Em Yêu Anh, Nhưng Em Xin Lỗi Vì Làm Vậy
|
|
Lát sau, Vĩnh Phong buông Mạc Tịnh ra, cậu nâng cầm cô lên nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo một cách âu yếm, thì thầm hỏi : - Có phải mẹ anh đã nói gì đó với em phải không, dù em vẫm mĩm cười tươi khi nhìn anh đánh đàn nhưng anh cảm nhận được em chỉ là đang gượng cười mà thôi. - Không có gì đâu, anh đừng lo – Nét mặt hơi buồn, Mạc Tịnh nghiêng mặt đi lảng tránh cái nhìn của Vĩnh Phong. - Dù mẹ anh có nói gì hay làm gì đi nữa … – Vĩnh Phong dùng tay quay nhẹ cằm của Mạc Tịnh lại đối diện với mặt mình, không để cô lẫn tránh, cậu muốn cô hiểu rõ tấm lòng của mình. Nhưng Mạc Tịnh đã đưa tay lên miệng ngăn cậu nói tiếp. - Vĩnh Phong, anh nghe em nói – Mạc Tịnh nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen lấp lánh như ánh sao của Vĩnh Phong, ngập ngừng một lát rồi nói – Em vốn là một người thận trọng, nhất là trong tình yêu, cho nên một khi em đã đồng ý làm người yêu của anh, là em đã lường trước những khó khăn trên con đường này. Em chấp nhận đi trên nó bởi vì một lẻ, em đã yêu anh. Em không biết tình yêu của em đối với anh lớn hơn, hay tình yêu của anh với em lớn hơn. Nhưng trước những hy sinh của em vì em, thì cho dù có bắt em phải chết, em cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù mẹ anh có gây áp lực mạnh đến thế nào, cho dù Vũ Quỳnh có nói gì thì chỉ cần anh yêu em, anh cần em, chỉ cần anh nắm chặt lấy tay em thì em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. - Thật sao ! – Vĩnh Phong hỏi lại để xác định. Cảm giác vui sướng tràn ngập trong tim, cảm giác hạnh phúc không thể tả. Mạc Tịnh khẽ chớp mắt rồi gật đầu. Vĩnh Phong ôm chầm lấy Mạc Tịnh, nụ cười hạnh phúc hiện trên khóe miệng. Sau đó cậu buông Mạc Tịnh ra, hôn nhẹ lên bờ mi của Tịnh, lướt nhẹ lên sóng mũi cao cao, rồi chạm đến bờ môi hồng gợi cảm… Nhưng Mạc Tịnh đã đẩy cậu ra, cô véo nhẹ lên mũi Vĩnh Phong, mĩm cười trêu chọc : - Anh có biết bây giờ trông anh giống con trâu nằm sình hay không hả. Người toàn là mồ hôi không hà, anh mau vào nhà tắm rửa sạch sẽ đi. - Em còn nói nữa, là lỗi tại ai chứ. Tại ai báo hại anh chạy khắp nơi tìm kiếm. Lại còn bị một phen sợ hãi khi không thể tìm thấy em, anh đã gần như tuyệt vọng… Tịnh nghe lời trách yêu của Vĩnh Phong thì rất xúc động, cô mĩm cười kiểng chân hôn nhẹ lên má Vĩnh Phong rồi cong môi nói : - Người ta biết lỗi rồi mà, anh đúng là nhỏ mọn quá hà. - Dám nói anh nhỏ mọn – Vĩnh Phong vừa trách vừa lấy tay cù loét Mạc Tịnh khiến cô phải bỏ chạy tránh né. Chưa chạy được mấy bước, Tịnh đã bị Vĩnh Phong bắt lấy. cậu ôm ngang eo cô, nhất bổng cô lên xoay mấy vòng. Tiếng cười khúc khích vang lên khắp sân vườn . Gió rung động những chiếc lá theo cung bậc tạo ra những giai điệu hạnh phúc, chiếc xích đu cũng theo gió đong đưa vui vẻ. - Được rồi, thả em xuống đi – Tịnh hét lên, cô bị Vĩnh Phong xoay đến chóng mặt. Vĩnh Phong vừa bỏ Tịnh xuống là cô đã xoay người Vĩnh Phong lại và đẩy cậu đi vào. - Anh mau vào mở cửa để em còn vào nấu cơm cho anh ăn. Anh mà chết vì đói là em mặc kệ, cứ để cho quạ rỉa thịt anh ra. - Chỉ sợ lúc đó có người đau lòng khóc sướt mướt thôi – Vĩnh phong vừa đi vừa ngoảnh lại cười khà khà trêu. - Thấy ghét. Ai mà thèm khóc – Tịnh hểnh mũi le lưỡi nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong đi vào trong nhà. Khi bóng dáng Vĩnh Phong khuất hẳn vào trong nhà thì nụ cười trên môi của Tịnh chợt tắt. Cô ngã người trên chiếc xích đu , gương mặt buồn bã nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà hàng. - Cháu thấy Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh có xứng đôi không ? – Bà mai Hoa nhìn Tịnh nở một nụ cười giả tạo. - Cháu không biết, bởi vì xứng hay không xứng chỉ có Vĩnh Phong mới biết rõ. Còn cháu thì nghĩ rằng phải phụ thuộc vào duyên phận. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng – Mạc Tịnh đối đáp không chút sợ hãi, gương mặt không nhìn bà Mai Hoa mà đang mĩm cười đáp lại cái nhìn của Vĩnh Phong. - Tại cháu không biết đó thôi, tình cảm của Vĩnh Phong đối với Vũ Quỳnh rất tốt. Chính miệng Vĩnh Phong đã nói sau này sẽ cưới Vũ Quỳnh, phải không Kim Xuân ? – Bà sắc sảo nói, quay qua người bạn thân tìm đồng minh. Bà Kim Xuân liền gật đầu : - Tôi nhớ là vào năm Vũ Quỳnh lên 8, còn Vĩnh Phong lúc đã lên 9. Vĩnh Phong cứ đeo theo tôi đòi sau này phải gả Vũ Quỳnh cho nó. - Vậy sao ạ – Tịnh thờ ơ hỏi, mắt vẫn dán lên lưng của Vĩnh Phong, không để tâm lắm đến những lời của họ nói. - Tịnh – Bà Mai Hoa gọi lớn để thu hút sự chú ý của Mạc Tịnh Mạc Tịnh bình thản từ từ quay đầu lại nhìn bà. Cô nhẹ nhàng hỏi : - Có chuyện gì không bác. - Ta không ngại nói thật với cháu. Cháu cũng biết gia đình Vũ Quỳnh cũng là tập đoàn lớn ở nước mình. Gia đình bác cũng vậy, cháu hiểu không – rồi bà ngừng một lát chờ cái gật đầu hiểu ý của Cô rồi mới từ tốn nói tiếp -Nhưng cũng có một số vấn đề mà gia đình bác rất cần để phát triển công việc kinh doanh của mình ngày càng qui mô rộng lớn hơn. Và gia đình Vũ Quỳnh có đủ khả năng giúp tập đoàn của bác. Nói xong bà im lặng quan sát sắc mặt của Tịnh, quả thật nét mặt của cô bây giờ tối sầm lại. Điều duy nhất khiến Tịnh không thể sánh bằng Vũ Quỳnh chính là gia thế nghèo nàn của cô. Nuốt nước mắt cay đắng vào lòng, Cô vẫn quả quyết nói : - Đúng là cháu không có khả năng giúp gia đình bác phát triển việc kinh doanh. Nhưng cháu nghĩ với cá tính của Vĩnh Phong, anh ấy tuyệt đối không thích dựa dẫm vào người khác mà muốn tự xây dựng bằng chính sức mình hơn. Ngay lúc đó, Vũ Quỳnh kết thúc bài hát của mình và bước xuống. Mọi người nãy giờ tập trung nghe đối thoại giữa Tịnh và bà Mai Hoa, thấy Vũ Quỳnh hát xong thì giả vờ vỗ tay tán thưởng. Vũ Quỳnh vênh váo tự mãn bước xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tịnh, rồi ngồi xuống ghế. Tịnh đưa mắt nhìn lên thấy Vĩnh Phong vẫn đang tiếp tục dạo đàn. Cô cảm thấy ngại ngùng và lạc lõng giữa những con người sang trọng này nên giả vờ đứng lên xin phép vào nhà vệ sinh.
|
Khi Tịnh vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì bất ngờ đứng bất động một giây khi người trước mặt mình. Vũ Quỳnh đứng dựa người vào thành bồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc hút dở đang cháy, dáng vẻ kênh kiệu khó ưa. Ánh mắt được trang điểm đậm sắc bén, miệng nhả ra những đợt khói thuốc đen xì, dù cho chiếc váy tím trông đằm thắm bao nhiêu cũng không thể làm cho vẻ mặt cô ả dịu dàng được. Cô ta và cô gái dịu dàng trước mặt bà Mai Hoa thật là quá khác xa nhau. Phớt lờ sự có mặt của cô ta, Tịnh bình thản tiến lại gần bồn rửa tay. - Cô đúng là thứ đồ mặt dày trơ trẻn. Tịnh vẫn một mực im lặng, không thèm chấp với hạng người như cô ta. Tiếp tục rửa tay. - Bác gái đã ngụ ý rõ ràng đến như thế mà cô vẫn có thể bình thản ngồi ăn cùng mọi người được thì đúng là thứ mặt dày vô liêm sỉ. Đang rửa tay chợt khựng lại, Tịnh tức giận ném cho Vũ Quỳnh một ánh mắt sắc bén, nhưng sau đó cô quay đi tắt vòi nước, tiếp tục nhẫn nhịn cô ả. Vũ Quỳnh thấy tịnh nhìn mình thì hơi hoảng sợ, cô ả vẫn còn nhớ cái tát tai in đủ năm ngón của Tịnh dàng cho ả. Nhưng thấy Tịnh không nói gì thì ả mới bình tĩnh lại rồi được nước lấn tới. - Tôi thấy cô nên đi khỏi đây để cho tất cả mọi người có thể thoải mái. Cô không thấy sự có mặt của cô làm cho mọi người khó chịu lắm hay sao. Rõ ràng đây là một buổi gặp mặt vui vẻ nhưng vì cô mà đã trở nên căng thẳng. Nếu cô còn chút lòng tự trong thì hãy cút khỏi đây mau. Tịnh không nói gì cả, sau khi hơ khô tay cô bỏ đi ra ngoài nhưng Vũ Quỳnh đã đứng chắn trước mặt cô. - Cô mau cút đi cho tôi – Cô ả thét lên đầy tức giận khi thấy Tịnh cứ phớt lờ lời nói của cô ả. Tịnh nhếch mép cười nhìn Vũ Quỳnh một cách đáng thương : - Như Vĩnh Phong đã nói, tôi là khách của bác gái, cô không có quyền gì đuổi tôi cả. Đừng ở đây la lối như trẻ con nữa. Rồi Tịnh bỏ mặc cô ta ở lại, mở cửa bước ra ngoài. Vũ Quỳnh cũng vội bước theo sau lưng, vừa đi vừa nhiếc móc Tịnh, nhưng đều bị Tịnh bỏ ngoài tai. Khi đi đến hàng lang để vào phòng ăn thì đột nhiên hai chân Tịnh run rẩy đứng khựng lại. Những nơron truyền từ chân lên đến đỉnh đầu của Tịnh cảm giác sợ hãi, tim cô thắt lại. Mạc Tịnh thấy bàn tay mình cũng bắt đầu run lên, những ngón tay chuyển động nhẹ nhàng theo từng nơron lên xuống kia. Người đàn ông cao lớn, hơi có bụng, mặc một chiếc áo thun xanh kẻ sọc có cổ, đứng nghiêng người về phía Cô, cô chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của hắn ta mà thôi. Nhưng dù hắn có hóa thành tro, cô cũng nhận ra hắn, ký ức kinh hoàng về gã khiến cô thấy cổ họng đắng nghét. Hắn ta đang đứng trò chuyện với một cô gái trẻ gần ngay cửa vào phòng ăn mà cô định đi vào. Đang đuổi theo phía sau Tịnh la hét, Vũ Quỳnh bỗng đâm sầm vào sau lưng Tịnh khi cô bất ngờ đứng lại. - Nè, tự nhiên sao cô lại đứng lại như vậy chứ, làm mũi tôi đập vào đầu cô đau muốn chết nè – Vũ Quỳnh la lên, dùng tay sờ sờ chiếc mũi của mình – Tôi vừa đi phẩu thuật xong, nó mà có bề gì là cô chết với tôi. Ôi ! Cái mũi của mình – Vũ Quỳnh cảm thấy đau đớn buông tiếng rên rỉ. Tịnh chợt quay lưng lại, ánh mắt không còn sinh khí, chỉ toàn là một áng mây đen. Bất giác Vũ Quỳnh cảm thấy rất lạ. Đôi môi run run, Tịnh nói trong sự sợ hãi : - Cô nói đúng, tôi không nên ở lại làm phiền mọi người nữa. Tôi về đây, nhờ cô chuyển lời xin lỗi đến mọi người. Nói rồi Tịnh vội vã bước đi, va vào Vũ Quỳnh nhưng cô không quay lại mà cứ thế bỏ chạy. Vũ Quỳnh dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhổ được cái gai trong mắt thì dù là cái gì cô cũng không quan tâm. Tịnh chạy một mạch ra đường, trèo lên một chiếc taxi bỏ đi. Cô còn sợ hãi quay đầu nhìn lại một lần nữa, gương mặt lúc này không còn chút máu. Hơi thở đứt đoạn, trống ngực đập thình thịch. Cô đang trốn chạy, trốn chạy khỏi quá khứ kinh hoàng mà người đàn ông đó đã tạo ra. *** - Tịnh ! – Tiếng Vĩnh Phong gọi làm cho Tịnh sực tỉnh, cô quay người nhìn cậu. Vĩnh Phong đã tắm rửa và thay một bộ đồ thể thao đơn giản. Cậu nhìn xuống bếp nhưng không thấy Tịnh, đi ra ngoài vườn thì thấy Tịnh đang ngồi thừ trên xích đu như người mất hồn. Đến cả khi cậu đến gần mà cô cũng không hay biết, ánh mắt lo lắng, chắc chắn Tịnh có chuyện gì giấu cậu. Vĩnh Phong khẽ lay người Tịnh Thấy ánh mắt lo lắng của Vĩnh Phong nhìn mình, Tịnh vội dùng gương mặt tươi tỉnh mĩm cười với cậu, nói lấp liếm : - Xin lỗi anh, tại em thấy hơi nhức đầu nên mới ngồi đây hít thở khí trời một chút. Bây giờ em vào nấu cơm liền. Tịnh liền đứng dậy, định bước vào trong , như Vĩnh Phong đã nắm tay cô lại nói : - Em không khỏe thì nghỉ đi, để anh nấu cho. - Anh đừng có lãng phí thức ăn nữa – Cô sỉ nhẹ vài trán cậu – Món ăn của anh làm khó ăn chết đi được. - Vậy để anh gọi người đem lại. - Thôi đi, anh đừng có lãng phí tiền bạc như thế – Tịnh gàn đi, cô thở dài. Quả thật một bữa ăn đối với Vĩnh Phong không đáng là gì cả, nhưng đối với Tịnh một hạt gạo còn quý hơn mạng sống. Cô không muốn quá lãng phí như vậy. - Tiền bạc đâu quan trọng bằng sức khỏe của em – Vĩnh Phong ương bướng nói. Cậu thật sự rất lo lắng cho cô. - Em khỏe rồi mà. Em thích được nấu cơm cho anh ăn, ngoan đi, đợi em một lát – Tịnh nũng nịu dỗ dành Vĩnh Phong. Vĩnh Phong đành bó tay, hễ thấy gương mặt nũng nịu cực kỳ đáng yêu của Tịnh thì cậu không thể từ chối cô bất cứ điều gì cả. Bởi vì lúc đó trái tim cậu đã trở nên hỗn loạn mất rồi.
|
Dù Tịnh cố gắng xua đi nỗi ám ảnh về người đàn ông đó, nhưng nó cứ đeo bám cô mãi. Tịnh tự nhủ thầm với bản thân : » Chỉ là sự tình cờ thôi, mình sẽ không gặp lại hắn ta nữa. Sẽ không gặp lại hắn ta nữa « Đột nhiên, Tịnh thấy một cảm giác đau rát ở đầu ngón tay, một màu đỏ thẩm từ từ chạy ra, Tịnh rên khẽ : - Ui da ! Thì ra cứ mãi trầm tư nên con dao trên aty cô đã chạm vào ngón tay trỏ của bàn tay trái của cô. Vĩnh Phong đang ngồi trên ghế quan sát gương mặt trắng bệch của Tịnh, thấy vậy vội đứng bật dậy chạy đến bên cô. Cậu cầm ngón tay đang chảy máu của cô, đưa lên miệng, mút nhẹ vào đầu ngón tay. Biết rằng mình đã làm Vĩnh Phong lo lắng nhiều, nhưng Tịnh lại cảm thấy sự quan tâm ngọt ngào của Vĩnh Phong dành cho mình, bất giác thấy hạnh phúc vô cùng. Lát sau, Tịnh rút tay lại lúng túng nói : - Em thật là hậu đậu. - Để anh đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Phong nhất quyết nói. - Em không sao thật mà – Tịnh lắc đầu không đồng ý nói, cô vội lãng đi chuyện khác – Thôi thì em và anh ra ngoài ăn một bữa vậy. Ăn xong, em sẽ thấy khỏe ra thôi. Đi nha, em thấy đói bụng rồi – Cô giả vờ nhõng nhẽo. Sự lo lắng của Vĩnh phong có phần dịu lại, cậu đưa đôi mắt hút hồn người nhìn cô hỏi : - Thật không. Không được giấu anh. Tịnh mĩm cười gật đầu, rồi kéo tay Vĩnh Phong cùng đi. - Mau lên, em đói hoa cả mắt rồi nè. Khu nhà họ ở có khá nhiều nhà hàng, quán ăn ngon. Tịnh chọn một quán ăn, cả hai cùng vào. Vĩnh Phong gọi tới 5 món ăn, nếu Tịnh không cản lại chắc là trên mặt bàn sẽ không còn chỗ để nữa. Hai người mà ăn những năm món thì quả thật hết sức chứa. Vĩnh Phong cứ liên tục gấp thức ăn cho Tịnh. Mặc dù đã no lắm rồi, nhưng vì Tịnh nói rằng mình đói hoa cả mắt, vì vậy sợ Vĩnh Phong lo lắng phải cố gắng mà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ thì từ đằng chiếc bàn cách đó không xa, một người đàn ông ngồi ngắm nhìn Tịnh khá lâu. Hồi sau, ông ta quyết định đi đến bàn của họ ngồi. - Xin chào, đã lâu không gặp – Người đàn ông đó lên tiếng chào trước. Vĩnh Phong và Tịnh cùng quay lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Gương mặt phốp pháp, bóng lưỡng như bôi dầu mỡ, chòm râu dưới cằm trông thật đáng ghét, ánh mắt dâm đãng đang chiếu tướng trên người Tịnh, nụ cười làm người khác thấy thấy thật buồn nôn. Tịnh vừa nhìn thấy hắn, đôi đũa trên tay cô rớt xuống. Vĩnh Phong nhìn vào mặt gã thì thấy không ưa cho lắm, cậu nhận ra lúc nãy ở nhà hàng có gặp gã, cậu đã va vào gã khi hối hã chạy đi tìm Tịnh, nhưng cậu không quan tâm đến gã. Nghe tiếng đũa rơi thì quay lại nhìn, gương mặt tái xanh sợ hãi, đôi môi run rẩy, bàn tay co chặt lại, đầu cúi gầm xuống đất. Thấy thái độ kỳ lạ của Tịnh thì trong lòng không khỏi thắc mắc. Cậu quắc mắt nhìn người đàn ông kia, đang giọng hỏi : - Xin lỗi, ông là ai ? Gã này cười khà khà quét mắt nhìn Vĩnh Phong một cái, nhận thấy đây là một chàng trai rất đẹp, nhìn cử chỉ và cách ăn mặc của cậu thì hắn đoán chắc rằng đây là một công tử giàu có. Hắn quay sang Tịnh đểu giả nói : - Cháu vớ được một thằng coi được lắm đó. Mẹ cháu có khỏe không ? Không ngờ cháu càng lớn càng xinh đẹp – Hắn vừa nói vừa vỗ lên vai Tịnh mấy cái. Bàn tay thô nhám gớm ghiếc làm Tịnh sởn cả tóc gáy, cả người cô căng cứng lại trước cử chỉ của gã.Tịnh vội né người qua một bên tránh bàn tay đang trượt dài trên lưng cô. Trái đất này quả thật là quá tròn, người ta nếu có duyên gặp nhau một lần thì ắt sẽ phải gặp nhau lần thứ hai. Dù cho con người có trốn tránh đến đâu đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi. Vấn đề là thời gian. Đã 5 năm rồi, cuối cùng hắn cũng đã được thả ra. Cô đã không nghỉ là sẽ gặp lại hắn ta, phải nói là suốt đời này cô không muốn gặp lại hắn một chút nào cả. Suốt đời suốt kiếp không muốn gặp lại. Vậy mà cô càng muốn tránh thì hắn lại cứ như hồn ma xuất hiện trước mặt cô. Sợ hãi với những ký ức đáng sợ, Tịnh bỗng dưng bất động, cô không thể nói được, chỉ có thể ngồi im lặng run rẩy. - Thật không ngờ, vừa được trở về thì gặp được cháu. Chúng ta đúng là có duyên thật – Bàn tay thô nhám kia lại lần nữa định đặt lên người Tịnh nhưng lần này bàn tay đó đã bị một bàn tay giữ chặt lại. - Đừng có đặt bàn tay dơ bẩn của ông lên người cô ấy – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên, ánh mắt nhìn gã trừng trừng đầy căm phẫn. - Bỏ tay tao ra, mày là thằng nào hả – Tay gã bị Vĩnh Phong bóp chặt đến đau điếng, cũng đùng đùng hét lên. Tay kia của gã cố kéo bàn tay của Vĩnh Phong ra khỏi bàn tay đang đang của gã. Tất cả mọi người trong nhà hàng đều ngoảnh mặt nhìn hai kẻ đang to tiếng. Tịnh ngẩng nhìn hai bàn tay đang giữ chặt nhau trước mặt cô, cắn chặt môi phẫn uất. Các tiếp viên vội chạy đến, họ sợ có đánh nhau trong quán nhưng chỉ đứng gần đó chứ chưa dám chạy đến ngăn cản liền. Tịnh mệt mỏi đứng dậy , giọng thều thào nói : - Vĩnh Phong, chúng ta đi về thôi. Trước lời yêu cầu của Tịnh, Vĩnh Phong lừ mắt nhìn hắn cảnh cáo : - Tôi không biết ông là ai, nhưng từ nay về sau cấm ông lại gần cô ấy nữa bước nếu không tôi sẽ cho ông biết tay. Nói rồi cậu hất hai bàn tay của gã ra khỏi tay mình một cách thô bạo. Rút bóp tiền ở túi sau ra, rút ra mấy tờ polyme 500 ngàn quăng xuống mặt bàn. Số tiền đó gấp mấy lần bữa ăn này, Vĩnh Phong đã quen kiểu xài tiền này. Tiền bạc đối với cậu chỉ là cỏ rác. Bình thường chắc chắc Tịnh sẽ mắng cậu một trận, nhưng hôm nay cô không còn tâm trí để lướt đến số tiền đó. Trong đầu cô chỉ nghỉ phải rời khỏi chổ này càng nhanh càng tốt, tránh xa khỏi hắn, dù chỉ là một giây cô cũng không muốn ở lại. Vĩnh Phong đẩy hắn ra xa, cậu bước đến bên Tịnh dìu cô đi ra. Quả thật lúc này Tịnh cần bờ vai của Vĩnh Phong biết bao nhiêu. Đôi chân của cô từ lúc gặp hắn đã không còn biết nghe lời nữa rồi. Đặt Tịnh vào xe, Vĩnh Phong liền cho xe chạy về nhà. Khi gần đến nhà, chạy ngang qua con đường vắng vẻ ngợp bóng cây của hai hàng cây bên đường, cậu cho xe dừng lại. Ngã người vào lưng ghế êm ái im lặng. Trầm ngâm một lát, Vĩnh Phong buông một tiếng thở dài, giọng khàn đục yêu cầu. - Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh thấy hắn ta cũng ở nhà hàng. Tịnh suốt dọc đường về rất im lặng, hai bàn ta bấu chặt lấy nhau. Ngón tay cái của bàn tay phải không ngừng bấu vào ngón tay của bàn tay trái, hết lần này đến lần khác. Tịnh cắn chặt môi im lặng. Gương mặt cực kì xúc động. Vĩnh Phong chưa từng thấy Tịnh như vậy. Thật sự rất lo lắng cho cô, muốn chia xẻ cùng cô, nhưng trước sự im lặng của :-):-)Tịnh, cậu cũng không còn cách nào khác. Bất lực chờ đợi câu trả lời của Tịnh, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, trạng thái vừa sợ hãi vừa bối rối của Tịnh. Cuối cùng Vĩnh Phong thở dài chịu thua, cậu đưa tay vặn chìa khóa để về nhà thì Tịnh tự nhiên lên tiếng. - Ông ta, trước đây là ông chủ ở chỗ em làm thêm. Buông tay khỏi chìa khóa, Vĩnh Phong quay mặt nhìn gương mặt không xúc động của Tịnh chờ đợi. - Nhờ chị ở gần phòng trọ xin giúp cho em công việc rửa chén ở tiệm phở của ông ấy. Lúc đó, khu vực đó chỉ có mỗi quán phở của ông ta thôi nên rất đông khách, mà phở của ông ta cũng rất ngon. Công việc rửa chén vốn rất cực vì những cái tô ở đó đều rất đắt tiền và rất nặng. Em thì còn quá nhỏ, những chồng tô đôi khi vượt quá sức của em. Nhưng vì đó là công việc duy nhất mà em có thể làm nên em phải cắn răng chịu đựng. Mỗi khi bê một chồng tô đứng lên, em rất sợ, vì nếu không cẩn thận làm bể thì phải đền tiền, em thì làm gì có tiền mà đền chứ – Tịnh cười buồn, nước mắt rưng rưng trực trào nơi khóe mắt khi nhớ lại những ngày tháng cực khổ ấy – Dần dần cũng quen với công việc, với lại lúc đó em còn nhỏ nên các anh chị trong quán cũng thương tình hay lén dấm dúi cho em chút gì đó còn dư trước khi đóng cửa. Em thường đem về cho mẹ ăn, luôn nói dối rằng em đã ăn rồi. Có hôm, bọn đòi tiền lại đòi, lấy hết tiền của hai mẹ con, mấy anh chị thương tình cho em một tô phở đem về để ăn, nhưng em đều nhường cho mẹ, vì em biết cả ngày mẹ chẳng ăn gì – Cô cười buồn kể tiếp – Thật ra em cũng chẳng có ăn gì. Tiền mẹ cho mua bánh mì ăn, em đều để dành mua bút và tập vở. Đành ôm bụng nhịn đói mà ngủ, nhưng bụng đói rất khó ngủ, nhưng không dám lăn qua lăn lại vì sợ mẹ thức giấc. Rồi sợ cái bụng sôi ầm ầm mẹ sẽ biết, nên em lấy chăn đắp kín người lại – Những giọt nước mắt đã không có gì có thể kìm chế được nữa chúng thi nhau chảy xuống trên gương mặt Tịnh, lỗi mũi cô cũng đỏ lựng lên, Tịnh đưa tay lên quẹt mũi, chặn cơn xúc động của mình lại. Im lặng một lúc, Tịnh lạc giọng kể. - Hai mẹ con không có tiền nên mướn một phòng trọ rất nhỏ, đó là cái nhỏ nhất trong cả dãy phòng trọ, căn phòng chỉ có 5 ô gạch, vốn dĩ, bà chủ định làm kho chứa đồ. Nó là ở góc trong cùng nhất nên không có gió, rất nóng nực, em trùm mềm mà mồ hôi đổ ra như tắm. Chịu không nổi đành phải chui ra, co rúm người lại, thóp bụng thật chặt để không cảm thấy đói. Có khi em ngất xỉu trên lớp vì đói, được đưa vào phòng y tế. Quả thật rất xấu hổ khi người khác biết tình trạng của mình. Nhưng lòng tự trong không cho phép em nhận sự thương xót của các bạn lẫn thầy cô. Cắn răng kiên trì chịu đựng mọi chuyện. Những giọt nước mắt lại tiếp tục thi nhau tiếp tục rơi xuống. Vĩnh Phong với tay lấy hộp giấy rút ra vài miếng đưa lên lau nước mắt cho Tịnh nhưng Tịnh đã cầm lấy, cô muốn tự mình lau nước mắt. Hít một hơi thật sâu xua đi sự xúc động, Tịnh kể tiếp. - Ông ta thường hay sàm sỡ nhân viên trong quán lắm, nếu họ có ý phản kháng thì sẽ bị ông ta **** không thương tiếc, cố ý bắt chẹt này nọ rồi trừ lương nên ai cũng cố gắng tránh xa ông ta. Năm đó em 14 tuổi, nhân lúc vợ ông ta ra ngoài, ông ta bảo em đi theo lên lầu khuân đồ xuống. Em đâu biết đằng sau yêu cầu đó là cả một ý đồ đen tối. Ông ta….ông ta … định cưỡng bức em… Mạc Tịnh nghẹn ngào nói, nước mắt tuông ra như là mưa rơi. Cả người Vĩnh Phong giận run lên, cập đập mạnh tay vào vách kính **** : - Đồ khốn.
|
Em lúc đó, còn chưa hiểu sự đời, dù cũng có những bài học giới tính trên trường nhưng nó hoàn toàn khác với những gì ông ta đã làm với em. Lúc đó em sợ lắm, em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừng kêu cứu, nhưng mà ông ta không mảy may xúc đông mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm vào người em khiến em thấy buồn nôn vô cùng. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi – Tịnh đưa tay ôm lấy cả người mình, run rẩy. Vĩnh Phong chồm tới ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ. - Đừng kể nữa. Nước mắt Tịnh ướt đẫm áo của Vĩnh Phong. Cô nấc nghẹn từng lời nói : - Cũng may lúc đó chị Quyên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta. Vòng tay Vĩnh Phong siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnh toát của Tịnh. Cơn run của cô dịu lại. Hít mạnh một cái Tịnh kể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn. - Ông ta giàu lắm. Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về cho ổng ăn xài mặc dù với tiệm phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùng tiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ em vì quá phẫn uất nên chấp nhận sự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán căn nhà này cho ba anh. Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội 5 năm tù. Bây giờ thì hắn đã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn. Người Tịnh lại run lên lần nữa, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng : - Đừng lo, bây giờ em đã có anh rồi, anh sẽ không để ông ta đến gần em nữa đâu. Sẽ không để ông ta làm hại em nữa. - Em tin anh – vòng tay ông lấy Vĩnh Phong, đặt hết niềm tin vào cậu. - Anh yên tâm, em không sao đâu, chỉ là nhất thời xúc động. Vì em không nghỉ sẽ gặp lại ông ta nữa cho nên mới … Từ lúc bé Hy ra đời, em đã không còn nhớ gì đến ông ta nữa … - Bé Hy là một cô bé ngoan, ai gặp cũng yêu hết. Vĩnh Phong buông Tịnh ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, cười nói . Rồi suy nghĩ một lát, Vĩnh Phong buộc miệng nói : - Thật ra anh muốn hỏi em lâu rồi nhưng …. - Anh hỏi đi – Tịnh nhẹ cười nói. - Ba em mất lâu như vậy thì bé Hy …. Cả người Tịnh lại căng cứng một lần nữa. Sắc mặt vừa hồng hào trở lại thì lập tức tái xanh. Cô cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Vĩnh Phong. Vĩnh Phong thấy câu hỏi mình vừa hỏi hình như không thích hợp lắm bèn xoay qua chuyện khác. - Mình về nhà thôi. - Ừ ! Mình về nhà đi, em phải tắm một cái rồi đi đến chỗ làm thêm. Chiếc xe lại khởi động máy chạy vào nhà. Đã hơn 10 giờ, quán cà phê Granttylove bắt đầu thưa người, chỉ còn lại một vài người còn đang luyến tiếc một ngày sắp tàn lụi. Một ông lão đầu tóc đã hoa râm, ăn mặc giản dị, bình thường bước vào nhưng một nhân viên đã đến nói nhỏ : - Thưa bác ! Tiệm của cháu sắp đóng cửa rồi ạ. Ông lão nhìn đồng hồ trên tay, thở dài nói : - Đúng là đã quá trễ rồi. Bác chỉ định vào ngồi một lát thôi. - Nhưng mà …- Người nhân viên lúng túng không biết nên cho vào hay đuổi đi. Tịnh đang dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông lão đó chính là ông lão mình gặp ở nghĩa trang lần trước. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vai người nhân viên nói : - Anh Quý, cho ông vào ngồi một lát đi, khi nào tiệm đóng cửa hẵn hãy mời ông về. Người nhân viên bèn gật đầu rồi quay lại công việc của mình. Tịnh mời ông lão vào trong. Ông lão bảo muốn ngồi gần cửa kiếng, nhìn ra bên ngoài. Tịnh chọn cho ông một chỗ ngồi nhìn ra bên ngoài đẹp nhất. Thành phố về đêm rất đẹp với những ngọn đèn lấp lánh, nhiều màu sắc. Tịnh chẳng đợi ông lão gọi gì, cô đi ngay vào quầy pha chế, làm ngay một ly trà hoa hồng nóng hổi đem ra. Cô đặt nhẹ nhàng xuống mặt bàn mĩm cười mời ông lão : - Trà hoa hồng của ông. Mời ông dùng. Ông lão ngớ người nhìn kỹ cô phục vụ, tâm trạng ngạc nhiên vô cùng khi ông chưa gọi mà cô đã biết để đem ra. Nhìn gương mặt mĩm cười của Tịnh, ông ngớ ra một lúc rồi mới nhận ra. Quả thật cô gái đứng trước mặt ông sắc mặt hồng hào, nụ cười tươi tắn khác hẳn với cô gái với tâm trạng bi thương ở nghĩa trang hôm nào. - Là cháu. Quả là trái đất xoay tròn – Ông lão bật cười sảng khoái, nụ cười đôn hậu vô cùng. Lần trước ông có kể về sở thích uống trà hoa hồng của ông bắt đầu từ người vợ đã mất của ông. Ông thích uống trà do chính tay vợ mình pha, đó là ly trà rất đặc biệt. - Ông dùng trà đi ạ. Ông lão vui vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm. Khi trà qua đầu lưỡi, cảm giác có một chút ngọt ngào của mật ong, một chút chua của chanh, cộng với mùi hương thơm lừng của hoa hồng, làm sảng khoái. Ông giật mình, nhìn ly trà, rồi nhìn Tịnh. Đây đúng là vị trà mà vợ ông từng pha, cái mùi vị này, ông không bao giờ quên. Rất ít người biết cách pha trà này. - Đây chính là mùi vị trà của vợ ông, làm sao cháu có thể pha giống đến thế – Ông ngạc nhiên chăm chú nhìn Tịnh. - Là do mẹ cháu dạy cháu pha – Tịnh bật cười nói – Ba cháu rất thích uống trà hoa hồng có vị này. - Đúng là mùi vị này …- Ông lão xúc động nói. Đã lâu lắm rồi ông mới lại được uống nó. Hình ảnh người vợ hiền lại hiện ra trong tâm trí ông. - Ông cứ từ từ thưởng thức đi ạ, cháu phải tiếp tục dọn dẹp đây. Nói rồi, cô vội vàng đi dọn dẹp. Để ông lão ngồi lại với sự xúc động khôn nguôi bên ly trà nóng ấm. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Lát sau ông lão kêu tính tiền, nhưng ông mò tới mò lui mà không thấy bóp tiền của mình ở đâu cả. Ông lúng túng thấy rõ, nhưng Tịnh đã mĩm cười nói : - Ly trà đó là cháu mời ông. Nhờ ông khuyên giải nên cháu đã cất được gánh nặng trong lòng mình xuống. Ông lão nhìn cô với ánh mắt ấm áp hàm ơn, rồi đi ra ngoài. Nhưng Tịnh đã gọi với theo : - Ông ơi ! Ngoài trời đang mưa hay ông chờ một lát để mưa tạnh rồi hẳn về. - Ta thích đi giữa trời mưa – Ông lão cười khấn khích nói, rồi mở cửa bước ra ngoài. Tịnh ái ngại một lát rồi thở dài, quay lại với công việc. Ông lão vừa ra khỏi cửa, một chiếc dù đã chờ tới che cho ông. Người đó mặc chiếc áo vest đắc tiền, đeo mắt kính ,dáng điệu sang trọng tay che dù theo sau ông lão đi đến chiếc xe màu đen đang đợi sẵn. Dáng vẽ vô cùng cung kính với ông lão, nhanh nhẹn một tay che dù, một aty mở cửa cho ông lão bước vào, mặc kệ cho mưa ướt cả bộ vest đắc tiền kia. Vào trong xe, người đó ngồi vào ghế trước bên cạnh người tài xế, quay người ra phía sau hỏi : - Chủ tịch ! Bây giờ người muốn đi đâu. - Về nhà thôi, mưa rồi – Giọng ấm áp của ông lão vang lên. Tịnh dọn dẹp bàn của ông lão, vô tình phát hiện một cái bóp tiền bị rơi vào khe ghế. Mở ra xem thì trong đó có rất nhiều tiền, vài tấm danh thiếp, chỉ có một tấm hình của người phụ nữ rất đẹp đang mĩm cười. Ngoài ra không còn gì khác, cô nghĩ chắc chắn là do ông lão làm rơi. Cô đem cất vào trong ba lô, lần sau gặp, cô sẽ trả lại cho ông lão. Ra về, trời mưa tuy không quá lớn nhưng rất dai dẳng. Tối nào Tịnh cũng đi nhờ xe của một cô bạn làm chung để về tới đầu đường rồi đi bộ về nhà Vĩnh Phong. Mưa lớn quá, cô lại không đem theo dù, vội chạy tránh vào trong một mái hiên gần đấy, phủi những giọt mưa đọng trên tóc, nhìn trời chán nản. mưa kiểu này chắc là cô phải đội mưa mà về nhà thôi. Đang định chạy ù đi thì một chiếc dù che trên đầu của mình. Tịnh quay đầu nhìn lại. Gương mặt tuấn tú đẹp trai của Vĩnh Phong ẩn hiện trong ánh đèn đường mờ ảo càng lung linh quyến rũ vô cùng. - Sao anh lại ra đây – giọng ngạc nhiên, Tịnh hỏi. - Anh thấy mưa nên đứng đây đợi em – Vĩnh Phong thư thái trả lời , bàn tay to lớn cầm dù che gần hết cho Tịnh. - Còn bé Hy … - Yên tâm,Hy ngủ rồi, anh mới ra đây. Về nhà thôi – Giọng trầm ấm cậu giục, bàn tay vòng qua người Tịnh đang run lên vì lạnh. - Ừm !- Tịnh mĩm cười gật đầu, cảm giác cái lạnh bao trùm quanh cô bị đánh tan đi từ lúc Vĩnh Phong xuất hiện. Đột nhiên, Tịnh cảm thấy chân như bị chuột rút, cô vịnh chặt cánh tay Vĩnh Phong để khỏi ngã. - Em sao vậy. - Chân em thấy tê quá. Tại đi lại nhiều nên hay bị tê. Đứng yên một lát sẽ hết tê thôi. Vĩnh Phong cau mày nhớ lại lúc trước ở quán bar cũng thấy Tịnh bị tê chân một lần. Cậu ngồi xuống tay đưa cây dù lên cao ra lệnh : - Lên đi, anh cõng em về. Tịnh miễn cưỡng trèo lên, tay cầm lấy cây dù trên tay Vĩnh Phong nói : - Để em cầm giùm anh cây dù. Họ cứ thế đi dưới trời mưa. Cây dù quá nhỏ bé không thể che cho hai người khỏi cái ướt của mưa nhưng cái cảm giác ấm áp bao trùm xung quanh họ. Bên hàng cây, bóng hai người đổ xuống mặt đường. Khung cảnh lãng mạn này làm người ta thấy thật hạnh phúc. Tịnh vòng tay ôm chặt lấy bờ vai của Vĩnh Phong. Bờ vai to lớn cõng lấy cô bước đi nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả ra hòa quyện vào nhau. Hạnh phúc này xin trời cho mãi mãi. ***
|
Hay was tg ơi
|