"Châu Châu! Châu Châu! Châu Châu! Châu Châu! Châu. . . A!"
Hoàng Cảnh Du đang gọi Hứa Nguỵ Châu rời giường, kết quả liền bị Hứa Nguỵ Châu một gối ném tới.
"Phiền quá a! ? Uh. . . Em còn muốn ngủ. . ."
"Châu Châu. . . Ngày hôm nay phải đi chọn lễ phục a! ! Ba mẹ cũng tới rồi, đang ở phòng khách chờ ah~.
"A. . . Không muốn. . ."
Đối với Hoàng Cảnh Du mà nói, mỗi ngày cực nhất chính là gọi Hứa Nguỵ Châu rời giường.
"Châu Châu! Nhanh lên một chút!"
Cha mẹ vợ đến, liếc nhìn Hoàng Cảnh Du.
"Mẹ. . ."
Mẹ vợ đi tới véo tai Hứa Nguỵ Châu.
"Đau quá đau quá!"
Hoàng Cảnh Du nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu khuôn mặt nhỏ nhíu lại, đau lòng vô cùng.
"Ôi mẹ, con lập tức gọi Châu Châu dậy, mẹ đừng véo nữa, đỏ lên rồi."
Mẹ Châu Châu lại vỗ vỗ đầu cậu.
"Đều là Cảnh Du nuông chiều con !"
Hứa Nguỵ Châu nhìn thấy Hoàng Cảnh Du giúp mình xoa xoa lỗ tai liền cười.
"Tiểu tổ tông, có thể dậy chưa?"
"Ừm!"
Tiệm áo cưới
"Ai, Châu Châu, em cảm thấy em mặc váy cưới nhìn có đẹp hay không? !"
"Đẹp đẽ cái mao a! ? Phải mặc thì anh mặc đi!"
Hoàng Cảnh Du nhìn bóng lưng ngạo kiều kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ, càng ngày càng giống sư tử cái rồi.
"Hoàng Cảnh Du, cái này không tệ chứ?"
"Cũng được, đi vào thay thôi!" Hoàng Cảnh Du vội vội vàng vàng đem Hứa Nguỵ Châu đẩy mạnh vào trong phòng thay quần áo, chính mình cũng thuận tiện vào theo.
"Anh đi vào làm gì?"
"Anh sợ em đem quần áo làm hỏng."
Hứa Nguỵ Châu lườm một cái.
Hoàng Cảnh Du liền nhìn Hứa Nguỵ Châu thay đồ, tiểu Cá Voi cứ như vậy đứng lên.
Hắn đem cậu đẩy áp vào tường, nghiêng người dùng tiểu Cá Voi ma sát với tiểu Châu Châu, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cậu liếm lấy từng chút một.
"Cảnh Du, Châu Châu, hai người đã xong chưa a?"Nhị vị phụ huynh ở bên ngoài gọi.
Hứa Nguỵ Châu vừa nghe đến tiếng ba mẹ, thân thể run lên một hồi.
"Em mà hơi động chút nữa là ma sát ra lửa rồi!" Hoàng Cảnh Du tựa ở bên người Hứa Nguỵ Châu nói.
"Anh! Đi ra ngoài đi, tự mình đi tìm một bộ giống em đi ."
"Nha."
Hứa Nguỵ Châu ngồi ở trên ghế salon chờ Hoàng Cảnh Du đi ra, ba mẹ ở một bên trách cứ Hứa Nguỵ Châu sao không đi vào hỗ trợ.
Hứa Nguỵ Châu không nói gì, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không đi vào, đi vào đó thì nửa giờ nữa cũng đừng nghĩ sẽ ra được.
"Ba mẹ, bộ này như thế nào, Châu Châu em tới xem một chút hai bộ xứng hay không xứng?"
"Ngốc tử. Ít nhất bộ của anh cũng phải mắc gấp mấy lần a?"
"Mắc cái gì? Trực tiếp mua thôi!"
"Cái tên tiêu tiền như nước này!"
"Ai! Vậy em chính là vợ của tên tiêu tiền như nước!"
"Anh mới là vợ!"
Cha mẹ cậu không nhìn nổi bọn họ"ve vãn" , liền ngay lúc bọn họ đùa giỡn giúp bọn họ lại chọn mấy bộ lễ phục.
Sau đó cha mẹ họ giống như lùa vịt kêu bọn họ đi chụp ảnh kết hôn. Hoàng Cảnh Du ôm lấy eo Hứa Nguỵ Châu, ở bên tai thủ thỉ nói: "Nếu không chờ một chút chờ ba mẹ đi rồi em đeo mạng che mặt cho anh nhìn một chút đi!"
Hứa Nguỵ Châu lặng lẽ đạp lên giày Hoàng Cảnh Du , vô cùng dùng sức, Hoàng Cảnh Du trên trán gân xanh đều nổi lên.
"Vợ, đau. . ."
Hứa Nguỵ Châu nghe xong càng thêm dùng sức "Ai là vợ? !"
"Anh anh anh, thả ra thả ra, ngoan."
Hứa Nguỵ Châu đem chân dời đi, Hoàng Cảnh Du nhìn giày, ái chà lực khỏe thật, giày da bị đạp lõm luôn rồi.
"Hai cậu có thể có một ít chuyển động cùng nhau a, tỷ như nhéo lỗ tai hoặc là. . ." Không đợi nhiếp ảnh gia nói xong, Hứa Nguỵ Châu trực tiếp véo tai Hoàng Cảnh Du.
"Đau! Em véo thật a! ?"
Phía ngoài cha mẹ vợ nghe thấy tiếng kêu vội vội vàng vàng đi vào, Châu ba ba vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi ở ghế uống nước xem tạp chí.
"Châu Châu, con đừng dùng sức như thế, mặt Cảnh Du đều đỏ rồi!"
Hứa Nguỵ Châu nghe mẹ nói xong vẫn không buông tay, nhìn một chút mặt Hoàng Cảnh Du sau đó nhịn không được cười lên.
"Thật sự là đỏ a~!"
Cuối cùng Hoàng Cảnh Du vẫn là cưng chìu vợ đến cùng, tùy tiện Hứa Nguỵ Châu chơi đùa hắn.
Chờ chụp xong ảnh cưới, Hoàng Cảnh Du để ba mẹ Châu Châu có thể đi dạo phố, hắn và cậu muốn thảo luận chút chuyện kết hôn, vì lẽ đó về nhà trước.
Hứa Nguỵ Châu vẫn cho rằng Hoàng Cảnh Du sẽ nghiêm túc liền ngoan ngoãn theo hắn về nhà, Hoàng Cảnh Du vừa mở cửa ra trực tiếp đem Hứa Nguỵ Châu khiêng đến phòng ngủ đặt trên giường.
"Hoàng Cảnh Du....anh lại động dục! ?"
Hứa Nguỵ Châu hai tay loạn vung, thỉnh thoảng đánh tới người Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du không để ý đến, dùng một cái tay nắm lấy tay Hứa Nguỵ Châu.
"Em vừa nãy đạp anh mấy cái thì anh liền làm mấy lần!"
"Anh mưu mô vừa thôi!"
Hứa Nguỵ Châu hai chân đá Hoàng Cảnh Du, kết quả thân thể hắn ép xuống khiến cậu làm sao cũng nhúc nhích không được, hắn còn dùng hạ thân cọ xát cậu.
"Cảm thấy sao?"
Hứa Nguỵ Châu đương nhiên biết Hoàng Cảnh Du hỏi cái gì liền đỏ mặt nghiêng đầu.
"Lưu manh!"
"Sắp kết hôn còn thẹn thùng a? Còn có cái gì gọi lưu manh, anh nào giống. . ."
"Muốn làm thì làm đi, phí lời nhiều như vậy!"
"Không kịp đợi?"
Hứa Nguỵ Châu hướng về phía ngực hắn đánh một quyền, lại dùng sức đẩy Hoàng Cảnh Du, kết quả hắn một tay đem quần Hứa Nguỵ Châu cởi xuống, một bên nhằm ngay "tiểu Châu Châu" hôn lên một cái, sau đó trực tiếp ngậm trong miệng, Hứa Nguỵ Châu trong nháy mắt toàn bộ thân thể đều mềm nhũn, Hoàng Cảnh Du thỉnh thoảng hút một cái, Hứa Nguỵ Châu liền rên rỉ.
"Lão. . . Lão công. . ."
Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Hứa Nguỵ Châu, Hứa Nguỵ Châu khuôn mặt đã hiện lên màu phấn hồng, nghe được tiếng kêu của chính mình cũng thẹn thùng, dùng hai tay che mặt mình. Ở trong mắt Hoàng Cảnh Du, mỗi một động tác của cậu cũng giống như là xuân dược, Hoàng Cảnh Du nuốt nước bọt, đem tay Hứa Nguỵ Châu bỏ ra, hôn lên môi cậu.
"Leng keng!"
Hứa Nguỵ Châu thân thể run lên, cmn ai lại nhằm lúc này đến a! ?
Hoàng Cảnh Du nhẫn nhịn lửa giận trong lòng đi mở cửa, Hứa Nguỵ Châu nhanh chóng chui vào trong chăn.
Vừa mở cửa ra là Lâm Phong Tùng cùng Trần Ổn, Hoàng Cảnh Du thật muốn trực tiếp đem hai người họ đạp đi, lúc này đến thật biết lựa thời gian!
"Cảnh Du ca, sân bãi đã sắp xếp xong xuôi, đến xem không?" Trần Ổn vừa nói vừa đi vào, đi tới cửa phòng ngủ nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu nằm ở trên giường, mặt đỏ bừng, cậu liền chạy tới.
"Châu Châu ca, ngươi sốt rồi? Mặt làm sao đỏ như thế a! ?"
Hoàng Cảnh Du nghe được Trần Ổn nói, quay đầu nhìn Lâm Phong Tùng.
"Đừng nói hai ngươi chưa từng làm?"
"Cũng có, làm đến một nửa ...thì em ấy ngủ thiếp đi. . ." Lâm Phong Tùng từ từ cúi đầu.
"Được rồi... " Hoàng Cảnh Du thật sự muốn thua với Lâm Phong Tùng "Gọi hắn lăn ra đây, để Châu Châu mặc quần áo tử tế bọn ta liền đi xem."
Lâm Phong Tùng ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ đem Trần Ổn dắt đến phòng khách, Hoàng Cảnh Du đi vào giúp Châu Châu mặc quần áo tử tế, chờ Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu đồng thời từ phòng ngủ đi ra, Trần Ổn cũng hiểu vừa nãy mình tựa hồ đã làm sai điều gì.
"Thật không tiện a. . ." Trần Ổn đối với Hoàng Cảnh Du nói, ngạch, cũng là cùng Hứa Nguỵ Châu nói.
Hoàng Cảnh Du nhìn Lâm Phong Tùng: "Loại việc này vẫn cần phải học một chút , đi thôi."
Sau đó Trần Ổn vẫn quấn quít lấy Lâm Phong Tùng hỏi học cái gì? Cậu cũng muốn bắt chước! Lâm Phong Tùng cũng không dám nhìn Trần Ổn luôn.