Nếu Anh Là Công An
|
|
- Cũng được chừng nửa tiếng – Thằng Luận đáp - Ủa anh Lâm mới đi đâu về đó? Đi lễ hả? (Thì ra anh chàng Lâm này theo đạo Công giáo)
- Ừ! Cho anh ngồi chơi chung nha Tuấn – Anh Lâm quay sang tôi
- Vâng anh tự nhiên ạ - Tôi đáp
Thằng Luận kêu thêm một tô cháo nữa còn tôi thì rót rượu mời anh. Anh Lâm đón lấy uống một hơi cạn sạch rồi khà một tiếng sảng khoái.
- Tuấn cũng là công an hả? – Anh Lâm hỏi
- Không em là quân nhân – Tôi đáp
- Ừ vậy cũng là lực lượng vũ trang như nhau – Rồi anh quay qua thằng Luận – Sao anh coi công an không đẹp trai bằng bộ đội nghen?
- Anh không cần khách sáo với thằng Tuấn đâu! – Thằng Luận nói – Anh cứ thành thật với nó. Em phải hơn nó chứ anh ha ha.
Ba anh em cười vang. Rồi anh Lâm lại nói tiếp:
- Không mà anh nói thiệt đó. Hai đứa em đều đẹp trai nhưng nhìn Tuấn coi tướng tá mặt mũi đều được hơn thằng Luận.
Nghe anh Lâm nói là tôi muốn phổng cả mũi. Còn thằng Luận thì tỏ vẻ ấm ức ghê lắm. Nó đùa đấy mà! Thằng Luận nhìn đứng hơn tôi, còn tôi thì trẻ hơn nó. Chắc có lẽ thế mà anh Lâm bảo vậy. Chứ nếu nói về đẹp trai thì tôi thích kiểu của thằng Luận hơn của tôi. Thằng Luận chẳng biết nói sao để cãi lại, thế là nó phán ngay:
- Nhưng cu em bự hơn của nó!
- Ha ha cái thằng mắc toi ăn nói vô duyên hết sức! – Anh Lâm cười
Thằng Luận nói đùa nhưng làm tôi ngượng quá. Đúng là của tôi không thể to và dài bằng của nó. Nhưng mà nếu chỉ hai đứa với nhau thì tôi chả ganh tị hay tủi thân gì cả. Giờ có người khác nó nói vậy khiến tôi có cảm giác như hai thằng đang bị cởi quần ra cho anh Lâm kiểm tra hàng họ rồi tôi bị kết luận là “chim bé”. Thằng Luận thì đang vênh váo nhìn tôi.
- Anh không biết, cu bự cở nào mà chưa có ghệ là nhục lắm! – Anh Lâm nói tiếp
- Mắc gì nhục anh? – Thằng Luận vẫn còn vẻ đùa nghịch nhưng tôi nhận ra sự thiếu tự nhiên nhỏ bé xen lẫn trong lời nói.
- Thì có hơn gì thằng Tám bóng đâu mà không nhục? – Anh Lâm cười cợt – Em biết tin gì chưa? Anh mới đi giải tán đám cưới của nó đó ha ha.
- Nó đám cưới có gì mà anh cười nhạo và đi giải tán vậy? – Tôi không kềm được hỏi xen vào
- Hai thằng con trai lấy nhau thấy mắc gớm em ơi!
- Hai thằng con trai lấy nhau? – Cả tôi và thằng Luận cùng hỏi
- Ừ!
Hai thằng con trai lấy nhau là nhục lắm?
|
Tập 21
Hai thằng con trai lấy nhau là nhục lắm?
Bất giác cả tôi và thằng Luận cùng nhìn nhau rồi cùng quay đi chỗ khác. Tôi vờ để ý rót rượu cho anh Lâm. Còn thằng Luận bận chia thịt trong dĩa gỏi cho ba người trong bàn. Chỉ còn anh Lâm rảnh tay và rảnh miệng:
- Ở nhà thờ, Cha cũng giảng cho tụi anh nghe về vấn đề này rồi. Hôn nhân đồng tính là "không tự nhiên" và chống lại quá trình phát triển của loài người, cấu thành hành vi chống lại sự thật bản chất của con người.
- Báo chí bây giờ rất bậy bạ. Trong khi chúng ta cần phải phổ cập và lan truyền kiến thức về hôn nhân tự nhiên giữa nam và nữ thì lại đăng toàn mấy tin cổ suý tụi bê đê làm lớp trẻ bị nhiễm thói đó hết.
Tôi nghe những lời sáo rỗng của anh Lâm mà xốn xang trong bụng. Cơn bực bội hồi nãy vừa tan đi bỗng nhiên tụ lại một cục trong cuống họng. Nhưng tôi vẫn cố gắng nhẹ nhàng:
- Anh cũng thông cảm đi. Những người đồng tính họ có muốn như vậy đâu?
- Vậy em cho rằng tự nhiên họ bị vậy hả? – Anh Lâm bĩu môi – Mấy đứa đó đua đòi rồi nhiễm bệnh theo đó em ơi.
- Không phải đâu anh – Tôi bắt đầu khó chịu rồi đó – Y học hiện đại cũng đã nói đồng tính không phải là bệnh mà chỉ là một khuynh hướng tình dục do não bộ chỉ định nên không đề cập đến chữa trị nữa rồi mà.
- Em coi thử coi bây giờ nhìn đâu cũng thấy bê đê với bóng chướng mắt quá không phải lây lan nhau thì là gì? – Anh cười mỉa
- Tại bây giờ xã hội thoáng hơn rồi nên họ dám thể hiện mình nhiều hơn. Lẽ ra mình phải thông cảm với họ.
- Sao mình thông cảm với mấy thứ bệnh hoạn trái tự nhiên như thế được em? Luật mình cấm đám cưới đồng giới nha! – Anh Lâm đắc chí
- Không phải đâu anh. Luật mình chỉ cấm hôn nhân đồng giới. Hôn nhân khác đám cưới. – Tôi cũng tỏ vẻ coi thường sự hiểu biết của anh – Đám cưới là nghi thức còn hôn nhân là một mối quan hệ. Tại người dân họ tôn trọng chính quyền mới chịu giải tán chứ nếu họ tổ chức cưới hỏi trật tự đàng hoàng không đụng chạm đến ai mà mình vào giải tán là sai đó.
- Ờ thì luật lệ là mới ban hành sau này, theo trào lưu của xã hội mà ra. – Anh bỗng ra chiều tự hào – Còn như kinh Thánh thì có từ xa xưa lắm, cũng cấm mấy cái thứ đồng tính đó. Từ thời đó mà người ta đã thể hiện sự không đồng tình với mấy thứ bệnh hoạn đó rồi em.
- Có phải trong chương Sáng Thế Ký của Kinh Cựu ước có nói là Chúa tạo ra loài người không anh?
- Đúng! Em cũng biết nữa hả? – Anh Lâm tỏ vẻ hoan hỉ. Còn thằng Luận thì nhìn tôi thán phục
- Hai người đầu tiên Chúa tạo ra là Adam và Eva. Sau đó họ kết đôi và sinh ra con cái dần dần tạo thành xã hội loài người đông đúc như ngày nay.
- Đúng vậy!
- Vậy người đầu tiên bị đồng tính là ai, tiêm nhiễm từ người nào hả anh? – Tôi hỏi dồn dập nhưng đanh thép
- Có phải là tự nhiên mà họ bị đồng tính hay không anh? – Thấy anh không đáp tôi hỏi tiếp – Họ có muốn đâu mà lại ném cho họ sự khinh khi như thế?
- Đó chỉ là một sự thử thách mà Chúa dành cho họ. – Anh Lâm nói chắc nịch – Những người nào mạnh mẽ, đủ nghị lực sẽ vượt qua và sẽ trở lại bình thường
- Tại sao Chúa lại thử thách người này mà không thử thách người khác hả anh? Sao anh biết là người ta trở lại bình thường?
- Trời ơi họ lấy vợ sinh con ầm ầm đó mà không bình thường gì.
- Ha ha ha – Tôi cười một cách bất lịch sự trước cái ngây ngô của anh Lâm – Anh lầm to lắm rồi đấy! Họ chỉ cố giấu bản chất, vợ con là bình phong, bên trong không hề thay đổi. Bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ bình thường chứ trong lòng đầy những u uất. Rồi có khi vợ con biết được sự thật. Cả một gia đình đau đớn mà vẫn phải sống giả tạo để tiếp tục cái gọi là đã trở lại bình thường sau thử thách của Chúa. Vậy đó là ý Chúa?
- Nè đừng có báng bổ nha! – Anh Lâm bắt đầu gay gắt – Chúa dạy sao thì ta nghe theo vậy, Người đã có sự định đoạt hết rồi.
- Em chẳng báng bổ tôn giáo nào cả. Dù em là quân nhân nhưng em vẫn tin rằng tôn giáo là chỗ dựa tinh thần cần thiết. Dù là tôn giáo nào thì cái cốt lõi vẫn là giúp con người ta hướng đến cái tốt đẹp, cái vui vẻ. Chẳng có tôn giáo nào cấm đoán hạnh phúc của con người và đày con người ta vào nỗi khổ đau triền miên mà còn làm liên luỵ cho người khác.
- Sao nói có đọc qua kinh Cựu ước rồi? – Anh Lâm tỏ vẻ bất mãn – Không phải Kinh Thánh ghi như thế hay sao?
- Phật có bảo rằng, khi đọc hoặc nghe lời Phật thuyết thì phải biết nghi ngờ, tìm hiểu, suy gẫm cho đến khi thông thì hãy tin tưởng chứ đừng có nghe và tin liền một cách mù quáng không hiểu lời ta nói là gì cả.
- Sao đang nói Chúa lại đưa Phật vào vậy Tuấn? – Thằng Luận ngơ ngác như vừa ngủ dậy
- Thì Tuấn muốn nói là khi đọc một cuốn sách giáo lý hay một quyển kinh, phải suy ngẫm tìm hiểu xem có đúng và hợp lý, có phải là ý Chúa, lời Chúa dạy. Hay đó là sự diễn dịch cố tình theo ý chủ quan của người viết lại sách. – Tôi quay qua nó nói – Nếu mình chỉ chăm chăm làm theo lời trong quyển kinh chẳng suy nghĩ gì thì chẳng hoá ra mình đang làm theo lời của người viết lại quyển kinh chứ có phải lời Chúa ý Chúa nào đâu.
Trong lúc tôi đang thao thao với thằng Luận thì không ngờ anh Lâm đã tức tối đến cực điểm, lao tới đấm vào mặt tôi. Thằng Luận ngồi gần hơn nên nhanh tay đỡ anh ra làm cái bàn ngã một bên. Cháo, gỏi, tô, chén, nước mắm… đổ tràn lan ra đất. Bác Hai bán cháo la bài hãi:
- Mày phá quán tao hả Lâm? Say sưa thì về nhà ngủ mẹ mày đi!
- Đụ má để con đập cái thằng ngu này cho nó chết coi
- Thôi thôi em can mà anh – Thằng Luận nhảy ra đứng chắn giữa tôi và anh Lâm – Nó say rồi nên nói không suy nghĩ đó.
- Tuấn chẳng say gì cả! Ở đây có ai đủ khả năng làm Tuấn say? - Tôi nóng bừng bừng – Tuấn đang nói đúng như những gì mình nghĩ. Cũng là để cho những người mê muội cứng họng và tỉnh ra.
|
- Đụ má mày coi đó, nó nói tao mê muội kìa – Anh ta cứ lao lao vào tôi
- Này anh kia – Tôi chỉ thẳng vào mặt anh Lâm – Tôi vì nể thằng bạn thân của tôi nên tôi nói năng lịch sự với anh. Anh cũng chỉ hơn tôi có hai tuổi thôi chứ đừng có mà lên mặt. Anh đụ má đụ mẹ ai nói lại xem?
- Thôi Tuấn nhịn đi mà – Thằng Luận quay sang tôi nài nỉ
- Tao đụ má mày đó thằng chó! Đụ má mày tránh ra coi Luận! Để tao đập chết mẹ nó!
Chẳng phải để thằng Luận cản nữa. Tôi bay vào đấm vô mặt thằng mất dạy đó phun máu mũi, vừa đấm tôi vừa nói “đập chết mẹ này”. Gã vừa đứng lên còn chưa vững tôi đã bồi tiếp một cú đá vào trong bụng. May cho gã là thằng Luận từ phía sau ôm ngang hông tôi kéo lại làm chân tôi chỉ mới chạm vào áo.
Gã tránh được liền chộp lấy con dao cắt thịt của bác Hai xông tới đâm thẳng vào người tôi. Tôi đang mắc thằng Luận ôm ngang hông nên tránh không được liền đưa hai tay chụp lấy mũi dao đẩy mạnh sang một bên. Cả hai bàn tay tôi đều bị con dao sắc nhọn cắt lấy tứa máu nhỏ thành giọt trên mặt đất. Hướng đâm bị lệch nên cứa vào ngang hông tôi một đường dài máu loang ra áo. Thằng Luận lúc này mới nhìn thấy, nó la lên “trời ơi Tuấn” rồi đạp thẳng vào bụng ông anh quý hoá của nó làm gã ngã lăn cù ra đất.
Nó cõng tôi chạy băng băng về nhà, lật đật dắt chiếc SH ra rồi hốt hoảng chở tôi lao vèo vèo ra trung tâm y tế. Vừa đến cổng nó đã quăng chiếc SH mới cáu ngả chỏng gọng chẳng thèm để ý, tiếp tục cõng tôi chạy tuốt vào phòng cấp cứu.
* * *
Cũng may cho tôi là hướng đâm bị lệch nên vết thương ngang hông khá nhẹ, chỉ để lại một đường dài khoảng gần một tấc từ trước bụng ra sau lưng. Còn hai bàn tay thì bị dao cứa sâu hơn do lúc đó tôi dùng lực để giữ dao đi chệch sang hướng khác. Máu ra ở hai bàn tay khá nhiều do vết cắt sâu cùng với khoảng thời gian di chuyển hơi dài. Nhưng tóm gọn thì ổn rồi và tôi đang nằm nghỉ trên giường bệnh. Trí Luận của tôi đang ngồi cạnh bên, vụng về bóc một quả cam trong lúc chờ tôi thức dậy. Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt buồn buồn khi thấy tôi vẫn còn thiêm thiếp ngủ (tôi thức rồi nhưng giả vờ ngủ đấy). Và rồi nó lặng lẽ… ăn mất quả cam vừa bóc. Tôi nhịn không được phát ra tiếng cười ha ha làm thằng Luận giật nảy mình như kẻ trộm bị phát giác:
- Gì vậy Tuấn? Có sao không?
- Sao trăng gì đâu – Tôi vẫn chưa hết buồn cười – Tuấn tưởng Trí Luận đang bóc cam cho bệnh nhân ăn thế mà lại ăn mất tiêu rồi giờ bệnh nhân thèm không có gì ăn đây này.
- Ò hi hi – Thằng Luận bẽn lẽn – Luận thấy Tuấn còn ngủ sợ cam thiu nên ăn luôn ấy mà. Để Luận gọt trái khác… có liền nè bệnh nhân... hi hi…
- Tuấn đùa thôi – Tôi trả lời – Tuấn chưa muốn ăn đâu. Với lại thấy Luận bóc vụng về quá đi
- Ừ Luận không quen làm mấy cái này thiệt – Nó gãi gãi đầu như đứa trẻ – Ở nhà má Luận gọt cho ăn không à. Thôi ăn đỡ mấy múi còn lại nha?
Nó đút mấy múi cam còn lại cho tôi ăn. Động tác cũng lóng ngóng như lúc bóc cam vậy. Tôi nhìn thấy áo nó vẫn còn dính nhiều vết máu và bụi đất mà thương nó gì đâu. Tôi muốn bảo nó về nhà nghỉ ngơi thay quần áo đi nhưng biết là nói vậy nó sẽ không chịu đâu. Thằng Luận chắc chắn không để tôi nằm một mình ở đây lúc này! Bằng chứng rõ ràng là nó đang từ chối ai đó trong điện thoại. Khi nó quay sang tôi bảo:
- Có việc gì đi đi Trí Luận! Tuấn chẳng có bị gì đâu! Mấy vết thương xoàng ấy mà! Có phải thủng bụng lòi ruột gì đâu mà lo ngại!
- Thôi Luận cũng không thích đi đâu cả. – Nó đáp giọng dứt khoát – Ngồi đây chơi với Tuấn cho đỡ buồn!
- Tuấn cũng đâu có buồn – Tôi cười mỉm – Đang vui nữa chứ!
- Sao vui? – Nó ngơ ngác hỏi lại
- Thì có người vì mình mà đạp anh bạn thuở nhỏ ngã nhào, lại còn cõng mình chạy băng băng không biết mệt – Tôi bỗng nhớ ra chiếc xe của thằng Luận – Ấy chết còn chiếc SH đâu rồi, có bị gì không?
|
Mặt thằng Luận bẽn lẽn xấu hổ khi nghe tôi nói những câu tình cảm như thế. Nó cứ liên tục gãi đầu rồi trấn an khi tôi hỏi về chiếc xe: “Bị thương không lo đi lo chiếc xe. Yên tâm đi trầy chút có chết thằng Tây nào đâu mà. Xe của Luận độc quyền ở đây không đứa ăn trộm nào dám lấy hết”. Ừ thì đúng là cái xe mang biển bốn con số chín của nó chắc không ai dám mó vào thật. Rồi nó lại tẩn mẩn bóc cam. Tôi cũng thôi không cản nữa, chỉ nhìn bàn tay lóng ngóng của nó điều khiển dao và những vụn vỏ cam rơi tung toé, khi thì lên tờ giấy lót, khi thì xuống đất, có khi rơi cả lên giường nữa. Rồi thì nó cũng hoàn thành công việc biến quả cam xanh mướt tròn trĩnh thành một khối tròn nham nhở. Nó nhìn tôi, chìa thành quả nham nhở trước mặt, mắt nhướng lên làm mặt hề, nhe cả hai hàm răng ra cười. Tôi lại không nhịn được nữa cười ha ha. Nó lại lóng ngóng đút cam cho tôi ăn.
- Sao tự nhiên đi bênh thằng Tám bóng làm gì thế Tuấn? – Nó vừa hỏi vừa đút tiếp một múi cam vào miệng tôi
- Sao Trí Luận hỏi thế? - Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi của nó
- Thì Luận hỏi sao Tuấn bênh thằng Tám làm gì để anh Lâm nổi nóng đánh nhau cho mang hoạ vào thân
Tôi nghe vị cam ngọt ngào trong miệng phút chốc bỗng nhiên đắng ngắt. Tôi không ngờ thằng Luận lại nghĩ tôi đi bênh thằng Tám bóng nào đó. Tôi có biết gì về thằng đó, đã gặp nó bao giờ đâu mà lại rảnh hơi đi bênh vực. Có phải tôi có yêu cầu quá cao hay không khi đã nghĩ rằng thằng Luận hiểu tôi và bây giờ câu hỏi đó khiến tôi đánh giá nó chẳng phải là tri âm tri kỷ gì cả. Chợt nước đâu ứa ra trong đôi mắt tôi. Những người cứng cỏi chỉ rơi nước mắt khi mất mát đi người thân thiết trong đời họ. Nước mắt của tôi ứa ra vì tôi có cảm giác mình vừa đánh mất đi cái gì đó quý giá lắm và lại càng tủi thân hơn khi nhận ra rằng thứ quý giá đó chưa hề tồn tại.
- Luận xin lỗi – Nó áy náy nhìn mắt tôi – Luận nói gì lỡ lời hả?
- Không Trí Luận không có lỗi gì hết – Tôi nói thành thật
- Vậy sao lại khóc vậy? – Nó hỏi
- Tuấn chẳng bênh vực thằng Tám bóng nào cả - Tôi không trả lời câu hỏi của nó – Tuấn có biết nó là ai đâu mà bênh vực. Tuấn chỉ đang tự bảo vệ cho bản thân mình trước những người quá cực đoan mà thôi.
- Là sao? – Thằng Luận tỏ vẻ ngơ ngác
- Vì xét cho cùng, Tuấn cũng không khác gì thằng Tám đó!
- Là sao? – Thằng Luận chẳng có câu hỏi gì mới mẻ hơn
- Vì Tuấn cũng yêu thích đàn ông như thằng Tám – Tôi buông một tiếng thờ dài – Nếu tìm được người mình yêu thật sự, Tuấn cũng sẽ cùng người ấy ở chung một mái nhà, cùng nhau ra mắt bạn bè thân hữu, cùng tạo dựng một gia đình nhỏ, vân vân và vân vân. Nhưng người ấy chắc chắc là đàn ông!
- Tại sao? – Rốt cuộc thì nó cũng có câu hỏi khác hơn
- Vì Tuấn là gay!
- Nhưng Tuấn đâu có giống thằng Tám – Thằng Luận ngơ ngác hỏi lại
- Cũng như lesbian là để chỉ những người phụ nữ có khuynh hướng tình dục đồng giới, gay là để chỉ chung những người đàn ông có khuynh hướng đó. Trong giới gay có nhiều biểu hiện khác nhau, có người mong muốn chuyển giới nữ biểu hiện rõ hoặc không biểu hiện ra bên ngoài, có người vẫn thích hình hài đàn ông nhưng mang nhiều tính cách phụ nữ - Tôi ngừng một chút rồi tiếp tục nói chậm rãi – Còn Tuấn, hài lòng với cơ thể đàn ông và có tính cách đàn ông. Chắc thằng Tám gì đó thuộc tuýp mong muốn chuyển giới nữ thể hiện rõ ra bên ngoài nên bị gọi là bóng. Điểm chung của Tuấn và thằng Tám là chỉ yêu và có khoái cảm tình dục với đàn ông mà thôi.
- Vậy… Luận… là gì? – Thằng Luận hỏi với nét mặt hoang mang
- Nếu cũng yêu và cùng có khoái cảm tình dục với cả hai giới thì gọi là bisexual! Đàn ông bình thường không có khoái cảm tình dục đồng giới hoặc có thể có khi thiếu thốn tình dục nhưng chắc chắc là họ không yêu đàn ông khác.
Tôi thấy thằng Luận ngồi thẫn thờ trên ghế như một kẻ lữ hành mất hết phương hướng và ý chí sinh tồn. Tôi cũng chẳng biết chính xác nó là gì cũng như nó chắc chắn là cũng không biết như thế. Giờ đây, tôi nghĩ nó là đàn ông bình thường nhưng có thể đang gặp cú sốc tâm lý với phụ nữ nên tạm thời chán ghét họ. Chờ khi nó vượt qua cú sốc đó, nó sẽ quay trở về với bản chất không thể thay đổi. Đồng nghĩa với việc tôi sẽ xây lâu đài trên cát khi mong muốn tạo lập một mối quan hệ bền vững với thằng Luận.
Những giọt nước mắt của tôi đã khô đi. Cũng như những gánh nặng trong lòng tôi phút chốc đã cất bỏ. Nói ra sự thật sẽ là nhẹ nhàng biết bao nhiêu!
Tôi nhắm mắt, trả lại không gian yên tĩnh cho thằng Luận. Cũng như một định luật trong vật lý, “năng lượng không tự sinh ra cũng không tư mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác”. Gánh nặng của tôi giờ đã chuyển lên vai thằng Luận. Tôi là như vậy đấy, một thằng gay, trước đây, bây giờ cũng như về sau này, vẫn sẽ là như vậy. Còn thằng Luận, gánh nặng của nó là sẽ phải xác định bản chất của mình cũng như tìm ra cách ứng xử phù hợp đối với một thằng bạn thân thiết của nó, tôi, một loại người mà dư luận, xã hội, đạo đức vân vân, vẫn còn dành cho quá nhiều khắt khe, cay nghiệt.
|
Tập 22
Một vài tháng trước, tôi cũng nằm trên giường bệnh như lúc này đây. Khi nằm trên giường bệnh, bị gọi là bệnh nhân, người ta thường có cảm giác cô đơn. Huống chi lúc này bên tôi lại không có ai thân cận. Mấy anh em đồng đội đi cùng đi công tác thì đang nghỉ cuối tuần ở nơi nào tôi không biết, cũng như họ chỉ biết là tôi sẽ đi nghỉ cuối tuần ở nhà thằng Luận.
Những lúc cô đơn nhất người ta lại có những mong ước xa vời nhất. Tôi thèm bát cháo nóng do cậu Trọng nấu. Tôi mong có anh Trung ngồi trước cửa chờ chỉ thị của tôi. Và xa vời nhất, tôi ước sao có ai đó tặng cho tôi một cành hoa Lan Quân Tử vào lúc này. Tôi nhớ cái gương mặt khắc khổ với má lúm đồng tiền và nụ cười mỉm mỉm làm vơi bớt nỗi buồn vốn hằn sâu nơi khoé miệng.
Trí Luận của tôi đã đi đâu mất tiêu sau khi tôi nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi. Tôi nghĩ nếu mình gọi thế nào nó cũng xuất hiện. Nhưng thôi, để nó tĩnh tâm. Thật ra nó có nhiều chuyện cần giải quyết lắm. Như giải quyết cái ông Lâm bạn thuở nhỏ. Giải quyết với bác bán cháo. Chưa kể là ba má nó chắc đã biết cái vụ ẩu đả tối qua, nó cũng cần phải giải thích cho phải lẽ. Không biết rồi tôi có còn thoải mái tự nhiên đến nhà nó chơi sau khi ba má nó biết tôi vì bênh vực thằng Tám bóng nào đó mà đi đánh lộn với công chức chính quyền. Nghĩ cũng buồn thật nhỉ!
Có tiếng giày gõ lộp cộp trên nền nhà. Dù nhỏ thôi nhưng tôi cũng đoán được đó là tiếng bước chân của thằng Luận. Nó đã thay bộ quần áo mới, mặc chiếc áo sơ mi ca rô đỏ trắng đen vạt ngang, quần kaki màu cà phê sữa. Gương mặt hớn hở tươi cười khi nhìn thấy tôi. Nét mặt đó khiến người ta chẳng thể nghĩ rằng, nó vừa trải qua một sự kiện lớn.
- Má Luận nấu cháo cá lóc cho Tuấn nè – Nó chìa cái cặp lồng bằng nhựa melamin màu vàng có in hình hoa hồng nhạt – Ngon lắm đó nha!
- Vậy sao? – Tôi cảm động không biết nói gì
- Vậy… sao… - Thằng Luận nhại lại – Má Luận có đi theo nữa, đang ở ngoài chợ mua trái cây vô liền giờ đó
- Vậy sao? – Đôi khi người ta ngốc nghếch đến mức chả biết nói câu gì khác
Nó lúi húi mở cặp lồng ra. Mùi cháo cá thơm ngào ngạt làm tôi thèm nhỏ dãi. Thằng Luận nhìn vẻ thèm thuồng của tôi mà bật cười ha ha. Nó nói không ngạc nhiên đâu vì má nó nấu cháo cá lóc ngon cực kỳ. Đúng là ngon thật. Thằng Luận vừa thổi vừa đút cháo cho tôi. Hai tay tôi vẫn còn băng cứng ngắc chưa cầm muỗng được. Thằng Luận này chắc chưa chăm sóc bệnh nhân bao giờ. Nó cứ múc một muỗng lên rồi thổi rất lâu. Chắc nó muốn cháo trộn lẫn với nước bọt của nó để tôi ăn vào mà không quên được nó hay sao đó!
Được một lúc thì má thằng Luận đi vào. Bác cầm trên tay một bịch với bao nhiêu là thứ linh tinh như khăn giấy, nước suối, sữa… Bác gật đầu chào khi tôi cất tiếng thưa: “Lo ăn đi con không thôi cháo nguội”. Rồi bác nhìn thằng Luận thổi mà cốc vô đầu nó: “Trời ơi ông khờ này, thổi vậy cháo nguội ngắc rồi còn ăn gì nữa hả? Thổi ít thôi con! Đi nãy giờ cũng nguội bớt rồi”. Rồi bác quay qua nhìn tôi nói:
- Lát về nhà thằng Luận nghỉ nghen con! Bác sĩ nói không sao về nhà cho khoẻ. Bác ghét vô bệnh viện lắm con ơi!
- Dạ - Tôi lí nhí
- Thây kệ thằng Lâm đi con ơi. Nó ghét thằng Tám lâu rồi, được dịp là nó làm tới à – Bác ngồi xuống giường xoa xoa lưng tôi – Nay bị con binh (bênh) thì chớ mà còn đụng tới đạo của nó hỏi sao nó không nổi điên.
- Dạ…
- Thằng Luận bậy hết sức – Bác bỗng chuyển sang nó – Ai đời đập con người ta chảy máu mũi lại còn đạp con người ta ná thở luôn. Mà cũng tại thằng kia mắc mớ gì đụng dao đụng kéo. Nói chung mình quấy mà nó cũng không phải. Coi như huề đi.
- Dạ…
- Tội nghiệp con xui rủi bị trúng con dao của nó – Bác nói tỉnh bơ như chứng kiến toàn bộ sự việc vậy.
Tôi đưa mắt nhìn thằng Luận. Nó nhún vai làm mặt hề như chả biết chuyện gì cả. Bác gái thấy nó tự nhiên làm mặt hề thì cốc thêm một cái vô đầu nó nữa: “Đồ cái thứ to xác chỉ biết đi phá làng phá xóm”. Nó giúi nguyên cái đầu vô bụng má nó ý như để cho bác gái muốn cốc bao nhiêu cái thì cốc. Bác gái buồn cười quá vỗ lên lưng nó nói:
- Thằng cha mày, to xác mà như con nít. Thôi đút cho bạn ăn tiếp đi con! Má ra thăm dì Tám con chút nghe Luận, lát má đi xe ôm về - Rồi quay sang tôi bác nói – Nghỉ chút thằng Luận làm thủ tục xuất viện nó chở con về sau nghen!
Bác đi rồi thằng Luận lại tiếp tục đút cháo cho tôi. Lúc này nó không thổi nữa vì sau khi má nó la nó có ăn thử thì thấy cháo nguội thiệt rồi. Thằng quỷ sứ tự nhiên đút liền liền làm tôi nuốt muốn không kịp. Tôi la lên:
- Từ từ ông tướng ơi, Tuấn nuốt không kịp! Để người ta còn thưởng thức cháo nữa chứ!
- Ăn lẹ lẹ đi về nhà tha hồ thưởng thức – Nó càu nhàu – Còn cả nồi ở nhà đó.
- Thôi Tuấn về Ban chỉ huy nghỉ được rồi – Tôi nói
- Đạp cái chết à – Nó vừa nói vừa đẩy nguyên cái muỗng vào sâu trong họng tôi làm tôi muốn sặc – Chưa thấy tui đạp ông Lâm mạnh cỡ nào phải không?
- Thấy rồi mà không biết mạnh cỡ nào – Tôi cười mỉm – Chắc không mạnh bằng Tuấn đâu
- Ờ nói hay lắm – Nó xếp cặp lồng lại – Để bữa nào lành lặn rồi biết nhen! Nằm đây chờ Luận đi làm thủ tục xuất viện rồi chở về.
- Thôi để Tuấn về Ban chỉ huy – Tôi tần ngần nói – Giờ Tuấn… không tiện… ở chung với Luận đâu.
- Khùng quá à mắc gì không tiện? – Nó quay lại ngồi xuống cạnh tôi – Hồi nãy má kêu về nhà tui người nào nói “dạ” hả?
Rồi không để tôi nói gì nữa, nó quàng tay ngang hông tôi siết thật chặt, còn đầu thì cụng vào đầu tôi cái cốp. Vô tình trúng ngay vết thương ngang hông làm tôi đau quá la oai oái. Nó hốt hoảng buông tay ra rồi lúi húi mở vết thương của tôi ra xem. May sao chẳng bị động gì nghiêm trọng. Thiệt là bực cái vết thương này ghê nhé! Làm mất đi một đoạn phim lãng mạn của tôi và thằng Luận. Tôi khều lưng nó rồi chỉ tay ra hướng cửa: “Đi làm thủ tục đi Luận”.
|