Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
|
|
Chương 45: Tiểu Khả Liên (Nhóc đáng thương) (2)
Trong lòng nổi lên chút không đành lòng, Tường Vi nhanh chóng xé ít vải ở váy mình, cẩn thận mà băng bó cho con chó nhỏ: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy, chủ nhân của mày đâu? Cứ nằm ở đây rất nguy hiểm đấy!”
Bên cạnh là đường cái rộng lớn, cách vài giây là lại có có xe lao vùn vụt qua, thổi bay một mảnh bụi mù mịt, cũng thổi bay làn váy và mái tóc của Tường Vi. Tiếng xe lao như bay trong màn đêm thật khiến cho người ta sợ hãi, khả năng có thể đâm vào con chó nhỏ bất cứ lúc nào.
Khẽ thở dài, sau khi Tường Vi băng bó cho nó xong, lại thả nó về chỗ cũ, trong lòng đột nhiên có chút không muốn: “Cún đáng thương, mày tên là gì? Mày đang ở chỗ này đợi chủ nhân sao?”
“Ử ử!” Con chó nhỏ rên hai tiếng, khập khiễng bước tới chỗ chân trần của Tường Vi, cái đầu nhỏ cọ cọ vào da thịt mềm mại của cô, giống như là đang làm nũng.
“Ha ha, không cần cảm ơn tao đâu, tao cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi.” Cô bị động tác làm nũng của con chó nhỏ chọc cười, tiếng cười mềm mại vô thức theo răng truyền ra ngoài, từ sau khi cha mẹ mất, cô hầu như rất ít cười.
“Gâu gâu!” Con chó nhỏ đứng bằng hai chân sau, hai chân trước chật vật mà vị lên chân cô, giống như con nít mong muốn được người lớn ôm ấp bế bồng, dùng con mắt to tròn đen nhanh đáng thương mà nhìn Tường Vi.
Trong lòng chợt mềm nhũn, “Muốn theo tao về nhà, phải không?” Như là đọc được tiếng lòng của con chó nhỏ, Tường Vi có loại thương cảm không nói nên lời, ngồi xổm xuống, ôm nó vào trong ngực, “Nhưng mà đi theo tao, không chắc là có thể sống những ngày tốt lành đâu nha!”
“Gâu gâu!” Con chó nhỏ vui sướng mà cọ cọ vào ngực cô.
“Ha ha, đừng hối hận đấy nha! Vậy sau này tao sẽ gọi mày là Tiểu Khả Liên (nhóc đáng thương)” Khóe môi cong lên một nụ cười xinh xắn, mái tóc đen xanh tản ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, “Tiểu Khả Liên, ha ha, Tiểu Khả Liên....”
Tường Vi ôm con chó nhỏ, vào đúng lúc xoay người lại, đột nhiên – –
Kíttttt – –
Một tiếng phanh xe thật dài phá vỡ bầu trời đêm, tại mặt đường xi măng vẽ nên một vết bánh xe, một chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen số lượng có hạn trong nháy mắt dừng tại bên đường!
Tường Vi đột nhiên run lên, theo phản xạ mà bảo vệ Tiểu Khả Liên vào trong ngực, hai luồn sáng cảu đèn xe, khi cô quay lại, áng sáng đó đập thẳng làm cô không mở mắt nổi, cảm giác như có hai con mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào cô, cô vô thức mà lui về phía sau hai bước.
Bỗng chốc, cửa xe mở ra, một giọng nam khàn khàn thuần hậu, mang theo uy phong không thể kháng cự vang lên: “Lên xe!”
Hít một hơi lạnh, ngực Tường Vi siết chặt, là tiên sinh!
– – – – Nhật ký Tường Vi (5) – – – –
Trải qua trăm vạn năm quá trình tiến hóa, đã tạo ra một loại động vật ăn thịt hoàn mỹ – – con báo!
Nó có một đôi mắt hồn phách kinh người, bất cứ lúc nào đều như mũi tên rời khỏi dây cung, hung hăng bắn về phía con mồi của nó!
Thời điểm nó tiến công, không giống như mũi tên bay theo một đường thẳng, mà một đường uốn lượn, cái này ăn khớp với đặc điểm mai phục của nó, thường thường luôn dưới tình huống con mồi không có phòng bị nào, kiến huyết phong hầu (van: ai bt cái này là gì không chỉ mình vs)
Thời điểm nó săn bắt, từ trước đến giờ không cần suy xét nên hạ gục con mồi như thế nào, bởi vì những kỹ năng này đã sớm dung nhập vào bên trong bản năng của nó, nó giống như máy tính rất chính xác mà hạ gục con mồi, một phát cắn đứt cổ con mồi!
Dù cho bạn có đứng trước mặt nó, dù là gần trong gang tấc, nhưng lại không thể làm gì được nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân biến thành con mồi của nó, trơ mắt nhìn máu chảy tuôn ra từ miệng nó – –
Tiên sinh, chính là con báo như vậy, hung ác tàn bạo làm cho người khác không thể có khả năng phản kích
|
Chương 46: Cưỡng hôn trong xe (1)
“Ting - ting”
Một tiếng còi xe bén nhọn không kiên nhẫn vang lên, đánh động Tường Vi giật cả mình trong nửa giây, tiếng còi xe trong bóng đêm ở nơi này nghe cực kỳ kịch liệt.
“Cô còn ngơ ngác cái gì, lên xe”
Người phía sau không ngừng thúc giục, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Tường Vi căng thẳng ôm chặt con chó Chihuahua trong lòng ngực, tận lực lấy tay áo che kín, cô lo sợ tiểu Khả Liên bị tiên sinh nhìn thấy.
Không chịu nổi hắn cứ nhấn một tiếng còi dài, Tường Vi khẽ nghiêng người sang, đến gần tiên sinh nhìn thấy chiếc xe thể thao nổi tiếng thì líu cả lưỡi, ở trường Simpson, cô đã gặp nhiều kẻ có tiền, cấp bậc giống như tiên sinh vậy, cô cúi đầu thở dài cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem được gặp hoàng tử vậy, chỉ có điều trong truyện cô bé lọ lem cuối cùng được gả cho hoàng tử, còn trong hiện thực của mình cô chẳng dám có mơ ước xa vời.
“Thẩm – Tường –Vi”
Trong giọng nói uy nghiêm, đã bắt đầu phát ra một tia tức giận.
Tường Vi cố gắng khắc chế trái tim nhỏ bé của mình, không dám nhìn thẳng vào người trong xe “Tiên, tiên sinh, ngài… ngài..”, cô muốn hỏi hắn như thế nào còn ở nơi này? Cô vốn nghĩ hắn sớm đã đi rồi chứ.
“Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, đừng để tôi nói lần thứ tư, lên xe”
Lần này, hắn đã bắt đầu tức giận, trong con ngươi đen đã hiện lên vẻ bực bội, trong thế giới của hắn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám hỏi lại lời hắn.
Ngay tại thời điểm Tường Vi còn do dự chưa quyết định hắn đã mở cửa xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt cô, hai tròng mắt nhìn chằm chằm sợi tóc rối bời của cô, Hắc Diêm Tước giơ cánh tay thô lỗ kéo mạnh tay cô “Mùi vị của việc phản kháng tôi, cô muốn nếm lại lần nữa sao?”
Đôi môi nhàn nhạt thản nhiên phun ra những lời tàn nhẫn, ngụ y hắn đang nhắc nhở cô sự việc hôm nay tại suối nước nóng, kết quả của việc phản kháng hắn chính là suýt bị chết chìm trong nước.
“Ưm.” cánh tay bị hắn dùng sức nắm, Tường Vi không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
“Gâu, gâu”, cơ hồ là đồng thời, chihuahua trong ngực cô như là cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù đang bị thương, cũng lập tức từ trong ngực Tường Vi lao ra xông tới trong tư thế bảo vệ chủ nhân.
“A, Tiểu Khả Liên” Tường Vi khẽ gọi một tiếng, vội vàng nhét con chó nhỏ vào lòng nhưng vẫn chậm một bước.
“Đây là cái gì?”
Hai hàng lông mày đen nhánh của hắn hơi nhíu lại, tròng mắt lạnh lẽo quét qua con chó nhỏ trong ngực cô, “Chết tiệt, cô lại dám nhặt chó về”
“A, không có, không có”.
Trái tim Tường Vi run lên, lo sợ tiên sinh sẽ cướp đi Tiểu Khả Liên, vì vậy không biết lấy sức lực từ đâu giật mạnh cánh tay đang bị hắn kềm chế, nhanh chóng ôm Tiểu Khả Liên chui vào trong chiếc xe đắt tiền.
“Ầm”
Cửa xe trước mặt hắn, cứng rắn bị đóng lại.
“Chết tiệt” nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, Hắc Diêm Tước nhanh chóng trở về xe của mình ngồi xuống, ngay sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa xe.
Bên trong xe, trong nháy mắt ngưng kết hơi thở lạnh lẽo, Tường Vi không khỏi rùng mình một cái, Tiểu Khả Liên nằm trong ngực dường như cũng cảm nhận được kẻ địch bất thường, cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực Tường Vi, khẽ rên ử ử.
|
Chương 47: Cưỡng hôn trong xe (2)
Hắc Diêm Tước dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tường Vi đang cúi thấp đầu không nói, cô ôm sát con chó nhỏ vào lòng cánh tay run rẩy lộ ra tâm tình đang khẩn trương.
Tiện tay châm một điếu thuốc lá hảo hạng, tự nhiên phun ra một làn khói thuốc ở bên trong xe.
“Tốt lắm, cánh mới bắt đầu cứng cáp, đã biết được cái gì là phản kháng, phải không?”
Âm thanh của hắn rất nhẹ, rất dịu, khắp nơi trong buồng xe lan tràn mùi thuốc lá, thế nhưng lại cực kỳ lãnh lẽo, đâm vào da thịt Tường Vi thấy đau nhói.
Cúi đầu, cô thậm chí không dám nhìn hắn một cái, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ lắc nhẹ đầu, thưa dạ nói “Không phải”.
“Hừ” hắn cười nhạo nói, xếch cao một bên lông mày, cảm thấy buồn cười với việc cô vĩnh viễn không thể ăn nói lưu loát trước hắn “Trước đây, cô hình như không phải mắc bệnh cà lăm, nói cách khác, cô rất sợ tôi?”
Trí nhớ của hắn trở lại sáu năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn mơ hồ nhớ, dáng vẻ cô nói chuyện lúc ấy cực kỳ giống người mẹ đã qua đời của mình. Ánh mắt thâm sâu thoáng lóe qua một tia khác thường, mi tâm nhíu lại, ngón tay Hắc Diêm Tước kẹp thuốc lá hung hăng hít một hơi.
Ngay sau đó cánh tay chuyển qua thân thể mỏng manh của cô, một tay ổn định bả vai cô, một tay khẽ vén lọn tóc mai của cô, kìm chặt đầu cô, cúi đầu xuống, mãnh liệt hôn cô.
“Ưhm”
Sự việc xảy ra bất ngờ, làm cho Tường Vi không kịp chống đỡ, cũng không biết phải làm sao, đôi mắt chỉ trừng thật lớn.
Đôi môi lạnh băng kia mút đôi môi cô, cả người Tường Vi như có dòng điện chạy ngang tê rần. Thế mà trong lúc cô chưa kịp phản ứng, hắn đã cạy đôi môi cô, dùng sức thổi vào miệng cô một hơi.
"Khụ khụ khụ"
Mùi thuốc lá cay nồng trong cổ họng.
Làm như rất hài lòng việc cô hít khói thuốc của mình, khóe môi lạnh lùng nâng lên độ cong không dễ phát hiện.
Cổ họng Tường Vi bị khói thuốc lá làm cực kỳ khó chịu, nhưng tiên sinh cũng không có buông cô ra mà lại càng hôn kịch liệt.
Cái lưỡi ẩm ướt thừa lúc cô ho mà tiến vào trong miệng, cảm thấy cơ thể cô cứng ngắc giẫy dụa, đôi tay hắn càng dùng sức, thậm chí một bàn tay lặng lẽ đưa đến trước ngực cô.
Hắn chỉ muốn trừng phạt sự phản kháng của cô, dùng khói thuốc lá nồng đậm hành hạ cổ họng cô, lại không nghĩ ra rằng khi chạm đến phiến môi mềm mại lại sinh ra cho hắn một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này không giống với lúc trước khi Tường Vi còn ngây ngô, lại hoàn toàn khác với bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh hắn. Hắn ở trên môi của cô lại thấy được mùi vị đó, thật giống với mùi vị hôm nay ở suối nước nóng, một đôi môi thanh khiết thơm ngát ngọt ngào như quả đào chín mọng, mặc dù làm hắn căm hận, nhưng đáng chết không thể không thừa nhận rằng nó khiến người ta thấy nghiện.
“Uhm”
Tường Vi khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cánh tay bị hắn ép đến không thể cử động. Mùi hương nam tính của tiên sinh lại một lần nữa cuốn lấy tâm hồn nhỏ bé của cô, bá đạo mà điên cuồng, tà ác mà lạnh lùng, lại có một loại hấp dẫn không nói nên lời làm cho người ta không nhịn được mà mê muội.
|
Chương 48: Trò chơi tàn nhẫn sắp bắt đầu (1)
Nụ hôn của hắn ngày càng sâu, bàn tay tại trước ngực cô cũng càng ngày càng làm càn.
Phản ứng bản năng của đàn ông, bị mùi hương nữ tính tinh khiết trên người cô nhanh chóng đánh tỉnh, hương vị tinh ngọc lan tỏa trong xe, ngón tay thuần thục thăm dò bên trong quần áo cô – –
“Gâu gâu!”
Đột nhiên, hai tiếng chó sủa chói tai, đã phá vỡ khung cảnh thân mật dâng trào của hai người đang quấn chặt!
“Hừ! Chết tiệt!”
Trên cổ tay đau đớn, khiến hắn phải rút tay ra khỏi ngực cô, dường như cùng lúc rút tay ra khỏi ngực cô, con mắt lạnh của hắn cũng tràn đầy hỏa hoa – –
Giây tiếp theo, tay của hắn đã tóm chặt lấy con chó nhỏ trong ngực cô, con chó đã cào hắn Tiểu Khả Liên!
Nhưng hai con mắt lạnh thấu xương vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện lên tia khát máu.
“Ư ư!” Tiểu Khả Liên bị bàn tay to của hắn tóm chặt cổ, thân thể bé nhỏ giãy không thoát kìm kẹp của hắn!
Khí sắc âm trầm của hắn khiến người người sợ hãi, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lại hoảng sợ khi nhìn thấy vết cào xước hồng hồng trên cổ tay hắn, lo lắng nói, “Ngài bị thương?!” (van: lo cho anh ta làm qué gì hả chị)
Trong lòng tê rần, cô không thể thương tích như thế này, bằng không trong lòng sẽ hoảng sợ luống cuống, vì vậy nhanh chóng xé một ít vải ở váy, nắm lấy cổ tay hắn băng bó cẩn thận dè dặt, lông mày vô thức mà nhăn lại, lầm bẩm một mình: “May quá chỉ bì cào xước da, có chút rướm máu nữa, lúc về phải để bác Ân tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới được.....”
Tường Vi không biết mày kiếm của hắn có chút kinh ngạc mà nhíu lên, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: “Gì đây, cùng lắm chỉ là một nụ hôn, đã trị được bệnh cà lăm của cô rồi sai?”
“Hả?”
Bỗng dưng, đôi mắt ngẩng lên, lúc này Tường Vi mới giật mình thấy mình thật thất lễ, vừa nãy cô quá chú ý vào vết thương của hắn, cho nên quên đi sợ hãi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn tóm chặt cổ Tiểu Khả Liên, cô nhanh chóng không hề nghĩ ngợi mà vươn tay ra, bảo vệ mà ôm lấy thân của Tiểu Khả Liên, trong tiếng nói có nồng đậm tính cầu xin: “Không.....Xin, xin ngài thả nó!”
Nụ cười nguy hiểm lại lần nữa nổi lên tại mặt hắn, nhìn gương mặt bị tóc che hơn nữa dung nhan của cô, tròng lòng hiện lên căm ghét, song lại được che giấu vô cùng tốt, trong đầu hiện lên một ý đồ, hắn cười khẽ: “Thả nó? Cô vậy mà lại cầu xin vì một con chó?”
Hai con mắt ma mị hơi híp lại, nguyên nhân khát máu vì vết càu này mà nhanh chóng bị khơi dậy, từ trước đến nay hắn sẽ không tha cho người làm hắn nửa phần bị thương, huống chi là con chó!
“Tiên, tiên sinh! Cầu xin ngài.....”
Tường Vi ngây ngốc mà gật gật đầu, cô khó mà tìm được Tiểu Khả Liên, người bạn trung thành vừa gặp đã thân như vậy, huống chi nó còn đang bị thương, Tiểu Khả Liên cũng vì cô mới cào tiên sinh, cô thật sự rất sợ tiên sinh sẽ dùng lực mà khiến nó đang sống sờ sờ bị bóp chết! Cái loại bị bóp cổ này, cô đã từng nếm trải qua, đến nay vẫn còn sợ hãi!
“Xin tôi?”
Một tiếng cười khinh bỉ từ môi hắn bật ra, khóe môi hắn giương lên một nụ cười sảng khoái, giống như rất hưởng thụ bộ dáng cầu xin của cô: “Bất luận người nào muốn xin thứ gì ở tôi, đều phải trả giá thật đắt, như vậy – – ” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cô dự định sẽ trả giá gì, để đổi lại chỉ một con.... chó?”
Ngón tay hắn cố tình siết chặt, con chó Chihuahua khó thở mà giãy dụa vài cái, giống như lúc trước cô bị hắn siết sao bóp chặt cổ, tim Tường Vi chợt đau đớn, dường như phảng phất thấy bóng dáng mình, đã từng bất lực tuyệt vọng như vậy, cơ hồ như tiêu tan trong bàn tay của hắn.....
“Cầu xin ngài....Tiên sinh!Xin.....Ngài” Chứng kiến sắc vẻ Tiểu Khả Liên dần dần mất đi tính mạng, thanh âm của Tường Vi lập tức nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Khóe môi nhếch lên, bàn tay còn lấy nắm lấy cằm cô, hắn hài lòng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Cô xác định muốn cứu nó sao?”
Tường Vi vội vã gật đầu, Tường Vi không dám có nửa giây chần chừ, sợ chỉ cần nháy mắt thôi tiên sinh đã bóp Tiểu Khả Liên nát bấy: “...Xác định!”
Trong xe, lộ ra nửa giây yên lặng, con ngươi đen như mực cũng yên lặng theo đó, ngón tay thon dài đang siết chặt buông ra, con Chihuahua lập tức bị mất trọng lượng, rơi xuống, Tường Vi vội vươn tay ra ôm lấy nó vào ngực!
Thật nguy hiển!
Tường Vi khẽ thở dài một hơi, vỗ về Tiểu Khả Liên đang vô cùng run sợ, chuyện vừa rồi thực sự làm nó sợ hãi.
Hắn nhìn lướt qua con chó thoạt nhìn rất đáng thương kia: “Nhớ kỹ câu nói chấp nhận của cô vừa rồi!'
“Vâng.” Tường Vi thấp giọng lên tiếng.
Cô không biết câu nói đó có ý gì, chỉ biết là vô luận như thế nào cũng phải cứu Tiểu Khả Liên!
Hài lòng gật đầu, hắn khỏi động xe: “Ngồi xuống, thắt dây an toàn!”
Ngay sau đó chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen phóng như bây trong màn đêm yên lặng, cũng giống như tương lai tăm tối của cô....
|
Chương 49: Trò chơi tàn nhẫn sắp bắt đầu (2)
Chiếu xe đua đắt tiền Bugatti Veyron, hình dáng được thiết kế hoàn mỹ, giống như chủ nhân của chiếc xe này vậy, lãnh khốc đến kinh bạo!
Khi chiếc xe chậm rãi đi vào tòa thành Hắc gia, bên trong kính cửa sổ từng cái từng cái đều bật đèn sáng trừng, làm tòa thành kiến trúc Baroque dưới màn trời đêm được thắp sáng, khí thế to lớn!
Dọc đường đi, Tường Vi ôm Tiểu Khả Liên đang hoảng sợ quá độ, hơi nghiêng đầu, ngồi im lặng, không dám liếc nhìn tiên sinh, đi vào tòa thành Hắc gia, trong đầu cô thầm thở dài một hơi, bầu không khí quỷ bí trong xe, khiến trái tim cô gần như treo đến trên cổ họng rồi.
“Tiên sinh.” Người hầu nhìn thấy xe tiên sinh vào, nhanh chóng chạy đến nghênh đón. Khi thấy hình ảnh người bên cạnh xe, người hầu ngớ ngẩn nửa giây, sau đó lập tức cúi đầu chờ đợi chỉ thị của tiên sinh. Bình thường lúc này, tiên sinh đều sai bảo đám người hầu đem chiếc xe này đến gara.
Song lần này, tiên sinh lại ẩn ẩn tại cửa sổ bên Tường Vi, mở miệng nói: “Hiện tại cư trú ở đâu?”
Trên thực tế, tòa thành Hắc ra to lớn bao nhiêu, chỉ có hắn là rõ ràng nhất, cho dù chỉ là đi từ cửa trước ra cửa sau, cũng không phải là chuyện đơn giản.
“A?” Phản ứng chậm nửa nhịp, Tường Vi quay đầu, thấp giọng đáp, “Tường Vi....Viên”
Hai đầu lông mày khẽ nhíu, ba chữ Tường Vi Viên, làm lòng hắn hiện lên một tia gợn sóng, đạp chân ga, hắn lái xe chạy về phía Tường Vi Viên.
Đi hết con đường sâu thẳm tĩnh mịch này chính là Tường Vi Viên. Khi tới gần Tường Vi Viên từng chút từng chút một, hắn đều nhấn chân ga chậm dần, cho đến khi chiếc xe lao ra khỏi bức tường thành ngăn cách khu kiến trúc, hắn mới ngừng lại được.
Đèn xe tắt, bốn phía đều là một mảnh đen tịch mịch, xe đứng sững sững giữa lòng đường, luồn hắc ám này khiến cho Tường Vi mơ hồ cảm thấy bất an, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cô thưa dạ nói: “Tiên sinh... Tôi, tôi xuống xe đây!”
Nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đẩy thể nào cũng không ra, cô có chút căng thẳng, khẩn cấp muốn thoát khỏi phạm vị của tiên sinh, nhất là nơi này tôi tăm đến nỗi không nhìn nổi năm ngón tay mình như vậy!
“Lại đây.”
Hắn từ từ chậm rãi mà lấy ra một điều thuốc lá, cái bật lửa 'cạch' một tiếng, tạo ra một tia ánh lửa, chiếu vào khuôn mặt sâu sắc như điêu khắc của hắn, ẩn chứa một loại âm trầm người khác không nhìn ra được, châm lửa tạo nên đuôi khói, ánh lửa thuận thế mà dập tắt.
Hắn hút sâu một cái, song nhẹ nhàng mà nhả ra một đám khói trắng ẩn ẩn mùi vị ni-cô-tin, tràn ngập trong xe, nhưng lại dễ chịu kỳ lạ.
“Tiên, tiên sinh...” Ngực Tường Vi siết chặt, động tác hắn hút thuốc, làm cho cô nhớ đến nụ 'hôn khói' vừa nãy đến bây giờ cổ họng vẫn cay sặc, khô nóng đến khó chịu.
Hắn cười nhạt một tiếng, cánh tay thon dài quệt qua thân thể đang lưỡng lự của cô, nắm lấy cằm cô, tới gần khuôn mặt cô – –
“Phù – – ”
Thong dong mà thổi ra một đám khói thuốc trắng, thổi tan xuống mái tóc cô.
“Khụ khụ khụ...”
Tim Tường Vi treo lên đập bắt đầu đập loạn 'thình thịch', khuôn mặt bày đủ mọi tính cách của tiên sinh kia, nhanh chóng gần trong gang tấc, cảm gisc hít thở không thông quen thuộc bao quang cô, mùi ni-cô-tin nồng đặc làm cho cô bắt đầu ho khan lần nữa
|