Fanfic ChanBaek | Tổng Tài Mặt Lạnh Với Thư Kí Toàn Năng
|
|
Chương 5~
"Tuấn Miên, giúp tớ điều tra lý lịch của Biện Bạch Hiền, ngày mai cho tớ câu trả lời." Thừa dịp Bạch Hiền đi ra ngoài lấy nước, Phác Xán Liệt lập tức dặn dò Tuấn Miên đi tìm hiểu lai lịch của cậu. "Vâng, Tổng giám đốc Phác." Tuấn Miên học theo giọng điệu của Bạch Hiền trêu tức Phác Xán Liệt. Xán Liệt đập mạnh tập tài liệu lên bàn, "Ngay cả cậu cũng cho là tớ không đúng?!" "Đùa à, tớ đây nào dám! Được rồi, không đùa cậu nữa, tớ phải đi làm việc, vào đây xem trò vui với cậu mà quên mất tớ còn nhiều việc phải làm lắm." "Kim Tuấn Miên!!!" Thừa dịp trước khi Phác Xán Liệt kịp nổi bão, Tuấn Miên chạy nhanh như chớp ra ngoài. Cuộc sống mà, chính là nhiều màu sắc, dáng vẻ như vậy đấy! "Nếu như em nguyện ý bóc mở từng lớp, từng lớp, từng lớp trái tim anh, em sẽ phát hiện ra và rồi ngạc nhiên..." Tiếng chuông vang lên, Phác Xán Liệt nén giận ấn nút nhận điện thoại. "Alo, Chung Nhân, có chuyện gì vậy?" "Liệt à, nghe nói cậu tìm được một thư ký nam, là do lão gia nhà cậu giới thiệu! Thế nào, buổi tối đưa đến đây cho bọn tớ mở mang tầm mắt một chút được chứ?" "Chết tiệt! Làm sao cậu biết?!" Đợi đã, Phác Xán Liệt đột nhiên nghĩ tới một người, "Tuấn Miên! Đợi xem ông đây có làm thịt cậu không!" "Hắt xì!" Tuấn Miên đang cười trộm bỗng nhiên hắt hơi một cái, rồi lấy tay cọ cọ mũi, lẩm bẩm, "Nhất định là Kim Chung Nhân đã chọc đến, bảo Liệt đưa bạn nhỏ thư ký ra ngoài chơi rồi. Không ổn, mình phải trốn đi mới được!" Ý thức được mình đã bị lộ, Tuấn Miên nhanh chóng dặn dò cấp dưới, "Nghe rõ đây, nếu lát nữa Tổng giám đốc tới tìm tôi, thì nói tôi không được khỏe xin nghỉ nửa ngày rồi, hiểu chưa?!" Căn dặn xong xuôi, Tuấn Miên lập tức mang theo hạng mục còn chưa làm xong rời khỏi hiện trường. Nói đùa gì chứ, quen biết nhau lâu như vậy rồi, tớ lại để cho cậu bắt được đấy! Trong văn phòng, Xán Liệt vừa mới cúp điện thoại: Kim Chung Nhân chết tiệt! Cư nhiên lại có thể đem Phàm Ca ra gây áp lực! Xem ra tối nay phải mang Bạch Hiền theo thật rồi. Phàm Ca chính là Ngô Diệc Phàm, nhà họ Ngô và nhà họ Phác có quan hệ thân thiết từ lâu, Ngô Diệc Phàm lớn hơn Phác Xán Liệt mấy tuổi, từ nhỏ đã rất chiếu cố đến anh. Trước đây Xán Liệt là kẻ điếc không sợ súng, thường xuyên gây sự đánh nhau, tất nhiên không lần nào thiếu Ngô Diệc Phàm, hơn nữa sau tất cả, mọi việc đều là do Ngô Diệc Phàm gánh trách nhiệm. Cho nên, tuy rằng trời sinh Phác Xán Liệt đã lạnh lùng, nhưng đối với Ngô Diệc Phàm lại hết sức kính trọng, lần này là Phàm Ca yêu cầu nên mình đương nhiên phải đáp ứng rồi. Cảm giác này thật giống như đánh một quyền vào đám bông vậy! Bực thật! Phác Xán Liệt buồn bực muốn chết! Vừa vặn lúc này Bạch Hiền đi lấy nước quay về. "Thư ký Biện, buổi tối tôi có một bữa tiệc, cậu đi theo tôi." Phác Xán Liệt nói với thái độ không để cho Bạch Hiền từ chối khiến cậu rất khó chịu, nhưng là vì công việc, cậu vẫn bất chấp mà phải đồng ý. Buổi tối, Xán Liệt đưa Bạch Hiền đi gặp bạn bè. Hai người đều không ưa gì nhau nên trên đường đi cũng không ai mở miệng nói chuyện, không khí lạnh lẽo, nhanh chóng cô đặc. Rốt cuộc cũng tới nơi cần đến, Bạch Hiền tháo dây an toàn, xuống xe. Phác Xán Liệt lái xe đi đỗ, rồi đưa Bạch Hiền đi gặp mấy vị tổn hữu. Xán Liệt và Bạch Hiền đi vào, bên trong phòng, mấy người lâu ngày không gặp đến sớm đã bắt đầu ồn ào. Chung Nhân, Chung Đại, Ngô Diệc Phàm, còn có Tuấn Miên vừa thấy bọn họ vào cửa đã thầm cười trộm nữa. Cái này là tình huống quỷ gì vậy?! Cảm nhận được mọi chuyện không bình thường, Bạch Hiền nhíu mi: Phác Xán Liệt, anh đang đùa tôi đấy à! Bạch Hiền cảm thấy gần như cả vũ trụ nhỏ đều đang tập trung trên người mình, bình tĩnh, phải bình tĩnh, cậu không ngừng tự nói thầm mình phải bình tĩnh trở lại, không thể để cho bọn họ chế giễu. "Cậu chính là thư ký mới của Liệt đúng không?" Chung Nhân là người đầu tiên không kiềm chế được mà mở miệng. "Đúng." "Cậu tên gì?" "Biện Bạch Hiền ." "Oa! Hai người thật là đẹp đôi nha! Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" "20." "Cậu có thể nói nhiều một chút không?" "Có thể." "..." Bầu không khí bỗng trùng xuống, Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt hãm hại đưa đến nơi này vốn đã rất khó chịu, lúc này lại còn bị hỏi đông hỏi tây, quả thực đã khó chịu đến cực điểm! Chuyện này là gì đây! Điều tra hộ khẩu người thân hả! Nghe được mấy câu hỏi của Chung Nhân, trên đầu Xán Liệt cũng rải đầy hắc tuyến: Chung Nhân, cậu đang làm cái khỉ gì vậy!!! Lúc sau vẫn là Phàm Ca bước ra làm dịu bầu không khí, vươn tay phải, cười rất thân thiện, nói với Bạch Hiền, "Xin chào, tôi là Ngô Diệc Phàm, lần đầu gặp mặt, rất vui được quen biết cậu." Bạch Hiền vươn tay phải nhẹ nắm ngón tay Ngô Diệc Phàm, không nói gì mà chỉ gật gật đầu. "Liệt, thư ký của cậu thật lạnh lùng đó!" Chung Nhân vừa mở miệng đã lại thấy nhạt nhẽo... "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Lần này là Chung Đại lên tiếng. Trên bàn ăn, ngoại trừ Phác Xán Liệt rất kỳ quái ra, những người còn lại đều thay phiên nhau mời rượu Bạch Hiền, cậu cũng không từ chối mà nhận hết. "Các cậu đang làm gì vậy?" Xán Liệt nhìn thấy tình hình trước mặt, khó hiểu nhỏ giọng hỏi Chung Nhân bên cạnh. "Không phải là nghe Tuấn Miên nói cậu bị thư ký nhỏ kia làm khó sao, đây là bọn tớ đang thay cậu trút giận thôi." Phác Xán Liệt nhìn đến Tuấn Miên ngồi phía đối diện, Tuấn Miên nhẹ nhàng ném cho Xán Liệt một ánh mắt kiểu quyến rũ, "Không cần cảm ơn tớ đâu!" Phác Xán Liệt hoàn toàn hết nói nổi, nhưng cũng không ngăn cản, bị Bạch Hiền làm cho tức giận cả một ngày, giờ trút giận cũng được. Chỉ có điều đã hết ba chai rượu, cảnh tượng trên bàn lại làm cho Xán Liệt choáng váng. Ngoại trừ Bạch Hiền, tất cả mọi người đều không ổn. Ngô Diệc Phàm đã nằm úp sấp trên bàn ngủ rồi, Chung Nhân mượn rượu làm càn, Chung Đại thì ca hát ầm ỹ, Tuấn Miên mới vừa vào nhà vệ sinh nôn sạch ra, giờ đang nằm khó chịu trên ghế. Nhìn lại Bạch Hiền, vẫn tỉnh táo y như cũ ngồi chỗ kia, chỉ có sắc mặt hơi đỏ lên thôi. Nhìn bốn người đã nằm thẳng cẳng không dậy nổi, Phác Xán Liệt đành phải gọi điện thoại đến nhà bọn họ kêu lái xe đến đón người về. Xử lý xong mọi việc, anh chuẩn bị đưa Bạch Hiền về nhà lại bị cậu từ chối. "Không dám phiền đến anh, tôi có thể tự về được. Còn nữa, Phác Xán Liệt, phiền anh từ sau đừng mang tôi tham gia mấy cái loại tiệc rượu không liên quan đến công việc như này, tôi không có hứng thú!" Nói xong, Bạch Hiền vẫy một chiếc xe taxi, hiên ngang rời đi, chỉ còn lại một mình Xán Liệt đứng tại chỗ ngẩn người. Ngàn chén không say, Bạch Hiền, cậu còn điều gì đáng ngạc nhiên chờ tôi phát hiện đây! Văn phòng Phác Xán Liệt to như vậy mà chỉ có một mình Bạch Hiền bận rộn trong phòng. Thế Tổng giám đốc Phác đi đâu rồi? Hình ảnh xoay chuyển. "Ầy, chắn hết ánh sáng rồi... Cậu mới tới hả?" Cảm giác có người chặn ánh sáng, Tuấn Miên bất mãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phác Xán Liệt liền nở nụ cười xấu xa. " Liệt..." Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Tuấn Miên hơi chột dạ, lập tức cười cười lấy lòng Xán Liệt. "Chuyện ngày hôm qua, không phải cậu nên nói rõ ràng với tớ hả?" "Liệt, tớ sai rồi, hôm nay cậu thật đẹp trai!" "Bớt nói nhảm đi!" Thật ra ngày hôm qua Phác Xán Liệt căn bản không có đi tìm Tuấn Miên, quen biết lâu như vậy, làm sao anh lại không biết hắn sẽ chuồn mất hút luôn, nếu ngày hôm qua đi tìm thì khẳng định sẽ không túm được, nhưng hôm nay đến rồi, tất nhiên có thể tóm được cả gốc lẫn rễ! Tuy rằng Tuấn Miên thông minh, nhưng làm sao so được với con cáo già Phác Xán Liệt chứ. "Được rồi, Liệt, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tớ lần này được không? Đúng rồi, tư liệu về Bạch Hiền mà cậu cần tớ đã tra ra rồi, đây!" Tuấn Miên lập tức nói lảng sang chuyện khác, đem tư liệu về Bạch Hiền đưa cho Phác Xán Liệt, quả nhiên, trong nháy mắt đã rời sự chú ý của anh. "Bạch Hiền, không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Viện trưởng rất tốt với cậu, trước kia đi học, học phí của Bạch Hiền đều là do Viện trưởng trả. Bạch Hiền rất thông minh, từ nhỏ thành tích đã rất tốt, điểm thi đại học đủ để thi đỗ một trường đại học lớn ở thành phố A, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, Bạch Hiền không đến đại học A mà ở lại thành phố này, học ở đại học S. Từ sau khi vào đại học, Bạch Hiền bắt đầu đi làm thêm, làm qua đủ các loại công việc. Bởi thành tích tốt nên hồi cấp hai Bạch Hiền có nhảy lớp, thế nên năm nay cậu mới 20 tuổi nhưng đã có một năm kinh nghiệm làm việc." Nhìn tư liệu trong tay, Phác Xán Liệt nhíu mày, "Trước đây cậu ta làm ở công ty nào sao không thấy viết?" "Tớ đang muốn nói với cậu đây, xem ra công ty trước đây của cậu ấy lai lịch cũng không tầm thường, toàn bộ tài liệu công tác của Bạch Hiền đều không tra được." "Vậy sao, cũng thú vị nhỉ." Phác Xán Liệt ném xấp tư liệu lên bàn, nở nụ cười, giống như đã phát hiện ra con mồi hết sức thú vị. "Vậy, Bạch Hiền có... nhược điểm nào không?" "Tiền." "Tiền?" "Đúng thế, Bạch Hiền gần đây có vẻ như rất thiếu tiền, chiều nào sau khi tan làm cũng đến một quán ăn làm thêm nữa." "Quán gì?" "Là quán đồ ăn nhanh, ngay gần nhà cậu ấy." "Vậy sao, buổi tối đi xem cậu ta thế nào?" "Hả?!" Biện Bạch Hiền, tôi càng ngày càng hiếu kỳ về cậu đấy. Xán Liệt gợi lên một nụ cười, thật chờ mong buổi tối khi cậu nhìn thấy tôi sẽ là dáng vẻ như thế nào! Ở bên này, Bạch Hiền còn đang nỗ lực làm việc, không hề ý thức được có người buổi tối sẽ cho mình một sự "bất ngờ đầy kinh ngạc". Trong lúc bận rộn, thời gian thật sự luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến giờ tan tầm. Cậu thu dọn lại mọi thứ, đến bến xe bus thường ngày, tuy rằng tiền lương cũng không thấp, nhưng đối với cậu thì tiết kiệm luôn là điều quan trọng nhất. Về nhà thay quần áo, Bạch Hiền vội vàng chạy tới quán đồ ăn nhanh. "Chú Lý." "A, Bạch Bạch tới rồi à." Bạch Hiền ra sau bếp rửa sạch tay, thay đồng phục của quán. "Chú Lý, để con làm cho." Bạch Hiền nhận khăn trong tay chú Lý, thuần thục lau dọn sạch sẽ bàn ăn, chú Lý nhìn cậu mà hài lòng gật gật đầu. Lúc Phác Xán Liệt bước vào quán ăn thì nhìn thấy cậu đang vùi đầu lau bàn: tại sao lại có thể như vậy? Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một bạch Hiền như vậy, Xán Liệt vẫn không khỏi ngẩn người. Một Bạch Hiền như vậy với một Bạch Hiền trong công ty dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trong công ty, đầu óc Bạch Hiền cơ trí tựa như con báo, mà giờ phút này, hình ảnh cậu lại là điển hình của một nhân viên nhỏ bé. Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Hiền lập tức buông giẻ lau trong tay xuống, tươi cười hướng ra cửa, "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài dùng gì ạ?" Nụ cười của Bạch Hiền ngay lập tức cứng đơ khi nhìn thấy Phác Xán Liệt, anh lại trực tiếp bỏ qua vẻ mặt của cậu, tự mình tìm một chỗ trong quán ngồi xuống. "Anh tới đây làm gì?!" "Ăn cơm, chứ còn có thể làm gì được nữa." "Phác Xán Liệt, hẳn là anh đến để cười nhạo tôi đi!" Bạch Hiền càng nói càng giận, gân xanh đều nổi hết cả lên rồi! "Tôi thật sự đến ăn cơm, sao hả? Đây chính là thái độ đón khách của nơi này đấy à?" Nhìn thấy Bạch Hiền cực kỳ giận dữ như vậy, Xán Liệt đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, nỗi buồn phiền suốt mấy ngày nay bỗng chốc đều bị cuốn trôi đi hết. "Ăn gì?!" Tuy rằng trăm ngàn lần không muốn, nhưng Bạch Hiền vẫn phải làm tròn bổn phận của mình. "Ở đây tôi không quen, cậu xem rồi chọn hộ tôi đi." Xán Liệt cười nói, Bạch Hiền nhìn thấy vẻ mặt tươi của anh mà muốn xông lên đánh người, thầm nghĩ: tên vô lại này cư nhiên còn cười nữa?! Ông lớn à, cứ đợi đi, rồi tôi sẽ làm cho anh không thể cười được! Để cho anh nếm thử bữa ăn đặc biệt của tôi xem thế nào! Bạch Hiền đang suy nghĩ kế sách để chỉnh Xán Liệt như thế nào, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh vọng lại, "Đừng có giở trò, nếu không, hậu quả tự chịu." Bạch Hiền thật muốn cắn chết Phác Xán Liệt! Xán Liệt, anh chính là con cáo già đực! Năm phút sau, Bạch Hiền đi đón tiếp các khách hàng khác, Xán Liệt ngồi trong quán ăn cơm canh bí, sườn lợn xào. Mùi vị cũng không tệ lắm, Xán Liệt ngồi bên này đang cắm đầu ăn chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Bạch Hiền ở phía đối diện, "Buông tay ra!" Xán Liệt ngẩng lên nhìn, phát hiện có một lão già đang cầm chặt lấy tay cậu. "Dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà phải ở đây làm phục vụ, không bằng theo tôi đi, tôi sẽ bao nuôi em!" "Đê tiện!" Bạch Hiền hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của lão già kia ra, vừa mới xoay người muốn đi thì lại bị lão già đáng chết đó giữ chặt lại. Chết tiệt! Bạch Hiền đang muốn nổi giận, chợt nghe lão già xấu xa đó kêu lên một tiếng. Cậu xoay người lại, phát hiện lão già đó đang nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh là Xán Liệt với vẻ mặt đầy giận dữ. "Phác Xán Liệt?" Phác Xán Liệt không để ý tới Bạch Hiền lấy di động ra gọi điện thoại. Ngay sau đó, một đám người đến đưa lão già kia đi. "Anh làm cái gì vậy?" "Không có gì, trừng trị hắn một chút thôi." Loại chuyện anh hùng cứu "mỹ nam" xưa như trái đất lại được trình diễn một cách đẹp mắt đến vậy.
|
Chương 6~
Bạch Hiền đánh giá cẩn thận người trước mặt này, đột nhiên cảm thấy, thật ra Phác Xán Liệt cũng không đáng ghét cho lắm. "Cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu thầm yêu tôi đấy!" Xán Liệt xấu xa để lộ ra hàm răng trắng tinh, thật giống như đứa trẻ vậy. "Tự luyến!" Bạch Hiền lườm Phác Xán Liệt một cái, vừa mới đối tốt với anh một chút đã ngay lập tức lộ nguyên hình rồi! "Này, Phác Xán Liệt" "Sao hả?" "Lúc nào có thời gian tôi mời anh ăn cơm." "Muốn cảm ơn tôi sao?" Xán Liệt nhíu mày. "Ừm, tôi không thích thiếu nợ ân tình người khác." "Có chút cơm đã muốn đuổi tôi đi rồi?" "Vậy anh còn muốn thế nào?" Nếu vừa rồi trong lòng Bạch Hiền còn tồn tại cảm kích với Phác Xán Liệt, hiện tại thật sự là một chút cũng không còn nữa: lúc đầu chỉ biết anh ta cũng tốt mới giúp mình, thì ra còn có mục đích khác! "Trước giờ, anh hùng cứu mỹ nhân, không phải đều là mỹ nhân lấy thân báo đáp sao?" Xán Liệt mờ ám chọc chọc eo Bạch Hiền, bị cậu gạt phăng ra. "Chết tiệt! Phác Xán Liệt, anh là gay?!" Nghĩ đến chuyện Xán Liệt có thể là gay, Bạch Hiền vội vàng lùi về phía sau từng bước từng bước, tạo ra khoảng cách nhất định với anh. Vốn dĩ chỉ là muốn trêu trọc Bạch Hiền một chút thôi, nhưng nhìn thấy những phản ứng này của cậu, rốt cuộc Xán Liệt không nhịn được nữa mà cười phá lên. "Ha ha ha!!!" Nhìn người trước mặt cười như muốn rút gân, Bạch Hiền biết mình lại bị trêu chọc. Chết tiệt! Lại có thể lấy xu hướng tình dục của mình ra đùa giỡn, Phác Xán Liệt anh thật sự là máy bay chiến đấu kỳ diệu đấy hả! Xán Liệt ước chừng phải cười đến năm phút liền, Bạch Hiền thật sự hoài nghi có phải anh muốn đem hết thảy nụ cười của hai mươi năm sau này đều cười một lần lúc này luôn hay không. "Này, anh cười đủ chưa hả!" "Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa, cậu tính mời tôi đi đâu ăn cơm, ở đây sao?" "Đương nhiên không phải..." "Bạch Bạch, thật ra con có thể mời vị tiên sinh này về nhà ăn, tự con xuống bếp." Nhìn hai người vừa rồi ồn ào, chú Lý liền lên tiếng. "Cậu còn có thể nấu cơm?!" "Anh cho là ai cũng đều chỉ biết ăn giống anh ấy!" Bạch Hiền tức giận ném cho Phác Xán Liệt một câu. Anh vừa muốn đáp trả, chú Lý lại mở miệng. "Được rồi Bạch Bạch, đừng tranh cãi nữa. Vị tiên sinh này, tài nấu nướng của Bạch Bạch cũng khá lắm đấy, có một lần đầu bếp của quán không tới được, cho nên Bạch Bạch xuống bếp thay, hơn nữa, thậm chí làm còn ngon hơn so với đầu bếp của quán. Nếu không phải cậu ấy còn có công việc khác nữa, tôi đã sớm bắt cậu ấy đến đây làm đầu bếp rồi." Lời này của chú Lý tuy rằng nói với Phác Xán Liệt, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Bạch Hiền. Nghe chú Lý khen mình, Bạch Hiền ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Vậy quyết định thế đi! Có thời gian tôi sẽ qua nhà cậu ăn cơm!" Biện Bạch Hiền, mày đúng là liên tục bị ngạc nhiên rồi! Phác Xán Liệt nói xong liền quay người rời khỏi quán, không cho Bạch Hiền cơ hội từ chối, để cậu ở phía sau tức giận dậm chân đùng đùng. Sau khi quán ăn đóng cửa, Bạch Hiền thay quần áo chuẩn bị về nhà, mới vừa bước ra cửa chuông điện thoại vang lên. "Em không tìm thấy cũng không với tới, tình yêu tuyệt đẹp mà anh nhắc đến..." "Alo?! Cậu đang ở đâu?! Được, anh đến ngay đây! Chờ một chút!" Bạch Hiền buông điện thoại, chạy điên cuồng về nơi nào đó. Trong quán bar, ngọn đèn màu xanh thẫm khiến cả căn phòng tràn ngập không khí bí ẩn, không có âm nhạc ồn ào, cũng không có sàn nhảy với những thân hình điên cuồng vặn vẹo, trong quán bar chỉ có một ca sĩ ôm đàn ghi-ta cất tiếng hát cùng những vị khách tới để giải trí. Bạch Hiền không có thời gian tìm hiểu sự khác biệt của quán bar này, vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm hết chỗ này chỗ nọ. Cuối cùng, hai mắt Bạch Hiền sáng ngời, chạy về phía mục tiêu. "Lộc Hàm!" "Bạch Hiền!" Khác với sự vui mừng kích động của Bạch Hiền, Lộc Hàm miễn cưỡng cười cười, uống cạn ly rượu trước mặt sau đó lại rót đầy. "Lộc Lộc, sao cậu lại trở về?" Vẻ mặt Bạch Hiền đầy nghi hoặc, nhìn xung quanh một hồi, "Hắn đâu?" Lộc Hàm không trả lời, lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt. "Lộc Lộc! Cậu đừng uống nữa!" Bạch Hiền đoạt lấy ly rượu trong tay Lộc Hàm, đặt sang một bên, "Hai người cãi nhau à?" "Bọn em chia tay rồi." "Cái gì?!" "Bọn em chia tay rồi." Tuy rằng đây là sự thật, nhưng khi Lộc Hàm nói ra hai chữ chia tay, trái tim vẫn không ngừng run rẩy. "Sao lại như vậy? Có phải hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cậu rồi không?!" Lộc Hàm vẫn như cũ không hề trả lời, nhưng nước mắt y rơi xuống khiến Bạch Hiền chứng thực được suy đoán của mình. "Thật sự là như vậy! Tên khốn kiếp này! Anh phải đi tìm hắn tính sổ!" Nhìn thấy Lộc Hàm tiều tụy như vậy, Bạch Hiền giận dữ định xoay người rời đi. "Đừng đi, Bạch Hiền! Đừng đi tìm hắn! Em không muốn ngay cả lòng tự trọng cũng đánh mất." Lộc Hàm kéo Bạch Hiền lại khẩn cầu. "Nhưng hắn..." "Có lẽ là do bọn em không có duyên phận." "Nhưng hắn đã từng hứa với anh sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu! Nếu không làm sao anh có thể giao cậu cho hắn như vậy! Suy cho cùng đều là lỗi của anh, ngay từ đầu đáng ra anh không nên tin tưởng hắn!" "Quên đi, Bạch Hiền, chuyện này không trách anh được, anh không cần tự trách như vậy. Hứa với em, đừng đi tìm hắn, lại càng không được nói cho hắn biết em ở đâu, bọn em đã chia tay rồi, mặc kệ hết quá khứ đi." Nói xong, Lộc Hàm trực tiếp cầm cả chai rượu bên cạnh lên, rót vào trong miệng, chờ đến khi Bạch Hiền đoạt được cái chai thì đã vơi đi phân nửa rồi, mà Lộc Hàm cũng gục xuống quầy bar ngất đi. Bạch Hiền thở dài, đưa Lộc Lộc trở về nhà mình. Dọc đường, miệng y vẫn không ngừng gọi tên một người, Bạch Hiền không nghe thấy, nhưng cậu biết, cái tên Lộc Hàm luôn miệng gọi chính là "Ngô Thế Huân..."
|
Chương 7~
Sáng sớm hôm sau, khi Lộc Hàm vẫn còn chưa tỉnh, Bạch Hiền chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cho y rồi mới vội vàng đi làm. Cậu không ở nhà tiếp tục an ủi y, bởi vì sự ăn ý trong nhiều năm khiến cậu hiểu được, tối hôm qua là lần cuối cùng Lộc Hàm yếu đuối, hôm nay tỉnh lại, y sẽ lại là một Lộc Hàm cứng đầu như trước. Sau khi Bạch Hiền chạy tới công ty, Phác Xán Liệt còn chưa đến. Nghĩ đến đêm qua Xán Liệt nói muốn tới nhà mình ăn cơm, còn muốn đích thân cậu xuống bếp, Bạch hiền lại cảm thấy đau đầu. Cái con người này thật là! Cũng không hỏi ý kiến của mình đã tự quyết định rồi! Tên vô lại tự phụ! Bạch Hiền càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng chửi thẳng thành tiếng, "Vô lại!" "Làm sao mà mới sáng sớm ra Thư ký Biện đã tức giận như vậy rồi? Tên vô lại cút đi này là đang chửi ai vậy? Không phải là đang chửi tôi đấy chứ?" Phác Xán Liệt ghé vào bàn làm việc của Bạch Hiền, cả khuôn mặt nhanh chóng dán sát lại gần mặt cậu. "Nghe qua có nhận vàng nhận bạc, lần đầu tiên nghe được có người nhận bị chửi, thú vui của Tổng giám đốc Phác đúng là khác với người thường." Bạch Hiền lãnh đạm nói xong, mặt Phác Xán Liệt lập tức đen thui thùi lụi. Những lời này của Bạch Hiền đúng là có chút cay độc, vừa nói ra đã có thể khiến Xán Liệt tức giận hộc máu. Để đảm bảo cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều khỏe mạnh, anh quyết định tránh xa Biện Bạch Hiền. "Cốc cốc cốc!" "Vào đi!" Được cho phép, Tuấn Miên cười xấu xa đầy gợi đòn đi vào. Nhìn thấy vẻ mặt này của Tuấn Miên, Phác Xán Liệt nghĩ chắc chắn lại không phải chuyện gì tốt đẹp rồi. "Cậu làm gì mà cười đến vẻ mặt dâm đãng như vậy?" Thật ra miệng lưỡi Phác Xán Liệt cũng cay độc không kém. "Xùy! Dâm đãng cái gì hả!" Tuấn Miên bất mãn oán giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn nói, vẫn là không nhịn được mà tiếp tục cười, "Liệt, tối nay ông Diệc Phàm tổ chức đại thọ, cho nên mở tiệc rất lớn." "Thế thì sao?" Xán Liệt nhíu mày, ý bảo Tuấn Miên nói vào trọng điểm. "Thì là, mỗi người tham gia buổi tiệc đại thọ đều phải dẫn bạn gái đến ấy. Cậu định đưa ai theo?" Thì ra là chuyện này! Cái tên ba hoa Tuấn Miên chết tiệt! Trong lòng Phác Xán Liệt thầm đem cả mười tám đời tổ tông nhà cậu ta ra ân cần thăm hỏi. Nhưng Tuấn Miên nói cũng đúng, buổi tối đưa ai theo cũng là một vấn đề. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở suy nghĩ của Xán Liệt, Tuấn Miên lại không nhịn được huýt sáo một cái, "Nếu không, cậu cầu xin tớ đi, tớ sẽ tìm giúp cậu một người." "Cậu đi chết đi!" Phác Xán Liệt đập bàn đứng lên. Hai người ồn ào thu hút ánh mắt Bạch Hiền, cậu không nhịn được liếc mắt qua bên này. Cậu vừa ngẩng đầu lên cũng hấp dẫn ánh mắt của Phác Xán liệt, đột nhiên ánh mắt anh chợt lóe sáng, tới rồi, tới rồi! Nhìn theo tầm mắt Xán Liệt, Tuấn Miên cả kinh đến rớt cả cằm. "Liệt, không phải cậu định..." Phác Xán Liệt đắc ý gật đầu, dùng ánh mắt nói cho Tuấn Miên "Đúng thì sao?" Tuấn Miên trợn mắt há mồm mà nhìn Xán Liệt đi thẳng về phía Bạch Hiền, "Thư ký Biện, buổi tối đi theo tôi tham dự một bữa tiệc." "Liệt, cậu điên rồi hả! Cậu ấy là con trai đấy! Chẳng lẽ cậu? Á ~" Tuấn Miên nghĩ đến vấn đề giới tính của Phác Xán Liệt, cả người run lên, nổi da gà toàn thân. "Im miệng!" Xán Liệt thật muốn tát cho Tuấn Miên một phát chết tươi luôn. "Tổng giám đốc Phác, tiệc mừng thọ gì đó hình như là yêu cầu dẫn bạn gái tham gia." "Đúng vậy, cho nên, tôi cần cậu tối nay hóa trang thành con gái theo tôi đi dự tiệc." Một câu nói như bom nguyên tử, Phác Xán Liệt vừa dứt lời, đừng nói Tuấn Miên, ngay cả Bạch Hiền cứng đầu như thế mà cũng đều ngây ngẩn cả người. Nhưng cậu chỉ sửng sốt một lát đã khôi phục tinh thần. "Không thể được! Phác Xán Liệt! Muốn tôi giả thành nữ? Anh đi chết đi!" Phẫn nộ, Bạch Hiền cảm thấy một sự phẫn nộ trước nay chưa từng có. Cái tên vô lại Phác Xán Liệt này, dám sỉ nhục mình như vậy. "Một trăm vạn." "Thỏa thuận xong." Tuấn Miên lại một lần nữa kinh ngạc, vốn dĩ hắn nghĩ chỉ có một mình Xán Liệt phát điên, không ngờ cả hai người đều điên rồi, người trái đất thật đáng sợ. Bạch Hiền thiếu tiền, mà lại muốn tìm biện pháp một cách nhanh chóng, quan trọng là, Phác Xán Liệt đương nhiên sẽ không bỏ qua lợi thế có thể tận dụng. Cái này gọi là gì nhỉ? À đúng rồi! Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn! Buổi chiều, Xán Liệt cố ý cho Bạch Hiền và mình nghỉ nửa ngày, hai người đi chuẩn bị trang phục. Khi Phác Xán Liệt nói cho nhà thiết kế phải đem Bạch Hiền trang điểm ăn mặc biến thành một cô gái, nhà thiết kế cũng choáng váng. Xán Liệt ném ánh mắt như vạn đao qua, nhà thiết kế lập tức kéo Bạch Hiền vào phòng hóa trang. Nói nhảm! Còn cái gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh sao! Nhân lúc Bạch Hiền đi hoá trang, Phác Xán Liệt tự chọn quần áo cho mình, âu phục màu đen mà anh yêu thích nhất. Đàn ông thường không để ý nhiều lắm vào chuyện này, nhanh chóng thay quần áo xong xuôi. Khi Xán Liệt đang chán muốn chết thì phòng hoá trang mở cửa. Trong giây phút Bạch Hiền mặc váy dài đứng ở trước mặt mình kia, không thể phủ nhận, tim Phác Xán Liệt đập lạc mất một nhịp. Đẹp, thật sự rất đẹp, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt vốn tinh xảo của Bạch Hiền giờ phút này dường như càng thêm tinh xảo, mái tóc dài, vài lọn nhỏ khẽ rơi trên gương mặt, lông mi dài và cong, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, ánh mắt khẽ di chuyển, nhẹ cắn lên đôi môi đỏ thắm, quả thực khiến người khác muốn mù luôn hai con mắt. Thấy Phác Xán Liệt ngây ngốc đứng nhìn chằm chằm mình, đầu Bạch Hiền lại rải đầy hắc tuyến: tôi biết dáng vẻ mình xinh đẹp, nhưng anh cũng không cần phải nhìn như vậy đâu! "Khụ khụ!" Bạch HIền ho nhẹ một tiếng, lúc này Xán Liệt mới hoàn hồn, thầm mắng mình một tiếng thật không có tiền đồ, anh đưa Bạch Hiền đi chọn quà rồi mới đến buổi tiệc. Miệng Tuấn Miên rộng ra ba mét, tự nhiên đem chuyện Phác Xán Liệt đưa Bạch Hiền đến dự tiệc nói cho đồng bọn khiến mọi người một mực nhìn ra cửa, chờ xem Phác Xán Liệt rốt cuộc định làm cái gì. "Đến rồi, đến rồi!" Nhìn thấy xe Xán Liệt, Chung Nhân lập tức gọi đồng bọn tập trung lại. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc Bạch Hiền xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu. Một mỹ nhân như vậy lại có thể là con trai! Thật sự là trời cao không có mắt mà! Nhìn thấy dáng vẻ của đồng bọn, trong lòng Xán Liệt thầm vui sướng, đắc ý cười cười, anh kéo thẳng Bạch Hiền đi gặp nhân vật chính. "Liệt Liệt, bạn gái con thật xinh đẹp!" Ông Diệc Phàm không khỏi khen ngợi. "Đâu có, đâu có, ông quá khen rồi." Nghe ông khen Bạch Hiền, Xán Liệt cười tươi như hoa. Nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, Bạch HIền khó chịu nhéo anh một cái, Xán Liệt lập tức ngừng cười. Nhìn thấy "đôi tình nhân" ngọt ngào đầy mờ ám, ông Ngô nhất thời cảm thấy không thể hiểu được thế giới của đám thanh niên nữa rồi. "Ông, con mang Bạch Bạch đi dạo một vòng trước ạ." Tạm biệt ông, Xán Liệt kéo Bạch Hiền bước đi. Cậu thật muốn bóp chết Phác Xán Liệt, dáng vẻ ám muội kia của anh là có ý gì! Nhìn vẻ mặt muốn giết người của Bạch Hiền, Xán Liệt cảm thấy có chút không ổn. "Tôi đi sang bên kia chào hỏi bọn họ một chút, cậu ở đây ăn chút gì đi." Nói xong Xán Liệt lủi nhanh như sóc. Bạch Hiền nhận một ly rượu người phục vụ mang đến, uống một ngụm nhỏ. Khi trong lòng đang thầm cảm thán cuộc sống xa xỉ của xã hội thượng lưu, thì có một vị khách không mời mà đến làm gián đoạn suy nghĩ của cậu. "Không biết vị tiểu thư này là bạn gái của ai, có muốn khiêu vũ cùng tôi không?" Nhìn thấy ông chú thô tục trước mắt, Bạch Hiền liếc mắt nhìn một cái, muốn đi qua lại bị hắn chặn đường. Cậu nổi trận lôi đình, vừa định nhấc chân đá hắn thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng tới, "Tổng giám đốc Triệu có ý gì vậy? Người của tôi cũng muốn động vào?" Trong lời nói của Phác Xán Liệt tràn ngập sự uy hiếp, ai ngờ tên họ Triệu kia còn đáng khinh bỉ hơn so với trong tưởng tượng. "Tổng giám đốc Phác, tôi cũng không có ý gì. Chỉ là, từ xưa đến nay, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo, đạo lý này nói như vậy chắc Tổng giám đốc Phác cũng hiểu." Hứ! Cái lão gì không biết xấu hổ! Bạch Hiền vừa muốn giơ tay lên liền bị Phác Xán Liệt kéo lại. "Nói thì nói như vậy, có điều Phác mỗ tôi thà rằng chặt đứt cánh tay cũng không muốn trần truồng, nghe ý tứ của Tổng giám đốc Triệu, chỉ sợ là ông đã chạy rông thành thói quen rồi." "Cậu!" Hài lòng nhìn ông chú thô tục kia tức giận đến sắc mặt tái xanh đi, Xán Liệt kéo tay Bạch Hiền, nói một câu "Excuse me" rồi lướt qua lão già này đi thẳng. Một tháng sau đó, công ty của ông ta bị Phác Thị ép buộc đến mức phá sản, chuyện này đều để nói sau đi. "Đi nào, đi khiêu vũ." "Phác Xán Liệt..." Không để cho Bạch Hiền từ chối, Xán Liệt đã đưa cậu vào đám đông. Tên đã kéo trên dây không thể không bắn, Bạch Hiền đành phải khiêu vũ cùng Xán Liệt. Lần đầu tiên Bạch Hiền đeo giày cao gót nên không đứng vững, cảm thấy sắp ngã đến nơi rồi. Phác Xán Liệt cuống cuồng, dùng sức một chút, kéo cả người Bạch HIền lên, sau đó cả hai đều sững sờ. Môi Bạch Hiền đang dán trên môi Xán Liệt! Đang ở trên sàn khiêu vũ nên những người khác không thấy một màn này, nhưng bản thân Bạch Hiền và Xán Liệt lại cảm giác như bị điện giật. "Tôi đi trước!" Vẫn là Bạch Hiền tỉnh táo lại trước, mặt đỏ bừng rời đi. Phác Xán Liệt không đuổi theo mà đứng chôn chân tại chỗ sờ sờ môi mình, chợt hiểu ra vừa rồi chính là "Hôn": môi Bạch Hiền thật mềm.
|
Thông Báo
Xin lỗi mọi người vì đã mấy ngày không đăng fic, tại mình có việc riêng nên tạm thời mình sẽ cho dừng fic này, thật lòng xin lỗi mọi người *cúi đầu* Thay vào đó mình sẽ đăng một shortfic để coi như lời tạ lỗi *cười * [ Cảnh báo là sẽ có ngược nha ] Mong mọi người sẽ ủng hộ. Kamsa <3 [ Và chắc chắn mình sẽ trở lại vào một ngày không xa! ]
|
Chương 8~
Bạch Hiền nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, chạy được vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lúc này cậu mới nhớ ra mình còn đang đeo giày cao gót, theo thói quen gãi gãi đầu, thiếu chút lại kéo luôn cả túm tóc giả xuống. Cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, sau đó yên tâm thở dài, may quá, không có ai.Chỉ có điều, điều này cũng có nghĩa là Phác Xán Liệt không thèm đuổi theo. Không biết làm sao mà Bạch Hiền mơ hồ cảm thấy có chút mất mát. Nhớ lại nụ hôn ban nãy, Bạch Hiền cảm thấy thật phiền não, cậu còn chưa có nụ hôn đầu tiên, cuối cùng lại dành nó cho một người con trai! Mà quan trọng nhất chính là, vừa rồi thế nào cậu lại không cho tên kia một cái tát, còn xấu hổ chạy trối chết! Mà tên đầu sỏ hại mình đánh mất nụ hôn đầu tiên chính là đôi giày cao gót này. "Đều tại mày đấy!" Bạch Hiền dường như giận dỗi đá rơi giày cao gót trên chân, quăng sang một bên, để chân trần chạy ra đường bắt xe, không có giày cao gót nữa vạt váy dài đến chấm mặt đất, vừa vặn che khuất đôi chân cậu. Bạch Hiền tìm thấy nơi có nhiều xe qua lại, vẫy một chiếc taxi. "Bác tài, đường XXX." Bạch Hiền vừa mở miệng đã làm cho tài xế nhảy dựng lên, ánh mắt quái dị của ông ta nhìn thoáng qua cậu, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên gay bây giờ đều rất đẹp. . . . Bạch Hiền về đến nhà tháo bỏ bộ trang phục không được thoải mái này ra, tắm rửa sạch sẽ, sau đó mệt đến tê liệt rồi ngã xuống giường. Giả làm con gái thật mệt mỏi! Đây là cảm xúc lớn nhất lúc này của cậu. Bạch Hiền nhìn lên trần nhà, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, Phác Xán Liệt ra mặt giúp mình, Phác Xán Liệt cùng mình khiêu vũ, Phác Xán Liệt hôn mình... Nghĩ đến chuyện Xán Liệt hôn mình, cả người Bạch Hiền đều cảm thấy không ổn! Suốt cả buổi tối, trong đầu Bạch Hiền đều là những chuyện đã xảy ra khi ở bên cạnh Phác Xán Liệt, anh cứ chạy qua chạy lại như vậy trong đầu cậu, cả đại não cậu lại hưng phấn lên lần nữa. Một con cừu, hai con cừu, ba con... Phác Xán Liệt, bốn con Phác Xán Liệt. Đợi đã! Mình đang đếm cái gì vậy! Bạch Hiền buồn bực vò đầu bứt tóc, sau đó chôn mặt vào trong gối, một buổi sáng tháng năm, rốt cuộc cũng bị mất ngủ. Sau khi trằn trọc không yên một hồi, Bạch Hiền lấy di động ra định nhắn tin cho Xán Liệt xin phép ngày mai nghỉ nửa ngày mà mãi không biết nên nói như thế nào. Khi bên ngoài trời tờ mờ sáng, cuối cùng Bạch Hiền cũng có chút buồn ngủ, ý thức dần mơ hồ. Ngay khi cậu vất vả mãi mới ngủ được, một hồi tiếng đập cửa kịch liệt bay vào tai cậu. Bạch Hiền không thèm để ý mà chùm kín chăn tiếp tục ngủ, nhưng tiếng đập cửa vẫn không hề dừng lại. Tiếng đập càng ngày càng vang to, cuối cùng làm cho cậu không thể chịu nổi nữa, tức điên người bước ra mở cửa, tay Xán liệt đang dựa trên cánh cửa mất đi chỗ dựa, lập tức ngã vào người cậu, trực tiếp cùng cậu ngã lăn trên mặt đất. Một giây, hai giây... Hai người đều không có ý muốn động đậy, cuối cùng vẫn là Bạch Hiền mở miệng trước, "Này, anh có thể đứng dậy trước được không hả! Chân tôi đều tê rần lên rồi." Phác Xán Liệt vừa nghe chân Bạch Hiền bị tê, vội vàng đứng lên, sau đó vươn tay về phía cậu. Cậu tức giận giữ chặt tay anh lại, đứng lên phủi phủi người. Sau đó, cậu không thèm để ý đến Xán Liệt, đi thẳng về phòng ngủ, để anh đứng hóa đá tại chỗ. Ai quan tâm anh là ai! Ngủ mới là quan trọng nhất. Xán Liệt cảm thấy hết sức tức giận, còn chưa có chỗ phát tác, cũng không còn cách nào khác, ai bảo tự mình quấy nhiễu mộng đẹp của giai nhân chứ. Nhớ tới tin nhắn lúc rạng sáng Bạch Hiền gửi cho mình, Xán Liệt biết cậu mất ngủ. Còn không phải sao, không thấy hai cái mắt gấu trúc của ông đây à! Em ngủ thì tôi cũng ngủ! Xán Liệt tức nghẹn ngồi trên sô pha gục đầu lên cánh tay ngủ. Hai người cứ như vậy, một người ngủ trong phòng, một người ngủ ngoài phòng, thẳng đến tận mười một giờ, Bạch Hiền đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngủ trên sô pha nhà mình. Cái này... anh ta đến đây lúc nào vậy?! "Này! Phác Xán Liệt tỉnh lại đi!" Bạch Hiền không khách khí đánh thức Phác Xán Liệt dậy, anh nheo nheo mắt thấy cậu thì nói một câu, "Em tỉnh lại đi." "Cái gì mà bảo tôi tỉnh, là anh tỉnh lại mới đúng, không phải sao? Mà sao anh lại ở trong nhà tôi?" "Em ra mở cửa cho tôi, Bạch Hiền, em bị mất trí nhớ hả?" Bạch Hiền im lặng, từ trước đến giờ, lúc mình còn chưa tỉnh ngủ làm việc gì cũng không nhớ rõ, việc này cậu không cần nói cho Xán Liệt biết. "Anh đến làm gì?" Bỏ qua câu hỏi của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền lập tức nói sang chuyện khác. "Em còn nợ tôi một bữa cơm, vừa hay sáng nay không phải đi làm, tôi đến đòi." "Ăn mày sao..." Bạch Hiền lẩm bẩm. "Em nói gì?" "Không có gì." Buồn cười, có là đồ ngốc mới nói cho anh. Nếu Phác xán Liệt đã đích thân đến, Bạch Hiền cũng không tiện từ chối, không phải chỉ là nấu cơm cho anh ăn thôi sao, nấu thì nấu! Cậu chuẩn bị đi mua đồ ăn, để Phác Xán Liệt ở nhà chờ cậu, không ngờ anh lại đòi đi theo. Không thể lay chuyển được, Bạch Hiền đành phải để Xán Liệt đi cùng. Phác Xán Liệt đưa Bạch Hiền đến chợ, sau đó nhìn cậu thuần thục mặc cả với một đám các bà bác bán đồ ăn, rất giống một bà nội trợ trong nhà. Mà, hình dáng Bạch Hiền khá ổn, năng lực mạnh mẽ, lại còn có thể nấu cơm, lấy người như vậy về nhà dường như cũng không tồi. Phác Xán Liệt nghĩ như vậy, đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng, xùy! Phác Xán Liệt, mày đói khát đến vậy sao! Mang theo một túi đồ ăn lớn lên xe, Bạch Hiền và Xán Liệt trở về. Về đến nhà, cậu đi thẳng đến phòng bếp, rửa rồi thái đồ ăn, bận rộn chuẩn bị cơm. Xán Liệt nhàm chán ngồi trên sô pha xem tivi, thi thoảng liếc vào phòng bếp một cái, thật giống như người chồng đang đợi vợ nấu cơm vậy. Mùi đồ ăn thơm ngon ngào ngạt bay tới, Xán Liệt đứng ngồi không yên: Bạch Hiền thật sự có chút tài năng. Trộm lẻn vào phòng bếp, ớt xanh xào thịt, món ăn yêu thích nhất của Phác Xán Liệt! Thừa dịp Bạch Hiền đang nấu canh, Xán Liệt trộm đưa tay ra định nhúp một miếng thịt. "Chát!" Tay Phác Xán Liệt bị đánh một cái, ăn vụng thất bại. Tủi thân nhìn Bạch Hiền đang mặc tạp dề, cậu nhếch nhếch khóe miệng: đây là cái vẻ mặt gì vậy! Phác Xán Liệt, mặt than nhà anh làm sao lại có thể bày ra một bộ mặt điềm đạm đáng yêu như vậy, thật sự là muốn chọc mù mắt tôi mà. "Anh đi rửa tay trước đi đã! Chờ một lát canh chín là có thể ăn cơm!" "Được~" Phác Xán Liệt mất mát ra khỏi bếp đi rửa tay, giống như đứa trẻ khi không được động vào đồ ăn. Bạch Hiền nhanh chóng bày đồ ăn ra bàn, gọi anh vào ăn cơm. Thịt lợn xào ớt xanh, thịt ướp gia vị, thịt kho tàu, cà chua xào trứng, cuối cùng là canh trứng muối thịt với sấu, bốn món mặn thêm một món canh, chỉ để hai người ăn thì thật thịnh soạn quá. Xán Liệt ngay lập tức gắp một miếng thịt xào ớt bỏ vào miệng. Không cần phải bàn, tài nấu nướng của Bạch Hiền đúng là không tồi. Ăn cơm hàng quán nhiều, thật sự đã lâu lắm rồi Phác Xán Liệt chưa được ăn một bữa cơm gia đình như vậy, bữa cơm này anh ăn đặc biệt thoải mái. Bên bàn cơm chỉ có hai người, một người cắm cúi ăn cơm, người kia liên tục nhìn đối phương trộm cười. Hình ảnh này, có một sự hài hòa nói không nên lời.
|