Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
|
|
Chương 40 Kể từ lúc nữ hoàng xuất hiện thì cậu bắt đầu sợ hãi bà ta, nụ cười vô cùng ác độc nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là một sự đau đớn, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương, yếu đuối của một người phụ nữ. Cậu biết rằng mình bị bắt về đây là có mục đích nhưng vẫn chưa biết được điều đó là gì. Từ lúc đó cậu bắt đầu im lặng, hắn cũng không đến nữa và một điều ngạc nhiên là vẫn chưa trở lại thành người. Màn đêm buông xuống thì bao nhiêu cảm xúc thay nhau thể hiện trên gương mặt cậu. Nhớ lại lúc cùng anh vui vẻ bên nhau trao nhau nụ cười ánh mắt rất tình cảm khiến cho ai nhìn vào cũng phải ganh tị nhưng tận mất chứng kiến người yêu phản bội mình mà ân ái với một người khác điều đó như một nhát dao ghim vào trái tim bé bỏng của cậu. Cậu luôn hỏi tại sao mọi bất hạnh điều xảy xa với một người không ra người cá không ra cá. Yêu là phải khổ như thế sao nếu biết vậy cậu sẽ không thèm yêu để cho con tim giờ đây không phải khổ sở thế này. Nước mắt rơi thay cho lời con tim đau đau đớn. Cậu nhớ mẹ người đã cho cậu biết bao nhiêu tình thương, thèm lắm một cái ôm từ đấng sinh thành, nhớ lúc bệnh có mẹ thức đêm thức hôm lo lắng chăm sóc. Thanh xuân và nhan sắc của mẹ đang một ngày phai tàn để hi sinh cho cậu, chưa làm được gì để báo hiếu công lao dưỡng dục vậy mà chỉ làm cho mẹ thêm phần lo lắng, cậu thấy mình là một người vô cùng có lỗi. Chính cậu bây giờ không thể nào kiềm được cảm xúc của mình nữa cậu thật sự rất nhớ, có lẽ cậu đã thật lòng thật dạ yêu Tử rồi, dù có đau có tổn thương thế nào thì cũng không gạt bỏ được tình yêu mà cậu đã dành cho anh, nó nồng nàn mãnh liệt biết bao nhiêu. Cậu đã khóc rất nhiều. Không ai thấy không ai chứng kiến chỉ có màn đêm là kẻ đồng lỏa cho nỗi niềm của cậu. Và rồi cái ngày rằm định mệnh đã tới, bầu trời thì đỏ như máu, gió thì không ngừng ngào thét, sóng biển thi nhau rầm rừ giận dữ, chim chót đua nhau bay tán loạn để tìm nơi trú ngụ. Tới nỗi các vị thần cũng đành bó tay trước điều tai hại đó. Và rồi từng nơi ở của các vị thần được đích thân Hắn đến tận nơi đón tiếp. Bước qua một khoảng không của không gian và hiện ra trước mắt tất cả các đấng tối cao là một tòa lâu đài cổ kiến rêu phong, khác ra với quang cảnh bên ngoài, trong đây bầu không khí trong lành mát mẻ, chim hót ríu rít, tiếng suối rót rách chảy nghe thật vui tai. Chẳng mấy chóc thì đã bước vào cung điện Varsailles. Có một mùi hương thỏa nhẹ qua. Những ánh sáng màu đỏ chiếu lấp lánh càng tăng thêm vẻ lôi cuốn và huyền bí của nó. Từ trên không nữ hoàng với bộ đầm nhung cổ áo lệch vai màu đỏ thẩm từ từ hạ xuống, vẻ đẹp cuốn hút làm sai đấm lòng người nhưng ai cũng biết đó là vẻ đẹp của chết chóc. Nữ hoàng bước nhẹ nhàng lại chỗ mà các vị thần đang đứng và nhỏ nhẹ chào hỏi: - Rất vui được chào đón các Ngài đến với cung điện Varsailles. - Rốt cuộc ngươi muốn gì, ngươi là ai? – Emma lên tiếng. - Thưa nữ thần bà sẽ biết ngay thôi – nữ hoàng từ tốn đáp nhẹ. Quay qua nhìn vua thủy tề nhẹ nhàng nói: - Chào Ngài vị chúa tể của biển cả và nữ vương của biển. - Chúng ta không có thời gian để làm những trò vô bổ – Lucian lên tiếng có vẻ bực bội. - Ngài cứ việc nóng giận đi vì chút ít nữa thôi Ngài sẽ mãi mãi câm miệng mãi mãi vì những gì Ngài đã gây ra – nữ hoàng cười. - Ngươi…. Nói xong Lucian tấn công nữ hoàng nhưng chưa kịp ra tay vì một loạt vòng tròn màu đỏ xuất hiện bay quanh và cuối cùng là bao bọc lấy cả thân thể của Ngài ấy trước con mắt hết sức ngỡ ngàng của những người còn lại. Những người còn lại thì chưa hết ngạc nhiên thì cũng gặp trường hợp tương tự làm mọi cách cũng không thể nào thoát ra được. Nữ hoàng nở nụ cười chết người của mình. Quay qua hắn nữ hoàng nói: - Đã đến lúc tiến hành nghi lễ, mau đem những thứ đã chuẩn bị lên lễ đài. - Vâng thưa nữ hoàng. Bà ta tiếp tục nói chuyện với những người bị nhốt trong quả cầu màu đỏ: - Ít phút nữa thôi các ngươi sẽ phải phục tùng nữ hoàng Victoria này, ta sẽ thay các ngươi cai trị muôn loài. - Nghe thật nực cười, ngươi lấy tư cách gì mà có thể cai trị muôn loài – Lucian nói. - Hãy dừng lại trước khi quá muộn – Jennifer khuyên ngăn. Victoria quay qua nhìn Emma rồi nhẹ nhàng đưa cổ tay mình cho bà xem, khi thấy dấu vết son đó thì Emma lập tức ngây người. Thời gian chầm chậm trôi qua Vic mới nói: - Bà còn nhớ dấu son này không? - Chẳng là con là…. - Tôi chính là đứa bé năm xưa, đứa con của sự tạp chủng, đứa con của dòng máu lai, một sai lầm do chính ngươi gây ra – Vic chỉ thẳng vào Justin. - Ngươi nói gì, ngươi là con của ta? – bấy giờ vua thủy tề mới giật mình. - Chẳng lẻ ngươi đã quên mẹ ta nàng Rose vợ của Lucian – giọng đay nghiến. - Không thể nào – Ngài hốt hoảng. - Sao ngươi có thể không chết, lời nguyền… – Lucian có vẻ tức giận khi thấy đứa bé năm xưa mình một mực muốn giết chết là vì con của mối tình vụn trộn của vợ. - Ta chẳng những không chết mà còn trở nên mạnh hơn tất cả các ngươi và giờ đây chính là lúc ta đòi lại công bằng cho những gì mà các ngươi đã gián xuống đầu những đứa trẻ tội nghiệp. Bao nhiêu kí ức chợt ùa về trong đầu của Justin về mối tình vụn trộn với nàng Rose. Sau khi mọi chuyện đỗ bể thì cả 2 người chai tay và từ đó đến nay đã không còn gặp lại nữa nhưng không ngờ nàng ấy đã mang thai và tới bây giờ Ngài mới biết mình có một đứa con gái với dòng máu không thuần chủng. Bất động một lúc rồi Ngài nói những lời đầu tiên: - Nếu con là con gái của ta ta xin con hãy ngưng lại những gì đang diễn ra, ta biết lỗi lầm của tất cả chúng ta đã gây ra thì không thể sửa lại, ta biết con rất hận chúng ta, con không biết nếu con làm điều đó thì chuyện kinh khủng nào sẽ xảy ra đâu, ta xin con đấy Vic. - Haha thật là nực cười, giờ vang xin có quá muộn không, vậy nếu biết trước thì tại sao lúc trước còn làm, các người gieo rắc đau khổ cho những người như chúng tôi, nếu tha thứ lỗi lầm cho các ngươi thì ai sẽ đòi lại nguyền công bằng cho chúng tôi. Các ngươi là những kẽ đứng đầu vậy mà làm ra chuyện không thể chấp nhận được, gieo rắc và giết chết từng sinh linh nhỏ – Vic nhìn vào Emma – còn bà bà nỡ lòng nào giết chết người tôi yêu, bà ngăn cách tình yêu của chúng tôi làm cho con tôi sinh ra không có cha, làm tôi mất đi một bờ vai dựa dẫm, bà đáng chết. - Ta…. – Emma đớ lưỡi – Xin con hãy dừng lại hành động điên rồ này, nó sẽ rất nguy hiểm, ta chấp nhận chết để con đạt được quyền lực con muốn. - Như vậy thì quá dễ cho các ngươi rồi còn gì, các ngươi sẽ được chứng kiến thời khắc thay đổi thế giới và sau đó chết cũng chưa muộn, kaka. Nữ hoàng Victoria cười mãn nguyện rồi bay đến lễ đài nơi đã được bà chuẩn bị chu đáo và kĩ lưỡng, những quả cầu nhốt các vị thần cũng lần lượt bay theo.
|
Chương 41 Xung quanh lễ đài được thắp bởi ngọn lửa màu đỏ, ỡ giữa là chiếc ghế được làm bằng thủy tinh được kiêu khắc tinh xảo bên trong nó có những luồng ánh sáng khác nhau cứ lượn lờ trong đó. Emma, Justin, Jennifer, Lucian, Brian, Christiana được đứng gần đó để có thể chứng kiến mọi chuyện. - Thưa nữ hoàng đã đến lúc tiến hành – hắn lên tiếng. - Cho tiến hành đi – Vic nói với vẻ đầy hân hoan. Hắn vỗ tay vài cái thì ngay chính giữa lễ đài có ba khoảng trống được xụp xuống và sau đó thì 3 cây cột được đưa lên và có buộc chặt ba con người, Tú và Hân là người vô cùng hoảng hốt: - Không thể nào, sao họ lại ở đây. Lần lượt là Tử, bà Chi và Khương mỗi người với khuôn mặt tiều tụy với đầy vết thương trên cơ thể. Từ trên không một quả cầu chứa đầy nước được bay tới và trong đó có chứa một bán thuần chủng – là cậu, khi gần tới nơi thì quả cầu vỡ vụng cậu bị rớt xuống khiến ai ở đó phải hốt hoảng. Sau cú té đau điếng cậu cố gắng ngồi dậy xem mình đang ở đâu và chuyện gì xảy ra thì đập vào mắt cậu chính là hình ảnh bà Chi rủ rượi, máu, vết bầm khắp nơi trên cơ thể, tóc tai rối bời, tay chân bị cuộc chặt, Tử cũng không khá hơn, và Khương người mà cậu đã từng thương cũng trong hoàn cảnh tương tự. Cậu lặp tức quay lại nhìn vào nữ hoàng đang ngồi phía trên cao kia với ánh mắt tức giận. Bà ta nhìn lại mà nở nụ cười tươi: - Có bất ngờ không khi ta ban tặng cho ngươi một món quà vô cùng đặc biệt thế này, đừng quá xúc động nhá. - Bà đã làm gì với những người thân của tôi. - Nhân Nhân… – tiếng gọi của Tú và Hân làm cậu chú ý. Một lần nữa cậu bị bất ngờ khi thấy hai ông bà vui thủy tề, Tú, Hân và hai người nữa bị nhốt trong một quả cầu mà không tài nào làm gì được. Nhìn lại cả 3 bị trói chặt ở đằng kia khiến trái tim cậu bị bóp nghẹn, đau rất đau. Cậu hiện tại vẫn chưa trở lại thành người, đang cố bò lại gần một tia sáng màu đỏ chiếu thẳng vào cậu và rồi chiếc đuôi cá biến mất đôi chân lại hiện ra như củ. Lập tức chạy ôm bà Chi vào lòng: - Mẹ ơi, con đã hại mẹ rồi, con xin lỗi, con xin lỗi. Bà Chi mở mắt nhìn thấy đứa con của mình với 2 dòng lệ cứ thi nhau chảy trên gương mặt mệt mỏi của mình. Sau khi ôm mẹ xong cậu liền quay sang ôm lấy thân thể Tử với quần áo tả tơi, những vết thương máu vẫn chưa khô. Cậu ôm nhẹ anh vào lòng, anh như ngửi thấy mùi hương thân thuộc liền nheo đôi mắt mở ra và rồi anh nhìn thấy cậu bao nhiêu cảm xúc ùa về. Anh cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hỏi đang rơi trên vai mình, không nói được gì cậu chỉ biết khóc thúc thích. Còn anh thì mĩm cười mãn nguyện, Tử nói: - Em đó hả, em không bị gì là anh mừng rồi, em khỏe không? - Anh khùng hả, giờ này còn hơi sức mà giỡn được nữa sao, đồ điên. Em yêu anh – cậu mắng yêu anh. Đứt lời cậu chủ động hôn anh mặc kệ chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Họ trao cho nhau nụ hôn nồng nàn và ướt ác. Anh nói trong hơi thở: - Chứ em nghĩ anh nói gì bây giờ….anh cũng yêu, yêu, yêu em rất nhiều Nhân à. Ở đằng xa ngoài kia Khương đã thấy toàn bộ sự thật, anh biết mình đã đánh mất cậu mãi mãi chỉ vì một phút nông nỗi mà mọi chuyện đã ra thế này, tình yêu mang đến cho con người ta đau khổ và lấy đi không biết bao nhiêu máu và nước mắt trong đó có anh. Anh ngước lên nhìn và tình cờ anh thấy nữ hoàng Victoria đang ngồi đó thích thú với những gì diễn ra trước mặt, ánh mắt nụ cười….của Vic….một cơn đau đầu nhói lên anh nhớ đã từng gặp Vic ở đâu rồi, có vẻ như anh và Vic đã quen nhau, đó là một số hình ảnh thoáng qua trong đầu anh rồi lập tức tan biến. Khương nhìn trân trân vào nữ hoàng có gì đó rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nỗi. Cơn đau dịu xuống Khương tiếp tục nhìn thấy cậu vẫn ôm người con trai đó và anh chấp nhận thua cuộc, đơn giản anh nghĩ rằng tình yêu phải đến từ hai phía nếu gượng ép thì đối phương sẽ không vui vẻ và sẽ không thề gọi là tình yêu hoàn mỹ, vô tình tạo thêm gắn nặng cho nhau. Có lẽ anh đã khóc cho mối tình không trọn, khóc cho đau đớn mất mác và cho cả sự bao dung và cho cả sự chúc phúc. Ánh mắt triều mến cử chỉ thân mật khiến cho Vic càng thêm phấn khích vì mục đích sắp đặt được. Nữ hoàng vẫy tay một cái những đoạn dây leo nên dưới đất chui lên quắn chặt lấy cậu rồi mang cậu đi một khoảng không xa đủ để có thể chứng kiến toàn bộ những gì nữ hoàng chuẩn bị làm. Đầu tiên nữ hoàng dùng roi quất mạnh vào 3 người phía trước, những cái đánh ngày một mạnh hơn máu thấm đỏ cả đầu đoạn roi. Cậu muốn kêu bà ta ngừng tay nhưng không tài nào thốt ra được lời nào vì bị dây deo quấn quanh miệng chỉ có nước mắt đang rơi. Vic quay sang nhìn cậu mà cười: - Có vui lắm không baby, màu máu thật đẹp, kaka. Máu thẩm đỏ cả một khoảng đất nơi 3 người đó đứng, đánh chán chê nữ hoàng bèn di chuyển những quả cầu có chứa những vị thần ra rồi hoa biến một cái thì trong quả cầu xuất hiện những tia sét xuyên thẳng qua những người trong đó, tiếng thét lên đau đớn khiến cậu nhức nhói. Rồi những người đó ngã ngục xuống trước con mắt chứng kiến của cậu. Lại một lần nữa quay sang nói với cậu: - Thấy thế nào có vui lắm không….ấy giận rồi là không đẹp nữa đâu. Rút con dao ra đi lại phía bà Chi nắm đầu dựt ngược lên, lưỡi dao bén ngót quét ngang vùng cổ của bà và thế là một dòng máu chảy ra dưới con mắt thích thú của nữ hoàng và dưới con mắt đau đớn của cậu. Cậu đau lòng tức tối hai con mắt giờ đã chuyển thành màu xanh dương và ngày càng trở nên đen huyền. - Đừng nóng chứ người đẹp, cuộc vui vẫn còn dài – bà ta tiếp tục chăm dầu vào lửa. Tiếp theo đó Vic lấy một sợi dây nhỏ quấn quanh cổ Tử rồi nhẹ nhàng xiết nhẹ với nụ cười thích thú: - Á…..á….. Tận mắt chứng kiến người mẹ mình bị xác hại một cách tàng nhẫn và bây giờ tiếp tục là người cậu yêu, đau đớn chòng chất, nước mắt rơi càng nhiều, cậu tức tối muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống bà ta, nước mắt hòa với niềm đau tột cùng. Và rồi không còn nước mắt để khóc mà chỉ còn những giọt huyết lệ tuôn rơi. Khi những giọt lệ đó rơi xuống nền đất lạnh lẽo thì mặt đất bắt đầu rung chuyển, một vết nứt nở ra. Từ trong vết nứt đó một cái bóng đen hiện ra với đôi cánh quỹ dữ và 2 cái sừng to tướng trên đầu và đang áp sát lại gần cậu để nói những lời đường mật: - Hãy để ta chiếm lấy thân thể ngươi, hãy cho ta mượn thân xác ngươi, hãy bán linh hồn của ngươi cho quỹ dữ ta sẽ giúp ngươi có mọi thứ kể cả giết chết người đã giết chết mẹ ngươi – cái bóng đen chỉ về Vic. - … - Ta sẽ giúp ngươi có mọi thứ chỉ cần hãy bán linh hồn của ngươi ta – quỹ dữ tiếp tục dụ dỗ. Cái bóng xuất hiện khiến cho các vị thần hết sức kinh hãi, lòng hồi hợp bất an vì họ biết đó là ai là cái gì và nó nguy hiểm tới nhân loại cỡ nào. - Không đừng nghe lời tên ác quỷ đó nó sẽ khiến cho toàn bộ chúng ta sẽ chết, rồi nó sẽ thống trị cả hành tinh này, thì sinh linh đầu tháng sẽ náo loạn hẵn lên – Lucian cố gắng nói vì đang bị thương. - Ngươi im đi. Một luồng ánh sáng đen bay thẳng tới đánh thẳng vào Lucian khiến Ngài ấy bị họt máu và vâng một khoảng khá xa nhưng vẫn còn gang ngượng dậy mà nói: - Chúng ta không cho phép ngươi sống lại một lần nữa. Thêm cuộc tia sáng chiếu thẳng đâm xuyên qua người của Ngài và cũng may được Emma dùng phép tránh ra khỏi luồng sáng ấy không thôi thì đã mất mạng. - Con trai con hãy nghe ta hãy giữ cho tâm hồn con được trong sạch đừng nghe theo những lời ma quỷ mà đánh mất linh hồn của mình, con một bán người cá, con là người duy nhất có được linh hồn và nước mắt đó là điều kháo khát của tất cả những người cá như chúng ta, con là hy vọng cuối cùng. Ta biết lỗi lầm của ta không thể nào có thể sữa lại được nhưng con hãy nghe ta lần này. Hắn là một con quỷ khi chiếm được linh hồn con Hắn sẽ gieo rắc cho nhân loại nỗi kinh hoàng. Chúng ta không một ai muốn hắn tỉnh dậy, mẹ con nhất định sẽ vui khi con làm được điều đó hãy tin ta, hãy dùng sức mạnh của con nhấn chìm hắn xuống địa ngục và mãi mãi không thể xiêu thoát – vua thủy tể cố gắng thuyết phục đứa cháu yêu của mình. - Đừng bao giờ nghe hắn, chính Hắn đã giết chết cha mi mỹ nam cá Jack và chính hắn đã cố tình muốn giết mi từ lúc mi chưa được chào đời vì hắn nghĩ đó là một tạp chủng không đáng có trên đời, gián tiếp đã giết chết mẹ ngươi, nếu như không có mối tình vụng trộn thì làm sao có được Victoria và Victoria đã nhẫn tâm giết chết mẹ ngươi ngay trước mắt ngươi, người không thấy sao, ả ta đang định giết chết người con trai mà người thương đó, hãy nghe lời ta, cho ta linh hồn của ngươi ta sẽ giúp ngươi báo thù – những lời nói tiếp tục dụ dỗ cậu. - Đừng, hãy để hắn dụ dỗ con, con phải biết con là điều ta yêu quý nhất trên đời, khi con đến mang cho vùng đất Ice một không khí mới, ai cũng yêu quý con, Jack nhất định sẽ tự hào về con, con hãy nghe theo sự mách bảo của trái tim đừng nghe theo những gì hắn nói, hắn sẽ hại con – Jennifer nói những điều từ sâu trong trái tim mình, bà muốn nó hiểu rằng nó quan trọng như thế nào.
|
Chương 42 Lần này cậu không còn biết tin vào ai, rất hoang mang, đau đớn tột cùng, ma quỷ như đang tiếp tục lôi kéo cậu về phía hắn, hắn vẫn tiếp tục dụ dỗi cậu. Từ lúc hắn xuất hiện thì nữ hoàng Victoria không tin vào mắt mình nữa, hắn xuất hiện này ngoài kế hoạch của Vic, nữ hoảng hét lớn với vẻ uy phong của mình: - Ngươi phải phục tùng nữ hoàng Victoria này, vì chính ta đã mang cơ hội sống cho người, hãy quỳ gối trước ta hãy tên nô lệ đến từ địa ngục kia. - Kaka, thật là nực cười, từ đó tới giờ ta chưa biết thuất phục và quỳ gối trước một ai chỉ có người khác là vang xin và phục tùng ta, ngươi cũng không ngoại lệ. - Ngươi dám… - Ngươi chỉ là một con cờ trong kế hoạch của ta thôi, cũng nhờ ngươi mà ta mới có cơ hội sống lại một lần nữa, ngươi tưởng ngươi có thể thay đổi và điều khiển cả thế giới này nhờ vào cuốn sách đó à, thật là nực cười, cuốn sách đó là do ta viết ra để ngươi tự đầu chui vào bẫy, đúng là một con ngốc. Chỉ có ta mới có thể thay đổi và điều khiển thế giới này thôi – cười sản khoái vì có một con ngốc đã nghe theo và làm cho kế hoạch thành công ngoài sức mong đợi, nhe cặp răng nhanh nhọn hoắc nhìn thẳng về phía những vị thần đang bị thương mà nói – ta sẽ trả thù lũ thành thánh các ngươi khi xưa đã nhốt ta vào địa ngục tăm tối suốt mấy ngàn năm nay, một chút nữa thôi các ngươi sẽ phải nếm trải địa ngục tâm tối là như thế nào. - Ngươi dám lừa ta – Vic tức giận. Viên ngọc màu đỏ trên vương miệng Vic phát sáng cực độ, những luồng anh sáng đỏ xuất hiện từ không gian rồi cuộc xoắn xung quanh nữ hoàng, gió bắt đầu nổi lên kèm theo sấm và sét. Tia sáng đỏ tập trung ngày càng nhiều và nhiêu hơn nữa, chúng ta tạo ra một quả cầu cực kì lớn đang lơ lững trên không để chuẩn bị tiến lại thẳng con quỷ đó. Còn con quỷ đó giơ tay lên, giữa hay lòng bàn tay có một tia sáng đen xuất hiện, cũng cuộn lại nhau thành một quả cầu đen, nó dần to ra và đạt kích cỡ cực đại. Hai bên không nói một lời mà dùng sức đẩy quả cầu lại phía nhau một bên đỏ một bên đen lao vào với tốc độ khủng hiếp. Một tiếng nổ lớn phát ra, khói ngui nhút cả một vùng khiến cho những người chứng kiến không thấy được ai còn sống ai đã chết. Dần dần bụi bắt đầu tan thì nữ hoàng nằm đó với thân thể bê bớt máu, chiếc váy mặc bị rách toẹt ra trông thật thê thảm. Con quỷ cười một cách nhạo mạng. Một quả cầu nhỏ màu đen lại xuất hiện, hắn nói: - Bây giờ là tới lượt vị nữ thần Emma Waston phải chết, xin chào tạm biệt. Nó lao tới nữ thần nhưng lúc đó có người lao ra đỡ cho bà và người đó ngã quỵ xuống đất. Người đó không ai khác là Vicky (tên của Trường Giang đó mấy bạn). Bà ngở ngàng trước hành động của Vicky. Trước khi tắt thở còn quay sang nói với bà: - Cháu thật xin lỗi nữ thần về những việc đã gây ra…..xin người hãy tha thứ cho đứa cháu này. Vị nữ thần rơi nước mắt, giọt nước mắt long lanh và sóng sáng, đã không biết bao lâu rồi bà mới rơi nước mắt kể từ cái ngày con trai bà chết đi, bà tưởng mình không thể khóc được nữa, nhưng trước tình hình này bà không thể làm khác hơn vì khi nhìn thấy Vicky bà cảm thấy có gì đó thân quen và quen thuộc. - Con là con của nữ hoàng Victoria và đứa con xấu số của nữ thần, trước khi nhấn mắt con xin nữ thần hãy cho con gọi nữ thần bằng một tiếng b…à…à. - Cháu của ta – bà ngạc nhiên đến cực độ vì có một đứa cháu tồn tại mà bà không hề hay biết – được, cháu ngoan của ta. - Bà. Những lời nói cuối cùng kèm theo một giọt nước mắt long lanh rơi ra từ khóe mắt của Vicky là lúc tiếng lòng Emma thổn thức, bà hối hận hoàn toàn hối hận vì những gì đã gây ra, bà muốn nếu như được quay trở về quá khứ bà nhất định sẽ ngăn cản Lucian làm cái việc điên rồ này, nhưng giờ đây có lẽ đã quá muộn màng để cho bà cũng như những vị thần tối cao sữa lỗi sai lầm. Linh hồn cậu ngày càng trở nên yêu ớt dần, con quỷ dữ gần như chiếm lấy toàn bộ, cậu đang phải đau đớn trong chính linh hồn của mình thì bỗng nhiên một tia sáng lóe lên thua hút cậu. Từ trong tia sáng đó một người đàn ông và một người phụ nữ hết sức trẻ trung bước ra họ mĩm cười, nụ cười đẹp nhất mà cậu từng thấy và khiến cậu phải thoát ra: - Mẹ. - Chào con trai rất vui đã được gặp lại con – bà Chi bước tới và ôm cậu vào lòng . - Chẳng phải mẹ đã, chính mắt con đã nhìn thấy….. Bà Chi mĩm cười và nhẹ nhàng nói: - Phải mẹ đã chết nhưng đó chỉ là thể xác, còn linh hồn thì luôn tồn tại chính cha con đã làm điều đó – bà quay sang cười với người đàn ông trẻ trung bên cạnh. - Rất vui được gặp con trai của ta, có thể cho ta ôm con cái được không ? – Jack nói. - Chẳng phải ông đã nói một người cá thì không có được linh hồn và nước mắt, khi chết sẽ tan thành tro bụi sao? – cậu hỏi khi đang ôm cha mình. - Luôn đúng như vậy nhưng…khi bất cứ một thứ gì đó trãi qua yêu thương, biết rung động và cảm nhận mọi vật xung quanh và tình cảm chính là phương thuốc chữa lành mọi khiếm khuyết của mọi sinh vật. Có một điều không thể trối bỏ được đó là tình cảm luôn gắn kết mọi thứ xung quanh lại với nhau, tạo nên mối liên quan mật thiết. Linh hồn chính là một trong nhân tố quan trọng vì thế dù ta là một người cá nhưng ta vẫn có linh hồn và ta luôn tồn tại để chờ đợi một ngày được gặp lại mẹ con, giờ đây ta đã gặp lại nàng ấy, người mà ta yêu hơn tất cả trên đời. Con cũng vậy, cũng đang có một người chờ đợi để yêu con, con hãy chiến đấu vì những người con yêu đừng để tên quỷ đến từ địa ngục kia làm vấy bẩn linh hồn của con, hãy mạnh mẽ lên con trai của ta. - Con…con… - Đừng do dự con trai, chúng ta luôn bên con. - Mẹ yêu con. - Cha yêu con. Ánh sáng vụt tắt chính là lúc cậu lấy lại cân bằng trong tâm hồn, cậu không những chiến đấu cho những người cậu thương mà phải chiến đấu cho tất cả mọi người vì ai cũng có quyền được hạnh phúc. Và luôn có một tình yêu đang chờ đợi cậu. Từ trong ánh mắt đen huyền dần chuyển sang màu đỏ. Tên quỷ hoảng hốt, hắn vui mừng khi gần như chiếm được toàn bộ linh hồn của cậu nhưng rồi lại bị linh hồn cậu chống lại trả lại quyết liệt. Hắn hoàn toàn bị bất ngờ. Viên ngọc trên vương miệng nữ hoàng một lần nữa phát sáng, một thứ ánh sáng đỏ và rực rỡ, bay ra khỏi vương miệng và tiến lại gần cậu. Chiếc lông vàng từ trong người của Vicky vụt bay ra đâm thẳng vào trán cậu thì một nguồn năng lượng cực lớn được giải phóng. Những luồng lốc xoáy xoáy vòng quanh người cậu tạo thành một vào tròn, sau đó nhắc bổng lơ lững trong không gian. Hai tay xòe ra để hấp thu năng lượng ánh sáng đỏ, khi đã tới cực độ cậu liền phóng thẳng có lại phía tên quỷ địa ngục. Hắn dùng năng lực của mình để chóng trả nhưng không tài nào chống lại được, cái thứ ánh sáng đó làm hắn hoa cả mắt. Từng tia sáng một đâm xuyên qua hắn, hắn la lớn trong tiếng đau đớn, một vòng tròn đỏ hình thành bao lấy linh hồn hắn và tốn trở lại địa ngục và mãi mãi không bao giờ thoát ra được. Mặt đất liền lại, xung quanh xát sơ tiêu điều. Cậu cũng dần hạ xuống, viên ngọc bắt đầu hình thành một vết nứt và sao đó thì vỡ vụng tan biến vào khoảng không vô định. Lúc bấy giờ chiếc nhẫn giọt trai đen phát ra một thứ anh sáng rực rỡ, sợi dây chuyền trên cổ của Vitoria chính là sợi dây chuyền của cậu bị đánh mất cũng phát sáng, 2 thứ ánh sáng hòa làm một chiếu thẳng lại phía Khương. Mỗi chuỗi kí ức ùa về trong anh và anh đã nhớ ra tất cả, lập tức chạy lại gần bên Victoria ôm lấy thân thể bê bếch máu vào lòng: - Vic anh đã trả lại với em đây. - Cuối cùng em cũng đã gặp lại người mà em yêu nhất trên đời như vậy có chết em cũng mãn nguyện. - Em không được nói như vậy, anh không cho em chết đâu. - Harry em yêu anh. - Anh cũng yêu em. Những giọt nước mắt lăng dài trên khuôn mặt Harry thì một điều xảy ra nó biến thành một thứ phép màu kì diệu làm lành mọi vết thương và làm cho những đã chết được sống lại, nhưng duy nhất mẹ cậu thì không vì bà đã từ chối để được ở bên cạnh của Jack. Cạnh đó cậu và Tử nằm cạnh nhau và bất động vì vết thương, xa xa đó là Brian và Chritiana. Mọi thứ như trả lại vốn có mang đầu của nó, người thì sống lại kẻ thì hồi phục nhưng vẫn còn hôn mê. Những vị thần dần lấy lại sức mạnh. Người đầu tiên thoát ra những lời nói đẹp đẽ: - Có lẽ ta đã sai, có quá muộn màng khi để sửa sai – Lucian nói. - Không gì là muộn màng cả – Emma vui vì Lucian đã nhận ra sai lầm. - Vậy thì đến lúc chúng ta sữa sai – Justin nói. - Hi vọng vẫn còn kịp và hạnh phúc sẽ chờ đợi phía trước – Jennifer cười. Tất cả vị thần bắt đầu cười, một thứ nụ cười đẹp và sáng chói. Nụ cười của hạnh phúc và bình yên.
|
Chương 43 Một buổi sáng đẹp trời với tiếng chim hót líu lo trên vòm cây, nắng dịu nhẹ, làn hương lan tỏa xung quanh, ông mặt trời chiếu gọi và trên giường có một người nằm ngủ ngon lành. Cái người ấy nằm trọn tròn trong chiếc chăn ấm như một chú thỏ ngon và đang chờ người đánh thức. Một tiếng chuông điện thoại reo leo phá tan rất ngủ của người đó, một hồi chuông vang dài nhưng vẫn không thấy động tĩnh là sẽ bắt máy, tiếp theo đó là 2,3,… thì cuối cùng người đó cũng bắt máy. Cái giọng cà nhựa cà nhựa: - A dô. - Giờ này biết mấy giờ không mà còn nắm đó ngủ nữa hả, dậy mau lên – người đầu dây bên kia la lớn. - Hôm nay là chủ nhật mà cho em ngủ tí nữa đi anh yêu – cậu nói nhưng con mắt vẫn nhắm nghiền chưa có ý muốn tỉnh dậy. - Em quên hôm nay là ngày gì rồi à, em hẹn anh đi chơi đó, trời ơi trên đời này còn xót lại con ma nhà họ hứa, nếu em quên vậy thì thôi em ngủ nữa đi – giọng Tử có vẻ dỗi hờn. Vừa nhắc tới cậu liền choàng tỉnh dậy, tí nữa là cậu quên mất tiêu, nghe trong điện thoại có mùi thuốc sung cậu liền dụ ngọt để cho nó đừng khai hỏa: - Anh yêu à, em đâu có quên tại em ngủ quên chứ bộ, thôi thông cảm cho em tí nha cục cưng, tí xíu nữa qua rước em đi nhanh lắm, em yêu anh lắm đó, moa moa, hihi – cậu nói giọng ngọt như mật ong kèm theo là tiếng hôn trong điện thoại. - Rước cái gì nữa anh đang ở trước nhà em nà, còn không ra mở cửa cho anh, muốn anh chết khô ngoài đường luôn sao, chết là không ai yêu em nữa cho coi, nhanh… – Tử hơi cằn nhằn. - Yêu anh muốn chết, chưa hưởng thụ được gì sao dễ cho anh chết được chứ, kaka….em xuống liền. Cúp máy cậu liền bay xuống nhà mở cửa cho Tử với đầu tóc rối bù, miệng còn xay ke, áo thun ba lỗ kết hợp với quần đùi một bộ đồ ngủ quá hợp lí. Bước ra mở cửa thì thấy cái mặt hầm hầm của Tử là cậu biết mình có lỗi, để cho dẫn xe vào trong xong thì cậu mới đi lại phía sao lưng ôm anh vào lòng bắt đầu buôn ra những câu đường mật dụ dỗ anh chàng người yêu của mình: - Thôi nha anh đừng có giận em mà, tại em quên chứ bộ, thông cảm cho em lần này nữa đi em hứa lần sao không vậy nữa. - Em hứa bao nhiêu lần rồi? - Thì lần này là lần cuối cùng, tại không có ai đánh thức em chứ bộ – cậu ngụy biện cho hành động ham ngủ của mình. - Sao không biết dặn đồng hồ – kéo cậu ra phía trước mặt mình mà nói nhưng mặt vẫn còn hâm hâm – em muốn có người đánh thức à? - … – gật gật mà không hiểu hành động của mình ngu ngốc tới cỡ nào. - Được vậy từ nay anh sẽ là người đánh thức em dậy, như vậy có được không – nụ cười bí hiểm chợt nỡ trên gương mặt đẹp trai của Tử. - Vậy hay quá còn gì – cậu vui mừng liền ôm hôn vào má anh một cái, rồi hỏi tiếp – nhưng bằng cách nào? - Bằng cách anh sẽ dọn qua đây ở chung với em – anh cười mà nhéo hai bên má của cậu. - Không được – cậu bỗng hét lớn khi phát hiện ra ý đồ đen tối của Tử. - Tại sao không được hả cục cưng – Tử cười, hết nhéo giờ tới ôm eo cậu. - Tại vì em ở một mình quen rồi có người khác vào thấy hơi bất tiện…với lại hai bác ở nhà cũng không đồng ý cho anh ở đâu, thôi anh dẹp cái ý nghĩ đó lại đi – cậu nghĩ lí do hết sức chính đáng. - Em hãy tập quen sống có người khác đi là vừa. Nói cho em nghe nè ba mẹ anh đi nước ngoài và định cư ở bển luôn rồi, ba mẹ có kêu nhưng anh không chịu vì anh còn một cục nợ nên không thể đi được, với lại em nghĩ coi, em ở một mình anh không có yên tâm gì hết lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, không ai chăm sóc em anh sót lắm đó biết không, đối với anh em như một kho báo vô cùng quý giá nên vì thế anh phải hết sức giữ gìn, sơ hở không khéo bị người khác cướp mất thì sao, lúc đó biết đường đâu lấy lại – Tử chơi lại chiêu dụ dỗ của mình đánh vào tâm lý của cậu. - Nhưng…sao em không nghe anh nói ba mẹ anh định cư ở bển. - Anh mới biết hồi sáng này khi ba mẹ điện thoại về, anh cũng bất ngờ nhưng cũng hết sức là vui mừng vì việc đó – ánh mắt nụ cười của anh có phần gian xảo. - Em đâu phải là con nít đâu cần người chăm sóc, em lớn rồi. - Con nít lâu năm thì có, em ở một mình, anh ở một mình vậy sao hai chúng ta không về chung một nhà sống cho vui, chi cho khổ mõi người một nhà, lúc nhớ gặp phải điện thoại tốn tiền, muốn gặp mặt thì phải tốn tiền xăng chạy qua, bất tiện vô cùng. Hay em dọn qua sống cùng với anh đi – tiếp tục tung chiêu dụ dỗ và anh biết con mồi của mình chuẩn bị xa lưới. - Không, em không về nhà ở cùng anh đâu.
|
Chương 44 - Được – anh nhìn thẳng mặt cậu mà nói – vậy thì anh sẽ dọn qua ở chung với em – Tử lại cười. - Không. - Hết thời gian, quyết định đã được thông qua, anh sẽ về với em ngay ngày hôm nay – con mồi đã cắn câu. - Cái gì….làm gì mà gấp dữ vậy với lại em có đồng ý hồi nào đâu? - Nếu em không chịu thì thôi anh về đi định cư bên nước ngoài cùng với ba mẹ luôn – buông cậu ra tỏ vẻ khuôn mặt buồn bả. Cậu hơi hụt hẳng khi đang được người yêu ôm thì bị buôn tay, cảm thấy chới với. Lí trí thì không đồng ý cho anh về sống cùng nhưng trái tim thì muốn lúc nào anh cũng ở gần bên để được yêu thương. Khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bả của anh làm cho tim cậu có chút gì đó tội lỗi, Tử bước được vài bước thì cậu trái tim cậu đã thắng lí trí, kêu lại: - Anh… – đồng thời chạy tới ôm anh vào lòng. Vì cậu ôm ở phía sao nên không thấy trên khuôn mặt Tử một nụ cười nở rộ và sáng chối như chưa bao giờ được sáng như vậy nhưng vẫn không muốn cho cậu biết mình đang cười nên giọng vẫn lạnh lùng. - Kêu anh lại làm gì để anh về anh đi nước ngoài với ba mẹ. - Anh đi rồi có về không? - Không. - Anh không về thì ai yêu em nữa, em lỡ yêu anh mất rồi, lỡ không muốn anh đi đâu hết, lỡ muốn anh gần bên mình à, lỡ…. - Nếu vậy thì sao không cho anh dọn về sống cùng, em mâu thuẩn quá, thôi để anh về – anh cắt ngang lời. - Không cho anh đi đâu hết…..thôi vậy thì anh dọn về ở với em đi – cậu nói giọng hơi hơi ngượng ngùng. Bất được cơ hội vàng vì anh biết mình có vị trí rất quan trọng trong tim của cậu, không thể sống nếu không có anh, anh tin chắc mình sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu, biến cậu thành một người hạnh phúc nhất trên đời này. - Cái này là do em nói đó, anh không có ép em. - Em tự nói – vẻ mặt đưa đám vô cùng. - Cảm ơn cục cưng. Quay cậu quay lại hôn lấy bờ môi ngọt ngào ấy, chiếc lưỡi tham lam còn tiến vào khoang miệng bên trong để không ngừng chọc phá, tay thì không yên luồng vào cái áo thun 3 lỗ mà cậu đang mặc để khám phá từng ngốc nhách. Cậu như bị cứng đơ vì nó quá ngọt ngào và phấn khích, nó làm cho đầu óc cậu trở nên ngu ngốc không kiểm soát được nhưng rồi một hồi đầu ốc còn xót lại một chút lí trí mà đẩy Tử ra: - Em chưa xút miệng. - Hèn chi nghe mùi… - Nghe mùi mà còn xàm xở người ta. - Em có thấy anh xàm xỡ em không? - Có thấy. - Có sao không né mà để anh xàm xỡ, hay em muốn như vậy – Tử tiến xát lại gần cậu. - Anh….. Ép cậu lại xát tường và tiếp tục trao nhau những nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn mà quên cả trời đất, cậu phản kháng lại: - Chúng ta phải đi chơi, không khéo muộn mất. - Anh không gấp em gấp làm gì, chúng ta đang giang dỡ giữa chừng. - KHÔNG…..em đói bụng – cậu than vãng. - Vậy em vào đánh răng rửa mặt thay đồ đi rồi anh chở đi ăn sáng, ý ăn trưa luôn chứ, giờ này ông mặt trời lên tới đỉnh rồi mà, hihi. Thế là cậu nhanh chóng chuồng vào nhà vệ sinh để thoát khỏi con báo đang háo sắc đó. Còn anh ở lại thì tươi cười với những kế hoạch của mình, nụ cười ma mãnh lại nở trên môi anh càng làm anh vô cùng quyến rũ và hấp dẫn. - “Lần này là em chết chắc rồi nhóc con, anh sẽ ăn thịt em thôi không sớm cũng muộn, kaka, sẽ biến em thành người của anh và anh sẽ mang đến trên cả hạnh phúc cho em. Anh yêu em.” Và thế là một tiếng đồng hồ sau cả hai đã có mặt tại quán phở bò, món cậu thích nhất. Khi bước vào quán mọi người liền chú ý tới 2 người, một người thì toát ra vẻ nam tính lôi cuốn mãnh liệt với chiếc ao thun body và chiếc quần jeans hợp modern màu gi, còn một người thì quá đổi bình thường với chiếc áo sơ mi màu xanh biển và quần jeans xám bạc. Cậu nhìn lại mình thấy thật là hổ thẹn mặt thì không quá đẹp tới mức như những mỹ nam cá dù cậu có một nữa dòng máu người cá, chỉ tới mức là dễ nhìn trong cũng đáng yêu, thân hình cũng không thật sự hoàn hảo như Tử, cách phối đồ cũng hết sức quê mùa, rồi dáo giác nhìn xung quanh ai cũng chú ý và xuýt xoa với vẻ nam tính của Tử nhiều cô gái chứ muốn nháo nhào lên vậy, cậu muốn la lên rằng “thằng đó là ghệ của tao, muốn nhào xô kiếm ăn à, mơ đi cưng” nhưng cậu ngại nên thôi. Rồi một con bánh bèo lấy cớ đứng dậy đi và vô tình va phải anh điều đó làm cậu tức, cậu nghĩ “con kia mày ngon dám xàm xỡ trai đẹp đã có chủ, tao cho một chai acid sulfuric đậm đặc là tàn đời nhe con”, bấy nhiêu đó chưa đủ làm cậu tức mà cái hành động anh cười nói nhã nhặn với con bánh bèo đó làm cậu muốn trào máu họng. - Ơ…em xin lỗi…anh có sao không – con bánh bèo nói. - Không sao, em có sao không – anh cười nụ cười đẹp mê hồn. - Có ai nói anh cười đẹp lắm không? – con bánh bèo tiếp tục nói. - Cảm ơn em – anh lại cười có vẻ thích thú. - Anh đi ăn mình ên hả hay ngồi chung với em đi, bàn em ở đằng kia – con nhỏ đó lộ cái đuôi mê trai ra rồi kìa. - Anh xin lỗi anh đi với bạn – anh nhìn về phía cậu mà cười tươi như hoa của mùa xuân vậy. Cậu thì không vui chút nào, biết mình đã quá yêu Tử nên chỉ muốn ánh mắt, nụ cười chỉ thuộc về riêng một mình thôi, cậu biết là yêu sẽ ít kĩ nhưng cậu chỉ là một người bình thường nên tính đố kị lại trỗ dậy khiến cậu đôi lúc không kiềm chế hành động của mình. Cậu nghĩ “yêu thì yêu nhưng cũng phải cho nhau khoảng riêng tư chứ, không nên quá ghen hay gì gì đó….”, nghĩ thì như vậy nhưng cậu vẫn không ngừng ghen. Khuôn mặt buồn xoa không mấy khởi sắc. Ngồi vào bàn với bộ mặt hết sức là đưa đám khiến cho Tử phải phì cười trước hành động hết sức là đáng yêu của anh chàng người yêu bé nhỏ của mình: - Làm gì mà từ lúc vào quán tới giờ cái mặt em như đưa đám không bằng vậy, hồi nãy còn vui vẻ lắm mà, bị gì rồi nói anh nghe coi? – anh biết cậu nghĩ gì nhưng lại giả vờ làm ngơ.
|