Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 763: Em rất nhớ anh 8
Editor: Quỳnh Nguyễn Chỉ là Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn ngốc ở sân thể dục cũng không có bao lâu liền phải trở về ký túc xá, bởi vì thời gian gác cổng là mười một giờ. Đem Tiểu Thỏ đưa đến cửa ký túc xá, trước khi chia tay Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng nhéo đôi má Tiểu Thỏ một phen, trong thanh âm mang theo một tia do dự nói: "Gần đây trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ bề bộn nhiều việc, tối ngày mai đại khái không thể tới tìm em rồi." "Uh`m, không có việc gì." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhìn Trình Chi Ngôn, cười hì hì nói: "Vừa lúc mấy ngày nay huấn luyện quân sự cũng mệt chết đi, anh bận công tác, em ở ký túc xá đi ngủ." "Được." Trình Chi Ngôn nhìn cô cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng ấn nụ hôn trên cánh môi hồng nhuận nói: "Được rồi, trở về đi. Chúc ngủ ngon." "Uh`m, anh nước chanh, ngủ ngon." Tiểu Thỏ cười hướng tới Trình Chi Ngôn phất phất tay, sau đó rất nhanh chạy về chính mình chính mình. Trình Chi Ngôn mỉm cười đứng tại chỗ, mắt thấy bóng dáng của cô biến mất ở trong hành lang, lúc này mới xoay người rời khỏi. Chờ Tiểu Thỏ nhẹ chân nhẹ tay trở lại trong ký túc xá, ba người bên trong phòng ngủ cô kia sớm đã mệt đến mức nằm ở trên giường ngáy ò ó o rồi. Tiểu Thỏ ở trong lòng yên lặng khóc một phen, sau đó bi thống đi tắm rửa, lại đánh răng một phen, sau đó đem quần áo quân sự hôm nay mặc giặt xong, thời gian đã gần mười hai giờ rồi. Phơi quần áo xong rồi, Tiểu Thỏ kéo hai chân nặng nề rốt cục bò lên trên giường, dùng thời gian ba giây đồng hồ ngất đi thôi. Năm giờ sáng ngày thứ hai, từng đợt tiếng còi có tiết tấu lại bắt đầu vang lên ở trước ký túc xá. "Trời ạ... Tớ rất muốn chết..." Trang Manh Manh mơ mơ màng màng mở hai mắt, ánh mắt nhìn nóc nhà, không thể yêu nói một câu. "Ai... Rời giường đi..." Chu Đậu Đậu nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoay người, kéo hai chân nặng nề yên lặng xuống giường. Dương Tuyết Cần mắt thấy hai người các cô đều đã xuống đành phải đi theo xuống. Nhưng mà chờ ba người các cô đều đã đứng vững ở trong ký túc xá lại phát hiện Tiểu Thỏ vậy mà còn không có xuống. "Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ?? Rời giường rồi..." Trang Manh Manh thấy Tiểu Thỏ trên giường không có bất luận cái động tĩnh gì, đành phải lại bò lên trên cái thang, đưa tay lắc lắc Tiểu Thỏ. "Uh`m... Lại cho tớ ngủ một hồi...." Tiểu Thỏ thật sự là quá mệt nhọc, cô đưa tay quơ quơ Trang Manh Manh không ngừng lay động tay mình, chuyển người lại, lại tiếp tục đã ngủ. "..." Trang Manh Manh nhịn không được trợn trừng mắt. "Rời giường, rời giường rồi! Bằng không liền không có thời gian ăn điểm tâm rồi!! Không ăn điểm tâm, buổi sáng cậu trở về đói choáng váng ở trên thao trường!!" Dương Tuyết Cần nhìn thoáng qua Trang Manh Manh ôn nhu kêu hô Tiểu Thỏ rời giường, đưa tay hướng tới cô ngoéo... một cái, ý bảo cô xuống, sau đó chính mình bò lên trên cái thang, hắng giọng hô lớn bên tai Tiểu Thỏ. Tiểu Thỏ run run một cái, nháy mắt mở to mắt. "Thức dậy??" Dương Tuyết Cần nhìn Tiểu Thỏ rốt cục tỉnh lại, nhất thời cao hứng hướng tới cô hỏi. "..." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn cô, sau một lúc lâu, yên lặng từ trên giường ngồi dậy, sau đó lại yên lặng xuống giường rồi. "Ta nói..." Chu Đậu Đậu đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa hướng tới Tiểu Thỏ mơ hồ nói không rõ: "Đêm qua cậu với bạn trai không phải hẹn một giờ sao, như thế nào liền mệt thành như vậy rồi hả??" Tiểu Thỏ mặc áo ngủ, kéo cửa ban công ra, đem quần áo phơi khô ở bên ngoài cầm trở về.
|
Chương 764: Em rất nhớ anh 9
Editor: Quỳnh Nguyễn Sau đó vừa mặc vừa nói: "Không phải.... Ngày hôm qua sau khi trở về tớ lại tắm rửa giặt quần áo gì gì đó, cuối cùng hơn mười hai giờ mới ngủ...." "Nằm máng, vậy cậu mới ngủ năm giờ, thật đáng thương." Chu Đậu Đậu trong mắt đồng tình nhìn cô. Ai... Tiểu Thỏ thở dài một hơi, gì cũng chưa nói, yên lặng đi rửa mặt rồi. Lại là cả ngày huấn luyện quân sự khổ bức, buổi tối trở lại ký túc xá, Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, cũng không muốn nhúc nhích rồi. Ngày qua rất nhanh, ngày lại qua phi thường chậm. Tháng thứ nhất lên đại học, ngay tại Tiểu Thỏ trông mong bắt tay vào làm tính ngày, trôi qua. Suốt cả một tháng thời gian này, bọn họ từ đứng quân tư chỉ có thể đứng nửa giờ đến có thể một hơi đứng hai giờ, từ đi nghiêm xiêu xiêu vẹo vẹo đến biến thành một đường thẳng, chuyển động lề mà lề mề đến đều nhịp, đã xảy ra một loại biến hóa bay vọt. Mà Trình Chi Ngôn bên kia cũng là mỗi ngày bận sứt đầu mẻ trán, trừ bỏ phải ứng phó chương trình nghiên cứu sinh bình thường mỗi ngày vẫn còn xử lý hàng loạt văn kiện công ty, mặc dù mỗi một hạng đều có người đặc biệt phụ trách, nhưng mà mỗi một hạng mục đều đã muốn đích thân hỏi một lần. Dù sao công ty mới vừa ở vào giai đoạn khởi bước, muốn làm đâu chắc đấy phát triển, nhất định phải trả giá thời gian cùng tâm huyết thật lớn. Tính toán như vậy, Tiểu Thỏ phát hiện, một tháng này cô cùng Trình Chi Ngôn vậy mà tổng cộng chỉ thấy mặt ba lần. Mỗi ngày Trình Chi Ngôn không phải đang giờ học liền là tại trên đường đi công ty, mà cô mỗi ngày không phải huấn luyện quân sự chính là trên đường huấn luyện quân sự. Rõ ràng hai người ngay cùng một tòa thành thị, cùng ngôi trường, vậy mà liên tiếp cách như vậy. Một ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, là đại duyệt binh học sinh mới. Trên sân thể dục to như vậy, các học sinh mặc quần áo quân sự ngay ngắn chỉnh tề, một người một người đứng. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nướng đất đai, thỉnh thoảng trong gió nhẹ từng trận thổi mặt, Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua người chủ trì hội nghị phía trước, trong lòng không lí do vậy mà cảm thấy có một tia khẩn trương. Trong khi một tháng huấn luyện quân sự, cũng còn lại một cái hình thức cuối cùng, liền muốn kết thúc mỹ mãn rồi. "Các học sinh, chuẩn bị tốt sao!?" Huấn luyện viên lúc này đứng ở đầu đội ngũ, hướng tới tất cả học sinh lớp Tiểu Thỏ bọn họ gầm lên một tiếng. "Chuẩn bị tốt rồi!!" Tiếng vang to rõ vang vọng trong không trung. Cùng với khúc quân hành vận động viên, tất cả các học sinh đều nhịp nện bước, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng tới đài chủ tịch đi qua. "Hiện tại nghênh diện hướng chúng ta đi tới là các học sinh khoa máy tính, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra đi nhanh đi về phía trước, đáy mắt mỗi vị học sinh đều đã lóe ra tự tin...." Thanh âm phát thanh viên ngọt ngào bên trong Radio đọc bản thảo, thanh âm bên trong loa ở trên thao trường truyền ra vang vọng. Sắp đi đến đài chủ tịch, Tiểu Thỏ nghe được huấn luyện viên đi ở bên cạnh mình, thanh âm hùng hậu gầm lên một tiếng: "Nhìn qua phải, một - - hai - -!!" Động tác tất cả học sinh lập tức nhìn qua phải. "Chúng ta có thể nhìn thấy, động tác các học sinh khoa máy tính phi thường chỉnh tề, trải qua một tháng huấn luyện này, tin tưởng khí lực nhóm người sẽ càng thêm khoẻ mạnh, bọn họ..." Thanh âm phát thanh viên bên trong Radio dần dần biến mất ở sau người. Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảnh xanh thẳm kia, thở ra một hơi, sinh hoạt huấn luyện quân sự thống khổ này rốt cục kết thúc.
|
Chương 765: Em rất nhớ anh 10
Editor: Quỳnh Nguyễn Thành quả huấn luyện quân sự kiểm duyệt sau khi chấm dứt, hiệu trưởng lại tượng trưng nói mấy câu, sau đó liền toàn bộ tan họp rồi. Trong lúc này, trên sân thể dục, trên đường, linh linh tán tán, toàn bộ đều là sinh viên đại học năm nhất mặc quần áo quân sự. Bởi vì ngày mai chính là lễ quốc khánh, đồng thời kết thúc sinh hoạt huấn luyện quân sự, lại có thể nghỉ về nhà, cho nên, trên mặt mỗi người học sinh đều là một mảnh vui sướng. Tiểu Thỏ cũng đang cười tít mắt vừa cùng người ký túc xá các cô nói chuyện phiếm vừa đi trên đường trở về ký túc xá, đột nhiên tiếng chuông di động của cô vang lên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện tên Cận Mặc. Lớp trưởng?? Anh tìm chính mình có chuyện gì sao?? Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó đè xuống nút nghe. "Uy, Bạch Tiểu Thỏ." Thanh âm Cận Mặc từ trong điện thoại nghe qua không có lạnh như vậy, thanh âm của anh trầm thấp mà lại mang theo một tia lười biếng, giống như chocolate bị tan chảy, nghe làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. "Cận Mặc?? Tìm ta có chuyện gì sao??" Tiểu Thỏ hô một tiếng tên của anh, sau đó thuận miệng hỏi. "Thầy giáo Từ để cho cậu cùng tớ cùng đi văn phòng của ông một chuyến." Thanh âm Cận Mặc nghe qua cực kì trầm ổn, anh không chút hoang mang hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tớ nhìn thấy cậu, cậu ngừng một phen, chờ tớ." "A??" Tiểu Thỏ theo bản năng ngừng bước chân, vẻ mặt nghi hoặc quay đầu hướng tới phía sau mình nhìn lại. "Làm sao vậy, Tiểu Thỏ??" Mắt thấy Tiểu Thỏ đột nhiên dừng lại bước chân, Trang Manh Manh kỳ quái hướng tới cô nhìn qua. "Cái kia... Vừa rồi lớp trưởng gọi điện thoại cho tớ, nói là thầy giáo Từ để cho chúng ta đi văn phòng ông một phen." Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ hướng tới người ký túc xá chính mình giang tay nói: "Các cậu đi về trước đi, tớ đi văn phòng thầy giáo Từ xong lại đi ký túc xá tìm các cậu." "Được rồi, chúng ta đây về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước." Trang Manh Manh các cô gật gật đầu, hướng tới Tiểu Thỏ phất phất tay, liền tiếp tục hướng tới phương hướng ký túc xá đi tới. Tiểu Thỏ đứng tại chỗ, hướng tới phương hướng chính mình vừa rồi tới nhìn xung quanh một hồi lâu, rốt cục ở trong đám người thấy được bóng dáng Cận Mặc không chút hoang mang. Mặc dù xung quanh người đều là mặc quần áo quân sự nhiều như vậy, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ vẫn lại là liếc thấy anh. Đại khái là vì học sinh khác biết hôm nay rốt cục kết thúc huấn luyện quân sự hơn nữa ngày mai có thể bắt đầu nghỉ, trên mặt tất cả mọi người đều là vui sướng đi, mà trên gương mặt tuấn tú Cận Mặc lại vẻ mặt đạm mạc như cũ. Chờ anh đến gần, Tiểu Thỏ có chút xấu hổ hướng tới anh phất phất tay, xem như chào hỏi. Cận Mặc gật gật đầu, lúc đi ngang qua bên cạnh Tiểu Thỏ vô cùng lời ít mà ý nhiều đi tới một chữ: "Đi." "..." Đại ca, ngươi thật đúng là tích chữ như vàng a. Tiểu Thỏ kéo kéo miệng, yên lặng đuổi kịp. Thầy giáo Từ cách ký túc xá bọn họ hơi có chút xa, trên một đường này hai người đều đã trầm mặc, Tiểu Thỏ cảm thấy không khí có chút xấu hổ vì thế đầu vận chuyển nhanh chóng, cô hướng tới Cận Mặc nhỏ giọng mở miệng nói nói: "Cái kia... Ngày mai bắt đầu ngày nghỉ Quốc Khánh a..." "Uh`m." Cận Mặc nghe được Tiểu Thỏ nói chuyện với anh, quay đầu lại, đôi mắt nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó nghiêm túc gật gật đầu. " Cái kia... Lễ quốc khánh cậu về nhà sao??" Tiểu Thỏ tiếp tục tìm đề tài.
|
Chương 766: Anh cũng sẽ mặt đỏ
Editor: Quỳnh Nguyễn " Trở về." Lại là một chữ vô cùng đơn giản liền trả lời cô hỏi. "..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy ngực có một ngụm hờn dỗi ở nơi đó, không thể đi lên, lại sượng mặt. Cô hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, cố gắng bình phục cảm xúc chính mình một phen, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt không có việc gì cười nhìn Cận Mặc nói: "Vậy sao, thật khéo a, tớ cũng về nhà." "..." Cận Mặc cúi đầu, nhìn tươi cười trên mặt cô, trên mặt lộ ra một tia biểu tình kỳ quái: "Nhà cậu.... Không có ở Tô Châu đi??" Anh nhớ rõ anh xem qua biểu tư liệu cô, nhà cô là thành phố Z. "Uh`m." Tiểu Thỏ học bộ dáng Cận Mặc, gật gật đầu, trực tiếp lấy một cái giọng mũi trả lời anh. "..." Lại là một trận trầm mặc, Cận Mặc vẫn không nói lời nào như cũ, hướng tới phương hướng ký túc xá đi. Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn anh, trong lòng đã triệt để buông tha tính toán nói chuyện phiếm cùng anh. Thôi đi, lúc hai người bọn họ nói chuyện so với không nói lời nào vẫn còn xấu hổ hơn. Một đường như vậy đi đến cửa văn phòng thầy giáo Từ, Cận Mặc đưa tay gõ gõ cửa. "Mời vào." Trong văn phòng, thanh âm thầy giáo Hứa tràn đầy ý cười vang lên. Cận Mặc đẩy cửa ra đi vào, Tiểu Thỏ cũng đi theo sau lưng anh đi vào. "A..., hai người các em đến đây a." Thầy giáo Hứa ngẩng đầu lên, thấy hai người bọn họ tới đây, vì thế cười hì hì chỉ chỉ ghế dựa trước bàn làm việc của mình, thuận miệng nói: "Ngồi trước đi, đúng lúc tôi có một số việc muốn các em giúp một phen." Thầy giáo Hứa vừa nói vừa từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt giá sách văn phòng, rút ra một xấp tư liệu thật dày, đặt trước mặt Tiểu Thỏ cùng Cận Mặc nói: "Phía trên là biểu điều tra tư liệu học sinh lớp chúng ta lần trước, hiện tại cần tập hợp, hai người phối hợp một phen giúp thầy đem tư liệu sao chép." "Được." Cận Mặc gật gật đầu, thuận tay tiếp nhận tài liệu trong tay thầy giáo Hứa ( không hiểu tại sao bên trên tác giả ghi thầy giáo Từ mà bên dưới lại là Hứa, có lẽ thầy giáo Hứa ngồi trong văn phòng thầy giáo Từ) Lớp học tổng cộng năm mươi chín học sinh, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, thầy giáo Hứa bàn giao chuyện này cho hai bọn họ liền đứng dậy đi cái văn phòng khác rồi. Tiểu Thỏ nhìn một xấp tư liệu thật dày trước mắt, nghĩ nghĩ, vươn tay hướng tới Cận Mặc nói: "Chúng ta một người một nửa đi, viết như vậy tốc độ nhanh một chút." "Uh`m." Cận Mặc gật gật đầu, đem biểu tài liệu trong tay phân ra hơn một nửa, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Những thứ này cho cậu, cái khác tớ làm." "Được." Tiểu Thỏ cầm chồng biểu tư liệu kia trong tay, nhìn nhìn tấm biểu muốn sao chép kia, tiện tay cầm lấy một cây bút ký tên màu đen bên trong ống đựng bút thầy giáo Hứa, liền bắt đầu viết. Cận Mặc nhìn nhìn cô, cũng cầm lấy một cây bút bắt đầu vùi đầu sao chép. "Cái kia... Cái chữ này đọc như thế nào?? Có phải Niệm yan hay không??" Tiểu Thỏ chỉ vào chữ "Khiên" bề ngoài tư liệu, hướng tới phương hướng Cận Mặc đụng đụng, nhỏ giọng hỏi. "Cái gì??" Cận Mặc đang hết sức chăm chú sao chép tư liệu, giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm Tiểu Thỏ vang lên ở bên tai mình, liền theo bản năng ngẩng đầu hướng tới cô nhìn qua. Đúng lúc Tiểu Thỏ lại cầm biểu tư liệu hướng tới anh, Cận Mặc ngẩng đầu như vậy hai người nhất thời trán đối trán, ánh mắt đối ánh mắt, cái mũi đối cái mũi nhìn đối phương. Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt thẳng tắp nhìn Cận Mặc.
|
Chương 767: Anh cũng sẽ mặt đỏ 2
Editor: Quỳnh Nguyễn Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện, mặt Cận Mặc trở nên hồng. "Cậu...." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn mặt Cận Mặc mặc dù là một tháng huấn luyện quân sự cũng vẫn trắng nõn như cũ, trên gương mặt rõ ràng đỏ ửng, lúc đang chuẩn bị mở miệng trêu chọc anh một phen, Cận Mặc nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống ánh mắt hướng tới tài liệu trong tay cô nhìn qua đi, thanh âm vẫn lãnh khốc như cũ nói: "Cá chữ gì??" "Ách... Chính là cái này..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, chỉ vào chữ "Khiên" bề ngoài tờ tư liệu trong tay mình, cực kỳ nghiêm túc hướng tới Cận Mặc hỏi. Cận Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó thấp giọng trả lời: "Qian, cùng một ngàn lượng, là cùng một cái âm đọc." "A...... Cho nên là Khiên dương, tớ còn tưởng rằng học nghiên cứu dương a." Tiểu Thỏ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, dùng một loại vẻ mặt "Cậu rất lợi hại a" nhìn Cận Mặc. Cận Mặc yên lặng nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu... Sao chép tư liệu. Được rồi... Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn anh, yên lặng dưới đáy lòng tặng cho anh một cái biệt danh - - "Hủy Diệt Đề Tài." Nguyên nhân người này không thích nói chuyện, Tiểu Thỏ đành phải yên lặng sao chép tài liệu trong tay, bất quá chốc lát, chồng tư liệu trong tay cô kia liền toàn bộ sao chép xong rồi. Mà Cận Mặc bên kia lại còn có không ít tư liệu biểu không có viết xong. Tiểu Thỏ cũng là nhàn rỗi, dứt khoát liền tiến đến bên cạnh Cận Mặc, nhìn thoáng qua bảng anh đang sao chép, nhịn không được mở miệng khen: "Oa, của cậu nhìn đẹp thật," Trên bảng, chữ viết Cận Mặc cứng cáp hữu lực, một bút liền quẹt sạch sẽ lưu loát, tuyệt không dong dài dây dưa, chỉ là góc cạnh chữ quá mức sắc bén, giống như cảm giác lãnh khốc bản nhân anh lộ ra. Bút Cận Mặc đang không nhanh không chậm viết chữ nháy mắt ngừng lại, anh hơi hơi quay đầu nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình, đôi mắt trong suốt là không chút nào che dấu tán thưởng. Trầm mặc chốc lát, Cận Mặc thấp giọng nói: "Cảm ơn khích lệ." A... A... A...!! Lớp trưởng nói không ngừng một chữ ai!! Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời một trận kích động. "Cậu đều đã sao chép xong?" Cận Mặc thấy cô đem chồng tư liệu chính mình mới vừa phân cho sắp xếp chỉnh tề để ở một bên, liền cúi đầu mở miệng hỏi. "Đúng a!" Tiểu Thỏ cầm lấy bảng đã sao chép xong trước mặt mình, hướng tới Cận Mặc quơ quơ, cười hì hì nói: "Thế nào có phải tốc độ rất nhanh hay không??" Cô cúi đầu nhìn nhìn chữ viết trên bảng chính mình hơi có chút viết ngoáy, lại nhìn nhìn chữ Cận Mặc sạch sẽ chỉnh tề, nhịn không được thè lưỡi: "Chính là viết quá nhanh, chữ viết không đẹp bằng cậu, ai, không có biện pháp, trước kia trên sơ trung chép bài tập nhiều không tự chủ được mà bắt đầu viết ngoáy." "......Chép bài tập??" Cận Mặc chần chờ một phen, trong mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ. "Ha ha..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gãi gãi đầu chính mình, dù sao không là cái chuyện quang vinh gì... Cận Mặc lại nhìn cô một hồi, sau đó quay đầu lại tiếp tục vừa sao chép vừa nói: "Chờ tớ một phen, tớ rất nhanh xong rồi." "Ai? Không vôi, tớ nói cái kia.... Muốn tớ chép giúp một chút hay không?" Tiểu Thỏ nhìn đống giấy trước mắt Cận Mặc kia, vô cùng tốt bụng hướng tới anh hỏi.
|