Vân Long Phá Nguyệt
|
|
Khó trách, cuối cùng đã biết lời đồn đãi vì sao mà tới, tân nương đột nhiên bị thay đổi thành người khác, vụ lừa gạt này, chắc chắn đã đem Lê Hân cao cao tại thượng đả kích trầm trọng
Sự im lặng quỷ dị tràn ngập khắp căn phòng, cảm giác căng thẳng cùng khẩn trương như bóp chặt cổ mọi người, trong chớp mắt tất cả mọi người trong lòng đều bắt đầu rối rắm, giống như đang lạc vào rừng rậm âm u
Lê Hân đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, một đen một trắng, giống như ban ngày cùng ban đêm, nhưng lúc này lại đều thể hiện vẻ thâm ám (thâm trầm u ám)
“Thanh Hàn, chuyện này là việc riêng của Lê Hân ta, ngươi cùng Hoàng Thượng có thể không nhúng tay vào được không?”
Ngữ khí mang theo hàm xúc cự tuyệt, nhưng cũng mang theo mong muốn
Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, nhìn hắn một cái, sau đó đôi mắt u ám nhắm lại, mặt ngọc vẫn lãnh đạm như cũ, lúc này tuy rằng hắn bất động thanh sắc, chỉ có nghiêm nghị cùng lạnh lùng. Áp lực đến mức cơ hồ biến không khí thành lãnh
Một lúc sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, môi khẽ động, mở miệng nói:
“Như ngươi mong muốn”
Lê Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thanh Hàn trước giờ chỉ cần nói một là không có hai, nếu hắn đã đáp ứng, cho dù sau này có bị Hoàng Thượng truy cứu như thế nào hắn cũng có thể không nói
Việc thay gả nói nhỏ không nhỏ, nói lớn thì cực kì lớn, Tiêu Cẩn Du cùng hắn tuy rằng thân thiết như huynh đệ, nhưng tuyệt đối cũng không có khả năng cho phép việc khiêu khích hoàng quyền phát sinh, nếu xử trí không tốt, Vân gia, Vân Thiển Y, bao gồm cả cái kia Vân Tâm Nhược đều có thể bị liên lụy
Những người khác có lẽ hắn không cần để ý, nhưng là Vân Thiển Y, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm
“Cám ơn người, Thanh Hàn!” Từ đáy lòng hắn cảm tạ người huynh đệ này
Tiêu Thanh Hàn ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Lê Hân, thản nhiên mở miệng “Ta đáp ứng ngươi không nhúng tay vào, cũng có thể giúp ngươi thuyết phục Hoàng huynh, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể biết bản thân mình đang làm gì” Sau đó liếc mắt nhìn sang Vân Thiển Y một chút, lại nhìn trở về trên người Lê Hân, đôi mắt lúc này hiện lên một tia lo lắng
Hân, kiếp của ngươi…..Có lẽ đã đến?
“Ta biết.” Lê Hân gật gật đầu, ánh mắt rũ xuống, lộ ra một chút ý cười ảm đạm. Lúc này, hắn thật sự không biết phải dùng tâm tình như thế nào để đối mặt với Thanh Hàn . Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt thâm tình vừa rồi của Vân Thiển Y, cổ họng giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, cảm giác nóng bức cùng đau đớn bắt đầu tra tấn hắn
Nữ nhân hắn yêu nhất, huynh đệ tốt nhất của hắn…..
Tâm của hắn, hiện tại giống như một ván cờ dang dở, không biết phải đi nước nào. Không thể tiến, không thể lui, nhưng , hắn biết, đối với Vân Thiển Y
Cả đời này hắn cũng không nghĩ buông tay
Hắn nhìn về phía Vân Thiển Y, thần sắc kiên định
Vân Thiển Y lúc này giống như cơ thể bị nhúng vào nước lạnh, toàn thân bời vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.Nam tử nàng yêu thương đang ở ngay trước mắt, cùng một nam nhân khác thảo luận về mình. Chuyện này quả thực là làm cho nàng có loại cảm giác như đang ở địa ngục
Nàng cảm thấy thực lo sợ, ngọc sai trên đầu cũng nhẹ nhàng lắc lắc, bảo thạch phía trên ngọc sai cũng nhoáng lên một tia sáng
“Đợi chút……Đó là cái gì…….?” Minh Phong ngữ khí nghi hoặc, đột nhiên đứng dậy, hồng y giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ
Tiêu Thanh Hàn cùng Lê Hân cũng đồng thời nhìn về phía hắn, thấy thần sắc hắn đột biến, giống như gặp việc gì đó cực kì kì dị, sau đó ánh mắt họ lại nhìn theo hướng tầm mắt hắn…..
Hai người sắc mặt cùng đồng thời giống như Minh Phong, biến hóa khó hiểu
Dung nhan tuyệt lệ của Vân Thiển Y lúc này tái nhợt như tuyết, trong mắt hình như có giọt lệ sắp rơi xuống, càng thể hiện vẻ mảnh mai, nhưng là làm cho bọn họ sợ hãi không phải bời vì khuôn mặt này, mà là ngọc sai trên đầu nữ tử trước mắt này. Chính xác là khối bảo thạch hình trăng rằm kia
Khối bảo thạch kia thế nhưng lóe ra ánh sáng huỳnh quang mỏng manh….
Như sao băng lướt qua trên bầu trời, như sương mù lúc ẩn lúc hiện
Tiêu Thanh Hàn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, rất quen thuộc, thực thân thiết……..Giống như đã gặp qua ở nơi nào đó. Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ tay mình có chút cảm giác khác thường
Nâng tay lên, ống tay áo màu trắng rớt xuống khủy tay, Vân long xuất hiện (Vân long là cái vòng tay của a í)
“A!”
Một tiếng hút không khí vang lên, kéo lại thần trí mọi người……
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cổ tay Tiêu Thanh Hàn, Vân long, song long hí châu, khỏa bảo thạch kia không ngừng lóe chớp (Song long hí châu: hai con rồng tranh nhau một viên ngọc, lúc trước K có post hình ví dụ rồi í)
Sau đó càng ngày càng phát sáng hơn, lại nhìn về hướng trâm gài tóc trên đầu Vân Thiển Y, viên bảo thạch hình ánh trăng kia giống như được triệu hồi, ánh sáng huỳnh quang lại càng phát sáng mạnh hơn. Hai loại đồ vật khác biệt mang trên hai người khác nhau, lúc này lại giống như muốn kêu gọi lại cùng một chỗ. Ngươi chợt lóe ta chợt sáng, giống như đang dùng ánh sáng để nói chuyện với nhau
“Phách nguyệt!” Một tiếng kinh hô từ trong miệng Minh Phong truyền ra
Phách nguyệt, đây tuyệt đối là phách nguyệt trong truyền thuyết…..
Tiêu Thanh Hàn mắt ngọc lưu ly lúc này như rơi vào sương mù, mông lung mờ ảo, môi khẽ nhếch lên, Vân long trên cổ tay biến mất, ánh sáng từ khối bảo thạch hình mặt trăng kia chiếu vào trên mặt hắn, một tầng ánh sáng bạch quang, dung nhan thanh tuyệt lúc này mang theo tràn ngập lãnh ý, nhưng chu sa giữa trán lại càng thêm hoa mỹ, càng thêm rõ ràng
|
Ánh mắt ba người nhìn thẳng về phía Vân Thiển Y, làm cho nàng có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước, đến lúc nhìn kỹ lại, mới phát hiện bọn họ không phải nhìn mặt nàng, mà là nhìn tóc nàng.
Trên tóc nàng có cái gì sao?
Sau đó nàng nhìn thấy trên cổ tay Tiêu Thanh Hàn có một cái vòng tay kỳ lạ, không ngừng lóe ra ánh sáng. Ánh sáng vừa lóe lên, ánh mắt của nàng tựa hồ cũng nhiễm một vầng sáng đồng dạng, chẳng lẽ đây là Vân Long trong truyền thuyết sao? Ma xui quỷ khiến, nàng hướng theo ánh mắt của họ, vươn tay lên sờ soạng trên đầu……
Vừa đụng tới trâm gài tóc, tay nàng đột nhiên run lên một chút, viên bảo thạch trên cây trâm này sao đột nhiên lại nóng như vậy?
Giật xuống, viên bảo thạch trên trâm gài tóc của nàng cùng Vân long ở cổ tay Quốc sư như mừng rỡ khi gặp nhau. Vầng sáng giống như bắt đầu lưu động, hòa hợp lại với nhau….
Nàng mở to mắt, tay khẽ run run, thiếu chút nữa làm rớt trâm gài tóc xuống mặt đất.
Không lẽ? Trâm gài tóc mà cha đưa nàng
Chính là…
Phách nguyệt trong truyền thuyết sao?
Nếu vậy nàng chính là…..
Nàng không dám tiếp tục suy nghĩ
Chuyện này quả thực khó có thể tin được…..
Tâm Lê Hân đột nhiên giống như bị người ta hung hăng đâm vào một nhát, gương mặt màu đồng bắt đầu vặn vẹo, không thể nào, không có khả năng như vậy, hắn không tin, Thiển Y sao lại có thể là Phách nguyệt?
Nàng sao lại có thể là Phách nguyệt…..
Chủ nhân Phách nguyệt chính là mệnh định chi thê của Thanh Hàn, hắn không muốn tin, không muốn……Nhưng mặc kệ hắn phủ nhận như thế nào, một trâm một vòng tay, hòa hợp với nhau như vậy, ai cũng không thể hoài nghi chúng nó là nhận biết nhau….
Hắn nhìn thoáng qua Vân Thiển Y, lại nhìn về hướng Tiêu Thanh Hàn người không có biểu tình gì , không thể nào tiếp thu được hai người bọn họ sẽ có loại quan hệ đó. Lui về phía sau vài bước, sau đó phóng như bay ra ngoài….Sắc mặt tái nhợt…..
Nhìn thấy Lê Hân chạy như điên ra ngoài, Minh Phong quay đầu nhìn về hướng Tiêu Thanh Hàn
“Quốc sư…..”
Giống như hỏi, cũng giống như nhắc nhở.
Tiêu Thanh Hàn buông tay, ống tay áo hạ xuống, lập tức che khuất vầng ánh sáng màu vàng kia, dần dần, trâm gài tóc trong tay Vân Thiển Y cũng trở về bản sắc như cũ, một vầng lưu quang như dòng nước nhỏ uốn lượn trong viên bảo thạch
Hắn nhìn về phía Minh Phong, ánh mắt rũ xuống, không thấy rõ được hiện tại hắn có biểu tình gì, hơn nữa không nói câu nào
“Quốc sư, đây là Phách nguyệt sao?” Vân Thiển Y cũng lời nói đứt quãng hỏi, trong giọng nói không giấu được chờ mong
Nếu thật sự là Phách nguyệt, như vậy nàng chính là……
Nghĩ đến đây, nàng ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, trong mắt hoàn toàn không che giấu thâm tình
Sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt biến thành màu hồng nhạt như hoa đào
Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nhìn từ trâm gài tóc lướt tới phía mặt nàng, nhìn thấy tình ý trong mắt nàng, mày nhíu lại, một lúc sau, lại buông ra. Sắc mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt lại ngưng tụ lại thành khối băng lạnh lẽo. Không hề dao động. Không trả lời vấn đề của nàng, chỉ mở miệng hỏi:
“Vân tiểu thư, xin hỏi trâm gài tóc trong tay ngươi từ đâu mà có?”
“Cái này?” Vân Thiển Y cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, đây là lần đầu tiên Quốc sư nói chuyện với nàng, tim của nàng quả thực đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, kích động vô cùng. Thanh âm của nàng mềm mại như nước “Đây là đồ cưới của gia phụ đưa cho tiểu nữ”
Nàng vừa nói xong, còn chưa kịp phản ứng gì, liền cảm giác một trận gió thổi qua người, sau đó lại cảm giác một trận gió nữa, một trắng một đỏ lướt qua, biến mất trong nháy mắt, như biến mất khỏi đất trời, trong sảnh chỉ còn một mình nàng, Tri Dung, cùng Tử Y vẻ mặt mê mang
Bọn họ…..Đi rồi…….
Nàng nắm chặt trâm gài tóc trong tay, gắt gao giữ lấy, tới lúc tay nàng bắt đầu cảm giác đau, tay đau, nhưng nàng lại đột nhiên nở một nụ cười trên môi……..
|
“Quốc sư, vật kia thật sự là Phách nguyệt sao?” Minh Phong đi theo phía sau Tiêu Thanh Hàn hỏi lại một lần nữa. Từ nãy tới giờ, sắc mặt Quốc sư không thể hiện thần sắc gì, không nói đúng, cũng không nói không đúng, làm cho tâm của hắn cứ treo lủng lẳng trên không trung, không thể bỏ xuống dc….
Tiêu Thanh Hàn trầm mặc một hồi, giống như trăm ngàn suy nghĩ xẹt qua ánh mắt, thản nhiên nói “Có hồn, lại không có phách”
“Có hồn, lại không có phách…..” Minh Phong lẩm bẩm lại một lần, dò hỏi “Nghĩa là sao?”
Tiêu Thanh Hàn áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu miểu giữa không trung, không hề trả lời lại.
“Chúng ta hiện tại đang đi đâu?” Đi theo Tiêu Thanh Hàn từ Phủ tướng quân ra tới đây nãy giờ, hiện tại vẫn không rõ rốt cuộc là đang đi đâu, Minh Phong khó hiểu hỏi
“Vân phủ!” Tiêu Thanh Hàn trả lời ngắn gọn, khởi bước đi thẳng về phía trước
Minh Phong lắc đầu, đành phải đi theo Thanh Hàn, tuy rằng đối với câu có hồn lại không có phách này vô cùng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Quốc sư làm gì cũng đều tự có nguyên do của nó, hỏi nhiều cũng vô dụng a…..
Vân phủ
Vân Hồng Đào quỳ trên mặt đất, đối với vị Quốc sư như minh thần này thật sự không biết phải đối mặt thế nào, càng không biết vì sao Quốc sư lại đột nhiên tới Vân phủ, nói muốn tìm hắn. Làm hắn khẩn trương tới mức không thể nói gì
Tiêu Thanh Hàn đứng đó như một khối băng tuyết lạnh lẽo, quần áo trắng, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý vô trần, làm cho Vân Hồng Đào không dám nhìn thẳng
“Vân Hồng Đào, bổn tọa muốn hỏi ngươi một việc” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt hiện lên sự cao quý. Hắn rất ít khi ở trước mặt người khác tự xưng mình là bổn tọa, luôn tự xưng mình là ta, nếu hắn tự xưng mình là bổn tọa, là ý muốn sử dụng quyền hành của một Quốc sư, quyền lợi cao nhất
Vân Hồng Đào mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, tim đập thình thịch, bất ổn, không yên lòng. Áp lực nặng như vậy, quả thực làm cho người ta chịu không nổi
“Quốc sư xin cứ hỏi”
Hắn cung kính trả lời, hiện tại cho dù Quốc sư muốn biết bát bối tổ tông của hắn, phỏng chừng hắn cũng không do dự chút nào nói ra hết
“Vân Thiển Y có một cái trâm gài tóc mang khối bảo ngọc hình mặt trăng từ đâu mà có?” Tiêu Thanh Hàn nhìn thẳng về hướng Vân Hồng Đào, thanh âm trong trẻo cùng lạnh lùng không giận mà uy (không có vẻ tức giận gì nhưng vẫn thể hiện uy quyền, làm ng ta sợ)
“Vật kia là…..” Vân Hồng Đào sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao Quốc sư lại hỏi như vậy, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, vì thế bắt đầu trả lời “Trâm gài tóc kia là tiểu dân mười mấy năm trước ngẫu nhiên có được, kỳ thật nguyên bản nó không phải là trâm gài tóc, là một khối bảo thạch hình mặt trăng, tiểu dân thấy khối bảo thạch này thật sự rất đẹp, cho nên sau người chế tạo thành một cây trâm gài tóc, mấy ngày trước vừa đưa cho tiểu nữ để làm quà cưới”
Nói đến đồ cưới, Vân Hồng Đào đột nhiên nghĩ đến việc thay gả, Mồ hôi lạnh trên trán Vân Hồng Đào chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất. Không phải là Thiển Y đã xảy ra chuyện gì chứ. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Thanh Hàn, mặc dù thấy Quốc sư không có nửa điểm tức giận, nhưng hai tròng mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, như hàm đàm thâm lãnh (Hàn đàm là hồ nước lạnh í, thâm là sâu) như cuốn lấy linh hồn hắn. Thân thể hắn không khỏi co rụt lại
Khí thế thật đáng sợ……con người này thật đáng sợ…..
“Vì sao ngươi có nó?” Tiêu Thanh Hàn nhìn hắn, tiếp tục hỏi
“Là…..” Vân Hồng Đào tâm thần nặng nề, nhớ lại nói “Mười mấy năm trước, thảo dân xuất môn để bàn việc buôn bán, đúng lúc đó gặp được một lão đạo, đưa cho thảo dân khối bảo thạch đó, nói là thảo dân cùng khối bảo thạch này hữu duyên, cho nên tặng cho thảo dân”
Tiêu Thanh Hàn mâu sắc trầm xuống, áo trắng khinh tuyệt tĩnh lặng, sợi tóc cũng tĩnh lặng, như quang ảnh thong thả tiêm di. Biểu tượng trầm tĩnh, nội tâm xa xôi khó dò…..
Sau đó, xoay người, không nói thêm lời nào, đi giống như tới, như mây như gió, cứ như vậy xa xa phiêu cách mà đi
Còn lại một mình Vân Hồng Đào cứ bảo trì tư thế quỳ như vừa rồi, nhìn ra chỉ thấy một khung cảnh trời xanh trong trẻo. Hình như ngay cả một cụm mây cũng không có….
Minh Phong đi theo Tiêu Thanh Hàn trở lại Thanh trúc viên, mấy lần muốn mở miệng, lại đều thôi ngậm lại, sau đó nuốt xuống lời muốn nói
“Minh Phong muốn hỏi cái gì?” Tiêu Thanh Hàn đạm nhạt quét mắt sang nhìn Minh Phong một cái, đối với việc dọc đường đi hắn cứ muốn nói lại thôi không phải không thấy được, bất quá hắn có thể chịu được tới bây giờ, thật sự cũng là không dễ dàng gì
Minh Phong cười nhạt, khóe môi dâng lên nhiều loại ý cười , nói “Chỉ là đoán không ra, vì sao vừa rồi không hỏi việc Vân Tâm Nhược thay gả”
Tiêu Thanh Hàn mặt mày vi tránh, trả lời “Ta đã đáp ứng Lê Hân sẽ không hỏi gì về việc này”
“Nhưng Vân Thiển Y có thể là thê tử tương lai của Quốc sư” Minh phong thở dài, tựa hồ đối với hành động của hắn thực không đồng tình“Quốc sư không thấy ánh mắt muốn ăn luôn người của Vân Thiển Y sao?”
Tuy chỉ giống như một câu nói đùa, lại làm cho cả hai người lâm vào trầm tư
Vốn là khúc mắc ba người, hiện tại lại đột nhiên thành bốn…..
Thay gả thay gả…..
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Nếu Vân Thiển Y này thật sự là mệnh định chi thê của Tiêu Thanh Hàn, thì quan hệ giữa Thanh Hàn và Lê Hân….tuột dốc thê thảm, việc này khác nào đoạt yêu đoạt thê
Đoạt tình yêu của Lê Hân, Thanh Hàn phải thú mệnh định chi thê
Bất quá, may mắn là Vân Thiển Y vẫn chưa gả cho Lê Hân, nếu không hiện tại phách nguyệt xuất hiện thì đúng là đoạt thê người ta rồi, chuyện này đối với Thiên Trạch mà nói chính là một cái sự kiện đại chê cười, may mắn, may mắn….
Thanh trúc thanh khinh, thanh trúc hương dương, ánh mắt trời xuyên thấu qua lá trúc chiếu vào quần áo trắng như tuyết của Tiêu Thanh Hàn, giống như một vầng ánh sáng trắng bao quanh vô cùng rực rỡ, giống như một con bướm vừa thoát kén tung cánh bay đi…..
Tìm được…..Nhưng vì sao? Vì sao tâm của hắn lại không có một chút vui mừng……
Tình kiếp của Lê Hân, thực sự có liên quan tới Vân Thiển Y?
Nếu vậy, hắn sẽ ở vị trí nào?
Bấm tay tính toán
Khẽ thở dài
Tương lai, vẫn là một rừng sương khói….Hắn không thể thấy rõ được.
|
Ánh dương quang mờ nhạt ấm áp chiếu xuống đá vụn màu rêu xanh, một bàn chân dẫm lên mặt đá, tựa hồ đã có thể cảm giác được hơi thở mùa xuân. Một hồ nước được tích tụ từ dòng nước trên núi chảy xuống, một cô gái thân thể gầy yếu dùng sức múc nước vào thùng gỗ, hai bàn tay tái nhợt tới mức có thể nhìn thấy xương cốt bên trong. Có thể thấy được cô gái không thể chịu nổi sức nặng đó
Đến lúc thùng gỗ chứa đầy nước xong, cô gái cầm lấy đòn gánh bên cạnh, đem hai thùng nước cố định hai bên, cố hết sức đứng dậy, thùng nước lắc lư một chút, thân thể gầy yếu của cô giống như cũng sắp bị đè ép chịu không nổi, cô hít một hơi , sau đó nắm chặt đòn gánh, đứng thẳng thắt lưng, bước từng bước một về phía trước
Nước trong thùng theo cước bộ của nàng không ngừng vung vãi ra ngoài, trên con đường mòn màu xanh lưu lại một ít nước
“Vân Tâm Nhược…..” Một tiếng rống to, cô gái buông xuống đòn gánh trên vai, đôi mắt trong veo nhìn về phía trước, một bóng đen to lớn che đi dương quang trước mắt, màu đen như đêm đen thâm ám….khó dò…….
Lê Hân toàn thân cơ bắp co rút, bao gồm cả đôi mắt màu nâu đồng của hắn, ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn về cô gái trước mắt. Ý hận khó hiểu tràn ngập trong không khí, toàn bộ ngưng tụ về phía nàng……
“Có phải hôm nay ngươi cố ý kêu Vân Thiển Y tới đây không? Có phải ngươi biết hôm nay Thanh Hàn sẽ đến đây? Nên cố ý kêu nàng tới?” Tiếng dã thú gầm nhẹ vang lên như có thể xé rách màng tai của nàng
Vân Tâm Nhược giật mình, ngón tay khẽ run một chút, lông mi chớp nhẹ, ánh dương quang nhẹ nhàng chiếu lên tóc nàng, đối với lời nói của Lê Hân, nàng không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được bảy phần, Vân Thiển Y biết Tiêu Thanh Hàn hôm nay tới Phủ tướng quân, cố ý lấy mình làm cớ, đơn giản chỉ là muốn tới để gặp người trong mộng, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới nàng? Nàng ngay cả nơi này muốn ra cũng không được, hơn nữa cũng sẽ không có bất luận kẻ nào thay nàng truyền tin, những chuyện này không phải do một tay hắn an bày sao? Tại sao mỗi lần xảy ra bất cứ chuyện gì, đều rơi xuống đầu nàng?
“Nô tỳ không hiểu Tướng quân đang nói gì?” Nàng cúi đầu, không phản bác cũng không giải thích. Đối với nam nhân trước mắt này, nàng biết mình nói gì cũng vô dụng, nên đơn giản là nàng sẽ không nói gì, hắn đã nhận định là nàng làm, thì như vậy trong mắt hắn chính là nàng đã làm. Giải thích cũng vô dụng, càng cãi lại càng vô dụng
“Không hiểu? Chẳng lẽ không phải ngươi làm sao? Không lẽ ngươi không biết ý trung nhân của Thiển Y chính là Tiêu Thanh Hàn sao?”
Tiếng la hét cuồng nộ không ngừng phát ra, y phục màu đen cuồng loạn phất lên giữa không trung, con ngươi màu đen lóe ra sự ngoan độc, nam tử trước mắt này, sợ là đã mất đi lý trí
Nhắm mắt lại, bàn tay trắng bệch của Vân Tâm Nhược xiết chặt lại, hắn tức giận đến như vậy, không biết tiếp theo sẽ là gì đây? Cho dù sớm đã quen thân thể luôn bị đau đớn, nhưng hiện tại, nàng vẫn có chút sợ hãi, giống như người không sợ đêm đen, phải độc hành một mình bước đi, tựa như người không sợ nước, lại phải đối mặt trước biển cả bao la, bất lực cùng đáng thương……
“Nô tỳ thật sự không biết…….” Nàng còn chưa nói xong, một thùng nước đổ ập xuống đầu nàng, dương quang tháng ba tuy ấm áp, nhưng nước vẫn là lạnh lẽo.
Vân Tâm Nhược toàn thân ướt đẫm, cảm giác lạnh lẽo bất chợt len lỏi vào đáy lòng, giọt nước theo sợi tóc rối loạn của nàng chảy xuống, mặt đất ướt đẫm nước
“Không nói phải không……” Nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng, Lê Hân ném thùng gỗ trong tay, có chút vui vẻ cuồng tiếu, hai tròng mắt che kín tơ máu, tình của Vân Thiển Y đối với Thanh Hàn, phách nguyệt tái hiện, những chuyện này đả kích hắn nghiêm trọng, hắn giống như một con thú bị thương, chỉ có thể lén lút trốn chạy, đơn độc một mình tự liếm láp miệng vết thương (một mình cái con khỉ, không phải đang bắt ng khác phải chịu khổ với mình ah)
Tất cả những chuyện này là vì sao?
Đột nhiên nghĩ đến ánh mắt làm cho hắn chán ghét kia.
Là cô ta, Vân Tâm Nhược, chính là cô ta, nếu không phải vì cô ta, tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh, nếu không phải vì cô ta, Vân Thiển Y đã sớm là thê của hắn.
Tất cả những chuyện này đều là do cô ta…..
Thanh Hàn vừa bước chân vào, Vân Thiển Y cũng lập tức tới
Tất cả đều được tính toán trước
Nguyên lai, hắn mới là người ngu ngốc nhất…..
Hận thù mãnh liệt, lửa giận to lớn, đau đớn không kể xiết được, làm cho lí trí cùng sự bình tĩnh của hắn hoàn toàn biến mất, mất đi lý trí, kết cục chính là tất cả tội lỗi đều đổ lên người Vân Tâm Nhược
“Người tới! Lấy gia pháp ra…….” Lê Hân cười lạnh lùng, tròng mắt thị huyết cuồng bạo
|
“Gia pháp?” Thân thể theo bản năng run run lên……Vân Tâm Nhược bi ai phát hiện ra rằng, nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, nếu không thể tránh được, vậy không phải chỉ có thể tự mình đối mặt sao?
Địa ngục…..nàng chưa đi qua sao?
Bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt như màu ánh trăng
“Tướng quân, ngươi thật sự thực đáng thương…..”
Thanh âm như gió, thản nhiên, mềm yếu…..Nàng nhìn hắn, gằn từng tiếng nói
“Tiện nhân! Ngươi nói cái gì?” Thanh âm càng ngày càng lớn, nghe một câu như vậy, tự tôn còn sót lại của người đàn ông hoàn toàn biến mất, như một người đang đứng bên cạnh vách núi đen, chỉ cần phân tâm một chút sẽ rơi xuống tan xương nát thịt
Lúc này, đúng lúc có người đem một cái thiết chế bàn đến, Lê Hân cười lạnh lùng, ánh mắt lướt qua, lấy ra một cái roi da trên bàn, roi da màu đỏ, toàn thân mang rô lởm chởm, chỉ cần quất một roi, sẽ là thịt nát cốt cát……
“Ngươi lặp lại lời vừa nói một lần nữa xem” Ba một tiếng, hắn quất roi da xuống mặt đất một cái, tro bụi bay loạn…….
Vân Tâm Nhược thản nhiên nhìn dấu vết của roi da để lại, đầu ngón tay trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng hướng nam tử. Nói từng chữ một, không hề có chút sợ hãi
“Tướng quân, ta nói ngươi thật sự rất đáng thương!”
Ba một tiếng, roi da quất vào thân thể, quần áo Vân Tâm Nhược đột nhiên có thêm một vết máu thật dài, da tróc thịt bong…..
Một tiếng thét lớn vang lên, huyết nhục xé rách (máu thịt), cảm giác đau đớn rát bỏng tra tấn thân thể nàng, nàng cắn chặt môi, nhưng vẫn nhịn không được hô đau, một roi này rất nặng tay, rất nặng, nàng gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, tạo thành từng dấu vết màu hồng….Đau…..Thật sự rất đau…….Tròng mắt bắt đầu ngưng tụ nước, không ngừng đảo quanh mắt, nhưng vẫn không rơi xuống…..
Tiếp theo lại là một roi hung hăng rơi xuống, nàng lảo đảo vào cái, lực đạo trên roi da đánh nàng loạng choạng, đụng trúng thùng nước bên cạnh, cả người cùng thùng nước cùng nhau ngã xuống
Nước, lạnh như băng ngấm vào thân thể nàng, vết roi lại như có lửa thiêu, nóng lạnh luân phiên, không ngừng tra tấn nàng. Đau, cả thể xác cùng tâm, nàng chưa bao giờ đau đến như vậy…..Nàng cắn chặt răng….. lệ trong mắt rốt cuộc nhịn không được, yên lặng rơi xuống…….
Nhìn thấy máu, Lê Hân lại càng điên cuồng, từng roi từng roi không ngừng hạ xuống, đánh vào thân thể ướt đẫm của nàng. Từng vết roi dài lần lượt xuất hiện, thân thể nàng dần dần xuất hiện nhiều vết máu đáng sợ, một roi lại tiếp một roi……
Vân Tâm Nhược cảm giác mình giống như bị vùi trong băng tuyết, lạnh, làm cho toàn thân nàng phát run, đến lúc tựa hồ sắp mất đi ý thức, thì cảm giác đau rát nóng bỏng trên người lập tức kéo ý thức của nàng trở lại, giống như một con rắn độc, gắt gao cắn chặt nàng, dây dưa không chịu buông tha cho nàng. Đem nàng ném xuống vực sâu rét lạnh…..
Nàng cuộn lại thân mình, lệ cuối cùng rơi xuống, nàng không ngừng rơi lệ, lại nhịn xuống không rên tiếng nào, người hầu đứng bên cạnh không đành lòng quay lưng đi, bóng dáng cao lớn, nhưng lại không ngừng run run….
Là cái gì, là cái gì rơi xuống cơ thể nàng, là tuyết sao? Thật nhiều tuyết, ngấm vào cả cốt tủy nàng, lạnh quá, nhưng thời tiết tháng ba có thể có tuyết rơi sao? Cố sức mở to mắt, vẫn chỉ nhìn thấy trời cao trong xanh, không gió không mây, lại là một roi hạ xuống, nhịn không được, nàng thống khổ rên rỉ một tiếng, trước mắt giống như có vô ngàn mây trắng không ngừng thổi qua, mỗi một cụm, nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng….
Lòng của nàng, bị vùi trong đêm đen
Từng chút từng chút một bị cắn nuốt
Đau
Giống như đã từ từ biến mất…….
Đau
Cũng tựa hồ bắt đầu rời xa nàng……
Nàng có phải nên chết đi hay không, sống như vậy cũng nên sống sao?
Gương mặt của Tử Y cùng Lôi Liệt không ngừng xuất hiện trước mắt nàng, nhưng trong giây lát sẽ lập tức hôi phi yên diệt (biến mất)…….
|