Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
|
|
Chương 224: Trì Húc ngớ người...[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Mái tóc đen nhánh búi thành củ tỏi, hai bên là hai lọn tóc cong cong, trông vô cùng xinh xắn, hoạt bát. Làn da trắng như trứng gà bóc không chút tỳ vết. Lông mày đen dày tự nhiên, hàng mi cong vút khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm và sáng ngời. Chiếc mũi thẳng tắp và thanh tú, đôi môi anh đào mềm mại, khi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, sáng bóng. Váy xòe bồng màu hồng phấn, kết hợp với đôi tất ren viền hoa trắng, đi một đôi giày da trắng. Một cô bé trắng trẻo, đáng yêu như vậy, khó trách Hạ Kỳ luôn nâng như trứng, hứng như hoa. Hạ Kỳ giới thiệu: "Đây là bạn của anh, em gọi là anh và chị nhé." Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu xuống, cô bé không hề sợ người lạ, trên khuôn mặt xinh xắn để lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Em chào anh, chị..." Tiểu Miêu Miêu định gọi là chị Hoàng Lệ Lệ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Trì Húc và Hoàng Lệ Lệ tay trong tay, Tiểu Miêu Miêu vội vàng sửa lại: "Chào chị dâu, em là Miêu Miêu. Anh chị có thể gọi em là Tiểu Miêu Miêu hoặc là Miêu Miêu. Nhưng chỉ có Thất cách cách mới gọi em là Miêu Miêu, anh chị cứ gọi em là Tiểu Miêu Miêu nhé!" Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu mang theo sự trong trẻo và ngọt ngào chỉ có ở các bé năm tuổi, lại thêm màn tự giới thiệu dễ thương và tinh quái nữa, thật khiến người ta hơi dở khóc dở cười. Con gái trời sinh đã thích những thứ đáng yêu, từ lần đầu tiên Hoàng Lệ Lệ nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu thì đã yêu quý cô bé xinh xắn, ngọt ngào như bánh ngọt vị dâu tây này rồi. Hoàng Lệ Lệ ngồi thấp xuống, nhẹ nhàng bắt chuyện: "Chào em, chị không phải là chị dâu của em, sau này gọi chị là chị Lệ Lệ được rồi." Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt với vẻ vô tội: "Chị không phải là bạn gái của anh này sao? Bạn gái của anh chính là chị dâu mà!" "..." Hoàng Lệ Lệ cứng họng: "Là ai nói với em, chị là bạn gái của anh này vậy?" Advertisement / Quảng cáo Dường như từ đầu đến cuối chưa có ai nói với Tiểu Miêu Miêu rằng cô nàng là bạn gái Trì Húc. Hoàng Lệ Lệ rất tò mò, sao cô bé này biết được. "Chuyện này còn cần người khác nói ư?" Tiểu Miêu Miêu chỉ vào hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, rất tự nhiên mà nói: "Hai anh chị nắm chặt tay nhau, mẹ em nói là chỉ có bạn trai bạn gái hoặc là ông xã bà xã mới có thể nắm tay như thế." Hoàng Lệ Lệ: "..." Ở đây không chỉ có một cô bé là Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Miêu Kỳ Phong còn có một người nữa. Người Hạ Kỳ đang bế chính là thanh mai của cậu, còn người mà Miêu Kỳ Phong đang bế trong lòng là ai? Trì Húc hỏi: "Phong Tử, em lừa được cô bé này ở nơi nào đó?" Miêu Kỳ Phong nhíu mày: "Lừa cái gì chứ, em trông giống bọn buôn người sao?" "Chả nhẽ không giống sao?" Trì Húc hỏi ngược lại. Miêu Kỳ Phong chưa kịp lên tiếng, Hạ Lâm đã ngoảnh đầu qua, lạnh tanh nói: "Em không phải bị anh ấy lừa tới." "Em..." Trì Húc nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Hạ Lâm, kinh ngạc không thốt nên lời. Một cô bé năm tuổi sao lại có ánh mắt như vậy, hơn nữa cho dù là thần thái, biểu cảm hay là cử chỉ, đều rất giống với Hạ Kỳ. "Đây là em gái em, Hạ Lâm." Hạ Kỳ lên tiếng xóa tan mọi thắc mắc, hoài nghi của Trì Húc. "Hả?" Trì Húc vẫn chưa hiểu lắm: "Vậy Tiểu Miêu Miêu và Phong Tử là...?" Tiểu Miêu Miêu và Miêu Kỳ Phong đều họ Miêu, bọn họ không phải là họ hàng chứ? Hạ Kỳ lập tức giải thích: "Miêu Kỳ Phong là chú út của Tiểu Miêu Miêu, là chú ruột." What? "Sao Phong Tử lại bế em gái của em, còn em lại bế cháu gái của cậu ta chứ?" Trì Húc cảm giác đầu óc của mình có vẻ không đủ để dùng.
|
Chương 225: Hạ Lâm trao khăn tay[EXTRACT]Editor: Nguyetmai "Anh có để cho đứa con trai khác bế bạn gái anh không?" Hạ Kỳ không trả lời mà hỏi vặn lại. "Ai dám bế bạn gái anh, ông đây nhất định sẽ tẩn cho hắn không còn răng ăn cháo." Có bản lĩnh thật, dám bế bạn gái cậu ta à. Trì Húc không hề chú ý tới, lúc hắn nói ra những lời này, trên mặt Hoàng Lệ Lệ thoáng hiện lên vẻ ngọt ngào. Trì Húc vẫn còn thắc mắc. "Vậy sao em có thể để đứa con trai khác bế em gái em?" "Có lao động khổ sai miễn phí mà không dùng, có phải anh bị ngốc không?" Trì Húc: "..." Tại sao cậu ta lại cảm thấy lời Hạ Kỳ nói đều có lý như vậy chứ? Thật ra, còn có một nguyên nhân mà Hạ Kỳ không nói ra. Là bởi vì cậu đã nhìn thấu tâm tư của Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong là bạn thân chí cốt chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa đến bây giờ, bất kể là nhân phẩm hay diện mạo, đều rất phù hợp tiêu chuẩn chọn em rể của cậu. Tính cách của cậu ta và Tiểu Hạ Lâm cũng coi như bổ sung cho nhau. Bằng không, để một người tùy tiện đến bế em gái cậu ư? Cậu nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là có đi mà không có về. "Này, rốt cuộc các cậu có chơi bóng rổ nữa hay không?" Miêu Kỳ Phong nãy giờ vẫn bị coi thường chợt hét lên. Trên trán cậu ta đã lấm tấm mồ hôi. Advertisement / Quảng cáo Miêu Kỳ Phong từ nhỏ chưa từng phải vác nặng, việc bế Tiểu Hạ Lâm từ nhà trẻ đi đến sau sân thể dục đã vét cạn sức lực của cậu ta rồi. Mà giờ mấy người này lại vẫn đang đứng đây nói luyên thuyên không dứt, cậu ta cảm thấy cánh tay sắp không phải của chính mình nữa rồi. Tuy Tiểu Hạ Lâm không nặng lắm, nhưng với chút sức cỏn con của cậu đâu thể chịu nổi! Cùng lúc đó, trong lòng Miêu Kỳ Phong đã hạ quyết tâm, cậu ta muốn rèn luyện thể lực. Từ ngày mai cậu ta nhất định sẽ cùng Hạ Kỳ chăm chỉ tập thể thao vào sáng sớm. Nghe Miêu Kỳ Phong gọi lớn, Trì Húc chợt nhớ ra chuyện quan trọng vào buổi chiều, liền gọi bọn họ đi vào phía trong: "Đi đi đi, chúng ta chơi bóng nào." Tiểu Hạ Lâm đúng là một cô bé hết sức tinh ý. Tiếng hét vừa rồi của Miêu Kỳ Phong nghe khá to nhưng lại có vẻ uể oải. Hơn nữa trên mặt cũng đã lấm tấm mồ hôi, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển yếu ớt. Cánh tay bế Hạ Lâm đã không có lực giống như lúc ban đầu nữa. "Em muốn xuống đi lại một chút, anh thả em xuống đi!" "Ồ, được!" Miêu Kỳ Phong không kiên trì như vừa nãy nữa, bởi vì thể lực của cậu ta sắp cạn kiệt rồi, còn tiếp tục kiên trì thì sẽ mất mặt lắm đây. Mồ hôi trên trán cậu ta chảy thành dòng, ngứa ngáy và ẩm ướt, nên cậu ta thuận tay đưa lên lau. "Này!" Miêu Kỳ Phong nhìn theo hướng giọng nói vang lên, một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Lâm. Mãi không thấy Miêu Kỳ Phong có động tĩnh gì, Hạ Lâm lấy khăn tay trên tay đưa ra phía trước: "Lấy cái này lau mồ hôi cho sạch." "Cảm... cảm ơn em!" Miêu Kỳ Phong hơi lắp bắp. Tiểu Miêu Miêu đang đi ở phía trước đột nhiên nhớ tới Hạ Lâm vẫn chưa đi theo kịp, cô bé chạy lại, dắt tay Hạ Lâm: "Lâm Lâm, đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta nhanh đi thôi!" "Em đi đây." Hạ Lâm nhét khăn vào trong tay Miêu Kỳ Phong, rồi rời đi cùng với Tiểu Miêu Miêu. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ chiếc khăn tay vương vấn quanh đây làm Miêu Kỳ Phong luyến tiếc, không nỡ dùng. ... Hạ Kỳ, Trì Húc và Miêu Kỳ Phong đã đi ra sau thay quần áo. Hoàng Lệ Lệ dẫn theo hai cô bé ngồi ở trên khán đài, lấy đồ ăn vặt đã mua trước đó đưa cho hai cô bé. "Không biết các em thích ăn gì, nên chị mua một ít đồ theo khẩu vị của chị, xem xem có thích ăn không, không thích thì cứ nói, chị sẽ đi mua cái khác." "Cảm ơn chị Lệ Lệ, những thứ này em đều thích ăn." Trong túi toàn bộ đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, các loại như thạch trái cây, snack khoai tây đều là món ưa thích của Tiểu Miêu Miêu. Cô nhóc miệng ngọt xớt, chỉ một tiếng "cảm ơn" thôi đã khiến Hoàng Lệ Lệ vui như mở cờ trong bụng. "Vậy thì tốt." Hoàng Lệ Lệ lại nhìn về phía Hạ Lâm: "Lâm Lâm, em muốn ăn chút gì không?"
|
Chương 226: Thèm thuồng chồng chưa cưới của em[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Hạ Lâm liếc qua chiếc túi trước mặt một lượt. Vì để chiều theo khẩu vị của hai cô bé, Hoàng Lệ Lệ mua toàn đồ ăn vặt và đồ uống. Cô bé lấy một chai nước khoáng ra từ bên trong: "Em uống cái này là được rồi." "Không ăn cái khác à?" Hoàng Lệ Lệ hỏi. "Em không ăn, cảm ơn chị Lệ Lệ." Hạ Lâm từ nhỏ đã không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng cô bé vẫn biết sự lễ phép tối thiểu. "Không cần khách sáo với chị đâu, lát nữa muốn ăn thì cứ lấy trong này nhé." Hoàng Lệ Lệ cười một cách sảng khoái và nói. Hoàng Lệ Lệ vô cùng thích hai cô bé này. Có thể là vì bối cảnh gia đình, cô nàng thường tiếp xúc với mấy tiểu thư con nhà danh giá được nuông chiều từ bé. Ngang ngược, xấu tính, mắc bệnh công chúa điển hình. Cô nàng cũng đã từng nghe Trì Húc nhắc tới điều kiện gia đình của Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu. Đều là lá ngọc cành vàng trong gia đình trâm anh thế phiệt, nhưng không hiểu vì sao hai cô bé lại hiểu chuyện như vậy chứ? Trên người Hoàng Lệ Lệ toát ra một loại khí chất của chị cả nhà hàng xóm, không hề khiến Hạ Lâm thấy chán ghét. Xem ra mắt nhìn người của anh Trì cũng khá tốt. ... Trên sân bóng rổ, Hạ Kỳ, Trì Húc và Miêu Kỳ Phong đã thay xong quần áo. Hạ Kỳ ngày thường rất ít khi đến đây chơi bóng rổ, giờ nhìn thấy Hạ Kỳ vào sân, cả hội trường trên khán đài có vẻ mất kiểm soát. Tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác. Advertisement / Quảng cáo "Trời ơi, trong mấy người vừa tiến vào đó có phải có Hạ Kỳ không, có phải không, có phải không?" Một bạn nữ kích động túm lấy áo của người bên cạnh và hỏi. "Đúng vậy!" Cô bạn kia chắp hai tay trước ngực, nói với vẻ si mê: "Nam thần của tớ sao có thể đẹp trai đến vậy chứ?" "Hôm nay nhận được tin nam thần sẽ tới sân thể dục phía sau chơi bóng rổ, tớ còn tưởng là giả, không ngờ nam thần của tớ lại tới thật. Ôi, cậu véo tớ đi, để tớ xem xem có phải mình đang nằm mơ không." "Ôi chao! M* kiếp, bảo cậu véo là cậu véo thật luôn à!" "Cậu bảo tớ véo, chẳng lẽ tớ nói không véo sao?" "Không ngờ nam thần nhà họ Hạ lại xuất chúng đến vậy, cậu nhìn cơ bắp hai bên cánh tay kìa, thật muốn xem xem bên trong quần áo của anh ấy có phải có tám múi hay không." "Ôi trời, không ngờ lại đẹp trai đến vậy, có điều, tớ cũng rất muốn xem." ... Hạ Kỳ ngày thường hay mặc sơ mi trắng với quần tây đen, mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lùng, kiêu ngạo của công tử nhà giàu. Nhưng bởi vì kiên trì luyện tập thể thao, nên có thể nói dáng người Hạ Kỳ rất hoàn mỹ. Thay sang một chiếc áo ba lỗ, Hạ Kỳ để lộ ra hai đường cơ bắp săn chắc, càng tăng thêm sự manly. Trong khuôn viên trường học tràn ngập sức sống thanh xuân, Hạ Kỳ ăn mặc như vậy để lộ ra dáng người cao gầy đúng chuẩn, bên trong lớp quần áo là những bắp thịt săn chắc. Chẳng cần phải nói thêm, cậu chắc chắn là đối tượng theo đuổi số một của các bạn nữ. Tiếng thét chói tai kéo dài không ngừng quanh quẩn bên tai, cùng với tiếng lòng đang không ngừng vọng tưởng của đám con gái, Tiểu Miêu Miêu nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Chị Lệ Lệ, bọn họ làm sao vậy, điên rồi sao?" Hoàng Lệ Lệ: "..." Cô có thể nói với Tiểu Miêu Miêu rằng, bọn họ không phải điên rồi, mà là thèm thuồng chồng chưa cưới của em. Đối với tình hình trên khán đài, Hạ Kỳ đều không rõ lắm, đương nhiên, cho dù cậu có biết, thì cũng sẽ không thèm để ý. Từ khi sinh ra đã mang theo một ánh hào quang nào đó, khiến cậu đã quen với tình cảnh như này rồi, nên vô cùng bình tĩnh. Trận bóng rổ đã bắt đầu, mọi người nhanh chóng chia ra làm hai đội. Bóng dáng cao gầy của Hạ Kỳ chuyển động như thoi đưa trong sân bóng rổ. Cậu thực hiện một loạt động tác như đập bóng, ném vào rổ, nhận bóng, lên rổ và xoay người vô cùng đẹp mắt. Những động tác này của Hạ Kỳ tuyệt đối không phải là khua chân múa tay, vì mỗi lần bóng chuyền đến tay, cậu đều nhanh chóng dẫn bóng rồi ném vào trong rổ. Tiểu Miêu Miêu tuy không hiểu bóng rổ, nhưng cô bé biết, chỉ cần đem quả bóng ném vào trong cái rổ kia chính là đã thắng. Thất cách cách của cô bé ném vào nhiều bóng như vậy, nhất định có thể thắng.
|
Chương 227: Ôn ã cố lên![EXTRACT]Editor: Nguyetmai Trận bóng rổ ngày một gay cấn, Tiểu Miêu Miêu cũng dán mắt vào quả bóng mà Hạ Kỳ đang di chuyển như thoi đưa, hệt như con báo săn mồi. Thấy bóng trên tay Hạ Kỳ sắp được ném vào rổ, thành viên trong đội của đối phương lại đột nhiên xuất hiện một người tới ngăn cản Hạ Kỳ. Hai người vây quanh quả bóng, bắt đầu vờn nhau. Không khí toàn hội trường trở nên căng thẳng. Ngay cả đám nữ sinh thì thầm to nhỏ ở phía dưới, cũng trở nên yên lặng, nín thở, chăm chú dõi theo từng động tác của hai người dưới sân. Tiểu Miêu Miêu thấy Hạ Kỳ bị người ta ngăn cản, không thể đưa bóng vào rổ ngay thì đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, khiến Hoàng Lệ Lệ ở bên cạnh giật mình quay sang nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, em làm sao vậy?" Tiểu Miêu Miêu không hề nghe thấy Hoàng Lệ Lệ đang nói gì, hiện tại toàn bộ thể xác và tinh thần của cô bé đều tập trung hết vào sân bóng rổ. Bất kể là trong lòng hay là trong ánh mắt, chỉ có một hình ảnh duy nhất đó là Hạ Kỳ. Đôi bàn tay buông thõng nắm chặt lại, có hơi run rẩy, trong lòng cũng sốt ruột, lo lắng cho Hạ Kỳ. Tiểu Miêu Miêu không phải loại người ưa bạo lực, nhưng hiện giờ cô bé vô cùng muốn cho cái người đang cản đường của Thất cách cách vài chưởng. Hạ Kỳ gặp phải một đối thủ tương đối đáng gờm, hai người vờn nhau liên tục, không ai chịu nhường bước. Lúc này, cậu vừa nhìn chằm chằm vào mắt của đối thủ, vừa chú ý bóng dưới tay, dường như đang chờ đợi sơ hở của đối phương, sau đó nhảy vọt ném bóng vào rổ. Mà đối phương cũng ôm một ý định như vậy, thời gian từng phút từng giây trôi qua. Tiểu Miêu Miêu càng lúc càng nóng ruột, tim đập với biên độ càng lúc càng lớn, hệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cuối cùng, Tiểu Miêu Miêu thật sự nhịn không nổi, hét lớn: "Ôn ã cố lên!" Toàn hội trường đang nín thở, im lặng theo dõi trận đấu thì bị giọng nói của cô bé làm khuấy động. Thời khắc nghe thấy tiếng của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ vô thức nhìn về hướng khán đài. Ngay tại khoảnh khắc Hạ Kỳ ngẩng đầu lên, đối thủ nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ nãy giờ đột nhiên cướp lấy bóng từ tay Hạ Kỳ. Tiểu Miêu Miêu thấy bóng bị cướp đi thì gấp gáp hét to: "Ôn ã, bóng bị cướp rồi kìa, anh mau đi cướp về đi." Advertisement / Quảng cáo Hạ Kỳ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của cô bé trong biển người, chỉ nghe thấy tiếng nói của cô bé lại lần nữa vang lên. Cậu quay đầu nhìn lại, thì đối phương đang di chuyển bóng để ném vào rổ. Hạ Kỳ có lẽ nào lại để cho cậu ta dễ dàng cướp bóng như vậy, cậu trao đổi ánh mắt với Miêu Kỳ Phong và Trì Húc, ba người rất ăn ý mà chạy về phía rổ của đối phương. Miêu Kỳ Phong và Trì Húc yểm hộ phía sau, Hạ Kỳ dùng lực dưới chân, nhảy dựng lên, từ giữa không trung đập bóng đối phương rơi xuống. Bóng rớt xuống, rơi vào trong tay Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong vừa chạy vừa chuyền bóng cho Trì Húc, Trì Húc lại chuyền cho Hạ Kỳ. Hạ Kỳ vừa di chuyển quả bóng, vừa ngắm chuẩn phương hướng, cuối cùng nhảy vọt một phát, ném bóng vào trong rổ. Tiếng huýt sáo vang lên. "Good!" Ba người cùng đập tay chúc mừng. ... Nhìn thấy quả bóng cuối cùng là do Hạ Kỳ ném vào trong rổ, Tiểu Miêu Miêu nãy giờ vẫn nơm nớp, giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. "Thất cách cách giỏi quá!" Đến khi bình tĩnh lại, Tiểu Miêu Miêu mới chịu ngồi xuống. Cô bé ngoảnh đầu lại, lập tức nhìn thấy Hoàng Lệ Lệ đang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn mình. Tiểu Miêu Miêu vô thức đưa tay sờ vào khuôn mặt của mình: "Chị Lệ Lệ, sao chị lại nhìn em như vậy, trên mặt em có thứ gì à?" "Vừa rồi em... gọi Hạ Kỳ là gì?" Hình như cô nàng có nghe thấy Tiểu Miêu Miêu gọi Hạ Kỳ là "ôn ã". "Em đã gọi à?" Tiểu Miêu Miêu chớp chớp mắt, nói với vẻ nghi hoặc. Vừa rồi cô bé chỉ lo căng thẳng, không hề nhớ rõ mình đã gọi cái gì. "Em không gọi sao?" "Em có gọi ư?" Hoàng Lệ Lệ: "..."
|
Chương 228: Tiểu Miêu Miêu kiếp trước nhất định đã cứu cả dải ngân hà[EXTRACT]Editor: Nguyetmai Để khẳng định bản thân không bị ảo giác, Hoàng Lệ Lệ lại nhìn về phía Hạ Lâm bên cạnh. "Lâm Lâm, có phải ban nãy Miêu Miêu đã gọi Hạ Kỳ là ôn ã không?" Hạ Lâm gật đầu: "Vâng!" "Đấy, chị nói có sai đâu!" Hoàng Lệ Lệ hỏi: "Chẳng phải em gọi Hạ Kỳ là Thất cách cách ư, sao giờ lại bắt đầu gọi ôn ã rồi?" Hơn nữa, cô nàng cứ cảm thấy, ôn ã... có vẻ hơi thân mật quá... "Thất cách cách chính là ôn ã, ôn ã chính là Thất cách cách." Tiểu Miêu Miêu vừa nhai bim bim khoai tây vừa trả lời. Ban nãy, Thất cách cách đã ném được bóng vào rổ, nên tâm trạng của Tiểu Miêu Miêu hiện giờ rất tốt. Hoàng Lệ Lệ: "..." Hạ Lâm rất tốt bụng mà giải thích rằng: "Trước khi đi mẫu giáo, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn gọi anh trai em là ôn ã. Nhưng sau đó, anh trai em lo lắng cách xưng hô này sẽ gây ra nhiều phiền phức cho Tiểu Miêu Miêu, thế nên mới bảo cậu ấy đổi gọi là Thất cách cách." Thật ra là anh Kỳ, nhưng "chất độc" Hoàn Châu Cách Cách trong người Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa tan bớt, cứ cố chấp gọi là Thất cách cách. Ai ngờ, ông anh trai nhà mình nuông chiều cô nhóc này quá, không hề để bụng chuyện mình có một biệt danh của con gái. "Được rồi!" Advertisement / Quảng cáo "Vậy anh trai em và Tiểu Miêu Miêu sao lại trở thành một cặp vậy?" Trong lòng mỗi người con gái đều ngự trị một "tính cách hóng hớt", Hoàng Lệ Lệ cũng không ngoại lệ. Cô nàng rất tò mò, người lạnh lùng như Hạ Kỳ sao lại trở thành người yêu của Tiểu Miêu Miêu. Hạ Lâm nhún vai: "Lúc ấy em còn nhỏ, cụ thể thế nào thì em cũng không rõ lắm." Dù sao thì cô bé còn nhỏ hơn cả Tiểu Miêu Miêu. Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện tới giờ, đã biết rằng Tiểu Miêu Miêu là bạn gái, và cũng là vợ chưa cưới của ông anh trai nhà mình. "Có điều, nghe mẹ em kể, hình như là bởi vì anh trai em và Miêu Kỳ Phong là bạn thân từ thuở bé. Một hôm, Miêu Kỳ Phong dẫn anh trai em đi tham gia tiệc mừng một trăm ngày của cháu gái anh ấy. Lúc đó, cháu gái anh Phong khóc khủng khiếp lắm, dỗ thế nào cũng không chịu nín, vậy mà anh trai em vừa bế lên, chị ấy lập tức ngừng khóc luôn." "Cháu gái của Miêu Kỳ Phong chính là Tiểu Miêu Miêu?" "Vâng!" Khóe miệng Hoàng Lệ Lệ khẽ run rẩy, hóa ra hai người đã tùy tiện quyết định chuyện đại sự cả đời như vậy. "Từ đó về sau, Tiểu Miêu Miêu liền dính lấy anh trai em, vừa khéo anh trai em cũng hết mực yêu quý Tiểu Miêu Miêu. Sau rồi đưa cho Tiểu Miêu Miêu một tín vật đính ước, nói rằng sau này lớn lên sẽ cưới Tiểu Miêu Miêu, cứ như vậy mà chị ấy trở thành người của anh trai em." Hoàng Lệ Lệ: "Cho nên, Tiểu Miêu Miêu là do anh trai em một tay nuôi nấng, chăm sóc đến lớn?" "Cũng gần như vậy." Hạ Lâm nói: "Nghe mẹ em kể, Tiểu Miêu Miêu lúc ấy chỉ bám lấy anh trai em, ngoại trừ anh trai em ra, ai cũng không cho bế. Lúc anh trai em học tiểu học, Tiểu Miêu Miêu còn đi học theo nữa." Hạ Kỳ lúc ấy đúng là vừa làm mẹ, vừa làm ba. Hoàng Lệ Lệ gật đầu, nhìn thiếu niên đang đánh bóng rổ dưới sân, trên gương mặt không giấu được sự thán phục. Cô nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, một thiếu niên cao ngạo, lạnh lùng như cậu, lại cam tâm tình nguyện làm nhiều việc vì một cô gái như vậy. Hoàng Lệ Lệ lại nhìn sang Tiểu Miêu Miêu ngây thơ đáng yêu, đáy lòng dâng lên một cảm giác hâm mộ. Chắc chắn kiếp trước Tiểu Miêu Miêu đã cứu cả dải ngân hà, nên giờ mới có được một anh chồng chưa cưới một lòng một dạ như thế. Sao cô nàng lại không thể gặp được thiếu niên như vậy chứ? "Tiểu Miêu Miêu thật hạnh phúc." Hoàng Lệ Lệ cảm thán. Hạ Lâm nói: "Anh Trì là một người không tồi, chị Lệ Lệ cũng sẽ rất hạnh phúc." Lúc Hoàng Lệ Lệ nghĩ đến Trì Húc, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tuy khó nhận ra nhưng lại rất ngọt ngào.
|