Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 371: Hoa mai mấy cánh?
Daniel bình tĩnh nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng đi ra, trong ánh mắt có chút kích động, hắn không lên tiếng, trong tay cầm quả táo mà lúc nảy Hi Thần vừa mới hái về, sau đó đứng dậy, đi qua một số người, đi tới bên cạnh lu nước, dùng cái gáo múc nước, rửa sạch quả táo chín đỏ, đưa lên cái mũi cao cao của mình, hít nhẹ, rồi bình tĩnh nở nụ cười đẹp trai, lúc Hàn Văn Hạo vừa mới ngồi xuống thì hắn cầm quả táo, đưa tới trước mặt của Tần Thư Lôi, dịu dàng mỉm cười nói: "Khi bị buồn nôn, thì ăn táo đi . . . . . . có thể sẽ không buồn nôn nữa, lúc nảy tôi ngửi một cái, mùi vị này chua chua ngọt ngọt . . . . . . Chắc là thích hợp khẩu vị của cô . . . . . ."
Tần Thư Lôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel, nhận lấy quả táo nói: "Cám ơn anh . . . . "
Daniel cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chớp động, nhìn về một hướng.
Daniel cũng bình tĩnh đi qua bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi vào phòng bếp, liếc nhìn trong phòng bếp hơi tối, Hạ Tuyết đang hít hít mũi, ngồi xổm trước cây củi, cầm cái búa, bổ xuống, hắn không nói gì, đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy cái búa trong tay cô, đem cây củi để xuống đất, cắn răng, vung búa bổ xuống, cây củi bị chia làm hai nửa!
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn. . . . . .
Daniel không lên tiếng, vẫn vung cái búa bổ xuống củi . . . . . . Hắn luôn lặng lẽ bỏ ra, không cần báo đáp . . . . . . Hắn lấy thêm một cây củi để dưới đất, lại cắn răng bổ! !
Cây củi lập tức tách ra hai nửa!
Trần lão đang trông coi bếp lửa, bình tĩnh nhìn Daniel.
Daniel không nói gì, chỉ im lặng bổ hết củi, giúp cô ôm củi vào bên cạnh bếp lò, lại đem cái búa sắt của Trần lão đặt nằm ngang một bên, sắp xếp củi ngay ngắn, nhẹ dắt tay Hạ Tuyết đứng lên, rốt cuộc nói: "Lau nước mắt đi, đừng để người khác phát hiện em khóc, nếu như em phát hiện ra mình chẳng còn gì nữa, thì ít ra em phải cất giữ cho mình một chút lòng tự trọng".
Hạ Tuyết nhhìn hắn, hốc mắt đỏ lên!
Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó dịu dàng mỉm cười, vươn tay nhẹ nâng mặt của cô, cưng chìu nói: "Bảo bối, thế giới bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, con gái của chúng ta, vai diễn của em, cuộc đời của em . . . . . ."
Hạ Tuyết nghe đến con gái của chúng ta, trong lòng của cô lại đau xót, gắt gao nhìn Daniel.
Daniel nở nụ cười hấp dẫn với cô, nói: "Em không sai, em không làm việc gì sai, trong lòng của em hướng về người kia, không có quan hệ, anh tôn trọng tất cả lựa chọn của em, anh để cho em tự do . . . . . . Đây là anh cam tâm tình nguyện để cho em tự do. . . . . . Hiểu không ? Cho nên bây giờ em đã bị tổn thương, đau lòng, đừng sợ, còn có anh . . . . . . Anh vẫn luôn ở đây, mặc dù em đã bỏ quên anh . . . . . Bỏ quên người làm bạn với em sáu năm nay . . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, áy náy nhìn hắn . . . . . .
Hai mắt Daniel đỏ lên, nhìn Hạ Tuyết khóc đau lòng như vậy, hắn vẫn cười cảm ơn, nghẹn ngào, nói: "Nhưng bảo bối à …… Nếu em đã trải qua hai ngày hai đêm, mỗi một phút, nghĩ một lần, nếu như trong lòng em thích nhất là người kia, nhưng người đó đã đi, đã chết, em phải làm sao? Khi em đã trải qua những đau khổ này, em sẽ phát hiện, trên thế giới này tất cả đều phản bội, có thương yêu hay không, đều không quan trọng nữa . . . . . . Em sẽ tha thứ cho người đó tất cả, tất cả, tất cả . . . . . . Chỉ cần người đó còn sống ... ....... Còn sống là tốt rồi. . . . . ."
Hai tay Hạ Tuyết che mặt, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở.
Hai tay Daniel nhẹ nắm vai Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên trán cô, cảm nhận thân thể cô run rẩy, thở dài một hơi, nói: "Hai ngày nay, lúc anh đi tìm em, vượt núi băng đèo, đi qua rất nhiều gai gốc khó đi, anh nghĩ, nếu tìm được em, anh muốn ôm lấy em, hay là muốn hôn em, hay là muốn nhìn thấy em còn sống, rồi anh sẽ xoay người rời đi?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết nhìn chằm chằm hắn . . . . . .
Daniel cười khổ, thâm tình nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh nói rồi, nếu có một ngày, em gặp được người em thích nhất, xin em vì hạnh phúc của mình mà xoay người rời đi . . . . . . Cho nên lúc đó, anh suy nghĩ, muốn cầu nguyện Thượng đế, nếu như em có thể còn sống, anh sẽ xoay người rời đi . . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lại run rẩy lăn xuống. . . . . .
Daniel mỉm cười, trong lòng đau xót nhìn cô, nói: "Nhưng lúc anh nhìn thấy người kia, em và hắn xuất hiện cùng một chỗ, một khắc kia, mặc dù anh nghe đau đớn xé lòng, mặc dù anh muốn xoay người rời đi, nhưng lại muốn khiến mình ích kỷ một lần, bởi vì rất muốn ôm em . . . . . . Muốn nhìn thấy em . . . . . ."
Hạ Tuyết khóc, té xuống đất, giấu mặt nức nở, nước mắt như thiếu đê lăn xuống . . . . . .
Daniel bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, ôm khẽ ôm thân thể Hạ Tuyết run rẩy đáng thương, thâm tình nói: "Bảo bối, cho tới bây giờ, đối với em, anh cũng chưa bất chấp tất cả, bởi vì anh muốn để cho em tự do lựa chọn, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy em đau lòng như vậy, anh muốn bất chấp tất cả dẫn em đi . . . . . . Xin tha thứ cho anh bất chấp tất cả . . . . . . Hãy đi theo anh đi. . . . . . bảo bối, đi theo anh đi. . . . . . Anh không đành lòng nhìn thấy em đau khổ . . . . . . Anh thề, đời đời kiếp kiếp, mặc kệ rơi vào mấy ngàn năm luân hồi, anh cũng nguyện ý, kiếp này phải có em . . . . . . Đi theo anh đi. . . . . . Đi theo anh đi. . . . . . Mặc kệ em có yêu anh, hay không yêu anh, xin em theo anh đi thôi. . . . . . Để cho anh chăm sóc cho em thật tốt . . . . . ."
Hạ Tuyết thất thanh khóc rống lên . . . . . .
Daneil cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt hắn không thể thay đổi, còn mang theo nụ cười cơ trí . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nhìn hai mắt cô ửng đỏ, vẻ mặt vẫn lộ ra kích động và u ám, ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe, Daniel mỉm cười, như không có gì, đỡ Hạ Tuyết ngồi vào chiếc bàn hình chữ nhật, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Hai ngày nay, Hàn Tổng Tài vì vợ chưa cưới của tôi bận rộn trước sau, kế hoạch xây dựng khách sạn thế giới của chúng ta, tạm thời dừng lại, chuyện này vô cùng xin lỗi, nhưng hội nghị hiệp đàm nhà đầu tư, tôi sẽ đổ vào núi tiền, đã phân phó thư ký đi triệu tập hội nghị trực tuyến toàn cầu . . . . . ."
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Daniel, nghiêm nghị cười, nói: "Khó được người đồng bạn hợp tác như anh, thật sự vinh hạnh!"
Daniel mỉm cười ôm khẽ Hạ Tuyết, nhìn thẳng ánh mắt hắn, nói: "Đồng bạn là dùng để hợp tác với nhau, mà không phải cạnh tranh nhau, kế hoạch đầu tư lần này, tập đoàn Toàn Cầu sẽ bỏ ra 100 triệu đô, dự án khách sạn thế giới chúng ta sẽ mở rộng ra nhiều quốc gia!"
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Kiệt phát hiện ánh mắt anh trai có chút không ổn thỏa, không hiểu lắm, liếc mắt nhìn Daniel một cái.
Hạ Tuyết vẫn ở trong trạng thái yếu nhược và mờ mịt, lại nghe lần này đầu tư 100 triệu đô, cũng không khỏi nhìn Daniel.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh mỉm cười nhìn Daniel nói: "Đầu tư 100 triệu đô ? Như vậy đối với vốn lưu động của Toàn Cầu sẽ không bị ảnh hưởng sao?"
Daniel cười mê người, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Gia tộc tôi tác động tới toàn bộ mạch máu kinh tế châu Âu, tự nhiên không cần quan tâm đến vấn đề này, bất quá phải làm phiền Hàn Tổng Tài rồi, nếu vì chuyện này thua lổ . . . . . ."
Hàn Văn Hạo cũng cười nói: "Kế hoạch hợp tác khách sạn thế giới là hai gia tộc chúng ta cùng chung tâm nguyện, nếu anh đồng ý đầu tư 100 triệu đô, tôi tự nhiên tiếp nhận vụ án này. . . . . ."
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Về sau chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Hàn Văn Hạo cười nhẹ một tiếng, lại nhìn Hạ Tuyết.
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, không hiểu, nhìn Daniel.
Daniel không vẫn lên tiếng, chỉ nâng ly trà hớp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Trần lão lúc nảy đi ra, nói: "Trà ngon. . . . . . Đây là Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng nhất . . . . . ."
"Nhìn cháu không giống người Trung Quốc, tại sao quen thuộc với trà như vậy?" Trần lão vừa đặt đĩa mì khoai tây cay, nhìn Daniel cười hỏi.
Daniel mỉm cười nói: "Mẹ cháu ở trung quốc có ba vườn trà ! nhưng sau khi xuất ngoại, đã chuyển vườn trà cho người khác! Cho đến bây giờ bà vẫn nhớ kỹ hương vị Long Tĩnh Tây Hồ! Lúc nảy cháu ngửi mùi Trà Hương, cũng đã cảm nhận kỹ thuật pha trà của Trần gia gia . . . . . ."
Trần lão nghe, cũng có mấy phần hăng hái nói: "Mẹ của cháu tên là . . . . ."
"Lam Anh!" Daniel nói.
"Lam Anh?" Trần lão nghe xong, bình tĩnh mỉm cười nói: "Tên rất dễ nghe!"
"Sau này, báo đáp ơn cứu mạng của ông với vợ chưa cưới của cháu, nhất định cháu sẽ cùng cha mẹ tự mình đến đáp tạ ông . . . . . ." Daniel lại nói.
"Nói sau đi ! Các cháu, ai tới đây giúp ông thức ăn? Văn Hạo, vậy thì cháu đến đây đi. . . . . ." Trần lão kêu Văn Hạo, Văn Hạo đứng lên, Văn Kiệt cũng đứng lên, cùng đi vào phòng bếp, Văn Kiệt tò mò nhìn anh cả hỏi: "Anh . . . . . . Tại sao lúc Daniel nói đầu tư cho chúng ta, phản ứng của anh lớn như vậy?"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Chú không cần hiểu! Bây giờ hắn muốn xuất tiền bạc để buộc chặt nhà chúng ta!"
"Hả?" Hàn Văn Kiệt bưng thức ăn, không hiểu nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo đang cầm món đậu hũ hành lá Hạ Tuyết thích ăn nhất, liếc mắt nhìn món ăn một cái, nói: "Hắn bỏ ra tiền bạc lớn như vậy cho chúng ta, chúng ta tất phải sẽ phải đưa ra phương án tương ứng, nếu phương án không kiếm được tiền, nhà chúng ta phải bồi thường tổn thất bọn họ! ! Rất có thể bởi vì 100 triệu đô này, hắn kiềm chế nhà chúng ta một thời gian rất lâu . . . . . ."
Hai mắt Hàn Văn Kiệt sáng lên, nhìn anh trai . . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Bây giờ hắn đang khiêu chiến với anh . . . . . . Chú không cảm giác được sao? Hắn đã dự tính khiêu chiến với anh rồi !"
Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười một tiếng nói: "Daniel từ trước đến giờ ôn nhu tao nhã, em không ngờ . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, cũng lạnh nhạt cười nói: "Chú cũng nói, hắn là một thương nhân, hơn nữa lúc cha của hắn tranh cử, hắn là trợ thủ đắc lực nhất, phương án tranh cử, từng bước đều ở trong dự tính của hắn, anh hợp tác với hắn, rất hiểu rõ con người này, cơ trí tinh khôn đáng sợ. . . . . . Chỉ cần chú nắm không được vững, sẽ rất dễ dàng đi vào tay hắn, không ra được, mà bị hắn đổi khách làm chủ! !"
"Tại sao hắn muốn khiêu chiến với anh ?" Rốt cuộc, Hàn Văn Kiệt hỏi vấn đề mấu chốt !
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đột nhiên cười một tiếng nói: "Chú không hiểu sao ? Chú luôn luôn thông minh, phân tích đến nơi!"
"Hạ Tuyết?" Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả. . . . . ."Nếu như hắn khiêu chiến anh, bởi vì hắn biết anh phải cướp đoạt ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm hơi chớp một cái, nhìn đĩa đậu hũ ngon lành, nói. . . . . ."Tình yêu không có cách nào cướp đoạt!"
Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, lại nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Vậy kế tiếp, nên làm gì? Thật tiếp nhận hắn đầu tư vào sao?"
"Tại sao không nhận?" Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng mặt cười lạnh nói: "Chỉ 100 triệu đô, muốn trói buộc Hàn Văn Hạo anh sao ?"
"Nhất định phải cạnh tranh sao?" Hàn Văn Kiệt không hiểu, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cười khẽ, nói: "Chú không cần hiểu, ở thương trường không có bạn bè, cũng không có kẻ địch, nếu như chú mất đi sức cạnh tranh, hoặc chú thiếu sức cạnh tranh, chú sẽ bị thay thế ! Hiểu chưa ? Anh cũng không tin tập đoàn Toàn Cầu có gần 100 triệu đô ! ! Hắn nhất định sẽ hùn vốn, chỉ cần hắn hùn vốn, anh sẽ có biện pháp ra tay phá vỡ phương án đầu tư của hắn !"
Hàn Văn Kiệt vô lực nhìn anh trai. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn em trai một cái, dịu giọng cười, nói: "Có phải cảm thấy rất mệt mỏi hay không? Chú luôn luôn bình tĩnh, anh là anh của các chú, một người chống đỡ sự nghiệp gia tộc lớn như vậy, nhưng mỗi ngày bị các chú kêu gào anh trai rất tàn nhẫn . . . . . ."
Hàn Văn Kiệt không nói gì nhìn anh trai. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói gì nữa, chỉ cầm đĩa đậu hũ trộn hành lá đi ra ngoài, Hàn Văn Kiệt đứng ở cửa phòng bếp, nhìn theo bóng lưng anh trai, thật ra biết hắn nhiều năm qua, vì gia tộc mà trả giá rất nhiều . . . . . .
Hàn Văn Hạo cẩn thận cầm đĩa đậu hũ trộn hành lá, giống như lơ đãng đặt vào trước mặt của Hạ Tuyết . . . . . .
"Đúng rồi! !" Hàn Văn Vũ vừa cầm chén, uống bát cháo nóng, hỏi: "Tối nay ngủ chỗ này sao ? Nơi này chỉ có hai gian phòng. . . . . ."
"Các cháu chia ra hai nhóm người ngủ hai gian phòng đi, ông cùng mấy đứa nhỏ nữa ngủ bên ngoài. . . . . ." Trần lão đành phải mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết vẫn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng . . . . . .
Hàn Văn Vũ có chút rợn tóc gáy nói: "Tôi không muốn, tôi muốn ngủ cùng anh cả ! Tôi sợ cọp !"
Hàn Văn Hạo cau mày nhìn em trai nói: "Chú muốn ngủ với tôi sao ?"
|
Chương 372: Hoa Tường Vi
"Chú muốn ngủ với tôi, vậy chú chuẩn bị chỗ ngủ đi ?" Hàn Văn Hạo nhìn em trai hỏi.
Lúc này, Hàn Văn Vũ mới nhớ tới, anh trai phải ngủ cùng chị dâu, hắn nhìn bộ dáng ủy khuất giống như tiểu tức phụ của Tần Thư Lôi, hắn bật cười, nói: "Thật xin lỗi, chị dâu, tôi quên mất, chị cũng không biết, khi còn bé, tôi nhát gan, thích nửa đêm gõ cửa phòng anh cả, sau đó leo lên giường anh cả ! Tôi muốn anh cả bảo vệ tôi !"
Mọi người vừa nghe hắn nói, cũng không nhịn được cười, Hạ Tuyết cũng không nhịn được, cười một tiếng, thấy hai mắt nóng rực của Hàn Văn Hạo phía đối diện đang gắt gao nhìn cô, trong lòng của cô căng thẳng, nhẹ cúi đầu.
Tần Thư Lôi tò mò nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Tại sao chú không tìm em trai làm bạn?"
"Tôi mới không cần! ! Hắn không phải là người ! ! Từ nhỏ đến lớn, đều giống như đầu gỗ, hơn nữa lúc tôi sợ hãi, hắn còn nói chuyện ma với tôi . . . . . . không giống nhau anh cả, anh cả sẽ ôm tôi ngủ!" Hàn Văn Vũ không biết xấu hổ, cười nói: "Chị dâu, chị cũng không biết, ngủ cùng anh cả an toàn và thoải mái nhất . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhớ tới đêm qua ngủ chung, tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận nhiệt độ trong người hắn, nhịp tim của hắn, hơi thở của hắn, ánh mắt cô có chút xốc xếch, chớp một cái . . . . . .
Hàn Văn Hạo không nhịn được, nhìn Hạ Tuyết . . . . . .
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn anh hai nói: "Anh cũng đừng mặt dày, lớn như vậy, còn nói chuyện lúc còn bé anh cả ôm anh ngủ? Chị dâu sao không biết chứ? Ghê tởm! Nếu để cho người ái mộ biết IQ và số tuổi của anh không bằng nhau, nhất định đau lòng chết!"
Hàn Văn Vũ lập tức nhìn Hàn Văn Kiệt “a” một tiếng, cười nói: "Chú không hiểu. Giới giải trí vốn chú ý chuyện trong ngoài bất nhất! Đúng không? Hạ Tuyết!"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ, hơi nụ cười hỏi: "Thế nào là trong ngoài bất nhất? Tôi không phải như vậy? là anh thì có !"
"Cho nên cô không nổi tiếng như tôi a!" Hàn Văn Vũ đột nhiên bật cười, dám chen đến bên cạnh Daniel, xin Daniel tránh ra một chút, hắn muốn dính Hạ Tuyết, Daniel cũng không phải phong độ thân sĩ bình thường, nhường ra một chỗ, Hàn Văn Vũ lập tức kéo vai Hạ Tuyết, lại gần cô nhỏ giọng nói: "Nếu không, tối nay, tôi vào trong phòng cô nằm dưới sàn ngủ ?"
"Đi đi đi!" Hàn Văn Kiệt đẩy ra Hàn Văn Vũ, không để cho hắn quấy rối, nói ngay: "Anh không cần phải sợ, hôm nay em ôm anh ngủ !"
"Phi!" Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Vậy tôi ngủ phòng bếp! Tôi đóng cửa lại! Bảo Nhậm Phong và Hứa Mặc ngủ cùng tôi !"
"Tôi không muốn!" Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức lắc đầu. . . . . ."Bọn tôi không sợ cọp, tại sao phải chen vào phòng bếp ngủ cùng cậu ! ? Cậu có thể ôm cọp con ngủ!"
"Cọp cha trở lại thăm con, không phải thuận tiện nhìn tôi sao ? Đi!" Hàn Văn Vũ quyết định, lập tức cầm chén múc cháo, nói: "Tôi muốn ăn nhanh để dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lấy nhiều rơm, trải nằm".
"Tiểu tử . . . . . ." Trần lão nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: "Nhà các cháu là nhà giàu có, làm sao quen nổi nơi chật hẹp này ?"
"Gia gia, ông không biết, bọn cháu quay phim, khổ thế nào cũng gặp rồi, có lúc đi vào núi sâu, có tuyết quay phim, ở đó cả nửa tháng! Cho nên bọn cháu quen rồi". Hàn Văn Vũ sảng khoái ăn xong bát cháo, lại múc thêm một chén, vừa ăn vừa nhìn Trần lão, cười nói: "Gia gia ! ông nấu cháo ăn rất ngon !"
"Anh đừng uống nhiều như vậy, tối nay muốn đi nhà cầu, gặp cọp cha thì làm thế nào?" Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh phân tích!
"Nôn!" Tần Thư Lôi không nhịn được, bưng chặt miệng, trong dạ dày cồn cào khó chịu, thở hổn hển, ghen tuông tràn nơi cổ họng, làm cho cả người cô không thoải mái, thậm chí có chút choáng đầu hoa mắt . . . . . .
"Chú xem đi !" Hàn Văn Vũ đang cầm chén, tức giận nhìn Văn Kiệt nói: "Nói chuyện như vậy, làm chị dâu buồn nôn !"
Tần Thư Lôi vội vàng lắc đầu, chặn ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, khó chịu hỏi: "Hạ Tuyết, lúc ấy cô bị nôn, làm thế nào? Ăn cái gì?"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Tần Thư Lôi . . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Daniel mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Táo? Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang mang bụng bầu tám tháng, mặc quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong tay cầm một giỏ táo, đi vào quán cà phê, lúc nhìn thấy tôi, táo trong miệng, trong tay cô ấy tất cả đều lăn xuống đất . . . . . . Tại sao à?"
Nhớ lại chuyện cũ, Hạ Tuyết nhìn hắn cười nói: "Bởi vì anh đẹp trai a . . . . . . Lúc đó em còn chưa thấy con lai nào đẹp trai anh như vậy . . . . . ."
Daniel cúi đầu cười, ôm nhẹ Hạ Tuyết.
"Ăn táo sao ?" Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, hỏi lần nữa.
Hạ Tuyết nhìn cô một cái, cúi đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Tôi không phải là người hạnh phúc, lúc ấy tôi mang thai, không dám để cho người khác biết, cho nên che giấu rất khổ sở, nếu như nôn mửa, ngồi trong toilet ói trời đất mù mịt, sau đó có một người tốt bụng, mỗi ngày lột quít cho tôi ăn . . . . . . đút tôi từng chút . . . . . . Cả đời tôi cũng sẽ không quên được thời gian quý báu đó . . . . . ."
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, cúi đầu.
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn em trai. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ, nói: "Đến khi một mình dắt em trai đi tới một trấn nhỏ xa lạ, nôn mửa tệ hại hơn, thì ăn củ cải, trong trấn kia, củ cải rất lớn, vừa giòn, vừa ngọt, mỗi ngày ngồi trước cửa nhà, vừa phơi nắng vừa ăn củ cải . . . . . . Nhưng tôi quên, tôi cũng không biết củ cải có tính hàn, bởi vì quanh năm tôi đói bụng, cho nên dạ dày không được tốt, ăn củ cải vào, trong chốc lát liền phun ra. . . . . . Sau này, có bà lão sát vách nói với tôi, không thể ăn củ cải, rất lạnh, hơn nữa đối với thai nhi không tốt, tôi mới biết . . . . . ."
Hạ Tuyết nói xong, nhìn Tần Thư Lôi, cô gái này xinh đẹp tao nhã, nhu hòa cười nói: "Nếu như cô buồn nôn, không cần khống chế, muốn nôn cứ nôn thôi, nôn ra sẽ thoải mái một chút. . . . . . sau khi tôi bị nôn rất nhiều, tôi thử ăn dưa chuột, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon đấy. . . . . . Tôi ăn không sao, nên vừa phơi nắng vừa ăn. . . . . ."
"Vậy cô bị nôn bao lâu?" Tần Thư Lôi có chút không chịu nổi cảm giác nôn mửa, hỏi!
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nhìn Tần Thư Lôi cười nữa nói: "Người bình thường nôn hơn một tháng thôi, nhưng tôi nôn gần sáu tháng, bởi vì thân thể quá kém. . . . . ."
"Vậy sao cô chịu được?" Tần Thư Lôi nói ngay: "Tôi bị như vậy mấy giờ, cảm thấy rất khó chịu . . . . . ."
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Tôi cô đơn một mình, dẫn theo em trai, mang thai đứa bé, khó chịu cũng chẳng làm sao . . . . ." Cô không nói nữa, lại ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi mỉm cười nói: "Tôi ra phía sau núi, hái dưa chuột, ướp cho cô ăn, cô sẽ ăn được, chờ tôi một lát . . . . . ."
"Tôi đi với cô !" Tần Thư Lôi vui vẻ đứng lên, kéo nhẹ cánh tay Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô nói cho tôi một ít kinh nghiệm nhé . . . . . ."
"Được . . . . . ." Hạ Tuyết vừa mỉm cười, bước đi, vừa trả lời !
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết . . . . . .
Khu trồng rau!
Xung quanh trồng rất nhiều hoa Tường Vi, nhưng đã qua giai đoạn nở hoa, chỉ còn lại những chiếc lá xanh đong đưa trong gió.
Hạ Tuyết ngồi xổm trước luống dưa chuột, vừa hái dưa chuột, vừa nhìn Tần Thư Lôi bên cạnh, nói: "Thức ăn sống, nguội cố gắng đừng ăn, tạm thời tối nay ăn một chút đi, về đến nhà, tự nhiên người trong nhà sẽ lo cho cô tốt hơn . . . . . ."
Tần Thư Lôi mỉm cười ngồi xổm ở bên cạnh, quay đầu nhìn Hạ Tuyết hái dưa chuột, cô dịu dàng cười, nói: "Cô đến nhà Văn Hạo . . . . . . lúc trước. . . . . ."
Hạ Tuyết tay dừng ở trước một trái dưa chuột, nhìn bông hoa nhỏ màu vàng đang nở . . . . . .
Tần Thư Lôi cũng nhìn bông hoa dưa chuột này, sâu kín nói: "Tôi nhận ra mùi nước hoa trên người cô và mùi nước hoa trong ngực hắn ngày đó giống nhau . . . . . . phụ nữ kiếp trước là mèo, chúng ta là dựa vào khứu giác để sống. . . . . . Lúc nảy ở hắn trong ngực, tôi cũng ngửi được mùi nước hoa của cô trên người của hắn . . . . . ."
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chớp mắt, thở mạnh . . . . . .
Tần Thư Lôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn địa phương thần tiên này, lại nói: "Tôi mặc kệ giữa các người, hôm trước xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói, các người đến đây chấm dứt đi, tôi yêu người đàn ông này, tôi thể không diễn tả được, chỉ biết cảm giác dùng tánh mạng để yêu, làm phong phú cho cuộc đời của tôi, tương lai của tôi . . . . . . Tôi sẽ không buông tha hắn, tôi cũng không muốn lên tiếng phê phán cô cái gì, dù sao ở một Tiên cảnh như vậy, các người sinh ra tình cảm không cần thiết, tôi có thể hiểu. . . . . . Hi vọng sau khi rời khỏi chổ này, cô có thể đối mặt thực tế . . . . . Văn Hạo, hắn không thuộc về cô . . . . . . Tôi mang thai, nhất định sẽ có tất cả . . . . . ."
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chợt lóe, nước mắt rơi xuống!
Tần Thư Lôi khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Hạ Tuyết, phụ nữ cũng đừng làm tổn thương phụ nữ . . . . . ."
Hạ Tuyết trầm mặc không lên tiếng, nhưng gương mặt có chút tái nhợt, hôm nay chịu đả kích quá lớn, thân thể của cô, đầu óc của cô, tất cả trở nên bồng bềnh . . . . . .
Tần Thư Lôi quay đầu, giống như không có gì, cười với Hạ Tuyết nói: "Hái hết dưa chuột rồi, chúng ta trở về đi thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết không suy nghĩ nữa, gật đầu một cái, thở dài đứng lên, hai người cùng nhau đạp bùn đất mềm mại, đi ra ngoài, lúc đi qua hoa Tường vi thì Hạ Tuyết bị một bụi gai tường vi quấn tay, cô “ai nha”, nhìn vết cào cấu trên mu bàn tay mình, đột nhiên cảm thấy rất đau, cô thở hổn hển, trong lòng chợt đau xót, nói: "Đau quá. . . . . ."
Tần Thư Lôi cũng nhàn nhạt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn vết trầy xước trên mu bàn tay trắng tinh, dịu dàng nói: "Loại hoa Tường Vi này có gai, lúc đâm vào người rất đau, may mắn là do người trồng, gai không lớn!"
"Làm sao cô biết đây là hoa Tường Vi?" Hạ Tuyết quay đầu nhìn Tần Thư Lôi, miễn cưỡng cười hỏi.
Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn cô nói: "Từ trước đến giờ, tôi có nghiên cứu rất nhiều loại hoa . . . . . . Tường Vi có hai loại, loại người vun trồng, sẽ không nhiều gai . . . . . ." Cô sâu kín nhìn Hạ Tuyết, dừng lại một lát, gằn giọng một chút, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chỉ có cây tường vi mới có gai . . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình. . . . . .
"Cây tường vi rất khó ở nơi thanh nhã!" Tần Thư Lôi nói xong, liền nhẹ nhàng xẹt qua bên cạnh cô rời đi.
Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn vết trầy xước trên tay mình, tia máu tràn ra ngoài, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm ánh chiều tà, vô lực, bất đắc dĩ cười một tiếng . . . . . .
Ghi chú:
Tường vi là cây bụi cao 1–2 m; nhánh nâu đậm, gai cong. Lá mang 5-9 lá chét bầu dục, dài 1,5–3 cm, rộng 0,8–2 cm, chóp tù, gốc tròn, gân bên 8-10 đôi, mép có răng nằm; cuống bên 1-1,5m; lá kèm có rìa lông và dính trọn vào cuống. Chùy ở ngọn nhánh; hoa rộng 3 cm, cánh hoa 1x1,5 cm, màu trắng, có hương thơm. Quả giả đen hoặc đỏ, nhăn, tròn, dài 7–8 mm.
Cây mọc hoang ở các bụi cây thứ sinh vùng thấp và được trồng làm cây cảnh. Ra hoa tháng 2 đến tháng 5, có quả tháng 9 đến tháng 12.
|
Chương 373: Khó cả đôi đường
Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối, rất nhanh! !
Đã nhiều năm qua, trong nhà Trần lão, hiếm thấy náo nhiệt như vậy, lúc này đám vệ sĩ cũng đã bình tĩnh lại, Nhậm Phong và Hứa Mặc, cùng với Mặc Nhã và Hạo Vũ, mặc dù bốn người bọn họ nhìn nhau có chút không vừa mắt, nhưng vẫn chung đụng, hòa thuận trải chăn đệm bằng rơm nằm dưới sàn, tên điên Hàn Văn Vũ thật sự ở trong phòng bếp dọn dẹp một ít củi tạp, sau đó trải rơm, Hạ Tuyết ở trong phòng bếp, vừa ướp dưa chuột cho Tần Thư Lôi, vừa nhìn Hàn Văn Vũ, dưới ánh đèn vàng đem cái gối đầu nhỏ để bên này không phải, bên kia không phải, cô bất đắc dĩ nói: "Anh thật muốn ngủ trong phòng bếp à? Có con gián đấy !"
"Phi! Con gián tới đây làm gì?" Hàn Văn Vũ đặt xong gối đầu, nằm xuống ngủ, cảm thấy khoan khoái, hướng ngoài phòng gọi: "Chú ba! ! Chú có muốn vào cùng ngủ với anh không ?"
"Không cần, em quen ngủ giường, không ngủ được, em cùng gia gia xem sách trà, xem một đêm là được. . . . . ." Hàn Văn Kiệt ngồi ở trước cái bàn hình chữ nhật, lật sách trà Trần lão, rất bình tĩnh ngồi xem, lâu lâu nhìn bốn vệ sĩ, bọn Nhậm Phong nằm dưới sàn, nói chuyện thoải mái, nhưng hắn chú ý đến Mặc Nhã là một cô gái, nằm bên cạnh Hạo Vũ, hắn nghĩ nghĩ, cất tiếng nói: "Vị tiểu thư kia, cô có cần chuẩn bị một ít rơm nữa không ?"
"Không cần! Tôi không xem bọn họ là đàn ông" Mặc Nhã mệt mỏi, ngáp một cái, muốn ngủ, bọn ba người đàn ông Hạo Vũ đồng thời quay đầu lại nhìn cô. . . . . .
"Không có cách nào, chỉ có hai gian phòng, không thể làm gì khác hơn là chịu khó một chút vậy !" Trần lão mang dụng cụ pha trà ra, đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo trên cành cây anh đào, biết khoảng 8 giờ tối, ông mỉm cười nói: "Cháu không mệt sao ?"
"Không mệt. . . . . . Cháu làm ở bệnh viện, thường xuyên trực đêm, quen rồi . . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói xong, thấy Trần lão bày trà cụ, liền cùng Trần lão học cách pha trà, Hạ Tuyết đang cầm đĩa dưa chuột ướp dấm đường đi vào phòng của Trần lão, vừa đi vừa nói: "Tần tiểu thư, dưa chuột ướp cho cô ngon lắm . . . . . ."
Hạ Tuyết đứng trước cửa phòng, nhìn Hàn Văn Hạo đang ngồi trước bàn sách cũ, cũng đang xem sách trà, nghe thấy tiếng nói, bình tĩnh quay đầu nhìn cô. . . . . . Tần Thư Lôi không biết đã đi đâu, cô giật mình, liếc nhìn xung quanh, cầm đĩa dưa chuột, đặt trước bàn sách cũ, nhanh chóng nói: "Dưa chuột này cho Tần tiểu thư, đợi cô ấy tới, anh cho cô ấy ăn đi, có lẽ sẽ khá hơn một chút. . . . . ."
Hạ Tuyết nói vừa xong, lập tức xoay người, bước nhanh đi ra, Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng đặt quyển sách xuống, mạnh mẽ đứng lên, nắm cứng cổ tay của cô, kéo cả người cô đến bên tường, đè cô trên mặt tường, dùng lồng ngực rắn chắc đè trên người của cô, cúi đầu thở mạnh, ánh mắt nóng rực nhìn cô, gầm nhẹ nói: "Cô lẫn tránh tôi làm gì?"
"Anh buông tay! !" Hạ Tuyết cắn răng tức giận muốn đẩy hắn ra, không ngờ Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo nhỏ của cô, buộc lồng ngực của cô dán chặt mình, cúi đầu bá đạo nói: "Tôi cho cô biết! Tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều bất chấp tất cả! ! Chỉ cần cô nguyện ý đi cùng với tôi, tự nhiên tôi có biện pháp giải quyết tất cả vấn đề ! ! Chỉ cần cô nguyện ý! ! Đêm nay tôi sẽ không muốn cô ở phòng đối diện!"
"Anh buông tay! !" Hạ Tuyết vô cùng tức giận muốn đẩy hắn ra . . . . . .
"Tôi không buông! Tối nay tôi nhìn cô đi tới đi lui trước mặt của tôi một trăm lần rồi ! !" Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, cúi đầu hôn trên mặt của cô, lại muốn hôn lên đôi môi cô, nhưng Hạ Tuyết cố xoay mặt, tức giận gầm nhẹ: "Anh đừng nằm mơ! Tôi sẽ không đi cùng anh ! ! Sẽ không!"
Hàn Văn Hạo không nghe cô nói, mà một tay ôm chặt eo của cô, kiềm chế hai tay của cô, một tay nâng khuôn mặt của cô, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn tức giận, gầm nhẹ: "Cô nhìn tôi đi! ! Cô nhìn tôi đi ! !"
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn hắn chằm chằm . . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa giao nhau, sâu kín nói: "Cô đã quên chúng ta hôn nhau bên bờ hồ rồi sao ? Cô đã quên chúng ta ở trên giường triền miên thế nào sao ? Cô quên tôi ôm hôn cô trong rừng trúc rồi sao ? Cô quên rồi sao ?"
Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, hai mắt đỏ lên, trong hốc mắt ngấn lệ !
Hàn Văn Hạo bá đạo và vội vàng nói: "Tối nay người cô phải chờ là tôi ! ! Hạ Tuyết ! ! Tối nay vốn tôi muốn . . . . . . Muốn cùng cô, muốn ôm cô ngủ. . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn nước mắt cô rơi, cho là thái độ của cô đã mềm dịu, liền muốn cúi đầu hôn cô. . . . . .
"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết đột nhiên kêu nhỏ hắn!
Hàn Văn Hạo dừng lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, nhìn cô. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, ánh mắt nóng rực, nước mắt của cô lăn xuống, nói: "Anh đã làm cho một cô gái mang thai bất hạnh, bây giờ còn muốn thêm một cô gái mang thai khác bất hạnh nữa sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn trong ánh mắt cô có một loại kháng cự sâu sắc và hoài nghi, hắn không lên tiếng, chỉ nhìn cô. . . . . .
Hạ Tuyết thở khẽ dài, nhìn người đàn ông này nghẹn ngào nói: "Anh căn bản cũng không biết, một cô gái mang thai bị ném bỏ có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu vô dụng, tôi van cầu anh, đừng tạo nghiệt nữa, mấy năm nay tôi luôn trả nợ cho anh, tôi mệt mỏi! Tôi không muốn sống tiếp cuộc sống như thế, bị tình yêu mơ hồ, đem người ta chơi đùa tan tác, tôi không chịu nổi. . . . . . Tôi không chịu nổi nụ hôn của anh, lời nói của anh, ánh mắt của anh, vòng tay của anh, tất cả mọi thứ của anh . . . . . ."
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng . . . . .
Hạ Tuyết vô lực thở dốc một hơi, trên mặt rất yếu ớt, tiều tụy, hai mắt ửng đỏ nhìn người đàn ông này, lại nói: "Tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi. . . . . . Tôi thật sự rất mệt mỏi, vợ chưa cưới của anh mang thai, hãy đối xử với tốt với cô ấy . . . . . . Bù đắp sáu năm trước, tôi muốn hạnh phúc, tất cả đều cho cô ấy . . . . . . Đều là phụ nữ, tôi không muốn làm tổn thương phụ nữ . . . . . . Bỏ qua cho tôi đi. . . . . . Bỏ qua cho nhau đi . . . . . . duyên phận của chúng ta đến đây kết thúc. . . . . ."
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, thật lâu, thật lâu, ánh mắt nhìn chòng chọc bóng dáng kia, lắc đầu nói: "Không được!"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dài, nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Xin để lại cho tôi một chút lòng tự trọng đi, đã nhiều năm qua, anh vẫn luôn chà đạp nó, xin anh để lại cho tôi một chút tôn nghiêm, tôi không muốn cướp đàn ông của người khác. . . . . . Càng không muốn giành cha của một đứa bé . . . . . . Bây giờ cô ấy đang mang thai con của anh, chắc rằng anh cũng rất thưởng thức cô ấy, cho nên mới có thể để cho cô ấy mang thai con của anh, không phải sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, thật lâu mới nói: "Tôi để cho cô ấy mang thai, là bởi vì cô ấy muốn trở thành vợ của tôi !"
Hạ Tuyết cười khổ nói: "Vậy thì đúng rồi! Cứ như vậy đi! Cứ như vậy đi . . . . . . Buông tôi ra, Hàn Văn Hạo. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Đừng làm cho tôi phải khó xử cả đôi đường, được không?"
Hàn Văn Hạo thở mạnh, nhìn cô, ánh mắt ở cô kiên quyết, nhìn thật lâu, mới chậm rãi buông lỏng tay của cô ra . . . . . .
Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt kiên nghị của người đàn ông này, trong đầu tức khắc nhớ tới hình ảnh hắn ở gian phòng đối diện, ôm lấy mình ở trên giường hôn triền miên, cô quay đầu nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Tối nay hãy thương yêu cô ấy cho tốt, sáu năm trước, một buổi tối nào đó, tôi đã từng hi vọng anh có thể làm bạn bên cạnh . . . . . . khi đó, mặc dù anh rất đáng ghét, lại. . . . . . Rất đẹp trai, rất đẹp trai,. . . . . . Đẹp trai đến nổi làm cho tim người ta đập thình thịch. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dốc một hơi, kiên quyết đi ra ngoài, mới vừa đi ra tới cửa phòng, thấy Tần Thư Lôi vừa tắm xong đang nhìn mình . . . . . . Cô sững sờ, hai mắt vẫn còn đầy lệ, nhưng vẫn cúi đầu cắn răng đi ra ngoài . . . . . . . . . Tần Thư Lôi cầm áo sơ mi trắng của mình, đứng ở cửa, nhìn chồng chưa cưới trong phòng, cô đơn đứng bên cửa sổ, vẫn cao lớn, hoàn mỹ, hốc mắt cô đỏ lên . . . . . .
|
Chương 374: Đêm lạnh như trước
Đêm lạnh như nước!
Daniel, Hàn Văn Kiệt và Trần lão cùng nhau thưởng thức trà Phổ Nhị thượng đẳng nhất, Trần lão cũng nói đối với trà nghiệp Trung Quốc phải nhìn xa một chút, Hạ Tuyết tắm xong, mặc chiếc váy màu trắng kiểu lá sen của cháu gái Trần lão, chải hai bím tóc, đi ra khỏi phòng tắm, nhìn mọi người mỉm cười thản nhiên, Daniel vừa nâng ly trà, vừa nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt hắn lộ ra một chút mập mờ và quyến rũ, nhìn cô cười nhẹ.
Hàn Văn Kiệt vẫn bình tĩnh nhìn cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, đứng trong bóng đêm, giống như ánh trăng. . . . . . Trần lão mỉm cười quay đầu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cháu mặc chiếc váy này, rất giống cháu gái của ông, nhưng sau này nó không thích mặc, nói quá đơn giản . . . . . ."
Hạ Tuyết mỉm cười đi tới bên cạnh Daniel, sau đó nhìn ba người đàn ông còn ngồi uống trà, cô tò mò hỏi: "Còn uống trà à? Đã trễ thế này, thật không ngủ sao?"
"Không ngủ. . . . . ." Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi . . . . . ."
"Đúng vậy a. . . . . . nghỉ ngơi sớm một chút đi. . . . . ." Trần lão cũng mỉm cười nói.
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn Daniel. . . . . .
Daniel ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Hạ Tuyết, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn, cưng chìu, cảm tính nói: "Em trở về phòng trước, chờ anh một chút, anh trò chuyện với gia gia . . . . . ."
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Được . . . . . . Vậy em về phòng. . . . . . Văn Kiệt. . . . . . gia gia . . . . . . Ngủ ngon. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Trần lão nhìn Hạ Tuyết một cái.
Hạ Tuyết không lên tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi, đi vào phòng bếp, liếc mắt nhìn Hàn Văn Vũ đã ngủ, ba con cọp con thừa lúc hắn ngủ, liền cuốn vào bên cạnh thân thể hắn cũng ngủ thiếp đi, còn một con đang vui vẻ lăn qua lăn lại, giống như như quả cầu tuyết, Hạ Tuyết vui vẻ cười một tiếng, sau đó chậm rãi đi vào phòng bếp, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh hắn, kéo kín chăn cho hắn, nhìn chằm chằm một bên mặt Hàn Văn Vũ, trong nhiều người như vậy, Văn Vũ luôn bộc trực và không có gánh nặng. . . . . . Nhớ tới những năm tháng ở cùng với hắn thật sự vui vẻ, cô cười nhẹ, muốn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng tay lại bị người ta nắm chặt, cô ngạc nhiên ngồi xổm người xuống, nhìn Hàn Văn Vũ . . . . . .
Hàn Văn Vũ nhắm mắt lại nói: "Bảo bối, cô phải hạnh phúc. . . . . . Mặc kệ cọ và người nào ở chung một chỗ, cô đều phải hạnh phúc. . . . . . Chúng ta yêu cô như vậy, chính là muốn cô hạnh phúc. . . . . ."
Hạ Tuyết ở trong bóng tối nhìn hắn, cẩn thận buông lỏng cổ tay của hắn ra, kéo chăn đắp cho hắn, mới đứng lên, đi ra phòng bếp, bình tĩnh đi vào trong phòng, đi qua phòng khách nhỏ, thấy cửa phòng Hàn Văn Hạo còn mở, lộ ra một ánh đèn nhỏ màu vàng, bên trong có một bóng dáng nhỏ, rất dịu dàng, phải là Tần Thư Lôi . . . . . . Cô không suy nghĩ nữa, liền cẩn thận đi vào phòng của mình, khẽ đóng cửa. . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi ở trước bàn sách cũ, cầm Trà Kinh, ánh mắt mông lung, cảm giác cánh cửa sau lưng đóng lại thật khẽ, vang một tiếng. . . . . . Tần Thư Lôi cẩn thận cầm áo sơ mi của cô và của Hàn Văn Hạo đã giặt xong, xếp ngay ngắn, đặt ở cuối giường, sau đó đi tới sau lưng Hàn Văn Hạo, ôm cổ của của hắn, mặt dính vào bên má của hắn, dịu dàng mỉm cười nói: "Chúng ta ngủ đi. . . . . . không còn sớm nữa . . . . . ."
Hàn Văn Hạo cầm sách trà, hơi tỉnh thần, mỉm cười, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Em ngủ trước đi, anh xem sách một lát . . . . . ."
Tần Thư Lôi không lên tiếng, mặt khẽ tựa vào trên vai của hắn, hai mắt lóe lên một chút đau lòng, nói: "Hôm nay em biết mình mang thai, em thật sự vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui vẻ, có cảm giác trái tim của chúng ta đã dán chặt vào nhau . . . . . . Hôm nay vui mừng như vậy, em muốn cùng với anh . . . . . ."
Hàn Văn Hạo dừng lại một chút, con ngươi xoay tròn, mỉm cười đứng dậy, xoay người nhìn cô đã cực độ khát vọng đứng ở trước mặt của mình, hắn khẽ mỉm cười, nhẹ đỡ cô lên giường . . . . . .
"Đóng cửa. . . . . ." Tần Thư Lôi nhìn hắn thật sâu, nói.
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, đành phải đi tới cửa bên, nhìn cánh cửa phía đối diện khép chặt, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng của mình . . . . . .
Hạ Tuyết ngồi trên chiếc khăn trải giường đỏ thẫm, nhìn một cái gối đầu, hơi lõm xuống, cô ánh mắt ngưng tụ, giống như nghe thấy chiếc giường gian phòng bên kia, truyền đến tiếng ken két, cô cười khổ, lại cảm thấy phía sau lưng có người đẩy cửa ra, cô sững sờ, quay đầu lại, thấy Daniel mặc áo sơ mi trắng, quần tây, đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình, nhẹ khép cửa lại. . . . . .
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái . . . . . .
|
Chương 375: Khoá lại
Ánh đèn, rất mờ, chỉ đủ để nhìn thấy hình bóng hai người . . . . . .
Cửa sổ mở, rừng trúc đong đưa tiếng lá cây xào xạc, mang đến một chút không khí.
Tần Thư Lôi ngồi ở trước giường, nhìn Hàn Văn Hạo đóng cửa lại xong, cũng tới đến bên giường, ngồi xuống, nhìn cô khẽ mỉm cười, vươn tay nắm cằm của cô, nói: "Ngủ đi. . . . . ."
Tần Thư Lôi lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó dịch vào bên trong, Hàn Văn Hạo liền nằm xuống, cô dịu dàng tựa vào trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, cô thõa mãn cười một tiếng, vươn tay khẽ đặt trước lồng ngực rắn chắc của hắn, theo như giữ chặt trái tim của hắn, tâm tình hơi phập phồng bất bình, ngẩng đầu lên, tràn ngập yêu thương, nhìn Hàn Văn Hạo, hai mắt lộ ra một chút mập mờ. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô, khẽ cười một tiếng, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi: "Thế nào?"
Tần Thư Lôi không nói gì, chỉ nhìn Hàn Văn Hạo, không lên tiếng, trong hai tròng mắt có chút thẹn thùng và mê ly.
Hàn Văn Hạo nhìn cô như vậy, liền hiểu ngay, cười một tiếng, hơi ngồi dậy ép nhẹ ở trên người cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, bất đắc dĩ nói: "Đã làm mẹ rồi, sao vẫn xấu hổ như thế ?"
"Lần đầu tiên của em cho anh, còn không có bao lâu đâu?" Tần Thư Lôi nhìn hắn khẽ cắn hàm, cô ở nước ngoài lớn lên, mặc dù thân thể chưa đụng chạm với đàn ông, nhưng vẫn vô cùng khao khát loại dung hợp với nhau, huống chi cô mang thai. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, bữa tiệc đính hôn đó, hai người ở trong phòng VIP chung một chỗ, nhớ tới lúc ấy thân thể cô trần truồng, mồ hôi ướt đẫm, nằm trên ghế ở cửa sổ sát đất, kêu nhỏ, hắn thương tiếc, cười cười nói: "Ừ. . . . . ."
"Hả?" Tần Thư Lôi không hiểu, cười hỏi: "Đây là ý gì?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nắm cằm của cô, cảm tính nhìn cô nói: "Còn có thể là ý gì? Anh hiểu rõ ý của em . . . . . ."
Hai mắt Tần Thư Lôi mê ly, nhìn hắn, trong lòng “bang” một tiếng, giờ khắc này, cô cảm giác hắn yêu mình, cô không tự chủ được vươn tay, nhẹ kéo cổ của hắn, đột nhiên đưa môi của mình, ở trên môi mỏng hấp dẫn của hắn nhẹ nhàng hôn, Hàn Văn Hạo bất động, chỉ cúi đầu nhìn cô, trong đầu lóe lên hình ảnh cô gái đêm qua khóc đến khổ sở, không ngừng vỗ vai của mình, nước mắt từng giọt lăn xuống, hắn không nghĩ nữa, cúi đầu, hôn trên môi Tần Thư Lôi, Tần Thư Lôi lập tức mở đôi môi đỏ mọng, quấn lấy đầu lưỡi hắn, thân thể bắt đầu kích động phập phồng, hai tay vuốt ve sau lưng Hàn Văn Hạo, hai chân ở giữa hai chân hắn cuộn tròn, tay đã duỗi tới cổ áo của hắn, thừa dịp Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt hôn, buông lỏng cúc áo sơ mi của hắn, cởi áo sơ mi của hắn ra, sau đó hai tay di chuyển trên vai hắn, phát hiện đường cong thân thể người đàn ông này hấp dẫn thật sự quá mê người, cô bắt đầu thở hổn hển, lại đưa hai tay, buông lỏng cúc áo sơ mi của mình, cởi đồ lót của mình, phơi bày hai bầu ngực sáng bóng mê người . . . . . .
Nhưng Hàn Văn Hạo chỉ hôn đôi môi của cô, hai tay ở phần lưng khêu gợi của cô, khẽ xoa . . . . . .
Tần Thư Lôi đột nhiên lật người, ngồi ở trên người của Hàn Văn Hạo, cái giường phát ra âm thanh “két”. . . . . .
Trong lòng Hạ Tuyết “phịch” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Daniel vẫn đứng ở cửa vừa nhìn mình, nhẹ tay nhấn khóa tâm, mặt của cô đỏ lên, cảm giác có chút kháng cự, miễn cưỡng cười, nhìn Daniel nói: "Ách. . . . . . đột nhiên em nhớ, còn có chuyện, chưa nói với gia gia, vậy. . . . . . anh ngủ trước, em ra ngoài một chút sẽ trở lại. . . . . ."
Cô vừa nói xong, đi tới cửa phòng, một tay cầm khóa cửa, vặn thế nào cũng vặn không ra, cô nhíu mày, vặn thêm mấy cái, nhưng vẫn vặn không ra, cô kỳ quái quay đầu nhìn Daniel mỉm cười nói: "Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra? Làm sao không mở được ?"
Daniel không nói lời nào, chỉ mập mờ, hấp dẫn nhìn cô, mở cổ áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, thân thể của hắn tùy thời sẽ phát ra hơi thở tôn quý, giống như hắn chính là một vị vua ôn nhu, lúc nhìn hắn, cho tới bây giờ đều tao nhã, hấp dẫn như vậy. Ngày trước cũng có danh viện vinh hạnh cùng hắn phát sinh tình cảm ngắn ngủi, cũng rất khó quên được sự vuốt ve dịu dàng của hắn, làm cho người ta có cảm giác say mê. . . . . .
Daniel nhìn Hạ Tuyết chăm chú, bóng lưng màu trắng đơn thuần, không ngừng lắc lắc khóa cửa kia, mở không ra, hắn biết cô muốn chạy trốn, liền cười nhẹ một tiếng, sau đó đi tới phía sau của cô, đưa hai tay ôm eo của cô, cúi đầu ở tai của cô vừa hôn, vừa thấp giọng khàn khàn nói: "Đứa ngốc, anh khóa cửa, em không mở được. . . . . ."
Hạ Tuyết quay đầu, nhướng mày, nhìn hắn có chút căng thẳng, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Anh còn có chiêu này nữa ?"
Daniel bật cười, ôm chặt thân thể của cô, hai tay ở đặt nhẹ lên chiếc bụng trơn nhẵn của cô, cúi đầu nhỏ giọng, giống như đang thì thầm nói: "Lúc trước, anh không có ở cùng em, anh cũng quên mất, anh cũng đã từng chơi trò, chẳng hạn như học được cách khóa cửa, chỉ có mình đóng lại, người kia không mở được. . . . . . Thế nào? Em muốn đi ra ngoài? My-wife?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, thở hổn hển nói: "Anh thật sự rất hư a. . . . . ."
"Cái này gọi là hư sao ?" Daniel nói vừa xong, lại xoay thân thể của cô, dưới ánh đèn nhỏ màu vàng, ngắm nhìn cô thật sâu, hai mắt lấp lánh, hắn cười quyến rũ, đưa một cái tay, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hấp dẫn hỏi: "Sợ sao?"
"Daniel. . . . . . Đây là đang ở nhà người ta. . . . . ." Hạ Tuyết nhắc nhở hắn!
Daniel nhìn Hạ Tuyết chăm chú, sau đó, nghiêm túc cười hỏi: "Vợ chưa cưới, nếu như tối nay anh nghĩ muốn em ? Em cho anh không?"
"Em . . . . . ." Hạ Tuyết đã quên mình còn có một thân phận khác, lúc cô vừa định cự tuyệt, Daniel đã nhanh chóng hôn lên môi của cô, hai tay nắm chặt eo nhỏ của cô, kéo thân thể của cô sát vào ngực mình, cuồng nhiệt xâm chiếm đầu lưỡi của cô, tay đã kéo chiếc váy của cô lên, lộ ra đôi chân dài trắng tinh, áo lót đỏ thẫm, màu sắc vô cùng khêu gợi . . . . . .
"Daniel! !" Hạ Tuyết sốt ruột muốn đẩy hắn ra, lại bị Daniel một tay bế ngang cả người cô, đặt lên giường, không đợi Hạ Tuyết phản kháng, cũng đã đè chặt trên người của cô, hôn chặt môi của cô, mút đầu lưỡi của cô, cảm giác thân thể cô mềm mại, hắn kìm lòng không được, buông lỏng cúc áo áo sơ mi của mình, cởi áo sơ mi trắng, ném xuống đất, lộ ra bắp thịt rắn chắc thường vận động thể thao, hắn đưa cánh tay kiên cố, ôm chặt cô vào trong ngực của mình, không cho cô phản kháng, hôn môi của cô. . . . . .
|