Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi
|
|
Q.1 - Chương 48: Lại một lần nữa Tống Tâm Dao bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Cung Hình Dực.
"Cha vợ, mẹ vợ, con cùng ông nội đã thương lượng với nhau, quyết định ngày kết hôn vào mùng tám tháng mười, hai người thấy thế nào?" Hôm nay anh tới đây mục đích chính là vì chuyện này, ngày kết hôn của bọn họ đã lùi lại thật lâu, nếu không bàn bạc không biết phải đợi đến bao giờ.
Hơn nữa Cung gia bọn họ, chú trọng nhất chính ngày tốt, hơn nữa bọn họ nghĩ ngày tốt đó nhất định phải có số tám hoặc là số sáu.
"Tốt! Nếu Cung lão gia đã quyết định, vậy thì chọn ngày này đi! Con chọn lấy một hôm, hai nhà chúng ta cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, có thời gian chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện hôn lễ." Tống Hàm Quân cảm thấy ngày đó thật không tệ, rất thích hợp kết hôn.
"Dạ, ý định của con là hai ngày nữa sẽ mở tiệc rượu, thông báo tin tức con cùng Dao Dao đính hôn, cũng thông báo luôn ngày kết hôn của bọn con." Sau khi giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã, cũng đã qua một khoảng thời gian, hiện tại bọn họ có thể đính hôn rồi, vô luận nói như thế nào, anh cũng muốn quyết định ngày kết hôn của hai người sớm một chút.
"Cũng được! Có thời gian con đưa Dao Dao đi xem mấy bộ quần áo, quần áo của nó đều không được đẹp lắm." Tống Hàm Quân cho là, nếu như cô gả cho Cung Hình Dực, ít nhất phải mua mấy bộ lễ phục thật xinh đẹp.
"Việc này cha cứ yên tâm, con đã đặt rồi, ngày mai sẽ đưa tới!" Kể từ sau đêm đó, anh đã tìm người thiết kế lễ phục cho cô rồi.
"Vậy thì con đã suy nghĩ chu đáo rồi." Tống Hàm Quân khẽ mỉm cười, ông thật sự không nghĩ đến, không ngờ Cung Hình Dực đều suy nghĩ tất cả mọi chuyện chu đáo như vậy.
"Dao Dao, chúng ta cũng thảo luận chuyện đính hôn đi!" Cung Hình Dực chuyển sang Tống Tâm Dao, lúc này mới phát hiện ra, Kỳ Kỳ ngồi ở giữa, đang dùng ánh mắt lạnh nhạt của nó nhìn Cung Hình Dực.
"Kỳ Kỳ, con đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn cha, cha với mẹ con có chuyện cần bàn, con đi chơi trước đi, có được hay không?" Cung Hình Dực khuyên bảo Kỳ Kỳ.
"Tôi không thích, tôi muốn ở đây với mẹ!" Ai biết, ông ta có tiếp tục chiếm mẹ của nó hay không, không thể để cho ông ta làm vậy được.
"Kỳ Kỳ ngoan, con chơi cùng ông ngoại một lúc, mẹ rất nhanh sẽ xuống!" Tống Tâm Dao cũng mở miệng dụ dỗ nói.
"Thật?"
"Ừ!" Tống Tâm Dao mỉm cười gật đầu.
"Được rồi! Nhưng mà, mẹ, mẹ phải nhanh chóng đi xuống đó!" Kỳ Kỳ lo lắng, hai người bọn họ vừa đi lên, nửa ngày cũng không thấy xuống.
"Được!" Tống Tâm Dao hôn một cái lên môi Kỳ, mới đứng dậy, cùng Cung Hình Dực đi lên phòng ở lầu hai. Cô còn có một vài chuyện, nên hỏi Cung Hình Dực một chút.
"Tại sao không thương lượng trước với em đã quyết định ngày kết hôn?" Nếu như hôm nay anh không tới, có phải cho đến ngày kết hôn cô mới biết, ngày kết hôn của bọn họ được quyết định là ngày đó hay không.
"Em không vui mừng sao?" Cung Hình Dực kéo cô vào trong ngực.
"Em không phải là không vui mừng, chỉ là tức giận, tại sao anh không nói trước với em, cùng thương lượng đã định ngày kết hôn vậy?" Nghe thấy mùng tám tháng mười chính là ngày kết hôn, cô sợ hết hồn, cô nghĩ rằng phải đợi đến năm sau, bọn họ mới có thể đi vào lễ đường kết hôn. Bây giờ cách hôn lễ chỉ còn hơn hai tháng, cô vẫn không biết, mình có thể trong hai tháng này, đem cảm tình của 2 người bọn họ điều chỉnh tốt hơn hay không.
Hơn nữa Kỳ Kỳ vẫn luôn không muốn tiếp nhận Cung Hình Dực, điều này càng làm khó cô hơn. Nếu như sau khi bọn họ kết hôn, Kỳ Kỳ vẫn không thể tiếp nhận cung hình cánh, vậy phải làm thế nào?
"Đừng tức giận, nếu như em cảm thấy ngày đó không tốt, chúng ta có thể lùi lại mười ngày, đến 18 sẽ kết hôn, được không?" Nếu hơn hai tháng cũng có thể chờ, vậy thì đợi thêm mười ngày có là gì?
"Không được! Anh cũng đã nói chuyện với cha em, nếu như em mà nói muốn đổi ngày kết hôn, cha sẽ nói lại em!" Tống Tâm Dao bĩu môi, coi như cô không muốn vậy thì có thể như thế nào? Chuyện cũng đã như vậy, chẳng lẽ còn muốn đổi sao?
Nếu như lại đổi, Tống Hàm Quân nhất định sẽ nói cô.
"Có nhớ anh hay không?" Nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, Cung Hình Dực không nhịn được ôm cô chặt thêm một chút.
"Xuống lầu đi! Kỳ Kỳ nhất định chờ đến sốt ruột rồi !" Cô cũng không muốn lúc đi xuống, lại nhìn thấy ánh mắt Kỳ Kỳ như lúc nãy.
Nói thật ra, có hơi doạ người.
"Theo anh một lúc cũng không được sao?" Cung Hình Dực mới không để cho cô rời đi, mấy đêm này, trong đầu anh hiện lên đều là bộ dáng Tống Tâm Dao ở dưới người anh đêm đó.
"Nhưng Kỳ Kỳ. . . . . ." Cung Hình Dực thấy cô lại nói Kỳ Kỳ, liền cúi đầu, hôn lên môi của cô, không tiếp tục để cô nói thêm gì nữa.
"Đừng. . . . . ." Tống tâm Dao khước từ anh.
"Em không phải cũng muốn anh sao?" Môi Cung Hình Dực cũng không hề rời khỏi môi của cô, ở bờ môi cô nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà, hiện tại là ban ngày!" Tống Tâm Dao có chút khó xử.
"Ban ngày làm chuyện như vậy, dễ dàng mang thai bảo bảo hơn. Lúc em sinh Kỳ Kỳ, anh không thể ở bên cạnh em, chúng ta lại có thêm một baby nữa, được không?" Cung gia cho tới bây giờ, đều chỉ có một đứa bé, làm cho anh cảm thấy thật cô độc, nếu như có thể sinh nhiều hơn, cũng liền sinh nhiều hơn đi!
"Ghét, lúc sinh con sẽ rất đau đấy!" Nhớ tới khi sinh Kỳ Kỳ, cô đau đớn khoảng hai ngày hai đêm, cô thật sự không muốn lại đau một lần như thế nữa.
"Nhất hồi sinh, nhị hồi thục" (Một lần thì lạ, hai lần là quen), ba bốn lần nữa liền dễ dàng!" Tống Tâm Dao nghe anh nói xong mặt đã đỏ một mảng lớn.
"Anh còn muốn sinh mấy à?" Người đàn ông này, hình như không hiểu chuyện đó.
"Có thể sinh bao nhiêu, liền sinh bấy nhiêu, Cung gia chúng ta quá ít người, em xem, đã mười mấy đời, đều chỉ có một đứa bé trai, anh hi vọng chúng ta có thể sinh Kỳ Kỳ, lại sinh thêm một đứa con gái, sau lại sinh đứa con trai. Tiếp đến lại là con gái, sinh hẳn một ổ." Cung Hình Dực muốn sinh thật nhiều đứa bé, tinh lực của anh hoàn toàn đủ.
"Ah! Anh nghĩ em là heo mẹ sao!" Tống Tâm Dao bất mãn nhìn anh, cứ sinh nhiều như vậy, không phải heo mẹ, thì là cái gì a!
"Lúc nói lời này em nên suy nghĩ đến hậu quả, thật tốt suy nghĩ một chút!" Cung Hình Dực chặn ngang, bế cô lên, đi tới trên giường.
"Đừng đến, nếu không, đợi lát nữa em cùng anh trở về, buổi tối tiếp tục, được không?" Hiện tại, có thể kéo dài thời gian liền kéo dài, cô thật không muốn cùng anh ở trên giường lăn lộn.
Nếu mà như vậy, Kỳ Kỳ sẽ lại trách cô.
"Buổi tối đương nhiên là phải cùng anh trở về, ông nội nhớ em và Kỳ Kỳ rồi ! Nhưng mà bây giờ. . . . . ." Cung Hình Dực không nói thêm câu nào, liền hôn lên môi cô.
Cuối cùng, có thể nghĩ, Tống Tâm Dao chỉ có thể bị ăn thôi.
“Chỉ một lần thôi có được hay không? Nếu không Kỳ Kỳ lại trách em!" Đã làm một lần, anh sẽ không còn muốn nữa đi!
"Lại một lần nữa là được rồi!" Cung Hình Dực không đợi cô nói chuyện, chỉ làm cho cô có cơ hội rên rỉ.
Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao ngủ say trong ngực mình, cầm quần áo bên cạnh mặc lên, ở trên trán cô in xuống một nụ hôn, ra khỏi gian phòng, đi xuống lầu.
"Mẹ tôi đâu?" Kỳ Kỳ thấy anh đi xuống, nhưng không thấy Tống Tâm Dao, liền mở miệng hỏi.
|
Q.1 - Chương 49: Nơi đó không được "Mẹ con mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi rồi!" Cung Hình Dực vừa ngồi xuống, liền uống một hớp trà.
"Tôi muốn lên xem mẹ!" Kỳ Kỳ nói xong, liền chạy lên trên lầu.
Cung Hình Dực vội đi tới bên cạnh, ôm nó vào trong lòng, nói: "Kỳ Kỳ, mẹ vừa mới ngủ, để cho mẹ ngủ một lát, đợi chút nữa mẹ sẽ xuống. Ông cố nói nhớ Kỳ Kỳ rồi, để Kỳ Kỳ đến thăm ông cố, Kỳ Kỳ đi thay quần áo đi, chờ Kỳ Kỳ thay xong quần áo, mẹ sẽ tỉnh!"
"Thật?" Nó có chút không tin Cung Hình Dực.
"Cha lừa con làm gì?"
"Được rồi! Tôi tin tưởng ông một lần, lên phòng thay quần áo." Kỳ Kỳ từ trong ngực anh nhảy xuống, lần đầu tiên có cảm giác, ngực của anh có cảm giác rất an toàn.
Nhưng mà, nó không nên đem loại cảm giác an toàn này cất giữ trong lòng. Vẫn là mẹ tương đối an toàn hơn.
"Đừng quá phóng túng như vậy, Dao Dao sẽ không chịu nổi." Tống Hàm Quân liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, nhàn nhạt mở miệng.
"Lão già, chuyện của chúng nó, ông cũng đừng quản, bọn trẻ bây giờ đều như vậy, ông không suy nghĩ một chút xem chính ông lúc còn trẻ như thế nào, còn nói con rể ông." Triệu Tâm Nguyệt từ trong phòng bếp đi ra, nghe thấy Tống Hàm Quân nói, không nhịn được, lên tiếng.
Cung Hình Dực chỉ cười. Được rồi! Anh không thể không thừa nhận, cha mẹ vợ của anh tương đối phóng khoáng.
"Con lên lầu trước xem Dao Dao đã tỉnh chưa!" Cung Hình Dực cảm thấy bây giờ mình rời đi thì tốt hơn, không nên quấy rầy hai vợ chồng bọn họ.
"Bà xã, có phải bà còn nghĩ đến chuyện kia hay không hả?" Tống Hàm Quân để tờ báo trong tay xuống, đi tới bên cạnh Triệu Tâm Nguyệt.
"Chuyện gì?"
"Bắt đầu giả bộ ngu đúng không!" Tống Hàm Quân ôm lấy Triệu Tâm Nguyệt từ phía sau.
"Đừng làm rộn, ân. . . . . ." Còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng Triệu Tâm Nguyệt rên rỉ.
Cung Hình Dực đang lên cingx chỉ có thể lắc đầu một cái, hai người này cẩn thận một chút, Kỳ Kỳ đang ở trong phòng thay quần áo, đừng dạy hư con trai anh.
Đi vào trong phòng, Tống Tâm Dao vừa rời giường thay quần áo, thấy Cung Hình Dực đi vào, vội vàng kéo chăn qua trùm lên trên người mình.
"Làm sao anh đi vào lại không gõ cửa?" Tống Tâm Dao nhìn anh chằm chằm, mặc dù hai người đã xảy ra nhiều lần quan hệ, nhưng mà ở trước mặt anh cô vẫn không được tự nhiên.
"Trên người em toàn thân cao thấp, anh đều đã xem qua, còn có gì phải che sao!" Nghe anh nói như vậy, Tống Tâm Dao tức giận cầm gối đầu lên đánh vào người anh.
"Em muốn mưu sát chồng à?" Cung Hình Dực tiếp nhận gối đầu, đi tới bên giường, đưa tay cô vào trong ngực.
"Buông em ra! Em muốn mặc quần áo!"
"Anh giúp em!" Cung Hình Dực lần này thật không có làm chuyện gì, chỉ cầm quần áo bên cạnh lên, chăm chú giúp cô mặc vào, toàn bộ quá trình, Tống Tâm Dao đều đỏ mặt, không dám nhìn anh.
Thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Cung Hình Dực đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Tốt lắm! Nhanh đi tắm đi, cùng anh về nhà!" Cung Hình Dực kéo cô, đẩy cô đến cửa phòng tắm.
"Ừm!" Cô đáp một tiếng, liền đi vào.
Cuối cùng nhớ tới cái gì, lại chạy ra, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo, mới đi vào phòng tắm, trên người đều là mồ hôi, rất khó chịu, cô vẫn nên đi tắm thì hơn!
Kỳ Kỳ đứng ở cửa bên, nhìn hai người bọn họ, trước mặt người đàn ông này dường như mẹ sẽ xấu hổ.
Nó có nên nghe mẹ sống chung thật tốt cùng người đàn ông này hay không?
"Kỳ Kỳ, con tới đây từ bao giờ vậy?" Cung Hình Dực xoay người đã thấy Kỳ Kỳ đứng ở cửa.
"Vừa tới!" Kỳ Kỳ chạy vào, ngồi lên giường, kéo một bên ngăn kéo ra, không biết lấy ra cái gì bỏ vào trong túi xách của mình.
"Kỳ Kỳ, con lấy cái gì?" Cung Hình Dực không thấy rõ lắm, rốt cuộc nó lấy thứ gì bỏ vào trong túi, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì, là cho ông cố đấy!" Kỳ Kỳ chỉ cười, nếu như là lúc trước, nó có lẽ sẽ không để ý đến anh, nhưng mà vào lúc này, nó lại trả lời Cung Hình Dực.
Đối với chuyển biến như thế này, Cung Hình Dực thật vui mừng, ít nhất tình cảm giữa hai người bọn họ đã có thay đổi.
Nếu như có thể vẫn tiếp tục như vậy, quan hệ của bọn họ nhất định sẽ tốt lên!
Tống Tâm Dao tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, lại thấy Kỳ Kỳ cùng Cung Hình Dực đều đang ngồi chờ cô.
Mà ánh mắt của Kỳ Kỳ, hình như cũng không giống như trước kia chán ghét nhìn Cung Hình Dực.
"Xong chưa?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái.
"Có thể đi rồi!" Cô thay một bộ quần áo màu trắng, khiến da thịt trắng nõn của cô càng thêm nổi bật xinh đẹp .
"Thế nào?" Thấy Cung Hình Dực vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Tống Tâm Dao có chút không tự nhiên.
"Thật đẹp!" Anh vừa nói như thế, Tống Tâm Dao ngược lại có chút xấu hổ.
"Thật đẹp?" Cô có chút tò mò muốn biết.
Cung Hình Dực lại đột nhiên đi tới bên cạnh, ghé sát vào bên tai cô nói: "Thời điểm ở dưới người anh, thật rất đẹp!"
"Ghét!" Anh thật là, cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng. Cô vòng qua anh đi tới bên cạnh Kỳ Kỳ.
"Kỳ Kỳ, chúng ta đi, không cần để ý đến cha con nữa!" Dáng vẻ của cô, càng làm Cung Hình Dực thêm vui vẻ, khi hai người bọn họ vừa đi ra khỏi phòng, sau lưng liền nghe thấy tiếng Cung Hình Dực cười to.
"Mẹ, ông ấy mới vừa nói gì với mẹ vậy? Tại sao mẹ lại xấu hổ?" Kỳ Kỳ là một đứa trẻ rất hiếu kỳ, một lần nữa lại hỏi.
"Kỳ Kỳ, không có gì, chờ con trưởng thành, cũng không thể học cha con, thật rất xấu!" Cung Hình Dực khi thấy bộ dáng Tống Tâm Dao vừa tức vừa thẹn, thật rất vui vẻ.
"Con mới không cần ông ấy." Ông ấy là ông ấy, nó là nó, nó mới không cần học Cung Hình Dực.
"Ừ! Thật ngoan!" Tống Tâm Dao sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, lại thấy trong phòng khách không có lấy một bóng người.
"Ah. . . . . . Ông ngoại bà ngoại đâu?" Cũng không ở trong phòng khách, có thể chạy đi đâu chứ?
"Lúc con đi lên lầu, bọn họ vẫn còn ở trong phòng khách mà!" Kỳ Kỳ cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ vừa mới ở đây, thế nào mà mới qua một lúc đã không trông thấy bóng người rồi?
"Bảo bối, cha mẹ vợ đi làm chuyện đứng đắn rồi, chúng ta đi thôi!" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh cô, nếu như nói với cô chuyện kia, chắc hẳn cô gái nhỏ này lại đỏ mặt cho xem.
"Làm chuyện đứng đắn? Bọn họ có thể làm chuyện đứng đắn gì?"
"Bảo bối, em thật sự muốn biết?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh cô, hỏi.
"Ừ!"
"Kỳ Kỳ, con đứng ở chỗ này chờ cha mẹ. Đi theo anh!" Cung Hình Dực thính lực quá tốt, đã sớm nghe ra trong phòng nào có âm thanh rồi.
"Con cũng muốn đi!" Kỳ Kỳ cũng muốn đi xem, chuyện đứng đắn trong miệng bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì!
"Kỳ Kỳ, cấm trẻ nhỏ, con ở lại đây!" Anh cũng không muốn dạy hư con trai anh nha !
"Được rồi!" Kỳ Kỳ hình như đã hiểu ra chuyện gì .
|
Q.1 - Chương 50: Ngủ một ngày một đêm Kéo Tống Tâm Dao cùng đi đến cửa thư phòng.
"Tự em dựa vào cửa nghe đi!" Tống Tâm Dao thật sự đi đến cạnh cửa nghe ngóng.
"Ân. . . . . . Nơi đó. . . . . . Nơi đó không được. . . . . ." Âm thanh truyền ra từ bên trong khiến cho cô đỏ mặt.
"Ghét, làm sao anh không nói sớm hả!" Không ngờ, cha mẹ cô vẫn còn nhiều tinh lực như vậy.
"Anh đã nói là cấm trẻ nhỏ rồi mà, ai bảo em phản ứng trì độn như vậy. Chỉ là, buổi tối chúng ta cũng có thể đến thư phòng làm thử một chút." Cung Hình Dực đột nhiên dựa sát vào cô nói.
"Ai muốn làm với anh!" Tống Tâm Dao tức giận muốn đánh người, xoay người chạy ra ngoài, Cung Hình Dực chỉ cười, nhưng mà đề nghị này của anh buổi tối có thể thử xem.
Nhìn Tống Tâm Dao chạy đi, anh cũng đi theo ra ngoài, lại nhìn cửa thư phòng một cái, cha mẹ vợ thật đúng là một tấm gương tốt cho anh a!
*
Cung gia
Kỳ Kỳ mới vừa vào cửa, liền chạy đi tìm ông cố râu bạc. Cung Hình Dực lại đưa Tống Tâm Dao lên lầu.
"Làm sao vậy? Em muốn đi gặp ông nội, chào hỏi trước đã!" Thấy anh trực tiếp kéo cô lên lầu, Tống Tâm Dao có cảm giác không đúng, dù sao cũng phải lên tiếng chào hỏi Thiên Kích trước mới đúng, như thế này có chút không lễ phép.
"Hiện tại ông nội đang chơi cùng Kỳ Kỳ, chúng ta lên lầu trước, ông nội có thể hiểu được mà!" Dắt tay Tống Tâm Dao đi lên, anh cũng không đưa cô tới gian phòng của mình, mà là đi đến một phòng trên lầu ba .
Mới vừa tiến vào, Tống Tâm Dao liền bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, bởi vì đây không phải một phòng bình thường, mà là một phòng thay quần áo, bên trong tất cả đều là nữ trang.
"Đây là?" Cô không hiểu hỏi.
"Thích không?" Những bộ trang phục này, đều là anh tỉ mỉ chọn lựa cho cô.
"Cho em?" Tống Tâm Dao có chút nghi ngờ, nhiều quần áo như vậy, cho cô hết sao?
"Ừ!" Cung Hình Dực lại kéo tay cô, đi vào sâu bên trong, tất cả đều là quần áo trẻ con.
"Những thứ này là cho Kỳ Kỳ sao?" Cung Hình Dực lại gật đầu một cái.
"Lần trước anh hỏi quần áo của Kỳ Kỳ là vì muốn mua quần áo cho nó sao?" Cung Hình Dực lại lần nữa gật đầu.
"Vậy tại sao không để cho Kỳ Kỳ biết?"
"Anh muốn xem dáng vẻ cảm động của em!" Cung Hình Dực ôm hông, nhìn vẻ mặt của cô.
"Ghét, em có cái gì tốt mà nhìn." Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô cảm thấy thật kỳ lạ.
"Em rất xinh đẹp, nhìn mãi không chán, em nói xem phải làm thế nào? ’
"Vậy có phải nhìn một ngàn lần sẽ chán hay không?"
"Em thật đúng là chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, anh là thứ người như thế sao?"
"Em có chút nghi ngờ!" Tống Tâm Dao cảm thấy, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ chán ghét cô.
Mỹ nữ trong công ty anh nhiều như vậy, hơn nữa mọi người ai ai cũng đều rất xinh dẹp!
"Người phụ nữ này!" Cung Hình Dực phát hiện, anh quả thật không có biện pháp nào đối với cô.
"Đi xuống lầu, đừng để cho ông nội chờ!" Coi như cảm động hơn nữa vẫn phải đi gặp ông nội trước.
"Tốt lắm! Em đó! Trong lòng chỉ nhớ tới muốn gặp ông nội, nếu không đưa em đi gặp ông, em sẽ trách anh mất!" Cung Hình Dực bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, có lúc vẫn không hiểu rõ phong tình.
Sau khi cùng ông nội nói chuyện, ăn cơm tối xong, Kỳ Kỳ được ông nội dẫn ra ngoài chơi, Cung Hình Dực lại lôi kéo Tống Tâm Dao trở lại phòng, mà lần này, anh trực tiếp kéo cô vào thư phòng.
Điều này khiến cho Tống Tâm Dao có cảm giác không ổn.
Không phải anh nghĩ thật sự sẽ làm chuyện đó trong thư phòng chứ?
Nhưng mà, trong thư phòng ngay cả giường cũng không có, muốn làm ở đâu?
Ách. . . . . . Tại sao cô có thể nghĩ đến những thứ này?
"Em đi tìm Kỳ Kỳ chơi đây!" Nói xong, Tống Tâm Dao liền xoay người chạy ra ngoài.
"Muốn chạy sao?" Cung Hình Dực dùng tốc độ cực nhanh, ôm lấy thân thể của cô bên cạnh mình.
"Anh làm gì vậy?" Tống Tâm Dao có chút sợ.
"Em quên sao? Buổi trưa em cũng đã nói rồi, buổi tối sẽ cho anh!" Cung Hình Dực thổi khí nóng ở bên tai cô nói.
"Nhưng là, buổi trưa anh cũng đã làm rồi!" Tống Tâm Dao đỏ mặt cúi đầu, buổi trưa cô không nên nói như vậy.
"Vậy không đủ!"
"Ân. . . . . ." Anh thổi khí nóng bên tai cô, run rẩy rên rỉ ra tiếng.
"Đừng. . . . . ." Cảm thấy nụ hôn của anh dời đi hướng về phía cổ.
"Dao Dao. . . . . ." Âm thanh của anh lại một lần nữa khàn khàn, chuyển qua bên cạnh cô, để cho cô tựa vào cửa thư phòng.
Hai chân của anh xâm nhập vào trong hai chân cô, hôn lên chỗ mẫn cảm trên người cô.
"Ân. . . . . .Dực. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Cô cảm giác hai chân của mình đã bắt đầu run rẩy, sắp nhũn ra, nếu như không phải tay của anh đang ôm cô..., nhất định cô đã sớm ngã nhào trên đất rồi.
"Dao Dao. . . . . ." Nụ hôn của anh đi đến đâu, đều gọi tên của cô, đối với cô khát vọng của anh rốt cuộc lớn như thế nào? Chính anh cũng không biết, anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, hôn đủ, muốn đủ, nhưng mà anh phát hiện, hình như chính mình vĩnh viễn đều hôn không đủ, muốn không đủ.
Trên bàn, tất cả mọi thứ, đều bị đẩy xuống trên mặt đất, nửa người trên của Tống Tâm Dao ở trên bàn, nửa người dưới lại ở bên cạnh bàn.
"Ân. . . . . . Nha. . . . . ." Trong phòng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của Tống Tâm Dao , cùng âm thanh thở dốc của Cung Hình Dực.
Triền miên không dứt, Tống Tâm Dao cũng không biết, mình ngủ mê man bao nhiêu lần, lại tỉnh lại, khi tỉnh lại, phát hiện anh vẫn nằm ở trên người mình, mà cái đó của anh, vẫn còn đang ở trong cơ thể cô, thấy cô tỉnh lại, anh lại bắt đầu đòi hỏi.
"Ân. . . . . .Dực. . . . . . Không cần, không cần! Em. . . . . . Em không. . . . . . không chịu nổi!" Tống Tâm Dao cảm giác mình muốn chết, nhưng mỗi lần tỉnh lại, lại phát hiện trong cơ thể của mình, vẫn có một đốm lửa, cần anh tới giúp cô dập tắt.
"Lại một lần nữa là tốt rồi! Lại một lần nữa là tốt rồi. . . . . ." Những lời này, không biết cô đã nghe bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn như cũ không buông tha cô.
Cho đến lúc cô ngất đi, chuyện gì đã xảy ra, cô cũng không biết.
Khi Tống Tâm Dao tỉnh lại lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối om om một mảnh.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Cung Hình Dực thấy cô tỉnh lại, lấy thức ăn vừa mới vừa chuẩn bị xong đưa đến.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô có cảm giác, mình đã ngủ thật lâu.
"Đã ba giờ hơn! Ăn no rồi ngủ tiếp đi!" Trên người Cung Hình Dực, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hiển nhiên là mới vừa tắm rửa qua.
"Kỳ Kỳ đâu?"
"Ngủ cùng ông nội, em ăn đi! Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em." Anh thật sự làm cô mệt muốn chết rồi, trên người còn lưu lại rất nhiều vết hôn của anh ngày hôm qua, mà cô đã ngủ một ngày một đêm.
"Tốt!" Cuối cùng cô cũng an tâm, ít nhất anh không có cưỡng bức cô một lần nữa, thấy thức ăn bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình thật sự rất đói.
|
Q.1 - Chương 51: Sinh con tiếp Vội vàng cầm bát mì bên cạnh lên, ăn như hổ đói.
"Ăn chậm một chút, không ai giành với em đâu!" Cung Hình Dực tựa vào cửa phòng, nhìn tướng ăn của cô, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mà anh biết cô quả thực đang rất đói bụng.
Đêm qua muốn cô cả đêm, trời hửng sáng cô ngất đi, anh mới thả cô ra. Mà cô lại ngủ một ngày một đêm, mới vừa tỉnh lại.
"Đều tại anh làm hại!" Nếu như không phải là tại anh, cô có thể đói đến thế này sao?
"Được, đều là anh làm hại, ăn đi! Ăn xong rồi tắm rửa, ngủ tiếp một lát, chúng ta chuẩn bị đến khách sạn."
"Đến khách sạn? Làm cái gì?" Không phải là ngày mai sao, thế nào trời mới sáng lại phải chuẩn bị vậy?
"Ngày mai, chúng ta đính hôn a! Em không quên chứ!" Nhìn cô gái này, có lẽ quả thự đã quên.
"Không phải ngày mai sao?" Cô không có nhớ lầm đi!
"Là ngày mai!" Xem ra, cô ngủ đến ngu luôn rồi!
"Em ngủ bao lâu?"
"Em đã ngủ một ngày một đêm rồi, hiện tại đã là ngày mai rồi!" Cô gái ngốc này, thật đúng là ngủ nhiều đến ngu luôn rồi.
"Cái gì?" Tống Tâm Dao lớn tiếng kinh hô.
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Nghe thấy câu nói này, thiếu chút nữa cô bị sặc chết.
"Em đó! Bảo em ăn chậm một chút không nghe, hiện tại đã thấy nghẹn chưa!" Mới vừa bảo cô ăn chậm một chút, hiện tại xem đi, thật đúng là bị nghẹn mà.
"Làm sao anh không gọi em?" Cứ để cho cô ngủ như chết vậy sao?
Nhất định là sẽ gây ấn tượng xấu với ông nội.
"Thấy em đang ngủ say, không nỡ đánh thức em dậy a! Không có việc gì đâu..., ăn đi! Ăn xong, thì đi tắm đi! Là anh khiến em mệt muốn chết rồi, cho nên em mới ngủ lâu như vậy." Ban ngày, Kỳ Kỳ vẫn náo loạn, muốn lên lâu tìm Tống Tâm Dao, nếu không phải có ông nội nói Tống Tâm Dao mệt mỏi, đang ngủ để Kỳ Kỳ không đi lên quấy rầy nàng, nếu không nó đã sớm đi lên rồi.
"Em ngủ như vậy, nhất định sẽ gây ấn tượng xấu với ông nội." Cô có chút nản chí, vốn là muốn cho ông nội một ấn tượng tốt, lại xảy ra chuyện như vậy.
"Đứa ngốc, ông nội biết chúng ta đang cố gắng sinh thêm cho ông một đứa cháu nữa, ông vui vẻ còn không kịp, làm sao lại trách em chứ?" Tống Tâm Dao cầm bát để lên trên mặt tủ bên cạnh.
"Ai muốn sinh con cho anh!" Cô mới không cần sinh nữa, lúc sinh Kỳ Kỳ, thật rất đau, đến bây giờ nggix lại cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng nha!
"Không sinh con cho anh, vậy em định sinh con cho ai?" Cung Hình Dực đột nhiên nhào xuống, đem Tống Tâm Dao đặt ở dưới thân, người phụ nữ này, rất thích khiêu chiến cực hạn của anh.
"Đứng dậy! Em muốn đi tắm." Trên người đều là mùi mồ hôi, thật khó chịu.
"Không dậy, em nói, có phải em không muốn sinh thêm con cho anh hay không?" Cung Hình Dực giống như đứa bé đang giận dỗi, không muốn dậy.
"Đứng lên rồi nói!" Cảm giác bị anh đè lên, mặc dù không đau, nhưng mà cũng không thoải mái lắm.
"Không dậy! Nói mau!"
"Em không muốn sinh nữa, khi sinh Kỳ Kỳ, em đau đến hai ngày!"
"Không được, lúc ấy anh không có ở bên cạnh em, cho nên em sẽ đau, về sau, khi em sinh con, anh sẽ ở bên cạnh em, em cũng sẽ không đau nữa!" Cung Hình Dực vẫn không đứng lên, hơn nữa anh. . . . . .
"Được rồi! Em sinh cho anh, nhưng mà bây giờ anh phải đứng lên trước đã!" Hiện tại, cô cũng chỉ có thể đồng ý trước, hơn nữa không phải cô nói sinh là có thể sinh, điều này cũng phải dựa vào ý trời.
"Như vậy, bây giờ chúng ta liền bắt đầu vận động tạo người đi!" Nói xong Cung Hình Dực kéo chăn chùm lên hai người.
"Ghét, anh lưu manh!"
"Dĩ nhiên, bây giờ bắt đầu vận động tạo người!"
"Ghét, em không muốn sinh cho anh!"
"Không sinh cũng không được rồi, bây giờ bắt đầu kế hoạch tạo người của chúng ta!"
"A. . . . . . Anh...anh nhẹ một chút. . . . . ."
"Ân. . . . . . Oh. . . . . . Nơi. . . . . . Nơi đó. . . . . . Không thể hôn. . . . . ."
"Ân. . . . . . A. . . . . ."
Phía dưới chăn, vừa mới bắt đầu nói chuyện đã biến thành rên rỉ. . . . . .
Vận động tạo người của bọn họ, bắt đầu. . . . . .
*
Từ sáng sớm , Tống Tâm Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm Cung Hình Dực, tên đàn ông đáng chết này , sớm muộn cũng sẽ có một ngày chết ở trên giường.
Đáng chết, lại dám làm như vậy.
Nói hay lắm, đã nói không làm mà vẫn cứ tiếp tục!
Thật là hận chết anh.
"Mẹ, mẹ là heo sao? Thế nào nói ngủ liền ngủ cả một ngày!" Kỳ Kỳ cùng Cung Thiên Kích từ trên lầu đi xuống, thấy Tống Tâm Dao đang tứ giận, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Cung Hình Dực.
"Kỳ Kỳ, mẹ mệt muốn chết rồi, nếu như mẹ là heo, vậy con là cái gì?" Thấy Tống Tâm Dao còn tức giận nhìn mình chằm chằm, Cung Hình Dực mở miệng nói.
"Anh câm miệng lại cho em." Hiện tại Tống Tâm Dao, không muốn nghe nhất chính là giọng nói của Cung Hình Dực.
"Mẹ, ông ấy chọc giận mẹ sao?" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, mắt tinh nhìn thấy những dấu ô mai trên cổ Tống Tâm Dao.
"Mẹ, đây là cái gì?" Kỳ Kỳ chỉ vào vết hôn trên cổ Tống Tâm Dao , không hiểu hỏi, hai ngày trước còn không thấy, hôm nay thế nào lại nhiều như vậy.
"Xem ra Hình Dực đang liều mạng làm vận động tạo người a!" Cung Thiên Kích mỉm cười nhìn hai người, xem ra là Cung Hình Dực có vẻ quá đang rồi, cho nên mới chọc giận Tống Tâm Dao.
"Ông nội, Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
"Mẹ, cái gì là vận động tạo người vậy?" Kỳ Kỳ nghe không hiểu gì cả, tại sao câu cuối cùng bọn họ nói lại kỳ quái như thế, khiến cho nó nghe không hiểu.
"Kỳ Kỳ, chờ con trưởng thành sẽ biết, đi, ông cố dẫn con đi ăn điểm tâm." Hiện tại, vẫn nên cho bọn họ một chút thời gian giải quyết mọi chuyện đã.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tống Tâm Dao, Cung Hình Dực đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao ngồi xuống.
"Bảo bối, đừng tức giận mà!" Anh cũng biết mình có chút quá đáng, chỉ là buổi sáng lại muốn cô hai lần nữa thôi!
"Anh là tên lừa gạt, nói chỉ một lần, còn làm như vậy!" Thật là tức chết cô, tại sao anh có thể như vậy, coi như anh không mệt mỏi, cô cũng sẽ mệt mỏi a!
Làm cho cô mệt chết đi được, mà anh lại còn tinh thần sáng láng, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
"Tốt lắm, đừng tức giận nữa, anh thật sự biết anh sai rồi, nếu như rm vẫn không vui vậy thì cứ đánh anh đi. Cứ tiếp tục tức giận như vậy, sẽ mau già đó, đừng quên, hôm nay em là nhân vật chính a! Nếu như tức giận nhíu mày, để ký giả chụp được, ngày mai lên báo sẽ không tốt!" Cung Hình Dực coi như là có ý tốt khuyên bảo, chỉ muốn làm cho cô bớt giận.
"Anh còn nói!" Tống Tâm Dao cảm thấy, có có tức giận nữa thì như thế nào? Chuyện cũng đã xảy ra, coi như cô có tức giân, cũng không thể tốt hơn!
Bị chọc giận như vậy, có phải là càng không đáng giá hay không?
"Em đi ăn điểm tâm!" Nói xong liền đứng dậy đi tới phòng ăn, Cung Hình Dực nhìn ra được, cô đã bớt giận rồi.
Có lúc, phụ nữ hay là muốn la hét , không dụ dỗ không thể được. Xem xem, hiện tại không phải tốt hơn nhiều sao?
|
.1 - Chương 52: Thiệp mời Lôi thị
Lôi Vũ Minh mới vừa nhận được thiệp mời của Cung Hình Dực, vừa mở ra nhìn, anh chỉ cảm thấy trong tim hung hăng đau đớn, tấm hình kia đâm vào trong tim anh thật sâu, tại sao lại tới nhanh như vậy?
Anh cho là, cách ngày bọn họ đính hôn, nhất định phải qua một khoảng thời gian nữa, anh muốn mượn khoảng thời gian đó, đối xử thật tốt với Tống Tâm Dao, có lẽ cô có thể hiểu được tình cảm của anh. Nhưng mà anh sai lầm rồi, anh nên hành động sớm hơn, có lẽ như vậy anh sẽ không phải nhận thiệp mời của bọn họ rồi.
Chỉ là cũng thật kỳ quái, rõ ràng hôm nay là tiệc đính hôn của bọn họ, tại sao đến hôm nay,thiệp mới đưa đến tay anh, là có người cố ý làm như vậy? Hay là hôm nay Cung Hình Dực mới nhớ tới việc đưa thiệp mời cho anh?
Hay là anh ta cố ý làm như vậy, để cho anh không xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn?
Thật ra thì căn bản anh cũng không muốn đi, nhìn cô gái mình yêu mến, ở trong lòng một người đàn ông khác, nhìn cô đeo lên chiếc nhẫn thuộc về cô và người đàn ông đó, trở thành vợ chưa cưới của người khác sao?
Nhưng mà anh không đi, ai có thể đi thay anh đây? Dạ Đình hai ngày nay lại phải đi châu Âu công tác, hiện tại muốn cậu ấy lập tức trở về cũng không thể được!
Để Quách Y Y đi sao? Nhưng mà cô ấy với Tống Tâm Dao lại là chị em tốt, cũng không thể nào không đi. Tìm cô cũng không thích hợp, trong công ty, cũng không có người thích hợp.
Thật sự anh phải đi sao? Thôi, xem ra cũng chỉ có thể như vậy!
Cầm quà tặng thư ký mới vừa chuẩn bị xong cho anh lên, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, anh định giải quyết xong công việc trước rồi mới đi.
"A lô, bác trai. . . . . ." Lúc này điện thoại của anh lại vang lên, lấy ra nhìn, là Tống Hàm Quân gọi.
"Vũ Minh à! Hôm nay Dao Dao đính hôn, cháu cũng không thể đến trễ nha!" Nhưng không nghĩ tới, Tống Hàm Quân sẽ đích thân gọi điện thoại cho anh, nếu như là Tống Tâm Dao gọi tới có lẽ anh sẽ lựa chọn không nhận cuộc gọi này! Bây giờ xem xét lại, có lẽ Tống Tâm Dao đã hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng về bữa tiệc đính hôn của cô rồi!
"Được ạ! Cháu sẽ đến đúng giờ." Hai người lại nói chuyện thêm một lúc nữa mới cúp điện thoại, cũng không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
*
Cao Cầm Nhã nhìn thiệp mời trong tay, thật muốn vứt nó đi, nhưng mà, suy nghĩ một chút làm như vậy cũng không được. Cung Hình Dực nếu đã phát thiệp mời cho cô, chỉ là muốn để cho cô thấy, bây giờ anh hạnh phúc như thế nào, nhưng anh sẽ không thể nào được như vậy.
Bởi vì cô sẽ không thể để cho bọn họ kết hôn được, cô cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, chỉ chờ Tống Tâm Dao cùng Cung Hình Dực rơi vào lưới thôi. Hiện tại, cô chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ đợi thời cơ tới.
Đính hôn thì thế nào? Đính hôn xong còn có thể thoái hôn, sau khi kết hôn, cũng có thể ly hôn. Cô cũng không tin, hai người bọn họ có thể đi đến đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm. Hiện tại có mấy đôi vợ chồng thật sự có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ?
Giống như Lưu Phỉ Phỉ cùng Cao Hùng, đó không phải là ví dụ tốt nhất sao? Giống như mẹ của cô cùng Cao Hùng, lại càng là ví dụ tốt hơn nữa. Hai người bọn họ yêu nhau như vậy, đến cuối cùng kết cục như thế nào?
Mẹ của cô bị Lưu Phỉ Phỉ hại chết, mà Lưu Phỉ Phỉ lại thay thế vị trí của mẹ cô, khiến cô hai mươi mấy năm nay cũng không biết mẹ của mình là bị bà ta hại chết. Nếu như không biết sự thật, có lẽ cô sẽ gọi bà ta là mẹ cả đời.
Nhưng, hiện tại không thể, cô muốn người nào đã từng tổn thương cô cũng phải trả giá thật lớn. Cô tuyệt đối sẽ biến bữa tiệc đính hôn của Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao trở thành bữa tiệc đính hôn buồn cười nhất ở O thị, khiến Tống Tâm Dao trở thành người phụ nữ bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Đến lúc đó, cô muốn nhìn xem, Cung Hình Dực vẫn nguyện ý cùng người phụ nữ như vậy kết hôn sao? Nguyện ý để người phụ nữ đó tiến vào nhà họ Cung sao?
"Tiểu Nhã, đây là?" Cao Hùng mới từ trong thư phòng đi ra, thấy thiệp mời trong tay Cao Cầm Nhã, có chút ngạc nhiên, là ai đưa thiệp mời tới đây?
"Là thiệp mời đính hôn của Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao."
"A! Con có muốn đi không?" Cao Hùng cũng không rõ Cao Cầm Nhã nghĩ gì, nhưng mà ông hi vọng cô có thể không đi.
"Đi, làm sao lại không đi? Con đã sắp xếp một màn kịch hay, đến ngày đó sẽ trình diễn thật tốt." Cao Cầm Nhã cười lạnh, muốn cô để cho hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng, không có chuyện gì xảy ra mà đính hôn sao. Nằm mơ đi!
"Tiểu Nhã, chớ làm chuyện gì quá mức, dù sao quyền thế của Cung gia cũng không thể coi thường." Cao Hùng vẫn tương đối sợ gia thế của Cung Hình Dực. Nếu như Cung Hình Dực ra tay, ngay cả công ty của ông cũng không thể nào giữ được. Nhớ tới hơn hai mươi năm trước, công ty suýt chút nữa bị Lưu Phỉ Phỉ hại đến phá sản, ông đã trải qua một lần sợ hãi rồi, lần đó, ông mấy ngày mấy đêm đều không ăn được ngủ được.
Ông cũng không hy vọng lại có chuyện xảy ra như vậy nữa, nếu quả thật xảy ra chuyện gì ông thật không biết, phải làm sao bây giờ.
"Yên tâm, con chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút, để cho bọn họ biết, Cao Cầm Nhã con không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy. Lần trước Hoắc Huyền Lôi giúp bọn họ, lần này con sẽ không để cho bất luận kẻ nào giúp hết." Cao Cầm Nhã cười lạnh, lần này ai cũng không giúp được bọn họ, để xem bọn họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
"Con định làm gì?" Cao Hùng rất muốn biết cô rốt cuộc muốn làm cái gì, tránh cho đến lúc đó tim của ông không chịu nổi.
"Cha, cha cứ chờ xem kịch vui đi! Con sẽ không để cho bất kỳ người nào biết chuyện này là do con sắp xếp!" Cao Cầm Nhã cười lạnh, Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao hai người hãy chờ xem! Tôi sẽ không để cho hai người thoải mái đâu.
Ban đầu bọn họ tổn thương cô như thế nào, hiện tại cô phải trả lại cho bọn họ, hơn nữa còn phải hoàn trả gấp bội, để cho bọn họ nếm thử cảm thụ của cô lúc đó, để cho bọn họ cũng được thử cảm giác bị người khác tổn thương là như thế nào.
"Ai! Tùy con vậy! Cha đi thay quần áo, cùng con đến tiệc đính hôn của bọn họ." ông muốn khuyên cũng không thể khuyên được! Chỉ cần con gái không làm ra chuyện gì quá đáng, vậy thì tốt rồi!
Hoặc là có thể nói, ông đã sủng ái con gái quá mức. Nhưng mà, ông và Triệu Tâm Dương chỉ có một đứa con gái là nó, mà Triệu Tâm Dương chết sớm như vậy, giao cho ông đứa con gái này, không phải là hi vọng ông có thể chăm sóc tốt cho nó sao?
|