Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 381: Hi Văn tiểu thư
Tin tức Tân tấn ảnh hậu và Tổng Tài Hàn thị mất tích ly kỳ, cuối cùng đã bùng phát dữ dội, lúc mà người trong khắp thành phố đang bàn tán sôi nổi về chuyện sống chết của bọn họ, bàn tán chuyện ai sẽ đảm vai chính trong bộ phim “Trà Hoa Nữ” khi Hạ Tuyết bị mắc nạn thì một lần nữa tin tức lại truyền ra, Hạ Tuyết không chết, mà lúc bị ngã xuống vách núi đã được một lão nông dân cứu sống, xì căng đan giữa cô và Hàn Tổng Tài, rốt cuộc không chạy khỏi con mắt đầy kinh nghiệm của giới truyền thông, nhưng bọn họ lại hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc Công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu và Công ty One-King lại muốn xuất chiêu gì mà dính xì căng đan hết lần này đến lần khác . . . .
Nhưng không cần nói dối, bọn họ đều im lặng, mặc cho thế giới ở bên ngoài núi tranh cãi, mặc cho phóng viên truyền thông bên ngoài núi chờ đợi trên quảng trường vườn trà, bọn họ đang xôn xao thảo luận, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau đó thấy mười mấy chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay tới, rất nhiều quan chức biết Hàn Tổng giám đốc và con dâu Tổng Thống Pháp đã đến, lập tức cho cảnh sát dọn dẹp trống quãng trường, ngăn cản bọn phóng viên ra ngoài khoảng sân rộng vườn trà, chỉ có ánh đèn lóe lên.
Hai chiếc xe có rèm che cùng chạy tới, một chiếc là Rolls-Royce, một chiếc là xe chính phủ, cùng đại biểu cho tài phú và quyền lực cao nhất chiếc xe chuyên dụng chậm dừng ở trên khoảng đất trống, tất cả cảnh sát và đám vệ sĩ lập tức canh gác, đám vệ sĩ đi lên phía trước, mở cửa cho hai chiếc xe, chiếc Rolls-Royce bên trái đã nhìn thấy Hàn Trung Trí mặc âu phục màu đen và Trang Minh Nguyệt mặc đồ công sở Chanel màu xanh dương, dịu dàng động người bước ra, bảo dưỡng nhiều năm, trên mặt của bà vẫn không thấy dấu vết tàn phá của năm tháng, mà càng thêm một chút phong vận thành thục, bà đã từng được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất thành phố.
Cửa chiếc xe chính phủ cũng mở ra, bước ra là Tổng Thống Blake Pháp,, mặc âu phục màu bạc, toàn thân phát ra hơi thở tôn quý, nét mặt hồng hào, ánh mắt tràn đầy ý cười, lúc nhìn người, lộ ra khoan dung và hào phóng, chỉ vì thân phận của ông ta càng làm cho ông ta phát ra khí thế mạnh mẽ, ông ta vui mừng quay đầu nhìn về phía cửa xe bên trái . . . . . .
Rốt cuộc Lam Anh bước ra khỏi cửa xe, mặc chiếc váy suông màu xanh dương đậm, không có tay, mang bao tay tơ tằm màu đen, trên ngón trỏ đeo chiếc nhẫn 15 Karla bằng trứng bồ câu, mái tóc xoăn thả đến eo rất quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ chớp, phát ra ánh sáng phản nghịch, chính vì điểm phản nghịch này, làm cho bà tỏa sáng, hấp dẫn và xinh đẹp, bà kéo nhẹ chiếc váy, đi tới bên chồng, bước đi vô cùng uyển chuyển, tao nhã . . . . . .
Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh một cái, liền đỡ vợ đi về phía trước, bốn người nhìn nhau, bởi vì con cái của bọn họ đều bình an, cho nên lần này gặp mặt, bọn họ vẫn tràn đầy vui vẻ, Trang Minh Nguyệt tiến lên trước, nắm nhẹ tay Lam Anh, nhìn bà vô cùng tôn quý, cảm thán nói: "Lam Anh, đã nhiều năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như vậy. . . . "
Lam Anh khẽ mỉm cười, hai mắt chớp động, dịu dàng nói: "Bà là phu nhân đẹp nhất, tôi không dám so đâu . . . . . . Nghe nói vợ chưa cưới của Văn Hạo là một trong mười danh viện thế giới, là người Á châu duy nhất có thể trúng cử danh viện, thật bội phục ánh mắt các người chọn lựa cô dâu . . . . . ."
Trang Minh Nguyệt đành miễn cưỡng cười cười, Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng rơi xuống vách núi, ông già kia vốn có rất nhiều nghi vấn, nay nghe Lam Anh nói như vậy, cũng vội vàng khách sáo nói: "Nhưng Hạ Tuyết là tân tấn ảnh hậu năm nay. . . . . . năng lực vượt trội, xinh đẹp, quyến rũ, xem ra đã được bà truyền thừa và dạy dỗ tốt . . . . . ."
Blake cũng sảng lãng mỉm cười nói: "Ở trong mắt của chúng tôi, Hạ Tuyết là con gái chúng tôi, chúng tôi cũng vô cùng yêu quý nó . . . . . ."
Hàn Trung Trí không nói gì, chỉ miễn cưỡng cười cười, trong ánh mắt tỏ ý khinh thường, Lam Anh liếc mắt, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, lại nhìn Trang Minh Nguyệt. . . . . .
Ánh mắt Trang Minh Nguyệt chớp một cái, vội vàng lại cúi đầu, Lam Anh thấy vậy, cũng không đếm xỉa, khẽ mỉm cười.
"Bọn họ tới rồi ! !" Có người kêu to! !
Bốn người đồng thời ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trên bầu trời xanh thẳm, mười mấy chiếc máy bay trực thăng, mười chiếc đi đầu đang ở trên không trung lượn thật lâu, cuối cùng bay ra khỏi vườn trà, chỉ còn lại ba chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, làm nổi lên bụi đất đầy trời, cánh quạt mang đến sức gió khổng lồ, từng trận gió thổi tới, cửa chiếc máy bay cầm đầu mở ra, hai anh em Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt bước ra, ba ngày không thấy, bọn họ đã vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, Trang Minh Nguyệt thấy con trai, kích động hai mắt đỏ thắm, nắm chặt chồng tay!
"Bà đừng thất lễ như vậy! ! Không bình tĩnh ! Giống cái gì?" Hàn Trung Trí mặt lạnh nói với Trang Minh Nguyệt !
Trang Minh Nguyệt không dám lên tiếng, chỉ đành vội vàng buông lỏng tay Hàn Trung Trí ra, lại mogn ngóng nhìn con trai đi tới, bà thở dài một hơi, cười. . . . . .
"Mẹ!" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng mỉm cười đi về phía mẹ, hai người ôm mẹ một cái, sau đó, bọn họ thân thiết chào hỏi Lam Anh và Blake, tiếp theo nhìn thấy Hàn Văn Hạo dắt tay Tần Thư Lôi, Daniel dắt tay Hạ Tuyết, đi ra khỏi máy bay trực thăng, lúc này, rất nhiều ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên người của bọn họ, ánh sáng quá chói mắt, thậm chí có phóng viên kích động chen tới trước, đã bị cảnh vệ ngăn cản ra ngoài.
Bốn người trẻ tuổi như trời đất tạo nên, nhìn bốn người lớn tuổi, đều cảm thán sống sót sau tai nạn, Hạ Tuyết kích động nhào vào trong ngực Blake, vui vẻ kêu nhỏ: "PAPA ! Con rất nhớ người !"
Blake sảng lãng cười to, sau đó đỡ vai Hạ Tuyết, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Con dâu của tôi vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy !"
Hạ Tuyết không nhịn được cười một tiếng, nhìn Lam Anh, lại không nhịn được kích động kêu nhỏ. . . . . ."Mẹ. . . . . ."
Lam Anh thở dài, tiến lên ôm Hạ Tuyết, sau đó xúc động, nói: "Không sao, con gái . . . . Không có việc gì là tốt rồi, đều do Daniel không chăm sóc tốt cho con . . . . . ."
Daniel vừa nghe, liền bật cười nói: "Tại sao lại là lỗi của con ? Mỗi lần cô ấy tức giận, tố cáo với hai người, liền nhất định là lỗi của con . . . . . ."
"Chẳng lẽ không đúng?" Lam Anh cố ý trợn mắt nhìn con trai, lại thấy Hàn Trung Trí và trang Minh Nguyệt đang gặp mặt con trai, bà cũng mỉm cười dắt Hạ Tuyết đi tới trước mặt bọn họ nói: ". . . . . . Chính thức chào hỏi bác trai, bác gái đi. . . . . . Bọn họ là bạn bè lâu năm của mẹ và papa con . . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình, có chút băn khoăn nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, ánh mắt lóe chớp một cái, vội vàng cung kính gật đầu nói: "Chào bác trai, bác gái . . . . . ."
Hàn Văn Hạo đứng một bên, nhìn cô một cái.
Hàn Trung Trí căn bản không thèm nhìn Hạ Tuyết, mặt lạnh nói: "Ừ. . . . . . Được, về sau làm việc, đừng nên vọng động lớn như vậy, đừng quá xúc động, không chăm sóc được cho mình, còn làm ảnh hưởng đến người khác, cô là con dâu Tổng Thống Pháp, vợ của Daniel, về sau nên chú ý hơn, đừng làm trò cười cho người khác ! Hành động luôn không nghiêm túc như vậy, thì làm thế nào ?"
Trong lòng của Hạ Tuyết căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi co rút, nói: "Vâng . . . . . bác trai . . . . . ."
Trang Minh Nguyệt cũng kích động nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Cháu khỏe chứ, nghe nói các cháu đã đính hôn, chúc mừng. . . . . ."
Hạ Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Cám ơn".
"Tốt lắm, tốt lắm, mấy đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta yên tâm rồi ! Đi về trước rồi hãy nói. . . . . ." Hàn Trung Trí vui vẻ nói xong, lại nghe có người kêu nhỏ: "Tổng Thống, Hi Văn tiểu thư đến rồi!"
Mọi người sững sờ, Hạ Tuyết kích động mỉm cười nói: "Con gái của tôi tới?"
|
Chương 382: Không biết dạy con, là lỗi của cha!
Một chiếc màu đỏ thẫm cổ xưa chậm rãi chạy vào vườn trà, cuối cùng ngừng lại.
Mặc Nhã vội tiến lên, cửa mở ra! !
Cô bé Hi Văn buộc đuôi ngựa thật cao, mặc áo sơ mi trắng, quần cao bồi màu đen, đeo kính nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, chống cây dù nhỏ màu đỏ thẫm bước xuống xe, không nói gì, sải bước đi về phía mọi người, vừa đi, vừa chu miệng nói: "Thật là một ngày không để cho người ta yên tâm được mà, mới xa tôi chưa đầy hai ngày, thì gây ra chuyện lớn như vậy cho tôi!"
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy con gái sáng lạn như ánh nắng mặt trời, trong lòng cô nở hoa, cảm thấy tội lỗi gì, ủy khuất gì đều đi biến mất, chỉ cần thấy con gái, cô cái gì cũng có thể buông xuống, cô lập tức bước nhanh đi tới con gái, kích động dang hai tay ra, vui vẻ kêu to: "Bảo bối. . . . . ."
Hi Văn mặt lạnh đi qua bên người mẹ, cất giọng trong vắt để lại một câu: "Mẹ nên có chừng mực!"
Hạ Tuyết sửng sốt, đứng một bên, nhìn con gái đi qua bên cạnh mình, đi về phía trước, cô hướng theo bóng lưng con gái kêu to: "Này! Không phải con đến thăm mẹ sao?"
Cô bé Hi Văn chống cây dù nhỏ, đi qua bên cạnh Lam Anh và Blake, lại cất giọng trong vắt, nói: "Tại sao con phải tới thăm mẹ ? Con nhìn gương mặt của mẹ đã gần sáu năm rồi, còn có cái gì để nhìn nữa? Cái người này, tại sao không để cho người ta bớt lo lắng hả, mất tích luôn cũng được!" Cô bé nói vừa xong, người đã đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, tay cầm cây dù, ngón trỏ duỗi ra, chỉ vào Hàn Văn Hạo, nghiến hàm răng con báo nhỏ kêu to: "Chú ... ....."
Hàn Văn Hạo sững sờ, thấy con gái xinh đẹp, sáng lạn, hoạt bát, đáng yêu đứng trước mặt của mình, trong lòng của hắn ấm áp, cảm thấy tất cả đều trở nên mềm mại, thậm chí hắn cảm thấy, trên thế giới này, chỉ có Hi Văn mới xứng đáng là con gái của mình, hắn dịu giọng, nhìn con gái hỏi: "Chuyện gì vậy ?"
Mọi người cũng tò mò nhìn cô bé Hi Văn, bao gồm Hàn Trung Trí, nhìn một cái cảm thấy cô bé này vô cùng hấp dẫn người ta, nhưng Hàn Trung Trí lại cảm thấy cô bé con này không lễ phép, ông ta nhướng mày, lợi dụng thân phận người lớn, mở miệng . . . . . . "Người bạn nhỏ, cháu . . . . . ."
"Gia gia! !" Cô bé Hi Văn đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt đeo mắt kính nhìn Hàn Trung Trí, rất nghênh ngang, kiêu ngạo, nói: "Cháu muốn nói chuyện với ông chú này trước, xin ông đừng chen miệng vào !"
"Hi Văn! !" Hạ Tuyết lập tức kêu con gái: "Không được vô lễ !"
"Mẹ câm miệng cho con !" Hi Văn nói ngay, sau đó chỉ một ngón tay vào Hàn Văn Hạo, nghiến hàm răng con báo nhỏ, tức giận nói: "Chú ……. có phải chú làm cho mẹ cháu ngã xuống vách núi hay không ! ?"
Mọi người cùng nhau sửng sốt nhìn cô bé này, Daniel bước nhanh tới, muốn ngăn cản Hi Văn, không ngờ bị Hi Văn dùng một tay, khí thế tràn đầy, đẩy ra!
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải. . . . . . Là thắng xe của mẹ cháu có vấn đề, cho nên chúng tôi mới ngã xuống vách núi. . . . . ."
Cô bé Hi Văn ra vẻ hiểu biết, gật đầu, sau đó nói năng mạch lạc: "Lúc cháu đến đây, cũng đã biết tình huống, nhưng cháu vẫn có chút không hiểu, muốn thỉnh giáo chú!"
Hàn Văn Hạo nhìn thái độ con gái như vậy, liền gật đầu nói: "Tốt! Cháu nói đi!"
Cô bé Hi Văn tháo mắt kính của mình ra, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Cháu nghe nói mẹ và chú cùng nhau nhảy xe! Sau khi mẹ nhảy xe, sau đó ngã xuống vách núi! Mà chú, hoàn toàn không cần phải nhảy xuống cùng mẹ, tại sao chú phải nhảy xuống?"
Hạ Tuyết lo lắng đi tới trước mặt của con gái, cầu xin tha thứ, nói: "Tiểu Tổ Tông, con muốn làm gì ?"
"Mẹ câm miệng cho con !" Hi Văn cất giọng trong vắt nói xong, lại nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Nói đi! Lý do tại sao ?"
Hàn Văn Hạo ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nhìn con gái, nói: "Chú . . . . . . Lúc ấy nhảy xuống, là giống như bản năng của con người . . . . . . Cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ của cháu xảy ra việc gì ?"
Hạ Tuyết cúi đầu không dám lên tiếng.
"Tốt!" Hi Văn bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Cũng vì chú không hề có trí trí, xúc động nhất thời, mới xảy ra chuyện mẹ cháu và chú bị vây ở trong núi hai ngày hai đêm! Lúc ấy căn bản chú không cần nhảy xuống, mà báo cảnh sát tới xử lý, cảnh sát sẽ đi xuống nơi mẹ bị ngã dưới núi và rất nhanh sẽ tìm được mẹ ! Nhưng cũng vì chú không có đầu óc, lý trí kích động, mới làm cho mẹ cháu bị mất tích dưới vách núi hai ngày hai đêm! Chú phải biết mẹ cháu là ảnh hậu, ngôi sao kiêng kỵ nhất là dính xì căng đan cùng người khác! Nhưng chú không nghĩ đến điểm này sao ? Lúc ấy, căn bản mẹ cháu cũng không cần chú ! Mà chú, chỉ bằng vào bản năng con người, làm cho mẹ cháu càng lâm vào hiểm cảnh, sáng nay lúc cháu thức dậy, mới phát hiện xì căng đan của mẹ và chú, chú làm như vậy, phá hủy danh tiếng của mẹ cháu, chú làm sao phụ trách?"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái không chừa đường lui, trong lòng hắn cảm thán, thật là “hổ phụ không sinh ra khuyển nữ” a!
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhìn cô bé con chưa đầy sáu tuổi, giật mình không nói nên lời.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ nhìn cô cháu gái nhỏ . . . . . .
Hàn Trung Trí nhìn đứa con trai vô cùng kiêu ngạo của mình lại bị cô bé con dạy dỗ ở trước mặt công chúng, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, mở miệng nói: "Cô bé con, nói như cháu vậy thì không đúng rồi, ông chú này vì thấy mẹ của cháu đang gặp nguy hiểm, nhất thời sốt ruột nhảy xuống, dù sao đi nữa trong lòng cháu cũng nên cảm kích chứ?"
Cô bé Hi Văn giống như một cô gái trưởng thành, nhanh chóng nhưng tao nhã quay đầu nhìn về phía ông lão, vô cùng nghiêm túc, cất giọng trong vắt, nói: "Gia gia! Đây là ông đang dung túng cho con mình, sau này lại phạm sai lầm nữa, hiểu chưa? Cũng bởi vì hắn nhất thời xúc động như vậy, làm hại thể xác và tinh thần của mẹ cháu bị tổn thương, nếu như cháu không chỉ ra sai lầm này, tương lai xảy ra chuyện như vậy nữa, thì làm thế nào đây? Tục ngữ có nói, không biết dạy con, là lỗi của cha, chuyện này xảy ra, gia gia ngài cũng có một phần trách nhiệm!"
Hàn Trung Trí nhướng mày, vội vàng khụ khụ hai một tiếng, hai tay chấp sau lưng, không biết nên mới phải.
Trang Minh Nguyệt nhìn đứa bé này chăm chú . . . . . .
Hi Văn vẫn nhìn Hàn Trung Trí nói: "Gia gia, ông biết không? Cháu vẫn lấy sự nghiệp của mẹ cháu làm kiêu ngạo, kể từ ngày mẹ cháu đoạt giải hậu, bộ phim “Dịu dàng” đạt được danh tiếng rất lớn, bây giờ mẹ là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng Quý công tử làm như vậy là phá hủy danh tiếng của mẹ cháu, thật sự là làm cho người ta tiếc nuối! ông bảo cháu làm sao không tức giận đây? phương pháp xử lí quá vụng về ! Cháu không thể tha thứ được ! !"
Hàn Trung Trí không nhịn được, nhìn cô bé con này, lại nghĩ đến bà mẹ ngây ngốc, làm sao lại có con gái như vậy lợi hại?
"Ông chú ! !" Hàn Hi Văn lại nhìn Hàn Văn Hạo, chỉ ra vấn đề nói: "Hi vọng đối với chuyện này, chú có thể tìm ra một biện pháp giải quyết! Cũng hi vọng về sau, xảy ra tình huống tương tự, xin chú giữ đầu óc bình tĩnh một chút! Cuộc đời của chúng ta phải tự mình phụ trách, nếu như chú phụ trách không đươc, xin chú giao cho cảnh sát !"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nói như vậy, chú nhảy xuống, giằng co hai ngày hai đêm, là chú tự mình tìm chịu tội?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cô bé Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên, giống như một con báo nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, thẳng thắn đáp lời !
Vẻ mặt của Hàn Văn Hạo đơ ra, nhớ Trần lão đã nói một câu: mọi việc đừng quá ngoan độc, làm việc gì phải suy nghĩ một chút, để tránh báo ứng! Câu phía sau hắn tự thêm vào !
|
Chương 383: Tự mình giải quyết
Bầu không khí lập tức đông cứng !
Hàn Văn Vũ nhìn bộ dáng kia của anh trai, hắn liền cười tiến lên phía trước, nhìn Hi Văn nói: "Ôi chao, cháu cũng đừng nóng giận, đừng trách ông chú này, cháu xem, không phải ông chú này chăm sóc cho mẹ cháu rất tốt sao? Vẻ mặt hồng hào, mập lên hai cân rồi ?"
Hi Văn lập tức quay đầu lại, nhìn mẹ một cái, nói: "Mẹ cháu vốn là lửa rừng cháy không thể dập tắt, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh ! Mẹ có ăn không khí cũng sẽ mập lên !"
Con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn, lập tức đi tới trước mặt của con gái, túm lấy thân thể của cô bé, tức giận nói: "Này! Sao con nói mẹ của con như vậy ? Mẹ ăn không khí cũng sẽ mập lên, làm sao sinh được con ? Con có biết mẹ mang thai mười tháng. . . . . ."
"Là tám tháng! Mẹ sinh non!" Hi Văn nhắc nhở mẹ !
"Mẹ mang thai con tám tháng cũng không có tư cách làm mẹ của con sao ?" Hạ Tuyết tức giận nói.
"Con vốn cũng muốn ở trong bụng mẹ ngây ngô đủ mười tháng, nhưng bụng của mẹ không có tiền đồ!" Cô bé Hi Văn nhún vai một cái, nói!
"Con . . . . . ." Hạ Tuyết không nói lời nào, muốn đưa tay bóp con gái, Daniel vội đi tới trước, ngồi xổm trước mặt của con gái, cười nói: "Hi! Người làm cho mẹ sinh non là PAPA. . . . . . con quên sao. . . . . ."
"Mẹ bị chuyện ma làm sợ! Trời sinh mẹ chỉ sợ chuyện ma! Chỉ cần nghe đến chuyện ma, thần trí sẽ mơ hồ!" Hi Văn lập tức nói.
Hàn Văn Hạo nghe lời này, nhìn Hạ Tuyết một cái.
Hạ Tuyết “a” một tiếng, cũng không có khách khí, cãi lại nói: "Nếu như không có là chuyện quỷ quái này, mẹ cũng không sinh ra con !"
Daniel mỉm cười đi tới, ôm lấy Hi Văn vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô bé, vô cùng sủng ái, nói: "Vậy không được! Hi bảo bối là cục cưng của anh, anh không thể không có nó. . . . . ."
Hi Văn cũng hả hê, nhìn mẹ nhướng mày, tựa vào trong ngực Daniel, không biết có bao nhiêu vững chắc !
"Chậc!" Hạ Tuyết lạnh nhạt lườm cô bé một cái, không nhịn được cười.
Hàn Văn Hạo nhìn bọn họ một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ, ánh mắt chớp một cái. . . . . .
Lam Anh mỉm cười tiến lên nói: "Tốt lắm, tốt lắm! Bọn nhỏ đều trở về, để cho bọn chúng nghỉ ngơi thật tốt đi! Nghe nói vợ chưa cưới của Văn Hạo cũng mang thai, chúng ta trở về phòng tổng thống đi, bạn già nhiều năm không gặp, ở chung một chỗ họp gặp cho vui! Thanh Nhã, hầu hạ Hạ tiểu thư và Tiểu Chủ Nhân về khách sạn nghỉ ngơi, tôi có mang tinh dầu hoa hồng Bulgaria từ Pháp sang, làm mát-xa cho Hạ tiểu thư! Còn nữa, hai ngày nay khẳng định khẩu vị của nó không tốt lắm, bảo đầu bếp làm nhiều món ăn bổ dưỡng ấm dạ dày, đem nhân sâm ngàn năm trong hòm sắt ra, nấu canh cho nó uống ! Nhất định phải chăm sóc hầu hạ cho tốt. . . . . ."
Hạ Tuyết vội vàng đứng lên nhìn Lam Anh cảm kích cười, nói: "Mẹ. . . . . . Không cần phiền như vậy. . . . . ."
Lam Anh nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Con là con dâu của mẹ, con dâu Tổng Thống Pháp, trong tương lai mẹ muốn cho con cuộc sống tốt đẹp nhất. . . . . . Đi thôi. . . . . ."
Lam Anh nói vừa xong, đem tay nhét vào trong tay chồng mình, mỉm cười nhìn vợ chồng Hàn Trung Trí, nói: "Xin mời, bạn già . . . . . ."
Mọi người nghe xong, cũng muốn cùng rời đi, nhưng lúc Hạ Tuyết nhìn mọi người vui vẻ, ánh mắt cô trở nên âm trầm, đứng trong đám người nói: "Con . . . . . . muốn trở về trước, đi đến một nơi !"
Vẻ mặt cô nặng nề, con gái cũng đã nói, cuộc đời của mình, tự mình phụ trách!
Mọi người cùng nhìn cô!
Lam Anh mỉm cười nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Con muốn đi đâu?"
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, hai tròng mắt rất sáng, rất trong suốt nói: "Con có chuyện muốn tự mình đi giải quyết!"
*****
Một chiếc Ferrari đỏ thẫm lao đi trên đường cao tốc ! !
Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, nhìn phương hướng, phóng như bay tới phía trước, lại một lần nữa cảm giác được bản thân mình nắm giữ phương hướng, cô đạp chân ga, cho xe tăng tốc phóng như bay về phía trước …… lúc nảy Isha nói với cô, Cẩn Nhu đang quay phim quảng cáo trong đài truyền hình, “Tình yêu sét đánh”, cô cắn chặt răng, đạp chân gia 200 km/h phóng đi ! !
Trung tâm thành phố !
Cơn mưa giá lạnh, mờ mịt thổi vào cây Dương trên đường lớn, Đài truyền hình đang ở phía trước, Hạ Tuyết lại tăng tốc lái vào bên trong đài truyền hình, bảo vệ lập tức chặn xe của cô, đề nghị cô đưa ra chứng minh. . . . . . . . .
Hạ Tuyết dừng xe, sau đó tháo kính mát xuống nhìn bảo vệ, bảo vệ tôn kính lên tiếng chào cô, lập tức mở thanh chắn, Hạ Tuyết nổ máy lái xe vào đài truyền hình, hôm nay cô dừng xe trước tòa cao ốc đài truyền hình, đeo lại mắt kính, nhấc váy mạnh mẽ đi vào nơi phim trường trong cao ốc ! ! !
|
Chương 384: Không có tư cách
"Tình yêu sét đánh" Trung tâm studio !
Đạo diễn ngồi trong studio, nhìn màn hình trong phòng thu, kêu to: "OK! ! ONE, TWO, THREE! Bắt đầu!"
Hiện trường, khán giả lập tức làm theo hành động của trợ lý, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, người chủ trì cầm Microphone nhìn ống kính nói: "Đối với tình yêu, chúng ta luôn bị cuốn hút, phương thức biểu đạt tình yêu có rất nhiều loại, có chủ động nói ra, có bị động chờ đợi, nhưng bất kể là loại phương thức nào, thì cuối cùng chúng ta vẫn luôn khát vọng có được tình yêu. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa tán gẫu với đạo diễn và nhóm người trong phòng thu, liền đeo mắt kính lên, đi vào trung tâm studio, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cẩn Nhu mặc váy công sở màu vàng, chải tóc về bên trái, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi ở trên ghế khách mời, nhận trả lời phỏng vấn . . . . . .
"Cẩn Nhu. . . . . ." Người chủ trì mỉm cười, sau khi hỏi xong nam khách mời, liền hỏi cô: "Nếu cô yêu một người, cô chủ động tấn công hay ngồi một chỗ chờ đợi?"
Hạ Tuyết ôm vai đứng gần ống kính chiếu lên người của Cẩn Nhu, sau đó bước chân tao nhã, chậm rãi đi tới khán phòng, ngồi ở nhất vị trí đầu, vẫn ôm vai nhìn lên khán đài xem Cẩn Nhu trả lời thế nào. . . . . .
Lúc Cẩn Nhu vừa muốn trả lời, cô đột nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết dưới khán đài đang lạnh lùng nhìn mình, mặc dù đeo mắt kính, nhưng dường như vẫn lộ ra một đôi mắt lạnh lùng đáng sợ, cô chớp mắt, nhìn thẳng Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tôi sẽ chủ động tấn công !"
Nét mặt của Hạ Tuyết thâm thúy nhìn Cẩn Nhu trên khán đài, cười lạnh . . . . .
"Trông cô dịu dàng và sống nội tâm, không giống như người sẽ chủ động tấn công ......" Người chủ trì mỉm cười nói.
Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết dưới khán đài, khẽ nhíu mày, cười nói: "Chúng ta mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu ! Tôi cũng khát vọng hạnh phúc, cho nên tôi sẽ vì tình yêu mà bất chấp tất cả !"
Hạ Tuyết đột nhiên tháo mắt kính của mình, lộ ra đôi tròng mắt xinh đẹp, lạnh lùng nhìn cô, không có cái gì gọi là xúc động tức giận, chỉ lạnh lùng hơn nhìn cô, giống như không cảm giác được cô mang theo bất kỳ tâm tình gì, Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết như thế, cô ta sớm đã có chuẩn bị, thừa dịp ống kính cắt, cô ta cầm lên một chai nước suối của thương hiệu tài trợ, vừa nhìn cô, vừa uống một hớp!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, ngón tay búng một cái !
Tổng giám lập tức đưa đến cho Hạ Tuyết một ly rượu đỏ năm 90, Hạ Tuyết vừa nhìn Cẩn Nhu, vừa nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, rồi đưa rượu đỏ đặt vào trong tay Tổng giám, trên mặt kéo ra nụ cười có chút kiêu ngạo, cô cảm giác Cẩn Nhu đã quên chính mình cũng là một diễn viên, mà còn là một diễn viên chuyên nghiệp . . . . . .
Tiết mục chính thức bắt đầu, trung tâm studio đã chuẩn bị một vài người tham gia tiết mục tình yêu sét đánh, khách mời vui vẻ bình luận, chỉ có Cẩn Nhu thỉnh thoảng tham gia trò chuyện, nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn còn đang nhìn mình thật sâu, cô ta có chút không yên, ánh mắt đảo quanh, miễn cưỡng nở nụ cười cùng mọi người tán gẫu, nhưng vẻ mặt cô ta rất không tự nhiên, làm cho đạo diễn và Nhóm phòng thu vô cùng bất mãn, hắn tức giận ném Microphone, đè xuống băng tần truyền đến tai Cẩn Nhu, la hét: "Nếu cô không muốn ghi hình thì cô cút cho tôi ! ! Đừng ở chỗ này làm lão tử phiền toái! Tiết mục vui vẻ như vậy, mà cô giống như trong nhà có người chết !"
Cẩn Nhu đột nhiên vui vẻ, cười tươi, thấy trên khán đài một đôi tình lữ ghép thành đôi thành công, nói muốn dùng vòng nhẫn cưới trói buộc cả đời của cô ấy, Cẩn Nhu không nhịn được che miệng cười, nhà cô ta thật ra có người chết, mẹ kế lòng dạ hiểm độc, mắc phải chứng bệnh nan y đã chết rồi, trong nhà phá sản, hai đứa em gái bị phát điên phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, thật ra hôm nay cô ta rất vui vẻ, cô vẫn mỉm cười . . . . . .
Hạ Tuyết vẫn ngồi ở dưới khán đài bình tĩnh nhìn cô ta, cho đến khi tiết mục tạm ngưng, nghỉ ngơi 30 phút, Cẩn Nhu lập tức đứng lên, đi tới phòng hóa trang . . . . . .
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn cô ta, sau đó cũng lạnh lùng đứng dậy, bước chân giống như một nữ vương, chậm rãi đi vào phòng hóa trang phía sau khán đài, tất cả nhân viên nghiệp vụ nhận ra cô là Hạ Tuyết, đều xôn xao cảm thán, nhưng Hạ Tuyết không để ý đến bầu không khí xung quanh, mà nhẹ nhàng đi vào phòng hóa trang, thấy có một vài người khách mời đang ở đây đùa cợt, lúc các cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tuyết, giật nảy mình, có chút kỳ quái sững sờ, lại thấy Tổng giám nhìn bọ họ nháy mắt, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, để lại Hạ Tuyết và Cẩn Nhu đang trang điểm lại . . . . . .
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi về phía Cẩn Nhu, sau đó đứng phía sau của cô ta, nhìn Cẩn Nhu trong kính đang bình tĩnh trang điểm lại, cô đột nhiên cười, nói: "Thật là ngạc nhiên, thấy bạn tốt mình còn sống, tại sao lại bình tĩnh được như vậy chứ ? Tôi còn nhớ lúc trước cô gọi điện thoại cho tôi, không phải là còn nhớ tới tôi sao?"
Cẩn Nhu vẫn cầm bông phấn trang điểm lại, mặt lạnh nói: "Không phải cô còn sống sao? Cô còn sống, tôi có gì mà không bình tĩnh ? Nếu như cô chết, ngược lại tôi có thể vì cô chảy hai giọt nước mắt . . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên cười, sắc mặt từ từ sa sầm, nhìn Cẩn Nhu vẫn trang điểm lại, cô mỉm cười nói: "Má trái trang điểm còn mỏng hơn má phải một chút, cô không hiểu trang điểm rồi, trên mặt cô, phấn phải bôi dày một chút, như vậy người khác mới nhìn ra diện mạo thật của cô, như vậy cô mới có thể trở nên thành thạo điêu luyện trong giới giải trí . . . . . ."
Cẩn Nhu làm theo lời của Hạ Tuyết, dặm thêm phấn vào má trái, vừa dặm, vừa nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi cũng quên mất, cô không cần trang điểm, trời sinh cô đẹp tự nhiên, cũng không cần hóa trang!"
"Ơ? Hôm nay nói chuyện rất khách khí vậy ? Chương trình này tỷ lệ phát sóng không cao, uống nước suối giá rẻ, người cũng có vẻ cúi thấp và khiêm nhường?" Hạ Tuyết đột nhiên cười nhìn cô ta, nói.
Cẩn Nhu ngừng tay một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tuyết trong kính, cô ta đột nhiên cười, nói: "Xem ra ngã xuống núi, cô không chết, cũng học được mấy phần bản lãnh của Hàn Tổng Tài chúng ta, lúc nhìn người, cũng có một chút khí phách rồi, nếu cô vẫn tốt như vậy ? Mà không phải hóa trang thành người thiện lương đáng thương, bị đàn ông cưỡi qua, mới lộ ra bộ mặt thật của cô !"
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, cười đến toàn thân run rẩy nói: "Tôi và đàn ông của tôi xảy ra chuyện gì, không tới phiên cô trông nôm! Nhưng cô thật kỳ quái, đàn ông của tôi, cô cũng muốn nhìn, tôi thật sự phát hiện cô vô cùng đáng thương . . . . . ."
"Hắn là đàn ông của cô sao?" Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết trong kính, hỏi.
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Cô cảm thấy thế nào? Xem như hắn không phải là đàn ông của tôi, cũng không tới phiên cô ! Cô nhìn lại chính mình đi, trang hóa phải dầy như vậy, giống như một tên hề ! Nếu như cô thật lòng yêu thích đàn ông của tôi, có thể lớn tiếng nói ra, có lẽ tôi còn có thể thưởng thức cô mấy phần, nhưng cô lại dùng thủ đoạn đến gần tôi, lợi dụng bản tính hiền lành của tôi để tới gần Daniel! Cô cho tất cả mọi người là đứa ngốc sao ? Cô xem chính mình tự biên tự diễn ra một tiết mục ghê tởm, tự cho mình có thể đóng vai nữ chính xuất sắc nhất? Hừ! !"
Vẻ mặt của Cẩn Nhu co quắp mấy phần, rốt cuộc để hộp phấn xuống, đứng lên, trực diện nhìn Hạ Tuyết nhướng mày, nói: "Tôi thích Daniel! Tôi chỉ muốn muốn theo đuổi hắn! Tôi có lỗi sao? Tình yêu chính là một cuộc chiếm đoạt, người nào thắng người đó có hạnh phúc ! ! Tôi cũng không tin có báo ứng và vòng tròn nhân quả! Trên thế giới này, người xấu rất nhiều, cuối cùng nhận báo ứng được bao nhiêu ? Hôm nay tôi không có được Daniel, tôi cũng không thua! Tối thiểu trong thế giới ái tình, tôi là kẻ chủ động! Cô thì sao? Cô là con rùa đen rút đầu! ! Đối mặt với tình yêu, cô co rút thành một cục! Đung đưa trái phải, do dự! Ở giữa mấy người đàn ông, rất ghê tởm ! !"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, đưa hai tay, vỗ tay tán thưởng lời nói của cô ta . . . . . "Ôi chao, ở trong cuộc chiến tình yêu, khó có được người hao tốn tâm tư lớn như vậy, vì tôi an bài, tháo gỡ lo âu, giúp tôi dọn dẹp một số người trong thế giới của tôi, sau đó cho tôi tìm được tình yêu chân chính, cô thật là khó được a! Ở trong thế giới tình yêu của tôi, tôi may mắn, tôi có thể lựa chọn và bị lựa chọn, nhưng cô thì sao? Cô là một kẻ đáng thương, cô không có được lựa chọn, nên cô chỉ có thể cướp đoạt! !"
Cẩn Nhu mặt lạnh nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Tôi không cần phải tranh giành với cô ! ! Bởi vì cô cũng không nhất định có thể có được !"
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, nói: "Tôi mặc kệ hôm nay hay tương lai, có lẻ loi một mình hay không ! Nhưng Hạ Tuyết tôi vĩnh viễn sẽ không cho Cẩn Nhu thêm một chút cơ hội đến gần và thương hại tôi ! ! Tốt nhất cô phải cách xa tôi ra, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ! ! Lần này tôi không chết, “Trà Hoa Nữ” không đến tay cô rồi ! Muốn đấu với tôi sao ? Tốt nhất phải xem xét lại năng lực của mình chứ? Có tôi ở đây, cô vĩnh viễn chỉ có thể là vai phụ ! !"
Cẩn Nhu nhìn thẳng Hạ Tuyết, cao giọng nói: "Không có ai có thể vĩnh viễn là nhân vật chính ! Trong vòng tròn này, cô muốn làm nhân vật chính, trừ phi bây giờ cô mang theo vai chính của mình đi tìm chết! !"
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Cẩn Nhu, cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy thì xem ai sống được lâu! Tôi hi vọng cô sống lâu trăm tuổi, chừa chút thời gian điều tra, xe thể thao của tôi bị người ta động tay động chân, có phải có liên quan tới cô hay không ! ! Nếu mà đúng như vậy, đại khái cô cũng không có bao nhiêu thời gian để sống. . . . . . Cho nên trong khoảng thời gian này, xin cô nhất định phải chăm sóc mình cho tốt ! !"
Cẩn Nhu thoải mái cười cười, nói: "Trong cuộc đời, có cô làm bạn bè và đối thủ thật vô cùng sảng khoái! ! Cô thể từ từ điều tra, nhưng trong “Trà Hoa Nữ”, cô sẽ bị tôi bạt tai, thì làm thế nào bây giờ ?"
Hạ Tuyết tiến tới gần mặt của Cẩn Nhu, cắn răng nói: "Vậy cô hung hăng tát, tôi hung hăng đau, cô làm tốt vai phụ, tôi làm xong vai chính ! !"
Cẩn Nhu tức giận đến cả người phát run nhìn cô!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu chằm chằm, nói: "Ngày đó chúng ta ở trên khán đài, dưới khán đài, lúc cô uống rượu đỏ, cùng tôi nhìn nhau ! Bây giờ cô . . . . . . Không có tư cách! !" Cô nói vừa xong, liền ngẩng mặt, xoay người, tao nhã đi ra khỏi phòng hóa trang! !
Cẩn Nhu tức giận đưa ra hai tay, quét chai lọ trên bàn trang điểm, kêu to: "Hạ Tuyết! ! Cô chờ đó cho tôi ! !"
|
Chương 385: Đối thủ
"Cô tức giận làm gì? Cô thật làm tôi quá thất vọng. . . . . ." Một giọng nói lạnh lùng từ bên trong phòng hóa trang trong truyền ra.
Cẩn Nhu lập tức quay đầu lại, thấy Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen rộng rãi, cổ áo mở ra, lộ ra hai bầu ngực, hấp dẫn xinh đẹp đi ra ngoài, nhìn Cẩn Nhu nói: "Cô làm việc ngu ngốc như vậy, làm sao làm chuyện lớn ?"
"Cô ta tới tìm tôi rồi ! Không tin tôi! Hơn nữa từng bước bức bách, tôi có thể làm thế nào?" Cẩn Nhu nhìn cô nói.
Trầm Ngọc Lộ hừ một tiếng, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Thật sao? Cô ta tới tìm cô thì sao? Không tin cô, thì thế sao ? Từng bước bức bách thì sao? Từng bước kinh động thì sao ? Không phải lúc nảy cô bại lộ mình, nên cô muốn giả bộ ngu, mặc kệ cô ta nói gì, làm cái gì, cô đều phải giả bộ ngu, cô ta mới không thể nhìn ra ý đồ của cô, nhưng bây giờ thì sao ? Cô dựa vào cái gì muốn đấu với cô ta ! ? Bây giờ cô không đấu lại, nếu không có chúng tôi, cô cũng chỉ là Cẩn Nhu tầm thường, cô chẳng có cái gì cả! Cô đấu cái gì? Cô làm mọi thứ, cũng không có sơ hở, cô sợ cái gì à? Bọn họ cũng chỉ suy đoán là cô thôi ? Mặc kệ là Daniel hay là Hàn Văn Hạo, cũng chỉ là suy đoán, cô vội cái gì ?" Trầm Ngọc Lộ nhìn cô nói.
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe lên, có chút căng thẳng hỏi cô: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười nhìn cô ta, thở dài nói: "Còn có thể làm sao? Đón đầu đánh thẳng ! ! Kéo cô ta ra đấu dưới ánh mặt trời! ! Đấu kỹ thuật diễn xuất ! Đấu xem người nào sống lâu trong cái vòng này ! ! Nếu cô thật muốn sống tạm bợ, thì chính cô xé nát mặt mình, một ngày nào đó, cô đoạt giải, giống như một diễn viên cấp ba vậy, cầm quần áo, từng cái, từng cái mặc lại !"
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe sáng, nhìn Trầm Ngọc Lộ nói: "Lúc nảy cô ta nhắc tới chuyện xe thể thao . . . . . . Có thể điều tra ra, có quan hệ tới tôi hay không ?"
"Nhất định sẽ hoài nghi cô! Bởi vì quá trùng hợp !" Trầm Ngọc Lộ nhìn cô, khẽ mỉm cười nói.
Trong lòng của Cẩn Nhu run lên, liền hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Trầm Ngọc Lộ cầm bông phấn thấp kém của Cẩn Nhu trên bàn trang điểm, nắm chặt ở trong tay, liếc mắt cười nói: "Những người đó vĩnh viễn không có cơ hội lên tiếng!"
*****
"Chết?" Hàn Văn Hạo từ trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Hi Thần, còn có hai người Hứa Mặc và Nhậm Phong, bình tĩnh hỏi: "Chết thế nào?"
"Hai phóng viên này đến quán lẩu ăn lẩu, sau đó cùng một người đàn ông nói qua nói lại, liền xảy ra tranh chấp, không bao lâu, lúc bọn họ vẫn tiếp tục ăn lẩu, đột nhiên bị tiêu chảy, cứ như vậy chết đi! Bệnh viện vừa đưa ra bản xét nghiệm, nói bên trong lẩu có chất độc Đoạn Trường Thảo, chính là người đàn ông tranh chấp nổi lên độc ác, đem bỏ vào ! Cục cảnh sát vừa mới tra xét!" Nhậm Phong lập tức nói!
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Nhậm Phong nói: "Cái chết này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi?"
Hứa Mặc nghe, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy ! Rất trùng hợp ! Thế nhưng từ nguyên nhân dẫn đến kết quả, không một chút sơ hở, người đàn ông bỏ Đoạn Trường Thảo cũng chỉ thuận tay hái phía sau nhà bếp của bà chủ! Bà chủ chính xác có trồng Đoạn Trường Thảo, nếu như nói sớm có ý đồ, cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Trong nhà Bà chủ vừa khéo có Đoạn Trường Thảo?"
Hàn Văn Hạo chớp mắt nhìn Hứa Mặc, chậm rãi nói: "Theo lời cậu nó, đây mới thật là trùng hợp?"
"Điểm này thật không nghĩ ra . . . . . ." Nhậm Phong đành phải nói.
Hàn Văn Hạo cười nhẹ cười, nói: "Không có sự trùng hợp, mà là quá trùng hợp ... ..."
Bọn Hứa Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Ý của ngài là. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhớ lại lúc hắn và Hạ Tuyết rơi vào vách núi, hắn bị gai độc đâm, Hạ Tuyết thông minh ở phụ cận tìm thuốc giải cho mình, sau mới biết là em trai dạy cho cô, Hàn Văn Hạo nhàn nhạt vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra cùng Hạ Tuyết, vừa chậm rãi nói: "Nếu như trong nhà của cậu có trồng độc thảo, cậu không có thuốc giải sao ? Nếu cậu không cẩn thận bị trúng độc, làm sao không biết triệu chứng? Nhưng trong quá trình hai phóng viên này trúng độc, bà chủ quán lẩu không cứu, đây là vì sao ?"
Nhậm Phong chợt hiểu, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, nhìn chằm chằm nơi xa, bộc phát sát khí, lạnh lùng nói: "Nếu muốn làm không chê vào đâu được, hắn còn kém một chút, nếu muốn đấu với Hàn Văn Hạo tôi, tâm tư hắn phải cẩn mật một chút! Lập tức điều tra bà chủ quán lẩu, trong chuyện này, bà ta bị đe dọa hay có phần tham gia! Xuất động nhân thủ, đánh đòn phủ đầu, đem người nhà của bà ta chiêu đãi một chút, tra hỏi lại, khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
"Vâng !" Hứa Mặc và Nhậm Phong lập tức cúi đầu lên tiếng!
"Vậy. . . . . ." Hi Thần ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Cẩn Nhu làm thế nào? Trước mắt tôi không có cách nào biết, rốt cuộc cô ta có quan hệ với những người này hay không, có muốn mời cô ta tới hỏi một chút hay không ?"
Hàn Văn Hạo rất quen thuộc cá tính của Hạ Tuyết, nói ngay: "Để đó ! Trước tiên không nên động đến cô ta! Phái người theo dõi cô ta 24/24 h cho tôi! Còn nữa, cẩn thận đề phòng cô ta gây bất lợi với Hạ Tuyết !"
Hi Thần lập tức gật đầu.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Rốt cuộc là ai dám khiêu khích chúng ta như vậy?"
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, xoay người, nhìn cơn mưa lạnh rơi bên ngoài cửa sổ, hắn lạnh lùng nói: "Trên thế giới này, mỗi một động loại vật, không có khả năng ẩn nấp cả đời trong nước, trừ phi hắn và tôi không phải là đồng loại, nếu hắn và tôi là đồng loại, hắn chưa chết, hắn sẽ phải trồi lên! Hừ! ngược lại tôi muốn xem, hắn còn dám động tay động chân với người nào nữa !"
"Hắn sẽ không gây bất lợi với Hạ tiểu thư chứ?" Hứa Mặc và Nhậm Phong lại nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, trên mặt lộ ra tàn nhẫn, nhanh chóng nói: "Hắn động đến Hạ Tuyết, nhất định là bởi vì biết Hạ Tuyết quan trọng đối với tôi! Hắn là người ở bên cạnh tôi !"
Lời này vừa nói ra, mọi người sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Không thể nào! Mỗi người chúng ta, ai cũng đối với Hàn tiên sinh trung thành và tận tâm, tại sao lại là người bên cạnh ngài ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn mưa bụi mịt mù ngoài cửa sổ, nói: "Là người bên cạnh tôi, tôi cũng không để vào mắt . . . . . . Nhưng hắn lựa chọn sai lầm rồi, hắn không nên làm đối thủ của tôi, không một ai có thể làm đối thủ của tôi!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo một cái, nói: "Vào đi . . . . . ."
Tả An Na mỉm cười đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, lúc nảy thư ký Tổng Tài Toàn Cầu tự mình gọi điện thoại tới đây nói, tám giờ tối nay ở khách sạn Castleton của chúng ta, tổ chức dạ tiệc nhỏ, ăn mừng Tổng Thống phu nhân về nước, muốn mời ngài và thiếu phu nhân tham gia. . . . . ."
Hàn Văn Hạo im lặng nghe, sau đó chậm rãi nói: "Không ...... Tôi có một đối thủ ......"
Mọi người cùng nhau nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhìn chằm chằm cơn mưa phùn ngoài cửa sổ, trầm mặc.
|