Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
|
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 5: tận thế đến Sau gần 5 năm đi vòng quanh thế giới thu thập vật tư, cả gia đình Ngọc Thiên Di quyết định trở lại thành phố H chờ tận thế tới. 5 năm qua đi, mấy đứa nhỏ đều đã 5 tuổi, tiểu nhị và tiểu ngũ giống mẹ, các bé còn lại đều giống bố. vật tư mà họ thu thập được cũng đủ cho cả thành phố sống cả đời còn chưa kể không gian của Thiên Di là không gian sống. nàng cũng đã kiến tạo cho tiểu Quân và bảy đứa bé mỗi người một không gian sống tồn tại theo linh hồn còn có thăng cấp nên không lo sợ thiếu vật tư khi tận thế đến.
5 đứa bé đều tu luyện và có cả dị năng. Lão đại và tiểu lục đều là dị hỏa_tử viêm hỏa. tiểu nhị là song hệ thủy và thổ. Tiểu tam là bang, tiểu tư và tiểu thất là hệ mộc và kim. Tiểu ngũ là lôi hệ di năng. Tiểu Quân là Thanh Hỏa nên không có dị năng gì khác.
Sáng nay, cả nhà Thiên Di không ra ngoài đi dạo nữa mà ở ại biệt thự. Biệt thự rộng lớn đã được Thiên Di cho gia cố lại nên rất vững chắc. để an toàn hơn, Thiên Di đã cho người giúp việc nghỉ hết. bảy đứa bé không cần người lớn phải lo lắng, sáng dậy ăn sáng, cùng nhau đi tu luyện. các bé đều hiểu chuyện nên Thiên Di rất an tâm. Nàng cũng thấy mình thay đổi so với kiếp trước. cười nhiều hơn, nụ cười ấm áp hơn không phải là nụ cười hơ hững như kiếp trước nữa.
Cho đến buổi trưa những viên đá nóng cháy từ trên chơi dội xuống mang theo luồng khí tức âm u, theo sau là những cơn mưa keo dài không ngừng trong hai ngày báo hiệu mạt thế đến.
Khi mua tạnh hẳn, số ượng người bị cảm trong thành phố tăng nhanh, bệnh viện trở nên quá tải. bệnh nhân có người trở nên mê man, chính phủ đang tìm đối sách thích hợp.
Đến ngày thứ ba sau trận mưa kinh hoàng thì các bệnh nhân bị hôn mê đã tỉnh dậy, nhưng họ đa không còn à con người nữa mà đã trở thành những con quá vật. bon chúng cắn con người, truyền bệnh nhanh chóng cho kẻ khác . những người bị cắn mắt lồi ra, cơ thể bốc mùi kinh khủng, làn da tái xanh, họ trở thành vô tri tri thức, thấy người là cắn. ăn thịt người. cả thành phố đang rất hỗn loạn. con người không ai dám đi loạn lung tung trong thành phố, trở nên ích kỷ hơn. Ngoài đương tùy tiện có thể bắt gặp cảnh một người cha hay một người bạn đẩy vợ con hay người bạn kia của mình vào đám quái vật để chạy thoát thân.
……………………………
Trong biệt thự của Ngọc Thiên Di mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường, vẫn ăn uống bình thường, vẫn tu luyên thì tu luyện dường như đám quái vật ngoài kia không ảnh hưởng gì đến họ cả.
Sau khi xem xong đoạn tin tức phát xong trên TV, Ngọc Thiên Di quyết định họp hội nghị gia đình. Nhìn các con không có biểu hiện sợ sệt hay khóc nháo khi thấy đám quá vật thì nàng tự nhận gien di truyền của bản thân mình rất tốt.
-Các con cũng thấy tình hình bên ngoài rồi đấy, nêu chút ý kiến đi?
-Theo e nghĩ chúng ta cư ở biệt thự trước, đợi bên ngoài ổn định rồi tính tiếp.
-chị cũng nghĩ như vậy, chắc sẽ có người kiến tạo căn cứ. cư đợi thôi.
-mẹ, chúng ta phải tìm chỗ dự thật lớn a!
-Tiểu ngũ nói xem chúng ta nên tìm ai a?
-tất nhiên là tìm ba ba.
Các bé còn lại đề cho tiểu ngũ một ánh mắt xem thường” biết ngay mà”
-con biết baba ở đâu sao?
-mẹ thật ngốc, chúng con đều biết. tiểu thất mân miệng nói. Ý của các bé là các các bé đều biết baba mình đó.
-thôi, xem tình hình một tháng nữa rồi tính tiếp. đến khi đó các con không được quá tin người. nên giúp thì giúp, nên giết thì giết. chúng ta không phải bồ tát không có trách nhiệm phải cứu giúp tất cả mọi người.
Dặn dò các con tu luyện, chăm sóc mình. Thiên Di liên bắt tay vào luyện dược, chế thuốc cho hành trình sắp tới.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 6: chặng đường Thành phỗ hỗn loạn, người dân chỉ biết dựa vào chính phủ hay các đại gia tộc khác hành động rồi bám theo. Tại sảnh chính của Triệu gia, các đại gia tộc lớn đều tụ họp lại bàn kế sách thích đáng.bọn họ là 5 đại gia tộc lớn nắm trong tay không ít nhân lực, kể cả dị năng gia dưới trướng bọn họ sau mạt thế chỉ một vài ngày cũng không thiếu. Triệu gia chủ lên tiếng trước:
-Chính phủ đang có ý định thành lập căn cứ tại G, chúng ta có nên theo họ không?
-Theo cháu, chúng ta nên tách riêng ra khỏi chính phủ. Bon họ trước đây từng nghi kỵ chúng ta. Chúng ta đi theo chắc chắn không có quả ngọt để ăn. Với tình hình chung hiện tại 5 đại gia tộc cũng không cần bán mặt mũi cho chính phủ nữa. Ngô Lâm nói.
-Ta cũng nghĩ như tiểu Lâm nói, bọn trẻ đều có dị năng không cần sợ. chúng ta cũng có quân đội của riêng mình. Ngô gia chủ nói.
-Cháu muốn thành lập căn cư riêng ở vùng Hải Nam, nơi đó là vùng bình nguyên, dễ xây dựng cũng dễ phòng thủ. Trước tiên chúng ta cứ có căn cư riêng đã. Khi đã lớn mạnh rồi thì không sợ bên chính phủ có động tác dư thừa nào khác. Âu Dương Minh xoay chiếc ly trong tay nói.
-Cháu cũng nghĩ như Minh. Chúng ta có quân đội, có vật tư đầy đủ lo gì không có nhân lực. Đường Nhiên nói.
-Vậy thì Quyết định thế đi. Chúng ta ổn định lại nhân thủ một chút. Xuất phát càng nhanh càng tốt.
-Được.
Động tác của 5 đại gia tộc rất nhanh được thông báo đi. Ai đi theo họ sẽ được bảo vệ chu toàn. Họ cùng chào mừng các dị năng giả, ai gia nhập sẽ có đãi ngộ hợp lí.
Một tuần sau đội ngũ 5 đại gia tộc lên đường.
………………………………………………
Tin tức 5 đại gia tộc tách khỏi chính phủ thành lập căn cứ riêng được truyền đi rất nhanh. Có người thì theo đoàn chính phủ. Có người thì muốn đi theo 5 đại tộc. mọi người rất nhanh theo ý muốn của mình mà nhanh chóng xuất phát.
Tại biệt thự Ngọc gia, trải qua một tháng chỉnh lý, mọi người đều đã tụ tập đầy đủ. Thiên Di dẫn các bé ra chiếc xe Hummer đã dược cải tạo rất chắc chắn, đủ rộng rãi cho nhiều người ngồi, các bé ngồi cũng thoái mái.
Cho xe khởi động, Thiên Di hỏi các bé:
-Các con muốn đi đâu?
-Đi theo baba . các bé đã thống nhất chung ý kiến là đi theo baba để mẹ và các baba được ở gần nhau.
-vậy thì đi theo 5 đại gia tộc vậy.
Trên đường đi, Thiên Di luôn duy trì tốc độ xe bình thản. không phải nàng không muốn đi nhanh mà nàng chưa biết đối mặt với ba ba các bảo bảo ra sao. Mà đường đi cũng bị phá hủy quá nhiều nên xe không thể đi nhanh được. trên đường đi, nàng luôn để các con và tiểu Quân luyện tập một chút. Đối với các con nàng luôn có đủ tự tin cùng kiên nhẫn để chỉ dạy các con. Nàng luôn ở trên xe để các con xuông dưới giết tang thi nếu có nguy hiểm thì nàng mới rat ay. Khi đi qua các siêu thị hay tiệm thuốc lơn nàng cũng xuống xe cướp bóc một phen, chẳng ai chê vật tư nhiều cả.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 7: sủng vật kinh dị Chiếc Hummer chạy từ từ trên, trông qua vô cùng nhàn nhã. Đã một tuần trôi qua kể từ khi ra khỏi thành phố H, dọc theo đường quốc lộ bắt gặp không ít xe cũng theo hướng này. Ngọc Thiên Di cảm thấy cuộc song khi mạt thế tới giống như khi nàng còn ở kiếp trước, cường giả vi tôn.
Xe chạy đến khi chiều tối, nàng cho xe dừng trước một thôn khá nhỏ. Cả thôn đều rất vắng vẻ. không khí mang vẻ kì dị, có chút âm u. Từ khi nàng cho xe dừng ở đây thì không thấy có một con tang thi nào như thể đã được dọn sạch sẽ từ trước.
Cho xe dừng trước một căn hộ coi như hiện đại nhất thôn, nhà này chỉ là một căn nhà cấp bốn mà thôi nhưng nàng chọn nó vì có hàng rào xung quanh nên có vẻ an toàn hơn một chút.
Các bảo bảo xuống xe ngay sau nàng cùng Thiên Quân. Hai bé gái ngay lập tức chạy tới ôm đùi nàng làm nũng.
-Mẹ! Chi Nhi đau mông quá.
-Diên Nhi đau đau, mẹ thơm thơm.
Nàng biết hai tiểu quỷ này lại làm nũng nhưng cũng thương các bé ở trên xe cả ngày không hoạt động gì. Hôn vào má hai bé thật kêu nàng mỗi tay dắt một bé đi đến cửa nhà này quan sát. Các bé trai còn lại thấy mẹ thơm tỷ tỷ và muội muội thì rất ghen tỵ nhưng cũng không thể hiện rõ rang vì các bé đều cho rằng “các bé đã lớn rồi, đều là nam tử hán, không mềm yếu nũng nịu như con gái”.
-Tiểu Quân dẫn tiểu Hàn, tiểu Triệt, tiểu Thần, tiểu Âu, tiểu Ân đi xung quanh nhìn một chút. Nếu gặp nguy hiểm thì không cần mạnh mẽ đối kháng mà trở lại ngay lập tức.
-Vâng.
Thiên Quân dẫn các bé đi ra ngoài tuần tra. Còn nàng thì dắt Chi Nhi cùng Diên Nhi đi xung quanh căn nhà trước. thấy mọi thứ bên ngoài bình thường thì nới dẫn hai bé mở cửa đi vào nhà.
Căn nhà rất sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp không có dấu hiệu của sự đánh nhau. Đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu bị thu dọn đi, chăn màn được gấp rất ngay ngắn. đã trải qua mạt thế hơn một tháng nên căn nhà có hơn bụi chứ không có dấu hiệ bất thường gì khác.
Nàng cùng với hai con thu dọn một chút rồi lấy nguyên liệu trong không gian ra chuẩn bị nấu ăn. Kiếp trước nàng chỉ biết nướng thịt thôi nhưng từ khi có các bảo bảo nên nàng cũng học nấu nướng. tuy không thể như đầu bếp nổi tiếng nhưng cũng không kém là bao. Nàng thấy gas trong nhà này vẫn còn nên không lấy bình gas trong không gian ra. Nàng định nấu cơm nhiều một chút để cho vào không gian để ngày mai ăn trên đường, nấu ba món mặn, một canh đầy đủ dinh dưỡng. khi đã nấu xong thì Thiên Quân và các bé còn lại đã trở về.
-Tỷ! đệ đã về
-Me! Con đã về.
-Bên ngoài có gì không?
-Rất yên tĩnh, không thấy người hay tang thi gì cả, rất đáng nghi. Tiểu Thần tranh công trả lời trước.
Nàng thơm các bé mỗi bé một cái kể cả Thiên Quân cũng không bỏ qua. Nhìn Thiên Quân mặt đỏ vì xấu hổ còn các bé trai còn lại thì vui vẻ nàng liền dục đi rửa tay rồi ăn cơm.
Tuy bữa cơm nay không sang trong như trước mạt thế nhưng các bé đều ăn đến vui vẻ. nhìn đệ đệ và các con vui vẻ ăn món ăn mình làm ra, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, không cần gì hơn.
Dọn dẹp sạch sẽ, đưa các thứ không cần đến vào không gian, nàng đưa một chiếc giường siêu lớn ra để giữa nhà đủ cho mười người ngủ thì giục các bé đ đánh răng và đi ngủ. mọi người đừng thắc mắc tại sao lại không thấy gia đình nàng đi tắm vì yêu cầu cơ bản tu luyện đầu tiên của nàng đối với bọn nhỏ là sử dụng “chú” làm sạch cơ thể đầu tiên nên trước khi đi ngủ chỉ cần niệm một câu chú ngữ đơn giản là sạch sẽ, tiết kiệm nước rất nhiều.
Vì đi đường mệt nhọc nên các bé rất nhanh đi ngủ. nàng gác đến nửa đêm sau đó sẽ thay ca với Thiên Quân.
Đến nửa đêm, bỗng xung quanh có tiếng rít gào dữ dội. nghe như tiêng chó hú. Các bé nhanh chóng thức dậy nhưng không có biểu hiện sợ sệt chút nào, mà chỉ có bình tĩnh cùng chút ít hưng phấn. nàng cảm thấy các bé quá là “ không giống người thường” không biết giống nàng hay ba ba các bé đây.
Nàng dẫn đầu đi ra ngoài, nhìn con vật cao lớn trước mặt giống sư tử nhưng nó còn to gấp đôi gấp ba con sư tử bình thường thì nàng đã biết tại sao ở đây lại sạch sẽ thế rồi.
-Đây hình như là giống chó sư tử thì phải. Thiên Quân nói:
-Nó đã bị biến dị.
-Mẹ, nó có răng kiếm kia. Tiểu Ân hung phấn kêu lên.
Khóe miệng nàng không tự chủ được giật giật. con vật cao lớn trước mặt này có rang kiếm dùng để giết người này thế mà con nàng hung phấn thế ư.
-Con cảm thấy nó thật đáng yêu. Tiểu Thần nhìn con sư tử “giả” khen ngợi.
Thiên Quân cảm giác cháu của mình toàn những đứa không bình thường nhưng tuyệt nhiên cậu sẽ không thừa nhận là cậu cũng thấy con vật này đáng yêu đâu.
-chúng ta nên làm gì với con Sư tử “giả” này nhỉ?
-Con thấy nó ăn nhiều vậy chắc có tinh hạch rồi. Tiểu Triệt đã từng nhin qua một quyển Mạt thế văn nên nghĩ như vậy.
-con muốn nó làm sủng vật của con. Diên Nhi nói.
-Vậy được, ai thần phục được nó thì nó sẽ là sủng vật của người đó.
Con Sư tử giả cảm thấy đám người trước mặt này thật đáng sợ. nhìn thấy nó mà không kêu la hay chạy gì cả mà còn nhìn nó bằng ánh mắt “long lanh”. No cảm thấy bữa ăn này của nó sợ nuốt không nổi. nó muốn chạy trốn, nó có dự cảm không lành rồi.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 7(tt) Con sư tử “giả” thấy tình thế không ổn nên nó định quay đầu chạy nhưng Ngọc Thiên Di đã nhanh tay bố trí một cái kết giới xung quanh đây nên nó không thể chạy đi đâu được.
Mấy đứa bé đều nhìn vào con sư tử “giả” này. Ngọc Thần cảm thấy bé à anh cả nên phải ra trước. bé đi đến chỗ con vật, nhìn con vật rồi nói:
- Làm sủng vật của ta đi.
Con sư tử “giả” này đã mở ra linh trí nên nó có thể nghe hiểu được đứa bé trước mắt này nói gì. Nó cảm thấy bị vũ nhục. một tháng trước tuy nó chỉ là một con chó bình thường nhưng một tháng trước nó bị cái gì đó bắn vào người và trở nên cao lớn. nó cảm thấy rất đói nên nó đã ăn hết người ở khu vực quanh đây mặc dù nhưng người đó đã không còn tươi ngon nữa. nhìn con người bé nhỏ trước mắt này muốn nó làm sủng vật, nó phải ăn “thức ăn” này để cho chúng biết sức mạnh của nó.
Con vật giơ hai chân chồm về trước định vồ lấy Ngọc Thần nhưng bé đã nhanh chóng nhảy sang bên cạnh. Thấy bé tránh được thì con vật càng tức giận, nó rống lên một tiếng rồi lao về phía bé, cái miệng to đùng hòng nuốt chửng lấy bé. Nhìn con vật đang lao về phái mình, Ngọc Thần giơ tay lên nhưng ngọn lửa màu tím nhanh chóng tụ lại thành một quả cầu. “ viêm cầu” quả cầu lao vào con vật, con vật lui về đằng sau né tránh. Tuy uy lực của quả cầu không nhỏ nhưng con vật chỉ bị cháy vài sợi lông chứ không thương tổn nặng, nó cảm thấy thân minh nóng rát. nhìn những quả cầu liên tiếp lao về phía mình nó càng chật vật né tránh. Nó cảm thấy con người bé nhỏ này đã chọc giận nó. Nó lao nhanh về phái trước mặc kệ những quả cầu lửa lao về phía nó, nó chồm lên dùng móng vốt đánh về phái Ngọc Thần. cả hai né rồi lại đánh qua qua lại lại mà không phân tháng bại.
Các bé còn lại nhìn trận đánh thỉnh thoảng lại bình luận vài câu.
-dị hỏa của đại ca cũng không làm gì được nó, vậy thì tiểu lục cũng không có khả năng thắng được rồi.
-Đúng vậy.
-Tam ca đến lượt ca rồi, đã qua 30 phút rồi.
Ngọc Triệt nhanh chóng tham gia trận chiến. Ngọc Thần biết mình đã hết thời gian, tuy hơi buồn một chút nhưng bé cũng đành chấp nhận kết quả này. Ngọc Thiên Di cho bé một nụ cười an ủi rồi tiếp tục quan sát trận chiến. Ngọc Triệt dùng “kiếm băng ” mà bé tạo ra chém liên tục vào phần mềm của con vật nhưng chỉ khiến nó chảy chút máu mà thôi. Cậu bé quyết định dùng “ băng hóa”, nhưng nơi băng bị băng hóa đều có một tầng băng cưng, dày bao phủ. Con vật né tránh liên tục nhưng lần băng hóa. Nó chỉ bị dính một chút thôi mà đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ngọc Hàn tiếp tục cuộc chiến thay thế cho Ngọc Triệt, bé gieo những hạt mầm xuống đất, chúng tạo thành dây leo , ngọn của chúng biến thành những ngọn giáo bằng kim loại sắc bén đâm về phía con vật. nhìn tình huống này, Ngọc Thiên Di bỗng cảm thấy con nàng đứa nào cũng phúc hắc cả.
Ngọc Hàn cũng không thể thu phục được con sư tử gia này. Bé Ngọc Ân tuy cũng thuộc hê mộc-kim như Ngọc Hàn nhưng bé sử dụng các cây leo muốn cuốn con vật lại rồi phóng những chiếc kim to như chiếc đũa về phia con vật. nhìn con vật có khả năng biến thành con nhím mọi người đều có cảm giác đồng cảm.
Nhưng bé Ngọc Ân của chúng ta vẫn không thể thu phục được con vật này vì nó quá nhanh nhen và giảo hoạt.
Bé Ngọc Ân cũng ra thử nhưng kết quả cũng y hệt anh Ngọc Thần của bé, vì vậy Ngọc Diên cũng không chịu thua kém mà ra tay thử. Tường đất và con thủy long mà bé tạo ra sau nhiều lần giam cầm nhưng vẫn bị phá vỡ nên bé lạ bị nockuot rồi. Còn về Thiên la địa võng do Ngọc Chi sử dụng lôi hệ di năng tạo ra cũng chẳng giam giữ con vật được bao lâu.
Nhìn các bé đã đã đấu hết lượt với con sư tử “giả” này mà vẫn không giành được phần tháng nên nàng đã quăng ra một câu nói nhằm an ủi các bé
-con Sư tử “giả” này bởi vì thức ăn đầy đủ, nó tiến hóa rất nhanh đã là cấp 2 trung cấp nhưng nó là động vật nên sức mạnh lớn hơn nhiều nên cấp 2 đỉnh cấp của các con mới có thế ngang bằng được.
Thiên Quân thấy tỷ tỷ mình kỳ thật cũng rất phúc hắc, biết mấy bảo bảo không thể đánh thắng mà còn cổ vũ chúng đi thu sủng vật.
-ai da, con phải tu luyện để nhanh đạt cấp 3 mới được.
Ngọc Chi than thở kêu, bé mệt mỏi đánh nhau vậy mà cũng không thắng được đối thủ chỉ mới cấp 2 trung cấp. thật là mất mặt quá đi. Các bé còn lại không nói gì nhưng đều cùng chung ý tưởng với Ngọc Chi.
Nhìn các bé đều có ý chí tiến lên như thế nàng rất vui mừng. nàng biết các bé không thể thu phục được con sư tử “giả” này nhưng đây ccungx là cơ hội để các bé nâng cao thực lực của mình. Nhìn sang Thiên Quân,nàng biết cậu cũng muốn thu phục con sủng vật này.
-Tiểu Quân, đê ra tay đi.
-vâng.
Nhìn vào ánh mắt tín nhiệm của tỷ tỷ, cậu biết rắng mình sẽ chiến thắng. Thiên Quân sử dụng thanh hỏa đan thành từng tấm lười xung quanh con vật. tấm lửa dính sát vào có thể nghe tiếng cháy xèo xèo. Mỗi khi nó đột phá một tấm lưới thì lại có một tấm lưới khác dính vào nó. Nó cảm thấy nóng hơn ngọn lửa màu tím hồi nãy rất nhiều. nó biết người trước mặt này lợi hại hơn những đứa bé hồi nãy.
Thiên Quân đi lại gần con vật, nhìn nó dãy dụa trong tấm lưới, cậu nhẹ nhàng hỏi:
-hãy làm sủng vật của ta, mi sẽ không bị đói.
Nhìn con vật vẫn còn giãy dụa trong tấm lưới cậu bắn hai quả cầu lửa trung bụng của nó khiến nó kêu thảm thiết.
-Nếu không ta sẽ giết mi, lấy tinh hạch của mi.
Con sư tử giả mới đầu còn giãy dụa nhưng khi nghe đến từ tinh hạch thì nó bắt đầu suy nghĩ. Nó nhìn con người trước mặt thì thấy biết chắc nó không đồng ý sẽ chết. nếu có thoát thì cũng chẳng chạy được bao xa vì vì nó nhìn được người con gái lơn nhất trong nhóm người này mới là người mạnh nhất. nếu đi theo những người này nó sẽ được ăn no và không bị lo lắng bị giết lấy tinh hạch. Nó gầm lên một tiếng nhìn về phía Thiên Quân chấp nhận đầu hàng.
Thiên Quân biết mình đã thành công nên rất vui mừng. cậu nhanh chóng thu hết tấm lửa quanh con vật chỉ để lại một tấm lửa. niệm một chú cổ xưa mà tỷ tỷ đã từng dạy, một ngọn lửa màu xanh nhỏ từ trán của cậu bay vào trán của con vật đánh vào trong linh hồn khiến nó cảm thấy toàn thân run run. Cậu thu lại tấm lửa cuối cùng rồi nói với con vật:
-từ này sẽ gọi mi là Bento, đừng nghĩ đến chuyện phản bội bởi mi sẽ biến thành một đống tro tàn ngay lập tức.
Cậu dắt Bento đi lại phía tỷ tỷ và các cháu. Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mấy bảo bảo cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng chút xíu.
-Làm rất tốt.
Nàng cho Bento uống hai viên Hồi Đơn khiến nó trở lại sung sức như trước, những chòm long bị đốt cháy cũng trở lại như thường khiến nó thật vui vẻ.
Để Bento ở ngoài canh gác, mọi người đi vào trong nhà tiếp tục nghỉ ngơi.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 8: mẹ là vô địch. Mặt trời vừa lên là tất cả mọi người đều ngủ dậy. các bé cùng với Thiên Quân cùng nhau tu luyện. nàng chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng chỉ là cháo hoa và trứng trần nước sôi nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng. các bé thì được uống thêm sữa. Bento quá to nên được nàng cấp cho 10 quả trứng gà và 5 viên tinh hạch cấp thấp mà dọc đường đi các nàng lấy được. vì các nàng tu luyện khí công nên không cần dựa vào tinh hạch để thăng cấp.
Các nàng cũng không cần gấp gáp lên đường. 8 giờ sáng, sau khi sửa sang lại mọi thứ, xe mới bắt đầu chạy.
Bento vì quá to không thể ngồi ở trong xe nên Thiên Quân đã cho nó vào không gian của mình.
Hôm qua các nàng đã ra khỏi thành phố bắt đầu đi qua các vùng nông thôn. Tuy đường nông thôn không như đường quốc lộ nhưng cũng đủ rộng cho xe ô tô đi, nhưng cây cối ở đây lại sinh trưởng rất rậm rạp.
Đi vào khu rừng này, nàng để xe đi thật chậm, dặn các bảo bảo và Thiên Quân nhắm mắt cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh đây.
Nếu như nàng xuống xe có thể thấy có những dây leo bò đi theo xe nhưng chung không làm gì. Các dây leo dần dần lớn hơn, chúng bò theo xe như những con rắn săn mồi xác định vị trí mục tiêu và khi kẻ địch không để ý thì cho một kích trí mạng.
Đi được 1km, xe dừng lại. các nàng vẫn ở trong xe chứ không ra ngoài. Các bảo bảo cũng mở mắt ra. Nhìn những dây leo múa máy xung quanh xe, họ không có chút biểu hiện sợ hãi nào.
Ngọc Hàn và Ngọc Ân bởi vì là hệ mộc –kim nên có thể cảm nhận được sự khác là của cây cối xung quanh. Chúng cũng như các hạt giống mà các bé có, đều có một chút ý thức nhưng những cây cối này thì khát máu và cuồng bạo hơn.
-mẹ! ở đây không có động vật nào hết.
Ngọc Chi bày tỏ sự bất mãn của mình. Đêm hôm qua không thu phục được Bento nên bé cảm thấy rất không vui nên khi thấy mẹ dừng xe ở đây thì bé cứ tưởng rằng mẹ lại cho mấy bé bắt sủng vật nữa.
-đây là địa bàn của mấy dây leo, em nghĩ rẵng sẽ có động vật nào chứ.
Ngọc Thần cho Ngọc Chi một ánh mắt “ thật là ngốc”. vấn đề dễ dàng thế này mà cũng hỏi, bé cảm thấy chỉ số thông minh của baba Chi Nhi quên không di truyền cho bé rùi.
-cạu thấy các con vật nên nghĩ cách xử lý mấy cây quái vật trước mắt này đi, nó là cấp 3 trung đó.
Thiên Quân quăng một câu nói hết sức có lực sát thương cho mấy bé.
“lại cấp 3” các bé đều có chung một ý nghĩ. Các bé đều cảm thấy mấy con quái vật này tiến hóa quá nhanh làm các bé phát triển không theo kịp nhưng các bé lại không hề được thông báo cho biết rằng những con quá vật như hôm qua hay những dây leo này thăng cấp nhanh như vậy là do chúng nó có nguồn thức ăn đầy đủ, háp hụ đầy đủ năng lương khi mạt thế đến. Còn mấy con tang thi các bé tiêu diệt trong thành phố chỉ nhiễm độc nên chúng còn rất yếu nếu tiến hóa cũng chỉ là cấp 1 là cao nhất.
Nhìn các bảo bảo nhíu mày, khổ nghĩ nàng cảm thấy có chút buồn cười nhưng nàng quyết định nhanh chóng giải quyết mấy cái dây leo này, nàng không nghĩ ban đêm ở trong rừng là niềm vui dã ngoại đâu.
-mẹ sẽ cho Ân Ân, Hàn Hàn chút lễ vật.
-Thật ạ.
Hai bé nghe nói mẹ sẽ cho lễ vật thì mắt đều lung linh tỏa sáng. Lễ vật này chắc chắn chơi rất vui.
|