Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
|
|
Chương 234: Ông chú trẻ tuổi nhất lịch sử[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, nói với vẻ thương tiếc: "Khoe tình cảm, đáng xử trảm!" Trì Húc: "..." Nếu bàn về chuyện khoe tình cảm, ai có thể so được với Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu. Nếu cậu ta đáng bị chém đầu, vậy thì Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu chẳng phải đã bị chém từ lâu rồi sao? Trì Húc không phản bác lại Tiểu Miêu Miêu, bởi vì cậu ta đột nhiên phát hiện một chuyện vô cùng thú vị. Trì Húc nói với vẻ giễu cợt: "Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong là chú út của Tiểu Miêu Miêu. Vậy nếu em cưới Tiểu Miêu Miêu, có phải nên gọi Miêu Kỳ Phong là chú út không?" Câu hỏi của Trì Húc khiến mọi người ở đây đều sửng sốt. Trước nay dường nhưng không ai trong số bọn họ nghĩ tới vấn đề này. Người phản ứng đầu tiên lại chính là Miêu Kỳ Phong, Miêu Kỳ Phong cười ha hả, vui sướng khi có người gặp họa mà nói: "Ha ha, Hạ Kỳ, sau này thấy tớ thì nhớ chào chú út nha!" "Ai bảo cậu kiêu ngạo, ai bảo cậu làm giá. Rốt cuộc cũng phải gọi tớ là chú út như thường. Ha ha..." Tưởng tượng ra cảnh Hạ Kỳ gọi mình là chú út, Miêu Kỳ Phong không giấu nổi được sự đắc ý. Trước giờ, cậu ta vẫn bị khuất phục bởi quyền uy của Hạ Kỳ. Miêu Kỳ Phong lần này rốt cuộc có thể cất cao bài hát Vùng lên hỡi các nô lệ, sao cậu ta có thể không vui được chứ. Toàn bộ sân thể dục đều nghe thấy tiếng cười quái đản của Miêu Kỳ Phong. Có vài người nhìn thấy Miêu Kỳ Phong cười như điên như dại thì đều giật giật khóe môi. Cái người này, có phải là vui quá hóa rồ rồi không? Ở đây người duy nhất dám mắng Miêu Kỳ Phong chỉ có Tiểu Miêu Miêu. "Chú út, chú bị ngốc rồi!" Bị Tiểu Miêu Miêu khinh bỉ, Miêu Kỳ Phong cũng không tức giận, cậu ta xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ trìu mến: "Miêu Miêu, chú út chưa bao giờ thấy cháu đáng yêu như hôm nay." Tiểu Miêu Miêu bị cậu ta ấn lên đỉnh đầu, thì liền ném cho cậu ta một cái lườm sắc lẹm: "Chú út, cháu chưa bao giờ thấy chú giống mắc bệnh dại như hôm nay." Advertisement / Quảng cáo "Này cháu..." Tay Miêu Kỳ Phong chỉ vào Tiểu Miêu Miêu, vừa định mở miệng dạy dỗ cô bé phải tôn trọng người thân, kính trọng người lớn, thì đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Kỳ. Dưới ánh mắt uy hiếp của Hạ Kỳ, ngón tay vô thức vòng trở về. Cậu ta thu tay trở về với vẻ không được tự nhiên, bĩu môi: "Cậu có lườm thế nào, lúc gặp tớ đây cũng vẫn phải gọi là chú út." Tiểu Miêu Miêu nghi ngờ: "Thất cách cách, tại sao anh phải gọi chú ấy là chú út vậy?" Hạ Kỳ cũng không biết nên giải thích cho Tiểu Miêu Miêu như thế nào về vấn đề vai vế này. Chẳng lẽ lại nói với Tiểu Miêu Miêu là bởi vì sau này anh sẽ cưới em, nên cũng phải gọi Miêu Kỳ Phong là chú út giống em sao? Hạ Kỳ không trả lời câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu cũng không tự kiếm chuyện, chuyển sang nhìn về phía Miêu Kỳ Phong: "Chú út, chú và Thất cách cách ai lớn hơn?" Miêu Kỳ Phong suy nghĩ một lát rồi đáp: "Hạ Kỳ sinh trước chú vài ngày." "Thất cách cách lớn hơn chú, vậy thì chú phải gọi là anh chứ!" Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt trong veo, mơ màng nói. "À..." Miêu Kỳ Phong giải thích: "Bởi vì cháu gọi chú là chú út, cho nên Thất cách cách của cháu cũng phải gọi chú là chú út." Tiểu Miêu Miêu chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, hỏi tiếp: "Có phải bởi vì chú nhỏ hơn, nên phải gọi là chú út không?" Miêu Kỳ Phong ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Thật ra, Tiểu Miêu Miêu nên gọi cậu ta là chú, nhưng vì Miêu Kỳ Phong tuổi tác còn khá nhỏ, cho nên đều gọi là chú út. Lần này, Tiểu Miêu Miêu đã hiểu rõ rồi. "Vì vậy, Thất cách cách lớn hơn chú, nên phải gọi là chú lớn." Miêu Kỳ Phong vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên phát hiện cậu ta suýt chút nữa đã bị Tiểu Miêu Miêu lừa vào tròng rồi. Gì vậy trời! "Không..." Miêu Kỳ Phong còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Miêu Miêu ngắt lời. "Cháu gọi Thất cách cách là chú lớn, cho nên chú cũng phải gọi Thất cách cách là chú lớn giống như cháu." Miêu Kỳ Phong: "..." Tiểu Miêu Miêu nói xong, liền vội vàng đi tìm Hạ Kỳ tranh công: "Thất cách cách, em nói có đúng không?" Tiểu Miêu Miêu nói xong, còn đặc biệt cảm thán một câu: "Ôi trời, sao em lại thông minh đến vậy chứ?" Chú lớn trẻ tuổi nhất lịch sử bó tay toàn tập.
|
Chương 235: Tốt nghiệp mẫu giáo[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Thứ Hai, khi Tiểu Miêu Miêu đi học thì vẫn giống như những ngày bình thường khác mà nhận được một viên kẹo từ Trình Thành. "Miêu Miêu, cho cậu đó." Song, lần này, Tiểu Miêu Miêu lại đem trả lại kẹo của Trình Thành. Đây là lần đầu tiên Tiểu Miêu Miêu từ chối kẹo của cậu ta, Trình Thành sửng sốt: "Cậu không thích ăn à?" Tiểu Miêu Miêu lắc đầu. "Vậy thì vì sao chứ?" Trình Thành không hiểu. Cô bé nhớ rõ ràng, sáng sớm hôm nay, lúc đến trường, Thất cách cách đã nói những câu gì với cô bé ở trước cổng trường. "Miêu Miêu, làm người phải biết nói lời giữ lời, đừng quên chiều thứ Sáu em đã đồng ý gì với Thất cách cách." Nếu Hạ Kỳ mà không nhắc, chắc Tiểu Miêu Miêu đã quên luôn rồi. "Em đồng ý cái gì với anh?" Hạ Kỳ: "..." Cậu biết ngay mà, với tính hay quên của cô bé, qua hai ngày, xác định chắc chắn sẽ quên sạch chuyện ngày hôm đó rồi. "Thất cách cách sẽ không lấy đồ ăn vặt của những bạn nữ khác, Miêu Miêu cũng không được phép nhận đồ ăn vặt của các bạn nam trong lớp, bao gồm kẹo của bạn cùng bàn." Advertisement / Quảng cáo Tiểu Miêu Miêu sau khi suy nghĩ một lúc thì đồng ý ngay. Mỗi ngày đến trường, Thất cách cách thường sẽ chuẩn bị một túi ba lô nhỏ đựng toàn đồ ăn vặt cho cô bé, Tiểu Miêu Miêu không thể sống thiếu đồ ăn vặt được. Còn về kẹo của Trình Thành, cô bé cũng không thật sự thích ăn lắm, tại vì cô bé có da mặt mỏng, nên ngại từ chối, bèn nhận lấy rồi bỏ vào trong túi, mang về nhà cho Thất cách cách ăn. Vậy nên giờ nhìn thấy chiếc kẹo của Trình Thành, liền nhớ tới lời Thất cách cách nói, Tiểu Miêu Miêu dứt khoát từ chối. Quay về hiện tại, Tiểu Miêu Miêu lo lắng Trình Thành bị tổn thương, bèn giải thích rằng: "Ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng." "Ồ ồ!" Trình Thành gật đầu, có vẻ thất vọng như trong tưởng tượng của Tiểu Miêu Miêu: "Vậy ngày mai tớ mang đồ ăn khác đến cho cậu ăn." "Không cần đâu." Tiểu Miêu Miêu vội vàng xua tay, Trình Thành khó hiểu nhìn cô bé. Tiểu Miêu Miêu kéo khóa kéo của chiếc ba lô nhỏ màu hồng của mình ra, đưa cho Trình Thành xem. Bên trong chiếc ba lô nhỏ đều là mấy đồ ăn vặt nhập khẩu, thậm chí có đồ ăn vặt ngay cả Trình Thành cũng chưa từng thấy. Cậu ta nào biết, mấy đồ ăn vặt này là do Hạ Kỳ dựa theo khẩu vị của Tiểu Miêu Miêu, đặc biệt đi tìm nhân viên kỹ thuật nước ngoài nghiên cứu làm riêng cho Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu nhìn dáng vẻ ngây ra của Trình Thành, tưởng rằng cậu ta nhìn thấy đống đồ ăn vặt này liền cho rằng Tiểu Miêu Miêu là con sâu tham ăn. Cô bé ngại ngùng gãi đầu, nói: "Bên trong ba lô của tớ còn có nhiều đồ ăn vặt nữa." "Thôi được rồi!" Lần này Trình Thành không nói muốn đưa đồ ăn cho Tiểu Miêu Miêu nữa, Tiểu Miêu Miêu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trình Thành không phải không nói, mà là đăm chiêu suy nghĩ xem rốt cuộc tặng đồ gì cho Tiểu Miêu Miêu mới được. Nhưng, Trình Thành lại không có cơ hội để tặng nữa. Bởi vì vừa lên lớp, cô giáo liền đổi chỗ ngồi của bọn họ. Trước đây là bạn nam và bạn nữ ngồi cùng bàn, hiện giờ biến thành con gái và con trai ngồi tách biệt. Mãi cho đến khi tốt nghiệp mẫu giáo, Trình Thành cũng không ngồi cùng bàn với Tiểu Miêu Miêu nữa. ... Xuân qua hạ đến, thu đi đông tới. Cuối cùng cũng đến lúc Tiểu Miêu Miêu tốt nghiệp Trường mẫu giáo Anh Xán. Tiểu Miêu Miêu sáu tuổi dường như gầy hơn so với trước kia, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần vẫn mang theo nét đáng yêu của trẻ con như cũ. Mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, lúc chạy vung qua vung lại. Chiếc váy liền tay xòe màu trắng vẽ một đường gợn sóng theo chuyển động của cô bé. Tiểu Miêu Miêu đi dọc theo cầu thang chạy lên tầng hai, cô bé mở cánh cửa của một căn phòng nào đó trên tầng hai, tầm mắt dán chặt trên một người nào đó ở trong căn phòng. Ánh mắt khẽ rung động, đôi môi anh đào nhếch lên một độ cong ngọt ngào.
|
Chương 236: Thất cách cách, anh đúng là không yêu em nữa[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Thời khắc cánh cửa phòng mở ra, thiếu niên ngồi bên cửa sổ đọc sách liền nhận ra ngay. Tai cậu khẽ giật, nhưng lại không có động tĩnh gì. Bước chân cố ý đi khẽ càng ngày càng đến gần, đôi môi hồng mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Cuối cùng, bước chân dừng lại ở ngay phía sau chiếc ghế của cậu. Sau đó hai mắt cậu bị người nào đó bịt chặt lại. Cảm giác mềm mại như xấp lụa thượng hạng ở trên đôi mắt cậu. "Đoán xem ta là ai?" Cô bé cố ý giả giọng ồm ồm nói bên tai Hạ Kỳ. Hạ Kỳ cũng rất biết phối hợp với trò đùa chơi mãi không chán của cô nhóc mà nhăn mày giả bộ suy ngẫm. Tiểu Miêu Miêu có thể cảm nhận được nếp nhăn trong lòng bàn tay. "Ông là..." Tiểu Miêu Miêu tò mò ghé đầu sát lại, muốn nghe xem đáp án của Hạ Kỳ. Thế nhưng đáp án mà đôi môi mỏng xinh đẹp thốt ra lại khiến Tiểu Miêu Miêu thất vọng hoàn toàn. "Ông là lão già quái dị có bộ râu màu trắng." Tiếng nói khàn khàn mát lạnh của thiếu niên không thể dập hết ngọn lửa trong lòng Tiểu Miêu Miêu, trái lại còn khiến ngọn lửa càng cháy mãnh liệt hơn. Tiểu Miêu Miêu không vui, buông tay ra: "Đâu có lão già quái dị nào, rõ ràng là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp mà!" "Ừ, em là cô công chúa nhỏ của Thất cách cách." Hạ Kỳ bắt lấy bàn tay vừa buông ra của Tiểu Miêu Miêu, ôm trọn cô bé vào trong lòng. Tiểu Miêu Miêu không giãy giụa, ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Hạ Kỳ, bàn tay nhỏ trắng ngần đã không còn bụ bẫm với những ngấn thịt nữa mà trở nên thon dài trắng trẻo. Tiểu Miêu Miêu tùy ý lật sách trên bàn, rồi cằn nhằn: "Thất cách cách, trên này đều là chữ sao Hỏa à? Tại sao em xem không hiểu vậy?" Hạ Kỳ đóng sách lại, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ cưng chiều: "Bởi vì em là một bé ngốc." "Không phải!" Tiểu Miêu Miêu phản bác: "Bài kiểm tra tốt nghiệp lần này em được điểm tối đa, các cô đều khen em thông minh." Tiểu Miêu Miêu tự tin ngẩng cao đầu, vẻ mặt hệt như một chú chim khổng tước kiêu ngạo. "Rồi, em thông minh." Advertisement / Quảng cáo "Thế còn nghe được." Tiểu Miêu Miêu quan sát bốn phía của căn phòng, thở dài một hơi giống như ông cụ non. "Haiz..." Bàn tay Hạ Kỳ đang chơi đùa mái tóc của Tiểu Miêu Miêu chợt khựng lại: "Sao vậy?" "Thất cách cách, em thấy chán quá." Thật ra Hạ Kỳ đi guốc trong bụng cô bé từ lâu rồi. "Nói xem nào, em muốn đi đâu chơi?" Tiểu Miêu Miêu cười hì hì, ôm eo Hạ Kỳ, ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Thất cách cách, chúng ta đến Hoành Điếm tìm mẹ Ngọc đi!" "Tại sao lại muốn đi tìm mẹ Ngọc?" "Bởi vì em vẫn chưa từng đến Hoành Điếm lần nào." "Được không ạ?" Sợ Hạ Kỳ không đồng ý, bàn tay nhỏ của Tiểu Miêu Miêu chống cằm, chớp chớp đôi mắt long lanh, giống hệt bé thỏ nhỏ đang xin đồ ăn. Liếc thấy dáng vẻ này của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa cô bé. "Nếu như, anh nói không đi thì sao?" Tiểu Miêu Miêu lập tức mất hứng, ngồi thẳng mình, trừng mắt nhìn Hạ Kỳ, tức giận nói: "Nếu anh mà không đi, em sẽ khóc cho anh xem." "Vậy em khóc đi!" Hạ Kỳ nhún vai, nói với vẻ không quan tâm. Khóc là chiêu quen thuộc của Tiểu Miêu Miêu, nhưng lần nào cũng chỉ toàn sấm to chứ chẳng có hạt mưa nào. Tiểu Miêu Miêu: "..." "Thất cách cách, anh xấu lắm." Tiểu Miêu Miêu chỉ vào mũi Hạ Kỳ mà lên án. "Ừ, anh xấu." Hạ Kỳ cũng không phủ nhận. "Thất cách cách, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa." "Ừ, được thôi." "Thất cách cách, em muốn bỏ nhà ra đi." "Lúc đi, nhớ cầm theo đồng hồ thông minh, để anh dễ định vị." Dù cho Tiểu Miêu Miêu nói gì, Hạ Kỳ cũng không hề dao động, vẫn tỏ ra cứng rắn. Chiêu của Tiểu Miêu Miêu thất bại, vành mắt to đẫm nước mắt, nhìn Hạ Kỳ với vẻ tủi thân: "Thất cách cách, anh đúng là không yêu em nữa."
|
Chương 237: Không có ai yêu Tiểu Miêu Miêu hơn cậu[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Ngày hôm sau, Tiểu Miêu Miêu được ngồi máy bay đi đến Hoành Điếm. Cô bé thích thú, ghé vào cửa sổ máy bay nhìn trời xanh, mây trắng ở bên ngoài: "Thất cách cách, anh xem kìa! Bầu trời bên ngoài thật trong xanh, còn có những đám mây trắng này nữa, giống như kẹo bông gòn vậy." Hạ Kỳ ôm máy tính bảng ngồi trên ghế, thi thoảng lại liếc qua chỗ Tiểu Miêu Miêu. Ngày hôm qua, sau khi cô bé đưa ra câu nói đó thì Hạ Kỳ ngay lập tức không trêu cô bé nữa. Nhìn cô nhóc nhảy nhót, vô âu vô lo, Hạ Kỳ liền bật cười. Cậu nghĩ, trên thế giới này có lẽ không còn ai yêu Tiểu Miêu Miêu hơn cậu nữa. … Máy bay đáp xuống sân bay Hoành Điếm, chiếc máy bay mà Hạ Kỳ ngồi là máy bay tư nhân, họ đi ra bằng đường VIP. Sân bay là một nơi vàng thau lẫn lộn, nên Hạ Kỳ bế cô bé ra khỏi sân bay. Lần này Hạ Kỳ không mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, mà thay bởi một bộ đồ thể thao màu đen toàn thân, trên đầu đội mũ lưỡi trai chỉ một màu đen, nhìn rất có phong cách. Quần áo trên người Tiểu Miêu Miêu cũng là do Hạ Kỳ phối cho, váy sơ mi dài màu trắng phối với một áo ghi lê màu đen, để lộ ra đôi chân nhỏ trắng ngần. Cô bé đi một đôi giày búp bê da màu đen, quần tất legging ren trắng. Mái tóc dài óng mượt thả xõa ra tự nhiên. Chiếc kẹp nơ con bướm màu đen khiến cho cách ăn mặc có vẻ kín đáo của cô bé tăng thêm một chút hoạt bát. Mắt thẩm mỹ của Hạ Kỳ cực tốt, lại thêm khí chất xuất chúng của hai người, nên đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Ngay lập tức có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, vừa chụp, vừa tấm tắc khen. "Nhan sắc này, đôi chân dài này, nếu mà tút tát lại rồi bước vào giới showbiz, chắc chắn có thể nổi tiếng." "Nói thật nhé, trong mấy ngôi sao của giới giải trí, tôi đúng là tìm không ra có ai đẹp trai hơn, có khí chất hơn cậu thiếu niên này." Advertisement / Quảng cáo "Hơn nữa, cô bé được bế trong lòng cậu ta cũng đáng yêu chết đi được." "Đúng vậy, tôi thấy hai anh em nhà này có thể hợp thành một đội để tiến vào showbiz." "Có điều, tiếc là không nhìn thấy đôi mắt của hai người họ." "Mọi người có cảm thấy cô nhóc trong lòng cậu ta có vẻ quen quen không?" Trước khi hai người ra khỏi sân bay, Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu đã đeo kính râm. Hạ Kỳ đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, khiến mọi người không thể nhìn rõ gương mặt của cậu, nhưng đám quần chúng hóng hớt vẫn một mực khẳng định, cậu thiếu niên này chắc chắn là đẹp trai xuất chúng. Hạ Kỳ nhanh chóng bế Tiểu Miêu Miêu ngồi lên chiếc xe Van và rời khỏi sân bay. Nhưng hình ảnh của cậu và Tiểu Miêu Miêu vĩnh viễn lưu lại trong điện thoại của mấy người kia, trở thành một phần ký ức quý giá. ... Tiểu Miêu Miêu vừa lên xe liền bỏ kính râm xuống. Cô bé vứt kính râm cho Hạ Kỳ, khẽ lầm bầm: "Cái kính này chẳng thú vị gì cả." Hạ Kỳ cũng tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt đen ẩn giấu sự sắc sảo. Ở trước mặt Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ che giấu hết thảy sự sắc sảo đó, chỉ còn lại sự dịu dàng. "Tại sao em không thích nó?" "Bởi vì sau khi đeo nó lên, mọi thứ đã không còn màu sắc ban đầu của nó nữa." Tiểu Miêu Miêu trả lời rất nghiêm túc: "Em thích thế giới màu sắc rực rỡ, chứ không thích thế giới mà chỉ có mỗi màu đen, bị che che giấu giấu như vậy." Nghe xong câu trả lời của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ chấn động toàn thân, nhưng không thể phủ nhận là lời nói của cô nhóc rất có lý. Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, nói với vẻ nuông chiều: "Không thích thì không đeo nữa." "Vâng ạ!" Tiểu Miêu Miêu cười ngọt ngào.
|
Chương 238: Ngọc Mạn Nhu bá đạo[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Ngọc Mạn Nhu gần đây mới nhận một bộ phim truyền hình mới, bận đến nỗi không có thời gian để thở. Nghe tin Tiểu Miêu Miêu muốn đến thăm đoàn làm phim, trong lòng Ngọc Mạn Nhu hết sức vui vẻ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để qua sân bay đón Tiểu Miêu Miêu, ai ngờ nửa đường lại xảy ra chút chuyện. ... Không khí trong đoàn làm phim có vẻ căng thẳng. Ánh mắt Ngọc Mạn Nhu nặng nề, nhìn người đàn ông ở phía đối diện: "Tại sao bộ phim này sắp bắt đầu quay rồi, giờ anh lại nói với tôi là diễn viên còn chưa đến? Đạo diễn Dương, anh đang muốn chơi tôi sao? Tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý." Người đàn ông được gọi là đạo diễn Dương người đẫm mồ hôi, nhìn Ngọc Mạn Nhu nói: "Chị Ngọc, tôi cũng không ngờ là diễn viên nhí đã tìm được trước đó lại lỡ hẹn." "Đạo diễn Dương, đừng viện cớ nữa." Ngọc Mạn Nhu cười lạnh lùng. "Trước đó vì sao không chuẩn bị một diễn viên đóng thế?" Đạo diễn Dương cứng họng. Lần này bọn họ cần quay một bộ phim cổ trang, nội dung chủ yếu kể về một cô công chúa, sau khi người thân và đất nước bị diệt vong, thì dần dần trưởng thành và mạnh mẽ, trở thành một Đế hậu huyền thoại. Diễn viên nhí lỡ hẹn kia vào vai công chúa khi còn nhỏ. Cảnh quay của cô bé cũng không nhiều, hơn nữa phim cổ trang vốn tốn số tiền đầu tư hơn so với phim hiện đại, vì để tiết kiệm, cho nên anh không tìm diễn viên đóng thế. Ai ngờ diễn viên nhí đó bị ốm không tới được. Mấy năm nay Ngọc Mạn Nhu ở giới giải trí, ngoại trừ việc nâng cao kỹ thuật diễn xuất của mình còn học được cách nhìn mặt đoán ý người khác. Trong lòng đạo diễn Dương đang nghĩ cái gì, Ngọc Mạn Nhu đoán một phát liền trúng ngay. "Đạo diễn Dương, anh có biết là chỉ bởi vì một diễn viên nhí nhỏ bé kia, mà công việc ngày hôm nay của đoàn làm phim chúng ta thành công cốc không?" Ngọc Mạn Nhu cười châm chọc, nói: "Anh phải biết là cái chúng ta lãng phí không phải là thời gian, mà là tiền bạc. Tôi tin rằng, số tiền lãng phí trong ngày hôm nay cũng đủ để anh tìm một trăm diễn viên nhí như thế." Advertisement / Quảng cáo Diễn viên không đến đúng hẹn, mấy cảnh quay ngày hôm nay liền không thể quay được. Tiền bố trí sân khấu cùng với tiền quay phim đều bị ném xuống sông xuống biển. Ngọc Mạn Nhu là nhà sản xuất lớn nhất của bộ phim này, hiện tại, tiền cô bị ném ra ngoài cửa sổ như vậy trong lòng dễ chịu được mới là lạ. Đây là lần đầu tiên cô và đạo diễn Dương hợp tác với nhau, trước kia đã từng nghe nói tới tính tiết kiệm của đạo diễn Dương, lúc đấy cô còn tưởng rằng đó là một đức tính tốt, bây giờ nhìn lại, hóa ra lại là thiếu đạo đức. Đúng là tham bát bỏ mâm. Thật sự Ngọc Mạn Nhu cảm thấy khó chịu. "Mẹ Ngọc!" Phía sau vang lên tiếng gọi ngọt ngào, Ngọc Mạn Nhu vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó xoay người qua, ngồi xuống dang rộng vòng tay, đón lấy cô nhóc. Đôi tay Ngọc Mạn Nhu đỡ mông Tiểu Miêu Miêu để bế cô bé lên, thơm "chụt" một cái vào má. Ngọc Mạn Nhu cười tủm tỉm nhìn Tiểu Miêu Miêu và hỏi: "Tiểu Miêu Miêu, có nhớ mẹ Ngọc không?" Tiểu Miêu Miêu cười ngọt ngào: "Có ạ." "Ngoan lắm!" Ngọc Mạn Nhu lại thơm chụt một cái nữa. Trên má của Tiểu Miêu Miêu mỗi bên có một dấu môi, hết sức cân bằng. Đạo diễn Dương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi còn là sư tử Hà Đông, giờ thế nào lại biến thành mẹ hiền rồi. Sự thay đổi này quá lớn, quá nhanh, khiến đạo diễn Dương thích ứng không kịp. Đồng thời, trong lòng anh ta thầm giơ ngón cái lên cho Ngọc Mạn Nhu. Có thể đem cảm xúc của chính mình thu lại hay mở ra một cách tự nhiên như vậy, không hổ là người cầm cúp Ảnh hậu quốc tế đến mỏi tay, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. Ngọc Mạn Nhu không phải là đang diễn, mà là khi nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, cô thật sự rất vui. "Mẹ Ngọc làm cho con một bộ Hán phục mới. Đi nào, mẹ dẫn con đi xem!" Một lớn một nhỏ, lơ đẹp cả Hạ Kỳ lẫn đạo diễn Dương vừa phạm phải sai lầm, rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Hạ Kỳ cũng xoay người ra khỏi đoàn làm phim, không biết đi làm cái gì nữa. Còn lại một mình đạo diễn Dương đứng đờ người ra tại chỗ, từng cơn gió thê lương cứ thế thổi qua.
|