Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
|
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 12: gặp mặt kẻ vô liêm sỉ. Chiếc xe Hummer được cải tạo lại vô cùng rộng rãi, trong xe chỉ có hai người lớn, 1 cậu bé vị thành niên và 8 đứa trẻ nên không gian xe cũng không chật trội chút nào.
Xe chạy trên đường không ngừng lại cả ngày không ngừng nghỉ, ban đêm chọn được địa điểm tốt thì dừng chân, nếu không tốt thì nghỉ luôn ở trên xe. Sau 2 tuần mọi người cũng đến được thôn Trầm Khê cửa vào cửa ngõ đầu tiên của Bình Lang cao nguyên.
Cho xe dừng lại nghỉ ngơi hết đêm nay, ngày mai mới bắt đầu xuất phát tiến vào Bình Lang cao nguyên.
Dọn dẹp đồ đạc xung quanh, chuẩn bị mọi thứ cho bữa tối. Trần Vân Yên lúc đầu cũng không quen, thấy Thiên Di cứ mỗi lần nghỉ đều biến ra bếp gas, gạo, đồ ăn tươi sống và nước uống thì rất ngạc nhiên nhưng cô cũng không hỏi. ai cũng có bí mật của mình, dạo này cô đi theo Ngọc Diên đánh tang thi nên khả năng vận dụng thủy cầu và roi nước cũng thêm linh hoạt. có tang thi phụ trợ nên dị năng của cô tăng lên nhanh chóng. Cô càng khâm phục cô gái trẻ hơn cô hai tuổi này. 18 tuổi sinh 7 đứa trẻ mà con nuôi dạy thật tốt. đứa trẻ nào cũng không tầm thường. tiểu Nghị đi theo mấy đứa trẻ cũng sáng sủa hơn không ít. Đến giờ cô mới biết tiểu Nghi cũng là dị năng giả hệ tinh thần. mỗi lần có tang thi bé đều phát hiện đầu tiên. Cô rất tự hào.
Vì sắc trời còn sớm nên mấy đứa nhỏ theo Thiên Quân đi luyện quyền, ngay cả Tiểu Nghị nhỏ nhất cũng không tham lười mà đi theo luyện. Thiên Di bị Trần Vân Yên cướp mất công việc nấu nướng nên không có việc gì làm đi ra một góc tĩnh tâm tu luyện đốt phá Tử Liên tầng 4. Hiện giờ Tử Liên trong đan điền của nàng ở tầng thứ 3 đã chuẩn bị nở rộ cho một lần đột phá, trong vòng 1 tuần này sẽ đột phá. Tử Liên hiện giờ đã có 30 cánh hoa mà đã nở ra được 25 cánh rồi. so với kiếp trước phải gọi là tiến bộ thần tốc.
Mấy bảo bảo do có Tử Liên của nàng truyền thừa nên mấy bé cũng có sự bảo vệ của Tử Liên. Nếu bảo bảo gặp nguy hiểm gì thì cánh hoa Tử Liên ở mi tâm các bé sẽ tự động kích phát ra tầng bảo hộ bảo vệ các bé an toàn. Nếu có bị lạc nhau hay nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng có thể dựa vào Tử Liên để tìm ra các bé dễ dàng.
……………….*****……………….
7 giờ tối, sau khi cơm nước xong thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều nằm trên nệm mới đươc trải ra rồi nghỉ ngơi. Dị thế tiến đến nên cũng chẳng có hoạt động giải trí nào, nghỉ ngơi dược bao nhiêu thì nghỉ bấy nhiêu. Không cần ai gác đếm cả vì tang thi quanh đây đã được thanh toán qua rồi chả có một cái.
Chưa kịp ngủ thì đã bị tiếng xe ô tô đánh thức. ba chiếc xe kiểu thể thao không chút khiêm tốn nào dừng xe lại căn nhà chỗ các nàng đang nghỉ ngơi. Xuống xe là 10 người 2 nữ 8 nam. Hai cô gái trẻ rất xinh đẹp, 8 người còn lại nhìn trông giống bảo vệ.
Bọn họ không kiêng nể gì mà bước vào nhà các nàng, thấy chiếc Hummer trước cửa bọn chúng đã ao ước, vào nhà thấy chỉ có phụ nữ và trẻ em liền lộ ra vẻ vênh váo tự đắc không sợ gặp cao thủ nữa.
Hai cô gái đi vào thấy Trần Vân Yên liền lộ vẻ khinh miệt.
-ai ôi. Đây không phải là Vân Yên minh tinh sao? Hay là bảo mẫu nào vậy .
-Em còn không biết, cô ta vốn dĩ là bảo mẫu mà. Haha.
-cô ta thật có khả năng, leo lên giường Kiến An một lần mà sinh được liền. hay đứa trẻ không phải của Kiến An.
-ai mà biết được có phải con của Kiến An không hay là của người đàn ông nào khác.
-haha…
Hai cô gái không ngừng mỉa mai Trần Vân Yên nhưng không có ai đáp lại thì các tức tối hơn. Thấy cô gái ngồi gần Trần Vân Yên xinh đẹp hơn các cô thì càng tức tối hơn, ánh mắt trở nên âm độc.
-ở đây toàn những kẻ không ra gì. Toàn kẻ không chồng mà có con. Không biết mấy đứa trẻ này được trộm từ đâu ra.
- nhìn thật chướng mắt.
Bọn trẻ nghe thấy như vậy liền tức giận muốn ra tay đánh người nhưng thấy ánh mắt của mẹ thì đều dừng lại chỉ có thể ấm ức trong lòng. Mẹ là người vĩ đại nhất trong lòng các bảo bảo sao có thể để người khác sỉ nhục. ánh mắt Thiên Quân nhìn đám người mới tới như nhìn người chết.
Nhìn thấy ánh mắt kia, hai cô gái có chút sợ nhứng nhìn thấy bên kia chỉ có phụ nữ và trẻ em liên “can đảm không sợ chết” nữa. nhìn đống chăn ấm áp và nệm mềm mại mà mình từ lâu không được sử dụng liền phân phó cho thuộc hạ:
-đi đuổi bọn chúng ra ngoài cho ta, lấy cả xe nữa.
Bọn chúng liền coi đồ vật trong là của bọn chúng nên thẳng tay muốn cướp hết. bọn chúng chẳng phải người hiền lành gì, trước mạt thế là một bang nho nhỏ, hai cô gái này là con của bang chủ. Trước mạt thế, hai cô vì muốn đeo bám vào cành cao mà tham gia vào giới giải trí. Cậy vào thế lực của cha mình mà làm không ít việc bẩn, mạt thế đến không kịp đoàn tụ với gia đình nên bị thất lạc phía sau.
Nhưng hai cô cũng không phải kẻ vừa, lợi dụng những kẻ cha mình để lại mà đi được đến đây.
Đám người vệ sĩ “ đen” này cũng chẳng có lương tâm gì, thấy hai người các nàng xinh đẹp liên nổi lên dục vọng, có mệnh lệnh thì kẻ nào cũng hào hứng xông lên.
Vút…
Một vòi nước đập vào kẻ xông vào trước tiên lên khiến kẻ đó bay thẳng ra ngoài. Bọn chúng cũng có người có dị năng nhưng tường đất mới dựng lên bị nước đập vào liền sụp, lửa chưa kịp cháy thì đã ướt hết. 8 người đàn ông khỏe mạnh bị Trần Vân Yên lấy ra luyện tập, không thể chết nhưng cũng chật vật chẳng kém. Bị thương nặng nhất có lẽ là kẻ bị đạp ra ngoài cửa kia. Nhìn bọn chúng không thể đứng dậy được nữa, cô mới nhìn hai kẻ đáng ghét kia.
-song nữ Đào gia còn có gì chỉ giáo không?
Khuôn mặt nãy giờ kiêu ngạo trở nên tái nhợt. đắc ý thay thế bằng sợ hãi. Hai người không có chút dị năng nào. 8 vệ sĩ này các cô dùng không ít tài lộc, danh tiếng của cha cô mới ép được bọn chúng đi vào khuôn khổ.
-tôi… xin tha cho tôi.
Cô em có vẻ thông minh hơn, thấy tình hình không ổn liền lập tức xin tha.
-Cút.
Bọn người kia liền bò dậy chạy nhanh ra ngoài, không một chút chậm trễ. Hai cô gái chạy cùng ra, nhưng ánh mắt ngoan lệ trước khi đi cũng không thoát khỏi mắt nàng. Nhưng để lại đối thủ để sau nay giải trí một chút cũng được, nàng không quan tâm lắm.
-Tiểu Nghị, chừa cho họ chút đường sống đi.
Tiểu Nghị nhân cơ hội bọn chúng bỏ chạy liền dùng tinh thần lực của đánh vào sóng não của vài kẻ khiến chúng đau đớn vài ngày không thể dùng được di năng.
Đêm nay là một đêm bình yên trôi qua.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 13: cứu sói. Một ngày mới nữa lại đến, trước khi xuất phát nàng đã nói sẽ ở trong Bình Lang cao nguyên mấy ngày. Các bảo bảo rất vui, chạy lâu như vậy mới được dừng chân “dã ngoại” nên rất thích. Trần Vân Yên có chút lo lắng nhưng thấy các bé vui như vậy cũng không đành lòng dập tắt niềm vui của các bé nên tự nghĩ cùng lắm là ra sức nhiều một chút mà thôi.
Bình Lang cao nguyên so với trước mạt thế thì không khác nhau lắm. những thảm cỏ vàng khô lại mang đến cảm giác tiêu điêu. Xe chạy từ từ nên các bé rất hào hứng nhìn ra bên ngoài. Lâu lâu lại hét lên hưng phấn vì phát hiện một điều thú vị nào đó. Bọn họ như đi du lịch xe đi rất chậm, thậm chí nếu có chỗ đẹp cón xuống xe ngắm cảnh hay nghỉ mát.
Đến ngày thứ hai sau khi vào Bình Lang cao nguyên thì nàng bảo mọi người dừng lại, tuy khó khiểu nhưng Trần Vân Yên cũng không hỏi nhiều. các bảo bảo đều biết mẹ muốn đốt nên rất ngoan ngoãn không làm phiền mẹ.
Sau khi bố trí một kết giới an toàn, nàng liền tĩnh tâm tu luyện để đột phá.
Các bảo bảo thay nhau canh gác cho mẹ, các bảo bảo vậy mà cũng có lời đấy nhé, nguồn linh lực dồi dào từ mẹ các bé tản ra các bé có thể hấp thu tăng linh lực cho bản thân rất nhiều, chỉ mới 3 ngày trôi qua mà bé nào cũng đã lên cấp 3 rồi. còn Thiên Quân đã lên đến cấp 3 cao giai. Ai cũng hí hửng muốn thấy mẹ đột phá ra sao. Trần Vân Yên không biết gì nhưng cô cảm thấy ở chỗ này thoái mái vô cùng như gió xuân mơn mởn, hương hoa sen thơm mát mà trước mạt thế cũng không thể có được. việc hấp thu lượng lớn tinh hạch cũng đã giúp hai mẹ con cô vướt đến cấp 3 dị năng giả.
Đến ngày thứ 4 thì đóa Tử Liên trong cơ thể nàng đã nở hết 30 cánh, một bông hoa sen nhỏ hiện ra rõ ràng ở giữa mi tâm nàng. Các bảo bảo biết là thời khắc mấu chột nên càng khẩn trương hơn.
Bỗng nhiên có tiếng sói tru lên lại gần đây, ai cũng lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu. Ngay cả Thiên Quân cũng thả Bento ra ngoài, nhìn vật thể khổng lồ càng dần càng tới gần liên thấy “vui vẻ” theo định nghĩa của các bảo bảo.
Đó là một con sói màu trắng to lớn như Bento, đôi mắt của nó màu tím nhìn rất đẹp và nó chính là con sói mà đoàn xe của 5 đại gia tộc gặp phải. nó nhìn qua bị thương rất nặng, đôi mắt tím ủ rũ không có chút tươi sáng nào, trên da lông có những vết lở do bị lửa đốt và sét đánh. Nó chỉ nhìn đoàn người một chút rồi chọn một vị trí cách xa 10m nằm xuống nghỉ ngơi. Ai cũng trợn mắt ngạc nhiên vì biểu hiện của nó, nhưng các bé suy nghĩ một chút liền hiểu ra là nó bị nguồn linh lực của Thiên Di tán ra hấp dẫn. các bảo bảo cũng không còn lo lắng nữa mà cũng ngồi xuống tranh thủ tu luyện. Bento hiếm khi được ra ngoài nhưng cũng ngoan ngoãn nằm một chỗ.
Lại 2 ngày nữa trôi qua trong yên lặng, linh lực dao động càng lúc càng mạnh. “bùm” một tiếng, những cánh hoa sen từ không trung không ngừng rơi xuống tạo nên một cảnh đẹp hiếm có. Cô gái đứng trên không trung không ngừng rat ay, kết ấn. bông hoa giữa mi tâm không ngừng nở hết lớp này đến lớp khác cho đến khi bông hoa nở rõ bốn tầng mới thôi. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ thì cánh hoa mới ngừng rơi, Thiên Di cũng tỉnh lại, nàng chậm rãi hạ xuống.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, khuôn mặt trắng noãn, mái tóc màu đen dài đến thắt thưng, môi hồng, mắt đen, mi cong, lông mày như vẽ kết hợp với bông hoa ở giữa mi tâm nhìn càng cực kỳ yêu nghiệt.
-Quá đẹp!
10 tiếng nói cùng vang lên.
Nàng mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng ai cũng ngây ngẩn người.
-Mẹ thành công rồi? Ngọc Thần bộ dáng anh cả hỏi han mẹ.
-ừm.
Sờ đầu con an ủi một chút. Nàng lại nhìn xung quanh đây, những cánh hoa sen bay xuống làm cho những cây cỏ khô vàng trở nên tươi tốt giống như trước kia. Nhìn con sói trắng nằm ở kia, vết thương trên lung đã khép lại rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên có tinh thần hơn. Nàng chợt nhớ ra ấn ký Tử Liên, niệm một câu chú, ấn ký liền biến mất.
Trầm Vân Yên cảm thấy mình đang được xem phim chứ không phải đời thực, đợi khi cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức thì cô mới biết đây là thật. cô gái đã cứu cô không phải người bình thường, khi thì là tiên nữ, có lúc lại là ác quỷ. Nhưng cô lại không sợ chút nào mà có cảm giác hưng phấn nữa.
-Tỷ!
-Mẹ!
Mọi người phục hồi tình thần lại vây quanh nàng, ngay cả Bento cũng không chịu yếu thế mà hưng phấn nhảy nhót xung quanh.
-Khổ cực rồi.
-con rất ngoan, con đã đến tầng 3 rồi.
-Ân.
Mấy bảo bảo líu ríu không ngưng kể về mấy ngày hôm nay, nàng mỉm cười lắng nghe, mội cảnh hòa thuận ấm áp.
Nhìn con sói đàng xa, vẫy tay gọi nó lại gần.
-đi theo ta.
Con sói hưng phấn gật gật. trong lúc đột phá nàng trợ giúp nó một phần nhưng cũng vô tính để lại một tia linh lực và linh hồn trong nó nên nàng có thể nói chuyện với nó.
Mọi người quyết định nghỉ hết hôm nay rồi mới đi, ăn no ngủ kỹ, ôn chuyện.
Trên đường đi một chiếc xe chạy cùng hai con vật to lớn chạy song song. Trên lung mỗi con vật là 3 đứa bé nhỏ nhỏ tạo nên tổ hợp kỳ dị.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 14: Bảo An trấn. Xe chạy 2 ngày đường thì đến Bảo An trấn, Ngọc Diên, Ngọc Chi, Ngọc Ân, Ngọc Triệt đã tới hơn một chút và đang thanh lý tang thi xung quanh đây.
ở đây mọi thứ trở nên thật sự rất tồi tàn, khi mọi người đi vào một căn nhà định vào nghỉ qua đêm thì chân tường không chỗ nào là lành lặn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cả nhà lại kéo nhau ra ngoài đường ngủ.
Cả trấn lớn như vậy cũng chỉ có các nàng trụ, không có một chiếc xe nào đi ngang qua. Bầu trời mạt thế không như trước, cả bầu trời đen không có một ngôi sao mà chỉ có những dải màu đỏ xung quanh chân trời.
Hôm nay các nàng không nấu ăn mà chỉ ăn bánh mì với bích quy có sẵn. ngồi ngay trên đường cái nghỉ ngơi, các bé cũng không ầm ĩ đòi hỏi mà tranh thủ tu luyện.
Đến khi trời tối hẳn, các nghe thấy các tiếng sột soạt xung quanh, các ngôi nhà phát ra những tiếng kêu kì lạ.
Ngọc Thần cùng với Thiên Quân tạo ra những quả cầu lửa chiếu sáng xung quanh. Mọi ngươi đều cảnh giác đứng lên sẵn sang triệu tập vũ khí của mình để chiến đấu.
Thứ đi ra từ bức tường khiến mọi người có chút sởn tóc gáy thay vì hưng phấn. vì sao à, thấy một đống chuột không ngừng từ bờ tường qua lại một cách bình thường xem có nhột không? Cả nghìn con chuột giương lên ánh mắt đỏ máu nhìn các nàng một cách “thèm khát” thật sự rất ghê tởm. một con chuột to ngang con mèo lại có thêm răng nanh nên phải cẩn thận tránh bị cắn.
Ngay cả Bento và Lang cũng gầm gừ không ngừng, hai con vật to lớn bắt đầu hả mồm lớn bắt đầu phóng lửa thiêu chảy mấy con chuột tới gần thành một mảng than đen còn bốc khói. Nếu có con chuột nào tới gần thì sử dụng móng vuốt to lớn quơ ngang một cái là bẹp.
Hai căn dây leo từ tay của Ngọc Hàn và Ngọc Ân bắt đầu phát triển mạnh mẽ. chúng nó có linh tính rồi cũng không cần chỉ huy quá nhiều. hai cây này cứ phát triển không ngừng tạo thành nhiều cây nhỏ đâm xuyên qua mấy con chuột như xuyên xâu thịt, con chuột bị xuyên qua lập tức bị hút khô trở thành xác khô.
Ngọc Thần sử dụng Tử Viêm Hỏa tạo thành những mũi tên lửa bắn xuyên qua mấy con chuột cùng lúc, Ngọc Âu cũng không cam chịu yếu thế sử dụng Tử Viêm Hỏa tạo ra một cái roi lửa quất đi quất lại. con chuột nào bị dính phải lửa của hai bé đều thành than.
Ngọc Triệt trông lại rất giống công tử nho nhã, chỉ một cái phất tay một đoàn sương trắng băng qua đóng băng mấy con chuột trong phạm vi 1m2 . khối băng mang theo đám chuột vỡ vụn, nói chung là xác vẫn con mà không nguyên vẹn mà thôi.
Ngọc Diên cũng không cam chịu thua kém một tay tạo thủy tiễn, một tay vung lên tạo thành những tường đất chặn con vật lại. thủy tiễn đi qua không có một con sống.
Ngọc Chi thấy anh, chị của mình rat ay mạnh mẽ như vậy cũng tạo ra võng điện, sấm sét bổ xuống cháy mảng chuột đen đen còn bốc khói.
Thiên Quân thấy các cháu mình rat ay như vậy cảm thấy gen di truyền ác ma của các bé quá mạnh. Một đứa so với một đứa càng kinh khủng. Cậu dùng Thanh Hỏa tạo ra các quả cầu lửa màu xanh nho nhỏ, mỗi lẫn ném về phía con vật cỡ mười quả cầu lửa. lửa ném ra tuy nhỏ nhưng sức công phá cực kỳ kinh khủng. chỉ cần con chuột bị dính một tý xíu lửa này sẽ tự động bị lan tỏa toàn thân tạo ra mùi cháy khét không ngừng đến khi nó thành than mới thôi.
Trần Vân Yên cũng không chịu thua kém tạo ra nhưng quả cầu thủy về phía mấy con vật. nhưng sức công phá không được mạnh như cac bảo bảo. một quả cầu chỉ chết được vài con. Nhưng sức bền dị năng của cô rèn luyện rất tốt, có thể tạo cầu nước trong mấy tiếng đồng hồ.
Bé Tiểu Nghị nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh Thiên Di, đừng tường rằng bé không làm gì mà xem nhẹ. Nếu cách 5 phút lại có khoang 10 con chuột tự động nổ đầu thì khác. Bé cứ đứng im như không làm gì mà ra tay hung bạo cũng không kém mấy bảo bảo đâu.
Thiên Di nãy giờ chỉ đứng quan sát, nếu có con chuột nào lọt lưới thì sẽ tiêu diệt. mà trường hợp này rất ít khi xảy ra.
Sau một tiếng đồng hồ thì lũ chuột đã bị tiêu diệt hết. các bé hào hứng đi nhặt tinh hạch. Hơn 500 viên tinh hạch bé xíu được được chia cho Trần Vân Yên, bé tiểu Nghị, Bento, Lang và hai căn dây leo.
Lái xe đến một chỗ gọi là an toàn khác thì mọi người bắt đầu nghỉ ngơi cho chuyến hành trình tiếp theo.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 15: có thêm người đồng hành. Bảo An trấn sáng sớm trong thật bình yến như khung cảnh thường ngày khi xưa nếu xem nhẹ những xác chết ngổn ngang phía dưới đường đã diễn tả cuộc chiến kịch liệt đêm qua. Thị trấn khi xưa hớn mấy vạn người nay chẳng còn ai, không biết là họ thành tang thi hay chết hoặc là đã bỏ đi rồi. nhưng nếu sống sót thì họ cũng sẽ bỏ đi mà thôi vì với một đám chuột ày cũng chẳng có ai có thể sống nổi.
Bảo An trấn có một dòng sông xuôi theo lộ trình nhưng í tai chọn đường thủy vì họ sẽ không biết thứ gì đang đợi chờ mình dưới nước. Nhưng bọn người các nàng lại quyết định đi đường thủy để thay đôi không khí.
Ăn sáng xong, lái xe đi ra đến bờ song để chuẩn bị lên thuyền. bỏ xe vào không gian, lấy ra từ không gian một chiếc thuyền máy khá rộng đủ chỗ 11 người và 2 con thú to con để xuống song. Trong không gian của nàng có rất nhiều thứ đến mức nàng phải phân thành 2 cái. Một cái thì chứa đựng đầy đủ, nuôi dưỡng những thứ kỳ trân dị bảo mà kiếp trước nàng thu thập dược để tu luyện. một cái khác được nàng đưa vào chiếc khuyên tai hình hồ điệp có thể biến đổ tùy thích nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được chứa đựng các đồ vật mà nàng sưu tập vật tư trước mạt thế, nhiều đến nỗ nàng nghĩ cái gì thì sẽ xuất hiện cái đó.
Lúc đầu nàng định bảo Thiên Quân và Ngọc Hàn cho 2 con vật này vào không gian nhưng chúng nhất định không chịu còn làm nũng nữa nên các bảo bảo mềm lòng nên xin mẹ không cần, các bé sẽ trông chừng chúng cẩn thận.
Mặt sông yên ả, hiền hòa. Màu nước trong xanh nhưng không biết dưới đó có những thứ gì? Mạt thế tiến đến, động vật trên trời dưới đất đều biến hóa thì mấy con tôm cá cũng chẳng khác nhau là mấy.
Đang định bước lên thuyền thì nàng nghe thấy tiếng động lạ. nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Thấy nàng ngừng lại thì mọi người đều quay lại nhìn nàng.
-Có chuyện gì sao Thiên Di? Trần Vân Yên lên tiếng hỏi.
-Ừm. dường như có người quanh đây thì phải?
-Có sao, sao con không thấy vậy mẹ. bé Ngọc Chi ngước đôi mắt long lanh lên hỏi mẹ.
-nhắm mắt, cảm nhận không khí xung quanh, nghe tiếng động của thiên nhiên.
Mọi người đều nhắm mắt, tĩnh tai lắng nghe theo lời nàng nói. Hơn năm phút trôi qua các bảo bảo vui vẻ mở mắt ra, còn Trần Vân Yên mờ mịt nhìn các bảo bảo.
-Có người thật đó mẹ, con nghe thấy tiếng hít thở của người đó.
-còn con nghe thấy tiếng tim đập nè.
-còn con nữa.
Các bé tranh nhau kể công, cả tiểu Nghị bé nhỏ cũng không cam lòng bỏ cuộc. Thiên Quân vui vẻ nhìn bọn nhóc líu ríu kể công cảm thấy thật ấm áp. Cậu cũng nghe thấy tiếng tim đập và nhịp hô hấp của người đó. Cậu cảm thấy những tri thức mà cậu học được từ chị mình không bao giờ đủ cả.
-Ra đi nếu không ta động thủ.
Trần Vân Yên hét lên, tuy nàng không thể thấy được cái gì nhưng nghe nãy giờ cũng biết được chắc chắn có người ở gần đây. Nhưng vẫn không thấy người đi ra.
-Tiểu Nghị.
Nàng quyết định để tiểu Nghị bé nhỏ nhất ra tay. Bé con rất nghe lời mà thi triển di năng của mình vào một gốc cây liễu bên cạnh bờ sông.
Ai da.
Một người đàn ông ôm đầu thống khổ hiện ra trước mặt mọi người, anh ta mặc một bộ quần áo quân nhân dính đầy máu. Dáng người cao gầy, khuôn mặt kiên nghị giờ đây tràn ngập đau đớn.
Tiểu Nghị thấy động tác của nàng thì dừng lại, bé cảm thấy mình luyện tập chưa đủ đâu.
Trần Vân Yên đảm nhiệm chức vụ hỏi và trả lời mà được phân công từ khi gia nhập vào nàng.
-Anh có ý gì ?
-Tôi chỉ muốn đi cùng các cô thôi.
-Muốn đi tại sao phải lén lút.
-Tôi sợ.
-Sợ gì?
-Cô hỏi xem có ai thấy hai con vật to lớn thế kia mà không sợ không?
-à, tại sao anh lại ở đây?
-Tôi được nghỉ phép chưa kịp về đến nhà thì mạt thế đến, tôi muốn đi tìm mẹ và em gai tôi, họ đi theo đoàn xe phía trước.
-Chỉ có mình anh?
-Hôm qua gặp phải một đám chuột biến dị, tôi bị đồng đội bỏ rơi ở đây.
-Anh muốn đi cùng chúng tôi?
-ừ.
-không sợ nữa?
-Không, các cô thật biến thái.
-Tôi cũng thấy vậy.
-anh tên gì?
-Tôi là Trình Hải, 22 tuổi, lính đặc công, có dị năng tàng hình.
Hai người lời qua tiếng lại, đến khi xác định lai lịch đối phương. Thấy Nàng gật đầu, Vân Yên mới nói đồng ý cho anh ta đi cùng. Hỏi sao nàng lại đồng ý ư, người tu luyện như nàng, Thiên Quân cũng như các bảo bảo dễ dàng nhận biết được con người. chỉ cần nhìn ánh mắt thì sẽ biết con người ra sao, đồng thời linh cảm của bọ họ thực chuẩn.
Chiếc thuyền bây giờ lại có thêm một hành khách nữa. Trình Hải lên thuyền cùng các nàng nhưng bị ghét bỏ vì bộ quần áo dính đầy máu thì được Thiên Quân cho một bộ quần áo sạch sẽ để thay đổi.
Các bé lâu ngày mới gặp được một người khác ” lạ” nên quấn quýt lấy anh ta hỏi đông hỏi tây. Trần Vân Yên cũng tham gia. Chỉ có hai con vật nằm trên mép thuyền nhìn xuống mặt nước lướt qua không ngừng. nàng đứng ở đầu mũ thuyền đứng lặng im như một pho tượng, nếu không có linh khi luôn dao dộng xung quanh thì các bé cũng không biết mẹ lại tu luyện đâu.
Lâu lâu trên thuyền lại phát ra những tiếng kêu “ thật sao”, “thế hả”, “hay quá”, “quá kinh khủng”… sau đó anh ta quay ra chỗ nàng đang đứng thốt ra một câu:
-Đại tỷ, chị quả là biến thái.
|
Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 16: cuộc chiến trên sông. Con thuyền lặng lẽ trôi theo dòng nước, mặt nước yên ả bỗng chốc nổi đầy gợn sóng. Bento và Lang gầm lên một tiếng nhằm thị uy nhưng không có tác dụng, chúng đứng canh trên mép thuyền không ngừng nhìn xuống dưới.
Các bảo bảo thì vẫn nhàn nhã nhưng còn Trần Vân Yên thì lo lắng không ngừng, cô biến sức chiến đấu của tất cả nhưng đó là ở trên bờ, dưới nước thì lại là một việc khác à. Anh chàng Trình Hải cầm cây gậy sắt làm động tác phòng thủ, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
-Diên nhi, bảo vệ thuyền.
Ngọc nhã cảm nhận phía dưới nước chỗ sâu ba mét có một thứ gì đó đang chuyển động dần lên nên bảo Ngọc Diên dùng nước tạo nên một tấm màng bảo vệ đáy thuyền. lớp bảo vệ vừa được thiết lập xong thì có một cú va chạm vào thuyền khiến thuyền bị chao đảo.
Mọi người đều may mắn vì Ngọc Diên nhanh tay nếu không thì giừ họ đã thành người cá rồi.
Con vật dưới nước tiếp tục tấn công thuyền thêm mấy lần nhưng cảm thấy không thể thành công nê nó đã nổi lên mặt nước quyết định tấn công chính diên.
-Nó là cá trên đúng không? Trình Hải lắp bắp hỏi.
Không thể trách anh ta hỏi như vậy được, con quái ngư này đen thùi lùi, có cái sưng nhọn sắc, nó phải to như con cá sấu dài 2m ý chứ. Lớp da có những cái vẩy đầy chất nhờn chảy xuống mặt nước trông cực kỳ kinh dị. nó đang há mồm chuẩn bị tấn công về thuyền.
-Hỏa cầu!
Hai hỏa cầu lớn được phóng về con quái vật nhưng chúng chẳng thấm vào đầu với những chiếc vảy bảo vệ của nó. Nó vung đuôi lên quất một lượng lớn nước về chiếc thuyền hòng nhằm lật thuyền nhưng may mắn Ngọc Diên đã dựng lên một màn nước chắn lại. trong khi Ngọc Diên và con quái vật đang chiến đấu thì những người khác phải đánh mấy con cua biến di đang bò lên thuyền. con cua nó chỉ lớn hơn bình thường gấp đôi mà thôi nhưng những cái càng của nó lại rất sắc bén.
-Chặt càng của nó rồi đem vào không gian làm thực phẩm, càng giữ lại.
Nàng nhanh chóng nói với mấy đứa trẻ cùng hai người kia, cua này có thể ăn được chúng không có độc nên nàng mới giữ lại.
Các bảo bảo đều từ trong không gian của mình lấy ra một cây kiếm nhật phù hợp với mình để chiến đấu. Thiên Quân cũng không quên vứt cho Vân Yên và Trình Hải mỗi người một cái.
-A, con cua này màu xanh. Ngọc Chi hưng phấn hét lên như có phát hiện mới vậy.
-Con của anh màu xanh nè! Ngọc Hàn nói.
-Hai đứa không lo mà đánh đi, màu gì thì kệ nó.
Trình Hải đang phải chật vật với một lũ cua vây quanh chân thấy mấy đứa nhỏ chỉ co 4-5 tuổi mà nhẹ nhàng như vậy thì rất ghen tỵ.
Bởi vì không dùng dị năng hay linh lực nên sức chiên đấu của các bé kéo dài hơn. Còn Trình Hải với Vân Yên đã bắt đầu thấm mệt, Tiểu Nghị được Thiên Di kéo về bên mình bảo hộ. các bé vui đến quên trời quên đất. chẳng mấy chốc mà trên thuyền đã đầy xác cua. Bento và Lang thì chỉ cần một cái nhẫm chân là con cua nát mất hết thẩm mĩ, sau khi bị nhác nhở thì mới nhẹ tay hơn một chút khiến con cua chỉ mất chân hoặc là ngất đi mà thôi.
-trợ giúp, Diên nhi chịu không nổi rồi.
-để ta.
Nàng đưa Ngọc Diên đưa về cạnh Tiểu Nghị để nghỉ ngơi còn mình thì ra mép thuyền đối mặt với quái ngư. Trên tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn trường kiếm màu đỏ sắc bén, nếu người tu luyện linh lực ở đây sẽ thấy nguồn linh lực quanh quẩn quanh thân kiếm kèm theo một khí thế sát phạt qua nghìn vạn năm mới có. Con quái ngư dùng một chiếc sừng định đâm về phía nàng nhưng nó đã thất bại với ý nghĩ của mình. nàng vung kiếm lên hướng về chiếc sừng sắp đến gần, chiếc sừng đứt xuống nhanh gon, máu tư chỗ bị chém chảy xuống nước tạo nên tiếng xèo xèo, mặt nước nổi bọt khí liên tục. nàng không do dự mà chắt thêm một chiếc sừng khác. Con quái vật triệt để nổi giận, nó không ngừng dùng chiếc đuôi kèm theo máu tười của nó quất về phía nàng nhưng đều bị nàng chặn lại. nó định dùng đòn quyết định, chiếc đuôi to quẫy mạnh tao lực để nó lao về phía trước. chiếc miệng há to lao nhanh như chớp vê phía nàng, chỉ có một giây thôi thời gian như ngừng lại. nàng niệm một câu chú làm cho kiếm khí trở nên sắc bén phóng ra ngoài tạo thành một con rồng to lớn lao về phía con quái ngư. Con quái ngư không thể tránh được mà bị bật ra phía xa, thân thể nó bị thương rất nặng máu từ những chiếc vẩy tróc ra chảy ra không ngừng. nó không còn sức chiến đấu, muốn trốn vào trong nước nhưng đã không còn cơ hội. những cái càng cua rớt ra trên thuyền bị một cái phất tay của nàng cắm về phía thân thể con quái ngư khiên nó chết mà chưa kịp trốn. nàng bắt một con cua nhỏ lên, nói vài câu nói lạ lẫm rồi thả nó xuống nước. sau khi lũ cua trên thuyền lục tục tự bò xuống thuyền. mọi người đang ngạc nhiên về những gì đang xảy ra thì con cua nhỏ đã bò trở lại lên thuyền mang theo 2 chiếc túi kỳ lạ, một cái màu trắng, một cái màu đỏ. Con của quơ quơ chiếc càng lung tung thì mới bò xuống nước.
Nàng cũng không để mọi người tò mò lâu. Đó là chiếc túi chứa nọc độc và một chất lạ có thể chữa bệnh tạo nên kỳ tích, nhưng vế sau thì nàng không nói. Con tinh hạch của con quái ngư nàng đã tặng cho con cua nhỏ đó rồi. nó sẽ là bá chủ con sông này sau này.
Những con cua mà mọi người chém được thì được thu thập vào không gian của tiểu Nghị. Dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền, đến buổi trưa một bữa đại tiệc cua được làm một cách thịnh soạn cho cả nhóm khiến mọi người ăn đến thỏa mãn.
Thuyền trôi kèm theo mùi thơm không ngừng bay theo dòng sông.
|