Sủng Em Không Tốt Sao
|
|
Chương 58 : Uống rượu say & đại hỗn đản Chỉ Ngưng đi trên đường cái, giờ khắc này, trong đầucô đều là hình ảnh người phụ nữ kia ôm Hoàng Phủ Thần Phong. Cô băng qua đường,xa xa, một chiếc xe đang lao đến phía trước đột nhiên phanh gấp, lái xe ló đầura hung hăng mắng Chỉ Ngưng. Hiện tại, Chỉ Ngưng không biết mình còn có thể đi nơi nào? Chỉ Ngưng khóc tớimức hai mắt lờ mờ nhìn không rõ nữa, cô không còn khí lực tiếp tục lang thangtrên đường nữa. “Cẩn thận” ngay khi Chỉ Ngưng chuẩn bị một chiếc xe đụng vào, một người đàn ôngnhào tới xô ngã cô. Chỉ Ngưng còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị đẩy ngãrồi. Sau khi người kia nhìn rõ Chỉ Ngưng, mới nhận ra, “Di? Cô không phải HànChỉ Ngưng sao?” “A, anh là Nhan Nặc Tư?” “Cô còn nhớ rõ tôi? Cô đã xảy ra chuyện gì, cô vừa rồi rất nguy hiểm, thiếuchút nữa đã bị đụng phải.” Nhan Nặc Tư kéo Chỉ Ngưng đến khu vực an toàn. “Tôi… tôi không sao! Tôi đi trước.” “Cô ngẩn ngơ như vậy còn nói không có việc gì! Cô đi một mình tôi sẽ thấy lolắng, tôi đưa cô về!” “Không. Tôi không muốn trở về, chúng ta đi uống cà phê, được không?” “Được! Đi thôi, xe của tôi ngay bên cạnh.” Bọn họ ngồi ở quán cà phê đã mau hai giờ rồi, cà phê cũng đã uống vài tách.Nhưng Chỉ Ngưng vẫn không nói một câu nào, chỉ là ngơ ngác nhìn ra ngoài cửasổ. Nhan Nặc Tư an vị ngồi đối diện với Chỉ Ngưng, lẳng lặng nhìn cô. “Nhan Nặc Tư, tối nay tôi không muốn về, tôi muốn đến quán bar, anh đi cùng tôiđược không?” Chỉ Ngưng mặc dù đang nói chuyện với Nhan Nặc Tư, nhưng ánh mắt côvẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Chỉ Ngưng không biết sau khi trở về nhà sẽ như thếnào ở chung với Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên, cô lựa chọn gọi Nhan Nặc Tư cùngcô đến quán bar. “Chỉ Ngưng, cô cãi nhau với Phong sao?” Kỳ thật hắn đã sớm nhìn ra Chỉ Ngưng làxảy ra chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong, bằng không, cô sẽ không thất thần đitrên đường như vậy. “Không có! Sao anh lại hỏi như thế?” “OK! Cô không muốn nói cũng không sao, bây giờ chúng đến quán bar, dù sao tôicũng không có chuyện gì.” ————-LOVE———– Đến quán bar, Nhan Nặc Tư nhìn Chỉ Ngưng uống Whiskey hết ly này đến ly khác,bất luận hắn khuyên như thế nào cũng không có ích, Chỉ Ngưng khăng khăng muốnuống rượu. “Uy! Một ly nữa, nghe thấy không hả! Tôi” tôi muốn uống rượu!” Chỉ Ngưng đemcái chén trống không đưa cho người phục vụ, hô to còn muốn một ly. “Chỉ Ngưng, cô uống say, không cần uống nữa, cô ở cùng Phong phải không? Tôiđưa cô trở về.” Nhan Nặc Tư ý bảo nhân viên phục vụ không cần đưa rượu cho ChỉNgưng nữa. “Không” tôi không muốn” không muốn trở về, ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong là đại hỗnđản” hỗn đản! Hắn hôm nay rõ ràng cùng một người phụ nữ rất khêu gợi ở trongphòng làm việc tán tỉnh nhau” ô ô ô ô” hỗn đản” tôi còn nhìn thấy người phụ nữkia chạm vào nhẫn tôi tặng cho Hoàng Phủ Thần Phong” vì sao? Vì sao? Tôi” tôichán ghét hắn! Tôi cũng muốn đi tìm người đàn ông, tôi, ngay bây giờ tôi sẽ đitìm” Chỉ Ngưng tiện tay đoạt lấy ly rượu trong tay Nhan Nặc Tư, vừa khóc, vừamắng Hoàng Phủ Thần Phong, vừa nói muốn đi tìm đàn ông. Nhan Nặc Tư bất đắc dĩ lắc đầu, nguyên lai là Phong tán tỉnh người khác bị cônhìn thấy, trách không được lại thương tâm như vậy, còn nói muốn đi tìm ngườiđàn ông khác! Nhan Nặc Tư lấy điện thoại di động ra gọi: “Uy! Phong, Chỉ Ngưngmuốn đi tìm người đàn ông khác” “Cái gì?” Bên kia, sau khi Hoàng Phủ Thần Phong nghe được hét to. Nhan Nặc Tư vuốt vuốt lỗ tai, “Bây giờ cô ấy đang ở quán bar uống rượu, cậu mauđến, bằng không tôi không bảo đảm cô ấy có thể đi tìm đàn ông hay không.” Hoàng Phủ Thần Phong ném điện thoại, phải đến quán bar, hắn đi tìm cô từ trưađến giờ, cô lại muốn đi tìm đàn ông sao? “Tại sao cậu lại ở cùng một chỗ với Ngưng Nhi?” Vừa đến quán bar, Hoàng PhủThần Phong không thoải mái nhìn Nhan Nặc Tư. “Buổi trưa nay cô ấy thiếu chút nữa bị xe đâm chết. Được rồi, hiện tại cậu đãđến rồi, tôi đi đây!” Hoàng Phủ Thần Phong đi đến quầy bar, đoạt được ly rượu trong tay Chỉ Ngưng,nói: “Ngưng Nhi, về nhà.” “Anh” anh chính là “ tên hỗn đản kia đúng không? Tôi mới không trở về với anh,rượu” tôi muốn uống rượu.” Chỉ Ngưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong ra, tiếp tục uốngrượu. “Ngưng Nhi ngoan, không nên uống nữa, chúng ta trở về.” “Đại hỗn đản” anh quản tôi để làm gì? Anh” anh đi tìm những người phụ nữ khác”tốt lắm, đừng tới tìm tôi, ô ô ô” hỗn đản!” Hoàng Phủ Thần Phong mặc kệ Chỉ Ngưng phản đối, ôm lấy cô bước ra khỏi quánbar. Đem Chỉ Ngưng đặt trên xe, thắt dây an toàn cho cô. “Hỗn đản, anh” anh dẫn tôi đi tìm đàn đàn ông được không? Dù sao anh đã cóngười khác rồi.” “Câm miệng, ngồi yên cho anh!” “Ô ô ô” đại hỗn đản, anh” anh mắng tôi, ô ô ô” cũng biết anh có người khácliền” không tốt với tôi nữa, tôi” tôi chán ghét anh, ô ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong thật là không có biện pháp với Chỉ Ngưng, hắn không biếtphải làm sao hầu hạ một người phụ nữa uống rượu say. Trở lại biệt thự, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng xuống xe, đi vào bên trongnói với chị Lý đang chờ bọn họ: “Chị Lý, Ngưng Nhi uống rượu say,chị kêu đầubếp nấu canh giải rượu.” “Hỗn đản!” Chỉ Ngưng lại bắt đầu kêu to, làm người hầu trong phòng khách giậtnảy mình. “Được, anh là hỗn đản, anh thực xin lỗi em!” Một câu “anh là hỗn đản” này của Hoàng Phủ Thần Phong làm cho người hầu đều sợngây người. “Hỗn đản” nơi này nhìn thực quen mắt a!” Chỉ Ngưng trái một câu hỗn đản, phải mộtcâu hỗn đản gọi Hoàng Phủ Thần Phong. “Đây là nhà của chúng ta, em đương nhiên thấy quen mắt.” Hoàng Phủ Thần Phongôm Chỉ Ngưng đến phòng tắm, chuẩn bị đem một thân mùi rượu của Chỉ Ngưng rửasạch sẽ. “Nhà của chúng ta? Ha ha” nơi này” nơi này nhất định” nhất định có rất nhiềuđàn bà tới qua, tôi không muốn ở” ở đây, tôi” tôi phải đi.” Chỉ Ngưng không đểý thân thể trần truồng, nghĩ muốn chạy ra khỏi bồn tắm, hoàn hảo bị Hoàng PhủThần Phong kịp thời ôm lấy. “Nơi này chỉ có một người phụ nữ từng tới là em, hơn nữa còn ở lâu như vậy.”Hoàng Phủ Thần Phong lại lần nữa ôm Chỉ Ngưng vào bồn tắm, giải thích với cô,mặc kệ Chỉ Ngưng có nghe lọt tai hay không, hắn cũng giải thích. Chỉ Ngưng rốt cục thét lên mệt mỏi, nằm trong bồn tắm ngủ luôn một giấc. Hoàng Phủ Thần Phong tắm cho Chỉ Ngưng xong liền ôm cô trở về giường. Ngay khiHoàng Phủ Thần Phong muốn đi xuống lầu hỏi chị Lý canh giải rượu nấu xong chưa,Chỉ Ngưng lại bắt đầu gọi Hoàng Phủ Thần Phong. “Phong” không cần đi” không có anh, em ngủ không được.” Chỉ Ngưng khóc nói. Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng rốt cục có chút ‘bình thường’ rồi, rốt cụckhông mắng hắn là hỗn đản nữa, hắn rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên ngày hôm nay.Hắn đến bên giường, “Ngưng Nhi ngoan, anh không đi, ngoan, ngủ đi!” Hoàng PhủThần Phong ôm Chỉ Ngưng. Chỉ Ngưng cảm nhận được Hoàng Phủ Thần Phong ôm mình, cô liền mang theo thươngtâm, an tâm ngủ. Nhìn hắn ôm cô như vậy, tối nay sẽ không so đo với hắn, cóchuyện gì ngày mai sẽ giải quyết là được.
|
Chương 59 : Màu đỏ Tulip “A” đầu đau quá!” Buổi sáng, Chỉ Ngưng vật lộn ngồidậy từ trên giường, lấy tay dùng sức gõ đầu. Khi cúi đầu, cô trông thấy HoàngPhủ Thần Phong cũng ngủ trên giường, trong đầu của cô lại tái hiện một màn ngàyhôm qua kia, nghĩ đi nghĩ lại, Chỉ Ngưng không để ý đầu đang đau, xuống giường. Có lẽ bị động tác của Chỉ Ngưng đánh thức, Hoàng Phủ Thần Phong cũng tỉnh. Vừahay hắn nhìn thấy Chỉ Ngưng muốn đi ra ngoài, “Ngưng Nhi, em muốn đi đâu?” “Tôi không muốn nói cho anh biết, tránh ra.” Chỉ Ngưng tiếp tục đi lên phíatrước, cũng không thèm liếc qua Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận, hắn từphía sau ôm eo cô, cằm chống trên vai, ngửi mùi hương từ cơ thể cô: “Ngưng Nhi,em đang ghen sao?” “Hừ! Ai đang ghen? Anh thả tôi ra!” Chỉ Ngưng nghĩ dùng tay đẩy Hoàng Phủ ThầnPhong ra, nhưng trái lại bị hắn bắt được. “Ngưng Nhi, em không nghe anh giải thích, cũng không muốn để ý đến anh sao?” “Tôi nhìn thấy, nghe thấy, anh còn muốn giải thích cái gì?” Nói xong, Chỉ Ngưngliền cúi đầu khóc. “Ngưng Nhi ngoan, đừng khóc. Sự thật căn bản không phải như em nhìn thấy, nếunhư em ở đó nhìn thêm một chút nữa, em sẽ không tức giận, cũng sẽ không chạytới quán bar uống rượu.” Hoàng Phủ Thần Phong xoay người Chỉ Ngưng lại, giúp côlau nước mắt. “Nhưng, rõ ràng tôi nhìn thấy…” “Bảo bối, hiện tại, chúng ta ngồi xuống, em nghe anh giải thích được không?”Hoàng Phủ Thần Phong dắt Chỉ Ngưng đến ngồi trên ghế ở ban công, hai người mặtđối mặt với nhau. “Đầu tiên, người phụ nữ kia không có sự đồng ý của nhân viênlễ tân, là tự mình xông vào, sau đó, cô ta đến phòng làm việc của anh lúc thưký Trương không có ở ngoài, cho nên cô ta mới vào được. Thứ hai, sau khi cô tavào liền trực tiếp quấn lấy anh, dán lên trên người anh không chịu xuống. Saukhi em bỏ đi, anh nói cô ta cút đi.” “Cô ta còn đùa nghịch nhẫn em tặng cho anh.” Chỉ Ngưng nhỏ giọng nói thầm. “Chính là thời điểm cô ta chạm vào chiếc nhẫn, anh liền dùng sức đẩy cô ta ra!Ngưng Nhi, thực xin lỗi, hẳn là lúc cô ta ôm anh anh nên đẩy cô ta ra ngay. Bảobối, không nên tức giận được không?” “Quên đi, lần này em không so đo với anh.” Chỉ Ngưng rất ‘hào phóng’ tha thứcho Hoàng Phủ Thần Phong. “Ngưng Nhi, em không tức giận nữa sao?” “Anh cũng đã giải thích, em còn tức cái gì? Em không nhỏ mọn như vậy.” “Cũng đã giải thích xong rồi, chúng có thể đi ăn điểm tâm được chứ? “Vâng! Nói đến chuyện ăn điểm tâm, em mới nhớ tới em ngày hôm qua bị anh làmcho tức giận, cơm cũng không ăn, hiện tại thật đói.” Chỉ Ngưng đáng yêu vuốtvuốt cái bụng đã xẹp lép của mình. Đột nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghĩ tới hôm qua tại quán bar, Nhan Nặc Tư nóivới hắn “Chỉ Ngưng thiếu chút nữa bị xem đâm chết”, Hoàng Phủ Thần Phong liềnhướng bóng lưng Chỉ Ngưng hô to: “Hàn Chỉ Ngưng, em đáng chết, em đứng lại choanh!” Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong lại có chuyện gì, cô ủy khuất quayđầu, “Tại sao lại mắng em? Em có làm gì sai sao?” “Anh là tức giận em ngày hôm qua thiếu chút nữa bị xe đâm, cho dù em có tứcgiận như thế nào, cho dù có ghen như thế nào em cũng phải chú ý an toàn chứ!Vạn nhất ngày hôm qua không được Nhan Nặc Tư cứu, em thật sự bị xe đâm, vậyphải làm thế nào?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong thật sự rất tức giận, đềunhanh tức điên lên rồi, trời mới biết khi hắn nghe nói Chỉ Ngưng thiếu chút nữabị xe đâm, tim hắn muốn ngừng đập rồi. “Đó là bởi vì ngày hôm qua em thật sự tức giận đến điên mất! Khi đó em cũngkhông biết mình như thế nào rời khỏi công ty. Hơn nữa thời điểm em đến công ty,mọi người còn chỉ trỏ em, không điên mới là lạ.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng ôm lấy Chỉ Ngưng, “Thực xin lỗi, Ngưng Nhi.” “Được rồi! Em không sao, xuống dưới ăn điểm tâm a! Em chết đói rồi.” “Được, vậy xuống lầu anh đút cho em no bụng.” Ăn xong bữa sáng, Chỉ Ngưng đáp ứng Hoàng Phủ Thần Phong muốn cùng cô đến côngty. Nhân viên công ty nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng lại lần nữađi bên cạnh nhau, lời đồn “Hàn Chỉ Ngưng bị vứt bỏ” tự nhiên tự dập tắt. ————-LOVE———— Hôm nay, Chỉ Ngưng muốn đến công ty để lấy bộ trang sức tặng ẹ Hoàng Phủ,bởi vì mấy hôm trước, Hoàng Phủ Thần Phong đã đưa đến bộ phận sản xuất để chếtác thành thành phẩm. Hiện tại, Chỉ Ngưng đã không thể chờ được nữa, cô muốn đến xem thành phẩm. Chỉ Ngưng nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong, sốt ruột hỏi:“Phong, em tới lấy quà cho bá mẫu, đồ đâu?” Hoàng Phủ Thần Phong buông bản báo cáo trong tay xuống, nhìn Chỉ Ngưng nói:“Bây giờ anh và em đi lấy!” “Được, đi mau, em rất muốn nhìn xem a!” Chỉ Ngưng kéo Hoàng Phủ Thần Phong đứnglên. “Cẩn thận một chút, chậm rãi đi, không cần té ngã.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấyChỉ Ngưng, lo lắng cô sẽ té ngã. Chỉ Ngưng khoác tay Hoàng Phủ Thần Phong, “Bởi vì có Phong ở đây! Cho nên emkhông cần lo lắng sẽ té ngã, anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?” Công phu làmnũng của Chỉ Ngưng với Hoàng Phủ Thần Phong càng ngày càng lợi hại. “Cho dù có anh ở đây, em cũng phải chú ý a! Vạn nhất anh không kịp đỡ em, vậyphải làm thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong xoa xoa đầu Chỉ Ngưng. “Bởi vì em biết rõ anh sẽ không, chỉ khi ở bên cạnh anh em mới hấp tấp như vậy,bình thường một mình em rất cẩn thận.” Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng đến bộ phận sản xuất. Mọi người ở bộphận sản xuất chằm chằm nhìn vào vị tổng tài không thường đến bộ phận bọn họnày, không nghĩ tới, hôm nay lại tới. Có nữ công nhân còn lén lút lấy điệnthoại ra chụp ảnh Hoàng Phủ Thần Phong. “Tổng tài, thành phẩm đã xong, ngài xem xem có vấn đề gì không?” Giám đốc bộphận sản xuất tay đeo găng tay, cẩn thận mở hộp ra, cũng đưa cho Hoàng Phủ ThầnPhong và Chỉ Ngưng một đôi găng tay. “Ngưng Nhi, em xem một chút, cảm thấy như thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong giúpChỉ Ngưng đeo găng tay vào, hỏi cô. Bộ trang sức này, chỉ Ngưng chọn màu đỏ Tulip làm chủ đề. Chỉ Ngưng cầm lấychiếc nhẫn, cẩn thận nhìn. Cô không hi vọng quà tặng ẹ Hoàng Phủ có bất kỳvấn đề nào. Tuy cô tin tưởng trình độ của công ty ‘Earl’ nhưng vẫn là tự tayxem xét cho kỹ đi. “Phong, anh cảm thấy bá mẫu sẽ thích sao?” Chỉ Ngưng đưa nhẫn đến trước mặtHoàng Phủ Thần Phong. “Sao có thể không thích? Quả thực là Perfect, huống hồ, đây là em tặng.” “Ha ha, vậy là tốt rồi.” Chỉ Ngưng cầm lấy chiếc hộp, vui vẻ nở nụ cười, “Quảnlí, đã làm phiền anh.” “Đây là việc tôi phải làm, không có gì phiền toái.” Nói giỡn sao, hắn làm saodám thấy phiền toái? “Ngưng Nhi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa.” Hoàng Phủ Thần Phong đem nhẫn bỏvào trong hộp, dắt Chỉ Ngưng rời khỏi văn phòng quản lý. “Tổng tài thỉnh đi thong thả, Hàn tiểu thư thỉnh đi thong thả, tạm biệt!” Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đi vàothang máy. Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong kêu Tiểu Bân gửi bộ trang sức đến Mĩ.
|
Chương 60 : Cũ và mới Sau khi rời khỏi công ty, Chỉ Ngưng muốn đi dạo phố.Cô muốn tặng một món quà cho chị Lý, bởi vì cô cảm thấy mình thật không có ýtứ, dù sao thời gian dài như vậy, chị Lý chăm sóc cô giống như chăm sóc con gáivậy. Chỉ Ngưng nhàn nhã đi dạo trong cao ốc 101, phía sau có hai nhân viên bảo vệ đitheo cô. Thời điểm Chỉ Ngưng đi qua cửa hàng chuyên bán đồ LV,cô nhìn thấy rất nhiều đồ thích hợp với Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng tùytiện đi vào, khi cô nhìn thấy một chiếc sơ mi số lượng có hạn, cô dừng bước nóivới nhân viên bán hàng: “Phiền cô giúp tôi đem gói chiếc áo này lại.” “Thực xin lỗi, tiểu thư, nếu như ngài muốn mua chiếc áo này, cần phải đặt hàng,đây chỉ là hàng mẫu. Xin hỏi, ngài có muốn đặt hàng không?” Nhân viên bán hànglễ phép giải thích với Chỉ Ngưng. “Tôi muốn, nhanh nhất bao lâu sẽ nhận được?” “Nhanh nhất là nửa tháng, thỉnh tiểu thư lưu lại địa chỉ, lúc đó chúng tôi sẽđưa đến tận nơi.” “Được.” Chỉ Ngưng ghi lại địa chỉ biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong, sau khighi xong, “Tôi đi xem những cái khác.” Chỉ Ngưng lại tùy tiện đi dạo, vừa vặnngắm thấy một bộ y phục mặc ở nhà, áo màu lam nhạt, quần màu xanh đậm, cô cũngmuốn mua bộ y phục này, “Xin hỏi, bộ y phục này cũng cần đặt hàng sao?” “Không cần, bộ y phục này có sẵn, có thể mua trực tiếp.” “Được, vậy làm phiền giúp tôi gói lại.” Kế tiếp, Chỉ Ngưng lại giúp Hoàng Phủ Thần Phong mua cà vạt, cặp tài liệu, thắtlưng, ví, móc treo chìa khóa, giày da, giày thể theo, kính mắt, đồng hồ” tất cảnhân viên bán hàng đều kinh ngạc nhìn Chỉ Ngưng chọn đồ, bọn họ thậm chí cònhoài nghi Chỉ Ngưng rốt cuộc có đủ tiền để trả hay không. Chỉ Ngưng cuối cùng cũng mua đủ đồ rồi, cô lấy ra thẻ vàng không thời hạn HoàngPhủ Thần Phong đưa cho cô. Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng hôm nay muốn đidạo phố nên đưa tấm thẻ này cho cô. Hắn cũng biết Chỉ Ngưng sẽ không dùng thẻ củahắn, cho nên hắn tịch thu hết thẻ của Chỉ Ngưng, như vậy, cô nhất định phảidùng tấm thẻ hắn đưa cho rồi. Thời điểm nhân viên thu tiền nhìn thấy bốn chứ “Hoàng Phủ Thần Phong” trên máytính, cô mở to mắt nhìn Chỉ Ngưng. Hiện tại cô mới biết, nguyên lai, cô gáiđứng trước mặt cô quen biết Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng bị nhân viên thu tiền nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên liềnhỏi: “Xin hỏi, tấm thẻ này có vấn đề gì sao?” Chỉ Ngưng lại tưởng thẻ Hoàng PhủThần Phong đưa cho cô có vấn đề gì, đang lúc cô muốn lấy điện thoại ra gọi choHoàng Phủ Thần Phong, nhân viên thu tiền liền nói: “Không có” không có vấn đềgì, thực xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của ngài.” Nhân viên thu tiền cungkính đem thẻ vàng trả lại cho Chỉ Ngưng. “Không sao, các người đem áo đưa đến biệt thự của Phong là tốt rồi, cám ơn!” “Không cần khách khí, hoan nghênh lần sau quang lâm.” Một bảo vệ mang một túi lớn đi theo ở phía sau, người còn lại giúp Chỉ Ngưng mởcửa. Kỳ thật, Chỉ Ngưng thật vô cùng không hy vọng có mấy bảo vệ đi theo phíasau cô như vậy, nhưng cho dù cô làm nũng với Hoàng Phủ Thần Phong, tức giận,chiến tranh lạnh với hắn như thế nào đi nữa, hắn cũng ra lệnh cho nhân viên bảovệ đi theo cô. Sau lần Chỉ Ngưng bị bắt cóc, hắn không muốn cô gặp thêm bất kìchuyện gì nữa.. Chỉ Ngưng dự định sau khi mua quà cho Lý tẩu sẽ trở về. Cô quyết định tặng chochị Lý một chiếc vòng ngọc, dù sao chị Lý cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, đeo đồngọc cũng rất phù hợp. Chỉ Ngưng đến cửa hàng bán đồ ngọc, đột nhiên bị một người đàn ông gọi lại, “Emlà Hàn Chỉ Ngưng sao?” “Chỉ Ngưng tiểu thư, xin cẩn thận.” Tiểu Bân đi theo sau cô nói. “Hẳn là không có chuyện gì đâu?” Chỉ Ngưng quay đầu nói với người đàn ông lạlẫm kia: “Anh biết tôi?” “Đương nhiên a! Tôi là con trai người chủ nhà trước kia em thuê phòng ở, hơnnữa, ở trung học chúng ta còn ngồi cùng bàn a! Tần Bách Sâm. Em còn nhớ không?” “A, anh là Bách Sâm, đã lâu không gặp.” “Em có rảnh không? Chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút!” “Được, không có vấn đề.” Đến quán cà phê, Chỉ Ngưng kêu nhân viên bảo vệ đợi ở bên ngoài, cô cùng TầnBách Sâm tiến vào. “Chỉ Ngưng, cuộc sống của em hiện tại như thế nào?” “Rất tốt, tôi bây giờ là nhà thiết kế của công ty trang sức ‘Eral’. Tiền lươngrất cao.” Chỉ Ngưng uống một ngụm cà phê. “Trước đây, tôi đã biết rõ em đối với phương diện này rất có tài. Tập đoàntrang sức ‘Earl’ lớn như vậy, em cũng có thể thi được vào.” “Ha ha, nào có lợi hại như anh nói? Anh thì sao? Bây giờ anh làm nghề gì?” “Kiến trúc sư a! Sau khi tốt nghiệp trung học tôi liền đi Mĩ, cũng vừa trở vềmột tháng trước.” “Lớn lên đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều bạn gái phải không?” “Em cũng biết người tôi vẫn thích là ai, như thế nào? Em dám nói em không biếtsao?” Tần Bách Sâm mập mờ liếc nhìn Chỉ Ngưng. “Ách” cái này” đang lúc Chỉ Ngưng lúng túng thì chuông điện thoại di động củacô vang lên, giải cứu cô khỏi tình huống khó xử này, “Uy, Phong?” “Ngưng Nhi, nhớ anh không? Anh rất nhớ em a!” Mới mấy giờ không gặp mặt, HoàngPhủ Thần Phong đã thấy nhớ Chỉ Ngưng. “Có a! Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?” Chỉ Ngưng hạnh phúc cười. Nhưng Tần Bách Sâm đang ngồi tại trước mặt cô lại thập phần chướng mắt, kỳthật, hắn ở nước ngoài cũng có xem tin tức, cũng nhìn thấy ảnh chụp Hoàng PhủThần Phong và Chỉ Ngưng hạnh phúc ở bên nhau. Xem ra, hắn phải nhanh chân hơnmới được. “Em rất nhanh sẽ trở về.” Chỉ Ngưng còn đang nói chuyện điện thoại với HoàngPhủ Thần Phong. “Bọn Tiểu Bân vẫn theo bảo vệ em chứ?” Hoàng Phủ Thần Phong thật sự lo lắng ChỉNgưng một mình đi dạo phố. “Đương nhiên là có rồi! Vô luận em nói như thế nào, bọn họ vẫn bám rất chặt,anh yên tâm chưa?” “Nếu như anh ở bên cạnh em…, anh sẽ càng thêm yên tâm.” Hoàng Phủ Thần Phongphải đi họp rồi, “Ngưng Nhi, lát nữa em tới công ty hay trực tiếp về nhà?” “Ách” em sẽ đến công ty.” Chỉ Ngưng suy tư ba giây. “Được, vậy em ở văn phòng chờ anh, hiện tại anh phải đi họp rồi, bye bye!” “Bye” Chỉ Ngưng cúp điện thoại, ngượng ngùng nói với Tần Bách Sâm: “Bách Sâm,thật ngại quá, nói chuyện điện thoại lâu như vậy.” “Không có chuyện gì. A! Mấy hôm trước, bạn học cũ của chúng ta nói muốn tổ chứcnhạc hội, em muốn đến không?” Kỳ thật, là chính bản thân hắn tổ chức, muốn tìmlý do cùng Chỉ Ngưng ở chung. “Tôi suy nghĩ một chút đã.” “Được, “ có thể cho tôi số điện thoại của em không? Đến lúc đó tôi có thể gọiđiện thoại cho em.” Vòng một vòng lớn, vẫn là muốn xin số điện thoại của ChỉNgưng. “Được.” Trên thực tế, Chỉ Ngưng không muốn cho hắn số điện thoại của mình,nhưng không cho lại không có ý tứ. Tần Bách Sâm lưu số điện thoại của Chỉ Ngưng vào điện thoại, còn đặc biệt nháymáy một cái cho Chỉ Ngưng. “Bách Sâm, thật ngại quá, tôi còn có việc phải về trước.” “Tôi đưa em về!” Nói xong, Tần Bách Sâm cũng đứng dậy theo Chỉ Ngưng. “Không” không cần.” “ Tạm biệt.” Tần Bách Sâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Chỉ Ngưng đi xa dần. ————-LOVE———— “Tiểu Bân, những đồ này tôi tự cầm lên được.” Chỉ Ngưng muốn cầm lấy mấy túi đồtừ trong tay Tiểu Bân. “Chỉ Ngưng tiểu thư, ngài đừng làm tôi khó xử, Phong thiếu nhìn thấy sẽ mắngtôi. Nói không chừng, ngay cả công việc cũng sẽ không có nữa.” Tiểu Bân chínhlà hiểu được Chỉ Ngưng hay mềm lòng cho nên mới có thể nói tương đối nghiêmtrọng như thế. “Được rồi!” Chỉ Ngưng đã đợi không kịp muốn Hoàng Phủ Thần Phong thử những đồ cô mua chohắn, cho nên, chỉ đọng lại chạy vội vào thang máy, lại chạy trước đến tầng 29,sau đó vừa thở hổn hển vừa đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong. HoàngPhủ Thần Phong nhìn thấy Chỉ Ngưng chạy vào, liền mặc kệ tổng giám đốc cùng banhân viên chủ quản đang ngồi thảo luận ở văn phòng của hắn, ngay lập tức ôm lấyChỉ Ngưng hỏi: “Ngưng Nhi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Bân bọn họkhông đi theo em sao?” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau mồ hôi. “Không có xảy ra chuyện gì hết! Em chỉ là vội vã muốn gặp anh, cho nên mới chạylên đây. Ách, mệt quá! A, bọn Tiểu Bân đang ở phía sau.” Vừa nói xong, Tiểu Bân cùng một nhân viên bảo vệ khác cầm túi đồ đi vào, màtổng giám đốc và nhân viên chủ quản ở bên kia đã bị Hoàng Phủ Thần Phong lãngquên, nhưng không có sự đồng ý của Hoàng Phủ Thần Phong, bọn họ cũng không dámrời đi. Tiểu Bân cơ hồ đem đồ chất đầy ghế salon. “Ngưng Nhi, hôm nay đi chơi có vui không?” Hoàng Phủ Thần Phong tự mình rót lysữa cho Chỉ Ngưng uống. “Khá tốt a!” Chỉ Ngưng đứng lên, tìm trong đống đồ mua sắm thật lâu, rốt cụclấy ra một vài món đồ đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong: “Em không mua đồ ình, chính là toàn bộ đều là mua cho anh. Em còn mua tặng chị Lý một cáivòng ngọc.” “Cái gì? Đều là của anh?” Hoàng Phủ Thần Phong đưa ánh mắt chuyển dời lên đốngđồ. “Đúng vậy! Anh trước tiên lấy ví, chìa khóa, đồng hồ ra đây. Em muốn giúp anhđổi hết.” Hoàng Phủ Thần Phong nghe lời lấy ra, Chỉ Ngưng đem thẻ tín dụng, thẻ VIP vàng,thẻ hội viên trong ví cũ của Hoàng Phủ Thần Phong chuyển sang chiếc ví mới cômua; đem chìa khóa chuyển đến móc chìa khóa mới, đem đồng hồ tháo ra, đeo chiếcmới vào. “Thế nào? Anh có thích không?” “Rất thích, cám ơn em, Ngưng Nhi.” “Là dùng tiền của anh.” “Là em giúp anh chọn.” “Có thể trở về nhà được chưa? Ở đây còn có y phục ở nhà, Tây phục, giày da,giày thể thao, thắt lưng, dây lưng, kính mắt, cà vạt, cặp tài liệu, còn rấtnhiều thứ, về nhà anh có thể từ từ xem!” Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng muốn về nhà, liền bảo những kia chủ quảnkia trở về, sau đó, mình cũng cùng Chỉ Ngưng về nhà. Vừa về tới nhà, Chỉ Ngưng liền lấy ra vòng ngọc đưa đến trước mặt chị Lý: “ChịLý, cái vòng ngọc này là tôi mua, nhưng là dùng tiền của Phong, tôi tặng chochị.” Chỉ Ngưng đeo vòng ngọc lên tay chị Lý. “Chỉ Ngưng tiểu thư, cái này” tôi không dám nhận đâu! Vòng này chỉ cần nhìn quacũng biết rất quý, chị Lý không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận.” Chị Lýmuốn đem vòng ngọc tháo ra. “Chị Lý, chị nhận lấy đi! Chị chăm sóc tôi thật tốt, còn béo lên một kg, tôivốn muốn cám ơn chị đối tốt với tôi như vậy. Đúng không! Phong.” Chỉ Ngưngkhông quên tìm Hoàng Phủ Thần Phong cùng thuyết phục chị Lý. “Đúng! Chị Lý, Ngưng Nhi tặng cho chị, chị hãy nhận đi! Bằng không cô ấy sẽkhông vui.” “Chị Lý” Chỉ Ngưng giả ra bộ dạng sắp khóc, nhìn chị Lý. “Chỉ Ngưng tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng khóc a! Chị Lý nhận.” “Được, chị Lý, chị không được tháo ra nha!” “Được, không tháo, chị Lý đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.” “Phong, chúng ta đi lên đi! Anh đi thử những đồ này.”
|
Chương 60 : Cũ và mới Sau khi rời khỏi công ty, Chỉ Ngưng muốn đi dạo phố.Cô muốn tặng một món quà cho chị Lý, bởi vì cô cảm thấy mình thật không có ýtứ, dù sao thời gian dài như vậy, chị Lý chăm sóc cô giống như chăm sóc con gáivậy. Chỉ Ngưng nhàn nhã đi dạo trong cao ốc 101, phía sau có hai nhân viên bảo vệ đitheo cô. Thời điểm Chỉ Ngưng đi qua cửa hàng chuyên bán đồ LV,cô nhìn thấy rất nhiều đồ thích hợp với Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng tùytiện đi vào, khi cô nhìn thấy một chiếc sơ mi số lượng có hạn, cô dừng bước nóivới nhân viên bán hàng: “Phiền cô giúp tôi đem gói chiếc áo này lại.” “Thực xin lỗi, tiểu thư, nếu như ngài muốn mua chiếc áo này, cần phải đặt hàng,đây chỉ là hàng mẫu. Xin hỏi, ngài có muốn đặt hàng không?” Nhân viên bán hànglễ phép giải thích với Chỉ Ngưng. “Tôi muốn, nhanh nhất bao lâu sẽ nhận được?” “Nhanh nhất là nửa tháng, thỉnh tiểu thư lưu lại địa chỉ, lúc đó chúng tôi sẽđưa đến tận nơi.” “Được.” Chỉ Ngưng ghi lại địa chỉ biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong, sau khighi xong, “Tôi đi xem những cái khác.” Chỉ Ngưng lại tùy tiện đi dạo, vừa vặnngắm thấy một bộ y phục mặc ở nhà, áo màu lam nhạt, quần màu xanh đậm, cô cũngmuốn mua bộ y phục này, “Xin hỏi, bộ y phục này cũng cần đặt hàng sao?” “Không cần, bộ y phục này có sẵn, có thể mua trực tiếp.” “Được, vậy làm phiền giúp tôi gói lại.” Kế tiếp, Chỉ Ngưng lại giúp Hoàng Phủ Thần Phong mua cà vạt, cặp tài liệu, thắtlưng, ví, móc treo chìa khóa, giày da, giày thể theo, kính mắt, đồng hồ” tất cảnhân viên bán hàng đều kinh ngạc nhìn Chỉ Ngưng chọn đồ, bọn họ thậm chí cònhoài nghi Chỉ Ngưng rốt cuộc có đủ tiền để trả hay không. Chỉ Ngưng cuối cùng cũng mua đủ đồ rồi, cô lấy ra thẻ vàng không thời hạn HoàngPhủ Thần Phong đưa cho cô. Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng hôm nay muốn đidạo phố nên đưa tấm thẻ này cho cô. Hắn cũng biết Chỉ Ngưng sẽ không dùng thẻ củahắn, cho nên hắn tịch thu hết thẻ của Chỉ Ngưng, như vậy, cô nhất định phảidùng tấm thẻ hắn đưa cho rồi. Thời điểm nhân viên thu tiền nhìn thấy bốn chứ “Hoàng Phủ Thần Phong” trên máytính, cô mở to mắt nhìn Chỉ Ngưng. Hiện tại cô mới biết, nguyên lai, cô gáiđứng trước mặt cô quen biết Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng bị nhân viên thu tiền nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên liềnhỏi: “Xin hỏi, tấm thẻ này có vấn đề gì sao?” Chỉ Ngưng lại tưởng thẻ Hoàng PhủThần Phong đưa cho cô có vấn đề gì, đang lúc cô muốn lấy điện thoại ra gọi choHoàng Phủ Thần Phong, nhân viên thu tiền liền nói: “Không có” không có vấn đềgì, thực xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của ngài.” Nhân viên thu tiền cungkính đem thẻ vàng trả lại cho Chỉ Ngưng. “Không sao, các người đem áo đưa đến biệt thự của Phong là tốt rồi, cám ơn!” “Không cần khách khí, hoan nghênh lần sau quang lâm.” Một bảo vệ mang một túi lớn đi theo ở phía sau, người còn lại giúp Chỉ Ngưng mởcửa. Kỳ thật, Chỉ Ngưng thật vô cùng không hy vọng có mấy bảo vệ đi theo phíasau cô như vậy, nhưng cho dù cô làm nũng với Hoàng Phủ Thần Phong, tức giận,chiến tranh lạnh với hắn như thế nào đi nữa, hắn cũng ra lệnh cho nhân viên bảovệ đi theo cô. Sau lần Chỉ Ngưng bị bắt cóc, hắn không muốn cô gặp thêm bất kìchuyện gì nữa.. Chỉ Ngưng dự định sau khi mua quà cho Lý tẩu sẽ trở về. Cô quyết định tặng chochị Lý một chiếc vòng ngọc, dù sao chị Lý cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, đeo đồngọc cũng rất phù hợp. Chỉ Ngưng đến cửa hàng bán đồ ngọc, đột nhiên bị một người đàn ông gọi lại, “Emlà Hàn Chỉ Ngưng sao?” “Chỉ Ngưng tiểu thư, xin cẩn thận.” Tiểu Bân đi theo sau cô nói. “Hẳn là không có chuyện gì đâu?” Chỉ Ngưng quay đầu nói với người đàn ông lạlẫm kia: “Anh biết tôi?” “Đương nhiên a! Tôi là con trai người chủ nhà trước kia em thuê phòng ở, hơnnữa, ở trung học chúng ta còn ngồi cùng bàn a! Tần Bách Sâm. Em còn nhớ không?” “A, anh là Bách Sâm, đã lâu không gặp.” “Em có rảnh không? Chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút!” “Được, không có vấn đề.” Đến quán cà phê, Chỉ Ngưng kêu nhân viên bảo vệ đợi ở bên ngoài, cô cùng TầnBách Sâm tiến vào. “Chỉ Ngưng, cuộc sống của em hiện tại như thế nào?” “Rất tốt, tôi bây giờ là nhà thiết kế của công ty trang sức ‘Eral’. Tiền lươngrất cao.” Chỉ Ngưng uống một ngụm cà phê. “Trước đây, tôi đã biết rõ em đối với phương diện này rất có tài. Tập đoàntrang sức ‘Earl’ lớn như vậy, em cũng có thể thi được vào.” “Ha ha, nào có lợi hại như anh nói? Anh thì sao? Bây giờ anh làm nghề gì?” “Kiến trúc sư a! Sau khi tốt nghiệp trung học tôi liền đi Mĩ, cũng vừa trở vềmột tháng trước.” “Lớn lên đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều bạn gái phải không?” “Em cũng biết người tôi vẫn thích là ai, như thế nào? Em dám nói em không biếtsao?” Tần Bách Sâm mập mờ liếc nhìn Chỉ Ngưng. “Ách” cái này” đang lúc Chỉ Ngưng lúng túng thì chuông điện thoại di động củacô vang lên, giải cứu cô khỏi tình huống khó xử này, “Uy, Phong?” “Ngưng Nhi, nhớ anh không? Anh rất nhớ em a!” Mới mấy giờ không gặp mặt, HoàngPhủ Thần Phong đã thấy nhớ Chỉ Ngưng. “Có a! Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?” Chỉ Ngưng hạnh phúc cười. Nhưng Tần Bách Sâm đang ngồi tại trước mặt cô lại thập phần chướng mắt, kỳthật, hắn ở nước ngoài cũng có xem tin tức, cũng nhìn thấy ảnh chụp Hoàng PhủThần Phong và Chỉ Ngưng hạnh phúc ở bên nhau. Xem ra, hắn phải nhanh chân hơnmới được. “Em rất nhanh sẽ trở về.” Chỉ Ngưng còn đang nói chuyện điện thoại với HoàngPhủ Thần Phong. “Bọn Tiểu Bân vẫn theo bảo vệ em chứ?” Hoàng Phủ Thần Phong thật sự lo lắng ChỉNgưng một mình đi dạo phố. “Đương nhiên là có rồi! Vô luận em nói như thế nào, bọn họ vẫn bám rất chặt,anh yên tâm chưa?” “Nếu như anh ở bên cạnh em…, anh sẽ càng thêm yên tâm.” Hoàng Phủ Thần Phongphải đi họp rồi, “Ngưng Nhi, lát nữa em tới công ty hay trực tiếp về nhà?” “Ách” em sẽ đến công ty.” Chỉ Ngưng suy tư ba giây. “Được, vậy em ở văn phòng chờ anh, hiện tại anh phải đi họp rồi, bye bye!” “Bye” Chỉ Ngưng cúp điện thoại, ngượng ngùng nói với Tần Bách Sâm: “Bách Sâm,thật ngại quá, nói chuyện điện thoại lâu như vậy.” “Không có chuyện gì. A! Mấy hôm trước, bạn học cũ của chúng ta nói muốn tổ chứcnhạc hội, em muốn đến không?” Kỳ thật, là chính bản thân hắn tổ chức, muốn tìmlý do cùng Chỉ Ngưng ở chung. “Tôi suy nghĩ một chút đã.” “Được, “ có thể cho tôi số điện thoại của em không? Đến lúc đó tôi có thể gọiđiện thoại cho em.” Vòng một vòng lớn, vẫn là muốn xin số điện thoại của ChỉNgưng. “Được.” Trên thực tế, Chỉ Ngưng không muốn cho hắn số điện thoại của mình,nhưng không cho lại không có ý tứ. Tần Bách Sâm lưu số điện thoại của Chỉ Ngưng vào điện thoại, còn đặc biệt nháymáy một cái cho Chỉ Ngưng. “Bách Sâm, thật ngại quá, tôi còn có việc phải về trước.” “Tôi đưa em về!” Nói xong, Tần Bách Sâm cũng đứng dậy theo Chỉ Ngưng. “Không” không cần.” “ Tạm biệt.” Tần Bách Sâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Chỉ Ngưng đi xa dần. ————-LOVE———— “Tiểu Bân, những đồ này tôi tự cầm lên được.” Chỉ Ngưng muốn cầm lấy mấy túi đồtừ trong tay Tiểu Bân. “Chỉ Ngưng tiểu thư, ngài đừng làm tôi khó xử, Phong thiếu nhìn thấy sẽ mắngtôi. Nói không chừng, ngay cả công việc cũng sẽ không có nữa.” Tiểu Bân chínhlà hiểu được Chỉ Ngưng hay mềm lòng cho nên mới có thể nói tương đối nghiêmtrọng như thế. “Được rồi!” Chỉ Ngưng đã đợi không kịp muốn Hoàng Phủ Thần Phong thử những đồ cô mua chohắn, cho nên, chỉ đọng lại chạy vội vào thang máy, lại chạy trước đến tầng 29,sau đó vừa thở hổn hển vừa đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong. HoàngPhủ Thần Phong nhìn thấy Chỉ Ngưng chạy vào, liền mặc kệ tổng giám đốc cùng banhân viên chủ quản đang ngồi thảo luận ở văn phòng của hắn, ngay lập tức ôm lấyChỉ Ngưng hỏi: “Ngưng Nhi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Bân bọn họkhông đi theo em sao?” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau mồ hôi. “Không có xảy ra chuyện gì hết! Em chỉ là vội vã muốn gặp anh, cho nên mới chạylên đây. Ách, mệt quá! A, bọn Tiểu Bân đang ở phía sau.” Vừa nói xong, Tiểu Bân cùng một nhân viên bảo vệ khác cầm túi đồ đi vào, màtổng giám đốc và nhân viên chủ quản ở bên kia đã bị Hoàng Phủ Thần Phong lãngquên, nhưng không có sự đồng ý của Hoàng Phủ Thần Phong, bọn họ cũng không dámrời đi. Tiểu Bân cơ hồ đem đồ chất đầy ghế salon. “Ngưng Nhi, hôm nay đi chơi có vui không?” Hoàng Phủ Thần Phong tự mình rót lysữa cho Chỉ Ngưng uống. “Khá tốt a!” Chỉ Ngưng đứng lên, tìm trong đống đồ mua sắm thật lâu, rốt cụclấy ra một vài món đồ đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong: “Em không mua đồ ình, chính là toàn bộ đều là mua cho anh. Em còn mua tặng chị Lý một cáivòng ngọc.” “Cái gì? Đều là của anh?” Hoàng Phủ Thần Phong đưa ánh mắt chuyển dời lên đốngđồ. “Đúng vậy! Anh trước tiên lấy ví, chìa khóa, đồng hồ ra đây. Em muốn giúp anhđổi hết.” Hoàng Phủ Thần Phong nghe lời lấy ra, Chỉ Ngưng đem thẻ tín dụng, thẻ VIP vàng,thẻ hội viên trong ví cũ của Hoàng Phủ Thần Phong chuyển sang chiếc ví mới cômua; đem chìa khóa chuyển đến móc chìa khóa mới, đem đồng hồ tháo ra, đeo chiếcmới vào. “Thế nào? Anh có thích không?” “Rất thích, cám ơn em, Ngưng Nhi.” “Là dùng tiền của anh.” “Là em giúp anh chọn.” “Có thể trở về nhà được chưa? Ở đây còn có y phục ở nhà, Tây phục, giày da,giày thể thao, thắt lưng, dây lưng, kính mắt, cà vạt, cặp tài liệu, còn rấtnhiều thứ, về nhà anh có thể từ từ xem!” Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng muốn về nhà, liền bảo những kia chủ quảnkia trở về, sau đó, mình cũng cùng Chỉ Ngưng về nhà. Vừa về tới nhà, Chỉ Ngưng liền lấy ra vòng ngọc đưa đến trước mặt chị Lý: “ChịLý, cái vòng ngọc này là tôi mua, nhưng là dùng tiền của Phong, tôi tặng chochị.” Chỉ Ngưng đeo vòng ngọc lên tay chị Lý. “Chỉ Ngưng tiểu thư, cái này” tôi không dám nhận đâu! Vòng này chỉ cần nhìn quacũng biết rất quý, chị Lý không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận.” Chị Lýmuốn đem vòng ngọc tháo ra. “Chị Lý, chị nhận lấy đi! Chị chăm sóc tôi thật tốt, còn béo lên một kg, tôivốn muốn cám ơn chị đối tốt với tôi như vậy. Đúng không! Phong.” Chỉ Ngưngkhông quên tìm Hoàng Phủ Thần Phong cùng thuyết phục chị Lý. “Đúng! Chị Lý, Ngưng Nhi tặng cho chị, chị hãy nhận đi! Bằng không cô ấy sẽkhông vui.” “Chị Lý” Chỉ Ngưng giả ra bộ dạng sắp khóc, nhìn chị Lý. “Chỉ Ngưng tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng khóc a! Chị Lý nhận.” “Được, chị Lý, chị không được tháo ra nha!” “Được, không tháo, chị Lý đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.” “Phong, chúng ta đi lên đi! Anh đi thử những đồ này.”
|
Chương 61 : Nhạc hội & nguôi giận Tần Bách Sâm gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, nói hôm naycó tổ chức nhạc hội, hỏi xem cô có muốn đi không. Chỉ Ngưng suy nghĩ một chút,thấy đã rất lâu chưa gặp lại bạn bè thời trung học, cho nên cô đáp ứng. Chỉ Ngưng mặc bộ âu phục mẹ Hoàng Phủ mua cho cô khi còn ở Mĩ đến nhạc hội.Thời điểm Chỉ Ngưng tới cũng đã có không ít người đang ở đó. Vài người nhanh mắt đã nhìn thấy chỉ Ngưng rồi, “Ai” Hàn Chỉ Ngưng đến kìa.” “Chỉ Ngưng, cậu thật là càng ngày càng đẹp” “Chỉ Ngưng, nghe nói bây giờ cậu là nhà thiết kế của ‘Earl’?” “Đúng vậy! Tôi đã từng thấy trang sức do cậu thiết kế tại cửa hàng của ‘Earl’.” Từ lúc Chỉ Ngưng xuất hiện, nửa câu cũng chưa nói, chỉ nghe bọn họ hỏi đông hỏitây, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: xem ra, bọn họ hẳn là đều xem qua những tintức giải trí hoặc những tin tức thương mại. “Ha ha! Thật vậy sao? Vậy cậu cómua không?” “Chẳng lẽ cậu không biết trang sức của ‘Earl’ đắt như thế nào sao? Có một lầntôi theo giúp bằng hữu đi mua nhẫn cưới, kết quả sau khi vào xem đã bị giá cảhù chết không dám mua.” Tuy Chỉ Ngưng thiết kế trang sức, nhưng cô không rõ lắm trang sức do mình thiếtkế có đắt hay không, xem ra, trở về phải hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem hắn địnhgiá trang sức do cô thiết kế là bao nhiêu mới được. “ Chờ đến khi cậu kết hôn, tôi sẽ đi mua cùng cậu. Sẽ giảm giá cho cậu đượckhông?” “Được! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Người này là bạntốt của Chỉ Ngưng, trước kia, rất chiếu cố Chỉ Ngưng. “Chỉ Ngưng, thời gian trước, tin tức một mực nói, bây giờ em ở cùng tổng tài‘Earl’, có thật không?” Tần Bách Sâm dù biết Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phongở cùng một chỗ, nhưng hắn vấn muốn cùng Chỉ Ngưng xác nhận lại. “Đúng a! Tôi nhìn thấy trên báo giải trí có ảnh cậu và Phong đại thiếu rất thânmật.” Hiện tại kêu Chỉ Ngưng trực tiếp trả lời vấn đề này, cô thật đúng là có chútngượng ngùng, trước kia đối diện với mấy cái này vấn đề này đều có Hoàng PhủThần Phong trả lời, nhưng hôm nay, cô không biết nên nói như thế nào? Cô thậtsự hoài nghi những người này đều là phóng viên, bằng không, cũng sẽ không mộtmức bám lấy cô không tha thế này. “Ách” cái này”, tôi và anh ấy cùng một chỗ đãsắp hai năm.” Ở đây có không ít đàn ông, trước kia đều thầm mến Chỉ Ngưng, vốn còn muốn thừadịp hôm nay một lần nữa theo đuổi cô. Nhưng khi nghe cô xác nhận cô và HoàngPhủ Thần Phong thực sự ở cùng một chỗ với nhau, bọn họ liền hoàn toàn từ bỏ.Mình lấy cái gì để cạnh tranh với một người đàn ông độc thân hoàng kim có giátrị nhất toàn cầu? Nhưng cái ý nghĩ này cũng không phải toàn bộ mọi người đềuthừa nhận, ngoại trừ Tần Bách Sâm. Đang lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ, Tiểu Bân canh giữ ở phía ngoài bước vào. Hắnđi đến bên người Chỉ Ngưng nói: “Tiểu thư, Phong thiếu gọi điện thoại cho tôi,hắn nói cô vì sao không nhận điện thoại?” Nghe xong lời Tiểu Bân nói…, Chỉ Ngưng vội vàng mở ví của mình ra, nguyênlai, cô quên mang điện thoại. Chỉ Ngưng ngượng ngùng nói: “Tôi quên mang theođiện thoại.” Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiểu Bân lại vang lên, Tiểu Bân nhận điệnthoại, sau đó, hắn đưa di động cho Chỉ Ngưng: “Tiểu thư, Phong thiếu, ngài ấykêu cô nghe.” Chỉ Ngưng có chút sợ hãi cầm lấy điện thoại, bởi vì, Hoàng Phủ Thần Phong khẳngđịnh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, nhưng cô đều không nhận, Hoàng PhủThần Phong nhất định lo lắng gần chết. Toàn bộ mọi người đã yên tĩnh, muốn nghe Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nóichuyện điện thoại. “Uy, Phong?” Chỉ Ngưng rất cẩn thận nói, ngay cả thở mạnh cũng không dám. “Hàn Chỉ Ngưng, em có biết anh gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em hay không, emrõ ràng một cuộc đều không nhận, nói, vì sao không nhận điện thoại?” Hoàng PhủThần Phong tức giận gào thét lớn. Chỉ sợ lúc này, người nào tiến vào văn phòngcủa Hoàng Phủ Thần Phong đều không thể tránh khỏi cơn giận này. “Phong, thực xin lỗi, em sai rồi, em quên mang theo điện thoại! Em biết emkhông nên sơ ý như vậy. Phong, anh không nên tức giận! Anh vừa mới mắng rấtnhiều người đúng không? Phong, em thật sự sai rồi, không nên hại anh lo lắngnhư vậy” Chỉ Ngưng biết, hiện tại chỉ cần cô nói vài lời dễ nghe, nói lời xinlỗi, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định sẽ bớt giận. Những bạn học trước kia nghe được Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyệnđiện thoại đều cảm thấy ghen ghét. Đàn ông là ghen ghét Hoàng Phủ Thần Phong,phụ nữ là ghen ghét Chỉ Ngưng. Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghe được thanh âm mềm mại của Chỉ Ngưng, lửagiận lập tức liền tiêu tơn hơn phân nửa, còn nửa non buổi tối sẽ ‘giải quyết’:“Ngưng Nhi, em thật đúng là hiểu rõ anh. Bất quá, anh còn chưa hết tức giậnhoàn toàn. Anh còn chưa ăn cơm, em đến ăn cơm với anh.” “Nhưng em đã ăn cơm xong.” “Em rốt cuộc có đến không?” Hoàng Phủ Thần Phong hạ giọng. “Được rồi! Em tới là được.” “Ha ha! Như vậy mới ngoan.” Chỉ Ngưng đưa di động trả lại cho Tiểu Bân, lại nói với những bạn học trướckia: “Thật ngại quá! Tôi có việc phải về trước.” “Chỉ Ngưng, những người bảo vệ kia là bảo vệ của cậu sao?” “Đúng vậy! Phong đại thiếu đối với cậu thật là tốt!” “Chỉ Ngưng, tôi đưa em ra ngoài!” Tần Bách Sâm nói. Tiểu Bân nghe thấy Tần Bách Sâm muốn đưa Chỉ Ngưng ra ngoài, liền lập tức cảnTần Bách Sâm lại, nói: “Vị tiên sinh này, không cần làm phiền anh, chúng tôi làngười chuyên bảo vệ Chỉ Ngưng tiểu thư, chúng tôi sẽ đưa tiểu thư ra ngoài.” Những người kia nhìn thấy Tần Bách Sâm không có việc gì đi gây chuyện, còn tựlàm mình xấu hổ như vậy, đều nhỏ giọng cười. “Tôi đi trước, sẽ liên lạc sau! Bye!” Nói xong, bảo vệ liền mở cửa, Tiểu Bân đitheo sau Chỉ Ngưng ra ngoài. “Ai! Hàn Chỉ Ngưng kia thật đúng là tốt số, nghe nói, hai năm qua, Phong đạithiếu đều vì Chỉ Ngưng mà rời khỏi những nơi tiệc tùng chơi bời.” “Nói đúng hơn là những nơi đó hắn đều không tới.” “Phong đại thiếu đẹp trai như vậy, mê người như vậy, quan trọng nhất là, tiềncủa hắn nhiều đến nỗi mấy đời cũng không dùng hết, các người đã xem bảng danhsách những người giàu nhất chưa? Phong đại thiếu kia vừa leo lên đứng đầubảng.” Chỉ Ngưng khúm núm đứng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu như học sinhtiểu học mắc lỗi: “Phong, em đã trở về.” Hoàng Phủ Thần Phong xem xong phần văn kiện cuối cùng, rốt cục ngẩng đầu,“Chúng ta đi ăn cơm thôi!” “Anh không tức giận nữa?” “Nói thực thì còn một chút, một chút này chờ đến tối sẽ biến mất a!” Chỉ Ngưng lập tức hiểu được đến tối là có ý gì, “Anh đáng ghét!” Chỉ Ngưng đỏmặt, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Phong, hôm nay em đến nhạc hội cũngbạn học cũ, sau đó em đáp ứng một người bạn tốt của em, khi cô ấy kết hôn, côấy đến cửa hàng của công ty để mua nhẫn, có thể được giảm giá.” “Công ty của chúng ta bình thường không giảm giá.” Hoàng Phủ Thần Phong cố ýdừng lại một chút. “A? Nhưng em đã đáp ứng cô ấy rồi.” “Nhưng vì em đã nói với người ta…, cho nên có thể.” “Thật vậy sao? Phong, em cực kỳ cực kỳ yêu anh!” Chỉ Ngưng kích động ôm cổHoàng Phủ Thần Phong. “Còn có, em quên hỏi anh, Phong, trang sức do em thiết kếđược bán ở cửa hàng với giá bao nhiêu. Bọn họ nói vốn muốn mua, nhưng mà quáđắt.” “Bình thường thì đại khái là hơn mười vạn!” “Đốivới một số thành phần tri thức mà nói, hình như có chút đắt. Nhưng đối vớinhững đại tổng tài mà nói, hơn mười vạn không thấm vào đâu.” “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!” Vốn cho là, cuộc sống hạnh phúc như vậy có thể kéo dài mãi, ai cũng không thểphá vỡ…
|