Em Yêu Anh, Nhưng Em Xin Lỗi Vì Làm Vậy
|
|
daq nhju vi nha tg bo truyen may ngay roj
|
Típ đi tg
|
Ông ta giả vờ quan tâm hỏi han tình hình nhà Tịnh. Chỉ cần nhìn cách ăn bận thì ông cũng đủ biết tịnh thuộc tầng lớp nào trong xã hội, nhưng ông ta làm như không biết đưa ra một câu hỏi khó: - Chẳng hay, cháu là thiên kim của nhà nào, ba mẹ cháu hiện đang kinh doanh gì ? Vũ Quỳnh bấm bụng cười thầm khi nghĩ đến câu trả lời của Cô. Nếu nói thực thì sẽ bị khinh thường, nếu nói dối thì sẽ bị cô lột mặt nạ. Tịnh chẳng có lấy một biểu hiện nào trên gương mặt đẹp của mình, cô buông dao nĩa xuống, từ tốn trả lời: - Dạ thưa bác, trước đây nhà cháu cũng có kinh doanh nhưng vì công xưởng chẳng may bị cháy nên phải đóng cửa. Sau này ba cháu lại chẳng may qua đời cho nên nhà cháu đã không còn kinh doanh nữa. Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với cô trước một câu trả lời thẳng thắn và gia giáo. Nhưng ông Vũ Triết không thỏa mãn trước nét mặt của mọi người và câu trả lời này của Cô, ông tiếp tục hỏi. - Thế còn mẹ cháu, mẹ cháu làm gì. - Dạ mẹ cháu học thanh nhạc, sau khi tốt nghiệp thì lấy ba cháu, sau này mẹ cháu chỉ đi dạy đàn thôi ạ – Tịnh vừa trả lời vừa đáp lại bàn tay ấm áp đang xen vào giữ những ngón tay của cô, siết nhẹ. - Vậy mẹ cháu vẫn tiếp tục dạy đàn chứ – Bà Mai Hoa lên tiếng hỏi, giọng lạnh lùng đáng sợ. - Dạ không hiện tại mẹ cháu đang bệnh nên phải nhập viện ạ. - Chắc tại bà ấy lao lực quá đó mà. Cũng phải thôi, phải cố gắng làm để trả nợ cho người chồng nghiện rượu – Vũ Quỳnh cố ý nói lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy. Tịnh vừa nghe Vũ Quỳnh nói thì sắc mặt chợt trắng bệch đi. Rầm …Vĩnh Phong quay phắt người lại liếc nhìn Vũ Quỳnh một cái, ánh mắt sắc nhọn như một mũi kim lóe lên đầy cảnh cáo. Nhưng Vũ Quỳnh phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Phong, cô nói thầm trong bụng:” Anh càng muốn che chở cho cô ta thì tôi càng muốn nhấn chìm cô ta trong xấu hổ”. Cô ta nhìn Tịnh nhếch mép nói: - Làm sao mà một giáo viên dạy nhạc như mẹ của cô lại có thể trả món nợ mấy tỉ đồng trong vòng có mấy năm ngắn ngủi vậy. Nghe nói, nhà trọ của hai mẹ con cô sống có rất nhiều cô từ tỉnh lên hành nghề sống dựa vào đàn ông. Dùng thân xác để đàn ông trả nợ cho mình. Cả người Tịnh đông cứng lại trước lời nói độc ác của Vũ Quỳnh. Rầm … một bàn tay đập mạnh trên bàn, làm cho cái bàn run lên, kéo theo hệ lụy là những chiếc dĩa khuya loãng xoãng. - Cô càng nói càng quá đáng rồi đó. Phép lịch sự của cô ở đâu vậy, dù gì thì cô ấy cũng là khách của mẹ tôi – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên. Nếu như bàn tay của Tịnh không nắm chặt bàn tay của cậu ghì lại, chắc chắn Vũ Quỳnh đã ăn một cái tát cực mạnh của vĩnh Phong rồi. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn thương Tịnh, ngay cả mẹ mình. Ông Vũ Triết thấy Vĩnh Phong nổi giận thì mặt hơi thất sắc, còn Vũ Quỳnh tái cả mặt vì sợ. - Vĩnh Phong! Đừng có vô phép như vậy. Vũ Quỳnh chẳng qua lỡ lời thôi. Đừng làm bữa tiệc mất vui – Bà Mai Hoa vội lên tiếng kìm *** cơn giận dữ của đứa con trai. Nuôi con cũng biết lòng con, bà biết Vĩnh Phong rất nóng tính. Tịnh nhắm chặt mắt hít một hơi thật mạnh sau đó thở ra, trút bỏ hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Thì ra cô ta đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô rồi. Vũ Quỳnh có thể xúc phạm cô, có thể trà đạp cô nhưng cô ta không thể trà đạp mẹ cô được.Tịnh dùng hết li trí của mình để trả lời trước mọi người. - Mẹ cháu vốn là một thiên kim tiểu thơ, trong cuộc sống luôn là người nho nhã thanh tao. Bà tựa như đóa sen trong hồ, không quá sáng chói nhưng cũng không bao giờ bị lu mờ. Cho đến bây giờ vẫn vậy, dù cuộc sống có vất vả đến mấy, bà vẫn là người sống không thẹn với lòng. Dù đứng giữa bùn sình nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngược lại có những người luôn sánh mình với mặt trăng trên cao. Mà chẳng bao giờ nhìn lại trăng có lúc tròn lúc méo, đã vậy có khi còn bị bao bọc bởi mây đen, rất dễ chìm mất. Những người như thế tuyệt đối không thể sánh được với mẹ cháu. Mẹ đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, cháu rất kính trọng mẹ của mình. Ánh mắt cương nghị trong veo, thẳng thắn, cô gái trước mặt các vị khách thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khí chất bao trùm. Tự nhiên trong lòng ai cũng có một sự so sánh ngầm. Một cô gái nghèo nàn tầm thường nhưng gia giáo và một cô gái giàu sang nhưng nói năng thiếu suy nghĩ. Giữa hai người, ai mới thật sự là thiên kim tiểu thơ. - Cháu chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại có nghị lực như bác ấy – Vĩnh Phong mĩm cười nói, ánh mắt nhìn Tịnh mĩm cười bày tỏ sự ngưỡng mộ – Bác ấy đã tự lực vươn lên, nuôi dạy Tịnh thật tốt. Tự nhiên có những ánh mắt ái ngại nhìn về Vũ Quỳnh. Mặt cô ả từ chỗ đang đắc ý dần thành tím tái. Ông Vũ Triết ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng rất tức giận, không ngờ lại bị bẻ mặt như vậy. Đã vậy, con gái cưng của ông còn bị mắng nữa chứ. Ông ta cười giả lã với Tịnh - Là Vũ Quỳnh nhà bác không hiểu chuyện, không biết cách ăn nói, mong cháu bỏ qua…- Ông ta dùng một lúc ,đảo mắt nhìn quanh rồi gật đầu gian xảo hỏi – Nghe nó cháu là sinh viên xuất sắc, vậy cháu học khoa gì? - Dạ cháu đang học năm hai khoa Quản trị –c lễ phép trả lời. - Vậy cháu thử nói cảm nghỉ của mình trong tình hình kinh tế hiện nay ở nước mình thế nào – Ông Vũ Triết khinh thường, định đánh vào học thức chưa được vũng chắc của một sinh viên năm hai như Tịnh. Nhưng bất ngờ lả Tịnhlại có thể trả lời ông một cách trôi chảy. Nhờ vào những tư liệu mà cô thu thập trong lúc giúp các giáo sư soạn dề tài nguyên cứu. - Thưa bác, nước ta tuy chưa thật sự phát triển nhưng nước ta lại tiềm ẩn một khả năng dồi dào ….nhung chúng ta lại quá chú trọng vào việc xuất khẩu và nhập khẩu mà không chú trọng tới thị trường cũng như thị hiếu của người dân trong nước. Chúng ta nên tỗ chức lại cơ cấu lại các yếu tố tổ chức, sản xuất, thị trường…hướng đến thị trường trong nước…. Chúng ta nên tiến hành song song cùng lúc đưa những mặt hàng sản phẩm phù hợp với yêu cầu của người tiêu dùng trong và ngoài nước…. Sau đó là những câu hỏi dồn dập và tịnh đều xuất sắc trả lời làm thỏa mãn lòng họ. Trong khi Vũ Quỳnh cũng học khoa quản trị nhưng trên Tịnh một năm, là bậc đàn chị nhưng cứ ấp úng trước các câu hỏi của các vị khách. Có người còn cố tình chế nhạo: - Thì ra học ở nước ngoài không bằng học ở trong nước. Tốt nhất như cháu nói nên phát triển trong nước trước rồi mới phát triển ở nước ngoài.Tịnh ngước mắt nhìn người đàn ông đó, ông ấy chính là người lúc nãy đã đợ lời cho cô. Ông ấy thấy Tịnh nhìn mình liền nháy mắt mĩm cười với cô. Cô cũng bày tỏ sự cảm kích của mình với ông ấy. Ông ta thò tay vào trong túi áo, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. - Hy vọng sau khi cháu ra trường sẽ ghé mắt đến công ty của bác. Bác luôn để dành cho cháu một chỗ tốt nhất trong công ty của bác. Tịnh lí nhí cám ơn rồi đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp. - Ây da, tôi cũng định mời cô bé nhưng đã bị ông cướp trước rồi – Một người nói đùa. Mọi người đều cười vui vẻ. Chỉ có cha con Vũ Quỳnh là tức muốn hộc máu, rõ ràng là muốn bỉ mặt Tịnh nhưng không ngờ lại làm cô tỏa sáng. Bà Mai Hoa vốn dĩ muốn đưa Tịnh đến đây để cô hiểu được khó mà rút, thấy cao để cúi đầu. Bà hơi khó chịu vì bị cha con Vũ Quỳnh làm hỏng chuyện. Sắc mặt bà kém vui, bà hỏi: - Vậy bây giờ cháu đang ở đâu. - Dạ cháu .. – ngập ngừng, quả thật rất khó nói. - Cô ấy đang ở chung nhà với Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh vừa nói vừa nhếch mép cười . - Vậy sao – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói. - Mẹ à! Chuyện là như vầy…- Vĩnh Phong định lên tiếng giải thích. - Được rồi. Chuyện chơi bời của con mẹ không muốn nhắc đến. Bây giờ con còn đi học nên mẹ không nói nhưng sau này cưới vợ rồi nhất định phải đoàn hoàng nghiêm chỉnh. Vợ con sẽ là người tương xứng với gia đình mình – Bà Mai Hoa nghiêm giọng ngắt lời Vĩnh Phong. Ngụ ý rõ ràng nhằm cho Mạc Tịnh hiểu rằng cô hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu của bà. - Mẹ ! – Vĩnh Phong khó chịu gắt lên, cậu nắm lấy tay Tịnh kéo cô đứng lên, mạnh đến nỗi chiếc ghế cậu đang ngồi ngã bật ra phía sau – Tụi con xin phép ra về. - Đứng lại ! Vĩnh Phong, sao con có thể vô phép tắc ra về trước các bậc chú bác như thế chứ – Bà Mai Hoa lần này không thể kiềm chế nộ khí của mình, mắt bà trừng trừng Vĩnh phong nhưng sau đó dịu lại, bà lấy giọng ôn hòa nói – Con làm vậy sẽ khiến Tịnh khó xử đó. Con hỏi xem Tịnh có muốn đi hay không mới được chứ. Bà ta quả là một con cáo già dày dạng kinh nghiệm, chỉ cần dùng chiêu này thì đã có thể bắt Tịnh với Vĩnh Phong phải ở lại. Nếu Vĩnh Phong không nghe lời bà thì cậu cũng phải ở lại, cậu buộc phải ngồi lại vì Tịnh. Mà Tịnh chắc chắn phải ở lại. Nếu như cô muốn lấy lòng bà, muốn tạo ấn tượng trong mắt bà thì cô chắc chắc ở lại. - Vĩnh Phong, chúng ta ở lại đi – Ánh mắt cương quyết của Tịnh khiến Vĩnh Phong vừa lo lắng vừa yên tâm. Cậu muốn bảo vệ cô khỏi những tổn thương, nhưng lại rất tin tưởng vào khả năng ứng phó của cô. Mặt khác cậu sợ mẹ sẽ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho cô nếu cậu không nghe lời. Cậu siết chặt tay rồi cùng Tịnh ngồi xuống. Tịnh rút tay mình ra khỏi tay Vĩnh Phong. Cô sẽ tự mình ứng phó và đứng vững. Tịnh đâu phải ngốc nghếch mà không hiểu dụng tâm của bà Mai Hoa. Nhưng cô không sợ, sự sợ hãi đến với Cô quá nhiều, cô đã chai lì trước nó. khi cô đã quyết định đến bên cạnh Vĩnh Phong là cô đã liệu trước con đường đầy chông gai mà cô phải vượt qua. Cô và Vĩnh Phong sẽ cùng nhau vượt qua nó. Vũ Quỳnh bèn đứng lên dựng lại cái ghế cho Vĩnh Phong, giả vờ cười nói : - Vĩnh Phong, anh đừng nỏi nóng nữa. Quá trưa rồi, Tịnh cũng đã đói bụng, anh phải để cô ấy ăn xong rồi hãy đi. Vĩnh Phong hất bàn tay tráng nõn của Vũ Quỳnh đang lã lơi đặt trên vai cậu ra, miễn cưỡng ngồi xuống. Vì Tịnh cậu phải nhẫn nhịn, Vĩnh Phong quá hiểu mẹ mình. Thương trường làm một người phụ nữ như bà cứng rắn và lãnh đạm, thậm chí là tàn nhẫn. Bà đã không còn là một bà chủ thông thường, một người mẹ bình thường như bao bà mẹ khác. Điều này khiến cho gia đình cậu ngày cành lạnh lẽo. Bởi vậy, Vĩnh Phong từ thuở nhỏ đã thèm khát một mái ấm gia đình. Khi cậu gặp Tịnh, những cử chỉ lo lắng quan tâm của cô với bé Hy khiến Vĩnh Phong ngưỡng mộ và yêu cô từ bao giờ không biết. Ông Vũ Triết thấy con gái cưng bị đối xử thô bạo thì căm lắm. Vĩnh Phong thì ông không dám động tới nhưng Tịnh, con bé thấp hèn, làm bỉ mặt ông vài con gái cưng của ông. Ông ta cười cười nói, đôi mắt ánh lên sự gian xảo của loài cáo già ranh ma. - Phải đó, thức ăn ở đây nổi tiếng số một. Tịnh cháu phải ăn cho thật nhiều, chẳng mấy thuở được ăn. Một món ăn có khi bằng nữa tháng lương cháu đi làm thêm đấy. Được ăn thì cứ ăn đi, kẻo sau này có muốn ăn cũng không có mà ăn. Cha con nhà này đúng là kẻ hát người hò sỉ nhục người khác quá đáng. Nhưng ai cũng biết bà Mai Hoa cũn không thích cô bé này nên chẳng ai dám lên tiếng bênh vực. Họ im lặng nhìn nhau. Vĩnh Phong nghe thấy thì từng giận vô cùng, lửa giận tựa như nham thạch dồn nén lâu ngày, bỗng muốn bùng phát ra ngoài, diệt sách những thứ gai mắt như vậy. Cậu dứng bật dậy, định đấm cho ông ta một quả nhưng Tịnh đã đưa tay ngăn lại và kéo cậu ngồi xuống. Cô quả rất giận khi nghe ông ta sỉ nhục, nhưng cô cố kìm chế, bởi vì nếu cô nổi giận thì chẳng phải cô đã thua cha con ông ta rồi sao. Cô nhìn ông không chớp mắt, môi khẽ nhếch lên : - Cám ơn bác đã thiết đãi cháu bữa ăn thịnh soạn này. Cháu nhất định sẽ ăn hết. Nói rồi cô vơ đũa gắp một miếng thịt trên chiếc đĩa trước mặt bỏ vào miệng nhai, nuốt xong cô gật đầu khen ngợi : - Quả thật rất ngon. Sau đó, cô lại gắp một miếng khác ăn ngon lành. Cha con Vũ Quỳnh gương mặt lúc này như thể bị ai tát vào mặt, hai tròng mắt muốn rơi ra. Quả là gậy ông đập lưng ông. Không khí trong phòng ăn lúc này thật ngột ngạt, mấy người khách chẳng còn ai muốn ăn gì nữa. Nhưng đứng dậy ra về thì không tiện nên tất cả bọn họ đàng ngồi im chịu trận. Vĩnh Phong tức giận lừ mắt nhìn cha con Vũ Quỳnh cảnh cáo. Ánh mắt thật đáng sợ, khiến ai cũng cảm thấy lạnh run. Bà Mai Hoa liền lên tiếng để xua tan không khí lạnh lúc này. - Vĩnh Phong con và Vũ Quỳnh cùng nhau tặng mọi người một bài hát đi. Nghe mẹ nói, Vĩnh Phong thu ánh mắt hình viên đạn của mình trở về, quay sang mẹ tỏ vẻ khó chịu. - Con không thích. - Tại sao. Chẳng phải con và Vũ Quỳnh lúc nhỏ rất thường cùng nhau đứa hát, đứa đánh đàn cho mọi người nghe à. - Tóm lại là con không thích – Gương mặt khó hịu của Vĩnh Phong càng lúc càng hiện rõ, hai chân mày cau lại, lỗ mũi phập phồng. - Mẹ muốn con lên biểu diễn – Bà Mai Hoa tức giận đưa mắt nhìn con trai cảnh cáo. Vĩnh Phong vùng vằng không chịu đứng lên. Tịnh mới quay sang mĩm cười nói : - Em cũng muốn nghe anh đánh đàn. Em chưa từng thấy dáng vẻ đánh đàn của anh. - Con thấy chưa, cả Tịnh cũng yêu cầu. Con không vì mọi người cũng nên vì Tịnh – Bà Mai Hoa nhân thế ép buộc. Vĩnh Phong miễn cường đứng dậy tiến về phía sân khấu, nơi đặt một ciếc đàn piaano màu trắng rất đẹp. Vũ Quỳnh hí hửng đứng dậy theo sau. Sau vài phút trao đổi , hai người quyết định chọn bài : « Như hạt mưa rơi « Tiếng đàn thánh thót của Vĩnh Phong dạo lên, giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng, giọng hát tuy không mượt mà nhưng có âm vực rõ ràng của Vũ Quỳnh cất lên khiến căn phòng chìm lắng trong âm nhạc. vĩnh Phong vừa đánh vừa liếc nhìn về phía sau. Thấy Tịnh đang say mê nghe mình đánh đàn thì thấy yên tâm, cậu chuyê tâm vào từng giai điệu. Lát sau, một mình cậu độc tấu, Vũ Quỳnh nhường lại sân khấu để một mình cậu tỏa sáng. Khi giai điệu cuối cùng kết thúc, Vĩnh Phong đứng dậy quay lưng lại… Tịnh đã biến đâu mất, cả Vũ Quỳnh cũng không còn.
|
Ông ta giả vờ quan tâm hỏi han tình hình nhà Tịnh. Chỉ cần nhìn cách ăn bận thì ông cũng đủ biết tịnh thuộc tầng lớp nào trong xã hội, nhưng ông ta làm như không biết đưa ra một câu hỏi khó: - Chẳng hay, cháu là thiên kim của nhà nào, ba mẹ cháu hiện đang kinh doanh gì ? Vũ Quỳnh bấm bụng cười thầm khi nghĩ đến câu trả lời của Cô. Nếu nói thực thì sẽ bị khinh thường, nếu nói dối thì sẽ bị cô lột mặt nạ. Tịnh chẳng có lấy một biểu hiện nào trên gương mặt đẹp của mình, cô buông dao nĩa xuống, từ tốn trả lời: - Dạ thưa bác, trước đây nhà cháu cũng có kinh doanh nhưng vì công xưởng chẳng may bị cháy nên phải đóng cửa. Sau này ba cháu lại chẳng may qua đời cho nên nhà cháu đã không còn kinh doanh nữa. Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với cô trước một câu trả lời thẳng thắn và gia giáo. Nhưng ông Vũ Triết không thỏa mãn trước nét mặt của mọi người và câu trả lời này của Cô, ông tiếp tục hỏi. - Thế còn mẹ cháu, mẹ cháu làm gì. - Dạ mẹ cháu học thanh nhạc, sau khi tốt nghiệp thì lấy ba cháu, sau này mẹ cháu chỉ đi dạy đàn thôi ạ – Tịnh vừa trả lời vừa đáp lại bàn tay ấm áp đang xen vào giữ những ngón tay của cô, siết nhẹ. - Vậy mẹ cháu vẫn tiếp tục dạy đàn chứ – Bà Mai Hoa lên tiếng hỏi, giọng lạnh lùng đáng sợ. - Dạ không hiện tại mẹ cháu đang bệnh nên phải nhập viện ạ. - Chắc tại bà ấy lao lực quá đó mà. Cũng phải thôi, phải cố gắng làm để trả nợ cho người chồng nghiện rượu – Vũ Quỳnh cố ý nói lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy. Tịnh vừa nghe Vũ Quỳnh nói thì sắc mặt chợt trắng bệch đi. Rầm …Vĩnh Phong quay phắt người lại liếc nhìn Vũ Quỳnh một cái, ánh mắt sắc nhọn như một mũi kim lóe lên đầy cảnh cáo. Nhưng Vũ Quỳnh phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Phong, cô nói thầm trong bụng:” Anh càng muốn che chở cho cô ta thì tôi càng muốn nhấn chìm cô ta trong xấu hổ”. Cô ta nhìn Tịnh nhếch mép nói: - Làm sao mà một giáo viên dạy nhạc như mẹ của cô lại có thể trả món nợ mấy tỉ đồng trong vòng có mấy năm ngắn ngủi vậy. Nghe nói, nhà trọ của hai mẹ con cô sống có rất nhiều cô từ tỉnh lên hành nghề sống dựa vào đàn ông. Dùng thân xác để đàn ông trả nợ cho mình. Cả người Tịnh đông cứng lại trước lời nói độc ác của Vũ Quỳnh. Rầm … một bàn tay đập mạnh trên bàn, làm cho cái bàn run lên, kéo theo hệ lụy là những chiếc dĩa khuya loãng xoãng. - Cô càng nói càng quá đáng rồi đó. Phép lịch sự của cô ở đâu vậy, dù gì thì cô ấy cũng là khách của mẹ tôi – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên. Nếu như bàn tay của Tịnh không nắm chặt bàn tay của cậu ghì lại, chắc chắn Vũ Quỳnh đã ăn một cái tát cực mạnh của vĩnh Phong rồi. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn thương Tịnh, ngay cả mẹ mình. Ông Vũ Triết thấy Vĩnh Phong nổi giận thì mặt hơi thất sắc, còn Vũ Quỳnh tái cả mặt vì sợ. - Vĩnh Phong! Đừng có vô phép như vậy. Vũ Quỳnh chẳng qua lỡ lời thôi. Đừng làm bữa tiệc mất vui – Bà Mai Hoa vội lên tiếng kìm *** cơn giận dữ của đứa con trai. Nuôi con cũng biết lòng con, bà biết Vĩnh Phong rất nóng tính. Tịnh nhắm chặt mắt hít một hơi thật mạnh sau đó thở ra, trút bỏ hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Thì ra cô ta đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô rồi. Vũ Quỳnh có thể xúc phạm cô, có thể trà đạp cô nhưng cô ta không thể trà đạp mẹ cô được.Tịnh dùng hết li trí của mình để trả lời trước mọi người. - Mẹ cháu vốn là một thiên kim tiểu thơ, trong cuộc sống luôn là người nho nhã thanh tao. Bà tựa như đóa sen trong hồ, không quá sáng chói nhưng cũng không bao giờ bị lu mờ. Cho đến bây giờ vẫn vậy, dù cuộc sống có vất vả đến mấy, bà vẫn là người sống không thẹn với lòng. Dù đứng giữa bùn sình nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngược lại có những người luôn sánh mình với mặt trăng trên cao. Mà chẳng bao giờ nhìn lại trăng có lúc tròn lúc méo, đã vậy có khi còn bị bao bọc bởi mây đen, rất dễ chìm mất. Những người như thế tuyệt đối không thể sánh được với mẹ cháu. Mẹ đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, cháu rất kính trọng mẹ của mình. Ánh mắt cương nghị trong veo, thẳng thắn, cô gái trước mặt các vị khách thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khí chất bao trùm. Tự nhiên trong lòng ai cũng có một sự so sánh ngầm. Một cô gái nghèo nàn tầm thường nhưng gia giáo và một cô gái giàu sang nhưng nói năng thiếu suy nghĩ. Giữa hai người, ai mới thật sự là thiên kim tiểu thơ. - Cháu chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại có nghị lực như bác ấy – Vĩnh Phong mĩm cười nói, ánh mắt nhìn Tịnh mĩm cười bày tỏ sự ngưỡng mộ – Bác ấy đã tự lực vươn lên, nuôi dạy Tịnh thật tốt. Tự nhiên có những ánh mắt ái ngại nhìn về Vũ Quỳnh. Mặt cô ả từ chỗ đang đắc ý dần thành tím tái. Ông Vũ Triết ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng rất tức giận, không ngờ lại bị bẻ mặt như vậy. Đã vậy, con gái cưng của ông còn bị mắng nữa chứ. Ông ta cười giả lã với Tịnh - Là Vũ Quỳnh nhà bác không hiểu chuyện, không biết cách ăn nói, mong cháu bỏ qua…- Ông ta dùng một lúc ,đảo mắt nhìn quanh rồi gật đầu gian xảo hỏi – Nghe nó cháu là sinh viên xuất sắc, vậy cháu học khoa gì? - Dạ cháu đang học năm hai khoa Quản trị –c lễ phép trả lời. - Vậy cháu thử nói cảm nghỉ của mình trong tình hình kinh tế hiện nay ở nước mình thế nào – Ông Vũ Triết khinh thường, định đánh vào học thức chưa được vũng chắc của một sinh viên năm hai như Tịnh. Nhưng bất ngờ lả Tịnhlại có thể trả lời ông một cách trôi chảy. Nhờ vào những tư liệu mà cô thu thập trong lúc giúp các giáo sư soạn dề tài nguyên cứu. - Thưa bác, nước ta tuy chưa thật sự phát triển nhưng nước ta lại tiềm ẩn một khả năng dồi dào ….nhung chúng ta lại quá chú trọng vào việc xuất khẩu và nhập khẩu mà không chú trọng tới thị trường cũng như thị hiếu của người dân trong nước. Chúng ta nên tỗ chức lại cơ cấu lại các yếu tố tổ chức, sản xuất, thị trường…hướng đến thị trường trong nước…. Chúng ta nên tiến hành song song cùng lúc đưa những mặt hàng sản phẩm phù hợp với yêu cầu của người tiêu dùng trong và ngoài nước…. Sau đó là những câu hỏi dồn dập và tịnh đều xuất sắc trả lời làm thỏa mãn lòng họ. Trong khi Vũ Quỳnh cũng học khoa quản trị nhưng trên Tịnh một năm, là bậc đàn chị nhưng cứ ấp úng trước các câu hỏi của các vị khách. Có người còn cố tình chế nhạo: - Thì ra học ở nước ngoài không bằng học ở trong nước. Tốt nhất như cháu nói nên phát triển trong nước trước rồi mới phát triển ở nước ngoài.Tịnh ngước mắt nhìn người đàn ông đó, ông ấy chính là người lúc nãy đã đợ lời cho cô. Ông ấy thấy Tịnh nhìn mình liền nháy mắt mĩm cười với cô. Cô cũng bày tỏ sự cảm kích của mình với ông ấy. Ông ta thò tay vào trong túi áo, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. - Hy vọng sau khi cháu ra trường sẽ ghé mắt đến công ty của bác. Bác luôn để dành cho cháu một chỗ tốt nhất trong công ty của bác. Tịnh lí nhí cám ơn rồi đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp. - Ây da, tôi cũng định mời cô bé nhưng đã bị ông cướp trước rồi – Một người nói đùa. Mọi người đều cười vui vẻ. Chỉ có cha con Vũ Quỳnh là tức muốn hộc máu, rõ ràng là muốn bỉ mặt Tịnh nhưng không ngờ lại làm cô tỏa sáng. Bà Mai Hoa vốn dĩ muốn đưa Tịnh đến đây để cô hiểu được khó mà rút, thấy cao để cúi đầu. Bà hơi khó chịu vì bị cha con Vũ Quỳnh làm hỏng chuyện. Sắc mặt bà kém vui, bà hỏi: - Vậy bây giờ cháu đang ở đâu. - Dạ cháu .. – ngập ngừng, quả thật rất khó nói. - Cô ấy đang ở chung nhà với Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh vừa nói vừa nhếch mép cười . - Vậy sao – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói. - Mẹ à! Chuyện là như vầy…- Vĩnh Phong định lên tiếng giải thích. - Được rồi. Chuyện chơi bời của con mẹ không muốn nhắc đến. Bây giờ con còn đi học nên mẹ không nói nhưng sau này cưới vợ rồi nhất định phải đoàn hoàng nghiêm chỉnh. Vợ con sẽ là người tương xứng với gia đình mình – Bà Mai Hoa nghiêm giọng ngắt lời Vĩnh Phong. Ngụ ý rõ ràng nhằm cho Mạc Tịnh hiểu rằng cô hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu của bà. - Mẹ ! – Vĩnh Phong khó chịu gắt lên, cậu nắm lấy tay Tịnh kéo cô đứng lên, mạnh đến nỗi chiếc ghế cậu đang ngồi ngã bật ra phía sau – Tụi con xin phép ra về. - Đứng lại ! Vĩnh Phong, sao con có thể vô phép tắc ra về trước các bậc chú bác như thế chứ – Bà Mai Hoa lần này không thể kiềm chế nộ khí của mình, mắt bà trừng trừng Vĩnh phong nhưng sau đó dịu lại, bà lấy giọng ôn hòa nói – Con làm vậy sẽ khiến Tịnh khó xử đó. Con hỏi xem Tịnh có muốn đi hay không mới được chứ. Bà ta quả là một con cáo già dày dạng kinh nghiệm, chỉ cần dùng chiêu này thì đã có thể bắt Tịnh với Vĩnh Phong phải ở lại. Nếu Vĩnh Phong không nghe lời bà thì cậu cũng phải ở lại, cậu buộc phải ngồi lại vì Tịnh. Mà Tịnh chắc chắn phải ở lại. Nếu như cô muốn lấy lòng bà, muốn tạo ấn tượng trong mắt bà thì cô chắc chắc ở lại. - Vĩnh Phong, chúng ta ở lại đi – Ánh mắt cương quyết của Tịnh khiến Vĩnh Phong vừa lo lắng vừa yên tâm. Cậu muốn bảo vệ cô khỏi những tổn thương, nhưng lại rất tin tưởng vào khả năng ứng phó của cô. Mặt khác cậu sợ mẹ sẽ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho cô nếu cậu không nghe lời. Cậu siết chặt tay rồi cùng Tịnh ngồi xuống. Tịnh rút tay mình ra khỏi tay Vĩnh Phong. Cô sẽ tự mình ứng phó và đứng vững. Tịnh đâu phải ngốc nghếch mà không hiểu dụng tâm của bà Mai Hoa. Nhưng cô không sợ, sự sợ hãi đến với Cô quá nhiều, cô đã chai lì trước nó. khi cô đã quyết định đến bên cạnh Vĩnh Phong là cô đã liệu trước con đường đầy chông gai mà cô phải vượt qua. Cô và Vĩnh Phong sẽ cùng nhau vượt qua nó. Vũ Quỳnh bèn đứng lên dựng lại cái ghế cho Vĩnh Phong, giả vờ cười nói : - Vĩnh Phong, anh đừng nỏi nóng nữa. Quá trưa rồi, Tịnh cũng đã đói bụng, anh phải để cô ấy ăn xong rồi hãy đi. Vĩnh Phong hất bàn tay tráng nõn của Vũ Quỳnh đang lã lơi đặt trên vai cậu ra, miễn cưỡng ngồi xuống. Vì Tịnh cậu phải nhẫn nhịn, Vĩnh Phong quá hiểu mẹ mình. Thương trường làm một người phụ nữ như bà cứng rắn và lãnh đạm, thậm chí là tàn nhẫn. Bà đã không còn là một bà chủ thông thường, một người mẹ bình thường như bao bà mẹ khác. Điều này khiến cho gia đình cậu ngày cành lạnh lẽo. Bởi vậy, Vĩnh Phong từ thuở nhỏ đã thèm khát một mái ấm gia đình. Khi cậu gặp Tịnh, những cử chỉ lo lắng quan tâm của cô với bé Hy khiến Vĩnh Phong ngưỡng mộ và yêu cô từ bao giờ không biết. Ông Vũ Triết thấy con gái cưng bị đối xử thô bạo thì căm lắm. Vĩnh Phong thì ông không dám động tới nhưng Tịnh, con bé thấp hèn, làm bỉ mặt ông vài con gái cưng của ông. Ông ta cười cười nói, đôi mắt ánh lên sự gian xảo của loài cáo già ranh ma. - Phải đó, thức ăn ở đây nổi tiếng số một. Tịnh cháu phải ăn cho thật nhiều, chẳng mấy thuở được ăn. Một món ăn có khi bằng nữa tháng lương cháu đi làm thêm đấy. Được ăn thì cứ ăn đi, kẻo sau này có muốn ăn cũng không có mà ăn. Cha con nhà này đúng là kẻ hát người hò sỉ nhục người khác quá đáng. Nhưng ai cũng biết bà Mai Hoa cũn không thích cô bé này nên chẳng ai dám lên tiếng bênh vực. Họ im lặng nhìn nhau. Vĩnh Phong nghe thấy thì từng giận vô cùng, lửa giận tựa như nham thạch dồn nén lâu ngày, bỗng muốn bùng phát ra ngoài, diệt sách những thứ gai mắt như vậy. Cậu dứng bật dậy, định đấm cho ông ta một quả nhưng Tịnh đã đưa tay ngăn lại và kéo cậu ngồi xuống. Cô quả rất giận khi nghe ông ta sỉ nhục, nhưng cô cố kìm chế, bởi vì nếu cô nổi giận thì chẳng phải cô đã thua cha con ông ta rồi sao. Cô nhìn ông không chớp mắt, môi khẽ nhếch lên : - Cám ơn bác đã thiết đãi cháu bữa ăn thịnh soạn này. Cháu nhất định sẽ ăn hết. Nói rồi cô vơ đũa gắp một miếng thịt trên chiếc đĩa trước mặt bỏ vào miệng nhai, nuốt xong cô gật đầu khen ngợi : - Quả thật rất ngon. Sau đó, cô lại gắp một miếng khác ăn ngon lành. Cha con Vũ Quỳnh gương mặt lúc này như thể bị ai tát vào mặt, hai tròng mắt muốn rơi ra. Quả là gậy ông đập lưng ông. Không khí trong phòng ăn lúc này thật ngột ngạt, mấy người khách chẳng còn ai muốn ăn gì nữa. Nhưng đứng dậy ra về thì không tiện nên tất cả bọn họ đàng ngồi im chịu trận. Vĩnh Phong tức giận lừ mắt nhìn cha con Vũ Quỳnh cảnh cáo. Ánh mắt thật đáng sợ, khiến ai cũng cảm thấy lạnh run. Bà Mai Hoa liền lên tiếng để xua tan không khí lạnh lúc này. - Vĩnh Phong con và Vũ Quỳnh cùng nhau tặng mọi người một bài hát đi. Nghe mẹ nói, Vĩnh Phong thu ánh mắt hình viên đạn của mình trở về, quay sang mẹ tỏ vẻ khó chịu. - Con không thích. - Tại sao. Chẳng phải con và Vũ Quỳnh lúc nhỏ rất thường cùng nhau đứa hát, đứa đánh đàn cho mọi người nghe à. - Tóm lại là con không thích – Gương mặt khó hịu của Vĩnh Phong càng lúc càng hiện rõ, hai chân mày cau lại, lỗ mũi phập phồng. - Mẹ muốn con lên biểu diễn – Bà Mai Hoa tức giận đưa mắt nhìn con trai cảnh cáo. Vĩnh Phong vùng vằng không chịu đứng lên. Tịnh mới quay sang mĩm cười nói : - Em cũng muốn nghe anh đánh đàn. Em chưa từng thấy dáng vẻ đánh đàn của anh. - Con thấy chưa, cả Tịnh cũng yêu cầu. Con không vì mọi người cũng nên vì Tịnh – Bà Mai Hoa nhân thế ép buộc. Vĩnh Phong miễn cường đứng dậy tiến về phía sân khấu, nơi đặt một ciếc đàn piaano màu trắng rất đẹp. Vũ Quỳnh hí hửng đứng dậy theo sau. Sau vài phút trao đổi , hai người quyết định chọn bài : « Như hạt mưa rơi « Tiếng đàn thánh thót của Vĩnh Phong dạo lên, giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng, giọng hát tuy không mượt mà nhưng có âm vực rõ ràng của Vũ Quỳnh cất lên khiến căn phòng chìm lắng trong âm nhạc. vĩnh Phong vừa đánh vừa liếc nhìn về phía sau. Thấy Tịnh đang say mê nghe mình đánh đàn thì thấy yên tâm, cậu chuyê tâm vào từng giai điệu. Lát sau, một mình cậu độc tấu, Vũ Quỳnh nhường lại sân khấu để một mình cậu tỏa sáng. Khi giai điệu cuối cùng kết thúc, Vĩnh Phong đứng dậy quay lưng lại… Tịnh đã biến đâu mất, cả Vũ Quỳnh cũng không còn.
|
Vĩnh Phong hớt hải chạy lại bàn ăn hỏi, ánh mắt hoang mang cực độ: - Tịnh đâu. - Con đang hỏi ai vậy – Bà Mai Hoa trách. - Con xin lỗi – Vĩnh Phong biết mình vô lễ, ăn năn nói . - Cô ấy vừa đi vệ sinh – Bà Mai Hoa ném cho cậu một câu sau cái nhìn nghiêm nghị. Vĩnh Phong mới dịu lại sự hốt hoảng của mình. Vừa lúc đó, có tiếng mở cửa, Vĩnh Phong nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Nhưng người bước vào không phải là Tịnh mà là Vũ Quỳnh. - Tịnh không vào cùng em à – Vĩnh Phong vội vàng hỏi. - Cô ấy đã về rồi. Đúng là không biết phép tắc gì hết, chưa chào người lớn đã tự bỏ về rồi – Vũ Quỳnh vểnh môi nói, thái độ miệt thị rõ ràng, cố tình nhấn mạnh để cho mọi người nghe. - Về rồi thì thôi, bỏ đi, không có cô ấy cũng tốt – Bà Mai Hoa mĩm lạnh nhạt nói – Mọi người tiếp tục ăn thôi nào, thức ăn đã nguội cả rồi. - Phải đó, hay là để tôi bảo người làm lại món khác – Ông Vũ Triết vội phụ họa theo. Nhưng Vĩnh Phong đã giận dữ đưa tay bốp cổ Vũ Quỳnh ấn mạnh cô ta vào cánh cửa sau lưng, khiến đầu cô ả đập mạnh vào cánh cửa. Vũ Quỳnh thét lên một tiếng sợ hãi làm tất cả mọi người đều khiếp đảm quay lại. - Cô đã làm gì cô ấy – Cơn giận dữ của Vĩnh Phong bùng nổ, cậu đã mất khả năng kiềm chế của mình rồi, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng đến tàn nhẫn, không hề mảy may chạnh lòng trước gương mặt đau đớn của Vũ Quỳnh – Nói mau – Cậu thét lên ra lệnh, vòng tay siết chặt thêm khiến Vũ Quỳnh gần như tắt thở. Vũ Quỳnh túm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình đẩy ra nhưng bàn tay đó có sức mạnh kinh hồn, dù cô cô gắng thế nào nhưng bàn tay đó không hề lay động. Gương mặt thiếu oxi của cô tím lại. - Vĩnh Phong mau bỏ Vũ Quỳnh ra – Bà Mai Hoa thét lên một cách sợ hãi. Ông Vũ Triết và hai người khách vội vàng chạy đến kéo Vĩnh Phong ra khỏi Vũ Quỳnh, gương mặt người nào người nấy tái mét. Mẹ của Vũ Quỳnh cũng chạy đến đỡ con gái, gương mặt bà tái xanh, đôi mắt rưng rưng nước mắt. Vĩnh Phong bị kéo, cậu buông tay ra khỏi cổ Vũ Quỳnh, cô ả ho sặc sụa, cố gắng hít thở trở lại. Vĩnh Phong vung mình ra khỏi những bàn tay đang nắm giữ mình, cậu quay phắt nhìn Vũ Quỳnh làm cô ta sợ hãi vội ôm siết lấy mẹ. Bà Kim Xuân – mẹ Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên che chắn cho con gái, cả thân người run lên trước cơn điên của Vĩnh Phong. Vĩnh Phong chỉ nghiêm nét mặt chỉnh sửa lại chiếc áo của mình rồi lạnh lùng nhìn cô ta : - Tôi nói cho cô biết, thà tôi lấy chó lấy mèo cũng không bao giờ lấy cô. Không phải Tịnh không xứng với tôi mà là tôi không xứng với cô ấy. Ngoài cô ấy ra, trong mắt tôi tất cả đều là cỏ rác. Hãy nhớ đến bài học ngày hôm nay, nếu cô còn dám động đến cô ấy một lần nữa, tôi sẽ cho cô biết mùi sống không bằng chết. Nói rồi, Vĩnh Phong mở cửa bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Để lại sau lưng nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan của những vị khách, nỗi xấu hổ và sự căm tức của gia đình Vũ Quỳnh, sự mất mặt của bà Mai Hoa. Vĩnh Phong chạy thật nhanh ra ngoài tìm kiếm xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng nào của Tịnh. Cậu vội chạy ra bãi đỗ xe, chiếc ba lô màu đen của cô lúc nãy để ở ngoài xe, cậu hy vọng, cô sẽ đến đó chờ cậu nhưng cảm giác hụt hẫng đến với cậu. Tịnh không hề đến đó, chiếc ba lô vẫn còn trong xe. - Cậu Phong, có chuyện gì à – Bác tài xế thấy Vĩnh Phong hộc tốc chạy đến, hơi thở dồn dập, gương mặt đầy lo lắng thì vội hỏi. Vĩnh Phong không hề trả lời, cậu đẩy bác tài xế ra rồi ngồi vào trong tay lái, lái xe bỏ đi một mạch. Bác tài xế nhìn theo ngẫn ngơ chả hiểu chuyện gì vừa xãy ra. Ruột gan của Vĩnh Phong như bị thêu đốt, cậu cho xe chạy thật chậm, cố gắng quan sát xung quanh thật kỹ. Tay cầm điện thoại liên tục gọi vào số quen thuộc nhưng chỉ nhận được thông báo bận, điện thoại ở nhà cũng không ai nghe. Vĩnh Phong vội vàng gọi cho Đình Thi. - Alô ! Vĩnh Phong, anh gọi em có chuyện gì không ? – Giọng Đình Thi trong trẻo vang bên kia đầu dây. - Đình Thi ! Tịnh có đến chỗ em hay không – Vĩnh Phong hấp tấp hỏi. - Không có, có chuyện gì sao – Giọng Đình Thi lo lắng hỏi. - Có chút chuyện – Vĩnh Phong ậm ừ nói – Em có biết, có nơi nào Tịnh có thể đến không. - Có một vài nơi thôi… – Đình Thi vội kể cho Vĩnh Phong nghe. Sau đó, Vĩnh Phong vội đi tìm những nơi mà Đình Thi cho biết sau khi để lại lời căn dặn : » Nếu Tịnh có tìm em thì gọi cho anh biết ». Đình Thi gật đầu hứa. Nhưng tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm thấy Tịnh ở đâu, ngay cả mộ của ba Tịnh, cậu cũng đến. Cậu đảo đi, đảo lại rất nhiều vòng trước khi trở về nhà. Cho xe vào trong gara xong, Vĩnh Phong vội vàng chạy ùa vào nhà, cửa nhà vẫn còn khóa, Vĩnh Phong vẫn muốn thử tìm. Cậu mở cửa xong liền chạy ngay lên phòng của Tịnh, nhưng căn phòng lạnh tanh. Cậu chạy tìm khắp mọi nơi, ngay cả sân thượng cũng đã tìm, điệnt hoại mãi vẫn không gọi được. Vĩnh Phong gần như tuyệt vọng, dù Đình Thi căn dặn là không được đến bệnh viện làm kinh động đến bà Cẩm Du. Nhưng Vĩnh Phong không còn cách nào khác, bất đắc dĩ cậu phải đến đó. Khi Vĩnh Phong vừa từ nhà bếp đi ra, thì điện thoại reo lên. - Vĩnh Phong, anh có tìm thấy không ?- Đình Thi bên kia lo lắng hỏi. - Không – Vĩnh Phong tuyệt vọng trả lời. - Cô ấy đi đâu được chứ – Giọng Đình Thi run run vang lên. - Anh nhất định sẽ tìm ra cô ấy – Vĩnh Phong quả quyết. Dù là chân trời góc bể cậu tìm phải đi tìm cô. Tắt điện thoại, Vĩnh Phong định đi ra ngoài thì qua tấm kính trong suốt nhìn ra góc vườn nơi có một cái cây to treo một chiếc xích đu. Một bóng người đang nằm trên co ro trên đó. Gió nhè nhẹ thổi, vài chiếc lá rơi rụng. Chiếc xích đu nhè nhẹ đong đưa trong gió, ru một thiếu nữ vào trong giấc ngủ. Chàng trai dáng người cao lớn từ từ tiến lại chiếc xích đu, cái bóng của cậu che phủ hết thân hình của cô gái đang nằm trên chiếc xích đu. Cảm giác nhẹ nhỏm của chàng trai khi nhìn gương mặt thanh tú đang say giấc của cô gái. Chàng trai ngồi nhỏm bên cạnh chiếc xích đu đưa tay vuốt ve làn da mịn màng trên gương mặt xinh đẹp ấy. Cô gái giật mình tỉnh giấc, hàng lông mi cong cong hé mở. Nhìn thấy gương mặt điển trai của chàng trai, cô khẽ mĩm cười, đôi môi căng mọng xinh đẹp như nụ hoa chớm nở gọi tên chàng trai. - Vĩnh Phong, anh về rồi à. Cô dụi mắt rồi đứng dậy. Bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy cô siết chặt. - Vĩnh Phong, em sắp không thở được nữa rồi – Tịnh hổn hểnh nói không ra hơi, nhưng Vĩnh Phong càng siết chặt hơn. Đến chừng khi cô như muốn sắp ngất đi thì Vĩnh Phong mới chịu nới lỏng vòng tay. Giọng khàn khàn trầm bổng, Vĩnh Phong thì thào nói : - Em có biết cảm giác sợ hãi khi không thấy em là như thế nào không. - Em xin lỗi ! – tỏ vẻ ăn năn, gương mặt chúm chím rất đáng yêu làm Vĩnh Phong không thể nổi giận với cô. - Sao em lại bỏ về mà không báo cho anh biết, có biết anh đã chạy đi tìm em bao lâu không, gọi cho em cũng không bóc máy- Cậu trách yêu cô. - Em để điện thoại ở trong ba lô. Cả chìa khóa nhà cũng để trong đó, cho nên khi về đây, em đành nằm ở đây đợi anh về – Tịnh giải thích. - Có phải Vũ Quỳnh đã nói gì đó khiến em không vui nên phải bỏ về – Vĩnh Phong khẽ hỏi. gương mặt hơi tái khi nhớ lại sự việc lúc nãy. Cô vội lấp liếm. - Chỉ tại lúc đó em thấy hơi nhức đầu mà anh lại đang đánh đàn nên em mới về trước. Anh giận sao – Đôi mắt trong veo của cô ngẩn nhìn cậu âu yếm làm cho Vĩnh Phong quên hết nỗi sợ hãi mất cô lúc nãy. - Anh không thấy giận mà chỉ thấy đói thôi. Em thì thoải mái rồi, lúc nãy nhìn em ăn thật khí thế, còn anh chẳng ăn uống được gì cả. Bây giờ cái bụng đang biểu tình – Vĩnh Phong đúng là cảm thấy đói kinh khủng. - Vậy bây giờ em đi nấu cái gì cho anh ăn – Tịnh lo lắng, định rời khỏi vòng tay của Vĩnh Phong nhưng Vĩnh Phong không chịu buông tay, cậu kéo Tịnh cùng ngồi trên xích đu. Kề sát tai Tịnh nói nhỏ : - Bây giờ anh chỉ muốn ăn thịt em thôi. Mạc Tịnh đành ngoan ngoãn để cho con sói kia ăn thịt gọi là bù đắp.(tg:cấm nghĩ bậy nhé ko fải cảnh nóng18+ đâu à nha)
|