Em Anh Hai Đầu Thế Giới
|
|
Thoắt cái Thế Long đã đứng trên sân khấu nhỏ, phát biểu bla bla gì đó. Không chữ nào trong bài phát biểu lọt nổi vào tai nó, Duy Minh ngẩn ngơ nhìn khắp khán phòng – “Gần 1 tháng nay phục vụ không ít bữa tiệc nhưng tiệc lớn như vầy là lần đầu nó tham dự!”. Duy Minh suy nghĩ lung tung một hồi thì hắn cũng đã phát biểu xong. Thế Long rời khỏi sân khấu và dĩ nhiên là được mọi người mời mọc vào bàn tiệc trung tâm. Cái bàn đó phút chốc trở thành nơi xôm tụ nhất, mọi người xung quanh ai cũng xum xoe nịnh nọt, nó nhìn sơ qua cũng thấy toàn là đối tác có máu mặt hoặc lãnh đạo các phòng, ban trong công ty ngồi đó, quả thật rất đáng để nịnh hót, kiếm chỗ dựa hơi, nhưng đáng tiếc là đối với Duy Minh, nơi nao có An Thế Long là nơi đó không có gì tốt lành, thậm chí bây giờ Duy Minh đang ví von bàn tiệc đó là mắt bão, để bảo toàn tính mạng nên tránh càng xa càng tốt. Loay hoay nhẩm tính 1 hồi nó cũng đã chọn cho mình cái bàn xa tít tắp, có thể xem bàn tiệc đó thuộc diện “vùng sâu, vùng xa”, khuất sau vài gốc cây to. Có lẽ vì khoảng cách xa quá nên bàn chỉ có một người ngồi, đó là 1 nam thanh niên, tóc nhuộm màu bạch kim, diện âu phục trắng toát, gương mặt hào hoa, tóm lại đó là hình mẫu 1 bạch mã hoàng tử đích thực. Máu mê trai nổi lên, Duy Minh say mê ngắm nhìn chàng trai lạ thì cậu ấy ngước mặt lên, thấy nó, cậu ta hơi bất ngờ (có lẽ do chọn bàn xa xôi như vậy mà vẫn có người đến) nhưng khẽ mỉm cười: – Chào cậu! – … – Duy Minh choáng váng, giọng nói ấm áp quá, mãi một lúc sau nó mới lúng túng đáp lại – Chào… chào anh! – Thật trùng hợp nhỉ? Bàn tiệc khuất nhất trong hội trường mà cậu cũng để ý đến à? – Chàng trai vẫn mỉm cười, đôi mắt long lanh “Ôi đáng yêu quá đi mất!” Không thể nói ra lý do tránh tên ác ôn kia nên nó đành chọn một câu trả lời “văn mẫu” nhất: – À tôi không thích ồn ào, một nơi yên tĩnh như thế này phụ hợp với tôi hơn – Ồ lại trùng hợp nữa rồi, tôi cũng vậy, những buổi tiệc như vậy thật nhàm chán. Sau vài câu khách sáo, cả 2 rơi vào im lặng, một lúc sau chàng trai đó bắt chuyện tiếp: – Cậu đến đây cùng ai vậy? Hay đi một mình? – À, tôi đến cùng giám đốc của mình hihi – “Mình nói vậy cũng đâu có sai gì đâu ha?” Duy Minh suy nghĩ trong đầu, định hỏi thêm vài câu thì hình như đằng xa có ai đang ngoắc ngoắc chàng trai đó, cậu ta liền mỉm cười với nó chào tạm biệt rồi quay lưng đi. Duy Minh ngồi đó nhìn theo bóng dàng chàng trai lòng tiếc ngẩn ngơ. Chàng trai lạ mặt đã rời khỏi, luyến tiếc trong lòng nhanh chóng tan biến, Duy Minh nghĩ đến cảnh một mình một bàn tiệc mà cảm thấy mừng húm, người ít thì ăn được nhiều mà, nhưng vừa khấp khởi mừng thầm thì niềm vui đã hóa thành nỗi buồn. Bởi vị khai tiệc, các bàn đều đông đúc, chỉ có mình nó 1 mình 1 bàn, không ai ngó ngàng bưng bê thức ăn lên. Duy Minh tức trào máu khi quên béng đi một chuyện: nhà hàng ưu tiên phục vụ những bàn đông trước, tình hình này bàn nó sẽ được phục vụ sau cùng, lại trong góc khuất không biết có ai nhớ đến không nữa! Tiêu rồi, lần này Duy Minh tiêu rồi. Ngồi cũng không được, trưa đến giờ nó chưa ăn gì nên bao tử đang biểu tình dữ dội, còn đổi chỗ sang bàn khác cũng không xong, da mặt của nó có dày đến đâu thì bây giờ cũng không dám đứng lên tìm bàn khác nữa. Đang thầm khóc than trong lòng thì Duy Minh đột nhiên rùng mình, một cảm giác thật “quen thuộc”, dường như có 1 ánh nhìn vô cùng “mãnh liệt” đang xuyên qua gốc cây chiếu thẳng vào mình, Duy Minh len lén nhìn theo hướng đó quả nhiên tên boss xấu xa đang chau đôi lông mày đẹp đẽ trừng mắt nhìn nó. “Thảm rồi, chết thảm rồi, bây giờ không đói chết thì ngày mai cũng bị hắn ta xử lý chết đây… Lần này thế nào cũng bị gán tội “làm bại hoại hình ảnh tốt đẹp của công ty” cho coi!” nghĩ đến đó, Duy Minh cắn răng khóc không thành tiếng. Thế Long từ khi rời khỏi sân khấu liền ngồi vào bàn tiệc mà mọi người mời mọc, đó là chiếc bàn ngay trung tâm hội trường, “Với tính cách của cậu nhóc chắc chắn sẽ không lại đây ngồi!”. Quả nhiên hắn đã đoán đúng, Duy Minh không chỉ không thích ngồi ở đây mà còn chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy để ngồi, báo hại hắn phải đảo mắt khắp hội trường ba bốn lần mới thấy. Nhìn thấy cảnh tượng Duy Minh vén lá cây nhô 2 con mắt ra nhìn hắn, khóe miệng Thế Long giật giật mấy cái, sau đó liền ngoắc chị Hương phục vụ lại thì thầm gì đó! Còn nó thấy vậy trong lòng lạnh toát “Có cần phải mắng vốn quản lý của người ta luôn không? Híc híc, chắc hắn định mời mình ra ngoài cho đỡ mất mặt chứ gì. Nhưng như vậy cũng tốt, ra ngoài ăn mỳ còn ngon hơn ngồi đây chịu khổ!” Đúng như nó dự tính, sau khi tên tổng tài ác ôn kia nói nhỏ to gì đó thì chị Hương liền đi về phía nó: – Duy Minh, Tổng giám đốc mời em qua bên đó! Á? Không phải mời nó về ư? Mà còn kêu nó qua chỗ anh ta? Nhưng chỗ anh ta… chính giữa phía trước … là cái mắt bão đó ư? Duy Minh vốn không thích làm trung tâm, đã vậy còn ở trước mặt các đồng nghiệp nữa, nhưng nó lại không có gan trước mặt mọi người từ chối lời mời, hay đúng hơn là mệnh lệnh của Tổng giám đốc, huống chi Thế Long đang mỉm cười (giả tạo) nhưng ánh mắt nhìn nó lại mang thông điệp “Cậu dám kháng lệnh?”, trước tình hình đó nó đành cắn răng thấy chết không sờn lòng bước theo chị Hương đi về phía Thế Long, bên cạnh hắn đã được kê thêm một chiếc ghế. Thế Long đang bàn tán chuyện gì đó với mọi người trong bàn, nào là resort nào là năm sao, sáu sao gì đó mà cơ bản là không để ý gì đến nó. Duy Minh đương nhiên không dám chen ngang, ngoan ngoãn đứng đợi mọi người nói chuyện xong mới dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc, tôi ngồi chỗ này hình như không ổn lắm!” – Có gì không ổn? – Thế Long chau mày, đáp lại bằng giọng lười biếng – Ở đây… toàn các nhân vật lớn, tôi không phải nhân vật lớn, ngồi đây không tiện! Nghe Duy Minh nói vậy, Thế Long khẽ ngã người ra sau, cố tình lên giọng: – Vậy cậu là nhân vật lớn của tôi! – Ơ… – Duy Minh hơi bất ngờ chưa kịp nói gì thì hắn đã ra lệnh tiếp – Ngồi xuống! Lần này hai chữ “Ngồi xuống” ngữ khí nghe rất nhẹ nhàng nhưng cá nhân nó thấy ẩn sau giọng điệu nhẹ như gió thoảng đó là sự đe dọa vô cùng nguy hiểm. Nhưng lần trước vì an toàn bản thân đã ngồi rất xa, còn bây giờ cự li được thu ngắn tối đa thì phải nhất nhất nghe lời ăn mới mong bảo toàn được tính mạng. Nghĩ đến đó, Duy Minh mỉm cười giả tạo kéo ghế ngồi xuống. Sau khi bàn tọa đã yên định thì nó tim nó mới bắt đầu chịu đập lại bình thường, lúc nãy lo sợ phải ngồi gần tên yêu nghiệt đó nên tim đã đập đến nỗi sắp văng ra ngoài, may là Duy Minh không có tiền án về bệnh tim mạch, nhưng cứ đà này tương lai cũng sẽ bị thôi, “Tốt nhất trước khi đi làm phải uống thuốc trợ tim mới được” – Duy Minh “tự kỉ” trong lòng rồi rút ra kết luận. Kế đó, nó đưa mắt nhìn một lượt mọi người trong bàn. “Oa, bạch mã hoàng tử, đúng là thật có duyên, hý hý, không ngờ trong cái rủi còn có cái may, được ngồi chung bàn với anh ấy!”. Tâm trạng đang ngây ngất trên mây thì một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó: – Wow, lại gặp cậu nữa rồi à? – … – Duy Minh đờ người nhìn người vừa nói ra câu đó: Là 1 chàng trai, hay đúng hơn là một chàng trai trẻ, chắc chỉ khoảng 18 19 tuổi gì thôi, nhìn khá trẻ con, láu táu; tuy chưa nhận ra nhưng nó vẫn máy móc đáp lại – Haha, chúng ta quả thật có duyên nhỉ? – Đúng đúng, người ta bảo “quá tam ba bận”, còn đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau rồi, đúng là có duyên thật! “Lần thứ tư gặp nhau ư?” Duy Minh bắt đầu nhớ lại, a… đúng rồi! +++ Hồi tưởng… Nhớ lại lúc vừa vào làm công ty được một tuần, lúc đó tan ca trưa, Duy Minh lại trống ca chiều nên vừa dắt xe ra định về nhà, lơ đễnh thế nào lại đụng ngay phải 1 bức tường thịt, Duy Minh hơi chú ý – đó là 1 cậu nhóc khoảng 18 19 tuổi, đứng lóng nga lóng ngóng, cách hai người không xa còn có hai ba cậu bé trạc tuổi cậu nhóc này đang thò đầu ra tò mò nhìn về phía này. “Hỏi đường? Cách đây không xa có vài trường cấp III, Đại học, chắc mới chuyển lên đây!” – Duy Minh suy nghĩ trong đầu một hồi thì cậu nhóc đó cũng lên tiếng trước! – À… Ờ… – Cậu nhóc gãi đầu, ú ớ một hồi mới nói được một câu hoàn chỉnh – “Cho hỏi… đường đến… đến Trung tâm Văn hóa ở đâu vậy?” Duy Minh nhíu mày, ngộ ra một chuyện “Ồ, quả nhiên là hỏi đường thật!”. Nó nở nụ cười tươi rói, niềm nở huơ chân múa tay chỉ đường: – Cậu đứng đây đợi chuyến xe buýt tiếp theo, sau đó đến trạm thứ 2 thì dừng lại, đi bộ thêm vài phút nữa là tới à! – Cám… cám ơn – Cậu đừng khách sáo! Hỏi đường xong, cậu nhóc không đi ngay mà đứng đó, hết nhìn trên trời rồi nhìn xuống đất rồi thốt ra một câu: “Cậu có thể cho mình xin số điện thoại được không?” Duy Minh trố mắt, lại ngộ ra: “Oắt con, mới tí tuổi đầu đã bày trò trêu chọc ta! Hỏi đường chỉ là cái cớ.” Nghĩ đến đây, Duy Minh nhìn cậu nhóc một lượt từ đầu đến cuối, cũng khá đẹp trai, đúng chuẩn baby cute nhưng dám giở trò, cảm tình của nó dành cho thằng nhóc giảm xuống âm điểm.
|
Cậu trai trẻ thấy Duy Minh im lặng tưởng nó không chịu cho bèn giải thích thêm “Để có gì khi lên xe tôi vẫn không biết đường có thể gọi điện để hỏi thăm!” Haizzz, không có chiêu trò nào làm quen thực tế hơn hả cưng?, tuy nghĩ vậy nhưng Duy Minh vẫn giả vờ nở nụ cười ngọt lịm “Cậu cần số điện thoại của tôi chỉ để như vậy thôi á?”. Nghe đến đây, cậu nhóc càng cúi đầu đỏ mặt; nó định mở miệng ra quát thì cậu ta đã co giò bỏ chạy, lũ bạn đứng đằng xa không hiểu gì cũng chạy theo. Duy Minh đứng đó trong lòng đắc thắng “Hóa ra cũng biết sợ ta!”, nhưng nó nhanh chóng thất vọng ê chề khi quay lưng lại đã thấy Tổng giám đốc đứng đó từ bao giờ, ánh mắt trừng trừng, thầm nó lòng than thở “Có cần phải khí thế áp lực đến như vậy không? Đến cả người dưng còn phải sợ hắn huống hồ là mình, trời xanh ơi ông quả thật quá bất công!” Lần thứ 2 là do nhỏ Nhi, chat chit trên mạng rồi hẹn hò làm sao không biết, đến phút cuối lại không dám gặp mặt, nhỏ bạn thần dễ dàng bán đứng nó “Ê ê, tao có phiếu giảm giá ăn KFC mày ăn không? Nhưng đúng 4 giờ chiều nay mới có hiệu lực, mày nhớ mặc áo đỏ đi thì người ta mới giảm giá nha!”. Nghĩ ra lúc đó nó đã bị KFC làm mờ mắt, có cửa hàng nào giảm giá kì cục như thế. Mà cứ nghĩ đến KFC là nó mụ mị đầu óc, đúng giờ đúng địa điểm, Duy Minh mặc chiếc áo đỏ chót bước vào cửa tiệm. Vừa gọi món thì 5 phút sau một chàng trai áo thun, tai đeo headphone, quần ngố bước vào, vừa nhìn thấy nó đã tháo kính râm ra dụi dụi mắt, rồi mừng rỡ chạy đến. Nói một hồi nó mới biết bị con bạn lừa vào tròng, lòng đầy oán hận nhưng vẫn ráng ngồi tiếp chuyện vài câu, sau đó mới khéo léo cáo bệnh ra về. Nhưng điều đáng nói ở đây, chàng trai style mà nó vừa gặp không ai khác chính là cậu nhóc đã từng gặp trước cửa công ty mấy hôm trước. Tuy có ăn mặc bụi bặm, bớt vẻ thư sinh nhưng nó chưa có lú lẫn nên dễ dàng nhận ra. Tối hôm đó, nó về bóp cổ con Nhi khiến nhỏ ta la oai oái vừa giải thích này nọ. +++ “Quái, tính ra lần này mình chỉ mới gặp hắn có lần thứ 3! Sao ở đâu ra 4 lần nhỉ?”, nghĩ vậy, Duy Minh mang thắc mắc của mình ra hỏi, cậu ta cười tươi trả lời: – À có lần tôi đang lái xe ngoài đường thì thấy cậu đang đi bộ, tôi có ngoắc tay với cậu nhưng lúc đó tôi đeo kính râm nên có lẽ cậu không nhận ra [Nếu ai để ý sẽ nhớ có chi tiết khi bị Thế Long bắt về công ty, Duy Minh được chủ shop quần áo cho nghỉ sớm, nó đã gặp chàng trai này mà không nhận ra] – À… ra vậy – Duy Minh giả vờ gật gù dù thật sự có nhớ cái gì đâu =.= Câu chuyện của 2 người tạm thời bị gián đoạn bởi Thế Long đã lên tiếng. – À, giới thiệu với Tô chủ tịch và Thiên Vũ, đây là Duy Minh, người mà Tô chủ tịch đặc biệt muốn gặp mặt đêm nay! Thế Long vừa nói vừa chỉ chỉ vào nó, còn Duy Minh chưa hiểu mô tê gì thì một người đàn ông trạc ngũ tuần lên tiếng: – Hóa ra là cậu, Tô gia chúng tôi xin gửi lời cám ơn đến cậu nhiều lắm! – Duy Minh vẫn chưa hiểu gì thì bạch mã hoàng tử đã tiếp lời – Cám ơn cậu đã hiến máu, nếu không chắc tôi không còn ngồi đây được! – Ngoài giọng nói ấm áp thì anh ta còn rộng rãi khuyến mãi thêm cho nó một nụ cười chết cười. Nghe đến đây, Duy Minh đã phần nào hiểu rõ vấn đề, cũng chợt hiểu ra tên Tổng giám đốc ác ôn kia tốt với nó vì lấy lòng đối tác, lòng nó càng thêm tức giận. – Ồ, sao nhìn cậu… – Tô tổng dường như chưa nhớ tên nó, Thế Long nhắc khéo mới nhớ ra – cậu Duy Minh có vẻ gầy quá nhỉ? Việc hiến máu cho Thiên Vũ có ảnh hưởng gì đến cậu không? – Tôi đã chăm sóc cậu ấy rất nhiều rồi, ngày nào ăn uống cũng bổ máu, có lẽ do thể trạng vốn gầy như vậy! Đến nước này Duy Minh càng thêm hiểu canh gan lợn của mình nhờ ai mà ra, nghĩ đến đây sợ bị bồi bổ thêm nữa nó liền “chữa cháy”: “Không, không đâu ạ, trước đây cháu còn ốm hơn, hai tuần nay đã tăng lên được vài cân đấy ạ!” – Cái này nó nói là sự thật, mấy cái quần jeans trước đây rộng thùng thình bây giờ đã vừa khít. Híc híc. – Hay đồ ăn không hợp khẩu vị? – Tô tổng vốn là người trọng tình trọng nghĩa, nhẫn nại hỏi han nó. – Thức ăn rất ngon ạ, nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng phiền lắm… – Vậy cũng đúng, nhưng cậu cũng ráng bồi bổ nha,… – Tô chủ tịch ngừng một lát rồi buông một câu bông đùa khiến cả bàn cười đầy sảng khoái – … để có gì tiếp tục hiến máu cứu người tiếp nhé! Duy Minh khẽ ngượng, chỉ biết cúi đầu cười trừ, mọi người tiếp tục cười nói rôm rả, còn nó dạ dày đang biểu tình trước mắt mà không dám ăn. Nhưng ngồi cạnh Thế Long đương nhiên đừng hòng hy vọng được ăn nhiều, đũa không bị run đã là tốt lắm rồi. Ban đầu Duy Minh còn dự định sẽ ăn với phong cách “vừa lịch sự vừa mạnh mẽ”, nhưng bây giờ “mạnh mẽ” chỉ có thể cất vào túi mang về nhà mà thôi, nó đành cố gắng nhớ lại cách ăn nho nhã lúc bản thân còn giả vờ ra vẻ ngoan hiền. Nhìn mọi người trong bàn, mỉm cười tươi tắn… Sau đó chỉ dám gặp một cọng rau, nhưng ác ôn thay, cọng rau chưa đến miệng Tô chủ tịch đã lên tiếng: “Ấy ấy, ăn vậy sao đủ dinh dưỡng?” rồi xoay sang nhìn Thế Long, hắn phẫy phẫy tay đáp “Tôi đã chuẩn bị một bữa riêng cho Duy Minh rồi, chắc chút nữa sẽ mang lên!” Quả thật Tổng giám đốc AJ dự liệu như thần, 30 giây sau một suất thịnh soạn được mang riêng cho nó: Oh my God!!! Thành phần giống y chang bữa trưa nhưng số lượng lại gấp đôi! Nó nhìn những món ăn quen thuộc đến phát ngán ấy mà khóc không thành tiếng, nhưng trước mặt những nhân vật tầm cỡ như thế này, có cho mười lá gan nó cũng không dám từ chối, đành bấm bụng dối lòng cảm ơn tên An Thế Long kia rối rít. Đã vậy còn phải hết lời tung hô: “Tổng giám đốc tuy bận trăm công nghìn việc nhưng đúng là 1 trong những sếp gần gũi, chăm lo cho nhân viên nhất mà em từng biết!” Múc từng thìa canh cho vào miệng Duy Minh cảm thấy đau khổ vô cùng, “Tôi thà ăn rau xanh đạm bạc còn hơn ăn những thứ này, ăn thêm chút nữa chắc Huỳnh Duy Minh này có thể xuất bản quyển “Công dụng và cảm tưởng khi ăn canh gan lợn” quá!” Trước tình cảnh đó, không chỉ các đồng nghiệp tại buổi tiệc mà ngay cả các trưởng phòng trong công ty đều đồng loạt ngộ ra 1 điều “Chống lưng cho Huỳnh Duy Minh không đơn giản chỉ là 1 Tổng giám đốc mà còn có 1 Tô chủ tịch đức cao vọng trọng!” rồi sau đó không ai nói ra nhưng chắc mọi người cũng ngầm thống nhất bằng ánh mắt “Phải đối xử với cậu ta tốt hơn mới được!” +++ Buổi tiệc nặng nề trôi qua, Duy Minh vất vả lắm mới ngồi hết nửa buổi tiệc đã đánh tiếng chuồn đi, cậu nhóc “có duyên” lập tức đứng về phe nó. – Tôi cũng muốn ra ngoài, các vị cứ tự nhiên! Duy Minh hơi chần chừ, cũng hơi tiếc khi phải xa chàng hoàng tử ấm áp kia, nhưng nghĩ đến những lời khách sáo, trịnh trọng, đặc biệt là phần ăn bổ máu đầy ám ảnh nó vội đi cùng cậu nhóc “có duyên” kia. CHƯƠNG 10: HẬU BỮA TIỆC Thế Long còn bận tiếp khách nên cũng không tiện xen vào nên khi Duy Minh rời đi cũng không nói gì. Chỉ có Duy Minh trong lòng hí hửng nhưng bề ngoài giả vờ thục nữ, í lộn thục nam từ tốn bước ra ngoài. Nó bước ra khỏi cửa, càng đi càng rụt cổ bởi ánh nhìn săm soi của toàn thể mọi người. Bây giờ chắc người thì thắc mắc, kẻ thì ngưỡng mộ ganh tị, đơn giản vì Duy Minh không chỉ “dựa hơi” Tổng giám đốc mà còn được sự hậu thuẫn từ 1 đối tác quan trọng của AJ – Tô chủ tịch. Và bây giờ có thể nghiễm nhiên phủi mông đứng dậy bỏ cả bàn tiệc! Nói chung, Duy Minh bây giờ đang trở thành hình mẫu vịt hóa thiên nga, chim sẻ hóa phượng hoàng sống động, chân thực nhất công ty. Duy Minh bước ra tới cửa thì cậu nhóc “có duyên” cũng vừa đuổi kịp, nó hơi chau mày tỏ vẻ không vui: – Cậu theo tôi làm gì? – À ờ… không có gì – Cậu ta lúng búng – Không có gì thì đừng đứng chắn đường tôi! – Nó cau có – À cũng có chút chuyện! – … – Duy Minh thở dài – Có gì nói lẹ lẹ giùm đi! – Cậu có chuyện gì gấp hả? – Có… Đi ăn được chưa? – Ủa? Đói bụng sau hồi nãy trên bàn tiệc không ăn? – Nhìn mọi người ăn thịt, gà, cá,… mà bắt tôi ăn gan lợn à? – Duy Minh hơi bực mình, đe dọa – Trước khi chân tôi “tình thương mến thương” cái mông của cậu thì cậu mau tránh ra! – … – “có duyên” hơi choáng, nhưng nhanh chóng chớp lấy cơ hội – Mình định rủ cậu đi ăn, nhưng hình như cậu không thích Nghe đến ăn hai mắt nó sáng rỡ, thái độ thay đổi 180 độ, cười ỏn ẻn nói: – Đi ăn ai trả tiền? [Thực dụng quá đi >”<] - Mình rủ thì đương nhiên mình sẽ trả - Vậy cậu có xe không? - Có chứ! Nghe tên nhóc này mời ăn lại có xe không cần tốn tiền taxi, 2 mắt nó ban nãy đã sáng giờ càng sáng hơn, có thể đem ra so với đèn pha thường có trong các hội chợ; nghĩ đến vừa được ăn “trọn gói” không tốn một xu, Duy Minh nắm tay cậu nhóc chạy một mạch ra ngoài, miệng mồm liến thoắng “Được được, đi thôi!”. “có duyên” hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của nó nhưng vẫn chạy theo, ra đến bãi xe của nhà hàng, cậu nhóc có dịp phỗng mũi trư
|
“Có duyên” khẽ xoay người nhìn nó, ánh mắt toát lên ánh nhìn như ngụ ý hỏi “Sao vậy?” Duy Minh vẫn nói không ra hơi: “Tới rồi…” Lần này cậu nhóc đó đã dừng xe hẳn, Duy Minh tức tốc lao ra khỏi xe, lảo đảo chạy đến ôm gốc cây nôn khan vài tiếng. Oắt con đó đứng sau lưng cười khoái trá, nhưng tính ra cậu ta vẫn còn chút lương tâm, đến bên cạnh vỗ vỗ lên lưng nó. Cậu nhóc ân cần hỏi thăm: “Có sao không vậy? Tôi đùa có chút xíu mà!” Sau một hồi làm “khỉ ôm gốc cây”, Duy Minh đã có thể tự mình đứng vững, việc đầu tiên nó làm là xông vào đấm vào thùm thụp vào ngực thằng nhóc, vừa đánh vừa chửi: – Đùa chút xíu hả? Chút xíu này – Mỗi chữ “này” nó lại đánh cho cậu nhóc một cái – mới “chút xíu” mà tui muốn xỉu rồi, cậu mà đùa tới bến chắc tui sớm lên thiên đàng rồi quá! “có duyên” nhăn nhó xoa xoa chỗ bị đánh, thật ra cũng không đau đớn gì nên cậu nhanh chóng cười toe toét: “Vậy cho xin lỗi ha! Đâu biết đằng ấy yếu đuối vậy đâu?… Thôi vào ăn đi, ăn gấp đôi luôn cũng được!” Nó nghe thằng nhãi đó bảo mình “yếu đuối” liền tức giận, giơ tay lên định oánh vào đầu nó một cái, nhưng khi hai chữ “ăn gấp đôi” lọt vào tai thì tay nó lập tức dừng lại, chuyển sang trạng thái “dịu dàng” rụt về tự vuốt tóc mình. Duy Minh cười hì hì “Được chứ, được chứ, vào thôi!” +++ Vừa vào quán thì bà chủ quen đã bước tới chào hỏi: – Duy Minh lại đến rồi đó à? Mấy hôm nay ít khi thấy cháu tới ăn quá. – Bà chủ cười hiền, vừa nói vừa dọn một bàn trống gần đó – Dạ, lúc này cháu vừa làm thêm ở shop quần áo vừa làm ở nhà hàng, ăn uống thì nhà hàng đã lo, vả lại ngày nào cháu cũng làm tới tối mịt mới về, không ra đây ủng hộ dì được hihi – Không sao đâu con, hôm nay con ăn như cũ hả? – … – Duy Minh định trả lời “Dạ” nhưng nghỉ lại thường ngày sợ tốn kém nên nó toàn ăn mì trứng, hôm nay có người khao tội gì không ăn ngon – Dạ không, cho con một tô mỳ thịt bò nha dì! – … – Bà chủ nghe nó gọi món xong định quay đi nhưng chợt nhớ còn một người đi chung nên nán lại hỏi tiếp – Còn cậu? – Ưm… cho cháu giống như vậy luôn! – Cậu ta trả lời và cười rất thân thiện. Bà chủ thấy vậy liền đứng lại khen vài câu, đến khi Duy Minh than đói quá bà mới xoa đầu nó, mắng yêu vài câu rồi quay vào trong. Trong thời gian đợi 2 tô mỳ bưng lên, cả 2 cũng rơi vào trạng thái im lặng. Duy Minh xoay người ra ngắm đèn đường, cậu nhóc thì… ngắm nó. Một hồi mấp máy môi mà không dám nói gì, cậu ta mới dám mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng: – Cậu thường đến đây lắm à? – Ừ, hồi còn đi học, tối đi làm thêm về trễ không kịp nấu ăn là tôi lại ra đây. Nhìn quán mỳ nhỏ vậy chứ nấu ăn ngon lắm! Cậu yên tâm – Tôi không có ý chê quán này – Thấy đối phương hiểu lầm ý mình, cậu nhóc hơi xụ mặt – Tôi chỉ thấy đối với ai cậu cũng có thể nở nụ cười thân thiện như vậy thật đáng khâm phục. Duy Minh hơi ngớ người, lần đầu tiên cái tật hay cười của mình “được” người khác để ý tới no thoáng chốc không biết nói gì. – Tôi vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống với cha nuôi, cuộc sống của tôi vốn chẳng vui vẻ gì mà suốt ngày mặt ủ mày chau thì càng tệ hại hơn, nếu cười được thì cứ cười, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn. Lần này đến lượt cậu nhóc trầm ngâm, cậu không ngờ sau vỏ bọc hay cười, hướng ngoại, lạc quan mà Duy Minh lại có 1 nội tâm, 1 nỗi niềm sâu thẳm như vậy. Duy Minh cũng phát hiện không khí ngượng ngập, nó biết kể chuyện đó cho người mới gặp lần đầu cũng hơi thất lễ, người ta không khéo hiểu lầm mình cầu xin lòng thương hại lại không đáng, nhưng may mắn thay là bà chủ bê mỳ ra đã gỡ rối cho hai người. Duy Minh cười haha cho đỡ gượng rồi đỡ lấy bát mỳ còn nghi ngút khói. Cả hai ai chú tâm vào tô mỳ của người ấy, qua làn khói mỏng và mùi thơm của mỳ, cậu nhóc trộm nhìn Duy Minh đang chu môi thổi mỳ, đưa vào miệng rồi ăn, từng giai đoạn lặp đi lặp lại, khóe môi nó đỏ lên vì cay, cậu nhóc định nói gì đó thì điện thoại chợt đổ chuông. Cậu nhóc khẽ giật mình khi nhìn vào màn hình, sau đó nhanh chóng bắt máy, chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước, cậu không nói một câu, hay đúng hơn là không kịp nói câu nào ngoài chữ “Dạ!” thì bên kia đã ngắt máy. Đặt điện thoại xuống bàn, “có duyên” tiu nghỉu nhìn Duy Minh. Nó dường như “đánh hơi” thấy mùi chẳng lành bèn lên tiếng: – Có chuyện gì à? – Miệng đang nhai mỳ nhồm nhoàm nên phát âm nghe không rõ. – … – Cậu nhóc nghe giọng nói ngọng khi ăn của Duy Minh liền bật cười nhưng sau đó cũng buồn xo trả lời – Anh tôi kêu tôi về, để tôi chở cậu về bữa tiệc! – Nhưng… tôi vẫn chưa ăn xong! Duy Minh nói giọng buồn xo, gương mặt phụng phịu khiến trái tim cậu nhóc trễ đi một nhịp, nhưng lý trí kịp thức tỉnh, cậu dỗ dành: “Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi ăn bù mà! Hihi. Ok hông?” Mắt Duy Minh sáng lên, gật đầu cái rụp, còn bày trò móc ngoéo như con nít. – Ủa mà tui và cậu không liên lạc được, lỡ cậu quỵt luôn rồi sao? Hay cậu cho số điện thoại đi, để tui nhá qua! Ok? – Ok ok – Cậu nhóc gật đầu mà trong lòng mừng rơn khi Duy Minh tự chui đầu vào rọ, lần trước kiếm cớ làm quen xin không cho còn lần này tự nguyên luôn – “Lời quá còn gì, hehe” – Số nè Xxxxxxxxxx – Rồi tui nhá qua rồi đó! – Ok – Ủa mà cậu tên gì? Để biết mà lưu nữa chứ, à cậu không hỏi tên tui hả? – Tên cậu tôi biết rồi, còn tên tôi từ từ cậu cũng biết thôi – Vậy tôi phải lưu là gì đây? – Duy Minh vò vò tóc rồi nhìn mái tóc ngắn ngủn của cậu nhóc – Lưu Đầu Đinh nhé! Cậu nhóc không trả lời nhưng gật đầu thay cho câu đồng ý. Sau cái gật đầu, cậu nhóc và Duy Minh nhanh chóng lên xe, lần này Duy Minh phải nói trước là phải chạy chậm nó mới chịu lên nên Đầu Đinh cũng chạy “không nhanh lắm”, tức là khi xuống xe Duy Minh chỉ lảo đảo chứ không cần ôm gốc cây như hồi nãy nữa. +++ Bước xuống xe Duy Minh liền hối hận, “Sao không ai nói là tên Tổng giám đốc vẫn chưa về hả???” [Ơ cái thằng này, người ta là chủ nhân bữa tiệc không lẽ bỏ khách về!] Trước ánh mắt trừng trừng của An Thế Long, Duy Minh lần đầu tiên thấm thía câu nói “Quay đầu là bờ”, nhưng trời không thương nó, vừa quay lại thì Đầu Đinh đã phóng xe đi mất. Duy Minh đành xoay loại cười khì khì, gãi đầu gãi tai, quên đi thân phận mình là người đang giận =.= – Ồ Tổng giám đốc chưa về à? Sao anh không tiếp khách mà rảnh rỗi ra đây hóng gió thế? – … – Mặt Thế Long tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh – Vào trong! Nghe ngữ khí như muốn giết người của hắn, vị trí giận và bị giận lập tức bị đảo lộn, Duy Minh răm rắp nghe lời, đi sau lưng hắn như 1 cái bóng. Suốt buổi tối “núp” sau lưng Thế Long, dù hắn không ra lệnh nhưng Duy Minh không dám rời nửa bước, dù sau nó cũng biết với tính tình khủng bố của hắn, nếu không cho phép thì mình đi sau lưng nãy giờ chắc chắn đã bị đuổi đi, còn hắn vẫn im lặng tức là phải… tiếp tục Cả buổi Thế Long di chuyển khắp nơi, gặp gỡ tất cả mọi người, gương mặt vẫn lạnh lùng áp đảo nhưng khí chất rất tự nhiên nho nhã, cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú, nhìn hắn không có gì mệt mỏi như kẻ đang sau lưng. Nói vậy thôi chứ mỗi khi có ai đó cười với hắn thì Duy Minh cũng tự nhận thức được nhiệm vụ đứng sau cũng phải gật đầu cười lại. Tuy bụng réo inh ỏi, tay chân mệt lừ nhưng đứng bên cạnh Thế Long, hơi thở nam tính, khí chất phi phàm của hắn bao phủ khắp ngườifin tim Duy Minh không khỏi loạn nhịp, đương nhiên nó phải dùng lí trí trấn áp – Một kẻ ác ôn như thế mà mày dám loạn lên sao? Không muốn sống nữa hả con tim kia? Mãi đến sau này Duy Minh mới hiểu ra công việc theo đuôi Tổng giám đốc trong các tiệc rượu, hắn cười mình cười, hắn nói mình tiếp lời,… như vậy là của trợ lý giám đốc chứ có phải của mình đâu? Hóa ra nó làm không công à? Nghĩ đến đây lòng nó đầy tiếc rẻ, lén lút lôi điện thoại ra xem giờ. Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng hỏi: “Đang làm gì đó?” Duy Minh hông kịp suy nghĩ ai hỏi đã bực tức trả lời: “Xem giờ chứ làm gì! Qua 12h xe buýt hết chuyến, taxi thì chuyên gia chặt chém giờ này!”. Giọng nói quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Duy Minh tưc tốc nhớ ra giọng nói này của ai, liền xoay lại niềm nở: “A… Tổng giám đốc…!” Trong khi Duy Minh đang suy nghĩ giải thích thế nào thì Thế Long đã nhíu mày nhìn nó trong 2 giây: “Tan tiệc, công ty sẽ cử người đưa cậu về!” Ơ, Duy Minh đột nhiên thoát nạn mà còn tiết kiệm được tiền taxi liền mừng rỡ nói như reo: “Cám ơn Tổng giám đốc” Đúng là trong cái rủi còn có cái may, Duy Minh vừa nhẫm tính tiết kiệm được bao nhiêu tiền taxi vừa đợi khách khứa ra về hết. Sau khi Thế Long từ biệt vị khách cuối cùng liền nói: “Về thôi!”. Tuy câu nói không có chủ ngữ nhưng nhìn đại sảnh rộng mênh mông chỉ còn 2 người là nó và hắn thì Duy Minh biết đã đến lúc mình được giải phóng, liền chạy như bay theo Thế Long ra khỏi cửa. Duy Minh phải bước nhanh để theo kịp hắn, trong lòng nghĩ thầm có thể lái xe đợi bên ngoài, không ngờ ra đến ngoài, trước cửa chỉ đỗ một chiếc xe, lại là chiếc xe mui trần rất quen khi nãy, nhân viên phục vụ nhìn thấy Thế Long, lập tức cung kính mở cửa xe: “Mời Tổng giám đốc” Sau đó Duy Minh nhìn thấy Thế Long ngồi ở vị trí lái xe, sau đó… Duy Minh thầm ca thán: “Tài xế của mình đâu? Không phải hắn ta nói sẽ có người của công ty đưa mình về à? Định nuốt lời hả? Huhu” Duy Minh đứng bên cạnh chiếc xe, lắc lư một hồi cũng đánh tiếng hỏi: “Tổng giám đốc à, không phải anh nói sẽ có người của công ty đưa tôi về sao?”
|
– Vậy tôi không phải là người à? – Dạ không… – Nó trả lời mà lòng la hét “Anh là quỷ đội lốt người thì có!” – Hay tôi không phải nhân viên công ty? – Dạ không luôn ạ – Lòng nó không phục “Anh là Tổng giám đốc, không tính!” – Thế tôi là người của công ty còn gì! Mau lên xe! Duy Minh không dám tiếp tục cãi tay đôi với Tổng giám đốc, ngoan ngoãn lên xe. Sau khi nó rối rít cảm ơn (mà thực ra trong lòng thầm mắng mỏ) và đọc địa chỉ nhà (Thật ra cái này hắn cũng biết rồi) thì tựa mình vào ghế, lim dim mắt một hồi, nhưng có lẽ do đi đứng quá mệt, lại ăn uống qua loa (Quả thực là bát mỳ thịt bò còn chưa ăn xong) nên nó nhanh chóng ngủ say. Từng ngọn gió đêm miên man nơi gò má, Duy Minh ngủ lúc tỉnh lúc mê, đúng lúc mở mắt ra thì thấy cái tiệm mỳ ban nãy, trong lúc đầu óc không tỉnh táo còn lớn giọng: “Taxi dừng lại, tôi muốn ăn mỳ!” Lời nói vừa dứt, Duy Minh đột nhiên phát hiện ra không khí xung quanh hạ xuống âm độ, khí lạnh bao phủ nó liền dụi dụi mắt “Chết rồi, không phải mình đang ngồi trên taxi, tài xế ngồi bên là An Tổng. “Tổng giám đốc, thật ra tôi bị bệnh dạ dày, ăn mỗi bữa không được quá no, nên buổi tối thường phải ăn đêm nếu không sẽ bị đói… Thức ăn ban nãy ít quá nên tiêu hóa hết rồi, híc híc” Thế Long mắt đã chuyển sang tối đen, lần thứ 2, lần thứ 2 tư cách 1 Tổng giám đốc AJ, 1 xã hội đen như hắn bị hạ xuống ngang bằng với tài xế taxi, quả thật khó lòng chấp nhận, nhưng hắn cũng ráng dằn cục tức xuống vì Tô chủ tịch, quay đầu xe lại trước tiệm mỳ ban nãy: “Là tiệm này?” “Đúng rồi, đúng rồi!” Duy Minh vừa trả lời vừa vội vàng xuống xe, lòng tự nghĩ lí do dở hơi như thế mà hắn cũng tin và cho qua, biết đâu chốc nữa dở chứng thì sao? Nên phải tránh xa hắn trước khi đầu óc hắn tỉnh táo mới được. “Tổng giám đốc, cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, tôi xuống xe luôn đây, anh cứ về đi, từ đây tôi từ về nhà được rồi. Tạm biệt Tổng giám đốc!” Duy Minh nói xong cũng đã bước xuống khỏi xe, gập người 90 độ tạo động tác chào tạm biệt cực chuẩn của nhà hàng, nhưng khi ngẩng lên khi đôi giày da bóng lộn của hắn đã hiện trước mặt, khóe miệng nó giật giật: “Tổng giám đốc, anh xuống xe làm gì?” – Tôi muốn ăn mỳ, không được à?… – Hắn ngập ngừng rồi mỉm cười tinh quái – Tôi cũng tiêu hóa hết rồi! – Hả? – Không lẽ dạ dày tôi tiêu hóa không bằng cậu!? Dưới ánh mắt như muốn giết người của hắn, Duy Minh nói không kịp suy nghĩ: “Không, không phải, tuyệt đối dạ dày của Tổng giám đốc tiêu hóa tốt nhất quả đất!”. Hậu quả của việc nịnh bừa của nó là gương mặt của Thế Long tối sầm lại, khẽ ho một cái rồi quay người đi thẳng vào trong. Vào đến cửa hàng, Thế Long định ngồi xuống thì Duy Minh vội ngăn lại: “Để em lau… Bộ vest này bẩn thì phí lắm!” Thế Long ngồi xuống, định đặt tay lên bàn thì Duy Minh đã A lên 1 tiếng “Để em lau… Bẩn lắm!” Thế Long thấy vậy không biết nói gì, chỉ nhìn nó lau qua loa chỗ ngồi của mình. Bà chủ quán mỳ thấy nó vào liền bước ra: – Ồ, lại đến nữa hả cháu? Mới thấy cháu mấy tiếng trước mà, mau đói thế cơ à! Duy Minh nghe bà chủ nói, mặt tươi cười nhưng khóc thầm nhìn Thế Long đang đẩy ánh mắt như muốn nói “Được lắm!” về phía mình. Nhưng bà chủ không biết gì vẫn ba hoa nói tiếp: – Ủa? Không phải cậu trai lúc nãy hả? Cháu đổi người nhanh thật… À mà 2 người ăn gì? Duy Minh tự hỏi “Cô ơi là cô, không phải vì mấy tuần cháu không tới mà cô lựa cơ hội trả thù không vậy?”. Thấy bà chủ chưa có dấu hiệu dừng lại, Duy Minh đã vội bịt giọng nói như khẩu pháo liên thanh đó lại: “Tổng giám đốc ăn gì ạ?” Thế Long càng nghe nói mặt càng xám đen, không còn tâm trí để chọn mỳ nữa nên buông giọng lạnh lùng: “Cứ kêu như cậu đi!” Duy Minh nghe vậy như mở cờ trong bụng, dự đoán tình thế vẫn chưa xấu lắm nên gọi “2 tô mỳ như cũ ạ!”. Thật ra nó vẫn muốn ăn một tô mỳ bò nữa nhưng suy đi nghĩ lại, tiền Tổng giám đốc không nên xài, xài nhiều mang nợ nhiều! Duy Minh vốn thích ăn cay nên mỳ nó thường ăn ngoài trứng ra còn đỏ tươi bởi màu ớt. Mỳ làm cũng đơn giản nên được bưng lên rất nhanh, Duy Minh vui vẻ đón lấy. Đã ăn bốn năm đũa nhưng qua làn khói mỏng, Duy Minh liếc thấy Thế Long đang nhíu mày nhìn tô mỳ, trong lòng đắc ý bèn nói bằng giọng mỉa mai: – Sao vậy Tổng giám đốc? Tôi đã nói anh ăn không hợp đâu… – … – Thế Long nhíu mày, khẽ gằn giọng – Rất tốt! – rồi ăn bát mỳ đỏ tươi trước mặt. Tuy 2 chữ “Rất tốt” nghe như khen ngợi nhưng khiến Duy Minh sởn gai óc, cảm giác như một lời đe dọa thì đúng hơn, khiến nó vừa ăn cứ vừa thấp thỏm. Ăn xong cũng giả vờ tranh tính tiền với Tổng giám đốc nhưng rất may là hắn trả, chứ để nó trả chắc nó tiếc đứt ruột quá. Tính tiền xong, Thế Long đánh xe đưa nó về tận nhà, trên đường đi, chiếc xe mui trần đón trọn vẹn gió đêm, gió thổi bay mái tóc của Duy Minh, gương mặt nó nhẹ nhàng thanh thản đón lấy cảm giác mát mẻ đó, nó không để ý tới “tài xế” bên cạnh sắc mặt nhăn nhó, càng ngày càng khó coi. CHƯƠNG 11: THĂM BỆNH Bước xuống xe, đi lên nhà nhưng trong đầu Duy Minh vẫn bị ám ảnh. Ám ảnh về vụ đi xe với Đầu Đinh chỉ một nhưng bị hai chữ “Rất tốt” ám ảnh đến mười. Duy Minh mang nỗi ám ảnh đó vào phòng tắm, ngồi vò vò bộ đồ nó mặc nãy giờ, dù sao cũng là tài sản công ty, giặt cẩn thận, không để mất mát rồi mai đem trả mới được! Giặt giũ đâu đó xong xuôi nhưng sợ ngày mai nó khô không kịp nên Duy Minh bấm bụng bật quạt máy “thổi” suốt đêm [Nhà không có máy giặt cũng khổ] +++ Sáng hôm sau, khi đi làm, Duy Minh lén lén lút lút mang túi đồ giấu vào phòng nghỉ của nhân viên, suốt buổi làm cứ thấp thỏm không yên. Đợi mãi, đợi mãi cũng tới giờ nghỉ trưa, trưa nay không có canh gan lợn. Trời ơi, lúc đó Duy Minh mở cờ trong bụng, chỉ chưa dám chạy lên bàn nhảy tưng tưng trên đó mà thôi. Thấy chị Hương đi ngang, Duy Minh kéo chị lại “cùng sugus sẻ chia niềm vui”: – Chị, chị, hôm nay em không cần ăn canh gan lợn nữa! Chị Hương từ tốn đáp: “Phải rồi, hôm nay giám đốc không đi làm mà!” Duy Minh chưng hửng, mình ăn thì liên quan gì đến hắn: “Ủa 2 việc này có liên quan gì đến nhau hả chị?” “Có chứ em! Cơm của em được đem tới cùng lúc với Tổng giám đốc mà!” “Ax, vậy hả chị?” – Ngoài miệng Duy Minh hỏi vậy nhưng trong lòng nó đã tìm được lí do tại sao tin đồn lại lan truyền nhanh như thế, mới đầu nó còn nghĩ thư ký mang xuống thì có gì mà mọi người làm quá lên như thế! Thì ra phần cơm của mình cũng do đầu bếp riêng của Thế Long làm. Thấy nó có vẻ trầm tư suy nghĩ, chị Hương nói tiếp: “Nếu em muốn tìm Tổng giám đốc thì không đúng lúc rồi, nghe nói anh ta bị bệnh, hôm nay không đến công ty” “Bị bệnh?” Nó tròn mắt ngạc nhiên, chẳng phải hôm qua vẫn khỏe lắm sao, còn tươi rói chào khách nữa mà. “Nhìn hắn to xác vậy mà yếu nhỉ?” Duy Minh thầm chế nhạo. Nhưng mà bị… bệnh. Đây có được xem là cơ hội để mình lấy lòng hắn bỏ qua vụ hôm qua không nhỉ? Nghĩ đến đây, hai mắt nó lóe sáng, vội vàng chạy vào phòng nghỉ lấy túi quần áo, rồi lại ba chân bốn cẳng chạy lên phòng nhân sự. Lão Khoa trưởng phòng quả là người biết theo thời thế, vừa nhìn thấy Duy Minh không cần hỏi lý do đã cho nó nghỉ phép, còn bảo nghỉ mấy ngày cũng được. Trước khi Duy Minh bước ra ngoài lão ta còn nhìn túi đồ trên tay nó cười khoái trá: “Nhớ hỏi thăm Tổng giám đốc hộ tôi!” Duy Minh nghỉ làm, không tiếc tiền đi taxi đến căn hộ riêng của hắn ở tận ngoại ô. Dọc đường đi hai mắt nó không rời khỏi đồng hồ tính tiền, nhìn những con số ngày một nhiều, nó lòng đau như cắt nhưng nghĩ đến cảnh hắn khỏi bệnh, đi làm trở lại thì tiêu đời, “thôi thì bỏ chút tiền này cũng đáng!” Cứ chăm chăm nhìn đồng hồ tính tiền mãi, đến nỗi bác tài xế taxi cũng phải nhìn nó mấy phát, sau khi xuống xe, nó cầm tiền mồ hôi nước mắt của mình đưa cho người ta mà vô cùng đau khổ. Bác tài xế nhận tiền của nó xong liền phóng xe đi mất, trong lòng chắc đang thầm mong đừng gặp phải một người khách như nó nữa. Duy Minh lúc đầu còn tưởng nhà ở ngoại ô sẽ khó tìm lắm nhưng khi đến nơi, căn nhà to nhất, đẹp nhất, vườn rộng nhất thì chính là nhà của hắn, đúng là không phải khó mà là quá dễ tìm. Duy Minh ngẩng đầu nhìn khu nhà trước mặt, thầm rủa xả: “Hắn ta giàu có vậy không biết phải bóc lột công sức bao nhiêu người. Trong căn nhà kia cũng có một phần nhỏ nhoi công sức của mình!”. Nó nghĩ vừa tự kỉ, tức đến mức nghiến răng trèo trẹo. Duy Minh trong lòng khinh thường kẻ bóc lột như hắn, nhưng bảo vệ của hắn cũng khinh thường nó, không cho nó vào. Đứng giải thích mãi mà vẫn không được. – Bác cho cháu vào đi mà, chủ nhà là giám đốc của cháu! – Duy Minh nói, bộ dạng vô cùng thành khẩn – Cháu ơi, công ty của cậu chủ biết bao nhiêu người, không lẽ ai đến cũng cho vào, mà bác cũng nói thật, ngoại trừ người nhà thì cậu chủ chưa cho ai vào hết. – Bác bảo vệ thản nhiên nói, rồi đột ngột lia mắt nhìn khắp người nó từ trên xuống dưới – Huống hồ là người như cháu! Ặc, như cháu là như thế nào? Tuy tối hôm qua có hơi mất ngủ mắt hơi thâm quầng một tí, quần áo hơi nhăn nheo 1 tí, tóc tai hơi rối một tí thì có gì nữa đâu! Mình bực mình lắm rồi nha. Hết cách, Duy Minh đành đưa cái túi ra trước mặt bác bảo vệ: “Cháu đem đồ đến cho Tổng giám đốc, bác cho cháu vào đi mà!” Thấy vậy bác bảo vệ liền nheo mày: “Ấy chà, đợi chú một chút!” Bác ta nhấc điện thoại lên, nói mấy câu rồi kêu Duy Minh ngẩng mặt lên nhìn vào cái camera, hình như là để người ở trong xác nhận gì đó. Bên trong có nói gì đó mà nó không rõ lắm. Nhưng khi cúp máy, bác bảo vệ nhìn nó cười khà khà: “Được rồi, cháu vào đi!”
|
Vào thì vào, nhưng bác làm ơn đừng nhìn nó bằng con mắt như nhìn người ngoài hành tinh thế được không? Duy Minh đi vào trong mà lòng đầy ấm ức, mình xin gãy lưỡi không cho vào mà một túi quần áo đã cho vào là sao? Từ khi nào giá trị mình bị hạ thấp đến như vậy? Bước vào trong, Duy Minh càng choáng váng, “Cái nhà hay cái công viên đây. sao mà rộng thế này?”, báo hại nó đi bộ từ cổng vào đến cửa chính đã mỏi chân muốn chết. Duy Minh đứng trước cửa, bấm chuông một hồi mà không thấy ai xuống mở cửa liền định lấy tay đập cửa, “ngộ nhỡ hắn ngất xỉu trong nhà thì mình trở thành ân nhân cứu hắn rồi hehe” [Cái thằng này cũng ít có ác quá] nhưng khi vừa chạm tay vào cửa, cánh cửa nặng trịch đã tự mở ra. “Ặc, cửa không khóa mà nãy giờ mình bấm chuông muốn chết!” Cửa đã mở, Duy Minh bước vào phòng khách, ngó trái ngó phải nó thầm rủa Thế Long thêm mấy câu: “Hắn không phải là người mà, ở nơi xa hoa như vậy chắc chắn không phải là người rồi!” Ngó nghiêng khắp phòng khách một hồi không thấy bóng dáng hắn, Duy Minh đoán hắn không ở phòng khách thì chắc đang ở phòng ngủ, nghĩ là nghĩ thế nhưng việc tìm được phòng hắn không mới là một vấn đề, vừa đi nó vừa công nhận “Căn nhà rộng thật, nhưng mà ngoại trừ bác bảo vệ ra hình như không thấy người giúp việc!” Loanh quanh một hồi thì Duy Minh cũng đã tìm được phòng ngủ của Thế Long. Hắn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, phí công Duy Minh “nặn” ra nụ cười tươi rói trước khi bước vào đây! Nhưng Tổng giám đốc quả là xuất quỉ nhập thần, Duy Minh vừa đến kế bên giường bệnh hắn khẽ khàng mở mắt, tuy có hơi bất ngờ nhưng vì cứu vớt công việc lương cao, đãi ngộ tốt như vậy, Duy Minh bắt đầu đọc như đọc diễn văn: – Lúc hay tin Tổng giám đốc bị bệnh, toàn thể nhân viên trong công ty đều lo lắng… – Đang lấy hơi định đọc tiếp thì Thế Long đã chặn họng nó – Vậy sao chỉ có mình cậu tới đây? Duy Minh “đơ” người, liền tìm cách lấp liếm: – Mọi người tuy lo cho giám đốc nhưng công việc ở công ty không chịu hiểu gì hết, cứ dồn dập không cho ai cơ hội rảnh rỗi đến đây thăm sếp! – Vậy là cậu trốn việc? – Ơ, không có không có, Trưởng phòng Khoa đã cho em nghỉ phép đến thăm giám đốc rồi! Nghe nó nói, đôi mày Thế Long đang chau lại khẽ giãn ra: “Còn cậu?” – Dạ? – Duy Minh lại bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ – Mọi người lo lắng cho tôi, vậy còn cậu? Thế Long đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn nó chằm chằm, ánh lên sự trêu chọc, còn trái tim Duy Minh đang nhảy nhót như điên, vã mồ hôi hột, đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lúc sau nó mới chợt phát hiện ra đây là cơ hội bày tỏ tốt nhất bèn khua môi múa mép: “Em là người lo lắng nhất, buồn nhiều nhất!” Nghe câu trả lời đó, Thế Long nhìn nó một hồi, bị nhìn chằm chằm khiến Duy Minh thấy… nhột. Nó chợt nghĩ ra tình thế này hơi “nguy hiểm” bèn kiếm cớ chuồn ra ngoài: “Em ra ngoài rót cho Tổng giám đốc cốc nước nhé!”, rồi không đợi Thế Long trả lời nó đã phi nhanh ra ngoài phòng khách. Vừa rót nước mà Duy Minh vừa phát hiện ra tim mình đang đập rất mạnh, sau đó phải lấy tay vuốt vuốt ngực mấy cái rồi mới dám bưng ly nước vào phòng. Thế Long khó nhọc gượng người dậy, hớp được mấy miếng nước đã thều thào: “Tôi vừa uống thuốc xong, giờ buồn ngủ quá…” Không đợi hắn nói hết câu, Duy Minh đã hiểu và lên tiếng cáo lui: “Chúc giám đốc ngủ ngon, em về đây ạ!” Thế Long làm động tác khoác khoác tay ngầm ý cho nó về, Duy Minh thở phào đi xuống nhà, nhưng khi ra đến cửa nó mới mếu máo: “Sao hồi nãy mình không phát hiện cái cửa này là cửa mật mã, hồi nãy lỡ đóng lại rồi giờ sao ra được đây?” sau đó nó lại tự kỉ “Vậy là hồi nãy mình vô cửa đã được mở sẵn và khép hờ thôi, bây giờ lên kêu hắn xuống mở nữa có được không ta?” Dù chưa biết Thế Long có chịu mở cửa cho nó không nhưng trước tiên là nó chỉ dám đứng nhìn hắn ngủ, đến gọi người ta dậy còn không dám thì huống chi là nhờ… mở cửa! Từ tình thế đi thăm bệnh trở thành bị nhốt, đã vậy còn tự mình nhốt mình nữa chứ, Duy Minh xấu hổ ngửa mặt lên trần nhà ca thán: “Đúng là tự mình làm tự mình chịu, ham hố đi thăm bệnh, nịnh nọt gì chứ, để bây giờ bị nhốt rồi nè! Huhu”. Không ra ngoài được, cũng không biết làm gì, Duy Minh đành đi qua đi lại, đi tới đi lui khắp nhà, bên đây sờ một tí, bên kia sờ một tẹo. Căn phòng thì rộng mà không có gì giải trí cả, chứng tỏ chủ nhân nó không thường xuyên về đây. “Ủa mà không phải Tổng giám đốc ở chung nhà với bà nội và cô gái nào sao? Không lẽ đây là nhà riêng? Đúng là nhà giàu nhờ bóc lột nhân viên có khác!”, Duy Minh nghĩ ngợi còn thời gian thì chậm chạp trôi như rùa bò. Đi mãi cũng chán, lại không có gì để giải trí, Duy Minh nhắn tin cho hai đứa bạn thân thì không đứa nào thèm trả lời, còn kêu chị Hương hay đồng nghiệp đến mà họ biết mình tự nhốt mình như vậy chắc bị cười thối mũi, nghĩ đi nghĩ lại nó quyết định lên sofa đánh một giấc. Lúc nó trở mình tỉnh dậy thì trời đã tối, An Thế Long vẫn còn ngủ li bì trên giường, nhưng bụng nó thì đã kêu òn ọt. Duy Minh lén lén lút lút mò vào bếp định kiếm gì lót dạ. Quái, gian bếp thật đẹp, sang trọng và rộng rãi nhưng… trống trơn: ngoại trừ nửa thùng mỳ gói và một hộp trứng gà còn chưa tháo bao bì thì không còn gì nữa. Nhưng dưới sự biểu tình quyết liệt của cái bụng và dù sao cũng mang danh con của đầu bếp thì 2 thứ đó cũng không làm khó được nó. Loáng một cái, Duy Minh đã cho ra lò món mỳ trứng hương thơm thật hấp dẫn, nó hít một hơi thật sâu, lòng đang hưởng thụ hương thơm món ăn mình vừa nấu thì một giọng nói vang lên: – Thơm quá nhỉ? Duy Minh khẽ giật mình, chắc hắn vừa mới tỉnh, đầu tóc hơi rối, mặc thì ngô ngố. Nhưng cũng rất nhanh chóng, nó đứng lên nhường ghế cho hắn rồi nịnh nọt: “Tổng giám đốc tỉnh rồi à?” “Ờ, mới tỉnh” Thế Long đáp gọn lỏn. “Giám đốc có đói không? Mỳ em vừa mới nấu này!” – Duy Minh đau khổ đẩy tô mỳ đầy tâm huyết của mình qua cho Thế Long, hắn hít hà một hơi nhưng nhìn thấy tô mỳ đỏ tươi màu ớt thì tỏ ra e ngại, gương mặt hết sức khổ sở “Thôi, tôi hơi mệt. Cậu tự ăn đi, ăn xong rồi tự nhiên về đi, tôi vào nghỉ đây!” Nói xong, không đợi Duy Minh trả lời hắn đã quay về phòng. Duy Minh mừng muốn rớt nước mắt, lần đầu tiên thấy Tổng giám đốc có chút lương tâm, không cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người khác! Không kịp nghĩ ngợi nhiều, nó nhanh chóng “thủ tiêu” tô mỳ của mình. Ăn xong rồi dọn dẹp, Duy Minh tự bóp trán đau khổ và trách mình, sao lúc nãy không chịu nhờ Thế Long mở cửa giúp chứ, bây giờ không lẽ lại ở đây chịu trận nữa sao!? Không, không thể như vậy được, nó lấy hết dũng khí bước đến trước phòng ngủ của hắn, đưa tay lên gõ cửa: “Tổng giám đốc ơi” Không có tiếng trả lời. Tiếp tục gọi: “Tổng giám đốc ơi, Tổng giám đốc ngủ chưa vậy?” Tiếp tục im lặng, nhưng lần này có khuyến mãi thêm tiếng thở dốc. Duy Minh đành len lén đẩy cánh cửa đang khép hờ, trong phòng, Thế Long đang nằm co quắp trên giường, đầu toàn mồ hôi. Nó nghĩ bụng: “Quả nhiên là bị bệnh nặng rồi.” Nhưng vẫn chạy vào phòng, nắm chặt lấy hai vai hắn lay kịch liệt: “Tổng giám đốc làm sao thế?! Làm sao thế?! Nói em nghe, rốt cuộc là Tổng giám đốc bị làm sao vậy?!” Trán phủ đầy mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng: “Cậu cứ thử lay tôi nữa xem.” Đúng là đồ mù nghệ thuật, phải lay vai như thế mới có thể biểu hiện được hết tình cảm hay đúng hơn là sự nịnh nọt mãnh liệt trong lòng chứ, Duy Minh ngường ngượng rút tay lại, hạ giọng hỏi thêm một câu rất nhảm: “Tổng giám đốc, anh thấy khó chịu ở đâu à?” Hắn cười khổ: “Vừa uống thuốc rồi.” “Vậy chúng ta đi bệnh viện hen?” Hắn đúng là cái đồ ốm sắp chết rồi còn cứng đầu cứng cổ, nhất quyết lắc đầu. Nhưng nhìn hắn ốm đau thế Duy Minh cũng không nỡ về, chỉ có thể ngồi lại đắp khăn ướt cho hắn, nửa tiếng trôi qua, nó bắt đầu nghĩ, cứ như này cũng không phải cách hay. Bệnh tình của An Thế Long mãi vẫn chưa có chuyển biến tốt, mình không thể cứ ngồi đần ra được, cứ xách hắn tới bệnh viện mới là thượng sách. Thế nên, với tình cảm “tràn trề”, nó liều mạng bấm mình một cái thật đau cho ra nước mắt: “Tổng giám đốc, anh coi mặt anh đã tái nhợt ra rồi, cứ đi bệnh viện khám xem thế nào đi.” Hắn nhìn Duy Minh nước mắt rơm rớm cũng động lòng, đành gật đầu: “Được.” +++ Lại là bệnh viện Thiên Vũ, nhưng Thế Long bảo bác sĩ quen của hắn làm ở bệnh viện này nên Duy Minh đành bấm bụng gọi taxi đưa hắn một quãng đường rất xa đến đó (Ai bảo không biết lái xe còn tài lanh thì ráng chịu, phải tự chi tiền taxi chứ!) Trên taxi, Thế Long mặt mày nhăn nhó, trắng bệch nhưng vẫn ráng lấy sức gọi điện thoại cho vị bác sĩ đó báo trước tình hình. Quả nhiên khi đến nơi, một vị bác sĩ đã đứng trước cổng bệnh viện sẵn sàng “tác chiến” với băng ca và đội ngũ y tá hùng hậu. Thế Long nhanh chóng được đưa lên băng ca đến ngay phòng cấp cứu, nhưng Duy Minh không được vào trong, chỉ biết đứng ở ngoài thấp thỏm lo âu “Híc, mình bây giờ trực tiếp liên quan đến tính mạng của hắn, hắn mà có mệnh hệ gì mình sẽ là người đầu tiên bị “xét xử”! Lạy trời cho hắn tai qua nạn khỏi!” Cũng may, dường như ông trời sau nhiều năm bạc đãi nó cũng đã chịu nghe lời nó cầu xin một lần, không lâu sau bác sĩ bước ra, nhìn nó tươi cười: “Không sao đâu, chỉ là bệnh loét dạ dày tái phát thôi!” Duy Minh nghe 3 chữ “không sao đâu” liền thở phào… Nhưng… loét dạ dày? Loét dạ dày tái phát cơ á?
|