Sủng Em Không Tốt Sao
|
|
Chương 67 : Bệnh máu trắng & người đàn ông thối, cám ơn “Bác sĩ, con tôi ra sao? Nó không sao chứ?” “Hàn tiểu thư, cô trước hãy bình tĩnh nghe tôi nói.” “Bác sĩ, tôi đã bình tĩnh, phiền ông mau nói con tôi rốt cuộc làm sao vậy?” ChỉNgưng có dự cảm xấu, năm năm trước, thời điểm mẹ cô ở bệnh viện, bác sĩ cũngnói cô bình tĩnh, kết quả” không, sẽ không “ “Trước mắt, chúng tôi đại khái đã xác định, nó bị bệnh máu trắng.” “Máu” bệnh máu trắng? Làm sao có thể? Nó rõ ràng chỉ là phát sốt! Vì” vì sao?Tại sao lại biến thành bệnh máu trắng? Vì sao? Có phải bệnh viện các người khámsai rồi không?” Chỉ Ngưng lắc lắc người bác sĩ, la to. “Ngưng Nhi, em không nên kích động, trước hết nghe bác sĩ nói. Ngoan, không nênkích động.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, sợ cô quá kích động sẽ ngấtxỉu. “Chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy của hắn, như vậy mới có thể xác nhận chúng tôichẩn đoán bệnh có sai hay không.” “Xét nghiệm tủy? Bảo bối sẽ rất đau, không cần, nó sẽ sợ.” Chỉ Ngưng nghe thấybác sĩ nói…, khóc càng thêm thương tâm. “Ngưng Nhi, đừng khóc, chỉ có làm xét nghiệm tủy, bác sĩ mới có thể xác địnhIvan có phải bị bệnh máu trắng hay không.” Hắn cũng rất đau lòng a! Dù sao cũnglà con của mình. “Hàn tiểu thư xin yên tâm, trước đó chúng tôi sẽ gây tê.” Hoàng Phủ Thần Phong dìu Chỉ Ngưng ngồi xuống, Cheney nghe được lời bác sĩnói…, cũng khóc, hắn ghé vào trong ngực Chỉ Ngưng, nói: “Mẹ, anh trai sẽkhông có chuyện gì, đúng không? Con không muốn anh trai có chuyện, con đem tiểuanh đào tặng cho anh trai, con đem tiểu anh đào ở LA cũng tặng cho anh trai,chỉ cần anh trai không có việc gì, con đem tất cả tiểu anh đào đều tặng cho anhtrai, mẹ, ô ô ô” con không muốn anh trại bị bệnh. Mẹ” “Cheney ngoan, đừng khóc, anh trai sẽ không có chuyện gì.” Hoàng Phủ ThầnPhong một bên ôm Chỉ Ngưng, một bên an ủi con trai nhỏ. “Người đàn ông thối” tôi cầu xin ông, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất chữabệnh cho anh trai tôi.” “Cha đáp ứng con, ngoan, đừng khóc.” “Người đàn ông thối, cám ơn.” Hai giờ sau, bác sĩ lần nữa bước ra: “Hàn tiểu thư, con của ngài xác thực là bịbệnh máu trắng.” “Không” sẽ không, tại sao phải như vậy? Không phải là như vậy, không phải nhưthế” Chỉ Ngưng đã khóc không ra nước mắt. “Hàn tiểu thư, trước mắt, chỉ cần có tủy thích hợp, cơ hội khỏi bệnh của conngài là rất lớn.” “Tôi, dùng tủy của tôi, tôi là mẹ nó, tủy của tôi nhất định có thể.” “Không được Ngưng Nhi, không thể dùng của em. Bác sĩ, tôi là cha nó, dùng củatôi.” “Hoàng Phủ Thần Phong, anh” “Yên tâm đi! Ngưng Nhi, không cần phải lo lắng.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lêntrán Chỉ Ngưng. “Người đàn ông thối” cảm ơn, cám ơn đã cứu anh trai tôi! Ô ô ô” “Cám ơn cái gì? Cha là cha của các con, đương nhiên phải cứu anh trai con.” Hoàng Phủ Thần Phong cùng Ivan đồng thời được đưa đến phòng giải phẫu, ChỉNgưng nhịn xuống nước mắt, “Bảo bối, mẹ cùng em trai ở bên ngoài chờ con, conkhông phải sợ, bảo bối nhất định sẽ không có chuyện gì. Mẹ thực xin lỗi con, mẹkhông chăm sóc tốt con.” Ivan giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, con không sợ,mẹ mỗi ngày đều rất chăm sóc chúng con, cho nên mẹ, mẹ không cần phải tự trách,chỉ là, mẹ, con rất nhớ ‘quân đoàn dâu tây’ ở LA, không biết các em ấy có nhớcon hay không.” “Chờ con hết bệnh, có thể cùng các em ấy chat webcam a!” Chỉ Ngưng cầm bàn taynhỏ bé của con trai lớn, hôn lên giữa tay hắn, cô xoay qua chỗ khác, nói vớiHoàng Phủ Thần Phong: “Phong, chúng tôi ở bên ngoài chờ anh.” Thiên ngôn vạnngữ, đều không bằng lời này. “Ivan, anh sẽ không có chuyện gì, em đã đáp ứng đem tiểu anh đào tặng cho anh,cho nên, cố gắng lên.” Trong phòng giải phẫu, một đám bác sĩ cũng đang khẩn trương làm giải phẫu,ngoài phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng và con trai nhỏ ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từ lúc bọn họ đi vào đến bây giờ, tâmChỉ Ngưng không có một khắc yên ổn. Đèn tắt, bác sĩ đi ra ngoài. “Bác sĩ” “Giải phẫu phi thường thành công! Bọn họ sẽ được đưa vào phòng hồi sức, chờthuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh lại.” “Cám ơn” thật sự rất cám ơn ông, bác sĩ!” Chỉ Ngưng rốt cục yên tâm. “Mẹ, Ivan cùng người đàn ông thối kia không sao rồi.” Cheney cũng vui vẻ ômchân Chỉ Ngưng, cao hứng cười. Một ngày sau, Hoàng Phủ Thần Phong liền từ phòng hồi sức chuyển qua phòng bệnhVIP, nhưng Ivan vẫn còn đang ở trong phòng hồi sức, hắn phải ở đó trong batháng. Nói cách khác, trong ba tháng tới, Ivan chỉ có thể gặp bọn họ qua kínhcách thủy tinh, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ thông qua điện thoại nộituyến. Chỉ Ngưng cùng Cheney mỗi ngày đều đưa ba bữa cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong,tuy Cheney vẫn như trước gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thối, nhưngthái độ với Hoàng Phủ Thần Phong đã tốt hơn nhiều, còn thường xuyên cùng HoàngPhủ Thần Phong nói chuyện phiếm. “Tiểu tử, con chừng nào thì mới chịu gọi cha là cha?” Những ngày này, Hoàng PhủThần Phong hỏi vấn đề này không chỉ một lần. “Tôi sẽ không gọi, năm năm trước ông hại tôi mẹ thương tâm như vậy, tôi sẽkhông tha thứ cho ông.” Cheney một bên chơi lấy PSP, một bên cùng Hoàng PhủThần Phong tán gẫu. “ Nếu như mẹ con tha thứ cho cha, vậy con sẽ gọi cha là cha, được không?” “Tốt! Dù sao mẹ sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông, cho nên, ông cứ chầm chậm chờtốt lắm.” “Cheney, cha hỏi con a! Ngày đó, con nói tiểu anh đào là có ý gì? Còn có Ivannói cái ‘quân đoàn dâu tây’ gì đó nữa?” Nhiều ngày trôi qua như vậy, Hoàng PhủThần Phong thủy chung nghĩ mãi mà không rõ. “A! Cái kia a! Tiểu anh đào chính là em gái lần trước tôi gặp ở đại sảnh kháchsạn! Bởi vì tôi thích anh đào, cho nên, tôi gọi những em gái xinh đẹp kia làtiểu anh đào, Ivan thích dâu tây, cho nên, anh ấy gọi những em gái xinh đẹp làtiểu dâu tây, ở LA, tôi có một ‘quân đoàn anh đào’, anh ấy có một ‘quân đoàndâu tây’, đã hiểu chưa?” Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong, thiếu chút nữa từ trên giường bệnh nhảy dựnglên, trời ạ! Hai tiểu thử thối này, tuổi còn nhỏ như vậy đã tiếp cận những emgái nhỏ? So với người cha như hắn còn lợi hại hơn, thật là hổ phụ sinh hổ tử a!“Tên tiểu tử này” “Người đàn ông thối, tôi biết rõ ông muốn mắng tôi. Ông còn không phải rấtphong lưu, mỗi ngày đều đến hộp đêm sao, chúng tôi không phải giống ông sao!Đừng tưởng rằng chúng tôi ở LA thì không biết quân đoàn kia của ông, cho tôixin a. Tôi và Ivan có gạt mẹ vụng trộm lên mạng tra tư liệu của ông, đã sớmbiết ông là cha của chúng tôi, nhưng chúng tôi sợ mẹ thương tâm, nên không đềcập trước mặt mẹ thôi.” “Mẹ con đi rồi, cha liền không có quân đoàn gì.” Hai cha con này, rốt cuộc đang nói chuyện những thứ gì a? “Người đàn ông thối, mẹ của tôi ở LA có rất nhiều người theo đuổi. Mấy ngàynữa, thực sự có người theo đuổi tới đây, ông ấy cũng là nhà thiết kế trang sức,gọi là Richard Prince.” Ch eney hảo tâm tiết lộ điểm tài liệu bí mật cho ngườiđàn ông thối. “Cái gì?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong thật sự tức giận từ trên giường bệnhnhảy lên. “Thật sự, ông không nên kích động như vậy! Ông ấy nói chuyện điện thoại với mẹ,tôi nghe được.” Cheney kéo Hoàng Phủ Thần Phong xuống. “Mẹ con thích hắn sao?” “Mẹ hiện tại ngoại trừ tôi cùng Ivan, ai cũng không thích, đương nhiên cũng kểcả ông.” “Cha đã biết, cha nhất định sẽ đưa mẹ con trở về.” Hiện tại, Hoàng Phủ ThầnPhong nhất định phải nghĩ hết biện pháp, làm cho Chỉ Ngưng hai mươi bốn tiếngđồng hồ lưu lại chăm sóc hắn, không cho Chỉ Ngưng cơ hội đi hẹn hò. Giữa trưa, Chỉ Ngưng đưa cơm trưa tới, “Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm trưa.” “Anhkhông muốn ăn, không có khẩu vị.” Hoàng Phủ Thần Phong ngủ tiếp. “Anh làm sao vậy? Anh khó chịu sao? Hay là món ăn tôi làm anh không muốn ăn,muốn ăn cái khác?” “Không có, cũng không phải.” “Vậy anh rốt cuộc có chuyện gì? Không nên làm tôi sợ.” Chỉ Ngưng vội nắm thậtchặt tay Hoàng Phủ Thần Phong. “Ngưng Nhi, có phải em vẫn rất hận anh hay không?” Hoàng Phủ Thần Phong nhìnchằm chằm Chỉ Ngưng.
|
Chương 68 : Người đàn ông thối, ông khóc Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong có thể hỏicô như vậy, “Nói thật, tôi đã từng, khi anh đẩy ngã tôi, tôi nghĩ muốn hận anh,khi anh hiểu lầm tôi mà không nghe tôi giải thích,tôi nghĩ muốn hận anh, khitôi bò ra ngoài, muốn cầu xin anh trở về, mà anh lại không quay đầu bỏ đi, tôinghĩ muốn hận anh, khi tôi thấy những tin tức về bạn gái mới của anh, tôi nghĩmuốn hận anh, khi lúc sấm đánh, anh không ở bên cạnh tôi, tôi nghĩ muốn hậnanh, khi tôi cảm thấy anh không ở bên cạnh tôi lúc tôi ngủ, tôi nghĩ muốn hậnanh” nói đến năm đó, Chỉ Ngưng lại khóc. Hoàng Phủ Thần Phong từ trên giường ngồi xuống, ôm thật chặt Chỉ Ngưng, dùngthanh âm run rẩy nói: “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tha thứ cho anh,đều là lỗi của anh, thực xin lỗi” Hoàng Phủ Thần Phong mỗi một câu thực xin lỗiđều hôn Chỉ Ngưng. “Nhưng tôi vẫn hết thuốc chữa yêu anh, khi tôi biết rõ tôi mang thai, tôi nghĩđến mấy hôm trước bị anh đẩy ngã, anh biết tôi lúc ấy sợ hãi thế nào không? Tôisợ bảo bối của chúng tôi sẽ bị mất đi.” “Ngưng Nhi, đừng nói nữa, đừng nói nữa” Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong nhữnglời này, nước mắt của hắn cũng chảy xuống, nếu như, lúc trước bảo bối thực sựmất đi, như vậy, hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hành vi ngu xuẩn của mình.“Ngưng Nhi, năm năm nay, cuộc sống của em có tốt không?” “Lúc ấy, tôi rời đi cũng không có bao nhiêu tiền, đến LA, anh cũng biết chỗ đógiá cả cao như thế nào, vừa phải thuê phòng, vừa phải ăn cơm, còn không tìmđược việc làm, sẽ không có tiền. Sau đó tôi liền cầm bản thiết kế của tôi đitìm việc, nhưng không có ai chịu thuê tôi. Bác sĩ nói tôi thiếu dinh dưỡng, nhưvậy đối với bảo bối không tốt, nhưng tôi không có cách nào khác. Vì bảo bối,tôi vẫn tiếp tục đi tìm việc, một lần vô tình tôi gặp được nhà thiết kế RichardPrince. Anh ấy rất xem trọng tôi, mời tôi đến công ty của anh ấy làm việc,tiền lương cũng rất cao. Tôi cho rằng, mấy tháng sau, bảo bối có thể bình an rađời rồi. Không nghĩ tới, một người phụ nữ ở công ty ghen ghét nhân viên chủquản ở công ty đều coi trọng tôi, đẩy tôi trượt chân ngã. Thời điểm tôi đượcđưa đến bệnh viện, bác sĩ nói chỉ có thể cứu một: tôi hoặc là bảo bối. Lúc đótôi không suy nghĩ, nói với bác sĩ, vô luận như thế nào cũng phải cứu sống bảobối, sau đó tôi van xin bác sĩ, nói với ông ta, nếu như tôi chết liền liên lạcvới anh, đưa bảo bối về Đài Loan.” Hoàng Phủ Thần Phong thật sự rất hận chính mình, hận chính mình hại Chỉ Ngưngchịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí còn hại cô khó sinh, “Ngưng Nhi, thực xinlỗi, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ ình, Ngưng Nhi, thực xin lỗi” Chỉ Ngưng lau khô nước mắt, chui ra từ lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong, mở hộpgiữ nhiệt ra, “Tôi không sao rồi, ăn cơm đi, hôm nay tôi nấu canh ba ba với mộcnhĩ đen và củ cải trắng, canh này có thể tăng sức đề kháng, uống canh này rấttốt cho thân thể.” Chỉ Ngưng lấy một bát canh đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong. “Ngưng Nhi, cám ơn em.” “Cám ơn cái gì? Đúng rồi, Cheney? Nó đi đâu rồi?” Chỉ Ngưng lúc này mới pháthiện con trai nhỏ không ở trong phòng bệnh. “Nó trong thư phòng, nó nói hắn hôm nay muốn học tiếng Pháp.” “A! Anh nhanh ăn đi! Để lâu sẽ nguội. Tôi đi nhìn Cheney một chút.” Chỉ Ngưng đi vào thư phòng được bố trí trong bệnh biện, nhìn con trai nhỏ đangchăm chỉ học tiếng Pháp, không có phát hiện ra mẹ mình đến đây. Chỉ Ngưng khôngtiếng động ngồi trên ghế salon, lẳng lặng nhìn bộ dạng con trai nhỏ chăm chúhọc tập. Một giờ sau, Cheney xem xong sách, Chỉ Ngưng đã cuộn tròn ngủ trên ghế salon.Cheney nhìn thấy mẹ đang ngủ, hắn cầm chăn lông đắp lên người Chỉ Ngưng, ngồixổm xuống, lẳng lặng nhìn Chỉ Ngưng, mẹ thật sự rất đẹp, Ch eney nhẹ nhàng hônmột cái lên gò má Chỉ Ngưng rồi đi ra ngoài. Cheney lúc đi ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đang khóc, hắn tò mò hỏi:“Người đàn ông thối, làm sao ông khóc?” Hoàng Phủ Thần Phong ngượng ngùng vội lau khô nước mắt, “Không có gì! Tiểu tử,con nhất định phải hiếu thuận với mẹ con, không thể không nghe lời mẹ…, cóbiết hay không?” “Nói nhảm, cái này còn cần ông nói, từ sinh ra đến bây giờ, tôi cùng Ivan đềuchưa từng làm mẹ tức giận, bởi vì chúng tôi biết rõ, từ sau khi mẹ sinh chúngtôi ra, thân thể rất yếu, mẹ rất vất vả nuôi lớn chúng tôi, cho nên không thểlàm ẹ tức giận, ngược lại người nào đó, làm mẹ tức giận thương tâm nhưvậy” Cheney tức giận trừng mắt liếc Hoàng Phủ Thần Phong. “Cha biết mình rất đáng chết.” Hoàng Phủ Thần Phong rất áy náy nhìn con trainhỏ. “Đúng rồi, mẹ con đâu? Không phải đến thư phòng với con sao?” “Mẹ đang ngủ trên ghế salon, mấy ngày nay mẹ quá mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong lộ ra vẻ mặt đau lòng, hắn không nghĩ Chỉ Ngưng vì chămsóc hắn mà mệt mỏi như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy điện thoại, “Uy, chịLý, Ngưng Nhi đã trở lại, chúng ta bây giờ đang ở trong bệnh viện, chị kêu đầubếp làm đồ ăn Ngưng Nhi thích ăn nhất mang tới đây. Chị Lý, chị đợi một chút.”Hoàng Phủ Thần Phong hỏi Cheney: “Tiểu tử, con muốn ăn cái gì?” “Tôi muốn ăn bánh chocolate anh đào, sữa cho hoa quả, khoai tây chiên và bánhgato. Mẹ thích ăn bánh gato.” Cheney vẫn không quên gọi cho Chỉ Ngưng một cáibánh gato. “Chị Lý, chị kêu đầu bếp làm bánh chocolate anh đào, sữa chua hoa quả, khoaitây chiên và bánh gato. Nhanh lên, Ngưng Nhi lập tức sẽ tỉnh dậy.” Cúp điện thoại, chị Lý lập tức chạy đến phòng bếp dặn dò đầu bếp làm những thứnày. Chị Lý nghe được thiếu gia nói Chỉ Ngưng đã trở lại, chị cao hứng biết baonhiêu, năm đó, Chỉ Ngưng tặng chị vòng ngọc, chị chưa từng một lần tháo xuống. Chị Lý đến phòng bệnh, liền nhìn thấy thiếu gia mặc quần áo bệnh nằm trêngiường, chị lo lắng hỏi: “Thiếu gia, cậu làm sao thế? Ngã bệnh sao?” “Chị Lý, tôi không sao. Chị Lý, tôi giới thiệu cho chị.” Hoàng Phủ Thần Phongnói với Cheney đang ở một bên chơi PSP: “Tiểu tử, tới.” “Chị Lý, đây là con trai của tôi, gọi Ch eney.” Chị Lý nhìn thấy Cheney, quả thực giống thiếu gia nhà mình khi còn bé, “Thiếugia, đây là tiểu thiếu gia a? Rất đẹp trai a! Cùng thiếu gia khi còn bé giốngnhư đúc.” “Nó là tiểu tiểu thiếu gia.” Lý tẩu không rõ, “Thiếu gia, ý của cậu là” “Ngưng Nhi sinh đôi, bất quá, con trai lớn vài ngày trước phát hiện bị bệnh máutrắng, tôi đem hiến tủy cho nó rồi, nó bây giờ còn đang trong phòng hồi sức, batháng sau mới có thể ra ngoài.” Hoàng Phủ Thần Phong nói đến bệnh tình của contrai lớn, vẻ mặt đau lòng. “Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Chỉ Ngưng tiểu thư nhất định là rất đau lòng?Hiện tại Chỉ Ngưng tiểu thư…” Chị Lý lập tức khóc rồi, chị thực rất đau lòng! “Ngưng Nhi bây giờ đang ngủ ở bên trong.” Chị Lý gọi hai người hầu mang đồ Ch eney thích ăn đặt trên mặt bàn, “Tiểu tiểuthiếu gia, đây đều là đồ ăn cậu thích, mau ăn đi!” Hoàng Phủ Thần Phong nói với hai người hầu: “Từ nay về sau, các người phải gọinó là tiểu tiểu thiếu gia, biết rõ chưa?” “Dạ, thiếu gia, đã biết. Chào tiểu tiểu thiếu gia.” Hai người hầu cùng chào hỏiCheney, tiểu tiểu thiếu gia rất đẹp trai a! “Người đàn ông thối, đầu bếp nhà ông thật lợi hại!” Cheney nhìn cả bàn toànhoa quả bánh ngọt, khen ngợi đầu bếp nhà Hoàng Phủ Thần Phong, Ch eney cầm lấymột miếng bánh ngọt, “Ăn thật ngon a! Bác Lý, cám ơn bác, bác muốn ăn cùng cháukhông.” “Tiểu tiểu thiếu gia thích ăn là tốt rồi, bác Lý ngày mai lại mang đến chocậu.” “Được! Cám ơn bác Lý.” Cheney miệng đầy bơ nói, “Người đàn ông thối, ông cómuốn ăn không?” “Con kêu mẹ con đến đút cho cha, cha liền ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong cười tủmtỉm nhìn con trai nhỏ. “Người đàn ông thối, mẹ sẽ không đút cho ông ăn, cho nên ông không cần ăn.” Độtnhiên, Cheney muốn chọc tức người đàn ông thối, “Ha ha, chờ một chút tôi gọimẹ tới đút cho tôi ăn, tức chết con.” “Tiểu tử, con” Chị Lý cùng hai người hầu buồn cười nhìn hai cha con bọn họ, bất quá phát hiệnmột sự kiện, “Thiếu gia, tiểu tiểu thiếu gia vì sao không gọi cậu là cha?” “Nó nói khi nào Ngưng Nhi tha thứ cho tôi mới gọi tôi là cha.” Hoàng Phủ ThầnPhong bất đắc dĩ giải thích, vẻ mặt thất vọng. Ngưng Nhi ở bên trong bị âm thanh bên ngoài đánh thức, lúc tỉnh dậy cô nhìnthấy mình đang đắp một cái chăn lông, cũng biết là con trai bảo bối của mìnhgiúp mình đắp, liền hạnh phúc nở nụ cười. “Chỉ Ngưng tiểu thư, chị Lý rất nhớ cô!” Chị Lý nhìn thấy Chỉ Ngưng bước ra,liền chạy đến ôm lấy cô. “Chị Lý, tôi cũng rất nhớ chị.” Cheney nhìn thấy Chỉ Ngưng bước ra, hắn lập tức muốn tiến hành kế hoạch, “Mẹ,mẹ đút cho con ăn có được không?” Cheney làm nũng ôm chân Chỉ Ngưng, con mắtcòn nhìn phản ứng của Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng không biết con trai hôm nay tại sao muốn mình đút cho hắn ăn, nhưngChỉ Ngưng lập tức nói: “Được, mẹ đút cho con ăn, ngồi trên đùi mẹ đi.” ChỉNgưng ôm con trai ngồi trên đùi mình. Cheney càng thêm đắc ý nhìn Hoàng PhủThần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong ghen tị nhìn Chỉ Ngưng và Cheney, tiểu tử này, Ngưng Nhikhông chỉ đút cho nó ăn, còn để cho nó ngồi trên đùi mình. Từ nay về sau, chínhmình khẳng định không được sủng. “Ngưng Nhi, lát nữa em cũng đút cho anh ănđược không?” “Chính anh tự ăn đi, tôi sẽ không đút cho anh.” Chỉ Ngưng ngay cả liếc cũngkhông liếc Hoàng Phủ Thần Phong, tiếp tục đút bánh ngọt cho con trai. Điều này làm cho Hoàng Phủ Thần Phong càng thêm đỏ mắt, “Ngưng Nhi” “Ha ha, bảo bối, con như vậy giống con thỏ nhỏ a! Tiểu anh đào của con thấy connhư vậy sẽ không thích con nữa.” Chỉ Ngưng căn bản không chú ý Hoàng Phủ ThầnPhong đang gọi cô. “Con không cần ‘đoàn quân anh đào’ kia, con chỉ cần mẹ là tốt rồi.” “Bảo bối, mẹ thật yêu con a!!” Chỉ Ngưng lại hôn lên khuôn mặt hắn một cái. Hoàng Phủ Thần Phong tức giận muốn bốc hỏa, cô gái nhỏ này rõ ràng không nghethấy mình gọi, hắn dứt khoát kéo chăn phủ lên đầu, không nhìn bọn họ. “Chị Lý, các người đi về trước đi! Nơi này có tôi là được rồi.” “Vâng, Chỉ Ngưng tiểu thư, cô cũng ăn một chút đi, ngày mai tôi lại đưa tớinữa.” Ha ha, tiểu tiểu thiếu gia này thật đáng yêu a! “Mẹ, mẹ xem người đàn ông thối, ông ta làm sao vậy a?” Cheney dùng ngón taychỉ Hoàng Phủ Thần Phong. “Mẹ cũng không biết, hắn đại khái là muốn ngủ.” “Sao hôm nay người đàn ông thối lại muốn ngủ sớm như vậy?” “Có lẽ hắn cảm thấy mệt.” Tuy Chỉ Ngưng nói thế, nhưng cô lại nghĩ, Hoàng PhủThần Phong có phải đang nghĩ tới Nhã Ngưng kia? Những lời này của bọn họ, Hoàng Phủ Thần Phong đều nghe thấy. Ngưng Nhi của hắnvà con trai nhỏ đang cùng nói xấu hắn. “Bảo bối, người đàn ông thối kia đã ngủ rồi, chúng ta không cần làm ầm ĩ hắn,bây giờ chúng ta đi thăm anh trai được không?” “Được! Chúng ta đi thôi.” Bọn họ vừa đi, Hoàng Phủ Thần Phong liền từ trong chăn chui ra. Hoàng Phủ ThầnPhong cảm thán nói: “Ai, nhớ ngày đó, năm năm trước, mình được Ngưng Nhi sủngái như vậy, nhưng bây giờ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái.”
|
Chương 69 : Ngưng Nhi, em không quan tâm anh? Chỉ Ngưng và Cheney đứng trước phòng hồi sức quan sátqua lớp kính thủy tinh, bởi vì Cheney không đủ cao, cho nên Chỉ Ngưng ôm hắnlên. Sắc mặt Ivan không tốt, lẳng lặng nhắm mắt lại, trên tay còn có kim đâmvào. Chỉ Ngưng đau lòng nhìn con trai lớn, cô hi vọng mình có thể thay con trai bịbệnh biết bao, thay con trai chịu đau đớn, nó mới năm tuổi! Nhỏ tuổi như vậy đãphải chịu đựng loại thống khổ này. “Mẹ, mẹ đừng khóc, Ivan sẽ không có chuyện gì, người đàn ông thối kia đã hiếntủy cho Ivan rồi, chờ anh ấy tỉnh lại chúng ta sẽ gọi điện cho anh ấy.” Cheneylau nước mắt cho Chỉ Ngưng, an ủi cô. “Ừ, mẹ không khóc, chúng ta trở về đi! Ngày mai lại đến thăm anh trai.” Chỉ Ngưng để Cheney xuống, dắt tay con trai trở về, chuẩn bị gọi Hoàng PhủThần Phong ăn tối, vừa rồi hắn còn chưa ăn! “Hoàng Phủ Thần Phong, mau ăn tối.” Chỉ Ngưng vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Thần Phong,nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không để ý đến cô, tiếp tục giả vờ ngủ. “Hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chỉ Ngưngthở phì phì ngồi trên mặt ghế. “Anh không muốn ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng phun ra bốn chữ này. “Anh đến chết có ăn hay không?” “Không ăn.” Chỉ Ngưng cảm thấy Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay là lạ, nhưng không biết kì lạ ởchỗ nào, “Quên đi, anh đã không ăn, chúng ta đây đi về trước, ngày mai tôi sẽgọi chị Lý đưa cơm tới cho anh ăn.” Chỉ Ngưng đóng hộp cơm lại để ở một bên,“Cơm đặt ở bên cạnh, lát nữa đói bụng gọi y tác đưa cho anh là được.” “Người đàn ông thối, chúng ta đi đây! Bye bye!” Cheney từ từ vẫy bàn tay nhỏbé về phía Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Chỉ Ngưng và nhi tử, lại lần nữa nằm xuống,trong lòng của hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung: hiện tại, ngay cả mình không ăncơm Ngưng Nhi cũng không quản, Ngưng Nhi thật sự không quan tâm tới mình sao? “Bảo bối, ngày mai chúng ta không tới thăm Hoàng Phủ Thần Phong được không?” “Tại sao? Con cảm thấy nghe người đàn ông thối kia nói chuyện phiếm rất vui.” “Phải không? Trước con không phải rất chán ghét hắn sao?” “Kỳ thật bây giờ còn một chút! Ai kêu người đàn ông thối trước kia hại mẹthương tâm? Con đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy!” “Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Bảo bối, bây giờ còn sớm,mẹ dẫn con đi chợ đêm Sĩ Lâm chơi được không?” Hiện tại, Chỉ Ngưng không muốnnhớ đến những chuyện trước đây. “Dạ được! Con rất muốn đi chơi, mẹ, con thật yêu mẹ a!” “Mẹ không thương con và Ivan thì thương ai đây?” Chỉ Ngưng nhéo nhéo khuôn mặtcon trai. Tại chợ đêm, Chỉ Ngưng cho con trai ăn các loạt quà vặt, chơi các loại tròchơi. Thời điểm đi qua cửa hàng thú cưng, Cheney muốn đi vào xem một chút. Vừanhìn, không được rồi, thấy cái gì đáng yêu cũng muốn mua. “Mẹ, chúng ta mua một cái con mèo nhỏ được không? Thật đáng yêu a!” Ch eney bắtmột con mèo Ba Tư màu trắng ôm vào ngực. “Nhưng bảo bối, chúng ta bây giờ đang ở khách sạn, không thể nuôi mèo nhỏđược.” “Ách” đúng rồi, chúng ta có thể đem con mèo nhỏ nuôi ở nhà người đàn ông thối!” “Như vậy được sao?” “Cái này có cái gì không được? Vừa vặn, chúng ta làm phiền chết ông ta.” Ngườiđàn ông thối, thực xin lỗi, tôi thật sự yêu mấy con vật nhỏ này quá rồi, chonên đành hi sinh ông vậy. “Tốt, như vậy như không tồi, nhưng liệu hắn có tức giận hay không?” Trong ấntượng của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong hình như không thích thú cưng. “Không có việc gì! Trước đem đến nhà ông ta nuôi rồi nói sau.” Cheney đã khôngnghĩ được nhiều như vậy. Cuối cùng, Chỉ Ngưng mua tổng cộng hai con chó, một con chó chăn cừu của Đức,một con chó lông cừu, một con mèo Ba Tư, mua cả sữa tắm, thức ăn, xích, lượcchuyên dụng, quần áo, đệm nằm, chuồng… cho chó và mèo. Chỉ là, quần áo chochó mua đến hơn mười bộ. “Bảo bối, chúng ta có phải đã mua hơi nhiều không?” Chỉ Ngưng nhìn một đống đồnói. “Không đâu! Mẹ, chúng ta mau đi trở về a!” Cheney ôm con chó lông xù màutrắng. “Lát nữa mẹ sẽ nói với quản lý khách sạn một chút, để cho chúng ở lại khách sạnmột đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem có thể để bọnchúng ở nhà hắn không.” “Vâng, người đàn ông thối nhất định sẽ đồng ý.” ————-LOVE———— Trên đường đi, chỉ đọng lại ôm mèo Ba Tư, tay dắt chó chăn cừu, Cheney thì ômcon chó lông xù. Đến khách sạn, mọi người đều nhìn hai mẹ con bọn họ. Chỉ Ngưnggọi quản lý tới, “Quản lí, có thể cho chúng ở tạm đây một đêm được không, ngàymai, tôi sẽ đưa chúng đi.” “Có thể, có thể, không thành vấn đề.” Cho dù hắn muốn cự tuyệt cũng không dáma! Ai kêu khách sạn của bọn hắn đã đổi chủ rồi? Hắn cũng tinh tường biết đượcông chủ mới với người đang ôm mèo Ba Tư trước mắt này có quan hệ gì. “Thật vậy sao? Cám ơn quản lí. Bảo bối, chúng ta lên đi!” “Vâng, mẹ, sáng mai chúng ta phải đi tìm người đàn ông thối.” Chỉ Ngưng đang phiền não, bởi vì cô không biết ngày mai như thế nào mở miệngnói chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong, cũng không biết bạn gái hắn có để ý haykhông. Vốn hôm nay không có ý định đến thăm Hoàng Phủ Thần Phong, chính là vì hai conchó và một con mèo, đành phải mang theo con trai đến bệnh viện. “Người đàn ông thối, tôi cùng mẹ đến đây.” Cheney vừa đến phòng bệnh, liềncùng Hoàng Phủ Thần Phong chào hỏi, nhưng mở miệng ra là “người đàn ông thối”. “Hoàng Phủ Thần Phong, ngày hôm qua tôi cùng Cheney đến cửa hàng thú cưng muahai con chó và một con mèo, để chúng ở lại khách sạn không hợp, có thể để chúngở nhà của anh một thời gian được hay không.” Nói xong, Chỉ Ngưng nhìn Hoàng PhủThần Phong một mực không nói chuyện, “Anh cảm thấy không tiện cũng không sao,tôi sẽ tìm cách khác.” “Ai nói với em anh cảm thấy không tiện?” Hoàng Phủ Thần Phong còn đang vìchuyện ngày hôm qua mà hờn dỗi! Nhưng mà hắn thấy cái này cũng không tệ, NgưngNhi có thể thường xuyên đến nhà hắn rồi, ha ha! “Bạn gái của anh sẽ không để ý sao?” Thời điểm hỏi câu này, trong lòng ChỉNgưng cảm thấy có chút khó chịu. “Trước kia, khi em còn bên cạnh anh, anh chỉ có mình em. Sau khi em rời đi, anhliền không có ai.” “Nhưng người kia…” “Trước khi gặp em, anh và Nhã Ngưng đã không còn quan hệ gì.” Hoàng Phủ ThầnPhong biết rõ người kia tromg ý của Chỉ Ngưng là ai. “Em gọi chị Lý tới mangchó mèo đến biệt thự đi!” “Người đàn ông thối, cám ơn.” Chỉ Ngưng lại trông thấy đồ ăn hôm qua cô để lại cho Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi:“Tối qua anh thật sự không ăn cơm?” Chỉ Ngưng nhíu mày. “Ừ.” “Tôi gọi chị Lý mang một chút thức ăn tới! Anh muốn ăn cái gì?” “Cái gì anh cũng không muốn ăn, để cho chị Lý mang đồ ăn Cheney thích tới làtốt rồi.” Chỉ Ngưng không đút cho hắn ăn, hắn nhất định sẽ không ăn. “Anh rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ Ngưng đột nhiên nhớ tới thời điểm ngày hôm quacô đút bánh ngọt cho con trai ăn, Hoàng Phủ Thần Phong có nói “Ngưng Nhi, látnữa em cũng đút cơm cho anh ăn được không?”. Chính là, cô không đút cho hắn ăn,từ lúc đó, Hoàng Phủ Thần Phong liền có vấn đề, “Anh sẽ không phải vì chuyệnhôm qua mà tức giận chứ?” “Ngưng Nhi, em thật sự không quan tâm tới anh sao? Ngay cả anh có ăn hay khôngcơm cũng không quản?” Hoàng Phủ Thần Phong giận dỗi nói. “Ai nói tôi không quan tâm” lời vừa nói ra xong, Chỉ Ngưng liền hối hận. Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục xác nhận Chỉ Ngưng kỳ thật vẫn thương hắn, “NgưngNhi, em vẫn yêu anh đúng không?” “Tôi” tôi đi gọi điện cho chị Lý.” Chỉ Ngưng lấy cớ, rời khỏi tầm mắt Hoàng PhủThần Phong. Cái này, Hoàng Phủ Thần Phong thì càng xác định Chỉ Ngưng vẫn thương hắn, xemra, Cheney lập tức phải gọi hắn là cha rồi.
|
Chương 70 : Ngưng Nhi, cho anh thêm một cơ hội nữa Chỉ Ngưng gọi chị Lý mang tới một chút đồ ăn cho HoàngPhủ Thần Phong, sau đó, chị Lý đem Cheney và chó mèo trở về biệt thư, Chỉ Ngưngkhông đi cùng. “Ăn cơm đi!” Chỉ Ngưng ngồi bên giường Hoàng Phủ Thần Phong, chuẩn bị đút cơmcho hắn. Cô biết rõ, nếu như không đút cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong, hắn nhấtđịnh sẽ không ăn, cho nên Chỉ Ngưng đành phải vậy, bởi vì, cô không nỡ. Hoàng Phủ Thần Phong trừng mắt nhìn Chỉ Ngưng. “Há mồm, tôi đút cho anh ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy Chỉ Ngưng muốn đút cơm cho hắn, liền ngoan ngoãnhá miệng ra. Trước kia, bọn họ thường đút cơm cho nhau ăn. Về sau, có nhiềuchuyện xảy ra nhưng hiện tại, bọn họ cái gì cũng không nói, chỉ là ăn cơm. “Ngưng Nhi” “A? Làm sao vậy?” “Ngưng Nhi, em còn yêu anh.” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định nói,không phải hỏi nữa. “A? Tôi” tôi không biết.” Chỉ Ngưng không biết nên nói như thế nào. “Anh đãcùng Nhã Ngưng kia tái hợp rồi, chúng ta không thể nào, chờ Ivan bình phục, tôisẽ dẫn hai con trai trở về, sẽ không quấy rầy anh nữa.” “Đáng chết, anh đã nói với em rồi, anh cùng cô ta đã không có bất luận quan hệgì, vì sao em không tin anh?” Hoàng Phủ Thần Phong đã nhịn không được muốn hétlên. “Vậy trước kia vì sao anh cũng không tin tưởng tôi? Hiện tại ngược lại bảo tôitin tưởng anh? Nhưng tôi tin tưởng anh có ích không? Trước khi tôi rời đi cũngđã nghe được tin nhắn kia, tên của cô ấy bên trong cũng có một chữ ‘Ngưng’,chắc hẳn, anh cũng gọi là cô ấy là Ngưng Nhi phải không? Trách không được anhlần đầu tiên mở miệng, đã kêu tôi Ngưng Nhi.” Chỉ Ngưng tự chế giễu, liếc HoàngPhủ Thần Phong một cái. Hoàng Phủ Thần Phong chán ghét Chỉ Ngưng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, rấtchán ghét. “Hàn Chỉ Ngưng, lời kế tiếp anh nói, em nghe kỹ cho anh!” Trên mặt Hoàng PhủThần Phong chưa bao giờ có vẻ nghiêm túc và chăm chú đến thế, còn có cả phẫnnộ. “Trước khi anh gặp được em, anh đã quên người phụ nữ kia, anh cũng chưatừng gọi cô ta là Ngưng Nhi. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em, nếu nhưkhông phải yêu em, anh sẽ không đi cứu em. Còn về đoạn tin nhắn kia, tối hômđó, anh không đến khách sạn, sau đó, cô ta đến công ty tìm anh, anh đã nói rõràng với cô ta. Ngày hôm ấy em rời đi, chiếc áo sơmiLV em đặt ở cửa hàng cũng được chuyển đến. Đêm hôm đó,anh liền ở gian phòng của chúng ta, ôm gối ngủ của em, nhưng như thế nào cũngđều không ngủ được. Mỗi ngày anh bất kể là ở nhà, ở công ty, trong xe, thậm chílà ở bàn làm việc của anh, anh cũng có thể thấy một thứ gì đó em lưu lại, mỗingày cầm cặp tài liệu em mua cho anh đến công ty, thời điểm quét thẻ cũng nhìnthấy ví em mua cho anh, móc khóa xe cũng có hương vị của em, lúc ngủ mặc áo ngủcùng kiểu với em, phía trên cũng có mùi của em, buổi sáng rời giường, bất kể làcà vạt, giầy, quần áo, đồng hồ, còn có nhẫn, hết thảy hết thảy, đều làm cho anhnhớ tới em. Hàng năm, ngày mười bốn tháng hai, anh đều tự mình thiết kế một bộtrang sức, mua một cái bánh sinh nhật, một mình ngồi trong hoa viên đốt nến,sau đó chúc em sinh nhật vui vẻ” nói đến đây, Hoàng Phủ Thần Phong chợt dừnglại, bởi vì, hắn nhìn thấy Chỉ Ngưng đã lệ rơi đầy mặt. “Ngưng Nhi, anh yêuem.” Chỉ Ngưng lại ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, con mắt hồnghồng, trên mặt còn vương lệ. Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt,lúc này Chỉ Ngưng mới kịp phản ứng, “Anh” anh không cần phải vậy, nhanh nằmxuống.” Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm xuống. Hoàng Phủ Thần Phong chế trụ gáy Chỉ Ngưng, đè cô xuống, hôn lên môi của cô,“Uhm… không… không nên như vậy!” Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không để ý Chỉ Ngưng giãy dụa, càng hôn sâu hơn, ChỉNgưng cũng buông tha phản kháng, ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. Mà Hoàng Phủ ThầnPhong thấy Chỉ Ngưng không phản kháng nữa, hai tay của hắn cũng bắt đầu khôngan phận, tham tiến vào bên trong chiếc áo lông của Chỉ Ngưng. “Không, không được” Chỉ Ngưng chợt đứng lên, Hoàng Phủ Thần Phong điên rồi haylà đang choáng váng? Vừa mới hiến tủy cho con trai, hắn nào có nhiều tinh lựcnhư vậy tinh lực? Hơn nữa, cô cũng không có nói muốn tha thứ cho hắn! Từ sau nụ hôn này, Chỉ Ngưng hai ngày chưa đến bệnh viện, thẳng đến ngày thứ bacó một cuộc điện thoại. “Chỉ Ngưng tiểu thư, cô mau tới bệnh viện a! Thiếu gia cậu ấy đã hai ngày khôngăn cơm rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cậu ấy vẫn không ăn.” Trong điệnthoại, chị Lý sốt ruột nói. Chỉ Ngưng cúp điện thoại, gọi con trai bảo bối tới. “Bảo bối, chúng ta bây giờ đến bệnh viện, bởi vì Hoàng Phủ Thần Phong khôngchịu ăn cơm.” “Được, mẹ, nhưng sau khi con đến bệnh viện với mẹ, con muốn qua nhà người đànông thối chơi với cẩu cẩu.” Nhà của người đàn ông thối thật lớn a! Còn rất đẹp,quan trọng nhất là, hoa viên của nhà ông ta thối rất lớn, rất thích hợp với chóchăn cừu. “Được, chờ sau khi đến bệnh viện, mẹ kêu chị Lý đưa con đến nhà người đàn ôngthối.” Trước khi đến bệnh viện, Chỉ Ngưng cùng con trai bảo bối thương lượng một việc,“Bảo bối, lát nữa con đi vào, mẹ ở ngoài chờ con, sau đó con đút cơm cho hắnăn, được không?” Chỉ Ngưng cảm thấy, từ ngày đó, nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phongsẽ rất xấu hổ. “Được.” Lời mẹ yêu nói, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. “Bảo bối, mẹ yêu con chết mất.” Đến bệnh viện, Chỉ Ngưng đứng ngoài hành lang chờ tin tức của con trai. Chị Lý nhìn thấy Cheney đến, liền lập tức vấn an, “Tiểu tiểu thiếu gia, cậu đãđến rồi a?” “Dạ, chào bác Lý. Lát nữa cháu muốn bác đưa cháu đến nhà người đàn ông thốichơi.” Cheney rất có lễ phép chào hỏi chị Lý. “Không có vấn đề, tiểu tiểu thiếu gia.” Chị chính là rất yêu mến tiểu tiểuthiếu gia này. “Người đàn ông thối, mẹ của tôi bảo tôi tới đút cơm cho ông ăn.” “Vậy mẹ con đâu?” Người phụ nữ chết tiệt này, rõ ràng hai ngày không tới bệnhviện. “Mẹ ở bên ngoài chờ tôi. Người đàn ông thối, ông thực thối! Đã nhiều tuổi nhưvậy, cư nhiên còn muốn được đút cho ăn.” “Hàn Chỉ Ngưng, em đi vào đây cho anh!” Hoàng Phủ Thần Phong hướng ngoài cửa hôto. Chỉ Ngưng ở bên ngoài nghe được Hoàng Phủ Thần Phong hô to, nghĩ thầm: năm nămkhông gặp, người đàn ông này như thế nào điên rồi? Chỉ Ngưng bất đắc dĩ tiêu sái đi vào.”Chị Lý, chị đưa bảo bối đến nhà của ngườiđàn ông… đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong trước, ở đây đã có tôi.” Hiện tại, ChỉNgưng rõ ràng cũng theo con trai gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thốirồi, may mắn chỉ nói ba chữ, nếu như bốn chữ toàn bộ đều nói ra, Hoàng Phủ ThầnPhong nhất định sẽ phát điên. Bên này, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu ăn bậy dấm chua: hừ, mở miệng, ngậmmiệng cũng gọi con trai bảo bối, gọi mình, đều gọi là Hoàng Phủ Thần Phong, vừarồi cư nhiên còn muốn học con trai gọi mình là người đàn ông thối. Cheney cao hứng đi theo chị Lý đến nhà Hoàng Phủ Thần Phong, để lại Chỉ Ngưngmột mình. “Ngưng Nhi, anh đã hai ngày chưa ăn cơm.” Hoàng Phủ Thần Phong đáng thương nhìnChỉ Ngưng. “Tôi biết rõ.” Cô làm sao có thể không biết đây là lý do dể hắn gặp cô a! “Ngưng Nhi, anh yêu em!” Chỉ Ngưng không nói chuyện, chỉ là mở hộp giữ nhiệt ra. Hoàng Phủ Thần Phong còn nói: “Ngưng Nhi, cho anh một cơ hội nữa, để cho anhlại tới yêu em, đền bù tổn thất năm năm nay gấp bội cho em.” “Ăn cơm đi! Không ăn cơm đối với thân thể không tốt, có chuyện gì chờ một chútnói sau.” Ai, người đàn ông này a! Nên làm gì với hắn bây giờ?
|
Chương 71 : Cha, cám ơn cha “Ngưng Nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu rất yêu em.”Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu nói. “Tôi” tôi biết rõ.” Chỉ Ngưng ngồi trên ghế salon cách xa Hoàng Phủ Thần Phong,cô không dám ở gần bên Hoàng Phủ Thần Phong. “Ngưng Nhi, em cùng con trai đến nhà anh ở được không? Như vậy, Ch eney cũngkhông cần thường xuyên chạy tới chạy lui phiền toái như vậy.” Hoàng Phủ ThầnPhong đem con trai ra làm lá chắn. “Tôi trở về cùng bảo bối thương lượng một chút.” Lại gọi bảo bối, trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất chua a! “Được.Ngưng Nhi, vì sao em muốn gọi con trai là bảo bối?” “Bọn họ vốn chính là bảo bối của tôi! Vì sao không thể gọi bọn họ như vậy?” ChỉNgưng càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này rất không bình thường. “Vậy còn anh? Anh là gì của em?” “Anh, trước kia là bảo bối của tôi, hiện tại, bảo bối của tôi là hai con trai.”Nói xong những lời này, Chỉ Ngưng lại có chút chột dạ. “Vậy anh còn có cơ hội lần nữa trở thành bảo bối của em không?” “Tôi… tôi không biết.” Kỳ thật, trong lòng Chỉ Ngưng, ba cha con họ đều làbảo bối của cô. “Bác sĩ có nói khi nào anh có thể xuất viện hay không?” “Qua ngày mai có thể xuất viện, Ngưng Nhi, em sẽ đến đón anh sao?” Cách bọn họđối xử với nhau bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong vô cùng không quen. “Nếu có thời gian, tôi sẽ đến.” Chỉ Ngưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoàng PhủThần Phong, không đành lòng cự tuyệt. “Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng vang lên. “Uy,xin chào! Được, được, tôi đã biết, cám ơn các người, tôi lập tức đến.” Cúp điệnthoại, Chỉ Ngưng lộ ra nụ cười chân thành nhất mấy ngày qua. “Bảo bối đã tỉnh,bây giờ tôi đến xem nó.” “Ngưng Nhi, anh cũng muốn đi xem Ivan.” “Được, tôi đẩy anh qua.” Chỉ Ngưng đẩy xe lăn tới, vốn chỉ cần dìu hắn qua đóthôi, nhưng Chỉ Ngưng sợ thân thể Hoàng Phủ Thần Phong còn yếu nên để cho hắnngồi xe lăn. Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống giường, Hoàng Phủ Thần Phong vui vẻdựa vào Chỉ Ngưng, ngồi lên xe lăn. ————-LOVE———— Đến phòng hồi sức, Chỉ Ngưng chạy đến trước kính thủy tinh, cầm điện thoại lên,“Bảo bối, con rốt cục cũng tỉnh lại, mẹ rất nhớ con! Bảo bối, con có cảm thấykhông thoải mái ở đâu không, nói ẹ biết.” Chỉ Ngưng vui mừng khóc. Ivan nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, cũng rất kích động, “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ a!Mẹ, con đã làm mẹ lo lắng.” Ivan cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống. “Con trai ngốc, chỉ cần con khỏe là mẹ an tâm rồi.” “Mẹ, con muốn nói chuyện với người đàn ông đáng chết kia.” Ivan nhìn nhìn HoàngPhủ Thần Phong bên cạnh Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Thần Phong. Ivan nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi chảyxuống, “Cha, cám ơn cha, thật sự rất cám ơn cha, ô ô ô ô”Cha “ Hoàng Phủ Thần Phong cũng lệ nóng doanh tròng, con trai lớn của hắn cuối cùngcũng nhận hắn rồi, nhịn không được, nước mắt cũng chảy xuống. Hoàng Phủ ThầnPhong lau nước mắt, cười nói: “Tiểu tử thối, cha cứu con trai vốn không phảichuyện kinh thiên động địa gì, cám ơn cái gì? Con trai, con ở trong đó hảo hảonghe lời bác sĩ…, cha và mẹ mỗi ngày sẽ tới thăm con.” “Cha, nếu lần nay cha lại làm ẹ thương tâm, cả đời này con sẽ hận cha.”Ivan nghiêm trọng cảnh cáo Hoàng Phủ Thần Phong. “Cha cam đoan với con, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không.” Hoàng Phủ Thần Phongnhìn Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng hiện tại cũng đang ăn giấm chua. Bọn họ hàn huyên lâu như vậy, cònnhớ có có bên cạnh sao. Chờ bọn họ nói chuyện xong, Chỉ Ngưng nói bye bye với con trai, liền giúp đẩyHoàng Phủ Thần Phong đi. “Vừa rồi vì sao anh khóc?” Chỉ Ngưng tò mò hỏi. “Con trai gọi anh là cha, anh có thể không kích động sao?” Từ khi Ivan gọi hắnlà cha đến bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong một mực mỉm cười. “Bảo bối thật sự gọi anh như vậy sao?” “Đương nhiên a! Anh lừa em làm gì? Không chỉ gọi một lần, vừa rồi chúng ta hànhuyên, nó đã gọi rất nhiều lần. Nó còn nói, nếu như anh lại làm cho em thươngtâm, vậy cả đời này nó sẽ hận anh.” Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu, đắc ý nhìnChỉ Ngưng. “Tiểu bảo bối không phải vẫn gọi anh là người đàn ông thối sao.” Chỉ Ngưng nhỏgiọng nói thầm, cũng cao hứng vì con trai lớn rốt cục gọi Hoàng Phủ Thần Phonglà cha. “Sớm muộn gì nó cũng sẽ gọi anh là cha.” Hoàng Phủ Thần Phong tràn đầy tintưởng nhìn Chỉ Ngưng. “Không cần phải tự tin như vậy, nó không nhất định sẽ gọi anh!” “Ngưng Nhi, trở về đi! Anh yêu em.” Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong không biết đãnói bao nhiêu lần câu “anh yêu em” với Chỉ Ngưng rồi. “Tôi biết, hôm nay anh đã nói nhiều lần.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng ChỉNgưng vẫn thấy rất ngọt. “Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều sẽ nói với em.” Hoàng Phủ Thần Phong cầm tayChỉ Ngưng. Hắn đã năm năm không cầm tay cô, hắn thực sự yêu chết bàn tay mềmmại, trơn bóng của Chỉ Ngưng, sờ thật thoải mái a!! Lần này, Chỉ Ngưng cũng không trốn tránh, cứ như vậy để cho Hoàng Phủ ThầnPhong nắm tay mình. Kỳ thật cô cũng chỉ là muốn trừng phạt Hoàng Phủ Thần Phongmột chút, ai kêu hắn lúc trước mắng cô như vậy, còn không nghe cô giải thích! Đến phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm chết dí trên giường,Hoàng Phủ Thần Phong còn không buông tay cô ra. “Ngưng Nhi, để cho anh cầm tay của em, như vậy anh mới có thể cảm giác em thậtsự đã trở lại, hơn nữa ngay tại bên cạnh anh, anh sợ em sẽ lần nữa rời đi.” “Được, tôi sẽ không đi, anh nghỉ ngơi đi! Chờ ăn cơm tối tôi gọi anh.” ChỉNgưng cũng nắm chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong. “Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng lại vang lên,Chỉ Ngưng một tay nghe điện thoại, “Uy!” “Chỉ Ngưng, là anh.” “Prince?” Hoàng Phủ Thần Phong vừa nghe đến cái tên này, liền lập tức biết là người nào,bởi vì, con trai nhỏ của hắn đã nói với hắn, không nghĩ tới người thật sự đếnrồi. “Thật ngại quá, hiện tại em bận rộn nhiều việc, không thể đến đón anh được, anhtự mình bắt xe được không?” Chỉ Ngưng rất rõ tình cảm Prince dành cho cô, nămnăm này, hắn chăm sóc cô, cô hiểu được. Nhưng trong lòng của cô đã có một ngườiđàn ông, làm sao có thể tiếp nhận thêm người đàn ông khác? Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, bởi vì, Ngưng Nhi của hắn nói, hiện tại cô bậnrộn nhiều việc, bảo hắn tự mình bắt xe. Xem ra, người đàn ông kia đối với mìnhnửa điểm uy hiếp cũng không có, Ngưng Nhi căn bản cũng không quan tâm hắn, bằngkhông, nhất định sẽ đi đón hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, hônlên bàn tay nhỏ bé của cô.
|