Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 798: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 5
Editor: May Đóng cửa xe, buộc chặt dây an toàn, ánh mắt Trình Chi Ngôn thâm thúy quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ co quắp trên ghế xe, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về??" "Ừ..." Tiểu Thỏ cúi đầu hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực chôn trên ghế xe. Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, nhịn không được nhếch nhếch môi cười, sau đó quay đầu đi, thuần thục vô số, chuyển xe, nhấn ga, xe liền nổ vang chạy ra bên ngoài gara xe. Một đường chạy đến cửa nhà trọ anh thuê, thật ra dùng chưa đến hai mươi phút, nhưng Tiểu Thỏ lại cảm thấy hai mươi phút này gần như dài đằng đẵng như cả đời vậy. Trình Chi Ngôn dừng xe ở ga ra dưới đất của nhà trọ, tắt lửa, sau đó đi ra buồng lái. "Có thể xuống không?" Anh đứng ở ngoài cửa ghế xe phía sau, một đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang theo một tia đầu độc hỏi cô. "..." Tiểu Thỏ cắn răng, thật ra chân cô vẫn còn có chút như nhũn ra, nhưng đều đã qua lâu như thế, cô còn không tự đi xuống xe, phỏng đoán ngày mai sẽ bị Trình Chi Ngôn cười nhạo đi... Vừa nghĩ như thế, cô xê dịch thân thể, lúc đang chuẩn bị xuống từ chỗ ngồi ghế sau, một đôi tay thon dài mạnh mẽ lại ôm lấy cô. Mặt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trình Chi Ngôn đang mặt tràn đầy vui vẻ nhìn mình, "Không xuống được, không cần cậy mạnh." Anh vừa nói, vừa hơi dùng sức, liền thong dong ôm cô từ buồng xe sau ra. Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt một đôi bàn tay sít sao níu lấy cổ áo Trình Chi Ngôn, đầu nép ở trong ngực cô, không dám nhúc nhích. Trình Chi Ngôn dùng chân đá cửa xe sau lên, sau đó thuận tay ấn chìa khóa xe trong tay, khóa lại xe, lúc này mới ôm Tiểu Thỏ đi qua thang máy trong tầng ngầm gara. Trong thời gian chờ thang máy, hai người bọn họ ai cũng không nói gì. Tiểu Thỏ vùi ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của anh, cảm giác hô hấp ấm áp của anh phun ở bên tai, lại nghĩ tới chuyện vừa phát sinh, cùng với chuyện sắp xảy ra, cả khuôn mặt lập tức nóng kinh người. Tựa hồ là cảm thụ được cục xúc bất an của người trong lòng, Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, nhìn bộ dáng người nào đó co rút thành một cục, khẽ cười cười, thấp giọng nói: "Như thế nào??" "Không có gì..." Giọng nói Tiểu Thỏ yếu giống như con muỗi hừ. "Căng thẳng??" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trong giọng nói mang theo một tia ý tứ ranh mãnh hỏi cô.
|
Chương 799: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 6
Editor: May Tiểu Thỏ liền vội vã lắc lắc đầu, một đôi bàn tay lại càng dùng sức nắm lấy cổ áo Trình Chi Ngôn. "Đừng khẩn trương..." Trình Chi Ngôn ghé vào bên lỗ tai cô, cố ý đè thấp giọng, chậm rãi nói: "Lại không phải là... lần đầu tiên..." Lời này vừa nói ra miệng, Tiểu Thỏ không chỉ là khuôn mặt, đến liền lỗ tai vaf cổ đều hồng... Trình Chi Ngôn tựa hồ hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, cúi đầu khẽ hôn một cái ở trên gương mặt nóng hổi của cô, sau đó ôm cô tiến vào thang máy. "Đinh" một tiếng, thang máy rất nhanh đến chỗ tầng Trình Chi Ngôn thuê. Đứng ở bên cạnh cửa chính, Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Thỏ: "Em... có thể đứng vững không?? Anh muốn lấy chìa khóa mở cửa." "..." Tiểu Thỏ nghe được câu này, vội vàng giãy giụa nhảy xuống đất từ trong lòng Trình Chi Ngôn, cúi đầu đỏ mặt nói: "Anh... Anh mở đi." "Ừ." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, tay trái ôm vòng eo mảnh mai của cô, tay phải từ trong túi tiền lấy ra một cái chìa khóa, sau khi mở cửa, lại một phen bế cô lên, đi vào. "Ầm" một tiếng, kèm theo cửa lớn bị đóng kín, cánh môi ấm áp mà mềm mại của anh cũng không ngoài dự liệu rơi ở trên cánh môi đã hơi có chút sưng đỏ của cô. Hai cánh tay mảnh mai của Tiểu Thỏ sít sao ôm cổ Trình Chi Ngôn, mặc cho anh ôm chính mình đá văng cửa phòng ngủ ra. Không có đụng vào xúc cảm mềm mại của nệm, cô lại lọt vào trong ngực bền chắc. Đã có gần một tháng không có chạm vào cô, Trình Chi Ngôn liền muốn cô muốn đến đặc biệt hung ác. Ngay từ đầu Tiểu Thỏ vẫn chỉ là kêu y y nha nha, đến về sau, gần như chính là khóc xin anh dừng lại. Trong thân thể một luồng sóng run rẩy, làm cho da thịt trắng nõn mịn màn của cô đều trở nên phấn hồng, Tiểu Thỏ thực sự chịu không nổi nữa, liền nảy sinh ác độc một ngụm cắn lên cánh tay Trình Chi Ngôn. Một hồi lâu sau, chỉ để lại một vòng dấu răng chỉnh tề, nhưng người nào đó lại không có một tia ý tứ muốn dừng lại. Thật vất vả đến nửa đêm, Trình Chi Ngôn cuối cùng ăn no thoả mãn, Tiểu Thỏ đã mệt mỏi sắp ngủ mất. "Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn áp vào bên tai cô, cúi đầu gọi tên cô.
|
Chương 800: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 7
Editor: May "Ừ..." Tiểu Thỏ thật sự là đến khí lực trả lời anh cũng không có. "Đi tắm rồi ngủ tiếp." Trình Chi Ngôn nhìn mắt cô đã híp lại, nhịn không được cười cười, duỗi tay ôm cô từ trên giường dậy, trực tiếp đi về phía buồng vệ sinh. "Ai nha, anh làm gì vậy!?" Tiểu Thỏ vốn đã sắp ngất đi bị anh vừa động như thế, trong nháy mắt cả kinh mở mắt ra. "Nhìn em đại khái chính là đi không nổi, anh ôm em đi tắm rửa thôi." Trình Chi Ngôn ôm cô vào trong ngực, thẳng tắp đi vào phòng tắm rửa. Lúc nước ấm áp chảy cọ rửa ở trên người Tiểu Thỏ, tựa hồ cũng cọ rửa rớt những mệt mỏi kia. Cô thoải mái thở dài một hơi, sau đó liền treo ở trên người Trình Chi Ngôn, mặc anh tùy tiện tắm cho mình. Bọt nước trong suốt rơi ở trên da thịt của cô, dán lồng ngực rắn chắc của anh, mè nheo đứng lên lại là một mảnh trắng mịn. Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng nhắm nửa mắt treo ở trên người mình của cô, cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn xuống. Hôm nay lăn qua lăn lại cô đã lăn qua lăn lại đủ nhiều, đằng sau còn có ngày nghỉ quốc khánh bảy ngày, giữ lại từ từ thôi... Nghĩ như thế, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khuôn mặt nhuyễn hồ hồ của cô, sau đó liền ôm cô tắm rửa xong, lại về đến trong phòng ngủ. Tiểu Thỏ thật sự là quá mệt mỏi, sau khi cảm giác trên người được lau khô, đầu về kề đến gối đầu, liền trực tiếp ngủ đi. Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nắm xuống ở bên người cô, cánh tay dài chụp tới, kéo cô vào trong ngực mình, mắt thấy gò má trắng mịn của cô áp vào ngực của mình, lúc này mới cúi đầu nói một tiếng ngủ ngon, cũng ngủ thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực. Ngẫm lại chuyện xảy ra tối hôm qua, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trở nên đỏ bừng lên. Quả nhiên, anh nước chanh nhịn cả một tháng, chính là cầm thú... Lưu manh... Sắc lang... "Em tỉnh??" Tiểu Thỏ đang ở trong lòng thăm hỏi Trình Chi Ngôn, đang thăm hỏi khoan khoái, thình lình một tiếng vang lên ở đỉnh đầu cô như thế, lập tức dọa cô sợ hết hồn. "Anh nước chanh??" Cô quay đầu đi, liếc mắt liền thấy được Trình Chi Ngôn nghiêng dựa ở trên đầu giường, cầm trong tay một quyển sách đang mở ra.
|
Chương 801: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 8
Editor: May Đôi mắt trong suốt tĩnh mịch nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cười với cô. "Ừ... Tỉnh..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng kéo chăn mền qua, che kín nửa gương mặt của mình, chột dạ trượt xuống. "Trên người còn cảm thấy đau sót không??" Bàn tay ấm áp của Trình Chi Ngôn trượt vào trong chăn, nhẹ nhàng lướt qua ở trên da thịt trắng mịn của cô, giọng nói mang một theo tia quan tâm hỏi cô. Tiểu Thỏ nhịn không được hơi run rẩy run một chút, vội vàng đem đè chặt bàn tay to của anh, gật gật đầu nói: "Hoàn hảo, hoàn hảo, anh chớ đụng lung tung vào em..." "Hửm??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, vẻ mặt hứng thú nhìn cô. "Ách... Em là nói, cảm ơn anh quan tâm!!" Tiểu Thỏ dùng sức đẩy bàn tay Trình Chi Ngôn che ở trên người mình ra ổ chăn, sau đó quấn chăn mền ngồi dậy nói: "Mấy giờ rồi??" "Đã hơn mười giờ." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, giọng nói nhàn nhạt đáp lại cô. "Đã hơn mười giờ rồi sao..." Tiểu Thỏ sờ sờ bụng của mình, không trách được cảm giác đói như thế. "Rời giường đi, dẫn em đi ăn sáng." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô, liền biết cô đang suy nghĩ gì, vì vậy trực tiếp mở chăn mền ra, xuống giường mặc quần áo. "Ừ..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mặt trời sáng chói buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất phòng ngủ chiếu vào, thân ảnh thon dài của anh liền đứng ở cả phòng đầy ánh mặt trời, có hạt bụi rất nhỏ bay múa ở trong ánh sáng, mà anh cứ như vậy không nhanh không chậm mặc quần áo, cho đến khi cài xong nút áo cuối cùng, Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, thấy Tiểu Thỏ vẻ mặt ngây ngốc, nhịn không được cười cười, đi trở về bên giường, duỗi tay xoa bóp gò má trắng mịn của cô nói: "Như thế nào, nhìn anh nhìn đến ngây người, hửm??" "Hừ, mới không có!!" Tiểu Thỏ vung tay lên hất rơi tay anh đang bóp gò má của mình, đỏ mặt nói: "Em đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ phòng thôi, đừng nghĩ nhiều." "À..." Trình Chi Ngôn nhìn sang thuận theo ánh mắt cô ra bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ nhà cao tầng chính là nhà cao tầng. Anh nhíu mày, vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Phong cảnh bên ngoài??" "..." Tiểu Thỏ có chút không được tự nhiên nhìn anh, "Đúng vậy, em chính là đang nhìn tòa nhà bên ngoài, em đang đếm nó rốt cuộc có bao nhiêu tầng, ai nha, anh đừng đứng trước mặt em cản trở em, em muốn rời giường mặc quần áo."
|
Chương 802: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 9
Editor: May "À..." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười đáp một tiếng, cũng không vạch trần cô, chỉ là tránh thân thể ra, để cho cô rời giường. Nhưng mà Tiểu Thỏ ôm chăn mền ngồi ở trên giường rất lâu, cũng không có nhúc nhích chút nào. "Như thế nào, không phải là nói muốn rời giường sao??" Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô. "Em..." Tiểu Thỏ đỏ mặt nhìn quần áo rơi lả tả đầy đất bên giường, thẹn thùng nói: "Quần áo của em còn ở trong va ly hành lý..." "À." Cuối cùng Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên. Tối ngày hôm qua lúc đi lên, anh chỉ ôm Tiểu Thỏ trở về, va ly hành lý còn ở bên trong cóp sau xe của anh. "Chờ một chút, anh đi lấy cho em." Trình Chi Ngôn duỗi tay vuốt vuốt đầu cô, sau khi bỏ lại một câu nói như vậy, liền đứng dậy đi ra bên ngoài. Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay sờ nệm mềm mại, lại nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cả trái tim lại bắt đầu điên cuồng nhảy lên. Chỉ một lát sau, Trình Chi Ngôn liền xách va ly hành lý của cô lên. Sau đó, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Thỏ, anh tràn đầy bất đắc dĩ đi ra phòng ngủ, chờ người nào đó thẹn thùng đơn độc ở bên trong phòng ngủ thay quần áo. Khoảng mười phút sau, Tiểu Thỏ đỏ mặt thay xong quần áo đi ra từ trong phòng ngủ. "Thay xong rồi??" Trình Chi Ngôn quay đầu đi, nhìn Tiểu Thỏ. Cô thay một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài phủ một áo dệt kim hở cổ màu xanh nhạt, nhìn đến tựa như là một đóa hoa trắng nhỏ mềm mại. "Ừ..." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, cho dù là đã thay áo dệt kim hở cổ tay dài, nhưng vết hôn trên cổ dù che như thế nào cũng không che được, loại thời tiết này, lại không thể choàng khăn quàng cổ, cũng không thể cột khăn lụa. Hết lần này tới lần khác tối ngày hôm qua anh còn đặc biệt... cầm thú... Nghĩ đến đây, Tiểu Thỏ liền nhịn không được dùng sức trừng mắt nhìn anh. "Như thế nào??" Trình Chi Ngôn cũng chú ý tới vết hôn trên cần cổ cô, khóe môi nhịn không được liền câu dẫn ra một cái đường cong nhàn nhạt, anh đi lên phía trước, tay phải nhẹ nhàng phủ lên cổ cô, thấp giọng nói: "Không che được??"
|