Trân Bảo Vợ Yêu
|
|
Chương 37: Không lỗ đâu!
Côn Sơn nghe xong đứng dậy, nói với mọi người một câu thật có lỗi, đẩy cửa đi ra. Hắn chỉ sợ Bảo Châu vạn nhất không có giấu kỹ, sẽ nguy hiểm tới tính mạng, phải nhanh về nhà nhìn xem.
Thuận tiện kêu hai tùy tùng: “A Long, A Hổ theo giúp tôi đi một chuyến.”
Hai người lập tức đuổi kịp, ba người đứng chung một chỗ, nhìn thấy ba tên tiểu lưu manh như vậy, cũng không làm cho người ta chú ý. Đi trên đường, tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi bọn hắn nhỏ như vậy sẽ là nhân vật cướp bóc tiền của đại quan, bởi vì mọi người đối với bọn họ rấtquen thuộc! Người gọi A Long ba ngày hai lần trộm vặt móc túi. Người gọi A Hổ thích rượu như mạng, ký sổ nợ uống rượu khắp nơi. Còn có Lục Côn Sơn, chính là một Hỗn Thế Ma Vương, nghe nói xem ai không vừa mắt, thì cho một cước.
Mọi người thấy bọn họ đều là chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ là trong lòng vì vợ của Hỗn Thế Ma Vương mà thương tiếc, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, gả cho hắn, thật sự là uổng phí.
Lúc bọn người Côn Sơn về đến nhà, đám cảnh sát đang ở trong nhà hắn lục soát, Bảo Châu rất nhàn nhã ngồi trong sân ăn điểm tâm, bên trái là bánh xốp giòn, bên phải là bánh hạt vừng, thật hạnh phúc ah! Thấy Côn Sơn, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Côn Sơn, ăn cái gì.”
Thấy cô bình tĩnh như thế, Côn Sơn an tâm. Hắn tự tay cầm lấy một cái ăn, gọi mấy tùy tùng của mình cũng ngồi xuống. Mấy người này thường ra vào, Bảo Châu cũng nhận thức, đối với bọn họ rất tốt, cũng hỏi bọn hắn ăn cái gì, hoàn toàn đem cảnh sát điều tra ở trong phòng trở thành không khí.
Một đám cảnh sát đã lục soát trước sau, phát hiện một gian phòng bị khóa bên trong, lập tức đối với gian phòng nổi lên hoài nghi, hỏi Bảo Châu: “Chỗ đó là cái gì?”
“Thẩm mẹ đang tắm.”
Cảnh sát không tin, giữa ban ngày mà tắm rửa cái gì nhất định có chuyện che giấu ở bên trong, một cảnh sát trong đó gõ cửa: “Bên trong có ai không? Mở cửa nhanh.”
“Có, tôi đang tắm, các người chờ một chốc a!” Thẩm mẹ buổi sáng làm việc bận rộn một thân đầy mồ hôi, nên muốn tắm rửa, không nghĩ tới một lần tắm rửa lại đem cảnh sát đến. Bà lập tức gia tăng tốc độ, tắm nhanh đi mở cửa ah! Bọn cảnh sát không có kiên nhẫn, một người trong đó nói: “Nhanh mở cửa, nếu không tôi xông vào!”
Người nọ tính tình nóng nảy, lại nôn nóng, đang muốn một cước đá văng cửa ra. Lúc bọn cảnh sát trong lòng vì mụ già đáng thương khó giữ được khí tiết tuổi già mà âm thầm mặc niệm, đã có một âm thanh vỗ tay đi tới trước mặt người nọ nói: “Wow Wow! Thẩm mẹ nhà chúng ta có tướng công rồi!”
“Cô ồn ào cái gì?” Tên cảnh sát tính tình nóng nảy kia, bị bộ dáng vui sướng của cô nhìn làm cho sau lưng đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng cô đang cười, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.
“Anh chính là tướng công của Thẩm mẹ ah! Anh đá môn, nhìn thân thể của bà, anh không cưới bà thì ai sẽ cưới đây?” Bảo Châu nói xong lại đối với bên trong hô: “Thẩm mẹ bà buôn bán lời ah! Tướng công này của bà thật trẻ tuổi.”
Thẩm mẹ bị dọa đến trượt chân đặt mông trong bồn tắm, truyền đến một âm thanh thật lớn, thiếu chút nữa vọt đến eo già. Bà thở một hơi thật dài nói: “Ai ôi!!!! Thiếu nãi nãi của tôi, cô đừng làm cho thân già tôi sợ được không? Bất quá, thật sự rất tuổi trẻ sao?”
Cảnh sát không may kia nghe xong muốn lùi chân về đã không còn kịp, cái cửa bị hắn đá “BA~!” Một tiếng mở ra, cũng không dám đi vào bên trong xem, hắn cũng không muốn lấy một mụ già về nhà, sẽ bị lão ba đánh a? Tranh thủ thời gian xoay người, nói liên tục ba bốn câu thực xin lỗi, quay người bỏ chạy.
Cũng không để ý Thẩm mẹ đang giật mình, thùng tắm rất cao, lúc này ngã ngồi ở trong thùng tắm Thẩm mẹ muốn lộ cũng khó, thùng tắm so với bà ngồi cao hơn nhiều, từ xa nhìn tới, giống như một thùng không. Bảo Châu rất có lương tâm đi qua, tay khoác lên tay cầm cửa, hỏi mấy cảnh sát còn đang ngây ngốc, một bộ dáng vui sướng nói: “Các người ai muốn đi vào? Thẩm mẹ nhà tôi cái gì cũng tốt, răng còn đầy đủ, khẩu vị cũng tốt, một hơi có thể ăn năm chén cơm, lấy bà không lỗ đâu!”
#39 | Tác giả : sincox - kenhtruyen.com
Chương 38: Rửa tiền.
Những cảnh sát kia nghe xong, tranh thủ thời gian như có lão hổ ở phía sau đuổi theo, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đối với cái này, Bảo Châu bình luận nói: “Thẩm mẹ giỏi quá ah! Thẩm mẹ là mãnh hổ, lần sau bọn họ lại đến lục soát, con sẽ đóng cửa thả Thẩm mẹ!” (làm như đóng cửa thả chó vậy =))
Thẩm mẹ nghe xong thiếu chút nữa lại không cẩn thận ngã sấp xuống trong thùng tắm.
Côn Sơn nhìn không được rồi, kéo cô trở về phòng, cũng gọi hai tùy tùng vào, đóng cửa phòng, vừa rồi đám cảnh sát lục tung khắp nới, làm hắn có chút run sợ, ngay cả bồn hoa đều bị người lấy cây ra, đem chậu hoa lật úp sấp xuống, nhưng cái gì cũng không tìm được, không khỏi hiếu kỳ hỏi cô, nghĩ đến nếu có biện pháp tốt, sẽ nói lại cho các huynh đệ, nên hỏi cô: “Em giấu đồ ở chỗ nào?”
“Hầm cầu.” Nhìn thấy đám người kia lục soát, cô lo lắng đem rương gỗ chứa vàng bạc, toàn bộ ném vào trong hầm phân, lại đổ vào một ít nước, dùng gậy gộc đem nước trộn lẫn hỗn độn, bao phủ rương hòm, khi còn bé có một lần không cẩn thận làm tiền lọt vào hố phân, rất nhanh thì nhìn không thấy, cô hôm nay nghĩ đến đem toàn bộ rương hòm đều ném vào, không phải cũng nhìn không thấy sao? Côn Sơn nghĩ đến đều cảm thấy thối, vàng kia ai còn dám dùng ah! Thối đều thối chết rồi, nhưng không thể không công nhận là một biện pháp tốt, phương pháp xử lí tuyệt hảo như vậy cũng chỉ có Bảo Châu nghĩ ra được, thần kỳ ah! Cảnh sát ở đâu cũng đều lục soát, duy chỉ có hố phân, là mọi người sẽ có bóng ma a?
Nhưng vì bảo vệ tánh mạng, hố phân cũng không tính là gì, vì vậy đối với A Long nói: “Cậu đi nói cho sư gia biện pháp này, để ông nói lại với các huynh đệ, chỉ cần cảnh sát đến thăm, sẽ đem toàn bộ tài bảo ném trong hầm phân, tôi cũng không tin bọn họ có dũng khí lật úp hố phân. Ha ha! Tôi xem bọn họ lục soát a!”
“Vâng! Chị dâu quá trâu rồi. Từ cổ đến kim, có thể xem tiền tài như cặn bã chỉ có chị dâu thôi.” A Long thừa cơ vuốt mông ngựa, cảnh giới này, thông minh này, tuyệt đối không phải bọn họ người bình thường có thể đạt tới. Mang theo sùng bái hắn lập tức ra cửa, trở lại Trí Đường báo tin, vì vậy, các huynh đệ đều không cần phải sợ, cảnh sát rất giỏi ah! Có dũng khí thì lục hố phân đi!
Chuyện này giải quyết xong, nhưng trước mắt còn có một việc rất khó giải quyết, mang theo may mắn, Côn Sơn hỏi cô: “Bảo Châu, em cảm thấy có biện pháp gì có thể đem vàng đổi thành tiền, hoặc là tặng người, mà không bị cảnh sát phát hiện?”
“Vậy đem vàng bán đi là được rồi.” Bảo Châu cho hắn một ánh mắt anh rất đần.
“Thế nhưng bên trên vàng có ấn ký, lưu thông đi ra ngoài, sẽ bị người phát hiện đấy.” Trọng điểm ngay ở chỗ này.
“Vậy thì đem ấn ký xóa đi là được!” Sắp đến giờ ăn cơm, Bảo Châu có chút không yên lòng đáp, nghĩ thầm Côn Sơn ngốc quá ah! Vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết. Côn Sơn không hỏi cô làm thế nào cho mất, nếu hắn ngay cả cái này đều không nghĩ ra, hắn sống vô dụng đã nhiều năm như vậy, hắn như thế nào không nghĩ tới?
Rửa tiền mà! Trên báo chí đã đề cập qua.
Bọn họ chỉ cần mở một tiệm vàng, lại để cho người của mình đi học luyện kim, đem toàn bộ vàng này nấu lên, lại chế tạo thành kim khí lấy ra bán, kiếm được tiền lại bí mật quyên tặng người dân nghèo khó hoặc là làm những điều có ích cho người dân, không phải tốt sao!
|
Chương 39: Nhíu mày ngẩn người.
Sau khi hắn nghĩ thông suốt, lập tức đối với A Hổ nói ý nghĩ của mình, bảo A Hổ nhanh đi nói cho Mộc lão gia tử biện pháp này.
Mộc lão gia tử cảm thấy đều rất có thể thực hiện, hơn nữa đã có kế hoạch trọn vẹn, mọi người trước từ nơi này nhận vàng, từng người gói kỹ giấu ở hầm cầu, đào cái động vùi xuống, sẽ phân và nước tiểu đổ vào trên đất, như vậy, cũng không có người phát hiện, đợi tin đồn lắng xuống, thì lấy danh nghĩa Mộc lão gia mở một tiệm vàng, ở mặt ngoài nói là nguyên vật liệu làm vàng là từ tỉnh thành làm ra, trên thực tế, đem toàn bộ vàng nung thành đồ trang sức lấy ra bán, bán được tiền, toàn bộ cầm lấy đi làm việc thiện, chẳng phải thập toàn thập mỹ sao?
Trong lòng Lão gia tử đối với Côn Sơn xử lí chuyện này rất là hài lòng, còn cố ý viết một phong thư gửi cho Tổng đường chủ cách làm của bọn họ, Tổng đường chủ nhìn cảm thấy đây là một phương pháp xử lý tốt, vì vậy để cho thủ hạ thông báo với từng phân đường phương pháp xử lý này vô cùng tốt, vì vậy cả nước cao thấp mỗi tỉnh thành, thị trấn đột nhiên nhiều hơn rất nhiều tiệm vàng, y hệt như măng mọc sau mưa, về sau càng dần dần tạo ra nhiều cửa hàng của Trí đường, từng phân đường đều có tiệm vàng của riêng mình, giúp nhau liên hệ càng thêm dễ dàng, bang phái cũng càng làm càng lớn, rất nhiều thành viên trong bang phái không cần vì bên ngoài bình thường không có công việc mà bị người trong nhà ghét bỏ, bọn họ cũng có thể đi tiệm vàng làm công a! Bọn họ từ người không có việc làm nhảy lên trở thành công nhân, làm cho chính phủ rất vui mừng, mấy tên côn đồ đều đi tiệm vàng làm công, công việc của bọn họ đương nhiên nhẹ nhõm nhiều hơn, tiểu đả tiểu nháo ít đi, bọn họ cũng được lãnh đạo cấp trên khen ngời, mặt khác chính phủ nguyện ý bật đèn xanh cho những tiệm vàng này, bởi vì những tiệm vàng này thu nạp nhân viên nhàn tản của xã hội mà có công, thu thuế có thể so với tiệm vàng khác ít đi một chút. Vì có sức cạnh tranh, kim khí của bọn họ cũng bán được tiện nghi hơn một tí, làm cho tổng thể ngành sản xuất kim khí đều giảm giá, để cho dân chúng bình thường tiết kiệm một ít, đều có thể mua kim khí rồi. Tổng đường chủ Thượng Hải Tổng nhìn thấy dân chúng bình thường đều đối với tiệm vàng mình khen không dứt miệng, hơn nữa mỗi người đều có thể mua nổi Hoàng Kim, cái này cùng với ý nghĩa vì lợi ích của người dân hoàn toàn phù hợp, trong lòng hết sức cao hứng, cao hứng rất nhiều không có quên Mộc lão gia tử vị công thần này, chia hai phần lợi nhuận của Vận Hành, đề nghị lên trên để ông trở thành người đứng đầu các nhất cấp phân đường ở Sơn Tây ngoại trừ Thái Nguyên, từ nay về sau Trí đường ở Sơn Tây thành nơi quản lý và sáng tạo ra biện pháp. Sơn Tây tổng cộng có mười một tòa thành, sáu tòa thành phía bắc quy về Thái Nguyên phân đường, gọi là Bắc phân đường, năm tòa thành phía nam quy về Vận Thành phân đường, gọi là Nam phân đường. (chỗ này không hiểu nên viết loạn xạ, ai đọc hiểu thì xin chỉnh lại dùm _ _!!!)
Nam phân đường trên căn bản, cho phép mở rộng quy mô gấp ba, nhất thời ngang hàng rất nhiều phân đường và đã thành quản lý của Vận Thành phân đường, Mộc lão gia tử vào Trí đường đến nay, chưa bao giờ có phong quang như vậy. Ông đương nhiên sẽ không quên ý kiến hay của Côn Sơn, về sau trờ thành phân đường cấp một, cần hai phó đường chủ, vốn phó đường chủ là Tả đường chủ, Côn Sơn sẽ làm Hữu đường chủ. Côn Sơn đối mặt với việc đột nhiên thăng chức, có chút cảm giác bị cái bánh từ trên trời rơi xuống nện choáng luôn, phải biết bình thường ngồi trên chức vị phó đường chủ đều là người bí mật gia nhập hơn mười năm, hắn Lục Côn Sơn gia nhập mới ngắn ngủn hơn hai năm mà thôi, đây quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Với lại sau khi hắn trở thành phó đường chủ, vậy sau này chia phần sẽ so trước kia nhiều gấp đôi, hơn nữa bây giờ là nhất cấp phân đường rồi, tất cả cống nạp của các phân đường, hàng năm có thể được chia đến béo bỡ, thu nhập sẽ gia tăng đáng kể.
Trong lòng của hắn mười phần cảm kích Bảo Châu đánh bậy đánh bạ, nếu như muốn hắn phát biểu cảm nghĩ hắn chắc chắn nói, cảm tạ Tổng đường chủ, cảm tạ sư phó, cảm tạ lão bà!
Sau khi về đến nhà thấy Bảo Châu say sưa đang nhìn bồn tắm Tây Dương mới vừa được người đưa tới, đi qua hỏi cô: “Em thích không?”
Bảo Châu gật đầu, cô hiện tại mới biết được cái này là bồn tắm lớn Tây Dương, thật ra trong phòng Bảo Nguyệt cũng có, trước kia cô dùng qua, rất thích, nhưng cái trước mắt này còn đẹp hơn: “Thích.”
“Thích, thì vì sao lại ngẩn người cau mày?”
|
Chương 40: Tiêu tiền như nước.
“Không thể bơi lội.” Cô nói, nếu có thể bơi lội thật tốt, cô có chút hoài niệm sông nhỏ trong thôn , có thể ở trong sông tự do tự tại bơi lội. Ở chỗ này lại không làm được, lần trước cô muốn đi bờ sông tắm rửa, Côn Sơn nói trong thành không cho phép như vậy, cô muốn bơi trong nhà, nhưng bồn tắm này hiển nhiên là không được.
Hắn hào khí vạn trượng nói: “Vậy thì xây một bể bơi cho em.”
“Thật sự?”
“Thật sự.” Việc này quá nhỏ, hắn sẽ mua lại căn nhà phía sau, dỡ tường vây xuống, lưu lại mấy gian dùng để ở, mặt khác đều dỡ xuống, gọi người đào một hồ nước lớn, trực tiếp dẫn nước trong sông vào hồ nước, dùng riêng cho Bảo Châu bơi lội chơi.
Hắn vung tiền như rác đã mua bồn tắm Tây Dương sau lại đào bể bơi, yêu thương vợ như vậy, lập tức trở thành một người chồng tốt điển hình trong thành. Rất nhiều thiếu nữ sau khi nghe được, đều âm thầm thở dài rất lâu, vì tin lời đồn mà các cô không có nắm lấy cơ hội, sớm biết như vậy các cô đã kêu người đi cầu hôn, gả cho Lục Côn Sơn thật tốt. Người ta tuy rằng là lưu manh, dùng cũng là tiền kiếm được trong cửa hàng của vợ, nhưng hắn cam lòng tiêu tiền, hơn nữa tiêu đến khí phách a!
Bể bơi lông mày đều không nhăn một cái đã cho xây rồi, cái này thật là nam nhân a!
Tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ dùng tiền trong tiệm vải của Bảo Châu cái để xây bể bơi, làm cho Côn Sơn vốn nghĩ chính mình bị choáng váng đầu óc không cẩn thận lộ ra sự giàu có mà hối hận không thôi đã yên tâm, hắn tình nguyện người khác nói hắn là lấy tiền của vợ, xây bể bơi cho vợ, chỉ cần an toàn, muốn nói thế nào thì nói a!
Nhìn bộ dạng hưởng thụ của Bảo Châu, hắn cảm thấy rất đáng.
Bảo Nguyệt và Bảo Trân nghe nói nhà Bảo Châu có bể bơi, muốn đi xem, kết quả nhìn thấy Bảo Châu thì hỏi: “Nghe nói nhà của chị có một bể bơi, chúng ta muốn nhìn một chút.” Bảo Châu thấy các cô chỉ muốn nhìn một cái liền gật đầu, mang hai người các cô tiến vào sau nhà, lại mở một cái cửa nhỏ, đi vào trong cửa nhỏ chính là bể bơi, cái nhà này hiện tại không có người ở, nên cho Bảo Châu bơi lội, Bảo Nguyệt và Bảo Trân nhìn thấy bể bơi muốn đi vào bơi đối với Bảo Châu nói: “Thời tiết cũng khá nóng, cho bọn em xuống dưới bơi một lát nha!”
Bảo Châu vừa mới ăn cơm trưa xong, đang muốn ngủ trưa: “Không được, chỉ muốn đi ngủ.”
“Vậy chị đi ngủ, hai chúng em bơi là được, chị có lẽ không biết cái gì gọi là hoa thức bơi lội a! Đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, đi ngủ đi a!” Bảo Nguyệt và Bảo Trân ước gì nhìn không thấy cô, khoát khoát tay như đuổi ruồi.
Bảo Châu một chút cũng không có phát giác, tưởng rằng hai chị em thông cảm sợ cô bị nóng, nên thoải mái nói: “Vậy các em bơi a! Chị đi ngủ một lát.”
Thẩm mẹ ở một bên giúp Bảo Châu miễn cưỡng che ánh nắng, nghe xong lời này, trong lòng có chút không thoải mái, đây chính là thiếu gia đặc biệt xây riêng cho Thiếu nãi nãi, dựa vào cái gì cho hai chị em xấu xa này chiếm tiện nghi: “Hôm nay nắng gắt, phơi nắng sẽ tổn thương làn da đấy, hai vị tiểu thư lần sau lại đến bơi a!”
Bảo Nguyệt đã hứng thú, mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nước có lẽ cũng không sao chứ!
Thấy Bảo Châu đã đi ra, rất khinh thường nhìn Thẩm mẹ : “Hừ! Một hạ nhân, cũng muốn chỉ dạy chúng ta sao? Cút!”
Thẩm mẹ đi ra, đồng thời rất không cẩn thận khóa luôn cửa tiểu viện… Ba giờ rưỡi chiều Bảo Châu mới thức dậy, ngáp một cái, hỏi Thẩm mẹ: “Các em ấy về rồi sao?”
#42 | Tác giả : sincox - kenhtruyen.com
Chương 41: Ngựa vằn câu dẫn.
“Có lẽ còn ở hậu viện a!” Thẩm mẹ cùng Bảo Châu đi qua, đến trước cửa nhỏ, Thẩm mẹ nhìn thấy thanh ổ khóa vỗ tay một cái nói: “A! Xem tôi già rồi nên hồ đồ, như thế nào lại khóa cửa.”
Thẩm mẹ mở cửa xong, chỉ thấy hai vị tiểu thư đã phơi nắng đến làn da đỏ lên, phẫn hận ngồi ở dưới mái hiên chỉ có thể che chắn được một nửa ánh mặt trời, trong sân nhỏ các phòng đều đã khóa lại, các cô vào không được, bơi lâu định đi lên, mới phát hiện cửa bị ngoài, các cô trốn dưới mái hiên, nhưng vẫn bị ánh nắng cực nóng nướng đến hơn phân nửa thân thể.
Lúc nhìn thấy Bảo Châu, các ccô vừa đi vừa hướng Bảo Châu chửi ầm lên: “Chị cả, chị có ý gì? Hai người bọn tôi đã phơi nắng thành cái dạng này rồi!”
Bảo Châu cảm thấy khá tốt ah! Khuôn mặt các cô đỏ bừng cả lên, rất đáng yêu như hai con heo sữa, mà chuyện này thì liên quan gì đến cô? Rất vô tội nhìn hai chị em: “Thẩm mẹ nói bà không cẩn thận đóng cửa, thực xin lỗi! Nếu không về sau các em thường xuyên đến, được không?”
Đã có lần này, hai người các cô làm sao còn dám thường xuyên đến, nhưng Bảo Trân thật đúng là hâm mộ Bảo Châu vận khí tốt, nghe nói anh rể đối với chị gái thật tốt, buổi tối lúc ăn cơm, Bảo Trân nhìn anh rể, mới phát hiện mình trước kia bỏ lỡ cái gì, ai nói Lục Côn Sơn không tốt, lớn lên khí khái hào hùng bức người, lại không kém Lục Hoài Ninh nửa phần, Lục Hoài Ninh tuấn tú, Lục Côn Sơn suất khí, nghĩ như vậy, cô có chút hối hận. Lúc đầu Lục Côn Sơn là cha muốn cho chị hai hoặc là cô đấy, trước kia cô không nhìn được hàng mà thôi, hiện tại biết hàng rồi, cô tại sao phải từ bỏ thứ vốn thuộc về cô, Lục Côn Sơn vốn nên là của cô.
Bảo Trân nghĩ thầm Bảo Châu ngu xuẩn làm sao có thể hơn cô, cô vụng trộm dưới bàn thoát khỏi giày, vươn dài chân ngọc ra, nhẹ nhàng ma sát bắp chân Côn Sơn.
Côn Sơn đang dùng cơm, bị câu dẫn bất thình lình, dọa thiếu chút nữa mắc nghẹn, bởi vì hắn biết rõ vợ của mình tuyệt sẽ không làm như vậy, này sẽ là ai? Lúc ngẩng đầu, chỉ thấy Bảo Trân thừa dịp mọi người không chú ý mị nhãn như tơ nhìn qua hắn nở nụ cười.
Nếu dưới tình huống bình thường nụ cười này cũng là cực đẹp, nhưng giờ phút này vì buổi chiều bị phơi nắng hồng lên, đã không một tiếng động biến thành màu đen, do phơi nắng, theo thời gian cùng góc độ bất đồng, nên màu sắc trên mặt cũng không giống nhau, dần dần có nhiều chỗ không bị phơi nắng, cho nên hiện tại Bảo Nguyệt và Bảo Trân hiển nhiên như hai con ngựa vằn, màu da từ từ thay đổi.
Nụ cười này của cô, Côn Sơn lập tức cảm thấy buồn nôn, vốn hắn không có tâm địa gian xảo, cái này càng không có khả năng, vội vàng đem chân nghiêng đi, hắn không thích loại nữ nhân lẳng lơ thích khoe khoang, thực ghê tởm lại vô tình, ngay cả anh rể đều không buông tha.
Bảo Trân thấy hắn cúi đầu ăn cơm, tưởng rằng thẹn thùng, lại duỗi chân ra nhẹ nhàng ma sát bắp đùi của hắn, ma sát lại ma sát, thấy hắn không có phản kháng, trong lòng rất cao hứng, âm thầm đắc ý mị lực của mình rất cao. Lúc ăn cơm xong, Bảo Châu tiễn hai người về, thấy Bảo Trân đứng một bên, tựa hồ không có chỗ nào không thoải mái, nhưng vẫn quan tâm hỏi một câu: “Vừa rồi em dùng đầu ngón chân đá chị, phải hay chân không thoải mái, vừa thối lại ngứa hay không? Có muốn đi tìm đại phu khám?”
Bảo Trân che mặt bước nhanh chạy ra ngoài, ~~~~( 】_ 【)~~~~
Thật mất thể diện, đặc biệt là lúc gần đi nhìn biểu tình của anh rể phảng phất đang nói cô có bệnh khó nói, NGAO NGAO NGAO!
Cô sắp điên rồi!
|
Chương 42: Một ngàn đồng làm cảnh sát?
“Đại muội tử, hôm nay thức dậy thực sớm, Côn Sơn nhà cô đâu rồi?” Trần đại thẩm bên cạnh thấy Bảo Châu sáng sớm ngồi ở trước cửa dưới cây đại thụ hóng mát, đi qua hỏi. “Anh ấy đi ra ngoài rồi.”
“Hắn đi ra ngoài làm gì vậy?” Trần đại thẩm thấy Côn Sơn cả ngày không có ở nhà, nghĩ thầm có phải là có việc làm hay không?
“Trộm đạo.” Đây là nguyên lời Côn Sơn nói, Bảo Châu có lần nhàn rỗi nhàm chán hỏi hắn, hắn trả lời như vậy đấy.
“Hắn nói cô cũng tin, tôi xem a! Khẳng định lại cùng những tên côn đồ đánh nhau ẩu đả đi, cô cũng không quản hắn, tuy rằng cô có thể kiếm tiền, nhưng nam nhân xài tiền của nữ nhân, trong lòng dù sao có thể hay không thoải mái a.” Trần đại thẩm có lòng tốt nói nói, một đại nam nhân, không làm việc đàng hoàng luôn không tốt.
Lại yêu thương vợ, cũng vẫn là một tiểu bạch kiểm, không dễ nghe!
“Có sao?” Cô thấy Côn Sơn suốt ngày thật vui vẻ đó a! Hơn nữa tiền xây bể bơi và mua bồn tắm lớn đều là do Côn Sơn nhặt được, bình thường Côn Sơn cũng không có tìm cô xin tiền, nên không tính là xài tiền của cô a!
“Hắn mặt ngoài không nói, là sợ cô lo lắng, trong lòng của hắn sao có thể thoải mái? Hôm qua Tiểu Trương nói muốn mua một chức vụ cho nam nhân của cô ấy ở sở cảnh sát, cô nếu không cũng cùng đi! Tuy rằng thời đại này rối loạn, thế nhưng có một công việc ổn định dù sao cũng tốt hơn.”
“Đúng thế không?”
“Đương nhiên đúng a! Tiểu Trương đoán chừng đang ở trong nhà tôi đi gọi cô ấy, hai người các cô đi cho có bạn.”
“Dạ, cám ơn đại thẩm.”
Một lát sau, người được Trần đại thẩm gọi là Tiểu Trương tới, rất nhiệt tình đối với Bảo Châu nói: “Cô cũng muốn tìm việc làm cho Côn Sơn nhà cô à à? Chúng ta cùng đi, tôi ở chỗ này chờ cô, cô vào nhà lấy tiền đi, , không sợ nhiều, chỉ sợ thiếu. Tôi ở chỗ này chờ cô.” Bảo Châu vào nhà mở tủ nhỏ của mình ra, Côn Sơn nói vàng bạc không thể động, tiền giấy ngược lại còn rất nhiều, Bảo Châu từ trong tủ lấy ra một xấp tiền lúc trước Côn Sơn giúp cô xếp chỉnh tề, rút ra mấy tờ nhìn thấy nhất thuận mắt nhét vào trong ví, vội vàng hướng ngoài cửa đi đến, Thẩm mẹ nhìn thấy cô đi ra ngoài, cho rằng là đi nhà hàng xóm chơi nên cũng không có để ý.
Bảo Châu cùng Trương đại tỷ đến sở cảnh sát, phát hiện trước cửa sở cảnh sát đứng thưa thớt vài người, đều do dự muốn hay không cho nam nhân của mình hoặc là cho con của mình mua một chức vị cảnh sát để làm, mua chức vị cảnh sát không khó, cũng không phải rất đắt, nhưng sở cảnh sát sở dĩ công khai mua bán chức vị, nghe nói là vì nửa tháng trước lúc sở cảnh sát phái người tiêu diệt thổ phỉ, có mười cảnh sát đã bị thổ phỉ đánh chết, đang cần người mới, cho nên cũng không làm chậm trễ cuộc cạnh tranh, trực tiếp ai nguyện ý, ai giao tiền, thì cứ tiến vào!
Có chức vị tất nhiên tốt, nhưng phải đem mệnh ném đi, sẽ không tốt.
Thấy mọi người đều do dự, Bảo Châu nghĩ thầm thật tốt quá, đều không cần xếp hàng, trực tiếp lôi kéo Trương đại tỷ đi đến trước nộp tiền.
Bảo Châu từ trong ví móc ra một tờ tiền giấy đưa tới cho cảnh sát: “Tôi muốn mua cho chồng tôi một chức vị.”
Cảnh sát vốn sắp ngủ gà ngủ gật, nghe thấy giọng nói ngẫng đầu, nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé non mịn đưa một ngàn đồng tới, lập tức hồn ví muốn bay mất.
#44 | Tác giả : sincox - kenhtruyen.com
Chương 43: Khí phách tương trợ.
Bảo Châu thấy hắn nhìn mình lom lom, sợ chính mình làm không tốt chỗ nào, hỏi Trương tỷ đứng bên cạnh: “Có phải em đưa thiếu? Trong túi em còn có.”
Trương tỷ tranh thủ thời gian thấp giọng ở bên tai cô nói: “Đại muội tử của tôi ơi! Em là cho nhiều lắm, nghe nói chỉ cần nộp 50 đồng là được rồi, bất quá hiện tại đoán chừng không cầm trở lại được.”
“A!” Bảo Châu không nghĩ tới dễ dàng như vậy, bất quá cũng không có sao á! Nhiều hơn thì nhiều hơn, Bảo Châu đối với cảnh sát vẫn còn ngu ngơ nói: “Tiền này, không chỉ là mua chức vị cho chồng tôi, còn mua cho A Long và A Hổ, chồng Trương đại tỷ tôi cũng mua.”
Nói xong Bảo Châu quay đầu chỉ chỉ những người còn đang do dự nói: “Phần của bọn họ tôi cũng thanh toán luôn.”
Cảnh sát kia cười đến không ngậm miệng được, một bên hỏi tên cô, một bên quay người đi vào bên trong mời lãnh đạo, cho dù tất cả đều mua thì tiền này vẫn nhiều hơn.
Bảo Châu không biết chữ, nhưng chung quanh có người nhận thức chữ, mọi người chiếm được tiền nghi của cô, rất nguyện ý giúp dỡ, nghĩ thầm vị phu nhân này thật sự là người tốt, vậy bọn họ đều không cần buồn rồi, tiền đều đã nộp rồi mà!
Một lão tiên sinh trong đó vạn phần cảm kích đi tới, đối với Bảo Châu nói: “Lục thái thái, hôm nay được cô tương trợ, chúng tôi nhất định sẽ không quên, về sau chồng cô ở trong cục có bất luận khó khăn gì, tôi đều bảo con của tôi hỗ trợ.”
Vài người khác cũng nhao nhao gật đầu, sảng khoái mà nói: “Đều hỗ trợ, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô.” Từ sở cảnh sát trở về, lúc Bảo Châu vào cửa, thấy Thẩm mẹ đang rất sốt ruột ở trong cửa hàng đi qua đi lại : “Thẩm mẹ, bà làm sao vậy?”
“Thiếu nãi nãi cô rốt cuộc trở về rồi, chạy đi đâu vậy? Cả buổi không thấy đâu, hiện trong thành rất loạn, bọn buôn người đặc biệt nhiều, một hồi lâu không thấy bóng cô, còn tưởng cô bị lừa bán đi, thiếu gia vừa trở về, nghe nói cô ra ngoài đã lâu chưa trở về, cùng Tiểu Đông đi ra ngoài tìm, bảo tôi trông chừng cửa hàng, cô trở về là tốt rồi, xem chừng bọn họ một hồi sẽ trở lại, chạy đi đâu chơi?”
“Con và Trương đại tỷ cùng đi đấy, khát quá à!” Bảo Châu nói xong hướng phòng bếp đi đến, trong phòng bếp không có sẵn nước sôi, cô dùng gáo lớn múc nửa gáo nước giếng đã được lắng trong vạc uống, chết khát cô.
Côn Sơn chạy không kịp thở, nghe Thẩm mẹ nói cô đã về, lập tức đi đến, thấy cô ghé vào vạc uống nước nên yên tâm hơn, vẫn không khỏi giáo huấn, vươn tay ở trên đầu cô gõ nhẹ một cái: “Về sau có đi lâu, phải nói với Thẩm mẹ, hoặc là mang Thẩm mẹ đi theo. Còn có lần nữa, anh sẽ đánh mông em.”
“A, Côn Sơn anh khát không? Uống nước.” Bảo Châu nói xong đem gáo nước đưa tới, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
Côn Sơn lập tức mềm lòng, hôm nay trong lòng hắn vốn có chút bực bội sốt ruột, lần trước người huynh đệ trong nội đường chạy đi đã bị bắt, có lẽ sẽ bị cảnh sát ép hỏi sau đó giao cho thủ hạ tham quan, bọn họ muốn cứu người, lại không có một chút biện pháp, nghe nói có trọng binh trông coi, không phải người trong sở cảnh sát căn bản vào không được, Bảo Châu lại náo không thấy, làm hắn càng thêm buồn bực, nhưng lúc này nhìn thấy cô nịnh nọt chính mình như vậy, liền hết giận : “Hôm nay em chạy đi đâu chơi?” “Thật nhiều người đi mua chức vị cảnh sát cho nam nhân của mình, em cũng đã mua cho anh, ngay cả A Hổ và A Long cũng mua.” Bảo Châu nói xong, quan sát sắc mặt của hắn một chút rồi nói: “Anh có phải không vui hay không?”
|
Chương 44: Thật xấu hổ kinh khủng.
Đương nhiên sẽ không!
Bảo Châu thật sự là ngôi sao may mắn của hắn, quả thực muốn cái gì đến cái đó!
Cao hứng một tay ôm Bảo Châu vào trong ngực, ở trên mặt của cô, hôn một cái: “Đương nhiên sẽ không, cảm ơn em, lần này nhờ có em rồi!”
“Ngày mai có thể đi báo danh, anh phải nhớ đi ah!” Bảo Châu xấu hổ đỏ mặt nhìn hắn, Thật xấu hổ kinh khủng a! A ồ ồ, Côn Sơn thật vui vẻ , nếu không lần sau sẽ giúp hắn mua thêm một cái?
“Nhất định nhớ rõ.”
Ngày hôm sau thời điểm mang theo hai tùy tùng đi nhậm chức, Côn Sơn mới phát hiện chẳng những tất cả cảnh sát trẻ đến nhậm chức đều đối với hắn đặc biệt tốt, hơn nữa đi vào mới biết bởi vì Bảo Châu hào phóng, trong cục thật cao hứng cho hắn một chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự.
Tuy rằng làm đội phó rất mệt, cái gì cũng phải xen vào, nhưng cũng có chức vị, hơn nữa hai thủ hạ của hắn vận khí rất tốt đều phân đến đội này, Côn Sơn vào đội ngũ, dưới tay hắn lại có hai người nhà, những người khác nghe qua tiếng xấu của hắn, cho nên cũng không có không phục. Mà mấy cảnh sát mới được phân đến đội tuần tra chịu qua ân huệ của Bảo Châu, có lần Côn Sơn lấy cớ ban đêm đem mấy người kia gọi vào một bên nói chuyện nói chuyện phiếm, để cho thủ hạ được Côn Sơn an bài, từ trong phòng thay đồ của đội tuần tra, trộm mấy bộ quần áo, công khai đi vào đem quần áo cho huynh đệ chịu khổ ở bên trong thay đổi, mũ đè thấp, rất ung dung đi ra ngoài.
Chuyện này mới đầu trong cục tuy rằng giận chó đánh mèo đội tuần tra, nhưng rốt cuộc mất người như thế nào cũng không biết, cũng không có phạt nặng, dù sao vừa mới vào, cũng đều là dùng tiền để vào, các lãnh đạo cũng không thể trừng phạt, huống hồ có câu nói không có trách nhiệm, sẽ không có trừng phạt…
Sau khi Lục lão gia nghe nói con trai út nhà mình trở thành một tiểu quan trong sở cảnh sát, đối với đứa con trai này so trước kia coi trọng nhiều hơn, nghe nói Bảo Châu cũng có công lao, đối với Bảo Châu càng thêm hài lòng, tốt xấu gì hiện tại con trai cũng không phải không có việc làm rồi, thường xuyên gọi Bảo Châu và Côn Sơn đi qua ăn cơm.
Trên mặt Ngũ thái thái sáng sủa ra, cảm thấy lúc này mới chính thức đem con dâu để vào mắt, vốn trong lòng bà không thích, ngại cô ngốc, hiện tại cảm thấy ngốc cũng có ngốc phúc, không ngốc sao cô lại chọn con trai bà, thường xuyên gọi Bảo Châu đi vào phòng cùng bà tâm sự, ăn điểm tâm, uống trà chiều gì gì đó, Côn Sơn đã có công việc nên càng trở nên bận rộn, Bảo Châu cũng không phải không có việc làm, đó là thường xuyên bị mấy bà bà cùng mấy di thái thái gọi đi chơi mạt chược.
Nhóm di thái thái Lục gia, đánh chính là không nhỏ, nhưng nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, bình thường các bà không cùng người ngoài đánh, tự mấy người trong nhà đánh, Lục lão gia cũng không thích đám bà lớn cả ngày ở nhà người khác đánh bài, muốn tìm người đều tìm không thấy, nên không có ý kiến việc này, dù sao các bà xác thực rất rãnh rỗi, cùng hắn ở nhà không có việc gì làm, tranh cãi nhau, tốt hơn cho các bà chơi mạt chược! Bảo Châu rất ngốc, một bộ mạt chược đều nhận thức không được đầy đủ, thường xuyên không nghĩ ra, nhưng lại thắng một đống tiền lớn, làm đám bà lớn dở khóc dở cười.
Dần dà đám bà lớn sẽ không đánh mạt chược với cô nữa, chỉ ngẫu nhiên gọi cô đến quý phủ chơi.
Cho nên Bảo Châu lại không có chuyện làm, cả ngày chơi với trứng gà giả Côn Sơn cho cô, khi còn bé ở trong thôn cô rất thích bắn bi, cũng không biết cái này là dương chi bạch ngọc rất trân quý, cũng may là chưa tạo hình, nên tầng bên ngoài, bị cô giày vò cũng không có sao.
Thẩm mẹ mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Thiếu nãi nãi chơi một viên đá, chỉ cảm thấy Thiếu nãi nãi là tính trẻ con, cũng chơi cùng cô.
Hôm nay lúc Côn Sơn trở lại, chỉ thấy hốc mắt cô hồng hồng ngồi xổm trong góc, bộ dáng rất đáng thương, vội vàng đi qua ngồi xổm xuống, vươn tay nắm cả bờ vai của cô sốt ruột hỏi: “Bảo Châu, làm sao vậy? Ai khi dễ em? Nói cho anh biết, anh làm cho chủ cho em!”
|