Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 172: Sao đến chỗ nào cũng có thể gặp đồ bỏ đi như cô vậy.
Editor: May
"Gâu gâu...."
Điềm Tâm như là bị cái gì đó kích thích, phát ra một tiếng tru thấp giống như lang giống như cẩu.
Thẩm Chanh đưa tay nhéo lỗ tai chó một cái, quay đầu hô câu: "Ông chủ, đến phần chân giò hun khói, bỏ nhiều tiêu cay một chút!"
Tôn Nham:....
Điềm Tâm: "Ô! Gâu! Gâu gâu....!"
Ông chủ rất nhanh bưng tới chân giò hun khói, phía trên thả một tầng tiêu cay dày đặc.
Thẩm Chanh dùng chiếc đũa gắp một khối đưa tới trước mặt Điềm Tâm, mặt mày cong cong, cười híp mắt mở miệng: "Đến, cắn một cái."
Tôn Nham:....
Quả nhiên phụ nữ đều là có độc! Dù cười, cũng giống như là bị độc tố nhuộm qua.
Điềm Tâm ngồi nguyên tại chỗ, ra vẻ đáng thương nhìn cô, nói gì cũng không chịu mở miệng.
Khối giò hun khói bổ sung thêm mù tạc này, đến nay còn ở lại chỗ sâu trong trí nhớ của nó, cho nên có không chỉ là phản cảm với chân giò hun khói, còn có sợ hãi!
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm uất ức kêu rên, như là đang lên án nữ chủ nhân phúc hắc vô lương.
Nó lúc đó, chọc cho rất nhiều người vây xem.
"Con chó kia là giống gì vậy, sao có thể lớn như thế, nhìn có vẻ thật là dọa người!"
"Không phải chó à? Tại sao kêu giống như sói vậy?"Bạn nào muốn đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
"Hẳn không phải là chó thường, hơn nữa còn là người nhà có tiền nuôi, cô xem, lông trên người nó còn mượt hơn tóc của cô ...."
"Cô nói gì vậy hả, lấy tôi so với chó?"
"Tôi không phải chỉ đang suy luận thôi sao! Cô mò mẫm so đo cái gì ...."
Điềm Tâm vốn đã đủ biệt khuất, nghe thấy người chung quanh líu ríu, lập tức tới tính khí, đứng dậy run động thân hình to mọng một chút, quay đầu lại hô một tiếng hung thần ác sát với những người đó: "Gâu .... hú!"
Yên lặng như tờ qua đi, đột nhiên vang lên một giọng nữ bén nhọn, "Mang chó vào, còn để cho người khác ăn cơm thật ngon hay không?"
Nhìn lại theo nơi giọng nói phát ra, Thẩm Chanh thoáng mỉm cười.
Thế giới này thật nhỏ, ở đâu cũng có thể đụng phải người cặn bả.
"Là cô?!"
Hạ An An nhìn cô, vẻ mặt không thể tin.
Thẩm Chanh lười biếng lại tùy tính dựa vào trên bàn, dùng tay chống cằm, nghiêng nghiêng mặt, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Là tôi thì thế nào?"
"Mẹ kiếp!" Tôn Nham chợt đứng dậy, nói thô tục một câu, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn sang Hạ An An, "Sao đến chỗ nào cũng có thể gặp đồ bỏ đi như cô vậy!"
"Anh, anh nói ai là đồ bỏ đi ...." Trên mặt Hạ An An lần lượt thay đổi một trận đỏ một trận trắng, ngay cả giọng nói đều có chút không ổn định.
"Anh gì mà anh, nói chính là cô, không muốn bị đánh thì đàng hoàng một chút cho tôi!"
"Anh ...." Hạ An An tức giận đến ngực phập phồng một trận, sắc mặt rất khó coi.
"An An, xảy ra chuyện gì ...."
Đào Đào đứng lên, sau khi nhìn thấy hai người ngồi ở đối diện cách đó không xa, sắc mặt liền thay đổi.Bạn nào muốn đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
Cô ta lặng yên siết chặt nắm tay, lễ phép khom người thành 90 độ, rất cung kính hô một tiếng: "Thẩm .... Thiếu phu nhân."
Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý tới Đào Đào, nhìn thấy bộ dạng cô ta rõ ràng rất không cam lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra, cô không nhịn được phát ra một tiếng cười khẽ: "Sao, muốn đánh tôi?"
Ở dưới cái nhìn soi mói của người xung quanh, Đào Đào cúi mình hạ giọng trả lời một câu: "Không dám ...."
Thẩm Chanh híp híp mắt, "Dạng như cô vậy, rõ ràng chính là muốn đánh tôi."
Đào Đào ẩn nhẫn , mở miệng, "Thiếu phu nhân, tôi chưa từng nghĩ như vậy, cô không nên hiểu lầm ...."
Ngay cả có, cô ta cũng sẽ không thừa nhận, cô ta không ngốc, sao có thể cầm trứng gà đi đụng tảng đá.
Không tranh luận?
Xem ra là học thông minh rồi!
Thẩm Chanh thu hồi ánh mắt, rót ly rượu để uống, Tôn Nham vừa thấy, liền ngồi xuống lần nữa.
|
Chương 172: Sao đến chỗ nào cũng có thể gặp đồ bỏ đi như cô vậy.
Editor: May
"Gâu gâu...."
Điềm Tâm như là bị cái gì đó kích thích, phát ra một tiếng tru thấp giống như lang giống như cẩu.
Thẩm Chanh đưa tay nhéo lỗ tai chó một cái, quay đầu hô câu: "Ông chủ, đến phần chân giò hun khói, bỏ nhiều tiêu cay một chút!"
Tôn Nham:....
Điềm Tâm: "Ô! Gâu! Gâu gâu....!"
Ông chủ rất nhanh bưng tới chân giò hun khói, phía trên thả một tầng tiêu cay dày đặc.
Thẩm Chanh dùng chiếc đũa gắp một khối đưa tới trước mặt Điềm Tâm, mặt mày cong cong, cười híp mắt mở miệng: "Đến, cắn một cái."
Tôn Nham:....
Quả nhiên phụ nữ đều là có độc! Dù cười, cũng giống như là bị độc tố nhuộm qua.
Điềm Tâm ngồi nguyên tại chỗ, ra vẻ đáng thương nhìn cô, nói gì cũng không chịu mở miệng.
Khối giò hun khói bổ sung thêm mù tạc này, đến nay còn ở lại chỗ sâu trong trí nhớ của nó, cho nên có không chỉ là phản cảm với chân giò hun khói, còn có sợ hãi!
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm uất ức kêu rên, như là đang lên án nữ chủ nhân phúc hắc vô lương.
Nó lúc đó, chọc cho rất nhiều người vây xem.
"Con chó kia là giống gì vậy, sao có thể lớn như thế, nhìn có vẻ thật là dọa người!"
"Không phải chó à? Tại sao kêu giống như sói vậy?"Bạn nào muốn đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
"Hẳn không phải là chó thường, hơn nữa còn là người nhà có tiền nuôi, cô xem, lông trên người nó còn mượt hơn tóc của cô ...."
"Cô nói gì vậy hả, lấy tôi so với chó?"
"Tôi không phải chỉ đang suy luận thôi sao! Cô mò mẫm so đo cái gì ...."
Điềm Tâm vốn đã đủ biệt khuất, nghe thấy người chung quanh líu ríu, lập tức tới tính khí, đứng dậy run động thân hình to mọng một chút, quay đầu lại hô một tiếng hung thần ác sát với những người đó: "Gâu .... hú!"
Yên lặng như tờ qua đi, đột nhiên vang lên một giọng nữ bén nhọn, "Mang chó vào, còn để cho người khác ăn cơm thật ngon hay không?"
Nhìn lại theo nơi giọng nói phát ra, Thẩm Chanh thoáng mỉm cười.
Thế giới này thật nhỏ, ở đâu cũng có thể đụng phải người cặn bả.
"Là cô?!"
Hạ An An nhìn cô, vẻ mặt không thể tin.
Thẩm Chanh lười biếng lại tùy tính dựa vào trên bàn, dùng tay chống cằm, nghiêng nghiêng mặt, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Là tôi thì thế nào?"
"Mẹ kiếp!" Tôn Nham chợt đứng dậy, nói thô tục một câu, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn sang Hạ An An, "Sao đến chỗ nào cũng có thể gặp đồ bỏ đi như cô vậy!"
"Anh, anh nói ai là đồ bỏ đi ...." Trên mặt Hạ An An lần lượt thay đổi một trận đỏ một trận trắng, ngay cả giọng nói đều có chút không ổn định.
"Anh gì mà anh, nói chính là cô, không muốn bị đánh thì đàng hoàng một chút cho tôi!"
"Anh ...." Hạ An An tức giận đến ngực phập phồng một trận, sắc mặt rất khó coi.
"An An, xảy ra chuyện gì ...."
Đào Đào đứng lên, sau khi nhìn thấy hai người ngồi ở đối diện cách đó không xa, sắc mặt liền thay đổi.Bạn nào muốn đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé
Cô ta lặng yên siết chặt nắm tay, lễ phép khom người thành 90 độ, rất cung kính hô một tiếng: "Thẩm .... Thiếu phu nhân."
Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý tới Đào Đào, nhìn thấy bộ dạng cô ta rõ ràng rất không cam lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra, cô không nhịn được phát ra một tiếng cười khẽ: "Sao, muốn đánh tôi?"
Ở dưới cái nhìn soi mói của người xung quanh, Đào Đào cúi mình hạ giọng trả lời một câu: "Không dám ...."
Thẩm Chanh híp híp mắt, "Dạng như cô vậy, rõ ràng chính là muốn đánh tôi."
Đào Đào ẩn nhẫn , mở miệng, "Thiếu phu nhân, tôi chưa từng nghĩ như vậy, cô không nên hiểu lầm ...."
Ngay cả có, cô ta cũng sẽ không thừa nhận, cô ta không ngốc, sao có thể cầm trứng gà đi đụng tảng đá.
Không tranh luận?
Xem ra là học thông minh rồi!
Thẩm Chanh thu hồi ánh mắt, rót ly rượu để uống, Tôn Nham vừa thấy, liền ngồi xuống lần nữa.
|
Chương 173: Mày mắt chó đui mù! Thiếu phu nhân mà còn không nhận biết được!
Chương 173: Mày mắt chó đui mù! Thiếu phu nhân mà còn không nhận biết được!
Editor: May
Trải qua chuyện lần trước, Hạ An An đã có kinh nghiệm, cộng thêm Hà Duệ từng có dặn dò, cô ta đừng gây chuyện nữa.
Liếc qua vị trí của Thẩm Chanh, liền móc bóp tiền từ trong túi xách ra, trả tiền cơm, lôi kéo Đào Đào đi.
Đi ra quán hàng, Hạ An An mới không nhịn được hỏi Đào Đào, "Chị họ, sao chị lại gọi phụ nữ kia là thiếu phu nhân?"
Đào Đào thở dài, "Không phải lúc trước chị đã nói cho em biết đang làm việc trong một nhà giàu có ư, thật ra cũng chính là một người làm. Cô ta.... là nữ chủ nhân ...."
Hạ An An hoảng hồn, "Cô ta là nữ chủ nhân? Vậy chồng cô ta chính là Thi Vực rồi?"
"Đúng vậy, chồng cô ta chính là Thi Vực, chủ nhân dinh thự nhà họ Thi. An An, có phải em và cô ta có đụng chạm gì à? Chị nghe cô ta nói chuyện mang ý châm biếm, hình như là đang cố ý nhằm vào em đó ...."
"Hừ! Người phụ nữ kia, ỷ vào người đàn ông của mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền muốn làm gì thì làm, ai cũng không để vào mắt! Thấy em có dáng dấp xinh đẹp hơn cô ta, liền gây khó dễ với tôi khắp nơi. Nói thật ra, em cũng không phải sợ cô ta, chính là không muốn so đo với cô ta thôi. Chị họ, chị có biết hiện tại anh Duệ lợi hại bao nhiêu đâu, tùy tùy tiện tiện nói một câu liền có thể làm cho người phụ nữ kia mất sạch thanh danh, em sợ cô ta làm gì? Nếu cô ta thật sự lợi hại như vậy, bày đặt không ở thành Đô thật tốt, chạy đến nơi này làm gì?"
"A, chị liền nói sao luôn không thích nhìn chị, muốn đuổi chị đi, hóa ra là nhìn không quen không sinh lòng oán hận với vóc người đẹp hơn cô ta! Loại phụ nữ này, lòng dạ nhỏ mọn, không có kết cục tốt!"
"Chị họ, về sau chị cách xa cô ta một chút, tốt nhất đừng nên làm việc ở dinh thự gì đó, nếu không cô ta nhất định sẽ cắn chị không tha."
"Không sao, cùng lắm thì chị tránh xa cô ta một chút là được rồi! Hiện tại công việc khó tìm, hơn nữa tiền lương phổ biến rất thấp, công việc này, nói gì cũng không thể bỏ. Ai kêu anh rể em không có năng lực chứ ...."
"Chị họ, nếu chị thiếu tiền xài, nói với em, ít nhiều thì em vẫn có thể giúp đỡ chị một chút ...."
"Hàng tháng em mua cho chị nhiều thứ xa xỉ như vậy, ta sao còn không biết xấu hổ hoa tiền của ngươi? Hơn nữa, em có thể giúp chị nhất thời, cũng không thể giúp chị cả đời mà đúng không?" Đào Đào nói xong, liếc mắt nhìn thời gian, "An An, thời gian không sai biệt lắm, chị phải về đi làm việc rồi! Như vậy, em trước về khách sạn đi nghỉ ngơi, tối nay chị đi tìm em."
"Vậy cũng được, liên lạc điện thoại."
Hạ An An ngồi xe taxi về khách sạn, Đào Đào cũng trở về dinh thự nhà họ Thi đúng giờ.
Sau khi ăn cơm xong, Tôn Nham đưa Điềm Tâm về dinh thự dàn xếp xong, sau đó đưa Thẩm Chanh đi sòng bạc tìm Thẩm Trung Minh.
Sòng bạc lớn nhất thành Giang, ở phía đông thành phố, vị trí không tính là chếch, nhưng cũng không phải dễ tìm.
Tôn Nham mang theo Thẩm Chanh đi qua vài con hẻm, mới vào cửa sòng bạc.
Du côn trông chừng sòng bạc, thân hình mỗi người đều vạm vỡ cường tráng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Sau khi vào sòng bạc, Thẩm Chanh đi ở phía trước, bởi vì là một người phụ nữ, lại lạ mặt, rất nhanh liền bị bọn du côn ngăn trở đường đi.
"Cô gái, nơi này cũng không phải nơi cô có thể tới, nhanh đi ra ngoài!"
Tên du côn mới mở miệng, liền tiết lộ ra sát khí.
Thẩm Chanh cũng không để ý tới hắn, vòng qua từ bên cạnh hắn, trực tiếp đi vào bên trong.
Tên du côn thấy cô ta kiêu ngạo như vậy, đang muốn mắng lên, Tôn Nham đã đi tới, hung hăng vỗ một cái tát lên trên đầu của hắn, "Mày mắt chó đui mù! Thiếu phu nhân mà còn không nhận biết được! Cơm cho mày ăn không rồi!"
Thấy là Tôn Nham, tên du côn đến phàn nàn cũng không dám phàn nàn một tiếng, len lén liếc nhìn bóng lưng Thẩm Chanh, lắp bắp, "Thiếu .... thiếu .... Thiếu phu nhân?"
"Nhìn rõ, lần sau còn đuổi theo chặn đường nữa, chặt móng vuốt của mày!"
Tôn Nham nói xong, trực tiếp đi vào, lưu lại tên du côn đứng nguyên tại chỗ, tinh thần chán nản.
Hắn lại chưa từng thấy qua thiếu phu nhân, làm sao có thể nhận ra, cái đánh này, cũng chịu quá không đáng rồi!
|
Chương 174: Cô ta làm mùng một, anh làm mười lăm.
Editor: May
Sòng bạc rất lớn, trong trong ngoài ngoài, có ít nhất trên trăm tấm chiếu bạc.
Du côn, bồi bàn, cộng lại ít nhất cũng có tới mấy trăm người.
Mà có thể đi ra vào sòng bạc, người có thể bài bạc trong này, không phú thì cũng quý, không phải kẻ có tiền, thì chính là người có quyền, người thường hoàn toàn đừng hòng đi vào.
Nhưng Thẩm Trung Minh, ngược lại là một tiền lệ.
Bởi vì Thi Vực chuyển lời, ông chẳng những có thể tùy ý ra vào, còn có thể sử dụng chips không hạn chế, thua thì tính cho sòng bạc, thắng thì tính cho ông.
Cho nên ông chính là ngày ngày cá độ ở trong này, cũng không có người ra đuổi ông đi ra ngoài.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào : th.i.c.hdoctruyen.com
Thẩm nhưng Trung Minh sẽ không cá độ khác, cùng lắm chỉ đổ xúc xắc lớn nhỏ.
Ông vừa đổ xong, còn chưa mở, đã bị người không khách khí túm một phát đến bên cạnh.
"Thẩm Trung Minh, ngoại trừ cá độ thì cha không thể làm được chút chánh sự sao? Đánh cuộc cá độ, cả ngày chỉ biết cá độ! Không biết tiến bộ chút nào!" Thẩm Chanh chẳng hề có một chút khách sáo, vừa đến liền đổ ập xuống chửi rủa ông một trận.
"Con gái, miệng con không thể lưu tình một chút sao?" Thẩm Trung Minh cười mỉa, "Cha cũng là mới đến!"
"Cút! Cha vừa đi toilet trở về thì có!" Thẩm Chanh nổi giận.
"Ây da da, vẫn là con gái nhà cha hiểu cha, thật sự là không uổng công cha nhọc công khổ sở nuôi con lớn như vậy ...."
"...." Nha, lúc nói lời này, chẳng lẽ không có cảm giác ngượng ngùng ư?
"Được rồi con gái, con đừng tức giận cha nữa, cùng lắm thì về sau cha không cá độ là được." Thẩm Trung Minh lôi kéo cô ngồi xuống ở ngay bên cạnh, khó khăn lắm mới nghiêm chỉnh lại, "Cha đều biết chuyện của con và hai anh em nhà họ Thẩm cả rồi, như thế nào, bọn họ có tìm con gây phiền toái không?"
"Ừ, anh ruột của cha phái người bắt cóc con, nhưng không có bắt thành." Thẩm Chanh đưa tay nhận nước trà bồi bàn đưa tới, nhẹ nhấp một ngụm.
"Thẩm lão hổ sai người ta bắt cóc con?" Thẩm Trung Minh thoáng nghiêm túc lên, "Vậy con có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
"Không có gì." Thẩm Chanh đặt tách trà xuống, thản nhiên mở miệng, "Con tới chính là nhắc nhở cha một tiếng, cẩn thận một chút. Tính nết của Thẩm lão hổ, cha còn hiểu rõ hơn con, người như ông ta, vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng làm ra được."
"Con gái, thật ra chúng ta không nên ở lại thành Giang ...." Thẩm Trung Minh thở dài, trong mắt rất là phức tạp.
"Ở, tại sao không ở, càng là địa phương nguy hiểm thì sẽ càng an toàn." Hơn nữa, nhà họ Thẩm thiếu nợ cô, sớm muộn gì cô cũng phải đòi lại từng cái.
Cũng cùng thời gian đó, nhà họ Thẩm.
Có thủ hạ tra được tin tức, liền đến hồi báo trước tiên: "Nhị gia, người phái đi không trở về một ai, đều bị bắt vào trong cục cảnh sát."
Thẩm Bác vỗ một chưởng lên bàn, tức giận: "Ăn hại! Chút chuyện này cũng làm không xong!"
Thủ hạ sợ hãi: "Nhị gia, làm sao bây giờ, có muốn phái người đi lần nữa không?"
Thẩm Bác giận dữ lên, "Đã đả thảo kinh xà, lại phái người đi thì có tác dụng cái rắm! Thật sự là uổng công nuôi bọn cẩu vật các người!"
Thủ hạ:....
"Cút ra ngoài!"
Biết được lần này thất bại, Thẩm Minh ngược lại bình tĩnh hơn, "Chú hai, theo cháu thấy, hiện tại tốt nhất vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến. Chỉ cần Thẩm Chanh cô ta không có tìm tới tận cửa một ngày, chúng ta liền không cần lo lắng, chờ chuẩn bị xong thì hãy làm ý định tiếp theo."
"Ừ."
Thẩm Bác không có phản đối đề nghị của anh ta, sau khi quẳng xuống một chữ, đứng dậy rời đi.
Ông ta vừa đi, Thẩm Họa liền đi xuống từ trên lầu, chạy đến trước mặt Thẩm Minh, chớp đôi mắt vô tội hỏi, "Anh, anh và chú hai không định bỏ qua cho Thẩm Chanh chứ?"
Thẩm Minh không có trả lời cô ta, chỉ là ảm đạm mở miệng: "Cô ta làm mùng một, anh làm mười lăm."
|
Chương 175: Lăn hai vòng xem thử.
Editor: May
Buổi tối, Thẩm Chanh ra ngoài tản bộ, Điềm Tâm rất vui vẻ đi theo phía sau.
Nhắc tới cũng kỳ, lúc trước ở thành Đô, nó đối với Thẩm Chanh là bài xích, thậm chí là kháng cự.
Nhưng là vừa đến thành Giang, liền học ngoan rồi.
Không chỉ như thế, còn là rất chân chó.
Nó đong đưa thân hình to mọng, chậm rãi đi theo sau lưng Thẩm Chanh.
Đi không bao xa, Thẩm Chanh dừng bước lại, quay đầu nhìn nó, "Sao, muốn nịnh nọt ta?"
Điềm Tâm ngồi xuống tại chỗ, mắt chó lõm sâu không nháy chút nào nhìn trừng trừng cô, một hồi lâu, nó mới ngẩng đầu grừ một tiếng: "Gâu ...."
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống, đưa tay nắm chặt hai cái lỗ tai của nó, dùng sức kéo kéo, "Trước kia là ai nổi điên? Là ai trước mặt ta kéo xé chăn mền hả?"
Điềm Tâm: "Ăng ẳng!"
Thẩm Chanh cười cười, nhéo ngắt lỗ tai chó của nó một chút, "Không phải muốn tranh thủ tình cảm, đối nghịch với ta sao?"
Điềm Tâm uất ức: "Ô...."
Nhìn thấy nó như vậy, Thẩm Chanh buông tay ra, cười đến mở rộng, "Lăn hai vòng thử xem."
Điềm Tâm:.... Nét mặt của nó là ai oán.
Thấy nó bất động, Thẩm Chanh nheo mắt, "Nghe không hiểu tiếng người?"
Điềm Tâm cứ như vậy ngồi bệt dưới đất, vững như Thái Sơn, làm ra một bộ dáng chính là nghe không hiểu tiếng người.
"Không lăn? Vậy thì trở về."
Thấy Thẩm Chanh xoay người sắp đi, Điềm Tâm đột nhiên liền nằm dài trên mặt đất, thẳng tắp, như một cỗ thi thể.
Một quái vật khổng lồ nằm trên mặt đất như vậy, nhìn có vẻ khiến cho người ta sợ hãi.
Cũng không biết có phải Điềm Tâm là đang làm đấu tranh tư tưởng của mình hay không, đại khái qua mười giây đồng hồ, nó mới nâng bốn cái chân mập lên, quay cuồng trên mặt đất.
Bình thường nó vốn cường tráng, toàn thân là thịt, lăn một vòng này, thịt trên người liền run lên.
"Ha ha!"
Thẩm Chanh không nhịn được, cười lớn ra tiếng.
"Ăng ẳng ...."
Âm thanh Điềm Tâm mang theo khóc nức nở, không sai, là khóc nức nở.
Nó uất ức như vậy, cũng phải thôi.
Sinh ra ở giàu có, xưa nay luôn là ăn ngon uống tốt, khi nào tâm tình không tốt, còn có thể đùa giỡn tính tình chó khiến cho trong nhà gà bay chó chạy.
Một con chó kiêu ngạo như vậy, lại có thể cũng có hôm nay!
Điềm Tâm lăn trên mặt đất không biết bao nhiêu vòng, lăn đến đầu óc choáng váng, đứng lên cũng không nổi.
Thẩm Chanh thấy, ngược lại giống như người không biết gì, xoay người rời đi.
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm thế nhưng ngược lại đi theo sau, nhiều lần suýt chút nữa đã té chỏng cả vó.
Một người một chó này đi ở trên đường, vô cùng thu hút.
Một người mỹ nữ vóc người nóng bỏng mang theo một con chó khổng lồ ra ngoài, sức hấp dẫn dĩ nhiên cao!
Đi qua bên ngoài cửa hàng bán quần áo, Thẩm Chanh liếc quần áo ở trong tủ cửa hàng một cái.
Áo sơ mi lộ vai màu đen, quần sort sát mông màu đen.
Gợi cảm, xinh đẹp.
Gần như không có suy nghĩ nhiều, cô liền đi vào cửa hàng bán quần áo, mà Điềm Tâm, thì cực kỳ thức thời ngồi đợi ở bên ngoài.
Nhân viên cửa hàng vừa nghe Thẩm Chanh muốn mặc thử quần áo này một chút, ngay lập tức quan sát liếc nhìn đánh giá cô, sau đó trả lời một câu: "Xin lỗi tiểu thư, bộ quần áo này là số lượng có hạn toàn cầu, mua thì được, nhưng không thử được, hơn nữa cô mặc cũng không vừa người, chọn món khác đi."
Thẩm Chanh:....
Cô không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tôn Nham: "Số 693 đường Hải Khẩu, nhanh chóng đến."
"Dạ, thiếu phu nhân, ba phút sau sẽ đến!"
Chưa tới ba phút, Tôn Nham lái xe đuổi tới, dừng xe ở ngoài tiệm bán quần áo, lúc vào tiệm, nhân tiện xoa nhẹ trên đầu đong đưa của Điềm Tâm một phát.
Điềm Tâm nổi giận gầm lên một tiếng với bóng lưng của anh: "Grừ gâu!...."
Đi vào tiệm bán quần áo, Tôn Nham liếc mắt liền thấy được Thẩm Chanh.
Cô ngồi dựa vào trên ghế sofa, tùy tính gác chân dài thẳng tắp ở trên bàn trà, khẽ hừ một tiếng, nghịch di động.
Mấy nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
|