Dì 7 Bún Riêu Và 2 Đứa Cháu Lộ Thiên Phần Tiếp Theo
|
|
Ba anh Phong thấy sắc thái tưng tưng của anh Lâm bèn cười rộn rã. Ba anh Phong liền hào hưởng
- " Mà cũng chơi vừa vừa thôi con, chờ sức đi về" - "Dạ" - Anh Lâm chống cặp chân mày xập xệ của mình lên - " Tụi bạn con còn nói, ôm thì ốm..yêu thì yếu..còn học ko có đc yêu đương phải ko bác ?"
Ba anh Phong lại phá giọng lên cười, chỉ chỉ vào cái ly rượu đầy đang để trước mặt anh Lâm
-" Thôi con, yêu là chết ở trong lòng một ít đó, rót rất nhiều nhưng uống chẳng có bao nhiêu đâu" -" Hông Bác, ly này tới quận con lát con uống"
Lúc này anh Phong có 1 hồi hộp, vì anh Phong có suy nghĩ ko ổn nếu cứ tiếp tục để anh Lâm nói thì có thể chuyện ko hay ho sẽ bị lộ ra
Anh Lâm lại lênh nghênh lý sự
- " Rồi Bác biết sao hông?......yêu thì khổ mà ko yêu thì lỗ..con thà chịu khổ chứ con ko chịu lỗ"
Ba anh Phong dí dỏm đệm dô, dẫu rằng là lạc đề
-" Đúng rồi con, tới quận mình mình ko uống lỗ nghen"
Anh Lâm chuyển long ánh mắt nhìn ba anh Phong
-" Làm sao cứ nhắc con hoài vậy bác?"
Anh Phong chen ngang
-" Thì tới quận em em uống đi"
Anh Lâm bèn nhấc ly uống cái "ực". Lẽ ra là chọn cưa đôi với ai mà tưng tửng quá uống hết 1 mình luôn. Ba anh Phong trồ giọng
- Đu..ghê bay
Anh Lâm bật điếu luốc lá hút tự nhiên, làm như lúc xỉn anh Lâm hết dè dặt cử chỉ lúc mình mới bắt đầu dô nhà mà có ba má anh Phong ở nhà
- " Bác biết sao hông?" - Nhấp nháp cái miệng, phì phà điếu thuốc lá - " Anh Phong đánh con là..."
Anh Phong vội vã cắt ngang, ôm hai bên nách lôi lếch anh Lâm đi
- " Thôi thôi mày xỉn rồi mày đi ngủ đi"
Anh Lâm xua tay
- " Buông em ra, em chưa có xỉn" - Anh Lâm nói linh tung vậy mà vô tình cũng thấy đc sự khôn lanh - " Tại anh Phong coi con là chiến hữu đó bác"
Ba anh Phong rót thêm ly rượu
- " Ừ thì chiến hữu thì tới nó uống, còn bay xỉn thì bay đi kiếm chỗ nằm đi" - Con chưa xỉn đâu bác"
Anh lâm lăn luôn ra thềm nằm. Ba anh Phong cười sang sảng
- Nó sắp chết rồi mà nó còn nói nó chưa xỉn kìa Phong
Ba anh Phong nhấc ly rượu lên, ý định của ba anh Phong đã coi như là quận chót, mặc dù còn 1 ít rượu trong chai
- Ly này tao với bay cưa đôi rồi nghỉ luôn nha Phong - Dạ
Ba anh Phong hớp 1 ngụm, canh ngay chóc 2 lần, chừa lại 1 ít cho anh Phong. Rồi chầu nhậu cũng tàn. Anh Lâm bất thình lình hát tàm xàm
" Anh sẽ là dòng sông..và em là biển rộng.."
Đột nhiên ngưng ngang, đập con muỗi ngay cánh tay mình một cái "chát" thật mạnh
" Cắn tao hả mậy?"
Anh Phong và ba anh Phong cười muốn lộn ruột
- Lôi nó dô nhà, bật cái quạt cho nó nằm cho nó đỡ muỗi cắn con
Nói xong ba anh Phong cục lục đục chồng chén, dẹp đũa. Anh Phong kéo anh Lâm dô ghế sô pha , kéo cái quạt ra bật
Con Loan đang học bài, thấy cái cảnh lầy lụa của anh Lâm cũng mắc bực. Lúc này anh Vinh lại từ võng mò ra xin rượu
Ba anh Phong ém dẹp , bởi vì ba anh Phong ko muốn khơi dậy rượu chè nữa mắc công má anh Phong rầy
- Hết rồi con, bữa khác quỡn dô nhậu
Anh Vinh đi lại sô pha, chỗ anh Lâm đang nằm dài nhắm sụp mắt. Anh Vinh vỗ sầm sập vào đùi anh Lâm
- Dậy..dậy...đi về
Má anh Phong góp ý
- Để nó nằm 1 lát đi con, tỉnh hẵn cho nó về
Anh Vinh ngồi thịch xuống bên cạnh anh Lâm, có lẽ trong lòng cũng sốt ruột muốn về tiệm sớm mà bạn mình thì xĩn nên đành ngồi chờ. Tuy nhiên, sau 10 phút thì anh Lâm lại ngủ luôn. Anh Vinh đổi ý, lại vỗ sầm sập , thêm rung lắc anh Lâm
- Dậy..dậy Lâm..đi về
Anh Lâm vô thức xua tay một cái
- Dậy...Dậy đi
Anh Vinh kêu ko đc bèn sốc nách lôi anh Lâm ngồi dậy, lắc lắc giằn dụa bạn mình
- Dậy về nè thằng quỷ ơi
Anh Lâm ráng banh con mắt lim líp của mình ra. Tưởng đâu chịu dậy, ai ngờ lúc anh Vinh buông ra thì anh Lâm lại ngã lưng nằm sập xuống lại
Má anh Phong nói
- Bay bận cái gì bay về trước đi, lát nó tỉnh nó về sau, ko thì bác kêu thằng Phong chở nó về - "Vậy con về trước nha bác" - Chuyển đầu qua nhắn anh Phong - " Anh Phong ơi, lát đưa thằng Lâm về dùm em nhen"
|
Anh Phong nằm trên võng , nghĩ mãi ko tìm ra cách nào có thể đưa anh Lâm lên giường với mình. Nếu mà khơi khơi tự nhiên mời chào, may rủi lại bể chuyện với gia đình. Hơn nữa, anh Phong cũng ko chắc anh Lâm có thể đồng ý quan hệ tình dục với mình. Thật ra , đầu óc anh Phong cũng đâu có khác gì anh Lâm, cũng lâng lâng khó tả. Chẳng qua là tưởu lượng của anh Phong cao hơn một tí, cộng với cái tạng người ko dễ bị siêu lạc với ma men của lò "ba ly", nhưng hóa chất sinh học của thứ rượu đc ngâm từ nhục dục của 9 loài rắn và 2 con bìm bịp cũng đã làm anh Phong sảng thần . Nằm mãi ko nghĩ ra đc phương thức hợp tình nào, tự nhiên anh Phong cảm thấy nứng cặc một cách vô tội vạ, nứng một cách quái gở lạ kỳ. Nứng đến nỗi muốn ngồi dậy, đánh thức anh Lâm và lôi dô phòng chịch 1 phát cho thõa cơn hực lửa. Nằm một lát mà cơn nứng chưa dịu xuống. Anh Phong bèn bỏ chấp tư tưởng, cốt là giục anh Lâm dậy để chở anh Lâm về rồi tình hình có sao thì sao để tùy cơ ứng biến. Một khi con người suy nghĩ ko biết mình phải làm gì và nên làm gì cho hợp lý thì đành phải bỏ thác. Anh Phong khều nhẹ vào người anh Lâm - Dậy Lâm, anh chở về Ko ngờ, trong cái khó lại ló ra cái may. Ba anh Phong vô tình đặt cho anh Phong vào 1 trường hợp mà có lẽ ngay từ đầu anh Phong đã rất mong muốn nhưng dè dặt tình thế. Thấy anh Lâm bất động vô thức, ba anh Phong nói
- Thôi, bay bưng nó dô phòng cho nó ngủ chung 1 bữa đi Ấy chính là ba anh Phong ko hề có suy nghĩ con trai của mình là gay. Nhưng, ông trời ko thuận lòng nhân. Đang lúc sốc dậy thì anh Lâm mở mắt. Anh Phong hỏi - Về đc hông? Ko về đc thì ngủ lại nhà anh sáng về Anh Lâm vuốt mạnh hai vùng quanh mắt mình, bần thần 1 lát mới hỏi - Thằng Vinh đâu rồi anh Phong? - Nó đi về trước rồi Anh Lâm lồm cồm ngồi dậy, cất lời thưa - Con về bác ơi - Về nổi ko con? - Dạ con ko sao Đột nhiên anh Phong cảm thấy thất vọng, mặc dù ko thể chắc đc nếu anh Lâm chịu ngủ lại với mình thì mình sẽ dám làm được chuyện gì. Từ đó anh Phong cũng thoái ý, có lẽ anh Phong cảm thấy mình cũng ko nên nghĩ bàn đến câu " giục tốc bất đạt" mà ông bà ta thường nói. Anh Phong tiễn anh Lâm ra tới tận thềm nhà trước - Em chạy xe được ko đó Lâm Anh Lâm tự tin - Đc, ko sao đâu anh, mỗi lần em xỉn chứ em cũng chạy xe cẩn thận lắm Anh Phong tỏ vẻ ko tin. Bởi vì theo anh Phong , anh Lâm ắt hẳn cũng là người sỉ diện ảo. Khi nảy say xỉn, nói năng ức hức có 1 phần bựa trông thấy rõ mà luôn miệng bảo rằng mình ko xỉn - "Chắc ko đó?" - Anh Phong nghi vấn -" Chạy xe ko đc thì nói ko đc để anh đưa về, ông ra ngoài đường ông nằm ở đó đi Anh Lâm cười ngoác miệng, vỗ vai anh Phong 1 cái "phập" thật mạnh. Sau đó đi ra xe. Anh Phong nhìn theo chiếc Exciter cho tới khi ko thể nhìn thêm đc nữa mà chỉ còn nghe tiếng xe , trông thấy kiểu cách chạy xe của anh Lâm , nghĩ chắc là ổn, anh Phong bèn quay vào phòng , thao thức và ngẫm nghỉ một chút về đêm nay
Đúng là câu nói người xưa :" Ko đánh nhau ko trở thành bạn bè, ko rượu chè ko trở thành tri kỷ". Tri kỷ trong câu nói của người xưa hiễn nhiên đã bỏ qua cảm xúc của những người như anh Phong. Người xưa ko hiểu đc người nay, cũng như anh Lâm ko hiểu đc anh Phong, để sự thao thức 1 lúc mới tìm đc vào giấc ngủ
Cuối giờ, thấy Toán phát bài kiểm tra 15 phút ngày hôm qua. Thằng lớp trưởng và lớp phó học tập chia đôi xấp giấy ra phát cho nhanh. Thấm thoát cũng phát xong. Con Loan thì nó được 10 điểm, tò mò nó mới nhón lên bàn thằng Tuấn nó coi. Tại thằng Tuấn ngồi trước nó. Lớp học có khoảng 40 học sinh, cũng là 20 cái bàn, mỗi bàn là 2 học sinh. Con Loan nó thấy con "zero" bự chà bá trong cái ô tờ kiểm tra của thằng Tuấn, nó bụm miệng nó cười. Mặc dù tiếng cười của con Loan cũng ko dấu đc lỗ tai thằng Tuấn, Thằng Tuấn liền quay ngược liếc con Loan 1 cái
- Đưa mượn coi coi
Thằng Tuấn chưa kịp giựt bài lại đã bị con Loan cướp coi. Con Loan thấy cái Parapol của thằng Tuấn vẽ nó cười thêm 1 lần nữa. Ko cười mới lạ. Đồ thị hàm số Parapol là bậc 2, người ta vẽ là cái parapol đi lên, thằng Tuấn nó tính làm sao mà nó vẽ đi xuống. Đồ thị chỉ có 1 điểm cực tiểu, thì bởi nó vẽ đi xuống mới là cực đại. Nói chung là ngược hết luôn. Nói thiệt, khỏi cần coi phần trên nó tính toán như thế nào, nhìn cái đồ thị nó vẽ cũng đủ quất "zero" liền rồi
Con Loan nó nói
- Ông khùng vừa thôi - Kệ tui
Thằng Tuấn giựt bài kiểm tra của mình lại. Nguyên ngày hôm nay thằng Tuấn dô lớp đâu có thèm nói chuyện với ai. Nó buồn dữ lắm. Ai cũng ko hiểu, chỉ 1 người mới hiểu, là nó Thật ra thì zero đối với thằng Tuấn ko có gây ngạc nhiên đâu. Nó sớm biết nó zero từ khi chưa phát bài rồi. Thằng Tuấn buồn là vì anh Phong hẹn hò mà cho nó "leo cây" kìa, đâm ra nó ghét con Loan lây luôn vậy đó. Anh thì cho mình leo cây, còn nhỏ em thì cứ rối rít rũ chạy nạn trai đeo đuổi, nghĩ tới cái cảnh xe đạp hết điện làm cực buổi tối đâm ra thằng Tuấn nó bực cũng có lý do chính đáng
- Ê..Tui có làm cái gì ông ko vậy?..tui khóc cũng đâu có thêm số 1 phía trước cho ông đâu
Chuông trường vừa reo, mọi ngượi sập xoạt dọn tập vỡ chuẩn bị tan trường. Con Loan ôm cặp táp xấng theo thằng Tuấn
- Ê...tự nhiên giận tui vô duyên nhen - Ai thèm giận cái bản mặt của bà
Thằng Tuấn te rẹt đi trước
- Sao sáng ko thấy ông qua rũ tui đi học - Bà có xe bà tự đi đc mà, có người chở bà ... bà chảnh bà ráng chịu
Con Mỹ Hường bị dính dô vụ "Hương Phù Sa", con Huệ giặn tạm thời đừng có lại tiệm nó làm, bị vì con Huệ nó thấy tình hình ko ổn, sợ công an theo dõi Mỹ Hường mắc công lòi ra nó. Thật ra con Huệ nó vừa làm chủ tiệm gội đầu make up, kiêm luôn má mì, nó với bà chủ quán Hương Phù Sa là ăn chia với nhau đó. Đánh động công an dữ lắm rồi, con Huệ nó lo là công an theo dõi rồi mắc công. Mà con Huệ nó sống cũng có tình có nghĩa, nó chạy tiền cho Mỹ Hường nộp phạt chứ đâu. Con Huệ nó đâu có trừ lương trừ bọng gì, làm đc 20 ngày nó cũng tính lương nó trả cho con Mỹ Hường hà. Ngặt cái tình hình vậy nên nó cũng ko có dám lồ lộ đi gặp Mỹ Hường đâu. Con Huệ nó hẹn Mỹ Hường lại quán cà phê nào vắng thiệt là vắng để nói chuyện. Đầu tiên là nó móc tiền lương 20 ngày ra nó đưa. Sau đó là nó ghi nhận sự khó khăn tạm thời của Mỹ Hường nên con Huệ nói
- Để tao điện cho con Phương Trinh coi, phụ bưng tô dọn bàn gì đỡ đi, chứ giờ mày có tiền án rồi, làm gái lại liền tao thấy ko ổn
Thế là con Huệ móc đi động điện ngay cho Phương Trinh - Nghe nè má - Ê..Phương Trinh..quán Dì 7 cần người phụ hôn cho tao gửi con bánh bèo Mỹ Hường coi - Cần đâu má ơi..2 chị em tui Dì 7 còn hô rảnh quá nữa nè..mà sao vậy má...đang làm tiệm bà hông ngon?
Sau khi nghe con Huệ phân tích này nọ, Phương Trinh thấy cũng có lý, bèn nói
- Ừa...vậy bà chờ 1 chút..Để tui điện cho con đỉ Kim Lộ Hậu Giang coi..nó đi bên má mì khác là đc chứ gì?
- Ừa, vậy cũng đc...mà con đĩ Kim Lộ có hoạt động kín đáo ko đó bà nội - Kín lắm má ơi..thời tui chưa biết chịch con đĩ đó nó làm rồi..có thấy công an nào đá động tới nó đâu...bà làm mà bà nhát quá há
Nói xong, Phương Trinh tắt máy, điện cho con Kim Lộ Hậu Giang. Sau 1 lát chờ đợi, con Huệ bắt bắt
- Sao rồi má - Nó ko nhận bánh bèo má ơi - Cái gì kỳ vậy? - Nó nói nó điều bê đê ko hà má...nó ghét bánh bèo lắm
Con Huệ tức tưởi chửi lên
- Đụ mẹ con đĩ ngựa...có lồn đâu mà cho người ta đụ đi ghét bánh bèo - Thì bởi, nó nói gái phẫu thuật thì nó nhận..bánh bèo nó đéo nhận - Con đĩ nứng lồn
Con Huệ nó bực nó chửi cũng phải. Làm má mì làm chi mà phân biệt "chủng tộc" quá. Thật ra con Kim Lộ nó cũng ko có thuận với mấy dì cháu Dì 7, Có khi nó nói như vậy để từ chối khéo cũng ko biết chừng. Con Phương Trinh cũng kì, chơi ko thân mấy với người ta mà đùng một cái điện thoại nhờ vả. cũng có khi là vậy. Nhiều khi con Phương Trinh nó nghĩ chị em bê đê với nhau chắc dễ đồng cảm. Mà đáng lý ra nó tự nhờ cho nó trước chứ, khi không nói tên con Mỹ Hường làm cái gì. Gặp con Kim Lộ nó nghe phong phanh trong giới đâm ra nó ko thuận với con Huệ nên ko muốn dính dán tới. À, còn cái này chắc có khả năng hơn. Nhiều khi con Kim Lộ nó nghĩ hàng ôi hàng ê rồi mới đẩy qua cho nó. Mà thôi. Cái đó từ từ tìm hiểu sao. Trước mắt là lo cho con Mỹ Hường cái đã
Thấy sắc mặt bực bội của con Huệ, Mỹ Hường hỏi
- Ko đc hả chị - Hông đc đâu em, để từ từ chị tính đường khác có gì chị điện
Mỹ Hường nhón mặt
- Tính tiền đi em ơi
Con Huệ chặn ngay
- Thôi, để chị trả, em bận gì về trước đi, chị ngồi 1 lát
Con Huệ nhấc tay xua xua 1 nhân viên, ra hiệu vừa nói
- Lát lại tính em ơi - "Vậy thôi em về"- Mỹ Hường chào
Con Huệ nó ngồi nó vẫn còn bực, tự nhiên nhìn ra sông Hậu cái nó suy nghĩ ra bất chợt liền gọi cho Phương Trinh lần nữa
Con Phương Trinh đang lu xu bu chạy bàn, tạm ngưng nghe điện thoại
- Gì nữa má - Ê..Phương Trinh..Nhớ bữa bà kể bà quen thằng công an Phong ở mình mà phải hông? - Ừa..rồi sao bà nội - Cho số điện thoại tui đi - Chi vậy má? - Quen công an có lợi cho mình mảy, ngu - Má ơi, nó vạch quần con ra nó thấy con cu nó hết hồn nó rồi..má mộng quá - Ko, tao cáp nó cho 1 con bánh bèo đẹp nhất quán tao - Má ơi má, ăn tiền của nó ko có nổi đâu - Con đĩ, để tao nói hết
Huệ bắt đầu cất nghĩa
- Đây nè con đĩ ngựa...chỉ cần nó cặp với 1 bánh bèo quán tao thôi, rồi lấy cái cớ ráp kèo đó làm thâm giao với nó..hiểu chưa con đĩ ngựa? có gì đụng chuyện có nó đứng ra chống lưng cho mình..mày ngu quá - Ừa, bà tắt máy đi, để tui kiểm tra coi số điện thoại nào
Con Huệ vui mừng tắt máy, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mới, 1 lát con Phương Trinh điện
- Ò í e rồi má ơi..chắc bữa nó điện cho tui bằng số khuyến mãi - Con đĩ nứng lồn - Tui hứa tui sẽ lên cơ quan nó tui ráng xin số điện thoại chính của nó tui cho bà đc chưa? ủa rồi sao ko gặp trực tiếp hả má? tự nhiên má điện nó biết ai là ai? - Thì bà coi coi có cách nào liên hệ xã giao dùm tui đi - Rồi để 1 lát tui suy nghĩ..tui bưng bún riêu cái má ơi...lát dì 7 bả la om xòm bây giờ
|
Anh Lâm và anh Vinh, nhân lúc ko có khách bèn rũ nhau đánh bài giải trí. Hai người theo thõa thuận là binh sập sám ghi điểm, lấy phụ tùng cũ ,có sẵn trong tiệm ra làm "phỉnh" điểm, ai đạt được 10 điểm trước thì người đó thắng, kẻ thua một lát giặt hết thao đồ cho cả hai
Tỷ số thời điểm lúc này là 7-6 nghiêng về phía anh Lâm. Đây là bàn tiếp theo sau ván vừa nâng tỷ số cách biệt lên 1 bàn. Anh Lâm chia bài, mỗi người 13 lá. Chia xong bắt đầu bắt và soạn đường binh. Ván này bài anh Lâm hơi nhỏ. Cù lũ thì tàn tàn, còn nếu binh sảnh thì còn lại 2 đôi, mà lại là 2 đôi "ke" nữa mới ác. Ke có lẽ là từ để ám chỉ hai đôi nhỏ. Anh Lâm gọi đó là 2 đôi "tào lao mía lao", Có lẽ là đôi 3 và đôi 4. Anh Lâm nghĩ nếu chọn đường cù lũ tàn tàn thì gặp 3 phé bắn, thùng dách dách hoặc cái gì đó thêm một "tọt" chính giữa cũng thua chắc. Bởi "tàn tàn" là ván bài ngặt nghèo nhất, có phân chia cách nào cũng ko thể làm cho tà đầu có ách. Trừ khi có dách ách mà xé ra làm tàn tàn cho 2 khúc , mà binh vậy thì "sàm xí nú" lắm Anh Lâm soạn bài lăn tăn, chắc lưỡi liên tục
- Thùng tứ tứ mỗi thứ 4 con, bà nội mẹ nó
Anh Vinh cười rổn rảng, có vẻ như anh Lâm ko chú trọng đến " bí mật quân sự". Kiểu than thở như vậy chắc khác nào đọc hiệu cho anh Vinh đoán ra bài mình. Vậy chứ cái chiêu giả bộ than thở đôi khi cũng hiệu nghiệm
Soạn 1 lúc anh Lâm đi đến quyết định là cù lũ tàn tàn, mặc kệ, biết đâu ăn được 2 cái thùng, tà đầu xàm xí nú cũng may rủi. Thế người ta mới gọi là sập xám chướng. Khúc đít với khúc giữa bự chà bá mà cái đầu xàm xí nú cũng chưa chắc
Đúng như suy nghĩ của anh Lâm, bài anh Vinh thùng sảnh, tà đầu xàm xí nú thiệt, 3 lá ko có lá nào lớn hơn con già hết. Anh Lâm ăn ván đó cười sang sảng, bỏ thêm 1 con bồ lon vào cái hủ của mình rồi chia bài tiếp
Đột nhiên lúc này có 1 xe honda dắt bộ dô, chủ nhân lại là 1 tà áo dài thướt tha
Anh Lâm buông bộ bài đi ra hỏi
- Xe bị cái gì vậy em? - Anh ơi đang chạy cái nó cà tịch cà tịch cái 1 lát nó tắt máy luôn
Anh Lâm coi kim xăng thấy nó chết yểu bèn hỏi
- Kim xăng hư rồi hả? - Dạ, em tưởng hết xăng em mới đổ xăng cũng ko nổ
Trông cái xe cũng cũ kỹ ghê, "dàn áo" bị hở hết trơn. Chiếc xe từng sửa chắc cũng nhiều lần. Anh Lâm kéo thùng phụ tùng lấy típ mở Bugi coi, Bugi còn mới cáo.
Anh Lâm dói tay bấm bấm rút đề, cũng bị liệt như kim xăng
- Đề xe em hư rồi anh ơi, đạp đi
Cái xe gì đâu mà nó hư đủ thứ
- Mua xe mới đi em - Anh cho tiền em đi
Anh Lâm vãng lãng
- Được thôi, nảy giờ tụi anh đang sanh nạnh chuyện giặt đồ nấu cơm nè, nếu mà em khiêm luôn nâng khăn sửa túi cho anh thì lát đi salon anh rinh atila về cho em liền - Có thì nói nha - Nay em bao nhiêu tuổi rồi - Dạ, tuổi em đủ tuổi bẻ gẫy sừng anh
Ấy da, con nhỏ nữ sinh này cũng dạng miệng ghê. Anh Lâm đụng phải thứ dữ rồi. Như vậy đó, Pháp luật cứ oang oang 18 tuổi mới được chịch.
- 17 tuổi đúng hông? - Nó đó anh
Tự nhiên nữ sinh chuyển cách xưng hô ngang xương
- Còn chú nay bao nhiêu tuổi rồi chú, sao dòm mặt chú già quá vậy
Anh Lâm mém bị "đơ" với con nhỏ nữ sinh 17 tuổi luôn, cũng may là kinh nghiệm bất ngờ còn vãng lãng thêm đc
- Thấy vậy chứ anh còn nai tơ lắm em ơi, làm cái gì có sừng cho em bẽ...gân hổng gân xương hổng xương ...sợ em vặn hết sức mà còn ko đứt đó chứ
Con nhỏ nữ sinh đỏ mặt, ôm cặp e ấp. Ghê chưa, đụng đối thủ rồi. Con nhỏ nữ sinh bị đơ liền, làm bộ chuyển đề tài
- Thôi, anh lo sửa xe cho người ta đi - Thì anh đang sửa nè
Anh Lâm sửa xe xong cho con bé nữ sinh. Kỳ lạ. Con nhỏ dạng miệng vậy đó mà xin số điện thoại nó ko cho. Hỏi số nhà nó cũng hô là nhà em cũng ko có số nhà. Anh Lâm thấy khó quá, thôi bỏ. Lại tiếp tục lại bàn ngồi đánh bài - " 8-6 rồi phải hông?" - Anh Lâm như thể khẳng định - " Tao ko biết... bồ lon của mày thì mày tự đếm, của mày bao nhiêu con thì bao nhiêu chứ hỏi gi?" Anh Lâm tỏ ra nghi ngờ, liền đổ hủ bồ lon ra đếm. Thấy có 6 con , bèn giựt cái hủ của anh Vinh kiểm tra, đếm ra 8 con - Tao chưa già nhen Vinh... đụ má.. ăn cắp 2 con của tao hả? Anh Vinh cười phả lên 1 phen. Ngay sau đó anh Lâm liền lấy lại 2 con. Xong, sốc bài chi tiếp Lần này anh Lâm bị xui. Bài của anh Vinh dô tứ quý. Gọi là "nổ" hoặc là " mụ binh" đó. Thật ra cái từ "mụ binh" là nhái theo tiếng Hoa đó. Tức ko có cần phải soạn đường nữa. Gọi là " sụp hầm" đó. Người có tứ quý là thắng luôn . Khỏi binh Anh Vinh sốc bài sàn sạc - Thôi giờ vậy đi Lâm ơi, khỏi lấy bồ lon mới đâu, tao thắng mày thì tao lấy của mày 1 con bồ lon, mày thắng tao thì mày lấy bồ lon của tao, ai hết bồ lon trước bị thua - Con cặc, ăn gì khôn vậy, tự nhiên tao còn 2 bàn tao thắng, tính vậy thành ra tao phải thắng 6 bàn? Anh Vinh thấy ko dụ đc anh Lâm bèn nhe răng cười trừ
Tỷ số chung cuộc quá sát sao, 10 - 9. Cuối cùng thì cũng có người giặt đồ anh Lâm, lợi dụng dịp này, anh Lâm quăng thêm mấy cái quần jean cho anh Vinh giặt luôn. Bình thường có khi mặc 2 lần anh Lâm mới giặt quần jean . Chủ yếu là quần mặc đi chơi buổi tối cũng ko mau dơ, đồ lao động dính dầu nhớt thì giặt riêng ra. Dĩ nhiên anh Vinh cũng biết cách giặt dũ tương tự như thế. Anh Lâm cảm thấy thoái mái quá, lại ko có khách nên đc tự do đong đưa trên cái võng. Bất thình lình anh Vinh kêu - Mày ko giặt đồ thì mày đặt nồi cơm đi Lâm - Ăn cơm tiệm mẹ nó đi mày ơi Anh Lâm lại lấy chân đạp đất để đưa võng - Con ghệ mày có bầu rồi mày có ý định về SG , nhất trí ở lại làm chung với tao chưa? - Rồi, đụ mẹ.. hỏi hoài - Vậy mày chạy lại tiệm decal mày kêu người ta cắt cái chữ tên mày..rảnh lột tên thằng Phúc ra rồi dán tên mày dô đi - Khỏi đi mày ơi... Phúc Vinh hay Lâm Vinh gì người ta cũng nghĩ là tên lót thôi hà Anh Vinh nói - Tao ko có thích thấy cái tên đó nữa - Mày khùng quá... từ nào tới giờ người ta biết tên tiệm sửa xe Phúc Vinh... tự nhiên giờ đổi Lâm Vinh người ta ko biết tiệm nào .. có phải mất khách hông - Để cái tên Phúc Vinh mới dư âm tiếng xấu đó thằng chó Anh Lâm vội ngoáy đầu về sau - Sao vậy? - Ừ... đụ má nó thua độ đá banh nó lấy phụ tùng Trung Quốc nó đổi phụ tùng zin xe Nhật của người ta, rồi đồ của tao nó cũng luộc luôn - Phải ko đó mạy? - Ừ... đụ mẹ.. nó ko luộc mà nó thay xong nó chung banh nó đéo đưa lại vốn cho tao - Vậy bây giờ làm sao? - Đi kêu người ta cắt Lâm Vinh đi - Tao đi cắt rồi mày lột mày dán nghen... đéo dán đâu à - Nhân lúc ko có khách đi lẹ đi
Anh Lâm bèn sỏ đép , đang lên xe thì bị dặn dò
- Vậy sẵn mày ghé quán dì 7 mua 2 bịt bún riêu về ăn luôn đi Lâm - Bún của bà 7 chắc mỗi thằng ăn 3 bịch quá - Mày mua 2 bịch thôi, mày dặn bả bỏ nhiều nước lèo , cái mày ghé chợ mày mua thêm 1 ký bún - Bà 7 bả dữ bả chửi sao mậy? - Ko có sao đâu, tao ăn vậy hoài chứ gì, thấy vậy chứ bả chiều khách lắm - Ừ, vậy thôi ăn bún riêu khỏi ăn cơm Anh Lâm liền vọt đi
Dì 7 hốt bún quăng dô cái vợt trụng. Làm như dì 7 quen tay hay sao đó. Hốt 1 cái là tô nào tô nấy lượng bún bằng nhau. Miệng Dì 7 vẫn oang oang như mọi lần - Làm chai pessi cho khách kìa Ngọc Trinh... còn con hà bá kia lau liền cái bàn coi Vẫn trụng trụng bốc hốt 1 cách lanh lẹn, làm như dì 7 có 4 con mắt, đứng trong quầy nấu mà mắt dòm thấy ra đường. Trong khi anh Lâm chưa kịp mở miệng là gì 7 ru tréo Phương Trinh trước rồi. Trí nhớ mặt khách của Dì 7 lại tuyệt vời nữa chứ - Phải thằng Lâm ko kìa, ra hỏi coi anh cần gì - Nấu 2 bịch bún mang về dì 7 ơi Phương Trinh gặp lại "cố nhân" vội hí hỡn đi ra - Dữ thần hôn...bữa nay chắc bão Anh Lâm khì cười - Em... dặn dì 7 bỏ nhiều nhiều nước lèo dùm anh Phương Trinh đứng tại chỗ kêu lớn - Dì 7 ơi....bỏ nhiều nước lèo cho anh Lâm nhe Dặn xong Phương Trinh vuốt tay anh Lâm, giọng ẻo vẻo - Lúc này anh Lâm quên em rồi hả? - Có nhớ đâu mà quên, bị gạt anh còn chưa tính sổ em nữa nè - Anh đó... làm những người như tụi em tủi thân lắm...bộ anh tưởng chi phí giải phẫu rẽ lắm hả Phương Trinh chơi bài khổ nhục kế, vẽ mặt diễn buồn thoáng nhập vai - Mấy dì cháu em bán bún... đời này kiếp này cũng ko dám mơ mộng giải phẫu.. từ hôm đó về nhớ lại em cứ khóc... anh Lâm vô tình quá Nghĩ mấy bữa cũng ko chịch? Cặc buồn so chẳng người bú. Nghĩ thật lòng thì Phương Trinh bú cặc còn giỏi hơn con ghệ tên Hồng, con Loan thì ko có vé dự, làm như thể miễng cưỡng quá ko thích bú cặc. - Lúc này quán Hương Phù Sa bị rộ rồi Phương Trinh bừng mặt - Ủa, anh cũng biết vụ Hương Phù Sa nữa hả? Anh Lâm khôn khéo - Vụ đó khắp khắp Bình Minh ai ko biết em - Vậy tối mình đi khách sạn đi Anh Lâm giả vờ khó nhọc, vẻ mặt u su , chợt chắc lưỡi 1 cái - Bữa nào đi, anh phụ thằng bạn làm xe cũng ko có tiền - Anh đừng có lo, em bao, đi nhà trọ cũng đc mà Anh Lâm diễn nốt đoạn cuối - Thôi , làm vậy anh ngại lắm Phương Trinh tưởng thiệt ve vuốt ngực anh Lâm - Anh đừng có ngại cái gì hết đó... nha Dì 7 hét - Dô lấy bún đưa anh nè con ngựa ơi Phương Trinh vội vã chạy dô lấy Dì 7 ko có để nước lèo chung trong trường hợp khách mua mang về. Theo dì 7 là để vậy bún nó nở nhừ ăn ko ngon. Cái bịch trắng của Dì 7 dành để nước lèo riêng củng chỉ vừa đủ nước cho 1 tô thôi. Dì 7 đành xa xỉ cho thêm 1 bịch . Bịch nước lèo thêm đó ,dì 7 cũng cho đầy đũ gạch cua, cà chua và tàu hủ. Anh Vinh nói dì 7 chiều khách thì biết vậy chứ anh Lâm cũng ko rõ. Tự nhiên anh Lâm thấy quý Dì 7 quá. Cái thằng Vinh này cũng kì. Ăn vậy mà cũng ăn cho đc. Ngại hết sức Anh Lâm ko dám lấy lại 10 ngàn tiền thối nữa - Thôi.. em đưa cho dì 7 luôn đi Anh Lâm vọt ga đi rất nhanh Phương Trinh gọi dói theo - Anh Lâm... rồi tối nay làm sao?
|
Ăn bún riêu xong xuôi, anh Vinh vác cái biển hiệu cửa tiệm mình vào trong nhà, để cho lật ngữa rồi bắt đầu tháo chữ Phúc ra bỏ. Giấy decal màu đỏ kết khá dính vào nền thiết, sơn trắng thật là khó lột ra. Anh Vinh dùng mũi cưa sắt nhỏ, cậy mép lên rồi lột. Vừa làm vừa nói chuyện với anh Lâm đang nằm trên võng phì phà điếu thuốc lá.
Thấm thoát cũng đã dán xong chữ "Lâm" vào phía sau chữ Vinh. Anh Vinh lấy ngón tay chà mạnh lên những chỗ chữ bị đọng khí phù hột nho nhỏ để làm cho phẳng decal
- Lấy hột quẹt hơ nè
Anh Lâm bèn rút hột quẹt thảy cho anh Vinh chụp. Đúng vậy, chỉ cần chẹt lửa hơ lướt vội lên là những hột khí động bị xẹp xuống ngay. Nền chữ trở nên ngay phẳng và đẹp mắt hơn.
Anh Vinh lấy bàn tay xoa xoa vào chữ Lâm, vẻ mặt chợt hiện 1 sự thích thú mong lung. Anh Vinh hỏi
- Mày sẽ làm chung với tao tới khi nào Lâm? - Ko biết, hỏi chi sớm vậy? - Tao hỏi để coi chừng nào lại lột ra tiếp đó mà - Cái đó tao cũng chưa biết
Anh Lâm ném bao thuốc lá cho anh Vinh
- Bộ mày tính hùng hạp suốt đời sao? - Ừ, có sao..1 cây làm chẳng lên non, 2 cây chụm lại lên hòn núi cao mà
Đứt lời anh Vinh vác cái bản đem ra tuốt phía trước để, giằn lại 2 cục đá lên chân trụ để nhỡ có gió lớn thổi qua bản hiệu ko bị lật
- Tao thấy mày làm 1 cái bản thật là bự đặt trên nóc nhà hay hơn đó Vinh, ko thì làm 1 chân trụ chôn xi măng cho cố định luôn đi, sáng vác ra tối vác dô mệt quá - Đụ mẹ....Mày có vác lần nào hông?
Anh Lâm chống chế
- Bữa mày đi chịch ai vác mậy? -" Đc có 1 bữa thôi chứ mấy" - Anh Vinh cắt cớ - "Đụ má...đi chịch đéo rũ tao" - Anh Lâm rền giọng - Mày có mối mày chịch ko tốn tiền rồi mày kêu ca cái gì?
Anh Vinh đặt mông lên võng ngồi, đong đưa 1 lát, anh Lâm bèn hỏi
- Có mối nào dạt giới thiệu tao chịch với - Có tao bị con nhỏ ghệ dạt nè Anh Lâm co cẳng đạp anh Vinh 1 phát - Đụ má mày Anh Vinh cười rỗn rảng . Anh Lâm chuyển sắc nghiêm - Nói chơi chứ ở đây mày biết quán nào có gái tối nay mày dẫn tao tới con, nứng cặc hỗm rày đéo có nhỏ nào nhỏ đụ - Có, mà mắc lắm, bú thì nó ăn 200, còn đụ thì nó ăn 500 - Trẻ đẹp hông? - Đẹp, bảo đãm -" Ở đâu?" - Anh Lâm hỏi - Tao cũng ko biết nữa - "Mày ko biết sao mày chịch?"- Anh Lâm thắc mắc - Tao chỉ biết má mì của nó là 1 con bê đê tên là Hồ Ngọc Hà thôi, khi cần cứ gọi vậy đó - " Đụ má.. chắc cái tên fake quá" - Anh Lâm suy đoán - Chứ còn gì nữa, đụ mẹ..có ai đi làm má mì mà lấy cái tên thường gọi, quan trọng làm chi..đụ mẹ..cái chuyện mần ăn của người ta - Vậy tối mày điện dùm tao 1 con coi - Giờ điện luôn nè Vừa nói anh Vinh vừa sột soạt móc điện thoại, anh Lâm vội ngăn lại - Thôi, đụ má..giờ buồn ngủ lắm...tối khõe khõe đụ mới đã - Dặn giờ trước bố...tối nó kẹt chịch mắc công chờ
Có chuyện vậy nữa đó, dưới quê này làm như hiếm gái, chứ anh Lâm ở Sài Gòn gái đầy, điện 1 phát cả chục con chờ đụ, chỉ sợ ko có tiền thôi. Chạy 1 cái ù ra Hồng Hà cũng ngoắc đc 1 con, nếu cảm thấy quá vã. Gái đứng đường thì đẹp đẽ gì. Thành thật mà nói thì Bình Minh ko có nhiều dịch vụ sung sướng như ở Sài Gòn, có lẽ cũng vì thế mà anh VInh mới dùng từ kẹt chịch . Chịch mà phải dặn trước thoạt nghe ngỡ như đùa
Thật ra Hồ Ngọc Hà chính là tên fake của con Huệ, mà có lẽ ít ai biết đến. Con Huệ nó rất nhát công an, ngược lại nó cũng rất là thận trọng. Nó ko cho nhiều đàn ông biết tên thường gọi của mình, Mặc dù tên thật trong khai sinh của nó cũng là tên của con trai chứ ko phải tên Huệ
Buổi trưa, quán của dì 7 cũng ko có tất bật gì. Nếu con Phương Trinh nó có đi đâu , giả sử có khách ăn uống thì cũng còn con Ngọc Trinh phụ dì 7, cũng ko đến nổi nào. Con Phương Trinh nó nói nó đi lại tiệm con Huệ nó gội đầu một chút, Dì 7 thấy khách thì lai rai, dô lắc nhắc, nên Dì 7 ko có la lối gì. Chỉ có con Ngọc Trinh là ý kiến - Má đi gội đầu hoài vậy má, má ra đằng sau má tự gội dùm con đi - Lại tiệm nằm ngữa háng cho con Huệ nó cào cho đã ngứa bà ơi - Bộ đầu mày có chí hả con đĩ ngựa?
Vậy chứ con Phương Trinh nó cũng quải cái túi xách mày đen nó đi, nó bận ríp gần tới háng mà nó phủ 1 tấm vải che chân, bị vì nó sợ da nó ăn nắng
Thật ra thì đi gội đầu cũng là 1 chuyện, còn 1 chuyện khác là con Phương Trinh nó suy nghĩ nát óc cũng ko biết làm sao mà dàn dựng đc cho con Huệ kết thâm giao đc với anh Phong. Số điện thoại chính của anh Phong thì nó mưu mẹo xin được từ cơ quan công an rồi đó. Nhưng mà ngay cả bản thân con Phương Trinh muốn hẹn anh Phong đi chơi còn khó khăn đây nè. Cái số cũng bị anh Phong cho số khuyến mãi còn ko hiểu. Khổ ghê, con Huệ nó làm hơn là con Phương Trinh có tài dữ lắm ko bằng. Nó có tài nó đâu có đi bưng bê bún riêu cho dì 7 như vậy đâu. Chị em bê đê với nhau mà con Kim Lộ nó còn ko nể mặt con Phương Trinh nữa nói chi anh Phong. Nhờ ko đúng tủ cũng đi nhờ
Con Phương Trinh nằm ngữa cho con Huệ gội đầu, 2 chị em bê đê nói chuyện
- Có số điện thoại thằng Phong rồi má
Con Huệ bừng mặt
- Có rồi hả? - Ừa, mà thôi giờ tui đưa cho bà, bà làm cái lồn gì đó bà làm - Mày quen dễ tiếp cận hơn tao - Tiếp cận cái lồn què, đụ má tui đứng tui chờ nó cả buổi, vừa gặp tui nói đúng 5 từ " mai mốt em đừng tới đây" - 6 từ lận bà - Ừ, 6..5 gì cũng vậy..đụ má...tự nhiên tui thù mấy thằng công an quá hà - Bà nói sao chứ nó từng đụ bà hông lẽ nó hờ hững dữ vậy
Con Phương Trinh ngâng ngẩng cái đầu - Đó..1 lát có số điện thoại rồi bà hỏi nó luôn đi, hỏi sao anh đụ con Phương Trinh rồi anh hờ hững...mà phải rồi bà ơi...đụ má nó mê lồn - Thì đó, chính vì tui muốn đánh vào nhược điểm mê lồn của nó đó Con Huệ ngẫm ngẫm - Giờ sao ta? - Sao cái lồn gì...đừng hỏi tui..tui đang bực..má ơi má làm mà ko khéo coi chừng má tự chui đầu dô rọ nha má...tui cũng chưa hiểu con người của nó đâu..má tự tin quá coi chừng má tự đạp đinh đó
|
Buổi trưa nắng nóng, anh Phong kéo ống nước ra đằng sau tưới vào cho mấy ô thửa dưới những gốc cây cam. Chợt một dòng nước tràn bờ, anh Phong thò tay móc lớp đất nhão be lại đường tròn cho cao. Nghĩ tới anh Lâm, anh Phong cười nhẹ
" Đưa tay đây" . Dòng nước mạnh ập vội vào, sợ tia nước bắn vào quần áo, anh Lâm nhảy giựt ngược. Lúc đó vẻ mặt lại tươi cười
Đó là những gì đã gợi lại trong tâm trí anh Phong trong lúc này. Rồi sau đó là cái thân nghênh vênh ko vững, nói năng lưng tửng trong 1 đêm nhậu. Có lẽ anh Phong tìm đc những điều mà anh cho là thú vị từ chính con người của anh Lâm
Em gái anh Phong xách 1 cái gô mên cơm gồm 4 ngăn chất chồng đi ra sau vườn, nó nói
- Em mang cơm ra chợ ăn chung với ba má luôn, lát anh 2 ăn 1 mình đi
Con Loan nói xong là xoay đi. Ba má anh Phong có cái tiệm tạp hóa nhỏ thuê ở trong chợ và hầu như chỉ về lúc chập chiều, lúc đó là lúc tan chợ phải đóng sạp . Lẽ thường, hai anh em anh Phong toàn ăn cơm chung với nhau. Bữa nay làm như con Loan nó ko muốn ăn cơm chung với anh Phong nữa. Kể từ lúc bị ngăn cấm yêu đương, con Loan trở nên ngạnh bướng hơn. Đối với anh Phong, con Loan bằng mặt mà ko bằng lòng. Tuy bên ngoài nó tuyệt nhiên ko dám trả treo với anh Phong
Anh Phong cảm nhận được điều đó, bèn nói dói theo từ sau lưng con Loan
- Quyền huynh thế phụ..mày ghi nhớ nha Út, đừng quên sau lưng ba má còn có tao..mày hiểu ba má rồi đó
Con Loan xoay mặt lại, chân giẩy bẩy - Em mang cơm ra chợ Cái Vồn chứ đi đâu - Ừ, thì tao nói vậy đó Con Loan giục mặt đi vội. Thật tình cũng ko biết nói làm sao, Con Loan dẫu sao cũng đã bị anh Lâm chịch 2 lần, nếu mà đếm số lần con cặc anh Lâm ra dô âm đạo con Loan thì chắc là ko đếm đc. Con Loan còn gì đâu để mất mà phải giữ gìn. Có chịch thêm 1 lần hay 10 lần hay 100 lần thì cũng vậy thôi. Chả thà đừng cho nó biết cảm giác đc chịch đó, cho nó biết rồi kêu nó ko đc yêu nữa khác nào sự bức bách của cơ thể làm nó bị khó chịu
Con Loan cố tình chạy xe ngang tiệm anh Lâm để ngắm . Những gì nó thấy là tên bản hiệu đã bị thay đổi thành Lâm Vinh, còn anh Lâm thì mặc chiếc áo thun đen và cái quần jean màu xám cũ kỷ ngồi cặm cụi mở hộp xích số. Con Loan muốn ghé tiệm lắm, nhưng nó buộc phải chỉ chạy ngang mà thôi. Anh Lâm ko chú ý ra đường nên chẳng thể nào trông thấy con Loan. Lúc anh ngẩng đầu lên cũng chỉ là nhìn vào trong nhà
- Vinh ơi, còn mobin lửa hông mậy? Mobin lửa chỉ dành cho các dòng xe , nói đùa 1 câu là từ đời Minh Vương - Lệ Thủy như dân miền Tây hay gọi 1 cái gì đó cổ xưa, chứ giờ đa số là xài IC sườn để kích tia lửa điện cho bugi. Lấy nhiều cũng ít người thay, anh Vinh ko trữ lại đó chứ. Anh Vinh ko cần kiểm tra mà trả lời ngay - Mobin lửa ko còn đâu, thay mobin lửa nữa hả? Anh Lâm hất mặt - Chạy đi mua cái mobin lửa đi
Anh Vinh dọt lên xe và đi mua ngay ,để ko trể nải việc thay cho khách
Anh Phong bèn giục ống nước xuống đất, bỏ lở cỡ vườn cam, vườn bưởi cũng chưa đc tưới, có lẽ anh phong sẽ chọn giờ tưới là buổi chiều Anh Phong xỏ vội chiếc quần dài và chiếc áo thun ôm sát body rồi bám theo em gái. Tuy vậy, con Loan cũng đã mất dấu từ lâu
Anh Phong ghé tiệm sửa xe Lâm Vinh để thăm dò. Đương nhiên là ko có con Loan ở đó, chỉ có anh Lâm thì có thể giải đc khuất mắt trong lòng anh Phong rồi
Anh Lâm vừa ráp lại hộp sít số, thay cái mobin lửa cho khách. Chuẩn bị đạp kích điện thử , chưa kịp tạm gác lại
- Sửa xe hả anh Phong? - "Ko"- Anh Phong lắc đầu - " Bữa nay tự nhiên con Út ko ăn cơm nhà, anh tính ra chợ kêu nó về ăn cơm sẵn ghé em chơi 1 chút đó mà
Anh Lâm xùy cười, có vẻ như anh đã đoán ra sự gắt gao của 1 ông anh khó chịu đang kiểm soát em gái
- Khổ cho con Út - Em nói gì? - Hông..hông..em hông nói gì hết
Anh Lâm đạp máy xe, vặn ga cho nổ té khói mịt mù, , bèn nói - Lỏng bạc chú ơi, thay hông con thay cho luôn - Thôi khỏi đi con, xe cũng để đi rẫy ko hà Có vẻ như khách viện cớ cho sự thiếu hụt tiền của mình, hoặc giả ông ấy thấy bô xe phả nhiều khói cũng chẳng ảnh hưởng gì , chỉ là xui cho người nào chạy phía sau xe ông ta thôi, nói là đi rẫy chắc cũng ko phiền gì nhiều Ông khách trả tiền rồi lấy xe đi khỏi anh Lâm bèn nói - Dô ngồi chơi anh Phong
Anh Lâm nhấc 1 cái ghế cho anh Phong ngồi, còn mình thì lại làm fan của cái võng, cũng lấy chân đá đá cho đong đưa
Cái tiệm sửa xe này anh Phong có biết và nhìn thoáng qua rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh vào ngồi và nhìn tường tận mặt bằng nội ngoại phía trong của nó. Anh Phong thấy mấy cái tô, mấy cái chén và đũa muỗng để ngỗn ngang gần 1 cái xàn nước, một cái nồi cơm điện đặt trên cái tủ dài mà bên trong là vô số đồ tạp lạp
- "Ai nấu cơm?" - Anh Phong hỏi - "Em" - Anh Vinh đáp - Thằng Lâm ko nấu hả? - Kêu nó nấu cũng như ko, nó chỉ biết ăn ko hà - Làm chung vậy rồi chia ra liền hay là 1 thằng giữ tiền?
Anh Lâm hé lộ - Em có giữ đồng bạc nào đâu, làm xong nó gom hết - Vậy là em làm mướn chứ hùng hạp cái gì Anh Vinh đôn đã - Rút kinh nghiệm anh Phong ơi, thằng trước em tin tưởng em cho nó giữ tiền nó chung banh hết, thằng Lâm em sợ nó chung gái
Anh Phong ngậm miệng gật gù - Cũng giống quá - " Giống cái gì anh Phong?" - Anh Lâm hỏi - Thì giống như thằng Vinh vừa nói đó
Anh Lâm ngoác miệng cười. Bởi lẽ anh Lâm thấy anh Vinh nói vậy ko đúng lắm, về lĩnh vực chung gái chắc anh Vinh đang tự nói mình, Từ lúc anh Lâm về đây có chung cho ai? Cùng lắm là trả tiền 2 ly nước rồi dô chòi quất tới bến, khách sạn cũng ko dám bỏ tiền. Chỉ là cái cớ thôi. Nhưng thú thật, cái mà "cũng giống quá" trong suy nghĩ của anh Phong là giống vợ chồng kìa. Tại anh Phong buộc miệng nói luôn, rồi lanh nhạy gỡ lại kịp. Một người giặt đồ , rữa chén, nấu cơm cho người kia ăn, và người kia làm đưa tiền cho mình ko giống vợ chồng thì là gì. Dẫu sao thì đối với anh Phong, anh Lâm cũng phải giữ mình, đâu dưng vạch áo cho công an xem lưng, nhất là có liên quan tới con Loan cũng có sự dè dặt
- Thấy vậy chứ em hiền lắm anh Phong ơi..ủa mà sao con Út ko ăn cơm nhà? - Chắc nó giận anh - Rồi anh nghĩ nó sẽ tới chỗ em? - Đâu có, ừ mà cũng có nghĩ Anh Lâm xùy cười - Em nói thiệt, pháp luật Việt Nam cổ lỗ sĩ quá, cứ phải 18 mới đc yêu Anh Phong cắt nhắc - "Đừng có nhầm lẫn giữa tình yêu và tình dục"- Anh Phong hất giọng - " Em yêu nó thật lòng hông..yêu thì yêu đi..chờ nó 18 tuổi 2 đứa kết hôn" Anh Lâm cắt luận - Thôi, em ko bàn tới nữa - Tức là ko thể yêu đúng nghĩa chứ gì?...mâu thuẫn Anh Vinh thấy cuộc nói chuyện sắp bị căng, liền cắt ngang - Thôi, đừng có bàn chuyện này nữa..anh Phong ngồi chơi để em đi mua mấy lon bìa về mấy anh em mình giải trí
Nói rồi anh Vinh xách xe vọt đi, 1 lát sau mang về 1 bịt bia chừng 6 lon, một bịch khô mực và có thêm gỏi đu đủ, liền bày ra nhâm nhi
Đoạn anh Phong lại ngắm nghía mong lung cái tiệm sửa xe , ánh mặt chợt dừng lại ở cái bản hiệu. Một cái bản mà các chữ decal khác đều mờ căm hoen ố, chỉ riêng chữ Lâm là sáng ngời bắt mắt nhất. Anh phong hỏi
- Cái bảng dán hồi nào vậy? - Mới dáng bữa nay
Anh Phong ngẫm nghĩ, gật gù chậm rãi
- Phải nó tên Minh là ra ca sĩ "Quê em mùa nước nổi " rồi hen - Lâm Vinh ko trùng tên ai hả anh ?
Anh Phong ko biết người nổi tiếng nào có cái tên gọi đó, anh Phong chỉ biết có Lâm Minh chứ ko nhớ nào Lâm Vinh, Bất thình lình anh Phong nhớ lại cái tên cũ
- Nếu ko thay đổi thì Phúc Vinh trùng tên với 1 người mẫu diễn viên nổi tiếng Nhan Phúc Vinh - Anh Phong cũng quan tâm tới người mẫu nam dữ hen, em chẳng biết cái thằng đó là thằng nào
Câu nói vô tình của anh Lâm đã gây cho anh Phong cảm thấy mình bị cắt bắt, anh Phong sở lở
- Quan tâm gì đâu, nhà nó bên Cần Thơ nè, tình cờ thấy qua lại phà, thấy mặt quen quen rồi nhớ mài mại trên tivi - Ò
Bất chợt trắc ý, mà cũng là sự thật, anh Phong chuyển sang chủ đề mới
- Bữa anh điện thoại cho cậu Tư, kể cái vụ mấy anh em mình nhậu rượu lò ba ly, cậu Tư ổng nghe ổng cười muốn lộn ruột, ổng hỏi thằng Lâm đó là cái thằng nào, ổng hô chắc nó hạp bợm nhậu với cậu Tư, bữa nào bay rũ nó xuống đây cho tao giết nó cho nó tỡn
Anh Lâm cười xỗn sảng
- Cái anh Phong nói sao? - Anh nói cái thằng này nó dỉ diện y chang tánh cậu Tư, xỉn ko bao giờ nói mình xỉn, nó chết tại chỗ nó cũng ko nhận
Anh Lâm cười phả lên. Anh Phong đề nghị
- Bữa nào rảnh xuống nhà cậu Tư anh nhậu hông? - Đi thì đi, để bữa nào em kêu thằng Vinh nghỉ làm 1 bữa, mấy anh em mình xuống Cờ Đỏ chơi
Mới vui đc câu đầu, tự nhiên câu sau anh Phong cảm thấy nản liền. Bỡi lẽ, nếu anh Lâm rũ thêm anh Vinh thì thể nào anh Phong cũng ko chở anh Lâm đi chung đc. Anh Lâm với anh Vinh bây giờ có khác gì như bóng với hình. Tiếng " Ừ" của anh Phong trở nên trầm yếu
Bất thình lình, anh Phong có 1 cuộc điện thoại. Nhạc chuông iphone đổ tiếng dương cầm từ một số điện thoại lạ
- A lô - Anh có phải là anh Phong ko ạ? - Đúng rồi em "Anh ơi..." - Chất giọng thanh thoát của 1 cô gái, bổng dừng lại như bị khó nói: -" Em tên là Thúy Huyền" Chỉ nghe tới cái tên thôi đã thấy lạ quắc lạ quơ. Anh Phong hỏi ngay - "Thúy Huyền nào chứ em?" -" Dạ...Thúy huyền.."
Con Huệ ngồi kế bên, im lặng chờ nhắc tuồng, kịch bản là do con Huệ bày ra. Cả hai người đang ngồi trong 1 quán cà phê
- Dạ ..Thúy Huyền ở Bình Minh đó anh - Thì Bình Minh mà biết Thúy Huyền nào chứ?
Đột nhiên Thúy Huyền cảm thấy hơi bị đơ, mặc dù nó rất là nhớ kịch bản, nhưng mà vướng miệng sao sao rất khó bắt nhịp, con Huệ chen miệng vào lỗ tai bên kia nhắc tuồng
- Có lần em lên cơ quan em thấy anh ngồi làm việc, em thích anh quá mà hổng biết làm sao để làm quen
Thúy Huyền nói lại như con vẹt, Câu con Huệ như thế nào nó nói lại y chang ko sai 1 từ. Có lẽ con Huệ ko còn nghĩ ra cách hày hơn nữa rồi. Sau khi nghe xong, anh Phong hỏi
- Mà sao em biết số điện thoại của anh?
Lúc này con Thúy Huyền dạng miệng hơn 1 tí
- Dạ, em lên em xin 1 anh công an ở cơ quan anh - Anh nào? - Em ko nhớ tên, em nói em muốn kiếm anh Phong, anh đó cho em số điện thoại thôi, thấy ảnh bận quá em cũng ko kịp hỏi tên - Lâu chưa? - Dạ, 2 bữa rồi..hay để em gửi hình qua cho anh nhen...nếu đc anh cho em đc làm quen với anh
Anh Phong ko kịp trả lời, Thúy Huyền đã vội tắt máy, liền thở phào và quay sang con Huệ
- Chị ơi, ổng hỏi em đủ thứ, nói chuyện với công an sao nó hồi hộp quá chị ơi
Con Huệ bèn dành chiếc điện thoại
- Đưa đây tao nhắn tin cho hay hơn
Con Huệ nhanh tay soạn soạn
" DT a nhan dc hinh hok..em gui wa cho?" "Ok"
Con Huệ lẫy bẫy
- Nó OK rồi bà ơi - Dô bộ sưu tập của em đó chị, lấy cái hình em mặc áo 2 dây lòi 2 cái vú ra đó chị Con Huệ phẫy tay - Thôi má, đừng, đóng giả làm con nhà lành hiểu hông? Con Huệ vuốt liên tục mà toàn hình khoe thân ko có thấy hình nào đàng hoàng hết, có cái hình đàng hoàng mà chu mõ phồng mang thấy vô duyên quá - Sao đéo có hình nào đc hết vậy em? Thúy Huyền chớp chiếc điện thoại - Đưa đây em kiếm cho, phía sau 1 đống - Cặp bồ đc với nó là bỏ cái điện thoại này liền nha hông..đụ má toàn hình bú cặc trai không
|