Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ
|
|
Chương 120: Người cùng một loại
Edit: Phạmnhi Rốt cuộc Đỗ Lâm cũng không hiểu Lê Thiếu Vân, lúc này Lê Thiếu Vân cũng không có vì"Ngự Thiên Tiên" suy nghĩ nhiều, mà là cảm thấy sự tự tin toát ra từ trên người Cảnh Vân Chiêu. Hắn thấy Cảnh Vân Chiêu được mấy lần, ký ức ngắn ngủi vẫn còn mới mẻ, cho dù là trong số bạn cùng lứa tuổi, cũng ít có người bình tĩnh như cô vậy. Từ trước cô dứt khoát cứu người, thời điểm cô đối với người nữ sinh trán chảy máu tươi làm như không thấy, là hắn biết nữ sinh này khó lường. Thực tế tính tình hắn từ trước đến giờ luôn đạm bạc, không thích xen vào việc của người khác, với những người không liên quan của đến mình cũng lười phản ứng, nhưng kể từ nhìn thấy sự quật cường trên người cô, lại cảm thấy người như vậy rất khó có được, nếu có thể giúp một tay, biết một lần cũng coi như may mắn. Vì vậy, Cảnh Vân Chiêu nói cô có thể hợp tác với Ngự Thiên Tiên, hắn theo bản năng sẽ tin tưởng. Có lẽ đây cũng là sự hấp dẫn giữa những người cùng loại. Lê Thiếu Vân khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua hết sức thân sĩ, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nhảy ra mấy câu nói, nhưng từng câu từng chữ phần lớn đều hỏi tình trạng hiện tại của Cảnh Vân Chiêu. Chẳng hạn như, nuôi ra được đứa trẻ như vậy là dạng gia đình gì. Một ví dụ nữa, Cảnh Vân Chiêu thành tích như thế nào, về sau muốn đi thi đại học gì, sau khi lớn lên muốn làm cái gì. Nhìn qua, giống như người lớn đang hỏi, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy, may mà nam nhân này chỉ mới 24-25 tuổi, bằng không nếu là một chú trung niên, không chừng còn dài dòng đến cỡ nào! Khoảng hai mươi phút sau, xe hơi dừng ở một chỗ chung cư, bên trong là trùng trung các biệt thự nhỏ, nhưng cũng không sang trọng đáng chú ý. Đỗ Lâm mặc dù đối với Cảnh Vân Chiêu tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn khách khí mời cô vào cửa. Trong nhà rất an tĩnh, chỉ có một ông già ở trong phòng bếp không biết đang làm cái gì. "Ai nha cha, đá lạnh như vậy, cha ngậm nó làm gì, mau nhổ nó ra!" Đỗ Lâm mời hai người ngồi xuống xong, lập tức tiến vào phía trước, lập tức nghe được một âm thanh lo lắng đáp lại. Trên đường Cảnh Vân Chiêu cũng nghe Đỗ Lâm nhắc tới, mẹ anh ta mất sớm, đúng là cha nuôi anh ta lớn lên, cha của anh ta tuổi cũng không lớn, còn chưa thời điểm răng rơi tóc rụng, nhưng cái này người chắc chắn sẽ có một ít tật xấu, bác Đỗ bị đau răng, thời điểm đau nghiêm trọng cũng sẽ bỏ qua mùi vị các món ăn, phương diện tiện lợi nhất của hắn cả đời là ở nấu ăn, vì vậy cũng nóng nảy không chịu được. "Con quản ta làm cái gì, ngậm đá trong miệng thì sẽ không đau nữa......" Ông lẫm bẩm một tiếng, nhưng chú ý trong nhà có khách tới, lại chuyển miệng nói: "Lê Thiếu tới? Đứa bé hỗn trướng này cũng không sớm nói, để cha làm vài món chiêu đãi!" Nói xong, ông lão ngẩng mặt nhìn lên, nhìn thấy cái nữ sinh xa lạ Cảnh Vân Chiêu, có chút kinh ngạc không hiểu. "Bác, đây là thầy thuốc cháu tìm cho người, để cho cô ấy nhìn răng của ngài một chút." Lê Thiếu Vân cũng rất trực tiếp. Cảnh Vân Chiêu không khỏi bội phục người đàn ông này, nói đến bác sĩ thời điểm, chính cô cũng có chút chột dạ, cố tình Lê Thiếu Vân lại rất bình tĩnh, thật giống như cô là một thần y khó lường. Ông Đỗ chỉ là ngẩn người một chút: "Lê Thiếu giới thiệu? Vậy khẳng định là có bản lãnh, nha đầu ngươi đừng sợ, cứ tới nhìn là được." Cảnh Vân Chiêu còn kinh ngạc hơn nữa, ông bác này tin tưởng Lê Thiếu Vân đến mức nào! Cảm giác một nhà này cho dù bị Lê Thiếu Vân bán cũng sẽ giúp đỡ hắn kiếm tiền một loại. "Ba anh đã nói như vậy, Vân Chiêu em yên tâm xem đi." Đỗ Lâm cũng rất hiểu cha của mình, trực tiếp trấn an một tiếng. Người trong cuộc đều rộng rãi như vậy, Cảnh Vân Chiêu tự nhiên sẽ không bó tay bó chân, nhìn sắc mặt của người lớn tuổi trước mặt, để cho hắn mở miệng nhìn xem, lại nghiêm túc sờ sờ bắt mạch, bộ dạng nghiêm túc ngược lại hù doạ Đỗ Lâm rồi.
|
Chương 121: Chữa bệnh Edit: Phạmnhi
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu thu tay về.
"Như thế nào?" Vẻ mặt Đỗ Lâm quan tâm, đồng thời còn có chút ngạc nhiên, không biết Cảnh Vân Chiêu sẽ nói ra cái gì.
Một phòng ba nam nhân đều không nháy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, khiến Cảnh Vân Chiêu hơi mất tự nhiên, chỉ nói: "Bác Đỗ có phải hay không cảm thấy gần đây trong miệng chua xót?"
Ông Đỗ gật đầu một cái, nói: "Không sai, hơn nữa không thể chạm vào răng được, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhẹ là đau xuyên tim."
Đau hắn cũng không sợ, nhưng lại ảnh hưởng đến vị giác của hắn.
"Mấy ngày nay cũng hơi phát sốt đúng không?" Cảnh Vân Chiêu lại nói nhỏ.
Ông Đỗ lại gật đầu.
Đỗ Lâm trong nháy mắt cảm thấy kính nể, lúc trước cùng với cha đi bệnh viện xem bệnh, những bác sĩ kia chỉ biết hỏi bọn hắn bệnh tình, vẫn chưa có người nào có thể giống như Cảnh Vân Chiêu tự mình nhìn ra được như vậy.
"Bác sĩ kê thuốc gì? Giảm đau sao?" Cảnh Vân Chiêu giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại nói một tiếng. Nói xong một tiếng này, Đỗ Lâm con mắt đều trừng lên, lập tức giơ ngón tay cái: "Không sai không sai, khám Tây y, đều cho thuốc giảm đau, nhưng đã hai ba ngày nay vẫn không tốt hơn......"
Thuốc giảm đau là Cảnh Vân Chiêu suy đoán ra, bởi vì nếu như là y học Trung Quốc lời nói, bình thường đều biết kê một chút thuốc trừ hoả, chỉ cần không phải lang băm, tuyệt đối có thể khiến cho triệu chứng đau răng của ông Đỗ giảm bớt sau vài ngày, nhưng cố tình mấy ngày còn chưa tốt hơn.
Cảnh Vân Chiêu không phải xem thường Tây y, chẳng qua là cảm thấy ai cũng có sở trường riêng.
"Bệnh này cũng dễ trị, chỉ là còn phải phiền toái Đỗ đại ca đi mua dược liệu về, dược liệu cần thiết cũng không nhiều, bạch chỉ, chu sa cùng cây kinh giới, đúng rồi trong nhà có mật ong không?" Cảnh Vân Chiêu hôm nay không có giấy phép hành nghề y quốc gia, tự nhiên sẽ không chủ động kê đơn thuốc, hơn nữa dược liệu cần thiết đều là đơn giản không độc, dược phòng chắc chắn sẽ có.
Đỗ Lâm lúc này đối với lời nói của Cảnh Vân Chiêu rất tin tưởng, liền vội vàng gật đầu ghi xuống, thu thập một ít đồ, hai ba phút liền ra khỏi cửa.
Cũng may quanh đây cũng có tiệm thuốc bắc, chẳng bao lâu, Đỗ Lâm liền chạy về.Cảnh Vân Chiêu mượn dùng phòng bếp của nhà họ Đỗ, đem bạch chỉ hong khô vì không, dùng mật ong cùng thành hoàn lại thêm chút chu sa, trong chốc lát đã phối xong thuốc, làm cho ông Đỗ uống nó với nước cây kinh giới.
Thuốc này còn chưa tới mức ngay lập tức có thể có tác dụng, nhưng có thể khẳng định dùng không được mấy giờ liền có thể tốt hơn rất nhiều.
"Mấy ngày nay bác Đỗ không nên ăn đồ cay dễ thượng hỏa, bình thường cũng muốn chú ý nghỉ ngơi nhiều, ít tức giận." Cảnh Vân Chiêu lại dặn dò một tiếng.
Những lời này chắc hẳn các bác sĩ trước xem cho ông đã nói qua rồi, ông Đỗ thuận thế đồng ý, cũng không biết là có tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy hàm răng cũng không có khó chịu như trước nữa, hơn nữa tiểu nha đầu này dường như còn trẻ, lại nói lời nhẹ nhàng hòa khí, hết sức thong dong, làm cho chút nóng nảy trong lòng tiêu giảm không ít.
Đỗ Lâm cũng bị Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn hù dọa, biểu tình nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút cẩn thận, giống như Cảnh Vân Chiêu là quái lạ hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trong lòng cũng không nhịn được đối với mình mới vừa hoài nghi áy náy, nghĩ tới thời điểm buổi tối Cảnh Vân Chiêu đưa nguyên liệu nấu ăn tới cửa, coi như nguyên liệu không tốt cũng nên khách khí một chút, tránh cho đả thương trái tim tiểu muội muội người ta.
Cảnh Vân Chiêu buổi chiều còn có lớp, cũng không có ở nhà họ Đỗ lâu hơn, ăn xong một bữa cơm do Đỗ Lâm tự mình làm xem như tiền xem bệnh, sau liền được Lê Thiếu Vân đưa trở về.
Không thể không nói, tay nghề nhà họ Đỗ thật tốt, thức ăn so Thiên Hương Lâu còn mỹ vị hơn, không hổ là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia.
Ý định hợp tác ý càng thêm vững chắc.
|
Chương 122: Tìm được bảo bối
Edit: Phạmnhi Diện tích không gian của Cảnh Vân Chiêu rất lớn, vì vậy ngoài một chút dược liệu, cũng trồng không ít rau dưa và trái cây hằng ngày, hơn nữa bởi vì có suối trong không gian, những thứ này tươi hơn so bên ngoài. Buổi chiều lên học xong hai tiết, Cảnh Vân Chiêu xin nghỉ phép với chủ nhiệm lớp, thuê một căn nhà nhỏ nông thôn ở trong huyện. Căn nhà này cũng không quá vắng vẻ, cùng chỗ ở lão Từ có chút tương tự, nhưng yên tĩnh hơn một chút, xung quanh đều là những căn nhà có cửa lớn đóng chặt, hết sức vắng vẻ, không giống với người dân trong thị trấn. Chỗ như thế lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Cảnh Vân Chiêu, không thu hút sự chú ý của người khác, coi như là nơi trung gian để chuyển đồ từ trong không gian của cô ra. Không gian có tác dụng giữ tươi mới, cho nên thẳng đến buổi tối, Cảnh Vân Chiêu mới lấy ra các loại rau dưa và trái cây mà mình muốn vận chuyển đi, thuê một chiếc xe, đưa đồ vật đến trước cửa của Ngự Thiên Tiên. Ngự Thiên Tiên mới lắp đặt thiết bị mang theo vài phần nho khí cổ xưa, không xa hoa giống Thiên Hương Lâu, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thư thái, thanh nhã cổ xưa, lấy màu tối làm chủ đạo, diện tích cũng không lớn, nhưng so với các nhà hàng xung quanh khí phái hơn nhiều. Đỗ Lâm đợi đã lâu, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu lập tức xúm lại, càng cảm kích hơn: "Ba anh nói cái răng kia tốt hơn nhiều rồi, nói với anh cám ơn em rất nhiều." "Tối nay dùng một lần thuốc nữa, sáng mai sẽ hoàn toàn không đau, chỉ là muốn khỏi hẳn còn phải hạn chế ăn một số món." Cảnh Vân Chiêu phụ trách nói. Đỗ Lâm dở khóc dở cười: "Em là một học sinh tại sao lại biết cái này? Lợi hại thật là lợi hại, nhưng lời nói giống như một bà cụ non vậy, thật không biết là ai đã dạy ra người quái thai như vậy." Nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu đầu tiên rõ ràng chỉ cảm thấy cô là một bông hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chỉ chớp mắt hình tượng trong lòng mình lại trở thành một bác sĩ chững chạc thành thục, căn bản không có dáng vẻ học sinh nên có, không đủ hoạt bát, không đủ đáng yêu. Chỉ là trước kia đã bị hù doạ bởi dáng vẻ cao minh của cô, trong lòng nghĩ đến bốn chữ "hoạt bát đáng yêu" này thì vô luận thế nào cũng không thể đặt lên trên người Cảnh Vân Chiêu được, nếu như gương mặt lạnh nhạt cười nhẹ kia đổi thành dáng vẻ giả vờ đáng yêu, chắc không thể tiêu hóa được. Đỗ Lâm nhịn không được muốn xem cô như người trưởng thành, lời nói cũng không có nhiều hạn chế như trước. Làm cho người ta lấy một phần nguyên liệu xuống xe, cẩn thận nhìn coi. Mới mẻ, hương vị ngon, nửa điểm cũng không mùi thuốc. Thật ra vừa mới tới gần hắn đã cảm thấy được, mùi vị ngọt ngào bên trong của trái cây phát ra từ xa cũng có thể ngửi được. Nhưng mà khi thực sự nếm thử những thứ đó ở trong miệng, mới thật sự là vui mừng. Tìm được bảo bối! Đầu lưỡi hắn là một sự xảo trá của tổ tiên, mùi vị gì mà không nếm ra được? Có thể khẳng định nếu dùng những nguyên liệu của Cảnh Vân Chiêu để nấu ăn, tuyệt đối có thể đem những gì tổ tiên truyền lại làm thành món ăn hoàn mỹ nhất để bày ra, thậm chí còn tốt hơn! "Nhanh nhanh nhanh, mang mọi thứ trên xe đem xuống, cẩn thận một chút." Gương mặt Đỗ Lâm cười tươi như hoa cúc nở, hưng phấn quên mất những thứ này là của Cảnh Vân Chiêu. Nếu là bạn bè, tặng những thứ này cho Đỗ Lâm cũng không sao, nhưng Cảnh Vân Chiêu đang muốn hợp tác cùng Đỗ Lâm, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Tròng mắt hơi híp, đưa tay cản trở bước chân Đỗ Lâm chạy lên xe: "Ông chủ Đỗ, nếu đã thỏa mãn yêu cầu của anh, chúng ta không phải nên nói về giá cả hay sao?" Sau lưng Đỗ Lâm chợt lạnh, đột nhiên phát hiện trước kia mình còn hoài nghi Cảnh Vân Chiêu, hiện tại tốt hơn, tiểu muội muội có tính khí...... Nhếch miệng cười một tiếng tiếp tục cười: "Đừng gọi ông chủ Đỗ? Gọi Đỗ ca, dễ nghe cũng thân thiết hơn có phải không? Đi đi đi, chúng ta vào nhà nói chuyện, em yên tâm, giá cả tuyệt đối dễ nói!" Có nguyên liệu tốt như vậy nếu bị hắn cự tuyệt ngoài cửa, quay đầu lại cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.
|
Chương 123: Thu nhập ổn định
Edit: Phạmnhi Thái độ Đỗ Lâm thay đổi 180°, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu kiêu ngạo mang đồ vật chạy mất. Chuẩn bị tốt phòng riêng, phục vụ làm một bàn thức ăn thật ngon, Đỗ Lâm mới thấy được thành ý đến, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: "Vân Chiêu muội muội, hàng của em còn nhiều không? Có thể tiếp tục giao bao lâu?" Nếu chỉ có một xe rau dưa này, buôn bán tự nhiên cũng làm không được, nơi này khách sạn của hắn lớn như vậy, sau này vẫn còn có thể phát triển, muốn số lượng không phải ít. "Hàng không cần lo lắng, hiện tai sư phụ em đều để lại những thứ đó cho em phân phối, nếu như anh chắc chắn muốn có, hơn nữa giá cả thích hợp, bất cứ khi nào cần viết xuống số lượng, chủng loại, sáng ngày hôm sau là có thể đưa tới cho anh." Cảnh Vân Chiêu nói. Những thứ này rau dưa và trái cây lấy ra từ trong không gian như cũ mang theo hơi thở không gian, cho nên thối rữa cũng chậm hơn một chút so rau rưa bình thường, cũng không cần phải phiền toái giao hàng mỗi ngày như vậy. Đỗ Lâm ánh mắt càng phát sáng: "Được, chỉ cần hàng của em vẫn đủ tốt nhiều, giá tiền anh đưa cho em tuyệt đối sẽ cao hơn một chút so giá thị trường, sẽ không để em phải chịu thiệt." "Em còn có mấy tháng nữa mới đến mười sáu tuổi, cho nên hợp đồng sẽ được ký sau tuổi mười sáu, anh yên tâm, em dựa vào thu nhập lao động của mình làm thu nhập chính, cho nên sau mười sáu tuổi em mới có tư cách ký hợp đồng, nhưng trong đoạn thời gian này, em hi vọng anh có thể làm theo những gì đã nói thực hiện, tiền bạc không thể có khất nợ, mặt khác, ngoại trừ thuỷ sản ở ngoài, những rau dưa và trái cây chỉ có thể nhận ở chỗ em, nếu như không làm được, đến lúc đó em sẽ cân nhắc việc không chọn ký hợp đồng." Cảnh Vân Chiêu rất nghiêm túc nói. Hiện tại để cho cô đau đầu một chuyện chính là tuổi tác, không tới mười sáu tuổi, làm cái gì đều là bó tay bó chân. Trừ hợp đồng này, còn có giấy phép hành nghề y cũng làm cho cô đau đầu, trước mắt nhìn xem, đi giảng dạy là con đường tốt nhất, nhưng cũng cần phải mất nhiều năm mới có được tư cách hành nghề y, tạm thời là không có biện pháp. Lời của Cảnh Vân Chiêu làm cho Đỗ Lâm bị kích thích, cái gì gọi là sử dụng nguồn lao động của mình là nguồn sống? Nói đúng là, chính cô nuôi sống mình? Vẫn chưa tới mười sáu tuổi, trời ơi, thời điểm hắn mười sáu tuổi cũng bởi vì thành tích bị hắn cha treo ngược đánh! "Tiền bạc anh sẽ không khất nợ, nói thế nào em cũng là người mà Lê Thiếu biết, anh làm Sao có thể hố em chuyện này?" Đỗ Lâm buông lỏng mấy phần, lại nói: "Chỉ là Vân Chiêu muội muội, chuyện làm ăn có chút phức tạp, cho nên em bình thường nếu có gặp phiền phức gì không thể đưa hàng tới nhất định phải thông báo trước cho anh một tiếng, chờ sau khi ký hợp đồng, chúng ta sẽ quy định thời gian đưa hàng mỗi tháng, đến lúc đó nếu như vi phạm sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng, chỉ là tiền này ngược lại là để sau, mấu chốt Ngự Thiên Tiên là tâm huyết của nhà chúng ta, anh không thể để nó xảy ra vấn đề bởi nguồn cung cấp, em hiểu không?" Đỗ Lâm cũng là có ý tốt nhắc nhở như vậy. Dù sao nội tâm Cảnh Vân Chiêu không phải là đứa bé, điểm quy củ này cũng hiểu được. Đợi cô ổn định về sau, nhận thầu một ít đất, nghiên cứu một chút làm như thế nào có thể trồng trọt nguyên liệu tươi mới sạch sẽ ở bên ngoài, đến lúc đó cũng có thể để phòng trường hợp xấu. Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lại nói về một chút chi tiết. Đỗ Lâm giới thiệu cô với người bếp phó phụ trách chọn mua hàng một lần, như vậy về sau thời điểm giao hàng cũng có thể giao lưu tốt hơn. Về phần giá tiền, mỗi thời kỳ theo giá thị trường quyết định, chẳng qua hiện nay Ngự Thiên Tiên mới vừa khai trương, vẫn không tính là phổ biến, cho nên một tháng cô nhận vào chừng ba vạn, nhưng tiền vốn của cô đều ở trong không gian đầu, chỉ cần giao một chút tiền mua hạt giống rau dưa và trái cây, cho nên cơ bản là thuận lợi rồi, ở chỗ như vậy trong huyện thành, thu nhập như vậy tuyệt đối không thấp. Hơn nữa về sau tình hình của Ngự Thiên Tiên chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, tiền cô thu vào lúc đó tự nhiên cũng sẽ nước lên thuyền lên.
|
Chương 124: Người mua tới cửa
Edit: Phạmnhi Nhiều hơn một nguồn thu nhập, trong lòng Cảnh Vân Chiêu thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mà nghĩ đến chậu lớn Thanh Hoa đặt ở trong không gian, lại không nhịn được suy nghĩ. Kiếp trước người thương nhân thu mua chậu lớn Thanh Hoa cũng không phải ôm cây đợi thỏ, mà là lan truyền tin tức về chậu lớn Thanh Hoa ra ngoài, bởi vì có một ông lão ở thành phố Ninh đối với đồ sứ hết sức si mê, nên lúc này sẽ chú ý đến, mà bây giờ đồ ở trên tay cô, nếu là giữ nguyên hiện trạng, sợ rằng chậu lớn Thanh Hoa không ai biết được, sẽ không bán được. Suy nghĩ tỉ mỉ một lúc sau, trên đường trở về, Cảnh Vân Chiêu thuận tiện đi một chuyến đến cửa hàng đồ điện, mua một chiếc máy vi tính, dù sao tốc độ Internet luôn nhanh hơn một chút so thực tế. Hai ngày sau, Cảnh Vân Chiêu xử lý xong Internet, mở ra một trang web đồ cổ nổi tiếng, điền thông tin và hình ảnh chậu lớn Thanh Hoa lên, để lại phương thức liên lạc. Đồ vật có giá trị hơn 20 triệu đặt trên tay khó làm cho người ta có thể an tâm, mà bây giờ, an tâm chờ đợi là được. Nhưng mà điều làm cho Cảnh Vân Chiêu vui mừng chính là, không tới một tuần, cô nhận được điện thoại. Dĩ nhiên, mấy ngày nay nhận được không ít những cuộc điện thoại khác, nhưng đều không phải là những gì cô muốn, trong đó hầu hết mọi người không cách nào xác định chậu lớn của cô có phải hàng thật hay không, vì vậy giá tiền được giữ lại, cùng lão nhân kiếp trước bất đồng. Đầu bên kia điện thoại, giọng của đối phương có chút tang thương, vừa gọi liền báo tên của mình. Ông lão họ Đường, giới thiệu mình xong, âm thanh có chút kích động, liên tiếp lại nói: "Cháu là người huyện Hoa Ninh sao? Chậu lớn Thanh Hoa chưa có bán đi phải không?" "Còn không có." Cảnh Vân Chiêu lúc này mới mở miệng. Lập tức, này ông lão họ Đường thở phào nhẹ nhõm, bất động cùng lúc, lại ngẩn người một chút, giọng nói bên kia điện thoại là phụ nữ? Hơn nữa nghe giống như rất trẻ? Nhưng mà giờ phút này ông cũng không nghĩ được nhiều như vậy: "Vậy thì tốt, là như vậy, ta muốn mua lại chậu lớn Thanh Hoa, cháu xem chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào thì tốt?" Ở thời kỳ Hồng Vũ chậu lớn Thanh Hoa không thấy nhiều, giữ được hoàn hảo như vậy càng không cần phải nói, đồ tốt như vậy bảo cháu trai ông thay thế ông đi thu mua ông không thể yên tâm. Hơn nữa, luôn luôn thấy tận mắt một lần mới được, những tên nhóc trong nhà kia thì biết cái gì? "Cháu còn đi học, không có thời gian đi Ninh thị." Cảnh Vân Chiêu cũng có chút khó khăn nói. Đi học? Ông lão có chút bối rối, nhưng là không có suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng: "Như vậy đi, ngày mai, không, liền hôm nay ta liền sẽ đi một chuyến đến huyện Hoa Ninh, Thiên Hương Lâu chắc cháu biết chứ? Ta sẽ để người đặt một căn phòng riêng ở đó, buổi tối sáu giờ ở đó nói chuyện đi!" Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một chút, sáu giờ quả thật rất hợp thích, rất tự nhiên đồng ý. Chỉ là vừa nghĩ tới Thiên Hương Lâu, Cảnh Vân Chiêu lại có chút bất đắc dĩ, sẽ không gặp phải Lê Thiếu chứ? Ngược lại cô đối với Lê Thiếu Vân không có ác ý, nhưng chính là cảm thấy thái độ của Lê Thiếu Vân lần trước đối với cô quá mức kỳ quái, cố tình hắn vừa phong cách lịch thiệp, nhìn như hơi quá nhưng lại làm người ta nhìn không ra điều gì sai, một người phức tạp như vậy cách xa một chút tương đối tốt. Thời gian ngày hôm nay, Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được nghĩ tới chuyện chậu lớn Thanh Hoa, khó có được thời điểm đang đi học mất tập trung một lát, khiến Tiêu Hải Thanh liên tiếp cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng cô lại gặp phải phiền toái gì. Nếu nói là phiền toái, đó thật không có, kiếp trước kiếp này, mấy ngày nay coi như là thoải mái nhất rồi. Bởi vì mỗi một ngày cô đều có thể nhìn thấy bộ dạng Kiều Hồng Diệp bị người khác chơi đùa. Thậm chí cơ hồ mỗi lần Kiều Hồng Diệp đi ngang qua cửa lớp thời điểm, Kiều Hồng Diệp đều là một bộ dạng xấu hổ muốn chết thậm chí còn cắn răng nghiến lợi, ngay cả chỗ ngồi của cô ta cũng bị những bạn học khác liên tục mấy lần chuyển đến bên đống rác, các giáo viên lớp hai cũng không có biện pháp ngăn cản.
|