Lời Hứa Định Mệnh ( Fate Promise )
|
|
Chap 30!
9:00 AM/ VT
- A..."_ Khang bị ngã ngay khi bị rắn cắn, rên khẽ vì đau và nhanh chóng dùng đôi tay nắm chặt ngay vết thương mới bị con rắn kia cắn trúng, Khang chưa biết phải sử trí như thế nào thì bổng dưng Toàn cố trường đến Khang và không ngại ngần úp mặt xuống bàn chân của Khang và cố nút hết chất độc ra... Toàn cứ hút rồi phun hút rồi phun. Khang quá bất ngờ với hành động của Toàn, cứ bất động mà nhìn Toàn như thế. Sao khi thấy vết cắn đã không còn máu độc nữa thì Toàn mới dừng lại. Toàn mạnh tay xé phăng đi cái áo khoác của mình chỉ để lấy một miếng vải cột chặt phía trên vết thương cho Khang. Lần đầu tiên Khang thấy Toàn lo lắng và làm nhiều điều không tưởng cho mình như thế... Trong lòng Khang giờ đây nỗi lo sợ và hình ảnh cực xấu về Toàn hầu như đã tan biến đi hết...
- Nhóc thấy sao rồi? Còn thấy đau và thấy cái gì khác thường không?
- Không... Cám ơn cậu nhiều lắm...
- Trời, vẫn kêu là cậu ak? Phải kêu là anh chứ..."_ Toàn chưa nói hết câu thì bỗng dưng giọng yếu dần.
"Phịch"_ Và ngã ngay trước mặt Khang, Khang không hiểu chuyện gì xảy ra, hốt hoảng tiến đến Toàn lay Toàn thật mạnh, Toàn vẫn bất động! Khang sực nhớ ra về cái vụ hồi nãy, có lẽ do lúc hút chất độc ra cho Khang, chất độc đã vô tình hòa vào nước bọt của Toàn và đi vào cơ thể. "Thế thì không tốt rồi, phải nhanh chóng tìm đường ra để đưa Toàn vào bệnh viện gần nhất thôi. Mà sao tự nhiên mình bắt đầu thấy hơi chóng mặt rồi? Không lẽ chất độc ở vết thương còn sao?... Kệ, giờ phải cứu Toàn trước đã!"_ Khang cố gắng bước dậy sốc Toàn lên lưng mình rồi dùng hết sức để đi thật nhanh kiếm đường ra khỏi khu rừng để cứu Toàn cũng như cứu cả Khang... Trong khi đó cách Khang khoảng 700m là Hoàng, Hoàng đang nhanh chóng tiến đến nơi mà có tiếng hét thất thanh của Toàn, trong lòng Hoàng giờ đây như lửa đốt, Hoàng cũng không biết cảm giác này là gì, từ lúc nghe tin Khang bị nạn là tim anh cứ như muốn nổ tung vì lo lắng, lần đầu tiên trong đời anh có cái cảm giác này, cái cảm giác bồn chồn, lo lắng đến phát khóc như thế này, cái cảm giác rất rất mệt nhưng lý trí không cho anh ngừng khi chưa đạt được mục tiêu, đó chính là tìm được Khang ngay bây giờ với gương mặt tươi vui và dáng dấp thật nhẹ nhàng và dịu êm - Cái hình ảnh mà Hoàng vẫn hay cười ấm áp và bình yên khi nhớ đến...
Khang cứ bước những bược đi thật nặng nhọc, không phải nặng nhọc vì cái thân đồ sộ của Toàn mà là vì cái chất độc đáng gét còn sót lại trong vết thương của Khang đang lan ra, Khang rất chóng mặt lại thêm do đêm qua Khang bị phát bệnh nên giờ yếu càng yếu, đi một bước lệch một bước nhưng Khang vẫn kiên trì cố gắng được bước nào thì hay bước đó, mắt Khang bắt đầu chao đảo, từng bước đi trở nên nặng nhọc hơn... Trong lý trí mơ hồ Khang đang thầm ước... Nếu như cuộc đời Khang thật sự kết thúc như thế này thì Khang chỉ muốn ngay giờ phút này được gặp lại anh một lần cuối, một lần cuối thôi! Để nó được bên anh, được nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, được nhìn thấy dáng dấp hậu đậu nhưng rất mộc mạc chân thành của anh, để nó được nói với anh rằng anh quan trọng đối với nó như thế nào, rằng nó cần anh như thế nào... Chỉ cần có thế... "Thượng đế ơi, hãy cho con gặp anh đi, hãy cho con và anh ấy sống trọn bên nhau..."_ Trong suy nghĩ miên man Khang chỉ nghĩ có thế, Khang rất mệt, mắt đã bắt đầu tối xầm lại, có lẽ hết hy vọng rồi... Khang buông lơi... Và ngã xuống... Cứ tượng mọi chuyện đã kết thúc nhưng trong mơ hồ Khang thấy Hoàng... Có lẽ thượng đế đã nghe lời cầu nguyện của Khang nên đã cho Khang toại nguyện trước khi ra đi nhưng nếu đây là một giấc mơ thì sao Khang cảm thấy mệt và yếu thế này mệt đến nỗi không nói được gì lại còn thêm cái cảm giác ai đó đang sốc mình lên và đang ẩm mình đi thật nhanh...
|
Hoàng đã tìm thấy Khang nhưng khi vừa thấy bóng dáng Khang thì Khang cũng vừa mới ngã xuống, không một tiếng hét hay lúng túng, vì có lẽ anh đã lường trước được những chuyện xấu nhất xảy ra và anh chỉ chuẩn bị tinh thần thật sẵn sàng để giúp Khang mà thôi, anh chạy lại sốc Toàn lên vai rồi dùng đôi tay nâng Khang lên và di chuyển thật nhanh ra khỏi rừng, Hoàng rất mệt! Mết như muốn gục ngã tại chổ vì đơn giản anh vẫn là người, đi suốt chuyến đi tối qua không ngủ, đến nơi thì không ăn uống gì hết mà cứ thế vào rừng tìm Khang, đã thế ngay bây giờ Hoàng phải mang trên mình hai người cộng lại cũng trên cả trăm ký... Nhưng mỗi khi anh nhìn xuống đôi tay mình, nơi mà người anh yêu thương nhất đang bất tỉnh thì trong anh cứ như có một động lực mà đến chính anh cũng không tin rằng mình có thể kiên trì đến thế này... Đi được khoảng mười phút trong sự mệt nhọc, Hoàng đã gần đạt được tới cái giới hạn quá sức của mình thì may mắn phía trước có tiếng lao nhao rất ồn... Mọi người tiến đến đừng đầu là Phương đang đi đến phía Hoàng, Hoàng thở phào nhẹ nhõm mĩm cười, ngay khi thấy Hoàng, Phương liền la lên mọi người ngạc nhiên chạy đến Hoàng.
- Hai người này bị sao vậy anh Hoàng? Sao anh tìm được họ vậy?"_ Phương chạy đến, vừa đỡ Khang và Toàn xuống vừa hỏi Hoàng.
- Anh không biết nữa... Em kêu mọi người chở hai người này đi bệnh viện liền đi... Khang đang rất nguy hi..."_ "Phịch" - Chưa nói xong câu thì Hoàng cũng ngã xuống, có lẽ Hoàng đã vượt qua quá mức giới hạn chịu đựng của bản thân rồi nên vừa đặt Khang xuống, đợi khi Khang thật sự an Toàn thì anh cũng gục ngã, anh không thể hành hạ bản thân mình một cách ép buộc được nữa... Mọi người hoảng hốt liền nhanh chóng đưa cả ba người đến bệnh viện...
|
2:00 PM/ VT HOSPITAL
- Bệnh nhân Toàn thì do tỏng lúc sơ cứu người bị rắn cắn do không cẩn thận nên đã để cho chất độc vào cơ thể cũng may đưa đến kịp nên đã không sao, còn bệnh nhân Hoàng thì do cơ thể quá mệt mỏi, quá sức chịu đựng trong thời gian dài nên đã bị ngã quỵ, còn nặng nhất vẫn là bệnh nhân Khang, do bị rắn cắn, chất độc tuy đã được hút ra nhưng không hết nên nó đã phát tán lại cộng thêm bệnh nhân còn di chuyển một quãng đường khá xa nên chất độc càng phát tán nhanh hơn, đã thế cơ thể đang rất yếu do bị dị ứng thời tiết đêm qua nên tình trạng của bệnh nhân giờ rất là yếu!"_ Bác sĩ trưởng đang phân tích rõ về tình trạng của ba người cho cô giáo quản lý nghe.
- Vậy giờ sao bác sĩ? Em Khang có sao không? Chừng nào mấy em ấy mới tỉnh lại?"_ Cô giáo sốt sắng, lo lắng hỏi bác sĩ.
- Tôi cũng không chắc với hai em Khang và Toàn... Bây giờ thì chúng tôi đã giúp em Toàn và Khang vượt qua nguy hiểm, chúng tôi sẽ làm hồ sơ chuyển hai em qua Thành Phố để cho bên đó theo dõi và điều trị tốt hơn. Còn với em Hoàng thì cứ để đây chắc khoảng một hai ngày nữa là tỉnh và xuất viện được, chỉ cần về nhà nghĩ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi.
- Dạ... Vậy thì phiền bác sĩ.
- Nhiệm vụ của tôi mà. Giờ cô sang phòng A làm hồ sơ để chuyển hai em ấy qua Thành phố đi.
- Dạ vâng. Chào bác sĩ"_ Cô giáo nhanh chóng rời khỏi phòng bác sĩ. Vừa ra khỏi phòng thì mọi người liền hỏi cô về tình trạng và muốm thăm ba người đó, cô chậm rãi giải thích cho mọi người và không cho mọi người vào vì cả ba còn đang rất yều đông người vào quá sẽ không được.
- Giờ mọi người chuẩn bị hành lý hết đi, chúng ta sẽ về trường trong ngày hôm nay, còn cô khi tới Thành phố sẽ qua bệnh viện để lo cho hai em Toàn và Khang, để cô liên lạc cho gia đình hai em ấy. Mà nhà Toàn thì cô còn biết chứ nhà Khang thì cô không có thông tin. Ai có biết không?
- Nhà Khang không còn ai hết cô ơi, chỉ còn người cô nhưng em cũng không biết phải liên lạc bằng cách nào, giờ em có thể theo cô để chăm sóc cho Khang thay gia đình của bản ấy được không cô?"_ Phương nhanh chóng len tiếng.
- Em cũng muốn theo cô để chăm sóc cho Toàn nữa."_ An cũng lên tiếng.
- Thôi được rồi, nếu hai em không bận và muồn đi thì đi với cô. Ak, mà còn Hoàng nữa, giờ không biết tìm đâu người mà ở lại với Hoàng nữa...
- Để em ở lại chăm Hoàng cho cô, khi Hoàng khỏe em sẽ chở Hoàng về."_ Nguyên lên tiếng đảm nhiệm về Hoàng.
- Hả? Anh muốn giúp anh Hoàng sao?"_ Khi nghe cô giáo nói thế Phương đã muốn nhờ Nguyên rồi vì Nguyên có thể giúp anh Hoàng sau khi tỉnh dậy sẽ đưa anh Hoàng vào Thành phố thăm Khang một cách nhanh nhất, vì khi tỉnh lại dù có đi được hay không thì anh Hoàng cũng sẽ cố lết mà đi thôi. Nhưng chưa nói nhờ thì Nguyên đã lên tiếng rồi.
- Ừk, giờ đâu có ai khác có thế giúp Hoàng, em cũng định nhờ anh mà, phải không?
- Dạ. Hi, anh hay thật. Vậy nhờ anh nha, giờ em sẽ theo cô giáo vào Thành phố đây.
- Ừk, anh biết rồi. Vậy em đi đi. Hẹn gặp lại em ở bệnh viện trong Thành phố.
|
- Dạ. "_ Mọi người nhanh chóng ai làm việc nấy, cô giáo đến phòng làm giất tờ, mọi người thì chuẩn bị hành lý về trường, Phương và An thì vào phòng chăm sóc đặc biệt để chăm sóc cho Khang và Toàn, chuẩn bị chuyển viện, còn Nguyên thì đang ngồi cạnh Hoàng ở phòng chăm sóc thường... Chiếc xe trường bắt đầu lăn bánh chở những học sinh về trường, ngay sau đó chiếc xe cứu thương chuyển Khang và Toàn cũng bắt đầu xuất bến, mọi người đã đi hết, chỉ còn hai người ở lại bệnh viện VT này, hai người mà Khang yêu thương nhất, một người "đã từng yêu", một người thì "đang yêu" và trong tương lai ai là người "sẽ yêu" đây?...
|
Chap 32! 10:00 AM/ VT
"- Khang..."_ Hoàng vừa gọi vừa tiến đến nơi mà Khang đang ngồi, nơi bờ cát mà người anh yêu thương nhất đang nhìn ra phía biển xa. Khang hôm nay mặc đồ rất đơn giản, chỉ là chiếc áo sơ mi mỏng cùng chiếc quần sort kèm theo là chiếc nón rơm đặt trưng của vùng biển, tuy đơn giản nhưng không hiểu sao với Hoàng, Khang bây giờ rất đẹp, đẹp trong những tinh nguyên của nắng chiều của vùng biển VT này... Nghe tiếng gọi của Hoàng, Khang liền quay lại. Thấy anh, cậu liền nhoẻn miệng cười thật hiền - nụ cười mang đến bao ấm áp và bình yên đến cho Hoàng, nhưng chỉ được một lúc không hiểu sao nụ cười liền biến mất. Khang không cười nữa mà chỉ nhìn anh một cách thật chăm chú rồi chợt buồn lạ, ánh mắt Khang lại nổi lên những nỗi buồn lạnh đến đau lòng, Hoàng còn nhớ cũng vì ánh mắt này mà anh mới để ý và thầm yêu Khang... Nhưng từ khi quen anh, ánh mắt đó đã không còn nữa thì cớ sao giờ... Hoàng muốn chạy thật nhanh ngay đến Khang để hỏi Khang nhưng... Khang không đợi anh mà lại đứng lên quay về phía biển và chậm rãi đi xuống biển một cách buồn bã... Hoàng hoảng hốt cố gắng chạy thật nhanh để ngăn Khang lại nhưng kì lạ thay anh càng chạy càng chạy thì càng chậm lại, cơ thể nặng nề không thể di chuyển nổi, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh không muốn mất Khang, mãi mãi không muốn, anh dùng hết sức bình sinh của mình để chạy đến và không ngừng hét lên..."
- KHÔNG! KHANG... Đừng bỏ anh..."_ Hoàng bật dậy hét thật lớn, làm cho Nguyên đang ngồi bên cạch cũng phải giật mình làm rớt cái điện thoại mà Nguyên đang cầm. Sau khi ngồi bật dậy và hét một cái rõ to, Hoàng ngồi thở gấp và bắt đầu nhìn xung quanh.
- Mình đang trong bệnh viện à? Khang đâu rồi? Khang có sao không? Khang...
- Khang giờ chuyển vào bệnh viện thành phố rồi. Mình mới điện cho Phương, Phương nói là Khang đã ổn và mới tỉnh lại rồi."_ Nguyên trả lời ngay khi Hoàng chưa nói hết câu, vì cậu thừa biết khi tỉnh dậy thế nào Hoàng cũng sẽ hỏi như vậy.
- Vậy à?... Không được. Mình phải vào Sg thăm Khang ngay."_ Hoàng gấp rút giục chiếc chăn qua một bên tìm đôi dép của mình để đi ngay.
- Từ từ, cậu cũng phải ăn xong chén cháo này trong lúc đợi mình làm thủ tục xuất viện cho cậu cái chứ. Khang ổn rồi mà, từ từ cũng gặp được mà, có mất tích đâu mà cậu sợ. Giờ cậu muốn đỡ lo thì điện cho Khang nói chuyện với nhóc đó đi rồi ăn tô cháo này, còn mình đi làm thủ tục rồi chở cậu về SG thăm Khang, được chưa?"_ Nguyên vừa ngăn Hoàng lại vừa phân tích cho Hoàng nghe, vì biết đằng nào Hoàng cũng sẽ như vậy nên Nguyên giải thích rất cặn kẽ.
- Ờ... ờ... Mình xin lỗi, tại mình lo cho Khang quá nên làm hơi quá...
- Có gì đâu mà xin lỗi! Mình hiểu mà. Nếu ngược lại Mình là Cậu, Khang là Phương thì mình cũng sẽ làm như thế thôi. Ai mà không muốn người mình yêu thương được bình an chứ.
- Ừ... Cám ơn cậu nhiều lắm nhà Nguyên, mấy ngày nay vì mình mà phiền cậu rất nhiều...
- Có gì đâu, bạn bè mà và lại cậu cũng là anh nuôi của bà xã mình vừa là chồng của người bạn thân nhất đời của bà xã mình thì mình càng phải giúp thôi.
- Ừ... Nói chung không có cậu thì mình đã không cứu được Khang, thật sự mình rất rất cám ơn cậu, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với mình, mình hứa cở nào cũng sẽ giúp cậu!
- Ừk. Được rồi, không cần phải thế đâu. Giờ mình đi làm thủ tục xuất viện đây. Cậu nói chuyện với Khang xong thì ăn cháo đi, đợi mình quay lại rồi đi luôn.
- Ok. Mình biết rồi.
|