Tam Thê Tứ Thiếp
|
|
Tam thê tứ thiếp phiên ngoại chi Bát tiên nháo hải
Chuyện xảy ra không lâu sau khi Ngụy Vô Song cưới A Kiệt.
Cuối cùng cũng rước đủ thất vị tổ tông vào gia môn, trong nhà hòa hợp thì mọi sự đều tốt đẹp. Vì để bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, một ngày nọ Nguy Vô Song mang theo thất vị thê thiếp du ngoạn, trưa đến rỗng bụng, bảy người quyết định đến Tửu Hải Lâu dùng bữa. Tám nam tử tướng mạo xuất chúng kết bạn đồng hành khiến người qua đường liên tục liếc nhìn. Nhất là Kỳ Nhi, vừa giống thiếu niên anh tuấn lại vừa giống thiếu nữ xuân xanh, nam nữ người nào nhìn thấy cũng thèm nhỏ dãi.
“Lão ngũ.” Kỳ Nhi kêu một tiếng.
“A?” Cách xưng hô mới mẻ này Duy Nhất vẫn chưa thích ứng.
“Đâm mù mắt chó của bọn chúng đi.”
Người bên ngoài cũng chỉ là trộm xem, hai tên nam nhân hầu rượu trên lầu lại dùng ánh mắt trần trụi dâm loạn minh mục trương đảm (trắng trợn) chằm chằm nhìn bọn hắn, thấy Duy Nhất nhìn về phía mình hai thằng hỗn đản còn khoe khoang huýt gió. ‘Bá!’ Chiết phiến (quạt) xòe ra, nhẹ nhàng vung lên, tiếng khóc thét kêu trời gọi mẹ vang lên, hai nam nhân nháy mắt từ trên lầu lăn xuống.
“Sớm muốn nói.” Vân Phi liếc Ngụy Vô Song một cái.
“Đáng ghét!” Sĩ Thần lộ vẻ mặt chán ghét tránh hai thằng xấu số đang tru tréo, chọn đường vòng mà đi.
“Kỳ. . . . . . Đại chủ tử.” Duy Nhất nhảy qua người hai thằng kia đuổi theo Kỳ Nhi, nịnh nọt nói: “Thương lượng chút đi, có thể đừng gọi ta lão ngũ không, thiệt khó nghe ah.”
“Không đúng không đúng, như thế nào lại là dĩ mạn đả khoái, cũng không phải Thái Cực. . . . . . Nha! Đạp người?” Quần Ngạo áy náy hô lên.
“Thế nào cũng phải là Thái Cực mới dĩ mạn đả khoái?” A Kiệt tức giận dậm chân, đem tên vừa bò lên đạp xuống lại.
“Không sợ, có lão gia ở đây.” Ngụy Vô Song che chở thằng bé cực kỳ sợ người lạ là lục phu nhân Tiểu Lâm đi ngang hai tên nam nhân đang khóc thét, thả xuống một thỏi bạc, chắp tay nói: “Đắc tội , quản giáo không nghiêm a.”
Tửu Hải Lâu, rượu nhiều tới mức đổ ra hết có thể thành biển, nên mới được đặt tên như thế. Nơi này không chỉ nhiều hảo tửu, thức ăn cũng thuộc loại mỹ vị ngon miệng. Chưởng quầy tự hiểu rõ tám vị khách quan tướng mạo bất phàm nên đã an bài một biệt phòng u tĩnh thanh nhã.
“Công tử muốn dùng loại rượu và món ăn nào?” Tiểu nhị thật có mắt nhìn người, vừa nhìn đã biết ai là gia chủ.
Ngụy Vô Song đối với việc ăn uống cũng không kén chọn gì lắm, nói: “Món nào ngon thì cứ đem đến một ít, trừ bỏ thịt heo. . . . . .”
“Khụ khụ. . . . . .”
Gia chủ lập tức sửa lời nói: “Các ngươi quyết định tốt hơn.” Cùng lắm sẽ không đến nỗi món nào cũng có thịt heo đi.
Sĩ Thần nói trước: “Đem một phần phật khiêu tường.” (here)
“Phật khiêu tường!?” Tiểu nhị hoảng hốt la lên.
“Không có sao?” Sĩ Thần lập tức giận tái mặt.
“Có, có.” Phật khiêu tường lấy mười tám loại nguyên liệu chính cùng mười hai loại phụ liệu chế tác mà thành, phần nguyên liệu lại có hơn một trăm phương pháp phối hợp, phối hợp khác nhau sẽ cho ra hương vị hoàn toàn khác nhau. Mỗi phần ăn tốn đến một trăm lượng bạc, vì giá đắt đỏ nên cũng không mấy người ăn, đầu bếp Tửu Hải Lâu cũng gần mười người phụ trách, không biết có thể làm vừa lòng khẩu vị của khách quan này không, nhìn qua đúng là vị khách quan khó hầu hạ….
“Ăn của hiếm nhỉ.” Vân Phi châm biếm, sau đó liền gọi thêm: “Ta muốn một mâm trúc duẩn nhục ti nhân (măng thịt tơ sợi), nhớ rõ chỉ dùng phần ngọn và phần cuối của măng xanh thôi.” (here)
“Dạ. . . . . . được.” Kia chắc phải tốn rất nhiều măng mới cho ra một mâm a.
Sĩ Thần lập tức đáp trả một cách mỉa mai: “A, ngươi có tư cách nói ta sao?”
“Quần Ngạo, A Kiệt.” Ngụy Vô Song gọi hai bạn vẫn đang say sưa tranh luận võ công, cả hai cứ như không hề quan tâm đến việc ăn uống.
“Đại ca ăn gì ta ăn nấy.” Quần Ngạo nói.
A Kiệt hùa theo, “Ta cũng thế.”
Thực ngoan, Ngụy Vô Song hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Duy Nhất.
“Ta muốn trà hương hà, trà phải dùng loại trà xanh lá to, tôm nhất định phải tươi sống.” Nhắc món này khiến Duy Nhất không khỏi nhớ đến lão cha đang ở kinh thành, không biết lão cha sống tốt không. Thối lão cha tuy đem bán hắn đi như thế, khả hắn vẫn mong lão cha sống mạnh khỏe. “Phải sống, nghe thấy không!” (here)
“Dạ, sống, nhất định là sống.”
“Tiểu Lâm muốn ăn gì?” Ngụy Vô Song ngửa lòng bàn tay đưa cho Tiểu Lâm, Tiểu Lâm viết xuống lòng bàn tay là. . . . . .”Không đói bụng? Như thế nào lại không đói bụng, giờ này rồi , như thế này hay là muốn ăn chút. . . . . .” Không xong! Quay ngoắc một cái.”Kỳ Nhi. . . . . .”
Kỳ Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Hồng thiêu đề bàng (gân chân kho tàu), giò hầm, thịt anh đào, thịt đông pha, chỉ cần heo nhiều thịt nhiều mỡ đều toàn bộ bưng hết lên đây!”
“Dạ được. . . . .” Tiểu nhị lau mồ hôi liên thanh trả lời, ngươi trông đẹp thế mà lại có biểu cảm thật đáng sợ.
“Nhanh tay lên!”
“Dạ dạ được . . . . .” Như thế nào mau được a, tất cả những món này đều phải tốn rất nhiều công phu a.
“Kỳ Nhi, uống. . . . . . uống trà.” Ngụy Vô Song vội vàng rót một ly trà dâng Kỳ Nhi, tưởng gọi món xong hết rồi chứ, ai ngờ lại sót hắn mất tiêu!
“Không khát.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi kêu la thất thanh.
“Bên ngoài ầm ĩ cái gì a?” Vân Phi tỏ ý bảo Ngụy Vô Song ra ngoài nhìn xem.
Ngụy Vô Song vừa đứng tiểu nhị liền bước vào. Kinh sợ nói: “Khách. . . . . . Khách quan, đồ ăn của các ngài có lẽ trễ một chút mới xong, mới rồi phòng bếp nhất thời sơ sẩy. . . . . .” Quá lửa, cháy không ít đồ.
“Hiểu rồi, đi ra ngoài đi.” Sĩ Thần không kiên nhẫn đuổi người, vừa đuổi xong bao tử liền biểu tình. “Đói chết người.”
Duy Nhất ‘đông’ một tiếng nằm dài ra bàn, ngón tay vẽ vòng vòng nói: “Ta cũng đói bụng.”
“Được rồi, chờ thêm một chút cũng không chết. . . . . .” Kỳ Nhi vừa nói xong bụng liền kêu lên, vội cướp ấm trà trong tay bạn chồng uống liên tục ba chén.
Qua một hồi lâu vẫn không thấy người lẫn thức ăn ló mặt ra, Quần Ngạo cùng A Kiệt cũng không còn khí lực bàn luận võ công nữa.
“Nếu không chúng ta đổi chỗ khác.” Ngụy Vô Song đề nghị.
Sáu người đồng thanh nói: “Không cần!” Cả đám chúng nó đều là lũ kén cá chọn canh khó chiều cả.
“Vậy ta đi mua chút điểm tâm lót dạ, Kỳ Nhi muốn ăn gì?” Bạn Ngụy lần này đã học khôn ra, trước tiên phải hỏi đại phu nhân.
Kỳ Nhi bĩu môi nói: “Bánh nếp nhân táo.” (here)
“Duy Nhất cũng thế?”
“Ân!” Duy Nhất gật đầu cười, phu quân chung quy vẫn còn nhớ rõ hắn thích ăn gì.
“Quần Ngạo.”
“Màn thầu là được rồi.”
Tiếp đó là Vân Phi, “Ta muốn bánh đậu, chính là cái nhà ở cửa khẩu phía tây thôn trấn ấy.” (here)
“Ngươi cũng không ngại đồ ngọt a.” Sĩ Thần châm biếm nói.
“Ngươi quản được ta.” Vân Phi không quên dặn Ngụy Vô Song: “Lão gia, phải là mới ra lò, lạnh sẽ ăn không ngon .”
“Được.”
Đến phiên Sĩ Thần, “Ta muốn bánh đường, cửa khẩu phía đông thôn trấn, cũng phải là mới ra lò.”
Vân Phi tức cười nói: “Ngươi vừa rồi còn ngại bánh đậu ngọt a.”
“A, ngươi quản được ta.”
“Được, được.”
Còn lại A Kiệt, Ngụy Vô Song vừa chuẩn bị mở miệng hỏi ảnh liền chưng vẻ mặt coi thường nói: “Ta không cần, cũng không phải nữ nhân, ăn mấy thứ quà vặt kia.” Lời vừa nói ra lập tức khiến sáu bạn kia hầm hầm chỉa vào hắn.
“Kia. . . . . . Vậy đợi chút nữa, rượu và thức ăn cũng sắp mang lên rồi.” Ngụy Vô Song vội vàng giảng hòa, quay đầu hỏi lục phu nhân, “Tiểu Lâm vẫn thích món kia đúng không?”
Tiểu Lâm rụt rè gật đầu.
“Ta trở lại ngay.”
|
Bánh nếp nhân táo ở phía nam, bánh đậu ở phía tây, bánh đường ở phía đông, được, vừa vặn một vòng quanh thôn trấn.
Thi triển khinh công thượng thừa, cuối cùng Ngụy Vô Song cũng mua về được mớ điểm tâm nóng hổi.
Duy Nhất thoáng nhìn qua bánh nếp trong tay Kỳ Nhi rồi nhìn lại thứ trong tay mình, nhỏ giọng kêu: “Lão gia. . . . . .”
“Nguội?”
“Không. . . . . . vẫn nóng.”
Cả đám sắp sửa ăn điểm tâm thì đúng lúc rượu cùng thức ăn được bưng lên, chưởng quầy cùng tiểu nhị trình lên hai vò rượu.”Đây là rượu ngon đã được ủ vài chục năm của bổn điếm, đặc biệt dâng lên để bồi tội cùng khách quan.”
“Không phải hảo tửu chúng ta sẽ không cần.” Vân Phi nói.
“Xin công tử yên tâm.” Chưởng quầy đem rượu đặt trước mặt Vân Phi, vuốt râu cười nói: “Không phải hảo tửu, ta một xu cũng không lấy.”
Vân Phi mở nắp ra, hương rượu say lòng người xông vào mũi.”Quả đúng là hảo tửu!”
“Rượu này tên là túy bát tiên, uống một ly lót dạ sẽ không say, uống hơn nữa cũng chỉ là túy thần bất túy nhân. . . . . .” (thần say nhưng người không say)
Chưởng quầy đang muốn tiếp tục tự sướng về rượu nhà mình, dưới lầu bỗng có người gọi lên, “Có người tìm trưởng quầy.”
“Ồn ào cái gì a, các vị công tử từ từ thưởng thức, chờ chút nữa tiểu nhân sẽ lại đến hầu hạ.”
Vân Phi vội vàng rót đầy chén rượu, nhấp một ngụm rồi hạ chén kêu lớn: “Hảo tửu! Quả nhiên là hảo tửu!”
“Đến mức đó sao, tám kiếp không say rượu a.” Sĩ Thần trực tiếp cầm vò rượu nốc, rượu vừa vào miệng cũng bắt chước bạn kia kêu lên, “Yah, ngon thật!”
“Uy uy uy, các ngươi, nếu là đồ tốt cũng phải chừa cho chúng ta chút a!” Quần Ngạo đoạt lấy bình rượu rót ra một chén.
“Ta không uống, Tiểu Lâm cũng chỉ được uống một chén.” Rượu không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ không ổn. Rượu này không thể uống, hắn còn phải trông chừng thất vị phu nhân nữa.
“Chính ta còn lần đầu được thưởng thức rượu ngon thế này, ngự rượu trong hoàng cung đều không bằng.”
“Đưa ta.” A Kiệt giật mạnh bình rượu trong tay Duy Nhất, suýt nữa làm Duy Nhất ngã xuống đất.
Ngụy Vô Song thấy hắn không ổn liền kêu: “A Kiệt?” Say? Lại không giống, tay chân linh hoạt không có dấu hiệu say rượu.
Sĩ Thần đột nhiên rống to, “Bạch Vân phi! Ngươi uống mấy chén rồi ?!”
“Ai để ý, đại khái mười. . . . . . hai mươi đi.”
“Cái gì? Ta mới uống mười tám chén, không được, ta muốn uống tiếp.” Nói xong Sĩ Thần đứng dậy đến chỗ Kỳ Nhi, chuẩn bị cướp bình rượu.
Chỉ thấy hắn bước chân vững vàng, không giống người say rượu chút nào. Ngụy Vô Song buồn bực, không ổn chỗ nào đây?
“Đưa rượu cho ta!” Sĩ Thần một chưởng đẩy Kỳ Nhi ra đoạt lấy vò rượu, càng khiến Ngụy Vô Song líu lưỡi không nói nên lời chính là Kỳ Nhi lại để mặc hắn.
Không ổn, vô cùng không ổn, mới vừa rồi chưởng quầy nói cái gì mà “túy thần bất túy nhân” , hay chính là nói. . . . . .
“Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi vẫn không chịu tuân theo quy củ.” Quần Ngạo ngăn lại Sĩ Thần đang ôm chặt vò rượu không thả ra, quát: “Lớn nhỏ có thứ tự, đại chủ tử xong đến ta, sau ta là Bạch Vân phi, tiếp đó mới đến phiên ngươi!”
“Mặc kệ!” Duy Nhất vỗ bàn kháng nghị, “Ta đây không phải xếp thứ năm sao, rượu đều sẽ bị các ngươi uống hết!”
“A ân. . . . . . A. . . . . .” Tiểu Lâm đột nhiên oa oa biểu tình, không ngừng hoa tay múa chân
Ngụy Vô Song thật vất vả mới hiểu được ý hắn, hỏi: “Tiểu Lâm, ngươi nói là không muốn xếp sau Duy Nhất?”
“A ân.” Tiểu Lâm gật đầu, chỉ vào vò rượu đòi Duy Nhất đưa cho hắn.
“Ngươi. . . . . . Ta không phải bảo ngươi chỉ được uống một chén sao?” Ngụy Vô Song quả thực dở khóc dở cười, xem ra chỉ có A Kiệt là thanh tỉnh. . . . . .
“Triển Quần Ngạo, ta muốn luận võ với ngươi!” A Kiệt cuộn người ngồi xuống, co chân đạp lên mặt ghế, cả người bày ra một bộ lưu manh vô lại.
“Vừa lúc, để xem toái tâm chưởng của ngươi lợi hại bao nhiêu.”
“Quay về!” Ngụy Vô Song bước đến giữ chặt hai người, khuỷu tay sơ ý đánh vào ót Kỳ Nhi.”Các ngươi mau dừng lại. . . . . .”
“Oa a ————!”
Chỉ nghe một tiếng khóc thét, như sấm sét san bằng đất đai đinh tai nhức óc. Ngụy Vô Song nhìn lại, há mồm bất động, Kỳ Nhi ngồi dưới đất gào khóc như đứa trẻ, vừa khóc vừa đá chân.”Kỳ. . . . . . Kỳ Nhi?” Đây là Kỳ Nhi nhà hắn?
“A a a. . . . . .” Bên cạnh là Tiểu Lâm trong tay cầm mứt quả ghim thành xâu, chỉ vào Kỳ Nhi cười nghiêng ngả.
“Tiểu Lâm?” Ngụy Vô Song lại bị dính đòn nghiêm trọng, tay trái ôm lấy A Kiệt tay phải giữ chặt Quần Ngạo đi đến trước mặt Kỳ Nhi ngồi xổm xuống, ôn nhu dỗ, “Kỳ Nhi ngoan, đau chỗ nào?”
“Ô ô. . . . . .” Kỳ Nhi thân thủ ôm lấy cổ hắn, khóc vô cùng thương tâm.
Duy Nhất cũng bắt tay lôi kéo Ngụy Vô Song, khẩn cầu nói: “Lão gia ta cũng muốn ôm.”
“Hảo, ta ôm.” Ngụy Vô Song buông Quần Ngạo ra đi ôm Duy Nhất.
Quần Ngạo giữ tay hắn lại, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Ngươi yêu hắn không cần ta?”
“Không phải. . . . . .”
Bạn Nhất a dua theo, “Nghĩa là không yêu ta ? Ta chỉ biết, ta chỉ biết, bánh nếp nhân táo vừa rồi, gói của Kỳ Nhi so với ta nhiều hơn hai khối!”
Ngụy Vô Song vội giải thích: “Mới rồi lúc lên lầu bị người ta đụng phải một chút, nên rớt. . . . . .”
“Oa oa. . . . . . Ta chỉ biết ngươi ghét bỏ ta, ngươi ghét bỏ ta!”
Duy Nhất khóc rống lên Kỳ Nhi cũng không chịu yếu thế, thi nhau gào khóc xem thằng nào lớn tiếng hơn thằng nào.
Bên này, Vân Phi cùng Sĩ Thần vẫn sống chết tranh nhau vò rượu.
“Ngươi buông ra!”
“Không buông!”
“Ngươi buông hay không?”
“Nói không buông là không buông!”
“Ta chính là bình thê, ngươi dám tranh với ta?”
“Bình thê. . . . . .”
“Đúng vậy, ta là thê ngươi là thiếp, ngươi phải vâng lời ta.”
“Lão gia.” Sĩ Thần buông vò hướng Ngụy Vô Song đánh tới, kêu khóc, “Vì cái gì ta là thiếp, vì cái gì ta phải xếp sau Vân Phi, ngươi thích hắn hơn ta?”
“Như nhau…..đều như nhau.”
“Đều như nhau là thế nào?” Vân Phi ở phía sau kéo tóc Ngụy Vô Song chất vấn, “Ngươi đến tột cùng thích ai hơn ?!”
Lời vừa nói ra, bảy ánh mắt đồng thời hướng Ngụy Vô Song, Kỳ Nhi cùng Duy Nhất cũng ngưng khóc.
“Ta. . . . . .”
“Nói!”
“Ta. . . . . .”
Lão thiên gia a, giết hắn đi.
=))
* Phật khiêu tường: Đây là món ăn nổi tiếng ở tỉnh Phúc Kiến gồm gà, vịt, giò lợn cùng nhiều loại hải sản khô được ninh chung trong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng đến cả đức Phật mà nghe được mùi thơm của nó thì dầu Ngài có đang ngồi thiền cũng phải bỏ để leo tường đi tìm, do đó mà có tên này.
|
Lưu thủy tự vô tình [ Phiên ngoại Tiểu Bính Tử và Hải Đàm]
gồm các phiên ngoại sau : Lưu thủy tự vô tình chi Thất tiên tử Lưu thủy tự vô tình chi Lão gia Lưu thủy tự vô tình chi Mĩ sắc thương thân Lưu thủy tự vô tình chi Vô phúc tiêu thụ Lưu thủy tự vô tình chi Điên loạn Lưu thủy tự vô tình chi Thạch đầu kinh thiên
|
Lưu thủy tự vô tình chi Thất tiên tử OCT 15 Huyết tinh tràn ngập vách núi, sau một trận mưa vẫn không khiến nó tan đi. Tiêu Băng Chí yếu ớt nằm giữa một đống thi thể, cố sức xóa đi bùn và máu dính trên mắt, ánh mặt trời sau cơn mưa làm hắn đau mắt. Khả hắn vẫn cố nhấc mi lên ngắm cầu vòng mĩ lệ rực rỡ trên trời cao, cuối cùng cũng có thể liếc nhìn một cái.
“Còn sống?”
“Ngươi. . . Tiên. . . Tiên tử. . .” Ánh cầu vòng chiếu hạ, người mặc nguyệt bạch cẩm y (áo gấm xanh nhạt) từ trên cao nhìn xuống Tiêu Băng Chí, dung nhan lãnh đạm tuyệt mỹ vô song. Thế gian lại có thể nhìn thấy dung mạo như thế, chỉ e là tiên tử trên trời hạ phạm, hoặc là do hắn sắp chết nên sinh ra ảo giác vọng tưởng.
“Người của Tiêu gia?” Thân ảnh mặc phục trang đỏ sậm che mất một mảng cầu vòng, mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, yêu dã mị hoặc. Tiêu Băng Chí cố sức dụi mắt quan sát, người so với nữ tử còn xinh đẹp quyến rũ hơn kia đúng là nam tử! “ Mệnh lớn thật.” Khóe mặt cùng mắt phượng của nam tử nhếch lên, lòng Tiêu Băng Chí như nghẹn lại, cảm giác như ba hồn còn sót lại, bảy hồn thì đã bị câu dẫn đi mất.
“Là ngươi giết bọn chúng?” Tiên tử mặc nguyệt bạch cẩm y đưa mắt nhìn tử thi xung quanh, lắng nghe thanh âm của hắn, trong trẻo nhưng trầm thấp lạnh lùng, nhìn kỹ lại khuôn mặt kia, vẻ uy nghi bá đạo nữ tử há có thể có được.
“Phải . .” Dù cả môn phái của Tiêu thị đều đã bị tiêu diệt, hắn cũng sẽ không để lũ cướp kia được tiếp tục sống.
“Muốn sống không?”
Sống. . . Trước khi chết cha mẹ đã bảo hắn phải cố sống sót, bảo trụ huyết mạch của Tiêu gia. . .”Muốn. . .”
“Ân, nhớ kỹ, từ nay về sau, mạng của ngươi thuộc về Tần phủ chủ nhân.”
Tần phủ chủ nhân. . . Nguyên lai hắn là Tần phủ chủ nhân, không phải tiên tử trên trời.
“Đại chủ tử, tìm được lão gia rồi.” Vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt như quan ngọc mở chiết phiến ra, quạt đi huyết vị tanh hôi ghê tởm, từng cử chỉ trên tay đều toát ra khí chất tôn quý.
“Này là chuyện gì?” Lại một nam tử tướng mạo tuấn mỹ xuất hiện trước mắt, một thân bạch y tiêu sái nhẹ nhàng, hắn như thể sợ dính phải vết máu, phi thân nhảy lên đứng trên một cành cây nhỏ , xem qua vết kiếm trên người tử thi rồi nói: “Bắc ngung Tiêu gia?” (Tiêu gia ở ven Bắc)
“A Kiệt, Nam Cung Môn cũng biết việc này?” Tiêu Băng Chí vừa mới rung động chưa kịp nhìn xong, đã bị một nam nhân có chất giọng trầm ổn thu hút ánh mắt. Nam tử thanh tú anh tuấn cau mày, lời nói không giận mà uy.
“Biết.” Nam tử cao lớn quay đầu, ngũ quan tuấn lãng bất phàm khắc sâu trong mắt. Chúng gia cô nương nhìn thấy nhất định sẽ nhãn nhiệt tâm dương a.
“Vì sao không nói với ta?” Bắc ngung Tiêu gia bị giết ắt sẽ gây nên một trận phong ba trong chốn giang hồ, thân là võ lâm minh chủ, Tần phủ chủ nhân không thể ngồi xem mặc kệ.
“Liên quan gì chúng ta đâu, muốn đánh muốn giết mặc bọn họ, dù sao cũng không đụng chạm Tần phủ.”
“Lão lục.” Tiên tử mặc nguyệt bạch cẩm y gọi nhỏ một tiếng, một thân ảnh nhỏ bé gầy yếu từ phía sau nam tử cao lớn bước ra.
Khuôn mặt người đó tinh xảo chọc người trìu mến, con ngươi trong trẻo linh hoạt hiện lên chút sợ sệt. Thấy hắn đến gần, Tiêu Băng Chí ngừng thở, sợ thở mạnh ra sẽ kinh hách đến hắn.
Tần phủ, đại chủ tử, Nam Cung Môn. . . Nếu không phải nghe được những lời họ nói, hắn nhất định sẽ tưởng bảy người trước mặt là tiên nhân hạ phàm, cũng may họ đều là nam tử, nếu không hắn sẽ nghĩ mình đang nhìn thấy bảy vị tiên nữ trên trời cao mất.
Tần phủ thất vị chủ tử, quả như lời đồn. . .
|
Lưu thủy tự vô tình chi Lão gia Tần phủ chủ nhân, Tần quận quận vương, võ lâm minh chủ, là người đứng đầu thiên hạ nhưng lại cực kỳ thần bí ít lộ diện. Tiêu Băng Chí đã lành thương theo đại chủ tử đi vào thiên thính của Thính Vũ Các, đột nhiên một người vọt ra ôm lấy đại chủ tử, hắn lập tức huy chưởng đánh về phía người nọ, lại bị đại chủ tử phất tay áo hóa giải toàn bộ chưởng lực.
“Kỳ Nhi, ta phải ra khỏi cửa, ngươi cho ta ra ngoài đi.” Tiêu Băng Chí há hốc mồm cứng lưỡi. Đại chủ tử cao cao tại thượng, khó có thể ngửa mặt nhìn lên như thế lại tùy ý để một người nam nhân ôm vào lòng vừa hôn vừa sờ ?!= = Nam tử kia so với thân hình thon dài của đại chủ tử còn cao lớn hơn rất nhiều, tự cảm thán vòng tay ôm lấy đại chủ tử kia vừa vặn cứ như được tạo riêng cho ngài vậy. “Hắn là người hầu của ngươi.” Nam tử xoay người, Tiêu Băng Chí chỉ cảm thấy ngực chấn động mạnh, cơn ớn lanh từ đỉnh đầu chảy xuống lòng bàn chân rồi lại từ lòng bàn chân chảy ngược lên đỉnh đầu. Nam tử kia không hề làm gì, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt làm nũng với đại chủ tử, thậm chí ngay cả độ cong nơi khóe miệng cùng khóe mắt cũng không chút thay đổi. Vậy cảm giác uy hiếp mãnh liệt cùng nỗi sợ hãi rõ ràng kia từ nơi nào đến và vì sao lại có, ngay cả đến sau này Tiêu Băng Chí vẫn không rõ. “Tuổi còn trẻ đã thật bản lĩnh, tên của ngươi là gì?” Nam tử hỏi. “Tiêu. . . Tiêu Băng Chí. . .” “Cũng có người tên này ư.” Nam tử chuyển hướng đại chủ tử, cười thực vui vẻ, “Tiểu Bính Tử, gọi hắn là Tiểu Bính Tử. Kỳ Nhi làm sao tìm được một người thú vị thế, hôm khác lại… mang đến cho ta một ‘đại đường cao’ nhé.” ( Một dạng kiểu như bánh tiêu :-?? ) “Ta không phải, không phải ‘ Tiểu Bính Tử’, là Tiêu Băng Chí!” Con người ta tên hay thế lại bị gọi thành như vậy, Tiêu Băng Chí làm nào không giận cho được. “Sao lại không phải, đúng là ‘ Tiểu Bính Tử’ a.” “Ta không. . .” Vừa định phản bác, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của đại chủ tử hắn liền không dám mở miệng nữa. “Đi theo lão gia, hảo hảo hầu hạ .” “Dạ” Tiêu Băng Chí lại lần nữa kinh ngạc. Đại chủ tử lạnh lùng như băng tuyết, khi nhìn người nam tử kia, đôi mắt lại ấm áp đến mức gần như hòa tan ba thước hàn băng. ※ Hắn là danh môn chi hậu từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, hiện giờ lại phải hầu hạ người khác gần như là vì tham sống sợ chết, Tiêu Băng Chí tuy nhiên lại không có mấy ý nghĩ bi thiên oán nhân. Từ mấy tháng trước, ham mê duy nhất của hắn vẫn là quải trên cây ngủ, chỉ cần mỗi ngày không bị cha bắt luyện võ cưới vợ, hắn tình nguyện làm một hạ nhân chẻ củi gánh nước. Một kẻ mười chín tuổi là hắn thật sự lòng vô chí lớn, sống sót là di mệnh cha mẹ, sống sót chỉ là vì sống sót, nhân tài còn sống sẽ có một tương lai đáng nói, tương lai hứa hẹn sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, biết đâu hắn có thể giống như lão gia. . . “Tiểu Bính Tử! Mau lăn ra đây cho ta!” “Lão gia có gì phân phó?” “Ta lệnh cho ngươi đễn chỗ tứ chủ tử nghe ngóng tin tức, ra sao rồi?” “Ta. . . Ta vào không được, Lan Tố không cho ta vào.” Đều không phải là đánh không lại nàng, chẳng qua động thủ với nữ tử không phải là chuyện vẻ vang gì. Huống chi hạ nhân của quý phủ từng cảnh cáo hắn ngàn vạn lần không nên đối đầu với bảy đại a đầu, bảy nữ nhân kia có địa vị đặc thù gì hắn không rõ, nhưng đạo lý không được trêu chọc nữ nhân, mẫu thân, nhị tỷ, Hồng Di nương, Lệ biểu muội từ nhỏ đều đã dạy hắn. Nhất là mẫu thân cùng Hồng Di nương, hai nữ nhân này ngày thường vì tranh giành sự sủng ái của cha mà đấu nhau đến thiên hôn địa ám, nhưng lúc giáo huấn hắn liền lập tức biến thành hảo tỷ muội. Chính là, nếu không phải mẫu thân lấy gậy đánh hắn, sẽ không được nhìn thấy Hồng Di nương ngồi bên cười trên nỗi đau của người ta. . . “Ngu xuẩn! Có hiểu cái gì gọi là mưu kế không, đi, lão gia hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt.” “Ân.” “Đi a, ngươi khóc cái gì, lão gia ta đối với ngươi không đánh không mắng nha. Đi một chút đi, lát quay lại lão gia cho ngươi xem mấy thứ hiếm lạ, tam chủ tử mang từ Nam Man về, ngươi nhất định chưa từng thấy qua.” “Tạ ơn lão gia.” Lão gia là một người như thế nào, Tiêu Băng Chí vĩnh viễn không xét đoán được. Trừ bỏ lần đầu tiên đối mặt, hắn không lần nào cảm nhận được sự uy hiếp lạnh đến thấu xương kia nữa. Lão gia không làm gì cả, cả ngày chỉ mượn danh tập võ để chơi bời lêu lổng, nhưng khi các chủ tử gặp chuyện phiền toái, hắn lại lén lút giúp các chủ tử giải quyết trở ngại. Thất vị chủ tử có ốm có đau lão gia luôn là người biết trước tiên, từ đâu biết được, Tiêu Băng Chí không biết. Đậu (đùa, chơi) điểu, đậu (pha trò quậy phá) thê là sở thích của lão gia, nhưng cuối cùng vẫn là ở trước mặt thất vị chủ tử ăn rùa (đại khái là chịu tội, chịu nhục), mưu kế không chút sơ hở lại đến thời khắc trọng yếu nhất định sẽ bị bại lộ, hắn từng hoài nghi là do lão gia cố ý, khả lại nghĩ không thông, ai rảnh đi cố tình đưa đầu chịu khổ bao giờ. Hắn lại nhớ đến cha mẹ cùng người thân đã mất, lão gia chưa bao giờ hỏi hắn sao lại khóc, những lúc thế này liền dẫn hắn đi tìm chuyện vui, phần lớn chuyện vui đều tìm được trên đầu các chủ tử, sau đó hai người bọn họ sẽ cùng nhau chịu phạt. Lão gia nói với hắn, nhân lúc chưa cưới vợ thì lo khóc mấy trận đi, sau này có vợ rồi nhất định không được khóc. Nam nhân đại trượng phu có thể khóc, nhưng không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt người mình yêu, vì ngươi là chỗ dựa của người đó.
|