - Cậu... - Gia như mở to mắt - À, mình đã hiểu. - Cô gật gật đầu bất lực - Cậu thật nhẫn tâm, Tuệ nghi à.
Gia như quay đầu bỏ chạy khỏi phòng tập. Tuệ nghi chỉ đứng đó, không đuổi theo. Những cô gái nhóm GG nãy giờ đã nghe được hết, họ quăng cho Tuệ nghi một ánh mắt thù hận rồi đuổi theo Gia như. Tuệ nghi cười chua chát. Thế là xong.
"Mình xin lỗi, Như. Nhưng thế này tốt hơn cho cậu. Đừng có lo cho mình nữa nhé"
Nhắm mắt lại, Tuệ nghi cố gắng tĩnh tâm. Khi đôi mắt mở ra, Tuệ nghi lạnh lùng tàn nhẫn quay trở lại. Cậu xoay người về phía gương, cố nhìn cho kỹ con người hiện tại. Không phải là Tuệ nghi muốn thế, mà chính thế giới này đã biến cậu thành con người như vậy.
Nhóm GG không quay trở lại sau đó, Tuệ nghi đã tự tập một mình đến khi hết giờ rồi thu dọn đồ để về.
- Tuệ nghi ahhhhhhhhhhhhh...
Cái giọng nhão nhoét của Tú Phương làm Tuệ nghi phát lạnh người. Tuệ nghi rẽ người sang hướng khác, nhưng Tú Phương vẫn bắt kịp. Cùng lúc đó thì có một ekip làm phim đi ngang qua, Tú Phương nhanh chóng khoác tay Tuệ nghi. Tuệ nghi không phản ứng. Tú Phương huyên thuyên đủ điều mà thậm chí Tuệ nghi còn không thèm nghe. Đợi ekip đi rồi, Tuệ nghi mới lên tiếng, - Cô không có lịch gì à?
- Em không biết.
- Quản lý của cô đâu?
- Đang làm việc.
- Sao không đi theo cô vậy?
- Tuệ nghi ah. Sao lại nói chuyện với em kiểu đó chứ?
- Tôi bận lắm. Cô rảnh thì đi chỗ khác chơi đi.
- Này, em là bạn gái Tuệ nghi đấy nhé.
Tuệ nghi rút tay ra khỏi tay Tú Phương và đi thẳng.
- Chán chết.
Cô nàng ngúng nguẩy bỏ đi luôn. Trước nay Tú Phương không quen năn nỉ ai bao giờ. Thoát được Tú Phương, Tuệ nghi nhằm hướng phòng chờ. Nhưng có cái gì đó khiến Tuệ nghi không muốn vào. Cậu lại bỏ ra ngoài.
- Tuệ nghi ah!
Trúc lâm vừa nhác thấy bóng Tuệ nghi thì vội đuổi theo. Tuệ nghi dừng lại chờ.
- Cậu đi đâu bây giờ thế?
- Trường quay.
Tuệ nghi tiếp tục bước khi Trúc lâm đã bắt kịp.
- Đến đó làm gì chứ? Cậu không có lịch ở đó.
- Mình khảo sát trường quay trước.
- Đó là việc của mình.
- Mình muốn tự tìm hiểu.
Tuệ nghi bắt đầu bước nhanh hơn. Trúc lâm đã dừng lại hẳn và bị Tuệ nghi bỏ rơi một quãng xa.
- Cậu không ăn cơm sao?
Tuệ nghi vẫn bước.
- Yahhh. Kim Tuệ nghi. Đã hai hôm rồi đấy. Yahhhhhh...
Trúc lâm quát với theo trong vô vọng. Cô biết dù mình có chạy đến lôi Tuệ nghi vào bàn ăn thì cậu ấy cũng sẽ đứng lên thôi. Trúc lâm tức giận sút mạnh vào tường. - Á... Chết tiệt...
- Quản lý Lâm. Không sao chứ?
Trúc lâm lò cò nhảy quay lại, khuôn mặt nhăn nhó.
- Ah, My. Tôi không sao.
- Có chuyện gì thế?
Tuệ nghi vẫn chưa khuất. Thanh my đưa mắt nhìn về phía Tuệ nghi. Trúc lâm thôi không xuýt xoa nữa mà cũng nhìn về phía ấy.
- À,Tuệ nghi... Cậu ấy lại bỏ bữa trưa.
- Lại?
- Ừm. Cậu ấy đã không ăn uống tử tế suốt thời gian vừa rồi. Đặc biệt là hai hôm nay, tôi chỉ thấy cậu ấy uống sữa thôi. Cậu ấy không ăn bất cứ thứ gì cả.
- Tệ đến thế sao?
Thanh my đưa mắt nhìn về cuối hành lang một lần nữa, nhưng Tuệ nghi đã không còn ở đó.
- Tôi không thể khuyên bảo cậu ấy.
Trúc lâm trưng ra bộ mặt thất vọng.
- Vậy sao? Về chuyện sáng nay. Lễ công bố ấy...
Thanh my tò mò muốn biết thực hư thế nào. Cô vẫn không tin Tuệ nghi là người tệ bạc như vậy, đang trong mối quan hệ với Gia như mà lại đi nhận lời Tú Phương. Cô vẫn theo dõi những thông tin về Tuệ nghi, và vẫn thỉnh thoảng lén lún quan sát cậu ấy. Thanh my cũng nhận ra sự thay đổi của Tuệ nghi. Cô muốn xác minh lại chuyện này. Nó đã ảnh hưởng tới Tuệ nghi "của cô" quá nhiều. - Cái đó...
- Quản lý Lâm. Cô biết mối quan hệ giữa tôi với Tuệ nghi mà. Làm ơn nói đi.
- Thì...đây là kế hoãn binh của chủ tịch. Tuệ nghi buộc phải làm vậy vì bộ mặt của công ty.
- Tôi biết ngay mà. Nhưng còn...bệnh trầm cảm của Tuệ nghi?
Trúc lâm tròn mắt, nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên khi Thanh my biết rõ bệnh tình của Tuệ nghi như vậy. Trúc lâm biết Thanh my vẫn luôn quan tâm tới Tuệ nghi.
- Cậu ấy không chịu đến viện kiểm tra nữa. Nhưng tôi đoán là nó nặng hơn rồi. Cậu ấy tỏ ra lạnh nhạt với tất cả. Thậm chí với cả tôi.
- Tôi hiểu rồi. Giờ tôi có việc phải đi. Quản lý cũng đi làm việc của mình đi.
- Được rồi. Chào cô. Àh...Giáng sinh vui vẻ.
- Cảm ơn. Quản lý Lâm cũng vậy nhé.
- Sau này gọi tôi là Trúc lâm được rồi.
Trúc lâm cười. Hai người chia tay. Trúc lâm đi mua một ít đồ ăn và sữa dâu, đem đến trường quay ngay sau đó. Kiểu gì thì kiểu, cô cũng phải bắt Tuệ nghi tống được cái gì đó vào miệng cho dù là cậu ấy không thích đi chăng nữa.
Giáng sinh, đường xá đông đúc. Tuệ nghi đã không đến trường quay như dự định. Cậu cải trang và xuống phố đi dạo. Dòng người đi đường vội vã, tấp nập, không một ai nhận ra Tuệ nghi. "Cuộc sống luôn là như thế này à?"
Tuệ nghi tự hỏi mình khi một người đàn ông đi ngược chiều và va vào người cậu. Tuệ nghi thấy mệt mỏi với cuộc sống này kinh khủng. Trước đây thì lăn lộn chật vật kiếm sống. Giờ tưởng như có vinh quanh, sự nghiệp rồi thì nhàn hạ hơn, ai ngờ còn khiến con người ta bất lực hơn trước.
Tuệ nghi đi đến trước cây thông lớn ở quảng trường. Cây thông to vĩ đại được thắp sáng bằng hàng ngàn bóng đèn nhấp nháy. Tuệ nghi nhìn ngắm mãi từ gốc cho đến tận ngọn cây thông, nhắm mắt thầm ước cho mình một điều trong lòng...
- Đẹp đúng không?
Tuệ nghi giật mình vì giọng nói đằng sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. Tuệ nghi quay lại.
- My?
Đúng là Thanh my đang đứng đó, cũng đang nhìn lên cây thông.
- Đã nhiều Giáng sinh rồi mình không đến đây.
Tuệ nghi im lặng ngắm nhìn Thanh my. Trong trang phục giản dị, Thanh my trông vẫn rực rỡ như một nữ thần.
- Một điều gì đó đã đưa mình đến đây đêm nay. Thanh my vẫn chưa quay sang nhìn Tuệ nghi. Cô sợ phải đối diện với nét lạnh lùng trên khuôn mặt Tuệ nghi, hoặc đơn giản là sợ đối điện với Tuệ nghi. Khi vừa kết thúc lịch của mình, Thanh my đã thấy Trúc lâm hớt hải đi tìm Tuệ nghi. Hỏi ra mới biết Trúc lâm đến trường quay nhưng không thấy Tuệ nghi đâu, ở nhà cũng không có. Thanh my cũng tá hỏa đi tìm Tuệ nghi ở những nơi mà cô nghĩ là Tuệ nghi đã đến. Như một định mệnh, khi Thanh my nhìn thấy cây thông nhỏ ở nhà hàng mà có lần cô đã cùng Tuệ nghi đi ăn, cô lập tức nghĩ ngay đến cây thông ở quảng trường. Linh cảm khiến Thanh my không cần suy nghĩ gì nữa mà đến thẳng đây. Thanh my đã đi đến với một quyết tâm, vô cùng lớn lao và mãnh liệt, mà nếu không phải là tình yêu thì không bao giờ làm được.
"Mình sẽ ở bên cậu Tuệ nghi à, dù chỉ là với cương vị một người bạn thôi thì mình cũng sẽ chấp nhận và ở bên cậu. Mình không thể nhìn thấy cậu như vậy được. Hãy để một mình mình đau nỗi đau của cả cậu nữa..."
- Cậu chưa ăn gì đúng không? Có muốn mời mình đi ăn không?
Thanh my gợi ý. Bây giờ cô mới quay sang nhìn Tuệ nghi. Trái với tất cả những gì Thanh my lo sợ, Tuệ nghi nhìn Thanh my bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, vô cùng ấm áp. Thanh my chết chìm trong ánh mắt ấy, ánh mắt mà bấy lâu nay Thanh my đã khao khát.
|
"Hãy để mình bên cậu Tuệ nghi. Chỉ cần cậu hãy giữ ánh mắt này cho mình..."
- Mình đói quá.
Thanh my nhắc lại lần nữa khi thấy Tuệ nghi hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Tuệ nghi im lặng, cầm tay Thanh my kéo đi. Bàn tay Tuệ nghi ấm áp trong đêm Giáng sinh lạnh lẽo. Thanh my cố gắng nắm chặt lấy tay Tuệ nghi trong dòng người xô đẩy. Cảm giác thật an toàn, thật bình yên.
Đưa Thanh my đến một quán ăn ven đường, Tuệ nghi đẩy Thanh my ngồi vào bàn rồi tự tay chọn đồ cho cả hai. Tuệ nghi vẫn nhớ rõ Thanh my thích ăn gì, uống gì, nhưng tuyệt nhiên Taeyen không gọi soju.
- Cậu vẫn nghiêm khắc với mình quá.
Thanh my khúc khích cười khi nhìn bàn ăn được dọn ra.
- Cậu không nên uống rượu. Hôm nay mình không có xe. Mình không thể cõng cậu về được.
- Tại sao chứ? Không phải lần trước ở FO, cậu đã cõng mình qua sông đấy sao?
- Lần đó cậu đâu có uống rượu. Nhưng uống rượu vào rồi thì khó cõng lắm.
- Đồ ích kỷ. Chẳng lẽ mình nặng lắm sao.
- Không phải. Chỉ là mình vẫn muốn cao thêm thôi.
Câu nói của Tuệ nghi làm Thanh my bật cười lớn. Tuệ nghi cũng phì cười vì câu trả lời ngớ ngẩn của mình và phản ứng thái quá của Thanh my. Hai người tiếp tục bữa tiệc vui vẻ. Thỉnh thoảng, Tuệ nghi lại đưa mắt nhìn Thanh my như một kẻ mất hồn. Dù lạnh lùng trước mọi người, nhưng không hiểu sao đứng trước Thanh my là Tuệ nghi không thể làm được điều đó. Thanh my dù đang chăm chú ăn nhưng cũng biết Tuệ nghi đang lén nhìn mình. Thanh my thầm mỉm cười vì ít ra mình vẫn còn sức hút gì đó với Tuệ nghi. Ăn xong, hai người cùng đi dạo. Tuyết đã rơi dày hơn, Tuệ nghi cởi áo của mình khoác lên người Thanh my.
- Sao cậu luôn ăn mặc phong phanh thế này chứ?
Vừa nói, Tuệ nghi vừa trùm mũ lên đầu Thanh my.
- Còn cậu thì sao?
- Mình ổn. Calo của mình được chuyển hết sang cho việc giữ ấm rồi. Đó là lý do tại sao mình không cao lên được.
Thanh my lại bật cười. Kiểu nói chuyện hài hước của Tuệ nghi làm Thanh my không yên suốt chặng đường về.
Về đến nơi, hai người cảm thấy tiếc nuối. Tuệ nghi có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đèn nhà mình sáng.
- Chắc Trúc lâm đang đợi mình.
- Ừ. Cô ấy đã đi tìm cậu cả chiều rồi. Cậu mau về đi.
Đợi cho Thanh my vào nhà và đóng cửa, Tuệ nghi mới ra về. Cửa vừa mở là ngay lập tức Trúc lâm lao đến túm lấy Tuệ nghi. - Cậu đã đi đâu cả chiều nay thế hả? Cậu bảo là cậu đến trường quay cơ mà.
- Mình đi dạo.
- Đi dạo? Cậu cứ thay đổi xoành xoạch thế này thì mình biết làm thế nào chứ?
- Mình không sao. Mình đã đi cùng My.
- My? Cô ấy tìm thấy cậu sao?
Tuệ nghi gật đầu xác nhận. Tuệ nghi vẫn chưa hết choáng váng vì những đòn tấn công eyesmile của Thanh my tối nay.
- Cậu... Vương Tuệ nghi... Đừng có làm vậy nữa. Mình đã rất lo đấy.
Tuệ nghi chỉ cười nhẹ. Hai người sau đó trao đổi thêm một số vấn đề gì đó mà khi Trúc lâm ra về, Tuệ nghi đã ngồi cười như điên như dại một mình.
"...Vậy là quá ổn..."
= = = = = = = = = = = = = = =
(khoảng 1 tháng sau)
- Tuệ nghi. Đến bệnh viện chứ?
Trúc lâm cầm điện thoại trên tay, liếc nhanh và thấy lịch trống.
- Quên chuyện đó đi. Mình bận.
- Lịch của cậu trống từ giờ đến tối mà.
- Ưm... Mình mới thêm lịch. Vậy đi.
Tuệ nghi nói rồi bỏ đi thẳng. Một tháng trở lại đây, biểu hiện của Tuệ nghi có chiều hướng xấu đi. Tuệ nghi nhất định không ăn cơm nếu không thực sự cần thiết. Cậu sống với sữa dâu và đồ ăn nhanh. Căn bếp nhà Tuệ nghi cũng vì thế mà bị bỏ hoang. Nhưng thay vào đó thì tủ đồ lại được làm mới lên rất nhiều. Nguyên một góc phòng là một tông đen những trang phụ kiện từ đầu đến chân. Những trang phục rất ư là ngầu đó như đã biến Tuệ nghi thành một con người khác. Tuệ nghi tỏ ra bất cần với mọi người. Các ekip sản xuất phim lạnh gáy trước khuôn mặt lạnh băng của Tuệ nghi – người luôn yêu cầu “làm ơn quay nhanh cho. Tôi đang bận”. Thậm chí nhóm GG khi tập cùng Tuệ nghi cũng không thể nào nhận ra đấy là Tuệ nghi ngày trước nữa. Tuệ nghi đến phòng tập muộn hơn và về sớm hơn. Trong các buổi tập, Tuệ nghi luôn yêu cầu tập trung cao độ. Tuệ nghi luôn tập đúng mọi nhịp, nên chỉ cần một người trong đoàn nhảy sai nhịp thôi là Tuệ nghi bắt đầu nổi cáu và yêu cầu tập lại từ đầu đến khi đúng thì thôi. Gia như thì luôn nhìn Tuệ nghi bằng một ánh mắt đau thương, nhưng cũng không giấu nổi ngạc nhiên khi Tuệ nghi lại thay đổi đến vậy. Thỉnh thoảng có những dịp ngồi riêng, Gia như lại khóc. Mỗi lần như thế là Tuệ nghi sẽ tự động bỏ ra khỏi phòng. Trúc lâm đã hết sức chú ý tới Tuệ nghi, nhưng mọi hành động của cậu ấy đều nằm ngoài sự kiểm soát của cô. Tuệ nghi đi đâu, về đâu Trúc lâm ít biết. Scandal tình ái của Tuệ nghi vẫn chưa dứt khi đám phóng viên luôn tìm mọi cách để khai thác thêm thông tin về cặp đôi TaeVic khi thấy hai người ít khi đi với nhau. Lên mặt báo để trả lời vấn đề này, Tuệ nghi chỉ đưa ra một lí do duy nhất - Bận. Còn về Thanh my, từ sau đêm Giáng sinh ấy, hai người hiếm khi gặp nhau. Thanh my dành mọi thời gian rảnh để tìm gặp Tuệ nghi, nhưng những khoảng khắc đó luôn là lúc Tuệ nghi đang bận. Chẳng biết cậu ấy bận cái gì, chỉ thấy là lúc nào cũng kêu bận và không bao giờ ở lại cùng Thanh my quá 10s. Ánh mắt Tuệ nghi nhìn Thanh my vẫn thế, vẫn trong và ấm. Tuệ nghi không sửa được tật đó. Cậu luôn nghĩ rằng một cô gái thiên thần như Thanh my không nên phải chịu một ánh mắt lạnh đến sởn gáy, hay ít nhất là Tuệ nghi vẫn không thể làm vậy với Thanh my. Tuy nhiên, ngoài ánh mắt vội vàng trong mỗi 10s gặp nhau hiếm hoi đó, Tuệ nghi đã chẳng cho Thanh my được một cái gì khác. Một câu hỏi thăm cũng không. Chỉ là những câu chào xã giao, xa cách. Thanh my không hiểu Tuệ nghi muốn gì. Cô càng cố gần gũi thì Tuệ nghi lại càng đẩy ra, hoặc là cô cảm nhận như thế. Thanh my vẫn dõi theo Tuệ nghi. Cô nhận ra cậu ấy hay nổi nóng hơn, bất cần hơn, lạnh lùng hơn. Đã lâu Thanh my không thấy Tuệ nghi cười, một nụ cười thật sự ấy. - Tuệ nghi. Chúng ta cần nói chuyện.
Gia như vội giữ tay Tuệ nghi lại khi Tuệ nghi vừa có ý định bước ra khỏi cửa. Hôm nay là một trong số những buổi tập hiếm hoi Tuệ nghi về muộn thế này. Những cô gái nhóm GG hiểu ý liền ra ngoài trước. Vẫn giữ nét lạnh lùng cố hữu, Tuệ nghi xoay người lại.
- Gì vậy? - Giọng Tuệ nghi vô cảm.
- Sao dạo này cậu thay đổi thế?
- Mình thấy mình vẫn thế.
- Không đúng. Cậu thay đổi nhiều lắm cậu biết không?
- Như thế nào?
- Một Nhóc Vương Tuệ Nghi luôn tươi cười, vui vẻ, yêu đời đâu rồi?
- Mình vẫn yêu đời và chưa muốn chết.
- Không phải cái kiểu đó. Cậu nhìn xem, cả cách nói chuyện của chúng ta cũng đã khác đi nhiều.
- Cậu cũng muốn mối quan hệ của chúng ta khác đi còn gì.
- Không phải theo cách này. Ừ thì mình có hận cậu thật đấy, nhưng không đến nỗi chúng ta không còn có thể là bạn.
- Vậy sao? Mình tưởng cậu hận mình hơn thế.
- Yah Vương Tuệ nghi. Đủ rồi đấy. Cậu như thế này là sao chứ?
- Không sao cả. - Từ lúc chúng ta kết thúc... Đúng rồi, từ lúc đó cậu đã thay đổi. Có phải vì chuyện đó mà cậu thay đổi không?
- Không. Đừng suy diễn.
- Có. Rõ ràng là như thế. Cậu có chuyện khó nói nên mới phải làm vậy không? Nói cho mình nghe đi.
- Không có.
- Chắc chắn cậu đang giấu mình chuyện gì đó. Nếu không chuyện chúng ta kết thúc đã không làm ảnh hưởng đến cậu như vậy. Cậu yêu mình đúng không.
- Chúng ta đã nói về vấn đề này rất nhiều lần rồi. Không là không.
Tuệ nghi chán nản quay người đi. Gia như níu lấy tay Tuệ nghi nhưng Tuệ nghi dứt khoát dứt hẳn ra và bước tiếp.
- Yahhhh... Vương Tuệ nghi. Mình biết cậu có chuyện. Và giờ thì, mình sẽ vẫn YÊU cậu cho dù đó là chuyện gì đi nữa. FOREVER. Can you hear me, TUệ NGHI?
- Cẩn thận những câu nói của cậu với đám phóng viên đấy. Mình không thích có rắc rối nữa đâu.
Tuệ nghi buông một câu hờ hững rồi bước nhanh ra cửa. đi đến phòng thu. Xui xẻo làm sao khi Tú phương cũng đang ở đó.
- Tuệ nghinnnnnnnn...
Tú phương vui vẻ cười rồi chạy lại khoác lấy tay Tuệ nghi. Tuệ nghi cười nhạt, đứng im cho Tú phương khoác tay như vậy. Tú phương nói cười đủ chuyện và chỉ nhận được từ Tuệ nghi những câu đại loại như "Ừm", "Vậy hả"... Chán đến nỗi Tú phương không còn muốn nói chuyện với Tuệ nghi nữa, mà quay qua tán gẫu với ekip thu âm của mình, tất nhiên là không rời tay Tuệ nghi ra rồi. Đợi cho buồng thu chuẩn bị xong, Tuệ nghi bước vào trong. Còn Tú phương thì đứng ngoài chờ. Khoảng hơn một tiếng sau Tuệ nghi mới xong. Phải công nhận là Tú phương kiên nhẫn thật. Chỉ với một cái dũa móng tay mà cô nàng có thể đứng đó mà đợi Tuệ nghi cả tiếng đồng hồ. - Tuệ nghi à- Tú phương lại nũng nịu - Đưa em đi shopping, được không?
Tuệ nghi không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu. Tú phương được thể lôi Tuệ nghi đi xuống nhà xe để chuẩn bị đi. Cả đoàn nhìn theo, tự hỏi xem đây có thực là một đôi không nữa.
= = = = = = = = = = = = = =
(Quán bar )
- Cho tôi thêm ly nữa.
Giọng Thanh my lè nhè bên quầy bar. Giờ thì không biết đã là ly thứ bao nhiêu rồi. Đã lâu Thanh my không đến đây nữa. Nhưng hôm nay, sau khi nghe thấy những gì mà Gia như nói với Tuệ nghi ở phòng tập, Thanh my cảm thấy mình bất lực vô cùng. Ông trời có ác quá không (hoặc là au hơi ác) khi mà cứ để cho Thanh my phải nghe thấy những câu như vậy. Thanh my đã cố gắng tìm lại những kỷ niệm ngày trước biết bao, nhưng Tuệ nghi đã không cho cô có được cơ hội đó. "Tại sao lại đối xử với mình cũng lạnh lùng như vậy?"
"Chẳng lẽ Thanh my này chỉ như những người bình thường khác thôi sao?"
"Thanh my này không có vị trí gì đặc biệt trong cậu sao?"
Mỗi một câu hỏi đưa ra là một lần Thanh my tự đấm vào ngực mình. Trái tim cô lại nhói đau. Thanh my muốn đấm cho cái lồng ngực này vỡ tan ra, để cô thoát khỏi cảm giác đau đớn giày vò này. Thanh my thấy mình kiệt sức lắm rồi, liệu cô còn có thể cố gắng kéo Tuệ nghi về đến bao giờ nữa. Cô không còn đủ sức nữa. Giờ cô chỉ muốn uống cho quên đi tất cả thôi.
- Alo, Tuệ nghi ahhhhhhhh...
Thanh my đã bấm điện thoại và gọi cho Tuệ nghi trong vô thức. Tâm trí cô lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của người đó. Ngay lập tức, một giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia.
"Yahh, My, cậu đang ở đâu vậy hả?"
Đây phải chăng là cách duy nhất để Tuệ nghi quan tâm tới Thanh my?
- Mình đang...hức...ở bar...PoP.
"Cậu lại uống rượu nữa sao? Có chuyện gì vậy?
- Hức...Tuệ nghi ahhh... Mình nhớ cậu...
*im lặng*
- Tuệ nghi...Tuệ nghi ah...Cậu đâu rồi?... "Ở nguyên đó đợi mình"
Tắt máy, Thanh my lại lao vào uống rượu. Cho đến khi Tuệ nghi đến thì Thanh my đã say mèm và đang quậy tung quán bar lên. Tuệ nghi trong bộ đồ đen kín mít, trên đầu đội mũ đen kéo sụp xuống, cổ áo thì kéo cao lên che bớt đi một phần khuôn mặt. Tuệ nghi đưa mắt nhìn khắp bar Không khó để nhận ra Thanh my đang đứng trên sàn và nhảy điên cuồng. Xung quanh những gã trai háo sắc đã bu kín Thanh my và tìm cách lợi dùng. Tuệ nghi nhanh chóng tiếp cận Thanh my trước khi bất cứ tên con trai nào kịp làm gì. Tay Thanh my bị giữ chặt, một bàn tay khác xoay người cô lại. Đôi mắt nâu u uất nhìn Thanh my.
- Tuệ nghi...Cậu đến rồi...
- Về với mình. Được không?
Thanh my không dùng dằng, kháng cự mà chỉ gật đầu nhẹ, rồi nép vào lòng Tuệ nghi để Tuệ nghi dìu đi. Dù bên ngoài có quậy phá thế nào, nhưng ở trong vòng tay Tuệ nghi, Thanh my lại chỉ muốn ngoan ngoãn để cho Tuệ nghi chăm sóc. Những cánh tay chưa buông tha hai người. Tuệ nghi khó chịu với điều đó, ôm Thanh my sát vào mình nhất có thể.
Đưa Thanh my về nhà trong tâm trạng rối bời, thỉnh thoảng Tuệ nghi đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Thanh my đã ngủ say, khuôn mặt hồng rực lên vì rượu. Tuệ nghi thấy đau nhói trong lồng ngực. - Sao lại...xa cách...mình...
Tuệ nghi giật mình nhìn thẳng lên. Nhưng nhận ra Thanh my đang nói mơ, Tuệ nghi lại lén nhìn xuống.
- Mình...nhớ...cậu...lắm...
Thanh my nói trong vô thức, nhưng những gì người say nói đều là thật.
"Mình xin lỗi My. Mình không còn biết làm gì khác. Mình chỉ có thể rời xa cậu để bảo vệ cậu thôi..."
*Flash back*
- Cậu đã đi đâu cả chiều nay thế hả? Cậu bảo là cậu đến trường quay cơ mà.
- Mình đi dạo.
- Đi dạo? Cậu cứ thay đổi xoành xoạch thế này thì mình biết làm thế nào chứ?
- Mình không sao. Mình đã đi cùng My.
- My? Cô ấy tìm thấy cậu sao? Cậu... Vương Tuệ nghi... Đừng có làm vậy nữa. Mình đã rất lo đấy.
- Mình xin lỗi.
- Xin lỗi không phải là xong chuyện đâu. Và một điều nữa. Cậu có thể gây rắc rối cho My đấy.
- Tại sao chứ?
- Cậu chưa đủ scandal tình ái sao? Cứ đi riêng và thân mật với My như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gây rắc rối cho cô ấy thôi. Sẽ ra sao nếu đám phóng viên chụp được cảnh hai người và viết lung tung rằng cậu bắt cá hai tay, còn My đi giật bạn trai của người khác chứ?
Tuệ nghi im lặng suy nghĩ.
|
- Cậu định làm gì nếu chẳng may lôi cả My vào đống rắc rối này? Đến lúc đó thì chẳng còn cách giải quyết nữa đâu.
- Mình phải làm gì đây Trúc lâm?
- Với cương vị một người bạn, mình khuyên cậu, nếu lo cho My thì tránh xa cô ấy ra. Cậu là một quả bom đấy.
- Bom? - Tuệ nghi cười nhạt.
- Không đúng sao? Hết Gia như rồi Tú phương. Cả Đức anh cũng vì cậu mà bị bắt ra vụ đi bar.
- Ừm, vụ đó là do lỗi của mình. Mình rủ anh ấy.
- Cũng lạ thật đấy. Ai ở gần cậu cũng đều bị rắc rối hoặc gây ra rắc rối cho cậu.
- Mình thực sự tệ đến vậy sao?
- Không. Là do đám phóng viên. Cậu đang là trung tâm nên...hãy tránh xa My khi còn có thể. Mình chỉ khuyên vậy thôi. Tùy cậu nghĩ...
Trúc lâm ra về. Còn lại một mình, Tuệ nghi ngồi suy nghĩ.
'Có thật đây là cách duy nhất không My. Nếu đúng thì mình sẽ làm nó, cho dù mình sẽ buồn và đau đến mức nào. Chỉ cần cậu yên bình, an toàn. Thế thôi..."
Tuệ nghi sửa tư thế "...Vậy là quá ổn..."và bật cười như điên như dại.
"...Mình sẽ bảo vệ cậu, My".
*End flash back*
Bế Thanh my đặt lên giường, Tuệ nghi khẽ kéo chăn lên đắp cho Thanh my rồi chạy xuống nhà tắm lấy khăn. Ngang qua tủ lạnh, Tuệ nghi tranh thủ mở ra kiểm tra. Chẳng có gì ngoài mấy chai nước lọc, bánh mì và thịt nguội. Đem khăn lên phòng lau mặt cho Thanh my, Tuệ nghi quyết định ở lại một chút. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh giường, chắp tay nhìn Thanh my ngủ ngon lành. Đã lâu không được ở gần Thanh my như thế này, giờ nhìn Thanh my gầy quá. Nhìn sơ qua tủ lạnh nhà Thanh my là biết cô ấy ăn uống thế nào. Đã biết bao lần Tuệ nghi muốn tìm Thanh my nói chuyện, hỏi han, nhưng rồi lại không dám. Tuệ nghi đang tự đóng một vở kịch hoàn hảo. Thanh my cũng chẳng hơn. Cô cũng muốn gặp và đi chơi với Tuệ nghi lắm. Cô nhớ cái con người lùn lùn, có nụ cười ngô ngố đó. Cô nhớ ánh mắt trìu mến Tuệ nghi dành cho mình. Cô nhớ những cử chỉ quan tâm ân cần rất đỗi tự nhiên của Tuệ nghi với cô, cứ như Tuệ nghi phải làm vậy và chỉ được phép làm vậy với một mình cô thôi. Giữa hai người có quá nhiều rào cản, và Thanh my đã cố gắng xóa bỏ bó. Nhưng thay vào đó Tuệ nghi càng lẩn tránh cô nhiều hơn. Hình ảnh Gia như khóc với Tuệ nghi hay Tú phương khoác tay Tuệ nghi công khai không làm Thanh my đau bằng lúc Tuệ nghi lướt vội qua cô...
Bỗng Thanh my cựa quậy làm cho Tuệ nghi giật mình. Chăn bị Thanh my đạp tuột xuống ngang người, Tuệ nghi lại nhẹ nhàng, một tay chống lên giường, một tay vươn qua bên kia để kéo chăn lên. Mặt Tuệ nghi rất gần với mặt Thanh my. Hơi thở Thanh my phả vào mặt Tuệ nghi, nóng ấm và nồng nặc hơi rượu. Tuệ nghi choáng váng, tim đập loạn xạ, luống cuống kéo lại chăn cho Thanh my. - Mình...yêu...cậu...
"Cái gì vậy? Yêu? Yêu ai?"
Tuệ nghi càng cuống hơn. Đắp vội chăn lên cao cho Thanh my, Tuệ nghi rụt tay lại nhưng nhanh chóng nhận ra, bàn tay Thanh my đã nắm lấy tay mình tự bao giờ. Tuệ nghi giữ nguyên tư thế, tìm cách rút tay ra mà không làm Thanh my thức giấc.
- Em...yêu...Tuệ nghi...
Thanh my nấc lên trong cơn mê. Tuệ nghi cảm giác như có sét đánh ngang tai. Lời nói của Thanh my nhẹ như gió thoảng nhưng cũng đủ để Tuệ nghi nghe rõ.
Khuôn mặt Tuệ nghi đầy những cung bậc cảm xúc. Bất ngờ, hồi hộp, lo lắng. Lần này thì tim Tuệ nghi gần như ngừng đập luôn. Thanh my tiếp tục nấc lên lần nữa. Tuệ nghi thì cứ bất động phía trên Thanh my. Bất giác, Thanh my thở dài như hụt hẫng một cái gì đó. Hơi thở ngọt ngào phả thẳng vào mặt Tuệ nghi. Gương mặt say ngủ đáng yêu ấy thi thoảng khẽ nhíu lại. Đôi môi căng mọng hơi mím vào... Tuệ nghi bị mê mẩn trước vẻ đẹp đó. Gần như vô thức, Tuệ nghi cúi xuống và áp môi mình vào đôi môi quyến rũ của Thanh my, thưởng thức.
1s
2s
3s
...
10s
Dường như nhận ra hương vị ngọt ngào quen thuộc, Thanh my bắt đầu hé môi đón nhận. Nụ hôn sâu hơn. Cũng chính lúc này, Tuệ nghi ý thức được việc mình đang làm. Cậu vội vã dứt ra khỏi nụ hôn và bỏ chạy khỏi căn phòng.
"My à. Mình xin lỗi. Mình không thể.
Mình chẳng biết cảm xúc của mình đối với cậu là gì nữa.
Chắc chắn nó không còn là tình bạn thân đơn thuần nữa.
Mình không chắc nó là gì hết.
Nhưng cho dù nó là gì đi chăng nữa thì cũng không được đâu My ah.
Giữa chúng ta chỉ có thể tồn tại tình cảm bạn bè mà thôi.
Đừng yêu mình... My..."
= = = = = = = = = = = = = = = =
(Sáng hôm sau)
Thanh my thức dậy với cái đầu đau nhức. Trên người vẫn còn vương vấn mùi rượu. Thanh my cố nhớ lại những gì đã xảy ra.
Quán bar
Rượu
Nhạc
Nhảy
Đôi mắt nâu...
- Tuệ nghi?
Thanh my nhíu mày nhớ lại. Rõ ràng đôi mắt nâu tối sẫm đó đã nhìn cô. Cẩn thận kiểm tra lại nhật kí điện thoại, Thanh my có thể chắc chắn một điều, đêm qua Tuệ nghi đã đến và đưa cô về nhà. Thanh my đưa tay lên bóp trán. Giấc mơ hôm qua tràn về. Cô mơ thấy mình đã cố gắng giữ Tuệ nghi lại bên mình, nói lời yêu với Tuệ nghi và được Tuệ nghi đáp lại. Trong mơ, Thanh my đã mừng đến phát khóc khi được Tuệ nghi đáp trả bằng một nụ hôn.
- Sữa dâu?
Dù chỉ được hôn trong mơ nhưng rõ ràng Thanh my cảm nhận được vị sữa dâu đặc trưng trên môi mình. Thanh my đưa tay lướt nhẹ môi, nhắm mắt hồi tưởng lại nụ hôn trong giấc mơ - nhẹ nhàng, đậm vị ngọt và hương sữa dâu.
--------------------------------
- Tuệ nghi. Tuệ nghi. Sao cậu không chú ý vậy.
Đạo diễn nhắc nhở Tuệ nghi không biết đến lần thứ mấy rồi. Cả ngày hôm nay, Tuệ nghi chẳng quay được cảnh nào ra hồn.
- Làm lại đi.
Vẫn cái điệu bộ lạnh lùng khó ưa ấy, Tuệ nghi yêu cầu quay lại. Nhưng đạo diễn đã hết kiên nhẫn, ông cho hoãn buổi quay lại. Từ sáng đến giờ Tuệ nghi chẳng làm được gì gọi là tạm ổn cả. Chuyện đêm qua ám ảnh Tuệ nghi từng giây từng phút khiến cậu không thể nào tập trung vào bất cứ việc gì.
Uể oải bước lên xe, Tuệ nghi ngồi gục ở ghế sau. - Câu sao vậy Tuệ nghi?
Trúc lâm lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu. Bao lâu nay theo Tuệ nghi, trải qua mọi biến cố với Tuệ nghi, Trúc lâm cũng chật vật lắm chứ. Trúc lâm thương Tuệ nghi nhiều, nhưng làm hết khả năng cô cũng chỉ giảm bớt được một ít rắc rối. Nhìn Tuệ nghi mệt mỏi mà Trúc lâm thấy bất công thay Tuệ nghi. Chứng kiến Tuệ nghi thay đổi từng ngày, Trúc lâm luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó Tuệ nghi sẽ hoàn toàn biến mất.
- À, mình có mua ít "đồ con gái" cho cậu đấy. Mình tính đến tháng này cậu cũng sắp hết đồ để xài rồi đúng không?
*gật*
- Dạo này còn đau nhiều không?
*lắc*
- Vậy tốt rồi. Đến ngày nhớ để đầu óc thư giãn nhé.
*im lìm*
Suốt cuộc nói chuyện, chỉ có Trúc lâm độc thoại, còn Tuệ nghi chỉ lắc, gật hoặc không phản ứng. Trúc lâm đã quen với kiểu nói chuyện này. Đưa Tuệ nghi về nhà, Trúc lâm muốn Tuệ nghi yên tĩnh nên quyết định để Tuệ nghi lại một mình.
- Mình đi nhé. Có chuyện gì thì gọi mình.
Chào Trúc lâm, Tuệ nghi bước vào nhà. Giờ thì Tuệ nghi cũng chỉ muốn đánh một giấc đã đời. Quá nhiều việc xảy ra khiến Tuệ nghi cảm thấy kiệt sức. Bất chợt, Tuệ nghi đưa mắt nhìn chậu cây đậu. Cây đậu đã lớn từ lúc nào mà Tuệ nghi không hề hay biết. Tiến lại gần, Tuệ nghi cầm nó trên tay. Đậu đã lớn, chữ cũng đã nhìn rõ rồi. "Tuệ nghi, cho cậu một hạt đậu nè"
"Đậu khắc chữ sao? Là chữ gì thế?"
"Không nói. Chăm nó lớn lên đi rồi cậu sẽ biết."
Từng kí ức về ngày ấy hiện về. Bây giờ thì rõ rồi. Hạt đậu được khắc sâu ba chữ: "I LOVE YOU".
"Đáng lẽ mình nên nhận ra sớm hơn, My nhỉ. Mình thật ngốc"
Đặt chậu cây về chỗ cũ, Tuệ nghi leo lên giường. Để nguyên bộ quần áo từ khi về, Tuệ nghi thu mình vào chăn, ngủ vùi để quên đi tất cả.
Mở mắt ra, trời đã chập choạng tối, Tuệ nghi xuống bếp tìm chút đồ ăn. Tủ lạnh tràn ngập sữa dâu. Có lẽ Trúc lâm đã chuẩn bị trước. Thầm cảm ơn Trúc lâm, Tuệ nghi làm một hơi hết ba hộp. Bên ngoài trời tối dần, Tuệ nghi trở lại phòng, định bụng đánh một giấc nữa. Vô tình, mắt Tuệ nghi nhìn sang ngôi nhà màu hồng. Tối om. Hình như Thanh my vẫn chưa về. Kí ức về đêm hôm trước lại ùa về làm Tuệ nghi muốn phát điên lên được. Chợt trong đầu Tuệ nghi lóe lên một ý tưởng...
( Bar MN )
Tuệ nghi lách người bước vào. Bóng tối như đồng lõa với Tuệ nghi, cố che đi khuôn mặt non nớt. Tuệ nghi tiến lại quầy rượu và tự gọi cho mình vài ly. Tửu lượng cực kém không cho phép Tuệ nghi động đến đồ uống cồn dù chỉ một giọt, nhưng giờ thì cậu đang ngồi đây với mấy li XO loại nặng. Xoay xoay ly rượu trên tay, Tuệ nghi dốc tuột vào cổ họng, chờ đợi một cảm giác đắng nồng, bỏng rát. Nhưng thay vì như thế, Tuệ nghi lại thấy rượu thật dễ uống. Từng ly rượu như thấu hiểu nỗi lòng của cậu. "Thì ra đây là lý do cậu luôn tìm đến rượu hả My?"
Tiếp tục đưa ly thứ hai lên, Tuệ nghi lại dốc thẳng vào cổ họng mặc cho rượu đi đến đâu là đốt cháy cơ thể cậu đến đấy. Đến ly thứ năm thì Tuệ nghi gục. Năm ly XO là khó nhằn với người tửu lượng cao, và thực sự là quá liều đối với một người hoàn-toàn-dị-ứng-rượu như Tuệ nghi. Cậu vẫn còn chới với ly thứ 6, dường như vẫn có ý định uống tiếp.
-Tuệ nghi?
Tú phương đang vui đùa cùng đám bạn, bất chợt nhận ra Tuệ nghi đang vất vơ bên quầy rượu. Bỏ đám bạn nhốn nháo lại, Tú phương đi về phía Tuệ nghi.
- Tuệ nghi. Sao Tuệ nghi lại ở đây vậy? Tuệ nghi không trả lời, chính xác hơn là không còn sức trả lời. Tú phương đưa mắt nhìn chỗ rượu đã bị Tuệ nghi nốc cạn. - Tuệ nghi uống rượu sao? Hay nhỉ.
Một nụ cười thoáng qua trên môi Tú phương. Cô trả tiền chỗ rượu rồi dìu Tuệ nghi ra bãi xe.
- Xe của Tuệ nghi đâu rồi?
Vô thức, Tuệ nghi đưa tay chỉ về phía xe của mình.
- Vậy chìa khóa xe?
Tuệ nghi cho tay vào túi quần, lấy chìa khóa đưa cho Tú phương. Giờ Tuệ nghi quá say để nhận thức bất cứ điều gì.
- Em đưa Tuệ nghi về. Lên xe nào.
Tú phương ấn Tuệ nghi ngồi lên ghế, cài dây an toàn rồi cũng lên xe lái đi. Nhưng thay vì lái về nhà Tuệ nghi, Tú phương đổi hướng lái xe về nhà mình.
"Dù muốn hay không, Tuệ nghi cũng phải là của em"
*Flash back*
- Tuệ nghi ah. Đưa em đi shopping, được không?
Tú phương nũng nịu trong khi Tuệ nghi tỏ ra hờ hững. Để mặc cho Tú phương kéo đi, Tuệ nghi chỉ cười nhạt. Xuống đến bãi xe, Tuệ nghi giật mạnh tay ra.
- Er... Sao thế?
Tú phương nhăn mặt làm nũng.
- Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Giữa chúng ta chỉ là những kịch bản thôi. Bây giờ ở đây đâu còn khán giả nào.
- Tuệ nghi, em yêu Tuệ nghi thật mà.
- Nhưng tôi không yêu cô.
- Tuệ nghi thay đổi quá, không giống trước nữa.
- Không phải chính cô là người biến tôi thành thế này sao Tuệ nghi nhếch miệng cười rồi lạnh lùng bỏ đi, mặc cho Tú phương đứng giận dỗi một mình. Tuệ nghi không còn là Tuệ nghi trước đây nữa đâu. Tú phương bực tức đập tay lên một cái ô tô gần đấy...
*End flash back*
Mở cửa phòng ngủ, Tú phương ném Tuệ nghi lên giường rồi bỏ đi tắm. Bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ bikini đỏ rực, Tú phương tiến lại gần giường. Tuệ nghi vẫn đang ngủ say, không một động tĩnh gì hết.
Đưa một tay vuốt nhẹ khuôn mặt Tuệ nghi, tay còn lại của Tú phương tháo bỏ khuy áo của Tuệ nghi.
1 chiếc
Đôi mắt Tú phương sáng rực.
2 chiếc
"Đêm nay chúng ta thuộc về nhau"...
|