Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi
|
|
Q.1 - Chương 53: Bữa tiệc đính hôn có thành công hay không Cung Hình Dực đưa Tống Tâm Dao cùng Kỳ Kỳ đi tới một spa cao cấp đã có hẹn trước, để trang điểm và chuẩn bị lễ phục cho họ. Còn anh thì ngồi vào trên ghế salon, anh chỉ cần thay âu phục là đủ rồi.
Tống Tâm Dao bị đưa lên tầng hai của spa, phục vụ giúp cô tắm toàn thân bằng sữa tươi, đối với làn da cực tốt của, cũng có phần hâm mộ.
Chăm sóc da xong, họ đưa cô đến phòng trang điểm ở tầng ba, giúp cô hóa trang xong sau đó mới đưa bộ lễ phục mà Cung Hình Dực đã đặt cho cô thay.
Khi thấy vết hôn trên người cô, thợ trang điểm cũng hiểu, chỉ khẽ cười một tiếng, lấy phấn xóa bớt dấu hôn kia. Hóa trang, làm tóc xong, cô mới đi xuống lầu.
Khi cô xuất hiện trước mặt Kỳ Kỳ và Cung Hình Dực, hai người bọn họ thiếu chút nữa cũng không nhận ra cô, lễ phục màu đỏ tưởi, càng tăng thêm không khí vui mừng, mặc dù có vết hôn nhưng mà đã đánh lên chút phấn, hoàn toàn không nhận ra.
Hơn nữa da cô vốn trắng nõn, phối hợp với lễ phục màu đỏ tươi, lại càng thêm phong vị, rất đẹp mắt.
"Mẹ, thật là xinh đẹp!" Kỳ Kỳ mặc một bộ giả tây trang, khi nhìn thấy Tống Tâm Dao cũng không thể nhận ra.
"Có phải rất quái lạ hay không?" Cô cảm giác là lạ ở chỗ nào.
"Không đâu, mẹ, bây giờ mẹ thật giống phụ nữ."
"Tiểu tử thúi, trước kia mẹ con không giống phụ nữ sao?" Tiểu tử này, tại sao có thể nói cô như vậy?
"Mẹ, con chưa từng nói như vậy, là mẹ tự nói đấy!" Tống Tâm Dao nhìn nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, tức giận muốn đi qua đánh nó.
"Tiểu tử thúi, con muốn chết a!" Nói xong, Tống Tâm Dao liền đuổi theo Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ chạy tới trốn sau lưng Cung Hình Dực, hướng về phía Tống Tâm Dao làm mặt quỷ.
"Tốt lắm, đừng làm rộn, cẩn thận ngã đó!" Cung Hình Dực kéo cô vào trong ngực, hai mẹ con bọn họ có lúc thật giống như hai đứa bé chưa trưởng thành.
"Tiểu tử thúi, nếu như không phải cha nói giúp con, mẹ sẽ đánh mông con, lại dám nói mẹ như vậy." Tống Tâm Dao càng ngày càng không có biện pháp với nó.
"Mẹ, mẹ không nỡ đánh con nha!" Kỳ Kỳ hiểu rất rõ mẹ mình.
"Tiểu tử, con nói lại lần nữa."
"Tốt lắm, tốt lắm! Đừng náo loạn nữa, xe tới rồi !" Nếu vẫn không đi, hai người bọn họ thật sự có thể sẽ đến muộn.
Kỳ Kỳ lè lưỡi với Tống Tâm Dao, sau đó chạy vào trong xe đang đậu ngoài cửa. Nhưng mà Kỳ Kỳ mới vừa ngồi vào trong xe đã chạy đi thật nhanh.
Lúc này, Cung Hình Dực mới phát hiện có gì đó không đúng.
"Chú, cha mẹ cháu còn chưa lên xe mà." Kỳ Kỳ còn chưa ngồi vững, xe làm sao đã chạy rồi?
"Tiểu bảo bối, mẹ cháu sẽ không lên xe!" Người phụ nữ ngồi đằng trước cười lạnh, thật không dễ dàng, cuối cùng cũng bắt được tên tiểu quỷ này.
"Cô là ai?" Kỳ Kỳ nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, người phụ nữ này, rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt nó?
"Cô? Cô là người tốt, dẫn cháu đến nơi khác chơi!" Tuyệt đối không ai ngờ rằng, người này lại là chị Thu.
"Cô muốn như thế nào?" Kỳ Kỳ phòng bị nhìn người phụ nữ trước mặt, rốt cuộc cô ta muốn thế nào?
"Cô không muốn như thế nào, chẳng qua là cô muốn mẹ của bảo bối rời khỏi Cung Hình Dực!" Cô không có ý định gì khác, chỉ trông cậy vào việc này khiến Tống Tâm Dao rời khỏi Cung Hình Dực, hy vọng Cung Hình Dực có thể thấy sự tồn tại cùng cố gắng của cô.
Cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tại sao anh không phát hiện ra cô có dụng tâm đối với anh?
Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới thấy tấm lòng của cô?
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không hề hay biết sao?
"Cô cho là có khả năng sao?" Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy cô ta thật buồn cười.
"Mạng của mày ở trên tay tao, mày nói mẹ mày rất yêu thương mày, chẳng lẽ vẫn ở cúng với Cung Hình Dực sao?" Cô đã điều tra rõ ràng, Tống Tâm Dao quan tâm nhất chính là đứa bé này, thế nên cô ấy nhất định sẽ chọn Kỳ Kỳ mà không cần Cung Hình Dực.
Cô không muốn bất luận kẻ nào lấy được Cung Hình Dực, ban đầu, khi nhìn thấy Cao Cầm Nhã đi chung với Cung Hình Dực, cô nhận ra, Cung Hình Dực cũng không có tình cảm đối với Cao Cầm Nhã.
Cho nên, cô mới không xuống tay với Cao Cầm Nhã, cô cho là sau khi bọn họ giải trừ hôn ước, Cung Hình Dực sẽ để ý đến sự tồn tại của cô, chỉ là thế nào cô cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy anh đã muốn sống chung với người phụ nữ tên Tống Tâm Dao này.
Hơn nữa anh còn đưa cô ta tới Tử Mị, cô càng không nghĩ tới, Cung Hình Dực và người phụ nữ đó đã có một đứa con.
Đứa bé này rất giống Cung Hình Dực, khiến cho cô càng thêm lo lắng, Cung Hình Dực sẽ thật sự kết hôn cùng với cô ta.
Cho đến ngày hôm đó, Cao Cầm Nhã đưa theo một người đến, nói Tống Tâm Dao là chủ mưu bỏ thuốc Cung Hình Dực năm đó, cô mới nổi lên lòng riêng, làm giả chứng cớ, khiến Cung Hình Dực nghĩ chuyện đó thật sự là Tống Tâm Dao làm.
Nhưng mà thế nào cũng không nghĩ tới, Cung Hình Dực vẫn muốn đính hôn với cô ta. Ngày hôm trước, thiệp mời mới đến tay cô, mà cô lại là người cuối cùng biết chuyện hôm nay bọn họ sẽ đính hôn.
Đánh ngất tài xế, tự mình tới đón bọn họ, hoàn hảo giống như trong kế hoạch của cô, là Tống Tử Kỳ vào trong xe trước.
Chỉ cần nó ngồi vào trong xe trước, như vậy tất cả đều dễ dàng. Nếu như là Cung Hình Dực ngồi trước vào bên trong xe trước, cô hoàn toàn có thể nói là, ở trên đường gặp được tài xế của anh, mà thân thể tài xế lại không thoải mái, cho nên cô mới thay tài xế đến đón bọn họ.
Cô đã nghĩ kỹ lý do, phải đối phó với bọn họ như thế nào.
Nhưng mà nếu như là Tống Tâm Dao đi vào trước, kế hoạch của cô là như thế nào?
Cô lại chưa từng nghĩ qua, nhưng mà hiện tại, cô không cần phải lo lắng nữa, bởi vì không có gì đáng lo lắng nữa rồi, lên xe trước chính là Tống Tử kỳ.
"Cô không cảm thấy cô nói rất buồn cười sao? Mạng của tôi ở trên tay tôi, cô lại nói ở trên tay cô, cô cho là, nó thật sự ở trên tay cô sao?" Chị Thu bị khí thế của Kỳ Kỳ hù dọa, tên tiểu quỷ này ngay cả khí thế cũng giống Cung Hình Dực.
Bọn họ thật không hổ là cha con, vẻ mặt tức giận này cực kỳ giống Cung Hình Dực.
"Vậy chúng ta liền thử một chút xem sao!" Ánh mắt của nó, khiến cho cô có chút mất hồn, nhưng mà hiện tại, cô muốn quay đầu lại cũng không thể.
Chuông điện thoại vang lên, chị Thu hoảng sợ nhảy dựng lên.
"A lô, Mị, hôm nay không phải ngày anh đính hôn sao? Thế nào lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy?" Cô vẫn không thể để cho Cung Hình Dực biết, là cô bắt cóc Kỳ Kỳ.
"Ông già, con trai của ông bị người phụ nữ đáng chết này bắt lại, ông còn nói nhảm gì với bà ta vậy?" Kỳ Kỳ nghe thấy người gọi điện chính là Cung Hình Dực liền lớn tiếng hô.
|
Q.1 - Chương 54: Tiểu quỷ, câm miệng cho tao "Đáng chết, tiểu quỷ, mày câm miệng lại cho tao." Nhưng mà Cung Hình Dực ở bên kia đầu điện thoại đã nghe thấy giọng nói của Kỳ Kỳ.
"Chị Thu, là cô bắt Kỳ Kỳ đi?" Thanh âm của Cung Hình Dực đã trở nên cực kỳ âm trầm.
"Không sai, là tôi dẫn nó đi!" Chị Thu thấy chuyện đã bị Cung Hình Dực biết, liền nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ.
"Bà trừng tôi làm gì? Tôi chỉ muốn cho cha biết, hiện tại tôi ở đâu mà thôi. Oa. . . . . . Nơi này phong cảnh không tệ a! Không phải là phố bán rượu sao?" Kỳ Kỳ vui vẻ nói xong, chị Thu tỷ mới vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Tiểu quỷ này rất thông minh, hơn nữa rất bình tĩnh, dưới tình huống như thế này, vẫn còn có tâm tình ngắm phong cảnh, thì ra là nó muốn cho Cung Hình Dực biết hiện tại nó đang ở đâu.
"Tới biệt thự của tôi đi!" Hiện tại không thể đến Tử Mị, Cung Hình Dực nhất định có thể tìm đến đó, bây giờ đến biệt thự của cô vẫn tương đối an toàn hơn.
*
"Dực, như thế nào? Kỳ Kỳ sẽ không có chuyện gì chứ? Cô ấy có thể làm ra chuyện gì đó với Kỳ Kỳ hay không?" Khi Kỳ Kỳ bị bắt đi, cả người cô cũng ngơ ngẩn, khi phản ứng kịp, chỉ biết khóc, ngã gục trong ngực Cung Hình Dực.
“Em yên tâm, không có việc gì! Hiện tại anh đến phố bán rượu xem một chút! Em về nhà chờ anh!" Nếu cô ta đưa Kỳ Kỳ tới phố bán rượu, chắc hẳn là cô ta muốn mang Kỳ Kỳ đến Tử Mị rồi.
Anh nên đến quán bar đó xem xem có phải chị Thu đưa Kỳ Kỳ tới đó hay không.
"Không, em muốn đi theo anh!" Nếu như không đi, cô thật sự không yên tâm.
"Em phải đi theo anh, một bước cũng không được rời, biết không?" Hiện tại Cung Hình Dực lo lắng nhất, ngoài Kỳ Kỳ ra chính là Tống Tâm Dao không chống đỡ nổi.
"Được!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, cô sẽ đi theo anh, sẽ không để Kỳ Kỳ xảy ra chuyện gì.
"Đi thôi!" Cung Hình Dực đưa Tống Tâm Dao tới nhà để xe, lái xe của mình. Hôm nay, anh không nên để tài xế tới đón . Nếu như không để tài xế tới đón, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Ngồi ở trong xe, Cung Hình Dực lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dạ Thiên.
"Dạ Thiên, Kỳ Kỳ bị chị Thu mang đi, bây giờ cậu tới biệt thự của cô ấy xem xem cô ấy có đưa Kỳ Kỳ tới đó hay không, dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi biết tin tức!" Dạ Thiên đáp hai tiếng, Cung Hình Dực liền cúp điện thoại, lái xe chạy tới quán bar.
Đi tới Tử Mị, Cung Hình Dực kéo tay Tống Tâm Dao, tìm từng gian từng gian một. Ngay cả phòng dưới tầng hầm cũng tìm, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Kỳ Kỳ.
Trong quán bar không có một bóng người, ngay cả người bán rượu cũng không thấy.
"Cô ấy sẽ đưa Kỳ Kỳ đi đâu?" Tống Tâm Dao lo lắng gần chết, người phụ nữ kia có thể làm ra chuyện gì đối với Kỳ Kỳ hay không? Nếu như Kỳ Kỳ bị một chút thương tổn nào, cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể ở đây đợi tin tức của Dạ Thiên!" Anh tin tưởng Dạ Thiên có thể tìm được vị trí của Kỳ Kỳ bằng tốc độ nhanh nhất.
"Nhưng mà, phải chờ tới khi nào đây? Hiện tại một phút em cũng không chờ được nữa!" Tống Tâm Dao nằm ở trong ngực Cung Hình Dực, nước mắt đã sớm làm cho lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô không thể nhìn được nữa. Nhưng mà hiện tại, cô căn bản cũng không có ý định để ý đến dung mạo của mình, trong đầu cô tất cả đều là bóng dáng Kỳ Kỳ.
"Dạ Thiên gọi tới!" Đang lúc anh đang an ủi cô, điện thoại di động tức thời vang lên.
"Là ở biệt thự tư nhân của cô ấy, đúng không?"
"Được, bây giờ tôi lập tức tới đó!" Cung Hình Dực đỡ Tống Tâm Dao dậy.
"Tìm được rồi phải không?" Cung Hình Dực gật đầu một cái, đạt một nụ hôn lên môi cô.: "Không cần lo lắng, không có việc gì!" Ôm hông cô ra khỏi quán bar.
Mà từ trong quán bar đi ra, xe của anh đã bị người ta tháo bánh ra rồi.
"Làm sao bây giờ?" Ban ngày, ở phố bán rượu, đừng nói là sửa xe, cho dù có đi 5km, cũng không có một chiếc xe nào.
"Nhanh lên xe!" Lôi Vũ Minh đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài quán bar.
"Là anh!" Cung Hình Dực không nghĩ tới, lại gặp phải Lôi Vũ Minh ở chỗ này, tại sao anh ta lại ở đây?
"Nhanh lên xe đi!" Lôi Vũ Minh vốn là đến tham gia bữa tiệc đính hôn của bọn họ, nhưng không nghĩ đến, trên đường tới khách sạn lại thấy Tống Tâm Dao khóc ngã ở trong ngực Cung Hình Dực, mà con của bọn họ Kỳ Kỳ thì không thấy bóng dáng ở đâu.
Anh cảm giác có chuyện gì xảy ra, liền đi theo tới đây. Khi tới đây, lại thấy có người len lén tháo tung bánh xe xủa Cung Hình Dực ra .
Anh nghĩ, khi bọn họ đi ra, nhất định sẽ rất gấp nên không hề rời đi.
"Cám ơn!" Tống Tâm Dao mặc cho cung hình cánh ôm, hiện tại chỉ có ở trong ngực anh, cô mới có thể an tâm một chút.
"xx khu biệt thự Hải Thiên." Nơi này là chỗ ở của cô ta, hiện tại Dạ Thiên đã ở đó, bọn họ bây giờ chỉ có thể mau mau chạy tới.
Mặc dù ngoài miệng anh luôn an ủi Tống Tâm Dao, thật ra thì chính anh cũng đang lo lắng gần chết. Ban đầu, anh thật không nên dễ dàng tha thứ cho chị Thu. Khi cô ta đưa cho anh tư liệu giả, anh nên hiểu, có thể sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Nhưng mà, vì nghĩ đến chuyện cô ta đã làm việc cho anh nhiều năm như vậy nên bỏ qua cho cô, nhưng ngàn vạn lần anh cũng không nghĩ đến cô ta sẽ xuống tay với Kỳ Kỳ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Vũ Minh càng Nhìn càng không hiểu.
"Kỳ Kỳ bị bắt cóc rồi, bây giờ đang ở biệt thự Hải Thiên, làm phiền anh lái nhanh một chút!" Thời gian bây giờ, đối với anh thật sự là quý báu, nếu như không mau chạy tới đó, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì đối với Kỳ Kỳ.
"Người nào làm?"
"Một nhân viên của tôi!" Cung Hình Dực ôm chặt Tống Tâm Dao trong ngực, phát hiện toàn thân của cô đều đang run rẩy.
"Dao Dao, không có việc gì, em không cần phải lo lắng, không có việc gì!" Cung Hình Dực ôm cô càng chặt hơn, hi vọng cô có thể không cần lo lắng như vậy, Dạ Thiên đã ở đó rồi, coi như chị Thu muốn làm tổn thương đến Kỳ Kỳ, Dạ Thiên cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
"Dực, anh nói cho em biết, Kỳ Kỳ không có việc gì, có phải không?" Cô thật sự rất sợ Kỳ Kỳ gặp chuyện không may, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng sợ hãi như vậy, nhưng mà hôm nay, cô thật sự không thể không sợ.
"Ừ, không có việc gì, Dạ Thiên đã ở đó, cậu ấy sẽ không để cho cô ta tổn thương Kỳ Kỳ đâu, em yên tâm, không có việc gì, có anh ở đây!" Cung Hình Dực biết cô lo lắng, cô sợ, mà anh làm sao lại không sợ hãi đây?
Nhưng hiện tại sợ căn bản không giải quyết được vấn đề, hiện tại chỉ có mau mau cứu ra Kỳ Kỳ, mới là quan trọng nhất.
|
Q.1 - Chương 55: Cô bé thần bí trong spa Trong phòng tối, Kỳ Kỳ bị trói trên một cây cột, miệng còn bị nhét vải trắng chặn lại.
"Chị Thu, chúng ta làm như vậy, nếu như Mị biết, thì phải làm thế nào?" Người đàn ông đang nói chuyện không phải là ai khác, chính là người bán rượu.
"Cậu sợ sao?" Thật sự cô cũng rất sợ, sợ sau khi Cung Hình Dực biết những chuyện này là cô làm sẽ không thể tha thứ cho cô. Nhưng mà cô cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Nếu như thành công, có lẽ Cung Hình Dực sẽ để ý đến sự tồn tại của cô, sẽ kết hôn với cô, nhưng nếu như là thất bại, vậy tất cả cũng chỉ có thể nói là do trời đã định trước.
Mặc cho số phận đi!
Vô luận kết quả có như thế nào, cô cũng đã đi bước đầu tiên, hiện tại muốn thay đổi, cũng rất khó.
"Đi theo chị Thu tỷ, cái gì tôi cũng không sợ!" Người bán rượu này đã đi theo chị Thu nhiều năm cũng đã sớm thành người của chị Thu. Chỉ cần cô muốn làm gì anh nhất định sẽ giúp, coi như cuối cùng anh vẫn không thể lấy được trái tim của cô. Nhưng anh cũng đã thỏa mãn.
"Có phải tôi đã làm khó cậu hay không? Tôi không nên gọi cậu theo tôi làm chuyện như vậy!" Chị Thu hiện tại mới phát hiện, căn bản mình cũng không thể đối xử với cậu ta như thế.
"Không có, đi theo chị Thu, dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không oán không hối." Lòng trung thành của anh ta, khiến Kỳ Kỳ cũng phải lắc đầu, người này thật khờ, bọn họ làm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ còn đường đi đến phòng giam mà thôi.
Hơn nữa người đàn ông này, yêu người phụ nữ gọi là chị Thu này như vậy, mà cô ta lại vẫn luôn yêu Cung Hình Dực.
Cha nó thật là một tên gieo họa, trêu chọc phụ nữ khắp nơi, hiện tại không biết đã trêu chọc bao nhiêu người rồi?
"Tiểu Tường, cám ơn cậu!" Chị Thu rất cảm tạ người bán rượu tên Tiểu Tường . Cho tới nay, luôn trung thành với cô.
"Chị Thu, giữa chúng ta, còn phải nói ơn với huệ sao? Cô vẫn còn phải khách khí với tôi sao?" Tiểu Tường cười cười.
"Tiểu quỷ, đói bụng không! Tao giúp mày tháo sợi dây ra, mày ngoan ngoãn ăn một chút gì đó đi, không náo loạn, được không?" Nhìn thời gian, cũng đã giữa buổi trưa rồi, nếu như không cho tên tiểu quỷ này ăn cơm, chắc hẳn nó sẽ đói bụng lắm, coi như bọn họ có bắt nó, vẫn nên để cho nó ăn cơm!
Kỳ Kỳ gật một cái, bị chặn miệng như vậy, thật sự rất khó chịu.
Tiểu Tường cười cười, đưa tay giúp nó bỏ khăn ở trong miệng ra, Kỳ Kỳ thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Trên vải có mùi thúi, thật là khó ngửi.
Tiểu Tường giúp nó cởi dây trói, nói thật ra tên tiểu quỷ này, thật sự rất đáng yêu, nhưng mà nó lại là con trai của Cung Hình Dực, mà chị Thu kể từ năm mười tám tuổi tiến vào Tử Mị, vẫn luôn vụng trộm yêu anh ta.
Yêu anh ta nhiều năm như vậy, nhưng anh ta lại không phát hiện. Thấy chị Thu vì chuyện này mà đau lòng, khổ sở, anh rất khó chịu. Anh thật hi vọng chị Thu có thể đem ý định đó đặt vào trên người anh, thế nhưng căn bản là không thể.
Nếu đã không thể, như vậy anh chỉ có thể giúp chị Thu lấy được Cung Hình Dực.
"Ăn thật ngon a!" Người phụ nữ này mặc dù bắt cóc nó, nhưng mà những món ăn này, thật vẫn ăn thật ngon nha!
"Đây đều là chị Thu tự mình làm, tiểu tử mày có lộc ăn!" Tiểu Tường đi tới bên cạnh nó ngồi xuống. Nói thật ra, nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, căn bản anh cũng không thể được nếm thử tay nghề của chị Thu, tay nghề của cô thật đúng là không tồi.
Tay nghề có thể sánh với đầu bếp khách sạn năm sao được rồi.
"Vậy sao! Tay nghề không tệ!" Kỳ Kỳ thật lòng ca ngợi.
"Tiểu quỷ, tay nghề của mẹ mày có tốt hơn tay nghề chị Thu hay không?" Tiểu Tường đột nhiên muốn hiểu rõ cô gái tên Tống Tâm Dao kia rốt cuộc là người như thế nào.
"Mẹ ta a!" Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ ta cũng chỉ làm được mỳ là ăn ngon thôi, còn món ngon như thế này, kỳ thực tôi cũng chưa từng được ăn. Bởi vì bà ngoại nói, khi mẹ nấu ăn có thể làm cháy cả phòng bếp, cho nên cũng không để cho mẹ làm. Hơn nữa trong nhà cha có nhiều người làm như vậy, căn bản cũng không cần mẹ tự mình xuống bếp."
Thật ra thì mẹ rất hạnh phúc, hơn nữa nó cũng không hi vọng mẹ cực khổ, hơn nữa thức ăn do mẹ làm nó quả thực cũng không dám khen ngợi.
Cho nên nó cảm thấy bà ngoại nấu ăn là ngon nhất, còn có người giúp việc trong nhà Cung Hình Dực cũng không tồi, ít nhất so với mẹ nấu ăn ngon hơn nhiều.
"Vậy mày cảm thấy, tay nghề chị Thu như thế nào?"
"Món này à, tương đối ngon, chỉ là quá cay thôi!" Quá cay, nó ăn không quen.
"Cái này là món cay Tứ Xuyên, không cay làm sao ngon chứ?" Tiểu Tường là người Tứ Xuyên , bởi vì anh mà chị Thu còn đặc biệt xuống bếp làm món cay Tứ Xuyên.
"Hóa ra là thế!"
Kỳ Kỳ cũng không nói nhiều, mới vừa rồi nó đã đồng ý không lắm lời, nếu như nói thêm đôi câu nữa, anh ta lại đem tấm vải có mùi thúi đó chặn miệng nó lại, như vậy thật thảm.
"Đừng nói nữa, phía dưới có tiếng động!" Chị Thu đột nhiên nghe thấy phía dưới có động tĩnh.
"Tôi không nghe thấy a!" Tiểu Tường cũng không nghe thấy.
"Hư. . . . . ."
"A. . . . . . Tôi muốn đi tiểu!" Kỳ Kỳ đột nhiên kêu lên sợ hãi.
"Chặn miệng nó lại cho tôi, nhanh lên!" Tiểu quỷ này, rõ ràng muốn để người dưới lầu chú ý.
"Tôi muốn đi tiểu a!" Ai bảo chị Thu mới vừa hô “Hư”, cô ta không biết đứa bé sợ nhất chính là nghe được từ này sao?
“Giải quyết ngay tại chỗ đi!" Tiểu Tường nhỏ giọng nói.
"Được rồi!" Kỳ Kỳ chạy đến góc phòng, trên sàn nhà phát ra âm thanh "ồ ồ".
Chị Thu vừa định nổi giận, liền thấy Kỳ Kỳ đứng ở góc đi tiểu.
Tên tiểu quỷ này, thật đúng là muốn tiểu! Cô cũng không thể nói thêm cái gì.
Kỳ Kỳ tiểu xong, liền nằm ở bên cửa sổ nhỏ, thấy bên ngoài có người đứng bên cạnh xe, đúng lúc nhìn về hướng nó, nó hướng về phía người kia vẫy vẫy tay.
Lôi Vũ Minh vốn là đứng chờ bọn họ ở dưới này, bởi vì Cung Hình Dực không cho anh đi vào, nói là đây là chuyện của gia đình bọn họ, hi vọng có thể tự mình giải quyết. Nhưng mà không ngờ, anh đứng ở chỗ này, cũng có chỗ tốt.
Anh ra dấu im lặng, chạy vào bên trong. Kỳ Kỳ cũng đi tới một góc trên sàn nhà, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Pằng" một tiếng, nó mới vừa ngồi xuống, cửa liền bị người khác đẩy ra, chị Thu hoảng hốt, chạy tới bên cạnh Kỳ Kỳ, kéo Kỳ Kỳ đến trước mặt mình, trong tay còn cầm theo một con dao nhỏ.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Thấy trong tay chị Thu đang cầm dao lại đang kề vào cổ Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao bị dọa sợ, chỉ còn lại nửa cái hồn.
"Chị Thu, buông Kỳ Kỳ ra, cô đang làm cái gì ở đây vậy?" Cung Hình Dực thật không nghĩ tới, chỉ vì anh không đành lòng tổn thương chị Thu mà có thể sẽ dẫn tới tổn thương cho Kỳ Kỳ.
" Không phải là anh đã nhìn thấy rồi sao? Còn phải hỏi tôi làm cái gì?" Chị Thu cười lạnh, không ngờ nhanh như vậy anh đã tìm được nơi này.
"Cô muốn cái gì? Cô buông Kỳ Kỳ ra, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện." Cung Hình Dực hi vọng cô ta có thể mau mau buông Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ như thế, làm sao chịu được kinh sợ như vậy.
"Tôi muốn cái gì à? Anh vẫn không hiểu sao? Tôi muốn anh, tôi muốn kết hôn với anh!" Chị Thu cười lạnh, coi như cô có nói ra, cũng không thể có được kết quả, Cung Hình Dực căn bản cũng không yêu cô.
"Cô thả con trai tôi ra trước đi, tôi thay nó, van cầu cô, thả con trai tôi ra đi!"
"Mẹ, không được cầu xin cô ta, con không cho phép mẹ đem cha tặng cho cô ta." Vừa rồi nó còn cảm thấy người phụ nữ này còn có chút đáng thương, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta không đáng thương chút nào, chỉ là tự mình đa tình.
"Nhưng Kỳ Kỳ. . . . . ." Cô thật không có cách nào khác, nhìn trên cổ Kỳ Kỳ đã bị dao cứa ra một vết máu, cô đau lòng muốn chết.
"Dao Dao, anh không cho phép em đem anh nhường cho người khác, anh nhất định sẽ không để cho Kỳ Kỳ chịu một chút tổn thương nào!" Khi nghe thấy cô có thể vì con trai mà không cần anh, Cung Hình Dực cảm thấy thật sự rất đau lòng.
Nhưng mà anh có thể hiểu, cô đang sốt ruột, lo cho con trai, anh làm sao anh có thể trách cô được đây?
"Nhưng mà, cô ấy không thả Kỳ Kỳ, anh nói xem phải làm thế nào? Anh nói cho em biết đi, em phải làm thế nào?" Tình cảm giữa cô và Kỳ Kỳ, ngay cả Cung Hình Dực cũng không thể tưởng tượng được.
Kỳ Kỳ là do cô sinh ra trong tình huống cửu tử nhất sinh, cô đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh được Kỳ Kỳ. Nó là ruột thịt mà cô yêu thương nhất!
Nhìn con dao đang kề trên cổ Kỳ Kỳ cũng giống như nó đang cắm vào ngực cô vậy, đau đớn đến mức khiến cho cô hít thở không thông.
"Anh có biện pháp, em đừng lo lắng!" Đặt lên môi Tống Tâm Dao một nụ hôn, anh để Dạ Thiên đỡ Tống Tâm Dao.
"Dạ Thiên, giúp tôi bảo vệ cô ấy!" Dạ Thiên gật đầu một cái, đỡ Tống Tâm Dao đã sắp ngã xuống.
"Chị Thu, không phải là cô muốn tôi sao? Thả con trai tôi ra, nếu như trên người con trai tôi mà có vết thương, tôi sẽ đòi lại gấp bội trên người cô. Cô biết rõ rồi đấy, tôi nói được là làm được." Cung Hình Dực từng bước từng bước đến gần. Kỳ Kỳ nhìn Cung Hình Dực, lần đầu tiên phát hiện, thật ra thì có cha thật sự rất tốt, cha sẽ bảo vệ nó.
|
"Tại sao? Tại sao anh lại không để ý đến tấm lòng của tôi? Tại sao anh không thể hiểu tình cảm của tôi đối với anh?" Chị Thu quơ quơ dao trong tay, nhìn Cung Hình Dực.
"Cô muốn biết vì sao đúng không! Như vậy tôi sẽ nói cho cô biết, bởi vì tôi yêu Dao Dao. Từ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã yêu, cho nên tôi đi tìm cô ấy bốn năm. Nếu như Kỳ Kỳ không xuất hiện, tôi căn bản cũng không thể tìm được cô ấy. Năm đó tôi cứu cô, cũng không phải để cho cô hôm nay làm hại con trai tôi. Biết vì sao tôi không yêu cô không? Bởi vì tôi chỉ coi cô là cấp dưới của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ.
Cho nên, từng ấy năm, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chạm vào cô. Tôi dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, cô thật sự không nhìn ra được gì sao? Sau lưng tôi, cô làm nhiều chuyện quá đáng gì, chẳng lẽ muốn tôi nói ra sao? Tính tôi như thế nào chác cô hiểu rất rõ, đúng không! Cô nhìn xem, Tiểu Tường một mực yên lặng chờ đợi bên cạnh cô như vậy, cô thật không biết sao? Cô thật sự không cảm nhận được, Tiểu Tường có cảm tình đối với cô sao? Nếu như anh ta chỉ xem cô là cấp trên của mình, anh ta sẽ giúp cô làm nhiều chuyện như vậy sao? Chính cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi!" Cung Hình Dực đã sớm nhìn ra Tiểu Tường có tình cảm với chị Thu.
"Tiểu Tường, cậu. . . . . ." Chị Thu thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
"Cô nên biết sớm hơn. Tiểu Tường chính là có cảm tình với cô, nếu như anh ta không có tình cảm với cô, có thể giúp cô như vậy sao? Sẽ chấp nhận nguy hiểm phải ngồi tù, giúp cô làm ra chuyện như vậy sao?" Kỳ Kỳ thấy có cơ hội, từ trong ngực chị Thu chui ra, chạy về phía Cung Hình Dực. Cung Hình Dực nhanh tay lẹ mắt ôm nó vào trong ngực, đưa đến trong ngực Tống Tâm Dao .
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tâm tình treo ngược ở cổ họng của Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng hạ xuống, ôm thân thể nho nhỏ của Kỳ Kỳ, cái loại vui sướng mất đi rồi lại có lại, tràn đầy ngực nàng.
"Mẹ, không khóc, Kỳ Kỳ không sao mà!" Kỳ Kỳ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tống tâm Dao, ôm cổ cô thật chặt.
"Chị Thu, đừng có cố chấp nữa, biển khổ vô tận, quay đầu lại là bờ." Nếu như cô ta hiểu được mà quay đầu lại, anh cũng không so đo nhiều.
"Tôi đã không quay đầu lại được nữa rồi, tôi yêu anh! Tại sao anh lại không cảm nhận được, Tiểu Tường đời này tôi phụ cậu rồi." Chị Thu đứng lên, liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, thấy Tống Tâm Dao hoàn toàn không có chú ý tới cô.
Lợi dụng tốc độ nhanh nhất phóng tới phía đó. . . . . .
"Dao Dao, cẩn thận!" Cung Hình Dực cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, vội vàng xoay người đuổi theo, chỉ là tốc độ của chị Thu quá nhanh.
"A. . . . . ." Tống Tâm Dao quát to một tiếng, đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn Cung Hình Dực ôm mình và Kỳ Kỳ mà trên lưng của anh thì . . . .
Thời gian vào giờ khắc này như dừng lại, Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao. Khuôn mặt có chút tái nhợt, khẽ mỉm cười: "Dao Dao, em không sao chứ!"
"Dực, tại sao anh lại ngốc như vậy?" Nhìn gương mặt tái nhợt của Cung Hình Dực, nước mắt Tống Tâm Dao vốn là ngừng lại một lần nữa rơi xuống.
"Anh. . . . . ." Chị Thu ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm con dao trong tay mình hiện tại đang cắm trên lưng Cung Hình Dực.
"Chị Thu, như vậy cô đã hài lòng chưa?" Chị Thu quyết tuyệt như vậy, khiến Cung Hình Dực cảm thấy thật sự đau lòng, anh dễ dàng tha thứ cho cô ta bao nhiêu lần như vậy, chỉ muốn cô ta thả Kỳ Kỳ ra, anh sẽ không trách phạt cô ta quá nặng, sẽ không làm ra chuyện quá đáng gì. Nhưng mà cô ta lại muốn Tống Tâm Dao bị thương.
"Làm sao anh lại ngu như vậy? Người phụ nữ này đáng giá khiến anh phải làm vậy sao?" Chị Thu thật sự không thể nào hiểu nổi, Tống Tâm Dao rốt cuộc có gì đáng giá khiến anh làm như vậy? Anh thậm chí nguyện ý vì cô ta mà nhận một dao này, nếu như nhát dao này cô đâm sâu hơn một chút, thật sự sẽ lấy đi tính mạng của anh.
"Đáng giá!" Cung Hình Dực nói xong một chữ cuối cùng, liền ngã xuống trên mặt đất.
"Dực, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ, anh đừng làm em sợ mà!" Dạ Thiên cũng ngây ngẩn cả người. Vốn là anh có thể ngăn trở nhát dao kia, nhưng mà Cung Hình Dực lại vọt lên.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh ấy vì một người phụ nữ mà lộ ra bộ dáng như vậy, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy rồi, Cung Hình Dực thật sự đã đọng tâm, anh ấy yêu người phụ nữ này.
Yêu đến có thể chết vì cô ấy, có lẽ chính anh ấy cũng không phát hiện ra, nhưng mà chỉ qua chuyện lần này, có thể thấy anh ấy là thật lòng yêu Tống Tâm Dao.
Vôi vàng lấy điện thoại ra, gọi xe cứu thương.
Mà lúc này, Lôi Vũ Minh mới tìm được gian phòng tối này, thấy Cung Hình Dực ngã nằm trên đất anh cũng bị dọa sợ.
Cung Hình Dực cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, nhìn sau lưng anh ta còn cắm con đao, là cứu Tống Tâm Dao mới bị đâm sao sao?
Người đàn ông này, thật sự yêu Tống Tâm Dao sao? Anh ta vì Tống Tâm Dao mà nhận một dao kia, anh bắt đầu cảm thấy sợ, về sau muốn từ trong tay anh ta đoạt lấy Tống Tâm Dao sẽ càng thêm khó khăn rồi.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, cha sẽ không sao mà." Trải qua chuyện này, Kỳ Kỳ đối với cha cũng không còn thù địch như trước nữa, nhưng mà về sau như thế nào nó cũng không biết.
Nếu như Cung Hình Dực dám làm tổn thương Tống Tâm Dao, nó sẽ không tha thứ. Coi như hôm nay anh vì Tống Tâm Dao ngăn cản một dao kia, nó sẽ tha thứ cho anh một chút!
Trong nháy mắt chị Thu nhìn thấy Cung Hình Dực ngã xuống đất kia, hoàn toàn ngây dại ngay tại chỗ, trên tay của cô dính đầy máu của Cung Hình Dực. Là cô đã hại chết Cung Hình Dực, tất cả đều là lỗi của cô.
Tại sao cô lại làm anh bị thương? Tại sao? Tại sao?
Trong ý thức của cô, vẫn luôn tự hỏi mình, lắc đầu liên tục giống như là phát điên, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.
"Nếu như Dực có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Tống Tâm Dao nhìn chị Thu ngã xuống đất, lại nhìn Tiểu Tường một cái, nếu như không phải là bọn họ, Cung Hình Dực cũng sẽ không xảy ra chuyện .
Xe cứu thương đến nơi, Dạ Thiên vội cõng Cung Hình Dực đi xuống lầu, để bác sĩ tìm được căn phòng tối này thật sự rất khó khăn.
Cung Hình Dực được đưa vào trong phòng phẫu thuật đã sắp nửa ngày rồi, nhưng vẫn chưa ra ngoài. Cung Thiên Kích sau khi nhận được tin tức, liền chạy tới bệnh viện, vợ chồng Tống gia cũng chạy tới, một tiếng sau, ký giả nghe tin cũng lại chạy tới bệnh viện.
Khi thấy trên cổ Kỳ Kỳ cũng bị thương, Cung Thiên Kích suýt nữa té xỉu.
"Ông nội!" Dạ Thiên vội vàng đỡ Cung Thiên Kích.
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải đi lấy lễ phục sao? Tại sao lại trở nên như vậy?" Ông thật không thể hiểu, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Cho tới nay, bảo vệ của Cung gia bọn họ đều là những người giỏi nhất, nhưng hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
"Ông cố!" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Cung Thiên Kích, Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao khóc sưng đoe hai mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi, liền cầm tới một cái khăn lông, giúp cô rửa mặt.
"Mẹ. . . . . ." Nhìn thấy Triệu Tâm Nguyệt tới, Tống Tâm Dao cũng không ngừng rơi nước mắt, nước mắt vẫn đều đều rơi xuống.
"Con ngoan, không có việc gì, Hình Dực sẽ không sao đâu!" Triệu Tâm Nguyệt ôm cô vào lòng an ủi.
"Đều là con không tốt, nếu như con không xuất hiện, người phụ nữ kia cũng sẽ không trách con đã đoạt mất Dực, Dực cũng sẽ không phải cứu con mà bị thương!" Đều là lỗi của cô, nếu như không phải vì cô..., tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.
Nếu như Cung Hình Dực kết hôn với Cao Cầm Nhã, mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế này. Kỳ Kỳ cũng sẽ không bị thương mà Cung Hình Dực cũng vậy. Anh sẽ không phải vì bảo vệ cô và Kỳ Kỳ mà bị thương.
"Đây không phải là lỗi của cô, Hình Dực yêu cô, cho nên anh ấy mới không muốn con trai và người con gái mình yêu bị thương tổn!" Dạ Thiên có thể hiểu cảm giác của cô.
Năm đó, anh ấy cũng đã từng chịu thương tổn như vậy, nếu như không có lần bị thương đó, hiện tại, căn bản anh và Cung Hình Dực cũng không thể trở thành bạn tốt.
Chỉ là, Tống Tâm Dao thật sự yêu Cung Hình Dực, còn người phụ nữ kia lại phản bội lại anh ấy.
"Bé ngoan, đừng khóc! Dực sẽ không sao!" Mặc dù Cung Thiên Kích cũng rất lo lắng cho Cung Hình Dực, nhưng dù sao ông cũng đã trải qua nhiều chuyện hơn so với Tống Tâm Dao. Hiện tại ông nên an ủi Tống Tâm Dao, chứ không phải đi trách cứ cô.
Chắc hẳn lúc đó, bọn họ đều đã rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, Cung Hình Dực lựa chọn bảo vệ người phụ nữ của mình, nó không làm sai, ông cũng vì có đứa cháu trai như vậy mà cảm thấy tự hào. Ít nhất cháu của ông, không giống cha của nó, là một thằng đàn ông không tim không phổi.
"Ông nội, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đều là cháu không tốt! Là cháu không chăm sóc tốt cho Hình Dực." Tống Tâm Dao cảm thấy mình rất có lỗi.
"Cô bé, cháu không sai! Không cần nói xin lỗi với ông nội!" Cung Thiên Kích vỗ vỗ vai Tống Tâm Dao, đúng lúc này, phòng giải phẩu cũng tắt đèn, bác sĩ từ bên trong đi ra.
"Bác sĩ, con rể tôi như thế nào rồi?" Tống Hàm Quân vội vàng chạy tới hỏi.
|
"Mọi người yên tâm đi! Hoàn hảo không có thương tổn đến nội tạng, chỉ là mất máu quá nhiều. Ở bênh viện theo dõi vài ngày, nếu như khôi phục tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!" Bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.
"Dao Dao. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
Lần này đến phiên Tống Tâm Dao hôn mê, ngày đính hôn này của bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện đáng nhớ như vậy. Đầu tiên là Kỳ Kỳ bị bắt cóc, tiếp theo là nhìn thấy dao kề trên cổ Kỳ Kỳ, cuối cùng Cung Hình Dực vì cứu cô mà bị thương.
"Có thể là do kinh sợ quá độ, tiêm thuốc, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!" Bác sĩ cười, nói.
"Hiện tại không sao! Mọi người cũng đều yên tâm! Ông nội, cháu đưa ông trở về trước!" Dạ Thiên lúc này mới yên tâm, Cung Thiên Kích bây giờ ở lại đây cũng không có chuyện gì làm.
Cung Hình Dực cũng sẽ không tỉnh nhanh như vậy.
"Ông thông gia, ông yên tâm đi! Chúng tôi sẽ ở lại chăm sóc hai đứa nó, ông hãy đi về nghỉ ngơi trước đi!" Tống Hàm Quân vội vàng tiến lên nói.
"Không ngờ, lần đầu tiên gặp mặt giữa hai nhà, lại là ở bệnh viện, chờ Cung Hình Dực khỏi bệnh, tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm thường đi!" Cung Thiên Kích là lần đầu tiên thấy vợ chồng Tống gia. Vừa nhìn thấy bọn họ thì ông đã hiểu, Tống Tâm Dao xuất thân từ gia đình gia giáo, như vậy cũng yên tâm hơn.
"Vậy, làm phiền hai người rồi!"
"Ông thông gia, ông không cần khách khí, Hình Dực là con rể, Tâm Dao lại là con gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc bọn nó thật tốt, chờ bọn nó tỉnh lại, tôi lập tức sẽ thông báo cho ông!" Cung Thiên Kích là một ông lão rất có hiểu biết, dễ chung sống, về sau Tống Tâm Dao gả vào nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không bị khi dễ, như vậy vợ chồng bọn họ cũng yên tâm.
"Vậy lần sau gặp lại!" Tống Hàm Quân đưa ông đến cửa bệnh viện, ký giả đã chờ ở đây từ sớm, thấy Cung Thiên Kích ra ngoài, vội vàng vây quanh.
Tống Hàm Quân thấy tình hình như vậy, đang muốn trốn, nhưng mà lại bị ký giả vây ở bên trong.
"Cung lão tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào không? Rõ ràng bảo hôm nay là ngày đính hôn của Cung tiên sinh và Tống tiểu thư, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cung tiên sinh bây giờ như thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?" Một ký giả liên tục hỏi.
"Cám ơn mọi người đã quan tâm, Hình Dực chỉ bị chút xây xát nhẹ mà thôi, về phần bị thương như thế nào, cái này không thể nói cho mọi người biết. Thật sự xin lỗi mọi người, lễ đính hôn của Hình Dực cùng Tống tiểu thư sẽ được lùi lại, cụ thể vào ngày nào, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người. Cám ơn, xin nhường đường." Cung Thiên Kích rất bình tĩnh, lời nói của Cung lão gia cho tới nay đều rất có uy lực, ký giả hình như cũng đều tin lời của ông, không hỏi nhiều nữa, tất cả đều nhường đường cho Cung Thiên Kích đi ra.
Cung Thiên Kích liếc mắt cảm ơn, sau đó mới đi đến chỗ để xe, rời khỏi bênh viện. Đối với chuyện Dạ Thiên là ai, bọn họ cũng không hỏi nhiều, mà Tống Hàm Quân trong lúc đám ký giả tách ra liền đi vòng qua một bên, trở về trong phòng bệnh của Cung Hình Dực.
Ký giả thật đúng là đáng sợ. Chỉ là Cung Thiên Kích cũng rất lợi hại, ít nhất ông ấy cũng khiến những ký giả kia không thể nói thêm gì nữa, lời của ông vẫn rất có uy lực .
Đứng trước mặt người khác, ông ấy luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ là ánh mắt sắc bén của ông khiến các ký giả cũng không dám hỏi nhiều!
Nhưng mà, ông có thể cảm thấy, ông lão là người rất hiền lành.
Tống Tâm Dao nằm trên giường bệnh, trên tay đang cắm ống truyền nước, thân thể giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
"Dao Dao!" Triệu Tâm Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ cũng luôn ở bên cạnh cô.
"Kỳ Kỳ, mẹ!" Tống Tâm Dao mở hai mắt ra, nhìn mẹ.
"Tỉnh!" Triệu Tâm Nguyệt có chút lo lắng nhìn cô, sắc mặt của thật sự tái nhợt, hôm nay đúng là có nhiều chuyện đáng sợ xảy ra.
"Mẹ, Hình Dực đâu?" Nhìn hai bên, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Cung Hình Dực.
"Nó ở trong phòng bệnh trên lầu." Triệu Tâm Nguyệt biết con gái đang lo lắng cho Cung Hình Dực.
"Con muốn đi thăm anh ấy!" Cô thật sự rất lo lắng cho Cung Hình Dực.
"Đợi một lát nữa, truyền nước xong là có thể đi!" Triệu Tâm Nguyệt biết cô nóng lòng, nhưng mà dù thế nào cũng nên truyền nước xong rồi hãy nói a!
"Nhưng mà, con thật sự lo lắng cho anh ấy!"
"Không có chuyện gì! Cha con đang ở đó, có chuyện gì cha sẽ báo cho chúng ta biết!" Có Tống Hàm Quân ở đó, Tống Tâm Dao cuối cùng cũng yên tâm một chút.
|