Fanfic Khải Nguyên | Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
|
|
Chap15: Cứu giúp
Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Vương Nguyên, Lưu Nhất Lân trọng thương đã hôn mê và năm hộ vệ của cậu. -"Đưa anh ta vào trong bệnh viện đi" Vương Nguyên nói với hộ vệ. Vì vậy một hộ vệ cõng Nhất Lân đến bệnh viện ở gần đó, những hộ vệ khác vẫn núp ở chỗ tối, đi theo, hết cách, ai kêu lương tâm của cậu lo lắng làm chi, dù sao cũng đã cứu hắn từ tay đại hán đó, thuận tiện đưa hắn đến bệnh viện, đợi sau khi thông báo với người nhà của hắn sẽ rời đi. Đi hơn mười phút mới đến được bệnh viện. -"Bác sĩ, làm phiền bác sĩ xem giúp anh ta một chút." Vương Nguyên nói. -"Sao lại bị thương như vậy? Hộ sĩ Lí, mang bệnh nhân qua khu Mint." Một bác sĩ trung niên nói. -"Anh ta bị người ta đánh trọng thương, phần bụng bị trúng một đao." Vương Nguyên giải thích. Sau khi nghiên cứu bác sĩ quyết định lập tức tiến hành giải phẫu, bởi vì không liên lạc được với người nhà của hắn, nên Vương Nguyên chỉ có thể giúp hắn ký tên vào đơn phẫu thuật, đợi đến khi giải phẫu hoàn thành mới có thể rời đi.Vốn tưởng rằng một ca phẫu thuật nhỏ (tiểu phẫu) sẽ rất nhanh hoàn thành, ai ngờ bác sĩ đã đi vào hơn hai giờ, còn chưa có một chút động tĩnh, chẳng lẽ quá trình làm tiểu phẫu xảy ra vấn đề gì, Vương Nguyên càng chờ trong lòng càng loạn, giờ này khẳng định Tuấn Khải đã tan làm, nếu là anh trở về còn chưa nhìn thấy cậu, nhất định sẽ rất tức giận. Vương Nguyên sốt ruột ở trong hành lang ngoài phòng mổ đi tới đi lui. Đột nhiên cửa phòng giải phẫu mở ra, một y tá lo lắng đi ra nói: -"Bệnh nhân cần gấp máu nhóm B, hiện tại trong bệnh viện không còn máu nhóm này, nhanh chóng liên lạc với người thân đến tiếp máu, chậm một chút tính mạng bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm." -"Nhưng tôi không biết người nhà của anh ta ở nơi nào, chỉ cần nhóm máu B là được sao?" Vương Nguyên hỏi. -"Đúng vậy, nhưng cần phải nhanh một chút." Y tá trả lời. -"Tôi là nhóm máu B, lấy máu của tôi đi" Vương Nguyên đưa tay ra nói. Bên cạnh, người hộ vệ kia thấy Vương Nguyên muốn đi tiếp máu (hiến máu), vội vàng ngăn cản nói: -"Thiếu gia, như thế sợ rằng không ổn, thân phận ngài trân quý như thế, huống chi nếu như bị ông chủ biết ngài muốn tiếp máu cho người khác, nhất định sẽ giận dữ, vẫn là nên đợi đến khi tìm được người nào đó hiến tặng máu rồi hãy nói." -"Không có thời gian, huống chi mạng người đang nguy kịch, không cần lo lắng, hiến máu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng ." Cậu nói xong liền theo y tá đi lấy máu. Sau khi lấy máu xong, Vương Nguyên lại ngồi trên ghế đẩu ở hành lang bệnh viện đợi hơn một tiếng đồng hồ, thấy đèn trong phòng giải phẫu tắt, bác sĩ tuyên bố ca giải phẫu rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ rất nhanh hồi phục, Vương Nguyên mới tính toán về nhà, lúc này trời đã rất tối, đêm càng thêm thâm trầm, mấy vì sao trong không trung có vẻ ảm đạm không có ánh sáng, giống như đem bóng đêm huyền diệu che giấu trọn tòa thành thị, chỉ còn lại ánh đèn nê - ông lóe sáng, thành phố KaiYuan từ từ đựợc bao phủ một tầng sắc thái thần bí. Trên đường, Vương Nguyên từ từ đi về nhà. Lúc này trong lâu đài bao phủ một tầng không khí bị đè nén, bởi vì nam chủ nhân của lâu đài cho đến bây giờ vẫn chưa có trở về, mà ông chủ đã đợi hơn bốn giờ rồi. Theo thời gian trôi qua, chỉ thấy sắc mặt của ông chủ càng ngày càng thối, không có người giúp việc nào dám đến vị trí gần đại sảnh, sợ bị biến thành vật hy sinh, tất cả mọi người hết sức chăm chỉ làm việc, cầu nguyện nam chủ nhân mau mau trở lại, bằng không cả lâu đài đều muốn bị đóng băng rồi. -"Vẫn chưa trở về sao?" Vương Tuấn Khải trầm mặt hỏi. Vốn là chính anh một ngày ở công ty cũng không yên lòng, luôn nhớ vật nhỏ, anh từ chối một hợp đồng trị giá hơn một tỉ, chỉ vì muốn nghỉ sớm một canh giờ để về nhà gặp cậu, vốn tưởng rằng về đến nhà sẽ giống như thường ngày, vừa về đến cổng chính của lâu đài, tình yêu bé bỏng của anh sẽ giống như một chú bướm nhỏ nhào vào trong lòng ngực anh, nào ngờ đến bây giờ cậu cũng còn chưa có về nhà, khiến cho lòng anh càng ngày càng lo lắng liệu có phải hay không cậu thích thế giới bên ngoài, sẽ không trở về nữa. May mà nhóm hộ vệ báo cáo với anh, nói là trên đường về nhà xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn, cậu hiện tại đang trên đường về rồi, lúc này tim của anh mới thả lỏng. -"Ông chủ, hộ vệ nói thiếu gia hiện tại đang trên đường về rồi." Quản gia cung kính đứng ở sau lưng Vương Tuấn Khải trả lời. Nghe xong lời quản gia nói, Sắc mặt Vương Tuấn Khải mới có chút chuyển tốt, sau đó liền đi về phía cửa lâu đài. _________________________________________- LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI ^^
|
Chap 16: Về nhà
Vào thời điểm Vương Nguyên trở lại lâu đài, Vương Tuấn Khải đang đứng ở cửa giống như đang đợi cậu, phía sau anh hai dãy người giúp việc đứng chỉnh tề, trong nháy mắt nhìn thấy anh, Vương Nguyên chạy thật nhanh về phía trong ngực của anh, lấy tay ôm cổ anh nói: -"Tuấn Khải, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?" Vương Tuấn Khải đưa tay ra đón được Vương Nguyên, nghe được câu ấy của cậu, nhất thời tất cả buồn bực trong lòng đều tiêu tán vô ảnh vô tung, tay ôm cậu thật chặt, vùi đầu vào trong mái tóc của cậu, hôn tóc của cậu, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cậu, xác định cậu đang ở trong lồng ngực anh, trong lòng mới chậm rãi bình ổn lại. Vương Tuấn Khải nỉ non đáp lại: -"Bảo bối Nguyên nhi, anh rất nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ em. Thật lo lắng em bị người ta bắt cóc, lo lắng em bị người ta khi dễ, lo lắng em sẽ không muốn quay về. . . . . ." -"Ha ha ha. . . . . . Anh quên Tiểu Nguyên này là bảo bối của Vương Tuấn Khải sao, ai mà dám bắt cóc? Em nói rồi đời đời kiếp kiếp cũng muốn kề cận anh, cho nên Tiểu Khải ở nơi nào, em liền ở đó." Vương Nguyên an ủi. -"Vương Tuấn Khải cũng là chỉ thuộc về Tiểu Nguyên, bảo bối chắc là đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi." Nói xong liền chặn ngang bế cậu lên đi vào phía trong lâu đài. Đối với cái tình huống loại này, tất cả mọi người thấy nhưng cũng không hề ngạc nhiên, mọi người đều biết chỉ có ở trước mặt thiếu gia Nguyên nhi, ông chủ bình thường tiếc chữ như vàng mới có thể nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn là biểu tình nhu tình như nước. Đối với những lời ngon tiếng ngọt của ông chủ mọi người người giúp việc cũng giữ vững tinh thần " Phi lễ (Khiếm nhã) chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động". Thời điểm khi Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên tiến vào đại sảnh, tổng quản cũng đã sắp xếp xong xuôi bữa ăn tối, không hổ làm tổng quản nhiều năm như vậy, bản lãnh của ông ta cũng không phải là cái dù, chỉ cần một ánh mắt của Vương Tuấn Khải, ông ta liền hiểu rõ ý của ông chủ, ở thời điểm ông chủ nổi giận, chỉ có ông ta dám đến gần ông chủ, cho nên tất cả mọi người đối với lão quản gia này tương đối bội phục cùng tôn kính, Tuấn Khải cũng tương đối tin nhiệm ông ta, dù sao quản lý một lâu đài lớn như vậy cũng không dễ dàng. Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào phòng ăn, bế cậu ngồi ở trong lồng ngực mình, sau đó bắt đầu gắp thức ăn bón cho cậu -."Tuấn Khải, em muốn ăn món thịt kho đó, nhìn có vẻ rất ngon, trong nhà đổi đầu bếp rồi sao?" Vương Nguyên vừa ăn vừa hỏi . Tuấn Khải vừa nghe lời Vương Nguyên nói, tay đang gắp thức ăn dừng một chút trả lời: - "Không có, bảo bối Nguyên nhi thích ăn, về sau liền kêu hắn chuyên môn phụ trách món ăn này có được hay không, ăn từ từ, không ai giành với em, cẩn thận mắc nghẹn." Nhìn dáng vẻ Nguyên nhi ăn cơm giống như là dân chạy nạn trong sở đi ra, hơn nữa lại còn nói thịt kho ăn thật ngon, bảo bối của anh bình thường không ăn thịt kho, thật rất khó tưởng tượng bảo bối Nguyên nhi của anh ở bên ngoài chịu khổ thế nào, mới một ngày không thấy liền gầy nhiều như vậy, xem ra cần tìm một đầu bếp biết phối hợp dinh dưỡng thật tốt mới được. -"Bảo bối, buổi trưa em không có ăn cơm sao?" Vương Tuấn Khải tính toán thử dò xét hỏi một câu. -"Uh, không dám ăn nhiều, sợ Tiểu Hoành không đủ ăn ~" Vương Nguyên vừa ăn vừa nói. -"Tiểu Hoành? Cậu ấy là ai? Em tại sao lại ăn cơm hộp của người ta?" Vương Tuấn Khải nói lên nghi ngờ -."Oh, anh nghe lầm, em nói là cơm hộp ăn thật ngon. Tuấn Khải, em nói cho anh biết nha, Tiểu Hoành là bằng hữu mới quen ở trường của em, con người của cậu ấy rất tốt." Vương Nguyên phát hiện mình thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng, vì vậy bổ sung. -"Vậy sao? Vậy bảo bối ở trường học có vui hay không?" Vương Tuấn Khải hỏi, xem ra bảo bối của anh cũng không có ý định nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra ở trong trường học, sợ anh lo lắng, chỉ là chờ một chút nữa anh sẽ đích thân tìm hiểu tình huống. -"Rất vui vẻ nha, có thể biết rất nhiều bằng hữu, hơn nữa bên ngoài thật sự biến đổi rất nhanh, nhà cửa đều không giống như của chúng ta, còn có thật là nhiều xe, không nghĩ tới mới tám năm liền phát triển nhanh như vậy. Chẳng qua em vẫn tương đối thích sự yên tĩnh trong nhà, người bên ngoài thật là phức tạp." Vương Nguyên nói. Nghe lời Vương Nguyên nói, bên trong lòng của Vương Tuấn Khải ngọt ngào giống như ngậm một khối đường vậy. Quả nhiên, bảo bối của anh rất ưa thích hoàn cảnh do anh vì cậu mà tạo nên, vì vậy bữa ăn tối cứ như vậy kết thúc trong lúc tán gẫu. Dii: Bảo bối anh cho em hỏi anh làm gì mà có 1 ngày đã gầy đi vậy �� Em nhịn ăn tối mấy tháng mà chẳng sụt được lạng nào -.-______________________________LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI ��
|
Chap 17: Tình hình cụ thể
Chap này tặng riêng cho Hmai17112004 Sau khi ăn xong bữa ăn tối, Vương Tuấn Khải liền nắm tay Vương Nguyên tản bộ trên con đường nhỏ trong vườn hoa, sao dần dần sáng ngời, gió nhẹ thổi tới, khi ánh trăng chiếu trên người của họ, tạo ra một cái bóng thật dài, thật đúng là phù hợp. Đi tới một mảnh trong biển hoa, Vương Nguyên buông tay Vương Tuấn Khải ra, chạy vào trong biển hoa, sau đó nhắm mắt lại, hai tay mở rộng (dang hai tay), ngửi hơi thở trong làn gió nhẹ, sợi tóc của cậu phất phới trong gió, ánh trăng chiếu xuống trên người cậu, giống như là thiên sứ rơi xuống phàm trần, giống như sẽ phải bay đi theo gió, Vương Tuấn Khải đứng ở phía sau cậu thấy một màn như vậy, hoảng hốt chạy lên phía trước, lấy tay ôm cậu thật chặt từ phía sau, đầu tựa vào trong cổ của cậu nỉ non hỏi: -"Bảo bối, có lạnh hay không? Hả?" -"Ha ha ha. . . . . Không lạnh, chỉ là rất nhột nha." Bởi vì hơi thở của anh phun lên cổ cậu, làm cho cậu cười ha hả trả lời. -"Bảo bối, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rời anh đi, có được hay không?" Vương Tuấn Khải bất an hỏi. -"Được, bất luận em ở nơi nào, cũng sẽ quay về bên cạnh anh, nếu như em lạc đường, em sẽ cố gắng tìm được đường về nhà, nhưng là anh phải nhanh hơn một chút tìm được em, bởi vì không có Tiểu Khải ở bên người em sẽ cảm thấy sợ hãi." Vương Nguyên nghiêm túc trả lời. -"Cái này là giao ước, ha ha ha. . . . . . Nên quay vào nhà, đừng để bị lạnh." Vương Tuấn Khải nói xong cũng ôm ngang eo Vương Nguyên vào nhà. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào phòng của cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên trên giường, xoay người đi vào phòng tắm mở nước tắm, sau đó mới ôm Vương Nguyên đưa vào trong phòng tắm cười xấu xa nói: -"Bảo bối, tắm thôi, có muốn anh giúp em một tay tắm hay không." -"Không cần, em tự tắm, anh mau đi ra á." Vương Nguyên sẳng giọng, bởi vì hoài nghi lời nói của Vương Tuấn Khải đã khiến cho hai gò má của cậu đỏ hồng, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình. Kỳ quái, hôm nay Tuấn Khải sao vậy, bình thường anh đều là rất nghiêm chỉnh, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt xấu xa đó của anh, chỉ là cũng vẫn rất đẹp trai. -"Ha ha ha. . . . Vậy em từ từ tắm, anh ở ngay bên ngoài, có việc thì gọi anh." Vương Tuấn Khải sau khi nói xong, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên trán của cậu, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Tuấn Khải ngay sau khi ra khỏi phòng Vương Nguyên liền đi đến phòng sách. Trong phòng sách, năm ám vệ (vệ sĩ ngầm) của Vương Nguyên đã sớm đợi ở đó, thấy Vương Tuấn Khải đi vào, toàn thể cung kính chào hỏi. -"Nói đi, hôm nay tại sao trễ như vậy mới trở về, còn nữa ta muốn biết tất cả chuyện xảy ra ở trường học của Nguyên nhi, bao gồm đã ăn bao nhiêu cơm, với ai nói qua mấy câu nói, nội dung là cái gì, ta tất cả đều phải biết." Vương Tuấn Khải đi tới trên sô pha ngồi xuống thâm trầm hỏi. -"Dạ, chủ nhân, thiếu gia hôm nay trên đường về nhà bởi vì cứu Lưu Nhất Lân- Bang chủ Hắc Ưng bang, cho nên mới tương đối trễ mới quay về." Ám vệ cung kính trả lời. -"Nói tiếp." Vương Tuấn Khải ra lệnh. Sau khoảng nửa giờ, ám vệ chậm rãi tường thuật lại tất cả mọi chuyện của Vương Nguyên từ lúc rời nhà đến trường học rồi trở về đến nhà. Vừa nghe ám vệ báo cáo xong, Vương Tuấn Khải liên nổi lên sát tâm, lạnh lẽo mở miệng nói: -"Ngươi nói là Dịch Dương Thiên Tỉ lấy cây sổ nước cho Nguyên nhi uống, cũng bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà bị người ta uy hiếp, lại còn cho Lưu Nhất Lân máu?" -"Đúng vậy" Ám vệ lúc này mặc dù rất sợ Vương Tuấn Khải, nhưng trong lúc cấp bách bất đắc dĩ đành nhắm mắt trả lời. -"Rất tốt, rất tốt." Vương Tuấn Khải cắn răng cắt chỉ nói. Chính mình vô cùng che chở bảo bối thế nhưng mới đi ra ngoài một ngày liền chịu nhiều uất ức như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ đáng chết, Lưu Nhất Lân đáng đâm ngàn đao, đợi đấy, ta sẽ cho các ngươi phải đẹp mắt. -"Mấy kẻ trong trường học uy hiếp Nguyên nhi của ta kia không hy vọng phải thấy chúng nữa, nghĩ biện pháp đuổi các ả ra khỏi trường học đi; còn nữa theo ý ngươi nói cái người gọi Lưu Chí Hoành đó là thích Dịch Dương Thiên Tỉ ? Nếu đã như vậy, liền nghĩ biện pháp đem bọn họ gom thành một đôi; còn có những kẻ tìm Lưu Nhất Lân gây phiền toái kia các người dọn dẹp cho sạch sẽ đi, ta không hy vọng Nguyên nhi chảy máu vô ích, về phần Lưu Nhất Lân, một ngày nào đó ta sẽ buộc hắn đem những gì hắn thiếu (nợ) Nguyên nhi trả lại, để phòng ngừa chuyện như hôm nay lại xảy ra, ngươi đi Hắc bang tìm mấy sát thủ có nhóm máu khác nhau tới đây bảo vệ Nguyên nhi, không còn việc gì thì tiến hành ngay đi, nhớ kĩ, ta không hy vọng lần sau chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, hậu quả thế nào các ngươi nên rõ ràng." Vương Tuấn Khải nói. -"Rõ" Ám vệ hồi đáp, sau đó xoay người ra khỏi thư phòng. -"Quản gia, gọi toàn thể thầy thuốc từ giờ trở đi đợi lệnh, còn có chuẩn bị tất cả các loại thuốc có liên quan đến dị ứng." Vương Tuấn Khải nhấn một cuộc điện thoại cho Quản gia, sau đó xoay người ra khỏi phòng sách. Dii: Ngoại trừ những công việc hiện tại thì Đại ca nhà ta còn chuẩn bị hành nghề " ông mai bà mối" nữa nha �� _____________________________________________________ LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI ^^
|
Chap 18: Cơn ác mộng
Thời điểm khi Vương Tuấn Khải trở lại phòng của Vương Nguyên, cậu đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da. Bởi vì là mới vừa tắm sạch xong, da ướt có vẻ non mềm phấn nộn, tràn đầy hấp dẫn. Mặc dù đã từng rất nhiều lần thấy Vương Nguyên như vậy, nhưng vẫn là không thể đủ miễn dịch, Vương Tuấn Khải hô hấp hơi chậm lại, đi tới từ phía sau ôm cậu thật chặt, đầu tựa vào trên cổ của cậu hôn nhẹ nỉ non nói: -"Bảo bối, em thật là thơm." -"Ý tứ này của Tiểu Khải chính là bình thường em rất thối sao?" Vương Nguyên quệt mồm xoi mói nói. -"Bảo bối của anh vẫn luôn thơm ngào ngạt." Vương Tuấn Khải dụ dỗ. -"Sao mà nghe anh nói em cứ như là một loại món ăn vậy." Vương Nguyên sẳng giọng. -"Ha ha ha. . . . . Bảo bối Nguyên nhi của anh chính là món ăn của anh nha, đi, nên đi ngủ rồi." Vương Tuấn Khải nói xong cũng ôm eo bế Vương Nguyên nhẹ nhàng đặt lên giường, săn sóc đắp kín mền cho cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên miệng cậu. -"Bảo bối, ngủ ngon, anh yêu em." Vương Tuấn Khải rù rì nói. Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã say ngủ, toàn bộ thế giới một mảnh yên tĩnh, đột nhiên Vương Tuấn Khải bị một hồi tiếng sấm đánh thức, đáng chết, chỉ thấy anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay cả y phục cũng không kịp mặc liền lập tức xuống giường chạy về hướng phòng của Vương Nguyên .Ở bên ngoài phòng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải liền nghe thấy tiếng kêu gào hoảng sợ của cậu: -"Tuấn Khải, anh đang ở đâu?" -"Tuấn Khải mau cứu em, a, chớ tới gần ta.". . . . . . . . . . . Tâm Vương Tuấn Khải trong nhất thời tiếng kêu của cậu mà rất đau lòng, không nghĩ ngợi thêm, lập tức đẩy cửa đi vào mở đèn, quả nhiên Tiểu Nguyên gặp phải ác mộng, tay của cậu quơ múa lung tung trên không trung một cách vô thức. Tay Vương Tuấn Khải bắt lấy được tay của cậu, sau đó ôm lấy cậu thật chặt. -"Nguyên nhi, mau tỉnh lại, ngoan, không có chuyện gì, Tiểu Khải đang ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu cả, đừng sợ, thật xin lỗi. . . . . . ." Vương Tuấn Khải dỗ dành nói. Chỉ thấy Vương Nguyên từ từ bình tĩnh lại, đôi tay vòng chắc thật chặt quanh hông của Vương Tuấn Khải, đầu tựa vào trên lồng ngực của anh, nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh. Thấy tâm tình cậu tương đối ổn định một chút, Vương Tuấn Khải mới yên lòng. Đều do anh không tốt, biết rất rõ ràng bảo bối Nguyên nhi mỗi khi có sấm sét sẽ gặp ác mộng, anh đã tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý nhưng cũng không tìm được biện pháp loại bỏ dứt điểm được hiện tượng này cho cậu, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là ngày ngày chú ý tình huống thời tiết, sau đó vào những buổi tối có sấm sét sẽ canh giữ ở bên cạnh cậu, nhờ vậy, tình trạng gặp ác mộng của cậu đã có chuyển biến tương đối khá hơn. Là tại anh hôm nay chỉ lo tìm hiểu những chuyện xảy ra với cậu ở trường học, mới có thể quên chuyện tối nay có thể có sấm sét, lại để cho bảo bối của anh bị sợ hãi, đều là anh đáng chết. Trong lúc Vương Tuấn Khải đang ăn năn hối hận, anh cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, chỉ thấy một cái chân của Vương Nguyên chẳng biết từ lúc nào gác ngang sang, đặt ở trên người của anh, lúc này Vương Nguyên hoàn toàn giống như bạch tuộc, cả người treo trên người của Vương Tuấn Khải, hơn nữa chân của cậu còn không ngừng ma sát chân của anh, lúc này anh thế nhưng đáng chết có phản ứng. Áo ngủ của Vương Nguyên, mặc cổ áo tương đối rộng, bởi vì động tác của cậu khiến cho vai lộ ra một mảng lớn, từ tầm mắt của anh nhìn qua, đúng lúc có thể thấy hai bông gò đào của cậu mặc dù nhỏ nhưng rất mê người, nhất thời Vương Tuấn Khải cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Phải tỉnh táo, Vương Tuấn Khải nhất quyết tự nói với mình, không thể ở tình huống bảo bối không hiểu chuyện đại phát thú tính. Vì vậy Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lấy chân của Vương Nguyên đang đặt ở trên người anh ra, chuẩn bị xông vào phòng tắm tắm nước lạnh cho bình tĩnh một chút, nhưng mới vừa lấy chân của cậu ra, cậu lại lập tức gác lên, lấy mấy lần đều là như vậy, Vương Tuấn Khải đành phải thôi. -"Tiểu yêu tinh mê người, em xem ra rất tốt, ở trên người anh điểm một phen hỏa lớn như vậy, bản thân lại ngủ ngon lành" Vương Tuấn Khải lấy tay cưng chiều điểm một cái lên mũi Vương Nguyên rù rì nói. Cứ như vậy, Vương Tuấn Khải một đêm không ngủ, trong đầu vẫn hiện lên cảnh đẹp đáng kinh ngạc mới vừa rồi mình lơ đãng nhìn thấy, ngửi mùi thơm cơ thể trên người Vương Nguyên phát ra, càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa cũng càng lớn, tư vị chỉ có thể nhìn không thể ăn thật rất khó chịu, nhưng là vì bảo bối, tất cả đều là đáng giá. Vương Tuấn Khải vẫn hi vọng đợi đến thời điểm kết hôn chân chính chiếm lấy Vương Nguyên mới đúng là thật sự tôn trọng cùng yêu thương cậu. Vương Nguyên còn không biết người đàn ông cậu yêu thương cả đêm đều ở đây vì cậu gian nan chịu nhịn lửa dục, trong mộng cậu tựa hồ có cảm giác khóe miệng chậm rãi giơ lên, trong chớp nhoáng đó ngay cả trời đất đều biến sắc ở trong nụ cười của cậu.********Đó đó! Nhìn mà không thể ăn mới đáng sợ nha. Há há ta nhớ là vì vội anh nam chính còn chưa có mặc y phục *đỏ mặt*. Hai! không biết lúc đi ngủ anh ấy có thói quen "không cần y phục" không nữa? ....*tưởng tượng...lại đỏ mặt*. Dii: Tổng tài, lão đại, bang chủ đều vất vào sọt rác thì vẫn chỉ là " tinh trùng thượng não, sống bằng nửa thân dưới thôi"��
__________________________________________________________ LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI ><
|
Chap 19: Điên rồi
Đêm khuya yên tĩnh, lúc này giữa vùng ngoại ô thanh tĩnh, có một tòa biệt thự vô cùng xa hoa, cảnh vật tĩnh mịch mà cao nhã, một mảng lớn đèn màu chiếu sáng cả căn biệt thự sang trọng. Trong một gian phòng rộng rãi sáng ngời trên lầu hai của biệt thự, căn phòng tràn ngập hơi thở cương dương, một bóng dáng cường tráng đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn như xuyên thấu qua cảnh sắc phía ngoài cửa sổ đắm chìm trong trong suy tư. Cốc cốc cốc. . . . . . Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào trong căn phòng ngủ sáng ngời, cắt đứt trầm tư của chủ nhân. -"Vào đi" Thanh âm hùng hậu trong đêm tối càng thêm thâm trầm. Nghe được trả lời, một người giúp việc rất cung kính đi vào trong phòng ngủ, thấy cậu chủ đang đứng trước cửa sổ sát đất mở miệng nói: "Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi xuống, thiếu gia Lục Vân tới." Nghe được lời người giúp việc nói, Dịch Dương Thiên Tỉ hồi suy nghĩ cau mày nói: -"Ừ, biết rồi, nói lại là tôi sẽ xuống ngay." -"Vâng" Người giúp việc nghe được trả lời theo dự liệu cung kính lui ra khỏi phòng. Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa vừa đi tới cầu thang liền thấy tiếng cười của mẹ cùng một người khác có giọng nói mềm mại, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ. Dịch Dương Thiên Tỉ mặt không biến sắc đi xuống lầu, một chàng trai nhu nhược ngọt ngào trong nháy mắt thấy Thiên Tỉ, gương mặt hồng hồng như quả táo, thẹn thùng cúi mặt, phụ nhân đoan trang bên cạnh thấy biến chuyển của chàng trai không nghĩ cũng biết nhất định là con trai của bà xuống, không hổ là con trai của bà, mị lực lớn như vậy. -"Con trai, Lục Vân hôm nay vừa mới trở về nước đến chơi , con nên đưa cậu ấy đi dạo một chút quanh thành phố KaiYuan đi, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu" mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ, Chu Lệ Phương nói. Vừa nghe lời Chu Lệ phương nói, gò má của Lục Vân đỏ hơn, nhỏ giọng kêu một câu: -"Chào Dịch đại ca" -"Tốt lắm, các ngươi người trẻ tuổi nói chuyện phiếm đi, Lục Vân hãy xem đây như nhà của mình, có rãnh rỗi thường xuyên tới chơi, tối nay hãy cứ ở lại đây, ta đi nghỉ trước, ngủ ngon." Chu Lệ phương nói xong đi về hướng gian phòng của bà, không cho con trai bà có cơ hội cự tuyệt. Thấy mẹ tác hợp rõ ràng như vậy, mày đẹp Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu lại, hắn đã có chàng trai hắn yêu mến, đời này sẽ không nhìn người nào khác nữa, thế này thì những tính toán của mẹ là vô dụng rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng làm trái ý của mẹ. Trong lòng của mẹ, hắn sẽ luôn luôn làm theo mọi sắp xếp của bà, chính là như vậy bà đã nuôi dưỡng hắn thành người có nội tâm như một con báo, ngoan ngoãn thuận theo cũng không có nghĩa sẽ không phản kháng, mà là lười phản kháng. Mẹ muốn tác hợp hắn cùng Lục Vân có lẽ là bởi vì gia thế phong phú của Lục Vân đi, nếu không bằng vào tính tình động một chút là đỏ mặt của cậu ta ở trước mặt bà, mẹ sao có thể để cho cậu ta trở thành con dâu của Dịch gia (Nhà họ Dịch ). Xem ra lần này là khiến mẹ thất vọng rồi, bởi vì con dâu Dịch gia chỉ có thể là cậu ấy, chàng trai giống như thiên sứ Vương Nguyên. Nhớ tới cậu, trong lòng liền một hồi ngọt ngào, cậu là người đầu tiên được uống nước cây sổ do hắn tự mình ép, đã hơn sáu tiếng đồng hồ không được nhìn thấy cậu ấy, không biết lúc này cậu ấy đang làm gì, có hay không nhớ tới hắn, tự mình nhớ cậu nhớ đến sắp điên rồi, nếu như mà biết rõ nhà cậu ấy ở đâu, lúc này hắn nhất định sẽ giống như mao đầu tiểu tử đứng ở cửa nhà cậu ấy, nhìn cửa sổ phòng nhớ nhung cậu ấy! Ha ha ha. . . . . Thì ra đây chính là tư vị tình yêu, thỉnh thoảng ngọt ngào thỉnh thoảng nhớ nhung. Nghĩ đi nghĩ lại, Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra nụ cười mê người. Lục Vân thấy Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười, cho là hắn cười với cậu, nhất thời trong lòng vui vẻ giống như ăn mật đường nói: -"Dịch đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Đến khi Dịch Dương Thiên Tỉ lấy lại tinh thần liền nhìn đến nụ cười thẹn thùng hạnh phúc của Lục Vân nhíu mày nói: -"Đi thôi" Ngay sau đó liền đi trước bước ra ngoài, Lục Vân theo sát phía sau hắn. Ánh trăng chiếu lên trên người bọn họ, giống như kiểu đầy tớ sợ hãi theo sát ở phía sau ông chủ rất tức cười. Dọc theo đường đi, Lục Vân cũng cố gắng tìm đề tài để tán gẫu, chỉ là mỗi lần đều bị một câu nói của Dịch Dương Thiên Tỉ cự tuyệt, khiến cậu không khỏi lúng túng. "Con trai bình thường thích nhận được quà tặng gì?"Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên dừng lại hỏi. Vừa nghe đến quà tặng, Lục Vân cho là Dịch Dương Thiên Tỉ muốn tặng quà cho cậu, vui vẻ cười nói: -"Cái gì cũng được, chỉ cần là có một phần tâm ý, thì dù là tặng quà gì người nhận cũng sẽ rất vui vẻ." -"Ah, tôi hiểu rõ rồi, cám ơn em, khuya lắm rồi, đi về nghỉ ngơi đi!" Nghe được đáp án hắn muốn, Dịch Dương Thiên Tỉ dịu dàng nói. Bác gái nói rất đúng, thích thì phải cố gắng đi tranh thủ, thật không hiểu nổi cậu ở trước mặt người khác vốn giỏi về giao tiếp, nhưng ở trước mặt Dịch đại ca liền thay đổi dễ dàng xấu hổ giống như một cậu bé vậy, nhìn biểu tình của Dịch đại ca, anh ấy chắc là thích loại người can đảm đi, bằng không anh ấy làm sao lại nói chuyện dịu dàng đối với cậu như vậy đây, nhất định là như vậy, xem ra muốn khiến cho Dịch đại ca thích cậu, sẽ phải biến thành can đảm (táo bạo) mới được. Dii: Ta đang định drop fic này. Chán quá! Ai cho ta tí động lực đi .-. Hôm nay 2 chap nha ^^_____________________________________________ LIKE & COMMENT TA RA CHAP MỚI ><
|