Về Bên Anh
|
|
“Cái tên kia bị cậu ấy đạp gãy chân, thương tật suốt đời nhưng cũng phải bị ngồi tù vì tội giết người, còn Vũ chỉ là tự vệ nên không bị định tội. Sau khi sự việc xảy ra, đám bạn cậu, Hùng đen đều không thấy mặt đâu, bọn chúng sợ liên lụy nên đều trốn tránh, còn Hải Yến bạn gái cậu có đến đám tang thăm nhưng cậu ấy lại đuổi về và bảo chia tay, cô ta cũng đồng ý và làm theo ý cậu mà không thèm hỏi lý do hay một câu an ủi động viên” Lâm lại thở dài, hắn nghĩ thầm “là đám người hôm trước”
Anh kể tiếp: “Sau đám tang, Vũ bỏ đi vài ngày, cả nhà đều lo lắng tìm cậu. Hạng Vũ luôn vằn vặt vì cái chết của em mình nên bỏ đi, ba mẹ anh đều đau thương khi mất đi một đứa con trai nhưng lại khổ tâm khi thấy cậu cứ tự hành hạ bản thân mình. Vài ngày sau cậu ấy trở về, quì gối trước mặt ba mẹ cậu, khấu đầu xin lỗi và sẽ cố gắng thực hiện ước mơ của người em trai đáng thương của mình”. Lâm uống một ngụm bia rồi tiếp tục: “Em trai cậu muốn trở thành kiến trúc sư nhưng không thể thực hiện được, cậu ấy bỏ hai năm học vẽ rồi thi vào khoa kiến trúc trường đại học A này để thực hiện ước mơ của em cậu. Cậu ấy cũng tự hứa với lòng không đánh nhau nữa, vì đánh nhau mà em trai cậu phải gánh chịu hậu quả cho cậu. Anh gặp cậu ấy khi lên đại học, anh vừa là bạn học vừa là bạn cùng phòng của cậu ấy. Khi học năm hai, tụi anh có buổi liên quan chào đón tân sinh viên khoa kiến trúc, cậu ấy say khước anh phải đưa cậu ấy về ký túc xá. Nói thật với nhóc, lần đầu tiên anh thấy một người đau khổ ai nhìn cũng phải đau cùng, cậu ấy nói hôm nay là đám giỗ em trai mình mà cậu lại không muốn về. Anh rặng hỏi thì biết mọi chuyện như trên, cậu ấy lại nói mình là gay, lúc đó anh thấy hơi bất ngờ há hốc mồm nhìn cậu ấy vẻ mặt thống khổ mong sự thông cảm từ anh. Cậu ấy bảo nhìn đám nhóc sinh viên lại nhớ tới em trai mình, nếu còn sống thì chắc cũng là tân sinh viên rồi, cậu ấy cười khinh rồi nói mình thích con trai, thật sự muốn yêu thương một nhóc nào đó để bảo vệ suốt đời. Lúc này anh mới hiểu lý do là vì cậu ấy quá thương tiếc cho em trai mình lại thêm sự lãnh cảm từ Hải Yến đã làm trái tim Hạng Vũ chết đi để sống lại thành một con người mới”. Nói xong Lâm nhìn hắn cười một cái chờ phản ứng từ hắn
“Nhìn gì, mà sao tôi phải nghe chuyện đời tư của anh ta?” Hắn nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt của Lâm.
“Haizzz…hôm nay mình nói nhiều quá” Lâm vươn vai ngáp dài rồi đứng lên đi về chồi, khi đi anh còn không quên vỗ vỗ vai hắn như ẩn ý nhắc nhở. Hắn phủi phủi vai rồi ngồi chống cằm ngẩn người nhìn ra xa.
Đêm đến, mọi người đều về chồi mà ngủ, hắn cũng lết cái thân mệt mỏi với đầu óc trống rỗng về chồi. Trong chồi, mỗi người đều có túi ngủ riêng và nằm theo hàng để ngủ. Chỉ còn chỗ trống trong vách là của hắn, hắn chui rút vào túi ngủ nằm vắt tay lên chán suy nghĩ về chuyện Hạng Vũ đã nói với hắn rồi ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, mọi người tụ tập chơi trò chơi đến chiều tối thì chuẩn bị lên xe trở về.
Sau bốn tiếng hì hụt chạy thì cuối cùng chiếc xe cũng chịu dừng lại trước cổng trường. Mọi người xuống xe, ai về nhà nấy. Hắn cũng đeo ba lô chuẩn bị về nhà. Từ chuyện hôm qua, anh luôn tránh mặt hắn, mà hắn cũng ngại gặp mặt anh nên hai người cứ thế mà trốn tránh nhau.
Hết chương 3.
|
Chương 4: Thích con trai thì đã sao?
Trời cũng sập tối, hắn cũng nhanh chóng về nhà. Khi ngang qua con đường nhỏ vắng người thì hắn chợt dừng lại vì thấy gương mặt ai nhìn quen quen, phía trước người đó còn một nhân vật nữa nhìn cũng quen quen. Hắn nheo mắt bước tới gần chỗ hai người họ nhưng chỉ núp đằng sau vách tường gần đó. Hắn nhận ra anh và tên kia là đại ca hôm nọ đã đánh hắn.
“Mày đã chia tay Hải Yến, sao còn muốn quay lại với cô ta” Hùng đen nói
“Cô ta nói với mày như vậy?” Anh nhếch môi nhìn hắn
“Mày hôm đó hẹn gặp Yến ở trước cổng trường còn nói muốn làm lại từ đầu với Yến, Yến đã nói cho tao nghe hết rồi” Tên Hùng khẳng định. Hắn nghe thấy vậy liền nheo mắt nghĩ “Cô ta chắc chắn là bịa đặt, tên kia hiện giờ đang thích con trai thì làm sao qua lại với cô”
“Mày muốn gì?” Anh vẫn thái độ lạnh lùng nhìn tên kia.
“Tao muốn đánh với mày, nếu mày thua thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Yến” Hùng đen xoa xoa nắm tay nói
“Tao không thích!” Anh chắc chắn từng từ một.
“Không thích cũng phải đánh” Tên Hùng từng bước tiếng gần phía anh, càng ngày càng gần rồi vung cho anh một đấm ngay mặt, anh không né cũng không đánh trả, tên đó tiếp tục lên gối vào bụng anh, rồi đạp anh ngã ra sau. Anh ôm bụng, nhăn mặt loạng choạng đứng dậy thì bị tên đó túm cổ áo, vung tay chuẩn bị cho anh ăn một đấm nữa nhưng chưa kịp ra tay thì bị một vật rất cứng đánh vào cánh tay mình. Tên đó ôm cánh tay đang đau điếng nhìn theo bóng lưng hai người nọ chạy xa dần, nghiến răng nói “Cái thằng nhóc chết tiệt, dám xen vào chuyện của ông”
Hắn, đứng một bên nhìn thấy anh bị đánh nhưng lại không đánh trả hay né tránh. Cảm thấy bực tức dùm anh nên tài lanh ra tay nghĩa hiệp, chộp khúc gỗ bên cạnh rồi chạy lại đánh thật mạnh vào tên kia. Không đợi tên kia hoàn hồn, hắn nắm lấy tay anh kéo chạy đi.
Hai người chạy đến một hẻm vắng, đứng dựa tường hì hụt thở. Anh chùi vệt máu nơi khóe miệng nhìn hắn:
“Ai cần nhóc cứu. Chạy mệt chết được!” Anh nói
“Nếu tôi…mà không cứu kịp thì…thì anh chắc giờ cũng nằm một đống rồi” Hắn nói với hơi thở dứt quãng
“Không cần nhóc lo” Anh cười nhếch môi
“Tôi không phải lo cho anh, ờ mà tại sao anh không đánh trả?” Hắn khoanh tay dựa tường hỏi
“Không phải chuyện của cậu” Anh nhướn mày nhìn hắn
“Là vì em trai anh sao” Hắn tiếp tục hỏi tới. Vừa nghe thấy chữ em trai anh liền chau mày vẻ mặt khó chịu nhìn hắn
“Cái tên Hùng Lâm chết bầm” Anh chửi Hùng Lâm vì bép xép. Ở ký túc xá, Hùng Lâm mới vừa mở cửa bước vào thì đã bị hắc hơi liên tục.
“Tôi nói đúng chứ?”
“Đừng nhiều chuyện…a hay là cậu để ý, quan tâm đến tôi?” Anh cười cong môi từ từ tiếng lại gần hắn
“Quan…quan tâm gì? Ai mà…mà thèm quan…ú ú ứ ứ” Hắn nhảy dựng lên thì bị anh lấy tay che miệng ôm người hắn ép sát vào tường. Một toán người đang cầm gậy đi ngang nhưng may mắn là không để ý đến con hẻm này. Hắn trố mắt nhìn anh, miệng thì bị bịt chặt nhưng vẫn cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng đang phà vào mặt hắn. Thấy biểu cảm trên gương mặt hắn làm anh có chút rung động, chờ đám người kia đi khỏi, anh buông tay lùi ra sau, lạnh lùng nói:
“Về đi, sau này cẩn thận chút, bọn chúng sẽ tìm cậu trả thù”
“Trả…trả thù tôi…là sao?” Hắn khó hiểu nhìn anh
“Tại cậu nhiều chuyện”
“Tôi là vì cứu anh, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của tôi” Hắn cảm thấy lo sợ bọn người đó sẽ trả thù thật.
“Không phải việc của tôi” Anh nói rồi quay lưng đi ra khỏi con hẻm.
“Anh nói vậy mà nghe được hả?” Hắn đuổi theo anh
“Nghe được mới nói” Anh vừa đi vừa bịt tai mặc cho hắn sau lưng kể lễ này nọ.
Rốt cuộc anh cũng phải đi cùng ai đó đến tận cửa.
“Tôi về đây” Anh quay lưng đi
“Còn ngày mai đi học, lỡ bọn chúng đón đường tôi, thì phải làm sao?” Hắn ôm ba lô đứng trước cổng nhà nhìn theo anh
“Đó là chuyện của cậu” Anh không quay lại, chỉ giơ giơ tay khoát khoát tay ý “tạm biệt”
Ngày hôm sau, hắn trang bị kín mít để đến trường. Đi trên đường cứ ngó ngó xung quanh, vẻ mặt sợ sệt cứ sợ đám kia tìm đến cho hắn một trận. Mọi người đi ngang ai cũng nhìn hành động kỳ quái của hắn rồi cười thầm. Cuối cùng cũng đến được cổng trường an toàn, vừa bước vào thì bị bàn tay ai đó kéo lùi lại phía sau, hắn giật nãy người “không lẽ số mình xui đến nỗi đến tới cổng trường mà còn bị bắt”, hai môi run bần bật định mở lời cầu xin tha mạng
“Nhóc con lén lút làm gì đó?” Hùng Lâm kéo hắn quay người lại
“Trời! ra là anh, hù tôi chết mất” Hắn thở phào nhẹ nhỏm
“Cậu làm gì lén lút nên sợ bắt gặp hả?” Lâm cười cười chọc hắn
“Lén…lén lút gì? Tôi vẫn bình thường mà” Hắn vừa đính chính mà hai con mắt cứ liếc xung quanh
“Cậu chắc chắn là có vấn đề. Tôi hỏi này, có quen tên này không? Anh giơ màn hình điện thoại có hình Hùng đen cho hắn xem
“Không quen, không quen” Hắn quơ tay, lắc đầu lia lịa
“Chắc không?” Anh chạm vào màn hình cho tấm hình thu nhỏ rồi hiện ra nhiều dòng chữ bên dưới
“Không…quen…Tên này bị bắt rồi sao?” Hắn liếc xuống hàng chữ thì mới rõ sự tình, giựt điện thoại Lâm xem xem
“Hahahahahaha…Nhìn mặt nhóc kìa…tức cười chết mất” Lâm ôm bụng cười sặc sụa
“Hahahahahaha…Từ nay mình sẽ hiên ngang đến trường không còn lén lút nữa” Hắn cũng cười lớn trả điện thoại cho anh rồi vui vẻ vào trường
Lâm lắc đầu cười cười. Hạng Vũ có kể cho anh nghe chuyện tối qua, lúc đưa hắn về thì anh cũng trở lại ký túc xá, trên đường đi thì anh lại gặp đám Hùng đen, anh kịp tránh sang một bên chờ bọn chúng đi khỏi. Bọn chúng lúc này không có đi tìm anh và hắn nữa mà là đang đi đâu đó, anh cũng không để ý nhiều nhưng khi thấy một vài thằng trong đám cứ ngáp lên ngáp xuống, vẻ mặt tà mị thì anh sinh nghi nên quyết định đi theo bọn chúng, anh theo chúng đến một căn nhà hoang. Đứng ngoài quan sát một lúc thì thấy cả bọn đang chơi ma túy, thằng nào cũng vẻ mặt lờ đờ phê phê, cả Hùng đen cũng chơi. Anh gọi báo cảnh sát rồi quay trở về ký túc xá. Cả bọn đều bị hốt trong đêm đó và ngay sáng hôm sau liền có tin tức bọn chúng trên báo điện tử.
Hết chương 4.
|
Chương 5: Khó tiếp nhận.
Vài ngày sau đó, hắn đến căn tin khoa kiến trúc cố tình tìm gặp anh, thấy anh và Hùng Lâm đang ngồi ở góc, hai người còn chụm đầu vào laptop đang chăm chú xem gì đó. Hắn rón rén bước tới gần, vô ý choàng tay khoác lên vai hai anh:
“Bắt quả tang hai người đang coi phim “xếp hình”…chậc chậc” Hắn cười đắc ý
Anh không bất ngờ gì vì đã thấy bóng hình hắn gọi vào màn hình laptop, Hùng Lâm nhướn mày nhìn anh rồi nhìn lên gương mặt đang chen giữa hai anh
“Đây là mô hình, bọn anh nếu muốn thì tự mình chơi “xếp hình” cũng được vậy cần gì phải xem, chỉ có ngây thơ mới lớn như nhóc mới tò mò xem tìm hiểu thôi” Lâm giựt giựt khóe môi. Hắn đờ vài giây nhìn Lâm rồi liếc sang nhìn anh
“Bọn anh…có nghĩa là hai người…xếp…xếp…” Đang nói thì hắn bị Lâm ấn vào tráng đẩy ra sau
“Đừng nói bậy, anh không phải là gu của cậu ta, mặc dù anh cũng muốn lắm đấy” Lâm nhìn anh làm vẻ mặt mong chờ trêu chọc anh
Hắn xoa xoa cái tráng đi qua ngồi đối diện hai anh. Anh đóng laptop bỏ vào túi đứng dậy đi một mạch mà chẳng thèm để ý nhìn hắn một cái.
“Ơ này…chưa xem xong mà, đi đâu vậy” Lâm bất đắc dĩ cười cười nhìn theo anh
“Đúng là mất hứng” Hắn cong môi nhìn theo
“Xin lỗi nhóc, ngồi chơi nhé, bọn anh đang gấp làm bài thuyết trình đi trước đây” Lâm cười với hắn rồi vẫy vẫy tay
Hắn cười gượng nhìn theo hai người bỏ đi, chẳng khác nào lý do là vì sự xuất hiện của hắn. Hắn đáng ghét vậy sao. Còn vì lý do tại sao anh bỏ đi, đơn giản thôi, là do anh bối rối. Anh cứ tưởng hắn sẽ hù hai anh nhưng không ngờ hắn còn cả gan hơn là khoác tay lên vai anh. Lúc cánh tay đặt lên vai anh, dù tiếp xúc qua lớp vải áo sơ mi nhưng tim anh vẫn đập loạn xạ, cảm giác chiếm giữ ngày càng cao sắp vượt mức khả năng kiềm chế của anh. Hùng Lâm liếc mắt thấy gương mặt anh biến sắc nên còn thêm mấy câu châm chọc anh. Anh bối rối vội vàng đứng dậy thu đồ bỏ đi chỗ khác.
Sau sự việc hôm đó, hắn muốn thấy mặt anh cũng thật là khó, mỗi lần tình cờ chạm mặt anh đều làm ngơ né tránh, thấy nhau trên đường thì chỉ lướt qua không có chào hỏi tiếng nào, chỉ anh Lâm là gật đầu cười với hắn, hắn cảm thấy trong lòng thiếu vắng gì đó. Muốn được gặp anh nhưng lại thấy hơi kì, hắn chẳng hiểu nổi bản thân mình đang muốn gì nữa. Hắn nghĩ anh thích con trai thì cũng có gì to tát lắm đâu, hắn cũng không quan trọng lắm vấn đề đó. Qua mấy lần tiếp xúc, dù cũng có những hiểu lầm nhỏ nhưng hắn cảm thấy tính cách của anh rất được, là người có tình cảm chứ không phải như vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh do từng trải qua chuyện đau thương trong quá khứ. Còn Hùng Lâm thì vui tính, hắn từng nghĩ muốn được chơi chung nhóm với hai anh nhưng với tình trạng như bây giờ thì khó có thể.
Hai người cứ lướt qua nhau để thời gian trôi đi thừa thải vô ích cho đến cuối khóa học. Anh chuẩn bị tốt nghiệp, trong lòng hắn càng nôn nao khó chịu khi nghĩ đến buổi lễ tốt nghiệp. Hắn không thể hiểu được cảm xúc của mình lúc này.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra khá suôn sẻ, hắn từ đằng xa dựa lưng gốc cây nhìn anh đang vui vẻ chụp hình lưu niệm cùng mọi người. Anh cũng liếc thấy hắn nhưng vẫn làm ngơ. Hùng Lâm cảm thấy cái cách tiếp nhận tình yêu giữa hai người này thật chướng mắt, nói anh nhiều chuyện cũng được nhưng lần này anh quyết ra tay sắp đặt định mệnh cho bọn họ.
Nói nhỏ vào tai cô bạn gái của anh cũng học cùng lớp, cô này có biết chuyện của Hạng Vũ nhưng vẫn bình thường, đôi khi còn âm thầm ủng hộ. Lâm nói một lúc thì thấy Tuyết Nhi miệng cười, gật gật đầu thích thú.
Hùng Lâm bày mưu cho bạn gái xong thì tới phiên mình cũng phải diễn một chút. Anh tiến lại chỗ hắn đang đứng, vỗ vỗ vai hắn
“Qua chúc mừng một tiếng tiện thể nói vài câu với cậu ấy” Lâm gợi ý. Hắn quay đầu nhìn anh chẳng nói gì. Anh mới chỉ chỉ sang chỗ Hạng Vũ đang đứng nhưng lúc này Tuyết Nhi đã xuất hiện đang đừng bên cạnh anh. Hắn nheo mắt nhìn về phía anh, trong bụng cồn cào khó chịu khi thấy cô gái đang tươi cười cùng anh. Cô gái nhón gót choàng lấy cổ anh kéo thấp như là động tác hôn má, anh có chút khó hiểu định mở lời thì cô gái thì thầm vào tai anh: “Hùng Lâm bảo em làm vậy, chỉ một chút thôi, hợp tác với em nhé”. Anh nhướn mắt nhìn về phía hắn bắt gặp đôi mày hắn đang chau lại khó chịu đang đứng cạnh Hùng Lâm thì anh biết tên Lâm đang bày trò gì đó.
Hùng Lâm cười đắc ý, ghé vào tai hắn nói nhỏ:
“À cô gái đó là bạn gái mới của cậu ấy, Hạng Vũ có nói cậu ấy bây giờ không còn thích con trai nữa nên muốn quen con gái”
Khi nghe Hùng Lâm nói, hắn cảm thấy khó chịu, tức giận quay lưng đi một mạch vào wc mà chẳng hiểu lý do tại sao mình lại như vậy. Hùng Lâm đã gạt được hắn, bây giờ chỉ còn chờ thể hiện của bọn họ với đối phương.
Anh gỡ tay Tuyết Nhi xuống rồi chạy theo hắn vào wc. Vừa đến thì thấy hắn vẻ mặt hắn đầy nước lại còn ủ rủ nhìn anh. Wc hiện tại chỉ có anh và hắn, hắn nhìn anh hỏi:
“Anh vào đây làm gì?” Hắn quay mặt đi chỗ khác. Anh không nói chỉ nắm tay hắn kéo ra chỗ không có người. Hắn vùng vẫy đòi anh buông tay nhưng anh càng nắm chặt hơn. Đến sân sau trường, anh ấn hai vai hắn vào tường
“Cậu muốn nói gì với tôi?” Anh nhìn hắn, hỏi
“Không, tôi chả có chuyện gì để nói với tên lừa gạt như anh” Hắn cuối đầu xoa cổ tay, đáp
“Tôi là tên lừa gạt?” Anh ngạc nhiên hỏi lại
“Lúc thì nói mình gay, chỉ thích con trai, bây giờ lại ôm hun con gái không phải tên lừa gạt hay gạt người chứ là…?” Hắn nhìn anh giận dữ hét to.Không đợi hắn nói hết thì anh đã khóa môi hắn lại, một nụ hôn mạnh bạo ấn xuống môi hắn như muốn trút hết nỗi lòng của anh bao lâu nay.
Hắn mở to mắt ngạc nhiên vài giây thì đẩy anh ra, lấy tay chùi chùi cái môi sưng đỏ vừa bị anh hôn
“Anh làm cái quái gì vậy?” - Hắn hét to, đẩy anh thêm lần nữa
“Thích cậu” - Anh bình thản nói
|
“Thích…thích tôi gì cơ…anh bị điên rồi à?” Hắn tức giận, gương mặt đỏ bừng hét vào mặt anh rồi bỏ đi một mạch.
Anh đứng nhìn theo, đôi mặt buồn thăm thẳm cứ nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần. Vài phút đồng hồ trước trong lòng anh còn chút hy vọng từ hắn, bây giờ thì vụt tắt hẳn, anh cúi đầu nhếch khóe môi cười khinh bỉ.
Hắn đã chọn cách chạy đi, trốn tránh anh trốn tránh cảm xúc thật của mình. Nụ hôn lúc nãy của anh đã đánh thức trái tim hắn, lắp đầy cái thiếu thiếu trong lòng hắn bấy lâu nay. Nhưng hắn không thể chấp nhận được vấn đề là mình cũng thích anh, thích con trai và cũng là gay. Hắn sống 20 năm trời, bây giờ lại phát hiện mình thích con trai đây là điều khó có thể tiếp nhận ngay được.
Anh và hắn đều là những kẻ cứng đầu trong tình yêu. Anh nhìn vào hắn, một thằng nhóc ngông cuồng, bốc đồng thích thể hiện thì chẳng khác nào hình ảnh của anh 4 năm trước, ngay từ đầu anh đã gạt hắn ra khỏi tầm nhìn của mình nhưng số phận cứ trêu đùa anh và hắn. Sau những lần chạm mặt tiếp xúc, anh nhận ra hắn rất ngây thơ đến nỗi ngu ngốc lại còn cái vẻ mặt vô tư, nhìn hắn anh như thấy sự hiện diện của em trai mình. Tình cảm của anh dần dần lớn mạnh, anh biết hắn không thể nào chấp nhận được, anh cũng không muốn tự hành hạ bản thân mình. Bây giờ thì mọi chuyện đã đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Anh chọn cách buông tay.
Kể từ sự việc hôm đó thì anh và hắn coi như cắt đứt liên lạc.
Hết chương 5.
|
Những chương sau có thể có H (18+). Nhưng H nhẹ không mất nhiều máu đâu mọi người...:)) Mình là lần đầu tiên viết truyện và đương nhiên cảnh H cũng vậy, có thể không hứng thú với một số người nhưng cũng mong mọi người ủng hộ truyện của mình.
Hóng cảnh H nào...
|