Máu Hiếm (Phan Hồn Nhiên)
|
|
Người ta vẫn mong muốn tìm kiếm một ý nghĩa, một thông điệp nào đó trong quá khứ, để giải thích cho những gì đang diễn ra ở thời hiện tại của mình. Nhưng việc nắm bắt ấy vẫn luôn là một thách thức khi theo những cách không thể ngờ đến, các dấu hiệu thường vuột qua tay. Như bụi trong gió. Vinh lảo đảo đứng lên. Khớp gối bủn rủn và lòng tay cóng lạnh. Hơi thở đông cứng trong lòng ngực cậu. Thế là đủ. Cậu không muốn nhìn gì thêm. Ngay khi nhận ra một góc chiếc hòm nằm trong lòng đất, cậu đã nghĩ đến một thi thể được chôn giấu. Nhưng cậu không thể liên hệ nó với hình ảnh ám ảnh cậu suốt thời gian qua. Ám ảnh nhiều đến mức đã có lúc cậu ngỡ những gì nhìn thấy, nghe thấy từ cô bé vũ công ballet vào ngày đầu tiên trong căn phòng áp mái chỉ là một kiểu ảo giác. Rốt cuộc cậu đã không nhầm lẫn. Đôi giày ấy. Bộ váy diễn viên ballet ấy. Sợi dây len buộc tóc ấy. Gương mặt như một đốm sáng mong manh như muốn nhắn nhủ một điều gì đấy… Cô bé muốn gửi đi thông điệp? Có điều gì muốn cậu trợ giúp, khi chỉ là một linh hồn không còn sự sống? Trong khi người nhạc công trẻ quay cuồng với hàng loạt câu hỏi rối ren, Lữ Hòa vẫn quỳ bên chiếc hòm bật nắp. Lấy lại bình tĩnh sau phút choáng váng, cô ta tiếp tục lục kiếm thứ gì đó. Rồi cô ta kéo nhẹ chiếc khăn trùm che kín phần đầu của người chết. - Anh có muốn nhìn không? – Lữ Hòa đột ngột gọi khẽ. - Không! – Cậu thốt ra khó nhọc. - Lại đây! - Tôi nghĩ chúng ta nên về, một khi cô đã tìm ra hoặc trông thấy thứ mà cô cần! - Tôi muốn anh nhìn thấy điều này! – Cô ta ngoảnh hẳn lại, xoáy vào Vinh. Không thể lảng tránh. Vinh đành làm theo yêu cầu. Bên dưới lớp vải phủ là một khoảng trống. Không có dấu tích của mái tóc, hay hộp sọ, như lẽ ra. Đôi mắt sẫm lại trong phát hiện đơn giản mà bất ngờ, cô gái trẻ lẩm bẩm, chia sẻ với người đồng hành: - Không có ai được chôn cất cả! Người ta chỉ đặt vào chiếc hòm bộ váy áo, đôi giày và bó hoa. Một trò ngụy trang đánh lạc hướng cũ rích. Vậy mà tôi vẫn bị họ lừa… - Họ là ai? - Những kẻ tạo ra tôi! Thật kỳ quặc và bất nhã khi gọi cha mẹ mình theo cách như vậy, Vinh nghĩ. Tuy nhiên, lúc này, cậu không muốn chú tâm khía cạnh ngôn từ. Câu hỏi tiếp tục được đặt ra: - Vì sao cô luôn đi tìm chiếc hòm, vào mỗi dịp sinh nhật? - Tôi đã nghĩ rằng, giải đáp cho các câu hỏi về nguồn gốc của mình, chỉ có thể tìm thấy trong chiếc hòm này. - Nguồn gốc? – Càng lúc Vinh càng thấy mờ mịt. Lữ Hòa im bặt. Hồi lâu, vệt khói xanh nhạt mới phả ra khi cô ta thì thào bằng giọng lạnh băng: - Không phải anh tìm cách lọt vào ngôi nhà lớn của chúng tôi, cũng vì mục tiêu giống như tôi sao? - Điều gì khiến cô nghĩ vậy? – Vinh hỏi khẽ, không phải không sững sờ và sợ hãi. - Những kẻ giống nhau thường dễ dàng nhận ra nhau! - Đó là lý do cô chọn tôi để cùng đi đến đây? - Tôi nói rồi! – Sự lạnh lẽo và xa cách bỗng lại choán kín đôi mắt to màu xám tro – Tôi biết anh không hèn nhát. Anh cũng biết giữ bí mật. Một cộng sự hữu ích, là anh. Vinh co nhẹ bàn tay. Những vết lằn sâu. Những vết đứt rướm máu. Cảm giác đau nhói vẫn luôn là một phần của cậu, trơ lì và vô cảm. Nhưng lúc này đây, nó bỗng lên tiếng, nhắc nhở cậu phải đi xa hơn, lật lại vài điều mà nếu cậu bỏ qua, thì những bí mật ấy sẽ mãi mãi nằm trong vùng tăm tối. Vinh nhấn mạnh từng câu ngắn: - Cô không cần cộng sự. Tôi biết. Tất cả những gì cô làm hôm nay, cho thấy, nếu không có tôi, cô vẫn có thể hành động một mình. Vậy hãy nói thật đi, điều gì thật sự khiến cô dẫn tôi đến đây, tham dự vào cuộc tìm kiếm bí mật? Cô gái trẻ đột nhiên bước về phía bờ đất cạnh bên rãnh tối sâu hoắm. Theo đuổi dòng suy nghĩ câm lặng, trong bóng tối, cô ta tựa hồ một thân cây trắng mờ. Lâu, rất lâu, cô ta mới ngoảnh lại. Ánh mắt như hai đốm lân tinh lấp lánh gọi anh bước đến gần. Bằng giọng nói trầm đục phát ra từ đáy sâu lòng ngực, cô ta thì thào: - Ngay cả khi biết mình mạnh, rất mạnh, vẫn có khoảnh khắc, người ta cần thiết có một ai đó bên cạnh. Anh hiểu điều đó, phải không? Một bày tỏ không thể đơn giản hơn. Nhưng với tất cả sự thành thật chất chứa, nó khiến cho người nhạc công trẻ sững lặng. Cậu không chờ đợi một câu trả lời như vậy. Thế nên khi nó vang lên, mọi thứ bên trong cậu bỗng chốc biến hình.
|
Trong một tích tắc, Vinh muốn đưa tay, giữ lấy cô gái lạ lùng ấy. Để cô không trượt đi, không rơi xuống vực tối, không tan biến vào lớp sương mù kiệt quệ. Nhưng cũng chính từ cô, tỏa ra khác biệt nào đó tựa một rào cản mà cậu chưa thể vượt qua. Rốt cuộc, chậu chỉ dám chạm sượt vai áo cô, nói khẽ: - Được rồi! Giờ thì chúng ta quay về thôi! Họ thu dọn nhanh khoảng đất đào bới, đấy cái hòm về vị trí cũ, ném chiếc xẻng gãy lưỡi và những đoạn thừng xuống hố đất. Vung mạnh cây cuốc, Lữ Hòa sắp sửa đập vỡ tan nắp hòm điêu khắc. Một vệt sáng đột nhiên lướt qua óc Vinh. Cậu vội nắm nhẹ khuỷu tay cô ta, ngăn lại: - Khoan! Nếu chỉ nhằm mục tiêu đánh lạc hướng, họ không mang chiếc hòm chôn ở nơi heo hút như thế này đâu! - Sao kia? – Lữ Hòa nhíu mày. - Cô có khả năng ghi nhớ hình ảnh không? – Vinh hỏi nhanh. - Tạm! Sao anh hỏi thế? - Chúng ta cần nhìn kỹ tất cả chuỗi hình chạm nổi trên nắp hòm này. Và cố gắng học thuộc chúng, từng phần chính xác. Học thuộc ở mức, khi nhắm mắt, cả cô hay tôi đều có thể thấy chúng hiện lên, như đã được khắc trực tiếp lên võng mạc của chính mình. Cô gái trẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị bất thường và có vẻ không hề đúng lúc: - Tôi có thể chụp lại chúng, nếu anh muốn, bằng điện thoại! Ý tưởng thực tiễn bị người nhạc công gạt ngay: - Đừng làm việc vô ích. Học thuộc chúng thì hơn. Cô thừa biết, nơi lưu giữ an toàn nhất cho bất cứ thông tin quan trọng nào là trí nhớ của chính nỗi người. Có thể, cô hay tôi sẽ phải dùng đến những hình ảnh này. Không lâu nữa đâu! Rõ ràng, bên dưới giọng nói điềm đạm của người đồng hành, có một điều gì đó vô cùng quan trọng mà nếu khinh suất bỏ qua, cô sẽ chỉ là một kẻ liều lạng và hời hợt. Cạnh bên cô, Vinh im lặng, chú mục vào mặt ván gỗ. Kỹ năng được rèn tập của người chơi nhạc cổ điển lâu năm thật sự hữu ích lúc này. Theo cách học thuộc từng trang ghi nhạc bằng thị giác, vốn được áp dụng khi chơi các bản concerto dài dặc, cậu biến mắt mình thành chiếc camera ghi hình. Chiếc camera chụp lại từng phần thông điệp bí hiểm chạm nổi trên mặt ván dày, lưu vào bộ nhớ trí óc, tuần tự. Lữ Hòa thổi nhẹ đám bụi đen tàn tích của những đóa hoa mục ruỗng, bắt đầu quan sát từng chi tiết nhỏ của dải đường diềm. Cô đã từng nghĩ nó chỉ là sản phẩm của phút sáng tạo ngẫu hứng điên rồ. Nhưng, nó chính là thứ mà bao nhiêu năm qua, cô tìm kiếm. Luôn là vậy, các thông điệp quan trọng không bao giờ đến một cách dễ dàng. Tuy nhiên, nó vẫn hiện diện ở nơi nào đó, chờ một đôi mắt thông tuệ nhận ra mình. Đôi mắt thông minh ấy thuộc về người đồng hành của cô. Món quà lớn nhất của ngày sinh nhật chính là bức phù điêu kỳ dị cùng người bạn nhạc công mà rốt cuộc, số phận đã đem đến cho cô. Sẽ có một ai đó nắm rõ cách luận giải bản thông điệp. Nếu người đó không còn hiện diện trên thế giới này, thì chính cô và Vinh, chứ không ai khác, sẽ tự học cách giải mã chuỗi bí mật cất giấu.
|
Kỳ 7: Sân sau Quãng đường quay trở về đột nhiên bị thu ngắn. Họ duy trì nhịp bước đều đặn, xuyên qua cánh rừng, xuyên qua khu mê cung. Họ bước song song. Nhưng cô gái vẫn giữ vai trò người dẫn đường. Đỉnh tòa nhà lớn lờ mờ hiện ra giữa các khối mây nặng trĩu hơi ẩm. Mặt trăng biến mất. Bóng tối đã biến thành đôi cánh khổng lồ sải rộng, bay đến từ đằng sau. Lúc này, Vinh nhận ra họ không hẳn quay về theo lối đi cũ. Ở đoạn cuối, thay vì men theo vệt đường mòn lác đác bụi cây của khu vườn, họ lọt vào một khu dân cư vắng lặng. Các ngôi nhà như những chiếc hộp nhiều kích cỡ xếp san sát, chồng khít lên nhau, tạo thành từng khối lập thể thẳng hàng. Đường phố không quá chật hẹp, nhưng bề mặt phẳng mịn của những bức tường cao vút tạo cảm giác mọi thứ bên trong chúng đều bị thu nhỏ, có thể bị nghiền nát bất kỳ lúc nào. Thảng hoặc, như một ống dẫn hun hút, lối đi giữa các khối nhà hình học đột ngột mở ra. Những đợt gió nhuộm đẫm mùi chlorine thốc tới theo các đường ống dẫn, khiến hai cái bóng đang bước lầm lũi đổ gập về phía trước. Mở căng mắt, chàng trai trẻ thử tìm một cánh cửa nào còn hé mở, một ngọn đèn còn chưa tắt trong một ô kính, hoặc một tiếng người khẽ vang lên từ một căn phòng… Nhưng không gì cả. Một sự im lìm trống rỗng, chỉ có thể tìm thấy ở quãng nghỉ giữa hai chương nhạc, nhưng trong quãng nghỉ ấy, theo một sắp đặt bí hiểm, các nhạc công cũng đã biến mất. Bất động tuyệt đối. Lạnh. Thứ hơi lạnh không phải của thời tiết, mà tỏa ra từ các mặt tiền nhà câm lặng. Loãng hơn bình thường, không khí vào phổi mang theo mùi thuốc tẩy trùng. Có gì đó ở nơi đây còn đáng sợ hơn cái mê cung bằng cây lá họ đã đi qua hay ngọn đồi hoang nơi họ tìm thấy cái hòm chôn vùi. Ngay cả khi mọi chi tiết kiến trúc được duy trì ở tình trạng ngăn nắp chỉnh chu, không gian sạch tinh không chút rác rưởi, thì khung cảnh và bầu không khí vẫn hệt như trong một bệnh viện hoang phế, hay trong một thành phố chết. Chỉ khi đế giáy Vinh lướt trên tấm lưới sắt đặt cách quãng đều nhau trên mặt vỉa hè, đôi chân bất ngờ cảm nhận một luồng hơi nóng mỏng nhẹ phả lên từ các miệng hố sâu hút, bằng chứng không thể phủ nhận của hoạt động máy móc đang hiện diện đâu đây, cậu mới tạm tin rằng nơi này vẫn có dấu vết con người và hoạt động của sự sống. Đã hơn bốn giờ. Vệt sáng mỏng đầu tiên của ngày hửng lên từ phía Đông đường chân trời. Đường viền của các khối nhà cũng như chất liệu của chúng đã nhìn thấy rõ hơn. Một số bức tường được xây từ thứ gạch nén sâu đậm, để trần không trát vữa, để lộ vết tích thời gian khi bị các đợt gió nhuốm mùi hóa chất và thứ hơi ẩm khắc nghiệt bào mòn. Nhưng đáng chú ý hơn, phần lớn các bức tường đều phủ kim loại. Những tấm kim loại khổng lồ liền lạc, không đường nối, bộc lấy các ngôi nhà hình hộp. Một số tấm còn mới tinh, phản chiếu các khối kiến trúc đối diện. Có một lúc, rẽ ngoặt theo người dẫn đường, Vinh ngỡ nhìn thấy ai đó đang bước về phía mình. Tuy nhiên, chỉ là hình bóng bị khúc xạ của chính cậu và cô gái mặc bộ váy dạ hội lem luốc in trên tấm gương théo sáng loáng mà thôi.
|
Nếu người nhạc công trẻ chưa thoát khỏi trạng thái bối rối lo sợ thì ngược lại, Lữ Hòa tỏ ra hết sức quen thuộc với dãy phố lẫn lối đi tắt. Cô ta vượt lên trước Vinh vài bước chân. Làn hơi nước trắng đục phả về sau, tỏa ra từ hơi thở gấp gáp của cô. Đôi chân rã rời cùng sức lực gần như bị vắt kiệt sau một ngày xảy ra dồn dập quá nhiều sự kiện, Vinh gằn bước lên, đuổi kịp cô gái: - Chúng ta đang đi đâu vậy? Người đồng hành không trả lời. Cô ta vẫn sải bước, tốc độ gần như chạy. Giờ thì không ngại ngần nữa, Vinh vươn tay, tóm lấy khuỷu tay khô khốc của cô ta, giật nhẹ: - Ban nãy, khi thỏa thuận đi cùng nhau, cô không nói chúng ta sẽ tới đây! Vì vậy, nếu cô không cho biết nơi đây là đâu, chúng ta tới đây nhằm mục đích gì, thì tôi sẽ không đi theo cô nữa! - Nhìn kìa! – Không trả lời vào các câu hỏi, cô gái đột ngột hất cằm. Hướng nhìn của Vinh chuyển theo chỉ dẫn của người đồng hành. Vượt lên trên các khối hộp bê tông chồng chất, có một chiếc cần cẩu cao lênh khênh. In lên nền trời tím tái, khối kim loại han gỉ phả vào không gian chung quanh hơi thở lạnh lẽo của sự lãng quên. Vài gióng xương bằng sắt của cái cần cẩu tuột ốc, rôi xuống lỏng lẻo hoặc chĩa ra ngoài, đâm vào khoảng không. Thấp hơn một chút, sà xuống, gần như chạm vào mái nhà bên dưới, là hai sợi thừng lớn. Giữa hai sợi dây ấy, một túm vải rách bươm, bay phần phật cuồng loạn. Đột ngột, như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, các dải vải tả tơi bỗng im thõng. Rồi không hề có dấu hiệu báo trước, chúng lại tiếp tục đu đưa phất phơ. Trong khung cảnh chỉ có vài khối nhà, không hề hiện diện bóng cây và mọi thứ đều bất động, sự chuyển động lẫn dừng khựng kỳ dị ấy gây nên một ấn tượng ma quái. Không chỉ thân thể Vinh đông cứng, mà các ý nghĩ trong đầu cậu cũng tê dại, mất sạch mọi phán đoán. Phải khá lâu, câu hỏi đơn giản mới có thể thốt ra: - Cái gì vậy? - Phần còn lại của một người nào đó! – Lữ Hòa nhún vai. Cô ngoảnh hẳn về người nhạc công, nói thản nhiên, như thể cô quá quen thuộc với các giải thích kiểu này – Bất kỳ một kẻ lạ nào đến đây mà không được cho phép, đều có kết cục như thế. - Tại sao? – Vinh choáng váng. - Anh không đoán ra ư? Đây là khu vực cấm. Anh thấy rồi đấy, không một sinh vật nào, dù là côn trùng, có thể tồn tại trong bầu không khí này. - Cô thì sao? - Tôi đến bất cứ nơi nào tôi muốn, dù được phép hay không. - Còn tôi bị bắt, bị trừng phạt tàn khốc, vì nơi đây, tôi không được phép có mặt? - Phải. - Cô được quyền đi lại trong khu vực này dễ dàng, thế nên cô đặt tôi vào tình thế của một kẻ lệ thuộc. Và nếu không muốn chết, nhất cử nhất động của tôi sẽ phải tuân theo điều khiển của cô, như một tên ngốc! – Vinh cao giọng, với cơn giận chực bùng nổ. - Nhầm rồi, Vinh! – Lữ Hòa thì thầm, đôi lông mày sắc nét cau lại. Bằng cách ấy, cô ta ngầm nhắc nhở người đối thoại rằng, gây ồn ào lúc này là điều vô cùng ngu xuẩn. Rồi vẫn giữ cung giọng rất thấp, cô ta chậm rãi nhấn mạnh từng từ - Cũng như anh, tôi sẽ nhận trừng phạt hệt những kẻ tọc mạch khác, bị treo lên kia cho đến chết, bị bỏ mặc mục ruỗng, nếu tôi bị bắt gặp trong khu vực cấm này. Người nhạc công trẻ chết lặng. Ánh nhìn của cô gái đối diện đặt vào một điểm nào đó phía sau lưng cậu. Đôi mắt thẫm lại của cô ta chất chứa nỗi giận dữ, giễu cợt, nhưng hơn hết, là sự đau đớn không thể che giấu. Một số niềm tin vốn tạo nên thành trì của lòng can đảm bắt đầu rạn vỡ trong Vinh. Những kinh nghiệm từ tuổi nhỏ cô độc luôn buộc cậu xác định vị thế bắt kỳ người nào mà mình tiếp xúc: Là một ai đó không cần để tâm. Là một ai đó buộc phải duy trì mối liên hệ cần thiết. Hoặc kẻ thù. Chỉ có ba lựa chọn. Xúc cảm yếu mềm là món xa xỉ, có thể dành cho bất cứ ai, trừ cậu. Nhưng, ở đây - một nơi không ngờ đến, lúc này – thời khắc không ngờ đến, cô gái ở bên cạnh đột nhiên đưa cậu đến một phát hiện kỳ lạ về chính mình. Cô ta vừa là tất cả, nhưng cũng không là ai trong ba mẩu hình có sẵn. Vinh đã nhận ra, bằng sức mạnh thản nhiên phơi bày, bằng sự yếu ớt cố gắng che đậy, thật tự nhiên, cô ta buộc cậu phải dành cho mình một vị trí khác, một xúc cảm chưa từng biết đến trước kia. Đó là thứ rung động xa lạ, làm khối cơ trong lồng ngực cậu thắt lại, vừa hãi sợ muốn lãng tránh, vừa muốn tiến đến thật gần, giữ lấy cô ta, che chắn cho cô ta khỏi những nguy hiểm vô hình đang lảng vảng đâu đây. Lữ Hòa tiếp tục bước đi. Tay cô khoanh lại trước ngực, chống cự khí lạnh càng lúc càng tê buốt. Đôi vai mảnh khảnh luôn vươn thẳng kiêu hãnh hơi rủ xuống, tựa một lời thừa nhận câm nín về sự cảnh giác mệt mỏi và bất an đeo bám. Vinh lẳng lặng đi theo cái bóng co ro phía trước. Cả hai không trao đổi. Trong lặng thinh, họ bỗng thấy rõ rật tình trạng yếu ớt, cô độc và quá khó khăn để chia sẻ của mình. Vinh nghĩ cậu có thể bước nhanh hơn, chạm nhẹ vào người đồng hành, nói gì đấy với cô. Điều gì cũng được, chẳng hạn xin lỗi về sự ngờ vực thô bạo ban nãy buông ra. Nhưng, lời nói cứ bám lại trong cổ họng, như những chiếc lá khô mục, rời rạc, cho đến một lúc thì hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=166&t=316317
|
Cái cần cẩu lùi dần về sau. Vinh không dám ngoảnh nhìn nó thêm. Dù chẳng hề là người yếu bóng vía, cậu vẫn không khỏi sởn gai ốc với ý nghĩ, rằng sau lưng cậu, bị treo lơ lửng trên cao, là một ai đó đã từng hít thở, đi đứng nói cười, yêu thương và giận dữ, liều lĩnh và can trường. Một ai đó đi ra từ một ngôi nhà nào đó, nơi anh ta hay cô ta đã từng gắn bó, có một chỗ quan trọng trong lòng người thân bạn bè. Nhưng giờ đây, những điều ấy chỉ còn là chút âm vọng đang tắt lịm. Tất cả đều tan biến, ngoại trừ chút tàn tích sót lại đung đưa trong làn gió lúc hừng đông. Ở lối rẽ hẹp, Lữ Hòa bỗng dừng lại trước ngôi nhà giống như một khối rubic, được bọc bởi từng mảng lớn những ô gạch nhiều màu. Một vài chỗ bong tróc, để lộ bên trong cũng là thứ gạch cùng loại, sẫm màu hơn vì lâu năm hơn. Thật kỳ quặc khi người ta không dùng vữa hay bột trát chuyên dụng, mà bảo trì ngôi nhà bằng cách phủ thêm các lớp gạch khác. Có lẽ đó là lý do khiến các khối nhà nơi đây khá nặng nề, còn các ô kính cũ thì như những con mắt lõm sâu, được bảo vệ bởi các tấm lưới sắt. Loay hoay một lúc với cánh cửa đóng chặt, như một tay trộm, bằng đầu mũi nhọn của chiếc mỏ neo mắc trên sợi dây kim loại mảnh thắt ngang eo chiếc váy dạ hội, Lữ Hòa đã mở được ổ khóa bấm. Trước khi lỉnh hẳn vào bên trong tối om, cô dặn khẽ: “Chờ tôi nơi đây, khoảng 10 phút. Đừng đi đâu hết nếu không muốn gây nguy hiểm. Tôi sẽ quay ra ngay khi lấy được thứ cần thiết!”. Vinh gật, chấp nhận dễ dàng. Đuôi váy lấp lánh ánh bạc lấm bụi đất của cô ta vừa bị bóng tối bên trong nuốt gọn, cánh cửa tức khắc khép lại, với tiếng “tách” nhẹ của ổ khóa đã được bấm chốt. Trong ánh sáng hửng lên, khung cảnh xung quanh hiện ra càng rõ nét hơn. Vỉa hè khá hẹp, lót gạch sỏi, cao hơn hẳn so với mặt đường trải nhựa. Khu vực này không quá lớn như lúc đầu Vinh tưởng. Có lẽ chỉ chừng hơn chục con đường. Nhưng các con đường ấy cắt nhau như một bàn cờ. Để xóa nhòa khả năng định hướng, Lữ Hòa đã cố ý đưa cậu đi ngoằn ngoèo qua tất cả các đường cắt trên bàn cờ ấy. Đầu gối Vinh thoáng run lập cập. Không hẳn vì lạnh. Cậu nhận ra mình đang rất đói. Suốt từ chín giờ tối hôm qua, lúc dạ tiệc khai màn, cậu đã không ăn thêm chút gì. Giá có mẩu bánh mì hay cốc sữa thì thật tốt lúc này. Không hy vọng tìm thấy thức ăn quanh đây, ngoại trừ liều mạng đột nhập vào bên trong một ngôi nhà bất kỳ. Như một cái bóng, Vinh lặng lẽ men theo bức tường gạch, rẽ trái. Ở một ô cửa sổ, lớp lưới bảo vệ đã bị bung ra khỏi bản lề. Bên trong, lớp kính ố nâu từng đốm loang lổ. Vinh nghiêng người về phía trước, chống cả hai khuỷu tay lên bệ cửa để giữ thăng bằng và đu hẳn người lên khỏi vỉa hè. Mũi giày cậu gá vào một viên gạch vỡ. Với tất cả sức lực còn lại, cậu kéo mạnh tấm lưới, giằng hẳn ra khỏi khung cửa. Một tiếng xoảng nhẹ khi tấm lưới mục rơi xuống vỉa hè. Vinh gồng người, căng thẳng chờ đợi phản ứng đáp trả. Nhưng không gì cả. Cậu rướn lên cao hơn. Hơi thở mạnh làm mờ lớp kính trước khi phả ngược trở lại vào mặt cậu. Khi đưa tay chùi lớp kính ẩm lạnh, Vinh thoáng giật thót. Nhưng chỉ là phản chiếu gương mặt của chính cậu, với đôi mắt to tướng, với hốc má tối thẫm, với vệt lông mày dày rậm nổi rõ trên vầng tráng cao trắng bệch. “Bình tĩnh và tập trung nào!” – cậu lẩm bẩm tự nhủ. Ánh sáng mờ nhạt đầu ngày chỉ cho phép nhìn thấy một phần không gian bên trong. Các căn phòng liên thông với nhau bởi những ô cửa không cánh. Ở phòng này, kê dọc theo tường là vài chiếc gương đơn bằng sắt sơn trắng, loại giường có thể điều chỉnh lên xuống bằng tay xoay cổ điển đã có mặt cách đây vài chục năm. Chắc chắn đã lâu không ai sử dụng mấy cái giường này bới chúng không có nệm, chỉ có những lò xo kim loại chăng ngang dọc. Phòng kế bên, góc nhìn khuất hơn chỉ cho thấy một dãy bàn làm việc, cũng sơn trắng xếp cạnh nhau. Phía trên, những kệ đựng hồ sơ được khóa chặt. Đột nhiên, Vinh nghĩ, trí tưởng tượng của mình đã không đi quá xa khi so sánh khu vực này với một bệnh viện bị bỏ hoang. Căn phòng mà cậu đang nhìn trộm vào chỉ có thể là nơi làm việc của bác sĩ, y tá và bệnh nhân, không thể khác được. Lần tay theo kẽ hở giữa khung kính và gờ tường, Vinh tìm cách đẩy cánh cửa này lên. Tuy nhiên, khung gỗ bao quanh tấm kính được gắn rất chặt vào tường gạch. Cách duy nhất để lọt vào bên trong là đập vỡ lớp kính. Đúng lúc người nhạc công trẻ xoay khuỷu tay trong chiếc jacket, chuẩn bị thúc mạnh, ở mặt sàn thông giữa hai gian phòng, thình lình trườn đến một bóng đen bé nhỏ.
|