Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
|
|
Chương 85: Tìm kiếm tiểu thư Mạn Đà La
Tối nay ở nhà họ Hắc, có một vị khách không mời mà đến.
Hắc Diêm Tước vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng, không nói gì mà chỉ cười nhạt, làm gương mặt tuấn tú hẳn lên, nhìn đàn ông cợt nhã trước mặt, con ngươi đen như mực thoáng xuất hiện một tia sáng, là tia sáng của sự không kiên nhẫn.
"Lão Hắc, nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em nha, mới vài chục năm chưa tới nhà anh làm khách, không ngờ nơi này càng xa hoa hơn so với năm đó! Thật là có phúc lớn, quả thật có thể so với hoàng cung rồi!" Triển Diệc Tường làm mặt dày, không ngừng ở trong đi tới đi lui khắp nhà, sờ đông sờ tây,"Chậc chậc, tùy tiện lấy một món trong nhà anh thì nó cũng có giá trên trời a....! Nếu như không ngại, có thể đưa cho tôi một ít được không?"
Lông mày Hắc Diêm Tước bất giác chau lại, ngồi ở trên ghế sa lon, lười biếng hút thuốc lá, mắt điếc tai ngơ đối với Triển Diệc Tường đang có hành vi mặt dày mặt dạn, môi lạnh khẽ mở:"‘ny Thường’ làm cậu chưa đủ bận rộn sao? Nghe nói các đại lý đã bán hết hàng, tôi nghĩ là cậu sẽ rất bận rộn, vội vàng."
"Hắc hắc, cái này cũng là nhờ anh, nói thật, nếu không có Mạn Đà La, ‘ny Thường’ sẽ không đi vào lòng người nhanh như vậy." Triển Diệc Tường cười hì hì đi tới bên sofa, ngồi xuống, hỏi Hắc Diêm Tước,"Lại nói về đêm đó, anh ôm Mạn Đà La đi mất, có phải đem người ta ăn sạch sẽ rồi không? Bây giờ còn cất giấu người ta sao? Tôi thật muốn xem một chút !"
Mặt Hắc Diêm Tước không biến sắc, rít một hơi thuốc lá thật sâu, trầm mặc mấy giây, đuôi mắt vừa đúng lúc nhìn thấy người đang tiến vào…….
"Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi tới rồi." Nữ bộc đem Tường Vi tới.
Tròng mắt đen liếc về phía cô gái có gương mặt bị mái tóc che khuất, khóe môi hắn không nhịn được mà câu lên, mắt sáng lưu chuyển, cố ý nói một câu với Triển Diệc Tường:"Muốn tìm cũng nên đi ‘thịnh thế quốc tế’, chứ không phải chạy tới đây tìm tôi, huống chi……."Hắn dừng một chút, chú ý tới Tường Vi đang cúi đầu, thân thể có chút căng thẳng đứng ở cửa, âm thanh dễ nghe của hắn tiếp tục vang lên,"Mạn Đà La không ở chỗ của tôi, cô ta đã đi rồi."
Tường Vi nghe được ba chữ ‘Mạn Đà La’, trái tim bất giác run lên, nhịn không được ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua những sợi tóc, liếc trộm người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon……
Ánh mắt, không hẹn mà đụng phải ánh mắt của hắn!
Tâm hoảng hốt, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như đứa bé làm việc gì sai trái, ngón tay vì lo lắng mà không ngừng đan xen.
Triển Diệc Tường quay đầu, liếc mắt nhìn thấy Tường Vi đang đứng ở cửa, hỏi tiếp "Nhưng thịnh thế quốc tế nói với tôi, buổi họp báo đêm đó, anh ôm Mạn Đà La rời khỏi, với lại cô ta chưa có tới thịnh thế, bọn họ cũng đang tìm người, thậm chí còn phỏng đoán, mỹ nhân kia đã bị anh giấu đi mất?"
Triển Diệc Tường nói ra nghi ngờ trong lòng, cũng nói ra khỏi mục đích của chuyến đi tới đây.
Không sai, thịnh thế đã nói với anh, ‘Mạn Đà la’ chỉ là người mẫu thay thế tạm thời, bọn họ cũng không nghĩ đến sự thành công vang dội như bây giờ, họ tính ký hợp đồng với người mẫu kia, nhưng không ngờ cô bị Hắc Diêm Tước ôm đi mất, ba ngày sau giống như đã bốc hơi, làm những người muốn tìm cô phải gấp gáp đi tìm, thật sự là không còn kế sách nào khác, mới nói toàn bộ câu chuyện cho Triển Diệc Tường, hiện tại, bọn họ hoài nghi, Hắc Diêm Tước đã giấu cô đi mất.
"Ha ha ha……"
Một tràng tiếng cười trầm thấp từ miệng Hắc Diêm Tước vang lên, làm ‘người khác’ rợn cả tóc gáy, ngón tay vì lo lắng mà đan xen dữ dội hơn.
“Triển Diệc Tường, người phụ nữ bình thường, tôi đuổi không đi, chứ không phải là tôi giấu diếm không thả."
Ngữ điệu lạnh lùng, ý của Hắc Diêm Tước là việc hắn giấu một người phụ nữ…...không đáng!
"Nếu anh đã nói như vậy, Mạn Đà La đã đi đâu?" Triển Diệc Tường biết rõ sự hấp dẫn của Hắc Diêm Tước, phụ nữ, hắn không thiếu, không cần phải đem người ta giấu đi, nhưng Mạn Đà La chậm chạp không chịu xuất hiện, ‘ny Thường’ chuẩn bị phát triển rộng ra, trong lúc này đi đâu để tìm model đẹp hơn ‘Mạn Đà La’?
Đôi môi Hắc Diêm Tước khẽ nhếch, quay đầu lại nói với nữ bộc : "Đưa ‘tiểu thư’ Tường Vi vào."
Hắn cố ý tăng thêm hai chữ ‘tiểu thư’, khiến cho Triển Diệc Tường không thể không nhìn chăm chú Tường Vi.
Tường Vi bị nữ bộc ‘cẩn thận’ đẩy về phía trước, cô chậm rãi đi tới bên sofa, rất cung kính bái Hắc Diêm Tước một cái, cúi thấp đầu, không dám nói lời nào, tim lại nhảy thình thịch .
"Vị này là…." Triển Diệc Tường đánh giá Tường Vi từ trên xuống dưới, cô gái trước mắt anh có hơi thở thiếu nữ thơm dịu, mái tóc đen nhánh, sáng bóng, lại ngượng ngùng dùng nó che hơn nửa khuôn mặt, cơ hồ không nhìn ra khuôn mặt của Tường Vi.
"Tới đây."
Môi mỏng Hắc Diêm Tước khẽ mở, nhìn chăm chú vào thân thể Tường Vi đang hơi run rẩy, trong con ngươi thoáng qua một tia thần bí,khó lường với…..đùa giỡn .
Thân thể Tường Vi rõ ràng đang run lên, giọng nói từ tính tiên sinh, luôn có thể làm cho cô hoảng sợ!
"Tiên sinh!"
Tường Vi cung kính kêu, di chuyển ít bước chân, cũng không dám đến gần thân thể nguy hiểm của hắn, nhớ tới đêm đó tiên sinh đã cường bạo cô, tâm liền đau!
Con mắt đen như mực, như có ánh lửa đang nhảy, bàn tay giơ lên, sau đó ôm vào thân thể Tường Vi gầy yếu vào trong ngực của mình, đôi môi không có ý tốt câu lên: "Triển Diệc Tường, có biết cô gái này là ai không?"
Tường Vi kêu lên, trong nháy mắt, thân thể mất thăng bằng ngã xuống, khi định thần lại mới phát hiện cô đã ngồi trên đùi hắn, bị hắn vững vàng giữ chặt, cực kỳ mập mờ!
Nhưng cô ngoan ngoãn thuận theo mà không dám phản kháng, dù sao đang có người ngoài ở đây, nếu cô phản kháng hắn, chỉ sợ rước họa vào thân!
Trong ánh mắt Triển Diệc Tường có chút kinh ngạc,"Không phải là vị khách quý nào đó của anh à? Khụ khụ, tôi thật không dám khen tặng con mắt nhìn người của anh a! Anh mau nói cho tôi biết Mạn Đà La đang ở đâu đi, tình huống đang vô cùng cấp bách!"
"Ha ha ha!" Hắc Diêm Tước cười to, bàn tay ôm lấy hông của Tường Vi," Triển Diệc Tường, bây giờ tôi giới thiệu với cậu, Tường Vi là……………"
|
Chương 86: Tường Vi là con gái của tôi!
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt như lửa nóng nhìn Tường Vi, khóe miệng cười tà, nói tiếp: "Tường Vi là con gái của tôi!"
“Cái gì?”
“Hả?”
Triển Diệc Tường cùng Tường Vi kinh ngạc thốt lên
Triển Diệc Tường nhịn không được mà trợn to hai mắt, không thể tin hỏi "Con gái của anh? Trời ơi! Lão Hắc, anh đã có con gái lớn như vậy rồi sao? Tôi thật không thể tin được, anh nói cô ấy tên gì? Tường Vi? Ha ha ha, vậy cô ấy có nên gọi tôi một tiếng chú hay không?"
Lòng của Tường Vi rất đau, thật giống như bất ngờ bị người ta hung hăng đâm một cái, đồng tử cô co rút lại, cô không thể tin được, hắn dám nói cô là con gái của hắn!
Còn có chuyện gì khiến người ta khiếp sợ hơn không?
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng vào giây phút này, hắn tuyên bố hắn là cha của cô!
"E hèm!" Khóe môi Hắc Diêm Tước nâng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp,"Thế nào, không tin sao?"
"Tôi tin." Triển Diệc Tường cười đến sốc hông,"Với loại người như anh, không biết bên ngoài đã có mấy trăm đứa con hoang !"
"Không cần cậu quan tâm, trước giờ tôi vẫn sử dụng biện pháp an toàn!"
Hắn khinh thường nói, con ngươi sâu và đen nhìn chăm chú vào người nhỏ nhắn trong ngực, từng sợi tóc cô có mùi thơm thanh thuần, làm hắn đột nhiên dâng lên phản ứng, người phụ nữ này, quả nhiên trời sinh để quyến rũ đàn ông!
Triển Diệc Tường hít sâu một hơi, thật là khó có thể tin, nhìn con gái của Hắc Diêm Tước đang ngồi trên đùi của hắn, không biết tại sao, anh thấy hai người có quan hệ mập mờ, ám muội, hoàn toàn không giống như cha và con gái !
“Anh thật là….có chết cũng không chịu nói cho tôi biết nơi ở của Mạn Đà La, tôi chỉ liên lạc một chút thôi." Triển Diệc Tường chế nhạo nói, tròng mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tường Vi, đầy tò mò đối với gương mặt đó,"Con gái của anh….hình như không giống anh thì phải?"
Hắc Diêm Tước không lên tiếng, chỉ là cầm sợi tóc của Tường Vi, đưa trước mũi ngửi thật sâu, hắn thích mùi hương này, trên thực tế, kể từ cái đêm thưởng thức “món ăn đầy mỹ vị” này, hắn không thể quên đi được mùi hương của cô, nhất là khi cô nằm dưới hắn yêu kiều rên rỉ. Thân thể này làm hắn hưng phấn khác thường!
"Không bằng cậu hỏi con gái ngoan của tôi thử, xem cô ấy trả lời như thế nào về…..Mạn Đà La!"
Hắc Diêm Tước lại gần Tường Vi, “Mạn Đà La” là hắn nói cho cô nghe, trong tròng mắt thoáng qua một luồng tinh quang, hắn rất muốn nghe câu trả lời của con thỏ nhỏ này.
Oanh một tiếng, đầu óc Tường Vi trở nên trống rỗng!
Tường Vi chợt ngừng thở, không thể tin được tiên sinh lại đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho cô!
Hắn làm cho Tường Vi kinh ngạc không dứt, hắn chẳng qua là nuôi dưỡng cô, nhưng cô không hiểu, tại sao hắn nói cô là con gái của hắn?
Mà cái danh hiệu Mạn Đà La làm cô vất vả mới ổn định lại tâm trạng nhưng một lần nữa bị hoảng sợ!
Tường Vi lắc đầu, trong đầu không có nhiều ý tưởng, chỉ biết là đánh chết cũng không thể thừa nhận mình chính là Mạn Đà La! Huống chi……
Vừa mới đây hắn mới tuyên bố, cô là con gái của hắn!
Vậy….phải trả lời Triển Diệc Tường sao đây? Cô không biết.
Môi mỏng bĩu một cái, Hắc Diêm Tước dường như rất hài lòng với thái độc của con thỏ nhỏ này, nhìn về phía Triển Diệc Tường, nhún nhún vai, ý đuổi khách hết sức rõ ràng: "Cậu thấy đấy, tôi cũng không tìm được Mạn Đà La, thứ lỗi vì không giúp được!"
Triển Diệc Tường phẫn nộ, nhìn Hắc Diêm Tước vẫn không lộ ra sơ hở nào, tiếp theo nên làm cái gì đây? Bây giờ người ngoài cũng biết được Mạn Đà La là người đại diện cho ‘Ny Thường’, nếu cứ gióng trống khua chiêng đi tìm người, như vậy là làm trò cười cho người trong nghề rồi!
"Lão Hắc a, anh đừng chơi tôi, tôi biết rõ anh có phương thức liên lạc với Mạn Đà La, không bằng anh nói cho tôi biết đi, coi như anh nghĩ cho ‘ thịnh thế ’, cũng đừng liên lụy ‘Ny Thường’ của tôi a!"Triển Diệc Tường vẫn không bỏ cuộc nói.
Hắc Diêm Tước như cũ, không cử động, chỉ ôm Tường Vi đầy thân mật, nhận thấy được cơ thể cô căng thẳng, khóe mắt hiện lên ý cười: "Con gái ngoan , con ăn cơm ít lắm sao? Sao lại gầy thế này hả?"
Trong hơi thở có chút bất mãn, mi tâm không khỏi nhíu lại, đáng chết, rõ ràng hắn đã chiếm đoạt cô , vì sao người phụ nữ này cho người ta cảm giác cô còn là xử nữ?
Tường Vi bị lời nói của Hắc Diêm Tước dọa sợ, thở cũng không dám thở mạnh, nghe giọng của hắn thì dường như hắn đang không vui làm cô tâm loạn như ma .
"Ai! Được rồi, được rồi, không trở ngại hai người trau dồi tình cảm nữa! Nhưng mà lão Hắc, anh cũng thật độc ác a, nếu tôi không tìm được Mạn Đà La, phía trên trách tội xuống, tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà vậy! Không đúng, tôi sẽ ở lại nhà anh, mặt dày mày dạn quấn lấy anh!"
Triển Diệc Tường nửa đùa nửa uy hiếp nói, anh biết Hắc Diêm Tước sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, lần này coi như không tiến mà lui.
Trước khi đi, anh nữa nhìn kỹ Tường Vi đang trốn trốn tránh tránh, cảm giác như đã từng gặp qua cô. Sờ mũi một cái, cùng Hắc Diêm Tước nói lời từ biệt, rồi rời khỏi nhà họ Hắc.
Chờ Triển Diệc Tường đi, Tường Vi muốn từ trên đùi Hắc Diêm Tước đi xuống, ai ngờ, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt lại…..
"Thế nào? Người ta vừa mới đi, cô lại nôn nóng đuổi theo quyến rũ?"
Mặt hắn mới vừa rồi còn treo một nụ cười, giờ khắc này mây đen đã giăng đầy! Bàn tay nắm chặt cánh tay của cô, trong tròng mắt lóe lên ánh lửa, mang theo chút tức giận, không có chút gì do dự, một tay ôm lấy thân thể của cô đi lên lầu!
"Tiên sinh! Xin hãy buông tôi ra!" Giọng nói mềm mại của Tường Vi là trời sinh, cho dù là phản kháng, cũng mềm yếu vô lực, mê hoặc lòng người.
"Thả cô ra? Tôi nói này tiểu Tường Vi, con gái ngoan của tôi, chuyện lần trước, chúng ta còn chưa làm xong, bây giờ tôi rất có hứng thú ôn lại!" Giọng nói vừa cợt nhã vừa nhẫn tâm của hắn vang lên!
|
Chương 87: Trò chơi bắt đầu
Tường Vi rùng mình một cái, ánh mắt của hắn là đang nhìn cô, hay là Mạn Đà La?
Chẳng phải lúc nãy hắn nói với người đàn ông kia là không có gặp Mạn Đà La sao?
Nhưng mà, hắn nói lần trước....
Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh!
Nhớ tới lần đó ở phòng tắm, xương bánh chè của cô như muốn đứt!
"Không, không cần."
Nhớ lại đêm đó, xương đầu gối cô có cảm giác hơi đau! Đêm đó đột nhiên cô có kinh nguyệt, làm cho tiên sinh hăng hái, như vậy tối nay.....
Cô thật không dám tưởng tượng, cảm giác sợ hãi xuất hiện! Mặc cho cô giãy giụa thế nào, nhưng vẫn chạy không thoát ngực của hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hắn ôm vào phòng ——
Phịch một tiếng!
Làm trái tim cô kinh sợ !
Hắc Diêm Tước chôn thật sâu vào trong cổ của cô, dùng sức hút một mạch, thỏa mãn thốt ra: "Thật là thơm!"
Tròng mắt đen nhấp nháy, ánh mắt đầy dục vọng của hắn nhìn cô!
Đóng cửa phòng, nhất thời hormone đàn ông tràn ngập , không thể không nói, con thỏ nhỏ này hợp khẩu vị của hắn!
Một tay ôm Tường Vi, một tay không an phận mà vuốt ve cơ thể của cô.
"Tiên sinh, đừng mà, làm ơn, bỏ qua cho tôi...."
Động tác này, ý tứ này làm Tường Vi hiểu chuyện gì sắp xảy ra, từ đêm đó đến nay, cô vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, cô thật không có cách nào chịu đựng được khi tiên sinh chiếm đoạt!
"Bỏ qua cho cô?" Hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt không có một tia nhiệt độ, tay lại ôm nàng càng chặt hơn, sức lực như vậy làm cô đau đớn!
"Cô là tôi nuôi lớn, tôi cũng đã từng nói, tôi cho cô thứ cô muốn nhưng phải có cái giá để trả!"
Lời nói của hắn đầy cuồng ngạo cùng khí phách, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám chất vấn hoặc là phản kháng, cho dù hắn ghét bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô, nhưng không thích cô không ngoan ngoãn nghe lời!
"Thẩm Tường Vi, hiện tại, tôi nên đòi lại những gì cô nợ tôi, bao gồm....thân thể của cô!"
Tường Vi không ngừng lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào, cô nhớ hắn đã nói những lời này, vào lúc cô mười ba tuổi, hắn đã từng hỏi cô muốn cái gì, cô nói cô muốn đi học, vậy mà, cô thật không ngờ, ba năm sau, hắn muốn cô dùng thân thể của mình để trả hắn!
"Tiên sinh, không phải như thế! Nếu như muốn trả, có thể trả thứ khác được không?"
Cho dù từ đáy lòng Tường Vi biết mình đã là người của hắn, thế nhưng không phải là Tường Vi, mà là Mạn Đà La!
Cô đau lòng, hai thân phận,hắn đều yêu cầu thân thể của cô, mặc dù Tường Vi cùng Mạn Đà La đều là cô nhưng trong lòng không khỏi mâu thuẫn cùng đau đớn, cô không hiểu rốt cuộc mình để ý những thứ gì, khổ sở vì cái gì, đối với tiên sinh, cô vừa kính vừa sợ a!
"Thứ khác? Ví dụ như tiền bạc? Địa vị? Còn gì nữa?" Hắn khinh thường, cười nhạo một tiếng, nhìn xuống gương mặt còn ẩn trong mái tóc của cô, ý đồ muốn làm con thỏ nhỏ này kinh sợ,"Trừ thân thể ra, cô còn có cái gì để trả cho tôi?"
Lời của hắn làm cho cô cứng họng, thực tế, trừ một cơ thể gầy yếu, cô chỉ có hai bàn tay trắng!
Hắc Diêm Tước ôm cô đi tới phòng tắm, bàn tay có lực, thành công ngăn cản cô giãy giụa….
Rèm phòng tắm đột nhiên bị kéo xuống, thành một sợi dây, đem hai tay của cô giơ lên cao, giống như đang tra khảo phạm nhân, dùng rèm màu xanh ngọc trói cánh tay cô lại với ống thép, vững vàng trói chặt, không thể động đậy!
"Tiên sinh, không cần a...." Tường Vi bị hành động của hắn hù sợ, hắn muốn làm cái gì? Cánh tay đang bị trói thít lại, thật đau a, thân thể lo lắng giãy dụa,"Tiên sinh, xin hãy buông tôi ra"
Bỗng chốc,roẹt.....
Khi cô phản ứng lại thì áo đã bị hắn xé rách!
Lộ ra hai đỉnh núi nhỏ màu hồng phấn, hai đóa hoa trơn mềm, trắng mịn hiện ra trước mắt hắn, trong khoảnh khắc đó ,ánh mắt hắn đã bùng lên một ngọn lửa nhỏ!
"A......"Tường Vi nhịn không được mà hét lên, không khí lạnh lẽo tiếp xúc với ngực của cô, xấu hổ làm cô hận mình không thể độn thổ trốn đi!
"Thế nào? Sao cô lại bày ra bộ dạng cự tuyệt nhưng thực chất là mời chào người khác tới thưởng thức?" Hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay thô lỗ búng một cái vào đỉnh núi nhỏ của cô, làm ngực cô đột nhiên phản ứng lại.
Bàn tay của hắn ác ý nắm chặt, ngón cái chạm nhẹ dấu răng màu đỏ trên ngực cô, làm cô không có cách nào điều khiển được mình, bắt đầu trầm luân!
"Chậc chậc, thân thể của cô thành thực hơn cô!"
Khóe môi câu lên, con ngươi híp lại, hẹp dài, quan sát người phụ nữ đang bị trói trước mắt, trong ánh mắt đều là khinh thường!
Ngay sau đó, tay của hắn không chút kiêng kỵ xé rách quần áo của Tường Vi, tạo thành nhiều mảnh vải rơi xuống, thân thể của Tường Vi được phơi ra ngoài ánh sáng không chút che đậy, hắn vĩnh viễn thô bạo, không có một chút thương tiếc nào đối với cô,cảm giác kích thích như vậy, hắn thích. Ở trong mắt của hắn, cô chỉ là người phụ nữ thấp kém, mỗi khi hắn nhớ tới cô là Tường Vi của Thẩm gia, lập tức hai mắt xuất hiện nồng nặc căm hận, người phụ nữ này, vĩnh viễn không xứng đáng đến hắn thương tiếc, hắn muốn cô cả người thương tích đầy mình!
"Tiên sinh! Cầu xin ngài thả tôi ra!"
Mỗi lần hắn đụng chạm vào ngực cô, trái tim cô dần tan rã ra, nước mắt cũng từ từ nhỏ xuống, nhục nhã hắn cho cô như là mãi mãi không kết thúc, cô không có chỗ thể trốn!
Tay của Tường Vi cố gắng giãy dục thoát khỏi dây trói , vì vậy tay cô xuất hiện những vết đỏ loang lổ, nhưng cảm giác đau đớn trên tay không là gì với sợ hãi trong lòng!
"Thả cô? Ha ha ha ha, Cô đang chọc cười tôi sao, tiểu Tường Vi?" Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm của cô lên, khẽ cười.
Hắn vén những sợi tóc che khuất gương mặt cô lên, chính xác tìm được môi của cô, ấn xuống một nụ hôn cuồng nhiệt!
"Ưm...."
Nụ hôn bá đạo, thô lỗ, thậm chí mang theo một chút trừng phạt, cơ hồ muốn cắn nát môi của cô!
|
Chương 88: Nước mắt rơi
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí! Bị hắn đối xử như vậy, trái tim cô thật đau!
"Như thế nào? Phản kháng tôi thì đó là cái giá cô phải trả, không bằng thuận theo, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.....!"
Hắn nở nụ cười lạnh, nét mặt luôn âm u, tàn bạo đến dọa người, hai mắt Tường Vi đẫm lệ, cô nhìn gương mặt của hắn, trong lòng không khỏi run sợ.
Hắn đem sống mũi vùi vào cổ của Tường Vi, tham lam hít thở hương thơm ngọt ngào của cô, miệng ác ý cắn một cái vào cổ của cô, còn bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Hắn thích đùa bỡn cô, cô càng sợ, hắn càng hưng phấn, cô càng sợ, hắn càng sục sôi!
"Ưm….”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tường Vi không biết nên phản ứng ra sao, như búp bê gỗ không nhúc nhích, mặc cho hắn chơi đùa. Cổ bị đụng chạm làm cô run rẩy, theo bản năng né tránh.
Bỗng dưng, bàn tay của hắn đè lưng của Tường Vi, để cho cô ưỡn người, hai ngọn đồi nhất thời vươn lên cao, rung động ở trước mặt hắn, hắn cúi xuống ngậm lấy nụ hoa màu hồng nhạt, như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, không chịu nhả ra!
Nước mắt rơi đầy mặt Tường Vi, cảm thấy hít thở không thông làm cô không nhịn được thở gấp, nức nở: "Tiên sinh xin……" buông tôi ra!
Nhưng ba chữ cuối còn chưa nói ra khỏi miệng, cô nghe được tiếng hắn gầm nhẹ, một cái tay nhanh chóng kéo khóa quần của mình xuống, một cái tay khác ôm lấy eo của cô…..
Đôi tay của cô bị treo trên cao, mặc cho cô giãy giụa, nhưng vẫn chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn!
Khi hắn như dây cung chuẩn bị bắn, cự long phơi bày ra trước mặt cô, đôi tay có lực tách hai chân cô ra, nhắm ngay vào tiểu huyệt yếu ớt của cô …….
Đi vào!
"A…….."
Cô đau đớn kêu lên, thân thể như bị một thanh kiếm đâm vào, làm cho nước mắt cô như thủy triều, rơi mãi, toàn thân như đang bị đốt nóng, làm cô muốn nổ tung!
Ngay sau đó, hắn bắt đầu chuyển động làm cô khô khốc, hạ thân bị hắn đụng chạm làm xuất hiện tia máu!
Mỗi lần hắn mạnh mẽ xỏ xuyên vào nơi mềm mại của cô, làm thân thể cô ửng hồng!
Cô khóc lóc cầu xin, đôi tay bị trói đến tê dại, cả thân thể bị hắn ôm lấy mà làm nhục, thân thể một lần nữa bị hắn chiếm hữu, đó là dấu ấn thuộc về hắn, như dấu răng trên ngực cô, như máu trinh của Mạn Đà La vào đêm đó, đều là hắn xâm chiếm thân thể trong sạch của cô rồi để lại dấu ấn của tội ác!
Là hắn- ma quỷ hắc ám!
Hắn mạnh mẽ đánh thẳng vào, để cho cô trải nghiệm cảm giác đau đớn khi bị lăng trì. Cô hôn mê!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
" Tường Vi, con gái ngoan, đến đây với mẹ nào !"
Âm thanh dịu dàng dễ nghe, vây quanh ở bên tai Tường Vi, làm cô cười thật vui vẻ, cười đến rực rỡ, nhanh chân chạy tới.
"Mẹ, mẹ!"
Nhưng mà, khi cô đến gần mẹ của mình thì bỗng nhiên một người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện!
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, thật là cao to, thật tuấn mỹ, nụ cười rất ôn hòa.
"Tường Vi, nhớ gương mặt đó hả?"
Cô không hiểu, nghiêng đầu nhìn mẹ đang khóc, làm trái tim cô có chút đau: "Mẹ đừng khóc, Tường Vi nhớ."
Đợi đến khi mắt cô chớp một cái, bên cạnh người đàn ông mặc tây trang màu trắng xuất hiện một cô gái như hoa như ngọc, mặc áo cưới, bọn họ cười thật là hạnh phúc, ở trong một đoàn xe thật dài, người đàn ông mặc tây trang và cô gái mặc áo cưới dần dần, từ từ mất hẳn trong tầm mắt của nàng
"Mẹ, bọn họ sẽ kết hôn sao?"
"Đúng vậy, Tường Vi, nhớ mặt người đàn ông kia rồi hả?"
Cô dùng sức gật đầu một cái, con ngươi ngây thơ, tinh khiết, bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt của mẹ: "Mẹ,nếu con nhớ kỹ, mẹ sẽ không khóc?"
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ yêu con"
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
" Con cũng yêu mẹ!"
Tường Vi tỉnh lại, trên mặt là hai dòng lệ nóng.
Cô lại bắt đầu mơ về tuổi thơ của mình rồi, nhưng đã lâu lắm rồi, trí nhớ về tuổi thơ vừa rõ ràng vừa mơ hồ.
Nhưng mà vừa tỉnh lại, cô phát hiện trên thân thể tràn đầy vết thương màu, hạ thân càng đau rát!
Tay còn bị trói bởi rèm tắm cột lại với ống thép, siết chặt tay cô làm cô mơ hồ mất đi tri giác. Thân thể trần truồng, chân cũng xụi xuống, không hề có sức.
Tóc ướt chèm chẹp, không biết là mồ hôi hay là nước mắt của cô!
Khi cô mở mắt ra, gương trong phòng sáng loáng, bóng dáng người kia đã sớm không thấy!
Nước mắt....
Lần nữa chảy xuống.
Tường Vi không nhịn được gào khóc lên!
"Mẹ, người dạy con nên làm thế này à? Ô ô ô"
Trong gương, thân thể cô chật vật không chịu nổi, ngay cả cô cũng không nhận ra chính mình!
Trong phòng tắm thật yên tĩnh, bóng dáng người đàn ông làm nhục cô đã sớm không thấy.
Cô như xác chết treo ngược, mặc dù cô còn thở.
Cô thật đau, lẫn thể xác và tâm hồn, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tiên sinh- người đã từng là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng hôm nay đã làm gì với cô?
Thật tàn nhẫn, hắn bóp chết tất cả ước mơ cùng mộng ảo của cô, hắn tự tay đẩy cô xuống địa ngục!
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ yêu con"
Tường Vi - ý thức dần dần tan rã ,”Mẹ, con cũng yêu mẹ"
Dường như Tường Vi thấy mẹ của cô đang dang tay trước mặt cô, cho dù là Thiên đường, hay là nơi nào đi chăng nữa.......
Mẹ, cho con đi cùng với!
|
Chương 89: Tiết lộ ánh mắt (1)
"Tiên sinh, Tường Vi nóng sốt rồi."
Bác Ân nặng nề nói, âm thanh vang lên trong phòng ngủ.
Nơi này, là nơi riêng tư của tiên sinh, nếu như không có ân chuẩn đặc biệt, bất luận người nào cũng không được tiến vào.
Mà lần này, nguyên nhân bác Ân bị gọi đến đây, là vì Tường Vi!
"Chữa khỏi cho tôi!"
Hắc Diêm Tước ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt có chút nặng nề, ngậm lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Không nhịn được mà thở dài một tiếng, bác Ân nhún nhường gật đầu một cái với Hắc Diêm Tước,"Được, nhưng tiên sinh, thân thể Tường Vi rất yếu, một năm qua, vết thương lớn nhỏ trên người Tường Vi vẫn còn, và không ngừng tăng"
"Im miệng!"
Hắc Diêm tước quát một tiếng, bác Ân lập tức không dám lên tiếng, từ trong hòm thuốc rút ra một ống chích, đem thuốc hạ sốt rót vào, sau đó, lặng lẽ tiêm cho Tường Vi.
Giờ phút này, Tường Vi đang bất tỉnh nằm ở trên chiếc giường lớn màu đen của tiên sinh, dung nhan xinh đẹp bởi vì màu đen mà được tôn lên, càng có vẻ tái nhợt, mảnh mai! Gương mặt này của Tường Vi, bác Ân đã xem qua, vô luận là xinh đẹp hoặc là xấu xí, cô đều là đứa bé thiện lương, yếu ớt, làm người khác nhịn không được mà thương yêu.
Bất đắc dĩ, cô trêu chọc tiên sinh, dung nhan này, quá xinh đẹp, quá kiều diễm, không cẩn thận liền rước họa vào thân.
"Tôi biết rõ ông định nói cái gì, nhưng đây là chuyện của tôi và cô ta, bác Ân, tôi khuyên ông đừng lo lắng, ông quản không nổi đâu! Làm xong nhiệm vụ của ông là được!"
Giọng nói lạnh lẽo, ở sau lưng bác Ân vang lên, hai mắt ưng hiện lên tia cảnh cáo.
"Vâng, là tôi nhiều chuyện, xin tiên sinh tha thứ." Bác Ân cung kính đáp lại, ở nhà họ Hắc, vĩnh viễn không có người nào dám cãi lời ý của tiên sinh, ở chỗ này, hắn chính là trời, hắn chính là vua!
"Tiêm xong thì ra ngoài." Hắc Diêm Tước lạnh lùng mở miệng.
"Dạ, tiên sinh."
Bác Ân tiêm thuốc cho Tường Vi xong, kê mấy liều thuốc, còn có mảnh giấy ghi liều lượng sử dụng, thu thập xong hòm thuốc, rồi ra khỏi phòng.
Nhất thời, gian phòng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, thậm chí không nghe được hơi thở nào.
Hắc Diêm Tước dạo bước tới trên ban công, bây giờ đêm đã khuya.
Trên ngón tay của hắn, đang kẹp thuốc lá, đã đốt xong một nửa, khói thuốc lá lượn lờ trước tầm mắt của hắn, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, những ngôi sao kia như từng viên kim cương bắn ánh sáng ra bốn phía, vây quanh trong không gian đêm, mỹ lệ, tiêu dao, tự tại.
Giờ khắc này, tâm tình của hắn khó khăn lắm mới yên tĩnh không gợn sóng.
Chợt, bên trong phòng vang lên tiếng nỉ non……..
"Mẹ…….ô ô……mẹ"
"Đừng bỏ con….đừng"
Hắn đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh về phòng, ngồi xuống ở bên giường.
Tường Vi lúc này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt tuôn như mưa, đôi mắt vẫn đóng chặt, cánh môi tái nhợt không ngừng mê sảng .
|