[FanFic Du Châu] Nô Lệ Của Kẻ Dục Vọng
|
|
Chap 32 Tiếng thở dài của đêm, nỗi suy nghĩ về tương lai con cái mình làm ông Hoàng chằng chọc một đêm dài không tài nào ngủ nỗi. Nằm trên giường mà hết trở mình rồi lại ngồi dạy, dù đã cố dùng rượu nhưng thức trắng vẫn hoàn thức trắng .
...
Sáng ra tại căn phòng mang hương vị tình yêu của hai người.
Cậu như trước đến giờ luôn là người mỗi sáng không bao giờ muốn thức dậy. Tất cả cũng vì tên ham dục Hoàng Cảnh Du kia đêm nào cũng lôi cậu ra làm cho đến khuya hoặc giã như hôm qua làm đến tận sáng. Cậu hận con người ấy, vì sao lúc nào tinh lực cũng dồi dào, quá sức sung mãn...
...
Mới sáng sớm ông Hoàng quyết định kêu bọn họ ra nói chuyện rõ ràng về vấn đề tình yêu nam nhân của cả hai.
- Cảnh Du mau dậy xuống nhà ta muốn nói chuyện_ông Hoàng đứng ngoài cửa nói vọng vào.
Hắn bên trong nghe thấy nhưng không trả lời.
Ông biết hắn nghe được nên cũng đi xuống lầu.
.
.
.
Hắn ngồi dậy lây lây bả vai cậu.
- Em dậy nào .
Cậu vẫn cuộn mình trong chăn.
- Dậy nhanh nào.
- Em...5 phút nữa thôi.
- Không 5 phút gì hết, dậy nhanh cho anh.
- Em mệt lắm...uwmmm.. Du..._cậu trở mình quay lại ôm hắn.
Bộ phận không nên chạm mới sáng lại vô tình va vào nhau.
Cậu ngủ vẫn ngủ, còn hắn thì như trên dàn hỏa thuê.
"Mẹ khiếp mới sáng em đã kích thích anh rồi sao"_hắn đấu tranh nội tâm.
Cậu như chẳng biết chuyện gì xảy ra vẫn trong người hắn cọ cọ.
- Ngụy Châu_hắn không thể mới sáng lại phát tiết nên đứng dậy đá đá vào mông cậu kêu tên cậu thật to.
Cái mông bé bé xinh xinh ấy đêm qua vì quá kịch liệt nên sáng nay đâu nhứt vậy mà hắn lại quên mất đá đá vào nó, làm cậu không muốn dậy cũng phải dậy, miệng còn tặng kèm tiếng hét chói tai.
- AAAAAAAAAAAAAA..................
Cậu dùng hết sức của mình lấy gối lia vào người hắn.
- ANH ĐIÊN RỒI À ! CẢ ĐÊM THƯỢNG MUỐN NÁT CÚC NGƯỜI TA TẠI SAO SÁNG RA CÒN ĐÁ VÀO NÓ. MẸ KHIẾP, ANH LÀ ĐỒ ĂN CHÁO ĐÁ BÁT.
Hắn bị đơ 5 giây, hoàn toàn đem chuyện ấy bỏ sau đầu.
- YAAAA... HOÀNG CẢNH DU_cậu vì tức giận mà mặt đỏ phừng lên.
- Anh xin lỗi_hắn nở nụ cười quỷ dị nựng má cậu rồi nhanh chóng chuồn lẹ.
Tại phòng khách ông bà Hoàng ngồi uống trà nhưng mỗi người một tâm trạng.
Ông Hoàng đang suy nghĩ về cậu. Bà Hoàng suy nghĩ về hắn, về sự thay đổi của hắn.
Hắn tay đút túi quần chậm rãi bước xuống cầu thang.
|
- Du Du_bà Hoàng gọi.
Hắn lại ghế ngồi xuống chân vắt lên.
- Ông nói có chuyện muốn nói với tôi ?_hắn nói vẫn không nhìn mặt ông Hoàng.
- Ngụy Châu đâu ?_ông Hoàng nhìn hắn hỏi.
- Muốn gì cứ nói đừng dài dòng.
- Con trả lời bố con đi Du Du_bà Hoàng ngồi một bên nảy giờ vẫn chưa lên tiếng.
...
Ngụy Châu ở trên phòng oán giận hắn, cố gắng lết thân thể tàn tạ của mình vào vệ sinh cá nhân.
Cái thắt lưng đau làm cậu muốn vận động mạnh cũng không được, hoàn toàn bất lực và chỉ biết chữi thầm hắn trong miệng.
Sau hơn 30 phút cậu mới chính thức xong và bước xuống lầu.
.
.
.
Mới xuống lầu cậu đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của hắn và ông Hoàng.
Cậu lễ phép cúi chào ông bà Hoàng.
- Cậu ngồi đi_ông Hoàng nói.
Cậu khép nép ngồi kế bên hắn, mặt vẫn cúi gầm xuống đất một phút cũng không ngẩng lên.
Ông Hoàng lên tiếng.
- Hai đứa là thật lòng ?
Câu hỏi của ông làm cậu và bà Hoàng giật mình, cả hai cùng nhìn ông, chỉ có hắn là vẫn bình thản.
- Chứ ông nghĩ là đùa.
- Ta đang nói nghiêm túc_ông Hoàng hơi gằn giọng.
Cậu thấy ông Hoàng rất nghiêm túc mà còn hắn thì vẫn thờ ơ lạnh lùng, nói chuyện qua loa nên cậu nắm lấy bàn tay hắn nhìn hắn nói.
- Du_cậu lắc đầu.
Hắn như hiểu ý cậu nên ngồi thẳng lưng nhìn ông nói chuyện.
- Ông vào vấn đề đi.
- Chuyện hai đứa muốn ở với nhau ta không ngăn cản nữa nhưng ta có điều kiện.
- Ông không có quyền đó_hắn tức giận đứng dậy nói.
- Du... xin anh đấy_cậu đứng dậy níu tay hắn nói.
Bà Hoàng cũng đứng dậy góp lời.
- Du Du con đừng cố chấp nữa.
Hắn nhìn qua khuôn mặt cậu thấy vẻ cầu xin của cậu làm hắn mềm lòng.
Hắn ngồi xuống, cậu và bà Hoàng cũng ngồi xuống, ông Hoàng tiếp tục nói.
- Hai đứa về sống với ta.
- Ông nếu đã chấp nhận chúng nó rồi thì nên để cuộc sống nó thoải mái đi, đừng ép buộc chúng_bà Hoàng lên tiếng.
Cậu nhìn hắn trầm mặc vẫn không nói gì nên bản thân cũng im lặng ngồi nhìn hắn.
- Ta muốn chuộc lỗi lầm, hai đứa phải có cái gọi là gia đình_ông Hoàng nói.
Hắn vẫn im lặng không nói đứng dậy bỏ lên phòng.
Cậu lúng túng đứng dậy cúi đầu liên tục xin lỗi ông bà Hoàng.
- Hai đứa cứ suy nghĩ_ông Hoàng nói với cậu rồi cũng lên phòng.
...
Hắn lên phòng ngồi trên giường trầm tư nhìn về phía cửa sổ. Nơi có ánh nắng của buổi sớm mai, từng đợt thổi nhè nhẹ, chiếc lá khẽ đung đưa.
Cậu bước nhẹ đến bên, vòng tay ôm hắn vào lòng, ôn nhu nói.
- Em biết anh đang rất khó xử, nhưng bố anh nói đúng Du à. Anh thật sự đã đánh mất gia đình quá lâu, bây giờ là lúc anh cần nó. Anh đã may mắn hơn em rất nhiều.
Hắn bất ngờ vòng tay ôm cậu.
- Cho anh như vầy vài phút thôi.
Cậu liền im lặng, đứng đó để hắn ôm mình, mình ôm hắn, truyền hơi ấm cho nhau.
|
Chap 33.1 Một câu nói của cậu đã làm thay đổi con người hắn, từ lạnh lùng dần chuyển ôn nhu.
Nhớ lại tối hôm đó sau khi để hắn ôm cậu ngồi xuống ngước nhìn gương mặt hắn nói những lời chân thành.
- Có lẻ em nói ra anh sẽ cho là em ích kĩ nhưng em mặc kệ. Việc để hai bác chấp nhận cho chúng ta không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng đã đến mức này rồi anh không thể đồng ý lời bố mình sao. Ở bên anh như này cũng đủ rồi nhưng em vẫn muốn nhận được lời chúc phúc chân thành từ họ và điều đó cũng tốt cho anh nữa Du à, anh sẽ lại có gia đình mình và còn có cả em nữa. Nghe em, đừng đánh mất một lần nữa.
Hắn nhìn cậu thật lâu sau đó nở nụ cười với cậu.
- Nếu điều đó làm em hạnh phúc anh sẽ đồng ý.
...
Bây giờ cậu và hắn đã chuyển hẳn về nhà của ông bà Hoàng, còn căn nhà hiện tại được hắn cho xây sửa lại thành một tiệm sách cực kì to lớn theo ước nguyện be bé của cậu là được làm boss.
Lúc ban đầu khi nghe được đề nghị đó hắn đã phì cười và không đồng ý, vì căn nhà to lớn như thế này mà biểu hắn sửa lại làm tiệm sách để cậu làm ông chủ là hoàn toàn vô lý, hắn bát bỏ ngay từ đầu. Nhưng ở lâu với hắn cậu lại rút ra cho mình một kinh nghiệm để đời là cứ nhõng nhẻo thì việc gì cũng thành, ai đời hắn đã sơ suất để lộ ra điểm yếu để cậu bắt bài thì bây giờ hắn phải gánh chịu. Thiết nghĩ cũng tội cho tấm thân hắn.
...
Dạo gần đây hắn đi đâu cũng thấy các ông bố trẻ bế con nhỏ cùng nhau đi dạo, đi ăn hoặc shopping với nhau làm hắn cảm thấy thèm. Bất chợt cái ý nghĩ làm một cuộc phẫu thuật cho cậu lại le lói trong đầu hắn.
1 tuần sau đó.
Hôm nay hắn vì sự nghiệp lớn nên bỏ một buổi đi làm ở nhà để dụ hoặc cậu.
- Ngụy Châu... hôm nay em đẹp thật.
Cậu đang mắc giới thiệu sách cho khách cũng chẳng buồn quan tâm.
- Ngụy Châu_hắn tiếp tục gọi.
Hắn lấy tay mình khều khều cậu.
Ước chừng khoảng vài giây sau Ngụy Châu hoàn toàn bất lực với hắn, quay bộ mặt nhăn nhó khó chịu qua nhìn hắn.
- Nói.
- A ha ha...Ngụy Châu của anh hôm nay rất đẹp...anh..._hắn vừa cười vừa nói, tay vuốt vuốt mái tóc cậu.
Hắn cứ dài dòng làm cậu phát bực.
- Vào vấn đề đi_cậu trừng mắt nhìn hắn.
- Mình đi nước ngoài em nhé.
Hắn nhanh chóng nói ra.
- Không đi. Anh có thấy dạo này em rất bận biệu không ?
- 1 tuần, chỉ 1 tuần thôi.
- Cuối tháng đi, em sẽ kiếm người trông tiệm rồi mình đi.
- Không được.
- Vậy em không đi nữa.
Cậu không thèm quan tâm hắn định đứng dậy đi bị hắn nắm tay níu lại.
- A...anh làm gì vậy ?_cậu hơi nhăn mặt vì ở đây rất đông người.
- Bây giờ em đi hay muốn anh làm tình ngay lúc này_hắn nở nụ cười gian nhìn cậu, tay lần mò xuống vạt áo cậu.
Cậu xấu hổ mặt đỏ hết cả lên.
- Em...em...anh buông tay ra trước đi_cậu cố kéo tay hắn ra, nhưng vô ích.
- Đi hay làm_hắn bắt đầu trêu cậu, tay đưa lên vùng bụng phẳng lì của cậu sờ nhẹ.
- Ưmm...Đồ khốn em đi, em đi, em đi. Buông ra mau.
Hắn cười thật lớn sảng khoái sau đó mới chịu buông cậu ra.
- Tên khốn nhà anh_cậu trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng đe dọa hắn.
...
Vài ngày sau đó tại nước Mỹ xa sôi.
Để thực hiện được ý đồ lớn trước hết hắn cứ giã ngốc đưa cậu đi tham quan hết chổ này đến chổ nọ để cậu không nghi ngờ gì và xem đây như một chuyến du lịch.
Tối đêm thứ 3 tại Mỹ.
- Ngụy Châu ! Anh thấy bụng anh hơi đau, hay mình đi bệnh viện em nhé_hắn giã vờ ôm bụng nằm vật trên giường lăn qua lăn lại rên hừ hừ như con cún.
Cậu hốt hoảng tưởng hắn bị thật liền bước lại xoa xoa cái bụng của hắn.
- Anh...anh đừng làm em sợ...nhanh, mình đi bệnh viện_cậu giúp hắn ngồi dậy đi xuống lầu.
Lúc ngồi ở trong xe taxi cậu cứ chăm chăm xoa xoa bụng cho hắn, còn hắn lại trơ mặt ra cười gian.
.
.
.
Vì có sắp xếp sẵn với bác sĩ ở đây nên thấy hắn vừa đến là vị bác sĩ đó hiểu ý ngay.
- Anh vào khám em ngồi đợi anh nhé.
- Không em muốn vào cùng.
Lúc này cô y tá lên tiếng.
- Cậu không vào được đâu, vui lòng ngồi đợi bên ngoài ạ.
Nghe xong cậu tiếc nuối buông tay hắn, ngoan ngoãn ngồi ở ghế đợi.
Được 5 phút sau có một vị bác sĩ trẻ đẹp suất hiện tới bắt chuyện với cậu.
- Chào cậu ! Tôi là bác sĩ Jackson_vị bác sĩ nói hoàn toàn bằng tiếng anh.
- À...tôi là Ngụy..._cậu lịch sự chào Jackson rồi cũng giới thiệu tên mình nhưng vừa sựt nhớ người ta không biết tiếng Hàn nên nhanh chóng chuyển qua tiếng anh. "Chào bác sĩ, tôi là Ngụy Châu. Tôi đến từ Hàn Quốc".
Cũng may lúc trước hắn có cho cậu đi học ngoại ngữ nên ít nhiều cậu cũng có thể giao tiếp được, tuy không rành nhưng nhìn chung vẫn ổn.
|