Tình Phí (18+)
|
|
Di đi trễ. Hắn cho nó đi ké xe bằng cái mặt phởn chưa từng thấy. An Đông cứ tình tang chạy, đường đất nhỏ, hắn có mạng cũng chẳng muốn làm liều chạy nhanh cho dơ quần áo. Chỉ có thằng nhóc phía sau ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa. Ra tới đường lớn, hắn quay đầu nhắc nhở. "Ôm chắc nhé." "Vớ vẩn." "Thế thì thôi." Hắn cười, liền phóng xe bạt mạng, Di hốt hoảng ôm hắn cứng ngắt. Khỉ đeo cành sấu chính là đây, hắn nghĩ thế, tự bật cười ha ha. ... May mắn là thứ hai có tiết sinh hoạt đầu tuần nên nó không bị mất tiết học nào cả, nhưng cái tên nó vẫn được thằng lớp trưởng nắn nót ghi vào sổ đầu bài. "Sao đi trễ vậy?" Sang hỏi, không biết do nhạy cảm quá hay sao mà có cảm giác có chút hờn giận trong đó. "Đâu có đâu." Di ngồi vào chỗ, moi vở ra dò lại bài, chưa khi nào đi học nó thấy bất an như lần này, bài tập chưa làm, chưa thuộc bài, lại còn đi trễ, thời gian chuyển tiết ngắn ngủi chỉ đủ để nó lạy trời thầy cô đừng gọi nó lên trả bài hôm nay. Sang nhìn nó thì ngạc nhiên, chưa khi nào Sang thấy nó lo bài tất tả như lần này, nó còn không đủ thời gian ngó mặt Sang lấy một cái. Các tiết học trôi qua suôn sẻ, xui xẻo vào tiết cuối ông thầy lại cao hứng yêu cầu cả lớp nộp bài tập, nó héo queo. "Mày... chưa làm?" Sang thảng thốt. Mặt nó ửng đỏ, nhìn lúng túng đến tội. Thằng lớp trưởng thu bài từng bàn một, nó gục đầu lên bàn chờ chém, tới bàn nó, Sang tươi roi rói cười nộp bài. "Có người bỏ quên vở rồi." Nó ngơ ngác, mà bỏ quên vở vẫn đỡ hơn chưa làm chứ. Thằng lớp trưởng nhăn mặt thì thầm với Sang. "Vậy là không có?" "Ừ." Sang gật đầu. Thằng lớp trưởng cảnh báo. "Mày muốn lên dĩa hả Sang, ông già hắc ám này tin mới lạ đó..." Sang cũng rít lên nho nhỏ. "Thì kệ ổng chứ làm sao, đường nào cũng chết." Tất nhiên, nó đang ngồi chờ chết đây. Có điều khiến nó ngạc nhiên người bị ăn mắng không phải nó... Ông thầy khi nghe lớp trưởng báo cáo tình hình thì sầm mặt, lôi đầu hết cả đám "không mang theo vở" và đám "không làm bài" lên trình diện, nó chuẩn bị đứng lên thì bị Sang ghì lại xuống ghế, 'ngồi đây đi'-Sang hình như nói thế, rồi chạy tót lên trên nhập bọn với đám kia, nó chợt hiểu định bước lên thì bị Sang trừng một cái sắc lẽm mày-lên-tao-cũng-chết mà không-lên-tao-cũng-chết thì làm ơn đừng có lên. Hóa ra thằng Sang chơi trò anh hùng, trong lúc cấp bách đã lén đổi tên trên vở thành tên nó, thay mặt nó lãnh ze-ro. Di ngồi tại chỗ, một chút biết ơn cũng không thấy, chỉ thấy nhục mặt và tức muốn điên, nếu nó lên đính chính, thằng Sang còn thêm tội gian dối, chẳng những hai đứa hốt 0 điểm thằng Sang còn có thể bị phạt nặng hơn. Sang đứng bên trên thấy tia nhìn của nó thì lạnh sống lưng, chỉ biết cười khổ trong bụng. Hình phạt đưa ra không tới nỗi nào, thầy chỉ bắt chép phạt 50 lần câu "em sẽ làm bài đầy đủ khi lên lớp" và khuyến mãi mỗi đứa thêm gấp 3 lần bài tập kèm tờ tự kiểm nộp cho thầy trước khi về. Sang cười với nó bằng cái mặt khốn đốn khôn tả. Hết giờ học, cả lớp ùa về, thay vì chép tự kiểm thằng Sang quay qua nhìn nó bằng đôi mắt cún con. "Di à..." "Im!" "Thôi nào.... đừng giận thế... tao... run" Nó không trả lời nhưng cũng chẳng ra về, Sang thở dài. Đợi khi cả lớp chỉ còn hai đứa nó nghiêm mặt nhìn thằng Sang. "Nếu mày là tao mày vui nổi không? Mày nghĩ sao nếu tao thay mày lên nhận phạt? Mày biết khi mày đứng trên đó tao thấy xấu hổ đến mức nào không?" "Thôi nào chỉ là không làm bài thôi, học sinh đi học có đứa nào chưa vướng phải chứ... mày không cần nghiêm túc thế..." "...." "Mục tiêu của mày là học sinh xuất sắc... tao không muốn mày bị vướng bận gì hết... một con 0 điểm chẳng là gì, nhưng nếu ông thầy ấy ghim mặt thì mày còn dính dài dài, cái mặt của mày lúc nào cũng trơ trơ bất cần chỉ làm ổng tức thêm..." Di lặng im, ánh mắt dán chặt vào Sang, nó nói buồn bã. "Tao biết mày tốt nhưng hành động của mày xúc phạm tao..." "...!!" "Còn chép phạt và bài tập, tao sẽ làm... lẽ ra phải là tao." Nó thở hắt, rút ra đôi giấy, Sang giật lấy. "Thôi lạy mày, chữ tao ổng thấy rồi, mày viết cho lộ hết. Mày đừng giận nữa, xin lỗi mà." Làm ơn mắc oán, có công làm mất công xin lỗi, thằng Sang dở khóc dở cười vì cái sỉ diện cao như núi của nó, mà lần nào nó cũng phản ứng ngược với suy nghĩ của Sang hết. Sang bắt đầu viết, nó nằm gục. "Hôm qua mày đi làm về trễ lắm hay sao mà chẳng chuẩn bị bài vở gì hết vậy?" "...." Nó thấy gió nhè nhẹ lướt trên tóc Sang mát dịu. 'Sao em không thử ôm Sang một lần... nếu nó đáp lại... nghĩa là em có cơ hội...' Lời con dê già bên tai nó. Nó cũng muốn thử một lần. Bàn tay rụt rè vươn lên định chạm vào Sang... "Này Sang không về sao?" Vy đột ngột bước vào, cánh tay nó rụt về trong chớp mắt, mặt vẫn gục trên bàn. "Sang có chút chuyện." Sang ấp úng. Vy nhìn cái đơn tự kiểm nhoẻn cười. "Hồi tiết 2 lớp Vy cũng có mấy đứa bị phạt mà... thầy Bách khó tính ghê." Nhỏ Vy bước đến cái bàn đối diện Sang ngồi trò chuyện, mùi nước hoa hồng nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Sao lúc nào cũng gặp kì đà, nó nghĩ. Nhưng nhìn thằng Sang cười tươi rói như thế, nó thấy cần phải xét lại ai mới là kì đà. Một cô bé xinh xắn trong tà áo dài trắng không thể là kì đà được, kì đà là nó mới đúng. Nó đứng lên bước ra ngoài. "Mày đi đâu vậy?" "Về!" Nó đáp gọn. Vy mỉm cười. "Di về chi sớm, thầy Đông chưa về mà." "Sao?" Mặt Sang sầm xuống. "Hồi sáng Vy nghe nói thầy Đông chở Di đi học mà." Vy cười. Nó lạnh nhạt. "Thì đã sao?" "Hi hi... có sao đâu." Nó bực bội bỏ đi. Được vài bước Vy đã đuổi theo nó. Con nhỏ này muốn gì đây. Hay không có nó thì không có hứng nói chuyện? "Chuyện gì vậy?" "À Sang nhờ Di đem bình hoa với mặt bàn lên phòng giáo vụ dùm." Dóc tổ! Sang đời nào nhờ nó mấy chuyện vớ vẩn này. Mà dù gì cũng là của lớp nó, đã xách ra tận đây thì việc gì mà không cầm "Mà Di với thầy Đông có gì với nhau hả?" "Có gì là có gì?" Mẹ nó, cái mỏ xinh xinh mà nói chuyện ưa không nổi. "À Di này... hôm trước Sang hẹn Vy cuối tuần này đi chơi, không biết nên đi đâu đây." "Đó là chuyện của hai người sao hỏi Di." "Thì... hai người là bạn thân mà..." "Mà Di biết Sang thích cái gì không? Vy nên mặc thế nào cho hợp?" "..." "Mà Sang cũng kì lạ... Vy làm gì cũng khen hết... chẳng biết thật hay không nữa...." Nó quắc mắt nhìn Vy, cô bạn gái hay bẽn lẽn khi nhìn nó trước đây đâu mất rồi, sao hôm nay lại lắm điều thế không biết. Nó cố ý đi thật nhanh mà con nhỏ vẫn bước theo. Dai nhách. Mà không hiểu sao nó có cảm giác nhỏ có ác cảm với nó. Nó bước vào phòng giáo vụ, cực-kì-bực-bội quăng bình hoa và mặt bàn vào hộc tủ. Kì đà nhỏ xinh vẫn đứng kế bên, vẫn cười tươi tắn. "Ý thầy Đông kìa..." Cách phòng giáo vụ một dãy, dê già đang ngồi phởn phơ ôm laptop, chẳng biết xem gì mà chăm chú ghê, dám đang coi phim con heo lắm đây. "Thầy Đông nhìn cũng thu hút ghê ha... mấy đứa con gái hay nghía thầy lắm đó." "Vy muốn gì?" Nó gắt. "Hả?" "Đừng nói tự nhiên đi theo tôi chỉ để nói bấy nhiêu chẳng ai tin đâu. Nghe mà bực mình. Ai mà thèm quan tâm thầy Đông hay thằng Sang thế nào chứ. Cần gì phải nói nhiều..." "Ơ.." "..." Thằng Sang đứng ở cửa, nó giật mình. Sang nhìn nó không nói gì. À, nó vừa quát vào mặt "tình yêu sét đánh" yêu dấu của thằng Sang mà. "Sang nộp tự kiểm rồi, giờ thì về thôi..." âm sắc không chút cảm xúc. Mắt Vy ánh ra tia cười. Vy quay sang nó nhắc nhở. "Về kìa Di..." "Tránh ra." Nó điên tiết gạt tay Vy ra. Sao cứ đứng kế nhỏ này là nó như một thằng mất trí vầy nè. Tay nó va thật mạnh vào góc bảng, cả tấm bảng rung rinh rồi nặng nề đổ ập xuống, Sang điếng người, chỉ kịp thét một tiếng trước khi lao đến. "Vy... coi chừng..." 'Này Sang... giữa cái Vy... và thằng cu Di... em chọn ai?'
|
Truyện này có người post đến chap 49 ở đây rùi mà
|
thanks mọi người. *** Chap 24 Hắn luôn nghĩ thằng Sang thuộc tuýp người đơn giản dễ hiểu. Nhưng điều đó không đúng! Sang cũng giống như thằng nhóc rắc rối kia, đôi khi hành động của Sang làm hắn chả hiểu gì ráo. Tan trường, hiệu trưởng đầu hói đã ra về, An Đông moi laptop đặt lên bàn dạo web. Hắn ngáp, buồn ngủ bỏ xừ, hôm qua "vật vã" quá mà. Hắn suy nghĩ về nó. Sao nó như thế nhỉ. Xem như nó 16 tuổi đi, trẻ ranh, lại là học sinh giỏi, nó cũng không giống dạng người bán mình để đua đòi, xem gia cảnh thì nó cần tiền cũng không có gì lạ... khi cầm cái điện thoại siêu cùi bắp của nó, hắn cũng tự biết cái điện thoại đắt hơn dạo nào đã bay vào tiệm điện thoại hay tiệm cầm đồ nào nó phục vụ vấn đề cơm áo. Chậc! Đó là lí do hắn không mỉa mai nó bất kì lời nào sau đó. Nó không vô sĩ như hắn nghĩ, ngược lại nó là một thằng nhóc sĩ diện cao như núi. Lì lợm khó bảo khó ưa, lại thêm tính đa nghi bất cần nữa... Hắn nhớ ngày trước khi hắn 16 tuổi, bắt đầu học đòi nhu cầu tình dục, cho oách với chúng bạn thôi, bao nhiêu thằng nhóc tuổi mới lớn tò mò, dày công nghiên cứu phim con heo rồi tự xử, hắn cao hơn một bậc tìm đại một đứa nào đó giải tỏa. Ấu trĩ nhưng hắn cảm thấy tự hào không thể tả, nhất là khi buôn chuyện, ngồi khoác lác với chúng bạn thằng này rên rỉ thế nào, con này uốn éo ra sao... cả đám nhập hội, đứa chưa từng thử qua thì suýt xoa ngưỡng mộ, kẻ trải qua rồi thì nhảy vào so sánh... giờ nhớ lại hắn không hiểu nổi trò đó có gì hay ho. Còn nó thì sao? 16 tuổi. Tiền cha mẹ cho hắn dùng để đốt vào những cuộc chơi thác loạn. 16 tuổi. Nó trải qua trò chơi người lớn, đem thân xác mình cho người khác hưởng thụ để đổi lại tiền. Đúng là đời. Nhưng có một điều khó hiểu. Nó bắt đầu việc mua bán bản thân này từ bao giờ? Nhìn sự vô tư của thằng Sang thì chắc chắn là không biết gì hết, như thế trong chuyện này nó chủ động hay ai ép nó? Chủ động? Một thằng nhóc con thì biết gì về quan hệ giữa nam và nam mà mời mọc chứ, chắc chắn phải có một "người lớn" nào đó nhúng tay vào chuyện này, huống hồ qua mắt được tất cả mọi người không phải chuyện đơn giản. An Đông nhìn thái độ của nó, có lẽ mọi chuyện diễn ra cũng lâu rồi. Hắn nghĩ đến cảnh nó trần trụi nằm yên cho một gã nào đó chơi khiến hắn trào dâng máu nóng, mẹ nó... Chuyển đề tài gấp, trước khi hắn tức đến phát khùng. An Đông nhìn qua khung cửa, bắt gặp hình ảnh nó đi chung với nhỏ Vy, đúng là chuyện hiếm, lát sau thằng Sang cũng từ lớp chạy lên phòng giáo vụ, coi bộ sắp có kịch hay nha. Hắn hí ha hí hửng đợi xem. Một chốc hắn nghe tiếng hét hoảng hốt của thằng Sang liền giật mình chạy đến xem, và bắt gặp một tình huống rất ư kì quặc. Thằng Sang thấy tấm bảng sắp đập vào nó và Vy... Sang đã vội vã kéo Vy tránh ra khỏi đó, và... ôm chầm lấy nó! Cái bảng đổ ập lên người thằng Sang đánh bộp, nó ngỡ ngàng, hắn nhìn vừa khó chịu vừa mắc cười, cái thằng Sang này... đầu nó làm bằng đất hay sao? Đẩy cô bạn gái qua một bên, dù là thiện ý nhưng nhỏ Vy bị trượt chân va vào cạnh bàn đau điếng, còn thằng Sang dùng cả thân mình che cho nó. Vy trợn mắt, nó đơ mặt, còn hắn dở cười dở khóc. An Đông dậm dậm chân lên tấm bảng cười đê tiện. "Được rồi. OK! OK! Cắt! Ngồi dậy được chưa?" Thằng Sang hoàn hồn đẩy bật tấm bảng ra, xem xét nó kĩ càng, đến khi xác định không bị gì cả mới bỏ ra. "Vy có sao không?" Sang quay sang nhỏ Vy, Vy tức tối không chịu nổi. "Khỏi hỏi luôn đi" Vy nạt, hằn hộc bỏ đi. "Vy... Vy" Nhỏ Vy chẳng thèm quay lại, Sang ngớ người, vội vã dựng tấm bảng lên. "Di tao về trước nha" Sang tặc lưỡi, "sao thế không biết" Còn lại hắn và nó. An Đông thộn mặt ra ngạc nhiên. "Nó thật sự không biết tại sao hả trời?" "Mà em có sao không?" An Đông hỏi nó. Di lắc đầu. "Mà thằng Sang che hết thì dễ gì mà bị gì" "Có bị gì cũng chẳng mắc mớ đến anh." "Có chứ. Anh tốt mà." "Tốt thì không dậm lên tấm bảng khi học sinh của mình đang bị đè ở dưới." Hắn nhịn cười. "Chẳng ai chết vì bị tấm bảng nặng 5 kí đè cả. Con người dễ chết đến thế thì dân số chẳng bị bùng phát như bây giờ." "Đồ thầy giáo vô trách nhiệm." Nó nạt. "Bình tĩnh học sinh ngoan. Tôn sư một chút" "..." An Đông chợt để ý trên tấm bảng, chợt hiểu lí do tại sao Sang che cho nó, góc trên bảng chi chít đinh móc, để treo bảng sinh hoạt đầu tuần. Aishhh... đúng là người hùng! Mặc dù hơi ngố, vì nếu là hắn, hắn sẽ không kéo Vy ra, cũng sẽ không che cho nó.... Dĩ nhiên! Hắn sẽ chụp tấm bảng lại cho chắc ăn rồi, đỡ mất công dựng lại tấm bảng nữa! Mà thôi! Gấp quá còn suy nghĩ được quái gì! "Bây giờ anh đưa em về. Đợi chút nhé." Nó thờ ơ liếc về khung cửa. Sang sợ Vy bị thương nên đã kéo Vy ra khỏi tấm bảng, đủ biết Sang rất thích Vy, nhưng, sao lại che luôn cho nó. Nếu ở góc độ bạn bè thì thằng này "vĩ đại" thái quá, còn nếu là yêu thì... Sang yêu ai??? Hắn chở nó về. Sang đuổi theo Vy. Mỗi người một suy nghĩ, nhưng ai cũng chung một thắc măc "vậy là sao ta?"
|
Nó đến quán sớm hơn hẳn 4 tiếng, đi học về, ăn cơm qua loa, dò bài một chút cho an tâm rồi chạy đến quán Hương Ly. Khôi nghiêm mặt nhìn nó. "Hôm trước thì em xin về sớm, còn hôm qua em lại nghỉ cả ngày, rốt cuộc em có thực sự muốn làm việc không?" Di cúi gầm đầu. "Em xin lỗi." "Một câu xin lỗi giải quyết được vấn đề sao? Ngày hôm qua mọi người phải làm luôn phần việc lẽ ra là của em, đến tối mịt mù mới về, bây giờ em xin lỗi một câu xong hết chuyện..." "Em sẽ cố gắng làm bù hôm qua." Nó lúng túng nói. Nói công bằng thì nó bị oan, bình thường nó là đứa nhỏ nhất trong đám, ai kêu gì cũng làm nên thường hay bị sai vặt nhiều nhất, nó lại bắt mắt nên khách khứa trong quán cũng hay gọi nó, đó là lí do tại sao lúc nào nó cũng bận tối mắt tối mũi, còn mấy đứa khác lại phởn phơ hẳn ra, nó vắng một ngày, người ta bận hơn một chút nhưng chả ảnh hưởng gì đến giờ giấc làm việc, Khôi chỉ kiếm cớ bắt nạt nó thôi, nhưng điệu bộ lúng túng của nó cũng hay hay. "Xem ra anh nên cân nhắc trong việc có nên nhận học sinh vào làm hay không..." "Anh Khôi em không xin về sớm hay nghỉ nữa đâu, cho em rút kinh nghiệm lần này..." Thằng này khờ khạo, sợ Khôi đuổi việc đến xanh mặt. Khách khứa ngày một đông một phần nhờ nó, thuê nó lại rẻ bèo ngu gì mà đuổi, huống chi Khôi còn chưa thịt được nó sao mà đuổi được. Nghĩ tới đây Khôi nhếch môi cười thầm. "Giờ thì không lo làm đi còn đứng đây làm gì." Khôi ra vẻ lạnh nhạt dù trong lòng rất hào hứng. Nó dạ dạ rồi chạy ra ngoài. Làm công thì phải chịu thôi! *** Mẹ nó về vào sáng cuối tuần, nó mừng tíu tít chạy ra sân đón. Mẹ nó phải bật cười, nó bê hết đám đồ đạc lỉnh kỉnh mẹ nó mang về. "Chu choa... cái nệm ở đâu ra vậy?" "Hôm bữa thầy con ghé nhà, ổng rãnh rỗi mua cho." "Tốt dữ vậy trời." Bà suýt xoa, leo lên nệm ngồi nhún nhún rồi ngả lưng nằm thử, trong chừng rất thích. Nó mỉm cười. Nghỉ ngơi một lúc, bà bước đến tủ thờ, ngắm nghía khung ảnh bà ngoại, thắp cho ngoại một nén hương. Nó thấy mẹ buồn. Mẹ lại gầy đi, da dẻ lại trắng ra đôi chút, mẹ mua về một đống đồ ăn để chật ních trong tủ. "Khi nào đủ tiền mẹ sẽ mua tủ lạnh để ở nhà, rồi làm kem để trong tủ cho con." Mẹ cười rạng rỡ. Nó không nghĩ lương của mẹ nó sẽ sớm mua được. "Tốn tiền lắm, mẹ đừng mua. Tủ lạnh mắc, mua về còn phát sinh tiền điện, lại thêm chật nhà..." nó liệt kê, "đó là chưa tính mua về con cũng chả có cái gì để bỏ vào, không lẽ mua về để trữ nước đá?" "Mẹ làm kem cho." "Cái này phải coi lại nha, con không thích đồ ngọt, cũng không thích uống nước đá... thế thì mua làm gì." Và cái quan trọng nhất là mẹ không biết cách làm kem! Nhưng cái này nó nghĩ trong đầu thôi nha. Mẹ nó có mua đồ về biếu nhà thằng Sang, ít trái cây và hạt điều, nó thấy khó hiểu gì đâu, tiền đâu mà mẹ nó mua cả đống vậy nè. Bà Tâm ngạc nhiên lắm. "Ui chị Nga, chị mới về hả?" "Ừm... tôi mới về." Hai người phụ nữ vui vẻ trò chuyện. Sang không có nhà, nó thấy buồn thiu. Bà Tâm mang trái cây đặt vào gian bếp rồi lại mang trà nước lên, nó ngồi hóng chuyện một hồi thì chịu hết nổi, toàn chuyện ông này bà kia, chuyện làm ăn... nó nghe mà mệt cái đầu. "Con đi về trước nha." "Ừ con đi đi." Bà Tâm cười hiền hòa. "Dạ."
***
An Đông dạo gần đây mắc chứng gì. Hắn không thường đàn đúm bạn bè thâu đêm nữa, mà thường ghé quán mỗi ngày, đến khi nó sắp hết giờ làm thì lặn mất, trong quán bắt đầu xì xầm chọc ghẹo, dù không nói hụych toẹt ra nhưng cũng làm nó khó chịu không ít. "Rốt cuộc là anh muốn gì? Sao ngày nào cũng làm phiền tôi hết vậy?" Di tức tối kéo hắn ra một góc mà quát. An Đông thản nhiên. "Anh làm gì mà phiền? Quán mở, khách vào là lẽ thường, anh đâu thấy trước quán có tấm biển "cấm vào" nào đâu, hơn nữa anh vào ăn nhậu chứ có vào ăn em đâu mà phiền em chứ?" "Anh còn nói nữa, người ta bắt đầu đồn ầm lên kìa..." "Đồn cái gì?" "Thì..." nó hơi ngượng ngùng làm hắn càng tò mò. "Đồn gì?" "Họ nói anh đang theo cưa cẩm tôi, ngày nào cũng ngồi lì ở quán đeo bám, rồi gì gì đó... trời ơi anh biết không hả? Xấu hổ chết đi được, anh có giỏi thì nghe họ nói." Hắn nghe xong bật cười ha ha. "Anh không xấu hổ thì thôi em mắc gì phải xấu hổ." "Anh nói cứ như không liên quan gì tôi ấy! Họ còn cá độ xem anh cưa tôi nổi không kìa!" "Có vụ này luôn." Hắn tròn mắt thích thú. "Anh còn cười được!!!" Nó tức điên. "Bình tĩnh bình tĩnh... thế... kết quả thế nào?" "Kết quả gì?" "Thì cá cược, có ai cá anh thắng không?" Hắn cười ngoác mồm. Nó thật muốn đấm hắn vài cái cho tỉnh. Nó càng tức vì đám người trong quán cá cược rằng hắn sẽ cưa đổ nó, đẹp trai không bằng chai mặt! Huống chi An Đông có cả hai. Lẽ ra cá cược hai thằng con trai với nhau sẽ rất kì cục, nhưng từ khi nó đi làm, không tính gay kín và khách nữ, đám bóng lộ xuất hiện ở quán cũng khá thường, lại thêm thằng Sang đưa đưa rước rước, vốn khiến người ta bàn tán ít nhiều, nên khi hắn xuất hiện thường trực, cả đám nhân viên khác bàn tới luôn, làm nó tức muốn xịt khói. An Đông nhìn cái mặt đỏ phừng vì giận của nó, lại ngứa tay véo má nó một cái, nó tức tối đập mạnh vào tay hắn. Hắn la bai bải như heo bị thọc tiết. "Đừng đùa kiểu đó... còn nữa, đừng có làm liên lụy tôi với Sang... chuyện này có mình anh vui thôi!" "Lại là Sang. Em chưa tỉnh mộng nữa hả." Hắn không ngừng xoa xoa tay, hắn thuộc loại thức đêm ngủ ngày nên da vốn trắng bóc, bây giờ hóa đỏ in hình bàn tay. "Mơ mộng gì cũng là chuyện của tôi." An Đông tiến đến, ép nó nhìn thẳng vào mình, hắn nhớ khi hắn tán tỉnh người khác hay xài chiêu này lắm, lần nào cũng có tác dụng triệt để, thử xem có tác dụng với nó không. "Anh chính là không muốn em bị tổn thương..." Ánh mắt nó đen láy, thăm thẳm đối diện với hắn, cả nó, cả hắn nhìn xoáy vào nhau, môi nó khẽ cong lên nụ cười mê hoặc. An Đông chợt quên luôn mục đích chọc ghẹo ban đầu, đứng ngây người. Nó tiến dần mặt về phía hắn, nói một câu xanh rờn. "Chiêu đó không có tác dụng với em đâu thầy." Hắn giữ nó lại. Vẻ mặt nó tràn trề thất vọng khiến hắn có chút chột dạ. "Tại sao?" "Giả dối... anh nói dối... các người toàn là nói dối..." Di bỏ vào trong. Nó không muốn mãi là đứa trẻ ngốc nghếch tin vào lời đường mật của người khác nữa rồi!
|
Chap 25 Nó. Mùa hè năm mười một tuổi. Nhìn cuộc đời bằng đôi mắt e dè nghi hoặc. "Di ăn đi con." Ông Bảy gắp vào chén nó miếng cá, nó xụ mặt, có ai mượn đâu, nó không tự gắp ăn được chắc. "Mày không biết cám ơn hả thằng kia?" Bà ngoại nạt, đầu đũa quất lên đầu nó đau điếng. "MẸ..." mẹ nó tức tối hét, ôm chầm nó xoa xoa cái đầu sưng một cục, "mắc gì mẹ đánh nó." "Chị biết dạy con không. Vô phép vô tắc, mất dạy thế cho đi học đúng là phí của... cho nó nghỉ học luôn đi." Tay mẹ nó siết chặt vai nó tức giận. "Tiền của con chứ có phải tiền của mẹ đâu mà kêu phí.... nó là con của con chứ có phải người ngoài đâu mà mẹ suốt ngày tính toán vậy." "Tiền của chị nhưng mà nhà của tôi. Nó ở trong nhà này mà không biết điều thì tôi tống ra đường." Ông Bảy lật đật can ngăn. "Thôi dì hai, nó còn nhỏ mà..." Di cúi gầm đầu, mắt đỏ hoe. "Con xin lỗi... xin lỗi ngoại..." "Mày xin lỗi tao không dám nhận... có xin lỗi thì xin lỗi ba mày kìa...." Ba? Ổng có phải ba nó đâu! "Dạ... con xin lỗi...dượng..." Bà ngoại nó thiếu điều muốn tát vào mặt nó, chỉ là mẹ nó đã che chở cho nó nên thôi. Bữa cơm lại tiếp tục. Đắng nghét. Nó ngồi ngoài bờ giậu xoa xoa cái đầu, một lúc ông Bảy bước ra. Nó nhìn ông bằng đôi mắt chán ghét, hôm nay nó bị gõ "gáo dừa" tại ông chứ ai. "Di ghét dượng lắm hả?" Ông Bảy thân tình ngồi cạnh nó, nó vô thức xích qua một khúc, vẫn không nói lời nào. Ông Bảy thở dài. "Dượng đúng là không có duyên với con nít lắm." "Nhưng Di à... con có thương mẹ không? Mẹ là phụ nữ, cũng cần có người bên cạnh mà.... con cũng cần một người chăm sóc mà..." "Không phải dượng... mẹ là đủ rồi..." Bàn tay ông xoa đầu nó. "Hãy tin dượng... dượng chính là muốn tốt cho mẹ con con..." Nó nhìn ông. Mười một tuổi, nghi ngờ mọi thứ, nhưng thực tâm vẫn luôn tin rằng sẽ có người thật dạ không xem mình như đứa con hoang, vẫn tin tằng có vô số người như thằng Sang, quan tâm mình hết mực. Ngày cưới càng gần, ông Bảy qua nhà nó càng thường, thái độ của nó vẫn thế... Mẹ nó đi làm ban ngày, nhưng ông Bảy vẫn hay ghé qua nhà ngoại nó vào buổi trưa, gọi là để làm thân với nó. Ngoại hài lòng lắm. "Mày đó, mai mốt phải ngoan, đừng có làm phiền ba dượng với mẹ mày quá biết chưa, ây... người ta chịu chăm sóc mẹ mày là mừng lắm rồi..." ngoại nói khi lau chùi khung ảnh "ông ngoại". Nó nhìn chăm chăm. Thấy ánh mắt tò mò của nó bà ngoại hơi nhíu mày. Nhưng nó ngạc nhiên thấy ngoại cười. "Ổng chết tới nay cũng mười mấy năm rồi... một tay tao phải bươn chải chăm sóc mẹ mày... cực khổ cỡ nào mà tao chưa trải qua đâu... tao tự hứa sẽ kiếm cho mẹ mày một tấm chồng... để nó không quầy quẩy nuôi con một mình như tao... mà mẹ mày có thấu đâu..." Cực khổ cỡ nào thì căn bản Di không có thấu, nhưng lần đầu tiên nó thấy gương mặt ngoại nó ôn hòa đến thế, có lẽ do bà đang nghĩ về hai người bà yêu thương nhất, nơi khóe môi nhăn nhăn cong lên một nụ cười. Dù thế Di vẫn hay lủi mất khi ông Bảy qua nhà, nó thường chạy qua nhà thằng Sang, hay kiếm một góc nào đó một mình. Mùa hè năm ấy kết thúc, thằng Sang lười nhác soạn vở nhập học, vừa rên rỉ với mẹ con không muốn đi học, thêm cái điệp khúc con nghỉ chưa phê, con chơi chưa đã gì đó... đến khi bà Tâm xách lên cây roi mây đã bóng láng thì Sang sợ xanh mặt ôm cặp bỏ chạy. Trên con đường đến trường quen thuộc, Sang thấy một bóng dáng cũng quen thuộc không kém. Nó ngồi yên trên bãi cỏ, không cần nhìn đến cái mặt, chỉ nhìn mái tóc mềm mượt lay lay trong gió và cái nước da trắng đến độ con nít quê không đứa nào có được cũng đủ biết là ai. "Di... Di...." Sang mừng rỡ gọi, hí hửng có đứa đi trễ chung với mình. Không một lời hồi đáp. Sang khó hiểu bước đến, đôi mắt Di như vô hồn, đám cỏ đuôi chồn phất phơ cọ nhẹ trên má nó, đẹp như pho tượng đá. "Di... mày sao vậy?" Sang có hơi bối rối, thằng này bị ma nhập rồi sao? Đột nhiên thấy sợ sợ. "Không định đến trường hả?" Im lặng. Trông nó có vẻ cực kì không khỏe khiến Sang lo lắng. "Vậy về nhà không?" Vẫn im. Gọi hoài nó không thèm trả lời, Sang bực bội ngồi bệt xuống luôn cạnh nó. Trong một bãi mía xa tít, cả đàn cò bay lên trắng trời. Thằng Sang quên béng luôn cơn bực trong bụng, hét ầm lên. "Di... Di... cò kìa..." Cảnh vật đẹp đến nhức mắt. Di ngó lên bầu trời xa xăm. Môi cười khô khốc. "Tao thực sự luôn ngưỡng mộ mày..." "Tại sao... lại được sinh ra... phải thế nào mới được chấp nhận..." "Sang... hứa với tao... mày đừng bao giờ thay đổi..." Nó không khóc, nhưng một thoáng nó như sẽ vỡ tan. Sang chợt rùng mình, tim quặn thắt. Sang chủ động cõng nó về. Nó lặng im trên lưng Sang, Sang thở phì phò, nó không nặng nhưng cõng nó lại là một chuyện hơi quá sức lúc đó, nó gục đầu trên vai Sang, nó mệt rồi.... Sang thỉnh thoảng lại lo lắng hỏi. "Bà ngoại lại đánh mày hả?" "..." "Vậy giờ mày qua nhà tao nha... có mẹ tao ở nhà à, mà mày biết đó, mẹ tao dễ tính lắm..." "..." "Nếu không khỏe phải nói cho tao biết đó... giờ nhìn mày y như cái xác vậy..." "Đau..." "Hả?" Sang lính quýnh khi nó mở miệng. "Đau chết đi được..." Thằng Sang gặng hỏi cỡ nào nó cũng không nói lí do tại sao nó đau. Sang chỉ biết chào thua trước thằng bạn bướng bỉnh. Bà Tâm rất ngạc nhiên khi Sang cõng nó về, bà hấp tấp đặt nó lên giường, thấy cả người nó lấm lem, bà sai thằng Sang đi lấy một bộ đồ của Sang cho nó. Bà chợt để ý một điều không bình thường.... trên bắp chân nó... một dòng tinh khô trắng ngà ngà... thằng Sang có thể không biết là gì, da nó lại quá trắng khiến người ta có thể không để ý... nhưng thực sự chuyện này đã nghiêm trọng hơn bà tưởng tượng rồi. "Di! Nói dì Tâm nghe! Ai đã làm gì con?" Nó nhìn bà Tâm, đôi mắt ngỡ ngàng sợ hãi. 1giây sau... nó bật khóc. ***
Mẹ ở nhà đến hôm sau lại đi Bình Dương. Tâm trạng nó ỉu xìu đưa mẹ nó ra bến xe. Mẹ ngắm nó lâu thật lâu, đến mức nó phải ngạc nhiên. "Sao vậy mẹ?" "Lần này chắc mẹ đi hơi lâu cho nên mẹ phải ngắm con kĩ một chút." "Lâu là bao lâu? Sao kì vậy?" "Hàng nhiều quá, với lại đi xe lên xuống cũng tốn tiền." "Tiền bạc gì! Mẹ cứ về đi... con cũng đi làm thêm phụ mẹ rồi... mẹ đừng cố quá." Nó lo lắng, mẹ nó cười toe toét. "Thằng nhóc này... con đúng là... không thương không được mà.... mẹ chẳng sao, con mới là đừng cố quá đó." Lần đầu tiên nó cãi lại mẹ nó chính là lần lén lút đi làm thêm này đây, thấy nó thu xếp mọi việc ổn thỏa bà cũng không có ý kiến gì. "Di ở nhà không có mẹ phải biết tự chăm sóc mình biết chưa, phải cố gắng học hành, làm thêm là tốt nhưng không được vì thế mà tổn hại sức khỏe nghe chưa..." "Dạ." "À mà dạo này hay mưa bất thường lắm... con nhớ đem áo mưa đó, lúc nào con cũng vứt áo mưa ở nhà hết, bị cảm thì mẹ không có ở nhà cạo gió thuốc thang cho được đâu..." "Con biết rồi mà..." nó bật cười. Mẹ vẫn đăm chiêu. "Mà nhớ cửa nẻo cẩn thận đó... nhà mình cũng dễ nạy cửa lắm..." "Mẹ con biết mà, xe tới rồi kìa..." nó ôm phụ mẹ nó đống giỏ xách, "mẹ nhớ đừng quên uống thuốc đó... đừng quên tái khám định kì nữa..." Mẹ lên xe, chiếc xe dừng lại một lúc lâu. "Sắp trễ học rồi... con đi nha." Nó vội vã nói rồi đạp xe đi, mẹ gọi với theo. "Di... Di..." "Sao mẹ?" Nó thắng xe cái két, dừng xe quay ngoắt lại. Mẹ nhìn nó muốn nói gì đó, rồi mỉm cười dịu dàng. "Con giữ sức khỏe nha." "Con biết rồi." Nó thét với theo, cười toe đáp lại mẹ. . . Có tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi, thằng Sang bắt máy, bên kia đầu dây giọng Vy thỏ thẻ. "Sang ơi... hôm nay Vy vắng một ngày... Sang khỏi đón Vy nha..." "Sang biết rồi." Sang đáp gọn, cũng hơi buồn. Không rước Vy thì chả có gì phải vội, Sang cứ bình thản thay quần áo, dạo này hình như "dài" ra, mặc quần áo thấy chật chật. Bà Tâm cũng vận quần áo chuẩn bị đi làm, hai mẹ con bước khỏi phòng đã chạm mặt nhau. "Mẹ dạo này đi làm thất thường nhỉ, lúc sớm lúc muộn." "Tranh thủ thôi con... thu xếp việc... nhà mình cũng sắp đám giỗ rồi, hôm đó tao phải nghỉ ở nhà lo hết." "Dạ..." Sang ậm ờ. Giỗ ông bà năm nào chẳng tự tay mẹ lo, năm nay có gì lạ đâu. "Nhớ rủ nhóc Di qua đó." Bà Tâm nói. "Dạo này nó bận lắm." "Bận gì cũng mặc. Qua ăn rồi về không lẽ không có thời gian." "Dạ dạ..." Mẹ Sang thực sự rất thương Di, đôi khi Sang phải sợ luôn. "À mà mẹ nè..." Sang chợt nhớ cái gì đó. "Gì?" "Mấy năm trước... cái lần mà con cõng Di về nhà á... mẹ lập tức đá con đi học không cho ở nhà á... lần đó có chuyện gì vậy... con hỏi cỡ nào nó cũng không trả lời." Bà Tâm im lặng, liếc nhìn đồng hồ. "Trễ rồi kìa, mày cần tao xách roi mây lên dọa như hồi nhỏ không con?" "Úi chết rồi..." Dám trễ học lắm! Sang hét ầm rồi chạy gấp. Bà Tâm chỉ biết lắc đầu. "Thằng con ngốc nghếch..."
|