Nhật Kí Thu Phục Nguyên Nguyên
|
|
Nhật Kí Thu Phục Nguyên Nguyên Author : Bánh Trôi Nhân Đường Rating : T (13+) Category/Genre : HE, đáng yêu, pink, hường, ngạo kiều thụ x thê nô công.
Văn án
Qua short-fic "Thỏ ngốc, bán manh đi !", Trôi nhận được khá nhiều các phản ứng tích cực từ các bạn đọc yêu dấu Vì vậy quyết tâm đào thêm một hố nữa Ahihi, mình thật là chăm ngoan Được rồi, vào vấn đề chính này. Hố này gồm có dàn casting quen thuộc vô cùng lộng lẫy hoành tráng. Đó chính là... Vương Tuấn Khải - Vương Nguyên ! Vỗ tay nào !!! Vương Tuấn Khải : Mĩ nam mặt than gần hai chục năm sống trên Trái Đất, ngoài việc thải ra cacbonic và tranh ăn oxi của cây thì vẫn chẳng được tích sự gì. (¬_¬;) Vương Nguyên : Ngốc manh ngạo kiều. Đó, chỉ thế thôi =)) Sự đáng yêu bá đạo của em nó đã làm Đại Ca gục ngã từ phút đầu tiên ~~ Nga, vậy bây giờ...
|
#1 : Nhặt được một con thỏ ngốc Vương Tuấn Khải đang trên đường về nhà, vào một buổi đêm thanh vắng. Ánh đèn đường mờ ảo có chút mơ hồ, chiếu xuống mặt đường tối đen. Đống lá khô bị gió thổi bay tứ phía, cuộn tròn một vòng rồi bay khuất mất. Bóng của hắn ngày một rõ, đôi mắt hổ phách ánh lên trong bóng tối. Hắn cho hai tay vào túi áo hoodies màu đen, rồi tiêu sái bước đi, đẩu ngẩng cao đầy tự luyến. . . . (눈_눈) Được rồi, có một mình anh trên đường, không cần phải giả bộ cool ngầu ! Tự kỉ vừa thôi ! Vương Tuấn Khải (cố nén đau lòng) lại tiếp tục đi. Đột nhiên, hắn bắt gặp một chiếc hộp carton màu nâu nằm bên cạnh cột điện. Bên cạnh còn có dòng chữ được viết trên tường gạch màu trắng " Cấm *beep* bậy ". Rồi còn có... ... Một thứ gì đó ngọ nguậy phía trong hộp ! ヽ('▽')/ Vương Tuấn Khải vốn đặc biệt tò mò, đưa tay ra mở hộp. Vừa mở ra, lập tức hắn bị một cục bông tròn tròn trắng trắng nhảy lên người, bám chặt. Vương Tuấn Khải ngây ngốc một lúc, sau đó liền phát hiện, cục bông kia chính là một tiểu thỏ đáng yêu. - Ê, nhóc, đi xuống ! _ Hắn cười khổ, cố gắng gỡ đứa nhóc kia ra khỏi người mình. Thỏ thỏ nhất quyết không chịu, bám lấy áo Vương Tuấn Khải, dụi dụi đầu vào ngực hắn kêu "gu gu" như làm nũng.(๑•́ ω •̀๑) - Anh là Vương Tuấn Khải. Tên nhóc là gì thế ? _ Hắn cúi người nhìn vào dòng chữ nhỏ viết bên thành hộp. Ai nha, viết chữ xấu tệ, muốn đọc cũng không nổi. Chắc hẳn chủ nhân của con thỏ này còn chưa tốt nghiệp tiểu học nga ! Vương Tuấn Khải mặt thốn thốn ngồi đó suy ngẫm ngang dọc một lúc, cuối cùng mở miệng nói một câu. - Vương Ngu ? Ngươi... ! Ngươi mới ngu !!!(`Д') Thỏ thỏ bị đả kích, liền hít hít cái mũi tròn, răng thỏ bắt đầu hành động, cạp ngay vào tay Vương Tuấn Khải một cái. Nhân lúc hắn đau thấu liền thừa cơ nhảy lại vào hộp. Vương Tuấn Khải khóc hận, ôm tay đứng bên cạnh nó bĩu môi. Lúc sau đọc kĩ, phát hiện tên nó là Vương Nguyên liền cười ôn nhu dỗ dành. - Này, Nguyên Nguyên. - ... Thỏ thỏ đem thân hình múp múp tựa vào thành hộp, hai tai rũ xuống, khẩu khí khó chịu như muốn nói, anh hai đây đang bực mình nha ! Vương Tuấn Khải tự nhiên thấy... buồn cười. - Này, vẫn giận à ? - Gru... - Nhóc giận gì chứ, chỉ là đọc nhầm thôi mà ~ _ Hắn lấy tay chọt chọt mông nó, chọt tới chọt lui khiến cục bông tròn tròn kia bực mình lăn qua một góc khác. Nhúc nhích cái mông, tiếp tục mặc kệ. Nhìn cái mông nhỏ trắng như tuyết lại một lần nữa đối mặt với mình, ai yô con thỏ này tạc mao quá ( T ꒳ T ) Vương Tuấn Khải kiên trì chọt chọt mông nó, vẻ mặt tò mò : - Thế... nhóc là thỏ bị bỏ rơi sao ? Không nhắc thì thôi, nhắc đến tự nhiên Vương Nguyên thấy vô cùng ủy khuất. Thấy con thỏ tạc mao kia bỗng dưng lại run lên bần bật, hắn hoảng hốt tưởng nó gặp chuyện gì, vội vàng bế lên xem. Chỉ thấy đôi mắt to tròn đỏ hoe hai hàng nước mắt, mếu máo khóc lóc vô cùng thương tâm. Thỏ con mà cũng biết khóc a ? Vương Tuấn Khải thật cũng chẳng biết làm sao... - Nhóc... thế nào lại khóc rồi ?! (⊙△⊙) Khóc, lão tử muốn khóc đấy ! Ngươi không thấu hiểu được nỗi khổ của ta còn cố ý đụng chạm vào, huhuhu, Nguyên Ca chính là ghét ngươi ghét ngươi nhất !! Vương Tuấn Khải thấy nó ủy khuất mếu máo như thế vừa buồn cười vừa đáng thương, liền hai tay bế thỏ con lên soi soi. Nói bằng giọng hết sức ôn nhu : - Đừng khóc, ngoan. Hay về ở với anh đi ? - Gru... Thỏ con mở to hai mắt nhìn hắn, chớp chớp mấy cái. Sau đó liền liếm liếm tay hắn tựa như dỗ ngọt. Ô ô, lại còn hiểu tiếng người nữa ! Vương Tuấn Khải đặc biệt thấy thú vị với con thỏ này, quyết định ôm nó về nhà. Nguyên Thỏ nằm trong lòng hắn thút thít một lúc rồi ngủ thiếp đi, cả người cuộn tròn như cục bông màu trắng, thật đáng yêu muốn chết nha. -------------------------------------------- - Này, Nguyên Nguyên. _ Hắn đưa ngón tay lên chọc thỏ con, lúc này đang phơi bụng ngủ khì trên đệm ấm. Con thỏ lười biếng không muốn dậy, chỉ khẽ hừ mũi. - Gruu ... - Này ~ - kiên nhẫn - - ... Vương Tuấn Khải rất thích chọt chọt mông nó, vừa ấm lại vừa mềm ( chính là rất biến thái a ỌvỌ ) Nhưng đến giờ ăn cơm rồi, không ăn sẽ bị đói nga ! - Tiểu Nguyên, ăn thôi nào ~ - Gru ???( ☯ ◯ ☯ ) Vừa nhắc đến ăn, thỏ thỏ hai tai vểnh lên, xem chừng rất thích thú. Hai tay múp múp giơ cao, xem như muốn bế. Vương Tuấn Khải phì cười bế nó ra bàn ăn, đem lên một củ cà rốt. A ? Thỏ thỏ nghiêng đầu ngửi ngửi mấy cái. Ngươi muốn ta ăn cái này ?? ( -- 3 -- ) Ứ ăn đâu, Nguyên Nguyên muốn ăn xúc xích... Thỏ thỏ chính là rất khẩn trương bò đến tủ lạnh, hai chân mũm mĩm bám lấy thành tủ đẩy đến vô lực. Vương Tuấn Khải được xem trò vui thật sự muốn cười lăn, bèn lên tiếng : - Muốn mở ra sao ? Thỏ Nguyên Nguyên nghe vậy liền nhanh nhảu gật đầu, đúng đúng, chính là như thế ! Vương Tuấn Khải cười ám muội : - Không cho. - Gruuuu~ (◞⁎˃ᆺ˂)◞ Thỏ nhỏ hai má phồng lên, ủy khuất ngồi bịch xuống đất, bộ dạng ăn vạ rất đáng thương. Hứ, Nguyên Ca mới không cần người cho phép ! Vương Tuấn Khải ngươi hảo ki bo. Ta nhất định hông ăn cà rốt của nhà ngươi. Nhìn con thỏ mấp máy môi nhỏ như muốn chửi mắng mà không được, Vương Tuấn Khải cố nín cười rồi mở tủ lạnh. Được rồi, hắn không hiểu ngôn ngữ loài thỏ, đặc biệt còn không hiểu Nguyên Nguyên đang mắng hắn cái gì. Chỉ biết nếu không chiều một chút lập tức nó sẽ dỗi ngay a. Cửa vừa mở, Vương Nguyên hết sức vui mừng, hai mắt mở to lợi hại. \(✪ ▾ ✪)/ Vội vàng chui vào lục a lục, tìm a tìm. Phát hiện được cây xúc xích bự ơi là bự ! Thỏ thỏ ngậm chặt trong miệng rồi chạy biến. - Này nhóc ! Thỏ mà cũng ăn được xúc xích a ?!!! Đứng lại ! Không sợ táo bón sao ?!!!!? Vương Tuấn Khải chính là già cả lắm rồi, sống đã gần hai chục năm rồi mà phải đuổi theo con thỏ bé tẹo kia, thật muốn gẫy xương chậu =))) Tối hôm đó, cả nhà Vương Tuấn Khải ồn ào đến đáng sợ luôn. ---------------------------------------------------------------------------- - Tiểu Nguyên ! - Gruu ? - Đi tắm, cả người bẩn hết rồi. _ Vương Tuấn Khải là một đại ca ưa sạch sẽ độ nặng. Nhìn thấy con thỏ kia khắp người nhem nhuốc thì bản thân sẽ không nhịn được mà bùng phát. Lập tức thỏ thỏ bị quăng vào bồn tắm. Ai nha, ngươi thật dã man, Vương Tuấn Khải ! Chính hắn cũng tự cởi quần áo rồi bước vào bồn nước. Thân hình rắn chắc của hắn ở trước mặt thỏ con khiến nó có chút xấu hổ mà lùi lùi ra phía sau. - Nhóc giống gì vậy ? _ Hắn đem một chân thỏ thỏ kéo lên, mông nhỏ trắng như tuyết bị bại lộ trong không khí. Nguyên Nguyên như bị kích động mà giật mình một cái, toàn thân run rẩy. Hai chân trước vội đem lên che mặt.⁄(⁄ ⁄>⁄ω⁄<⁄ ⁄)⁄ Thú vị quá, còn biết xấu hổ ! Vương Tuấn Khải muốn trêu đùa nó một chút, lấy tay nhéo mông thỏ con khiến nó kêu "gru" một tiếng ủy khuất rồi nhanh chóng chạy vào một góc bồn, cuộn tròn người run rẩy. Ngươi... ngươi ác độc... Vương Tuấn Khải ngươi vô sỉ, dám nhéo mông ta T^T "Hức" một tiếng, thỏ con nhìn tên kia đang khoái chí, tủi thân chỉ biết ngồi một góc mếu mếu. Hắn cười ôn nhu vuốt vuốt lưng nó : - Xem ra là giống đực nha. Nam nhi dũng cảm, ngoan, không khóc. Hai mắt đỏ hoe ầng ậc nước nhìn hắn, chun mũi mấy cái rồi nhúc nhích mông. Nguyên Ca hờn ngươi. - Ngoan, anh thương. Ân... Ta mới không thèm, không thèm ngươi yêu thương ! Vương Tuấn Khải kiên trì vuốt ve nó, miệng cười giảo hoạt. - Lát nữa cho ăn xúc xích nữa nha ? - Gru~ _ Nguyên Nguyên lúc này mới chịu quay sang, dụi đầu vào ngực hắn làm nũng. Ai đó ôn nhu dỗ dành cưng nựng nó, mặc kệ hình tượng phi thường lãnh khốc ban ngày. Ô... ta buồn ngủ rồi, Vương Tuấn Khải bế bế ( -- 3 -- ) Thỏ thỏ đi ngủ đây, tạm biệt mọi người nha ! ______________________TBC______________________
|
#2 : Thỏ con biến thành người a ? [Đã edit lại] Buổi chiều. Vương Tuấn Khải đi làm về, lòng rất sốt ruột khẩn trương, không biết bé con ở nhà có ổn không nữa. Vội vàng chạy như bay về nhà, tranh thủ lúc chạy khoe chân dài. Ahihi, chân tui dài tui biết mà =)) Quay lại vấn đề chính nào ! Khi về đến nhà cũng đã hơn sáu giờ. Vương Tuấn Khải thở gấp, cố gắng bình ổn lại không khí, chỉnh lại trang phục rồi bước vào. - Nguyên Nguyên, anh về rồi n- Éc?!!! Chưa nói dứt câu, đột nhiên Đại Ca ở sạch phát hiện ra nhà cửa của hắn bừa bộn như chuồng heo. Vỏ bánh kẹo vứt khắp nơi, các loại rau củ quả cũng bị gặm nhấm mỗi thứ một ít rồi vứt lăn lóc trên sàn. Vương Tuấn Khải hơi hơi sốc. Rồi hắn còn phát hiện, cốc cà phê buổi sáng chưa kịp dọn bị đổ lênh láng vào tập tài liệu công ty của hắn. Vương Tuấn Khải quá sốc. Và sau đó, chính là... Chính là chuồng thỏ bị mở toang !!! Σ( ಠ д ಠ ) Vương Tuấn Khải sốc chết mất ! Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng loạt xoạt kì lạ trong phòng bếp. Vương Đại Ca lúc này khẩn trương tay phải vớ lấy cái vỉ đập ruồi, tay trái cầm cái khẩu trang, đeo vào, chuẩn bị ra chiến trường ! Vừa bước vào, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho đông cứng. Một thiếu niên hết sức dễ thương, trên đầu có hai tai thỏ, tầm khoảng 15,16 tuổi. Toàn thân trắng nõn chỉ khoác một chiếc áo len mỏng của hắn, ngồi dưới đất ôm xúc xích (cũng của hắn) vào lòng, ngơ ngác. Khoan ! Đây là ai ?!(。•﹏•。) - Tiểu Khải anh đã về nha ! _ Thiếu niên kia mới nở nụ cười ấm áp, thanh âm bạc hà cất lên như mơn trớn lỗ tai hắn. - Cậu... cậu là ai ? Vương Tuấn Khải giơ cái đập ruồi ra, mặt côn đồ, tay giật lấy gói xúc xích : - Sao còn mặc đồ của tôi ?! Trả xúc xích đây, đó là của Nguyên Nguyên. - A, của ta, của ta mà... _ Tiểu mĩ nam kia bị giật mất xúc xích liền hốt hoảng giơ tay đòi lại. Có điều Vương Tuấn Khải đặc biệt có sở thích trêu đùa người khác, cầm xúc xích lên vẫy vẫy. Bỗng cậu lấy đà nhảy về phía trước, tay giơ cao muốn bắt lấy xúc xích. Nhanh chóng, Vương Tuấn Khải lùi qua một bên, khiến đứa nhỏ theo quán tính mà ngã uỵch xuống nền nhà. Cú ngã có vẻ đau, bé con kia bị ngã xong cũng hoàn toàn bất động, làm hắn có hơi lo lắng : - Này, có sao không ? Đột nhiên thân người nhỏ bé run lên bần bật. Vương Nguyên "hức" một tiếng, ủy khuất mếu máo chỉ ngón tay trắng trẻo vào mặt hắn, bộ dạng ăn vạ hết sức thương tâm : - Ô ô... ngươi xấu xa... hức... Nguyên Nguyên muốn ăn xúc xích nữa,...ư ư.. hức ~(☯ д ☯') - Cậu... là Nguyên Nguyên ? _ Vương Tuấn Khải vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bé con quệt nước mắt, phồng phồng hai má làm nũng rồi gật gật đầu. - Dám... bày bừa như thế này, cậu, à.. em... _ Vương Tuấn Khải cố gắng kiềm chế nhìn xung quanh một lượt, xoa xoa hai bên thái dương. Giờ hắn đã hiểu lí do con thỏ này bị bỏ rơi rồi. Bất quá chất giọng có chút thay đổi _ Vậy tại sao lại biến thành người ? - Đói bụng a ! Bắt Nguyên Nguyên ăn cà rốt cả ngày là không được, thỏ con cần kháng nghị ! >_< - Khi đói sẽ biến hình tùy ý ? .-. - Đúng đúng. Anh trai mặt đao tự cầm cái đạp ruồi vả vào mặt mình một phát. Ái da đauuu ! Vậy... không phải là mơ rồi ? Vương Tuấn Khải tiến đến, mặt nghiêm túc nhìn tiểu bảo bối ngây thơ ôm xúc xích bên dưới. Bé con nhìn thấy hắn tiến đến vội ôm chặt xúc xích lùi ra phía sau. - Không được tiến đến gần ! Đừng lấy xúc xích a !(☯ д ☯') Hắn vẫn tiếp tục đi đến, mặt lạnh như tiền. Bé con hoảng hốt ôm lấy xúc xích một bộ sợ hãi không biết phải làm sao, cuối cùng xoay người chạy trốn, bị hắn bắt được. Là bị bắt được, còn bị tóm vào đuôi !! Vương Nguyên đau muốn khóc, mếu máo quay đầu lại, hai mắt rưng rưng nước nhìn hắn tội nghiệp. Âm mũi nũng nịu thoát ra khỏi cổ họng, tay vẫn giữ chặt xúc xích. - Buông ra... đau... - Để xúc xích lên bàn rồi đi tắm, N-H-A-N-H. Thanh âm băng lãnh phát ra khiến người khác có chút ghê sợ. Thỏ nhỏ phút chốc nhận thấy sát khí phừng phừng của hắn, lại càng không dám khóc to, chỉ biết ư ử mím mím cánh môi anh đào hồng nhuận. Cái đầu đáng yêu lắc lắc bất đồng. - Không ! Không tắm đâu ! - Có muốn ăn tối nữa hay không ?! - Đừng kéo... a ~ Vương Tuấn Khải chính là trong thời khắc ấy cố gắng kiềm chế không thành. Nhất là khi mà cả nhà hắn ( vốn sạch sẽ tinh tươm ) giờ như cái chuồng cẩu vậy. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của nó đáng thương quá, hắn lại muốn trêu nó một chút nữa. Vương Nguyên cảm thấy đuôi như sắp đứt ra rồi (Ó ∆ Ò) Tên xấu xa độc ác, lão tử mới không thèm đi tắm ! - Hôm nay nhóc không ngoan rồi _ Vương Tuấn Khải, một lần nữa cậy mình chân dài, giật lấy xúc xích, vác bổng nó lên vai rồi đẩy vào phòng tắm. Tiểu Nguyên ở bên trong đập đập cửa, khóc nháo : - Vương Hỗn Đản thả ta ra !! - Ở yên đó. Tắm xong mới được ăn cơm ! - Nhưng, nhưng ta không biết tắm... - Hôm qua anh cùng em tắm một lần rồi, như như vậy mà làm theo. - Huhu T^T... Nguyên Nguyên rốt cuộc đành nuốt nước mắt vào trong họng, tắm tắm rửa rửa. Đến lúc bước ra, mặt bé con chính là tạc mao muốn chết, lại xị ra như cái bánh trôi ngâm nước. Tất nhiên Vương Tuấn Khải phải khó khăn lắm mới dỗ được nó ăn cơm, phải dùng đũa gắp cho nó từng miếng, từng miếng một. Chính là một loại sủng ái~ Siêu cấp thoải mái nga ( -- w -- ) Ăn xong, bé con nằm phơi bụng trên ghế sô pha mềm mại nhà hắn, cả người cuộn tròn như cục bông. Vương Tuấn Khải cầm đĩa táo đi tới, cười ôn nhu. - Sao, còn giận không ? - Hết... à chưa đâu _ Thỏ con phút chốc nhớ ra mình còn đang giận người nào đó, vội xù lông bĩu mỏ _ Vẫn còn ! - Vẫn còn sao ? _ Hắn lại cười, cười rất cư nhiên _ Vì cái gì mà dỗi lâu như thế ? - Đau mông... [lí nhí](๑•́ ω •̀๑) Vương Tuấn Khải mặt gian tà thò tay xuống mông nó chọt chọt. - Chỗ này sao ? - Ân... không cần... không cần a..! _ Thỏ nhỏ chính là có rất nhiều máu buồn, một động tác nhỏ nhất cũng có thể làm nó giật mình được. Thế mà, tên hỗn đản kia... còn làm gì mông nó !!! >//////< Hắn tiếp tục trêu đùa, tay cầm lấy đuôi nó vuốt ve. Đáng ghét ! Bỏ cái tay thối của anh ra !!! Thỏ thỏ hận không thể lấy cái thùng rác chụp lên đầu tên mặt than kia, xấu hổ quá hóa tức giận mà đạp cho hắn một cái. Bốp ! Vương Tuấn Khải bị knock out không thương tiếc, nằm lăn dưới đất giãy giụa đáng thương. Sau đó... Không có sau đó, nữ vương thỏ lên ngôi đã đả đảo đế chế cua đao rồi =)))) ___________________TBC__________________ Chiều mát nhaaa <3 Thế đã kích thích chưa đi =))) Bảo bảo của má bán manh siêu cấp moe luôn ! >∆<
|
#3 : Nhật kí dạy dỗ thỏ con, bắt đầu. Vương Tuấn Khải chính là mắc bệnh sạch sẽ độ nặng, vậy nên quyết định trước khi đi ngủ phải dạy Nguyên Nguyên đánh răng sạch sẽ. Vương Đại Ca là cung Xử Nữ nghe chưa (--3--) Sau khi đã hứa là sẽ mua cho nó nhiều nhiều sô-cô-la và xúc xích, Vương Tuấn Khải thành công dụ dỗ bé con dời khỏi chăn đệm ấm áp mà đi đánh răng. - Nguyên Nguyên, nhìn kĩ này. Đầu tiền bóp một chút kem đánh răng vào bàn chải. Thỏ con tròn xoe hai mắt, chớp chớp. Bản thân nó lạ lẫm chưa nhìn thấy vật này bao giờ, liền ngốc lăng nhìn hắn, tay cầm chiếc bàn chải nhỏ màu lục ngơ ngác. (๑•́ ω •̀๑) Trông manh muốn chết nha ! - Đến lượt em, thử đi. Vương Nguyên cầm cái bàn chải cùng kem đánh răng lên bóp một cái. Lực đạo có chút mạnh khiến kem tràn hết cả ra ngoài. Bé con một bộ hiếu kì, mũi tròn đem hít hít một chút, rồi toan đưa lên miệng nếm thử. Vương Tuấn Khải vội can ngăn, đổi bàn chải màu lam của mình cho nó, rồi nghiêm mặt nhắc nhở : - Không được ăn, cay lắm đấy. ( ̄ω ̄) - Gruu... Thỏ thỏ phồng má, bĩu môi một cái rồi cũng ngoan ngoãn bắt chước theo từng động tác của hắn. Nhìn thấy hắn đánh răng cũng cố chọt chọt bàn chải vào miệng. Bàn chải chọc mạnh quá đến chảy cả máu, khiến bé con sợ hãi kêu lên một tiếng. - Có chuyện gì vậy ? - Ư... đau...( ☯ △ ☯ ) Đứa nhỏ nhìn hắn bằng đôi mắt thỏ hồng hồng ươn ướt, miệng mếu mếu làm nũng với hắn : " Bàn chải xấu xa a~ Khải Khải mau đánh nó đánh nó. " Vương Tuấn Khải phì cười hôn phớt lên môi thỏ con, véo cái má bánh bao mềm mềm, giọng ôn nhu : - Ngoan, nhẹ chút sẽ không đau. - ... ! Vương Nguyên đứng im tại chỗ, hai mắt to tròn đen láy giờ đang hướng về phía Vương Tuấn Khải, chớp chớp. - Sao thế ? - Ân...(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) Hai má bánh bao giờ đã ửng hồng, tai thỏ cũng cụp lại, một bộ xấu hổ không biết rúc vào đâu để trốn. Vương Tuấn Khải đỡ trán. Thiên a, từ lúc nào con thỏ tạc mao này lại bán manh vô thời hạn như thế ??? - Tiếp tục nhé. Đánh răng từ trên xuống dưới, từ trái qua phải... Như vậy... Đúng rồi, giỏi lắm~... Nhổ ra, đừng nuốt. Vương Đại Ca chăm chú chỉ bảo nó đánh răng, rồi cuối cùng cầm cốc nước lên, nghiêm túc : - Công đoạn cuối cùng, súc miệng. Nhìn kĩ này.ヽ( ゜∀)ノ Thỏ thỏ ngây ngốc há miệng, nhấp một ngụm nước rồi nhìn hắn mà bắt chước, phồng hai má lên. Có điều, nó không biết làm thế nào mà tạo ra được tiếng "sục sục" như vậy. Khó muốn chết ! Nguyên Bảo Bảo phồng đến mỏi cả má, cuối cùng không nhịn được nhào tới, CẠY MIỆNG !( Vương Tuấn Khải's POV : Éc, có thích khách, cứu trẫm ahuhu ~ Σ( ಠ д ಠ ) Động tác này khiến ai đó bị sặc đến không còn đường thoát, cốc nước vì bất ngờ và đập thẳng vào mặt, khiến hắn một hit ngã vật ra sàn, nhăn nhó gầm một tiếng. - Nguyên Nguyên... !!! 〒▽〒 - Ta đây ? Đứa nhỏ nào đó ngây ngô trả lời, Vương Tuấn Khải giật thót mình phát hiện ra. Cục bông nhà hắn nuốt hết nước rồi còn đâu !!! TTvTT Vương Tuấn Khải mặt vạn lần ủy khuất, chỉ thiếu nước ôm cột nhà WC mà khóc, mặt than triệt để mặt than, kéo tay em nó lên giường. Thôi thì đành bỏ qua vụ đánh răng vậy. VTK : Các ngươi cấm cười !! --------------------------------- Buổi tối. Vương Tuấn Khải đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy con thỏ phía sau đang ngọ nguậy không yên, tay cứ chọt chọt vào vai hắn. - Gì nữa... - Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên muốn đi vệ sinh... - Tự đi đi. Nhà WC ở ngay đó mà. Thỏ thỏ mím mím môi, cựa quậy bên này một chút lại bên kia một chút. Chính là nó rất sợ bóng tối a >////< Nếu bây giờ đi ra chắc gì đã giữ được đến nhà WC chứ. - Khải Khải... đi cùng đi mà... - Buồn ngủ chết được ! Ai bảo em vừa nãy không đi sớm ! ( ̄_ ̄) Thỏ con muốn khóc thật rồi ! Con người xấu xa này không biết thương yêu động vật ! "Hức" một tiếng, Nguyên Nguyên hai mắt ngập nước, một bộ mếu mếu nhìn hắn, lúc sau liền không nhịn được mà khóc nháo rất thê lương. - Ô ô... hức.. Nguyên Nguyên sợ lắm... hức... Nhỡ trên đường yêu quái bắt mất Nguyên Nguyên thì sao a ? - Làm gì có yêu quái chứ, từ đây ra đó mất chưa đến ba mươi giây. Vương Tuấn Khải... Ngươi xấu nhất... huhu !。・゚゚・(>д<)・゚゚・ Bé con nước mắt nước mũi lem nhem, đành phải tự mình chũn chĩn mò ra WC. Bản thân giải quyết xong liền nghe thấy tiếng gió rít lạch cạch ngoài cửa, sợ đến mức cụp đuôi cụp tai lại, thu mình vào một góc co ro. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Đừng... đừng nói là ma nha ?! Σ( ° △ °|||) Nguyên Nguyên sai rồi... hức hức... Nguyên Nguyên sẽ đi vệ sinh trước giờ ngủ, cũng sẽ không tạc mao với Khải Khải, không đòi ăn xúc xích bự bự nữa, hức hức, mẹ ơi, mau đến cứu mạng a TT^TT " Bịch... Bịch... Bịch... " Tiếng bước chân ngày càng gần. Thỏ con nhắm mắt nhắm mũi tụng kinh niệm phật, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm trầm sau gáy. - Này, không phải em ngủ quên ở đây đấy chứ ? - A A A A A ma !!!! Huhu đừng ăn thịt ta, ăn thịt Vương Tuấn Khải ấy... _ Thỏ thỏ giật mình kêu toáng lên, hai tay ôm đầu run rẩy. Người kia khẽ cười một cái : - Phì... ai ăn thịt em ? - Ơ... ( ☯ ◯ ☯ ) Khải Khải... _ Vương Nguyên lúc này ngẩng mặt lên, thấy người kia đang cười một cách rất ám muội liền đỏ mặt mà quên mất lời nói của mình khi nãy, tạc mao biến lại thành cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ. Cuộn tròn một góc ủy khuất. Đáng ghét. Tất cả đều tại hắn không tốt. Vương Tuấn Khải lại chọt chọt mông nó, ôn nhu dỗ dành : - Anh xin lỗi, lần sau sẽ cùng Nguyên Nguyên đi vệ sinh mà... - !%^#$%*)@!#$& !! - Bây giờ em chửi anh bằng ngôn ngữ loài thỏ anh thực sự không hiểu nổi nha .-. _ Vương Tuấn Khải hôm con thỏ vào lòng, nhéo yêu mông nó rồi đem vào giường. - Ngủ ngon, Nguyên Nguyên. Sau đó thì, thỏ con tạc mao cứ thế ngủ trong lòng hắn tới sáng... ___________________TBC___________________
|
#4 : Vương Tuấn Khải làm chủ sở thú mất rồi TTvTT - A~~~ Khải Khải, ta đói bụng ~(¯¯3¯¯) Con thỏ mập nào đó lăn qua lăn lại, môi hồng hồng bĩu ra giận dỗi. Hai mắt mở to lấp lánh chờ bữa sáng, một bộ bán manh rất chuyên nghiệp. - Xong rồi đây ~ _ Đại Ca với khuôn mặt mĩ nam tuyệt vời, chân dài bảy thước mĩ miều, mặc cái tạp dề hồng Hello Kitty, xoay hai vòng rồi để đĩa cơm rang trứng trước mặt thỏ thỏ. Ơ... (⊙△⊙) Xúc xích của bé đâu rồi ?? Ơ ơ ơ... ??? Thỏ con ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, ngơ ngác. Xúc xích... núc ních... mất rồi ?(°Д°≡°Д°)? Ai ăn mất xúc xích của Nguyên Nguyên... ô ô... Không biết đâu ~~~ -Mếu máo- Đại Ca cười khổ đỡ trán. Nguyên Nguyên, ăn vạ cũng không ích gì, hôm nay thực đơn không có xúc xích. Hơn nữa... Em có thể ăn xúc xích mà sống được sao ?! Hư cấu quá ( ಠ д ಠ ) Vương Tuấn Khải vuốt tóc nó ôn nhu dỗ dành. - Thôi được rồi, ngoan ngoan. Ăn hết đi, bữa trưa anh làm cho em. - Có phải... hấc... có phải là Khải Khải ăn dấm chua... hấc... nên mới cấm đoán tình yêu của ta và xúc xích hông ? - Hả ?? _ Đầu óc Vương Tuấn Khải có chút lộn xộn. Thỏ con đang nói cái gì thế ? Con thỏ nào đó không màng thế sự, nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy tới tủ lạnh ôm xúc xích, lại trịnh trọng đi tới chỗ Vương Tuấn Khải đánh một cái. Tức thì quay sang ôm xúc xích, chu môi thủ thỉ : " Nương tử xúc xích, đừng buồn nữa. Khải Khải hư, bắt nạt em, Nguyên Ca đánh hắn rồi. Nga..." "..." Cái gì mà nương tử ?! Cái gì mà cấm đoán tình yêu ?!!! Sao cứ như phim Hàn dài tập lâm li bi đát thế ?! Thiên lí ở thùng rác nào a a a a TT v TT Vương Tuấn Khải ta đây mới không thèm đập đầu vào tường vì gato với xúc xích của bảo bảo nhá !!! ________________________________________ Vương Đại Nguyên ăn sáng xong, tâm trạng vui vẻ muốn đi chơi. Đại Ca liền hào phóng mà dắt em ấy ra ngoài, không quên trùm áo mũ cẩn thận che tai thỏ. Nguyên Nguyên đặc biệt hiếu kì còn vô cùng ham ăn, đi trên phố đều bị cám dỗ bởi thức ăn ngon, ngốc lăng bám áo Đại Ca làm nũng. Vương Tuấn Khải thực lo sợ, có một ngày bé con của hắn bị ai dùng đồ ăn dụ dỗ mà lừa bán đi mất thôi. TTvTT - Oa, cái gì ở đằng kia thật thơm nha ! - Kẹo hồ lô, em thích không ? - Thích, thích. _ Thỏ con háo hức, lập tức gật đầu. Đại Ca phì cười, tiến tới quầy mua hai xâu kẹo, bản thân tự thưởng một chiếc. Đang cẩn thận nhấm nháp vị ngọt của kẹo hồ lô, đột nhiên, thỏ thỏ phát hiện có một vật gì đó tròn tròn bông bông đang ở phía xa chạy lại. \(✪ ▾ ✪)/ Thật tò mò nha ! Thỏ con liền nhào tới, bế vật nhỏ kia lên. - Haha... đừng... nhột, ahahahaha~ Nghe tiếng cười của bảo bối, hắn quay mặt lại rồi hốt hoảng lao tới, bản năng Xử Nữ khiến Vương Tuấn Khải có thể chạy với tốc độ ánh sáng. - Nguyên Nguyên, bỏ xuống ! Bẩn lắm... ! - A ~? Nó đáng yêu mà ! Đây là con gì nhỉ,..a, chính là con chó... Nguyên Nguyên chun mũi, cưng nựng con cẩu kia khiến Vương Tuấn Khải có chút... chua chua. - Em muốn gọi nó là Đô Đô, Đô Đô ~ Chú chó nhỏ với bộ lông màu nâu lá cọ, hai mắt đen láy, sủa hai tiếng như đồng ý rồi rúc vào lòng nó ấm áp. Vương Tuấn Khải nhìn con cẩu bằng ánh mắt đầy sát khí. Nuôi một con thỏ là đủ rồi ! Xương chậu tôi nó sắp gẫy rồi đây này =))) - Đô Đô ăn kẹo không ? Kẹo ngon lắm ~~ _ Thỏ thỏ vẫn hồn nhiên dí kẹo vào miệng chú chó poodle, ánh mắt mười phần cưng chiều khiến Đại Ca đen mặt, nói lớn. - Ngốc ! Chó chỉ ăn xúc xích thôi !! Đem nó về nuôi nó sẽ ăn hết xúc xích của em đấy ! Nguyên Nguyên hai mắt mở lớn, chớp chớp mấy cái, hết nhìn Đô Đô lại nhìn Đại Ca, miệng có chút mếu mếu. (。 ☯ д ☯ 。) Chó... ăn hết xúc xích của Nguyên Nguyên sao ? Không phải chứ !!! Vương Tuấn Khải... [long lanh lấp lánh] Đô Đô ngốc nghếch cũng bắt chước theo Nguyên Nguyên, mở to mắt cầu xin. Lúc sau còn đu lấy chân Đại Ca, một người một chó ở hai bên, Vương Tuấn Khải khóc dở mếu dở, đành phải đồng ý : - Ây được rồi được rồi ! Anh mua cho cả hai đứa , được chưa. Hứt hứt, lương tháng của tuôi a~ TTvTT - Hảo a~~~~~ Đô Đô cưng về nhà thôi ~~~~~~~ (⊙△⊙) Đô Đô... Thế còn anh thì sao ???? " Nguyên Nguyên !... Này, chờ anh !! " " Hahaha... " _____________________TBC____________________ ThaoCa_99 ra nhận hàng này =))))
|