Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
|
|
Chương 155: Chương 155: Thầy giáo thối tính
Thầy Bắc bá đạo này không cho người khác giải thích lời, chân mày Ngô Hiểu Dao nhíu lại.
Cái tên thầy giáo này là gì hả? ? Còn nói đạo lý như vậy hả? ? Dáng bên ngoài đã giống Dạ Thiên Ưng lắm rồi, ngay cả cả cái tính bá đạo của Dạ Thiên Ưng cũng giống! Đặc biệt là không nói đạo lý! !
Bất đắc dĩ, cô dù có bất mã vỡi vị thầy giáo Bắc đi chăng nữa, cũng không còn biện pháp. Ai bảo hắn là thầy cơ chứ? Cô phải nuốt xuống mấy câu này, bất mãn ngồi lại chỗ của mình.
Cả tiết hoc, Ngô Hiểu Dao căn bản không sao nghe giảng được, vẫn cúi đầu buồn bực. Cái ông thầy giáo Bắc đó giống như có thù với cô vậy, đứng giảng bài cũng lựa ngay chỗ của cô đnag ngồi mà giảng.
Đột nhiên, một nam sinh phía sau đặt lên bàn cô một tờ giấy, nhìn tờ giấy trên bàn,cô ngẩn người một lát.
Cái này là ý gì ? Là đưa cho mình à? Vừa định đưa tay mở nó ra, ai ngờ thầy Bắc nhanh tay hơn lấy nó đi khỏi bàn. . . . . .
Giương mắt nhìn về phía thầy giáo, hắn như cũ vẫn coi như không có gì, đứng đó cầm quyển sách giảng bài cho sinh viên trong lớp. . . . . .
Nhưng nội dung trong tờ giấy là gì? Ngô Hiểu Dao không hiểu. . . . . .
Mà nam sinh ngồi sau lưng cũng đang xấu hổ muốn chết, may mắn là hắn dùng tiếng Trung viết nó, hắn chỉ cầu nguyện ngàn vạn lần thầy giáo Bắc xem không hiểu nó. . . . . .
‘ ting —-’
Rốt cuộc cũng tan lớp, sau khi thầy giáo Bắc nói lời từ biệt với toàn thể sinh viên, hung hăng trừng mắt liếc Ngô Hiểu Dao, cô miễn cưỡng đi theo sau lưng thầy giáo Bắc, trực tiếp đi đến phòng làm việc trong trường học. . . . . .
Vừa đến phòng làm việc, rơi vào tầm mắt của cô là chiếc bàn làm việc của ông ta, mà bên cạnh bàn làm việc lại để một chiếc giường đơn.
Điều này cũng. . . . . . Quá kỳ quái đi? ? Phòng làm việc ở trường cũng có giường sao? Hơn nữa người thầy này sao lại có thể dùng nguyên một phòng làm việc? Trời ạ, cái gì mà phòng làm việc, hoàn toàn là nhà riêng thì có.
Thầy Bắc đưa tay đóng cửa sổ ban công lại, kéo ghế ra ngồi, mà Ngô Hiểu Dao trầm mặc không nói đứng trước bàn chờ thầy Bắc xử lý.
Hắn lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi một cái, giọng nói hắn sắc bén chất vấn cô: "why in I ¬just ¬di¬d en¬ter the ¬class¬room¬ time y¬ou have looke¬d at me? ( Tại sao vào lúc tôi mới vào phòng học em đã nhìn chằm chằm tôi? )"
Hắn vừa hỏi xong, trong lòng Ngô Hiểu Dao đánh trống “bùm, bùm”. . . . . . Quả thật, cô không thể phủ nhận, mới vừa nãy đã nhìn thầy giáo đến nỗi không chớp mắt, nhưng. . . . . . Nguyên nhân nhìn chăm chú hắn là bởi vì hắn có điểm giống Dạ Thiên Ưng mà thôi, chẳng lẽ hắn ta nghĩ mình thích hắn sao?
Nhưng mà, cô sẽ không giải thích nhiều với thầy Bắc như vậy, mà là thẳng thắn hỏi lại với hắn: "You are teach¬er,I do not ¬look at y¬ou,who look¬s at? (Người là thầy giáo, em lại không nhìn thầy, thì nhìn ai ạ? )"
Không hổ danh Ngô Hiểu Dao học luật, tài ăn nói thật khéo, lúc này không thể nghi ngờ cô đã tìm môỵ lý do cực tốt để trả lười vấn đề của thầy giáo Bắc.
Nhưng khi nghe cô đáp lại vậy, thầy Bắc lúng túng ho khan đổi đề tài: "Open¬s this,read¬s lis¬ten¬s to me! (Mở cái này ra, đọc cho tôi nghe! )" nói xong, thầy Bắc đêm tờ giấy bị tịch thu lúc nãy đưa qua cho Ngô Hiểu Dao.
Sau khi nhận lấy tờ giấy, cô xem qua nó, nhìn nội dung bên trong khiến mặt cô lộ ra vẻ lúng túng.
Trong lúc này mà. . . . . .
Thầy Bắc đã xem qua chưa? Đoán chừng hắn xem cũng không hiểu nội dung phải không? Hay nói bậy một câu đi, nội dung xấu hổ như vậy cô không thể đọc cho hắn nghe được: "On¬ this-pa¬per ¬said that ¬Bắc teacher teaches ¬sa¬ys is very ¬good”. (Trên tờ giấy này nó rằng, giọng nói giảng bài của thầy Bắc rất hay. )"
Lời vừa nói ra này, thầy Bắc đang vui vẻ lập tức trầm lặng, cầm quyển giáo trình đạp mạnh xuống bàn: "You thought ¬that ¬I can ¬no¬t un¬der¬stand¬ Chi¬nese? ( Em nghĩ tôi không hiểu tiếng Trung sao hả? )"
Thật ra thì, nội dung trong tờ giấy nhỏ mà nam sinh đã viết cho Ngô Hiểu Dao chính là thư tình, muốn làm quen với cô. Quả thật cô đã lừa thầy Bắc, nhưng mà thầy Bắc hiểu rồi còn bảo cô đọc làm gì?
Mình chỉ là nhận tờ giấy , cũng không phải là viết tờ giấy này, cần gì làm khó mình vậy? Còn hung tợn? Hung, hung cái đầu ông ấy? ?
"what since y¬ou do look un¬der¬stand¬ do ¬to ¬call ¬me ¬to re¬ad? ? ( Thầy nhìn hiểu vậy sao còn bảo em đọc nó lên? ? )" Trong lời nói của Ngô Hiểu Dao tràn đầy bất mãn với thầy Bắc.
Bây giờ cô cảm thấy ông thầy trước mặt mình bây giờ ngày càng giống cái tên khốn Dạ Thiên Ưng kia rồi! ! Ngay cả tính khí lẫn vóc dáng, lúc tốt lúc xấu, âm tình bất định! Quả thật khiến cho người ta không thể nào tiếp thu được! ! Bất đồng duy nhất là hắn với Dạ Thiên Ưng khác nhau bởi chỉ “yêu”!
|
Chương 156: Chương 156: Thầy xấu xa và tên xấu xa là cùng một người
Nghe sự bất mãn tronôngừi nói của cô, thầy Bắc phát hiện ra mình có chút không đúng, hơi vội vàng. Xõa xoa cuống họng, vẻ mặt từ từ dịu đi, ngôn ngữ giáo dục trường học lại nỗi lên cho Ngô Hiểu Dao: "Present’sboys arevery bad,look like you this kind of pure young female student not to want to believe casually the boy and they associates,because delays the studies like this,also will delay your future future, you will say? ( Những người con trai bây giờ rất tệ, loại nữ sinh đơn thuần như em ngàn vạn lần đừng tùy tiện tin tưởng những cậu con trai đó và hẹn hò vưới họ, bởi vì mấy chuyện như vậy sẽ làm trễ nãi việc học tập, cũng làm trễ nãi tiền đồ trong tương lại của em, em sẽ nói sao? )"
Thầy Bắc đem mấy lời này nói xong, cô cảm thấy bây giờ vị thầy giáo này mới nói được câu giống tiếng người.
Đúng! ! Bây giờ con trai rất tệ, đàn ông còn tệ hơn! Về sau đừng gọi mấy tên đàn ông là đàn ông hư nữa, hãy gọi Dạ Thiên Ưng là đàn ông xấu là chuẩn nhất. Hắn là đại biểu của bọn đàn ông xấu xa! NHưng, vì sao cái ông thầy này lại tốt bụng nhắc nhở mình? ? Rốt cuộc hắn là người tốt? Hay là người xấu đây? Thật sự một hồi biến đổi như vậy khiến cho người khác khó nhận diện. . . . . .
Ngô Hiểu Dao nhất thời lộ ánh mắt tán đồng, nhìn thầy Bắc gật đầu khẳng định một cái.
"Good,in order to avoid for you are harassed by the bad male student, af¬ter that each festival finishes class,you come my this report.” ( Được rồi, vì để tránh em bị tụi con trai xấu quấy nhiễu, sau mỗi tiết học kết thúc, em đến đây báo cao với tôi.)"
À? ? ?
Sau mỗi tiết lại đi đến phòng làm việc báo cô? ? Bảo cái [bad word] gì vậy hả? ? ? Chẳng lẽ vì tránh sự quấy nhiễu của bọn con trai kia? ? Được rồi, mình cám ơn ý tốt của thầy Bắc, nhưng là cũng không cần “ưu đãi” đặc biệt như vậy với mình? Thật không biết hắn ta cố ý chỉnh mình hay muốn tốt cho mình đây!.
"Does not use,I will protect my. (Không cần làm vậy, em sẽ tự bảo vệ mình. )"
"Has not related,has not related, you on relieved come, the time has been similar,you attend class quick¬ly. ( Không sao, không sao cả, em cứ an tâm đến đây, đã đến giờ lên lớp rồi, em nhanh đi học đi. )" không đợi Ngô Hiểu Dao phản bác , thầy Bắc mạnh mẽ tống cô ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ cô hình như không hiểu gì hết, chỉ đành phải bất đắc dĩ quay trở lại phòng học. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Sau khi Ngô Hiểu Dao rời khỏi đây, thầy giáo Bắc gỡ cặp kính quê mùa trên sống mũi xuống, cả người nằm trên giường, cầm điện thoại trên tay bẫm một dãy số: "Thánh Quân. . . . . ." Không thể nghi ngờ, thầy giáo Bắc chính là cái vai của Dạ Thiên Ưng !
Hắn vì muốn đến gần Ngô Hiểu Dao đã dùng hết tất cả vốn liếng của mình, vì lấy cớ dạy ngoại ngữ tiếng Anh mà đã không cần lương mười ngày, lại cải trang ăn mặc, cũng là vì cô.
Hiện tai giọng điệu hắn gọi điện cho Lăng Tháng Quân vô cùng êm dịu, mà khi Lăng Thánh Quân nghe giọng điệu này của hắn thì ngẩng người, nhất định là có chuyện cầu xin mình rồi đây: "Anh Thiên Ưng, ngài cứ phân phó!"
Hắn bất đắc dĩ nói xong, chỉ thấy Dạ Thiên Ưng vừa dịu dàng vừa: "Thánh quân a, có pahir cậu nói từ nhỏ mình chưa từng đi học có phải hay không, người anh như tôi cảm thấy thật sự xin lỗi cậu rồi, cho nên quyết định cho cậu học phí mười ngày kêu cậu đến đây tận hưởng cuộc sống trong trường học, người anh như tôi đạt đã chuẩn chưa nhỉ?"
Dạ Thiên Ưng kia thật vô lại, a, quả thực lòng dạ hắn như Tư Mã Chiêu, người ngoài đường ai cũng biết rõ.
Nhưng mà, thật sự thì LĂng Thánh Quân chưa từng đi học. Trong năm người bọn họ, chỉ có Hạ Uyển Uyển cùng Hàn Tuấn Hi là được đi học, mấy người còn lại thì tự học mà thành tài.
Nghe Dạ Thiên Ưng nói thế, Lăng Thánh Quân cũng biết lần này hắn an bài mình đến đó chắc không có việc gì dễ dàng: "Anh Thiên Ưng, tóm lại là có nhiệm vụ gì?"
Khóe miệng Dạ Thiên ưng gợi lên nụ cười lúng túng, trong giọng nói cũng tràn đầy ghen tuông tức tối: " Trường đại học bậy giờ cũng quá điên loạn, trước giảng đường mà cũng đưa thư tình! Cho nên tôi muốn cậu tới Đại Học Chánh Pháp Nhật Bản làm sinh viên mười ngày, ai dám cùng Dao Dao. . . . . . Thổ lộ, cậu phải xử lý tốt hắn cho tôi!"
A, ha ha ha. . . . . .Lăng Thánh Quân cũng đoán được cái loại sự việc như vậy rồi, đoán chừng chắc có người ghen quá đây mà?
Nhưng mà, nhắc tới chuyện đưa thư tình ở đại học mà đã vậy ư? Chẳng lẽ bảo Dạ Thiên Ưng quá “bảo thủ” ư? Hẳn không phải là đi!
Nhớ ngày đó lúc Dạ Thiên Ưng 14 tuổi đã xảy ra quan hệ với phụ nữ rồi, không lẽ không điên cuồng hơn người ta?
Còn có . . . . . . Lúc nào thì Dạ Thiên Ưng lại cẩn thận với mấy tên con trai kia vậy? Thấy người khác theo đuổi Ngô Hiểu Dao lại không cho?
Nghĩ thì nghĩ, Lăng Thánh Quân vẫn là thành thành thật thật chạy như bay tới Đại học Chánh Pháp Nhật Bản. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
Sau trưa hôm qua, mỗi tiết học kết thúc Ngô Hiểu Dao vẫn đi theo tới phòng làm việc của thầy giáo Bắc báo cáo.
Mặc dù cô rất chi là không muốn, nhưng lại không cách nào cãi lại lời thầy Bắc. Ngay cả buổi trưa cô cũng ở phòng làm việc của thầy Bắc ăn cơm, hiện tại cô có cảm giác như mình đang bị nhốt.
Ăn cơm trưa, cô phải nhất định từ chối ý tốt của vị thầy này, ngồi yên vị trí ngẩng đầu nhìn thầy Bắc, trong con ngươi hiện lên cảm kích của cô: "Mr’Bei,thanked your good intention, but, old like this was not the matter, more over we did not have the class in the afternoon,I was approximately good with school mate must exit to play(Thầy Bắc, cám ơn thầy đã lo bữa trưa cho em, nhưng là, lâu dài cũng không thể giải quyết được điều gì, hơn nữa buổi chiều chúng ta không có tiết hoc, em có mắt nhìn người rất tốt cũng đã hẹn bạn mình ra ngoài chơi. )"
|
Chương 157: Chương 157: Biểu lộ thân phận đi
Mình thật sự có ánh mắt nhì người sao? Ngô Hiểu Dao không biết, chỉ là. . . . . . Duy nhất chỉ biện pháp giải quyết, nhưng cũng không cond tin tưởng được bất kỳ lời nói của người đàn ông nào nữa. . . . . .
Nhưng Dạ Thiên Ưng bên này, làm sao có thể dễ dàng tha cho cô cơ chứ? ? ? Cô có mắt nhìn người ư? Anh thật đúng là không tin! Hơn nữa, nếu cô muốn đi chơi cũng được thôi, nhưng phải đi chơi cùng hắn!
Nhíu mày một cái, trong giọng nói của Dạ Thiên Ưng ngập tràn sự ra lệnh: "Either exits with me to play together, either you on honestin me this dull, if was tired where had the bed, you slept. ( Hoặc đi ra ngoài cùng với tôi, hoặc là em ngớ ngẩn mà ngồi im ở chỗ này của tôi, nếu như mỏi mệt thì ở đây cũng đã có giường ngủ, em ngủ một giấc đi)"
. . . . . . . . . . . .
Tên thầy giáo này làm cái gì vậy hả? ? Đây mà gọi là phụ trách sinh viên của hắn à? Hay là nên nói hắn bá đọa mới đúng ấy chứ? ? Cô đến đây để học, không phải tởi đây để ngồi chồm hổm trong nhà giam! !
"Mr.Bei,you have been too over bearing, I am not the child, more over we are not simply ripe, how am I willing to be what kind of! (Thầy Bắc, người thật là bá đạo, em cũng không phải là con của người, em chỉ là học sinh của người mà thôi, em có tự do của em! ! )" Lời nói của cô đều ngập mùi bất mãn, nói xong cô định tính xoay người rời đi. . . . .
Dạ Thiên Ưng nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Ngô Hiểu Dao, đưa tay cứng rắn tóm lấy cánh tay của cô.
Cảm thấy cổ tay hơi đâu, cô chau mày, tên thầy giáo Bắc này quả thật bá đọa mà! !
Cô vốn định hất tay thầy Bắc ra , nhưng không cẩn thận, tay của cô vô tình chạm vào bả vại hắn ta.
"Xé" hít vào một ngụm khí lạnh, nét mặt Dạ Thiên Ưng thoáng chốc nặng nề, trán chợt toát mồ hôi lạnh, trên áo sơ mi thoáng hiện một vệt máu màu đỏ chói. . . . . .
Nhìn vết máu trên cánh tay của hắn, Ngô Hiểu Dao hoàn toàn trợn tròn dôi mắt. Nét mặt bất mãn ban đầu của cô thay thế bằng vẻ áy náy, tay của cô cũng ngưng giãy giụa. Sao mới chạm vào thầy Bắc, là có thể khiến hắn chảy máu hả? Chẳng lẽ bả vai của thầy bị thương rrooif ư? ?
Thầy giáo Bắc buông lỏng cổ tay cô ra, lấy tay ôm vết thương trên bả vai.
"Mr.¬Bei y¬ou how? (Thầy giáo Bắc bị sao vậy? )"Trong lời nói của Ngô Hiểu Dao tràn đầy sự quan tâm, cùng với vẻ phản nghịch lúc ban nãy hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của thầy giáo Bắc, cô vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay không bị thương của thầy Bắc, rồi đỡ hắn ngồi xuống chiếc giường bên cạnh.
Mặc dù, bề ngoài thì Dạ Thiên Ưng tỏ ra khổ sở, nhưng trong lòng. . . . . .
Coi như đang rất chi là hồi hộp. . . . . .Quả này sao giải thích được đây.
Thân thì gồi trên giường còn miệng thì than thở : "Oh, died sorely. (Ôi, đau chết mất. )" , Dạ Thiên Ưng hắn sẽ bắt đầu cuộc chơi giả bộ này.
Cả người Ngô Hiểu Dao bị hù đến sợ hãi mất rồi, nói thế nào vết thương của thầy Bắc cũng do mình làm ra phải không? Trong lòng cô vô cùng áy náy: "Under you end urepatiently, I shout the school doctor! (Người nhẫn nại một lát , êm đi gọi giáo y! )"
Nghe Ngô Hiểu Dao khẩn trương nói xong, Dạ Thiên Ưng vooin vàng giữ cánh tay cô lại: "Does not use, you help me to have alook. ( KHông cần dâu, em xem qua giúp tôi là được rồi. )"
À? ? Mình giúp hắn nhìn coi sao? Thấy thế nào à? ?
Cô là học luật pháp, cũng không phải là học y, hơn nữa vết thương này ở trên bả vai nha, vậy không phải cởi hết áo ra mới có thể xem ư? ?
Cả đời này cô cũng chỉ mới nhìn thấy một mình cơ thể của Dạ Thiên Ưng thôi ! Cũng quá. . . . . .
"A bit ¬faster,good¬ pain. ( Nhanh lên một chút , thật là đau nha. )"
Nghe giọng nói khẩn cầu của thầy Bắc, cùng với vẻ mặt khổ sở, cuối cùng cô thuyết phục mình giúp thầy giáo Bắc xem qua vết thương như thế nào!
Ngô Hiểu Dao nhanh chóng chạy tới trước bàn đọc sách cầm lấy cây kéo đem ra ngoài, quỷ dị đi trở về trước mặt thầy giáo Bắc. . . . . .
Dạ Thiên Ưng ngước nhìn, hoàn toàn trợn tròn mắt. . . . . .
Không phải bé con định cắt cánh tay áo của hắn đấy chứ? Bây giờ hắn chỉ còn có một mình bộ đồ này, nếu như bị cô ohas hư, như vậy có nghãi rằng chiều nay hắn sẽ pahir mất mặt đi dạy.
Nhưng mà. . . . . . Thật không nghĩ tới, bé con này lại bảo thủ như vậy nha.
Thôi, không dám chọc cô nữa , Dạ Thiên Ưng hốt hoảng nhìn cây kéo trong tay Ngô Hiểu Dao một lát. . . . . .
Không khỏi hít vào phổi một ngụm khí lạnh, vội vàng đưa tay giữ lấy cổ tay cô, giành lấy cây kéo trong tay cô.
Ngộ nhỡ cô nhóc nên phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, cô dùng cây kéo trên tay đam chết mình, vậy thì mất mặt! !
Vẻ mặt khổ sở trong nháy mắt khôi phục lại vẻ đẹp trai bình thướng, Dạ Thiên Ưng ngồi ở trên giường nhìn cô cười xấu xa: "Bảo bối, tôi chỉ bảo em xem qua vết thương giúp tôi thôi mà, không cần phải xấu hổ như vậy đâu , dù sao cả người tôi em cũng đều xem qua hết rồi!"
|
Chương 158: Chương 158: Bi thương gặp nhau lần nữa
Tên thầy giáo này sao nói mấy lời như như bị úng nước vậy? ! ! ! Hơn nữa còn nói cái gì mà chuẩn mực? ? ! ! Chủ yếu nhất là. . . . . Âm thanh này? Xưng hô này? Cảm giác này?
Lông mày Ngô Hiểu Dao cau lại, đưa tay gỡ mắt kích của hắn xuống, vẻ mặt trong nháy mắt dâng lên một tầng tức giận âm u: "Dạ Thiên Ưng! ! ! ! !"
Cười tà tà, đôi tay của Dạ Thiên Ưng ôm lấy hông Ngô Hiểu Dao vào trong ngực, ngôn ngữ tràn đầy Nhu Tình, đầu tựa nhẹ vào cổ cô, chậm rãi nói: "Bảo bối, tôi nhớ em lắm. . . . . ."
Hắn không bao giờ, chưa bao giờ nói những câu bồn nôn này với bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn ra được, trong mắt ấy lóe lên sự chân thành cùng vô vàng nhớ nhung, nếu không hắn cũng đã không đến gần bên cạnh Ngô Hiểu Dao như vậy.
Ngô Hiểu Dao bị Dạ Thiên Ưng ôm vào ngực cũng không đẩy bản tay đang ôm lấy thắt lưng của cô, bởi vì trái tim cô đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mù rồi, căn bản đã không còn sức để lo chuyện khác. . . . . .
Nhìn bộ dạng của Dạ Thiên Ưng như bây giờ, nội tâm đau đớn của cô lại một lần nữa dâng lên. Rõ ràng đã nói không gặp mặt lại nhau, tại sao hắn còn phải đến đây diễn cái vai thầy giáo mà đùa bỡn mình?
Mới vừa rồi mình còn nói mình có mắt nhìn người, mình sẽ không tin tưởng đàn ông . . . . . .
A, nhưng bây giờ thì sao?
Mình bị gạt lần nữa đúng không?
Cô tin tưởng "Thầy giáo Bắc " càng không nhìn ra "thầy giáo Bắc" chính là Dạ Thiên Ưng, thật là đùa cợt mà, còn mình dối gạt mình, rốt cuộc mình định ngu tới khi nào đây hả?
Bị hắn lừa gạt một lần còn không quên đi? Thế nhưng lại bị hắn lừa đến ba bốn lượt? ? Mình thật là khờ đến mức đó mà! Hơn thật đáng buồn chính là. . . . . .
Thế nhưng mình lại có thể sinh ra cảm giác với vai thầy giáo Bắc của Dạ Thiên Ưng! Ngay cả lúc này khi Dạ Thiên Ưng gọi mình, trong lòng cô cũng đang rung động không đẩy hắn ra . . . . .
Thật sự bi thương! Thật sự đáng buồn!
Giờ phút này, trong đầu Ngô Hiểu Dao chỉ hiện lên hình ảnh Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ quấn quýt với nhau ở quán Bowling, cùng với cảnh bọn họ mỉm cười hạnh phúc.
Hơn một tháng cũng không thể quên hắn? Và không thể quên hắn ư? Không sao! Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bị hắn tóm cổ nữa đâu! !
Dạ Thiên Ưng nhất quyết ôm lấy eo của cô, một cái tay khác khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cô, đôi mắt thâm tình nhỉn chăm chăm vào cô. . . . . .
Lúc cô mới bỏ đi, hắn thật sự rất hận cô! Hận cô không hiểu! Hận cô lần nữa tránh né hắn!
Tìm cô suốt mười năm nay, tại sao cô không thể ở lại bên cạnh hắn nhiều hơn mà chỉ trong chốc lát?
Lúc đó hắn đã nghĩ mình không nên đi tìm cô, muốn chờ cô quay trở lại cúi đầu cầu xin hắn. . . . . .
Nhưng. . . . . .
Trong vòng hơn một tháng, cô không đến, mà hắn. . . . . .
Nhưng không có ngày nào hắn ngừng lại nỗi nhớ nhung về cô. . . . . .
Hắn bỏ tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm, hắn quyết định lần thứ ba đi tìm cô. . . . . .
Vốn định ở bên cạnh cô diễn them cái thầy giáo Bắc này thêm vài ngày nữa, nhưng mà hắn không nhịn được nữa rồi, từ lúc bắt đầu khi hắn nhìn thấy cô vào thời khắc ấy, hắn đa muốn đi lên ôm chặt lấy cô, muốn thương yêu cô . . . . .
Dạ Thiên Ưng từ từ tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, muốn dùng nụ hôn để diễn tả nỗi nhớ nhung của hắn đối với cô, nhưng là. . . . . .
Ngô Hiểu Dao quả quyết lấy tay bịt kín đôi môi hắn, châm chọc nói: "Ơ, thế nào? Chủ tịch Dạ hết người chơi rồi nên chạy đến tìm tôi à? ? Lần này hóa trang cũng công phu ấy nhỉ, làm thầy giáo cơ đấy? ?"
Cô kiềm chế nỗi buồn bã trong lòng, cô muốn đánh hắn, muốn mắng hắn, nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ cô không thể rời xa được hắn. . . . . .
Đối mặt với sự châm chọc của cô, Dạ Thiên Ưng kiềm chế. . . . . .
Vốn tính khí của hắn rất nóng nảy, nghe xong giọng điệu châm chọc của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên cao.
Vẻ mặt hắn cố gắng giữ thái độ bình thường, gỡ bàn tay đang bịt miệng mình ra, trêu ghẹo nói : "Không phải tôi sợ tên nào xấu xa dụ dỗ em sao?"
A, tên xấu xa? Dụ dỗ mình? ?
Trên đời này mấy tên xấu xa có tên nào cao hơn Dạ Thiên Ưng đâu, hắn còn sợ người xấu khi dễ mình? Hắn chẳng lẽ không biết, hắn mà khi dễ người khác thì vô cùng tàn nhẫn hay sao? ? ? ?
Cuối cùng cô vẫn không khống chế được tâm tình của mình mà rống giận thành tiếng: "Anh chính là xấu nhất đấy! Tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, cảm thấy tôi dẽ bị lừa phải không hả? Anh cảm thấy anh như vậy là phụ lòng của Thước tiể thư hay không?" Gào xong, cô ra sức đẩy hai cánh tay của Dạ Thiên Ưng đang ôm lấy người cô.
Dạ Thiên Ưng biết cô tức giận về vụ kia, hắn cũng không biết là nên vui hay nên mừng đây? Hay là nên tức giận? Cươi tà mị, hắn không nhanh không chậm trêu chọc : "Bé cưng à, cũng ăn dấm hơn một tháng rồi đấy, em ăn tới mấy bình dấm đấy hả. Ngoan, nghe lời, đừng giận nữa."
Dạ Thiên Ưng nói mấy lời này mà sao có vẻ nhẹ nhõm vô cùng, giống như mới giết người xong chỉ mỉm cười rời đi.
Hắn không biết, hắn căn bản không biết cái gì cả. Cô là đang ghen, không sai chính là ghen! Đau khổ cũng có.
Nhưng là. . . . . .
Nhiều hơn chính là sự đau lòng trong cô! ! ! ! !
Khi cái khoảnh khắc cô biết mình thích Dạ Thiên Ưng, cũng chính là lúc tổn thương của hắn dành cho cô bắt đầu . . . . .
Có lẽ cả đời hắn cũng không biết được trái tim cô đau đớn thế nào, mà bây giờ hắn vẫn giữ vững thái độ thong dong mà lừa gạt cô lần nữa ư?
Trải qua nhiều lần như vậy, cô đã sợ, đã sợ Dạ Thiên Ưng này rồi!
Cho tới bây giờ cô vẫn biết Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ vẫn qua lại với nhau, nhưng tại sao hắn ta lại tới tìm mình lần nữa, đồ đàn ông vô trách nhiệm, đồ vai lại! Cầm tình cảm của phụ nữ làm đồ chơi ! ! ? ?
" Tôi đã từng thích anh, nhưng mà bây giờ tôi. . . . ." Cô suy nghĩ mình nên nói cho hắn biết, biết rằng bây giờ cô vô cùng hận hắn, vô cùng chán ghét hắn, mặc dù. . . . . .
Cô vẫn còn thích hắn, có cảm tình dành cho hắn, nhưng cô không còn cách nào để thao thứ cho một tên đê tiện như hắn. . . . . .
Nửa câu phía sau, không phải cô không nói ra, mà đôi môi của Dạ Thiên Ưng đã mạnh mẽ ngăn miệng cô lại. . . . . .
Hắn không muốn nghe nửa câu sau của Ngô Hiểu Dao, chỉ cần nửa câu đầu là đủ rồi. . . . . .
Hắn rất ghét mấy người phụ nữ nói lời yêu với hắn. Cũng chưa từng nói yêu với bất kỳ người phụ nữ nào, có lẽ về sau cũng sẽ không nói. . . . . .
Nhưng giờ phút này. . . . . .
Hắn nghe đến Ngô Hiểu Dao nói thích của mình thời điểm, tim của hắn thật sự rất vui mừng, thật là vui mừng. . . . . .
Trái tim chưa bao giờ cảm thấy đủ, rốt cuộc cũng thỏa mãn. . . . . .
Đôi môi hắn bá đạo bao bọc lấy vành môi của cô, khiến cho mũi cô phát ra âm thanh "Ô —- ô —-" .
Tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng đều bá đạo? ? Mỗi lần đều muốn làm gì là làm? ? Có lẽ trước kia cô sẽ ngoan ngoãn phục tùng, nhưng bây giờ sẽ không.
Cô không sợ hãi trước sự uy nghiêm của hắn, cũng sẽ không cúi đầu trước hắn, càng khuất phục thì chỉ có mình cô đổi lấy sự tổn thương, bây giờ cô muốn phản kháng. . . . . .
Đưa tay hung hăng nắm lấy vết thương trên bả vai của hắn, trán của hắn thoáng chốc xuất hiện một tia mồ hôi lạnh, chân mày nhíu lại, môi vẫn như cũ dính chặt trên môi cô. . . . .
|
Chương 159: Chương 159: Tại sao hắn không một chút kiêng kỵ mà tổn thương phụ nữ
Máu vết thương trên vai Dạ Thiên Ưng dính đầy vào tay của cô, trên lớp áo trắng nơi bả vai của hắn cũng có một đóa hoa màu đỏ tươi . . . . . .
Tay của cô. . . . . .
Từ từ buông lỏng bả vai Dạ Thiên Ưng, cô thật sự không đành lòng tổn thương hắn, mềm lòng, không muốn hỏi Dạ Thiên Ưng có đau hay không. . . . . .
Cuối cùng, cô vẫn không cách nào tuyệt tình với Dạ Thiên Ưng được rồi. . . . . .
Tại sao lần lượt bị hắn gây tổn thương nhưng cô vẫn không thể không ngừng dừng tình cảm cho hắn? ? ?
Ai có thể nói cho cô biết lt do được không? ? ? ?
Nước mắt theo khóe mắt từng giọt long lanh rơi xuống, giống như từng viên trân châu lấp lánh khiến cho người ta thương tiếc vô hạn. Không khiến lạnh lòng.
Môi Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi cô, ôm cô ngồi lên hai chân hắn, dịu dàng mà tỉ mỉ lau từng giọt nước mắt cho cô. . . . . .
"Đừng nữa hành hạ tôi nữa, tôi không chịu nổi, cầu xin anh. . . . . ." Cô nói chuyện với Dạ Thiên Ưng ngày càng mềm mại. . . . . .
Cô có cảm giác mình thật sự phát điên rồi, hóa điên thật rồi! Hắn như vậy mà lại dịu dàng với cô ư, cô biết mình lại sắp rơi vào bẫy của hắn rồi! ! ! !
Mắng bản thân mình vô số lần là không được để đàn ông nắm giữ, sẽ không bao giờ tin tưởng loại đàn ông như Dạ Thiên Ưng, hận chết Dạ Thiên Ưng rồi, nhưng cuối cùng, mình lại không thể chống đỡ nỗi cái sự dịu dàng của hắn.
Bây giờ cô chỉ muốn cầu xin hắn tha cho cô một lần. . . . . . Cô không chơi nổi. . . . . .
Nhìn cô ấy rơi nước mắt mà lòng hắn đau, Dạ Thiên Ưng không hiểu, chẳng lẽ mình đối xử tốt với cô, cô vẫn không thể thấu hiểu hết mọi chuyện ư?
Tình trạng bây giờ, hắn căn bản không thể nói rõ tất cả với cô được! ! !
"Bảo bối, đừng khóc." Hắn nhẹ nhàng liếm hết nước mắt còn lưu lại trên mặt Ngô Hiểu Dao.
Rất nhẹ rất nhẹ. . . . . .
Thưởng thức từng giọt nước mắt trân châu của cô ấy, tim của hắn cũng rất chua xót. . . . . .
"Anh không biết anh thật quá đáng hay sao? ? Tôi dùng khoảng thời gian một tháng mới có thể từ từ quen anh…nhưng tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này?"
Tại sao à? Tại sao à?
Nếu như không nói ra, có lẽ cô thật sự quên đi thứ tình cảm đã trao cho hắn, nhưng là. . . . . .
Hắn tuyệt đối sẽ không quên được người này. . . . . .
Giọng nói Dạ Thiên Ưng vừa chứa sự ra lệnh lẫn nhu hòa: "Tôi không cho phép em quên tôi! Tuyệt đối không cho phép!"
Ở trong lòng của hắn, 12 năm nay Ngô Hiểu Dao đã quên lãng hắn, thế mà trong 12 năm ấy một ngày trôi qua hắn cũng chưa từng quên cô. . . . .
Hiện tại, thật vất vả cô mới nhớ đến hắn, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép cô quên hắn một lẫn nữa! ! ! !
Nhung nhớ hắn thì như thế nào?
Dạ Thiên Ưng không biết chính hắn đã tổn thương cho cô bao nhiêu.
Cô không ngừng ý nghĩ muốn quên hắn, muốn mang bóng dáng của hắn đi khỏi tâm trí của cô, nhưng thất bại, thậm chí ngay cả cảm tình dành cho hắn cũng không tan biến. . . . . .
Đang lúc này, điện thoại của Dạ Thiên Ưng để bên mép giường vang lên.
Cô lau nước mắt cùng với Dạ Thiên Ưng nhìn qua, trên màn hình hiên lên người gọi là Thước Tịch Dạ. . . . . .
Một trận đau đớn một lần nữ xâm nhập vào trái tim cô, sự mềm yếu lúc nãy dành cho hắn dần dần biến mất, cô lâu hết nước mắt trên mặt, toan tính rời đi, nhưng. . . . . .
Dạ Thiên Ưng dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, khiến cho cô ngồi ngoan ngoãn trên chân mình!
Đến tột cùng cô cũng không biết hắn muốn làm gì? ?
Chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở trước mặt mình biễu diễn cái cảnh ngọt ngào của hắn và Thước Tịch Dạ ư?
Đủ rồi!
Đủ rồi!
Lúc nào hắn mới ngừng hành hạ cô đây? ?
Dạ Thiên Ưng đưa tay mở hệ thống loa ngoài trên điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Thước Tịch Dạ: "Thiên Ưng, em là Tịch Dạ."
Ngô Hiểu Dao không muốn nghe, không muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, càng không muốn cho Thước Tịch Dạ biết Mình đang ở chung một chỗ với Dạ Thiên Ưng!
Cô ra sức giùng giằng, trong con mắt toàn sự vô dụng, nội tâm càng thêm bàng hoàng luống cuống. . . . . .
"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng của Dang Thiên Ưng vang lên, hỏi Thước Tịch Dạ.
"Thiên Ưng, anh ở đâu, bây giờ em qua gặp anh." Nghe mấy lời này của Thước Tịch Dạ, cô càng thêm bàng hoàng.
Chuyện giữa bọn họ nên nói riêng là được rồi, tại sao Dạ Thiên Ưng cứ nhất quyết giữ cô lại đây, nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ ?
Cô không muốn nhìn thấy Thước Tịch Dạ, cô van cầu Dạ Thiên Ưng có thể tốt bụng một giây được không, cứ như vậy để cô đi đi. . . . . .
"Cùng người yêu của tôi ở chung một chỗ. . . . . ." Sau khi Dạ Thiên Ưng nói xong câu này thì thâm tình nhìn Ngô Hiểu Dao.
Thoáng chốc, cơ thể đang giãy giụa của Ngô Hiểu Dao ngừng hẳn , hoàn toàn ngẩn người. . . . . .
Cô không hiểu. . . . . . Không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại gọi mình như thế trước mặt Thước Tịch Dạ? ?
Ở Trung Quốc người yêu đại diện cho cái gì, Dạ Thiên Ưng biết không? ? Người thương yêu duy nhất! So người tình hay bạn gái đều có sức nặng hơn rất nhiều.
Hắn có biết hắn nói với Thước Tịch Dạ những gì không? ? ? ? Hắn không sợ Thước Tịch Dạ sẽ chia tay với hắn ư? ? Hắn không cảm thấy như vậy là tổn thương tình cảm của Thước Tịch Dạ ư? ? ?
Lần này hắn định hát bài tuồng nào đây? ?
Chẳng lẽ vì muốn tiếp tục đùa bỡn mình, hắn có thể đến người tình cũng không cần? ? Nhưng. . . . . .
Tại sao tim của mình lại có sự kích động lẫn bi thương trong ấy? ?
Ngô Hiểu Dao không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải nói như vậy với Thước Tịch Dạ, cô lại còn không hiểu vì sao Dạ Thien Ưng lại muốn tổn thương Thước Tịch Dạ. Chẳng lẽ muốn cô tự mình rơi vào cái bẫy do hắn đặt ra? ?
Bây giờ nên tính là gì đây? Mình lên chức vụ là kẻ thứ ba ư? ? ? ? Hoang đường! Quả thật quá hoang đường!
Dạ Thiên Ưng quả thật đã biến tình cảm của phụ nữ thành thứ đồ chơi của hắn! ! !
Lúc này Ngô Hiểu Dao cảm thấy Thước Tịch Dạ thật đáng thương, thậm chí muốn mở miệng giải thích vài điều. Nhưng. . . . . .
"A, vậy không làm phiền anh!" Nói xong, Thước Tịch Dạ liền cúp điện thoại.
Cậu trả lời này thật sự đã khiến Ngô Hiểu Dao bị lấp xuống hố sâu rồi.
Không hiểu, tại sao Thước Tịch Dạ lại có thể bình tĩnh như vậy? ? Tại sao cô ấy lại có thái dộ như vậy? ? Chẳng lẽ cô ấy không hiểu câu nói của Dạ Thiên Ưng? ? Hay là cô ấy đã quen với thói trăng hoa của hắn?
A, bây giờ NGô Hiểu Dao không thể hình dung được nỗi lòng của mình nữa rồi.
Bất đắc dĩ? Thật đáng buồn? Thế nhưng mình lại đi thích cái người đàn ông này? ? Đủ rồi! Cô thật chịu đủ rồi!
"Bé cưng, có thể sao?" Dạ Thiên Ưng chỉ hi vọng Ngô Hiểu Dao có thể hiểu, hắn vàquan hệ Thước Tịch Dạ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng là, Ngô Hiểu Dao không hiểu, thậm chí thấy hắn đối xử như vậy với Thước Tịch Dạ lại biến thành cái vẻ chán ghét như thế!
Nghe câu hỏi Dạ Thiên Ưng . Ở trong lòng Ngô Hiểu Dao dâng lên một tràng cười tự giễu. . . . . .
Có thể sao?
Dạ Thiên Ưng hắn chỉ vì muốn lừa cô quay trở lại bên cạnh hắn, mà lại có thể vô tình gây tổn thương cho Thước Tịch Dạ? ?
Hèn hạ! Thật sự rất hèn hạ! ! Vì hắn mà khóc quả thật không đáng chút nào! ! ! !
Lau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt Dạ Thiên Ưng, cô tức giận quát: "Anh có biết anh bây giờ đã tổn thương biết bao nhiêu người không hả? ?"
|