Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 703: Phía trên hay là phía dưới 3
Editor: Quỳnh Nguyễn "Vậy là cái gì??" Hai tay Trình Chi Ngôn ôm vòng eo mảnh khảnh Tiểu Thỏ, đem cô ôm ôm hướng tới bên mình, làm cho cô ghé vào trên thân mình, sau đó anh ngẩng đầu, liền có thể tùy ý hôn môi trên gương mặt phấn nộn trắng nõn. "Dù sao... Dù sao... Một buổi sáng tinh mơ, liền tình cảm mãnh liệt như vậy, không tốt lắm đâu..." Tiểu Thỏ hơi hơi nheo lại ánh mắt, chỉ cảm thấy cánh môi anh ấm áp cọ xát trên mặt mình có chút ngứa. "Không được sao...??" Khóe môi Trình Chi Ngôn gợi lên nhợt nhạt tươi cười, ngón tay thon dài dọc theo đường cong lung linh chậm rãi dời xuống: "Xác định không muốn sao??" "..." Tiểu Thỏ hơi hơi ưỡn cong thân thể ghé vào trên người anh, trong lúc này vậy mà không dám tùy tiện lộn xộn. "Anh...Anh..." Cô xấu hổ đỏ mặt, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy, giống như là lên án hành vi Trình Chi Ngôn. "Ạnh làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn mỉm cười, một bàn tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một cánh tay kia *****. "..." Tiểu Thỏ sắc mặt đỏ hồng, lại không dám phản kháng, đành phải cứng ngắc bảo trì tư thế này, lắp bắp nói: "Đừng.... Đừng xằng bậy...." "Uh`m..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt nhịn không được tối sầm. Một bàn tay Trình Chi Ngôn nắm cằm Tiểu Thỏ, làm cho cô ngẩng đầu lên, lưỡi trắng mịn càng thêm xâm nhập cô dây dưa, một cánh tay kia trượt ra, hơi hơi nâng vòng eo mảnh khảnh của cô, đem chính mình **** Nhưng mà sau khi Trình Chi Ngôn hoàn thành một loạt động tác này, nhưng là bất động rồi. Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, sau một lúc lâu, đỏ mặt cắn môi hướng tới Trình Chi Ngôn thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh...Anh làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhưng là không đáp lời, một đôi tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. ******* "Lần sau còn uống bậy sao??" Trình Chi Ngôn ngừng động tác, đôi mắt u ám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ đỏ lên, thanh âm trầm trầm hỏi. " Không uống vào, bảo đảm bất không uống bậy...." Đầu Tiểu Thỏ nhất thời đong đưa như trống lắc. "Vậy lần này trừng phạt như thế nào??" Trình Chi Ngôn nheo lại ánh mắt, thanh âm sâu xa hỏi. "..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, cúi đầu, nhìn ngực anh trắng tinh, thanh âm mềm dẻo nói: "Nếu không lần này.... Liền coi như hết...Em bảo đảm đây là một lần cuối cùng...." "Không được." Trình Chi Ngôn không lưu tình chút nào phản bác những lời này. "..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn anh. "Lần này em chủ công." Trình Chi Ngôn nhìn cô, ngữ khí không hề thương lượng đường sống. "..." Tiểu Thỏ cắn môi chính mình, sau một lúc lâu, dùng lực liếc Trình Chi Ngôn một cái, thanh âm căm giận nói: "Em chủ công thì em chủ công, đến lúc đó anh không cần cầu xin tha thứ cùng em liền tốt!" "Vậy sao..."
|
Chương 704: Phía trên hay là phía dưới 4
Editor: Quỳnh Nguyễn Trình Chi Ngôn mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Thỏ, chậm rãi nói: "Anh cực kỳ chờ mong..." ... Cuối cùng kết quả, đương nhiên Tiểu Thỏ đỡ thắt lưng chính mình cầu xin tha thứ chấm dứt. Người nào đó ăn no thoả mãn, vẻ mặt khí sảng nhìn Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên giường đầu chôn ở trong gối làm đà điểu, hơi hơi trầm ngâm một chút, sau đó đi đến bên giường, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo mỉm cười nói: "Làm sao vậy, không phải mới vừa nói chính mình đói bụng, muốn ăn điểm tâm sao??" "..." Tiểu Thỏ mặt chôn ở gối đầu, không lên tiếng, cũng không động đậy. "Nhanh như vậy liền mệt đến mức ngay cả khí lực nói chuyện đều không có rồi hả?" Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười, đưa tay lật ngược thân thể cô, lại phát hiện một đôi mắt to người nào đó đang nhìn chằm chằm chính mình. "Làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, có chút buồn cười nhìn cô hỏi. "Không muốn nói chuyện với anh!!" Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ mất hứng nói. " Vì sao?" Trình Chi Ngôn mỉm cười, sức sống ôn nhu hỏi han. "Hừ!" Tiểu Thỏ quay đầu đi, ánh mắt nhìn chỗ khác, không để ý tới anh. Người này thật sự là quá chán ghét, vừa rồi rõ ràng là chính mình khoe khoang khoác lác, nói muốn để cho anh cầu xin tha thứ cùng chính mình, kết quả lại là anh vẻ mặt thoải mái nhàn nhã nhìn chính mình sắp mệt đến mức gần chết, thuận miệng hỏi câu "Nếu như thật sự không còn khí lực, liền đến lượt anh đi"... Vì thế... Tiểu Thỏ cường bạo từ địa vị chủ công, biến hành bị công. A a a a a... Bảo Bảo mất hứng!! Bảo Bảo trong lòng khó chịu a!! "Em thể lực quá kém rồi." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt trên mặt cô, nhịn không được cười cười, đưa tay xoa bóp đôi má phấn nộn của cô nói: "Kêu em cùng đi chạy bộ em chạy không nổi, thể lực em cặn bã ngươi như vậy, cũng muốn để cho anh cầu xin tha thứ??" "Anh chờ, chờ em rèn luyện, tuyệt đối có một ngày cho anh khóc hô cầu xin tha thứ cùng em!" Tiểu Thỏ nghe được ý tứ trào phúng trong giọng nói Trình Chi Ngôn kia, nhất thời không vừa ý quay đầu lại hướng tới anh rống lớn. "A......" Trình Chi Ngôn cố nén cười ý lên tiếng, sau đó tiếp tục gật đầu nói: "Anh cực kỳ chờ mong..." "..." "..." Tiểu Thỏ lại không nói. "Thật sự không đói bụng sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Anh nhớ rõ vừa rồi Trình Thi Đồng tới gọi em ăn điểm tâm trước, em liền một mực ồn ào em đói bụng, như thế nào hiện tại vận động một phát, ngược lại không đói bụng rồi hả??" "Đợi một chút..." Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn nói, hơi run sợ một phen: "Đồng Đồng tới gọi em ăn điểm tâm?? Khi nào thì??" Cô như thế nào một chút điểm ấn tượng cũng không có?? "Ưm... Đại khái là ở em khóc hô em thật sự là không có thể lực, đủ loại cầu xin tha thứ??" Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt thâm thúy hơi hơi hạ xuống, nhìn người nào đó vẫn nằm úp sấp ở trên giường như cũ, trong thanh âm tràn đầy đều là ý tứ bỡn cợt. "..." Cái thời điểm kia? Tiểu Thỏ ngẩn ra, biểu tình trên mặt nháy mắt biến hóa nhiều lần, sau đó một đầu chui vào gối đầu, một đôi bàn tay dùng lực đấm đấm nệm. Cô không cần đi ăn điểm tâm rồi!! Cô không cần ra ngoài gặp người rồi!! Cô khẳng định đã bị Trình Thi Đồng cười chết!! Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt ảo não, nhịn không được đưa tay đem cô từ trong gối túm ra ngoài nói: "Em muốn ngột ngạt chết chính mình sao??"
|
Chương 705: Phía trên hay là phía dưới 5
Editor: Quỳnh Nguyễn " Ngột ngạt chết em thôi..." Tiểu Thỏ vẻ mặt như đưa đám nhìn Trình Chi Ngôn. Ai... Một lát thấy Trình Thi Đồng, cô rốt cuộc nên đối mặt cô như thế nào a..... "Không muốn chính mình mặc quần áo mà nói, anh liền mặc giúp em??" Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lắc lắc đầu, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua trên da thịt mềm nhẵn nhẵn nhụi, giống như một đạo điện lưu chậm rãi chảy qua. "Không cần!! Bản thân em tới thì tốt rồi!" Tiểu Thỏ vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, nháy mắt chăn rời giường, đem chính mình che nghiêm nghiêm thật thật. " Cho em năm phút đồng hồ." Khóe môi Trình Chi Ngôn chứa ý cười nhàn nhạt nhìn cô. "..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, lập tức xốc chăn từ trên giường nhảy dựng lên, rất nhanh chạy tới mặc quần áo, sau đó rửa mặt một phen, vẻ mặt khí sảng đứng ở trước mặt Trình Chi Ngôn. "Uh`m..." Trình Chi Ngôn hài lòng liền gật gật đầu, ánh mắt nhưng là chậm rãi đảo qua cổ trắng noãn lộ ra. Vừa rồi có phải có phần quá hay không... Trên da thịt trắng nõn của cô, từng khỏa ô mai màu đỏ nhìn giống như rất dễ thấy... "Làm sao vậy??" Cảm giác được ánh mắt Trình Chi Ngôn rơi vào trên thân mình, Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh. "Không có gì..." Trình Chi Ngôn đứng dậy, đi đến phòng giữ quần áo, từ trong rương hành lí của cô tìm đến một khăn lụa choàng trên thân thể cô, thanh âm thản nhiên nói: "Bên ngoài mặt trời khá lớn, phủ thêm, phòng nắng." "A......" Tiểu Thỏ không nghi ngờ, ngoan ngoãn đem khăn lụa khoác lên, lúc này mới đi theo Trình Chi Ngôn hướng tới phương hướng nhà ăn đi qua. Khách sạn nghỉ phép tự giúp mình chuẩn bị bữa sáng, thời gian là 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi buổi sáng. Lúc Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn tới nhà ăn, đã là chín giờ 50 rồi. Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư ngồi ở trên vị trí gần hành lang, hướng tới hai người bọn họ vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ tới đây. Chờ hai người Tiểu Thỏ bọn họ đi đến trước mặt hai người bọn họ, Trình Thi Đồng giơ giơ cằm lên, chỉ vào hai mâm thức ăn trên bàn cơm trước mặt mình nói: "Kia, liền biết hai người sẽ không kịp, tớ cùng tiểu Cố đã lấy đồ ăn giúp các cậu, hai ngươi cũng thật là, hơi chút tiết chế một chút không được sao, nhất định phải một buổi sáng tinh mơ, tình cảm mãnh liệt như thế." "..." Mặt Tiểu Thỏ lúc nghe những lời này của Trình Thi Đồng lập tức liền đỏ. Trái lại Trình Chi Ngôn vẻ mặt không có việc gì ngồi xuống bên cạnh Cố Ninh Thư, thanh âm thản nhiên nói: "Nếu không bởi vì hai người các ngươi đêm qua uống rượu nhiều, ta sáng sớm phải thức dậy vất vả cày cấy sao??" "..." Lời này... Tiểu Thỏ mặt càng đỏ hơn. "A, uống rượu liền không có thể cày cấy rồi hả??" Trình Thi Đồng vẻ mặt bỡn cợt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lúc trước là ai ở ngày Tiểu Thỏ sinh nhật mười tám tuổi uống rượu đó đem lần đầu tiên người ta cướp đi, làm hại người ta ngày hôm sau tỉnh lại cái gì đều đã không nhớ rõ??" "..." Động tác Trình Chi Ngôn dừng một chút, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt tách ra băng lãnh sắc bén, nhìn chằm chằm cô. Nguy rồi... Giống như nhắc tới tử huyệt chú nhỏ rồi... Tươi cười trên mặt Trình Thi Đồng cứng đờ, khẩn trương dời đi ánh mắt, nhìn Tiểu Thỏ đang cúi đầu ăn bánh, cười hì hì hô một tiếng: "Tiểu Thỏ??" "Uh`m...??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô. "Tới cùng là chọn phía trên hay là phía dưới??" Trình Thi Đồng nháy mắt ra hiệu địa hướng tới Tiểu Thỏ lập lại một lần những lời này.
|
Chương 706: Nên đi đưa tin (báo danh)
Editor: Quỳnh Nguyễn Một giây sau, không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhìn hai đóa mây ửng đỏ bay lên đôi má Tiểu Thỏ. "Đồng Đồng!!" Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, tức giận hô cô một tiếng. "Được rồi, được rồi, cháu chính là chọc cô chơi một phen sao." Trình Thi Đồng hướng tới Trình Chi Ngôn thè lưỡi, nhỏ giọng nói. Ánh mặt trời vừa lúc, không khí ướt át, Tiểu Thỏ bọn họ ngồi bàn ăn bên cạnh hành lang, vừa ăn đồ ăn vừa phơi nắng mặt trời, chỉ cảm thấy toàn thân lười biếng chỗ nào cũng không muốn đi. Trình Chi Ngôn nhìn mấy người kia bộ dáng sắp phơi nắng hóa bãi nước, nhịn không được giật giật khóe miệng hỏi: "Không phải nói muốn đi Thiên Nhai Hải Giác, các ngươi còn đi sao??" "Đi a, đương nhiên muốn đi!" Vừa nghe đến Thiên Nhai Hải Giác, Tiểu Thỏ nhất thời tinh thần tỉnh táo, cô rất nhanh cầm đồ ăn cầm trong tay ăn luôn, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Chúng ta khi nào thì đi?" " Ăn xong cơm trưa đi." Trình Chi Ngôn hơi hơi trầm ngâm một chút, hướng tới cô cười nói: "Tới trước, anh thuê một chiếc xe taxi trên mạng, buổi chiều chúng ta có thể chính mình lái xe qua." "Thật tốt quá!!" Tiểu Thỏ nhất thời vui mừng đến nở hoa. Kỳ thật thời gian bữa sáng cùng cơm trưa, cũng không phải thật lâu. Tiểu Thỏ sờ sờ bụng nhỏ vừa mới ăn xong bữa sáng, kiên trì lại nhét một trận cơm trưa, cục vui theo sát Trình Chi Ngôn còn có Trình Thi Đồng bọn họ cùng đi Thiên Nhai Hải Giác. Đến chỗ cửa, Tiểu Thỏ nhìn hàng loạt ô tô cùng với xe buýt kia, chép miệng nói: "Nhiều người như vậy a." "Uh`m." Trình Chi Ngôn vừa đáp lời vừa lái xe chuyển động tới bãi đỗ xe, muốn tìm một chỗ dừng lại. "Dù sao cũng là một trong cảnh nổi danh nhất cả nước a!!!" Trình Thi Đồng nhìn người nhiều như vậy, nhịn không được cảm khái. Ngừng xe xong, mua xong vé, sau khi vào cảnh khu Thiên Nhai Hải Giác, Tiểu Thỏ một đường vui hướng tới khối tảng đá có khắc hai chữ "Thiên nhai" chạy vội qua đi. Nhưng mà... Bởi vì du khách thật sự quá nhiều, Tiểu Thỏ cứng rắn ngừng lại chỗ khoảng cách tảng đá "Thiên nhai" hai trăm mét. Tảng đá "Thiên nhai" trước mặt, toàn đầu người căn bản là chen không được, cho dù chen lách đi qua phỏng chừng cũng biến thành bánh thịt rồi. Trình Chi Ngôn bọn họ thoải mái nhàn nhã đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình hình trước mắt. "Ai nha, nhiều người như vậy nha..." Trình Thi Đồng nhìn hình ảnh người nọ chen lách người kia, nhịn không được cảm khái một tiếng. "Này căn bản không qua được đi??" Cố Ninh Thư chần chờ một phen, hướng tới bọn họ hỏi. "..." Tiểu Thỏ giương mắt nhìn khối đá "Thiên nhai" kia, sau một lúc lâu, thở dài một hơi nói: "Rốt cục hiểu gì tên là "Chỉ Xích Thiên Nhai", rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng căn bản không qua được a..." "Thôi, liền ở đây chụp tấm hình lưu niệm." Trình Thi Đồng lại nhìn thoáng qua cảnh tượng người ta tấp nập kia, động tác dứt khoát giơ di động trong tay mình lên, hướng tới Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn nói: "Chú nhỏ, chú cùng Tiểu Thỏ đứng đi, cháu chụp tấm hình cho hai người." "Được." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ, liền đứng trước mặt màn ảnh Trình Thi Đồng. "Rắc rắc" một tiếng, ảnh chụp xong. Tiểu Thỏ thăm dò nhìn thoáng qua, tảng đá có khắc hai chữ "Thiên nhai", rất xa bên trong bối cảnh, mặc dù không phải đặc biệt mơ hồ nhưng là thuộc loại lờ mờ có thể thấy được cấp bậc rồi. "Ai, người quá nhiều, không có biện pháp, nếu là sớm một chút tới thì tốt rồi." Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao coi như là đến đây du lịch rồi."
|
Chương 707: Nên đi đưa tin (báo danh) 2
Editor: Quỳnh Nguyễn "Được rồi." Đáy lòng Tiểu Thỏ có một chút thất vọng. Dù sao từ trong mạng tìm thấy được tư liệu đến xem, Thiên Nhai Hải Giác là một cái chỗ vô cùng mỹ lệ mê người, nhưng mà ̣ bộ dáng người này chen lách người kia trước mắt, thật sự là một chút mỹ cảm (cảm giác đẹp) đều không có. " Trên bờ cát nhiều người, cùng làm bánh chẻo." Trình Thi Đồng lại nhìn thoáng qua bờ cát bên cạnh, nhịn không được cảm khái nói: "Còn không bằng trở về bờ cát khách sạn tư nhân ngốc." "Tùy tiện đi dạo đi." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua bờ cát, đưa tay dắt tay Tiểu Thỏ qua, thấp giọng nói: "Tốt xấu coi như là đã tới rồi." "Được rồi..." Tiểu Thỏ cảm thấy được chính mình có phần uể oải. Đi dạo một buổi chiều trong khu, bọn họ liền rời đi rồi. Trở lại khách sạn, như vậy thỏa mái dễ chịu duỗi thắt lưng nói: "Vẫn lại là chỗ ít người tốt, người quá nhiều hơn nữa thời tiết nóng như vậy,, đều đã cảm thấy được có chút choáng váng đầu." Trình Chi Ngôn từ chối cho ý kiến gật gật đầu. Vì thế sau vài ngày... Bọn họ vậy mà liền thật sự ở trong khách sạn ngốc rồi. May mà khách sạn cũng đủ lớn, bên trong bờ cát, Ôn Tuyền, công viên trò chơi đầy đủ mọi thứ, mỗi ngày tản tản bộ, phơi nắng phơi nắng, lại chơi một chút, thời gian trái lại qua được cũng rất nhanh. Một vòng sau khi kết thúc, Tiểu Thỏ lưu luyến không rời tạm biệt Tam Á, lại ngồi trên máy bay về nhà. Từ Hải Nam trở về, Trình Chi Ngôn liền bắt đầu làm chuyện công ty, bởi vì địa chỉ công ty là ở Nam Kinh cho nên một tuần, anh đại khái có năm sáu ngày đều đã không ở nhà. Tiểu Thỏ ngay tại nhà không có việc gì vui chơi giải trí, lại tụ hội bạn học một phen, kỳ nghỉ hè này liền như bay đi qua. Nhận được thư trúng tuyển Nam Đại ngày nào đó, Tiểu Thỏ hưng phấn mà nhảy lên ba thước cao, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn. Nhưng mà điện thoại vang rất lâu, bên kia nhưng vẫn đều là không người tiếp nghe. Qua một lúc lâu sau, một tin nhắn truyền tới, là Trình Chi Ngôn: Đang họp thương lượng chuyện phân phối nghành, hiện tại không thể nghe điện thoại. Được rồi... Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhìn cái tin nhắn kia, chần chờ một phen, vẫn lại là trả lời một tin: Vậy được rồi, anh họp đi a..., O(∩_∩)O~ em chính là nghĩ muốn nói cho anh, em nhận được thư trúng tuyển Nam Đại rồi!! Thư gửi đi đã lâu, Trình Chi Ngôn mới trở về một tin: Tốt. ... Tiểu Thỏ có chút buồn bực nhìn một cái chữ tốt kia, thật đúng là ngắn gọn sáng tỏ a. Thôi, cô vẫn lại là đi tìm Trình Thi Đồng đi. Vì thế lúc cô bấm điện thoại Trình Thi Đồng, nhất thời cười hướng tới bên kia điện thoại nói: "Đồng Đồng, tớ nhận được thư thông báo rồi!!" "Lão nương đã sớm nhận được được chứ??" Trình Thi Đồng bên kia điện thoại hắng giọng hướng tới Tiểu Thỏ quát: "Tới tới tới, buổi chiều bồi tỷ tỷ cùng nhau dùng trà!!" "A??" "A cái gì, cậu gọi điện thoại tới đây, không phải là muốn để cho tớ chúc mừng một phen sao??" "Ách... Có rõ ràng như vậy?" "Vô nghĩa!!" - - - - Hai giờ buổi chiều, lúc Tiểu Thỏ tới chỗ Trình Thi Đồng hẹn, lại ngạc nhiên phát hiện, Cố Ninh Thư vậy mà chưa cùng tới đây. " Tiểu Cố nhà cậu a?" Tiểu Thỏ đi đến trên chỗ ngồi bên cạnh Trình Thi Đồng ngồi xuống, thuận tay đem túi để ở trên ghế sofa, hỏi. "Anh cùng ba mẹ anh đi chơi rồi." Trình Thi Đồng tiện tay đem một ly trà sữa đã chọn đẩy đến trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Chú nhỏ a, như thế nào chú chưa cùng cậu cùng nhau tới đây." "Ai... Anh gần đây bận chuyện công ty bên kia, đều đã rất nhiều ngày ở Nam Kinh rồi."
|