Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
|
|
Chương 129: Ấm sắc thuốc
Edit: Phạmnhi Cô còn nhớ lúc ấy giá hơn 20 triệu? Cảnh Vân Chiêu nào biết kiếp trước thương nhân bán chậu lớn Thanh Hoa tính tình giảo quyệt và tham lam, khiến ông lão này không ưa thích lắm, liền đè ép giá tiền xuống, mà lúc này ông lão nói giá tiền, mới xem như tương đối công bằng. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cảnh Vân Chiêu, tâm trạng trong lòng ông lão mới thăng bằng một chút, vừa rồi nha đầu này vừa vào cửa có một bộ dạng tự tin tự nhiên, hiển nhiên cùng cô số tuổi không tương xứng, mà phản ứng lúc này mới bình thường, 35 triệu, nếu còn một có thái độ bình tĩnh, vậy sẽ cho người lớn tuổi như ông lão đều cảm thấy xấu hổ. Ông lão híp mắt cười, mà Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc chẳng được bao lâu liền thu lại. Chuyện tốt như vậy, có lí do gì không đồng ý? Ngay lập tức liền gật đầu, ông lão nhìn lên, lập tức cười ha hả đem chậu lớn Thanh Hoa ôm vào trong lòng, sau khi hỏi số tài khoản của Cảnh Vân Chiêu, nhờ bên cạnh Đường Tử Hoa gọi điện thoại, xác nhận truyển khoản xong, giao dịch cuối cùng đã hoàn thành. Giải quyết chuyện chính xong, ông lão cũng thả lỏng người người, lúc này mới gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Cảnh Vân Chiêu ở nơi này chờ hơn nửa canh giờ sớm đã thấy bụng trống trơn, ăn đồ tới giống như châu chấu vượt biên, nhưng lại ưu nhã sạch sẽ không nói ra được. Nhìn Đường Tử Hoa có chút khiếp sợ. Mới rồi Cảnh Vân Chiêu cho cậu ta ấn tượng là bình tĩnh tự nhiên, là thanh cao tỉnh táo, chỉ có khi cười lên mới có chút dịu dàng ôn hòa, bình thường nữ sinh giống như vậy phần lớn đều rất chú ý đến hình tượng, thật không nghĩ đến cậu ta nghĩ sai, động tác Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ làm cho người ta tìm không ra tật xấu, nhưng tốc độ ăn thật sự làm cho người ta phải tặc lưỡi, khác hoàn toàn với tiểu thư nhà giàu mà cậu ta đã gặp. Nữ sinh trong ấn tượng của cậu ta, phần lớn đều là nũng nịu hoặc có chút ngây thơ dễ thương, nhưng Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn không bám vào khuôn mẫu nào. Tuy nhiên ở trong mắt ông lão, Cảnh Vân Chiêu tính tình bộc trực ngược lại dễ chịu hơn, không làm ra vẻ, dung mạo cũng có thể yên tâm. Nhịn không được mở miệng cùng cô trò chuyện nhiều hơn mấy câu, nói chuyện xong, Đường lão càng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu là một nha đầu tốt, có chí tiến thủ, lễ phép hiểu chuyện, càng ngày càng có cảm tình, chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu là người huyện Hoa Ninh, nếu không, Đường lão không khéo còn muốn mời cô tới nhà làm khách một phen. Cảnh Vân Chiêu trong lòng cũng có chút im lặng: mình giống như đặc biệt có duyên với người lớn tuổi? Ông ngoại Cam, lão Từ còn có trước mắt Đường lão, thậm chí bao gồm cha của Đỗ Lâm, đối xử với cô dường như cũng không tệ. Ba người đang đang ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Đường Tử Hoa lấy ra một bình thuốc, nuốt mấy viên. Cảnh Vân Chiêu sững sờ, cô mới rồi không có nhìn kỹ Đường Tử Hoa, hiện tại nhìn cậu ta uống thuốc, liền phát hiện sắc mặt cậu ta quả thực không tốt lắm, có lẽ là do nhiệt độ trong phòng hơi cao, trên mặt mới đỏ ửng mấy phần, mà đôi môi kia thật sự có chút trắng bệch. Cảnh Vân Chiêu nhìn ra được xuất thân của người này, Đường lão cười cười: "Nha đầu đang nhìn cái gì?" Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu thu lại, có chút ngượng ngùng. Mới rồi nhất thời quên mình chưa tới tới mười sáu tuổi, hoàn toàn chính là tiểu nha đầu chưa trưởng thành, nhìn chằm chằm một nam sinh cùng tuổi xác thực không tốt lắm, không chừng còn có thể bị người khác hiểu lầm. . . . . Quả nhiên, chỉ thấy sắc mặt Đường Tử Hoa đỏ hơn. "Ông Đường người đừng hiểu lầm, cháu chỉ là nhìn cậu ấy uống thuốc cảm thấy tò mò mà thôi. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu liền vội vàng giải thích. Ông Đường hiểu gật đầu một cái, lúc này mới nói: "Cháu trai ông từ nhỏ thân thể không tốt, nhìn bề ngoài không khác gì những người khác, trên thực tế là một ấm sắc thuốc, nếu như không uống thuốc, ngày hôm sau chắc chắn sẽ có chuyện." Cảnh Vân Chiêu mắt hơi híp lại, không nhịn được nói: "Cháu có thể xem một chút không?"
|
Chương 130: Ấm sắc thuốc ( hai )
Edit: Phạmnhi Dù sao bây giờ cô cũng là bác sĩ, mặc dù vẫn không thể đến khám bệnh tại nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cùng ông nội Cam xem bệnh học tập một chút kinh nghiệm, nhưng dù sao thì số lần có hạn, có thể làm tăng kiến thức cho cô không nhiều lắm, hiện tại có bệnh nhân đặt ở trước mắt, không động lòng là không thể nào. Cảnh Vân Chiêu cũng ý thức được mình có chút đường đột, vội vàng lại nói: "Là như vậy, cháu có học qua một chút y thuật." Dù sao còn không có bắt mạch, Cảnh Vân Chiêu không thể chắc chắn mình có thể trị. Mặc dù mình hấp thụ gần hết mảnh Nạp Linh ngọc thứ hai, nhưng bệnh tình Đường Tử Hoa hình như đã có từ khi còn nhỏ, trình độ hiện tại của cô xác thật khó nói. "Cháu học qua y thuật?" Lão Đường càng kinh ngạc, mới vừa cùng cô nói chuyện phiếm có thể cảm thấy nha đầu này không giống người sẽ thuận miệng bịa chuyện, Nhưng ông không thể tưởng tượng một nha đầu bằng tuổi cháu trai mình đã học qua y thuật, thật sự có chút không quá dễ tin tưởng. Ông Đường còn là như thế, huống chi Đường Tử Hoa. Một già một trẻ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Cảnh Vân Chiêu bị nhìn cũng có chút xấu hổ. "Nếu như ông Đường không muốn, vậy thì quên đi, cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu lại đổi đề tài nói. Họ Đường ở Ninh thị là một đại gia tộc, bác sĩ mà con cháu họ Đường tiếp xúc đương nhiên đều là những người tốt nhất trong và ngoài nước, yêu cầu này của cô xác thực sẽ làm người khác hiểu lầm. Vừa lúc Cảnh Vân Chiêu cho lão Đường sẽ cự tuyệt, lại thấy ông đột nhiên cười cười: "Tử Hoa, cháu cho tiểu nha đầu xem một chút." Tò mò thậm chí còn có chút mong đợi. Loại cảm giác này thật lâu chưa từng xuất hiện, nhất là xuất hiện trên người một đứa bé. Đường Tử Hoa có chút không hiểu, nhưng rất nghe lời, đi tới bên cạnh Cảnh Vân Chiêu, suy nghĩ một chút, theo phương thức y học Trung Quốc đưa cổ tay đặt ở trên bàn. Lúc này Cảnh Vân Chiêu mới phát hiện ra Đường Tử Hoa rất trắng, loại trắng này là một loại bệnh trạng. Thản nhiên đưa tay thử một lần, cảm nhận được lực nhảy lên phù phiếm của mạch đập, Cảnh Vân Chiêu trong lòng cũng kinh ngạc một hồi, mạch đập suy yếu nhưng lại có một tia sinh khí, bên trong suy yếu không được đại bổ, lại không thể không đại bổ. Mà bây giờ trên mặt khí sắc không tệ là do bình thường đúng hạn uống thuốc, chỉ là thuốc này cũng không thể trị tận gốc. Bệnh của Đường Tử Hoa xác thực là có từ nhỏ, không chịu được lạnh không chịu được nóng, cũng không chịu được kích thích, nếu như kiên cử ăn uống cùng cảm xúc tốt, nhìn bề ngoài cùng không khác người bình thường, nhưng một khi phát bệnh ngoài ý muốn, đó chính là đi qua một lần quỷ môn quan, vận khí tốt có thể kéo trở lại, nhưng nếu là gặp gỡ lang băm hoặc kích thích lớn, không chuẩn thật sự có thể đi đời nhà ma. Cảnh Vân Chiêu chau mày, lão Đường nhìn lên, thì biết rõ cô thật sự nhìn ra được. "Như thế nào?" Ông Đường lời nói mang theo mấy phần thật lòng. "Trong thời gian ngắn cháu còn không trị được, nhưng. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu do dự một lát, cũng không thể nói chờ mình hấp thụ nhiều mấy mảnh Nạp Linh ngọc là được, vì vậy lại nói: "Nhưng theo phương thức điều dưỡng từ từ của cháu, trong vòng một năm có thể được. . . . . ." Lấy tốc độ hấp thu Nạp Linh ngọc hiện tại, 1 năm sau, trình độ cùng hiện tại tuyệt đối là khác nhau một trời một vực. Nhưng mà trước mắt trong trí nhớ của cô cũng có điều dưỡng một chút thuốc, có thể từ từ gia tăng khả năng hồi phục cơ thể của cậu ta. Trong mắt Cảnh Vân chiêu nhìn ra, lời nói của mình có vài phần do dự cùng áy náy, nhưng ở trong tai ông Đường, lại như là tiếng trời. Một năm? Một năm coi là dài sao? Đường Tử Hoa bị bệnh hơn mười năm, trong lúc đó uống thuốc đã nhiều không đếm xuể, còn từng xảy ra chuyện ba lần suýt nữa phải chết, ngay cả bác sĩ đều nói, cháu mình suy yếu từ bên trong, chỉ có thể dựa vào thuốc chống đỡ qua một ngày thì được một ngày. Nhưng mặc dù đối với bọn họ mà nói là một tin tức tốt, nhưng ông Đường lại không nhịn được hơi rối rắm. Lời này, ông rốt cuộc là tin hay không tin? Không tin, ngộ nhỡ Cảnh Vân Chiêu thật có thể trị, đó chính là bỏ lỡ một cơ hội làm cháu trai khỏe mạnh! Nhưng nếu là tin, ngộ nhỡ cháu trai càng ngày càng xấu đi, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa, dù sao đối phương chỉ là một tiểu nha đầu. . . . . .
|
Chương 131: Xuất hiện một người anh trai
Edit: Phạmnhi Cảnh Vân Chiêu cũng nhìn ra sự nghi ngờ của ông Đường, nhưng tuổi cô đang bày ở đó, dựa vào mấy lời nói ngon ngọt cũng không thể bỏ đi sự nghi ngờ của ông, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Đường Tử Hoa, đưa thuốc của cậu cho tôi nhìn một chút được không?" Rốt cuộc Đường Tử Hoa cũng muốn biết Cảnh Vân Chiêu có bản lãnh đó thật hay không, cho nên cô vừa mở miệng, liền lập tức đem bình thuốc nhỏ đưa đến trong tay của cô. Bình sứ toàn thân màu trắng, chạm tay hơi lạnh, có vài phần phong cách cổ điển, mở ra ghé vào chóp mũi ngửi một cái, trên mặt phản phất qua vẻ tự tin. "Ma hoàng, hắc phụ tử, cam thảo, bạch thuật. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu vừa mở miệng liền nói ra gần mười loại dược liệu. Hoàn thuốc này thật ra cũng không lớn, nhưng có thể nhìn ra hết sức tinh tế, nên mất không ít tâm tư, hơn nữa phương pháp điều dưỡng này mặc dù không giống như bên trong Nạp Linh ngọc ghi lại, nhưng cũng là phương thuốc độc nhất vô nhị cứu mạng, có thể thấy được người bác sĩ kia bản lãnh không thấp. Lời nói Cảnh Vân Chiêu vừa rơi xuống, ông Đường thật sự rất kích động. Cho cháu trai mình dùng là phương thuốc cứu mạng chỉ có ông và người bác sĩ kia biết, dù là cháu của ông cũng chỉ biết đại khái bên trong hai ba vị thuốc mà thôi, nhưng Cảnh Vân Chiêu, dựa vào khứu giác thế nhưng đem phân tích dược liệu một điểm không sai! Ông Đường đương nhiên không biết, Cảnh Vân Chiêu mỗi ngày ở trong không gian sinh hoạt thời gian rất dài, bên trong trồng trọt những dược liệu kia có thể không nhớ rõ hương vị như thế nào sao? Hơn nữa phương thuốc này bên trong Nạp Linh ngọc cũng có, chỉ cần vừa động não vừa nghĩ liền đoán được, căn bản không tính là khó khăn. "Tiểu nha đầu, không, Cảnh tiểu thư, nếu như cô thật có thể cứu được Tử Hoa, yêu cầu gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!" Ông Đường vội vàng nói. Gia tài nào có quan trọng bằng cháu trai! "Muốn chút thời gian. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu nhắc nhở một tiếng. "Thời gian không thành vấn đề!" Ông Đường lập tức nói một tiếng, lại nói: "Như vậy đi, cô học ở Nhất Trung đúng không? Hôm nay tôi sẽ đưa Tử Hoa trở về, hai ngày nữa sẽ gặp để cho cô bắt tay vào chữa trị cho nó, tiền xem bệnh đến lúc đó đều cho cô, nếu là bệnh của Tử Hoa thật sự có thể chữa khỏi, về sau chuyện của cô chính là chuyện của họ Đường tôi, chúng ta họ Đường đối với cô vô cùng cảm kích!" Cảnh Vân Chiêu không ngờ ông cụ rộng lượng như vậy, chỉ là cô cũng chưa từng nghĩ muốn của họ Đường thứ gì. Hôm nay hơn ba nghìn vạn coi như là giao dịch công bằng, trị bệnh cứu người là nghề nghiệp và niềm vui hiện tại của cô, nhiều lắm là thu thêm một chút tiền xem bệnh, cũng không thể vì chút việc cứu mạng này mà sai khiến người ta cả đời, hơn nữa, cái này còn chưa bắt đầu chữa trị! Cảnh Vân Chiêu biết bây giờ cùng không thể từ chối ông Đường là vô ích, cũng không nói gì nhiều. Bữa cơm này ăn không sai biệt lắm, Cảnh Vân Chiêu cũng hiểu thấu đáo bệnh tình của Đường Tử Hoa, lúc này mới rời khỏi phòng chuẩn bị mỗi người đi một ngả. Vừa xuống lầu, quả nhiên là nhìn thấy Lê Thiếu Vân. Cảnh Vân Chiêu đương nhiên không biết, Lê Thiếu Vân là đặc biệt đi ra nhìn cô, đây là địa bàn của hắn, Cảnh Vân Chiêu tới, tự nhiên có người thông báo hắn một tiếng, nhớ tới thái độ khách khí lúc trước Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân cũng không muốn đi lên trước tiếp cận, nhưng vừa nghe nhân viên nói cô ăn cơm cùng một ông lão còn có một cậu bạn học trẻ, cảm thấy có chút không vui. Nha đầu này tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi bị những nam sinh bao kim ngọc ở bên ngoài lừa. Vậy thôi, đại phát từ bi tới thay cô nhìn một chút. Ánh mắt Lê Thiếu Vân quét qua Đường Tử Hoa, liếc mắt quan sát nam sinh không sai biệt lắm, nhìn nam sinh trên mặt còn hơi ửng đỏ, nhướng mày, đợi Cảnh Vân Chiêu bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, trực tiếp kéo người đến bên cạnh. Hướng về phía ông Đường cười một tiếng, nói: "Xin chào hai người, tôi là ''anh trai'' của Vân Chiêu, hai ngươi là. . . . ."
|
Chương 132: Đến gần
Edit: Phạmnhi Lê Thiếu Vân muốn tự xưng là chú, dù sao người bề trên càng có uy nghiêm hơn, nhưng lại biết tính tình Cảnh Vân Chiêu lợi hại, tránh làm cô mất hứng, cho nên mới sửa lại. Hắn và lão Từ biết nhau, lão Từ còn nhờ hắn chăm sóc Cảnh Vân Chiêu, tuổi hắn chỉ lớn hơn Cảnh Vân Chiêu tám chín tuổi, nói là anh trai cũng không quá đáng. Lê Thiếu Vân cảm thấy đó là đương nhiên, Cảnh Vân Chiêu lại trừng mắt nhất thời không hiểu nhìn chằm chằm hắn. Ông Đường cũng có chút hồ đồ, trước cùng nha đầu Cảnh Vân Chiêu trò chuyện, cô nói không có người thân mà? "Thì ra Cảnh nha đầu còn có một anh trai? Thật là thất kính thất kính, tôi cùng nha đầu này coi như là bạn cao niên, hôm nay ở chỗ này tụ họp, cũng không có gì chuyện." Ông cũng không thể nói mình tới mua chậu lớn được, đến lúc đó vừa hỏi giá tiền, khó tránh khỏi sẽ gây phiền toái cho nha đầu này, càng không thể nói nha đầu này chữa bệnh cho cháu trai, dù sao người anh trai đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là họ hàng xa hay họ hàng gần còn chưa biết. Mắt Lê Thiếu Vân híp một cái: "Còn đây là. . . . . ." Người hắn nhìn dĩ nhiên là Đường Tử Hoa. Đường Tử Hoa là một nam sinh nhỏ, không thể tránh khỏi việc bị vẻ ngoài của Lê Thiếu Vân làm kinh ngạc một phen, thấy mình mất hồn, bây giờ khi bị đối phương hỏi, sắc mặt đột ngột đỏ bừng, mà ông Đường sắc mặt không đổi, cười nói: "Đây là cháu trai của tôi, là bạn học của Cảnh nha đầu." Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên, bạn học? Không giống lắm. Nhưng mà đối phương không nói hắn cũng có thể đoán được đại khái, nam sinh nhỏ đang mặc trên người một bộ quần áo hàng hiệu bình thường bán ở Ninh thị, chiếc đồng hồ điện tử trên tay nhìn qua đơn giản, cũng không mua được nếu không có mấy vạn khối, mà ông lão một thân phái đoàn, thần sắc bình tĩnh, thân phận tất nhiên không đơn giản, hơn nữa chiếc xe hắn tra xét bên ngoài kia. . . . . . Nói tóm lại, nói là bạn học cái gì, đều là giả. Chân mày Lê Thiếu Vân cau lại, hàn huyên vài câu, chủ động tiến lên tiễn hai người rời đi, từ đầu tới đuôi, thật giống như thật rất quen thuộc với Cảnh Vân Chiêu. Cảnh Vân Chiêu trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ: không giải thích được. "Hai người này đại gia tộc nào đó ở Ninh thị phải không?" Xe hơi mới vừa cách xa tầm mắt, Lê Thiếu Vân liền đột ngột nói ra một câu, nói xong, đột nhiên ghé sát đầu tới gần Cảnh Vân Chiêu ngửi một cái, lại nói: "Nam sinh nhỏ vừa rồi ngồi rất gần với em?" Một thân có mùi như ấm sắc thuốc. Trước kia trên người Cảnh Vân Chiêu cũng có mùi thuốc, nhưng tương đối mát mẻ, ngửi thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ mặc dù cùng trước kia khác biệt không lớn, nhưng lại có một chút mùi giống như trên người nam sinh nhỏ kia. Mắt Cảnh Vân Chiêu choáng váng: "Anh cũng có thể đoán được?" Khứu giác, cũng quá nghịch thiên. Lê Thiếu Vân tự đắc hừ một tiếng, lại nói: "Mặc dù anh không hiểu y thuật, nhưng nhìn ra được, người bạn học kia của em là một con ma bệnh, nhìn bề ngoài tất cả bình thường, nhưng hai mắt mệt mỏi vô hồn, đôi môi trắng bệch không có chút máu, da không đủ tinh xảo, nhìn lại ông lão kia một bộ dạng che chở cho con, cũng có thể đoán được hắn bệnh không nhẹ, chính là người bước một chân vào quỷ môn quan, hơn nữa gia cảnh của đối phương cũng không tệ, dựa vào tình hình hiện tại của em, không thích hợp cùng bọn họ quá thân cận." Nha đầu này, rốt cuộc không có bao nhiêu tâm cơ. Hắn đương nhiên nhìn ra được đối phương đối với Cảnh Vân Chiêu không có ác ý, nhưng cái này lần là vậy, nhưng lần sau thì sao? Loại giao tình này, vận khí tốt có thể có là sự trợ giúp, vận khí không tốt đụng phải người đạo đức kém, sau lưng tùy tiện làm chút việc xấu, là có thể làm cho cô mất cả người lẫn của, không có chỗ mà khóc. Cảnh Vân chiêu vốn không quá vui lòng khi hắn quản chuyện của mình, nhưng nhìn hắn mặc dù có vài phần bướng bỉnh, lại nói lời nói tự cao tự đại, hình như đang đặc biệt nhắc nhở cô, cũng không tiện tính toán chi li. "Bệnh của cậu ta em có thể chữa khỏi, còn trẻ như vậy nếu gặp chuyện không may cũng rất đáng tiếc." Cảnh Vân Chiêu khách khí đáp lại nói. Ánh mắt Lê Thiếu Vân liếc xuống phía dưới liếc nhìn cô một cái, ma xui quỷ khiến nói: " Buổi sáng nay anh hắt hơi một cái, em giúp anh nhìn xem đi, kẻo nó trở nên nghiêm trọng đến nỗi anh chết sớm ở tuổi xuân."
|
Chương 133: Trâu già gặm cỏ non
Edit: Phạmnhi Lê Thiếu Vân nói xong, lại ho khan hai tiếng, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, thật giống như đang cố ý chứng minh cho Cảnh Vân Chiêu rằng anh ta không có nói dối. Lúc này, hai người ở gần hơn chút một chút, đầu Cảnh Vân Chiêu vừa đúng chạm vào cằm của anh ta, bởi vì thân hình cô hơi gầy, cho nên làm nổi bật lên sự to lớn cao ngạo của Lê Thiếu Vân. Cảnh Vân Chiêu loáng thoáng có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ta, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, hơn nữa giọng anh quả thật có vài phần dễ nghe, cũng rất khó khiến cho mọi người sinh ra cảm giác chán ghét, nhìn ánh mắt anh ta tha thiết như vậy, đành gật đầu một cái. Lê Thiếu Vân đưa bàn tay năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, chỉ là Cảnh Vân Chiêu lại nhìn thấy lòng bàn tay anh ta có vài vết chai, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Đỗ Lâm gọi anh ta là Lê Thiếu, mà anh ta lại trẻ tuổi như vậy có thể chống đỡ được Thiên Hương Lâu, người có tiếng ở kinh thành, chắc hẳn gia cảnh rất tốt, vết chai trên tay rõ ràng không hợp với anh ta, cũng không thể là do làm việc đúng không? Chỉ là con người cô lòng hiếu kỳ không quá nhiều như vậy, chút không hiểu chỉ là trong chốc lát, kiên nhẫn bắt mạch cho anh ta, nhưng chỉ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ khiến cho Cảnh Vân Chiêu không nói lên lời. "Lê Thiếu, thân thể anh rất tốt." Cảnh Vân Chiêu im lặng nói. Khong chỉ là rất tốt? Một chút tật xấu cũng không có, có nghiêm trọng như anh nói không? Nhưng mà chỉ là hắt hơi một cái mà thôi, chắc có ai đang nhớ hắn thì sao! Lê Thiếu Vân bĩu môi một cái, lộ ra vẻ kiêu ngạo, giống như đang cùng Cảnh Vân Chiêu khoe khoang thân thể cường tráng của anh ta. "Anh đã không có chuyện gì, vậy thì tôi đi trước." Cảnh Vân Chiêu liếc nhìn anh ta một cái nói. "Không được." Lê Thiếu Vân quả quyết mở miệng, nói xong, giọng nói lại thu lại mấy phần, chỉ vào bầu trời bên ngoài: "Một mình em thân con gái bây giờ đi về không an toàn, anh cho người sắp xếp cho em một căn phòng, em ở nơi này trước là được, sáng mai anh sẽ đưa em đi học." Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy ánh mắt của anh ta có chút kì lạ. Hai người bọn họ từng gặp nhau vài lần, hơn nữa không tính là quen biết, thái độ này của anh ta có phải hơi quá tha thiết hay không? Chẳng lẽ là mình lớn lên rất giống em gái anh ta? Nếu không nữa thì. . . . . . Nhìn một chút vẻ mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của anh ta, trong lòng khinh bỉ một phen, không phải là muốn trâu già gặm cỏ non chứ? Nội tâm Cảnh Vân Chiêu không phải là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, cũng sẽ không bởi vì chút lấy lòng không giải thích được mà cảm động. Lê Thiếu Vân thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, trực tiếp cho là cô đồng ý, liền đưa tay muốn ôm Cảnh Vân Chiêu lại. Anh ta vốn là đưa tay khách khí lịch thiệp, ngược lại không có nghĩ tới làm cái gì với Cảnh Vân Chiêu, tay mặc dù đụng vào bả vai Cảnh Vân Chiêu nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, cũng chỉ là đụng ảo mà thôi, huống chi chính anh ta cũng không ưa thích thân cận quá gần với phụ nữ, nhưng Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, cho nên căn bản không có nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời làm ra hành động như vậy. Ở trong mắt Cảnh Vân Chiêu lại hoàn toàn khác. Kiếp trước ở nhà họ Kiều thì Kiều Uý Dân cũng sẽ làm vẻ vô tình mà động tay động chân, mặc dù bộ dạng Lê Thiếu Vân rất đẹp mắt, nhưng loại động tác vượt qua khoảng cách an toàn này lại trực tiếp làm cô nhớ đến kiếp trước, trong nháy mắt cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn, trực tiếp đẩy Lê Thiếu Vân ra, một giây tiếp theo nâng lên đầu gối húc thẳng vào bụng Lê Thiếu Vân. Lê Thiếu Vân không nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu phản ứng lớn như vậy, lui về phía sau một chút, nhưng vẫn bị Cảnh Vân Chiêu tấn công, nơi suy yếu nhất của cơ thể ngay lập tức cảm thấy đau đớn. Trong nháy mắt sắc mặt tối lại, vẻ mặt không rõ ràng, nhìn lại Cảnh Vân Chiêu, lao ra cửa Thiên Hương Lâu nôn mấy cái, thái độ chán ghét này tuyệt đối không phải giả vờ. Sắc mặt Lê Thiếu Vân cực kỳ đẹp, các nhân viên phục vụ phía sau cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, thấy Lê Thiếu Vân cao cao tại thượng giống như tiên trên trời lộ ra vẻ mặt đau khổ không nói nên lời, trong lòng vừa muốn cười vừa muốn khóc. Buồn cười chính là, biểu cảm lúc này của ông chủ quá đáng yêu, muốn khóc chính là, lại có người nhìn ông chủ của bọn họ mà buồn nôn. . . . . .
|