Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!!!
|
|
Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!!! Câu truyện xoay quanh câu chuyện một cậu con trai làm ở bộ phận quan hệ giao tiếp, nhưng lại bị quản lý của mình âm thầm sắp đặt dâng tặng cho vị tổng giám đốc cấp cao trẻ tuổi anh tuấn của mình. Cậu bị người đàn ông như thể cầm thú này ‘hành hạ’ đến mức không còn nguyên vẹn, trở thành thư ký kiêm tình nhân của tổng giám đốc. Dần dà cậu rơi vào tình yêu của anh mà không biết đâu là thật giả, cậu quên mất thân phận mình tưởng chừng sẽ thành phu nhân Tổng giám đốc. Trước hôn lễ một ngày, cậu lại bị vướng án tội phạm thương mại.Trong chớp mắt, cậu bị gia đình vứt bỏ, hai bàn tay trắng. Vào tù hai năm, cậu mòn mỏi mong chờ anh từng ngày từng đêm. Đến khi ra tù lại nghe được tin anh sắp kết hôn. Thì ra tất cả đều là anh toan tính trả thủ cậu thay cho người phụ nữ anh yêu. Không bao giờ có cái định nghĩa tình yêu giữa 2 người đàn ông Cứ tưởng rằng cả hai xem nhau như người dưng nước lã, nào ngờ anh lại biết được khi cậu ngồi tù đã sinh ra đứa con của anh Cùng theo dõi truyện tình đầy oan trái này nhé! Chương 1: Dành cho cơ hội gặp mặt “Bí mật”
Phác Xán Liệt vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó.
Phác Xán Liệt lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, “Lạc Băng, Diêu Thục An, Phác Xán Liệt, Lâm Khả Tuấn, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!”
Phác Xán Liệt bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm.
–
Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn cậu con trai được cho là đẹp trai nhất phòng ở trước mắt.
Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, “Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?”
Phòng PR, tên như ý nghĩa chính là phụ trách một số việc vặt của công ty, thông thường thì nhân viên phụ trách hoạt động quan trọng của công ty sẽ gặp gỡ xã giao với các công ty cao cấp khác, cho nên đi tham dự tiệc là điều không thể thiếu.
Diêu Thục An cũng suy đoán, “Khách hàng gì mà cần tới những bốn người chúng tôi đi đón tiếp?”
Lâm Khả Tuấn cũng tức giận thốt lên, “Tôi chẳng quan tâm là khách hàng quan trọng thế nào, lần trước thiếu chút nữa tôi đã bị tổng giám đốc Trần của tập đoàn Diệp thị ‘xx’ rồi, tôi không muốn đi tiếp đãi lão già háo sắc đó nữa!!”
Phác Xán Liệt không nói tiếng nào, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Trưởng phòng Lâm nhìn lướt qua mọi người đang phát biểu ý kiến, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Phác Xán Liệt, khóe miệng hơi nhếch bật ra tiếng cười, “Nếu như lần này tôi bảo các cậu đi đón tiếp chính là tổng giám đốc của tập đoàn ‘Ngô thị’ chúng ta thì sao?”
“Hả?”
Ba người không hẹn mà cùng thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, ngoại trừ Phác Xán Liệt.
Trưởng phòng Lâm dường như đoán được họ sẽ có biểu tình này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.
Lâm Khả Tuấn nín thở nuốt nước bọt, trừng lớn hai mắt khó có thể tin thốt ra, “Trưởng phòng Lâm, chị có thể lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa hay không?”
Trưởng phòng Lâm chậm rãi lên tiếng, “Đúng vậy, tám giờ tối mai tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, trong tương lai tổng giám đốc sẽ làm việc ở tại thành phố Y này nửa năm. . . .Tôi hi vọng ngày mai bốn người các cậu có thể đến khách sạn Tứ Quý cùng với vài người cấp cao của công ty để giúp đỡ cho việc đón tiếp tổng giám đốc!”
“Ồ! !”
Một loạt tiếng hô kinh ngạc lại đến từ ba người, ngoại trừ Phác Xán Liệt.
Trưởng phòng Lâm hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, bỗng dưng ánh mắt trưởng phòng Lâm dừng lại trên người Phác Xán Liệt từ lúc vào tới giờ vẫn lặng thinh không nói lời nào, thoáng nhíu mày hỏi, “Xán Liệt, tại sao cậu không nói gì?”
Phác Xán Liệt lộ vẻ khó xử nhìn trưởng phòng Lâm nhẹ giọng nói, “Thưa trưởng phòng, ngày mai tôi không đi có được không ạ. . . . .Ngày mai là sinh nhật ba tôi, tôi muốn xin phép nghỉ ở nhà với ông ấy.”
“Xán Liệt à, ở nhà với ba thì ngày nào mà ở chẳng được, nhưng cơ hội gặp tổng giám đốc có lẽ chỉ có một lần thôi. . . . . .” Diêu Thục An nhỏ giọng nhắc nhở Phác Xán Liệt.
Lạc Băng cũng ghé vào tai Phác Xán Liệt nói, “Cậu hẳn là biết chuyện tổng giám đốc vẫn còn độc thân chứ? Trưởng phòng Lâm đang ‘bí mật’dành cho chúng ta một cơ hội gặp mặt đấy! !”
“Hả. . . . . .”
Trưởng phòng Lâm cười nói, “Xán Liệt, nếu ngày mai là sinh nhật của ba cậu, vậy sáng mai cậu cứ ở nhà chơi với ông rồi tối hãy đến công ty cũng được.”
|
Cái này theo phiên bản gay luôn à? Được nga~ hóqqqqq
|
Chương 2: Phòng PR là hộp đêm bán mình sao
Phác Xán Liệt vừa đi ra từ phòng làm việc của trưởng phòng Lâm, Tiểu Nghệ đã tò mò lên tiếng hỏi, “Xán Liệt, trưởng phòng Lâm gọi mọi người vào làm gì thế?”
Phác Xán Liệt chưa kịp mở miệng thì giọng nói khẩn trương đến từ ba người khác ở trong phòng PR đã bùng nổ.
“Trời ạ, sao hai ngày nay da của tôi bị khô quá, tôi phải đi làm cái mặt nạ nước bổ sung lại thôi. . . . . .”
“Ây da, tôi bị nổi mụn rồi, thật là phiền phức quá đi. . . . . .”
“Híc, tôi không nên ăn đồ có chất béo nữa. . . . . .”
. . . . . .
Tiểu Nghệ đưa mắt nhìn ba người kia đang thấp thỏm không yên kia, ngay sau đó nghi hoặc nhìn Phác Xán Liệt, “Này, ba người đó làm sao vậy? Tự dưng lên cơn mất tự tin hàng loạt, chẳng lẽ có khách hàng nào cần bọn họ đón tiếp cẩn thận à?”
Phác Xán Liệt ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, giọng thản nhiên nói, “Ngày mai tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, nghe nói muốn làm việc ở thành phố Y nửa năm, trưởng phòng Lâm muốn bọn mình tối mai đến khách sạn với mấy sếp để giúp đỡ đón tiếp tổng giám đốc từ xa đến!”
Tiểu Nghệ chớp đôi mắt hiếu kỳ, “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc nào?”
Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn Tiểu Nghệ, trả lời cẩn thận, “Ngoài tổng giám đốc tập đoàn ‘Ngô thị’ Ngô Diệc Phàm tiếng tăm vô cùng lừng lẫy ra, cậu cảm thấy còn ai có thể làm cho họ không tự tin như vậy?” Nói xong Phác Xán Liệt không quên liếc mắt nhìn ba người đang ngồi tại chỗ vờ làm việc không nghỉ.
“Ngô . . . . . Ngô Diệc Phàm?” Tiểu Nghệ đột nhiên lắp bắp, hai mắt sửng sốt trợn tròn, “Cậu nói là tổng giám đốc của công ty chúng ta?”
Phác Xán Liệt gật đầu khẳng định.
“Ối trời. . . . . .” Tiểu Nghệ vội vàng che miệng lại, mừng rỡ không thôi, “Chính là tổng giám đốc trẻ tuổi vào công ty ba năm cũng chưa từng gặp đó sao?”
Phác Xán Liệt vẫn chỉ gật đầu.
Tiểu Nghệ kinh hãi chết đứng tại chỗ một lúc lâu.
Thảo nào đám người đó sau khi nghe thấy tin tức lại trở nên thấp thỏm không yên như vậy. . . .
Phải biết rằng, ở bên ngoài Ngô Diệc Phàm nổi tiếng là người thần kỳ trong giới thương mại.
Nghe nói lúc anh ta 18 tuổi đã thừa kế tập đoàn ‘Ngô thị’ gần như phá sản từ cha mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã vực dậy được tập đoàn ‘Ngô thị’. Đến nay tập đoàn ‘Ngô thị’ lại càng mở rộng phạm vi buôn bán đến toàn thế giới, hiện tại tập đoàn ‘Ngô thị’ đã chiếm vị trí số một Châu Á.
Vả lại nghe nói vị tổng giám đốc thần bí đứng đầu trong giới thương nghiệp này còn rất trẻ, tài năng xuất chúng không ai bằng, đến nay vẫn còn độc thân, quả là người đàn ông độc thân thuần chất đẳng cấp kim cương.
Sau một lúc lâu, Tiểu Nghệ mới hoàn hồn trở lại, cậu nín thở hỏi Phác Xán Liệt, “Cậu vừa mới nói gì? Cậu nói trưởng phòng Lâm muốn các cậu đến khách sạn tiếp đón tổng giám đốc với các sếp sao?”
Phác Xán Liệt gật nhẹ đầu, “Ừ, tổng giám đốc rất ít khi đến đây, công ty đương nhiên phải sắp xếp vậy rồi!”
Tiểu Nghệ mất mát bĩu môi, “Thảo nào trưởng phòng Lâm gọi bốn người các cậu đi vào, nhan sắc như bọn mình, chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp tổng giám đốc cũng không có!” Trưởng phòng Lâm đương nhiên là muốn cho tổng giám đốc gặp những nhân viên có tố chất cao nhất của công ty.
Phác Xán Liệt phản đối, “Tiểu Nghệ, cậu đừng nói vậy, mặc dù bọn mình được đón tiếp tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là một cuộc xã giao bình thường thôi, đây là công việc của chúng ta.”
Tiểu Nghệ không đồng ý, “Ai nói, anh ta là CEO của tập đoàn ‘Ngô thị’ chúng ta đó, lỡ như trong buổi tiệc đó tổng giám đốc ngắm được người nào trong số các cậu, rồi lại cả đêm tận tình phóng túng, vậy. . . .”
Phác Xán Liệt nhíu mày, “Cậu nghĩ rằng mình và nhóm người phòng PR là hạng bán mình trong hộp đêm sao?”
|
@toihayquen tớ thấy đứa bạn chuyển ver hay hay lên đăng lên, chắc k sao chứ =))
|
Không sao! Phiên bản này chắc cũng hay như bản gốc thôi mà!
|