Dì 7 Bún Riêu Và 2 Đứa Cháu Lộ Thiên Phần Tiếp Theo
|
|
Cuộc nhậu đang rôm rả, đột nhiên có nhân vật nữ nào đó tên THúy Huyền gợi cho anh Phong nhiều sự tò mò. Bức ảnh mà anh Phong nhận đc khá chính chắn. Thùy Huyền kín đáo xinh đẹp 1 cách thánh thiện, đẹp lắm, đẹp như 1 con búp bê tình dục cao cấp Nhật Bản. Đôi mắt tròn xoe lóng lánh rất có hồn. Gương mặt trái xoang nhỏ nhắn rất thon gọn và xinh ngời ngợi. Anh Phong bèn đem bức ảnh ra khoe - Lâm, em biết con nhỏ này hông? Anh Lâm tay cầm lon bia tiger, đầu nghiêng qua coi, xong lắc đầu - Em ko biết, ai đẹp dữ vậy anh Phong? Anh Vinh tò mò, đang ngồi đối diện cũng thò đầu qua coi - Thấy quen quen ta ơi Thận trọng cầm chiếc điện thoại từ tay anh Phong qua tay mình, anh Vinh xoay chiều lại coi, nhắc lại - Ừ, quen ghê ta Anh Phong đôn đã - Nó hô nó thích anh muốn làm quen Anh Lâm mám gái đẹp, nhìn chưa đã dành cái điện thoại ngắm thêm lần nữa - Đẹp quá hen, anh Phong nhường cho em đi Anh Phong giựt phắc cái điện thoại lại - Ai có thể nhường đc, chứ nhường cho em là ko đc - "Sao vậy?"- Anh Lâm thắc mắc Anh Phong lẫy đầu 1 cái về hướng chiếc Iphone trong tay - Thấy con nhỏ hiền hậu đoan trang vậy hông? Ai đi giới thiệu cho 1 thằng sở khanh như em - Anh Phong cứ nói vậy ko Anh Vinh đảo 1 vòng mắt, lờ ngớ về người trong ảnh mà mình vừa xem - Ê..mà tao thấy con nhỏ đó quen quen thiệt đó mày...làm như tao gặp ở đâu rồi đó - "Gặp ở trong mơ hả?" - Anh Lâm cười phả lên - Tao nói thiệt, để tao nhớ coi
Thế rồi anh Vinh cũng ko thể nhớ ra. Bởi lẽ bức ảnh đó khá là dung dị, ko hề như những cô gái tô son điểm phấn làm biếng dạng gương mặt như gái làng chơi. Thúy Huyền trong bức ảnh chỉ trang điểm nhẹ, ko hề có macara . Làm như bộ lụa tinh khôi cũng đánh lừa đc trí nhớ những ai từng gặp mình với diện mạo khác . Đó là bức ảnh Thúy Huyền còn trong trắng, kể ra thì cũng chỉ cách đó có 1 năm. Thúy Huyền ko hề thay đổi làn thu thủy nét xuân sơn nào nếu bây giờ cũng để gương mặt mộc như thế. Chỉ khác là từ lúc làm gái Thúy Huyền chạy theo thị yếu trang điểm quá đậm nên ánh nhìn của người từng gặp ko còn nhận ra
-" Nhớ ra chưa?" - Anh Lầm cười cắt cớ, như thể đang nhạo bạn: -" Đừng có thấy đẹp cái " kủa kao" nha
Anh Vinh thoái bỏ suy ngẫm, bèn nâng lon bia
- Thôi bỏ đi, xấu đẹp gì cũng của người ta...dô
Anh Phong và anh Lâm cụng lon vào lon anh Vinh, chưa thôi, anh Phong cụng riêng với anh Lâm 1 cái nữa, chợt mỉm cười rồi mới chịu uống
Anh Lâm xé một miếng khô mực , chấm chấm vào chén tương ớt , bỏ dô miệng nhai nhóp nhép
- Em công nhận anh Phong quen nhỏ đó là cặp đôi hoàn hảo luôn nhen anh Phong
Anh Phong sùy cười, sau đó tự hớp 1 ngụm bia 1 mình
- Anh thì thấy với người khác mới hoàn hảo hơn
Anh Lâm bèn hỏi
- Hông lẽ anh Phong còn nhỏ nào đẹp hơn nhỏ trong điện thoại nữa hả? - Ừ, nhỏ này đẹp lắm, đẹp cực kì trong mắt anh, lần đầu tiên anh gặp nó lòng anh đã thích rồi, tánh nó ko đc nhu mì lắm, nhưng mà anh lại rất thích - Anh chịch chưa anh Phong? - Cái thằng khỉ này Anh Phong quơ tay ngang, xáng dô đầu anh Lâm 1 cái , cũng chỉ hơi mạng 1 chút thôi, bất thình lình anh Phong cảm thấy cũng ko có gì đáng trách - Có phải khi em chịch đc ai thì em thấy người đó mất giá trị trong mắt phải hông Lâm? - "Hình như là vậy" - Anh Lâm gật gù Anh Phong quẹt miếng khô vào tương ớt - Đàn ông thì ai cũng có tâm lý như nhau, riêng con nhỏ này, nếu mà anh chịch đc thì anh sẽ rất yêu thương - Bộ nhỏ đó khó chịch lắm hả anh Phong, Ờ, em khoái cua mấy nhỏ vậy đó, con dễ dãi mình chịch đc thì thằng khác cũng chịch đc..hông phải em sở khanh mà em thấy là vậy
Anh Vinh chen dô
- Mày nói vậy cũng hông đúng..chẳng hạng như con ghệ cũ của tao...biết bao nhiêu thằng đầu tư mà ko chịch đc..tao dô cua có 1 tuần tao chịch đc..nhiều khi nó yêu mình quá mày ơi
Anh Lâm lại nhạo bạn
- Chắc ko ba? Anh Vinh dẫm dẫm miếng khô vào tương ớt diễn tả - tao chắc với mày...máu trinh nó ra còn nhiều hơn tương ớt này nữa nè - Ghê quá thằng chó..đang ăn ngon
Uống đến lon thứ 3, đột nhiên anh Phong thấy cái bụng cồn cào, té ra là mình chưa ăn cơm. Trong khi anh Vinh rũ uống nữa. anh Phong nói "Uống thì uống, nhưng để anh kiếm cái gì anh ăn cái đã". Lúc này anh Vinh và anh Lâm mới vỡ lẽ thì ra anh Phong chưa có ăn cơm. Sẵn tiện đi mua thêm bia, anh Lâm gợi ý cho anh Phong muốn ăn gì thì gửi cho thằng Vinh mua luôn
- Hai đứa ko còn cơm nguội hả, anh ăn 1 chén cho đỡ sót ruột đc rồi Anh Lâm nhanh nhạo đáp - Bữa nay tụi em ko có nấu cơm đâu Anh Vinh khều tay - Ê, nhà còn bún Lâm - "Bún rồi ăn với cái gì?" - Anh Lâm so đo - Còn mấy trái dưa leo kìa, mày băm ra mày trộn mày xịt miếng nước tương - Ờ hen
Dứt lời anh Lâm đi ngay, trong khi anh Vinh chạy đi mua bia, tiệm bia cũng gần xịt 1 bên. Thật ra đi bộ cũng tới mà tại y muốn chạy xe. Chỉ 1 lúc anh Lâm bưng 1 tô bún ra
- Dưa leo nhiều hơn bún nha anh Phong, tại nảy tụi em quất sắp hết 1 ký rồi
Anh Phong nhận cái tô qua tay
- Làm cái gì mà em thủ dưa leo trong nhà dữ vậy - Ừ, thằng chó đó mỗi lần đi chợ là nó mua mỗi thứ 1 ký 1 ký, nó cho em ăn chay vậy ko ..chứ thịt cá có biết kho con mẹ gì đâu - Tệ dữ vậy?
Anh Lâm ngoác miệng cười. Bởi lẽ anh Lâm đã nói quá, ít ra cũng có trứng chiên băm cà chua, Nồi thịt cũng kho đc tuy là nó tái me tái méc trông ko ngon. Cá kho thì ko bảo đãm. Chẳng qua là anh Lâm chê tanh rồi muốn chiên trứng với khui cá mồi, hoặc gặm hủ chà bông miết thôi
- Bữa nào anh rảnh anh nấu cho em 1 bữa ăn bảo đảm ăn ko nhức nách ko ăn tiền - Ghê vậy? Ăn mà nhức nách luôn à..Em thấy con Loan nấu ko..anh có nấu đâu..anh xạo - Có mà tại em chưa thấy thôi..anh nấu còn ngon hơn Yang Can Cook
Anh Phong cười hề hà, kiểu cười dạng như mình vừa nói đùa. Anh Lâm cũng chỉ nghĩ thế
- Anh đừng có làm sập tiệm em nha anh Phong
Đột nhiên đang uống bia, có khách chạy xe đô. Để ý tình tiết này sẽ đoán ra khách muốn làm gì đây nè. Nếu dẫn bộ dô là hư hơi phức tạp. Ngoại trừ trường hợp bugi bị giảm điện trở cách điện do sét măng ko gạt đc hết dầu bẩn bám trên xi lanh, cái này thì chỉ cần lấy 1 miếng xăng chùi là gắn dô nổ máy đc, mấy cái xe mà nổ nghe cà tịch cà tang cũng có thể là tia lửa điện yếu. Tay nghề cao có thể chuẩn đoán đc 1 là IC sườn, 2 là giảm điện trở cách điện. Kiểu nào cũng cà tịch cà tang giống nhau. Tại IC sườn nó kích điện cho bugi. Mấy cái xe dẫn bộ dô thì vô phương, phải coi 1 lát mới ra bệnh
Bà khách này chạy xe dô báo là cần thay bóng đèn. Đang nhậu, anh Vinh xung phong
anh Lâm càm ràm, kiểu nữa thiệt nữa nói chơi rất khó nhận biết nếu ai ko hiểu họ là bạn thân
- Mày tối ngày mày giành ba cái dễ mày làm ko hà, khó mày đẩy cho tao, lát đếm tiền chia tao 7 mày 3 nhe mạy
Anh Vinh ngoác miệng cười trừ
Uống tới lon thứ 6. Anh Lâm bắt đầu trở thành trạng thái lêng nghênh thường hay thấy, chất giọng thay đổi thành nhựa ma men. - Anh Phong ơi, em phải nói cho anh nghe 1 bí mật của em với thằng Vinh Anh Vinh ném ánh mắt nhìn anh Lâm - Tao với mày có bí mật gì mạy, tao sợ mỗi lần mày nhậu lắm, tao đâu dám có bí mật gì với mày - "Có mày" - Anh Lâm khẳng định Anh Phong xoay ngang nhìn anh Lâm trân trân, ánh mắt chuyển màu tò mò Anh Vinh hỏi to - Bí mật gì thằng khùng Anh Lâm ngoắc tay - Mày xỉn mày quên rồi Vinh ơi, rõ ràng mày điện giặn 7 giờ tối tao với mày đi chơi đĩ nè - Thằng lồn... chuyện vậy cũng hô bí mật Anh Lâm nhướn mắt, bất thình lình quay sang nhìn anh Phong - Chuyện này anh Phong chưa biết phải hông? - Ừ - Đó... hổng bí mật - Đĩ mẹ mày Lâm Anh Phong xùy cười. Giờ mới biết thằng Lâm có 1 bí mật là mỗi lần nhậu nó sẽ kể 1 bí mật với ai nhậu chung với nó cho người thứ ba nghe Anh Vinh bèn hỏi - Rồi mày với anh Phong có bí mật nào hông? Anh Lâm ném đầu qua lại rất nhanh - Hông... ừ mà có Anh Phong long mắt lên, anh Phong cũng tò mò vì mình đâu có bí mật gì với thằng Lâm - Anh Phong rũ tao với mày xuống nhà cậu Tư nhậu - " Chừng nào đi anh Phong?" - Anh Vinh hỏi - Chừng nào hai đứa rảnh thì đi - Vậy thì buổi tối ha - Tối nay hai đứa đi chơi đĩ ở đâu vậy? - "Um...Anh Phong ơi.. mấy em này" - Bất ngờ anh Lâm bị anh Vinh dậm chân 1 cái - " Ai da... đạp chân tao Vinh... anh Phong ơi... mấy nhỏ này em cũng ko biết.. hình như hổng có lò nào... má mì mày nói tên gì quên rồi Vinh" Anh Vinh bèn tót xuống ghế ôm nách anh Lâm lôi đi - Mày lên võng mày nằm đi... thằng khùng Anh Lâm lẩy bẩy khua tay Anh Phong nói - Để cho thằng Lâm nó nói đi... có gì đâu.. đàn ông với nhau ko mà Lúc này anh Vinh buông ra, anh Lâm tót mông lên ghế ngồi tiếp - Mày kì quá... chỗ tao tâm sự với anh Phong - Nảy em nói má mì tên gì Lâm? - "Hình như.. a" - Anh Lâm lắc đầu ngang - " Tên gì Vinh" - Tao đéo nhớ Anh Lâm vắt óc - A...cái gì .. Tăng.... à ko... tên con gì nổi tiếng nè ta - "Tăng Thanh Hà hả Lâm?" - Anh Phong gợi ý - Ươm.... Hồ Ngọc Hà
Buổi tối, anh Lâm và anh Vinh đóng cửa tiệm sớm. Cả hai lên đồ thật bảnh bao, lên chung một chiếc Exciter chở nhau đi tìm nhà trọ Anh Lâm là người chở, bèn hỏi - Ở đâu đây? - Nhà trọ Vườn Chôm Chôm, chạy thẳng đi... có gì tao chỉ Hai ông thợ sửa xe chạy nhỡn nhơ trên đường, đâu để ý gì đến hai cô gái ngồi cùng 1 bên trên chiếc xe máy trong 1 cái hẽm gần đó. Ngay lập tức ra dấu cho nhau bám theo sau đuôi chiếc Exciter của anh Lâm. Cô gái phía trước có dáng vẻ mạnh mẽ hơn cô gái đang ngồi phía sau. Bất thình lình nhận đc cú điện thoại từ anh Phong Cô gái phía sau nhấc máy - Em nghe đội trưởng ơi Anh Phong căn dặn - Ko cần phải bắt quả tang, Đối tượng vào phòng khống chế ngay lập tức, ép nó điện cho má mì báo số phòng khác , chú ý chiếc di động anh sẽ báo số phòng sau - Làm vậy sao đc đội trưởng, ko chờ quả tang khó luận tội Anh Phong vạch định - Anh sẽ có cách bắt buộc 2 cô gái đó nhận tội, đây là lệnh, anh sẽ chịu trách nhiệm, lấy mũ kêpi của mình ra bảo đãm... khống chế nhưng ko làm tổn thương đến đối tượng rõ chưa? - Đối tượng chống trả quyết liệt thì sao? - Điều đó đánh giá năng lực của hai đồng chí đó, có thể đánh trả nhưng hạn chế gây tổn thương, anh sẽ tùy cơ ứng biến. Đc chưa? - Dạ rõ đội trưởng Cô gái cúp máy, vội triển khai những ý của anh Phong cho đồng đội phía trước nắm rõ. Thật ra anh Phong cũng đang bám theo ở vị trí gần đó. Anh Phong hóa trang khá xuất sắc. Như một cô gái quá dư thừa testosteron tợ tợ như dì 7 Sau một lúc vòng vo các ngã 3, ngã 4. Hai cô gái bám đuôi chiếc Exciter vào vườn tượt vắng vẻ Cô gái phía trước nói - Nhà trọ bây giờ toàn xây trong hóc bò tó bà hen - Vậy mới thích hợp cho ăn cơm trước kẻng, ăn phở sau tiếng chuông Cô gái phía trước gật gù vì cảm thấy đồng nghiệp nói có lý - Chuyến này tóm cổ đc má mì tui với bà xin ông Phong cho dô đội bóng của ổng chắc ổng cho - Ko dễ đâu, ông Phong sỉ diện lắm, kêu ổng bao tui với bà nhậu thì đc - Lâu rồi tui với bà ko đc đánh đấm gì, bữa nay thao luyện với 2 đối tượng này 1 bữa coi - Quên lời ông Phong dặn rồi hả? - Thì tui đang cầu cho nó chống đối thật nhiều nè
Anh Lâm xỏ khoen chìa khóa dô ngón tay trỏ quay tròn, vừa đi vừa huýt sáo. Chùm chìa khóa có móc thêm 1 miếng mê ka số 13 vào chung với khoen Tính non tính già, anh Lâm và anh Vinh chỉ thuê đúng 1 phòng, đành rằng là cưa đôi, chịch chung như vậy có rất nhiều cái lợi. Vừa ko phải trả tiền phòng "double" , vừa đc thoải mái đụ đc 2 cái lồn trong trường hợp cao hứng muốn hoán đổi. Đàn ông có câu nói : " một cái lồn lạ bằng 1 tạ cái lồn quen". Nếu tính 2 lạng cho 1 cái lồn thì 1 tạ chia ra cũng tìm đc số lượng Ngay khi vào căn phòng số 13, anh Lâm ngã lưng đùng 1 cái lên giường. Cảm giác thật là êm ái và thoải mái làm sao. Công nhận nằm cái nệm sướng thiệt. Lát mà nắc 1 lượt 2 thằng nó rung rinh cỡ nào. Thoáng nghĩ qua thôi mà anh Lâm đã nứng. - Điện báo nhà trọ , báo số phòng cho má mì liền đi Vinh Anh Vinh thật ra củng nóng ruột, chỉ là vừa tìm xong cái remote máy điều hòa thôi. Rồi thì sau đó cũng điện. Hồ Ngọc Hà vờ than xa xôi, căn dặn đôn đả có gì 1 lát mấy anh bo thêm tiền xe ôm cho 2 em. Anh Vinh vui vẻ ừ. Sau đó nằm ngữa háng cùng anh Lâm, coi tivi trong thời gian chờ đụ Chỉ chưa đầy 5 phút đã có tiếng gõ cửa. Giọng của một cô gái, thanh âm hơi nhiều pass một chút - Hai anh ơi Anh Vinh ngạc nhiên - Ủa , cái gì mới điện mà tới nhanh vậy - Chắc nhân viên nhà trọ đó mà Nghĩ vậy, anh Lâm bèn ra mở cửa. Sau cánh cửa mở ra là chân dung của 2 cô gái tướng đẩy đà đến kịch cỡm. Anh Lâm long mắt - Ủa, lộn phòng hông Một cô gái vừa cao vừa mạnh mẽ hơn liền nói - Lộn cái gì anh, phòng số 13 anh điện tụi em mà Anh Lâm thất vọng bèn chỉ điểm - Thằng kia nó điện kìa Dứt lời anh Lâm định dọt, nhưng ko kịp nữa. Cô gái mạnh mẽ ra đòn rất nhanh, nắm 1 cánh tay anh Lâm, tung lên , ngoặc xuống 1 cái roặt là ngược cánh ra đằng sau luôn. Cô gái đầy anh Lâm lùi vào trong tường. Trong khi cô gái còn lại cũng nhanh như sóc, chỉ trong 1 giây đã móc gót đóng cửa 1 cái rầm, liền sau đó bay lên tường, tung 1 cú đá sất ngực anh Vinh khi anh đang muốn chạy. Anh Vinh té bật ngữa về nệm, cô gái bay lên giường, ngã tư thế nghiêng, nén thêm 1 chân ép xuống ngực anh Vinh, anh Vinh hét 1 cái " A" , cơ thể trong như con tàu Titanic lúc chìm, gãy đôi khúc giữa tàu làm 2 đầu bật nật Trong tích tắt anh Vinh đc tặng 2 bộ trang sức màu bạch kim. Anh Lâm cũng bị cô gái kia còng ngược tay, ném lên giường Hai cô gái lênh nghênh, chà tay nọ dô tay kia, cùng thở phào 1 tiếng - Lâu rồi ko đánh ai, êm tay ghê nhen
" Sao tự nhiên 2 cô bắt tui?" - Anh Vinh bức xúc Cô gái lật mặt anh Vinh lên -" im miệng... tao tán 1 cái gẫy răng bây giờ" Cô gái dùng đầu gối ấn lưng anh Vinh xuống, sít soát lôi cái di động trong túi quần anh Vinh ra, cô gái yêu cầu - Điện cho má mì... kêu 2 nhỏ đó qua phòng số 17... ngay lập tức Anh Vinh ưng bướng ko đáp ứng, bị túm tóc giựt đầu 1 cái - Gọi liền hông hay muốn ở tù Một cô gái đang khống chế anh Lâm liền hất mặt - Có người muốn tha cho tụi mày coi bộ hoài công rồi, khỏi luôn đi, chờ 2 con kia tới tóm luôn 4 đứa Anh Lâm nói gấp - Chị chị để em nói cho - Ngoan Cô gái ném chiếc điện thoại di động qua cho nữ đồng nghiệp của mình chụp. Sau khi đáp ứng yêu cầu cho mình, 2 cô gái mới thảnh thơi lại bàn ngồi. Một cô lênh nghênh rút điếu thuốc lá ra hút, phì phà như thể đàn ông Anh Lâm hỏi - 2 chị là cảnh sát, giang hồ hay sao sao? Cô gái phà thuốc lá ra - Cả 3... chịu khó chờ chút đi... 2 nhỏ đó dô phòng 17 rồi tao thả tụi bay... ở đây chỉ bắt con cá lớn chứ ko có thèm bắt cá lòng ton, mấy cọng rong rêu càng ko màn - Chị cho em xin điếu thuốc đc hông Cô gái bèn đốt điếu khác đúc cho anh Lâm - Chị tháo còng em ra đi.. cho em hút . Em ko có chạy đâu Cô gái nạc - Khỏi mày Cô gái đang ngồi bàn hất mặt - Muốn uống cái gì trong tủ lạnh tao đúc cho uống Anh Vinh nghe vậy bèn đề nghị - Chị cho em lon bia đi chị Cô gái nạt - Tao hỏi thằng kia chứ ko hỏi mày.. mày ko hợp tác thì mày đừng đòi hỏi
|
Buổi tối, Ngọc Trinh chà cái nồi bự, trong khi con Phương Trinh thì rữa chồng tô. Đột nhiên có 1 anh chàng hướng dẫn viên du lịch từ đâu tới hỏi thăm quán bún riêu Dì 7. Anh ta ko có thấy bản hiệu mặc dù đc chỉ tới căn nhà này
- Chủ nhà ơi
Dì 7 ở trong buồn, bận lo gắn tai phone chat voice với trai nên ko có nghe đc. Ngọc Trinh nghe gọi bèn nhúng tay xà bông vào chậu nước sạch, quậy quậy mấy cái rồi chùi dô quần đi ra
- Có gì hông anh? - Phải đây quán bún riêu của Dì 7 hông em? - Dạ phải rồi anh
Lúc bấy giờ anh chàng hướng dẫn viên du lịch mới nhìn thấy cái bản "bún riêu Dì 7" Dựng trong vách nhà
Thật ra , Dì 7 ko có làm cái bản cố định, lý giải cho việc này dì 7 cất nghĩa là , nếu chôn cố định thì lấn chiếm lề đường của nhà nước, mắc công người ta bắt tháo dở, còn để sâu ở trong thì ko ai thấy, cho nên là cũng sáng mang ra tối khiêng dô. Công an có tới thì dì cũng xua Phương Trinh , Ngọc Trinh dọn rất là nhanh.
Bởi vậy anh chàng hướng dẫn viên đâu có thấy cái bản. Giờ anh ta mới biết là người ta chỉ đúng nhà
- Cho gặp Dì 7 1 chút đi em
NGọc Trinh gọi muốn khàn cổ họng mà ko thấy dì 7 ra bèn đi dô buồng
- Má ơi, ai kiếm kìa, mà ngồi má nói chuyện với trai
Dì 7 lật đật gỡ tai phone, gõ lóc ba lóc bóc : " Anh chờ em 1 chút nha" Dì 7 đi rồi, Ngọc Trinh tò mò mới lại kéo chuột coi. Má ơi Dì 7 bả lấy avtar của Ngọc Trinh, bả fake bả nói bả 18 tuổi đặng bả dụ thằng kia show hàng cho bả coi. Ngọc Trinh nó tức là vì nó vô tình đọc đc nội dung chat đó mà nó ko còn thấy webcam. Nó mới gõ là
" Anh gửi webcam hàng anh lại cho em coi đi" " Hàng anh em thấy rồi mà" " Em muốn thấy nữa"
Ngay tức khắc con Ngọc Trinh nó accept, coi đc con cặc bự chà bá lửa. Ngọc Trinh gõ
" Anh sụt đi anh"
Tiếng la bài hãi của Phương Trinh từ bên ngoài
- Ra tráng tô nè má ơi
Đoạn dì 7 kéo ghế mời anh chàng hướng dẫn viên du lịch ngồi
- Anh kiếm 7 có gì hông?
Anh chàng hướng dẫn viên du lịch thoạt đầu cảm thấy ngại. Bỡi lẽ tuổi mình đáng tuổi con cháu dì 7 mà đc gọi bằng anh. Chắc có lẽ là sở thích của 7 nên anh chàng cũng ko câu nệ, chấp nhận cái từ anh dì 7 gọi
- Anh là hướng dẫn viên du lịch của Saigontourist, khách anh đang nghỉ ngơi ở Ninh Kiều, sáng thì anh dắt khách đi chợ nổi Cái Răng thăm quan 1 vòng, bị vì khách đòi ăn sáng bằng bún riêu, nghe người ta chỉ quán 7 nấu ngon nên muốn đặt 50 suất đó mà
Dì 7 bừng mặt ngay
- Ua..vậy hả...Trời ơi..7 nghe mà 7 mừng hết sức
Thật ra thì Dì 6 có nhìn thấy cái bản tên với cái logo cánh hạt và dòng chữ thì Dì 7 đã sớm biết anh chàng này làm ở đâu rồi
Sau khi tiếp chuyện xong xuôi, Dì 7 tỏ ra tin tưởng. Mặc dù anh chàng hướng dẫn viên du lịch vẫn muốn đặt tiền cho Dì 7 để làm niềm tin
Di 7 đôn đả
- Thôi, khỏi đi anh, làm việc với nhau quan trọng là niềm tin, 7 cũng ko có làm như vậy, 7 ngại lắm
Dì 7 lại đẩy 3 tờ 100 ngàn qua
- Thôi, 7 cứ nhận đi, làm ăn lâu dài, cũng là nguyên tắt công việc
Rôi Dì 7 thấy thêm sự chân tình, 7 quyết định nhận
- Nếu vậy thì để 7 viết cho cái biên nhận
Dì 7 liền chạy vào buồng xé cặp giấy và cây viết ra, Thấy NGọc Trinh chơi mạng, Dì 7 vỗ 1 cái
- Con đĩ ngựa, ra phụ rữa tô với em kìa
Đoạn dì 7 gậm cây viết, đảo mắt mà ko biết viết cái gì cho đúng. Dì 7 đành viết theo cảm tính của 7
"Tôi là chủ quan bún riêu Dì 7..có nhận của anh.."
Chợt Dì 7 dòm cái bản tên và viết tiếp
" Đinh Quốc Đạt số tiền là 300 ngàn, sáng mai tôi có trách nhiệm nấu cho anh Đạt 50 tô bún riêu"
Anh Đạt nhoẻn miệng cười. Thật tình là lần đầu tiên anh Đạt mới thấy 1 tờ biên nhận viết theo kiểu như thế
Dì 7 chấm ngòi viết
- 7 ký ở đây nhen
Anh Đạt xếp 4 cặp giấy bỏ vào túi , miệng lại nở 1 nụ cười thêm 1 lần nữa
- 7 cho anh số điện thoại đi, có khi anh liên lạc - Ừa, anh đọc số đi 7 nhá qua cho
Nói rồi anh Đạt đọc số cho Dì 7 bấm, chuông đổ là dì 7 tắt ngay
Anh Đạt chào Dì 7 ra về. Lúc này Dì 7 gồng tay vương lên và hét 1 tiếng
- Ya..
Đoạn Ngọc Trinh với Phương Trinh đang rữa chén, nghe tiếng Dì 7 hét bèn nói
- Bà 7 bả khùng hay gì vậy ta?
Ngay sau đó Dì 7 đi qua bên hông
- Ê..2 con đĩ..ngày mơi có thêm 50 tô bún riêu..mai mua thêm 10 ký bún nhe hông - Ủa, vậy là cái thằng hồi nảy lại đặt bún riêu hả? - Ừa...Ê..Tao thấy phong cách nó lịch sự..ăn nói có duyên vừa đẹp trai ghê mậy - Đẹp thì bà hốt đi, chứ giờ tui quải trai đẹp lắm rồi
Dì 7 mừng rỡ, vội xõ đôi đép lê đi qua nhà Thím Sương. Đúng ngay lúc Thím Sương có ở nhà nên dì 7 nhờ thử
- Thím Sương ơi Thím Sương, sáng mơi tui có 1 đoàn khách du lịch 50 người ghé ăn bún riêu, Thím Sương cho tui mượn nhờ cái chỗ cho khách ngồi đc hôn?
- Ủa, cái sân nhà bà để 50 ghế xi nhê gì
Dì 7 băn khoăn
- Hông đc Thím Sương ơi, người ta làm công ty cao cấp, rủi đang ăn rồi công an tới đâm ra tui mất uy tín, lần đầu tiên làm vậy bễ hổng ai dám đặt chỗ tui
Thím Sương nghe Dì 7 nói cảm thấy cũng có lý
- Ừa, tui cho Dì mượn chỗ - Cám ơn Thím Sương nga, thiệt ..tui mang ơn Thím Sương hết sức
Đúng lúc này con Phương Trinh chạy sầm sập qua
- Dì 7 ơi Dì 7...Con Huệ nó vừa bị công an hốt rồi
Dì 7 giựt mình
- Làm sao bị hốt
- Chưa biết rõ nữa, con Thúy Huyền nó hô công an gài bắt hồi 7 giờ rưỡi
- Trời ơi
Dì 7 chuyển sắc
- Mà thôi, cái nghề đó tao thấy rồi, ko sớm thì muộn
Dì 7 với con Phương Trinh nắm tay nhau lặng lẽ ra về
Ngọc Trinh ngồi trc tấm kiếng, cầm cây bút chì vẽ lại chân mày.Thấy độ cong vừa đủ bèn chuyển sang tô son môi. Hôm nay Ngọc Trinh chọn son môi màu hồng đào. Bổng nghe tiếng dần lân lào xào của Dì 7 và Phương Trinh - Con cũng ko biết ai bắt nữa dì... nghe con Thùy Huyền nó nói là do 3 con ô môi nào gài khai ra con Huệ - Ô môi hả?
Trong khi đó Ngọc Trinh rất thản nhiên ngồi uốn lông mi cho cong vóc, buột miệng nói toạt
- Chuyện của người ta bà ơi Dì 7 rầy - Mày nói vậy cũng hông đc... dù gì cũng cho chị em -Có tội nghiệp nó cũng hông giúp đc gì đâu bà ơi
Đoạn Ngọc Trinh lấy chiếc túi xách
- Con đi gặp trai 1 chút nha Dì - " Gặp ai vậy?" - Dì 7 đặt công hỏi - Con mới quen đc 1 thằng trên mạng gì... dân gym body cũng hot lắm Dì 7 hỏi cắt cớ - Thằng topdamchichsuong của tao phải hông con đĩ ngựa? - Hông phải đâu dì... đang nói chuyện với thằng đó cái có thằng khác nhảy dô "hi" con... con nói thiệt ko hà dì ơi... nó nói nó thích thật lòng... hẹn con đụ - Rồi bây giờ mày đi đâu - Cần Thơ - Ừm.. cảnh thận nhen con.. tụi trên mạng bây giờ lừa đảo nhiều lắm đó... con nói thật chưa chắc nó nói thật - Bà cứ nói dốc gạt người ta sô hàng cho bà coi hoài vậy cũng ko đc... thà nói thật, đc thì gặp đụ, hơi đâu mà tốn thời gian
Dứt lời, con Ngọc Trinh đi
Dì 7 bèn đăng nhập vào nick của mình
- Con đĩ ngựa nó thoát yahoo tao rồi
Con Phương Trinh châu đầu vào phụ dì 7 chat chít. Một đêm trôi qua khiến dì 7 cũng đỡ buồn. Mặc dù cuộc sống bên ngoài của dì 7 tủi phận lắm lắm
Phương Trinh nói - Dì ơi, để avatar của Dì đi, nói thật đc thì tới, ko đc thì thôi - Nghe tới tuổi tao, thấy mặt rồi nó im lặng, thà gạt vậy mà còn chút niềm vui
Phương Trinh chắc lưỡi, chợt muốn uống 1 ly nước bèn quay lưng đi
Ngọc Trinh đến chổ hẹn thì anh bạn chat cũng vừa tới , Thật ra Ngọc Trinh cũng khôn ở chỗ là nói mình đi xe ôm tới nhưng thật chất là nó đã đi xe máy riêng, vì sợ cướp của nên mới đem chiếc xe đi gửi gần đó rồi mới đến chỗ hẹn. Anh bạn chat chở Ngọc Trinh vào 1 nhà trọ đc thêu theo giờ. Vừa vào phòng thì anh bạn chat hôn và nút lưởi Ngọc Trinh ngay , vừa nút lưởi tay anh ta thọc vào áo mà bóp vú Ngọc Trinh , anh ta se se đầu vú. Rồi anh ta hôn xuống cổ và tai vừa hôn vùa lấy lưởi quáy vào lổ tai Ngọc Trinh , còn tay thì mở cúc áo ra, rồi kéo áo ngực Ngọc Trinh lên kê miệng vào bú vú . Trong khi tay kia thì se đầu vú Ngọc Trinh chịu ko nổi mà phải rên lên -anh…. Sướng quá anh Se vú Ngọc Trinh được 1 chút thì anh ta thọc tay vào quần lót mà sờ cặc Ngọc Trinh - Con gái mà cũng đc quá
Anh bạn chat vừa bú vú vừa thọc tay vào lỗ đít Ngọc Trinh mà ngoái. Ngọc Trinh chịu không nổi, đáp lại liền mò cặc anh ta . Con cặc anh ta tuy ko quá to bằng anh anh Lâm và anh Phong , nhưng cũng có độ dài tương đối, đúng chất của 1 top, cứ thế 2 người sục cho nhau làm cho nứng thật nứng lên. Đến lúc nầy Ngọc Trinh chịu không nổi bèn thốt - Anh ơi… em chịu ko nổi , nứng quá anh , đụ em đi anh - Ừ, anh đụ liền - Đụ đi anh.. nứng quá, anh làm ướt quần em luôn rồi Ngọc Trinh sục cặc anh ta liên tục. bắt đầu cởi đồ anh tara hết và nhìn kỷ con cặt cho tường tận, - Để em bú cặc anh cho anh sướng rồi anh đụ ẽm nha - Uh bú đi , rồi anh đụ luôn Ngọc Trinh quì xuống liếm hòn dái anh ta , rồi từ từ liếm lên cái đầu cặc như cái nấm , thỉnh thoảng Ngọc Trinh ngậm nguyên con cặc anh ta mà thụt ra thụt vào , vừa bú cặc mà nghe anh ta rên -Sướng quá em ơi…. Em bú cặc đã quá - Cặc anh bự quá, bú mỏi miệng em quá -Cặc bự đụ em mới đã, có con cặc nào bự như của anh đụ em chưa vậy -Chưa -Chút nửa anh cho em thưởng thức cặc bự sướng như thế nào. Lên giường đi, anh bú lỗ đít em cho mềm rồi anh đụ. Anh ta bồng Ngọc Trinh lên giường nút lưỡi, vừa nút lưởi vừa lấy tay thọt vào lỗ đít Ngọc Trinhthụt ra thụt vào, nút lưởi xong miệng anh ta bú vú Ngọc Trinh , vừa bú anh ta vùa hỏi -Sướng ko em? -Sướng quá anh ơi…… -Để anh đụ em còn sướng nữa Nói xong anh ấy trườn xuống dưới Ngọc Trinh mà cho cái lưởi chọt vào khe mông, khi thì liếm 2 đỉnh cong, khi thì quét đường rảnh, khi thì đút lưởi dô lổ mà đánh lăn tăn. Ngọc Trinh Thấy phê cô cùng, mông mồng giựt rung lên hết -Sướng quá anh ơi….. đụ em đi , em chịu hết nổi rồi….. anh bú lỗ đít em đã quá … nứng lồn quá ..anh ơi anh đưa cặc cho em bú với
Anh bạn chat bèn xoay ngược để bú qua bú lại với Ngọc Trinh. 2 người quấn nhau như thanh xà bạch xà trên núi Nga Mi Sơn - Đã cặc quá em ơi, cho anh đụ em đi
Dứt lời Ngọc Trinh ngồi bật dậy, mở cái túi xách cắn xé cái bao cau su chồng dô con cặc cho bạn chat, sau đó rưới nước bôi trơn lên, còn 1 ít dính trên tay Ngọc Trinh chây vào lỗ đít mình. Chuẩn bị xong xuôi Ngọc Trinh nhổng mông lên chờ đợi, trong khi anh chàng bạn chat đi bằng 2 đầu gối bọc ra phía sau 2 chân Ngọc Trinh. Trong gang tất con cặc của anh ta đã lụi vào lỗ đít Ngọc Trinh – A…a…a… Anh bạn chat vịnh ep Ngọc Trinh nắc dầy dụa khí thế
Ngọc Trinh rên rỉ. Chỉ chốc lát ập mặt xuống nệm, dùng 2 tay banh rộng mông mình ra cho anh chàng nắc – A…a…dễ chịu quá anh ơi Tiếng của Ngọc Trinh bắt đầu trở lên gấp hơn. Đầu đánh ngút ngắc qua lại, lật mặt liên tục. Anh bạn chat của Ngọc Trinh vẫn hùn hục tống cặc vào bành bạch – A…aaa...ui...ư....hixxxxxxxxxx....sướng quá anh ơi
Ngọc Trinh khá nhẹ ký, cơ thể nuột nà như phụ nữ, anh chàng top của cô có thể bồng cô lên mà nắc theo kiểu bám díu lấy cổ như quả đu đủ ôm lấy thân cây. Ngọc Trinh bị sốc như cỡi ngựa, con cặc nhớt nhao thọt thẳng vào lỗ đít ko ngớt
Hơi thở của anh bạn chat dồn dập, có lúc thấy mệt vì kiểu bồng đụ này, tuy nhiên, anh ta vẫn hùng dũng đôi chân, 2 tay bưng mông Ngọc Trinh nhấc lên hạ xuống – Nhanh..nhanh hơn nữa đi anh.. A…a…sướng quá…cặc anh làm cho em sướng quá…ư…a… Ngọc Trinh uốn éo trên cơ thể vững vàng của anh chàng top,
Bây giờ anh bạn chat lại đặt Ngọc Trinh nằm ngữa ra nệm, còn mình thì quỳ gối, ép gập 2 chân Ngọc Trinh bằng 2 cánh tay khõe khoắn, mông thì nhấp nhô đập vào bành bạch
- A...a.....chết em anh ơi..ư..ư...ứ
Tiếng rên in ỏi của Ngọc Trinh kích thích anh bạn chat nắc mạnh bạo hơn, bất thình lình anh hét thống thiết, rút con cặc ra rất vội vả để bắn tinh trùng lên bụng Ngọc Trinh, con cặc giật quá mạnh, lực nén của nó bung ra làm tình trùng bay vọt lên mặt Ngọc Trinh
Đoạn anh bạn chát miệng bú 1 bên vú, tay bóp 1 bên để cho Ngọc Trinh tự sụt cặc, chỉ 1 lát anh ta chuyển cánh tay bóp vú kia xuống sụt gấp cho Ngọc Trinh, 1 lát Ngọc Trinh bắn tinh
Đụ xong cũng chưa hết 50 ngàn, tuy nhiên, Ngọc Trinh và bạn tình tận dụng thời gian dư đó để đi tắm, bận lại quần áo và trả phòng, vậy chứ vẫn còn dư đến 10 phút
Anh bạn chat đưa Ngọc Trinh về lại chỗ hồi nảy mình đón rồi ra về
|
Sáng sớm, có 2 chiếc đò mui bạc chở 1 toáng khách du lịch băng từ Ninh Kiều ngang qua sông Hậu. Thoát đó đã thấy họ tản bộ thong dong bên bờ Vĩnh Long
dẫn đầu đoán du khách là anh chàng hướng dẫn viên đẹp trai Đinh Quốc Đạt, đi bên cùng hướng dẫn phụ
Dì 7 trông thấy đoàn khách thì đôi tay càng bận rộn hơn. Lúc này Dì đã xếp dài hàng chục cái tô theo hàng dọc và có thể đếm đc là 3 ngang 7 dọc. Dì 7 bốc bốc hốt hốt bún trụng rất lanh lẹn, miệng chót chét
- Khách tới rồi hai đứa ơi
Anh Đạt vừa tới nơi, trông thấy 1 số ghế ít ỏi trong nhà bèn hỏi
- Bao nhiêu đây sao đủ ngồi 7? - Ngọc Trinh ơi, dắt anh Đạt qua nhà Thím Sương bay
Dì 7 chuyển lời rất nhanh
- Ngồi ngồi đi bà con cô bác ..25 ghế nha anh Đạt..bên kia 25
Anh Đạt liền thông báo cho chàng trai phụ tour của mình di chuyển 1 nửa du khách sang nhà kế bên
Dì 7 thật là chu đáo, làm việc rất có trách nhiệm. Hình như dì 7 đã chuẩn bị trước đó hết rồi. Mỗi bàn đều có 1 dĩa hột xoài lớn đựng rau , cách bày biện của Dì 7 cũng rất logic, có thể nhìn thấy 1 cái bàn vuông là có 4 cái ghế , ráp lại 1 hàng dài và chia dĩa rau đều ra mà ai ngồi vị trí bàn nào đều có thể thuận tay lấy đc, Từng ống đũa khăn giấy cho đến hủ mắm tôm, ớt sắc và chanh đều bày biện rất chỉnh chu
Chưa đầy 15 phút mà Dì 7 trụng đủ 50 tô bún, cứ hễ dì trút vào tô là Phương Trinh NGọc Trinh lại xếp thịt lát, dò heo, dì 7 chỉ cần múc nước lèo , canh vớt thêm huyết, gạch cua , cà chua, tàu hủ chang dô là xong. Dường như Dì 7 làm đã rất quen tay
Dì 7 có để riêng cho anh Đạt 1 vị trí ngồi, Dì 7 nói tô đó dì 7 ko tính tiền
Đa số khách ăn bún đều tóm tắt khen bún riêu nấu ngon. Đó là những gì mà anh Đạt đã ghi nhận khẩu vị của khách mình , cũng là thói quen chăm sóc khách của người hướng dẫn
Dì 7 dành 1 ít thời gian để tiếp chuyện với anh Đạt, thấy anh ta ăn ngon miệng dì 7 cũng lấy làm vui. Đã thế Dì 7 còn lo
- Bún 7 nấu ăn đc ko anh Đạt - Được 7..đa số khách khen ngon
Dì 7 cười mủm mỉm
- Anh Đạt có hay dẫn khách về đây hông? - Anh hay dắt lắm 7, hầu như là công ty cho chết tour Miền Tây luôn rồi, khách Nước Ngoài hầu như ko biết ăn bún riêu của Việt Nam mình, họ chỉ order món Phở..7 nấu đc phở hông? - Cái đó 7 ko dám - Để anh giới thiệu cho anh em đồng nghiệp trong công ty và công ty khác về quán bún riêu của 7, ngày nào họ cũng có tour về đây - Thiệt ớ...gặp đc anh Đạt 7 mừng hết sức - Có gì đâu 7, 1 quán ăn ngon cũng nên giới thiệu cho người ta đến thưởng thức mà... cách 1 con sông thì có nhằm cái gì
Giờ nghĩ giải lao, chuẩn bị dô 2 tiết văn cuối buổi. Thằng Tuấn mang cuốn sách giáo khoa môn văn ra ghế đá sân trường ngồi, chổ rợp bóng 1 cây phượng vĩ , bên cạnh thằng Tuấn là con Loan, nhưng con Loan coi cuốn "báo mực tím"
Thằng Tuấn vừa coi sách vừa đọc ra tiếng. Một câu trong bài thơ là nó đọc đi đọc lại trung bình là 4 lần
"Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư, Độc điếu song tiền nhất chỉ thư. Chi phấn hữu thần liên tử hậu, Văn chương vô mệnh lụy phần dư. Cổ kim hận sự thiên nan vấn, Phong vận kỳ oan ngã tự cư. Bất tri tam bách dư niên hậu, Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?"
Bất chợt thằng Tuấn có thắc mắc, bèn quay sang hỏi con Loan
- Ê bà Loan....làm sao ông Nguyễn Du có bút hiệu là Tố Như bà ?... hông lẽ ổng cũng giống tui? - Thôi đi ông... ông tưởng ông là Đại Thi Hào hả... ông là Đại Thi Bóng thì có - Tui hỏi thiệt chứ bộ Con Loan lấy cuốn mực tím vỗ 1 cái " xoạch" lên đùi thằng Tuấn - Lo học bài đi... ông chưa có trả bài môn văn đó
Thằng Tuấn lại đọc dần lân "Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư, Độc điếu song tiền nhất chỉ thư. "
Thằng Tuấn xoay ngang - Sao bản dịch dễ thuộc... bản Hán Việt khó thuộc quá bà ơi Con Loan bèn đọc răm rắp 1 lần ko sai 1 chữ. Thật ra thằng Tuấn cũng đâu xác định đc con Loan đọc đúng 100 % . Bởi vì thằng Tuấn đâu có thuộc mà nhận xét
- Chi phấn tử thần liền tử hậu -"Chi phấn hữu thần liên tử hậu ông"- Con Loan sửa lưng - Chi phấn hữu thần liên tử hậu - Ông đọc nhỏ nhỏ dùm tui cái coi... đang coi báo hay Thằng Tuấn vô tình làm gập cuốn sách giáo khoa mất dấu bài thơ.
- Ê bà Loan... anh Lâm hổm rày sao ko thấy xăn đón bà nữa vậy? - Kệ ổng chứ... giờ ổng chơi với anh tui chứ đâu có chơi với tui nữa mà ông hỏi Thằng Tuấn long mắt - Hả... ổng chơi với anh bà thôi hả? - Ông đi mà hỏi ổng... hỏi tui chi Con Loan đánh thằng Tuấn 1 cái - Đừng có nhắc tới chữ Lâm với tui nữa - Vậy là ổng có dô nhà bà mà chỉ chơi với anh 2 bà thôi hả Con Loan trở quạo - Tui đã nói ông đừng có nhắc tới ổng mà... sao ông lì quá vậy? - Ê... lát ra về tui với bà qua cần thơ đi Co.op mark chơi hông - Lát tính... tui đi rồi ai nấu cơm cho anh tui ăn?
Trong cái chớp mắt đã trôi qua 2 ngày. Dường như đôi chân của 1 một người hướng dẫn viên ko bao giờ biết dừng lại. Cứ về công ty rồi nhận tour mới mà đi. Mới đó Cần Thơ rồi lại Cần Thơ. Nếu hỏi ai đó cảm thấy chán 1 danh lam thắng cảnh hoặc một khu du lịch nào đó thì mọi người có quyền đinh ninh về 1 người làm hướng dẫn viên du lịch. Đôi khi hôm nay thấy họ về, chứ biết đâu chừng sáng mai họ lại đến và dẫn theo những toáng người lạ lẫm Anh Đạt nhân tour công nhân của một công ty may mặc nhỏ. Tuy vậy số cũng lên đến 97 người cả nam lẫn nữ ở độ tuổi lao động. Họ có 1 ngày ở lại khu du lịch Mỹ Khánh. Sáng về Sài Gòn lại chấp nhận lời đề nghị của anh Đạt là chúng ta sẽ ăn bún riêu . Dì 7 nhận điện thoại tỏ ra lo lắng, chen lẫn niềm tiếc nuối. Dì 7 nói - 7 rất xin lỗi anh Đạt... chỗ 7 cao lắm chỉ kê đc 50 ghế ngồi.. 97 thì 7 e ko có chỗ ngồi anh Đạt ơi - 7 cứ kê ra lề đường đó đi ,mọi chuyện để anh lo, công an có đến 7 cũng đừng quan tâm - " Liệu ổn ko anh Đạt" - Dì 7 băn khoăn - " Đc...7 cứ làm như vậy" Lần này dì 7 phó mặt cho may rủi. Anh Đạt nói vậy dì 7 cũng chỉ yên tâm phần nào mà thôi. Dì 7 thoáng tới cái cảnh công an dẹp mà ngay lúc khách đang với số lượng 97 người như vậy ko biết làm như thế nào. Trước đây tuy cũng bị dẹp nhưng cùng lắm cố gắn nhờ khách ủng hộ ngồi nép nép lại với nhau vào trong cũng ko có sao. Tới 97 người như vậy thì nép vào đâu Dì 7 tỏ bày cho hai đứa cháu nghe. Phương Trinh nói - Anh Đạt nói vậy mà bà lo cái gì cho mệt Ngọc Trinh uẫn khúc hỏi - Có khi nào anh Đạt có gốc bự cội ở Vĩnh Long ko ta? - Tui nghĩ cặc bự thôi bà - 2 con đĩ mày đừng có giỡn coi.. tao đang rầu thúi ruột - Lo cái gì bà nội ơi... ổng kêu bày ra đường thì bà bày đi... có gì ổng chịu trách nhiệm - Tụi bay hông có hiểu cái gì hết đó... nhiều khi người ta thấy mình khổ người ta thương... cũng ko thể để người ta mang tiếng với công ty với du khách Phương Trinh " hơi" một tiếng thật dài - Biết đâu người ta có gốc cội bự chà bá ở đây người ta xi nhan trc với công an hết rồi... người ta học cao hông lẽ người ta suy nghĩ thua bà - Ờ... con thấy con Phương Trinh nói cũng có lí đó dì 7 Dì 7 nói phủi - Thì đành vậy chứ biết sao giờ
|
Hôm nay, Dì 7 có 1 sự nươm nớp trong lòng. 97 người khách ngồi chật nức từ trong ra ngoài, lẫn nhà thím Sương. Thật ra Thím Sương cũng buôn bán, Dì 7 ko có dám mượn chỗ nhiều. Dì 7 nhường lại cho Thím Sương khoảng trà đá, nước ngọt ở 25 khách ngồi ở mặt bằng nhà thím
Khách đang ăn uống trò chuyện rôm rả vậy đó, còn Dì 7 thì sầu ưu não ruột
Dì 7 mom men lại chỗ anh Đạt ngồi, Dì 7 hỏi
- Anh Đạt..bộ anh có xi nhanh với công an trước rồi hả?
Anh Đạt ngưng đũa, ngẩng mặt nhìn Dì 7 , nhoẻn miệng cười . Anh Đạt lắc đầu
- Đâu có đâu 7
Dì 7 giật chột
- Úi trời! ..vậy đâu có đc..rủi công an dẹp đường rồi lùa khách đi đâu - " 7 đừng có lo, 7 cứ việc chăm sóc du khách cho anh đi"- Anh Đạt dửng dưng, thái độ ko hề nao núng gí cả
Dì 7 thở 1 luồng hơi rồi đi lại cái bàn nấu bún của mình. Dì 7 trụng rau cho những khách ko thích ăn rau sống. Dì 7 lạt sắc thêm chanh và ớt cho vào một vài cái dĩa nhỏ
Dì 7 rất là tận tình và chu đáo. Toáng khách ở bên nhà Thím Sương thì Dì 7 cho Ngọc Trinh túc trực chờ phục vụ. Còn bên đây thì Phương Trinh. Vậy chứ rảnh tay Dì 7 cũng xông xáo rời quầy mà phục vụ
Anh Đạt tỏ ra quí mến Dì 7 lắm
Đoàn khách này là số lượng của cả 2 chiếc xe chất lượng cao. Mỗi chiếc xe là 1 hướng dẫn chính, cũng là đồng nghiệp cùng chung công ty với anh Đạt, tour công nhân này ko có thuê hướng dẫn phụ, chỉ có trưởng đoàn. Họ là người có uy tín trách nhiệm trong công ty may mặc đối với các công nhân
Điều ko mong đợi của Dì 7 cuối cùng cũng đến, những hộ buôn bán trông thấy công an truy quét mặt bằng liền đánh động cho nhau. Thím Sương chạy vội vã qua loang báo
- Dì 7 ơi Dì 7..tụi cộng an tới
Dì 7 như muốn rụng tim ra ngoài, Dì ngoáy đầu nói gấp
- Anh Đạt ơi..công an tới
Tuy vậy, anh Đạt vẫn thản nhiên ngồi ăn
- Dì cứ để đó đi
Chỉ trong 1 lát, chiếc xe đặc cảnh là là đi đến trước quán Dì 7, bên trên khoang bán tải ko mui có vài 3 cái bản hiệu và vài bộ bàn ghế bị thu gom, có lẽ người ta đã ko kịp dọn
Anh Phong dẫn theo đồng chí Hùng và đồng chí Tài cùng 4 tên dân phòng tản bộ đi qua từ hướng nhà Thím Sương
Đoạn anh Phong khõ gậy lộp cộp vào tấm bản hiệu của quán Dì 7
- Dì 7...vẫn chứng nào tật nấy hả?
Lúc này Phương Trinh và Ngọc Trinh cũng đã nắm trước tình hình, bèn hối hả cùng nhau khiêng tấm bản dô. Hai thằng dân phòng nắm lại ko cho dẹp mà có ý muốn gom để lên xe bán tải. Phương Trinh và NGọc Trinh tiếc nuối ko buông
- Hai anh ơi để tụi em dẹp
Anh Phong sắc nghìm
- Rồi khách khứa bữa nay sao cho ngồi vậy nữa rồi?
Gác lại tô bún đang ăn dang dở, anh Đạt đủng đỉnh bước ra phía trước đường. Hướng ánh mắt nhìn vào anh Phong
- Anh..đây là khách du lịch của công ty tôi đó..ăn xong là họ đi liền à..anh đừng có làm phiền họ - Nhưng đây là cái lề dành cho người đi bộ
Anh Đạt ném mặt nhìn qua dãy mặt bằng đối diện
- Anh vẫn còn đi đc trên này đúng hông?
Anh Đạt hất đầu 1 cái
- Vậy còn bên kia, xe để ngổn ngang hàng hàng như vậy anh sẽ đi đâu..anh đi xuống đường phải hông?
- Tôi ko có trách nhiệm phải trả lời cho anh câu hỏi này...Dì 7..kêu khách vào trong...
Du khách nghe thấy cuộc nói chuyện xào xáo thì cảm thấy hoang mang, Tuy nhiên chưa ai biết mình sẽ vào chỗ nào, cứ loáy ngoáy nghe ngóng tình hình. Một vài người vô tư lự thì vẫn cặm cụi ngồi ăn
Anh Đạt nói
- Bà con cô bác cứ ngồi thản nhiên mà ăn
Anh Phong trừng mắt
- Anh làm công ty nào vậy? Anh hơn công việc của chính quyền hả? ...Tôi bảo dẹp
Anh Đạt gật gù
- Được, tôi cho anh 15 phút để giải tán những mặt bằng nào mà anh đã ko dám đá động tới, ngược lại anh cho tôi cũng thời gian như vậy để di chuyển khách của tôi, và tôi cần biết lý do tại sao những cái biển hiệu nào mà anh đã ko dám cầm gậy gõ vào
Hai thằng dân phòng sừng sộ
- Thằng này nó láo quá anh Phong
Đúng lúc này , nhóm du khách trở nên ồn ả
- Tụi này ai mà ko biết, người nào hối lộ cho nó thì nó cho bán, người nào ko hối lộ nó hạch sách bắt dẹp
Anh Đạt bức xúc
- Còn anh muốn so sánh cái nghề của tôi với cái nghề đại diện cho chính quyền đó...tôi nói thật với anh 1 tháng thu nhập chân chính tôi mang lại là 30 triệu..của anh bao nhiêu? Tôi mới là người đóng góp thu nhập cá nhân cùng với những khoảng thuế của người dân trả lương cho mấy anh đó
Anh Đạt nghênh ngang
- Sao? Hay là anh nói cái nghề của anh hơn tôi...phải chăng là bởi vì anh chừa lại những chỗ mà anh ko gõ tới
Anh Phong tức tối, giọng quát nặng
- Mấy đồng chí qua bển dẹp hết đi
Đồng chí Hùng và đồng Chí Tài , lẫn 2 thằng dân phòng núng nao ko dám
- Anh Phong - Tôi kêu qua dẹp thì dẹp đi
Anh Đạt nói
- Đc, coi như tôi nể sự anh dũng của anh, tôi sẽ đứng đây chờ xem anh sẽ dẹp cái quán cà phê đó như thế nào
Anh Phong quát
- Qua dẹp đi - Phong
Đồng chí Hùng khéo léo lôi tay anh Phong đến nói khẽ
- Mày đừng quên chủ quán là trưởng phòng tài nguyên môi trường, em của chủ tịch tỉnh, thôi bỏ cho nó đi Phong - Làm như vậy dân người ta ko phục mày thấy hông? - "Thì thôi bỏ cho nó đi" - Đồng chí Hùng lôi tay - " Đi..bỏ đi"
Anh Đạt xấc mặt cười
- 1 doanh thu 30 triệu sẵn sàng đứng ra bảo vệ công bằng trong xã hội, còn vài triệu bạc mà sợ rớt mũ kêpi..đồ hèn
Anh Phong quát
- Mày nói gì? Đồng chí Hùng lôi kéo về xe - Phong
Đột nhiên toáng du khách hưởng ứng vỗ tay
Anh Phong quăng cây gậy trèo lên xe ngồi. Chiếc bán tải chậm rì lăn bánh mang theo nhiều suy nghĩ từ nhiều phía
Dì 7 thoáng như người chết lậng. Anh Đạt xoay mặt
- Xin lỗi anh chị em vì sự làm phiền này, mong bà con cứ yên tâm ngồi tại chỗ thưởng thức món đặc sản miền Tây
Một người đàn ông chững tuổi, mà cũng là trưởng đoàn bất chợt nói
- Ừ, vậy đó, làm vậy cho tụi nó sợ..vỗ tay hoan hô hướng dẫn viên của mình đi bà con ơi
|
Buổi trưa, anh Phong ko thiết về nhà ăn cơm. Anh và đồng chí Hùng ngồi kê ka ở 1 quán cà phê gần sở làm. Vẻ mặt anh Phong mong lung trầm lặng trông thấy rõ. Dường như tâm lý anh đã bị tác động mãnh mẽ. Trên tuyến đường ra quân, khí thế thường thấy đã sụt giảm đi nghiêm trọng. Đồng chí Hùng nói
- Mày còn để bụng đến thằng nhãi hướng dẫn viên du lịch đó để làm gì cho phiền
Anh Phong chuyển một màu mắt đục , ly cà phê cũng trở nên nhạt nhẽo so với những ngày mình nhận nhiệm vụ giải tán mặt bằng
- Cái thằng bố láo đó hơi đâu để tâm Phong
Anh Phong trầm tư 1 lát, bèn hé môi
- "Tao lại ko nghĩ đó là sự bố láo" - Anh Phong xoay ngang - " Mày nghĩ sao nếu lần sau nó vẫn dắt khách đến quán Dì 7 và bày biện tràn lan ra ăn uống và thái độ vẫn như thế trong khi mình ko dẹp đc những quán sá theo yêu cầu của nó?
Đồng chí Hùng cắt nhắc
- Chắc 1 lần như vậy nó ko dám dắt khách tới quán dì 7 nữa đâu..nó làm công ty lớn nó rất sợ bị mang tiếng
Anh Phong lắc đầu chậm rãi
- Tao ko nghĩ vậy đâu..khí chất của nó làm như sẽ thách thức mình lần sau
Đồng chí Hùng thở dài
- Rồi bây giờ làm sao? chẳng lẽ chỉ mình 1 thằng hướng dẫn viên du lịch quèn mà mình đá động đến các gạo cội trong tỉnh..còn lãnh đạo cơ quan nữa chi Phong? - Nếu ko dẹp đc sẽ tạo 1 hệ lụy trong quần chúng - Mày tưởng đâu ai cũng láo cá như nó sao? - Nhưng những lời nó nói có lý mà Hùng..tao đâu có ăn cái gì trong đó...tại sao tao ko đc phép khõ gậy vào những mặt bằng như thế?
Đồng chí Hùng vỗ vai anh Phong
- Thôi đi, mày suy nghĩ nhiều quá, mong cho cái vong thằng hướng dẫn viên đó biến khỏi Vĩnh Long đi - Lần sau còn gặp du khách của nó thì mày tính sao đây - Làm lơ, cho dân phòng thịt nó
Anh Phong cận nghĩ, vẻ mặt đắn đo
- Tao ko nghĩ nó sẽ sợ dân phòng, tri thức như nó có thể sẽ đánh động tới cả báo đài toàn Quốc - Mày lại đánh giá cao thằng nhãi đó nữa rồi - Hôm nay mày ko cảm thấy du khách của nó đều đứng về phía nó à, 1 hay 4..chọi với vài chục người..tại sao mình phải bỏ đi 1 cách nhục nhã như vậy?
Đồng chí Hùng thở dài
- Thôi, tao về ăn cơm
|