Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này
|
|
Chương 115: Chloe Asner (3) "Lâu rồi không gặp, Đội trưởng Park Geon-ho và Thư ký Woo Seo-hyuk."
"Chào mừng, Chloe."
"Chào mừng đến Hàn Quốc."
Chloe bắt tay với Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, sau đó lập tức nhìn về phía tôi.
"Cậu là Năng lực giả Han Yi-gyeol đúng không? Rất vui được gặp cậu. Tôi là Chloe Asner, Phó hội trưởng của Hội Athena. Cứ gọi tôi là Chloe thôi nhé."
Tôi mỉm cười, bắt tay Chloe khi cô ấy chìa tay ra.
"Vâng, rất vui được gặp cô, Chloe."
"Dù tình hình không thuận lợi, nhưng cảm ơn vì đã chấp nhận lời mời. Vì đây là chuyến thăm chính thức, tôi cần một lý do hợp lý để trao vật phẩm."
Lúc này, tôi mới hiểu điều khoản trong hợp đồng mà Hội Athena gửi và gật đầu.
"Không sao đâu. Với tôi, lời mời này cũng không phải là đề nghị tệ."
"Vậy thì tốt. Thực lòng mà nói, tôi cũng muốn gặp cậu trực tiếp sớm hơn. Tôi đã xem video về vụ việc ở Gangnam. Thật sự rất ấn tượng, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Tôi có thể đoán được Chloe đã xem video gì, nên cười gượng.
"Cảm ơn cô đã khen ngợi."
"Tôi nghiêm túc đấy. Gặp cậu ngoài đời, tôi còn ấn tượng hơn."
Chloe nói bằng giọng rạng rỡ rồi tháo kính râm. Đôi mắt xanh sáng rực ẩn sau cặp kính lập tức lộ ra. Khi đối diện với ánh mắt đó ở khoảng cách gần, tôi nhận thấy một ánh sáng kỳ lạ lóe lên rồi biến mất.
"……?"
Cái gì vậy? Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nên tôi không chắc mình có nhìn nhầm không. Tôi nghiêng đầu thắc mắc, Chloe khẽ cười và quay sang Choi Mi-jin.
"Chúng ta thảo luận chi tiết hơn ở Hội Requiem được không? Tôi nghe nói trụ sở quản lý đã đặt khách sạn, nhưng tôi không có nhiều hành lý, nên muốn ghé qua trước. Được không, Trưởng trung tâm Choi Mi-jin?"
"Đương nhiên."
Trước câu trả lời của Choi Mi-jin, Chloe hài lòng gật đầu, trao kính râm cho vệ sĩ đứng bên cạnh.
"Được rồi. Vì vấn đề an toàn của Năng lực giả Han Yi-gyeol nữa, chúng ta hãy di chuyển nhanh."
******
Trừ Choi Mi-jin, người đã trở về trung tâm quản lý, chúng tôi quay lại Hội Requiem cùng Chloe và tập trung tại phòng khách lớn ngay dưới tầng cao nhất.
Sau khi nhân viên phục vụ chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ rời đi, Chloe nhẹ nhàng nói với tôi, người đang ngồi đối diện cô ấy.
"Tôi đã xem Năng lực giả Han Yi-gyeol trong video về vụ Gangnam, nhưng thật ra tôi biết tên cậu từ trước đó. Tôi nghe nói cậu đã gặp em trai tôi, đúng không?"
Tôi liếc nhìn Kim Woo-jin đang ngồi cạnh mình một lúc, rồi gật đầu.
"Vâng. Tôi đã nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy lần trước."
Nếu không nhờ em trai của Chloe, Edward, thì Kim Woo-jin đã không thể ngồi ở đây lúc này. Chấp nhận thỏa thuận của Cheon Sa-yeon đúng là quyết định đúng đắn.
"Cậu đã mạo hiểm đến đây để gặp tôi, nên tôi nhất định phải đáp lại."
Chloe gõ nhẹ vào viên ngọc lục bảo ở giữa chiếc vòng tay đang đeo, và một chiếc hộp nhỏ xuất hiện trong không trung.
"Tôi hy vọng thứ này sẽ hữu ích cho cậu, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Tôi nhận chiếc hộp phụ kiện, mở nắp hộp được đóng kín. Bên trong, trên lớp nhung đỏ, là một chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh.
"Huýt sáo."
Park Geon-ho, đứng phía sau quan sát, huýt sáo như thể đang chờ đợi. Chỉ cần cảm nhận năng lượng, tôi cũng biết đây là một vật phẩm khá tốt.
"Nếu đeo nhẫn và nhấn vào viên ngọc lục bảo ở giữa, hiệu ứng sẽ được kích hoạt. Đây là một vật phẩm hạng S, có khả năng vô hiệu hóa năng lực đối thủ. Tuy nhiên, chỉ sử dụng được một lần, nên phải thật cẩn thận."
Vật phẩm vô hiệu hóa. Tôi đã mong đợi được tặng một vật phẩm đáng giá, nhưng đây còn hơn cả mong đợi.
"Có thể vô hiệu hóa bất kỳ năng lực nào sao?"
"Đương nhiên. Đây là vật phẩm do Eddy tự tay làm, nên hiệu quả chắc chắn sẽ đáng tin cậy."
Dù chỉ sử dụng được một lần, nhưng đây vẫn là vật phẩm cực kỳ hữu dụng. Hơn nữa, vì được làm bởi Edward, nhà chế tạo từng cứu Kim Woo-jin, nên tôi có thể hoàn toàn yên tâm khi sử dụng.
"Nếu là người có năng lực tinh thần, khả năng cao họ sẽ có điều kiện kích hoạt khác nhau. Hãy luôn cẩn thận với xung quanh, và nếu gặp người khả nghi, đừng ngần ngại sử dụng nhẫn trước khi họ dùng năng lực tinh thần."
"Tôi sẽ ghi nhớ."
Sau lời giải thích, Chloe mỉm cười. Nhìn cô ấy, tôi thấy gương mặt Edward hiện rõ. Họ thật sự rất giống nhau.
Nhận ra điều này, tôi bất giác nhớ đến em gái của Han Yi-gyeol. Liệu cô bé có giống Han Yi-gyeol không nhỉ?
‘…Khi tìm hiểu kỹ về quá khứ của Han Yi-gyeol, vấn đề của em gái cậu ấy cũng sẽ được giải quyết.’
Lo lắng giờ cũng vô ích. Đánh tan suy nghĩ ấy, tôi lấy chiếc nhẫn ra. Vì không có vật phẩm tồn kho, tốt nhất là đeo nó ngay. Nếu muốn nhấn nhanh trong tình huống khẩn cấp, đeo ở ngón trỏ sẽ thuận tiện hơn.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay phải. Chiếc nhẫn hơi rộng lập tức thu nhỏ để vừa với ngón tay tôi.
"Thật là, Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Chloe, ngồi đối diện Cheon Sa-yeon, gọi khi hắn đang đứng dựa lưng vào cửa sổ và khoanh tay.
"Gì cơ?"
"Tôi nghĩ Eddy sẽ đến Hàn Quốc sau hai ngày nữa. Chúng tôi có thể ghé qua chơi được không? Em ấy nói muốn gặp lại Năng lực giả Han Yi-gyeol và cả Trị liệu sư."
"Được thôi."
"Ôi, cảm ơn."
"Dù tôi có từ chối, cô cũng sẽ đưa cậu ấy đến bằng cách nào đó… Trong trường hợp này, cho phép thì tiện hơn."
Trước lời nhận xét chán nản của Cheon Sa-yeon, Chloe gật đầu và mỉm cười. Cô ấy là một người duy trì mối quan hệ thân thiết với cả Cheon Sa-yeon và Park Geon-ho. Trông tốt bụng và cô ấy không hề kiêu ngạo.
"Cậu thấy sao, Năng lực giả Han Yi-gyeol? Thời gian này ổn chứ?"
"Ổn lắm."
Thật ra, tôi cũng muốn gặp lại Edward một lần nữa. Lần trước lẫn lần này, tôi đều nhận được những vật phẩm tốt từ cậu ấy, nên việc nói lời cảm ơn là điều đúng đắn.
"Eddy sẽ đến trong hai ngày nữa? Lâu rồi tôi chưa được gặp khuôn mặt dễ thương ấy."
Park Geon-ho chen vào với đôi mắt sáng rỡ như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi thú vị. Chloe đáp lại, nhẹ nhàng nâng tách trà trước mặt.
"Ừm. Nhưng Eddy nhà tôi không thực sự muốn gặp đội trưởng Park Geon-ho đâu."
"Hử? Vậy sao? Mỗi lần gặp tôi, cậu ấy đều rất tử tế, thật kỳ lạ."
Woo Seo-hyuk, đứng im lặng nãy giờ, nhíu mày nhìn Park Geon-ho như thể đang nhìn một kẻ mất trí. Có vẻ như Park Geon-ho đã đối xử không tốt với Edward trong quá khứ. Nhìn phản ứng của mọi người, rõ ràng anh ta đã trêu chọc cậu ấy khá nhiều.
Như để xác nhận suy đoán của tôi, Chloe lắc đầu, thở dài.
"Nếu anh cứ trêu cậu ấy chỉ vì cậu ấy dễ thương, dù Eddy có hiền lành thế nào cũng sẽ tránh mặt anh, đội trưởng Park Geon-ho. Đây là một thói quen rất xấu."
"Có chút hiểu lầm ở đây, Chloe. Đó chỉ là cách tôi thể hiện sự yêu mến thôi."
"Trêu chọc là thể hiện sự yêu mến? Nghe cứ như Hội trưởng Cheon Sa-yeon vậy."
"Đừng nói như thế. Nghe bẩn lắm."
Cheon Sa-yeon hiếm khi mở miệng với vẻ ghê tởm. Tôi âm thầm đồng tình, nhưng cũng bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ của Cheon Sa-yeon.
‘Thật lòng mà nói, Cheon Sa-yeon và Park Geon-ho không khác nhau là mấy.’
Park Geon-ho, người vẫn không tỏ vẻ gì là bị tổn thương trước phản ứng của Cheon Sa-yeon, nhún vai nói:
"Nếu hội trưởng thấy ai dễ thương, anh ấy sẽ trêu chọc. Còn với Năng lực giả Han Yi-gyeol, tôi nghĩ đó là lý do anh ấy cứ nhắm vào cậu đấy."
"Gì cơ?"
Tôi đang tựa lưng thoải mái vào sofa, nghe lời nói của Park Geon-ho thì ngẩng đầu lên.
"Sao lại lôi tôi vào đây? Đừng nói mấy điều kỳ quặc, đội trưởng Park Geon-ho."
"Nghe kỳ quặc sao? Không đúng à? Hội trưởng lúc nào cũng trêu chọc cậu, như chuyện kết hôn vừa nãy."
"Ồ, kết hôn sao?"
Đôi mắt Chloe sáng rỡ, đầy hứng thú. Không, sao lại nhắc lại chuyện này nữa chứ?
"Khoan đã, đó là hiểu lầm. Không phải như vậy…"
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Cheon Sa-yeon đã lên tiếng bằng giọng điệu đầy vẻ ngượng ngùng giả tạo.
"Thật ra, Han Yi-gyeol nói thế này ở sân bay: cậu ấy sẽ cưới tôi khi tôi 34 tuổi."
"Thật lãng mạn!"
Chloe đỏ mặt như một cô thiếu nữ. Cô ấy tin chuyện này thật sao? Quá vô lý khiến tôi không nói nên lời.
"Không! Anh nói linh tinh cái gì vậy?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, nhưng Chloe, dường như đã chìm đắm vào câu chuyện kết hôn, quay sang hỏi Park Geon-ho với ánh mắt mong đợi.
"Có vẻ như hôn nhân đồng giới cũng được hợp pháp hóa ở Hàn Quốc nhỉ?"
"Chắc là vậy?"
"Chắc là cái quái gì? Nó chưa được hợp pháp hóa đâu! Và giữa tôi với Hội trưởng Cheon Sa-yeon không hề có chuyện như vậy."
Cheon Sa-yeon chỉ cười rạng rỡ, không nói gì thêm, để mặc tôi phản ứng gay gắt. Đúng là kẻ phiền phức.
"Nếu cậu không thích Hội trưởng, vậy còn tôi thì sao, Năng lực giả Han Yi-gyeol? Tôi cũng vừa độ tuổi kết hôn mà."
Park Geon-ho, đứng sau lưng, vòng tay ôm vai tôi và bắt đầu những trò đùa không thành công. Độ tuổi kết hôn sao? Những lời đó khiến tôi chợt nhớ ra tuổi của Park Geon-ho. Anh ta 34 tuổi.
‘Anh ta mất trí rồi.’
Anh ta hơn Han Yi-gyeol tận 10 tuổi. Tôi nhíu mày, vung tay đẩy cánh tay rắn chắc của anh ta ra khỏi vai mình.
"Gì đây? Hôn nhân giữa đàn ông với nhau? Tôi không muốn."
"Ồ, thật không ngờ cậu lại có tư tưởng khép kín đến thế trong thời đại này."
Tôi quay đầu, nhìn Park Geon-ho bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhưng Kim Woo-jin lại tiến đến gần tôi với vẻ mặt lo lắng, giọng nài nỉ.
"Đi thôi, Han Yi-gyeol. Cậu đã lấy đủ thứ mình cần rồi."
"……"
Kim Woo-jin nói đúng, nhưng Chloe đang ngồi ngay trước mặt tôi, tôi biết phải phản ứng thế nào đây? Woo Seo-hyuk nhìn tôi với ánh mắt thương hại khi tôi rơi vào tình thế khó xử.
"Như người bạn tóc đỏ đã nói, hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây nhé? Dù sao tôi cũng sẽ gặp lại khi Eddy đến Hàn Quốc. Đúng không, Năng lực giả Han Yi-gyeol?"
May mắn thay, Chloe đã chủ động kết thúc câu chuyện. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đứng dậy khỏi sofa, gỡ cánh tay nặng trĩu của Park Geon-ho.
"Vâng, vậy cũng tốt."
"Hãy tiếp tục câu chuyện dang dở trong hai ngày nữa. Hôm nay tôi cũng cần trở về khách sạn để nghỉ ngơi."
Vuốt lại mái tóc vàng xõa xuống vai, Chloe quay sang nhìn Cheon Sa-yeon.
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Tôi muốn hoãn cuộc họp riêng lại hai ngày sau."
"Được thôi."
Cheon Sa-yeon gật đầu, trông không mấy bận tâm.
"Tốt. Vậy tôi xin phép đi trước. Hẹn gặp lại mọi người vào lần tới."
Khoác chiếc áo khoác vừa cầm lên, Chloe nháy mắt với tôi rồi rời khỏi phòng khách một cách thanh lịch. Tôi thở dài mệt mỏi, cảm giác như vừa trải qua một cơn bão.
|
Chương 116: Chloe Asner (4) Ngày hôm sau khi gặp Chloe, Min Ah-rin ghé phòng chơi và mang theo mấy chiếc bánh muffin sô-cô-la. Khi để ý thấy thứ gì đó, cô ấy nghiêng đầu hỏi:
"Yi-gyeol-ssi, chiếc nhẫn đó là gì vậy?"
"À."
Tôi đưa chiếc bánh muffin sô-cô-la cho phân thân của Kim Woo-jin bên cạnh, rồi đưa tay cho Min Ah-rin xem.
"Đây là vật phẩm tôi nhận được từ Phó hội trưởng Chloe hôm qua. Cô ấy tặng để cảm ơn vì đã gặp tôi ở sân bay."
"Uwa, trông đắt tiền quá."
"Đây là một vật phẩm vô hiệu hoá năng lực hạng S dùng một lần. Chỉ cần nhấn vào viên đá quý ở giữa là có thể kích hoạt."
Min Ah-rin cẩn thận cầm tay tôi, quan sát chiếc nhẫn kỹ lưỡng, rồi gật đầu với vẻ mặt tươi sáng.
"Thật may quá. Với vật phẩm này, tôi sẽ bớt lo lắng hơn. Dù chỉ dùng được một lần thì cũng hơi tiếc nhỉ."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Nếu có thể, chuẩn bị thêm vài vật phẩm như thế này cũng không tệ. Hạng S có lẽ khó kiếm, nhưng nếu tìm vật phẩm vô hiệu hoá năng lực ở cấp thấp hơn, chắc cũng có thể tìm được."
Nghe Min Ah-rin nói, tôi đưa tay lên miệng, suy nghĩ. Rõ ràng, để đảm bảo an toàn, chuẩn bị sẵn các vật phẩm hủy năng lực là một ý tưởng không tồi. Không chỉ riêng tôi, mà cả những người xung quanh cũng có thể sử dụng.
"Nhưng tìm nguồn thông tin vật phẩm tốt thì khó."
"Uum. Đúng là vậy."
Min Ah-rin hơi nhíu mày, ánh mắt chớp chớp suy tư. Đúng lúc đó, Kwon Jeong-han bước ra từ bếp với một đĩa trái cây và lên tiếng.
"Chẳng phải ngày mai Phó hội trưởng Chloe và em trai cô ấy sẽ đến hội sao? Tôi nghe nói em trai cô ấy là một nhà chế tạo vật phẩm. Sao không hỏi thử cậu ấy?"
Những lát táo, dâu tây và kiwi được bày trí đẹp mắt trước mặt tôi. Rõ ràng đây là tay nghề của Kim Woo-jin.
"Em trai cô ấy… đó là người chúng ta từng gặp lần trước, đúng không?"
Min Ah-rin liếc về phía bếp, hỏi nhỏ.
"Đúng rồi."
"Vậy thì làm như Jeong-han-ssi nói cũng được. Họ sẽ đến ngày mai à?"
"Phải. Cô muốn đi cùng tôi không?"
Min Ah-rin, gương mặt tràn đầy tò mò, cười tươi đáp lại lời tôi.
"Được chứ? Thật ra, tôi cũng muốn gặp Phó hội trưởng Chloe một lần. Tôi có nhiều điều muốn hỏi về năng lực của mình."
"Đương nhiên rồi. Cô ấy cũng nói muốn gặp Min Ah-rin-ssi vào lần trước, nên chắc chắn không có vấn đề gì."
Tôi mỉm cười với Min Ah-rin, người đang rất vui vẻ, và đúng lúc đó Kim Woo-jin từ bếp bước ra.
"Han Yi-gyeol."
"Ừm?"
"Đây là điện thoại. Tôi nghĩ cậu vừa nhận được tin nhắn."
Đó là chiếc điện thoại tôi đã để trên bàn trong lúc ăn sáng và hoàn toàn quên mất. Tin nhắn sao? Tôi nghiêng đầu, nhận lấy điện thoại từ Kim Woo-jin.
‘Ai gửi vậy nhỉ?’
Tôi không có nhiều người để liên lạc. Khi mở điện thoại, tôi thấy tin nhắn từ một người không ngờ tới.
「Ha Tae-heon: Han Yi-gyeol.」
「Ha Tae-heon: Trả lời tôi.」
Người gửi tin nhắn là Ha Tae-heon. Không phải bây giờ là thời gian bận rộn nhất của anh ấy ở Trung Quốc sao? Tự nhiên lại liên lạc thế này? Sau một lúc suy nghĩ, tôi nhắn lại.
「Han Yi-gyeol: Vâng?」
Tôi không nghĩ rằng Ha Tae-heon lại gửi tin nhắn cho mình. Cá nhân tôi thấy gọi điện sẽ thoải mái hơn. Chắc do anh ấy đang ở nước ngoài? Trong lúc chờ phản hồi, tôi lấy lại chiếc bánh muffin đã giao cho phân thân của Kim Woo-jin và bắt đầu ăn.
"Vậy thì sao?"
"Hử?"
Trong lúc tôi đang nhấm nháp bánh muffin, Kim Woo-jin, người đang lảng vảng quanh tôi, tò mò hỏi.
"Ai gửi tin nhắn vậy?"
Anh ấy tò mò mọi thứ thật đấy. Không phải câu hỏi tôi cần tránh, nên tôi định trả lời, nhưng Kwon Jeong-han lại xen vào trước.
"Ây, Tiền bối. Đây là câu hỏi rất riêng tư đấy nhé. Ai nhìn cũng sẽ tưởng anh là người yêu của Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin cau mày khó chịu trước vẻ mặt trêu chọc của Kwon Jeong-han. Lại định cãi nhau sao? Không lúc nào được yên. Vì lý do nào đó, dường như Kwon Jeong-han còn gây rắc rối hơn cả Kim Woo-jin.
"Không thích người yêu cứ hỏi chuyện đó đâu. Đúng không, Năng lực giả Han Yi-gyeol?"
"Không, hỏi cũng được mà… hơn nữa, Kwon Jeong-han-ssi."
"Gì cơ?"
"Chuyện này có phải đang là xu hướng không?"
"Xu hướng gì?"
Tôi do dự một lúc, rồi trả lời.
"Kiểu đùa về người yêu đồng giới, kết hôn… những chuyện như thế."
"À."
Kwon Jeong-han lập tức hiểu ra, nhún vai nhẹ.
"Không, tôi không đùa đâu. Trong thời đại ngày nay, quan hệ đồng giới cũng không phải điều gì đáng xấu hổ. Chỉ là, hôm qua hội trưởng đùa với anh về chuyện kết hôn cũng khá bất ngờ."
"Cái gì cơ?"
Min Ah-rin, đang ngồi đối diện và thưởng thức bánh muffin, giật mình kêu lên.
"Yi-gyeol-ssi, cậu định kết hôn với Hội trưởng sao?!"
"Không, không có đâu."
"Nhưng vừa rồi…"
"Chỉ là đùa thôi. Đó là trò đùa của Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Khi tôi nhấn mạnh từ “đùa”, Min Ah-rin đặt tay lên ngực như để trấn an rồi thở phào.
"May quá. Tôi tưởng cậu định kết hôn thật chứ."
"Tôi không bao giờ muốn trải qua chuyện như kết hôn với Hội trưởng Cheon Sa-yeon, kể cả trong mơ. Mà nói gì thì nói, đàn ông không thể kết hôn với nhau được."
"Đúng vậy, nhưng… tôi nghĩ nếu Hội trưởng quyết tâm, anh ấy sẽ làm được gì đó."
"……"
Tôi không thể phản bác. Ngay cả tôi cũng nghĩ, nếu Cheon Sa-yeon quyết định kết hôn, hắn ta sẽ giải quyết mọi vấn đề để đạt được mục tiêu.
"Khụ. Dù sao thì, bạn bè không thể hỏi những chuyện như vậy sao?"
Kim Woo-jin, nãy giờ đang ủ rũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh. Nếu anh có đuôi, chắc chắn nó sẽ ve vẩy mạnh mẽ đến mức tôi cũng có thể thấy được cảm xúc của cậu ta.
"Thế à? Tôi nghĩ sẽ hơi rùng mình nếu bạn tôi hỏi vậy. Tất nhiên, nếu là người yêu thì có thể hiểu được."
Kwon Jeong-han nói bằng giọng nhẹ nhàng. Ừm. Tôi đã cảm nhận được từ trước rằng Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Thật lòng mà nói, một Kwon Jeong-han 20 tuổi trông có vẻ đã có nhiều kinh nghiệm hẹn hò hơn một Kim Woo-jin 24 tuổi.
‘Nhìn vào cậu, có cảm giác như một người trưởng thành trong gia đình được yêu thương và nuôi dạy tử tế.’
So với Kim Woo-jin, người khiến tôi liên tưởng đến một con mèo hoang lang thang trong hẻm, thì quả thực khác biệt rất lớn. Đây cũng chính là lý do họ thường xuyên đụng độ nhau.
Kim Woo-jin, dù đã bớt quan tâm đến lời nói của Kwon Jeong-han, vẫn ngồi xuống cạnh tôi và nhặt một chiếc muffin phô mai trên bàn. Trong khi tôi thầm thở dài trước cảnh đó, điện thoại của tôi rung lên.
「Ha Tae-heon: Từ ngày cuối chúng ta gặp đến hôm nay, viết lại những gì đã xảy ra đi.」
Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc rồi nghiêng đầu. Cái gì đây?
‘À, chẳng lẽ anh ấy biết mình ra sân bay?’
Ha Tae-heon không biết rõ tình hình, nên có thể anh ấy nghĩ tôi đã đi sân bay một cách liều lĩnh trong khi đang bị đe dọa. Tôi cẩn thận trả lời, cố gắng tránh sai sót.
「Han Yi-gyeol: Không có gì đặc biệt xảy ra.」
「Han Yi-gyeol: Tôi vẫn luôn an toàn nhất có thể. Thật đấy.」
「Han Yi-gyeol: Hôm qua tôi buộc phải ra sân bay vì hợp đồng.」
「Han Yi-gyeol: Nhờ vậy, tôi đã nhận được một vật phẩm vô hiệu hoá năng lực hạng S.」
「Han Yi-gyeol: Đó là quà từ Phó hội trưởng Chloe của Hội Athena.」
Khi đang chăm chú nhắn tin, tôi dừng tay và chạm vào khóe miệng mình. Có phải tôi đang viết những gì mình muốn nói không? Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi viết thêm một dòng và gửi đi.
「Han Yi-gyeol: Ha Tae-heon-ssi, mọi chuyện bên anh ổn chứ?」
Xác nhận tin nhắn đã được gửi, tôi ném điện thoại sang một bên và tựa người mệt mỏi lên sofa.
Người khác thì có thể viết tin nhắn dài trong tích tắc, còn tôi thì đang vật lộn chỉ với mấy dòng ngắn ngủi.
"Yi-gyeol-ssi, trông cậu cứ như nhân viên văn phòng đang viết báo cáo gửi cho sếp chứ không phải trả lời tin nhắn."
"…ừm, cũng gần giống vậy."
Tất nhiên, anh ấy không khó chịu như sếp tôi. Dù sao thì, chúng tôi cũng đã trở nên thân thiết hơn một chút.
Tôi định để đầu óc và cơ thể mình nghỉ ngơi, nhưng không may, lần này tin nhắn trả lời đến ngay lập tức. Ha Tae-heon-ssi, chẳng lẽ không thể gọi điện cho nhanh sao?
「Ha Tae-heon: đã biết.」
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Tin nhắn ngắn đến khó tin. Sao lại bắt tôi dành bao nhiêu thời gian chỉ để nhận được câu trả lời thế này? Thật bất công. Tôi bực bội, định phớt lờ, nhưng một tin nhắn khác lại tới.
「Ha Tae-heon: Ngày mai chúng tôi sẽ vào cổng.」
「Ha Tae-heon: Tôi sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể rồi ra ngoài, nên cậu đừng đi lung tung, ở yên một chỗ.」
「Ha Tae-heon: Trả lời ngay khi thấy tin nhắn nhé.」
Đọc tin nhắn mới, tôi mỉm cười vui vẻ, xoa dịu sự khó chịu trong lòng. Gì chứ, chỉ là sự quan tâm bình thường thôi mà.
「Han Yi-gyeol: Tất nhiên rồi. Tôi sẽ ở trong nhà như người thực vật.」
「Han Yi-gyeol: Anh tin tôi chứ, Ha Tae-heon-ssi?」
Lần này, không có tin nhắn trả lời. Min Ah-rin, người đang quan sát, nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi một
cách tò mò rồi vừa ăn táo vừa nói.
"Trông cậu đang liên lạc với một người khá thân thiết nhỉ. À không, phải nói là rất thân thiết."
"…ờ, cũng gần giống vậy."
Tôi có nhìn điện thoại hơi nhiều không nhỉ? Bối rối, tôi ho khan và đặt điện thoại sang một bên.
"Tôi có thể đi cùng Yi-gyeol-ssi ngày mai không?"
"Được chứ. Hội trưởng Cheon Sa-yeon nói rằng phòng khách hôm qua sẽ được chuẩn bị lại, nên chúng ta có thể đi cùng nhau."
"Tôi mong chờ quá."
Min Ah-rin cười rạng rỡ, đầy háo hức, rồi tiếp tục:
"Trước đây, tôi rất ấn tượng với một cuộc phỏng vấn của Phó hội trưởng Chloe. Từ đó tôi đã muốn gặp cô ấy."
"Thật vậy sao?"
"Thật ra, người tôi muốn gặp hơn cả Phó hội trưởng Chloe là Hội trưởng Hong Si-ah, vì tôi đã gặp cô ấy trong vụ Gangnam."
Vốn đã tò mò, tôi hỏi thêm:
"Có vẻ cô vẫn giữ liên lạc với Hội trưởng Hong Si-ah và cả Cha Soo-yeon-ssi nhỉ?"
"Ồ, đúng vậy! Làm sao cậu biết? Không lâu trước đây, tôi còn đi ăn mì Ý với cả hai người bọn họ."
"……"
Tôi biết cô quen họ, nhưng không nghĩ mối quan hệ đã thân thiết đến mức đi ăn cùng nhau… Ngay cả Cha Soo-yeon cũng để tôi lại và đi ăn mì Ý với Min Ah-rin.
‘Ừm, giờ tôi đâu rảnh đi ăn mì Ý.’
Sự thân thiện của Min Ah-rin lớn hơn tôi tưởng. Thân thiết đến mức đi ăn một mình với Cha Soo-yeon, người chẳng thua kém Kim Woo-jin, đúng là không đơn giản.
Có lẽ cô ấy sẽ kết bạn với Chloe chỉ trong một ngày. Chloe không dễ gần, nhưng Min Ah-rin cũng không phải kiểu người dễ bị dọa.
Khi nhìn sang Min Ah-rin, người dường như luôn kết bạn mới rất nhanh, rồi quay sang Kim Woo-jin, tôi bất giác nghĩ. Nếu Kim Woo-jin có được một nửa sự thân thiện của Min Ah-rin, anh ấy chắc chắn sẽ có nhiều bạn hơn.
Ngoại hình vốn đã ưa nhìn. Như Kwon Jeong-han nói, không quan trọng là nam hay nữ, tôi chỉ mong anh ấy có một mối quan hệ nào đó. 24 tuổi chẳng phải là độ tuổi đẹp nhất để tận hưởng cuộc sống sao?
‘Sau này mình phải giới thiệu ai đó cho anh ấy mới được.’
Với quyết tâm ấy, tôi nhìn Kim Woo-jin bằng ánh mắt đầy thiện cảm. Min Ah-rin và Kwon Jeong-han, người đang quan sát tôi, bất giác thở dài và lắc đầu vì lý do nào đó.
|
Chương 117: Chloe Asner (5) Khi đang chuẩn bị ăn sáng cùng Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han, người đã đến từ sáng sớm, có ai đó gõ cửa. Tôi mở cửa thay cho Kim Woo-jin, người đang bận rộn nấu ăn, và Kwon Jeong-han, người đang sắp xếp bàn ăn.
"Thư ký Woo Seo-hyuk."
"Chào buổi sáng."
Phía sau Woo Seo-hyuk, người chào tôi với khuôn mặt điềm tĩnh như thường lệ, là hai trợ lý mang theo những túi mua sắm. Khi thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Woo Seo-hyuk lên tiếng giải thích.
"Hôm nay là ngày chúng ta gặp Phó hội trưởng Chloe, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Đây là quần áo do Hội trưởng gửi."
Aha. Tôi cười bất lực, mời Woo Seo-hyuk và các trợ lý vào phòng. Khi những người đàn ông khỏe mạnh đi vào với túi đồ trên tay, Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han vội vàng từ bếp ra phòng khách.
"Gì thế này?"
Kim Woo-jin bắt đầu cảnh giác trước sự xuất hiện của những người lạ, trông như một chú mèo dựng lông. Tôi vẫy tay ra hiệu không có gì đáng lo.
"Chỉ là quần áo được giao đến thôi. Tiếp tục làm việc của anh đi."
"Hội trưởng lại gửi giống lần trước à?"
Khi tôi gật đầu, biểu cảm của Kwon Jeong-han trở nên kỳ lạ. Cậu ấy đang nghĩ gì vậy chứ?
"Thư ký Woo Seo-hyuk."
Các trợ lý sau khi đặt túi đồ xuống phòng khách thì rời đi. Tôi giữ tay áo của Woo Seo-hyuk khi anh định đi theo họ.
"Đã đến đây rồi, ăn sáng cùng chúng tôi trước khi đi nhé."
"……"
Có lẽ vì lời mời quá bất ngờ, Woo Seo-hyuk cúi đầu, không trả lời ngay lập tức. Anh ấy đang cân nhắc.
"Anh đã ăn sáng chưa?"
"Chưa…"
"Vậy thì cùng ăn đi."
Tôi kéo tay áo của Woo Seo-hyuk, dẫn anh đến bàn ăn, trong khi Kim Woo-jin nhìn chúng tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Ừ thì, Kim Woo-jin vẫn chưa quen với Woo Seo-hyuk.
"Thư ký Woo Seo-hyuk sẽ ăn sáng rồi mới đi."
"……"
Dù sao thì đây cũng là phòng của tôi. Nói với giọng đầy tự hào, tôi thấy Kim Woo-jin hạ thấp đôi lông mày nhíu chặt, lặng lẽ lấy thêm một bát cơm.
"Tôi thực sự không cần…"
"Mời anh ngồi ở đây."
Tôi chỉ vào ghế bên cạnh mình, nhìn Woo Seo-hyuk và mỉm cười. Cuối cùng, Woo Seo-hyuk thở dài, ngồi xuống sau một hồi nhìn tôi không nói gì.
"Thấy nhiều túi đồ như vậy… Kwon Jeong-han-ssi, cậu cũng có quần áo à?"
"Đúng vậy."
Kwon Jeong-han, ngồi đối diện Woo Seo-hyuk, cầm đũa lên và trả lời.
"Nhờ có Han Yi-gyeol, tôi có rất nhiều quần áo tốt."
"Ừm, không hẳn là nhờ tôi…"
"Đúng là nhờ Năng lực giả Han Yi-gyeol mà. Với tính cách của hội trưởng, chẳng ai khác được chăm lo như thế này đâu."
Thế đấy. Thêm một người nữa hiểu nhầm mối quan hệ giữa tôi và Cheon Sa-yeon.
"Tôi đã biết từ lâu rằng hai người khá thân thiết, nhưng nhìn kỹ thì đúng là khác biệt thật."
Thay vì trả lời, tôi chỉ cười gượng và uống nước.
‘Cheon Sa-yeon đâu có chăm sóc gì cho tôi, anh ta chỉ hành động theo ý mình… Thậm chí, nếu tôi giải thích rằng mình mới là người bị cuốn theo, chắc họ cũng không tin.’
Điều này giờ không còn ngạc nhiên nữa khi có nhiều người nghĩ như vậy. Tôi quay ánh mắt khỏi nụ cười của Kwon Jeong-han và hỏi Kim Woo-jin, người đang ngồi đối diện mình.
"Kim Woo-jin, hôm nay huấn luyện xong lúc nào?"
"Khoảng bốn giờ. Xong việc, tôi sẽ đến phòng khách."
Kim Woo-jin không thể đi cùng tôi vì anh ấy có lịch huấn luyện từ sáng sớm. Tôi gật đầu và nhìn Woo Seo-hyuk, người đang ăn cùng chúng tôi. May mắn thay, thức ăn do Kim Woo-jin nấu hợp khẩu vị của anh ấy, và biểu cảm cũng không tệ.
Sau bữa ăn, tôi mở những túi quần áo mà Woo Seo-hyuk mang đến. Lần này là áo sơ mi và quần tây. Xét theo kích cỡ, chiếc áo sơ mi trắng là của tôi, còn chiếc áo sơ mi đen lớn hơn có vẻ dành cho Kwon Jeong-han.
"Thư ký Woo Seo-hyuk, anh cũng sẽ đi cùng tôi chứ?"
Khi tôi cầm bộ quần áo lên và hỏi, Woo Seo-hyuk nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời.
"Đúng vậy. Hội trưởng đang ở phòng khách, tôi sẽ đi thẳng đến đó."
Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã có mặt ở phòng khách? Tôi cau mày bối rối, và Woo Seo-hyuk thêm lời giải thích.
"Anh ấy có một cuộc hẹn riêng với Phó hội trưởng Chloe."
"À."
Nghĩ lại, Chloe đã bảo Cheon Sa-yeon gặp riêng trong hai ngày tới. Điều này có nghĩa là Cheon Sa-yeon và Chloe sẽ nói chuyện gì đó riêng tư…
‘Tò mò thật đấy.’
Bất kể hắn ta làm gì, Cheon Sa-yeon lúc nào cũng đáng nghi, nên tôi càng ngày càng để tâm. Dĩ nhiên, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bận lòng.
Sau khi rửa mặt, thay quần áo, và tiễn Kim Woo-jin đi tập luyện, Min Ah-rin—người vừa tan ca làm—ghé qua phòng. Hôm nay, cô ấy ăn mặc chỉnh tề hơn thường ngày và chào tôi bằng giọng vui vẻ.
"Yi-gyeol-ssi, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng."
Tôi vừa cài khuy tay áo vừa nói thêm:
"Hôm nay trông cô xinh hơn, Min Ah-rin-ssi."
"Thật sao?"
"Vâng."
Tôi liếc nhìn quanh phòng khách. Không chỉ Woo Seo-hyuk mà cả Kwon Jeong-han cũng thuộc kiểu người không hay nhận xét như vậy, nên có vẻ ngoài tôi, chẳng ai để ý đến vẻ ngoài của Min Ah-rin.
Như dự đoán, Min Ah-rin nhìn tôi và cười hơi ngượng ngùng.
"Vì không phải gặp ai khác mà là Phó hội trưởng Chloe, nên tôi đã chuẩn bị kỹ hơn một chút. Yi-gyeol-ssi hôm nay cũng trông rất tuyệt!"
"Vậy thì tốt rồi."
Bộ quần áo mà Cheon Sa-yeon gửi đúng là đáng giá. Tất cả đều được may đo riêng.
"Đến giờ rồi, chúng ta lên thôi chứ?"
"Tôi sẽ dẫn đường."
Còn 15 phút nữa là đến giờ hẹn, nên ra khỏi phòng lúc này cũng được. Woo Seo-hyuk gật đầu trước lời tôi, và Kwon Jeong-han, người đang ngồi trên sofa chờ đợi, đứng dậy.
"Làm sao đây. Tôi hơi hồi hộp."
Khi bước ra khỏi phòng và tiến tới thang máy, Min Ah-rin, đi theo sau, thì thầm với vẻ mặt căng thẳng.
"Nếu cô gặp cô ấy, chắc chắn sẽ nói chuyện thoải mái thôi. Tôi nghĩ Phó hội trưởng Chloe sẽ thích Min Ah-rin-ssi."
Tôi nói với một nụ cười nhẹ để trấn an, và Min Ah-rin mỉm cười tự nhiên hơn.
*****
Trong khi cầm tách trà, Chloe nhìn quanh phòng khách ấm áp và quay sang người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Mái tóc đen mịn màng, làn da trắng nhợt nhạt dưới ánh sáng mặt trời khiến hắn ta trông rạng ngời. Đối diện với sinh vật đẹp đẽ đến mức có thể làm say đắm bất kỳ ai, Chloe thở dài và đặt tách trà xuống một cách lặng lẽ.
"Ngay cả khi cậu nhìn tôi như thế, tôi cũng chẳng có gì để nói thêm. Chẳng có gì kỳ lạ cả, tôi biết phải làm sao đây?"
"Chuyện đó không thể nào."
Cheon Sa-yeon, với đôi chân dài bắt chéo, từ từ nghiêng đầu.
"Chẳng phải cô đã xem video rồi sao?"
"Tôi có xem."
"Vậy không thấy gì kỳ lạ à?"
Chloe thở dài, khuôn mặt mệt mỏi trước giọng điệu khó hiểu của hắn ta.
"Đúng là tôi đã xem video và thấy nó không bình thường. Vì thế, tôi mới chấp nhận lời mời của cậu và đến tận Hàn Quốc."
Han Yi-gyeol, một năng lực giả hạng A, đã chặn những mảnh vỡ khổng lồ lơ lửng trong không khí bằng gió. Khi lần đầu Chloe xem video vụ Gangnam, cảm xúc đầu tiên của cô là sự bối rối.
‘Một năng lực giả hạng A mà có thể sở hữu năng lượng lớn như vậy sao?’
Dĩ nhiên, sau đó cậu ấy đã chảy máu và ngất đi, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã làm được điều mà một năng lực giả hạng A bình thường không thể.
Với đôi mắt đã chứng kiến năng lượng của vô số người kể từ khi thức tỉnh, Chloe dễ dàng nhận ra sự khác biệt của Han Yi-gyeol. Vì thế, để kiểm chứng trực tiếp năng lượng của cậu, cô đã lờ đi lời phàn nàn của chồng và đến Hàn Quốc…
"Vì chẳng có gì cả."
Han Yi-gyeol, người cô gặp, lại quá đỗi bình thường. Chloe cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô cố gắng che giấu điều đó và nói thêm:
"Tôi đã dùng năng lực của mình hai lần để kiểm tra, chắc cậu đã nhận ra."
Một lần với kính râm và một lần không. Hai lần cô đều kiểm tra năng lượng của Han Yi-gyeol. Nó có ánh sáng xanh lam sâu, gần như màu chàm, và kích thước năng lượng đúng chuẩn của một năng lực giả hạng A trung bình.
"Không khác gì những người khác. Vụ Gangnam, tôi không rõ. Đôi khi con người có thể thể hiện sức mạnh vượt quá khả năng của họ."
Cheon Sa-yeon, người im lặng suy nghĩ khá lâu, đột ngột gõ nhẹ tay lên tay ghế sofa và lên tiếng.
"Trong thời gian ở Hàn Quốc, hãy tiếp tục quan sát. Tìm ra bất cứ điều gì có thể."
"…cậu muốn tôi làm thế à?"
Chloe cau mày, hỏi với giọng đầy khó hiểu.
"Tôi đã thắc mắc từ lâu, cậu muốn gì từ Năng lực giả Han Yi-gyeol? Trước đây, cậu chưa từng hứng thú với những chuyện như thế này."
"Vì nó có vẻ thú vị."
"Thú vị? Thật là…"
Chloe thở dài, đưa tay lên trán, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Thực tế, tôi quan tâm đến cậu, Hội trưởng Cheon Sa-yeon, hơn là Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Tôi không hiểu ý cô."
"Lần cuối chúng ta gặp nhau là vào khoảng tháng ba năm ngoái, vậy cũng đã gần một năm rồi. Nhưng cậu thì…"
Ánh mắt của Chloe, người không thể nói hết câu, giao với ánh mắt của Cheon Sa-yeon một cách chính xác.
"Màu sắc năng lượng và sức mạnh của cậu… khác hẳn một năm trước. Tôi chưa từng thấy sự thay đổi như vậy trước đây."
"……"
"Điều này gần như là không thể. Cậu biết rõ điều đó mà. Chuyện gì đã xảy ra trong suốt một năm qua… cậu có thể nói với tôi không?"
Khi câu hỏi của Chloe kết thúc, không gian trong phòng khách trở nên im lặng. Cheon Sa-yeon, người ngồi im lặng với đầu hơi cúi xuống, ngay sau đó nở một nụ cười mỉm.
"Chà."
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
"Tôi không biết cô muốn tôi nói gì."
Giọng nói mềm mại, nhưng chẳng chút thành thật. Hắn ta lúc nào cũng như vậy. Chloe khoanh tay, nhìn Cheon Sa-yeon đầy bất mãn.
"Nếu cậu cứ xử sự như thế này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chơi xấu thôi."
"Đừng tập trung vào những thứ vô ích, hãy nghĩ về mục đích ban đầu của cô. Han Yi-gyeol, đừng bỏ lỡ mà tiếp tục kiểm tra cậu ấy. Chắc chắn có điều gì đó khác biệt."
Cậu ấy, Han Yi-gyeol. Đến lúc này, Chloe bắt đầu tự hỏi điều gì khiến Cheon Sa-yeon quan tâm đến cậu ấy như vậy. Khi Chloe còn đang thầm trách móc, tiếng gõ cửa phòng khách vang lên.
"Họ đến rồi."
Đã đến giờ hẹn. Khi nhận ra Han Yi-gyeol đã đến, Cheon Sa-yeon đứng dậy. Chloe nhìn theo hắn ta, vai hơi chùng xuống vì cuộc trò chuyện bị bỏ dở.
"Ôi, làm tôi giật mình. Gì thế này?"
Cô không nghĩ Cheon Sa-yeon sẽ tự mình mở cửa, và Han Yi-gyeol, người đối diện với hắn ta, giật mình lùi lại.
"Cậu cái gì cũng giật mình được nhỉ."
"Tôi có quyền giật mình chứ."
Trước câu trả lời thẳng thắn, Cheon Sa-yeon nhướng mày, nở một nụ cười đầy thích thú. Chloe nhìn cảnh này, thở dài lặng lẽ.
‘Càng lúc càng kỳ lạ…’
|
Chương 118: Chloe Asner (6) "Ôi, làm tôi giật mình. Gì thế này?"
Ngay khi cửa phòng khách mở ra, tôi theo phản xạ lùi lại khi thấy Cheon Sa-yeon. Trên môi hắn, một nụ cười nhếch nhẹ xuất hiện.
"Cậu cái gì cũng giật mình được nhỉ."
Tôi giật mình là vì không nghĩ người mở cửa lại là hắn, nhưng rõ ràng là hắn đang trêu tôi lần nữa. Thật đáng ghét. Tôi trừng mắt nhìn Cheon Sa-yeon, người hôm nay có vẻ đặc biệt vui, và đáp lại một cách cộc lốc.
"Tôi có quyền giật mình chứ."
"Ồ, thật là."
Đẩy nhẹ cơ thể cứng rắn của Cheon Sa-yeon qua một bên, tôi bước vào phòng khách với vẻ khó chịu. Chloe, đang ngồi trên sofa thưởng thức trà, nhìn tôi và mỉm cười.
"Chào mừng, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Xin chào, Phó hội trưởng Chloe."
Chloe, với mái tóc vàng óng ánh được buộc gọn gàng dưới ánh nắng, nhận ra Min Ah-rin đang đứng sau tôi và nghiêng đầu thắc mắc.
"Người đó là ai?"
Kwon Jeong-han đã được giới thiệu là vệ sĩ cách đây hai ngày, nên mọi người trừ Min Ah-rin đều đã quen biết. Tôi đứng cạnh Min Ah-rin, chậm rãi giới thiệu.
"Đây là bạn tôi, người đã từng gặp Nhà chế tạo Edward."
"Rất vui được gặp cô, Phó hội trưởng Chloe. Tôi là trị liệu sư của Requiem, Min Ah-rin."
Min Ah-rin, với nụ cười tự nhiên che đi sự hồi hộp, chào hỏi Chloe. Chloe đứng dậy, bắt tay Min Ah-rin với ánh mắt đầy hứng thú.
"Aha, cô chính là trị liệu sư mà Eddy nhắc đến. Tôi cũng muốn gặp cô. Rất vui được gặp cô, Trị liệu sư Min Ah-rin."
"Cảm ơn cô đã đón tiếp."
Min Ah-rin, nhận thấy sự thân thiện trên khuôn mặt Chloe, trông có vẻ thoải mái hơn. Quan sát họ chào hỏi, tôi quay sang Cheon Sa-yeon và hỏi.
"Nhà chế tạo Edward đâu?"
"Tôi nghe nói cậu ấy đã đến Hàn Quốc. Tôi đã cử người ra sân bay, nên cậu ấy sẽ đến ngay thôi."
Tôi gật đầu trước câu trả lời ngắn gọn. Trong khi đó, Chloe lấy một chiếc tách trà mới và đặt trước mặt Min Ah-rin.
"Tôi có liên lạc ngắn với em ấy hôm qua, và Eddy rất mong chờ gặp mọi người. Có vẻ như em ấy luôn quan tâm đến tin tức."
"Thật vậy sao?"
"Eddy là một đứa trẻ rất tận tụy. Em ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ ở bất kỳ nơi nào cần, và tôi nghĩ em ấy đặc biệt nhớ đến cô."
Nhớ đến sao. Đúng là vấn đề thức tỉnh lại của Kim Woo-jin rất đặc biệt. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tò mò về tình hình của cậu ấy.
"Tôi không hiểu hết khi nghe lần đầu, nhưng… gặp trực tiếp rồi, tôi thấy có thể hiểu được."
Chloe cười một cách bí hiểm và tiếp tục. Tôi chớp mắt vì không hiểu ý cô ấy, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng khách khẽ mở sau một tiếng gõ nhẹ.
"Hội trưởng."
"Gì vậy?"
Một trong những trợ lý của Cheon Sa-yeon bước vào. Người đó lần lượt nhìn Cheon Sa-yeon và Woo Seo-hyuk, rồi hạ giọng báo cáo.
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi khẩn từ quản lý khu vực N11."
"…nội dung là gì?"
Trợ lý, sau một lúc ngập ngừng, mở lời.
"Dù không phát hiện được năng lượng nào, nhưng cổng vào của một cánh cổng đã tự động mở."
Tôi nhíu mày khi nghe giải thích từ bên cạnh Cheon Sa-yeon. Cổng tự động mở? Trong trường hợp này, nếu cánh cổng đã được dọn sạch từ lâu, khả năng cao là quái vật sẽ bùng nổ.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Vâng. Đây là tất cả những gì đã được xác nhận."
Cheon Sa-yeon đứng im với vẻ mặt khó chịu, rồi ngay lập tức quay ánh mắt về phía tôi.
‘Gì thế này?’
Khi tôi nghiêng đầu trước hành động im lặng chỉ nhìn mình của Cheon Sa-yeon, Woo Seo-hyuk lên tiếng bằng giọng trầm.
"Tôi hiểu tại sao anh lo lắng, nhưng… Hội trưởng nên đi. Dù cổng có được dọn sạch chưa đầy một tuần, cũng cần chuẩn bị nếu đó là cổng hạng S."
Lo lắng sao? Có lý do gì để lo lắng?
Như thể không nghe thấy Woo Seo-hyuk, Cheon Sa-yeon tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. Cuối cùng, không chịu nổi hành vi như muốn nói gì đó nhưng không chịu mở lời, tôi hỏi trước.
"Sao anh cứ nhìn tôi vậy?"
"Tôi chỉ đang cân nhắc có nên đi hay không."
"Tất nhiên là anh nên đi. Những bất thường đã liên tiếp xảy ra, và việc này rất nguy hiểm."
"Hmm…"
Hắn ta thở ra nhẹ nhàng, chạm tay lên môi. Tôi thêm vào, để chắc chắn.
"Tôi sẽ ở đây suốt, và việc kiểm tra chỉ mất vài tiếng thôi phải không? Đi nhanh rồi về là được."
"Haha."
Cheon Sa-yeon, người im lặng lắng nghe, đột nhiên cười tươi và hỏi.
"Cậu muốn tôi đi và quay lại à?"
"Đúng vậy."
"Sẽ buồn nếu tôi không ở đây."
Tên này lại phát điên gì nữa đây? Tôi trừng mắt nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, và Cheon Sa-yeon nhún vai nhẹ, như thể hắn đã biết trước phản ứng của tôi.
"Được rồi. Han Yi-gyeol, nếu cậu bảo tôi đi, tôi sẽ đi. Thật phiền phức."
"À, thật là, anh lại giở trò gì nữa vậy?"
Cuối cùng, không thể chịu nổi sự khó chịu, tôi bực bội nói một câu, và Cheon Sa-yeon bật cười, ra lệnh cho Woo Seo-hyuk.
"Tôi sẽ đi ngay, chuẩn bị đi. Đặt người canh gác trước phòng khách."
"Rõ."
"Phó hội trưởng Chloe."
Trước lời gọi của Cheon Sa-yeon, Chloe đặt tách trà xuống và gật đầu nhẹ.
"Tôi không ra ngoài tòa nhà đâu, nên cậu cứ yên tâm mà đi."
Ngay khi lời nói đó kết thúc, cửa phòng khách bật mở, và Park Geon-ho bước vào với một lời chào vang dội.
"Hello, guys!" (bằng tiếng Anh)
Park Geon-ho, người hai ngày trước mặc một bộ vest chỉnh tề, giờ đây xuất hiện với áo phông và quần jeans. Anh ta đi thẳng đến chỗ tôi ngay khi bước vào.
"Tôi nhớ cậu, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Tôi mới gặp anh hai ngày trước thôi mà."
Tôi đáp lại một cách hờ hững, cố gỡ cánh tay nặng nề của Park Geon-ho đang khoác lên vai mình. Vai tôi dần quen với điều này, nhưng không có Kim Woo-jin ở đây để can thiệp, tôi phải tự đối phó với Park Geon-ho.
"Nhưng tôi nhớ cậu suốt hai ngày qua mà?"
"……"
Park Geon-ho hôm nay có vẻ đặc biệt phấn khởi, khiến tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đứng giữa một Park Geon-ho náo nhiệt như một chú chó được dắt đi dạo và một Cheon Sa-yeon không rõ đang nghĩ gì, tôi chỉ thấy mệt mỏi.
"Dù sao, anh đi nhanh rồi về đi."
"Ừm? Hội trưởng đi đâu vậy?"
Park Geon-ho, người đang khoác tay lên vai tôi với lực mạnh, hỏi bằng giọng tò mò.
"Hãy chăm sóc Han Yi-gyeol thật tốt, Đội trưởng Park Geon-ho."
Cheon Sa-yeon, phớt lờ câu hỏi của Park Geon-ho, rời khỏi phòng khách cùng Woo Seo-hyuk với câu nói cuối cùng. Nhưng tại sao hắn lại giao việc chăm sóc tôi cho Park Geon-ho?
"Gì đây? Chuyện gì đang xảy ra?"
"Có một vấn đề với cánh cổng. Và giờ họ đi đến đó."
Tôi giải thích thay trong khi cố đẩy Park Geon-ho ra. Chloe ra hiệu khi đang rót trà vào tách của Min Ah-rin, người ngồi bên cạnh.
"Đừng quấy rầy Năng lực giả Han Yi-gyeol nữa, lại đây ngồi đi, Đội trưởng Park Geon-ho. Tôi muốn nói chuyện"
"Cô nói tôi sao?"
Theo lời Chloe, những tách trà với hoa văn sang trọng được đặt trước tôi, Park Geon-ho, và Kwon Jeong-han, người ngồi trên sofa đối diện. Chloe, sau khi đặt tách trà lên bàn, quay sang tôi hỏi.
"Vì Eddy chưa đến, tôi muốn trò chuyện một chút riêng tư. Có được không?"
"Tất nhiên là được."
Chloe mỉm cười trước câu trả lời của tôi, rồi chuyển ánh mắt sang Park Geon-ho.
"Lần cuối tôi đến Hàn Quốc… chắc cũng khoảng một năm trước nhỉ?"
"Đúng vậy."
Nước trà màu đỏ thẫm đổ đầy tách, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
"Có điều gì đặc biệt xảy ra với Hội trưởng Cheon Sa-yeon trong năm qua không?"
"Điều gì đặc biệt… Tôi không rõ."
Park Geon-ho khoanh tay lại, trông như đang suy nghĩ. Tôi cũng chẳng hiểu ý Chloe muốn nói gì. Ý cô ấy là chuyện đặc biệt như thế nào ở Cheon Sa-yeon?
"Vì tôi bận rộn nên không thể thường xuyên liên lạc với Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Tôi nghĩ Đội trưởng Park Geon-ho, người luôn bên cạnh, có thể biết gì đó."
"Hm."
Park Geon-ho, thay vì từ chối như tôi dự đoán, lại xoa môi như thể đang cân nhắc điều gì.
"Có một vài điểm kỳ lạ."
"Có thể nói cụ thể không?"
"Nó không phải là điều gì lớn lao."
Park Geon-ho, tựa lưng vào sofa như để sắp xếp suy nghĩ, cuối cùng mở lời.
"Từ một thời điểm nào đó, bầu không khí của Hội trưởng có chút thay đổi. Trước đây đã nhạy cảm và hay mỉa mai, nhưng giờ điều đó còn tệ hơn. Gần đây, tôi chưa thấy Hội trưởng nở một nụ cười thực sự."
Đôi mắt sâu thẳm của Park Geon-ho, người đang nói, thoáng nhìn sang tôi, người đang ngồi bên cạnh.
"Dù vậy, khi ở bên Năng lực giả Han Yi-gyeol, Hội trưởng có vẻ thoải mái hơn chút."
"…không thể nào. Không đâu."
Tôi không hiểu sao anh ta lại lôi tôi vào chuyện này đột ngột. Tôi không muốn dính dáng đến câu chuyện về Cheon Sa-yeon theo cách này, nên nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Park Geon-ho, vừa cười khúc khích nhìn tôi, lại quay sang Chloe.
"Vậy tại sao cô đột nhiên hỏi về Hội trưởng vậy?"
"Tôi chỉ cảm thấy bầu không khí của cậu ấy đã thay đổi."
"À. Hội trưởng không còn trẻ nữa, có lẽ sẽ dịu dàng hơn. Dạo gần đây, Hội trưởng không gặp gỡ ai, chỉ làm việc. Tất nhiên, trong tình hình bất thường của cổng, chẳng phải thời điểm thích hợp để hẹn hò."
"May mắn là vậy. Tôi vốn không muốn để ý chuyện hẹn hò của cậu ấy, nhưng như Đội trưởng Park Geon-ho biết, Hội trưởng Cheon Sa-yeon trước đây hơi… khắc nghiệt."
"Tôi hiểu."
Tôi thầm cười và cau mày. Chloe đã chứng kiến đời sống phóng túng đến mức này sao? Cheon Sa-yeon đúng là người kỳ lạ theo nhiều cách.
"Dù sao, không có gì đáng lo cả."
"Tôi hiểu rồi."
Chloe gật đầu, thở dài, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Thật ra, tôi lo lắng vì năng lượng của Hội trưởng Cheon Sa-yeon mà tôi thấy lần đầu tiên sau một năm có chút thay đổi. Tôi hỏi chỉ để chắc chắn."
"Năng lượng đã thay đổi? Nó có đến mức đáng lo không?"
"Không hẳn vậy, nhưng vì người đó là Hội trưởng Cheon Sa-yeon, nên tôi không thể không lo lắng."
Tâm trạng thay đổi? Thật khó để tưởng tượng. Chloe, nhận ra vẻ mặt bối rối của tôi và Min Ah-rin, mỉm cười nhẹ.
"À, hai người có biết về năng lực của tôi không?"
Ánh mắt của Min Ah-rin sáng lên. Có vẻ cô ấy rất hứng thú với năng lực của Chloe.
Đây là năng lực không dễ gặp, nên việc nghe giải thích chi tiết cũng chẳng thiệt hại gì.
|
Chương 119: Eddy "Chà, đây là khả năng hiếm gặp. Cô có thể giải thích thêm cho chúng tôi được không?"
"Đúng vậy, thực ra thì rất đơn giản thôi."
Chloe nâng tách trà lên và tiếp tục.
"Như hai người đã biết, tôi có thể nhìn thấy năng lượng của người khác bằng chính đôi mắt của mình. Thú thực, khi lần đầu gặp Năng lực giả Han Yi-gyeol, tôi đã dùng năng lực để kiểm tra năng lượng của cậu. Lúc nãy khi gặp Trị liệu sư Min Ah-rin, tôi cũng làm như vậy."
"Thật sao? Cô có thể sử dụng năng lực nhanh như vậy à?"
"Càng ít hạn chế khi sử dụng năng lực, cấp bậc của người đó càng cao. Theo hạng SS, tôi không có tác dụng phụ hay giới hạn nào."
Một lớp ánh sáng lấp lánh như bụi kim tuyến xuất hiện quanh Chloe khi cô nở nụ cười rạng rỡ. Điều này khiến tôi nhận ra rằng Chloe đang sử dụng năng lực của mình. Ánh sáng mà tôi thấy khi gặp cô ở sân bay không phải là ảo giác.
"Mỗi người có sự khác biệt từ màu sắc đến kích thước năng lượng. Không ai hoàn toàn giống nhau, năng lượng cũng vậy. Tôi còn có thể phân biệt người khác chỉ qua năng lượng."
"Màu sắc và kích thước… vậy cô có thể thấy màu sắc năng lượng của tôi không?"
Min Ah-rin, đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy hứng thú, hỏi một cách chủ động. Chloe, có vẻ thấy Min Ah-rin thật dễ thương, trả lời bằng giọng dịu dàng.
"Đương nhiên. Trị liệu sư Min Ah-rin có màu hổ phách rất ấm áp và dịu dàng, giống như không khí ngày xuân. Kích thước năng lượng của cô lớn hơn nhiều so với các trị liệu sư hạng A khác."
Tôi nhớ lại trải nghiệm khi được trị liệu bởi một trị liệu sư khác ngoài Min Ah-rin, và lời của Chloe khiến tôi hoàn toàn đồng tình.
"Thật vậy, năng lực của Trị liệu sư Min Ah-rin thật sự rất tuyệt vời."
"Chính xác."
Khi Park Geon-ho và tôi mỗi người góp thêm một lời, Min Ah-rin đỏ mặt xấu hổ, vuốt nhẹ lọn tóc của mình.
"Tôi đã nói với Đội trưởng Park Geon-ho trước đây rằng năng lượng của anh ấy có màu xanh trời rất mạnh mẽ và sống động. Thư ký Woo Seo-hyuk thì là màu xanh lá, gợi nhớ đến một khu rừng giữa mùa hè… còn Năng lực giả Han Yi-gyeol, năng lượng của cậu là màu xanh đậm, gần như màu chàm."
Chloe đặt tách trà rỗng xuống và chớp mắt khi nhìn tôi.
"Thực ra, tôi nghĩ một màu sáng hơn sẽ hợp với cậu hơn. Nhưng màu này cũng không tệ đâu."
Lúc này, tôi mới hiểu cách Chloe nhận diện năng lượng của một người. Năng lượng của Han Yi-gyeol là màu xanh chàm? Nghe cũng khá hợp với cậu ấy.
Thực ra, tôi còn tò mò về một người khác hơn là Han Yi-gyeol hay những người ở đây. Tuy nhiên, thật khó để mở lời. Chloe nhíu mày với vẻ mặt tinh nghịch khi thấy tôi chỉ mấp máy môi mà không nói gì.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Vâng?"
"Cậu tò mò về năng lượng của Hội trưởng Cheon Sa-yeon đúng không?"
"……"
Chết tiệt. Cô nhanh trí quá. Park Geon-ho, người nhìn thấy phản ứng bối rối của tôi khi tôi chỉ biết vuốt gáy, cười chế nhạo.
"Thật là, tôi không rõ cậu thích hay ghét cậu ấy nữa."
"Không phải vậy."
"Thú thực, tôi cũng tò mò về năng lượng của Hội trưởng."
Kwon Jeong-han, người đang ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng uống trà, thêm vào một câu với nụ cười nhẹ.
"Xin lỗi vì đã nói điều hiển nhiên, nhưng tất nhiên năng lượng của Hội trưởng Cheon Sa-yeon là màu đỏ. Đó là một màu đỏ máu rất đẹp và sống động, như một viên ngọc. Vì cậu ấy là hạng SS, kích thước năng lượng cũng rất lớn, không thể so sánh với người khác."
Như dự đoán. Khi tôi gật đầu, Chloe, người đang giải thích với vẻ mặt rạng rỡ, đột nhiên cúi đầu và chạm vào khóe môi.
"…thật sự là vậy, nhưng khi tôi gặp cậu ấy hai ngày trước, có chút khác biệt. Màu sắc trở nên đậm hơn, tối hơn, và năng lượng cũng tăng lên."
"Vậy nên cô hỏi tôi? Về Hội trưởng."
"Đúng thế."
Chloe, trả lời câu hỏi của Park Geon-ho, tựa lưng vào sofa và chậm rãi chớp mắt.
"Không thể biết được nếu Hội trưởng Cheon Sa-yeon cố tình giấu nó, nên tôi hỏi chỉ để tìm chút manh mối thôi. Tôi không thể làm gì hơn khi người liên quan lại không nói gì."
Park Geon-ho cắn lưỡi, khoanh tay và thở dài.
"Đúng vậy. Tôi đã ở bên Hội trưởng rất lâu, nhưng vẫn không thể biết được trong đầu đang nghĩ gì."
"Tôi nhớ khi cậu ấy còn trẻ hơn bây giờ, cậu ấy rất dễ thương."
Chloe cúi nhẹ đôi lông mày như thể thật sự tiếc nuối. Cheon Sa-yeon từng dễ thương… khi còn trẻ? Tôi thậm chí không thể hình dung nổi.
Khi đang lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Chloe và Park Geon-ho mà không muốn xen vào, tiếng gõ cửa phòng khách vang lên.
"Có vẻ như Eddy đã đến."
"Để tôi mở cửa."
Kwon Jeong-han, người ngồi ở mép ngoài cùng, đặt tách trà xuống và đứng dậy. Nhìn dáng lưng thẳng của Kwon Jeong-han khi cậu bước tới cửa, tôi quay sang Chloe.
"Vậy Nhà chế tạo Edward cũng là thành viên của Hội Athena?"
"Ồ không. Eddy, giống như Năng lực giả Han Yi-gyeol, là một người solo. Em ấy nói muốn du lịch khắp nơi và gặp gỡ những người cần giúp đỡ."
"Thật đáng nể ở độ tuổi trẻ như vậy."
"Đúng thế. Ban đầu tôi cũng phản đối, nhưng không thể thắng được sự bướng bỉnh của em ấy. Dù sao thì điều đó không nguy hiểm…"
"Khụ!"
Tiếng ho mạnh của Kwon Jeong-han cắt ngang lời Chloe. Khi tôi quay đầu lại đầy bất ngờ, tôi thấy dáng lưng của Kwon Jeong-han loạng choạng, đứng trước cửa phòng khách mở toang.
"Kwon Jeong-han-ssi?"
"Ku, ưkh…"
"Khoan đã, Han Yi-gyeol!"
Park Geon-ho, nhận ra điều gì đó, nắm lấy vai tôi. Cùng lúc đó, cơ thể của Kwon Jeong-han ngã gục xuống. Những bước chân nhỏ giẫm lên vết máu đỏ tươi trên sàn.
Đó là Edward, một cậu bé tóc vàng, đang cầm một con dao dính đầy máu. Đôi mắt to tròn của Edward trống rỗng, như thể đang mơ.
"Cái gì… Eddy!"
Chloe, nhìn thấy Edward, hét lên với khuôn mặt tái nhợt. Toàn thân cô bắt đầu run lên trước tình huống bất ngờ.
"Han Yi-gyeol. Bình tĩnh lại đi.
Park Geon-ho, nhận thấy hơi thở của tôi ngày càng trở nên dồn dập, khẽ thì thầm mà không rời mắt khỏi Edward. Đúng như lời anh ấy, tôi muốn làm dịu trái tim đang đập loạn nhịp, nhưng hình ảnh Kwon Jeong-han nằm bất động trên sàn cứ hiện lên trong đầu.
"Khụ, khụ…"
Kwon Jeong-han, miệng ho ra máu, cố ôm bụng nhưng không thể ngồi dậy. Từ vết thương sâu, máu vẫn trào ra không ngừng, trông nhớp nháp và đáng sợ.
"Chào mọi người."
Edward chậm rãi bước vào, đưa mắt nhìn Park Geon-ho, Min Ah-rin, và Chloe từng người một, rồi lên tiếng bằng giọng đều đều. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nụ cười kỳ lạ hiện lên, hoàn toàn đối lập với đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Haha, chắc mọi người bất ngờ lắm nhỉ. Biểu cảm của mọi người… thật đáng giá."
"Tôi là ai?"
Chloe, khuôn mặt cứng đờ đến mức đáng sợ, cắn môi và nhìn Edward. Tất cả chúng tôi đều biết điều đó. Edward lúc này đã bị ai đó điều khiển tâm trí.
"Tôi là ai? Đây là Edward Asner mà mọi người đã chờ đợi."
Edward nói như hát, xoay nhẹ con dao dính máu trong tay.
"Tôi cũng mong đợi khá nhiều vì nghe nói đây là hội số một Hàn Quốc, nhưng lại lơ là thế này. Thậm chí không kiểm tra xem khách mời có bình thường không."
Vừa ngân nga, Edward vừa bước vào phòng khách một cách thư thái, trong khi chúng tôi vẫn đứng bất động, cơ thể căng cứng như dây đàn.
"Hy vọng không ai làm điều gì dại dột. Tôi không có nhiều thời gian. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, phải không?"
"Cậu muốn gì?"
Chloe hỏi, giọng sắc lạnh, ánh mắt dán chặt vào con dao nhuốm máu. Rõ ràng, cô ấy lo sợ lưỡi dao kia sẽ chuyển hướng về phía Edward thực sự.
"Phó hội trưởng Chloe, cô biết rõ mà còn hỏi sao?"
Ánh mắt mơ hồ của Edward dừng lại trên tôi, đôi môi cong lên với một nụ cười quỷ quyệt. Tôi vô thức lùi lại một bước, cảm giác cổ họng khô khốc.
"…Cậu làm tất cả điều này chỉ để bắt tôi đi?"
"Đúng vậy. Nỗ lực thế này cũng đáng mà."
Tôi siết chặt đôi tay lạnh giá trước câu trả lời thẳng thắn của cậu ta.
Lại nữa. Lần nào cũng vậy, mọi chuyện đều xoay quanh tôi. Một cảm giác lạnh lẽo như rút cạn máu từ cơ thể lan ra dưới chân tôi.
"Han Yi-gyeol."
Park Geon-ho, nhận ra sự suy sụp trong tôi, nhẹ nhàng lắc vai tôi, nhưng tôi không còn cảm nhận được gì nữa. Những tiếng la hét vang lên mơ hồ trong tai, bóng tối bắt đầu bao phủ quanh tôi.
Khi tôi mất bình tĩnh, mồ hôi lạnh túa ra, chìm dần vào ảo giác, Edward cầm con dao đưa lên cổ mình, biểu cảm lộ rõ vẻ thích thú khi thấy tôi phản ứng.
"Eddy!"
Khi lưỡi dao sắc nhọn chạm vào làn da mềm mại, trắng trẻo của cổ Edward, máu tươi nhỏ giọt. Chloe chỉ có thể đứng nhìn, bối rối đến mức không thể lao tới.
"Đi với tôi, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"……"
"Tất nhiên, cậu có thể từ chối. Miễn là cậu thấy mạng sống của đứa trẻ này và vệ sĩ không đáng giá."
Lưỡi dao trong tay Edward càng xiết chặt hơn, máu đỏ từ cổ cậu ấy chảy ra nhiều hơn. Chloe, khuôn mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, cắn chặt môi nhìn dòng máu đỏ nhỏ giọt.
"Dù chỉ là hạng B, đây là thanh kiếm chuyên dụng. Chiếc cổ mong manh này có thể đứt lìa trong một nhát."
Tôi dán mắt vào dòng máu đỏ rỉ ra từ cổ Edward, rồi nhìn sang Kwon Jeong-han đang cố gắng ngồi dậy dù cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Vậy, lựa chọn đi nào."
Tình trạng của Kwon Jeong-han, với làn da tái nhợt, khiến tôi cảm thấy cậu ấy có thể ngừng thở bất cứ lúc nào. Nhận ra ý định của tôi, Kwon Jeong-han mở to mắt đầy khó nhọc và nói, giọng yếu ớt đứt quãng.
"Hộc… hộc… Không, không được… Năng lực giả Han Yi-gyeol…"
Đây là câu hỏi không cần suy nghĩ. Tôi bước ra khỏi vòng tay của Park Geon-ho và bình tĩnh trả lời.
"Tôi sẽ làm theo ý cậu… Bỏ dao xuống đi."
"Yi-gyeol-ssi!"
Min Ah-rin, người vẫn đang quan sát tình huống, lắc đầu phản đối quyết định của tôi, nhưng tôi biết rằng đây là lựa chọn duy nhất. Edward, nở nụ cười hài lòng, hạ thấp con dao và nói.
"Một quyết định sáng suốt, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"……"
"Tôi cũng ghét giết người không cần thiết. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau trong nhiều khía cạnh."
Edward, khẽ nhún vai, vẫy tay ra hiệu cho tôi.
"Còn chờ gì nữa? Đứng đó làm gì? Tới đây đi."
Tôi nuốt khan, cố gắng bước tới Edward, nhưng Park Geon-ho lại túm lấy tay tôi với khuôn mặt dữ tợn.
"Đừng đi, Han Yi-gyeol."
"Đội trưởng."
"Đối phương là người có năng lực điều khiển tâm trí. Nếu cậu đến quá gần…"
"Tôi phải đi."
Tôi cố gạt tay Park Geon-ho ra, bước tới Edward, cảm nhận sự căng thẳng đang siết chặt trong không gian. Edward, với nụ cười lạnh lẽo, xoay con dao thêm một lần nữa.
|