Thằng sở khanh Và con đỉ đực
|
|
CHAP 1
Vào một buổi chiều muộn ấy, sau giấc ngủ trưa có phần xế chiều, hắn thức dậy với đôi mắt mệt mỏi….hàng mi cố nhướng lên theo màn hình máy tính. Tắt bớt auto game, hắn bật nhạc như muốn thức hẳn….như mọi ngày, hắn lại lao vào trang web của những người đồng tính mà săn mồi. hắn đã dụ dỗ biết bao nhiêu em nai tơ từ ngày biết đến trang này…..bề ngoài hắn là một chàng thư sinh, đôi mắt đen láy có phần tinh ranh được ẩn dấu trong gọng kiếng đen nâu, sống mũi cao vút như cái vẻ tự cao của hắn, giọng nói truyền cảm như xuyên thẳng vào tim của mỗi người….toát lên hắn, là một thiếu niên không kém phần tuấn tú…..điều đó cũng là một lợi thế cho những cuộc đi săn thắc loạn của hắn.
Bất giác, thấy một đứa để nick là Nhóc. Hắn nhếch mép cười, chỉ vài câu chat chit thì hắn đã thừa biết em này là 1 con nai mới vào rừng.
- em ở đâu? nhiu tuổi? - 19t , em ơ thủ đức còn anh, anh đi qua đêm không? - 24t, quận 10! bao nhiu em? - 300k! - sao rẽ vậy! - hihi, z em lên 400k nha! - em qua anh đi, anh trả em 700k luôn, coi như cho thêm tiền đi xe!
Nhìn webcam của nó, hắn cảm thấy tên này cũng khá dễ thương. Vẫn những cái hứa hẹn giá cao ngất, hắn đã ăn không của biết bao nhiêu trai xinh. Cứ ăn xong hắn tìm cơ hội quất ngựa truy phong. Để con người ta bơ vơ giữa dòng đời. hắn hận callboy, hắn hận những kẻ bán thân thể đổi lấy những đồng tiền. hắn không biết hận từ đâu, có thể từ người yêu cũ hắn đã bỏ hắn đi làm trai gọi….mà cái từ hắn nghiến qua kẻ răng là đĩ đực….hắn quay trả thù những con nai mê việc nhẹ lương cao….cũng có thể từ đó, hay cũng chỉ là nguỵ biện cho những thú vui nhục dục mà hắn cần chơi free.
Tối đó, tầm 7h hơn nó đi xe bus tới quận 10. hắn chạy ra rước nó. Vẫn chiêu cũ xài lại, là những câu hỏi quan tâm thân mật không phải giữa khách làng chơi với một con đĩ, mà là như giữa những người yêu với nhau.
Nó nhìn hắn, trong đầu nó dấy lên dòng suy nghĩ. Anh này đẹp trai quá, sao lại cần call. Thiếu gì người muốn ngủ với anh này. Nhìn cách hắn đối xử, nói chuyện. hắn khác xa những khách làng chơi khác. Những kẻ kia khi gặp nó liền tống nó vào khách sạn, và chỉ hành hạ trên thân thể trắng nõn của nó cho thoả cái dục vọng ấy, chẳng bàn gì đến cảm giác của nó, và sáng hôm sau họ còn kì kèo giá cả, rồi quăng những đồng tiền ấy lên giường cho nó. Nó lầm lũi mặc đồ và đi xe bus về. còn hắn thì lại khác, hắn cười thật tươi. Hỏi nó có đói không, chở nó đi chơi, ngồi cà phê nói chuyện phiếm, những câu chuyện cười hắn kể sao mà dễ đi vào trái tim ngây dại của nó. Một cảm giác thật ấm áp cứ dấy lên trong nó. Buổi tối hôm nay có vẻ như là buổi tối hạnh phúc nhất của nó Hắn nhìn nó. Một cậu nhóc 19t, với đôi mắt một mí đậm chất hàn, mái xéo che nữa trán. Bờ môi ửng hồng mà cong vút đầy vẻ hờn dỗi đáng yêu. Đập vào mắt hắn là làn da trắng như ngọc sứ của nó. Một cậu nhóc đầy sức mê hoặc lòng người với dáng điệu ấy và cách suy nghĩ ngây thơ. Hắn tự nhũ. Con mồi đã cắn câu.
Đêm ấy. hắn và nó hạnh phúc mặn nồng như đôi vợ chồng mới cưới. Mặt trăng bắt đầu khuất bóng sau những cuộn mây đen ngòm. Nó nằm gối lên tay hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ ôm lấy tấm ngực trần của hắn. - anh là người khách thứ mấy! Khẽ thờ dài nó thủ thỉ - thứ 3 - 2 người kia thế nào - 2 ông đó già rồi, nhưng không có ai đối xử tốt với em như anh cả! Hắn vẫn biết trong cái thể giới gay này, những câu nói chưa chắc là thật, nhưng sao nhìn vào đôi mắt ấy, hắn cảm giác được, nó rất thật, nó thật đến đáng sợ, nó như một tờ giấy trắng bị rơi nhầm vào hố mực sâu thẳm, nhưng trái tim nó vẫn thuần khiết, vẫn chân thực khiến cho hắn phải đắn lòng suy nghĩ. Hắn phải làm gì đây, lại bỏ rơi nó như những người trước mà hắn bỏ rơi sao! Quay người qua, ôm lấy nó, hắn nói: - em bỏ nghề đi, làm nghề này sẽ gặp nhiều biến cố lắm! Nó ngước mắt lên: - là sao anh! - sẽ gặp 3 loại người! 1 là leo cây, 2 là bị dụ quất tập thể, trấn lột, 3 là ăn quỵt. Nó hơi rùng mình, nép mình vào trái tim hắn: - em kiếm đủ 3tr đóng tiền học phí là em sẽ bỏ ngay thôi….. Hắn thì thở dài, vì hắn thừa biết, một khi đã dấn chân vào đám bùn thì rất khó có thể rút ra được. Sáng hôm sau, vẫn chiêu cũ xài lại. hắn chở nó ra chỗ đón xe bus. Rồi hắn nói nó đứng đó, hắn băng qua đường mua gói thuốc. nhưng khi nó vừa bước xuống, hắn rồ xe bay mất, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngơ ngác của nó. Hắn không trả cho nó một đồng nào, và hắn cũng thừa biết là trong túi nó không còn đủ tiền để đi xe bus, hắn không quan tâm, hắn đưa người ta lên thiên đường của hạnh phúc, rồi hắn mạnh tay đẩy họ xuống nơi tận cùng của địa ngục đau khổ.
Nhưng một chút gì đó của hắn thắt lại. hắn rẽ vào con hẻm nhỏ, đứng ở một góc khuất quan sát nó. Nó đứng đấy như trời trồng. hàng lông mi trĩu nặng, ánh nắng của sương sớm cũng không thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng nó bây giờ. Nó mỉm cười mà hai hàng nước nóng ấm lăn dài ở khoé mắt. khuôn mặt đẹp như thiên sứ ấy đẫm lễ. Hắn nhíu mày, một cái gì đó trong hắn thật đau đớn. hắn thù callboy, nhưng sao với nó. Hắn lại cảm giác tội lỗi thế này, hắn cảm thấy đau quá, khó chịu quá.
Dằn lòng, rút một điếu thuốc hắn kéo một hơi dài, rồi nổ máy quay xe đi. Bỏ lại sau lưng dáng vẻ ấy.
Nó đứng lại, mái tóc bay nhẹ trong gió, hai má ửng hồng vì khóc hay vì da nó quá trắng. nó mỉm cười thật buồn. cái cảm giác hạnh phúc đêm qua nhiều bao nhiêu thì hôm nay, cái cảm giác đau khổ gấp ngàn lần bấy nhiêu. Giọng nó thủ thỉ như hoà vào tiếng xe cộ ồn ào của thành phố - Hoá ra anh là loại người thứ 3.
chap 2
Suốt những ngày sau đó, hắn cứ buồn phiền dai dẳng. chơi game cũng chẳng còn vui vẻ nữa, cái hào hứng đi dụ những con nai tơ cũng không còn khiến hắn cảm thấy khoái lạc. trong đầu hắn lúc nào cũng văng vẳng lên tiếng khóc thút thít ấy, khuôn mặt ấy của nó. Từng giọt nước mắt ấy sao mà long lanh, như trận mưa đầu mùa xoa dịu trái tim khô cằn chai sạn mất hết cảm giác vì đau đớn của hắn…. Ngồi nhâm nhi ly cà phê đắng, hắn đưa đôi mắt dạo nhẹ theo dòng xe chạy ào ào ngoài đường, hít một hơi dài, thở ra làn khói trắng mệt mỏi. Thằng bạn hắn tặc lưỡi lắc đầu: - dạo này mày sao vậy! bữa giờ tao thấy mày như không có chút sức sống rứa. Hắn mỉm cười nhạt: - tao cũng đéo biết ra sao nữa….. - thôi buồn chi mày, tối đi nhậu với tụi tao coi như thư giản…..à thằng tuấn mới quen em nào xinh lắm. bữa giờ mày cứ rú rú ở nhà với đi học không có đi với tụi tao, nó quen cũng được hơn 1 tuần rồi. Hắn cũng chẳng để tâm gì đến những lời thằng Dũng nói. Trong đầu hắn giờ trống rỗng, mọi thứ dường như quá mệt mỏi với hắn khi thấy nó khóc. Ngày nó khóc vào sáng hôm đó cũng là ngày mà niềm vui khoái lạc của những trò đùa tình ái của hắn đã như tan biến vào cõi hư vô.
Tối ấy, hắn cũng chẳng có tâm trạng cho lắm, nên hắn tới hơi trễ. Bước vào bàn nhậu, là những đám bạn gay mà hắn vẫn thường chơi chung. Cũng đã hơn 1 tuần rồi hắn chưa gặp lại các bạn nhậu của mình. Vừa ngồi xuống, đập vào mắt hắn là một điều như không thể tin được. hắn chớp chớp đôi mắt, miệng há hốc nhìn người con trai ngồi cạnh tuấn. nó vẫn vậy, khuôn mặt lúc nào cũng đầy e thẹn, đôi mắt đầy sự ưu sầu khiến cho người đối diện có cảm giác muốn bảo vệ. nhưng giờ nhìn nó khác quá, nó khác hẳn cái lần đầu tiên hắn gặp. nó đã biết trang điểm, nó ăn mặc cũng loè loẹt hơn. Khỏi nói hắn cũng biết những điều này từ thằng tuấn mà ra. Bởi thằng tuấn là chúa đểu giả, lúc nào cũng đào tạo con người ta hư hỏng. Bởi vậy nguyên trong đám chẳng có thằng nào tốt lành cả, thằng đểu, thằng sở khanh, thằng lừa gạt….
Tuấn mỉm cười: - đây là dương! bạn của anh! – nói rồi tuấn quay qua hắn – còn đây là toàn! người yêu của tao. Hắn lặng người, hai tai ù đi. Khuôn mặt vẫn không dấu nỗi bàng hoàng và xúc động. Nó nhìn hắn đăm đăm, đôi mắt ấy rướm lên một điều gì đó, sống mũi bắt đầu ửng đỏ. Nhìn nó là hắn cũng biết, nó bắt đầu nhoè lệ, nhưng nó đang cố kìm chế, lồng ngực của nó như muốn vỡ ra. Nhịp tim như đua nhanh theo từ giây trôi đi, nó cảm thấy thật ngột ngạt. nó không ngờ lại chạm mặt hắn trong cái hoàn cảnh này. Trong đầu nó tràn đầy những dòng suy nghĩ, nó đang hoài nghi về tuấn, bởi vì cái ngày nó gặp tuấn đầu tiên cũng là cái buổi sáng định mệnh ấy, cái buổi sáng hắn bỏ rơi nó giữa chốn phố đông người không xu dính túi. Nhờ tuấn mà nó mới được về nhà, nhờ tuấn mà nó mới biết được cái sài gòn hoa lệ như thế nào. Nhưng giờ, dấy lên trong nó, là tuấn và hắn có phải thông đồng với nhau mà dụ dỗ nó không. Đầu óc nó trống rỗng, nó mệt mỏi không bận tâm đến, nhưng sao những dòng suy nghĩ cứ trực trào ùa về.
|
Đêm ấy thật là dài của hắn và nó. Hai người khác nhau nhưng lại mang một tâm trạng giống nhau, nặng nề và đầy lo âu. Hắn không dám đối diện với nó, trước mặt nó, hắn thật không đáng là người. hắn đã làm những điều quá đáng với nó. Hắn tự ti, hắn ngại ngùng, và hắn đau đớn. Nó thì hận hắn, nó hận như muốn cần dao đâm chết con người khốn nạn đó. Nhưng sao đứng trước hắn, nó lại cảm thấy thật nhỏ bé. Cứ thấp thoáng đâu đó là nụ cười đến ngưng đọng thời gian của hắn ngày ấy. ánh mắt sáng như sao và tràn đầy ấm áp của hắn đêm ấy không một phút giây nào nó quên được.
Bỗng một việc cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn và nó. - chồng! sao chồng nói tối nay đi nuôi mẹ ở bệnh viện mà – mốt đứa con trai da trắng, trang điểm đậm giọng nói lanh lảnh tiến về phía tuấn – Tuấn sững sờ, khuôn mặt đỏ như gấc - anh…..anh…… Đứa con trai ấy không ngại ngùng, mà ngồi thẳng lên đùi của tuấn, tay choàng qua cổ: - chồng ơi! tin vui nà…..bà liên chịu cho chồng mượn tiền rùi đó, vợ phải đứng ra bảo lãnh đó nha…..liệu mà lấy tiền đó đi lấy hàng đi, không ăn chơi nữa đó! Cả dám đều biết là tuấn chuyên gia sống nhờ tiền của bot, bằng lời ngon tiếng ngọt tuấn khiến bot cung phụng tiền bạc cho mình. Nó lặng người đi, cúi gầm mặt xuống. tuấn đứng dậy, kéo người con trai kia ra ngoài nói chuyện. cả bàn bắt đầu một không khí u ám. Mọi người đều đổ cái ánh mắt ái ngại nhìn phía về nó. Nó ngẩn đầu lên, miệng gượng cười: - mấy anh nhậu vui. Em về trước! Nói rồi nó quay lưng bước đi. Hắn như không kìm chế được nữa, chân mày bắt đầu nhíu lại lại, giọng thất thanh: - sang! Bất giác người đó đứng lại như một phút, bờ mi nặng trĩu hạ xuống khoé. Một cảm xúc như vỡ oà trong con người nhỏ bé ấy, mọi sự dồn nén nãy giờ như tuôn trào ra không kịp thắng lại. nó quay phắt lại, cầm ly nước tạt thẳng vào người hắn, nhưng giọt lệ muộn màng đã phất phơ ở hàng mí mắt: - đồ khốn nạn! Nói rồi nó quay lưng bước đi mất. Cả đám bạn há hốc mỏ. ai cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Hắn đứng đấy, toàn thân như hoá đá. Những giọt nước mắt kìm nén suốt bao nhiêu thời gian qua giờ cũng đã vỡ òa trong cảm giác tận cùng của đau khổ. Hay cũng có thể được gọi là 1 sự thanh thản nào đó trong hắn. hắn ngước mặt lên trời, bầu trời đêm đầy sao như ngự trị trên khuôn mặt đẫm nước mắt và toàn thân ướt nhẹp ấy. hắn bật cười hạnh phúc chan hòa nỗi đau chua chát nhất: - đồ khốn nạn! hay! đúng lắm…..anh đúng là đồ khốn nạn mà! Nói rồi hắn ngồi xuống, cầm nguyên chai rượu tu vào như cho vơi đi nỗi niềm đau khổ đang quá lớn với cảm xúc của hắn bây giờ.
Nó thì bước lặng trên con đường, nó vừa đi vừa khóc, khuôn mặt trang điểm bị nhòe đi, nó nức nở. hơi lạnh của đêm tối ấy đâu có lạnh bằng cái cảm giác cô đơn và tủi nhục mà nó phải chịu đựng. nó nghiến răng, ngước mặt lên mặt trăng sáng trên trời, hét lên như muốn giải tỏa cái bức xúc trong lòng nó: - tại sao? tại sao ông trời lại đối xử với con như thế….con có làm gì lầm lỗi đâu, tại sao cứ bắt con gặp những loại người xấu xa nhất trên đời này chứ……tại sao? tại sao? Hu…..hu Nó gục người xuống khóc nức nở, đôi chân của nó đã quá mệt mỏi khi phải lết bước đi như thế này, nó không biết đã đi bộ bao lâu nữa, nó không còn có thể nghĩ ngợi được gì. Nước mắt đã quá nhiều, che đi tầm nhìn của nó. Nó không đứng dậy nỗi, nó không quan tâm người đi đường nghĩ nó thế nào…nó chỉ biết ngồi đó khóc, khóc cho cái thân tội nghiệp này, khóc cho số phận bị đùa cợt này.
Bỗng một bàn tay thật ấm áp, cái hơi ấm mà đêm nào nó cũng mơ thấy, cái hơi ấm của cội nguồn hạnh phúc mà nó hằng ao ước hằng đêm ấy khẽ vuốt nhẹ bờ má nó. Giọng nói ấm áp ấy, giọng nói ru nó vào giấc mơ cất lên: - mascara lem hết rồi kia! Nó ngước mặt lên. Hắn đang ngồi đối diện dưới đất với nó. hắn hiện ra với nụ cười tỏa sáng như lần đầu nó gặp. hắn là thực hay là ảo tưởng của riêng nó, đôi mắt đẫm lệ ấy cũng không thể nào phân biệt nữa.
CHAP 3
Toàn thân hắn thật nặng nhọc. hắn cảm thấy khổng thể cử động dù chỉ một giây. Gượng đôi mắt mở ra, đập vào mắt hắn là mẹ hắn đang ngồi bên cạnh. Đôi mắt mỏi mệt của mẹ đã hằn lên vì mấy đêm liền không ngủ. mẹ hắn vừa thấy hắn tỉnh dậy, liền mỉm cười mà mắt đỏ hoe:
- con tỉnh rồi à! may quá!
Nó muốn mở miệng, nhưng cổ họng đắng lại. đầu hắn vẫn còn quay cuồng. mọi thứ như rối tung lên.
**
2 ngày sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đã cảm thấy khỏe hơn. Bác sĩ bảo mai là có thể xuất viện được rồi. lúc này, hắn nhìn ra ngoài khung cửa sổ ở lầu 5 của bệnh viện. những tán cây phượng rợp nắng, có vẻ gì đó sầu thảm lắm, hay tại do lòng hắn đang quặn đau. Mẹ hắn tiến lại, đôi mắt dịu dàng ấm áp:
- đây là bức thư của bạn con. Cậu ấy dặn mẹ là khi nào con tỉnh dậy thì đưa cho con!
Hắn giật mình quay lại, cầm lấy bức thư mà đôi tay run run.
“ anh Dương! đây có thể lần cuối cùng em còn được gọi tên anh. Có đúng hay sai khi mà hai đứa mình gặp nhau?
Anh đã lấy đi của em nhiêu thứ và cũng cho em lại nhiều thứ. Anh đã dạy em biết yêu một người như thế nào, anh đã dạy em có một nụ cười hạnh phúc là như thế nào! nhưng anh cũng đã lấy đi sự vô tư của em, lấy đi những tháng ngày yên bình êm ả của em. Anh cho em cay đắng của đau khổ cũng cho em ngọt ngào của tình yêu. Đến bây giờ, em vẫn không thể yêu anh.
Một thằng sở khanh gặp một con đĩ đực thì liệu có kết quả gì không anh. Hay đó chỉ là những rung động nhất thời của cung bậc cảm xúc. Em đã khóc vì anh, khóc đến cạn nước mắt vì anh. Em đã quá mệt mỏi khi phải tiếp tục hành trình này.
Anh đừng tìm em, em đã nghĩ học và đã chuyển chỗ ở. Em không muốn mình gặp lại nhau nữa. với em, anh chỉ là một thằng sở khanh không bao giờ yêu thật lòng. Còn với anh, em chỉ là một con đĩ đực như bao con đã lên giường với anh. Vậy thì hai ta cần gì phải tốn thời gian cho nhau phải không anh
Em không thể yêu anh, nên em chỉ đành chọn giải pháp là hận anh. Anh cũng đừng yêu em mà hãy chọn là hận em. Hận hai đứa mình có duyên nhưng lại vô tình. Hãy giữ sức khỏe. “
Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn, nhẹ rơi xuống lá thư. Người mẹ như thấu hiểu:
- tội nghiệp thằng bé! nó lấy điện thoại của con gọi cho mẹ, lúc mẹ tới nó vẫn còn khóc. Nó khóc mà mẹ nhìn còn xót nữa. rồi nó đưa cho mẹ bức thư.
Nói rồi, người mẹ đặt bàn tay lên bàn tay hắn. như muốn tiếp thêm sức lực cho đứa con nhỏ bé của mình:
- con nghĩ làm đi! tạm thời về nhà tĩnh dưỡng đã…..dù gì suốt một quãng thời gian qua con chưa về nhà rồi.
Hắn nhìn mẹ hắn. đôi mắt bà mòn mỏi trông nom hắn những tháng ngày qua. Lòng hắn cũng như xót lại. hắn khẽ gật đầu!
Những ngày sống với gia đình hắn cũng cảm thấy buồn buồn. trong lòng hắn, không lúc nào hắn không nghĩ đến nó. Mẹ hắn cũng nhận thấy điều đó. Bà biết từ ngày hắn xuất viện đến bây giờ, lúc nào hắn cũng mang khuôn mặt thẩn thờ, lâu lâu lại thở dài….đôi mắt lại hoe hoe đỏ. Cũng đã 4 tháng kể từ ngày hắn ra viện, mà hắn cười thì bà chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sau bữa ăn tối, bà tiến lại khẽ nói:
- mai con về chơi với bà ngoại đi! cũng lâu rồi con chưa thăm ngoại mà!
Hắn mở đôi mắt hơi lớn, thì mẹ hắn mỉm cười:
- đi coi như đổi gió. Con của mẹ bữa nay đa sầu đa cảm quá….
Hắn mỉm cười buồn.
Ngoại hắn dưới tận cà mau. Cũng phải gần 10 năm rồi hắn chưa gặp ngoại nó. Một phần vì quãng đường quá xa, phần còn lại là toàn ba mẹ nó đi, nó phải ở nhà trông nhà cửa. hắn cũng chán ghét cái cảnh thôn quê dưới đó. Hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống xa Hoa ở thành thị. Nhưng giờ đây, khi mà tâm trạng rối bời, thì giải pháp tốt mà hắn cảm thấy nó chính là tìm về cái nơi yên bình ấy, cái nơi mà nhà nhà cách xa nhau ấy.
Hắn không nhớ đường, hắn chỉ vừa bước xuống xe thì dì sáu của hắn đã ra đón hắn. vừa thấy hắn là dì nhận ra ngay. Miệng cười tươi:
- cháu lớn quá ta! càng lớn càng đẹp như mẹ của cháu vậy…..như một khuôn đúc ra!
Hắn khẽ cúi đầu chào:
- dạ cũng lâu lắm rồi con không gặp dì sáu, từ lúc dì lên sài gòn chơi tới giờ là con không gặp dì nữa!
Nói rồi, dì sáu chở hắn đi trên con đường rời khỏi bến xe cà mau. chiếc xe Honda cứ chạy tà tà lăn dài qua những con đường nhựa, rồi quay ra đường đất. hắn hít một hơi thật sâu, tận hưởng cái không khí đậm chất Hương vị sông nước này.
Ngoại hắn giờ ở với dì sáu của hắn. dì sáu hắn chưa lập gia đình, dì mở quán cà phê nhỏ trước nhà, vừa kiếm đồng ra đồng vào, vừa tận hưởng cuộc sống an nhàn ở miền quê. Nhiều lúc mẹ hắn phải ganh tỵ với cuộc sống vô tư của dì sáu hắn.
Từ ngày hắn về quê, lúc nào hắn cũng ở trong nhà. Nói chuyện với bà ngoại không thì ra trước nhà phụ dì sáu hắn bán nước. mẹ hắn ở sài gòn điện về, nói rằng hắn đang gặp phải chuyện buồn trong tình cảm, nên mới gởi hắn xuống, nhờ dì sáu với ngoại làm cho hắn vui lên.
Hắn đang ngồi chải đầu cho ngoại, hàng lông mi nhấp nháy:
|
- ngoại con tóc con đẹp quá….
Ngoại hắn phì cười:
- bà già rồi! tóc giờ đã trắng màu, mà đẹp gì con. À về đây rồi sao con không đi đây đi đó cho biết quang cảnh miền quê!
Hắn mỉm cười buồn:
- bên cạnh ngoại là con vui rồi!
Bà hắn quay lại, nắm lây đôi tay hắn, mắt bà nheo nheo lại:
- cái thằng này, từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi. nói chuyện vẫn cứ như rót mật vào tai, hỏi ai mà không chết chứ….
Hắn mỉm cười rồi ôm chầm lấy ngoại hắn. lúc này dì sáu ra, khẽ gọi:
- hai bà cháu vào ăn cơm nào!
Bữa cơm thơm phức mùi đồng của cá, hướng nước của rau. Những vị này, ở sài gòn hắn không bao giờ cảm nhận được. dì sau vừa gắp thức ăn cho hắn vừa cười nói:
- Dương! con có nhớ dì Liên không!
Hắn hơi chựng lại, đôi mắt nhíu lại:
- dì Liên? cô Liên nào vậy dì sáu!
- dì Liên gọi ngoại con là dì, là chị họ của dì với mẹ con đó. Hồi nhỏ con có về đây chơi, rồi đánh nhau với thằng con của dì Liên đến bể đầu luôn đó.
Lúc này ký ức mới chợt ùa về với hắn. năm ấy hắn học lớp 8, hắn có về đây ăn đám giỗ với mẹ hắn. lúc dắt qua nhà dì Liên chơi. Hắn lỡ tay làm bể cái bong bóng bay của thằng con dì Liên. ấy vậy mà lúc hắn ra về, thằng con dì Liên cầm cục đá chọi hắn đến bể đầu. lúc đó thằng nhỏ đó mới học lớp 3 mà dữ như cọp vậy. nghĩ lại, bất giác hắn cảm thấy rùng mình.
Hắn ngúc ngắc đầu:
- mà có gì không vậy dì sáu!
- sáng mai con đi chợ sớm với dì, mua đồ ăn để tối nấu đồ ăn rồi ghé nhà dì Liên mời dì Liên qua chơi. Tiện thể cho con gặp thằng nhóc mà hổi xưa phang con bể đầu luôn…
Hắn gật đầu mỉm cười.
Trên đường đi chợ, hắn nghe dì sáu kể rõ hoàn cảnh nhà dì Liên bây giờ. Khốn khó lắm. đứa đầu đang học đại học phải nghĩ làm, về đây đi làm công nhân trong mấy xưởng cá. Giờ còn 2 đứa nhỏ con đang học.
Bước vào nhà dì Liên, hắn thấy một người phụ nữ gầy guộc, da dẻ xanh xao đang ngồi trước quầy tạp hóa trước nhà. Vừa thấy dì sáu, thì cô ấy đã nở một nụ cười duyên:
- sáu! ghé chơi hả em!
Dì sau dựng xe, rồi dắt hắn vào. chỉ vào hắn:
- chị nhớ thằng này con ai không?
Bất giác suy nghĩ hồi lâu, rồi cô ấy bật cười:
- nhìn là biết con cô năm rồi phải không! xinh như mẹ nó!
- đúng rồi đó chị. À tối nhớ ghé nhà em ăn lẩu nha, mấy chị em lâu rồi không ngồi ăn chung với nhau.
Dì sáu ngồi nói chuyện với dì Liên một chập nữa, tôi thì lâu lâu ai hỏi thì cười trả lời. nhìn xung quanh thấy hai đứa nhỏ trạc 6 hay 8 tuổi gì đó đang chơi gần gốc cây xoài. Hắn đi lại mỉm cười:
- 2 em chơi gì đó….
Đứa lớn tầm 8 tuổi đôi mắt ranh mảnh:
- tụi em đang ngồi vẽ cây.
Vừa lúc đó dì sáu nói vọng ra:
- hay em chở 2 đứa nhỏ qua trước, lát chiều thằng đầu đi làm về rồi chị với nó qua sau nha.
Dì Liên mỉm cười:
- ừm…cho nó qua chơi với thằng Dương đi! dù gì cũng toàn anh em trong nhà với nhau không mà!
Dì sáu gật đầu rồi chỉ vào hắn:
- thì đó! thấy vậy mà thằng Dương nhát lắm. bữa giờ kêu nó qua chơi với mấy đứa nhỏ mà nó có chịu qua đâu. chắc lại sợ thằng đầu chị phang bể đầu nữa đây mà!
Dì Liên cười nghiêng ngửa:
- ừ nhỉ! nhớ hồi nhỏ anh em chúng nó đánh nhau như chó với mèo! bữa giờ tui cũng nói thằng đầu qua chơi với thằng Dương, mà thằng đầu cũng nhát, rồi đi làm về mệt nên nó không qua. Thôi bữa nay cho anh em chúng nó gặp nhau khéo lại phang bể đầu nữa quá…….
Nói rồi 2 người cũng cười.
Dì sáu chở 2 đứa nhỏ cùng về. về đến nhà, dì tất bật làm đủ mọi món ăn cùng với bà ngoại. nhiệm vụ của hắn là ở đằng trước nhà trông quán nước với hai đứa nhỏ con dì Liên. Hai đứa nó năng động dễ sợ, hết chạy ra đường rồi leo lên ghế. Làm hắn mệt bở hơi tai. Lúc hắn nhìn vào gương, chải lại tóc thì 2 đứa nhỏ đứng đằng sau. Đứa lớn chỉ hắn nheo nheo mắt:
- anh này đẹp trai không mày?
Thằng nhỏ lè lưỡi, lắc đầu nguầy nguậy:
- đẹp nhưng mà vẫn xấu hơn anh hai của mình!
Như bị chạm tự ái, hắn quay lại, khé cúi xuống ánh mắt dè chừng:
- anh hai của hai em đẹp lắm sao
Hai đứa đồng thanh, nghểnh cao cổ cất cao giọng:
- tất nhiên! anh hai của em đẹp trai nhất!
Hắn bật cười, xoa đầu hai đứa nhỏ. Một chút gì đó trong hắn bất đầu được xoa dịu bởi tâm hồn 2 đứa trẻ này. Không gian yên bình ở đây, với những con người thật thà này, khiến cho hắn cảm thấy thật dễ chịu, hắn quá chán nản với cuộc sống giả dối bon chen ở đất sài thành. Tìm về miền quê, quả là một quyết định đúng.
Bầu trời bắt đầu xế chiều, dì sáu dọn đồn ăn ra đằng trước nhà. Hắn thì ra tắm cho hai đứa nhỏ xong rồi hắn mới đi tắm. lúc này, dì Liên và con trai đầu dì Liên cũng đã qua rồi, hắn ở trong buồng tắm thì đã nghe tiếng nói chuyện rôm rã ngoài nhà. Không biết sao, trong lòng hắn lại dấy lên một cái gì đó thật hạnh phúc và vui sướng. rồi bất giác tim hắn đập mạnh. Hắn cảm nhận được có một cái gì đó rất lạ ngoài kia. Hắn tắm xong, chiếc khăn tắm đang lau khô cái đầu thì dì sáu chỉ cười nói to:
- Dương! con lại đây….nói chuyện với thằng em con đi nè, hai đứa đừng có mà phang nhau bể đầu nữa đó nha….
Nói rồi dì sáu với ngoại và di Liên đều bật cười lớn. hắn thì sững sờ. đôi mắt trân trân như không tin vào mình nữa. hai khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè. Bờ môi run run bập bẹ tên của nó:
- Sang!.....
Nó cũng vậy, chiếc nón bảo hiểm nó cầm trên tay rơi xuống đất. nó không kìm chế được như hắn. nước mắt nó đã chảy thằng hàng. Hàng mi nó quá nặng vì những giọt lệ cứ thay phiên nhau rơi lả chả trên làn da trắng như tuyết, đôi môi ửng hồng đó.
3 người lớn trong nhà sững sờ, dì sáu trân trân mắt:
- bộ 2 đứa đã quen nhau từ trước sao!
Hắn mỉm cười, mà nước mắt chảy vào miệng không còn vị đắng nữa, thay vào đó là một chút gì đó ngọt ngào dai dẳng khi gần nó:
- dì đã có bao giờ tin vào định mệnh chưa….
Suốt 4 tháng qua, hắn tim nó, tìm trong vô vọng. vậy mà số phận đã đẩy đưa, đẩy hắn tình cờ gặp lại nó. Nó không kìm chế được nữa, 4 tháng qua, nó nhớ hắn da diết, nó không muốn hắn vì nó mà gặp tai hoạ nữa, nên nó mới chọn giải pháp về quê sinh sống, nó cũng không mún mẹ nó phải nuôi nó đại học, nó biết gia đình nó không có điều kiện, nên nó đành về làm công nhân phụ giúp cho mẹ nó. Nó quá tốt, nhưng cũng quá yếu đuối để chịu đựng cái cảm giác nhớ nhung đau khổ. Cảm xúc đè nén, tình cảm trào dâng. Nó khóc như mưa, chạy lại ôm chầm lấy hắn, khóc nức nỡ:
- anh Dương!
Bà ngoại nhìn dì Liên, dì Liên nhìn dì sáu, dì sáu nhìn nó và hắn. tất cả thảy đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. chỉ nó và hắn hiểu. nó và hắn sinh ra là để cho nhau. Ngay từ lúc nhỏ, nó đã để lại dấu ấn trên cơ thể hắn, một vết sẹo ngay trên đầu, và giờ hắn lại để lại tình yêu nơi trái tim nó. Số phận sẽ làm gì , sẽ thử thách thêm điêu chi, khi một lần nữa, thằng sở khanh và con đĩ đực lại chạm mặt nhau không phải nơi phồn Hoa sài thành mà là nơi thật thà sông nước …..
Phần 5
Nồi lẩu bắt đầu nguội dần. nhưng vẫn không ai đã động đến. dì Liên như không còn tin vào những điều mình nghe được nữa. đôi mắt cô ấy mở lớn. hai tròng đen bắt đầu giản ra. Khuôn mặt đầy vẻ sững sờ. dì sáu cũng vậy. đôi tay run run cầm đôi đũa cũng không vững. chỉ có bà ngoại. màu bạc của tóc cũng nói lên những kinh nghiệm từng trãi của bà. Bà vẫn ngồi đó, bình thản, khẽ lấy một miếng trầu, cho vào miệng nhai rồi nhẹ nhàng nói:
- thôi ăn đi! lẩu nguội hết rồi!
Dì sáu cũng gật đầu, giọng ậm ừ:
- ừ…. ăn thôi….
Duy chỉ có dì Liên, mặc dù đã nghe xuyên suốt câu chuyện. mặc dù hắn và nó đã cố gắng dấu nhẹm chuyện tình cảm đi, chỉ nói 2 đứa là bạn thân, đã từng giúp đỡ nhau trên sài gòn, bị thất lạc đã lâu. Nhưng con cô ấy nuôi cô ấy biết. nó chưa bao giờ xúc động đến như vậy, đây là lần đâu tiên dì Liên thấy cảnh nó nước mắt lưng tròng, không màng quan tâm đến những người xung quanh. Một sự hoài nghi dấy lên trong lòng cô ấy.
Mọi người đang dọn dẹp thì nó và hắn rão bước nhẹ nhàng trên đường mòn ven sông. Nó hít một hơi thật sâu, mỉm cười:
- em không ngờ lại gặp anh ở đây?
Hắn bật cười, hai khóe mắt nheo nheo:
- ừm! anh cũng không thể tin đây là sự thật, trên danh nghĩa em lại là anh họ của anh nữa! đúng là chuyện như chỉ trong phim
Hai hàng mi của nó chớp chớp hạ xuống mí mắt, sống mũi thanh tú ấy càng thanh thoát lên giữa ánh trăng và muôn vàn tinh tú. Đôi môi ửng đỏ như dãi lụa quất ngang trời sao. Nhẹ nhàng nói:
- anh từ nhỏ đã quen ở sài gòn! chắc về đây chán nhỉ….
Ánh mắt hắn hơi nghiêm lại, đôi mắt sâu và đen láy như xuyên suốt mọi tâm can, làn da trắng như tuyết sương mai. Giọng hắn se lại thật ấm áp:
- nơi đây rất vui và hạnh phúc. Và điều hạnh phúc nhất trong tất cả điều hạnh phúc đó là anh đã được gặp lại em!
Bàn tay hắn nắm nhẹ tay nó. Xong! một điều gì đó đang là bức tường cản hai đứa, nó rụt rè kéo tay lại, khuôn mặt thoáng ngại ngùng đầy lo âu:
- em không xứng với anh! xin lỗi em chỉ là con đĩ!
Nói rồi, nó giựt tay bỏ chạy. hắn vội nắm chặt lấy tay nó, kéo nó về sát ngực hắn. trái tim hắn run lên vì lo sợ nó lại chạy trốn một lần nữa. đôi mắt hắn lại đỏ hoe, trực trào tuôn những dòng suối cảm xúc. Đôi tay hắn quàng qua cổ siết chặt tấm thân của nó. Hắn nghẹn ngào nói như không thành lời:
- anh xin em….đừng quay lưng lại với anh nữa! mỗi người một quá khứ, anh cũng đâu tốt lành gì, trước lúc gặp em anh cũng chỉ là một thằng sở khanh khốn nạn.
|
Rồi hắn quay nó lại đứng đối diện với hắn. nhìn thẳng vào mắt hắn, nó biết hắn đang rất thật, hắn đã trót yêu nó từ giây phút nào rồi. sống mũi hắn ửng đỏ, dưới ánh trăng, mái tóc hắn nhẹ nhàng đậu xuống khóe mắt như thảm đen trãi dài cho lưới tình.
- anh không quan tâm em là ai? em từ đâu đến? anh chỉ biết là trái tim anh, em đã mang theo đi mất rồi!
Nó mỉm cười, mà hai mắt đỏ hoe lên.
Hắn nhẹ nhàng tiến lại, đặt đôi môi hắn lên đôi môi nó, nụ hôn này, chính là nụ hôn bắt đầu một cuộc tình thấm đẫm nước mắt. hai hàng mi nó hạ xuống, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt khẽ rơi, lệ rơi không phải vì nó buồn, mà vì nó đang quá hạnh phúc. Trái tim của nó bắt đầu lành lại sau những vết thương của cuộc sống.
Nó và hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc thế kia, nhưng đâu có ngờ rằng, đằng xa ấy. một người phụ nữ, trên tay cầm dĩa trái cây run run. Hai chân như không đứng vững. hai mắt cô ấy cũng rơi lệ, nhưng giọt nước này khác nó, nước mắt của sự đau đớn, cô ấy lấy tay bịt miệng cố ngăn không khóc thành lời.
- chuyện gì thế này! nghiệp chướng….đúng là nghiệp chướng mà!
Tiếng trong nhà vang ra:
- chị Liên ơi! kêu mấy đứa nhỏ xong chưa, vào nhà nói chuyện nào!
Cô ấy khẽ lau nước mắt, quay mặt lại. cố gượng cười:
- tui vào liền…..
Khẽ liếc nhìn lại một chút, dì Liên quay lưng bước vào nhà mà tâm trí rối bời. trong lòng cô ấy lại những câu hỏi cứ vẫn vơ Liên tục. Sang ơi! con đang làm gì thế kia! điều này không được!
***
Những ngày qua, bà ngoại và dì sáu đều thấy hắn khác hẳn. miệng hắn không bao giờ ngớt cười. tâm trạng lúc nào cũng vui vẽ và hạnh phúc. lâu lâu hồ sen bên hông nhà nhìn vẫn vơ. hàng mi cong vuốt đen thăm thẳm ấy hòa quyện với màu vàng của nắng, trông lung linh làm sao. Khuôn mặt hắn thoáng buồn mỗi sáng nó đi làm đến chiều mới qua chơi với hắn, hay chiều hắn qua chơi với nó. Hắn cứ ngồi đợi từng giờ, từng phút cho trôi qua thật mau, cho mau đến chiều để được gặp nó. Cứ bất giác, lâu lâu lại nghĩ về nó, thì đôi môi ấy bỗng mỉm cười. dì sáu đang ngồi lau ly khẽ nói:
- mẹ nhìn xem! thằng Dương đang yêu hay sao đó. Con thấy nó lạ quá… mà bữa giờ nó có gặp ai ngoài thằng Sang đâu!
Bà ngoại vẫn không nói gì, lẵng lặng nhìn đứa cháu của mình. Khẽ thở dài, rồi bà đi vào nhà nằm nghĩ. Tiếng thở dài thay cho cái oán than số phận nghiệt ngã đè lên vai thằng bé. Rồi đây, cuộc sống của nó bắt đầu chỉ có máu và nước mắt.
- hù….- Tiếng nó vang lên bên cạnh .
Hắn quay lại, đôi mắt tròn xoe:
- ủa? hôm nay em không đi làm sao!
Nó nắm lấy bàn tay hắn, vừa kéo hắn đi vừa cười:
- hôm nay em được nghĩ, em qua đây dắt anh tới chỗ này!
Hắn bật cười:
- từ từ! anh té giờ!
Dì sáu đặt chiếc ly xuống, nhìn nó và hắn. bất giác dì sáu cũng thở dài. Lắc đầu buồn bã. Nó và hắn giờ đang chìm đắm trong hạnh phúc, nên đâu có ngờ rằng, những người xung quanh, tất cả đều đang mang một tâm trạng nặng nề.
Nó chèo chiếc xuồng nhỏ đưa hắn dọc theo những bờ kênh. Hắn nheo nheo mắt, nhìn xung quanh:
- gần tới chưa em!
Nó mỉm cười. đôi mắt chớp chớp:
- gần rồi anh yêu! anh ngồi không mà cũng mệt nữa hả….
Hắn cúi đầu, mỉm cười đứng dậy:
- thôi! để anh chèo cho.
Nó lắc đầu nguậy nguậy, đôi má phình lên nũng nịu:
- úi! thôi cho em xin! anh mà chèo có nước hai đứa nhào xuống kênh luôn quá!
Cả nó và hắn đều bật cười lớn. quanh bên đây thật vắng vẻ, nhìn mãi cũng chỉ có 1 hay 2 người đang chèo xuồng đi bắt cá hay hái rau. Còn lại chẳng thấy nhà ở đâu. Quá lắm cũng chỉ có 1 hay 2 cái chòi ngoài giữa ruộng.
Nó chỉ tay về phía trước, la lên:
- tới rồi kia .
Hắn khẽ quay lại, khuôn mặt ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Một cái hồ rất lớn, quanh hồ trồng toàn là sen trắng. ấy vậy mà giữa hồ lại là một mỏm đất nhô cao lên, trên mỏm đất ấy lại trồng một cây Dương liễu lớn. những làn gió vô tình dạo qua đây thổi nhẹ những tán Dương liễu bay bay, nhịp đàn với vô vàn cánh sen trong hồ rung rinh, tạo nên một khung cảnh thơ mộng lòng người.
Nó vừa cười vừa nói:
- cái hồ này người ta trồng sen. Đây là nơi đẹp nhất ở khu này đó, thỉnh thoảng có một số người khách du lịch cũng ghé đây chụp hình đó anh!
chèo quanh một vòng hồ. nó khẽ ngồi xuống. lấy tay vớt lên những dòng nước trong veo màu xanh ngát của lá sen. Hít một hơi thật sâu, nó ngồi xuống nhìn vẫn vơ:
- hồi nhỏ, mỗi khi em có chuyện gì buồn lại chèo ra đây. Ba em bài bạc đó giờ, ba mẹ thường cải nhau hoài, nên nơi đây như ngôi nhà thứ 2 của em vậy đó.
Lòng hắn hơi lắng lại, hắn tiến lại gần nó, nắm lấy bàn tay, đôi mắt hắn tràn đầy ấm áp như muốn che chở cho nó:
- từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ và không bao giờ để điều gì tổn thương đến em nữa!
Nó nheo nheo mắt. hàng mi dài ra xuống khóe, ánh nắng sớm khẽ ghé lên làn da trắng như Hoa sứ.
- anh nè! tại sao anh lại yêu em thế! đến bây giờ em cũng không hiểu được, anh có đầy đủ mọi điều kiện, tại sao anh lại chọn em!
Không cần suy nghĩ, hắn đưa tay vuốt nhẹ hàng mi nó. Ánh mắt hắn thật sâu, đen lay láy hằn lên trên da trắng như tuyết đầu mùa. Đôi môi hồng đỏ của hắn khẽ cười:
- bởi vì đôi mắt này! từ lần đầu gặp em, không hiểu sao anh lại thấy em rất mỏng manh, nó cứ thôi thúc anh phải làm điều gì đó, phải bảo vệ em. Nhìn em khóc mà tim anh đau còn hơn như ngàn dao cắt, nóng hơn như bị lửa địa ngục thiêu.
Đôi mắt nó đỏ hoe lên. Nó ôm chầm lấy hắn thút thít.
Bống từ đâu, một cơn gió khẽ rít qua, làm tung bay những tán liễu. mang theo những chiếc lá xanh rơi lả tả. những đám sen cũng bắt đầu dạt ra rung lên nhịp nhàng. Mặt hồ đẫy đưa những gợn nước nhỏ. Tất cả thảy đều rung lên vì gió, hay cả không khí này đều cảm động vì cuộc tình kia.
Nó đứng dậy đưa hai tay xoe ra như muốn đón lấy những chiếc lá xanh bay bay:
- đẹp quá!
Hắn đứng dậy. cũng đưa tay theo nó miệng cười tươi. Rồi hắn khẽ nắm lấy tay nó:
- nơi đây sẽ làm chứng cho chuyện tình chúng ta….đừng bao giờ buông tay anh. Em nhé!
Nó tiếng lại, nhẹ nhàng trao cho hắn nụ hôn thay cho câu trả lời.
Những chiếc lá bay vẫn vơ, có chiếc khẽ đầu lên vai nó và hắn. dưới một khung cảnh, nắng vàng, sen trắng lá xanh. Nó và hắn. như những đại mỹ nam bước ra từ thượng cổ. toát lên đó là một vẽ đẹp đến mê hồn.
Tách…..tách….tiếng máy chụp hình kêu Liên tục. một nhiếp ảnh khẽ lắc đầu thán phục:
- đẹp! quá đẹp….nụ hôn giữa hồ sen trắng có lá xanh bay. Một quang cảnh như ở thần tiên
Người phụ tá theo sau cũng gật gù:
- nãy giờ mình ở đây tụi nó không thấy, nhưng phải công nhận hai đứa này đẹp thiệt, em quay phim lại toàn bộ, nhìn còn mê nữa là, cứ tưởng diễn viên không đó chứ…
- mày quay phim nữa hả!
- đây! anh nhìn xem, cái đoạn mà gió vừa thổi là em quay rồi tới cái đoạn tụi nó hôn nhau luôn!
Người kia tặc lưỡi:
- chậc …..tụi này đẹp mà bóng uổng thật!
Người phụ tá cười ranh mảnh:
- youtube sắp có bảo rồi!
Ông kia quay qua khẽ hắng giọng:
- nói nhỏ thôi, kẻo tụi nó nghe….đi về thôi mày…..mấy tấm này để tao về chuyển lên Facebook mới được. đẹp quá….định đi đây đó chụp nâng cao tay nghề, không ngờ vớ được cái cảnh đẹp như tiên này, còn hốt thêm được 2 diễn viên free nữa chứ….ha…ha
nó nằm xuống dựa đầu vào ngực hắn. hai đứa cứ lãng lặng ngắm những chiếc lá xanh bay quanh mặt hồ yên ả. Đâu đó những ánh nắng vàng phản chiếu vào cánh sen trắng xuống mặt hồ, càng tôn thêm vẻ lung linh thơ mộng của nó.
Hắn mỉm cười, khẽ vuột nhẹ làn tóc nó:
- Hoa sen tượng trưng cho sự trong trắng thuần khiết, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn. Cũng giống như em vậy đó, dù em ở đâu, và làm gì, trong mắt anh, em vẫn thuần khiết và trong sáng nhất.
nó mỉm cười, nắm chặt bàn tay của hắn.
nó và hắn hạnh phúc là thế. Nhưng đâu có biết rằng, chỉ mai đây, bánh xe số phận sẽ chuyển bánh, sóng gió thử thách bắt đầu đổ xuống như mưa bảo, liệu nó và hắn, có vượt qua nỗi cơn sóng lớn này.
|
Phần 6
Mặt trời đã xế bóng xuống tận lòng sông. Nó và hắn mới chèo xuồng đi về. dưới ánh nắng của chiều tà, tóc nó bay bay trong gió. Đôi mắt nhu mì ấy hòa quyện với những tia vàng còn sót lại ngày cuối, nhìn như những hạt vàng lấp lánh còn vương ở khóe mi. hắn bất giác buột miệng:
- em đẹp quá!
Nó mỉm cười ngại ngùng. Hai mắt chớp chớp đầy e thẹn:
- anh mới đẹp….ngồi ngắm anh, em không biết bao giờ mới chán! hắn giãy nảy:
- hả? em định chán anh hả?
Nó bật cười, giọng nũng nịu:
- em nói là mê anh quá rồi! biết bao giờ mới chán đây.
Hắn và nó nắm lấy tay nhau. Cùng mỉm cười hạnh phúc
Vừa chèo đến nhà ngoại hắn thì đã thấy dì Liên đang ngồi đợi trước thềm cửa. dì Liên với dì sau đang ngồi nói chuyện gì mà khuôn mặt nặng trĩu bầu tâm sự. hắn vừa bước lên bậc thềm thì dì sáu thở dài:
- Dương! con lo thu xếp mà chuẩn bị về sài gòn …mẹ con mới điện cho dì!
Hắn sựng lại, đôi mắt mở hơi lớn:
- sao mẹ con lại gọi con về gấp như vậy dì?
Dì sáu chần chừ, khuôn mặt thoáng lộ vẻ ái ngại. rồi quay qua dì Liên như đợi câu gì. Bất giác dì Liên đứng dậy, đi về phía nó.
- con về nhà! mẹ có chuyện muốn nói với con….
Hàng mi nó chớp chớp.
- có chuyện gì vậy mẹ?
Không nói không rằng, mẹ nó kéo tay nó đi về. để lại hắn đứng nhìn thẩn thờ không biết chuyện gì xảy ra. Nó vừa bị lôi đi, vừa ngoái đầu lại. vẫn để lại cho hắn một nụ cười hạnh phúc. nhìn vào mắt nó là hắn cũng hiểu, nó đang nói là anh đừng lo. Em rất vui vì ngày hôm nay. Bất giác, hắn cũng nở một nụ cười.
Trời đêm bắt đầu lạnh dần. những vì sao trên trời ngày càng tỏ hơn. Hắn cứ đi đi lại lại trước cổng, mai hắn phải về sài gòn rồi. nên lúc chiều hắn có nhắn tin cho nó, nói nó tối qua nói chuyện. xong! không thấy nó trả lời, gọi cũng không bắc máy. Sau một hồi chờ đợi, lòng hắn nóng như lửa đốt. tính đi qua nhà nó thì dì sáu đi ra gọi với lại:
- Dương!
Hắn quay lại:
- dạ!
- con đừng đi qua nhà dì Liên nữa.
Nghi có chuyện chẳng lành. Hắn đi vào. Đôi mắt tròn xoe:
- dì nói vậy là sao?
Nhìn vào mắt nó, lòng dì sáu đau như cắt. nghẹn không thành lời:
- chuyện của con và thằng Sang mọi người đều biết cả rồi! hai đứa không được gặp nhau nữa!
Hắn nghe như sét đánh ngang tai. Đôi mắt mở lớn cực độ. Làn da trắng toát trong đêm khuya lạnh giá. Giọng bàng hoàng:
- dì …..dì sáu…..
Khuôn mặt dì ấy đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt rưng rưng. Miệng chát đắng vì nước mắt:
- Dương ơi! từ bỏ đi con! hai đứa là anh em một nhà! đều là con trai, không có kết quả đâu con…..con mà tiếp tục đi trên con đường này chỉ mang đau khổ cho bản thân con và với chính những người mà con thương yêu mà thôi!
Đôi chân run lên, không còn đứng vững. hắn thụt lùi về phía sau. Hai tai như ù đi không thể nghe được gì. Tim hắn nhói đau, đầu óc hắn bất giác không nghĩ được gì. Hắn chỉ muốn gặp nó ngay lúc này thôi. Hắn chỉ muốn tìm nó mà thôi. Hắn quay lưng toan bước đi thì dì sáu nói , giọng đầy đau đớn như muốn xé toạc cả màn đêm u tối:
- con không nghĩ cho con thì con cũng phải nghĩ cho mẹ con, gia đình con rồi cả với thằng Sang nữa chứ! gia đình con sau này sao mà đối diện với con mắt của thiên hạ. rồi thằng Sang! nhà nó đã đổ vở, mẹ nó đã quá cực khổ vì ba nó bài bạc, nợ nần! thêm vụ này nữa thì làm sao mà dì Liên gượng được mà nuôi nấng 2 đứa nhỏ.
Thấy hắn đứng lại. dì sáu với khuôn mặt đẫm nước, chạy lại nắm tay nó như van nài:
- dì xin con! buông tay đi! gia đình ấy đã quá khổ rồi, dì Liên không chịu nỗi cú sốc này nữa đâu!
Những câu nói của dì sáu như xuyên thẳng vào tận tâm can hắn. toàn thân hắn không còn một chút sức lực nào, hắn ngồi phịch xuống đất. đôi mắt ướt mong manh. Hắn như nhận ra đúng là mình quá ích kỹ. hắn đã không lường được cái hậu quả này. Tim hắn vỡ ra từng mảnh trôi theo những hàng nước nóng ấm từ hai khóe.
chỉ có bà ngoại hắn. đứng từ trong nhà nhìn ra. Bà vẫn lặng im không nói gì, những nếp nhăn bắt đầu xô lấy nhau như đang suy nghĩ về một điều gì đó.
Buổi sáng sớm hắn ôm bao lô ra đứng đợi xe bus. Dì sáu nói muốn chở hắn ra bến xe, nhưng hắn nói không cần nữa. hắn muốn đi xe bus tận hưởng cái cảm giác yên bình này lần cuối. hắn mang một chiếc quần jean và một chiếc áo sơ mi màu đen, chính chiếc áo càng làm làn da trắng như tuyết của hắn nổi bật lên. Với đôi mắt đen và sâu, sống mũi cao vút, khiến ai cũng phải ngã ngủ trước vẻ đẹp thiên thần ấy, chốt lại ở tim can là đôi môi đỏ rực của cánh hồng tươi.
Tâm trạng hắn thật nặng nề. những bước đi thật nặng nhọc. trong đầu hắn bây giờ dấy lên những dòng suy nghĩ về nó mà đâu biết rằng bao nhiêu cặp mắt trên xe bus đều dán về phía hắn.
- là anh ấy!
Những nhỏ đi chung xe bus bắt đầu xì xào:
- phải khống? phải anh ta không!
Nhỏ kia lấy cái điện thoại ra bật cái đoạn clip lên. Giọng chắc nịt:
- mày nhìn xem! đúng là ảnh rồi!
- trời! nhìn trong clip ảnh đã đẹp rồi không ngờ ngoài đời lại còn đẹp hơn nữa.
Thế là những tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên. Người phụ nữ thu tiền xe bắt đầu tiến lại:
- về đâu em?
Hắn nhìn người phụ nữ, đôi mắt nheo lại:
- bến xe ạ!
Người phụ nữ lấy tiền xong cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn hơi thẩn thờ, giọng ngạc nhiên:
- trên mặt em dính gì hả chị!
- à không! tại đó giờ chị chưa thấy ai đẹp như em mà đi xe bus thôi!
Hắn mỉm cười nhẹ rồi lại quay đầu ra cửa sổ. nhìn dòng xe trải dài qua con đường.
Người phụ nữ ấy chạy lại, ngồi tám với mấy con nhỏ đi chung:
- trời! ảnh đẹp quá. Đẹp vậy mà bóng uổng thiệt!
Một nhỏ gật gù:
- chị nói chí phải! ủa mà ảnh đi có một mình à, còn cái anh trong clip hôn ảnh đâu? sao không thấy!
Nhỏ kia ngồi sau chồm lên:
- ê tú! mày không biết thằng đó sao! thằng đó con bà Liên mà chồng là ông thanh mới đi tù đó! tao nhớ là mày học chung cấp 1 với nó mà!
- cái gì! thằng Sang! con bà Liên tạp hóa đó hả?
Cả đám gật gù. Bất giác như hắn nghe được tên nó, hắn khẽ liếc nhìn xung quanh thì thấy nguyên xe bus đều đang dán mắt về phía mình. Hắn hơi chột dạ. đôi mặt lập lờ ngó ra cửa sổ. trong tâm trí hắn giờ có quá nhiều chuyện để lo rồi, nên hắn không cần quan tâm đến họ đang nhìn hay nghĩ gì về hắn nữa.
thằng Sang đó là gay sao! trời ơi! hotboy của xã mình! nhỏ kia chỉ tay về hắn:
- nhưng mày thấy anh này cũng đẹp quá trời! hai người xứng thiệt mà!
Cả đám lại chum đầu vào cái điện thoại coi lại cái đoạn nó và hắn hôn nhau giữa hồ sen. Cả đám đều mắt long lanh, giọng thán phục:
- trời ơi! đẹp đôi quá đi! sao mà chịu nỗi đây chứ….
***
Cái đoạn clip ấy đã lan truyền khắp khu đó. Đầu tiên là chỉ có những đứa học sinh biết, rồi bây giờ đến cả những người lớn cũng biết. tối qua mẹ nó đã nói rất nhiều với nó, và mẹ nó cũng đã khóc rất nhiều.
Sáng sớm nó đi làm thì đã bị người ta bàn tán ra vào. Nó đang mỏi mệt vì chuyện mẹ nó hôm qua thì nhỏ bạn làm chung chạy lại hỏi thăm dò:
- trời! mày còn gan đi làm hả?
Hàng mi nó chớp chớp:
- có chuyện gì sao?
Nhỏ bạn tặc lưỡi, rồi lôi cái điện thoại ra bật lên. Bàn tay nó run run coi cái đoạn clip đó. Hốc mắt lại bắt đầu nghẹn nước.
- giờ mày tính sao!
Nó đứng dựa thành bàn, khuôn mặt thẩn thờ. tâm trí nó bấn loạn. mẹ nó biết chuyện. đã ngồi khóc nguyên đêm. Nó cố đè nén tình cảm với hắn. nó muốn buông tay. Nhưng giờ đến nguyên cả xã đều biết thì nó biết làm gì đây. Nó như không còn một chút sực lực nào nữa để đương đầu với cơn bảo quá lớn. nó bây giờ cần một điểm tựa, một thân một mình nó thì không thể vượt qua được cơn bảo lớn này. Đôi mắt nó đỏ hoe quay qua nhìn nhỏ bạn:
- Hương! giúp tao một chuyện được không?
***
Tới bến, hắn vào mua vé xe về lại sài gòn. Dòng người trong bến xe bắt đầu tấp nập ngược xuôi, ai cũng có công chuyện để lo. Không ai quan tâm đến ai cả.
Nó thì đứng trước cửa bến xe, đôi mắt lo sợ trước một biển người. lúc này nhỏ Hương tiến lại:
- mày muốn đi phải không?
Nó gật đầu, giọng yếu đi:
- nhưng tao không biết ảnh đi chưa, giờ chuyện này xảy ra tao chỉ muốn tạm thời rời khỏi đây cùng anh ấy, chứ ở đây tao không thể đối diện được với những người xung quanh. Với lại, sau những chuyện vừa qua, tao biết là tao không thể sống thiếu anh ấy.
Hương vỗ vai thằng bạn thân. Giọng tinh ranh:
- vậy để tao giúp mày một vé thông hành nhé!
Nó chưa kịp hiểu gì thì hướng tiến lại phòng bảo vệ nói gì đó thì trên loa phát thanh bắt đầu phát lên
“ MỜI NGƯỜI TÊN DƯƠNG RA CỔNG CÓ CẬU SANG CẦN GẶP GẤP “
Những tiếng nói ấy bập bùng bên tai hắn. nhưng giờ tâm trí hắn quá bấn loạn, không còn chuyện gì có thể xen vào. Hắn nghe mà cũng như không. Vẫn bước tiếp vào phòng mua vé. Thế nhưng cái tiếng nói ấy, cái tiếng nói mà như muốn xé tan thanh quản, xuyên cả bầu trời, vang lên thức tỉnh hắn
“ ANH DƯƠNG! ANH RA CỔNG ĐI, EM ĐANG NGOÀI ĐÂY, HU….HU…..ĐỪNG BỎ EM LẠI MÀ “
|