Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch, Trúc Mã Quá Phúc Hắc
|
|
Chương 903: Hát karaoke
Editor: May Vì vậy, liền gật đầu nói: "Được, vậy thì cùng đi hát Karaoke đi!!" Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu tự nhiên là không có ý kiến gì, Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn di động của mình, Trình Chi Ngôn tựa hồ còn chưa gọi lại điện thoại cho mình, vì vậy chần chờ một chút, cũng gật đầu đồng ý. Vì vậy, người một nhóm bọn họ lại tầng tầng lớp lớp đi qua KTV. Vừa vào cửa chính KTV, Hoàng Gia Hi liền la hét muốn mở hai kết bia, mọi người vừa uống rượu vừa ca hát, tuyệt đối có thể gia tăng không khí. Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua cùng phòng bên cạnh mình, thấy các cô đều không có ý kiến, chính mình tự nhiên cũng khó mà nói cái gì, chỉ là muốn đợi tí nữa tìm lý do không uống rượu, nếu không... lại phải xấu hổ nữa. Sau khi vào phòng riêng, phục vụ liền đặt hai kết bia lên trên bàn trà, xếp thành một hàng, sau đó mở nắp chai toàn bộ, trong khoảng thời gian ngắn, mấy nam sinh đều hưng phấn lên, ào ào cầm cái ly, rót rượu một ly một ly. "Đến đến... Trước cạn một ly, chúc mọi người đêm giáng sinh vui vẻ!!" Hoàng Gia Hi dẫn đầu giơ lên ly bia trong tay, cười híp mắt nói với tất cả mọi người. "Đêm giáng sinh vui vẻ!!" Mỗi người đều giơ ly bia trong tay lên, sau khi cùng nhau cụng ly, các nam sinh uống cạn sạch, mà nữ sinh lại là ý tứ uống một ngụm. Tiểu Thỏ để ly bia tới bên miệng, sau khi làm bộ uống một ngụm, liền thả lại trên mặt bàn. "Chọn bài đi, chọn bài đi, ưu tiên nữ sĩ, để cho các cô ấy chọn trước." Viên Thuận uống xong ly bia trong tay, liền la hét với các cô. Người ký túc xá Tiểu Thỏ thật cũng không khách khí, trực tiếp điểm xuống một dãy bài trên bảng xếp hạng bài hát, ai biết hát liền người đó cầm micro hát. Thật ra đối với chuyện hát Karaoke này, Tiểu Thỏ cũng không phải là hết sức cảm thấy hứng thú, chỉ là thấy tất cả mọi người như vậy, cô cũng thẹn thùng bản thân về ký túc xá trước, vì vậy liền tìm góc hẻo lánh, cười hì hì nhìn bọn họ không biết điều gào lên. Một lát sau, Cận Mặc cầm một ly bia trong tay, liền đi về phía Tiểu Thỏ, sau đó đưa ly rượu tới trong tay cô, thuận tiện ngồi xuống ở bên người cô, nâng chén lên tử nói: "Cậu không hát sao??"
|
Chương 904: Phẩm rượu kém
Editor: May "Tớ??" Tiểu Thỏ sững sờ, sau đó lắc đầu cười nói: "Được rồi, ngũ âm ca hát của tớ không hoàn hảo, vẫn là đừng đi hát tương đối tốt hơn." "Cái gì, nhìn không ra." Cận Mặc khẽ ngơ ngác một chút, sau đó thuận miệng nói ra. "Hắc hắc, cậu không thể nhìn bề ngoài nha." Tiểu Thỏ thẹn thùng cười. Cận Mặc giơ ly với cô một chút, sau đó một hơi uống xong bia trong ly, một đôi mắt thâm thúy lóe lên hào quang sáng chói nhìn cô. "Ách... Cái kia..." Tiểu Thỏ biết rõ anh là đang đợi mình uống bia, chỉ là... Cô chần chờ một chút, duỗi tay gãi gãi đầu của mình, thẹn thùng cười nói với anh: "Tớ không quá biết uống bia, chỉ cần hơi uống một chút, liền sẽ uống say, sau đó... Ừ... Chính là nghe nói phẩm rượu của tớ không tốt lắm, sau khi uống rượu say, còn sẽ không nhớ ra được đã xảy ra chuyện gì... Cho nên... cái đó, tớ liền không uống bia với cậu được..." Đại khái là không nghĩ tới Tiểu Thỏ sẽ nói như vậy, Cận Mặc sững sờ một chút, sau đó nhìn cô không tự chủ được bật cười. "Cậu cười cái gì??" Tiểu Thỏ nhìn nụ cười của anh, không được tự nhiên hỏi. "Không có gì, chính là lần đầu tiên gặp được người tự nói mình phẩm rượu kém." Cận Mặc thu hồi nụ cười trên mặt, lại khôi phục bộ dáng mặt không chút thay đổi. "..." Tiểu Thỏ cảm thấy... Cô giống như không biết nói cái gì. "Ai da, ta kháo, ( khi yêu đã thành chuyện cũ) này là ai bấm a, bài này là niên đại nào, ai sẽ hát??" Vừa vặn lúc này, Vương Tử Vinh nhìn tên bài nhạc nhảy ra trên màn ảnh, cầm lấy micro khiển trách một tiếng. Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn sang hai người ngồi ở trước máy chọn nhạc. "Không phải là tớ chọn đâu." Trang Manh Manh buông tay ra, một bộ dáng vẻ vô tội nhìn mọi người nói: "Là Đậu Đậu chọn." "Tớ chính là ấn chọn trên bảng xếp hạng thôi, nếu các người không biết hát, tớ liền bấm bỏ bài này là được rồi." Chu Đậu Đậu đại khái cũng là có chút ngượng ngùng, lúc duỗi tay đang chuẩn bị tắt nhạc, Cận Mặc đứng lên, thản nhiên nói với Vương Tử Vinh cầm lấy micro: "Đưa tớ đi, tớ đến hát."
|
Chương 905: Right- Now!
Editor: May "Chao ôi? Ta kháo!? Lớp trưởng cậu lại có thể biết hát bài cũ như thế!!" Vương Tử Vinh vẻ mặt ánh mắt khiếp sợ nhìn Cận Mặc, nhưng mà anh cảm thấy càng thêm khiến anh khiếp sợ chính là chuyện Cận Mặc lại có thể biết bài hát này. Cận Mặc a!! Lớp trưởng của bọn họ đó!! Người trong ngày thường chỉ sử dụng "ừ" để trả lời bạn, người cho tới bây giờ đều khinh thường nói chữ thứ hai!! Giờ phút này!! RIGHT- NOW!! Lại có thể nói cậu ấy đến ca hát!? Một ca khúc có bao nhiêu chữ, cậu ấy đếm qua chưa!! Đây chẳng phải là muốn đánh vỡ ghi chép anh nói chuyện dài nhất ư!? Vương Tử Vinh vẻ mặt ngơ ngác cầm micro trong tay đưa tới trong tay Cận Mặc, sau đó liền ngồi xuống ở trên ghế sa lon bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh. Trên màn hình, đầu tiên là một đoạn giọng hát kinh kịch, ánh sáng sáng chói trong phòng chiếu rọi ở trên gương mặt soái khí của anh, mặt anh không chút thay đổi, thật sự khiến người rất khó tưởng tượng, anh sẽ mở miệng hát bài hát này như thế nào. Kèm theo âm nhạc chậm rãi vang lên, Cận Mặc đứng thẳng người trong phòng, tay phải cầm micro, thần sắc lãnh đạm hát lên. Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh kèm theo âm nhạc du dương, ung dung vang vọng ở trong phòng. Tất cả mọi người đang ngồi, bỗng chốc đều sửng sốt. Nếu như... Nếu như giờ phút này không nhìn vẻ mặt lạnh lùng trên mặt anh, chỉ là đơn thuần nghe giọng hát của anh, vậy sầu bi và ôn nhu trong giọng hát đó, cứ như vậy ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng của mỗi người. "Bởi vì tôi vẫn có mộng, vẫn đặt em trong lòng tôi, lúc nào cũng dễ dàng bị chuyện cũ đả động, lúc nào cũng là đau lòng vì em, đừng lưu luyến trong năm tháng, tôi vô tình nhu tình vạn chủng, không nên hỏi tôi có lại gặp nhau hay không, đừng lo tôi có nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, vì sao em không hiểu chỉ cần có yêu liền có đau thương, có một ngày em sẽ biết, cuộc đời không có tôi cũng sẽ không khác nhau..." Tiểu Thỏ nghe giọng hát trầm thấp chậm rãi, lúc nghe anh hát câu "Đừng lưu luyến năm tháng, tôi vô ý nhu tình vạn chủng", nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh.
|
Chương 906: Không quay lại
Editor: May Trên gương mặt soái khí trắng nõn của anh, vẫn không có kỳ biểu tình gì, ánh mắt anh lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn màn ảnh, trong ánh mắt và vẻ mặt đều không có một chút ôn nhu, lại nhấc không lên nổi chút nhu tình vạn chủng nào. Ừ... bài hát này thực hình thành tương phản rất lớn với bản thân Cận Mặc a... Tiểu Thỏ vừa nghĩ như thế, vừa quay đầu nhìn về phía những người khác. Quả nhiên, tất cả những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ. Sau khi Cận Mặc hát xong bài này, liền đặt micro lại trên bàn trà, vẻ mặt lạnh nhạt trở về trên ghế sofa ngồi xuống. Trong phòng mọi người đang khiếp sợ, chỉ chốc lát sau, không tự chủ được toàn bộ vỗ tay. Quá dễ nghe!! Thực!! Nhưng mà khiến bọn họ vỗ tay phát ra từ nội tâm, thay vì nói anh hát rất tốt, không bằng nói là bản thân chuyện anh ca hát này, đã mang đến rung động cho mọi người. Vì vậy, ở sau khi Cận Mặc hát xong bài hát này, hai bài hát liên tiếp phía dưới, lại đều không có người nào dám tiếp tục hát. Dù sao vừa rồi bọn họ hát đến gào khóc thảm thiết, mọi người cũng đều nhìn thấy, sau khi Cận Mặc đứng đắn hát một ca khúc như thế, bọn họ lại đều thẹn thùng tiếp tục ác trị hát tiếp. Dù sao Hoàng Gia Hi và Dương Tuyết Cần vùi trong góc, hai người đầu dựa vào đầu đang nói chuyện phiếm, sau khi Trang Manh Manh và Chu Đậu Đậu liếc nhìn nhau, nhịn không được cầm lấy micro, hô với Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, đến, chỉ còn một mình cậu là chưa có ca hát, mau đến hát cho bọn tớ một bài." "Nhưng mà tớ... Hát không được tốt lắm..." Tiểu Thỏ ngồi ở trong góc, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn hai cô. "Ai nha, không có việc gì. Tất cả mọi người đều là bạn học, sẽ không cười cậu!!" Trang Manh Manh vội vàng vẫy tay với Tiểu Thỏ, vừa vẫy vẫy vừa ảo não nói: "Ai nha, vừa rồi lớp trưởng hát đến dễ nghe như vậy, sao tớ lại không quay lại chứ, nếu quay lại, trở về cho người ký túc xá cách vách xem, xem một lần thu phí mười đồng, quả thực quá ổn thỏa á!!"
|
Chương 907: Lát nữa trở về nhớ chia sẻ
Editor: May "..." Chu Đậu Đậu không còn gì để nói nhìn cô ấy, một hồi lâu sau, duỗi tay chọc chọc bả vai cô ấy lặng lẽ nói: "Vừa rồi tớ quay lại rồi!!" "Ta kháo! Lát nữa trở về nhớ chia sẻ!!" Trang Manh Manh lập tức vẻ mặt vui vẻ. Vừa vặn lúc này trên màn hình nhảy ra một bài ( dũng khí) của Lương Tĩnh Như, Tiểu Thỏ vội vàng micro lên nói: "Bài này tớ miễn cưỡng biết, nhưng có một vài câu, đây là các cậu yêu cầu tớ hát đó, hát không được ngàn vạn không được chê cười tớ!!" "Sẽ không cười cậu!!" Những người khác vội vàng gật đầu nói. "OK!" Tiểu Thỏ quay đầu đi, một đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm màn hình lớn, đợi đến sau khi khúc nhạc dạo qua đi, cuối cùng mở miệng hát lên. Mười giây đồng hồ sau, tất cả mọi người đang ngồi đầu đầy hắc tuyến... Đây đâu chỉ là lệch nhịp một chút... Đây hoàn toàn là không có câu nào đúng nhịp nha... Này với với Cận Mặc vừa hát, tương phản cũng quá lớn đi... Chỉ là nếu vừa rồi tất cả mọi người đã đáp ứng không cười cô, mọi người cũng liền cố nén cười lắng nghe. Tiểu Thỏ biết rõ chính mình hát không được hay, sau khi hát vài câu, cô liền đỏ mặt để micro về chỗ cũ, sau đó nói thật nhỏ: "Bấm qua bài đi..." "Tách..." Trang Manh Manh lập tức như nhặt được đại xá vậy, chuyển bài hát này qua. Đợi đến lúc mọi người đi ra từ trong KTV, đã là hơn chín giờ. Đầu phó mới hơn chín giờ, vẫn không có thiếu người đang lắc lư. Lại bởi vì hôm nay là đêm giáng sinh, số lượng tình nhân trên đường rõ ràng muốn nhiều hơn bình thường không ít Một vài cô gái cầm bó hoa, liền đặc biệt khiêu khích hỏi người yêu, có muốn mua hoa hay không?? Sau khi Tiểu Thỏ đi hai bước, đột nhiên nhớ tới chính mình cả buổi tối cũng không có xem di động, vì vậy liền vội vàng lấy di động của mình từ bên trong túi xách ra, sau khi bật sáng màn hình, cúi đầu nhìn thoáng qua. Trên điện thoại di động trống rỗng, lại không thấy cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc nào.
|