[FanFic Du Châu] Nô Lệ Của Kẻ Dục Vọng
|
|
[FULL][DU_CHÂU] NÔ LỆ CỦA KẺ DỤC VỌNG By HZT_68_2007 Chap 1 Con mẹ nó. Làm ăn vậy hả ?_quản lí hét vào mặt cậu
- Tôi...tôi..._cậu ấp úng nói
- Tao nói cho mày biết. Đã là trai bao thì nên biết điều một chút.
- Tôi...xin lỗi...tôi...sẽ không có lần sau...
- Liệu hồn. CÚT.
...
Cậu 18 tuổi, mồ côi cha mẹ. Cuộc sống bắt đầu sa sút, từ bỏ việc học từ từ dấn thân vào con đường mang tên "tình dục".
Với bản thân là gay cộng với môi trường của xã hội cạm bẫy đã đẩy đưa cậu có một "công việc".
18 tuổi. Cậu đã biết kiếm tiền.
18 tuổi. Cậu là một trai bao.
...
Sau khi bị quản lí la mắng. Cậu lủi thủi một mình vào phòng nghĩ của nhân viên mà ngồi khóc một mình.
Công việc này với cậu nó như một áp lực nặng đè lên đôi vai gầy nhỏ của cậu.
Ngày ngày lỗ tai bị tra tấn bởi tiếng nhạc DJ sập sình. Bận bịu phục vụ khách. Rót rượu rồi lại chiều khách. Cậu thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng....biết làm sao được. Vì đó, chính là công việc của cậu.
...
Bây giờ là 2h sáng. Cậu thu người vào một áo khoác da lớn. Cô đơn lê bước nặng nề trên con đường quen thuộc của mình để về nhà.
Ngôi nhà là một căn hộ nhỏ nằm tại một hẻm nhỏ yên tỉnh ít nhà. Vốn dĩ chỉ ở một mình, thời gian tất cả cậu đều ở "Royal" nên trong nhà cũng chả trang trí gì nhiều.
Nhà chỉ vỏn vẹn ba phòng. Một phòng khách với bộ ghế salong củ kĩ đặt ở chính giữa, chiếc ti vi bé xíu được để cách bộ salon không xa. Nó là chiếc ti vi đã cũ có thể gọi là đồ cổ cũng nên. Trên tường nhà có treo một tấm ảnh, là hình chụp tập thể hồi cậu còn ở cô nhi viện. Lúc đó trong cậu nhỏ con, rụt rè đứng vào một góc nhỏ như tránh ánh đèn của máy chụp ảnh.
Phòng ngủ của cậu là một chiếc giường đơn, kế bên là một cái bàn nhỏ. Nơi cậu để những cuốn sách về tâm lí học, cuộc sống và con người,.... Cậu đã nghĩ học nhưng ước muốn đến trường luôn luôn nung nấu trong tâm hồn cậu. Bởi vậy, dù bận rộn hay có về trễ như thế nào, cơm có thể bỏ nhưng sách thì không. Cậu luôn dành ra một ít thời gian để đọc chúng và cũng hay thường xuyên đến tiệm sách để sưu tầm những quyển sách hay....
Cậu bình thường ít ăn nên phòng ăn của cậu cũng chẳng có gì đặc biệt. Tủ lạnh chỉ chứa toàn nước và ít đồ ăn sẵn. Chủ yếu cậu về nhà để tắm rữa, đọc sách và ngủ một giấc....
...
Như bao ngày. Cậu dậy vệ sinh cá nhân xong lại vơ đại một miếng bánh mỳ. Ăn ăn nhai nhai ngốn nghiến thật nhanh để đến "Royal".
Công việc của cậu bắt đầu khi phố lên đèn. Bây giờ chỉ mới 11h trưa. Cậu vào từng phòng cùng với một số nhân viên khác dọn dẹp sạch sẽ lại đống chiến tích của tối hôm qua.
Trong đây đa số nhân viên nữ là chủ yếu. Mà có nữ thì không thể tránh khỏi tai tiếng, xì xầm bàn tán của các quý cô . Và Hứa Ngụy Châu là một trong những ví dụ đó - Ngụy Châu !Dạo này không ai bao nữa sao ?_một cô nhân viên nói với giọng điệu mỉa mai cậu. - Cảm ơn cô quan tâm. Tôi vẫn chưa.
- Hứ. Đẹp rồi chảnh hả cưng.
- Tôi không có.
- Còn giã vờ. Ở đây chỉ có tụi tao. Mày thích gì mà cứ đóng kịch hoài vậy_cô ả tiến lại xô cậu vào góc tường.
- Cô buông tôi ra_cậu trừng mắt nhìn ả.
- Tao không thích_ả cười nói.
- Cô....
- Sao. Lòi đuôi ra đi.
- "chát"_cậu tát vào mặt ả.
- Mày dám_ả trừng mắt lại với cậu.
Xung quanh những ả còn lại cũng kéo tới.
- Mày nên nhớ cái tát này. Tao sẽ bắt mày sống không bằng chết trong cái "Royal" này_ả chỉ mặt cậu nói.
- Tôi sẽ chống mắt lên mà xem cô làm được gì tôi_cậu hất mặt nói.
- Được. Cứ chống đi. Rồi mày sẽ biết.
- Tôi sẽ chống bằng đinh. Cô cứ yên tâm_cậu nhếch mép cười khinh ả nói.
Cô ả hậm hực quay mặt bỏ ra ngoài. Cả bọn cũng ùa theo ả đi ra.
Lúc cậu định bước ra thì thấy có một cô gái cứ đứng nhìn mình chằm chằm.
- Cô còn muốn gì nữa ?_cậu hỏi.
- Tôi... tôi....không như bọn người kia.
- Không như sao ?.
- Ừm_cô gật đầu.
- Vậy cô muốn gì ?
- Tôi chỉ muốn theo anh. Tôi là người mới.
- À ra vậy_cậu cười nói.
- Tôi rất sợ bọn họ_cô run run nói.
- Tôi là Ngụy Châu !Sau này có gì khó khăn cứ nói_cậu vui vẻ nói, tay phải chìa ra bắt tay với cô.
- Cảm ơn anh. Tôi tên Choi Yu Ra.
- Nhìn cô có vẻ nhỏ. Chắc cũng bằng tuổi tôi nhĩ. Tôi 18, còn cô ?
- Mình cũng 18. Mình sẽ gọi cậu là Timmy Cậu gọi mình là Yu Ra.
- Ừ. Vậy đi
|
Chap 2 - Vào đi_quản lí đưa rượu cho cậu và nói.
- ..._cậu im lặng và cầm nó.
- Nhớ phải phục vụ cho tốt vào. Để xảy ra sơ suất như lần trước thì cậu liệu hồn với tôi_quản lí nghiến răng trừng mắt nói với cậu.
- ..._cậu chỉ gật đầu.
Ở đây phòng vip cách âm rất tốt nên bên ngoài dường như không nghe thấy gì. Cậu tay run run nắm vặn cửa mà không dám mở. Chỉ sợ bên trong lại có những kẻ dâm loạn biến thái như lần trước. Nhưng cậu vẫn bước vào, vì đó là công việc của cậu rồi.
- Lại đây nào bé cưng_một gã đàn ông thấy cậu bước vào liền ngoắt tay kêu cậu lại.
Ánh đèn mập mờ khiến cậu bị hoa mắt, phải đứng im vài giây cậu mới nhìn thấy hết toàn bộ những người trong này.
Tất cả hết thảy năm người. Với ánh nhìn của cậu thì những gã đó toàn bộ là dê già. Vợ đã quá cái thời kì thỏa mãn cho các gã nên mới đến đây kiếm gái trẻ, nhiều khi là nam nhân như cậu để giải quyết vấn đề sinh lý. Nhìn cách bọn họ ôm ôm ấp ấp sờ mó khắp người các cô gái kia cậu cũng đủ biết các gã đó đã thèm khác đến mức nào.
Cậu rụt rè tiến lại. Từ từ mở chai rượu ra và rót một ít vào ly của từng gã.
Lúc bước qua phía bàn bên cạnh, bổng dưng có một bàn tay chạm vào mông cậu và bóp mạnh nó.
- "A"_cậu giật mình buông chai rượu xuống.
- Căn thật. Hàng này ngon_gã đàn ông nhếch mép cười nói, buông cô gái bên cạnh mình ra và kéo cậu về phía mình.
- Ưm..buông tôi ra_cậu chống cự hất tay gã ta ra.
- Anh sẽ làm em vui vẻ_gã cười nói.
- Ghê tỏm.
- Mày...
- Ấy ấy lão gia...cậu ấy hơi cứng nhắc. Hay để em_một cô gái thấy trận chiến sắp nổ ra liền lanh trí bước đến mời gọi gã.
- Được ! Còn mày,CÚT_gã hét vào mặt cậu và chỉ ra phía cửa.
Cậu mạnh dạn đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng liền nghĩ đến lời đe dọa của quản lí ban nảy, nguy cơ cậu bị đuổi việc rất cao nên liền dẹp hết lòng tự trọng. Hít một hơi thật sâu và xoay người bước lại.
- Em xin lỗi. Em sẽ phục vụ anh thật tốt_cậu nói với gã đàn ông lúc nảy và sà vào lòng hắn.
- "Hừ"_cô gái bên cạnh bị cậu đẩy sang một bên liền hậm hực đứng dậy.
- Cũng biết điều đấy. Mau. Rót rượu_gã vòng tay ôm eo cậu nói.
Tay gã bắt đầu mơn xuống đùi cậu. Ra sức sờ nắn.
- Còn thon hơn cả con gái. Ngon_gã cười nói.
Trang phục của cậu rất mát mẻ. Thích hợp để các quý ông sờ mó.
Cái áo sơ mi trắng mỏng tanh với chiếc quần đùi ngắn đến không từ nào diễn tả. Cậu đứng lên thì áo phủ cả quần nhìn cứ như cậu đang mặc váy. Da trắng cộng với khuôn mặt xinh đẹp của mình trông cậu rất hấp dẫn và câu dẫn lòng người.
Cậu rót rượu cho gã. Gã cũng tranh thủ lúc cậu đưa rượu mà nắm lấy tay cậu hôn lấy hôn để.
Cậu kinh tỏm nhưng chẳng thể nào rút tay ra.
- Tiền. Nhiêu đây đủ một đêm_gã buông tay cậu. Lấy ví ra và đưa cho cậu một cọc tiền.
- Xin lỗi. Tôi không đi khách.
- Em chê ít sao.
- Không. Tôi không chê.
- Con mẹ nó. Vậy mày làm đĩ đực để làm gì hả ?_gã tức giận đá cậu té xuống ghế.
- Phục vụ nhiêu đó là đủ_cậu nói.
- BIẾN. Ông đây chả cần loại đĩ chảnh chó tỏ vẻ thanh cao như mày_gã tiến lại nắm áo cậu và đẩy mạnh cậu tới phía cửa.
Lần này là quá sức chịu đựng của cậu. Chẳng cần suy nghĩ. Cậu hung hăng giựt mạnh cánh cửa và bước ra ngoài.
Nhanh chân tiến về phòng nghĩ. Lúc này quản lí cũng đi tới. - Ngụy Châu . Cậu có muốn làm nữa không hả ?. - Tôi không thể đi khách.
- Không thể.
- Vâng.
- Ở đây không dư tiền mà nuôi cái bọn như cậu đâu. Biết chưa hả ?.
- Nhưng....
- Được rồi. Cậu về đi. Coi như lần này tôi bỏ qua. Về nghĩ ngơi và suy nghĩ lại đi..
- Quản lí..
- Còn nói nữa tôi liền đuổi việc cậu đấy.
Quản lí nói rồi bước ra ngoài. Còn lại mình cậu ở lại với mớ suy nghĩ.
|
Chap 3 Cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà. Đồng phục đi làm cũng chẳng muốn thay. Giờ đầu óc cậu hổn loạn vô cùng.
Chỉ phục vụ mời rượu rồi ngồi bên cho bọn dê già sờ mó là quá sức đối với cậu chứ nói chi đến việc đi khách. Cậu thật sự kinh tỏm việc đi khách.
Nhưng ở đây tiền lương hàng tháng cũng chẳng cao là bao. Đa số nhân viên trong cái "Royal" này đều đi khách để kím thêm thu nhập cho bản thân. Với cậu dù tiền lương không cao nhưng cũng đủ nuôi sống cậu. Nhưng đã là thành phần trong cái "Royal" này rồi mà không đi khách thì khác nào đuổi khách đi.
Thật sự là một vấn đề khiến cậu hoang mang.
~~~~~
Quản lí cho phép cậu nghĩ ngơi để suy nghĩ nên sẵn dịp này cậu xin nghĩ luôn một hôm để đến tiệm sách.
Lại một buổi sáng một miếng bánh mỳ với một hộp sữa nhạt nhẽo của cậu.
Thời tiết giao mùa giữa thu sang đông có chút se lạnh. Cậu chọn cho mình một chiếc áo len sợi cổ lọ phối với quần jean, bên ngoài khoác thêm một áo khoác bành tô dài gần tới đầu gối, chân đi đôi giày lười màu đen. Trông cậu bây giờ thật bảnh bao.
Bước vội xuống phố. Không khí buổi sớm mai thật trong lành, một chút hơi sương làm ướt mái tóc nâu dẻ của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận chúng và nhẹ bước đi.
.
.
.
.
.
Cậu chọn một vài quyển sách đến quầy thu ngân tính tiền xong đảo mắt tìm cho mình một góc bàn nhỏ để ngồi đọc.
Tiệm sách này rất hợp thời. Ở đây không những bán sách mà còn xây thêm khu ngồi đọc, để các bạn đọc giã ở đây có thể làm quen và giao lưu trao đổi kiến thức với nhau. Cậu thích nó cũng bởi điểm này...
~~~~
- Cậu chủ à. Mình vào hiệu sách này một chút được không ạ ?._Kim Woo Bin - thư kí riêng kiêm nhiệm nhiều chức vị của Hoàng Cảnh Du .Hắn chỉ gọi là Bin
- Sách.
- Dạ vâng. Em muốn mua sách._Bin cười nói.
- Tùy cậu.
- Anh chờ em chút nha._Bin vui mừng hớn hở mở cửa đi vào.
Woo Bin đi rồi hắn ngồi một mình trong xe thật nhàm chán, nhìn từ trong kính xe xuyên vào cửa tiệm cảm thấy nơi này thật khác lạ, bản tính tò mò trỗi dậy. Hắn cũng xuống xe bước vào.
- A. Anh đợi em ngoài xe cũng được mà.
- Tôi muốn xuống.
- À ra vậy. Hay anh lại kia ngồi đợi em cũng được._Bin nói tay chỉ về phía phòng đọc.
- ..._hắn im lặng bước lại chổ đó, tay phẩy phẩy ý bảo Bin đi cứ đi.
Lựa cho mình một chổ ngồi gần cửa sổ đối diện với một nam nhân tướng mạo bảnh bao nhưng khuôn mặt lại mang nét gì đó hơi u buồn.
- Xinh đẹp._hắn tự nói khi nhìn thấy ai đó.
.
.
.
.
- Anh ơi em mua xong rồi mình đi thôi.
- ...
- Anh._Bin lây lây bả vai hắn.
- Hả.
- Về thôi. Anh làm gì mà nhìn người ta đắm đuối luôn vậy._Bin vừa nói vừa nhìn sang nam nhân bàn đối diện.
- Không có gì._hắn đứng dậy nói.
- A. Thì ra là cậu ta.
- Quen sao ?.
- Không quen nhưng em biết cậu ta.
- Tên.
- Không biết. Chỉ biết là trai bao trong "Royal" thôi.
- Vậy sao._hắn cười nói.
- Dạ vâng.
- Ừm. Về.
.
.
.
.
Cậu hôm nay tâm trạng thực thoải mái nhưng sao đến đây đọc sách mà chữ nghĩa cứ lần quầng bên ngoài chả chịu nhập vào đầu cậu gì cả. Đã vậy còn có cảm giác cứ như ai đó nảy giờ nhìn mình. Thật khó chịu.
Cậu cất sách. Thu gọn xong cũng bước ra khỏi tiệm. Đứng trước cửa tiệm mà phân vân không biết rẻ trái hay rẻ phải để đi đâu.
Cuộc sống của cậu nó nhàm chán vô cùng. Nếu ngày nào không đến "Royal" thì cũng đến cái tiệm sách này. Người thân và bạn bè, tất cả đều là số 0. Cậu rảo mắt một vòng, cuối cùng quyết định đi dạo bộ.
Một mình tản bộ trên những con phố. Bao nhiêu kí ức trong quá khứ và cả những hình ảnh với cả lời đe dọa chửi mắng lại lần nữa ùa về trong tâm trí cậu.
Cậu chọn bừa cho mình một cái ghế đá trong công viên. Ngồi thẩn thờ, mắt mong lung nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Tâm trạng cậu bây giờ thực sự đã xấu hẳn đi.....
|
Chap 4 * Tại nhà Cảnh Du - Bin thu xếp công việc cho anh. Anh muốn tối nay nghĩ ngơi. - Sao được. Cả đống giấy tờ trồng chất nè anh_Bin nhăn nhó nói.
- Cậu lắm mồm thế hả.
- Dạ vâng. Em sẽ thu xếp.
- Ừ. Ra ngoài đi.
...
* Tại "Royal".
- Em chào quản lí. Anh cho gọi em_cậu nói.
- Ừ. Tối nay có khách đặc biệt đặt phòng Vip và chỉ gọi mình cậu. Liệu thân mà chăm sóc cho chu đáo vào.
- Một mình em á_cậu ngạc nhiên nói.
- Ừ! Là Giám Đốc Johnny đấy. Vị này hàng ngon lo mà lấy lòng kiếm chút ít cơm chá- ..._cậu không nói gì, lặng lẹ ra ngoài.
... Hoàng Cảnh Du có lẻ đã bị khuôn mặt của cậu làm cho hớp hồn nên hôm nay đặc biệt đến "Royal". Hắn bảnh bao trong áo sơ mi đỏ đô với quần jean đen ôm. Bên dưới đi một đôi giày hiệu đen bóng kết hợp với một số phụ kiện như đồng hồ, dây chuyền và cả lắc tay. Quả đầu socola được hắn tỉ mỉ vuốt gel ngược lên. Thật sự hấp dẫn lòng người.
Hắn còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà. Gọi là quà gặp mặt.
.
.
.
.
.
Cậu vẫn trang phục thường ngày đó, tay cầm chai rượu bước vào phòng Vip. Vì là phòng Vip nên nhân viên như cậu phải vào trước để chuẩn bị.
Bước vào, cái không khí lạnh lẻo của căn phòng làm cậu khẽ rùng mình. Tay mò mẫm đến công tắc đèn.
- AAAAA_tiếng hét thất thanh của cậu.
- ..._hắn nhăn mày, đứng dậy đi lại phía cậu.
- Anh....anh...là...ai_cậu lắp bắp nói.
- Khách đặt phòng.
- Sao anh đến sớm thế_cậu lúc này đã bình tĩnh lại.
- Muốn tạo bất ngờ. Tặng em_hắn vừa nói vừa chìa ra một hộp quà nhỏ đưa cậu.
- Tôi...
- Chê sao.
- Không...ý tôi...
- Vậy thì nhận đi_hắn nói rồi xoay người lại sô pha ngồi.
- Cảm ơn anh_cậu nhận lấy nó rồi cũng theo sau hắn lại sô pha ngồi.
Cậu bây giờ có một loại cảm giác khó diễn tả thành lời. Người đàn ông này mang lại cho cậu cảm giác an toàn, một chút gì đó ấm áp.
- Rượu_hắn nói tay nâng ly đến trước mặt cậu.
- À.. dạ vâng_cậu lúng túng mở chai rượu.
Từ từ rót rượu vào ly. Mãi mê nhìn hắn mà cậu quên mất mình đang làm gì, sơ ý để rượu đổ hết ra bên ngoài làm ướt cả phần áo của hắn.
- Aiss. Cậu phục vụ vậy hả ?_hắn bực tức đứng dậy quát cậu.
- Tôi xin...xin lỗi...._cậu vội vàng cúi người xin lỗi hắn. Nhanh chân đi lấy khăn lâu người cho hắn.
Hắn tuy có bực tức nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của cậu lại nhịn không được. Khóe môi liền cong lên.
- Tôi đi hông khô áo cho anh nha_cậu nói.
- ..._hắn im lặng.
Cậu thấy hắn im lặng cứ tưởng là đồng ý nên cũng ngoan ngoãn bước lại từ từ cởi từng cút áo của hắn.
Một hột rồi hai hột. Đến hột thứ ba thì cả cơ ngực của hắn hiện ra rõ mồn một trước mặt cậu. Tay cậu bắt đầu rung rung khi vô tình đụng phải làn da săn chắc của hắn.
Hắn cứ chăm chú nhìn cậu. Từ góc độ từ trên nhìn xuống trông cậu hoàn hảo vô cùng. Hắn nhịn không được liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Lúc đầu cậu có phần hơi giật mình, nhưng chả hiểu cái tính kinh tỏm mấy lão già dê chạy đâu mất tiêu. Để giờ cậu như hóa tượng mặc cho hắn đã hôn xuống môi cậu.
Chắc bởi vẻ đẹp trai, bảnh bao của hắn đã hớp hồn cậu mất rồi.
Hắn nhẹ nhàng vòng tay qua eo cậu, siết chặt tay mình hơn để kéo cậu lại gần mình. Mút nhẹ lên cánh môi anh đào của cậu. Cậu cũng bị cuống hút vào nụ hôn đó, ngoan ngoãn mà hé miệng mình từ từ để hắn đưa chiếc lưỡi ma mị vào khấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu.
Với cậu, đây là lần đầu tiên cậu để yên cho một vị khách hôn mình đến say đắm như thế.
Đột ngột hắn buông môi cậu ra.
- Lần đầu sao_hắn nhếch môi cười nói.
- ..._cậu im lặng, ngại ngùng cúi đầu.
- Mở quà đi_hắn thấy cậu vậy cũng không nói về vấn đề đó nữa.
- Bây giờ luôn sao_cậu ngước mặt nhìn hắn nói.
- Ừ.
Cậu nghe lời hắn từ từ mở hộp quà ra. Bất ngờ trước món quà.
- Cái....cái này...
- Tất cả là của em.
- Nhưng.... điện thoại, xe...
- Ít à.
- Không. Tôi không cần những thứ này. Điện thoại tôi cũng có rồi. Xe thì tôi có thể đi xe buýt hoặc taxi. Không cần anh phải hoang phí vậy đâu.
- Cái cục gạch bé tí kia cũng gọi là điện thoại được hả ? Còn nữa, em đi xe buýt hoặc taxi miễn phí chắc.
- Nhưng xe này, chẳng lẻ đi mà tôi không tốn tiền đỗ xăng.
- Tôi lo. Em yên tâm.
- Nhưng....
- Sao em lắm nhưng thế hả. Xe với cả điện thoại đều là hàng tốt, em không phải lo sợ hàng nhái đâu.
- Thứ tôi cần không phải là tốt hay xấu. Vốn dĩ cuộc sống tôi trước giờ đã như vậy. Bây giờ anh vào thay đổi chúng, tôi không thích như vậy.
- Em cứng đầu quá nhĩ. Thay đổi một chút thì chết à.
- Thay đổi một lần sẽ ham muốn và sẽ có lần thay đổi tiếp theo. Tôi không đủ khả năng đi theo đuổi cái ham muốn đó.
- Chỉ là một cái điện thoại khác, thêm một chiếc xe để cuộc sống của em có thêm mùi thêm vị vậy sao em cứ cố chấp vậy hả ?
- Tôi vậy đó.
Hắn bất ngờ đè cậu xuống hôn mạnh bạo lên cánh môi của cậu.
- Ưm...buông...tôi....ôi.. ra_cậu hung hăng đẩy hắn ra.
- Em nhận đi.
- Ưm...
Hắn buông cậu ra.
- Em nhận điện thoại đi. Trong đó có số cuả tôi. Tôi chỉ là muốn em có một cái gì đó riêng tư với tôi thôi. Còn xe, em không muốn cũng được. Tôi sẽ đến đón em_hắn nói rồi lấy lại chìa khóa xe, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đi rồi, một mình cậu trong căn phòng rộng lớn.
- Cái gì mà riêng tư chứ. Lại còn tôi sẽ đón em. Bộ anh ta điên rồi sao_cậu lầm bầm một mình.
Lúc đó bổng tiếng chuông điện thoại vang lên. Là cái mà hắn mới tặng cậu.
Cậu cầm lên. Đó là tin nhắn của hắn.
" Em về đi. Tôi nói với quản lí rồi. Nhớ ngủ sớm. "
Tin nhắn với ba câu cục lủng.
Cậu ôm điện thoại vào lòng. Miệng khẽ nở nụ cười.
|
Chap 5 Vì được hắn xin phép cho về trước nên cậu cũng chẳng nuối tiếc gì cái nơi này. Vơ đại quần áo của mình rồi nhanh chân tiến về nhà.
...
- Này Ngụy Châu , ban nảy có người đứng trước nhà cậu đấy_một bác hàng xóm nói với cậu.
- Dạ vâng. Người đó trông ra sao vậy bác ?
- Trời tối nên tôi cũng chả rõ. Hình như là đàn ông thì phải.
- Dạ cháu biết rồi. Cảm ơn bác.
- Không có gì. Cháu nên đề phòng vẫn hơn_bác hàng xóm vừa nói vừa vào trong nhà.
- Dạ. Bác đi nghĩ ạ.
.
.
.
.
Cậu vào đến nhà không khỏi tò mò về người đàn ông mà bác hàng xóm nói.
Bây giờ cũng còn sớm. Cậu sau khi tắm rửa xong liền ra ghế sô pha ngồi xem ti vi. Cứ cầm điều khiển bấm hết kênh này đến kênh nọ. Bỗng cậu dừng lại trước hình ảnh của một vị giám đốc trẻ. Đó chính là Giám Đốc Johnny - Hoàng Cảnh Du .
- Anh ta mới 25 tuổi thôi mà đã là giám đốc rồi sao.
Cậu lúc này mới bắt đầu tò mò về con người này. Lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mà hắn tặng lúc bày. Bắt đầu lên mạng tìm hiểu về thông tin của hắn.
" Hoàng Cảnh Du - 25 tuổi. Giám đốc của tập đoàn Alex . Con trai của Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao. Mẹ là phu nhân Kim - chủ tịch Spa Beauty lớn nhất nhì Hàn Quốc ".
- Có lộn thông tin không vậy. Hắn thật sự giàu có vậy sao_cậu giật mình khi đọc thông tin về hắn.
" Reng...."_tiếng điện thoại vang làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Là cuộc gọi từ hắn. Cậu thu lại tâm trí, bình tĩnh đáp.
- "Alo".
- "Là tôi".
- "Ừm. Anh nói muốn tôi nghĩ sớm mà giờ này còn gọi làm gì".
- "Ăn uống gì chưa ?".
- "Có cần anh quan tâm vậy không ".
- "Cậu ở trong cái nơi tồi tàn vậy sao ?".
- "Vậy người đàn ông lúc nảy là anh ".
- "Xuống nhà đi."
Chưa kịp cho cậu tiêu hóa hết tin đó thì hắn đã vội tắt máy. Cậu thì cứ tưởng hắn nói đùa nên cũng chả thèm xuống nhà, cứ ở trong vắt chân lên bàn xem ti vi.
Được chừng 3 4 phút sau cậu có tin nhắn.
" Em xuống hay muốn tôi xông lên ".
- Vậy là ở dưới thật sao_cậu lầm bầm.
Cậu hất ha hất hải chạy thật nhanh xuống nhà.
Vừa xuống là thấy bóng lưng cao to của hắn đang dựa cả vào xe.
- Cầm lấy_hắn nói tay chìa ra đưa cho cậu một túi đồ.
- Lần này là gì nữa đây_cậu nhăn mày nhận lấy nó, tay vạch vạch cái túi ra xem.
- Đồ ăn.
- Cảm ơn anh.
- Ừ.
- Sao anh biết nhà tôi.
- Điều tra.
- Anh có vấn đề à. Tôi có quen biết anh đâu mà lần đầu gặp mặt đã tặng tôi lắm đồ, bây giờ còn điều tra cả tôi. Còn nữa, anh có phải là thật lòng mua cho tôi ăn. Chẳng qua tôi cũng chỉ là một thằng trai bao có cần phải khiến anh chú ý tới nhiều như vậy.
- Em không giống như họ.
- Chắc anh chơi nhiều rồi nên có vẻ rành quá nhỉ.
- ..._hắn im lặng và khẽ cười.
- Anh về đi.
- Em chẳng có vẻ gì hợp với cái tuổi 18.
- ..._cậu không trả lời, quay lưng đi lên nhà.
...
Sau khi cậu đi hắn cũng lái xe về nhà.
Căn biệt thự màu trắng dần hiện ra. Cả căn nhà rộng lớn không một bóng người.
Từ ngày hắn mở công ty cũng là ngày hắn dọn ra ở riêng. Hắn vốn ghét thế giới chính trị nên không căm lòng để cha mình ép theo con đường đó, vì thế hắn và cha mình xảy ra một một trận cải vã thật lớn. Và cũng lần đó ông Hoàng Chính Xuyên đã tuyên bố từ con trai mình. Gia đình chia rẽ. Hắn mua căn biệt thự này, lúc đầu mẹ hắn có vài lần đến thăm hắn nhưng vì bà cũng bận bịu công viên nên từ từ việc đến nhà chăm sóc và thăm con trai cũng dần ít đi. Đến giờ thì dừng như bà có lẻ đã quên hắn.
Quần áo vứt lộn xộn, còn có cả đồ lót của phụ nữ. Hắn ể oải nhìn đống bừa bộn này, bực tức đá chúng hết sang một bên. Lại bên tủ rượu chọn bừa một chai, vừa đi vừa uống.
Lên phòng mình hắn buông người rơi tự do xuống giường. Lấy điện thoại trong túi ra, hình ảnh một nam thiếu niên hiện ra. Là ảnh của Ngụy Châu .
- Có lẻ tôi bị vẻ đẹp của cậu làm cho hớp hồn_hắn nói.
Một loạt ảnh của cậu sau đó dần hiện ra trước mắt hắn.
Là hắn thuê người chụp ảnh cậu.
- Cái mông này. Tôi phải thao chết em_hắn dừng lại khi thấy tấm hình cậu đang thay đồ tại phòng nghĩ của "Royal"
|