Tro Tàn Của Yêu Thương
|
|
Bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao thưa thớt. Hôm nay không phải một ngày thấy trăng. Huy Khang đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt tối ẩn hiện. Cậu quan sát Minh Hân từ xa, cô đang đứng ngoài ban công, mặc cho gió lạnh táp vào mặt, thổi tung mái tóc. Huy Khang đi tới đứng bên cạnh. Minh Hân quay sang. Huy Khang nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng đang nhìn cậu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng thẫn thờ vẻ mệt mỏi. Được một lúc, Minh Hân cụp mắt xuống. Huy Khang cất giọng trầm ấm: - Muốn khóc lắm phải không? Minh Hân không đáp, cô vẫn cúi đầu, môi mím lại. Huy Khang xích lại gần, kéo cô lại và choàng tay ôm lấy cô. Cậu để cô tựa mặt vào ngực mình. - Cứ khóc đi! Để như vậy mà khóc! Bờ vai bắt đầu run khẽ. Tiếng nấc đều đều nhưng thật nhỏ. Minh Hân vòng tay ôm lấy thắt lưng Huy Khang, dán mặt vào vòm ngực ấm. Huy Khang cảm nhận rất rõ nước mắt đang thấm qua áo cậu. Là nỗi đau, lo lắng và hoang mang của cô, cũng chính là sự bức bối khó chịu trong chính cơ thể cậu. Huy Khang vuốt ve mái tóc thơm mùi cam chanh. Tới khi tiếng nấc tắt hẳn, chỉ còn tiếng cô sụt sịt nho nhỏ, Huy Khang nói: - Hãy khóc cho thật thoải mái. Nhưng chỉ khóc khi có hai chúng ta thôi, đối với người khác, Minh Hân luôn là cô gái mạnh mẽ. Minh Hân hơi sựng lại. Huy Khang cũng vô thức đứng yên. Tiếng mắng mỏ vô hình trong màn đêm như dần bủa vây lấy cậu, trách móc một kẻ tồi tệ và đi ngược lý trí như cậu. Lối đi này, sẽ được con tim thắp sáng. Dù sao thì, vẫn có một chút hy vọng cho tương lại, dù là mập mờ thôi.
|
Lướt web sáng sớm để cập nhật những dòng tin tổng hợp ngắn ngủi, Minh Hân tranh thủ xem các mẫu giày mới trên mạng. Một cửa hàng online bình dân nhưng style giày thể thao rất hợp với cô. Lâu dần, cô trở thành một vị khách khá quen của họ. Nghĩ tới chuyện vừa qua, Minh Hân bất chợt sựng lại, ngón tay bất động đặt trên bàn phím. Có lẽ khi chuyện xảy ra đột ngột, ta mới cảm thấy nó khó chấp nhận, nhưng khi đủ thời gian để ngẫm lại, mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Minh Hân không phải mẫu người dễ bi lụy vì một chuyện gì đó. Có thể vì nó vẫn chưa qua giới hạn chịu đựng của cô, cũng có thể chuyện này là điều mà thi thoảng cô ao ước. Đúng nghĩa một gia đình. Và khi đã ý thức được sự chia ly, người ta sẽ thường mừng hơn ở ngày đoàn tụ. Tại sao 19 năm qua cô lại không có được cảm giác đó, tại sao lại gieo cho cô nỗi đau lìa xa người thân? Cô từng là một cô gái tự do, dù rằng cô sống trong một gia đình quý tộc và cho rằng mình có những người thân để yêu thương, nhưng cho tới bây giờ, cô mới hiểu rằng, tình thân thực sự không đơn giản như cách hiểu trước kia, nó sâu sắc tới mức không một ngôn từ nào có thể diễn tả. Câu chuyện về những con người của thế hệ trước, cũng chính là câu chuyện về cuộc đời cô, nghe như một cuốn tiểu thuyết dài tập, có yêu, có hận, và có cả sự khắc khoải trông mong một sự bình yên trong tâm khảm. Có kẻ đã phá nát gia đình cô, khiến những người cha, người mẹ của cô, những cặp vợ chồng yêu nhau như thế, và cả cô và Nguyên Hạo, tất cả lâm vào cảnh sinh thì phải ly tán, tử phải ngậm nỗi oán hận. Ánh mắt cô đanh lại, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận hương vị của hận thù. Đòi nợ, là ý niệm bất chợt xuất hiện trong đầu cô lúc này. Cuộc đời không đẹp như cô nghĩ, cô mong muốn. Những giai điệu buồn thương vọng lên từ năm đó bắt đầu len lỏi trong cô, đánh thức cô với lòng căm hận kẻ đã gây tội ác. Với lấy chiếc di động trên chiếc gối, Minh Hân mở máy. Cô nhìn số di động của Huy Khang một hồi lâu rồi quyết định nhắn tin. Tiếng tin nhắn khiến Huy Khang rời mắt khỏi bản kế hoạch về công việc của tuần mới trên máy tính, cậu lấy di động ở bên cạnh. "Người đàn ông năm đó là ai?" Huy Khang sững sờ nhìn dòng tin, một câu hỏi, nặng tựa ngàn cân. Vậy là điều cậu luôn né tránh đã tới rồi sao, việc cô nhúng tay vào chuyện ân oán của quá khứ. Không có tin nhắn trả lời, Minh Hân suy nghĩ vài giây rồi nhắn tiếp: "Người đã bị mẹ Tuyết Minh và chủ tịch từ chối?" Huy Khang chỉ đọc không trả lời. Minh Hân ngoan cố tiếp tục hỏi: "Người đã hại chết ba, người đã gây ra tất cả tổn thương năm đó?" Thở dài một cái não nề, Huy Khang biết không thể thay đổi được chuyện gì nếu đó là số phận. Người ta vẫn cứ nói, số phận là do mình tạo nên, nhưng xem ra cuộc đời của Huy Khang không thể như vậy được, cậu nghĩ mình không có cái khả năng đó. Nếu vậy, chuyện gì nên đến, cậu sẽ để cho nó đến. Phải mất mấy giây do dự, như để quyết tâm lại một lần, Huy Khang nhắn lại, tin nhắn vỏn vẹn có ba chữ:"Vương Đức Long." Minh Hân lặng người. Mất vài giây để trấn tĩnh lại. Cô nhắn hỏi: "Kỳ Lâm?" "Phải." Câu trả lời ngắn gọn của Huy Khang khiến Minh Hân nở một nụ cười nhạt. Hình ảnh Vương Tuấn Lâm lạnh giá vụt qua trong đầu cô. "Ba của Vương Tuấn Lâm là anh trai ba của Vương Văn Hoàng." Đó là một câu giải thích của Huy Khang trước kia. Ba của Vương Văn Hoàng chính là Vương Đức Long, cũng là ba của Hạnh Du. Cô nở một nụ cười nhạt. Kẻ thù của cô, kẻ đã gây ra bao tổn thương từ bấy tới giờ, là ba của một người bạn tốt của cô, là chú của...người con trai đó. Không thể phủ nhận cô đã do dự. Nhưng... "Khi lấy đi của người khác thứ gì đó, ai cũng phải trả một cái giá." Huy Khang sững sờ nhìn dòng tin nhắn. Đây là Minh Hân của thù hận, Minh Hân của những ý nghĩ tranh đoạt và tiêu diệt kẻ thù. Huy Khang đứng bật dậy chạy ra ngoài. Minh Hân tắt điện thoại, cô thong thả gấp chiếc máy tính lại rồi đứng lên. Cô thay đồ, với chiếc quần jeans ôm sát, chiếc áo khoác cầm trên tay, Minh Hân mở cửa ra ngoài. Huy Khang đứng ngay trước cửa, Minh Hân ngước nhìn cậu với ánh mắt điềm tĩnh. - Chúng ta cùng đi chứ! Trước lời đề nghị bất ngờ của cô, Huy Khang hơi sững sờ. Nhìn bộ trang phục trên người cậu, Minh Hân cho rằng ra như vậy đi ra ngoài rất ổn. Cho nên, khi cậu chưa kịp trả lời thì cô đã kéo tay cậu đi. Huy Khang không biết cô muốn đi đâu nhưng vẫn bước cùng. Cũng đã hơn nửa năm rồi cô không tới, trường bắn vẫn rộng thênh thang và oai vệ, nhưng giờ là buổi sáng nên chỉ có ít người. Huy Khang nhìn cô, cô chỉ mỉm cười đáp lại. Những phát súng liên tiếp găm vào vị trí hiểm trên bia hình người. Đây là cách tập mới của cô, không phải là bắn cho gần hồng tâm nữa, mà là bắn cho đối thủ khó toàn mạng. Huy Khang đứng yên nhìn cô lặng lẽ. Phát đạn vừa bay ra, trúng tim của tấm bia. Huy Khang dễ dàng nhận ra một cái nhếch miệng của cô. Lấy một băng đạn mới, Minh Hân nạp vào súng. Huy Khang liền bước tới, nắm lấy tay cô ngăn lại: - Đừng thử nữa! Minh Hân nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc. Huy Khang chậm rãi nói: - Quên cái suy nghĩ đó đi! Minh Hân nghe nói thì đảo mắt qua chỗ khác, môi mím lại. Huy Khang lấy khẩu súng đặt xuống bàn, xoay người cô lại nói: - Đừng làm như thế! Thù hận không được gì đâu! Minh Hân cãi lại: - Biết nó không được gì vậy tại sao hai người vẫn làm? Hai người có thể thì có lý do gì cháu lại không? Cô đang muốn nói tới cậu và Nguyên Hạo, hai kẻ luôn gắn bó trong những cuộc điều tra âm thầm. Minh Hân cảm nhận được, Huy Khang trước kia luôn che giấu thứ gì đó, và giờ cô biết đó là thù hận. Cô từng nghe nói tình yêu thương của Hiểu Khánh đối với em trai thắm thiết như một người ba, đối với việc Hiểu Khánh bị sát hại, đáng ra cô nên thông minh một chút để biết rằng Huy Khang cũng đang hận, hận kẻ đó chứ! Cô ngước nhìn Huy Khang bảo: - Cháu cũng là nạn nhân trong câu chuyện đó. Cháu thừa nhận mình không phải người bất hạnh nhất, nhưng cháu ích lỷ và nhỏ nhen, kẻ đó đã lấy đi của cháu quá nhiều thứ: Ba Hiểu Khánh, mẹ Tuyết Minh, và cả người ba người mẹ thân sinh ra cháu nữa. Hắn đã làm ly tán hai gia đình đang hạnh phúc, dù không trực tiếp nhưng cũng do hắn mà thân thế của một đứa trẻ vô tội bị đánh lộn. Và giờ cháu muốn ông ta trả một cái giá, một cái giá thật đắt sau chừng ấy tội ác. Chú sẽ không ngăn cản cháu chứ! - Nếu ngăn cản thì sao? Một mình Hoàng Minh Hân không thể là đối thủ của ông ta được. - Huy Khang đột nhiên nói. Minh Hân hơi ngạc nhiên, rồi cô nhìn sâu vào mắt cậu, miệng nói: - Một mình Hoàng Minh Hân thì không thể, nhưng nếu có thêm Vương Tuấn Lâm - Cô ngừng lại, nghiêng đầu nói: - thì sao? Huy Khang sững sờ, đứng im bất động. Minh Hân đã xem thù hận lớn tới vậy rồi sao? Cô muốn liên minh với một kẻ mạnh như Tuấn Lâm để có thể trả thù. Dựa theo những gì cậu biết về Vương Tuấn Lâm, anh ta là một kẻ lạnh lùng nhưng có thế lực và ảnh hưởng. Và còn một điều nữa, có lẽ...anh ta yêu Minh Hân. Hình ảnh hai người nắm tay dưới giàn hoa ti gôn trong vườn, hình ảnh nụ hôn nhẹ trên trán và cả lời nói của Tuấn Lâm: "Tôi muốn bảo vệ cô ấy.", tất cả cho Huy Khang một cơ sở khá vững chắc để tin là, Vương Tuấn Lâm sẵn sàng giúp đỡ Minh Hân. Vậy còn Minh Hân, là cô lợi dụng Vương Tuấn Lâm, muốn dựa vào anh ta, hay cô...cũng yêu anh ta? Huy Khang cụp mắt xuống cắt dòng suy nghĩ. Cậu không nói gì thêm về chuyện này nữa. Huy Khang lấy khẩu súng trên bàn, đặt vào tay Minh Hân rồi làm như lần đầu cô học súng, nắm lấy tay cô rồi kéo cò. Minh Hân khó hiểu nhìn Huy Khang, mặt cậu không biểu lộ cảm xúc.
|
Gần trưa hai người họ mới trở về nhà. Xe vừa dừng lại, Minh Hân lập tức mở cửa bước xuống, cô đi thẳng vào trong nhà, không một lần ngoảnh lại. Huy Khang đăm chiêu nhìn theo, cậu biết biểu hiện này chứng tỏ cô đã để tâm tới lời nói của cậu. - Huy Khang! Tiếng gọi của Nhật Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ, Huy Khang nhìn sang anh. Nhật Thiên bước tới nói: - Vừa rồi ba cậu cho người gọi điện tới nói là muốn cậu tới gặp ông. Huy Khang gật đầu trả lời: - Được rồi. Em sẽ qua đó. - Chúng ta cùng đi đi! - Nhật Thiên bất ngờ đề nghị. Huy Khang hơi bất ngờ, rồi cậu lại gật đầu đồng ý: - Cũng được, đi thôi! Tới nhà chủ tịch, Huy Khang thấy ông đang bận rộn với mấy chậu cây ngoài vườn. Thú vui này không rõ là của chung người già hay chỉ của một mình ông. Đột nhiên Huy Khang thấy ông cô đơn đến lạ. Tự nhiên cậu lại thấy mình là một đứa con vô tâm. - Ba! - Huy Khang cất tiếng khi tới gần. Nhật Thiên cũng cúi đầu lễ phép. Thấy cậu, ông cười nhẹ. Đặt cây kéo xuống giá đựng đồ, ông nhận chiếc khăn từ người trợ lý lau tay rồi bảo hai người vào nhà. Ông cùng họ lên phòng riêng của mình. Đặt một bông hoa nhài nhỏ vừa ngắt ngoài vườn lên trước tấm ảnh Hiểu Khánh để trên bàn, Huy Khang nhìn ông hỏi: - Có chuyện gì sao ba? Không ngại sự có mặt của Nhật Thiên, vì ông hiểu quan hệ thân thiết giữa hai người. Ông tỏ vẻ nghiêm túc nói: - Ba biết chuyện con đang làm. - Chuyện gì thưa ba? - Huy Khang lấy làm khó hiểu. Ông mím môi thật nhẹ đáp: - Tuyết Minh đã nói được. Huy Khang sững sờ, Nhật Thiên cũng vậy. Ông nói tiếp: - Huy Khang, ba thừa biết chuyện năm đó không phải tai nạn. Nhưng con không biết được vì sao ba lại tỏ ra không có chuyện gì đúng không? Con không thể hiểu được. Tuyết Minh là một đứa trẻ tội nghiệp, đó là khi ba nhận nó làm con nuôi. Nhưng nó thông minh và giỏi giang, đặc biệt là...nó đã yêu Hiểu Khánh của ba. Khi mà ba nghĩ hôn sự sẽ cho chúng một cuộc sống hạnh phúc thì đột nhiên bi kịch đã xảy ra. - Ông lắc đầu: - Ba không biết phải làm gì. Ai mà tin đó là tai nạn chứ! Nhưng ba lại giả vờ tin, vì ba thương Tuyết Minh, ba không muốn khi nó ngủ lại phải chịu đựng thêm sóng gió. Ba không muốn gây thêm bão tố nữa. Ba không muốn tổ chức điều tra và trả thù, ba không muốn làm rối ren mọi thứ. Huy Khang à, ba là một kẻ nhu nhược và cầu an, ba sai rồi. Khi nhìn ra máu lửa trong đôi mắt con nhìn Hải Kiều, đáng ra ba nên đoán ra gì đó rồi ngăn con, nhưng ba lại nhu nhược. Ngừng một lát, ông lấy lại giọng và nói tiếp: - Tuyết Minh đã thú nhận với ba chuyện Minh Hân là do nó nhận sự ủy thác và ân tình từ ba mẹ con bé. Nó đã khóc, đã xin lỗi ba. Nó nói nó muốn đi gặp thằng Khánh. 18 năm qua, nó đã ngủ một giấc thật dài... Tháo chiếc kính, ông day day vùng hõm mắt. Mắt ông nhìn xa xăm và hơi nhoèn nước. - Huy Khang, thời cuộc lúc này không còn trong tầm tay của những kẻ già như ba nữa rồi. Con à, ba cảm thấy mình rất mệt. Không hiểu vì sao mà Huy Khang cứ đứng chết chân không nhúc nhích. Cậu và Nhật Thiên khẽ liếc nhìn nhau một cái. Chờ một lát để ông trấn tĩnh, Huy Khang mím môi rồi xin phép tới chỗ Tuyết Minh. Chuyện đã tới nước này, cậu quyết tâm không bỏ cuộc. Tuyết Minh ngồi trên giường, tay nâng niu tấm hình cô chụp cùng Hiểu Khánh. Đã 18 năm, 18 năm qua đi sau những ngày hạnh phúc và cay đắng. Quá trễ để bi lụy vì một tình yêu tan vỡ, Tuyết Minh đôi mắt vô hồn không rời khỏi tấm hình. Biết những chuyện Huy Khang muốn nói riêng với Tuyết Minh, Nhật Thiên chọn đứng bên ngoài canh cửa. Không phải một việc làm nén nút nhưng có lẽ ít người nghe sẽ tốt hơn. Huy Khang chậm rãi ngồi xuống bên giường, Tuyết Minh nhìn cậu chăm chăm, ánh mắt hiền từ. Rồi cô đưa tay chạm vào gương mặt cậu: - Quá giống! Nghe như một lời khen nhưng thực tế lại là một nỗi đau buồn và nuối tiếc. Hiểu Khánh của 19 năm trước có đôi mắt rạng ngời, khuôn mặt chất phác hiền hòa, Huy Khang của bây giờ có khuôn mặt anh tuấn và đôi chút ngông cuồng kiêu hãnh. Hai mà như một, Tuyết Minh bất giác chua xót trong lòng. Huy Khang cụp đôi mắt xuống, Tuyết Minh cũng rời tay. Cô hít một hơi như kìm sự xúc động. Huy Khang cất tiếng gọi: - Chị dâu! Tiếng gọi như của một đứa trẻ. Đã lâu lắm rồi Huy Khang không lên tiếng gọi câu ấy, dù có thì cũng chỉ là một lời đáp từ im lặng. Tiếng gọi như cào xé cõi lòng Tuyết Minh. Một đám cưới chưa trọn vẹn, một cặp tình nhân chưa tới được bến đỗ hạnh phúc đã phải tử biệt sinh ly, hai chữ chị dâu còn có ý nghĩa gì nữa. - Tại sao người được sống lại là chị hả Huy Khang? Huy Khang, chị rất nhớ anh Khánh, nhớ lắm! Thà rằng ông trời cho chị chết đi còn hơn. Huy Khang nắm lấy tay cô, nghẹn ngào nói: - Chị, chị tỉnh lại, chị nhìn ngắm lại bầu trời này, ánh sáng của thế giới này, người vui mừng nhất là anh Khánh. Chị đã làm một người vợ rất tốt, làm cho chồng mình được hạnh phúc. Cho nên, chị không được nghĩ như vậy nữa. Ngay lúc này đây, khi em và chị đang nói, những lời nói này, anh Khánh đang ở đâu đó quanh đây nghe thấy và mỉm cười. Tuyết Minh siết lấy bàn tay cậu: - Huy Khang, em lớn thật rồi! Cậu khẽ cười: - Đã 18 năm trôi qua từ khi em còn là một cậu bé nghịch ngợm làm nũng anh chị. Không phải em lớn, mà là trưởng thành. Cả hai rơi vào im lặng. Một bầu không khí não nề. Huy Khang hồi lâu sau nói: - Chuyện xảy ra với hai người năm đó đặt ra cho mọi người một câu hỏi rất lớn. Và em đã cố gắng tìm hiểu chút thông tin. Không biết Huy Khang có ý gì, Tuyết Minh nói: - Em biết gì sao? Cậu lắc đầu: - Cho nên em muốn chị nói, em muốn chính chị nói xem chuyện đó là như thế nào? - Có quá nhiều chuyện Huy Khang ạ, chị không muốn nhắc. Huy Khang vẫn cố chấp: - Chị, những chuyện khác em đã biết hết, chỉ trừ chuyện ngày hôn lễ, vì sao anh Khánh lại bị bắt đi? Tuyết Minh rất lấy làm lạ, cô khó hiểu hơi gắt Huy Khang: - Huy Khang, em muốn hỏi cái gì? - Em hỏi rất rõ ràng. Người đã gây ra chuyện đó là Vương Đức Long, kẻ đã có vợ và con, muốn cưới chị sau khi vợ hắn chết. Nhưng còn người đã giúp hắn, đó là ai? Giúp như thế nào? Thấy Huy Khang hơi vội vã đặt câu hỏi, Tuyết Minh không kịp mở lời. Huy Khang sốt sắng nói: - Là Hoàng Hải Kiều, đúng chứ! Tuyết Minh lặng người nhìn cậu. Huy Khang này, trưởng thành thật, nhưng còn thông minh và phán xét chính xác hơn rất nhiều so với Hiểu Khánh anh cậu. Thấy biểu hiện của Tuyết Minh, Huy Khang phần nào đoán được câu trả lời. Cậu không thôi hỏi: - Cô ta đã làm gì? Hai người họ cấu kết để hại anh ấy như thế nào? Chị nói đi! Tuyết Minh sợ cậu kích động, cô gật đầu rồi chậm rãi kể: - Hải Kiều đã lấy di động của chị nhắn tin cho anh Khánh nói rằng chị quên hoa cưới ở phòng thay đồ, vì anh ấy đang trên đường tới khách sạn làm lễ nên nói rằng sẽ qua đó lấy. Anh ấy đi một mình, chuyện sau đó, có lẽ đã được sắp đặt. - Chị không biết về tin nhắn đó? Tuyết Minh gật đầu: - Lúc đó quay người lại, chắc là Hải Kiều vừa nhắn xong nên lập tức trả lại, không có thời gian xóa tin, khi chị xem lại mới biết. Tuyết Minh nhìn cậu, từ từ kể tiếp: - Anh ấy không tới, chị đứng ra hủy buổi lễ. Có lẽ lúc đó Hải Kiều đã thông báo với Vương Đức Long, anh ta liên lạc với chị bằng một sự khiêu khích, về một trò chơi giữa ba người. Nhưng trong một lần chị đi truy tìm tung tích hắn, chị đã gặp Hải Kiều với một đám thuộc hạ. Cô ấy đã nói hết, cô ấy còn nói đây không phải trò chơi giữa ba người, mà chỉ có của cô ấy với Vương Đức Long thôi. Hiểu Khánh thế nào cũng sẽ phải chết, còn chị, cô ta sẽ phải giao lại cho Vương Đức Long. - Tuyết Minh lắc đầu: - Nhưng cô ấy không làm thế, cô ấy muốn chị chết. Chị đã được đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối không thể đánh lại đám người rất đông đó của Hải Kiều. Chị chạy và đã gặp một cặp vợ chồng. Huy Khang ngắt lời: - Chuyện đó em đã biết. Còn chuyện vì sao chị tới gặp hắn ta? - Cũng là Hải kiều báo tin. Khi tới đó, Vương Đức Long đã nói hắn biết chuyện Hải Kiều muốn giết chị nên đã xung đột với cô ấy. Hắn nói không muốn kéo dài nữa nên bắt Hải Kiều dẫn đường chị tới tìm hắn. Câu chuyện có lẽ tới đây đã hoàn chỉnh. Ánh mắt Huy Khang đục ngầu những tia căm phẫn. Tay nắm chặt tấm ga giường, Huy Khang thực sự hận. - Vậy là người đã chạy xe bám theo và gây tai nạn cho cặp vợ chồng đó chính là Hoàng Hải Kiều. - Huy Khang lẩm bẩm như trong suy nghĩ. Tới lượt Tuyết Minh tìm hiểu về những chuyện đã xảy ra, cô sực nhớ tới, hỏi Huy Khang: - Vậy còn Hiểu Tuyết đâu? Đó là con của anh chị Trần. Huy Khang trấn an: - Chị yên tâm, chị đã thấy cô ấy rồi đó. Nhưng cô ấy là Hoàng Minh Hân - cái tên do ba đặt, 19 tuổi, đang sống ở nhà em. Tuyết Minh rầu rĩ nói: - Chị mắc nợ nó, mắc nợ cả gia đình nó, còn một đứa anh trai nữa, họ giờ đâu cả rồi, chị sợ họ... Ba cũng đã biết chuyện chị nhận ủy thác của ba mẹ nó cho nên... - Ba đã biết lâu rồi. Còn anh em họ, chị yên tâm, là số mệnh, ba đã nhận đứa anh về nuôi, Trần Nguyên Hạo - bạn thân từ đó tới giờ của em. Tuyết Minh mừng rỡ hỏi lại: - Thật sao? - Đúng thế. Mẹ của hai anh em cũng còn sống, họ sẽ nhận nhau, sẽ được đoàn tụ. Một gánh nặng đã được gỡ xuống. Gánh nặng đè trên vai cô trong suốt 18 năm hôn mê. Mở cửa ra ngoài, đập vào mắt Huy Khang là cảnh tượng Minh Hân đang đứng dựa lưng vào tường, vẻ ngông cuồng và bất cần thấy sợ. Phía đối diện, Nhật Thiên ngồi dưới đất vẻ mệt mỏi. Có lẽ anh đã không ngăn cô, không nói với Huy Khang. Và có lẽ...Minh Hân đã biết mọi chuyện. Huy Khang ra hẳn bên ngoài, đóng kín cửa phòng rồi đứng nhìn Minh Hân. Nhật Thiên đứng dậy, bước tới chỗ Huy Khang. Minh Hân ngước mắt nhìn hai người, gương mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy căm phẫn. Cô hơi gằn tiếng nói: - Hoàng Hải Kiều, tôi hận cô ta. Vương Đức Long, tôi sẽ bắt ông ta trả nợ.
|
Chương 56: Trời tối. Không gian đem tối lại văng vẳng tiếng côn trùng, lại là những đợt gió lạnh táp qua hai gò má, tê tê. Cô đã ngồi đó tới hơn một tiếng sau khi mọi người đã về phòng ngủ. Minh Hân xoay xoay chiếc điện thoại, thi thoảng lại bật lên, như xem giờ, như muốn làm gì đó rồi lại thôi. Có tiếng bước chân thật khẽ, Huy Khang tiến gần cô với từng bước chuyển động nhẹ nhàng. Từ phía sau, cậu thấy điện thoại cô đang hiện lên dòng danh bạ, trước mắt là cái tên Tuấn Lâm với một dãy số. Huy Khang biết điều cô đang do dự. Khi hận thù đã chiếm chỗ, cậu biết rất rõ không ai có thể ngăn cản Minh Hân. Cậu đoán cô đang do dự xem có nên bắt đầu cho một liên kết với Tuấn Lâm phục vụ mục đích trả thù hay không? Ánh mắt cô hôm nay lạnh ngắt đến vô hồn, Huy Khang không muốn như thế! Cậu muốn thấy một Minh Hân mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không phải một người sắt đá lạnh lùng, chai lỳ vì thù hận. Có phải chỉ cần cậu đồng ý và cổ vũ cô thực hiện nguyện vọng báo thù, thì cô sẽ lại giống như trước kia, sống mà không phải phân vân do dự, sống quyết đoán từ những việc nhỏ nhoi hay quan trọng. - Vì sao còn chưa gọi cho anh ta? - Huy Khang cất tiếng hỏi đồng thời ngồi xuống cạnh cô. Minh Hân nghiêng đầu nhìn cậu, thấy lạ vì sao cậu biết suy nghĩ của cô. Thấy cô im lặng, Huy Khang nói trầm giọng: - Minh Hân, nếu yêu Vương Tuấn Lâm, hãy đến bên anh ta. Còn nếu không, thì hãy từ bỏ ý định lợi dụng sức mạnh của anh ta đi! Cô nhìn cậu thay câu thắc mắc, Huy Khang chậm rãi nói tiếp: - Người ta sẽ đánh đổi mọi thứ cho một tình yêu đúng nghĩa, chứ không lấy tình yêu và hạnh phúc để đổi về những thứ phù du đâu! - Thế nào là một tình yêu? Thế nào là một tình yêu đúng nghĩa? Và thế nào là những thứ phù du? Huy Khang dường như hơi cười, cậu đáp: - Báo thù chính là một thứ phù du. - Còn câu hỏi về tình yêu? Huy Khang mỉm cười đáp: - Có rất nhiều định nghĩa về tình yêu. Không cái nào đúng, cũng chẳng cái nào sai. Vì sao? Vì định nghĩa đúng nhất là ở trong tim mỗi người. Minh Hân còn hơi mơ hồ về câu trả lời của cậu. Cô xoay người sang, Huy Khang cũng nhìn cô, Minh Hân đưa ngón trỏ chỉ lên ngực trái của Huy Khang khẽ hỏi: - Vậy trái tim này định nghĩa tình yêu ra sao? Huy Khang hơi sựng lại, tim cậu lỗi một nhịp. Cậu nói bằng giọng trầm ấm: - Yêu một người là muốn dành tất cả cho người ấy. Nếu tình yêu là một giọt mưa, người đó sẽ cho người mình yêu một cơn mưa rào. Nếu đó là một cánh hoa, người ấy muốn tặng cả một rừng hoa. Nếu tình yêu là nước, người ấy muốn dâng cả biển cả. Và người ấy, không cần có được người mình yêu, không cần được ở bên cạnh, chỉ cần biết rằng, người kia đang sống trên thế giới này, đang hít thở chung một bầu không khí, cũng cảm thấy hạnh phúc, thì đó cũng là yêu. Minh Hân cúi mặt, khẽ mỉm cười, rồi rời tay khỏi người Huy Khang. Đặt di động xuống nền gạch ngay bên cạnh, Minh Hân khoanh tay đặt lên đầu gối. Ngước nhìn bầu trời cao và xa, một màu tối đen. Cô chợt nghĩ, nếu theo lời Huy Khang nói thì, cô...có yêu Tuấn Lâm không? Có lẽ là... Không nghĩ thêm nữa, cô cúi mặt xuống, rồi miệng khẽ nói thật nhỏ: - Si tình. Dường như tiếng nói ấy lọt vào tai Huy Khang, cậu quay sang ngạc nhiên: - Hả? Minh Hân không giật mình như người vừa làm chuyện xấu, cô nhìn cậu khẽ cười rồi bảo: - Người nào yêu như vậy, hẳn là một kẻ si tình. Huy Khang nghe xong thì chợt bật cười. Cậu đáp: - Người ta sẽ chỉ si tình với người mình yêu thực sự. Minh Hân chợt không muốn tiếp tục chủ đề này, cô chống hai tay xuống gối rồi đứng dậy, đồng thời nói: - Cùng chờ xem cô gái nào sẽ khiến Hoàng Huy Khang si tình như thế! Huy Khang cong môi cười, rồi nhìn Minh Hân, cô chỉ liếc mắt nhìn xuống rồi quay người trở về phòng. Có một kẻ mãi trông theo bóng cô khuất dần trong bóng tối, có một nụ cười được vẽ lên một cách tuyệt mĩ. Có một ánh mắt xa xăm nhìn theo hai người họ, có một cái thở dài não nề mà chua chát. Tình yêu ư? Anh tặc lưỡi và quyết định chờ xem phán quyết của số phận. Có định mệnh nào cho họ không?
|
Khi cả thành phố đang tất bật với việc bắt đầu một ngày làm việc mới bận rộn thì Hạnh Du lại chọn cho mình một quán trà khá kín đáo, khuất sâu trong một con phố cổ. Ngồi bên chiếc bàn nhỏ với chiếc máy tính trên bàn, Hạnh Du gõ nhanh từng câu thoại: "Em nghe nói tiến sĩ đã gặp Khánh Ân rồi." "Đúng thế. Khánh Ân hiền lành và tốt bụng. Giống như em vậy, Rusia à!" Hạnh Du đọc nội dung tin nhắn, khẽ bật cười. Cô trả lời bằng một biểu tượng mặt cười ửng đỏ vẻ ngượng ngùng rất dễ thương. Tiến sĩ Daniel lại nói: "Em dạo này thế nào? Lâu quá không thấy em qua bên đây chơi!" "Em rất ổn. Chỉ là có chút..." "Có chút làm sao?" - Tiến sĩ hỏi kèm theo một biểu tượng cảm xúc nhăn mặt. Hạnh Du thấy khó bày tỏ. Một lát cô không trả lời, tiến sĩ bảo: "Để ý anh chàng nào rồi sao?" Hạnh Du mắt sáng lên, gõ vội dòng chữ: "Đúng thế!", nhưng một khắc nghĩ lại, cô thấy thật buồn cười, bèn xóa đi và nói: "Tiến sĩ, thầy thấy sao nếu đó là tình cảm đơn phương?" "Ồ! Đơn phương sao?" Hạnh Du không đáp, một lát, tiến sĩ lại bảo: "Người ta không nói yêu em, hoặc người ta từ chối em, em nghĩ là người ta hoàn toàn không có tình cảm với em? Có một số người đúng là như vậy, nhưng một số khác thì không hẳn đâu. Họ còn sợ rào cản nào đó, hoặc còn chưa chắc chắn về tình cảm của mình, đại loại là họ có nỗi khổ tâm nào đó. Em hãy dựa vào đó mà phán đoán xem chàng trai đó thuộc loại nào?" Mất mấy giây nghĩ ngợi, Hạnh Du dường như lại thắp lên hy vọng một chút. Nguyên Hạo đúng là đã từ chối cô, nhưng cô chắc chắn một điều anh ấy không ghét mình. Cô hy vọng rằng anh thuộc loại hai như tiến sĩ vừa phân tích, và thế là cô lại tạo cho mình thêm một niềm tin và hy vọng. Biết chắc Hạnh Du sẽ mất thời gian suy nghĩ, tiến sĩ Daniel nói thêm một câu chuyển chủ đề: "Khánh Ân chăm chỉ và rất thông minh, cô ấy dành nhiều thời gian hoàn thành sớm khóa học. Nếu không có gì thay đổi, cô ấy sẽ về nước trước kế hoạch khoảng gần một năm." Hạnh Du nghe tin cũng thấy mừng cho Khánh Ân, cô đáp: "Vậy thì thật tốt! Khoảng thời gian cô ấy ở bên đó, có lẽ tiến sĩ đã giúp cô ấy rất nhiều, cảm ơn thầy!" "Tôi nói em tốt bụng không sai mà! Tôi có làm gì cho em đâu, em lại cám ơn!?" Hạnh Du chỉ cười. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình, vội vàng mở túi xách. Là cuộc gọi từ Văn Hoàng, Hạnh Du liền nghe máy: - Anh hai, em nghe. - Em đang ở đâu vậy? Về nhà ngay đi! Hạnh Du thắc mắc: - Có chuyện gì sao anh? - Không có. Chỉ là anh có chút chuyện muốn nói với em. Thôi được, nếu không tiện về thì nói xem em đang ở đâu anh sẽ tới! Hạnh Du nhìn ra bên ngoài rồi đáp: - Chỗ em lúc này khá khó tìm. Chúng ta hẹn ở Cà Phê Sáng đi! Văn Hoàng cúp máy. Hạnh Du vội nói lời tạm biệt với tiến sĩ Daniel rồi rời khỏi quán. Cà Phê Sáng là một tiệm cà phê khá đông khách, có lẽ do chất lượng cà phê cao cho nên mới thu hút nhiều người như vậy. Cửa tiệm nằm ở khu phố ngay gần khách sạn Khánh Huy, từ đây có thể qun sát toàn cảnh khách sạn ở mặt tiền, nguy nga và đồ sộ. Dòng tên Khánh Huy to lớn ở chính giữa trên nóc tòa nhà, bên cạnh có một biểu tượng của tập đoàn. Và cô bất giác bật cười khi chợt nghĩ Nguyên Hạo hẳn là đang ở trong đó. Văn Hoàng đậu xe vào bãi gần đó, anh bước vào với một cuốn sổ trên tay. Tới chỗ cô, Hạnh Du đẩy ly cà phê đá cô gọi sẵn cho anh tới trước mặt. Trong lúc cô chờ đợi, cà phê đã chảy xuống được khá nhiều. Hạnh Du uống một ngụm sinh tố của mình, cô chậm rãi hỏi Văn Hoàng: - Có chuyện gì vậy? Văn Hoàng cũng nhấp một ngụm cà phê, hơi nhíu mày vì vị đắng, anh trả lời thẳng vào vấn đề: - Ba đã sắp xếp cho em một vài cuộc gặp. - Ý anh là...xem mặt sao? Văn Hoàng thong thả gật đầu: - Đúng thế. Trước mắt đó là con trai của những doanh nhân thành đạt, những quan chức chính trị. Tất cả đều có học vấn và rất lễ độ. Hạnh Du chán nản không muốn nghe, cô lắc đầu ngắt lời: - Em không thích, hủy bỏ hết đi! Văn Hoàng sầm mặt lại: - Hạnh Du. Cô nói: - Anh hai, em còn rất rất trẻ. Em không sợ ế chồng thì ba lo cái gì? Dẹp hết đi! Văn Hoàng đan hai bàn tay lại, đặt lên bàn, nhìn thẳng vào cô nói: - Em không thích là việc của em, ba đã sắp xếp hết rồi! - Anh ta đẩy cuốn sổ trên bàn sang chỗ cô và nói tiếp: - Đây là lý lịch rất rõ ràng của họ, còn có cả lịch gặp mặt kèm theo. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn tới gặp họ rồi chọn lấy một người ưng ý, nếu không đừng trách vì sao ba ép em. - Em muốn gặp ba. Em sẽ nói chuyện với ông. Văn Hoàng đáp: - Em không gặp được. Vì ba đã đi Đài Loan rồi, cuối tháng mới quay về. Từ giờ tới lúc ba về, em thuộc quản lý của anh. Cho tới lúc đó, em hãy chọn một người làm chồng đi! Ba về sẽ lo cho em! Hạnh Du lạnh nhạt hỏi: - Những người đi chung với ba, hẳn là có ba hoặc mẹ của những kẻ trong cuốn sổ này đúng không? - Cô hỏi rồi chỉ tay vào cuốn sổ. Văn Hoàng không đáp, những điều đó đủ để cô đoán được câu trả lời. Hạnh Du nhếch môi cười nhạt. Cô cũng nghiêm giọng nói: - Thực tế thì ba chẳng lo gì tới chuyện em lấy chồng cả, ba chỉ muốn bán em với một cái giá ưng ý thôi. Cả anh cũng vậy, anh mặc kệ ba xem em gái anh như một món hàng trục lợi. - Em không được ăn nói kiểu đó! - Văn Hoàng gắt lên: - Ba muốn tốt cho em. - Lập gia đình cho mình là tốt sao? Vậy bảo ba tìm cho anh một cô gái đi! Chắc ba sẽ lại giao hẹn rồi ép một cô gái nhà giàu nào đó như em thôi chứ gì? Tình yêu à, anh và ba thì hiểu gì về cái đó chứ! Văn Hoàng tức giận nhưng nuốt khan kiềm chế: - Em đừng có hỗn! Em nghĩ em sẽ yêu rồi cưới người nào đó như chuyện cổ tích sao? Nằm mơ đi! Sinh ra trong một gia đình như thế này, em nên biết nghĩa vụ của mình. Hạnh Du cũng lớn tiếng: - Nghĩa vụ? Nghĩa vụ của em là bán thân đi để phục vụ giao dịch của ba ư? Liên minh các thế lực đó, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn giành lấy trọn vẹn Kỳ Lâm. Trong số đó có bao nhiêu người, ba lấy đâu ra con cho đủ để kết thông gia với tất cả bọn họ đây hả? Văn Hoàng nhẹ giọng hơn, nhưng không phải vì anh ta nhượng bộ: - Cãi tới cãi lui, cuối cùng thì cũng chỉ vì em đã có Trần Nguyên Hạo trong lòng rồi đúng không? Hạnh Du thẳng thắn gật đầu: - Đúng thế. Vì vậy cho tới khi nào em từ bỏ anh ấy, anh đừng bày ra những trò gặp mặt xem mặt gì đó. Nếu không, người xấu mặt sẽ là ba đấy! Văn Hoàng đứng bật dậy: - Em uy hiếp anh hả? Hạnh Du cũng đứng lên, cô nói rất rõ ràng: - Em không uy hiếp, anh cứ thử rồi sẽ biết. Hạnh Du với lấy túi xách dưới ghế rồi bỏ một mạch ra ngoài, không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Văn Hoàng nhìn cô em gái bướng bỉnh lại si tình, bất giác lắc đầu, rồi chợt nghĩ: "Trần Nguyên Hạo, anh ta không nên tồn tại thì sẽ tốt cho em!" Nghĩ rồi, Văn Hoàng rút tiền trong ví đặt trên bàn rồi cầm cuốn sổ và cũng đi khỏi. Trước khi vào trong xe, anh ta còn liếc mắt nhìn tòa khách sạn rồi cười một tiếng nhạt thếch. Vài ngày kế đó, Hạnh Du thường qua lại chỗ của thím Nhã. Văn Hoàng không thể không nảy sinh nghi ngờ nhưng khi tới tận nơi, anh ta mới thấy mình lo lắng hơi thừa. Hạnh Du bán bánh cùng thím, ăn cùng thím rồi hai người cũng ngủ luôn trong đó. Cô chẳng hề đi đâu theo ý nghĩ lo xa của mình, Văn Hoàng mới thôi không dò xét.
|