Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
|
|
CHƯƠNG 30: CÓ THỂ GIÚP ĐỠ
Sau khi đám người tản đi trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch, Hứa Lưu Liễm gục ở chỗ đó không có đứng dậy. Cô nghe được trong không khí truyền đến tiếng hắn thở hổn hển hắn bởi vì tức giận, mới vừa rồi Trác Thính Phong nói gì cô nghe được, không biết tại sao cô đột nhiên cảm giác trong đầu lấp kín hoảng sợ thậm chí vành mắt cũng có chút cảm thấy chát.
Lúc này cảm giác say ập đến, trong dạ dày một trận sóng cuộn biển gầm khó chịu cô liền gục ở chỗ đó hu hu khóc lên “Ba em đã xảy ra chuyện! Ông ấy phải vào tù! Bọn họ hãm hại ông ấy tham ô nhận hối lộ, ông ấy phải vào tù!”
Rượu cồn làm cho lý trí mê mang, cô không để ý hắn là người cô hận nhất đem chuyện của cha cô và cô bất lực khủng hoảng toàn bộ nói ra: “Mẹ em phải làm sao bây giờ? Dì phương phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Em không dám tưởng tượng hậu quả như vậy, coi như là ba em không có quan không có chức cũng tốt! Chỉ cần ông ấy có thể bình an vô sự là tốt rồi, nhưng bây giờ ông ấy gặp phải cuộc sống lao ngục...”
Nói xong lời cuối cùng cô thậm chí kinh hoảng khóc lên tiếng, hắn lửa giận đầy bụng bởi vì bộ dạng khóc lóc này tiêu tán không ít. Bởi vì trong ký ức của hắn, khóc rơi lệ cho tới bây giờ cũng không phải là phong cách cô.
Chẳng qua là cô mặc dù khóc nhưng chuyện theo hắn nắm trong tay từng bước tiến triển rốt cục đi tới bước cuối cùng, hắn âm thầm nắm chặt hai tay đi tới trước mặt cô. Liền như vậy trên cao nhìn xuống thân thể thon gầy của cô nằm ở trên ghế sa lon nhàn nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp đỡ, chuyện bây giờ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết!”
Hứa Lưu Liễm thoáng cái từ trên ghế sa lon đứng lên, có chút kích động nắm cánh tay của hắn “Có thật không? Thầy thật nguyện ý giúp sao?”
Đáy mắt sáng sủa của cô lóe tia mong đợi đả thương mắt hắn, hắn rất muốn cứ như vậy không cầu bất kỳ hồi báo đi đến giúp cô nhưng hắn không thể bỏ lỡ một cơ hội này hắn không biết nên hay không nên lợi dụng cơ hội này có được cô. Cho nên hắn không nhìn tia mong đợi trong mắt cô, tận lực dùng giọng nói bình tĩnh: “Hứa Lưu Liễm, em phải biết rằng đầu tiên anh là một thương nhân, anh không làm những vụ mua bán thua lỗ!”
Quả nhiên tia sáng trong đáy cô thoáng cái liền tản đi, cô có chút lụn bại buông lỏng cánh tay nắm hắn ngã ngồi ở trên ghế sa lon dùng hai tay đặt lên trán trầm mặc hồi lâu cô rốt cục khó khăn mở miệng: “Anh muốn cái gì... Tôi cũng cho anh...”
Khóe miệng hắn nhếch lên độ cong hài lòng khẽ khom lưng đến gần cô “Thật ra thì... anh muốn, em đã sớm rất rõ ràng!”
Tinh tế nghe sẽ phát hiện, khi hắn đang nói những lời này thanh âm kích động và run rẩy. Đợi nhiều năm… cuối cùng đợi được những lời này, tâm tình của hắn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: vui vẻ. Cho dù những lời này của cô nói ra là hắn tính kế.
Bất quá lúc này Hứa Lưu Liễm bởi vì men say và khổ sở đau lòng chiếm lấn không nghe được hắn nói gì, cô chỉ ngất nấc một cái thấy hắn lấy ra một phần hiệp nghị cho cô. Cô nhìn cũng không nhìn liền ký tên lên, hiện tại chỉ cần có thể cứu cha cô, cô cái gì cũng không quan tâm.
Cô ký xong liền say ngã xuống trong lòng ngực hắn, cô thậm chí cũng không có hoài nghi ở trước cửa Hứa gia “Vô tình gặp được” tại sao hắn lại có một phần hiệp nghị làm tốt như vậy.
Cô chẳng qua là cảm thấy dù sao người cũng đã cho hắn, nếu không bất quá lần nữa dâng lên thân thể của cô lên đi cô đã không có cái gì tốt để e ngại. Sau này cô mới biết được, hắn muốn không phải chỉ là thân thể của cô mà còn muốn cô cả đời gắn bó ở cùng với nhau.
|
CHƯƠNG 31: KHÔNG PHẢI LÀ CÔ THÌ KHÔNG ĐƯỢC
Ngoài cửa phòng, Trác Thính Phong cầm ly rượu tựa tại nơi đó thở dài một hơi: “Tôi nói cậu tính toán thật nham hiểm? Cậu không sợ sau này cô biết sẽ hận chết cậu sao?”
Có lẽ mọi người nhìn thấy, thậm chí ngay cả Hứa Lưu Liễm cũng cảm thấy. Hắn ngẫu nhiên xuất hiện ở thời điểm gặp phải khó khăn giúp cô vượt qua cửa ải khó này, cho dù hắn ra tay giúp đỡ là có điều kiện.
Thật ra thì cô không biết, cha cô vốn không đến mức bỏ tù nhưng hắn nhúng tay vào làm cho cô đi đến đường chết. Sau đó vào thời điểm cô bể đầu sứt trán hắn lần nữa "Ngẫu nhiên” xuất hiện vô tình gặp được cô, làm cho cô bí quá hóa liều dựa vào hắn. Bởi vì hắn biết cô rất quan tâm cha mình, lúc này chỉ cần có thể cứu cha cô, cô có thể không quan tâm bất cứ điều gì.
Lục Chu Việt cầm rượu trên bàn rót cho mình một ly, thản nhiên mở miệng: “Tôi không sợ cô ta hận, tôi chỉ sợ hiện tại không có được cô ấy, sau này cô ấy vĩnh viễn không thuộc về tôi!”
Lúc nói lời này đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau đớn trong nháy mắt lại chuyển biến sang lạnh lùng, Trác Thính Phong nhất thời không kịp phản ứng nói ý mình chỉ thấy hắn ngửa đầu uống xong một ly rượu nói: “Trần Thanh Sở mấy ngày nữa sẽ trở về!”
Trác Thính Phong lập tức hiểu, cho nên cũng trầm mặc xuống không biết nên nói gì. Lục Chu Việt nhìn thoáng qua cô bởi vì say rượu mà nằm ở trên ghế sa lon ngủ, ném ly rượu khom lưng ôm lấy cô đi ra ngoài.
Giọng nói bất đắc dĩ của Trác Thính Phong từ phía sau truyền đến “Cậu nói đi con bé ấy rốt cuộc có gì tốt? Đáng giá để cậu mấy năm qua vì cô ấy dốc hết tâm tư?”
Trong mấy người bọn họ chỉ có hắn đường tình gian khổ nhất, và cũng chỉ có hắn qua nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên cô ta.
Lời của Trác Thính Phong, Lục Chu Việt nghe cũng không khỏi cười khổ. Hắn cũng rất muốn biết cô có cái gì tốt, tốt đến để cho hắn trúng tà dường như đời này không phải là cô thì không được.
Thật ra thì cô cũng không có cái gì tốt, dung mạo không phải nghiêng nước nghiêng thành cũng không có vóc người kiêu ngạo, gia thế không tốt, tính tình không tốt, đối với hắn không tốt, trong đầu thậm chí còn có người đàn ông khác. Nhưng hết lần này tới lần khác cô chính là người trong tim hắn, cả ngày lẫn đêm lẩn quẩn trong lòng hắn, đuổi mãi không được.
Thanh âm cô đơn của Trác Thính Phong lần nữa vang lên: ”Lục thiếu gia, thật ra thì tớ rất hâm mộ cậu! Có thể không chút kiêng kỵ truy tìm hạnh phúc mình muốn, yêu cô gái mình muốn yêu. Còn tớ hôn nhân đại sự cũng không phải mình mình, chỉ là công cụ dùng để duy trì lợi ích của gia tộc !”
Lục Chu Việt không quay đầu lại, chỉ nhướng khóe miệng cười tự giễu "Nếu như cậu có một người cha trong mắt chỉ có quan chức, mỗi lần đều vì vì lợi ích của mình không chừa thủ đoạn nào hãm hại người khác, để được đức cao vọng trọng hy sinh cả cậu! Đoán chừng cậu cũng sẽ liều lĩnh phản kháng ông ấy vì cậu an bày tất cả!”
Nếu cha hắn cũng có thể tôn trọng hắn, hắn cũng nguyện ý vì lợi ích của gia tộc hy sinh hạnh phúc cả đời mình. Chỉ tiếc cha của hắn Lục Phương Đình ngoại trừ để cho hắn thất vọng đau khổ để cho hắn khinh thường, ngay cả đại đa số lúc hắn nói cũng không nguyện nhắc tới ông ta.
Hắn nói xong liền dừng lại ôm cô gái trong ngực đi ra ngoài, đi qua hành lang u ám quanh co khúc khuỷu, trong đầu thoáng cái trở về ngày mới gặp cô.
【 Nếu như em nguyện ý từng chút từng chút mở lòng, em sẽ phát hiện, em sẽ kinh ngạc, em là bí mật anh giấu sâu nhất 】
Hứa Lưu Liễm, em đồng ý không ?
|
CHƯƠNG 32: GIỐNG NHƯ MỚI GẶP GỠ
Ngày đó hắn đến trường học thăm Trác Thính Phong, Trác Thính Phong khi đó mới vừa bị cha hắn từ Mĩ Quốc triệu về đảm nhận chức vụ trường học. Mỗi ngày bị cha quản lý cả người vô cùng buồn bực, trong lòng cực không thăng bằng đối với lúc bọn họ thoải mái ở Mĩ thật là tốt nên lần lượt điện thoại pháo oanh. Hắn chịu không được hình dáng đáng thương về nước, vừa lúc trong công ty cũng có chuyện phải xử lý.
Đó cũng là thành phố hắn cách xa sáu năm, sáu năm sau lần đầu tiên trở lại nơi này. Trước đây hắn bởi vì tiền đồ và quan hệ với cha chuyển biến xấu, cho nên đi ra nước ngoài sáu năm.
Lục Phương Đình muốn hắn thi trường quân đội, bởi vì dựa theo năng lực của hắn tương lai ở quân đội phong sinh thủy khởi là chuyện sớm hay muộn. Như vậy đối với cuộc đời chính trị Lục Phương Đình thật là ủng hộ lớn lao, nhưng từ nhỏ đến lớn đi theo bên cạnh Lục Phương Đình đã nhìn thấy quan trường lòng người dễ thay đổi. Để cho hắn đối với quan trường cũng cực kỳ chán ghét, hắn lại càng không muốn làm con cờ chính trị cho Lục Phương Đình.
Cho nên hắn không chịu thỏa hiệp nói với Lục Phương Đình hắn muốn đi sang Mĩ du học. Lục Phương Đình dưới cơn nóng giận tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với hắn hơn nữa nhanh chóng chặt đứt tất cả kinh tế của hắn. Thậm chí còn lấy điện thoại báo cho cha mẹ Trác Thính Phong, không cho phép bọn họ cho hắn mượn tiền.
Lục Phương Đình cho vậy hắn sẽ thỏa hiệp, lại chưa từng nghĩ hắn ôm trong lòng kế hoạch nên ngày thường kiếm tiền chỉ đủ tiền mua vé đến Mĩ. Ở chưa quen cuộc sống nơi đây dựa vào gian khổ đi làm chống đỡ bài vở của mình. Hắn chỉ dùng hai năm đã đạt học vị kinh tế học và kiến trúc học. Song, lại dùng thời gian bốn năm ở Mĩ Quốc thành lập công ty của mình hơn nữa còn đưa nó ra thị trường, sáu năm này ngoại trừ công việc ra hắn chưa từng trở lại cũng chưa từng cùng liên lạc với Lục Phương Đình. Chẳng qua là khi có công việc trở về nước hắn sẽ thỉnh thoảng đi thăm mẹ mình một chút.
Sau khi hắn đi quan hệ của mẹ hắn và Lục Phương Đình cũng hoàn toàn chuyển biến xấu. Rời khỏi khu nhà cấp cao Lục gia một mình ẩn cư trên núi, mấy năm gần đây dần dần có dấu hiệu xuất gia.
Hắn từng hỏi mẹ hắn, ban đầu tại sao chịu gả cho một người hám lợi đen lòng nhưng thần sắc của mẹ hắn bình tĩnh trả lời hắn: Thật ra lúc bắt đầu ông ấy không phải như vậy! Ông ấy liêm khiết, chính nghĩa, ngay thẳng, chẳng qua là quyền thế hấp dẫn quá lớn, dần dần làm hắn đi lệch quỹ đạo đạo đức ban đầu.
Thời điểm hắn đi thăm Trác Thính Phong, Trác Thính Phong càng không ngừng oán trách cha mình hà khắc. Hắn chán đến chết tựa tại phía trước cửa sổ phòng làm việc hắn hút thuốc lá, cách đó không xa trên hành lang đi tới hai cô bé một tóc dài áo đen và tóc ngắn áo hồng. Hai người trong tay ôm quyển sách, không biết nói cái gì cô gái áo đen bỗng nhiên khanh khách mặt giãn ra nụ cười.
Trong nháy mắt tim hắn nhất thời đập thình thịch đến thất thần không có bất kỳ lý do. Ngày đó sau giờ ngọ ánh sáng rực rỡ chói mắt, hắn chỉ nhớ rõ nụ cười rực rỡ của cô bé kia so với mặt trời chói chang trên đỉnh đầu còn sáng hơn, chói mắt hắn.
Sau lưng Trác Thính Phong thấy mình oán trách hồi lâu cũng không có nhận được hắn an ủi, không khỏi ảo não gọi tên hắn vài lần hắn lúc này mới hoàn hồn. Ánh mắt lại như cũ chăm chú vào bóng lưng màu đen rời đi, hồi lâu hắn mở miệng nói với Trác Thính Phong: “Tiểu Trác Tử, cậu có biết một câu... nói là vừa thấy đã yêu không?”
|
CHƯƠNG 33: Ở LẠI NHẬM CHỨC
Lúc đó Trác Thính Phong đang nửa ngồi trên bàn làm việc lộng lẫy, nghe xong câu này của hắn rầm một tiếng liền từ trên bàn nhảy xuống vọt tới bên cửa sổ nhìn nhưng chỉ thấy được hai bóng lưng bóng lưng thướt tha một hồng một đen.
Hắn quay đầu lại khuôn mặt không có ý tốt "Như vậy cậu đối với cô bé áo đen vừa thấy đã yêu? Hay là cô bé áo hồng?”
“Cậu nói đi?”
Lục Chu Việt theo dập điếu thuốc trong tay nhìn về phía Trác Thính Phong tò mò nhếch môi cười một tiếng, trước mắt xẹt qua dung nhan mới vừa thấy mắt ngọc mày ngài nhất thời lại thất thần trong nháy mắt.
Dáng vẻ say mê khiến cho Trác Thính Phong hoàn toàn há hốc mồm, này này này để lộ vui buồn hoàn toàn không phải là phong cách của Lục thiếu gia nha! Trác Thính Phong còn đang trong khiếp sợ, chỉ thấy đáy mắt người đàn ông đối diện thoáng ánh lên nồng nặc cảm xúc thản nhiên mở miệng: “Màu đen thẳng thắng...”
Hắn miêu tả như vậy Trác Thính Phong nhất thời hiểu hắn hướng về người nào, dĩ nhiên hắn cũng nhìn thấy đáy mắt có chút ít chấp niệm không khỏi khoa trương hô to: “Lâm San Ni là đại mỹ nhân ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy cậu cũng không động lòng, hôm nay tại sao mới gặp tiểu nha đầu này một lần lại còn ngâm cả thơ?”
Sau khi nói xong hắn lại lắc đầu “Thật không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi! Tớ nói cậu có phải gần đây thiếu con gái hay không, không bằng tối nay tớ tìm cho cậu?”
Lục Chu Việt đáp lại hắn bằng một ánh mắt lạnh lùng, hắn có cần lạm dụng vậy không. Tình yêu? Bởi vì thiếu con gái liền động tâm với một người? Huống chi hắn cũng không thiếu phụ nữ, hắn ở Mĩ Quốc điều kiện nổi bật hơn người, bao nhiêu mỹ nữ cao thấp mập ốm chờ quen biết hắn. Hắn cũng có qua mấy người bạn gái không tệ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ có cảm giác giống vừa rồi.
Chỉ cảm thấy cô cười một tiếng, trong lòng hắn quanh năm tối tăm không thấy ánh mặt trời thoáng cái tất cả đều nở rộ, mà còn vô cùng xinh đẹp. Hắn nhớ tới không biết người nào từng đã nói: Gió xuân mười dặm không bằng nàng! Chính là cảm giác hiện tại của hắn.
Trác Thính Phong thấy như vậy linh động sắp đến cười hì hì nói: “Ơ, tớ có đề nghị tốt này!”
Lông mày hắn nhướng lên “Nói nghe một chút?” “Hai nữ sinh vừa rồi, cô gái áo hồng tên là Hạ Vi Lương...”
Trác Thính Phong cố ý nói tên cô bé áo hồng đầu tiên, sau khi nói xong vừa cố ý ngừng một chút nhìn vẻ mặt hắn. Lục Chu Việt trực tiếp liếc hắn một cái “Người kia rơi xuống vào lòng cậu để cho cậu ứng phó không kịp tên là Hứa Lưu Liễm!”
“Tớ cũng không có gì ứng phó không kịp, cậu ứng phó không kịp cái gì!”
Lục Chu Việt bị Trác Thính Phong hài hước thấy buồn cười, trong lòng cũng âm thầm một lần lại một lần nhớ tên cô Hứa Lưu Liễm, Hứa Lưu Liễm. Cho phép tôi cả đời lưu luyến, ngay cả tên cũng là cực đẹp người như cô sẽ dịu dàng thanh tú.
“Tiểu mỹ nữ là học sinh mới lớp mười. Gần đây lão sư Anh ngữ dạy đám học sinh mới này bởi vì dạy quá lạn bị bọn trẻ nhỏ này tập thể bãi khóa bức cho được từ chức, tớ đây đang nhức đầu một chốc tìm không được lão sư Anh ngữ thích hợp, không bằng... Lục tổng giám đốc ngài tới đây kiêm chức một thời gian ngắn? Như vậy ngài sẽ có thêm một cơ hội đến gần tiểu mỹ nữ!”
Thật ra thì Trác Thính Phong đề nghị như vậy cũng có tư tâm của hắn bên trong, đầu tiên cho tên đó ở lại, ở nơi dầu sôi lửa bỏng này có anh em cùng hắn làm bạn. Khác nữa là để tiểu tử này sống mãi ở Mĩ Quốc cũng không phải là cách hay, quốc gia tư bản chủ nghĩa kia mặc dù tốt, nhưng dù sao không phải là quê hương cũng nên nhân lúc này kéo hắn trở về.
Lục Chu Việt nghe lời của hắn cau mày trầm ngâm một lát, sau đó giơ tay lên vỗ vai hắn một cái “Đề nghị này quả thật không tệ!”
Hắn đồng ý với Trác Thính Phong nhưng đột nhiên cảm giác là lạ ở chỗ tại sao vội muốn kéo hắn “Ai ya, tớ nói Lục Chu Việt này, cậu không phải hiện tại liền ra tay chứ? Cậu đây chính là giết hại mầm non quốc gia?”
Lục đại tổng giám đốc xem lời hắn nói như gió thoảng bên tai, cầm lấy áo khoác của mình và chìa khóa xe sải bước rời đi. Lúc đi tới ném cho hắn một câu: “Một tuần sau tớ tới báo cáo!”
Trác Thính Phong kêu rên một tiếng té ở trên ghế sa lon, đây không phải gọi là tự gây nghiệt không thể sống sao?!
|
CHƯƠNG 34: PHẢI GẢ CHO ANH
Hứa Lưu Liễm sau khi say rượu tỉnh lại đã sáng sớm ngày hôm sau, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ôm đầu trên giường lớn đau khổ trở mình. Tầm mắt chạm đến đèn bàn nhỏ tinh xảo xinh đẹp đầu giường, nhất thời toàn thân cứng đờ. Đèn bàn nhỏ này, cô cũng không xa lạ, ba năm trước tại đêm mưa kia, lúc cô tỉnh lại nhìn qua chính là nó.
Cô chẳng quan tâm cơn nhức đầu liền từ trên giường bò dậy, thân thể dưới chăn mặc cái áo sơ mi phái nam rộng rãi nhưng không có bất kỳ dấu vết bị xâm phạm qua. Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này người giúp việc gõ cửa đi vào, thấy cô tỉnh liền khom lưng cung kính nói: “Lục phu nhân, đây là Lục tiên sinh chuẩn bị quần áo cho người!”
Lục phu nhân?
Đầu óc của cô trong lúc nhất thời có chút chập mạch, tinh tế suy nghĩ một chút xưng hô thế này thì… cô dường như sợ hãi thét lên từ trên giường nhảy xuống, níu lấy vạt áo người giúp việc kia thất khống hô to: “Ngươi gọi ta cái gì? Ngươi gọi ta cái gì?”
Người giúp việc bị dọa đến quá sợ hãi “Dạ, là Lục tiên sinh căn dặn chúng tôi gọi cô như vậy...”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm hơi trầm xuống truyền vào trong tai, cô bất an ngẩng mắt lên nhìn chỉ thấy hắn mặc một bộ thể thao trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi sau khi vận động, khỏe mạnh và mê người.
Chỉ là cô căn bản không quan tâm thưởng thức những thứ này hoảng sợ chạy đến kéo cánh tay của hắn, chỉ vào người giúp việc kia giọng run rẩy nói: “Cô mới vừa gọi tôi là Lục phu nhân, còn nói là anh bảo các cô ấy gọi vậy, có phải là tôi nghe lầm hay không? Hay là các cô ấy điên rồi?”
Lục Chu Việt hướng người giúp việc nháy mắt, người giúp việc kia nhanh đi ra ngoài. Hắn giơ tay lên cầm hai bàn tay phát run bình tĩnh nói: “Em không có nghe sai, các người ấy cũng không điên, là anh dặn bọn họ nói như vậy!”
“Cái gì?”
Hứa Lưu Liễm đầu ong một tiếng nổ tung, kinh ngạc nhìn hắn trong đầu đoán không ra ý gì.
Tầm mắt của hắn dừng lại khe mở rộng ở ngực, bởi vì động tác quá kịch liệt mà áo T shirt kia lại quá rộng lớn đầu vai mảnh khảnh cứ như vậy bị nghiêng lộ ra ngoài, xương quai xanh và dưới áo T shirt không có mặc bất kỳ quần áo nào thân thể thướt tha khiến cho cổ họng hắn kéo căng.
Mà chính cô bởi vì quá khiếp sợ cũng quên mất mình giờ phút này quần áo xốc xếch, hắn khó khăn đem tầm mắt từ mảng lớn cảnh xuân chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc trước mặt “Ngày hôm qua em không phải ký hiệp nghị sao? Trên đó viết muốn anh cứu ba em, em nhất định phải gả cho anh, em nói xem... bọn họ có phải nên gọi em là Lục phu nhân hay không?”
Hứa Lưu Liễm trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn ngã xuống, nhưng một bàn tay to có lực kịp thời duỗi tới đỡ lấy cô không cho phép cô ngã xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt này gần trong gang tấc chỉ cảm thấy bộ ngực khí huyết cuồn cuộn một câu cũng nói không ra: “Lục Chu Việt, anh...anh...”
Song, khi cô lại một lần nữa nhớ tới cái tên này, trong lòng chợt kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó nhanh đẩy ra “Lục Chu Việt, anh bảo cha anh hợp tác thật đúng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, hắn hãm hại cha tôi thân bại danh liệt anh lại ra tay cứu giúp do đó có được tôi!”
Cô làm sao vậy? Hắn là con Lục Phương Đình, ở Ôn Thành tất cả mọi người đều biết Hứa Định Biên và Phó thị trưởng Lục Phương Đình đều bất hòa, hai người tranh đấu mất năm qua đến già cũng chưa ngừng.
|