Khế Cơ Điều Giáo
|
|
Chương 2.
“Nhiên Nhiên không ngoan chút nào.” Tiêu Diệc tiếp tục trêu trọc con trai , hắn nhất định phải làm cho đứa con này mở miệng cầu xin hắn.Nhưng đợi đã lâu mà chỉ thấy tiếng rên rỉ của Tiêu Nhiên càng ngày càng nặng nề mà mở miệng cầu xin một tiếng cũng chưa hề nói ra.Hơn nữa Tiêu Diệc vì tiếng rên rỉ này khiến cho dương vật ở phía dưới bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Tiêu Diệc dùng dương vật cách một lớp quần của mình chọc chọc vào đùi Tiêu Nhiên , sau đo bắt đầu chầm chậm cọ cọ.Thứ nhất là có thể giảm bớt dục vọng của bản thân , thứ hai chính là khơi dậy ngọn lửa tình dục của Tiêu Nhiên.Quả nhiên không lâu sau đó, tiếng thở của Tiêu Nhiên càng ngày càng nặng nề nhưng cũng không có mở miệng cầu xin. Tiêu Diệc có chút tức giận , dùng tay đánh mạnh vào dương vật đang không ngừng run rẩy của Tiêu Nhiên , đáng ngạc nhiên là cái đánh này đã khiến Tiêu Nhiên đạt cao trào.Những chằm chằm vào tinh dịch màu trắng bắn trên tay , bắn lên quần và những giọt tinh dịch vẫn còn đang bắn ra , Tiêu Diệc bỡn cợt nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đỏ mặt, Tiêu Diệc hạ người xuống thì thầm vào bên tai Tiêu Nhiên : “Nhiên Nhiên thật là không ngoan chút nào , vậy mà cũng có thể bắn ra.”
“Làm gì có.” Tiêu Nhiên quay mặt sang một bên, giờ phút này nó thật sự muốn tự mình cho mình một cái tát. Động tác kia hẳn là sẽ làm dương vật ỉu xìu xuống vậy mà bản thân mình lại có thể đạt cao trào.
“Không có sao ?? Vậy cái này là cái gì ?” Tiêu Diệc đưa tay mình lên trước mặt Tiêu Nhiên , giọt dịch màu trắng từ bàn tay hắn rơi xuống , rơi xuống trước ngực Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên càng đỏ mặt hơn , cái này thực sự là một điều sỉ nhục, cảm giác uất ức trong lòng bỗng dâng lên, có chút muốn khóc.
Tiêu Diệc lúc này quả thực không nhìn ra diễn biến tâm trạng của con trai , sau đó hắn liền đem những ngón tay dính tinh dịch đút vào miệng Tiêu Nhiên.
“Ưm ưm.” Hương vị rất quái gở, Tiêu Nhiên nhè tay Tiêu Diệc ra, nhưng Tiêu Diệc lại đưa ngón tay dính tinh dịch và nước miếng của Tiêu Nhiên vào miệng mình, nhìn Tiêu Diệc liếm ngón tay dính tinh dịch, mặt Tiêu Nhiêng càng thêm đỏ ửng, ở trước mặt người đàn ông này , bản thân mình lúc nào cũng bối rối.
“Nhiên Nhiên , đằng trước đã đạt cao trào rồi , vậy còn đằng sau thì sao ?” Tiêu Diệc nói xong liền vỗ mông Tiêu Nhiên.
“Ông đừng có chạm vào người tôi , mau thả tôi ra!”Bị đánh vào mông như vậy , quả thực là rất dâm dục.
“Ồ , Nhiên Nhiên muốn tự mình giải quyết sao ?” Một câu nói khiến cho Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn , nhưng Tiêu Diệc vẫn chưa nói hết câu : “Nhiên Nhiên muốn tự mình giải quyết, vậy là tự mình tiến vào sao ?”
“Làm gì có !” Tiêu Nhiên hét lớn với Tiêu Diệc, nó không làm những chuyện mất thể diện như thế.
“Vậy sao ? Có muốn thử chút không ?”Tiêu Diệc nói xong liền cởi trói tay cho Tiêu Nhiên , sau đó trực tiếp cầm tay của Tiêu Nhiên thăm dò về hướng lỗ nhỏ.
“Aaaaa ! Buông tay ra.” Tự mình chọc vào chỗ đó của bản thân thì rất quái gở , Tiêu Nhiên liều mạng suy nghĩ cách vùng tay ra khỏi tay Tiêu Diệc nhưng cũng không thể so với sức lực của hắn , ngón tay giữa còn bị Tiêu Diệc nắm lấy tiến vào lỗ nhỏ thăm dò.
Bên trong nóng quá , đó là cảm giác của Tiêu Nhiên lần đầu tự mình chọc vào lỗ nhỏ của bản thân, rất nóng , Tiêu Nhiên nhìn về phía Tiêu Diệc hét lên : “Sao ông có thể làm ra chuyện biến thái này , buông tôi ra.”
“Nhiên Nhiên , tự mình làm không thoải mái sao ? Vậy để ba ba làm cho con thoải mái có được không ?” Tiêu Diệc dùng ngón tay mình thay cho ngón tay của Tiêu Nhiên . Lúc này hắn trực tiếp cắm vào hai ngón tay , Tiêu Nhiên chỉ rên lên một tiếng rồi sau đó tiếp nhận hai ngón tay ra vào trong lỗ nhỏ của mình.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Nhiên gục trên vai Tiêu Diệc , hít thở nặng nề , tiếng rên rỉ mê người từng tiếng từng tiếng truyền đến tai Tiêu Diệc.
Tiêu Diệc làm một hồi lâu , khoái cảm của Tiêu Nhiên cũng gần lên tới đỉnh điểm thì hắn dừng lại, ngón tay từ sâu trong lỗ nhỏ rút ra.
“Đừng lấy ra !” Sau khi Tiêu Nhiên nói ra thì ngay lập tức ý thức được mình nói gì liền giấu đầu vào cái áo đang buộc đùi mình.
Tiêu Diệc cũng không ngăn cản , chỉ dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn vào lỗ nhỏ của Tiêu Nhiên , nơi đó đang co rút càng ngày càng nhanh , hắn muốn xem con trai mình có thể nhẫn nhịn được bao lâu.
Cánh tay được cởi trói của Tiêu Nhiên càng ngày càng run rẩy , không chỉ vì ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Diệc mà còn vì cảm giác trống rỗng của lỗ nhỏ , rất muốn có gì đó cắm vào , rất muốn cảm giác bên trong được lấp đầy . Tiêu Nhiên nhịn không được nhìn xuống phía dưới của Tiêu Diệc, quần sớm đã bị độn cao lên, thật là lớn , Tiêu Nhiên nuốt nước bọt một cái.
“Nhiên Nhiên muốn gì nào ?” Nhìn thấy hành động của con trai , Tiêu Diệc biết rõ nó đã động tình rồi nhưng nội tâm vẫn chưa chịu khuất phục . Tiêu Diệc lại một lần nữa dùng ngón tay tiến vào lỗ nhỏ , nhưng lần này vừa cắm vào bên trong một chút liền rút ra , cứ cách một lúc lại làm như vậy một lần.
“Đừng !” Tiêu Nhiên hết lần này đến lần khác rơi vào hố sâu tình dục , cả người cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Không muốn sao ? Vậy ba ba rút ra” Tiêu Diệc định nói xong sẽ rút ngón tay ra , nhưng lúc này Tiêu Nhiên lại nâng mông mình lên , cố dùng sức co lỗ nhỏ lại khiến cho Tiêu Diệc mãi mới rút được ngón tay ra.
“Nhiên Nhiên thực là yêu tinh.” Tiêu Diệc dùng hai ngón tay khuếch trương lỗ nhổ , một lên một xuống , một trước một sau chậm rãi ma sát lỗ nhỏ của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên có thể cảm thấy được lỗ nhỏ đang kịch liệt co lại , đồng thời dương vật ở phía trước càng lúc càng căng cứng : “Đừng tra tấn tôi nữa !” Tiêu Nhiên bắt đầu cầu xin nhưng so với lời cầu xin mà Tiêu Diệc muốn thì không giống.
Ngón tay của Tiêu Diệc không tiến vào trong nữa , chỉ dùng miệng thổi vào trong lỗ nhỏ.Cơ thể đã chuẩn bị đón nhận tốt ngón tay nay lại giống như đang treo giữa không trung , nói có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
“Nhiên Nhiên , cầu xin ba ba đi , ba ba sẽ để cho con giải phóng.”
Không đợi Tiêu Diệc nói xong , Tiêu Nhiên đã dùng cánh tay được Tiêu Diệc cởi ra đưa xuống phía dưới tiến vào lỗ nhỏ.
“Cái này không được nha , không được ba ba cho phép Nhiên Nhiên không được đụng vào nó.”
“Ai thèm quản.”Dục vọng không được phát tiết khiến cho mặt Tiêu Nhiên càng ngày càng đỏ , Tiêu Diệc ở bên cạnh nhìn càng lúc càng động tình.
Vừa nãy Tiêu Nhiên quả thực là không thể chịu đựng được nữa cho nên mới dùng tay chạm vào chỗ đó của mình chứ thực ra trong lòng nó cũng ngại muốn chết.Hiện tại Tiêu Diệc lại không cho nó chạm khiến cho ý muốn phản kháng trong lòng lại nổi lên, lập tực dùng ngón tay trực tiếp đâm vào lỗ nhỏ.
“Aaa.” Tiêu Nhiên hít một hơi lạnh, đau quá.Không có dùng bất kỳ kĩ xảo nào cứ thế mà cắm vào khiến cho lỗ nhỏ yếu ớt không chịu được , nhưng Tiêu Diệc ở bên cạnh nhìn, khiến cho Tiêu Nhiên áp chế đau đớn xuống , tiếp tục dùng ngón tay chọc vào.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của con , biết con rất đau , cứ thô bạo như thế mà chọc vào nhất định sẽ đau.Nhưng Tiêu Diệc cũng không có ngăn Tiêu Nhiên lại , mà lại ở bên cạnh nhìn con trai đang cố gắng rướn nửa thân đem ngón tay chọc vào lỗ nhỏ , rồi bắt đầu ra vào. Cảnh tượng dâm mĩ trước mắt khiến cho Tiêu Diệc nuốt nước bọt ừng ực.
Tiêu Nhiên ra vào vài lần vẫn cảm thấy không có được khoái cảm như Tiêu Diệc làm lúc nãy khiến cho nó có chút sốt ruột.Có điều , may mắn là lỗ nhỏ đã không còn đau nữa rồi.Xem ra bản thân nó đã quen với cảm giác ra vào thô bạo rồi.
Thấy vẻ mặt của con trai đang dần dần hoãn lại , thay vào đó là vẻ mặt suốt ruột , hắn biết con trai sắp nhịn không nổi nữa rồi . Tiêu Diệc đưa tay kéo ngón tay của Tiêu Nhiên từ lỗ nhỏ ra.Cảm giác lỗ nhỏ trống rỗng khiến Tiêu Nhiên ‘ưm’ lên một tiếng nũng nịu.Âm thanh tươi đẹp này truyền vào tai Tiêu Diệc càng khiến cho ham muốn trong lòng hắn thêm sâu.
“Buông tôi ra ! Cho dù tôi muốn cũng có thể tự mình giải quyết , không cần đến ông !” Tiêu Nhiên dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Tiêu Diệc nhưng không thành công.
“Ưm , ông ” Tiêu Nhiên lắc lắc đầu , tên đàn ông chết tiệt này lại đem ngón tay trong lỗ nhỏ của nó đưa vào trong miệng của chính nó , vị giác sền sệt xông thẳng lên đại não càng làm cho Tiêu Nhiên lắc đầu mạnh hơn.
Tiêu Diệc cũng chỉ chơi đùa một lát rồi cũng lấy ra.Miệng được tự do rồi nhưng hương vị xa lạ đó cũng không biến mất , đến cả nhổ ra cũng không thể .Mà Tiêu Diệc lại nghiêng người hôn nó khiến cho Tiêu Nhiên chỉ có thể đem hương vị kia truyền qua miệng Tiêu Diệc rồi cùng nhau nuốt xuống.
Sau khi kết thúc nụ hôn , dục vọng của Tiêu Nhiên so với vừa nãy càng mãnh liệt hơn , ngón tay Tiêu Diệc lại một lần nữa cắm vào lỗ nhỏ của nó ,cảm giác so với mình tự làm thì kích thích hơn nhiều , một lần nữa khoái cảm lại lan ra khắp cơ thể.Tiêu Nhiên đã bị Tiêu Diệc đè lên, vốn định dùng chân đạp hắn nhưng lại không có lực , hai chân bị banh ra , dương vật đang ngẩng lên tùy theo động tác rút ra đâm vào càng ngày càng nhanh của Tiêu Diệc mà càng ngày càng run rẩy mãnh liệt.
“Aaa…ông…buông ra…không muốn…tôi…không…không muốn…cho dù muốn..thì ..thì…tôi..cũng…có thể..có thể…tự..tự…mình làm…làm được…” Ngoại trừ miệng của Tiêu Nhiên được tự do thì tất cả các bộ phận khác đều bị bàn tay của Tiêu Diệc vuốt ve.
|
Sau khi vuốt ve một hồi thì bỗng dừng lại, cũng không phải Tiêu Diệc ngừng tay lại mà là ngón tay chạm vào miệng lỗ nhỏ nhưng không có vào trong dò xét.
“Ông !” Tiêu Nhiên buồn bực, muốn đưa tay xuống tự mình làm lại bị Tiêu Diệc ngăn lại.
“Nhiên Nhiên, không phải vừa nãy con nói dừng lại đó sao ? Cho nên ba ba nghe lời Nhiên Nhiên, không có làm nữa.” Tiêu Diệc cố tình nói với nửa dưới của Tiêu Nhiên, thổi nhẹ vào dương vật đang mẫn cảm rồi từ từ đến khe mông rồi đến lỗ nhỏ.
“Ông cố tình.” Tiêu Nhiên trừng mắt về phía Tiêu Diệc, vẻ mặt lãnh tuấn ngày thường đã không còn nữa mà vì ham muốn tình dục nên khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ quyến rũ.
“Nhiên Nhiên, con thật là đẹp.” Tiêu Diệc nói với nửa dưới của Tiêu Nhiên, ngón tay chốc chốc lại sờ sờ lỗ nhỏ, chốc chốc lại búng dương vật : “Nhiên Nhiên, ba ba lúc nãy sẽ cẩn thận không để con xuất ra đâu.” Tiêu Diệc vừa nói vừa cố tính lấy ngón tay bấm bấm vào đầu dương vật.
“Đau ! Ông bỏ tay ra !” Tiêu Nhiên hít một hơi lạnh, khoái cảm trong nháy mắt bị đau đớn thay thế.
Tiêu Diệc nghe theo mà bỏ ngón tay ra, dương vật trong tay có chút xìu xuống, Tiêu Diệc lại một lần lữa bắt đầu sục cho đến khi dương vật của Tiêu Nhiên to cứng lên thì lại dùng lực bóp bóp đầu dương vật.Cứ như thế lặp đi lặp lại, dương vật của Tiêu Nhiên lúc thì ngẩng lên lúc thì xìu xuống. Toàn bộ xúc cảm của cơ thể đều bị dương vật kiểm soát, hơn nữa nó cũng cảm giác lỗ nhỏ càng ngày càng mãnh liệt. Tiêu Nhiên có thể cảm thấy mông mình đã ướp nhẹp rồi, chất lỏng sền sẹt dính ở khe mông khiến cho nó vừa khó chịu vừa ngứa ngáy khắp toàn thân. Tiêu Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lên.
“Hu hu…đừng hành hạ con nữa…hu hu…cho con…hu hu…” Tiêu Nhiên cũng không phải khóc òa lên mà chỉ là từng giọt từng giọt nước mắt cứ chảy ra theo từng cái lắc đầu của nó mà lăn xuống giường.
Tiêu Diệc dừng động tác nhìn hàng mi đẫm lệ lấp lánh cùng với bộ ngực đang phập phồng vì nức nở nghẹn ngào. Ánh mắt của hắn càng ngày càng tối lại, cúi xuống bên tai con trai nói : “Nhiên Nhiên, nếu muốn thì cầu xin ba ba đi.”
“Cho con…hức hức…khó chịu quá…hức hức…cho con, cho con đi mà….” Tiêu Nhiên nức nở cầu xin nhưng vẫn chưa thỏa mãn ý muốn của Tiêu Diệc.Cho nên Tiêu Diệc tăng thêm lực, dùng ngón tay cắm vào lỗ nhỏ, trong lúc Tiêu Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng gì thì lại nhanh chóng rút ra, lực co rút nho nhỏ của lỗ nhỏ sao có thể ngăn được ngón tay rút ra chứ.
“Đừng mà…cho con…cho con đi…phía sau muốn…phía sau muốn…hu hu hu hu….”
“Vậy cầu xin ba ba đi, Nhiên Nhiên rất ngoan mà, nào, cầu xin ba ba, cầu xin ba ba đi.” Tiêu Diệc giống như đang thôi miên, ghé miệng vào tai Tiêu Nhiên nói nỉ non đồng thời cũng trêu trọc nhiều hơn.
“Hu hu…Nhiên Nhiên muốn…cho con…ba ba cho con…”
“Nếu Nhiên Nhiên không cầu xin ba ba, vậy ba ba đi nha.” Tiêu Diệc nói xong liền rút ngón tay ra, cả người cũng tách khỏi Tiêu Nhiên.
“Đừng… ba ba đừng đi…Nhiên Nhiên muốn…ba ba, cầu xin ba ba….cho Nhiên Nhiên đi mà….” Câu cầu xin đầu tiên vừa nói ra thì những câu sau cũng nói dễ dàng hơn , Tiêu Nhiên bắt lấy tay Tiêu Diệc đặt lên dương vật mình : “Ba ba…hu hu hu…cầu xin ba…cho Nhiên Nhiên đi…Nhiên Nhiên khó chịu lắm…ba ba cho Nhiên Nhiên đi…cầu xin ba…hu hu hu” Sau khi Tiêu Nhiên thét lên, tay nó vẫn giữ lấy cánh tay của Tiêu Diệc, vừa cầu xin vừa khóc.
“Nhiên Nhiên, nhớ kĩ là bây giờ con con đang nói là con yêu cầu ba ba, con phải nhớ kĩ là con đang yêu cầu ba ba, có rõ không ?” Tiêu Diệc không có lơ là vẫn ở bên tai con trai dặn dò như đang thôi miên.
“Nhiên Nhiên yêu cầu ba ba…hu hu…tiến vào…trống rỗng quá…rất khó chịu…ba ba…Nhiên Nhiên….” Mặc kệ những lời nói ra có xấu hổ thế nào, thì toàn thân Tiêu Nhiên đều bị dục vọng kiểm soát , hiện tại có thể nói nó như một con thú nhỏ đang nóng lòng muốn giải tỏa.
“Nhiên Nhiên thật là ngoan.” Đầu tiên Tiêu Diệc cho Tiêu Nhiên một nụ hôn triền miên sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Có một cơ thể đàn ông trần truồng đè sát lên người Tiêu Nhiên khiến cho nó thỏa mãn ưm một tiếng, sau đó liền vươn tay chân ôm lấy cơ thể Tiêu Diệc.Những cọ sát giữa hai thân thể cũng khiến Tiêu Diệc rên rỉ thỏa mãn,liền bắt đầu từ phía dưới bắp đùi Tiêu Nhiên tiến vào trông cơ thể nó.
“Hờ.” Là âm thanh Tiêu Nhiên thở hắt ra, ham muốn cuối cùng cũng được giải quyết, hai tay nó bám lấy thắt lưng Tiêu Diệc,tùy theo động tác của hắn mà cơ thể nó cũng đung đưa theo.
Lỗ nhỏ trống rỗng được dương vật thô to nóng bỏng đưa ra đưa vào thật sâu trong cơ thể, chỗ mẫn cảm sâu nhất trong cơ thể nó cũng bị hắn đâm đến. Tiêu Nhiên vì khoái cảm tràn ngập mà nước mắt giàn giụa chảy ra, Tiêu Diệc ở phía trên thấy bộ dạng đáng yêu của con như vậy càng ra vào nhanh hơn. Chỗ kết hợp phía dưới của hai người va chạm vào nhau phát ra những tiếng ‘bạch bạch’ dâm mỹ cùng với tiếng rên rỉ quyến rũ của Tiêu Nhiên lọt vào tai Tiêu Diệc quả thực là thuốc kích thích tình dục lợi hại nhất.
“Ba ba … ba ba…” Hai tay Tiêu Nhiên đã chuyển sang nắm lấy ga rường, Tiêu Diệc càng lúc càng thúc nhanh và mạnh hơn khiến cho miệng Tiêu Nhiên không hề khép lại, vẫn liên tục mở ra. Tiêu Diệc cúi xuống đem lưỡi luồn vào trong miệng Tiêu Nhiên đem đầu lưỡi Tiêu Nhiên lôi ra, điều này khiến cho Tiêu Nhiên không thể không rướn mình lên tiếp đón nụ hôn này.
Hiện tại đã không cần đỡ thắt lưng của con, hai tay Tiêu Diệc không có việc gì làm liền dùng một tay sục dương vật còn tay kia vân vê đầu vú dựng đứng của nó.
Ba điểm mẫn cảm trên cơ thể đều bị Tiêu Diệc chơi đùa trong tay cho nên Tiêu Nhiên rất nhanh đạt đến đỉnh điểm khoái cảm, nhưng Tiêu Diệc lại đem đầu dương vật bóp lại không cho nó xuất ra. Điều này khiến cho Tiêu Nhiên khóc lên : “Ba ba..đừng bóp…Nhiên Nhiên muốn…ba ba buông ra….”
“Nhiên Nhiên ngoan, để ba ba xuất cùng con nha.” Tiêu Diệc biết rõ khi con mình xuất thì lỗ nhỏ bắt đầu dùng lực siết lại, nếu để con xuất ra thì sau đó nhất định hắn sẽ không chịu đựng được mà xuất theo, mà hắn còn muốn thưởng thức thêm một lúc nữa.
Phía trước bị bóp mà khoái cảm phía sau không hề dừng lại, hai loại cảm giác này khiến cho Tiêu Nhiên càng rơi lệ nhiều hơn, miệng không ngừng cầu xin Tiêu Diệc cho nó xuất ra : “Ba ba…cầu xin ba…cầu xin ba ba….làm ơn…..”
Lỗ nhỏ của Tiêu Nhiên đã càng ngày càng siết lại, Tiêu Diệc đành đem dương vật của mình vùi sâu vào trong cơ thể của con, đợi đến khi không còn chịu đựng được nữa mới buông tay đang bóp dương vật của Tiêu Nhiên ra.
Lỗ nhỏ được chất lỏng nóng bỏng lấp đầy khiến cho Tiêu Nhiên đang nước mắt đầy mặt nở nụ cười thỏa mãn.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc ôm đứa con vẫn còn đang đắm chìm trong khoái cảm đi vào nhà tắm.
Tắm được một nửa thì Tiêu Nhiên mới phát hiện mình đang nằm trên ngực Tiêu Diệc, đối phương đang tinh tế kì cọ cơ thể mình.Tiêu Nhiên mặt đỏ lên, thứ nhất vì xấu hổ, thứ hai vì lúc nãy bản thân không biết liêm sỉ.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc gọi con một tiếng, thấy ánh mắt tỉnh táo của con trai thì biết nó đã tỉnh lại rồi.
“Đê tiện.” Tiêu Nhiên mắng Tiêu Diệc một câu rồi muốn đứng dậy nhưng chân mềm nhũn ra, cả người quỵ xuống ngã vào lồng ngực của Tiêu Diệc.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc một tay ôm lấy Tiêu Nhiên còn tay kia luồn xuống dưới tiến vào lỗ nhỏ dò xét.
“Ông muốn làm gì ?” Tiêu Nhiên giật mình hô lên, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là nụ cười đầy quyến rũ của đối phương.
Tiêu Diệc xoay người Tiêu Nhiên lại khiến cho hai tay của nó bám chặt lấy hai bên thành bồn tắm, rồi từ phía sau tiến vào cơ thể Tiêu Nhiên.
“Ông…khốn nạn…ưm….” Tiêu Nhiên thở dốc quay đầu lại muốn mắng Tiêu Diệc nhưng lại bị hắn chiếm lấy miệng, đầu lưỡi ở bên trong miệng đảo qua đảo lại một lượt, sau khi thỏa mãn mới rời khỏi. Điều này khiến cho Tiêu Nhiên không dám quay lại phía sau nữa, hơn nữa ở phía dưới càng lúc càng tiến vào nhanh hơn khiến cho nó chỉ có thể nắm chặt thành bồn tắm mà chịu đựng toàn bộ.
Tiêu Nhiên muốn cắn chặt răng nhưng lại thất bại, không ít tiếng rên rỉ lọt vào tai Tiêu Diệc.
Nghe thấy những âm thanh ‘a …ưm…aaaa’ khó nhịn của con trai khiến cho Tiêu Diệc càng tăng tốc độ ra vào hơn.
Đợi đến khi Tiêu Nhiên cảm thấy mình đã tỉnh táo lại một chút thì đã thấy mình nằm ở trên giường rồi : “Ông đi ra ngoài cho tôi!” Giọng nói của Tiêu Nhiên có chút khàn khàn, nghe càng thấy gợi cảm hơn.
|
Dương vật Tiêu Diệc vừa xuất hai lần lại bắt đầu ngỏng lên, đè lên người con, Tiêu Diệc lúc này cũng không có làm bất cứ dạo đầu nào mà cứ thế tiến vào cơ thể con trai, lỗ nhỏ trải qua hai lần ra vào vẫn còn rất ướt át non mềm, Tiêu Diệc không phí công liền thuận lợi tiến vào.
“Ông…chuyện này nay…khốn khốn nạn….” Lời nói của Tiêu Nhiên đã không nói ra được hoàn chỉnh nữa rồi, còn muốn kêu hắn lấy ra nhưng kết quả là hắn lại bắt đầu làm không ngừng.
Thời điểm Tiêu Nhiên ngủ thiếp đi thì Tiêu Diệc vẫn còn đang hì hục ra vào trong cơ thể nó.Buổi sáng khi nó tỉnh lại thấy mình đang gối đầu trên ngực Tiêu Diệc, cơ thể cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Đi ra ngoài !” Giọng Tiêu Nhiên khàn khàn quát Tiêu Diệc.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc đã sớm thức dậy, chỉ là muốn ngắm nhìn con trai nhiều hơn một chút cho nên hắn tiếp tục nằm trên giường. Có thể ôm con trai như vậy đối với hắn hiện tại mà nói là một niềm hạnh phúc không thể tả được.
“Ông không dậy đúng không ? Vậy để tôi dậy.” Tiêu Nhiên nói xong liền bước xuống giường nhưng chân vừa mới chạm đất thì bỗng mềm nhũn ra. Ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Diệc, thấy đối phương vẫn chăm chú nhìn đôi mông đang vểnh lên của mình : “Biến thái!” Tiêu Nhiên quát Tiêu Diệc một câu liền đưa tay che lấy đôi mông, nhưng bàn tay bé nhỏ như thế thì có thể cho được bao nhiêu cơ chứ. Ánh mắt của Tiêu Diệc càng ngày càng tối lại, Tiêu Nhiên nhìn thấy vậy có một chút sợ hãi.
“Ông không được làm nữa, tôi chịu không nổi nữa rồi.” Lời vừa nói ra thì Tiêu Nhiên thật muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Mình nói cái gì vậy ? “Cười cái gì mà cười , đây là phản ứng bình thường.” Điều làm cho Tiêu Nhiên tức giận chính là : dường như Tiêu Diệc đã nắm được điểm yếu của nó cho nên mới cười mờ ám với nó như vậy.
Tiêu Diệc xuống giường muốn ôm con trai lên giường lại bị con chửi là biến thái.
“Sao ông lại biến thái như vậy , đồ cuồng dâm !” Tiêu Nhiên nhắm mắt lại không nhìn Tiêu Diệc nữa, vôi vội vàng vàng lùi lại, nó nhìn thấy, cái ‘ấy’ của hắn rất lớn, lại còn ngỏng lên nữa chứ, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy lỗ nhỏ co lại, sức lực toàn thân dường như mất hết, chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Thấy phản ứng của con trai như thế thì Tiêu Diệc càng khẳng định chiêu tối hôm qua dùng là đúng sách rồi, cúi xuống ôm lấy con thì thấy đối phương co ro thành một đống,Tiêu Diệc cười : “Nhiên Nhiên, con cứ co ro lại như thế thì ba ba sẽ ăn con đấy.”
“Ông dám !” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Diệc, thấy ánh mắt trêu ghẹo của đối phương thì biết mình bị lừa : “Ông ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.” Câu này thì hoàn toàn là một câu có giọng điệu làm nũng rồi.
Tiêu Diệc nghe thấy thế thì cảm thấy thoải mái, đem cằm cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
“Buông ra !” Tiêu Nhiên giãy dụa muốn né, nhưng cái cằm cọ cọ chưa được một lát thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Nhiên đã bắt đầu ửng hồng rồi.
“Nhiên Nhiên, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, ba ba sẽ xin nghỉ cho.” Tiêu Diệc nghịch một hồi rồi ôm con vào trong chăn.
Khi chỉ còn lại một mình Tiêu Nhiên trong phòng ngủ, không gian vẫn còn tràn ngập hương vị chua chua ngọt ngọt của tình dục. Không có Tiêu Diệc bên cạnh Tiêu Nhiên rất nhanh chóng tìm lại được lý trí của mình, nhưng chính điều này càng làm nó cảm thấy luống cuống, rõ ràng là muốn cùng hắn phân rõ ranh giới, nhưng hiện tại lại càng dây dưa không rõ hơn. Hơn nữa Tiêu Nhiên cũng phát hiện ra tâm ý của mình có một chút thay đổi nhưng nó cũng không dám nghĩ đến nhiều.
Tiêu Nhiên lắc lắc đầu, tự nói với bản thân: trước hết nên đi ngủ một giấc, chờ đến khi tỉnh lại rồi tính sau.
Hết chương 2.
|
Chương 3
Khi Tiêu Diệc tan tầm về nhà thì Tiêu Nhiên vẫn còn đang ngủ, có lẽ tối qua đã làm nó mệt muốn chết rồi. Ngồi ở cạnh giường vuốt tóc con, mái tóc so với tóc em bé còn mềm hơn khiến cho Tiêu Diệc quyến luyến không rời, cúi xuống hôn lên mái tóc con trai.
Tiêu Nhiên miệng ‘chẹp chẹp’ mấy cái rồi trở mình, đưa tay lên gạt cái gì đó trên đầu mình. Nhưng một lúc sau vật đó lại bắt đầu nghịch tóc nó khiến nó không nhịn được nữa mà mở mắt ra, là Tiêu Diệc !
“Ông làm cái gì vậy ! Đi ra ngoài !” Tiêu Nhiên nói xong rồi lại chui vào trong chăn.
Có chút buồn cười khi nhìn con trai giống như đà điểu rúc vào chăn, Tiêu Diệc vươn tay ôm Tiêu Nhiên ra khỏi chăn: “Nhiên Nhiên, đừng ngủ nữa, dậy đi ăn cơm thôi, nếu không thì sẽ đói đấy.”
Bị Tiêu Diệc ôm như vậy, tất nhiên Tiêu Nhiên sẽ kịch liệt kháng cự, miệng cũng không ngừng la lên: “Buông ra ! Ông đi ra ngoài cho tôi !”
“Nhiên Nhiên, sao con hồi phục nhanh như vậy, hay là ba ba….”
Tiêu Diệc còn chưa nói xong đã bị Tiêu Nhiên dùng tay che miệng lại.Vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn Tiêu Diệc, Tiêu Nhiên hận không thể dùng vật gì đó nhét vào miệng hắn : “Không được nói bậy !” Tiêu Diệc còn dám nhắc đến chuyện tối qua. Sắc mặt Tiêu Nhiên đã thay đổi, toàn thân cũng tỏa ra từng đợt khí lạnh.
Sắc mặt Tiêu Nhiên khó coi thì sắc mặt Tiêu Diệc cũng chẳng đỡ hơn tí nào, ban đầu trong lòng còn cảm thấy không tệ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Nhiên lại trở nên lạnh nhạt khiến cho tâm tình của Tiêu Diệc cũng rớt xuống đáy vực. Tiêu Diệc không biết nên cảm thấy may mắn khi con trai mình vẫn kiên trì giữ nguyên tắc như vậy hay là cảm thấy căm hận khi con trai không có cách nào phá vỡ rào cản cấm kị.
“Nhiên Nhiên, sao con không thể thử chấp nhận ba ba chứ, rõ ràng tối qua con cầu xin ba ba mà.” Chuyện mà Tiêu Diệc nói tất nhiên là chuyện xấu hổ tối qua khi hắn dùng dục vọng để cám dỗ con mình.
Người này vẫn không biết xấu hổ mà nhắc lại chuyện tối qua, dùng thủ đoạn hèn hạ bắt mình nói ra những lời ghê tởm đó, vẻ mặt của Tiêu Nhiên lại càng lạnh nhạt hơn đồng thời tim cũng đập nhanh hơn.
“Được lắm, ông ra ngoài cho tôi !” Tiêu Nhiên nhíu mày từ trên người Tiêu Diệc nhảy xuống, nếu cứ tiếp tục ở cạnh hắn chỉ sợ bản thân nó sẽ không có cách nào giả bộ được nữa, càng không nói đến việc giữ được khuôn mặt lạnh nhạt này.
“Nhiên Nhiên….” Tiêu Diệc kêu một tiếng, nhưng con trai hắn căn bản không hề nhìn hắn đến một lần, biết quan hệ của bọn họ lại trở lại như kiểu trước tối hôm qua, hơn nữa, phải nói rằng so với trước tối hôm qua còn tệ hơn. Chẳng lẽ cách kia không có hiệu quả gì sao ? Hay là con trai hắn chỉ những lúc đó mới chấp nhận hắn. Tiêu Diệc đã quên rằng, ngay cả vào lúc đó, sự chấp nhận của Tiêu Nhiên cũng là do hắn cưỡng ép mà ra.
……………
Ăn xong cơm chiều, Tiêu Nhiên chìa tay về phía Tiêu Diệc như muốn lấy vật gì đó : “Đưa chìa khóa phòng tôi ra đây.” Tối hôm qua rõ ràng là nó đã khóa cửa rồi, nhưng hắn vẫn có thể vào được. Điều đó chứng tỏ rằng, Tiêu Diệc đã dùng chìa khóa sơ cua để mở cửa phòng của nó.
“Vậy sao được, nếu như con quên chìa khóa thì lúc đó sao vào nhà được chứ.” Lúc trước Tiêu Diệc còn có thể dễ dàng dụ dỗ con trai, nhưng bây giờ con hắn căn bản là không nghe vào tai, vẫn luôn luôn nói muốn chìa khóa, Tiêu Diệc có chút bực mình mà quát nó một câu : “Không đưa là không đưa !”
Sau khi Tiêu Diệc quát Tiêu Nhiên xong, Tiêu Nhiên lớn đến từng này vẫn chưa bị ai quát như vậy. Miệng bắt đầu mếu, nước mắt bắt đầu chảy xuống, trước lúc não kịp chỉ huy thân thể thì đã bắt đầu tự làm loạn rồi.
Chuyện này khiến Tiêu Diệc luống cuống, đứng đậy đi đến bên cạnh con, muốn ôm con vào lòng nhưng lại bị nó gạt phắt ra.
Sau khi Tiêu Nhiên gạt tay Tiêu Diệc ra liền chạy ra khỏi nhà, Tiêu Diệc cũng vội vã đuổi theo.
“Nhiên Nhiên, xin lỗi con, ba ba không cố ý quát con như vậy, Nhiên Nhiên, dừng lại đi, đừng chạy nữa.”
Hai cha con một trước một sau chạy trên con đường nhỏ của khu dân cư cao cấp, Tiêu Nhiên rất nhanh đã chạy ra đường lớn. Mắt nó ướt đẫm nên căn bản không nhìn xa được cho nên Tiêu Nhiên cứ như vậy mà chạy nhanh về phía trước, chạy một lúc thì mơ mơ hồ hồ đến một khu dân cư.
Phong Tình vứt rác xong đang muốn đi lên lầu thì thấy một bóng người phi thẳng vào mình khiến cho cậu ngã xuống đất. “Đau quá.” Phong Tình kêu đau một tiếng rồi đứng lên, đồng thời cũng đem tên quỷ lỗ mãng phi vào người hắn kéo lên.
“Tiểu Nhiên !” Phong Tình kinh ngạc hô lên, cái tên quỷ lỗ mãng đó thì ra là Tiêu Nhiên, hay nói chính xác hơn là Tiêu Nhiên đang khóc thút thít.
“Phong Tình ?” Tiêu Nhiên đang muốn tiếp tục cắm đầu chạy thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhìn xuyên qua đôi mắt đẫm lệ mông lung thì trông thấy khuôn mặt của Phong Tình. Tiêu Nhiên túm lấy áo của Phong Tình rồi chạy lên trên lầu : “Phong Tình, đi lên nhà anh , đi lên nhà anh nhanh lên!”
Phong Tình bị Tiêu Nhiên túm lấy kéo chạy lên phòng, nhìn về phía sau thấy dường như có ai đó đang đuổi theo Tiêu Nhiên, là người đàn ông ngày đó mang Tiêu Nhiên đi.
Tiêu Diệc đuổi đến dưới phòng Phong Tình thì dừng lại, vừa nãy thấy con trai túm lấy một người đàn chạy vào trong. Trong này có người mà con hắn quen sao ? Tiêu Diệc đưa tay vào túi áo tìm thứ gì đó mới nhớ ra lúc chạy khỏi nhà vì vội đuổi theo con trai nên cái gì cũng không mang theo. Gõ cửa từng nhà thì không thể được, Tiêu Diệc chỉ có thể về nhà gọi điện cho thám tử tư.
Vào trong phòng của Phong Tình, Tiêu Nhiên vẫn còn khóc. Phong Tình cầm hộp khăn giấy đến ngồi bên cạnh nó. Sau khi tất cả khắn giấy trong hộp từng tờ từng tớ được Tiêu Nhiên rút ra thì nó mới dừng lại.
Tiêu Nhiên sụt sịt mũi vài cái rồi ngại ngùng cười với Phong Tình, Phong Tình chỉ đưa tay sờ sờ đầu nó, đứng dậy lấy thêm một hộp khăn giấy nữa rồi quay trở lại.
“Không cần.” Vừa mới khóc xong nên giọng của nó khàn khàn giống như bị cảm cúm.
“Đêm nay có muốn ngủ lại chỗ anh không ?” Phong Tình mặc dù hỏi Tiêu Nhiên như vậy nhưng cậu cũng không biết giữ Tiêu Nhiên ở lại đối với nó là tốt hay xấu. Người đàn ông đuổi theo Tiêu Nhiên kia, có thể nhận ra là rất yêu Tiêu Nhiên, chẳng qua không hiểu vì sao Tiêu Nhiên lại không chịu chấp nhận hắn.
“Ừ.” Tiêu Nhiên gật gật đầu, trên người nó bây giờ vẫn còn mặc quần áo ngủ, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác: “Phong Tình…” Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi, nó muốn tìm một ai đó để nói ra nỗi lòng buồn khổ của mình nhưng lại không dám, nó không có cam đảm để nói với người khác rằng nó cùng cha nó loạn luân.
“Đi tắm đi.” Phong Tình vỗ vỗ vai Tiêu Nhiên. Nếu như Tiêu Nhiên thật sự nói cho cậu biết nguyên nhân thì cậu cũng không chắc là mình có thể giúp đỡ được gì không. Cậu ngay cả chuyện của bản thân mình còn chưa giải quyết ổn thỏa thì sao có thể giúp người khác được chứ.
Sau khi Tiêu Nhiên tắm rửa xong đi ra thì chuông cửa vang lên.Phong Tình đứng cạnh lỗ nhòm cửa quay đầu lại nói với Tiêu Nhiên: “Hình như là người đàn ông đuổi theo em.”
“Đừng mở cửa !” Tiêu Nhiên cắn chặt môi dưới, cố nén lắm mới không rơi lệ. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến Tiêu Diệc thì cảnh nó bị Tiêu Diệc quát lại hiện rõ mồn một trong đầu nó.
Phong Tình quay lại ghế sô pha, ngồi song song với Tiêu Nhiên. Nhưng chuông cửa vẫn cứ reo, cuối cùng là thấy lấy tay đập mạnh cửa rồi. Tiêu Nhiên không mở miệng, Phong Tình cũng ngồi bất động.
“Phong Tình, xin lỗi anh, nhưng thực sự em không muốn gặp hắn.” Tiêu Nhiên biết chuyện này sẽ gây rắc rối lớn cho Phong Tình nhưng nó thực sự không có cách nào đối mặt với Tiêu Diệc, cứ để cho bản thân nó thất lễ một lần đi.
Tiêu Diệc ở ngoài gõ cửa một hồi lâu mà vẫn không thấy có người ra mở cửa. Không biết phòng ở đây cách âm tốt hay là do người ở phòng này thờ ơ, Tiêu Diệc ở bên ngoài đập cửa mạnh như vậy, cũng đập lâu như vậy mà vẫn không thấy ai ra kháng nghị.
Tiêu Diệc cầm di động gọi một cuộc điện thoại, 15 phút sau có hai người đàn ông trên tay cầm máy móc đi lên. Hai người đàn ông cầm máy đặt lên mép tường giáp khe cửa, âm thanh ‘rầm rầm’ cùng với tiếng vữa trên tường rơi xuống đồng thời vang lên.
Tiêu Nhiên cùng Phong Tình chờ một hồi thì không nghe thấy âm thanh nào nữa, tưởng rằng Tiêu Diệc đã bỏ cuộc rồi, nào ngờ chưa đến 20 phút vách tường cạnh cánh cửa bỗng nứt ra một lỗ nhỏ, còn có một mũi khoan luồn vào.
|
“Phong Tình.” Tiêu Nhiên quay sang gọi Phong Tình một tiếng rồi liền chạy ra mở cửa.Nó không ngờ Tiêu Diệc lại dám phá cửa.
Phía sau cánh cửa là khuôn mặt của Tiêu Diệc, Tiêu Nhiên tức giận nhìn về phía Tiêu Diệc nhưng vẻ mặt của đối phương cũng là tức giận. Tiêu Nhiên chưa bao giờ thấy Tiêu Diệc tức giận như vậy, cổ nó rụt lại, có vài phần kinh sợ bò khắp toàn thân : “Ba…” Tiêu Nhiên chưa kịp nói hết câu đã bị Tiêu Diệc khiêng đi, giống như khiêng hành lý ra khỏi tòa nhà này vậy.
Phong Tình lắc lắc đầu, vừa rồi hình như Tiêu Nhiên gọi người đàn ông kia là ba ba.
“Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm sửa chữa lại chỗ này.” Hai người đàn ông phá hư cửa phòng đến trước mặt Phong Tình nói , “Đã điều người tới” , trong đó có một người đàn ông đang chỉ chỉ vào điện thoại trên tay mình.
Phong Tình thực sự có chút dở khóc dở cười, vừa mới phá xong lại lập tức sửa lại , “Vậy mấy người nhanh lên một chút.” Thực sự Phong Tình không có tức giận, vào phòng ngủ mở nhạc to lên bởi vì việc sửa lại vách tường chắc chắn sẽ rất ầm ĩ.
“Buông ra , buông ra.” Giọng nói của Tiêu Nhiên không có khí thế như hàng ngày mà là giống như phô trương thanh thế.
Sau khi Tiêu Diệc đem Tiêu Nhiêm ôm vào trong xe quẳng xuống ghế, chính mình ngồi lên phía trước, Tiêu Nhiên chưa kịp ngồi vững thì xe đã bắt đầu khởi động. Lúc này Tiêu Nhiên cũng không dám oán hận, nhìn vào chiếc gương gắn ở phía trước tay lái có thể thấy được khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Diệc. Tiêu Nhiên nhìn ra được là hiện tại Tiêu Diệc đang rất tức giận, nên ngồi co ro ở phía sau, thi thoảng vẫn liếc về đằng trước, nhưng Tiêu Diệc vẫn mặt lạnh như tiền không hé răng nửa lời.
Cuối cùng cũng tới rồi, không đợi Tiêu Diệc mở cửa cho nó, nó đã tự mình mở cửa xe rồi phóng lên phòng mình. Vào trong phòng, Tiêu Nhiên liền tử thủ chặn ở cửa, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Tiêu Diệc đi lên. Rút kinh nghiệm tối hôm qua nên Tiêu Nhiên cũng không dám rời đi mà vẫn gắt gao chặn ở cửa phòng.
Tiêu Diệc đỗ xe xong liền đi đến trước cửa phòng của con trai, nhưng không có đi vào mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài.
Tiêu Diệc tại lúc Tiêu Nhiên đứng chặn cửa hơn một tiếng đồng hồ mới tiến vào trong phòng.
Lỗ khóa đang xoay, Tiêu Diệc bắt đầu mở cửa rồi, Tiêu Nhiên liền đem toàn bộ sức mình để chặn cửa.
Động tác mở cửa thấy bị chặn lại, Tiêu Diệc nhíu mày. Dùng chìa khóa xoay đến vị trí mở, sau đó dùng sức đẩy cửa.
“Bịch” một tiếng, là tiếng cơ thể bị ngã xuống đất, là Tiêu Nhiên bị đẩy ngã.
Tiêu Nhiên đứng dậy xoa xoa mông, rồi sau đó chạy về hướng nhà tắm nhưng lại bị Tiêu Diệc bắt được. “Cứu với ! Cứu tôi với !”
Tiêu Diệc khổ não nhìn con trai : “Nhiên Nhiên, con sẽ không cho rằng ba ba muốn ăn con đấy chứ.” Nói xong liền đem con đưa lên giường.
“Cứu tôi với ! Cứu với !” Tiêu Nhiên vẫn không ngừng hô cứu mạng, Tiêu Diệc thấy nếu cứ để nó hô cứu mạng cũng không phải là cách liền cúi người xuống đè lên Tiêu Nhiên, môi cũng áp lên môi Tiêu Nhiên, đầu lưỡi cũng ngay lập tức luồn vào trong lúc Tiêu Nhiên đang mở mồm hô cứu mạng.
“Ưm ưm.” Tốc độ của Tiêu Diệc cũng quá nhanh rồi, Tiêu Nhiên bị hôn đến không thở nổi chỉ có thể nắm lấy hai cánh tay Tiêu Diệc rồi cố gắng đẩy người về phía sau, nó sắp ngạt thở rồi.
Tiêu Diệc hôn một lúc thì phát hiện con trai bắt đầu thấy khó thở liền vội vàng buông con ra.
“Hờ…” Tiêu Nhiên nằm ngửa há hốc mồm ra thở dốc, đến khi bớt bớt được một chút liền suy xét đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Tiêu Nhiên lén nhìn Tiêu Diệc một cái thì thấy mặt của đối phương chưa dịu đi chút nào. Trong lòng liền cảm thấy tủi thân ghê gớm, rõ ràng là hắn sai vậy mà đến cuối cùng lại trở thành nó sai.
Thấy miệng con trai bắt đầu mếu, hốc mắt cũng ươn ướt thì hắn biết là con hắn muốn khóc. Tiêu Diệc bỗng cảm thấy đau lòng, lúc trước còn muốn con trai khóc nhưng đến khi con trai khóc thật sự thì bản thân hắn lại chịu không nổi. Vươn tay ôm chặt con vào lòng : “Nhiên Nhiên, ba ba xin lỗi, ba ba sau này sẽ không hung dữ với con nữa.”
Tiêu Diệc cảm thấy bứt rứt nên bắt đầu an ủi, nhưng lúc này Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy mình vô cùng tủi thân, hơn nữa, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc làm nó sợ muốn chết. Tiêu Nhiên ôm lấy cánh tay Tiêu Diệc rồi òa lên khóc.
“Nhiên Nhiên đừng khóc, tất cả là lỗi của ba ba, con đừng khóc nữa nha.” Con trai vừa khóc khiến cho Tiêu Diệc thực sự luống cuống, giống như ôm trẻ sơ sinh ôm nó vào lòng, tay cũng không ngừng vỗ vỗ lưng nó.
“Ông tránh ra đi…không cần…không cần…” Lúc này Tiêu Nhiên khóc không kịp thở. Từ nhỏ Tiêu Diệc đã nâng nó như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ở trường học, bạn bè và thầy cô rất quý mến nó. Cơ hội khóc thực sự cũng không nhiều lắm, hơn nữa đa phần nguyên nhân là do đùa nghịch , dao cắt trúng tay hoặc là trích thuốc.
“Nhiên Nhiên, đừng khóc nữa, ba ba xin lỗi con, đừng khóc nữa.” Tiêu Diệc không ngừng mở miệng nhận lỗi, nhưng con trai vẫn khóc không ngừng như trước, trong trí nhớ của hắn, con trai cũng chỉ khóc trước mặt hắn. Khi học tiểu học, trời mưa đường trơn, con trai hắn té ngã, nhưng trước mặt bạn học nó không rơi một giọt nước mắt nào, mãi đến khi về đến nhà mới ôm hắn mà òa khóc. Con trai ỷ lại vào hắn bao nhiêu, hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, nhưng tiếng khóc này là do bản thân hắn gây nên khiến cho trong lòng Tiêu Diệc tự trách không thôi.
“Khụ khụ.” Tiêu Nhiên khóc một hồi đến mức ho khan, Tiêu Diệc vội vã vỗ vỗ lưng nó giúp nó thuận khí.
“Nhiên Nhiên, đừng khóc nữa. Con khóc mà ốm thì ba ba rất đau lòng.”
“Không cần ông lo…khụ khụ…tránh…tránh xa tôi ra….” Tiêu Nhiên hay tay chống xuống giường, muốn bò ra khỏi người Tiêu Diệc.
Thấy con trai muốn tránh mình Tiêu Diệc càng ôm chặt con hơn.
“Ông muốn làm gì !” Tiêu Nhiên khàn giọng hét lên với Tiêu Diệc, nhưng phản ứng của Tiêu Diệc khiến Tiêu Nhiên ngưng miệng lại.
Tiêu Diệc nói : “Nhiên Nhiên, con cứ tiếp tục mắng ba ba đi, không sao, cứ tiếp tục đi.”
“Ông…ông vô lại.” Tiêu Nhiên mắng xong liên bĩu môi, không mắng. Hành động này quả thực là dụ dỗ Tiêu Diệc hôn môi.
Tiêu Diệc nuốt nước bọt một cái, hắn biết rõ hiện tại không phải lúc để làm chuyện này : “Nhiên Nhiên, đừng tức giận nữa có được không ?”
Vừa rồi là Tiêu Nhiên khóc không ngừng, hiện tại thay thế bằng Tiêu Diệc xin lỗi không ngừng. Lúc đầu Tiêu Nhiên còn có thể im lặng lắng nghe nhưng về sau càng nghe càng phiền, mấy câu nói đó cứ lùng bùng trong tai khiến cho Tiêu Nhiên cuối cùng không nhịn được nữa mà quát Tiêu Diệc im miệng : “Ồn chết đi được, im đi !”
Thấy con trai có phản ứng, Tiêu Diệc vui vẻ hôn phớt lên mặt nó : “Nhiên Nhiên, con tha thứ cho ba rồi phải không ?”
|